[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 743
- Điểm
- 93

Mở đầu sau một năm vắng bóng.
MỘT GIỜ SÁNG, BANG ARIZONA NƯỚC MỸ.
“Nạn nhân là Geogre Griffon. Hai mươi ba tuổi quốc tịch Mỹ. Làm việc bán thời gian ở cửa hàng đồ điện gia dụng.”
Hai anh chàng cảnh sát gồm một người Mỹ và một người Mỹ gốc Á đang đứng trước thi thể của một người da đen bị bắn chết.
“Nguyên nhân tử vong là gì?” Một chàng thanh niên trông không quá hai mươi tuổi quỳ bên cạnh thi thể nạn nhân.
“Là…” Người cảnh sát gốc Á ngập ngừng. “khẩu súng kia.”
Cậu trai trẻ nhặt hung khí lên và chĩa lung tung. “Camera quanh đây có ghi lại quá trình gây án không?”
“Có.” Người cảnh sát nói. “Vào mười giờ mười bốn phút tối, khi anh ta đang đi làm về thì bị một tên bịt kín mặt mũi lại gần hỏi chuyện. Ngay sau đó thì bị bắn chết. Một phát chết tại chỗ. Bị người dân nhìn thấy nên hắn đành bỏ lại hung khí và bỏ chạy. Không tìm thấy dấu vân tay. Xem ra là giết người có chủ đích.”
“Có phải băng đảng thanh trừng nhau không?” Cậu nhóc hỏi tiếp.
“Không. Geogre sống rất bình thường. Không thuốc lá, không hút chích, không nghiện ngập, không có cả bạn gái…” Rồi hai anh chàng cảnh sát trố mắt nhìn cậu.
“Sao thế?”
“Mà mày là ai vậy?”
“Sao bọn tao lại phải đưa thông tin về vụ án cho mày?”
“Xin lỗi, cho qua…”
Một chàng thanh niên trẻ chen qua những cảnh sát khu vực và bước tới cạnh hiện trường. Anh ta có mái tóc đen nâu cắt nham nhở và đôi mắt híp với nước da trắng. Anh đang mặc một bộ đồng phụ đặc cảnh Inupol và đưa thẻ đặc vụ của anh và thằng nhóc cho hai viên cảnh sát.
“Đặc vụ Inupol?” Hai đặc cảnh ngạc nhiên. Rồi nhìn thằng nhóc. “Trẻ vậy à?”
“Xin lỗi nhé.” Anh ta gãi đầu xin lỗi rồi ném thẻ đặc vụ cho cậu trai.
“Nhưng đây đâu thuộc thẩm quyền của các người.” Anh chàng cảnh sát gốc Á nói.
“Tôi thành thật xin lỗi.” Anh chàng lại xin lỗi. “Thằng này nghiện phim trinh thám.”
“Felix, qua đây.” Cậu nhóc vẫy anh.
“Dash, về thôi.” Felix túm lấy cậu trai trẻ. Cậu ta đưa khẩu súng cho anh.
“Trên súng có dấu vân tay của anh ta.” Dash chỉ vào người cộng sự. “Các anh cứ việc bỏ tù hắn.”
“Này!” Cả ba viên cảnh sát hét lớn.
“Mà tôi nói thêm,” Dash lại quỳ xuống cạnh thi thể. “vụ này giờ thuộc thẩm quyền của chúng tôi.”
“Hả?” Cả ba người ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, ở bên kia bán cầu, Bảo và Faye bước vào văn phòng cục xuất nhập cảnh Thành phố Hồ Chí Minh trên đường Nguyễn Trãi.
“Sao việc quái gì cũng tới tay chúng ta vậy?” Faye hỏi. “Cảnh sát Việt Nam các cậu đang làm cái khỉ gì thế?”
“Chịu thôi.” Bảo phà khói. “Theo luật, với những trường hợp như thế này, WAA và Tổ điều tra báu vật của Inupol sẽ có trách nhiệm giải quyết và cảnh sát địa phương không được can thiệp. Họ đã giúp chúng ta đưa tay này về là tốt lắm rồi.”
“Cả cậu nữa.” Faye quạt tay trước mũi. “Bỏ điếu thuốc đó xuống ngay cho tôi.”
Bảo dụi điếu thuốc xuống nắp thùng rác và vứt nó vào thùng. Cậu chỉnh lại chiếc áo và dùng ống xịt thơm miệng để át mùi thuốc lá.
Hai viên cán bộ mặc trang phục cảnh sát xanh lá cây bước ra khỏi phòng, nhìn thấy hai đặc vụ của Inupol liền đứng nghiêm chào. Hai đặc vụ cũng dừng lại chào họ.
“Chúng tôi đã đưa đối tượng về và cũng lấy được một vài thông tin. Mời các đồng chí xem qua.”
“Carlos Samuel. Hai mươi tám tuổi, không có nghề nghiệp cố định, người Châu Phi.” Bảo đọc trong tờ giấy.
“Quốc tịch Mozambique.” Anh chàng da đen cáu kỉnh lầm bầm.
“Đây là tuyên bố bắt giữ.” Faye đưa tờ giấy cho Carlos. “Tôi đọc thì mỏi miệng lắm nên anh tự đọc đi.”
“Làm việc cho đàng hoàng đi, đồ cảnh sát da trắng!” Carlos gầm lên.
“Tôi chưa đả động gì đến màu da của anh nhé. Và tôi không có phân biệt chủng tộc.”
“Có loại cảnh sát nào vào phòng thẩm vấn phạm nhân mà gác chân lên bàn như cô không? Cán bộ Việt Nam làm việc còn ra hồn hơn cô đấy. Và bỏ cái kính đó xuống đi. Chẳng lịch sự gì cả.”
“Thôi được rồi, Carlos.” Bảo lấy cái ghế và ngồi xuống cạnh Faye. “Anh bị bắt vì nhập cảnh trái phép, chống người thi hành công vụ và tàng trữ báu vật trái quy định.” Bảo đẩy thanh kiếm lên bàn. Sau khi kiểm tra trong mục danh sách báu vật, nó là thanh kiếm Odysseus và Palamedes đã sử dụng để tìm ra Achilles trong các cô công chúa ở Scyros. Thanh Kiếm Lật Tẩy. “Báu vật này anh lấy từ đâu ra?”
“Ở Châu Phi.” Carlos đáp như đang thử thách khiếu hài hước của Bảo và Faye.
“Cụ thể hơn?” Bảo hỏi tiếp.
“Làm sao tôi biết được! Ở Châu Phi thì tranh chấp liên miên. Anh có biết có bao nhiêu băng Thợ Săn Kho Báu đóng cọc ở đó không?”
“Cũng phải.” Bảo vuốt mặt. Châu Phi giống như thiên đường của Thợ Săn Kho Báu. Chúng có thể trốn trong rừng sâu hay thậm chí là trong thành phố. Đôi khi hai băng giao chiến và có báu vật bị để lại và có người nhặt được cũng là chuyện dễ hiểu.
“Nhưng phạm pháp vẫn là phạm pháp.” Faye nói. “Tôn trọng luật pháp đi.”
“Từ khi nào luật pháp được đặt lên trên mạng sống của người dân vậy?”
Hai đặc cảnh nhìn nhau. Họ không biết nên đáp thế nào, mà chính xác hơn là họ cũng không có câu trả lời cho câu hỏi hóc búa này.
“Thứ nhất,” Bảo đưa ngón trỏ lên. “anh không phải công dân của nước này. Thứ hai, anh đã làm gì ở Mô-dăm-bích mà khiến mạng sống mình bị đe dọa?”
“Chuyện này khó nói lắm.” Carlos thở dài.
“Anh cứ nói đi.” Faye hất cằm.
“Nếu tôi bảo rằng, tôi là hậu duệ của một vị thần Yoruba ở Châu Phi các người có tin không?”
“Tin.” Cả hai đáp ngay tắp lự.
“Hả? Các người tin luôn à?”
“Bọn này từng bỏ tù cả tiên nữ đấy.” Hai đặc cảnh thầm nghĩ.
“Thế anh bảo mình là hậu duệ của ai?” Faye hỏi.
Anh chàng người Mozambique lè lưỡi ra. Lúc đầu hai đặc cảnh tưởng anh ta đùa, nhưng họ thấy trên lưỡi của anh có một dấu hình chữ thập.
Dash mở miệng thi thể ra. Trên lưỡi của anh ta có một vết nhỏ trông như dấu cộng.
“Đây là dấu hiệu chứng minh anh ta là một Bamboche.” Dash nói. “Một trong những người đưa tin của thần Shango.”
“Người đưa tin của thần Shango?” Faye chau mày sau khi nghe Carlos giải thích. “Vậy anh làm việc cho một vị thần?”
“Không.” Carlos lắc đầu. “Chúng tôi là hậu duệ của các Bamboche. Và bây giờ chúng tôi đang bị truy sát đến cùng.”
“Mệt thật.” Bảo vươn vai khi ra khỏi cục quản lý xuất nhập cảnh. Họ đã quyết định gửi Carlos đến trụ sở của Inupol để lấy lời khai và bảo vệ anh ta.
“Cậu có thấy lạ không?” Faye hỏi.
“Cái gì lạ?”
“Nếu đúng như Carlos nói, thì Bamboche là những chiến binh dũng mãnh và kiên cường. Tại sao anh ta lại bị truy sát?”
“Ai mà biết được.” Bảo nhún vai. “Có thể là ai đó không muốn sức mạnh đó được đưa vào sử dụng nên mới giết hết chăng?”
“Cậu nghi ngờ ai?” Faye hỏi.
“Ngay lập tức, tôi nghĩ ngay tới gần hai mươi tổ chức. Từ các tổ chức tình báo cho đến những tổ chức tội phạm quốc tế hay thậm chí là WAA.”
“Hiểu rồi.” Faye gật gù. “ Đừng lo lắng. Wakanda* sẽ bảo vệ những người đó.”
“Cô lậm phim rồi đấy.” Bảo thở dài.
“Ừm ừm. Mà nhớ tuần sau đi họp ở Pháp đấy.” Faye nhắc.
“Nhớ mà.”
Tờ giấy xuất hiện từ trong chiếc máy.
“Có thông báo gì này.” Anh Thư cầm tờ giấy lên. “Kiểm tra sức khỏe định kỳ.”
“Hả?” Thy nhìn Anh Thư. “Có vụ này à?”
“Ừ.” Vương cầm lấy tờ giấy. “Cái này là để đảm bảo sức khỏe cho nhân viên và kiểm tra xem chúng ta có nhiễm phải các loại bệnh đặc biệt từ bên trong các hầm ngục hay không.”
“Lần này, chị sẽ không thua đâu.” Nhi lườm Linh.
“Thôi nào, nhìn thôi cũng thấy chị thua rồi.” Linh khoanh tay trước ngực.
Sau khi có kết quả, quả nhiên, Nhi vẫn thua Linh.
“Mình là đứa thua cuộc.” Nhi rơi vào trầm mặc.
“Ba năm liền làm kẻ thua cuộc.” Linh cười hô hố. “Chị có hơi thất bại không thế?”
“Ừm, Linh này,” Phương khều Linh.
Linh quay lại, đập vào mắt cô là tờ giấy khám sức khỏe của Chi.
“Mình là đứa thua cuộc.” Linh cũng rơi vào trầm cảm.
“Các cậu đang chơi gì thế?” Ái Thư hỏi.
“Số đo vòng một của Nhi chẳng năm nào hơn được Linh.” Phương nói thầm.
“Thì vòng một của tớ có bao giờ to hơn Anh Thư đâu.” Ái Thư chạm vào cái tivi màn hình phẳng trên ngực mình. “Gần hai nghìn năm rồi.”
“Ừm, vấn đề của cậu là một khái niệm khác rồi.” Phương ấn Ái Thư ngồi xuống ghế.
“Quan điểm cá nhân nhé.” Chi nói. “Em không nghĩ làm quái vật ba đầu là tốt đâu.”
“Em xin lỗi.” Kim gãi đầu.
“Ơ, thế em khám thế nào?” Yến hỏi.
“Edison khám cho em.” Kim cười. “Sẵn đó, cô ấy cũng tránh được kiểm tra.”
“Quân sao thế?” Linh vỗ vai Quân khi thấy cậu trầm mặc nhìn tờ giấy khám sức khỏe.
“Tớ… không sao.” Quân nói.
“ Quân,” Huy hiểu ngay, quay sang hỏi. “Mày cao bao nhiêu?”
“Tao… cao một mét bảy.” Quân đáp.
“Ồ, một mét sáu ch…” Linh đọc to.
Quân nhanh chóng bịt miệng Linh lại.
“Cậu bé mồm thôi có được không?”
“Huy cao bao nhiêu?” Phương nhìn giấy khám sức khỏe của Huy. “Mét bảy sáu cơ à!?”
“Chị Phương,” Kim nhắc. “Chị làm anh Quân hóa đá rồi kìa.”
“Sao một năm qua tao cao lên mỗi một xăng mà mày cao lên cả tấc!?” Quân đập bàn.
“Em cũng cao lên có 1 xăng này.” An nói và chìa ra phần đo chiều cao là một mét tám hai.
“Im đi!” Quân và Thuận có vẻ bức xúc. Thuận cũng chỉ cao một mét bảy ba.
“Vậy là, trong đám con trai thì Quân thấp nhất nhỉ.” Bảo nói. Bảo không kiểm tra sức khỏe nhưng nhìn cũng đủ thấy anh chàng cảnh sát cao xấp xỉ Danh.
“Nhưng đứa nào đánh nhau thắng được em không?” Quân bẻ đốt ngón tay.
“Đừng lo Quân.” Linh an ủi cậu.
“Tớ không lo. Tớ còn cao được nữa mà.”
“Ý tớ là những thằng lùn thì sẽ được trời cao ưu ái cho cái khác.”
“Đấy là nếu trời cao với tới mày.” Phương châm thêm một câu nữa.
Rồi cả phòng lại cười vang lên.
“Nhưng nếu xét về chiều cao…” Ái Thư đứng lại gần Kim. “Công chúa, cô thấp nhất đấy.”
“Chiều cao của tôi là bất di bất dịch rồi.” Kim nhún vai.
“Loli bà bà.” Nhi, Phương và Linh nhớ đến cái tên Phyton đã gọi Kim.
“Em đánh các chị bây giờ.” Kim trừng mắt.
Sau khi so sánh kiểm tra sức khỏe, họ lại tiếp tục công việc thường nhật.
“Hoàng tử Tennis thật là hay~ Hoàng Tử Tennis là tất cả những gì tôi có. Dù bao gian khó cũng chẳng hề chi! Cứ giở tiếp từng trang từng trang một, sẽ thấy cả chuyến phiêu lưu đang chờ.”**
“Chờ chờ cái con khỉ!” Danh cốc đầu My, người viết lại lời bài hát vào tờ giấy báo cáo.
“Tại sao lại hát Hoàng tử Tennis ở đây?” Vương mắng. “Cái bài đó được viết khi lão họa sĩ kết thúc truyện mà.”
“Thông cảm đi.” Chi thở dài. “Lúc sáng chị ấy đi đánh Tennis với vua Bảo Đại*** trong hầm ngục. Từ lúc về tới giờ chị ấy cứ hát suốt.”
“Các em không hiểu gì cả.” My đứng dậy. “Vì phần trước toàn những mẩu truyện chẳng ra đâu vào đâu, nên phần này bị tăng đô lên. Dù tác giả dùng font chữ nhỏ hơn nhưng bản thảo vẫn dài hơn hai trăm trang. Điều đó làm mất sự cân bằng giữa các phần truyện đấy.”
“Em không nghĩ đó là vấn đề đâu.” An lên tiếng. “Phần Hội Phượng Hoàng**** cũng dày hơn tất cả những phần còn lại đến cả trăm trang còn gì.”
“Cứ viết lung ta lung tung thế này thì bảo sao chả tốn giấy!” Kim thở dài. “Em đi đây.”
“Em đi đâu thế?” Bảo hỏi.
“À, em đi gặp người họ hàng.”
Không ai dám lên tiếng. Họ hàng của một công chúa hơn hai nghìn tuổi chắc chắn là thứ cuối cùng họ muốn dây dưa vào.
Kim nhìn bàn cờ vua mà mình đang dần thất thế.
“Công chúa, cô thua rồi.”
“Thua cái đầu cô.” Kim dùng quân Tượng ăn quân Mã đang chiếu tướng của mình.
“Chiếu tướng.” Người phụ nữ lại đẩy Hậu sang bắt quân Vua.
“Này thì chiếu.” Kim đẩy quân Hậu của mình lên hòng đổi Hậu.
“Chiếu tiếp.” Quân Xe của cô ta lại tấn công xuống ăn mất quân Xe của Kim ở góc bàn cờ.
“Trà ngon đấy.” Kim thưởng thức trà sau khi lật đổ bàn cờ.
“Công chúa dạo này hành xử càng lúc càng giống mấy tay du côn.”
Người phụ nữ thở dài nhặt từng quân cờ bỏ vào bàn cờ. Cô gái ấy mang một dung mạo xinh đẹp, đôi mắt vàng kim, khuôn cằm nhọn với nước da màu đồng và mái tóc đen dài thướt tha. Cô mặc chiếc váy trắng dài đến đầu gối và đeo những chiếc vòng vàng trên tay. Trên bắp tay phải cô có một chiếc vòng hình con rắn có cánh giống hệt hình xăm trên bả vai Chi, biểu tượng vương quyền của Ai Cập, Uraeus.
“Vì tôi sống cùng mấy tên nhóc tì lưu manh chứ sao.” Kim thổi trà.
“Tôi cũng từng ở bên một tên lưu manh mà.” Cô nói. “Mọi người còn đồn hắn và tôi là người tình nữa.”
“Gọi một Tối Cường Vương là tên lưu manh. Cô cũng gan quá nhỉ.”
“Thế Quân và Huy khỏe không?”
“Họ khỏe.” Kim mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm. “Nhưng tôi đang lo vấn đề khác.”
“Tử Thần Công Chúa biết lo lắng cơ à? Chuyện lạ nha.”
“Ừ.” Kim nói bằng chất giọng nghiêm túc. “Về thứ sức mạnh của Huy.”
Người phụ nữ kia khẽ dừng lại. Nhưng cô cũng nhanh chóng mỉm cười và tiếp tục đóng bàn cờ lại.
“Tôi không biết đó là gì. Nhưng nếu là sức mạnh có thể khiến một kẻ như cô run sợ thì chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì.” Cô ta nói. “Giống như… Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền vậy.”
“Ừ.” Kim đặt chiếc cốc xuống. “Bốn tên kỵ sĩ đó… Thực sự rất đáng sợ.”
“Sức mạnh của chúng có thể đáng sợ đến mức nào?”
“Cleo, cô không nên tìm hiểu quá sâu đâu. Lần đầu giao chiến với với người Atlantis, chúng đã giết chết ba vị vua đấy.”
“Có thể giết chết ba vị vua của Atlantis ư!?” Cleo tròn mắt.
“Đúng vậy. Sức mạnh của Tứ Kỵ sĩ là quá khổng lồ. Đánh bại được chúng… chỉ có Thượng Hoàng Kabbalah***** thôi. Nhưng… cái giá phải trả là sinh mạng của chính Người.”
Cleo cắn móng tay.
“Thôi đi Cleo.” Kim đánh bốp vào tay cô. “Chẳng ra dáng nữ hoàng gì cả. Ta dành biết bao nhiêu công sức để dạy cô lễ nghi của vương gia, mà cũng không sửa được cái tật cắn móng tay của cô.”
“Nữ hoàng…” Cleo thở dài. “Nữ hoàng cuối cùng của một vương triều thì có gì đáng tự hào?”
“Có chứ.” Kim nhún vai. “Cô thua trong tay của một Tối Cường Vương. Đó đã là điều đáng tự hào rồi, Cleopatra.”
Nữ Hoàng Ai Cập Cleopatra VII vương triều Ptolemaios. Nữ Hoàng cuối cùng của Ai Cập trước khi trở thành thuộc địa của La Mã. Vương quốc Ai Cập thịnh vượng tồn tại hàng nghìn năm đã sụp đổ trong tay người phụ nữ này.
“Thần muốn làm được nhiều hơn.” Cleo nói. “Không phải chỉ là cái mối tình dở hơi với Antonio.”
“Này, vị vua cuối cùng… ừ, chẳng ngầu gì cả. Nhưng cũng không đến nỗi tệ mà.”
“Công chúa, Người thay đổi rồi.”
“Biết sao được.” Kim thở dài. “Sống chung với một đám nhóc tì suốt ngày bày trò quậy phá và gây rắc rối thì tôi cũng sẽ trở thành cái đám đó thôi.”
“Nó khiến Người trở nên yếu đuối đi đấy.” Cleopatar nói.
“Yếu đi à?” Kim nhớ lại lời cô đã nói với cô khi ở trong hầm ngục Mieza. “Ừ. Công nhận.”
Không phải chỉ vì mất đi sức mạnh. Mà cô đã dần cảm thấy thoải mái hơn với cuộc sống hiện tại. Kim đã qua cái thời thức dậy bởi mùi máu tanh và thiếp đi vì chém mỏi tay. Cô đã trở thành bảo mẫu cho hai đứa trẻ. Cô trở thành một Mạo Hiểm Giả sáng đi làm, tối ngủ trong chăn. Lưỡi kiếm của cô đã mòn.
“Biết sao không?” Kim nhìn Cleopatra. “Tôi thích tôi của hiện tại hơn.”
“Dạ?” Cleo nghiêng đầu.
“Tôi thích được sống chung với họ. Tôi thích cảm giác cùng họ phiêu lưu. Tôi thích gọi họ là anh là chị. Tôi thích thú khi cùng họ sát cánh chiến đấu. Tôi thích cùng họ cười và cùng họ khóc. Tôi thích cái tên Nguyễn Trần Liên Kim. Tôi không bị rành buộc bởi trách nhiệm phải làm thế nào cho vừa ý Sophie và Odin. Tôi cảm thấy được tự do.”
“Tự do à…”
“Đúng thế.”
“Tôi chưa từng biết về thứ đó.”
“Tôi hiểu.”
“Nhưng công chúa đừng lo.” Cleo nở một nụ cười. “Tôi sẽ đưa cả thế giới này đến với tự do.”
Kim nhìn vị nữ hoàng đứng dậy.
“Chúng ta sẽ không còn phải đối mặt với chiến tranh nữa. Không còn người khổng lồ, không còn Người Cổ đại. Và tiến đến quyền năng đích thực.”
“Đừng làm gì ngu ngốc là được.” Kim xoa đầu Cleopatra.
“Công chúa…”
“Dù cô là ai, cô vẫn là học trò của ta. Dù khi ấy Imhotep và Hội Tư Tế bỏ rơi cô, ta cũng không bỏ rơi cô mà.”
“Không. Em chỉ muốn hỏi là công chúa kiễng chân có mỏi không.”
Kim chạm gót chân xuống. Tay cô chỉ còn với tới tai Cleopatra.
“Mà, cái gì kia?” Kim trỏ vào cái quan tài kiểu Ai Cập nằm trong góc vườn. Cô cũng không nhớ mình đã bỏ bao nhiêu cái xác ướp vào đó nữa.
“À, một số thí nghiệm thôi ạ.” Cleo nhìn nó bằng một ánh mắt đăm chiêu. “Em sẽ cho công chúa xem thành quả đầu tiên.”
“Ta sẽ đợi.”
“Chắc chắn rồi, công chúa.”
* Wakanda: đất nước giả tưởng trong truyện và phim của Marvel.
** Đây là bài hát họa sĩ Takeshi Konomi tự sáng tác khi ông vẽ xong truyện Hoàng tử Tennis.
*** Theo một số tài liệu, vua Bảo Đại là một tay chơi Tennis khá cừ khôi.
**** Đang nói tới phần năm của truyện Harry Potter, phần này đặc biệt dày hơn các phần khác.
***** Tên vị vua này được đặt theo tên của Cây sự sống Kabbalah
“Nạn nhân là Geogre Griffon. Hai mươi ba tuổi quốc tịch Mỹ. Làm việc bán thời gian ở cửa hàng đồ điện gia dụng.”
Hai anh chàng cảnh sát gồm một người Mỹ và một người Mỹ gốc Á đang đứng trước thi thể của một người da đen bị bắn chết.
“Nguyên nhân tử vong là gì?” Một chàng thanh niên trông không quá hai mươi tuổi quỳ bên cạnh thi thể nạn nhân.
“Là…” Người cảnh sát gốc Á ngập ngừng. “khẩu súng kia.”
Cậu trai trẻ nhặt hung khí lên và chĩa lung tung. “Camera quanh đây có ghi lại quá trình gây án không?”
“Có.” Người cảnh sát nói. “Vào mười giờ mười bốn phút tối, khi anh ta đang đi làm về thì bị một tên bịt kín mặt mũi lại gần hỏi chuyện. Ngay sau đó thì bị bắn chết. Một phát chết tại chỗ. Bị người dân nhìn thấy nên hắn đành bỏ lại hung khí và bỏ chạy. Không tìm thấy dấu vân tay. Xem ra là giết người có chủ đích.”
“Có phải băng đảng thanh trừng nhau không?” Cậu nhóc hỏi tiếp.
“Không. Geogre sống rất bình thường. Không thuốc lá, không hút chích, không nghiện ngập, không có cả bạn gái…” Rồi hai anh chàng cảnh sát trố mắt nhìn cậu.
“Sao thế?”
“Mà mày là ai vậy?”
“Sao bọn tao lại phải đưa thông tin về vụ án cho mày?”
“Xin lỗi, cho qua…”
Một chàng thanh niên trẻ chen qua những cảnh sát khu vực và bước tới cạnh hiện trường. Anh ta có mái tóc đen nâu cắt nham nhở và đôi mắt híp với nước da trắng. Anh đang mặc một bộ đồng phụ đặc cảnh Inupol và đưa thẻ đặc vụ của anh và thằng nhóc cho hai viên cảnh sát.
“Đặc vụ Inupol?” Hai đặc cảnh ngạc nhiên. Rồi nhìn thằng nhóc. “Trẻ vậy à?”
“Xin lỗi nhé.” Anh ta gãi đầu xin lỗi rồi ném thẻ đặc vụ cho cậu trai.
“Nhưng đây đâu thuộc thẩm quyền của các người.” Anh chàng cảnh sát gốc Á nói.
“Tôi thành thật xin lỗi.” Anh chàng lại xin lỗi. “Thằng này nghiện phim trinh thám.”
“Felix, qua đây.” Cậu nhóc vẫy anh.
“Dash, về thôi.” Felix túm lấy cậu trai trẻ. Cậu ta đưa khẩu súng cho anh.
“Trên súng có dấu vân tay của anh ta.” Dash chỉ vào người cộng sự. “Các anh cứ việc bỏ tù hắn.”
“Này!” Cả ba viên cảnh sát hét lớn.
“Mà tôi nói thêm,” Dash lại quỳ xuống cạnh thi thể. “vụ này giờ thuộc thẩm quyền của chúng tôi.”
“Hả?” Cả ba người ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, ở bên kia bán cầu, Bảo và Faye bước vào văn phòng cục xuất nhập cảnh Thành phố Hồ Chí Minh trên đường Nguyễn Trãi.
“Sao việc quái gì cũng tới tay chúng ta vậy?” Faye hỏi. “Cảnh sát Việt Nam các cậu đang làm cái khỉ gì thế?”
“Chịu thôi.” Bảo phà khói. “Theo luật, với những trường hợp như thế này, WAA và Tổ điều tra báu vật của Inupol sẽ có trách nhiệm giải quyết và cảnh sát địa phương không được can thiệp. Họ đã giúp chúng ta đưa tay này về là tốt lắm rồi.”
“Cả cậu nữa.” Faye quạt tay trước mũi. “Bỏ điếu thuốc đó xuống ngay cho tôi.”
Bảo dụi điếu thuốc xuống nắp thùng rác và vứt nó vào thùng. Cậu chỉnh lại chiếc áo và dùng ống xịt thơm miệng để át mùi thuốc lá.
Hai viên cán bộ mặc trang phục cảnh sát xanh lá cây bước ra khỏi phòng, nhìn thấy hai đặc vụ của Inupol liền đứng nghiêm chào. Hai đặc vụ cũng dừng lại chào họ.
“Chúng tôi đã đưa đối tượng về và cũng lấy được một vài thông tin. Mời các đồng chí xem qua.”
“Carlos Samuel. Hai mươi tám tuổi, không có nghề nghiệp cố định, người Châu Phi.” Bảo đọc trong tờ giấy.
“Quốc tịch Mozambique.” Anh chàng da đen cáu kỉnh lầm bầm.
“Đây là tuyên bố bắt giữ.” Faye đưa tờ giấy cho Carlos. “Tôi đọc thì mỏi miệng lắm nên anh tự đọc đi.”
“Làm việc cho đàng hoàng đi, đồ cảnh sát da trắng!” Carlos gầm lên.
“Tôi chưa đả động gì đến màu da của anh nhé. Và tôi không có phân biệt chủng tộc.”
“Có loại cảnh sát nào vào phòng thẩm vấn phạm nhân mà gác chân lên bàn như cô không? Cán bộ Việt Nam làm việc còn ra hồn hơn cô đấy. Và bỏ cái kính đó xuống đi. Chẳng lịch sự gì cả.”
“Thôi được rồi, Carlos.” Bảo lấy cái ghế và ngồi xuống cạnh Faye. “Anh bị bắt vì nhập cảnh trái phép, chống người thi hành công vụ và tàng trữ báu vật trái quy định.” Bảo đẩy thanh kiếm lên bàn. Sau khi kiểm tra trong mục danh sách báu vật, nó là thanh kiếm Odysseus và Palamedes đã sử dụng để tìm ra Achilles trong các cô công chúa ở Scyros. Thanh Kiếm Lật Tẩy. “Báu vật này anh lấy từ đâu ra?”
“Ở Châu Phi.” Carlos đáp như đang thử thách khiếu hài hước của Bảo và Faye.
“Cụ thể hơn?” Bảo hỏi tiếp.
“Làm sao tôi biết được! Ở Châu Phi thì tranh chấp liên miên. Anh có biết có bao nhiêu băng Thợ Săn Kho Báu đóng cọc ở đó không?”
“Cũng phải.” Bảo vuốt mặt. Châu Phi giống như thiên đường của Thợ Săn Kho Báu. Chúng có thể trốn trong rừng sâu hay thậm chí là trong thành phố. Đôi khi hai băng giao chiến và có báu vật bị để lại và có người nhặt được cũng là chuyện dễ hiểu.
“Nhưng phạm pháp vẫn là phạm pháp.” Faye nói. “Tôn trọng luật pháp đi.”
“Từ khi nào luật pháp được đặt lên trên mạng sống của người dân vậy?”
Hai đặc cảnh nhìn nhau. Họ không biết nên đáp thế nào, mà chính xác hơn là họ cũng không có câu trả lời cho câu hỏi hóc búa này.
“Thứ nhất,” Bảo đưa ngón trỏ lên. “anh không phải công dân của nước này. Thứ hai, anh đã làm gì ở Mô-dăm-bích mà khiến mạng sống mình bị đe dọa?”
“Chuyện này khó nói lắm.” Carlos thở dài.
“Anh cứ nói đi.” Faye hất cằm.
“Nếu tôi bảo rằng, tôi là hậu duệ của một vị thần Yoruba ở Châu Phi các người có tin không?”
“Tin.” Cả hai đáp ngay tắp lự.
“Hả? Các người tin luôn à?”
“Bọn này từng bỏ tù cả tiên nữ đấy.” Hai đặc cảnh thầm nghĩ.
“Thế anh bảo mình là hậu duệ của ai?” Faye hỏi.
Anh chàng người Mozambique lè lưỡi ra. Lúc đầu hai đặc cảnh tưởng anh ta đùa, nhưng họ thấy trên lưỡi của anh có một dấu hình chữ thập.
Dash mở miệng thi thể ra. Trên lưỡi của anh ta có một vết nhỏ trông như dấu cộng.
“Đây là dấu hiệu chứng minh anh ta là một Bamboche.” Dash nói. “Một trong những người đưa tin của thần Shango.”
“Người đưa tin của thần Shango?” Faye chau mày sau khi nghe Carlos giải thích. “Vậy anh làm việc cho một vị thần?”
“Không.” Carlos lắc đầu. “Chúng tôi là hậu duệ của các Bamboche. Và bây giờ chúng tôi đang bị truy sát đến cùng.”
“Mệt thật.” Bảo vươn vai khi ra khỏi cục quản lý xuất nhập cảnh. Họ đã quyết định gửi Carlos đến trụ sở của Inupol để lấy lời khai và bảo vệ anh ta.
“Cậu có thấy lạ không?” Faye hỏi.
“Cái gì lạ?”
“Nếu đúng như Carlos nói, thì Bamboche là những chiến binh dũng mãnh và kiên cường. Tại sao anh ta lại bị truy sát?”
“Ai mà biết được.” Bảo nhún vai. “Có thể là ai đó không muốn sức mạnh đó được đưa vào sử dụng nên mới giết hết chăng?”
“Cậu nghi ngờ ai?” Faye hỏi.
“Ngay lập tức, tôi nghĩ ngay tới gần hai mươi tổ chức. Từ các tổ chức tình báo cho đến những tổ chức tội phạm quốc tế hay thậm chí là WAA.”
“Hiểu rồi.” Faye gật gù. “ Đừng lo lắng. Wakanda* sẽ bảo vệ những người đó.”
“Cô lậm phim rồi đấy.” Bảo thở dài.
“Ừm ừm. Mà nhớ tuần sau đi họp ở Pháp đấy.” Faye nhắc.
“Nhớ mà.”
Tờ giấy xuất hiện từ trong chiếc máy.
“Có thông báo gì này.” Anh Thư cầm tờ giấy lên. “Kiểm tra sức khỏe định kỳ.”
“Hả?” Thy nhìn Anh Thư. “Có vụ này à?”
“Ừ.” Vương cầm lấy tờ giấy. “Cái này là để đảm bảo sức khỏe cho nhân viên và kiểm tra xem chúng ta có nhiễm phải các loại bệnh đặc biệt từ bên trong các hầm ngục hay không.”
“Lần này, chị sẽ không thua đâu.” Nhi lườm Linh.
“Thôi nào, nhìn thôi cũng thấy chị thua rồi.” Linh khoanh tay trước ngực.
Sau khi có kết quả, quả nhiên, Nhi vẫn thua Linh.
“Mình là đứa thua cuộc.” Nhi rơi vào trầm mặc.
“Ba năm liền làm kẻ thua cuộc.” Linh cười hô hố. “Chị có hơi thất bại không thế?”
“Ừm, Linh này,” Phương khều Linh.
Linh quay lại, đập vào mắt cô là tờ giấy khám sức khỏe của Chi.
“Mình là đứa thua cuộc.” Linh cũng rơi vào trầm cảm.
“Các cậu đang chơi gì thế?” Ái Thư hỏi.
“Số đo vòng một của Nhi chẳng năm nào hơn được Linh.” Phương nói thầm.
“Thì vòng một của tớ có bao giờ to hơn Anh Thư đâu.” Ái Thư chạm vào cái tivi màn hình phẳng trên ngực mình. “Gần hai nghìn năm rồi.”
“Ừm, vấn đề của cậu là một khái niệm khác rồi.” Phương ấn Ái Thư ngồi xuống ghế.
“Quan điểm cá nhân nhé.” Chi nói. “Em không nghĩ làm quái vật ba đầu là tốt đâu.”
“Em xin lỗi.” Kim gãi đầu.
“Ơ, thế em khám thế nào?” Yến hỏi.
“Edison khám cho em.” Kim cười. “Sẵn đó, cô ấy cũng tránh được kiểm tra.”
“Quân sao thế?” Linh vỗ vai Quân khi thấy cậu trầm mặc nhìn tờ giấy khám sức khỏe.
“Tớ… không sao.” Quân nói.
“ Quân,” Huy hiểu ngay, quay sang hỏi. “Mày cao bao nhiêu?”
“Tao… cao một mét bảy.” Quân đáp.
“Ồ, một mét sáu ch…” Linh đọc to.
Quân nhanh chóng bịt miệng Linh lại.
“Cậu bé mồm thôi có được không?”
“Huy cao bao nhiêu?” Phương nhìn giấy khám sức khỏe của Huy. “Mét bảy sáu cơ à!?”
“Chị Phương,” Kim nhắc. “Chị làm anh Quân hóa đá rồi kìa.”
“Sao một năm qua tao cao lên mỗi một xăng mà mày cao lên cả tấc!?” Quân đập bàn.
“Em cũng cao lên có 1 xăng này.” An nói và chìa ra phần đo chiều cao là một mét tám hai.
“Im đi!” Quân và Thuận có vẻ bức xúc. Thuận cũng chỉ cao một mét bảy ba.
“Vậy là, trong đám con trai thì Quân thấp nhất nhỉ.” Bảo nói. Bảo không kiểm tra sức khỏe nhưng nhìn cũng đủ thấy anh chàng cảnh sát cao xấp xỉ Danh.
“Nhưng đứa nào đánh nhau thắng được em không?” Quân bẻ đốt ngón tay.
“Đừng lo Quân.” Linh an ủi cậu.
“Tớ không lo. Tớ còn cao được nữa mà.”
“Ý tớ là những thằng lùn thì sẽ được trời cao ưu ái cho cái khác.”
“Đấy là nếu trời cao với tới mày.” Phương châm thêm một câu nữa.
Rồi cả phòng lại cười vang lên.
“Nhưng nếu xét về chiều cao…” Ái Thư đứng lại gần Kim. “Công chúa, cô thấp nhất đấy.”
“Chiều cao của tôi là bất di bất dịch rồi.” Kim nhún vai.
“Loli bà bà.” Nhi, Phương và Linh nhớ đến cái tên Phyton đã gọi Kim.
“Em đánh các chị bây giờ.” Kim trừng mắt.
Sau khi so sánh kiểm tra sức khỏe, họ lại tiếp tục công việc thường nhật.
“Hoàng tử Tennis thật là hay~ Hoàng Tử Tennis là tất cả những gì tôi có. Dù bao gian khó cũng chẳng hề chi! Cứ giở tiếp từng trang từng trang một, sẽ thấy cả chuyến phiêu lưu đang chờ.”**
“Chờ chờ cái con khỉ!” Danh cốc đầu My, người viết lại lời bài hát vào tờ giấy báo cáo.
“Tại sao lại hát Hoàng tử Tennis ở đây?” Vương mắng. “Cái bài đó được viết khi lão họa sĩ kết thúc truyện mà.”
“Thông cảm đi.” Chi thở dài. “Lúc sáng chị ấy đi đánh Tennis với vua Bảo Đại*** trong hầm ngục. Từ lúc về tới giờ chị ấy cứ hát suốt.”
“Các em không hiểu gì cả.” My đứng dậy. “Vì phần trước toàn những mẩu truyện chẳng ra đâu vào đâu, nên phần này bị tăng đô lên. Dù tác giả dùng font chữ nhỏ hơn nhưng bản thảo vẫn dài hơn hai trăm trang. Điều đó làm mất sự cân bằng giữa các phần truyện đấy.”
“Em không nghĩ đó là vấn đề đâu.” An lên tiếng. “Phần Hội Phượng Hoàng**** cũng dày hơn tất cả những phần còn lại đến cả trăm trang còn gì.”
“Cứ viết lung ta lung tung thế này thì bảo sao chả tốn giấy!” Kim thở dài. “Em đi đây.”
“Em đi đâu thế?” Bảo hỏi.
“À, em đi gặp người họ hàng.”
Không ai dám lên tiếng. Họ hàng của một công chúa hơn hai nghìn tuổi chắc chắn là thứ cuối cùng họ muốn dây dưa vào.
Kim nhìn bàn cờ vua mà mình đang dần thất thế.
“Công chúa, cô thua rồi.”
“Thua cái đầu cô.” Kim dùng quân Tượng ăn quân Mã đang chiếu tướng của mình.
“Chiếu tướng.” Người phụ nữ lại đẩy Hậu sang bắt quân Vua.
“Này thì chiếu.” Kim đẩy quân Hậu của mình lên hòng đổi Hậu.
“Chiếu tiếp.” Quân Xe của cô ta lại tấn công xuống ăn mất quân Xe của Kim ở góc bàn cờ.
“Trà ngon đấy.” Kim thưởng thức trà sau khi lật đổ bàn cờ.
“Công chúa dạo này hành xử càng lúc càng giống mấy tay du côn.”
Người phụ nữ thở dài nhặt từng quân cờ bỏ vào bàn cờ. Cô gái ấy mang một dung mạo xinh đẹp, đôi mắt vàng kim, khuôn cằm nhọn với nước da màu đồng và mái tóc đen dài thướt tha. Cô mặc chiếc váy trắng dài đến đầu gối và đeo những chiếc vòng vàng trên tay. Trên bắp tay phải cô có một chiếc vòng hình con rắn có cánh giống hệt hình xăm trên bả vai Chi, biểu tượng vương quyền của Ai Cập, Uraeus.
“Vì tôi sống cùng mấy tên nhóc tì lưu manh chứ sao.” Kim thổi trà.
“Tôi cũng từng ở bên một tên lưu manh mà.” Cô nói. “Mọi người còn đồn hắn và tôi là người tình nữa.”
“Gọi một Tối Cường Vương là tên lưu manh. Cô cũng gan quá nhỉ.”
“Thế Quân và Huy khỏe không?”
“Họ khỏe.” Kim mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm. “Nhưng tôi đang lo vấn đề khác.”
“Tử Thần Công Chúa biết lo lắng cơ à? Chuyện lạ nha.”
“Ừ.” Kim nói bằng chất giọng nghiêm túc. “Về thứ sức mạnh của Huy.”
Người phụ nữ kia khẽ dừng lại. Nhưng cô cũng nhanh chóng mỉm cười và tiếp tục đóng bàn cờ lại.
“Tôi không biết đó là gì. Nhưng nếu là sức mạnh có thể khiến một kẻ như cô run sợ thì chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì.” Cô ta nói. “Giống như… Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền vậy.”
“Ừ.” Kim đặt chiếc cốc xuống. “Bốn tên kỵ sĩ đó… Thực sự rất đáng sợ.”
“Sức mạnh của chúng có thể đáng sợ đến mức nào?”
“Cleo, cô không nên tìm hiểu quá sâu đâu. Lần đầu giao chiến với với người Atlantis, chúng đã giết chết ba vị vua đấy.”
“Có thể giết chết ba vị vua của Atlantis ư!?” Cleo tròn mắt.
“Đúng vậy. Sức mạnh của Tứ Kỵ sĩ là quá khổng lồ. Đánh bại được chúng… chỉ có Thượng Hoàng Kabbalah***** thôi. Nhưng… cái giá phải trả là sinh mạng của chính Người.”
Cleo cắn móng tay.
“Thôi đi Cleo.” Kim đánh bốp vào tay cô. “Chẳng ra dáng nữ hoàng gì cả. Ta dành biết bao nhiêu công sức để dạy cô lễ nghi của vương gia, mà cũng không sửa được cái tật cắn móng tay của cô.”
“Nữ hoàng…” Cleo thở dài. “Nữ hoàng cuối cùng của một vương triều thì có gì đáng tự hào?”
“Có chứ.” Kim nhún vai. “Cô thua trong tay của một Tối Cường Vương. Đó đã là điều đáng tự hào rồi, Cleopatra.”
Nữ Hoàng Ai Cập Cleopatra VII vương triều Ptolemaios. Nữ Hoàng cuối cùng của Ai Cập trước khi trở thành thuộc địa của La Mã. Vương quốc Ai Cập thịnh vượng tồn tại hàng nghìn năm đã sụp đổ trong tay người phụ nữ này.
“Thần muốn làm được nhiều hơn.” Cleo nói. “Không phải chỉ là cái mối tình dở hơi với Antonio.”
“Này, vị vua cuối cùng… ừ, chẳng ngầu gì cả. Nhưng cũng không đến nỗi tệ mà.”
“Công chúa, Người thay đổi rồi.”
“Biết sao được.” Kim thở dài. “Sống chung với một đám nhóc tì suốt ngày bày trò quậy phá và gây rắc rối thì tôi cũng sẽ trở thành cái đám đó thôi.”
“Nó khiến Người trở nên yếu đuối đi đấy.” Cleopatar nói.
“Yếu đi à?” Kim nhớ lại lời cô đã nói với cô khi ở trong hầm ngục Mieza. “Ừ. Công nhận.”
Không phải chỉ vì mất đi sức mạnh. Mà cô đã dần cảm thấy thoải mái hơn với cuộc sống hiện tại. Kim đã qua cái thời thức dậy bởi mùi máu tanh và thiếp đi vì chém mỏi tay. Cô đã trở thành bảo mẫu cho hai đứa trẻ. Cô trở thành một Mạo Hiểm Giả sáng đi làm, tối ngủ trong chăn. Lưỡi kiếm của cô đã mòn.
“Biết sao không?” Kim nhìn Cleopatra. “Tôi thích tôi của hiện tại hơn.”
“Dạ?” Cleo nghiêng đầu.
“Tôi thích được sống chung với họ. Tôi thích cảm giác cùng họ phiêu lưu. Tôi thích gọi họ là anh là chị. Tôi thích thú khi cùng họ sát cánh chiến đấu. Tôi thích cùng họ cười và cùng họ khóc. Tôi thích cái tên Nguyễn Trần Liên Kim. Tôi không bị rành buộc bởi trách nhiệm phải làm thế nào cho vừa ý Sophie và Odin. Tôi cảm thấy được tự do.”
“Tự do à…”
“Đúng thế.”
“Tôi chưa từng biết về thứ đó.”
“Tôi hiểu.”
“Nhưng công chúa đừng lo.” Cleo nở một nụ cười. “Tôi sẽ đưa cả thế giới này đến với tự do.”
Kim nhìn vị nữ hoàng đứng dậy.
“Chúng ta sẽ không còn phải đối mặt với chiến tranh nữa. Không còn người khổng lồ, không còn Người Cổ đại. Và tiến đến quyền năng đích thực.”
“Đừng làm gì ngu ngốc là được.” Kim xoa đầu Cleopatra.
“Công chúa…”
“Dù cô là ai, cô vẫn là học trò của ta. Dù khi ấy Imhotep và Hội Tư Tế bỏ rơi cô, ta cũng không bỏ rơi cô mà.”
“Không. Em chỉ muốn hỏi là công chúa kiễng chân có mỏi không.”
Kim chạm gót chân xuống. Tay cô chỉ còn với tới tai Cleopatra.
“Mà, cái gì kia?” Kim trỏ vào cái quan tài kiểu Ai Cập nằm trong góc vườn. Cô cũng không nhớ mình đã bỏ bao nhiêu cái xác ướp vào đó nữa.
“À, một số thí nghiệm thôi ạ.” Cleo nhìn nó bằng một ánh mắt đăm chiêu. “Em sẽ cho công chúa xem thành quả đầu tiên.”
“Ta sẽ đợi.”
“Chắc chắn rồi, công chúa.”
* Wakanda: đất nước giả tưởng trong truyện và phim của Marvel.
** Đây là bài hát họa sĩ Takeshi Konomi tự sáng tác khi ông vẽ xong truyện Hoàng tử Tennis.
*** Theo một số tài liệu, vua Bảo Đại là một tay chơi Tennis khá cừ khôi.
**** Đang nói tới phần năm của truyện Harry Potter, phần này đặc biệt dày hơn các phần khác.
***** Tên vị vua này được đặt theo tên của Cây sự sống Kabbalah
Sửa lần cuối: