[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
PHỤNG LÀM ĐỨT SỢI DÂY BUỘC TÓC. Cũng phải thôi. Cô đã đeo nó phải đếm mười mấy năm rồi.
“Nguyên…” Phụng nhìn sợi dây buộc tóc mà thoáng buồn. Nhưng bây giờ quan trọng là tìm dây buộc tóc.
Phụng bước xuống bếp, Phương vẫn đang túc trực trong đó với những món ăn học trên mạng. Từ ngày nhóm Bão Tố II xuất hiện, Phương còn học nấu món Trung Quốc và cả đồ Âu. Linh cũng đang khuấy đường cho ly cà phê.
“Phương này, cậu có dây thun không?” Phụng hỏi.
“Có đây.” Phương lấy sợi dây thun cột đồ ăn và đưa cho Phụng. “Mà cậu dùng làm… Ối mẹ ơi!”
“Sao thế?” Linh quay lại và liền bị sặc.
“Thôi nào, không tệ đến thế chứ?” Phụng thở dài nhìn họ.
“Không, chỉ là…” Phương tắt bếp.
“Cậu…” Linh đặt cốc cà phê xuống.
“…xinh quá.”
“Gì cơ!?” Bốn cô nàng ma cà rồng ngạc nhiên. “Bây giờ các cậu mới nhận ra vẻ đẹp của Phụng à?”
“Có gì sao?” Uyên hỏi.
“Không, chỉ là, khi cô ấy xõa tóc xuống, cực kỳ xinh.” Phương nói vấp liên tục.
“Đâu có đâu.” Phụng đỏ mặt. Sợi dây chun đứt cái tách khi đang ở yên trên đầu cô. Mái tóc của cô xõa xuống, hai lọn tóc mảnh che đi đôi gò má có phần nam tính của cô. Một lọn tóc nhỏ nhưng dài gấn giống như cọng ahoge trên đầu Liêu rơi xuống giữa mặt cô. Phụng hất lọn tóc ấy ra sau. Mái tóc của cô thẳng mượt và dài đến hết lưng, đi kèm với đó là một khuôn mặt e lệ của thiếu nữ mười chín tuổi. Hai má ửng đỏ, đôi mắt sắc nét cá tính và bờ môi đỏ mọng đóa hoa hồng.
“Ngắm thế đủ rồi nhé.” Thy vén lại tóc cho Phụng.
“Sao vậy?” Nhi chống cằm lên hai lòng bàn tay với vẻ chán chường. “Trông xinh mà.”
“Phụng có lý do mới không bao giờ xõa tóc xuống.” Ái Thư nói. “Cái đuôi tóc dài đó chính là công tắc để điều khiển Trạng Thái Võ Thánh của cô ấy.”
“Cái quái gì nữa cơ?” Chi có vẻ đã bay mất hồn.
“Tôi còn tưởng tôi mất khả năng ngạc nhiên rồi.” Vương gật gù.
“Cái này phải kể tội Quan Vũ.” Liêu nói. “Ông ta tạo ra Trạng Thái Võ Thánh chỉ có thể điều khiển bằng cách vuốt râu của mình. Cuối cùng người kế thừa của ông lại là nữ. Nên cô ấy đành tạo ra cái công tắc này.”
“Cô biết rõ quá nhỉ?” My hỏi.
“Tôi là Điêu Thuyền đấy, nhớ không?”
“Vậy là, mỗi khí chiến đấu Phụng sẽ vuốt tóc một cái, rồi cô ấy sẽ hóa thành Võ Thánh đánh bay kẻ thù?” Uyên hỏi.
“Không,” Phụng nói khi Thy đang chải tóc cho mình. “tôi đã luyện tập đủ lâu để điều khiển trạng thái này theo ý thích.”
“Khi cô ấy mất kiểm soát, đến Bàng Noãn còn không đấu lại cô ấy.” Ái Thư nói.
“Bàng huynh cực kỳ mạnh…”
“Chi, lấy tôi cây lược khác.” Thy ném cây lược đã gãy hết răng đi.
“… tôi đã dùng toàn lực mà cũng không thể đụng tới huynh ấy. Thảm bại nhất, chắc là trận đấu tay đôi với Mông Điềm. Tôi có thể đấu ngang với anh ta khi mất kiểm soát Trạng Thái Võ Thánh. Nhưng thiệt hại…”
“Lại gãy rồi Chi.” Thy than thở.
“… là quá lớn. Nên mẹ đã yêu cầu tôi không bao giờ được để bản thân mình bị mất kiểm soát. Đó là lý do tôi luyện Ngũ Cầm Hí và Thái Cực Quyền.”
“Chị cũng từng học Thái Cực Quyền?” Chi đưa cái lược cho Thy.
“Chỉ luyện vài bài quyền tinh tâm thôi.” Phụng nói.
“Bây giờ sáng nào cậu ấy cũng đi tập quyền tập kiếm với các bà lão ngoài công viên đấy.” Thy nói khi cô và Quân đang gia cố chiếc lược bằng Gân Thần Zeus.
“Sao cậu không thử kiểu tóc khác đi?” Quân hỏi.
“Kiểu tóc khác à?” Phụng nhìn Quân.
“Cái này thì để em.” Yến xung phong.
“Đừng có biến cô ấy thành một thứ sinh vật lạ đấy.” Danh nhắc khéo.
“Búi tóc sau đầu.”
Yến cuộn tóc của Phụng lại thành một củ hành to lớn phía sau đầu.
“Nhìn quý tộc. Khoe được chiếc cổ cao.” Liêu đưa tấm bảng chín điểm.
“Nhưng nhìn già quá.” Huy đưa tấm bảng sáu điểm.
“Kiểu búi thấp lộn xộn.”
“Nhìn như cái đầu Huy vậy.” Thuận đưa tấm bảng hai điểm.
“Đâu có. Trông chững chạc đấy chứ.” Chi đưa tấm bảng tám điểm.
“Kiểu hai bím.”
Yến cột hai chùm tóc cho Phụng như kiểu tóc tai thỏ của Kim.
“Cute lắm.” Ái Thư đưa tấm bảng mười điểm.
“Thiếu sáng tạo. Và bím tóc quá dài.” Quân đưa tấm bảng không điểm.
“Tóc búi cao xoăn.”
Yến cột thành một đống tóc xoăn nhẹ trên đầu Phụng.
“Trông có vẻ nặng đầu.” Linh cho sáu điểm.
“Sao mình lại tham gia vào cái trò này?” Danh miễn cưỡng cho năm điểm.
“Thắt tóc chữ thập kết hợp củ hành.”
Yến cột một củ hành trên đầu Phụng và phần tóc thừa ra được thắt thành hai bím tóc cắt nhau.
“Trông như trong phim cổ trang.” Nhi cho chín điểm.
“Giống con trai quá.” My cho ba điểm.
“Thắt bím vắt qua vai.”
Yến tết tóc cho Phụng và vắt qua vai.
“Nhìn như phụ nữ đã một con.” An cho hai điểm.
“Nhưng nhìn rất trưởng thành.” Uyên cho tám điểm.
“Kiểu hai mái.”
Yến chải tóc cho Phụng dài xuống và chẻ hai bên.
“Tuyệt đối!” Cả Edison và Anh Thư thét lên.
“Vậy chúng ta quyết định chọn kiểu này.” Yến búng tay.
“Khoan đã, nhầm mục đích rồi.” Phụng túm tay Yến. “Tớ cần cột tóc chứ có phải đi thi tóc đẹp đâu.”
“Không nói nhiều!” Yến quát. “Stylist nói thì cấm được cãi!”
Cuối cùng Phụng lại cột kiểu cũ và cho Yến một cục u giữa đầu.
Quân bị sang chấn tâm lý. Trước mắt cậu toàn là nước và cái ống màu vàng. Tiếp sau đó cậu rơi ùm xuống hồ nước và quẫy đạp trong vô vọng.
“Xin lỗi nhé, cậu có sao không?” Linh kéo Quân lên thành hồ.
“Tớ… ổn.” Quân run cầm cập nhớ lại lúc bị dòng nước hỗn hợp của hai dòng sông Địa Ngục cuốn đi.
“Nhưng chỉ là trượt nước thôi mà.” Linh ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Cách đây mấy năm, tớ và Huy đi thông cống dưới Địa Ngục.” Quân kể. “Lúc đó bọn tớ đã bị cuốn trôi bởi hỗn hợp nước của sông Styx và sông Cocytus. Và… thứ nước đó đã tra tấn tinh thần bọn tớ…”
Quân lại run lên.
“Xin lỗi.” Linh vỗ vai Quân. “Tớ không biết…”
“Tớ biết mà, cậu cũng muốn tốt cho tớ. Hơn nữa chính tớ nhờ cậu dạy tớ bơi mà.” Quân mỉm cười.
“Mày nói xạo thế mà không biết ngượng hả Quân?”
Quân tự nhắc mình. Cậu đã nói là muốn Linh dạy bơi nên đã cùng cô đi Đầm Sen (rõ ràng là chẳng ma nào tập bơi ở cái chốn này nhưng Linh có vẻ cũng chẳng suy nghĩ). Lý do thực sự thì tất nhiên là để có một khoảng thời gian riêng tư hai người rồi.
Bây giờ Linh đang cầm tay Quân giữ cho cậu không chìm. Còn chân cậu thì đạp liên tục.
“Nhưng mà… sao… cậu… lại muốn… tập bơi… vậy?” Linh nói một câu bằng người ta nói mười câu.
“Ừm thì…” Quân cũng cố bịa ra một lý do. “tớ thấy… nhiều lúc, Huy phải túm lấy tớ mỗi khi rơi xuống nước.”
“Hả?”
“Tớ không muốn phiền đến người khác nhiều như thế. Nên tớ cũng muốn…” Quân dừng lại. Cậu sợ nói tiếp sẽ lộ hết lý do của ngày hôm nay mất.
“Tớ hiểu rồi.” Linh cười. Nhưng trong đầu cô nghĩ Hóa ra trong lòng người ta mình chẳng bằng một thằng đàn ông khác.
Tất nhiên lý do cậu muốn tập bơi là vì cô rồi.
“Mày không giấu lòng mình được đâu Quân.”
“Sớm muộn gì mày cũng phải nói sự thật thôi.”
Những tiếng nói cứ thế vang lên trong tai Quân, cậu chẳng thể tập trung được.
“Sao vậy?” Linh hỏi.
“À… hả?” Quân giật mình.
“Cậu mệt rồi à?” Linh mỉm cười. Cô mỉm cười trông rất xinh. Cô mặc áo tắm liền thân màu xanh viền trắng. Mái tóc cô thả xuông và ướt sũng khiến mắt Quân như bị dán chặt vào không rời.
“À à, ừm… mình… tìm gì ăn đi.”
“Đi.” Linh thả tay Quân ra. Cậu suýt chết đuối ở hồ bơi cao hơn một mét.
“À mà khoan,” Linh khoác khăn tắm lên người rồi mới chợt nhớ ra. “tớ có đem đồ ăn này.”
Linh lấy ra hai hộp cơm với đầy đủ thịt, rau và trứng.
“Cậu… tự làm à?” Quân trố mắt nhìn.
“Ừ… Phương chỉ tớ…” Linh bấm hai ngón trỏ vào nhau.
“Thôi kệ.” Quân lấy đôi đũa ra. “Ăn đi.”
Quân và lấy một đũa cơm và gắp một miếng trứng.
“Ưm… ngon quá.” Quân khen, lỗ mũi Linh nở to.
“Cậu không ăn à?” Quân hỏi.
“À, ừ, tớ ăn đây.” Linh cũng gắp lấy một miếng rau. Và nó đắng nghét. Cô chuyển sang ăn cơm. Cơm thì sượng. Cô nhìn Quân. Cậu đang nhắm tịt mắt, mặt nhăn nhó mà nhai.
“Ừm… tớ nghĩ… chúng ta nên đi mua gì đó ăn thì hơn…” Linh quay mặt đi.
“Không sao đâu.” Quân dỗ dành Linh khi họ đang ngồi ăn nui của Đầm Sen. “Đâu phải ai cũng nấu ăn ngon ngay từ đầu.”
“Vậy là nó khó ăn thật…” Linh cũng bị sang chấn tâm lý.
“Cậu biết không…” Quân kể cho Linh nghe chuyện ngày xưa. “Lúc tớ và Huy còn ở chỗ Điềm, có lần tớ bị phạt nấu cơm. Và cả hai người họ đều nuốt không trôi. Tớ tức lắm. Nên đã tìm quản gia nhà Điềm và xin ông ấy dạy tớ nấu ăn.”
“Vậy là cậu biết nấu ăn?”
“Chút chút thôi. Vấn đề là, không chuyện gì có thể hoàn thành ngay trong lần đầu được. Con người ta, trước khi đứng lên, cần phải học cách ngồi xuống.”
“Câu đó nghĩa là gì vậy?” Linh hỏi và hút rồn rột cốc nước chanh.
“Học cách cúi đầu.” Quân nói. “Để ngẩng đầu thật cao để mà sống, chúng ta cần phải cúi đầu thật thấp để học tập. Lúc tớ còn nhỏ, tớ kiêu lắm. Tớ chẳng coi Điềm, bác quản gia, và thậm chí là thầy Hades ra gì. Vì tớ nghĩ rằng mình còn trẻ, mình làm được rất nhiều việc. Chẳng cần để ý đến họ. Nhưng rồi tớ nhận ra, người bất tử, họ sống như những cây lúa vậy.”
“Cây lúa?”
“Cây lúa khi chưa có hạt, nó đứng thẳng và ngạo nghễ. Khi nó có hạt, nó bắt đầu cúi xuống. Giống như con người vậy. Khi chẳng có giá trị gì, con người ta luôn kiêu ngạo và tự cho mình là giỏi. Nhưng khi nhận ra mình chẳng là gì cả, họ bắt đầu cúi xuống và khiêm nhường mà học tập.”
Quân nhìn những viên đá đang tan trong thứ nước chanh màu trắng đục. “Đó là bài học đầu tiên thầy Hades dạy tớ.”
Linh đặt tô nui thứ ba sang bên và cầm lấy cốc nước của mình.
“Vậy là cậu muốn dạy tớ rằng, muốn nấu ăn giỏi, tớ cần một thời gian thật dài để học hả?”
“Ừ,” Quân mỉm cười. “kiên nhẫn đi.”
“Thế còn việc cậu học bơi thì sao?” Linh cười.
“Hai chuyện này khác nhau.” Quân đỏ mặt.
“Cái gì khác nhau?”
“Đây là một lời nguyền.” Quân nói.
“Lời nguyền?”
“Khi tớ bảy ruổi, tớ đã ăn phải một loại trái cây, nó giúp tớ có được kiếm thuật phi thường, nhưng đổi lại cũng lấy đi khả năng bơi của tớ.”
“Lười học bơi thì nói đại đi.” Linh nhăn nhó.
“Hai chuyện này vốn khác nhau mà.” Quân chống chế. “Đâu phải một hai hôm là tớ bơi được đâu.”
“Điều duy nhất tớ giỏi xưa nay là bắn súng…”
“Cả ăn nữa.” Quân nghĩ thầm, cố giấu câu đó vào ly nước chanh.
“… và đó giống như năng lực tự nhiên vậy. Tớ đã trở thành người tốt nghiệp khóa đào tạo Mạo Hiểm Giả của DST với điểm số tối đa môn bắn súng.”
“Chúc mừng.”
“Nhưng khi bắt đầu bước ra cuộc sống, tớ nhận ra, bắn mục tiêu di động hoàn toàn khác với việc bắn bia. Tớ đã làm hỏng cả nhiệm vụ. Chỉ vì tính kiêu ngạo của mình.”
“Không hẳn là lỗi của cậu đâu.”
“Lần đầu cậu giết người, cậu cảm thấy thế nào?”
“Tớ…”
Lần đầu Quân tước đi một mạng sống, đó là khi cậu mười tuổi. Khi những dòng máu đỏ tươi còn nóng văng vào tay và mặt cậu, mùi máu tanh và cảm giác run rẩy khiến cậu mất ăn mất ngủ gần một ngày sau đó.
“Nếu cậu không giết chúng, chúng sẽ giết cậu.” Lời Điềm nói vang lên trong đầu cậu. “Đây là cái thế giới bị chi phối bởi kẻ có trong tay sức mạnh. Một là cậu tiếp tục làm một kẻ yếu đuối và bị chà đạp, hai là vùng lên để nắm lấy sinh mạng mình.”
“Mỗi khi tớ vung kiếm lên, tớ xác định rằng mình đang cố gắng sống sót. Có thể cũng vì thế mà tớ muốn thấy cái viễn cảnh chị My vẽ ra thành hiện thực. Khi những thứ này… được sử dụng để con người trở nên đoàn kết và cùng nhau phát triển, chứ không phải để kìm hãm lẫn nhau.”
“Lần đầu tiên tớ bắn một viên đạn, khi đó tớ đang cố bảo vệ chị ấy.” Linh nhìn khẩu súng trong balo. “Mỗi khi tớ nổ súng, tớ đều biết rằng, mình đang nổ súng vì người đó. Vì lý tưởng của người đó, tớ không ngại để tay mình nhuốm máu.” Cô thở dài. “Tớ thích dùng súng. Khi tớ lần đầu dùng cây mã tấu để chém người, dòng máu đỏ tươi còn nóng văng vào tay và mặt tớ, mùi máu tanh và cảm giác run rẩy khiến tớ mất ăn mất ngủ gần ba ngày sau đó. Nhưng khi dùng súng, tớ không cần phải nhìn vào mắt của cái xác còn chưa dứt hồn đó…” Linh khẽ run lên. “Tớ thật vô dụng nhỉ…”
“Cậu khi ấy…”
“Mười hai tuổi.”
“Một đứa trẻ mười hai tuổi thì làm sao mà…”
“Chị My tám tuổi đã có thể chiến đấu với hải tặc rồi.”
“Đừng có so sánh kiểu đó. Cậu là cậu. Chị ấy là chị ấy.” Quân nắm tay Linh. “Cậu không cần phải bắt ép mình trở thành bản sao của chị ấy như thế. Tớ thích cậu thế này hơn.”
Nguyên câu nói của Quân, Linh nghe được mỗi Tớ thích cậu.
“À,” Quân rụt tay lại. “cậu… muốn ngắm hoàng hôn không?”
“Nhưng sao lại là lên đu quay lồng?” Quân hỏi khi cả hai đang ở trên chiếc đu quay lớn của Đầm Sen. Họ có thể thấy khá rõ quang cảnh của những căn nhà bên dưới.
“Vì trên này ngắm hoàng hôn đúng nghĩa hơn. Tớ có thể lên sân thượng ngắm, cậu bế tớ…” Linh đỏ mặt. “Ý tớ là… cậu đưa tớ lên trời ngắm hoàng hôn. Cũng rất tuyệt. Nhưng mà,” Linh quay sang quả cầu lửa đang nhuộm đỏ đường chân trời. “Nơi đầu tiên tớ ngắm hoàng hôn cùng mẹ tớ là trên một chiếc đu quay lồng giống thế này.”
Quân im lặng nhìn nét mặt Linh. Ánh nắng cuối ngày khiến mặt cô sáng lên, mái tóc cô trở thành một màu đỏ cam của nắng. Đôi mắt cô ngắm nhìn ánh hoàng hôn, đôi môi cô thì thầm một bài hát.
Quân đánh mất hoàn toàn lý trí. Chính xác là toàn bộ suy nghĩ. Não của cậu đã không còn sử dụng được. Nên cơ thể cậu nghe theo chỉ đạo ngu xuẩn của trái tim.
Quân chồm tới bên cạnh Linh và hôn lên môi cô. Linh ngớ người, cơ thể cô không thể cử động được nữa.
“Lần này,” Quân lùi lại. “không phải tai nạn đâu.”
“Cậu…” Linh chạm lên môi mình. Nó có vị của ly nước chanh lúc nãy. “cậu không hay xem phim tình cảm đúng không?”
“Ờ…” Quân gãi đầu nhìn đi chỗ khác.
“Tớ sẽ dạy cậu.”
“Cái…”
Linh chồm tới hôn lên môi Quân dưới ánh nắng hoàng hôn.
Nụ hôn đầu thực sự của họ có vị chanh.
“Nguyên…” Phụng nhìn sợi dây buộc tóc mà thoáng buồn. Nhưng bây giờ quan trọng là tìm dây buộc tóc.
Phụng bước xuống bếp, Phương vẫn đang túc trực trong đó với những món ăn học trên mạng. Từ ngày nhóm Bão Tố II xuất hiện, Phương còn học nấu món Trung Quốc và cả đồ Âu. Linh cũng đang khuấy đường cho ly cà phê.
“Phương này, cậu có dây thun không?” Phụng hỏi.
“Có đây.” Phương lấy sợi dây thun cột đồ ăn và đưa cho Phụng. “Mà cậu dùng làm… Ối mẹ ơi!”
“Sao thế?” Linh quay lại và liền bị sặc.
“Thôi nào, không tệ đến thế chứ?” Phụng thở dài nhìn họ.
“Không, chỉ là…” Phương tắt bếp.
“Cậu…” Linh đặt cốc cà phê xuống.
“…xinh quá.”
“Gì cơ!?” Bốn cô nàng ma cà rồng ngạc nhiên. “Bây giờ các cậu mới nhận ra vẻ đẹp của Phụng à?”
“Có gì sao?” Uyên hỏi.
“Không, chỉ là, khi cô ấy xõa tóc xuống, cực kỳ xinh.” Phương nói vấp liên tục.
“Đâu có đâu.” Phụng đỏ mặt. Sợi dây chun đứt cái tách khi đang ở yên trên đầu cô. Mái tóc của cô xõa xuống, hai lọn tóc mảnh che đi đôi gò má có phần nam tính của cô. Một lọn tóc nhỏ nhưng dài gấn giống như cọng ahoge trên đầu Liêu rơi xuống giữa mặt cô. Phụng hất lọn tóc ấy ra sau. Mái tóc của cô thẳng mượt và dài đến hết lưng, đi kèm với đó là một khuôn mặt e lệ của thiếu nữ mười chín tuổi. Hai má ửng đỏ, đôi mắt sắc nét cá tính và bờ môi đỏ mọng đóa hoa hồng.
“Ngắm thế đủ rồi nhé.” Thy vén lại tóc cho Phụng.
“Sao vậy?” Nhi chống cằm lên hai lòng bàn tay với vẻ chán chường. “Trông xinh mà.”
“Phụng có lý do mới không bao giờ xõa tóc xuống.” Ái Thư nói. “Cái đuôi tóc dài đó chính là công tắc để điều khiển Trạng Thái Võ Thánh của cô ấy.”
“Cái quái gì nữa cơ?” Chi có vẻ đã bay mất hồn.
“Tôi còn tưởng tôi mất khả năng ngạc nhiên rồi.” Vương gật gù.
“Cái này phải kể tội Quan Vũ.” Liêu nói. “Ông ta tạo ra Trạng Thái Võ Thánh chỉ có thể điều khiển bằng cách vuốt râu của mình. Cuối cùng người kế thừa của ông lại là nữ. Nên cô ấy đành tạo ra cái công tắc này.”
“Cô biết rõ quá nhỉ?” My hỏi.
“Tôi là Điêu Thuyền đấy, nhớ không?”
“Vậy là, mỗi khí chiến đấu Phụng sẽ vuốt tóc một cái, rồi cô ấy sẽ hóa thành Võ Thánh đánh bay kẻ thù?” Uyên hỏi.
“Không,” Phụng nói khi Thy đang chải tóc cho mình. “tôi đã luyện tập đủ lâu để điều khiển trạng thái này theo ý thích.”
“Khi cô ấy mất kiểm soát, đến Bàng Noãn còn không đấu lại cô ấy.” Ái Thư nói.
“Bàng huynh cực kỳ mạnh…”
“Chi, lấy tôi cây lược khác.” Thy ném cây lược đã gãy hết răng đi.
“… tôi đã dùng toàn lực mà cũng không thể đụng tới huynh ấy. Thảm bại nhất, chắc là trận đấu tay đôi với Mông Điềm. Tôi có thể đấu ngang với anh ta khi mất kiểm soát Trạng Thái Võ Thánh. Nhưng thiệt hại…”
“Lại gãy rồi Chi.” Thy than thở.
“… là quá lớn. Nên mẹ đã yêu cầu tôi không bao giờ được để bản thân mình bị mất kiểm soát. Đó là lý do tôi luyện Ngũ Cầm Hí và Thái Cực Quyền.”
“Chị cũng từng học Thái Cực Quyền?” Chi đưa cái lược cho Thy.
“Chỉ luyện vài bài quyền tinh tâm thôi.” Phụng nói.
“Bây giờ sáng nào cậu ấy cũng đi tập quyền tập kiếm với các bà lão ngoài công viên đấy.” Thy nói khi cô và Quân đang gia cố chiếc lược bằng Gân Thần Zeus.
“Sao cậu không thử kiểu tóc khác đi?” Quân hỏi.
“Kiểu tóc khác à?” Phụng nhìn Quân.
“Cái này thì để em.” Yến xung phong.
“Đừng có biến cô ấy thành một thứ sinh vật lạ đấy.” Danh nhắc khéo.
“Búi tóc sau đầu.”
Yến cuộn tóc của Phụng lại thành một củ hành to lớn phía sau đầu.
“Nhìn quý tộc. Khoe được chiếc cổ cao.” Liêu đưa tấm bảng chín điểm.
“Nhưng nhìn già quá.” Huy đưa tấm bảng sáu điểm.
“Kiểu búi thấp lộn xộn.”
“Nhìn như cái đầu Huy vậy.” Thuận đưa tấm bảng hai điểm.
“Đâu có. Trông chững chạc đấy chứ.” Chi đưa tấm bảng tám điểm.
“Kiểu hai bím.”
Yến cột hai chùm tóc cho Phụng như kiểu tóc tai thỏ của Kim.
“Cute lắm.” Ái Thư đưa tấm bảng mười điểm.
“Thiếu sáng tạo. Và bím tóc quá dài.” Quân đưa tấm bảng không điểm.
“Tóc búi cao xoăn.”
Yến cột thành một đống tóc xoăn nhẹ trên đầu Phụng.
“Trông có vẻ nặng đầu.” Linh cho sáu điểm.
“Sao mình lại tham gia vào cái trò này?” Danh miễn cưỡng cho năm điểm.
“Thắt tóc chữ thập kết hợp củ hành.”
Yến cột một củ hành trên đầu Phụng và phần tóc thừa ra được thắt thành hai bím tóc cắt nhau.
“Trông như trong phim cổ trang.” Nhi cho chín điểm.
“Giống con trai quá.” My cho ba điểm.
“Thắt bím vắt qua vai.”
Yến tết tóc cho Phụng và vắt qua vai.
“Nhìn như phụ nữ đã một con.” An cho hai điểm.
“Nhưng nhìn rất trưởng thành.” Uyên cho tám điểm.
“Kiểu hai mái.”
Yến chải tóc cho Phụng dài xuống và chẻ hai bên.
“Tuyệt đối!” Cả Edison và Anh Thư thét lên.
“Vậy chúng ta quyết định chọn kiểu này.” Yến búng tay.
“Khoan đã, nhầm mục đích rồi.” Phụng túm tay Yến. “Tớ cần cột tóc chứ có phải đi thi tóc đẹp đâu.”
“Không nói nhiều!” Yến quát. “Stylist nói thì cấm được cãi!”
Cuối cùng Phụng lại cột kiểu cũ và cho Yến một cục u giữa đầu.
Quân bị sang chấn tâm lý. Trước mắt cậu toàn là nước và cái ống màu vàng. Tiếp sau đó cậu rơi ùm xuống hồ nước và quẫy đạp trong vô vọng.
“Xin lỗi nhé, cậu có sao không?” Linh kéo Quân lên thành hồ.
“Tớ… ổn.” Quân run cầm cập nhớ lại lúc bị dòng nước hỗn hợp của hai dòng sông Địa Ngục cuốn đi.
“Nhưng chỉ là trượt nước thôi mà.” Linh ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Cách đây mấy năm, tớ và Huy đi thông cống dưới Địa Ngục.” Quân kể. “Lúc đó bọn tớ đã bị cuốn trôi bởi hỗn hợp nước của sông Styx và sông Cocytus. Và… thứ nước đó đã tra tấn tinh thần bọn tớ…”
Quân lại run lên.
“Xin lỗi.” Linh vỗ vai Quân. “Tớ không biết…”
“Tớ biết mà, cậu cũng muốn tốt cho tớ. Hơn nữa chính tớ nhờ cậu dạy tớ bơi mà.” Quân mỉm cười.
“Mày nói xạo thế mà không biết ngượng hả Quân?”
Quân tự nhắc mình. Cậu đã nói là muốn Linh dạy bơi nên đã cùng cô đi Đầm Sen (rõ ràng là chẳng ma nào tập bơi ở cái chốn này nhưng Linh có vẻ cũng chẳng suy nghĩ). Lý do thực sự thì tất nhiên là để có một khoảng thời gian riêng tư hai người rồi.
Bây giờ Linh đang cầm tay Quân giữ cho cậu không chìm. Còn chân cậu thì đạp liên tục.
“Nhưng mà… sao… cậu… lại muốn… tập bơi… vậy?” Linh nói một câu bằng người ta nói mười câu.
“Ừm thì…” Quân cũng cố bịa ra một lý do. “tớ thấy… nhiều lúc, Huy phải túm lấy tớ mỗi khi rơi xuống nước.”
“Hả?”
“Tớ không muốn phiền đến người khác nhiều như thế. Nên tớ cũng muốn…” Quân dừng lại. Cậu sợ nói tiếp sẽ lộ hết lý do của ngày hôm nay mất.
“Tớ hiểu rồi.” Linh cười. Nhưng trong đầu cô nghĩ Hóa ra trong lòng người ta mình chẳng bằng một thằng đàn ông khác.
Tất nhiên lý do cậu muốn tập bơi là vì cô rồi.
“Mày không giấu lòng mình được đâu Quân.”
“Sớm muộn gì mày cũng phải nói sự thật thôi.”
Những tiếng nói cứ thế vang lên trong tai Quân, cậu chẳng thể tập trung được.
“Sao vậy?” Linh hỏi.
“À… hả?” Quân giật mình.
“Cậu mệt rồi à?” Linh mỉm cười. Cô mỉm cười trông rất xinh. Cô mặc áo tắm liền thân màu xanh viền trắng. Mái tóc cô thả xuông và ướt sũng khiến mắt Quân như bị dán chặt vào không rời.
“À à, ừm… mình… tìm gì ăn đi.”
“Đi.” Linh thả tay Quân ra. Cậu suýt chết đuối ở hồ bơi cao hơn một mét.
“À mà khoan,” Linh khoác khăn tắm lên người rồi mới chợt nhớ ra. “tớ có đem đồ ăn này.”
Linh lấy ra hai hộp cơm với đầy đủ thịt, rau và trứng.
“Cậu… tự làm à?” Quân trố mắt nhìn.
“Ừ… Phương chỉ tớ…” Linh bấm hai ngón trỏ vào nhau.
“Thôi kệ.” Quân lấy đôi đũa ra. “Ăn đi.”
Quân và lấy một đũa cơm và gắp một miếng trứng.
“Ưm… ngon quá.” Quân khen, lỗ mũi Linh nở to.
“Cậu không ăn à?” Quân hỏi.
“À, ừ, tớ ăn đây.” Linh cũng gắp lấy một miếng rau. Và nó đắng nghét. Cô chuyển sang ăn cơm. Cơm thì sượng. Cô nhìn Quân. Cậu đang nhắm tịt mắt, mặt nhăn nhó mà nhai.
“Ừm… tớ nghĩ… chúng ta nên đi mua gì đó ăn thì hơn…” Linh quay mặt đi.
“Không sao đâu.” Quân dỗ dành Linh khi họ đang ngồi ăn nui của Đầm Sen. “Đâu phải ai cũng nấu ăn ngon ngay từ đầu.”
“Vậy là nó khó ăn thật…” Linh cũng bị sang chấn tâm lý.
“Cậu biết không…” Quân kể cho Linh nghe chuyện ngày xưa. “Lúc tớ và Huy còn ở chỗ Điềm, có lần tớ bị phạt nấu cơm. Và cả hai người họ đều nuốt không trôi. Tớ tức lắm. Nên đã tìm quản gia nhà Điềm và xin ông ấy dạy tớ nấu ăn.”
“Vậy là cậu biết nấu ăn?”
“Chút chút thôi. Vấn đề là, không chuyện gì có thể hoàn thành ngay trong lần đầu được. Con người ta, trước khi đứng lên, cần phải học cách ngồi xuống.”
“Câu đó nghĩa là gì vậy?” Linh hỏi và hút rồn rột cốc nước chanh.
“Học cách cúi đầu.” Quân nói. “Để ngẩng đầu thật cao để mà sống, chúng ta cần phải cúi đầu thật thấp để học tập. Lúc tớ còn nhỏ, tớ kiêu lắm. Tớ chẳng coi Điềm, bác quản gia, và thậm chí là thầy Hades ra gì. Vì tớ nghĩ rằng mình còn trẻ, mình làm được rất nhiều việc. Chẳng cần để ý đến họ. Nhưng rồi tớ nhận ra, người bất tử, họ sống như những cây lúa vậy.”
“Cây lúa?”
“Cây lúa khi chưa có hạt, nó đứng thẳng và ngạo nghễ. Khi nó có hạt, nó bắt đầu cúi xuống. Giống như con người vậy. Khi chẳng có giá trị gì, con người ta luôn kiêu ngạo và tự cho mình là giỏi. Nhưng khi nhận ra mình chẳng là gì cả, họ bắt đầu cúi xuống và khiêm nhường mà học tập.”
Quân nhìn những viên đá đang tan trong thứ nước chanh màu trắng đục. “Đó là bài học đầu tiên thầy Hades dạy tớ.”
Linh đặt tô nui thứ ba sang bên và cầm lấy cốc nước của mình.
“Vậy là cậu muốn dạy tớ rằng, muốn nấu ăn giỏi, tớ cần một thời gian thật dài để học hả?”
“Ừ,” Quân mỉm cười. “kiên nhẫn đi.”
“Thế còn việc cậu học bơi thì sao?” Linh cười.
“Hai chuyện này khác nhau.” Quân đỏ mặt.
“Cái gì khác nhau?”
“Đây là một lời nguyền.” Quân nói.
“Lời nguyền?”
“Khi tớ bảy ruổi, tớ đã ăn phải một loại trái cây, nó giúp tớ có được kiếm thuật phi thường, nhưng đổi lại cũng lấy đi khả năng bơi của tớ.”
“Lười học bơi thì nói đại đi.” Linh nhăn nhó.
“Hai chuyện này vốn khác nhau mà.” Quân chống chế. “Đâu phải một hai hôm là tớ bơi được đâu.”
“Điều duy nhất tớ giỏi xưa nay là bắn súng…”
“Cả ăn nữa.” Quân nghĩ thầm, cố giấu câu đó vào ly nước chanh.
“… và đó giống như năng lực tự nhiên vậy. Tớ đã trở thành người tốt nghiệp khóa đào tạo Mạo Hiểm Giả của DST với điểm số tối đa môn bắn súng.”
“Chúc mừng.”
“Nhưng khi bắt đầu bước ra cuộc sống, tớ nhận ra, bắn mục tiêu di động hoàn toàn khác với việc bắn bia. Tớ đã làm hỏng cả nhiệm vụ. Chỉ vì tính kiêu ngạo của mình.”
“Không hẳn là lỗi của cậu đâu.”
“Lần đầu cậu giết người, cậu cảm thấy thế nào?”
“Tớ…”
Lần đầu Quân tước đi một mạng sống, đó là khi cậu mười tuổi. Khi những dòng máu đỏ tươi còn nóng văng vào tay và mặt cậu, mùi máu tanh và cảm giác run rẩy khiến cậu mất ăn mất ngủ gần một ngày sau đó.
“Nếu cậu không giết chúng, chúng sẽ giết cậu.” Lời Điềm nói vang lên trong đầu cậu. “Đây là cái thế giới bị chi phối bởi kẻ có trong tay sức mạnh. Một là cậu tiếp tục làm một kẻ yếu đuối và bị chà đạp, hai là vùng lên để nắm lấy sinh mạng mình.”
“Mỗi khi tớ vung kiếm lên, tớ xác định rằng mình đang cố gắng sống sót. Có thể cũng vì thế mà tớ muốn thấy cái viễn cảnh chị My vẽ ra thành hiện thực. Khi những thứ này… được sử dụng để con người trở nên đoàn kết và cùng nhau phát triển, chứ không phải để kìm hãm lẫn nhau.”
“Lần đầu tiên tớ bắn một viên đạn, khi đó tớ đang cố bảo vệ chị ấy.” Linh nhìn khẩu súng trong balo. “Mỗi khi tớ nổ súng, tớ đều biết rằng, mình đang nổ súng vì người đó. Vì lý tưởng của người đó, tớ không ngại để tay mình nhuốm máu.” Cô thở dài. “Tớ thích dùng súng. Khi tớ lần đầu dùng cây mã tấu để chém người, dòng máu đỏ tươi còn nóng văng vào tay và mặt tớ, mùi máu tanh và cảm giác run rẩy khiến tớ mất ăn mất ngủ gần ba ngày sau đó. Nhưng khi dùng súng, tớ không cần phải nhìn vào mắt của cái xác còn chưa dứt hồn đó…” Linh khẽ run lên. “Tớ thật vô dụng nhỉ…”
“Cậu khi ấy…”
“Mười hai tuổi.”
“Một đứa trẻ mười hai tuổi thì làm sao mà…”
“Chị My tám tuổi đã có thể chiến đấu với hải tặc rồi.”
“Đừng có so sánh kiểu đó. Cậu là cậu. Chị ấy là chị ấy.” Quân nắm tay Linh. “Cậu không cần phải bắt ép mình trở thành bản sao của chị ấy như thế. Tớ thích cậu thế này hơn.”
Nguyên câu nói của Quân, Linh nghe được mỗi Tớ thích cậu.
“À,” Quân rụt tay lại. “cậu… muốn ngắm hoàng hôn không?”
“Nhưng sao lại là lên đu quay lồng?” Quân hỏi khi cả hai đang ở trên chiếc đu quay lớn của Đầm Sen. Họ có thể thấy khá rõ quang cảnh của những căn nhà bên dưới.
“Vì trên này ngắm hoàng hôn đúng nghĩa hơn. Tớ có thể lên sân thượng ngắm, cậu bế tớ…” Linh đỏ mặt. “Ý tớ là… cậu đưa tớ lên trời ngắm hoàng hôn. Cũng rất tuyệt. Nhưng mà,” Linh quay sang quả cầu lửa đang nhuộm đỏ đường chân trời. “Nơi đầu tiên tớ ngắm hoàng hôn cùng mẹ tớ là trên một chiếc đu quay lồng giống thế này.”
Quân im lặng nhìn nét mặt Linh. Ánh nắng cuối ngày khiến mặt cô sáng lên, mái tóc cô trở thành một màu đỏ cam của nắng. Đôi mắt cô ngắm nhìn ánh hoàng hôn, đôi môi cô thì thầm một bài hát.
Quân đánh mất hoàn toàn lý trí. Chính xác là toàn bộ suy nghĩ. Não của cậu đã không còn sử dụng được. Nên cơ thể cậu nghe theo chỉ đạo ngu xuẩn của trái tim.
Quân chồm tới bên cạnh Linh và hôn lên môi cô. Linh ngớ người, cơ thể cô không thể cử động được nữa.
“Lần này,” Quân lùi lại. “không phải tai nạn đâu.”
“Cậu…” Linh chạm lên môi mình. Nó có vị của ly nước chanh lúc nãy. “cậu không hay xem phim tình cảm đúng không?”
“Ờ…” Quân gãi đầu nhìn đi chỗ khác.
“Tớ sẽ dạy cậu.”
“Cái…”
Linh chồm tới hôn lên môi Quân dưới ánh nắng hoàng hôn.
Nụ hôn đầu thực sự của họ có vị chanh.