Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn

[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
HỎNG ĐIỆN THOẠI, TÁC GIẢ LÔI MẤY ĐỨA CON RA HÀNH.
Tới đủ chưa?” Cô gái đứng trước mặt ba đứa trẻ. Cô có mái tóc bạc trắng cột đuôi ngựa, đôi mắt nâu và làn da có phần nhợt nhạt. Cô mặc áo phông trắng của Valhalla và cưỡi trên lưng con bạch mã có cánh và nói tiếng Trung.

“Ừm, ba đứa.” Thuận nhìn An và Chi.

“Ba thôi sao?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Vâng, chỉ ba người.” An đáp.

“Càng ít càng tốt.” Cô gật gù. “Ta thật không hiểu sao Odin lại giao các ngươi cho ta. Ta nói trước, ta không phải giáo viên giỏi. Nên nếu các ngươi có lỡ chết trong quá trình đào tạo thì không phải lỗi của ta đâu đấy.”

“V… vâng.” Ba đứa ngập ngừng.

“Rõ khổ.” Cô cằn nhằn. “Theo lệnh của vị vua đáng kính kia thì ta phải dạy các ngươi binh pháp. Các ngươi có muốn bắt đầu luôn không?”

“Có ạ!” Ba đứa đáp.

“Trước đó,” Chi bước tới hỏi. “cô có thể cho con biết tên được không?”

“Nhân Đồ, Bạch Khởi.” Cô nói và quay đi.

Cả ba đứa đứng hình.

Đến cả đứa dốt lịch sử như An cũng dễ dàng nhận ra cái tên này. Một cái tên bị réo gọi và nguyền rủa suốt mấy nghìn năm.

Những chiến tướng bách chiến bách thắng trên chiến trường và an định xã tắc, những người lấy vũ để an dân, được gọi là Vũ An Quân. Trong lịch sử chỉ có duy nhất bốn người được phong danh hiệu ấy. Tô Tần nước Yên, Hạng Yên nước Sở, Lý Mục nước Triệu và Bạch Khởi nước Tần.

Không chỉ thế, trong bốn chiến tướng tài ba nhất cuối thời Chiến quốc, thứ tự của Vương Tiễn, Liêm Pha và Lý Mục thường được sắp xếp không nhất quán. Nhưng Bạch Khởi luôn ở vị trí đầu tiên. Nhiều nhà quân sự và sử gia bình phẩm, Bạch Khởi đã cầm quân thì đã đánh là thắng, không gì ngăn nổi. Là chiến thần bất khả chiến bại.

Vấn đề duy nhất là xuyên suốt thời kỳ Chiến Quốc chết khoảng bốn triệu, trong đó số người chết vì những cuộc viễn chinh của Bạch Khởi rơi vào khoảng một nửa. Người đời gọi ông là Nhân Đồ.

“Đầu tiên ta muốn hỏi, các ngươi nghĩ thế nào về việc ta thảm sát trận Trường Bình?” Bạch Khởi xuống ngựa. Họ đứng trên một thảm cỏ xanh ngát, phía xa là những tòa tháp cao và sau rặng cây có lẽ là một thành phố. Họ có thể nghe được tiếng ồn ào phố thị ở đó.

“Người ta cho rằng cô quá hiếu sát. Rằng cô chỉ muốn danh tiếng nhất thời mà khiến cho công cuộc thống nhất trở nên khó khăn hơn.” Chi nói.

“Khó khăn hơn?” Khởi nhướn mày.

“Việc cô thảm sát Trường Bình đã khiến cho lục quốc nhận thấy rằng việc đầu hàng quân Tần không chắc đã đem lại an toàn cho họ. Đó cũng là lý do khiến Triệu quốc là nơi Tần gặp nhiều khó khăn nhất vì quá nhiều người oán hận việc làm của cô ở Trường Bình.”

“Vậy ngươi có biết, bao nhiêu thành trì vì sợ bị thảm sát như Trường Bình mà dâng thành đầu hàng không?”

“Cái gì?” Chi trợn mắt nhìn cô.

“Võ An Quân Bạch Khởi hiếu sát. Các tướng khác, Vương Ỷ, Mông Ngao, Bào Công… đều chỉ cần một câu hứa không giết hại dân thường mà biết bao nhiêu thành trì tự dâng thành đầu hàng. Biết bao thành trì của lục quốc trở thành của Tần mà không mất một binh một tướng nào.”

“Binh pháp ma quỷ gì vậy?”

“Đó là về tầm nhìn xa. Còn nhìn ở gần, các ngươi nghĩ bốn mươi vạn hàng binh nước Triệu hít không khí để no cái bụng à?”

Cả ba đứa không nói được lời nào.

“Các ngươi,” Khởi chỉ tay vào từng người một. “hoàn toàn không có tầm nhìn của một người làm tướng!”

“Bọn tôi từng đánh bại quân đoàn Hetairoi của Alexander đấy!” An gắt.

“Các ngươi có những chiến thắng dựa vào kỹ năng bản thân quá nhiều. Nếu như là một trận chiến lấy một đổi một thì ngươi nghĩ các ngươi có cơ may thắng được sao?”

An im lặng không đáp.

“Lực lượng chiến tướng của Alexander bị khuyết quá nhiều. Chỉ có bốn tướng lĩnh cầm quân. Rồi còn cái trò đánh rơi mũ nữa. Cái này chỉ áp dụng khi đánh trận giả thôi. Tuy nhiên thì tạo thế gọng kìm và đội hình gợn sóng là chiến thuật không tệ đâu.”

“Nhưng…”

“Nói chuyện phiếm thế đủ rồi.” Bạch Khởi cắt lời Chi. “Các ngươi nghĩ học binh pháp thì sẽ học như thế nào?”

“Ra trận.” Thuận đáp.

“Chính xác.” Khởi chỉ vào Chi. “Các ngươi, ra trận, đánh vài trận đi.”

“Nhưng đánh với ai? Và quân đâu mà đánh?” An hỏi.

Bạch Khởi quay lại con ngựa và lấy ra bốn cái bọc da.

“Trong này là một trăm chiếc răng rồng và tất cả dụng cụ cần thiết cho một trận chiến. Các ngươi mỗi người lấy một túi.”

Mỗi đứa lấy một chiếc túi và về chỗ.

“Bây giờ, ngọn đồi kia,” Khởi chỉ vào ngọn đồi phía xa xa. “là bản doanh của các ngươi. Ta sẽ ở phía đối diện.”

“Khoan đã, vậy cô cũng chỉ có một trăm quân thôi sao?” An hỏi.

“Ngươi nghĩ ba ngươi có cơ hội đánh bại ta?” Bạch Khởi leo lên ngựa và đi về phía ngọn đồi. Ba đứa cũng lặng lẽ đi về phía đối diện.

“Mấy cái này dùng thế nào vậy?” An tung hứng mấy cái răng rồng trong tay. Ngoài chúng ra thì bên trong còn có một đống đò dùng có thể là cho những trận vây hãm và các chiến trường khác nhau. Có những con thuyền chiến, thang, rơm rạ… Tất cả đều mang kích thước mini nhưng khi ném ra ngoài thì nó mới quay trở về kích thước thật.

“Cứ làm theo tao này.” Thuận đi lùi về phía ngọn đồi, tay cậu vốc từng nắm răng thả xuống. Chi và An cũng làm theo. Khi đến được ngọn đồi thì ba chiếc túi cũng cạn.

“Giờ thì sao?” Chi hỏi.

“Đợi chút.”

Từ dưới mắt đất, từng người lính xuất hiện. Họ mặc giáp trận Hy Lạp màu xanh biển và mặc váy giáp, đầu đội mũ trụ có chỏm lông màu xanh và đem theo đủ kiểu vũ khí có thể thấy ở một người lính Hy Lạp. Khiên tròn, giáo, rìu, kiếm… Họ không có da, ba đứa có thể thấy được khung xương của họ và họ không có cả cơ quan nội tạng.

“Skeleton!” Chi bụm miệng.

“Không, là Spartoi.” Thuận sửa lại, giả vờ không để ý đến Chi đang níu chặt tay áo cậu. “Họ sẽ nghe theo lời người gieo họ xuống.”

Sau một hồi sắp xếp, ba đứa cũng xếp được một đội hình ba trăm người đứng thành đội hình. Chi chỉ huy một trăm kỵ binh cánh trái, Thuận chỉ huy một trăm kỵ binh cánh phải, An chỉ huy toàn bộ một trăm bộ binh đứng phía sau hai đội kỵ binh.

“Chiến thuật thế nào?” Chi hỏi.

“Chúng ta đông gấp ba lần bên đó.” Thuận nói. “Có thể thực hiện chia cắt quân địch.”

“Lấy ít địch đông là thế mạnh của Bạch Khởi đấy.” Chi cay đắng nói.

“Cô ta cũng là người, không cần sợ cô ta quá mức như thế.”

“Cô ta có hơn hai nghìn năm cầm quân đánh trận. Chúng ta chẳng có gì bì kịp cả.”

“Tớ không sợ cô ta đâu.”

“Tớ khuyên cậu là nên sợ đi.”

“Sợ hãi thì làm ăn gì nữa đây.” Thuận siết chặt ngọn Olisthiros. Bạn gái cậu không tin tưởng cậu bằng một người phụ nữ mới gặp lần đầu.

“Thuận!” An gọi lớn. “Bên trái.”

Ở bên trái quân của Thuận, khói bụi tung lên mịt mù.

“GIẾT!”

Những kỵ binh xương cưỡi trên những con ngựa xương đâm vào đội kỵ binh của Chi.

“Chúng ta chậm rồi.” Thuận tặc lưỡi. “An, qua hỗ trợ Chi.”

“Thuận,” An hét lớn. “đó là cái bẫy.”

“Cái gì?” Thuận cau mày nhìn thằng ngốc đó.

“Bây giờ cứ để Chi chống chọi với địch. Tao và mày phải tiến lên và bắt được Bạch Khởi.”

“Đi đi, Thuận!” Chi vung mâu giao chiến.

“Toàn quân, tiến lên!” Thuận dẫn kỵ binh đi trước. An cũng chạy theo sau. Kỵ binh của Bạch Khởi liên tục di chuyển khiến toàn chiến trường bị bao vây bởi khói bụi.

“An, tiến thẳng lên, tao sẽ đánh vào sườn.”

“Rõ!”

Kỵ binh cắt ra làm hai chạy về phía đội hình khiên của Bạch Khởi. An dẫn bộ binh tiến thẳng vào với khí thế như vũ bão.

Và đó là lúc họ phạm sai lầm.

Đội hình ấy hoàn toàn là những chiếc cọc gỗ mặc giáp và treo vũ khí lủng lẳng.

“Cái quái gì thế này?” Mọi kiến thức đã học bay hết khỏi đầu Thuận. Từ trong đám bụi mù, một đội kỵ binh đông đảo tiến ra tấn công bộ binh.

“Sẵn sàng ứng chiến!” An ra lệnh cho đội hình bộ binh đang xếp thành đội hình phalanx của mình.

Những quả bolas ném tới quấn vào chân những lính mang khiên đầu và kéo ngã họ. Kỵ binh được đà đâm vào trong đội hình bộ binh và mặc sức dẫm đạp.

“Khốn kiếp thật.” Thuận chửi rủa và nhìn về phía sau, Chi cũng bị bắt. Đội kỵ binh của Bạch Khởi đã đấu với Chi lúc đầu đang tấn công hậu quân của Thuận. Lúc này cậu mới nhận ra, những người kỵ binh ấy đem theo những cành cây đầy lá.

“Ra là thế,” Thuận hiểu ra. “cô ta dùng nó để khiến mình tưởng quân của cô ta đông hơn.”

Thuận hiểu đúng, nhưng thiếu. Những kỵ binh kia tiếp tục dùng những cành cây ấy để quét bụi, che hết tầm nhìn của Thuận.

Trừ bốn mươi quân đang đánh với bộ binh của An, khoảng năm mươi kỵ binh của Bạch Khởi đã vây chặn một trăm quân kỵ mã của Thuận. Xung quanh Thuận toàn là khói bụi. Cậu nhẩm tính ra là Bạch Khởi bắt được Chi mà chỉ thiệt hại có khoảng mười binh sĩ.

“Thế quái nào mà quân số ít hơn lại có thể bao vây quân số đông hơn!?” Rõ ràng là cái này không có trong lý thuyết.

“Xuống ngựa! Lập đội hình nhím!” Thuận ra lệnh. Toàn quân xuống khỏi ngựa đứng thành vòng tròn với những mũi giáo tua tủa.

“Thả ngựa ra!”

Những người đã xuống ngựa liền cho ngựa chạy ra, phá tan vòng vây của Bạch Khởi.

Lúc đó thì Thuận nhìn thấy đội quân của Bạch Khởi chỉ toàn những con ngựa buộc cành cây trên thân, không có người cưỡi ngựa.

Chưa kịp hoàn hồn sau phát hiện ấy, một mũi tên bay tới đâm vào đầu người lính đứng bên cạnh cậu.

“Hả?” Tim Thuận như ngừng đập. Cậu quên mất cung thủ. Thuận quay lại, thấy Chi và An đã bị bắt. Từng người lính phe cậu bị những đợt tên bắn gục. Thuận bất lực đầu hàng.

“Chuyện này là thế nào hả!?” Thuận gặng hỏi Khởi.

“Thì, lấy một chọi ba.”

“Vô lý. Chất lượng quân sĩ là như nhau mà.”

“Ừ, như nhau.”

“Thế tại sao…”

“Rõ ràng ta đã chuẩn bị trong ba chiếc túi đó số trang bị gấp đôi số lính, cậu không nhìn sao?” Bạch Khởi hỏi.

“Tôi nghĩ đó là đồ dự phòng.”

“Cũng đúng.” Khởi gật đầu. “Nhưng ta chuẩn bị sẵn như vậy mà cậu không biết sử dụng ư? Ngựa chiến, dây thừng, gỗ và cả đá, ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều rồi còn gì.”

“Nhưng toàn bộ quân của cô là kỵ binh?”

“Ta đâu có nói quân của ta có cả bộ binh.”

“Còn cung thủ?”

“Cung thủ cũng là lính xuống khỏi ngựa và lấy cung ra thôi mà.”

“Cô…”

“Còn đội hình bộ binh cũng là ta dựng lên để đánh lừa cậu. Quân của ta chia ra làm hai nhóm. Một nhóm đi đánh úp vào đội hình của cậu. Họ lấy cây cột vào chân ngựa để đánh cát bụi lên, làm cậu tưởng họ rất đông, trò này xưa như Trái Đất rồi mà. Cậu cũng không thắc mắc sao quân của ta có vẻ đông hơn một trăm quân sao?”

“Tôi nghĩ cô đã thêm quân.”

“Ta mà thèm chơi cái trò trẻ con đó sao?” Bạch Khởi khịt mũi. “Hơn nữa, xem ra cậu không có thói quen lắng nghe góp ý nhỉ?”

“Hả?” Thuận nhìn Khởi.

“Cô bé ấy đã dặn cậu thận trọng. Nhưng cậu quá tự kiêu với bản thân mình và dẫn tới bại trận. Cậu bé kia cũng đã cố nói với cậu về cái bẫy, nhưng cậu mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định.” Khởi chỉ vào giữa ngực cậu. “Nhớ, người làm tướng phải luôn có những quyết định chuẩn xác và nhanh nhạy. Một giây cậu do dự là một giây kẻ thù của cậu có thêm thời gian suy nghĩ cách ứng phó mới, là một giây để quân sĩ của chúng nghỉ ngơi, là một giây sĩ khí quân cậu giảm xuống và là một giây cậu mất niềm tin vào chiến thắng.”

Khởi dừng lại cho Thuận ghi nhớ lời dạy của mình.

“Đánh trận, đầu tiên là đọ niềm tin vào chiến thắng của hai bên, sau là đọ sĩ khí, rồi tiếp theo là đọ tướng. Sau cuối mới là quân. Cậu thấy quân của cậu đông gấp ba liền trở nên kiêu ngạo. Đó là điểm yếu chết người của cậu, và là điểm yếu của hầu hết bọn trẻ các cô cậu.”

“Cô bé,” Khởi bỏ ngón tay đang nhấn trên ngực Thuận ra và quay sang Chi. “cô khiến ta nhớ đến Liêm Pha.”

“Cô nhìn tôi và nhớ đến một ông già ư?” Chi nói đùa. Một trong những lần hiếm hoi nhất mà An và Thuận từng thấy.

“Không phải thế.” Bạch Khởi khẽ cười. “Ý ta là cái tính cẩn thận và trọng vào phòng thủ của cô. Chính vì quá cẩn trọng, Liêm Pha đã cầm chân quân Tần ngót nghét ba năm ở Trường Bình. Cô sẽ là tấm khiên vững vàng và là cánh tay trái của cậu ta đấy. Nhưng cô vẫn cần rèn luyện nhiều lắm. Khương Khánh Chi.”

“Và cuối cùng,” Khởi quay sang An. “cậu mới là người khiến ta thật sự kinh ngạc. Cậu dễ dàng nhận thấy cái bẫy của ta, nhưng cậu chưa đủ tự tin để phản ứng lại với cái bẫy đó. Cậu có một bản năng chiến trường tốt. Cứ như có giác quan thứ sáu vậy. Trong những trận chiến lớn, cậu sẽ có thể phát huy được tiềm năng thật sự của mình.” Khởi nhìn Thuận. “Đặng Trường An, cậu sẽ là cánh tay phải đắc lực và là thánh kiếm bình thiên hạ của cậu ta.”

“Đủ rồi, hôm nay tạm thời tới đây thôi, ta có công chuyện cần giải quyết. Ba người, về học tập thêm nhé.”

Khởi leo lên con ngựa và bay mất.

“Chết tiệt!” Thuận đấm xuống đất.

“Bình tĩnh đi Thuận,” An khuyên thằng bạn.

“Chúng ta về!”

“Đã học hành được gì đâu mà về?” Chi nói.

“Ở Valhalla có thư viện mà phải không?” Thuận hậm hực. “Tớ sẽ ở đó đến bữa tối.”

“Nó bị sao vậy?” An hỏi thầm Chi.

“Cậu không để ý à? Bạch Khởi khen chúng ta, nhưng với Thuận thì chỉ dạy đời. Thậm chí, cô ấy còn không thèm gọi tên Thuận lấy một lần.” Chi thở dài.

“Thằng này… lúc nào cũng háo thắng nhỉ.” An nói.



Quân đứng đối diện hai cô gái. Một người mặc kimono màu tím có gia huy hình bông lúa và con chim màu trắng. Cô mang mái tóc xanh lam cột đuôi ngựa và đang ngồi đọc sách bên bàn.


Cô gái còn lại mặc chiếc áo kimono trắng trơn với chiếc váy hakama đen dài đến chân và đeo một thanh kiếm bên hông.

“Rút kiếm ra.” Cô ta hất cằm về phái Quân.

Quân ngần ngừ một chút rồi rút thanh Muramasa ra.

Lưỡi kiếm của cô hạ xuống suýt cắt Quân ra làm hai mảnh. Cậu vừa kịp đưa kiếm lên đỡ đòn và bị hất ngược lại.

“Yếu quá.” Cô ta lao tới tấn công. Lưỡi kiếm của cô không phải katana, cũng không phải tachi. Các loại kiếm của Nhật thường có lưỡi cong. Nhưng thanh kiếm của cô ta thẳng tắp như kiếm Tàu.

“Khoan, đó là đao chứ.” Quân nghĩ.

Đao và kiếm[1]. Đó là hai thứ vũ khí khá giống nhau, nhưng đao vẫn thường bị gọi là kiếm. Bài học đầu tiên Mông Điềm dạy Quân chính là đao và kiếm. Đao có một lưỡi, còn kiếm có hai lưỡi. Kiếm của cô gái trước mặt Quân chính xác là một thanh đao, dài khoảng sáu tấc, lưỡi thẳng tắp với kiểu dáng như một thanh đao nhẫn giả. Quân có thể nhanh chóng đoán ra nó có xuất xứ từ Trung Quốc, khoảng đời nhà Đường.

Quân xoay người lấy đà chém ngược lại cô ta. Cô gái đỡ đòn và cúi người chém chân cậu. Quân nhảy lên và vung chéo thanh kiếm.

Cô gái né đòn và lùi lại. Mũi kiếm hướng về phía Quân.

“Shinomiya Kaname, học trò của Độc Nhãn Kiếm Hào Yagyu Jyubei.”

Quân đưa mũi kiếm về phía cô.

“Luyện Hoàng Quân, học trò của Chúa Tể Địa Ngục Hades.”

“Xin được chỉ giáo!”

Cả hai trao nhau từng đường kiếm. Lưỡi kiếm của Kaname đâm tới suýt trúng yết hầu Quân, cậu nghiêng đầu né và đâm thẳng vào bụng đối thủ. Kaname đá lưỡi kiếm của Quân sang bên, cậu húc vai vào eo cô. Cô gạt kiếm chém vào lưng Quân, cậu đưa lưỡi kiếm ra sau lưng chặn lại và bật nó ra. Kaname vung kiếm đánh liên tục vào kiếm của Quân. Cậu cầm ngược lưỡi kiếm chém vào chân cô và lộn nhào chém liên tục. Kaname đâm thanh kiếm xuống đất. Quân chống tay lên thanh kiếm của cô giữ chặt tay nữ kiếm sĩ đưa lưỡi kiếm kề lên cổ cô.

“Được rồi, dừng đi.” Cô gái tóc xanh gấp quyển sách lại và bước về phía họ. Cô có nước da vàng và một con mắt nâu hạt dẻ. Con mắt còn lại của cô là một miếng băng bịt mắt. Cô trông khoảng hai mươi lăm tuổi nhưng từ cô toát ra một cảm giác mà Quân đã dần cảm nhận được sau nhiều năm chiến đấu. Cảm giác báo cho cậu biết cô là một người bất tử.

“Quá kém.” Cô nhìn Quân lắc đầu.

“Hả?” Quân nhìn cô.

“Cả hai đứa.” Cô gõ đầu Kaname bằng thanh kiếm gỗ shinai.

“Sư phụ!” Kaname ôm đầu mếu máo.

“Cứ thế này, đấu với Người Cổ đại, con chỉ giúp chúng mạnh hơn thôi.” Cô quay sang Quân. Kaname gọi cô ta là sư phụ nên cô gái này chắc hẳn là Độc Nhãn Kiếm Hào Yagyu Jyubei. “Cỡ này mà cũng đòi bảo vệ cho Thượng Thần Vương hả? Chỉ làm Người vướng tay thôi.”

Quân bặm môi cố không cãi.

“Đừng nặng lời với học trò của tôi chứ.” Mông Điềm xuất hiện. “Thằng bé còn nhỏ mà.”

“Anh dạy học trò tốt quá nhỉ.” Cô liếc đểu Điềm.

“Thằng bé vừa đánh ngang sức với học trò của cô kìa. Trong khi tôi chỉ dạy thằng bé có sáu tháng. Còn cô là mười năm.”

“Thằng bé này có thiên phú. Nhưng nó còn quá kém. Đưa một thiên tài vào tay một thiên tài kém năng lực sư phạm như anh đúng là thảm họa.”

“Gì?” Điềm lại gần cô. “Cô muốn đấu hả?”

“Được thôi. Tôi chán việc ngang rank với anh trên bảng xếp hạng rồi, họa sĩ.”

“Tôi ở trong top 5 từ trước khi cô ra đời lâu lắm nhé bé con.”

“Không được nói tôi !” Cô ta đặt tay lên chuôi kiếm katana.

“Nhóc.” Điềm búng thanh kiếm lên.

“Đủ rồi.”

Quân và Kaname kéo hai người họ ra xa nhau.

“Sư phụ sao thế?” Kaname kéo cô gái chột mắt quay lại bàn. “Mỗi lần gặp Mông Điềm Tướng quân là sư phụ lại kích động.”

“Con không thấy sao?” Jyubei trỏ vào Điềm đang nói chuyện với Quân. “Hắn chê ta nhỏ kìa!”

“Sư phụ, Người nhỏ thật mà…” Kaname nhận ra sai lầm của mình. “Ý con là, so với Mông Điềm Tướng quân thì, sư phụ nhỏ hơn ít nhất một nghìn tám trăm năm tuổi.”

“Con cố ý nhấn mạnh chữ nhỏ đúng không?”

“Sao Odin lại để cô ta dạy cậu nhỉ?” Điềm bực dọc.

“Hai người có vấn đề gì với nhau à? Chưa bao giờ tôi thấy anh bị kich động thế này cả.”

“Con nhóc đó nghĩ rằng mình hơn được tôi cơ đấy. Dù cô ta chỉ mất có một trăm năm để leo được vào cái bảng xếp hạng kiếm sĩ.”

“Chỉ là cái thứ hạng thôi mà.” Quân thở dài. Lần đầu cậu thấy Điềm trẻ con thế này. Về nhà phải khoe với Huy mới được.

“Cậu không hiểu đâu.” Điềm lắc đầu. “Bảng xếp hạng kiếm sĩ đó, hạng hai là Hades. Hạng ba là Brynhildr. Hạng bốn là Freya. Nên kiếm sĩ hạng năm sẽ là kiếm sĩ mạnh nhất nhân loại đấy. Ít nhất là sau Nakula.”

“Cũng chỉ là cái thứ hạng thôi mà.” Quân ngớ ra một chút. “Ơ, thế hạng nhất là ai? Anh bảo không tính tay Nakula, đừng bảo với tôi là tay đó hạng nhất nhá.”

“Hạng nhất luôn bỏ trống.” Điềm thở dài.

“Sao lại trống?”

“Vì vị trí kiếm sĩ số một luôn là của bố cậu.”


[1] Tiếng Anh là sabre và sword. Tiếng Trung là 刀 và 剱. Trên lý thuyết thì đây là hai vũ khí khác nhau nhưng xuyên suốt tác phẩm vẫn thường gọi chung là kiếm vì tác giả đọc lên thấy có âm điệu hơn.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
RÈN LUYỆN.
Linh được đưa tới một khu phố. Cũng là những tòa nhà cao chọc trời, những cửa hàng, xe cộ, người đi đường. Điểm khiến Linh thấy lạ là tất cả người đi đường, kể cả người đang làm việc, đều đang quay về phía cô và cúi chào rồi mới đi tiếp. Những người đàn ông thì quỳ rạp xuống chờ họ đi qua mới đứng lên. Họ đang cúi người bên cạnh cô, công chúa Dinazade.

“Đây là đâu thế?” Linh hỏi.

“Tân Themiscyra. Nơi ở mới của những nữ chiến binh Amazon.”

“Có phải là bộ tộc nữ chiến binh trong thần thoại không ạ?”

“Chính xác.”

Hai chị em có mặt ở trước một ngôi nhà trông như Tòa thị chính. Ngôi nhà hình chữ nhật, chính giữa có một ngọn tháp cao. Khu sân rộng rãi và trước cánh cổng sắt có hai người phụ nữ đeo kiếm đứng canh cổng. Ngay khi nhìn thấy Kim, họ lập tức mở cổng và đứng ra hai bên.

Kim dẫn Linh đi trên hành lang. Những người phụ nữ đi ngang qua đều dừng lại và nhường đường cho họ, không quên cúi đầu chào. Cuối cùng, Kim dừng lại trước một cánh cửa được trang trí công phu hình ảnh những người phụ nữ đang chiến đấu.

“Martha.” Kim gõ cửa, sau đó mở cửa luôn.

“Công chúa,” Người phụ nữ đằng sau chiếc bàn làm việc đứng dậy cúi người chào. “vinh hạnh được đón tiếp.”

Người phụ nữ trông gần năm mươi tuổi với những vết chân chim hai bên khóe mắt khi cô cười. Cô có mái tóc hung đỏ như của My và đôi mắt xanh dương. Cô mặc chiếc áo sơ mi nữ bên trong áo vest đen và một chiếc váy công sở.

“Linh, đây là Martha Bezos, nữ hoàng Amazon.” Kim nói. “Martha, đây là Lê Dương Thùy Linh, con gái của Odin.”

Martha khẽ nhướn mày chăm chú quan sát Linh.

“Vậy là…” Martha khẽ cười. “đã mười năm rồi nhỉ.”

“Hả?”

“Lâu rồi không gặp, Linh.” Nữ hoàng mỉm cười với cô.

“Cô biết tôi sao?”

“Vào đêm mẹ con mất,” Martha kể. “ta chính là người đã cùng Odin thay mắt cho con. Cũng chính ta giúp đưa con đến chỗ con gái của Namikaze Yun. Và, trước khi con ra đời, mẹ con chính là người đã luôn chiến đấu bên cạnh ta.”

“Mẹ cháu từng là chiến binh Amazon?” Linh thốt lên.

“Từng. Cho đến khi mẹ con trở thành thủy thủ đoàn của Nữ hoàng Hải tặc.”

“Hả!?” Linh càng hãi hùng hơn nữa khi biết thêm tin mẹ cô từng là thuyền viên của mẹ My.

“Con nghĩ mẹ con chỉ là một người phụ nữ bình thường mà lọt vào mắt xanh của thần chiến tranh Bắc Âu sao?” Martha cười.

“Người thực sự là…”

“Hừm, nếu xét gia phả của Amazon, ta giống như dì con vậy.”

“Dì…”

“E hèm.” Kim hằng giọng. “Hàn huyên tâm sự có thể để sau. Martha, ta nghĩ cô biết lý do ta tới đây hôm nay.”

“Vâng.” Martha khẽ gật đầu. “Người muốn thần giúp cô công chúa nhỏ này những gì đây?”

“Giúp chị ấy trở nên mạnh mẽ hơn. Ở cả kỹ năng chiến đấu, khả năng lãnh đạo và có được một đội tốt. Và quan trọng nhất,” Kim liếc Linh, sau đó tiến tới gần Martha. “lệnh của Odin, để chị ấy tránh xa bọn đàn ông.”

“Thế sao ngài ấy không gửi công chúa bé bỏng này tới Ceryneia luôn đi.” Martha nhún vai. “Ở với Iphi thì khỏi có đàn ông luôn.”

“Ông ấy muốn chị ấy tiếp tục sống như người bình thường để sau này bế cháu ngoại.”

“Ông ta có hàng trăm đứa cháu chắt rồi còn gì.”

“Mấy trăm năm nay ổng có được bế đứa nào đâu.” Kim tặc lưỡi rồi quay đi. “Dù sao đi nữa, Linh, học hành chăm chỉ nhé. Em đi đây.”

“À quên,” Kim quay lại nói với Martha. “Cleopatra bảo ta xin lỗi cô.”

Nữ hoàng Martha đừ người ra một chút.

“Thật tình.” Martha thở dài. “Công chúa yên tâm. Cleopatra mãi mãi là một nữ chiến binh Amazon.”

Kim rời phòng.

“Thật là,” Martha ngồi xuống. “đồ ngốc.”

“Dì Martha…”

“Khoan,” Martha đưa tay ngăn Linh lại. “Nếu là chuyện bình thường, con có thể gọi ta là dì. Nhưng con đã trở thành một nữ chiến binh Amazon, thì con phải gọi ta là Nữ hoàng.”

“Nữ hoàng, con phải làm gì đây?”

“Trước mắt thì,” Martha dựa lưng vào chiếc ghế. “Clara! Vào đi.”

“Nữ hoàng…” Một cô gái có tóc vàng xoăn và đôi mắt nâu bước vào. Cô cao hơn Linh một chút với nước da trắng. Cô trông trạc tuổi Linh nhưng có phần trưởng thành hơn. Cô mặc áo phông trắng có hai ngọn giáo bắt chéo trên ngực và quần jeans.

“Clara, đây là Lê Dương Thùy Linh. Linh, đây là Clara Heracleid, nữ chiến binh trẻ kiệt suất nhất Amazon. Hai đứa cũng trạc tuổi nhau, cứ làm quen trước đi.”

Hai cô gái bắt tay nhau. Clara bóp chặt lấy tay Linh, mặt mày bặm trợn.

“Clara!” Nữ hoàng Martha hằng giọng.

“Tuân lệnh Nữ hoàng.” Cô cúi người chào Martha rồi quay sang nhìn Linh. “Đi theo tôi.”

“Đầu tiên,” Clara đứng trước mặt Linh trên một đồng cỏ. Phía sau Clara là một loạt những chiếc lều với hàng trăm cô gái đang cắm trại. Ở phía xa xa, Linh còn nghe được tiếng vó ngựa và tiếng binh khí chạm nhau. “tôi cần kiểm tra thực lực cô.”

“Bằng cách nào?” Linh hỏi.

“Lấy vũ khí ra.” Clara lôi ra hai quả chùy.

“Hả?” Linh ngơ ngác.

“Tôi bảo lấy vũ khí ra!” Clara lao vút vào Linh.

Linh rút súng ra và đỡ được cú đập mạnh như trời giáng vào cô. Linh bị hất lùi lại nhưng vẫn đứng vững.

“Quá yếu.” Clara xông lên vung hai cây chùy ngang người Linh. Linh nhảy lùi lại né và nhanh tay gắn cái lưỡi lê lên đầu súng. Đây chỉ là cái lưỡi lê bình thường, dính một cú đập là gãy ngay. Nhưng đây là vũ khí duy cận chiến duy nhất của Linh.

“Ora ora oraaa!!!” Clara vung chùy phang liên tục lên súng của Linh.

Linh dùng súng đỡ hết các đòn tấn công cho đến khi bị một đòn vung từ dưới lên đánh ngã. Linh lăn người né một cú đập mạnh xuống đất. Cô dùng chân giữ chặt chùy của Clara dưới chân nhưng Clara khỏe hơn Linh. Cô hất chùy lên, hất luôn Linh bay lên trời. Linh tranh thủ chính cơ hội ấy dùng chân quắp vào cổ Clara và vật ngã cô xuống đất. Trước khi Clara kịp vùng mình đứng dậy, Linh chĩa súng vào đầu cô.

“Đ… đạt.” Clara gạt phăng súng của Linh ra và đứng dậy. “Tiếp theo sẽ kiểm tra khả năng kỵ mã.”

Clara quay đi.

“Chị tuyệt thật đấy.” Một cô bé nhỏ con, khoảng mười một tuổi, chạy tới bên cạnh Linh. Cô có mái màu hoa sen ngắn ngang vai với đôi mắt màu xám và một nụ cười tươi chào đón Linh trong bộ áo giáp có phần quá khổ khiến cô bé như lọt thỏm trong bộ giáp.

“Tuyệt lắm sao?” Linh hỏi lại.

“Lần đầu tiên có người đánh thắng được chị Clara trong một trận đấu tay đôi.” Cô bé hăm hở nói tiếp.

“Clara là chiến binh mạnh nhất của Themiscyra hiện tại.” Một cô gái trông lớn hơn Linh một đến hai tuổi bước tới. Cô cũng có mái tóc hồng hoa sen nhưng để dài và cột thành đuôi gà. Đôi mắt cô cũng màu xám nên Linh đoán họ là hai chị em.

“Chị là Sarah Katie.” Cô tự giối thiệu.

“Con bé này,” Chị đặt tay lên vai cô bé bên cạnh, con bé khẽ cúi đầu chào Linh. “là Minerva, em gái chị. Bọn chị là chiến binh Amazon.”

“Bọn em trở thành người Amazon ba năm rồi.” Minerva nháy mắt.

“Linh,” Một cô gái chạy tới khoác vai Linh. “vào nhóm bọn này đi.”

“Đúng đấy, với sức mạnh của cậu, chúng ta sẽ được thăng chức.” Một người khác nói.

Xung quanh Linh là tám cô gái khác bao quanh. Họ đều trạc tuổi cô và đang mặc những bộ áo giáp, đeo vũ khí như những chiến binh thực thụ.

“Mọi người là…”

“Tôi quên chưa nói,” Clara quay lại nhìn Linh. “từ hôm nay, cô sẽ thuộc về askeri này.”

“Askeri?” Linh hỏi.

“Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ nghĩa là đội quân.” Một người giải thích.

“Chà, vì em đang gia nhập vào một đội tân binh, nên mọi chuyện sẽ khó khăn đây.”

“Tân binh?” Linh nhìn người đó.

“Ừ.” Một người vỗ vai cô. “Chúng ta chưa từng đánh trận.”

“Đâu có, Julie từng ra trận mà.” Một người vỗ vai một cô gái khác. Cô gái trông lẽn bẽn ngượng ngùng ấy giấu đôi mắt mình trong mái tóc vàng nhạt nên Linh không thấy được màu mắt của cô. Cô có nước da trắng, hai bên má có chút tàn nhang và trông cô khá mảnh khảnh nhỏ nhắn.

“Em… em ch, chỉ làm làm hậu cần thôi thôi…”

“Con bé mắc chứng nói lắp, nếu em không phiền, đừng đả động gì.” Một người ghé sát tai Linh nói.

“Em em em xin lỗi…”

“Ơ, không.” Linh cố dỗ cô bé.

“Katie!” Một cô gái to lớn cưỡi ngựa đứng trên đồi. Cô có tóc đen cắt ngắn và một thân hình vạm vỡ, trên lưng là một chiếc rìu chiến hai lưỡi to lớn. “Dẫn lính mới của cậu về Ger đi rồi chuẩn bị ăn tối.”

“Vâng.” Sarah cúi người chào người phụ nữ.

“Cô ấy là ai vậy?” Linh hỏi.

“Cô ấy là Lily Daurg. Yüzbaşı của askeri chúng ta.”

“Lại là gì nữa cơ?”

“Yüzbaşı là chỉ huy của một askeri một trăm người. Tức là gồm mười đội như thế này.” Một cô gái trạc tuổi Linh giải thích. Tóc cô màu đen, da vàng và mắt một mí màu nâu nhạt. Cô mang cung tên trên lưng và cầm theo một cây thương. “Kim Eun, rất vui được làm quen.”

“Ch, chào.” Linh bắt tay cô.

Linh và tám cô gái bước tới một cái lều trắng hình tròn. Nhìn nó nhỏ xíu nhưng bên trong thì khá rộng rãi. Có năm chiếc giường tầng và một cô gái còn đang nằm ngủ trên giường. Ở giữa lều là một chiếc bàn thấp, quanh lều treo nhiều vũ khí, cả súng đạn, cung tên và đao kiếm.

“Ôi trời ơi Alice! Dậy mau.” Sarah chạy tới gọi cô gái tên Alice dậy.

“Đây là Ger của đội mình.” Minerva nhí nhảnh leo lên giường. “Đây là giường em.” Cô bé chỉ vào một chiếc giường. “Còn kia là giường chị.”

Đó là chiếc giường hai tầng. Giường dưới là của Eun. Còn cái bên trên là của Linh.

“Cứ như đang đi lính ấy nhỉ.” Linh cười.

“Đây là doanh trại thật trăm phần trăm đấy.” Một người nói.

“Hả?”

“Cậu tưởng chúng ta đang chơi chắc.” Một người mắng Linh. “Mỗi một người phụ nữ Amazon đều là một chiến binh. Thành phố kia cũng chỉ là một doanh trại hậu cần thôi.”

“Đi ăn cơm nào mọi người.” Sarah gọi. “Kệ Alice.”

“Đâu?” Cô gái tên Alice bật dậy. “Cơm đâu?”

Linh dành gần hết thời gian ăn để làm quen với các thành viên trong đội và các cấp bậc trong quân ngũ Amazon. Đơn vị thấp nhất là một askeri mười người, đứng đầu là một Onbaşı. Cao hơn là askeri năm mươi người đứng đầu bởi một Başçavuş. Yüzbaşı, một trăm người. Kolağası, năm trăm người. Binbaşı, một nghìn người. Một Ferik chỉ huy một đội quân năm nghìn người. Hệ thống này được đặt theo chế độ quân ngũ của đế chế Ottoman nên tên của chúng đều mang tiếng Thổ.

Hiện tại, Linh đang ở trong askeri của Onbaşı Sarah Katie, thuộc askeri của Yüzbaşı Lily Daurg và đang ở dưới trướng Ferik Clara Heracleid.

“Ở Amazon thì danh hiệu Vizier là cao nhất.” Misa Shashka[1] giải thích tiếp cho Linh khi họ về lều. Cô mặc quân phục Hồng quân Liên Xô và có mái tóc nâu cắt ngắn và một đôi mắt xanh da trời đầy vẻ nghiêm khắc.

“Không ai được lên Grand vizier sao?” Linh thắc mắc vì lúc nãy cô có nghe nói tới vị trí Grand vizier trong quân đội Ottoman.

“Không phải. Mà ở Amazon chỉ có duy nhất một Grand Vizier. Chính là Nữ hoàng Martha.” Bianca Mezzaluna[2] ngáp. Cô có mái tóc đen và làn da ngăm đen của người Âu gốc Phi.

“Nữ hoàng chính là Grand vizier!?”

“Vì nếu giao chức vị ấy cho người khác, bà ấy không thể yên tâm được. Người Amazon chúng ta giống như một đơn vị độc lập vậy, chúng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh từ trực tiếp Odin. Nếu giao cho người khác…” Sarah tặc lưỡi dừng lại. “Có nhiều chuyện là bí mật của Nữ hoàng với Odin mà người khác không được phép biết.”

“Còn Clara?” Linh hỏi. “Cô ấy có vẻ rất được Nữ hoàng tín nhiệm.”

“Clara là Ferik trẻ nhất trong quân ngũ Amazon hiện tại. Mười một tuổi đánh trận đánh đầu tiên. Mười lăm tuổi trở thành Binbaşı. Cô ấy là người được Nữ hoàng đánh giá cao nhất và có khả năng trở thành Vizier đấy.”

“Cô ấy có vẻ không thích em.” Linh thở dài.

“Clara có ác cảm với con ông cháu cha.”

“Cái gì?”

“Em là cháu gái của Nữ hoàng phải không?” Sarah cười. “Clara ghét những người dựa vào quan hệ để được ngồi mát ăn bát vàng. Cô ấy chưa đì em đi những vị trí chắc chắn chết là may rồi.”

“Vào trúng đội này thì chết chắc chứ còn gì nữa.” Wendy de Falchion[3] thở dài, cô mười lăm tuổi có mái tóc đen, đôi mắt nâu và sử dụng rìu chiến.

“Đừng nói thế chứ, con bé sợ bây giờ.” Jasmine Orlean huých Wendy, cô gái người Pháp có mái tóc xanh dương và đôi mắt vàng. Sau lưng cô là hai thanh kiếm.

“Có gì sao?”

“Cách đây mấy tháng, Lily từng dẫn quân đánh vào hang của Nữ hoàng Dracanae ở đảo Síp” Alice Maryblood nói. Khi Linh tới thì cô còn ngủ nướng. Mái tóc đen của cô cắt ngắng và đôi mắt cô đỏ như máu. Cô nở một nụ cười trên môi và đang ngồi nghịch con dao mổ.

“Và mất tong bảy phần quân sĩ.” Eun thở dài.

“Đúng. Lily,” Alice ghé sát vào tai Linh. “cô ấy đánh nhau điên khùng như một con gấu vậy. Cô ấy luôn thực hiện những phi vụ quái đản nhất, nguy hiểm nhất và nắm chắc phần chết nhất.”



“Này,” Danh thở hổn hển gục xuống. “chuyện này rõ ràng là lố bịch mà. Ông có đến gần năm trăm Hoàng đế. Tôi có mỗi mười bốn.”

“Mấu chốt không phải là số lượng. Cũng không nằm ở chất lượng. Mà là sự liên kết.” Doanh Chính đáp. Hình bóng phía sau mờ dần và biến mất.

“Liên kết à?”

“Giống như một cặp vợ chồng thiếu liên kết dù tính cách hợp nhau, giữa họ sẽ sinh ra sự rạn nứt trong quan hệ. Giữa cậu và các vị vua của cậu thiếu sự liên kết. Cậu cần hiểu họ hơn.” Vị Hoàng đế giải thích.

“Hiểu họ…” Danh hiểu rất ít về họ. Chủ yếu là qua những cuốn sách lịch sử.

“Cậu có thể khen ta đẹp trai.” Trần Dụ Tông nói. “Ta không ngại đâu.”

“Con đề nghị bịt miệng Dụ Tông lại.” Trùng Quang Đế ý kiến.

“Để chú gõ đầu ông ấy.” Giản Định Đế đề nghị.

“Tôi không biết nữa.” Danh thở dài. “Họ là mười bốn người. Họ, không ai giống ai hoàn toàn cả.”

“Nên cậu không thể khai thác hết sức?”

“Ông có thể khai thác toàn bộ sao?”

“Cậu có vẻ thiếu sự linh hoạt rồi.” Chính lắc đầu.

“Linh hoạt kiểu gì để có thể tương thích với mười bốn người cơ chứ?”

“Giống như Takaiwa Seiji[4] ấy. Anh ta có thể chiến đấu theo kiểu ngốc nghếch của Ryuki, vừa có thể chiến đấu kiểu bố đời của Kabuto và cả kiểu chiến đấu nghệ thuật của Wizard.”

“Anh ta là diễn viên.” Danh thanh minh.

“Chính xác!” Chính đứng bật dậy. “Người diễn viên luôn phải nhập tâm vào với vai diễn của mình. Cậu có thể làm xã hội đen kiêm lính bắn tỉa và là cánh tay phải đắc lực của ông chủ tập đoàn Phan thị với một quả đầu đinh ngầu lòi. Nhưng phim sau cậu lại phải làm một ông thợ điện về hưu ở với ba cô con gái trong một gia đình chẳng thể yên ổn giữa phố phường Hà Nội yên bình[5]. Thế mà diễn viên họ làm được kìa.”

“Ông có nhiều thời gian rảnh đến mức nào vậy?” Danh thở dài.

“Cậu muốn thử làm sống lại cảm giác khi đối đầu với quân Nguyên không?” Chính đề nghị.

“Như thế nào?”

Lão Hoàng đế dắt Danh tới một chuồn ngựa và cho cậu một con ngựa khỏe nhất.

“Có vấn đề gì à?” Danh cưỡi ngựa đi một vòng cho quen.

“Đợi chút.” Chính lấy ra một chiếc mũ bằng vàng với những sợi vải màu đỏ. Chính giữa chiếc mũ là một đỉnh tháp. Danh nhận ra đó một chiếc mũ của hoàng đế nhà Thanh cậu hay thấy trong các bộ phim cung đấu mấy đứa con gái hay xem ở nhà.

“Bát Kỳ!” Chính hét lớn. Một đội kỵ binh xuất hiện sau lưng ông ta. Họ mang theo những lá cờ đầy màu sắc. Đỏ, xanh, vàng và trắng.

“Trong thời đại của Càn Long, quân Bát Kỳ có dấu hiệu đi xuống trầm trọng sau những chiến dịch tốn kém cả mạng người và của cải, đặc biệt là những trận thua ê chề trước vương triều Konbaung và quân Tây Sơn. Tuy nhiên, đó vẫn là mười trận chiến quy mô cực lớn.”

“Đúng là thằng con ngu.” Tiếng Ung Chính gắt lên trong đầu Chính.

Thiên Cổ Nhất Đế vung tay.

“Toàn quân xuất kích!”

Những đội kỵ binh reo hò lao về phía Danh.

“Thánh Dực!” Danh hét lớn. Một đạo kỵ binh xuất hiện sau lưng Danh với là cờ Đại Việt và cờ hiệu quân Thánh Dực.

“Tản ra hai cánh!” Danh ra lệnh. Toàn quân tản ra hai bên.

“Xạ kỵ!” Chính ra lệnh cho quân Bát Kỳ bắn cung.

“Lui quân!” Dnah ra lệnh, toàn đội kỵ binh rút lui khỏi tầm bắn của quân Bát Kỳ.

“Kỵ binh của mình chơi không lại kỵ binh phương bắc. Nhà Trần… giỏi nhất là thủy chiến…”

Danh nhìn xung quanh. Ở phía xa có một con sông.

“Hướng đó!” Danh đưa kiếm về phía con sông. Toàn bộ đội quân rút lui theo hướng ấy.

“Hừ, định lợi dụng sông ngòi để đấu lại ngựa chiến thảo nguyên à?” Chính mỉm cười. Ông gọi ra con ngựa Đích Lư của Lưu Bị và phóng theo phía sau đội quân Bát Kỳ.

Danh phóng thẳng qua sông và để lại một đội quân cung thủ ở bên sông bắn sang. Quân Bát Kỳ cũng bắn trả nhưng chỉ trúng vào những tấm khiên lớn đang che chắn cho đội bộ binh.

“Quá dễ đoán.” Chính cười.

Địa hình ở phương bắc không phải là không có sông suối. Quân Bát Kỳ đi khắp các chiến trường phía bắc Vạn Lý Trường Thành. Ở đó cũng có những dòng sông. Quân Bát Kỳ kỳ cựu đã có thể biết cách nhìn dòng sông và biết chỗ đó ngựa có thể đi qua hay không.

Một đoàn kỵ binh vượt sông và tấn công vào sườn đội cung thủ. Sau đó quân Bát Kỳ tiếp tục truy đuổi quân Thánh Dực vào một thung lũng.

“Ngựa phương nam chạy nhanh đến thế sao?” Chính thắc mắc.

“Đó là khác biệt giữa ngựa chiến phương nam và chiến mã phương bắc.” Trần Vũ Đế Trần Bá Tiên nói với Chính. Ông là vị vua duy nhất từng chiến đấu ở đất Việt. “Không giống như ngựa phương bắc to khỏe đã quen phi nước đại nơi thảo nguyên rộng lớn, ngựa Việt dai sức và còn có thể leo trèo ở những địa hình gồ ghề này.”

“Chà, xem ra ta đánh giá thấp cậu ta rồi.”

Ngay sau lưng Chính, một hòn đá rơi xuống, chặn đứng luôn đường lui của ông.

“Hử?” Chính quan sát. Hai bên vách đá không cao và dựng đứng như núi. Chúng nghiêng khoảng bốn mươi độ và gồ ghề với nhiều chỗ có cả cọc tre để chặn lũ ngựa. Đủ dốc để ngựa không thể leo lên.

“Bệ hạ,” Một người lính hét lớn. “phía trước cũng bị chặn rồi ạ.”

Hai bên vách đá xuất hiện vô số cung thủ.

“Bắn!” Danh hét lớn. Nhưng là giọng của Giản Định Đế.

“Giương khiên!” Chính ra lệnh. Quân Bát Kỳ đưa khiên lên và chặn đứng những mũi tên của quân Việt. Những tấm khiên găm tua tủa những mũi tên như những con nhím.

“Đời nào mọi chuyện lại đơn giản thế đúng không?” Chính mỉm cười đưa tay lên cao.

“Mộ Dung Hoảng!”

Tiền Yên Minh Đế Mộ Dung Hoảng xuất hiện sau lưng Chính. Đội quân Bát Kỳ thay đổi quân phục. Biến thành đội quân dân tộc Tiên Ti. Họ xuống ngựa, tay trái đeo khiên đưa lên chắn cơn mưa tên và leo lên các sườn đá tấn công quân Việt.

Sau đó Chính bắn tan tành hòn đá đang chặn đường mình và cùng Danh trở về nhà.

“Xem ra,” Danh nhìn thanh kiếm trong tay. “muốn sử dụng tốt thanh kiếm này, tôi còn cần học binh pháp nữa.”

“Đừng lo.” Chính vỗ vai Danh. “Cậu còn trẻ. Cậu sẽ còn phát triển mạnh. Cậu mạnh mẽ hơn mình tưởng nhiều.”



Cây chùy vung tới. Vương đỡ được nhưng cũng phải lùi lại.

“Chưa được.” Ái Thư đập mạnh chùy xuống đất. “Lại nào.”

“Em nghĩ chị cũng không nên bắt nạt cậu ấy như thế.” Anh Thư nói. “Dù gì thì sức mạnh của chị…”

“Chị chỉ mới dùng có phân nữa thôi.” Ái Thư bẻ khớp cổ. “Hơn nữa luyện tập như thế này cũng giúp chị dần dần kéo dài thời gian sử dụng trạng thái Berserker.”

“Trạng thái Berserker đó thực sự mạnh lắm sao?” Vương hỏi.

“Ừm.” Ái Thư gật. “Nhưng chỉ có người Neanderthal thuần chủng mới có thể trở thành một Berserker thực sự.”

“Thế nghĩa là sao?”

“Cậu biết nguồn gốc của cái tên Neanderthal không?”

“Có nguồn gốc từ tiếng Đức. Nghĩa là “Người thung lũng Neander”.”

“Đúng thế. Chỉ mới được đặt gần đây.” Anh Thư nói. “Tên gọi chính xác là Vargr.”

“Vargr… là cái gì thế?”

“Là một tập hợp những chiến binh của tòa tháp sói. Cậu biết chuyện… một số Atlantician đã tạo ra con người chứ?”

“Biết. Prometheus, Nữ Oa, và cả Odin.”

“Cách họ tạo ra con người rất khác so với những gì truyền thuyết và thần thoại đã nói. Họ thực ra chỉ cố đưa các chất hóa học của họ vào cơ thể của con người. Dần dần, Homo Sapien chúng ta một phần cũng có những chất hóa học đó để có thể tiến hóa hơn so với những chủng người khác cùng bộ linh trưởng. Vargr cũng vậy. Họ được phát triển mạnh mẽ đến mức đạt được sức mạnh thể chất vượt khá xa so với con người bình thường. Họ sống ở Châu Âu, rồi theo thời gian, Vargr dần bị đồng hóa với Homo Sapien.”

Chị em họ nhìn cậu.

“Một Vargr thuần chủng. Cậu còn hiếm hơn cả Á thần đấy.”



[1] Shashka: một loại đao của người Cossacks.
[2] Mezzaluna: tên một loại dao làm bếp của Ý.
[3] Fachion: tên một loại kiếm của người châu Âu.
[4] Suit actor của 18/20 Kamen Rider thời kỳ Heisei trừ Kuuga và Hibiki.
[5] Tần Thủy Hoàng đang nói tới NSƯT Trung Anh đã từng đóng vai Lương Bổng trong Người phán xử và ông Sơn trong Về nhà đi con.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
TƯỚNG QUÂN.
Nhi đến bên ngôi nhà tranh. Một ngôi nhà nhỏ đến không ngờ làm từ gỗ và rơm. Tổng thể ngôi nhà nghiêng một góc 30o. Sau nhà có một con suối, sân nhà có một vườn rau. Trông như những ngôi nhà của dân tiều phu trong phim cổ trang vậy

Nhi hít một hơi thật sâu và gào lớn.

“ÔNG NGOẠI!!!”

“Ông không điếc.”

Nhi quay lại. Phía sau cô là một ông lão trong bộ đồ Trung Sơn trắng phau, trong tay là chiếc cần câu và một cái giỏ. Râu tóc của ông bạc trắng và dài nhưng được cột gọn gàng.

“Ông ngoại?” Nhi nhìn ông.

“Nhi!” Ông ném cả cần câu và giỏ cá lao tới ôm chầm lấy Nhi.

“Ông…” Nhi ôm ông ngoại.

“Nhi…” Ông nhìn Nhi từ đầu đến chân. “Cháu lớn nhanh quá. Đã là thiếu nữ rồi đấy.”

“Ông à.”

“Yên và Dương sẽ rất tự hào về cháu đấy.”

“Ba mẹ cháu…”

“Ông biết.” Ông ngoại Nhi gật đầu. “Ông biết chứ. Ông chỉ có duy nhất một đứa con gái thôi mà.”

“Ông.” Nhi đẩy tay ông ra. “Ông từng hứa với cháu sẽ luôn giúp đỡ cháu và ở bên cháu cho dù chuyện gì xảy ra đúng không?”

“Tất nhiên.” ông hơi cau mày. “Sao vậy? Đứa nào bắt nạt cháu à?”

“Dạ kh…”

“Là thằng nào dám động vào cháu ngoại dễ thương của ta?” Ánh mặt ông như hai ngọn lửa.

“Ông!”

“Ông nghe.”

“Ông giúp cháu hoàn thành Long Xuy Thập Bát Chưởng đi ạ.” Nhi nhìn ông ngoại.

“Long Xuy Thập Bát Chưởng…” Ông vuốt râu. “Lâu lắm rồi ông mới nghe lại cụm từ này.”

“Mẹ con nói, người duy nhất có thể sử dụng cả mười tám chiêu Hơi thở của Rồng chỉ có mình ông.”

“Ông không thể.” Ông ngoại Nhi treo cần câu lên.

“Ông!”

“Ông không thể để cháu dấn thân vào các trận chiến với lũ Người Cổ đại được. Cháu làm sao biết được chúng tàn bạo đến mức nào. Chúng nguy hiểm hơn cháu tưởng rất nhiều.”

“Ông sợ cháu gặp nguy hiểm à?”

“Đúng!”

“Cháu cũng sợ bạn bè cháu, anh chị em gia đình cháu gặp nguy hiểm. Nếu như cháu không trở nên mạnh mẽ hơn thì cháu sẽ mất tất cả.”

“Tất cả của cháu là gì?”

“Là gia đình cháu. Là Bão Tố. Là Phương, là Thuận. Là ông.”

“Ông cần cháu bảo vệ à?”

“Cháu đã mất gia đình mình một lần. Cháu không thể đánh mất nó thêm một lần nào nữa.”

“Cháu còn có ông đây. Ông sẽ bảo vệ cháu. Ông sẽ không để chúng đụng bất kỳ một ngón tay nào vào người cháu đâu.”

“Cháu không thể.” Nhi gắt lên. “Cháu không thể dựa dẫm vào ông mãi được. Cháu muốn tự cháu đứng lên và chiến đấu.”

“Cháu không thể chiến đấu với những thứ đó. Hãy để ông bảo vệ cháu.”

“Vậy tại sao ông không bảo vệ mẹ cháu?” Nhi hét vào mặt ông.

“Ông,” Ông cụ tặc lưỡi ngán ngẩm. “cháu không hiểu gì cả.”

“Cháu không hiểu gì cả. Nhưng cháu hiểu rằng cháu phải tự mình chiến đấu.”

“Ông sẽ chiến đấu thay cháu.”

“Cuộc đời của cháu, không ai có thể đi hộ cháu cả.”

“Đồ cứng đầu!”

“Đúng! Vì cháu là cháu ngoại của Trương Tam Phong!”

“Cháu…” Trương Tam Phong đưa tay định đánh Nhi. Nhi mở to mắt nhìn chòng chọc người ông ngoại bất tử. Trương Tam Phong đành hạ tay xuống. “Sao mình lại có đứa cháu như thế này chứ?”

“Sao cháu lại không dám cơ chứ? Ông không thể cứ mãi trốn tránh thế này được. Rồi cũng sẽ có một ngày cháu phải bước ra chiến đấu với chúng. Cháu sẽ chuẩn bị ngay từ bây giờ.”

Trương Tam Phong dậm bước hờn dỗi. Con bé này giống hệt con gái ông. Đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh.

“Phạm Thiên Nhi!”

“Cháu nghe!”

“Hứa với ông, sẽ không làm điều gì ngu ngốc. Hứa chứ?”

“Cháu hứa.” Nhi cười.

“Được.” Trương Tam Phong vỗ tay vào nhau. “Đầu tiên… cháu muốn gì?”

“Sao quyển bí kíp ông đưa cháu có mỗi mười bảy chiêu?” Nhi hỏi.

“Ừ, có mười bảy chiêu thôi.”

“Thế sao ông đặt tên nó là Long Xuy Thập Bát Chưởng?”

“Cái này…”

“Chiêu thứ mười tám đâu?”

“Chiêu thứ mười tám đó, ông không dám cho con học, nên đã không viết vào.”

“Thế bây giờ ông phải dạy cháu đấy.”

“Được thôi.” Trương Tam Phong bước ra xa khỏi Nhi.

“Nhìn kỹ đấy. Ông chỉ làm một lần thôi.”



Một con rồng lao tới tấn công Huy. Cậu đưa Bá Vương Thương ra chặn nó lại. Con rồng có một sừng trên mũi như tê giác, lưỡi của nó là một lưỡi dao. Chính xác thì đó là một ngọn thương có khâu thương hình đầu rồng.

Huy đang ở bên bờ sông. Trên sông thì đang đánh nhau loạn xạ cả lên. Máu chảy lênh láng, những xác chết trôi sông nổi lên cái mùi hôi thối tra tấn lỗ mũi của cậu. Huy cố bịt mũi lại nhưng khổ nỗi khứu giác của cậu quá mạnh.

“Dùng cái này đi.” Một cánh tay đưa cậu chai dầu gió xanh.

“Cảm ơn.” Huy lấy chai dầu gió thoa lên mũi. Tạm át được mùi thối của xác chết và tanh của máu. Người đưa chai dầu cho cậu là một cậu bé khoảng mười tuổi trong bộ cổ phục giản dị. Trong tay cậu là ngọn giáo đầu rồng khi nãy. Đôi mắt cậu ánh lên một nỗi buồn trầm mặc. Như thể nhà đang có tang vậy.

“Thượng Thần Vương, ngài biết đây là đâu không?” Cậu bé hỏi. Chất giọng trong trẻo nhưng lại có một sự nghiêm nghị khó có thể có ở trẻ con.

“Ừm… không.”

“Đây là bến Như Nguyệt trên sông Cầu. Năm Thái Ninh thứ năm.”

“Khoan đã, đó là…” Huy học cái này rồi. Trận chiến Như Nguyệt, Lý Thường Kiệt phá Tống. Đó là dưới thời đại vua Lý Nhân Tông. Huy nhìn sang bên cạnh. Thằng bé bên cạnh cậu không có vẻ gì là trẻ con cả. Ánh mắt của nó là ánh mắt của một chiến binh. Lần đầu Huy gặp Quân, thằng bạn cậu cũng có ánh mắt như thế.

“Ngài… không nhảy từ Nhất Đẳng Ấu Đế sang đấy chứ?”

“Tất nhiên là không! Truyện nào ra truyện đấy chứ!” Lý Nhân Tông mắng Huy.

“Tôi sợ tác giả viết hai truyện cùng lúc nên ngáo đá thôi.”

“E hèm.” Ông vua con hằng giọng. “Không đùa nữa. Thượng Thần Vương, lần này ngài định sẽ đem đến tai ương nào cho thế giới này?”

“Tai ương, là thứ không thể tránh khỏi.” Huy nói. “Đời người, rồi sẽ phải gặp tai ương của đời mình. Quan trọng là chúng ta sẽ vượt qua nó như thế nào.”

“Tức là ngài sẵn sàng đem tai ương đến, bất kể bạn bè, gia đình ngài sẽ phải bỏ mạng?”

“Ngài nghĩ có kẻ nào có thể đụng tới gia đình tôi mà còn toàn mạng sao?” Huy mỉm cười. “Nhưng nếu chúng dám,” Huy nhìn vị vua. “ta sẽ giết hết, không chừa một tên.”

Lý Nhân Tông nhướn mày nhìn Huy.

Huy thấy mình quay trở lại căn phòng. Xung quanh cậu là một núi những thứ ngọc ngà châu báu và có hai con mèo lông xù to như hai con sư tử Một con khẽ dụi đầu lên lưng Huy.

“Thượng Thần Vương,” Người phụ nữ bên cạnh Huy gọi cậu. Cô mặc bộ áo giáp bạc. Cô có mái tóc vàng nhạt óng ả vắt qua vai và đôi tai nhọn của loài tiên. Nước da cô trắng như tuyết, đôi mắt xanh như đại dương của cô nhìn Huy chằm chằm có chút lo lắng. Cô vô cùng xinh đẹp. Cả người cô như tỏa ra một ánh sáng dập dờn ấm áp như một buổi chiều mùa hè. Cô là nữ hoàng của Folkvanger, Freya.

Sau khi mất cặp song thương đã dùng suốt nhiều năm, Huy cần một cặp thương thay thế. Tonbokiri và Long Đảm Lượng Ngân Thương đều rất mạnh, nhưng không đủ để Huy sử dụng toàn bộ sức mạnh của một Thượng Thần Vương. Nếu không cẩn thận, có thể chính bản thân cậu sẽ khiến chúng bị phá hủy.

Bá Vương Thương, cây thương được rèn từ Orichalcum, là một sự lựa chọn hoàn hảo. Nhưng cây còn lại thì Huy chưa chọn được. Ở phòng lưu trữ của Valhalla có nhiều thương và giáo, nhưng Huy không ưng cái nào cả. Odin nói Huy có thể đi lựa báu vật ở Sessrumnir này.

Folkvanger là một cánh đồng rộng lớn với trung tâm là cung điện Sessrumnir. Giống như Valhalla, Sessrumnir cũng là nơi huấn luyện Linh Sĩ nhưng có sự khác nhau về phương pháp. Nếu ở Valhalla được đào tạo để xông thẳng vào chiến trường chém giết, thì ở Folkvanger được đào tạo để thủ thành, hậu cần, y tế nhiều hơn so với chiến đấu.

Huy nhìn ngọn thương trong tay, mũi thương nhọn hoắt, khâu thương có hình đầu rồng, con rồng có một chiếc sừng như sừng tê giác. Ở hai bên miệng rồng còn có hai lưỡi lam bé như phần nối dài của mũi thương.

Tương truyền khi có chiến tranh với Đại Lý, vua Lý Thái Tổ đã tạo ra một bộ thương pháp cho binh sĩ tập luyện để trui rèn sức khỏe nơi lam sơn chướng khí và tăng sức chiến đấu. Các đời hoàng thất nhà Lý tất cả đều phải học bài thương pháp ấy, bao gồm cả Lý Chiêu Hoàng. Được gọi là U Linh Thương Pháp.

Ngày nay, U Linh Thương Pháp vẫn được dạy ở các lớp học võ cổ truyền. Còn ngọn thương Huy đang cầm giống với Đông A Kiếm của Danh, là kết tinh tinh hoa của chín đời Hoàng đế nhà Lý.

Chính là U Linh Thương.




Eumenes vào thư viện và thấy ba đứa nhóc Bão Tố.

“Chăm chỉ quá nhỉ.” Anh ngồi xuống đối diện họ.

“Eumenes!” Thuận vớ lấy anh ta. “Anh là tướng quân đúng không?”

“Ừm…” Eumenes tròn mắt.

“Anh và Bạch Khởi thì ai đánh trận giỏi hơn?”

“Bạch Khởi.” Anh đáp không do dự.

Thuận chùng vai xuống.

“So sánh tài năng quân sự với Bạch Khởi là chuyện hơi bị xuẩn ngốc đấy.” Eumenes an ủi Thuận. “Trong lịch sử hiếm có một tướng quân hay bất cứ một chiến lược gia nào so sánh được với ông ấy.”

“Anh từng giao chiến với Bạch Khởi?” An hỏi.

“Chiến tranh trăm năm, Bạch Khởi ở phe Anh, tôi và Raphael ở phe Pháp, lần đó bọn tôi thua thảm bại luôn.” Eumenes kể.

“Tức là cả anh và Mông Điềm đều không đấu lại được Bạch Khởi?”

“Ừ,” Eumenes thở dài. “Dù tôi là một chiến lược gia bên cạnh Iskandar, Raphael thì là thiên tài chiến thuật. Nhưng bọn tôi đều phải thốt lên “Binh pháp quái quỷ gì thế này!?” thôi.”

“Anh thua… như thế nào?”

“Năm 1348, vua Edward III của Anh thân chinh dẫn quân đổ bộ vào Caen và đánh hạ tòa thành trong đúng một ngày. Đến trận Crécy thì quân Pháp thảm bại trước đội hình cung thủ Anh. Sau đó quân Anh đã chiếm đóng thành Calais ở miền bắc nước Pháp. Tất cả những trận đó, tôi và Bạch Khởi đã giao chiến với nhau. Mông Điềm bị “giết” ở Crécy bởi một cơn mưa tên.” Eumenes dừng lại một chút. “Quân Pháp tuy đông, nhưng địa hình có lợi cho quân Anh, cung Anh bắn tốt hơn nỏ Pháp. Trận ấy vua Philip của Pháp cũng bị thương và phải rút lui. Vua John của Bohemia thì tử trận. Tôi thì… chuồn khởi chiến trường. Nhưng ngay hôm sau tôi đã gặp Bạch Khởi, khi ấy là hoàng tử William của Anh, giáo huấn một trận.”

“Ý anh là, trận chiến đó là do Bạch Khởi?”

“Ừm, kế hoạch do Bạch Khởi đề ra, còn người thực hiện là vua Edward. Tóm lại, các cô cậu mà muốn thắng được Bạch Khởi, trừ khi ám sát thôi.”

“Nghe nói Bạch Khởi chơi thân với các ma cà rồng nhỉ?”

“Bạch Khởi bị Tần Chiêu Tương Vương ban chết. Nhưng ông ấy bị nguyền rủa phải chuyển kiếp liên tục. Không kiếp nào sống được quá bốn mươi tuổi. Lần đầu chuyển kiếp, ông ấy đã được Coatlicue đón và giải thích về thế giới bất tử. Nên giữa họ có một quan hệ khá tốt.”

Eumenes nhìn ba đứa mỉm cười.

“Thế các cô cậu muốn hỏi gì à?”

“Vì sao quân đội lại cần được trang bị giống nhau?” Thuận hỏi.

Eumenes tròn mắt nhìn chàng trai trẻ rồi phá ra cười.

“Tôi nghĩ,” Thuận tự nhủ không được đấm anh ta. “những người lính cần được sử dụng trang bị phù hợp với bản thân để bộc lộ hết khả năng.”

“Cậu đúng là, chưa đủ trình độ để làm tướng.” Eumenes vuốt tóc.

“Cái gì?” Thuận ngớ người nhìn anh ta.

“Cậu có thể dẫn đám du côn đi đánh nhau ngoài chợ. Còn làm chỉ huy quân sự, hoàn toàn chưa đủ trình.” Eumenes cười. “Cậu đã bao giờ lo chu toàn cho một trận chiến chưa? Từ chiến thuật, số lượng và chất lượng vũ khí, cánh tả, cánh hữu, trung quân, tin tức, lương thực, y tế…”

Thuận im bặt.

“Tôi hỏi cậu. Nếu cậu dẫn đầu một đội quân hành quân đường dài như từ Constantinople đến Viên, cậu nghĩ một đám quân ô hợp có thể không?”

“Consta… cái gì?” Thuận cau mày.

“Đi từ cố đô của Đông La Mã đến thủ đô của Áo. Năm 1529, Sultan của đế chế Ottoman là Suleyman I đã làm được điều đó. Mà nhắc cho cậu nhớ thì đó là năm trăm năm trước, khi ông ta phải dẫn một đội quân đi qua đất nước của ma cà rồng[1], băng đồi lội suối và hàng tá khó khăn hậu cần. Cậu nghĩ chỉ cần chỉ huy hai ba trận là được à? Đã bao giờ cậu chỉ huy một trận chiến dài đến một tháng chưa?”

Thuận lắc đầu. Đúng là, trận chiến với Dã Hùng, Thuận chỉ ngồi trong xe và nghiên cứu chiến thuật. Cậu không hề điều hành việc hành quân. Những việc ấy đều do Trung tướng lo liệu từ trước khi họ khởi hành. Thuận nhận ra mình còn kém hơn ông ấy chứ nói gì đến Bạch Khởi.

“Thế đấy.” Eumenes dựa vào chiếc ghế. “Còn về trang bị, cậu có biết, trong cuộc chiến giữa hai đội quân đông đến hàng nghìn người, thì đâu là yếu tố then chốt không?”

“Năng lực chỉ huy?” Chi hỏi.

“Cũng đúng, nhưng sai trọng tâm rồi. Nếu quân của các cô cậu toàn là tân binh, còn phe địch là lính kỳ cựu thì sao?”

“Rút lui bảo toàn lực lượng.” An cất tiếng.

“Khi bị bao vây?”

“Đầu hàng.” An ngây thơ nói.

“Thôi được rồi.” Eumenes thở dài. “Giữa một đội quân gồm những chiến binh mạnh mẽ, nhưng mạnh ai nấy làm những điều mình muốn, với một đội quân chỉ có một phần mười người có sức mạnh nhưng phối hợp ăn ý với nhau, thì bên nào thắng?”

Thuận nhìn chằm chằm xuống quyển sách đặt trên bàn.

“Nhưng mà, nếu không thể phát huy hết khả năng của mình thì…”

“Một người lính, dù có giỏi đến mấy mà chỉ thích làm theo ý mình thì chỉ làm vướng chân đồng đội thôi.” Eumenes cắt lời Thuận. “Một đội quân, cần phải di chuyển và chiến đấu như một thể thống nhất không được rời rạc.”

Anh dừng lại một chút cho ba đứa nhóc thấm lời anh.

“Cậu muốn được giống như những người anh hùng trong thần thoại sao?” Eumenes hỏi. “Ngày bé tôi cũng thế. Tôi ước mình khỏe mạnh như Heracles, ước mình tài trí như Odysseus. Nhưng đến khi ra trận, thua vài trận tôi mới nhận ra, tôi là một tướng quân, không phải anh hùng. Muốn đem chiến thắng về cho Tổ quốc, cậu cần học hỏi nhiều hơn là chìm đắm trong những câu chuyện đã được hư cấu hóa để câu người đọc như cái truyện này.”

Thuận chăm chú vào người thanh niên trước mặt. Ánh mắt cậu sáng lên hệt như lần đầu được nghe Hồng Minh giảng dạy về chiến thuật.

“Quân đội là tập thể, không phải là cá nhân. Là một tướng quân, cậu càng phải biết, mục tiêu của chúng ta là gì, không phải của riêng cậu.” Eumenes mỉm cười. “Tôi đoán, cậu thua vì muốn chứng tỏ mình giỏi hơn Bạch Khởi chứ gì?”

Bị nói trúng tim đen, Thuận đỏ mặt cúi đầu.

“Nhưng theo anh nói nãy giờ,” An lên tiếng. “thì tôi hiểu là anh đang muốn nhấn mạnh sức mạnh của tập thể. Nhưng nếu gặp phải kẻ thù quá mạnh thì sao?”

“Một người lính đã bước ra chiến trường tức là anh ta đã chuẩn bị cho cái chết rồi. Đội của anh ta có thể bị kẻ mạnh hơn kia giết. Đội bên cạnh cũng có thể bị kẻ đó giết. Nhưng đội thứ ba sẽ phải giết được kẻ mạnh ấy. Chúng ta có thể thua những trận đánh nhỏ, mất một hai doanh trại, nhưng phải nhắm tới chiến thắng những trận đánh lớn, giành lấy tất cả thành trì.”

Eumenes chờ một lát.

“Nhưng cũng đừng bao giờ quá dựa dẫm vào số lượng hay chất lượng. Các cô cậu cần phải cân bằng hai thứ ấy, tôi nghĩ các cô cậu hiểu vấn đề này hơn người bất tử chúng tôi.”

“Vâng.” Cả ba đáp.

“Tuy nhiên, nếu quân số quá chênh lệch, thì đó là lúc cần tới tài năng của người làm tướng.”

Cả ba lại nhìn vị tướng quân.

“Tôi đoán không nhầm thì, các cậu bị Bạch Khởi dắt mũi từ đầu đến cuối đúng chứ?” Chờ Thuận miễn cưỡng gật đầu, Eumenes mới nói tiếp. “Chiến trường chưa bao giờ đơn giản. Đánh trận, đầu tiên là đọ niềm tin vào chiến thắng của hai bên, sau là đọ sĩ khí, rồi tiếp theo là đọ tướng. Sau cuối mới là quân. Chiến tranh, phải chiến thắng từ trong tư tưởng, trong niềm tin, trong tài năng, và cả đồng đội.”

Đến tận khi nghe lời giáo huấn này lần thứ hai, Thuận mới nhận ra mình kém cỏi đến mức nào.

Anh hùng.

Không như Thạch Sanh đánh đàn đẩy lui kẻ thù. Cũng không phải Thánh Gióng nhổ tre đánh giặc. Thời đại này, anh hùng là những vị tướng quân có thể dẫn hàng trăm nghìn người xuất quân ra trận và đem lại chiến thắng, bảo vệ quê hương và đồng bào. Những con người đầy phi thường. Là Trần Hưng Đạo, là vua Quang Trung.

Thuận nhìn chằm chằm Eumenes. Từ cơ thể thư sinh yếu đuối ấy còn tỏa ra khí chất anh dũng hơn cả cậu.

“Ra là thế. Đây là cảm giác, khi được giáo huấn bởi một tướng quân.”

[1] Đất nước của ma cà rồng trong truyện này là Romania.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
BẬT MÍ BÍ MẬT MÀ AI CŨNG BIẾT.
Phương cắm đầu vào đọc quyển sách Phân biệt 7749 loại pháp sư, không đùa đâu, tiêu đề sách viết như thế đấy.

Đầu tiên là Wizard, những người bình thường có được phép thuật thông qua nghiên cứu. Họ nghiên cứu phép thuật và hầu hết các wizard đều là những người đã sống ít nhất một trăm năm mươi năm.

Witch chuyên về bùa chú và độc dược. Khi dùng phép, họ thường bị phụ thuộc vào vật dụng.

Summonner, triệu hồi một hoặc nhiều sinh vật để chiến đấu.

Sorcerer, những người có năng lực phép thuật tồn tại sẵn trong máu vì nồng độ mana, hay linh lực, trong cơ thể cao. Những người này có thể phát triển lối chiến đấu của riêng mình. Đến đây Phương mới nhận ra rằng Kim chẳng mấy khi sử dụng phép thuật của bản thân mình. Con bé chủ yếu dùng năng lực từ báu vật và kiếm. Không biết trước đây con bé mạnh đến mức nào.

Priest, những người chuyên tổ chức nghi lễ và có thể là triệu hồi được cả thần thánh.

Onmyoji, những người có khả năng bói toán, điều khiển thức thần, và trừ tà. Những người này còn có tên gọi khác là thầy phong thủy.

Necromancer, triệu hồi và điều khiển xác chết.

Knight magic, những người có thể sử dụng phép thuật và đưa nó vào trong chiến đấu cận chiến. Hầu hết những người bất tử Phương từng gặp đều từng học qua một khóa như thế này.

Hag, một witch đã già và trở nên tha hóa, là những kẻ chuyên đi bắt cóc trẻ con trong truyện cổ tích. Có vẻ như ở Asgard này cũng có một số kẻ như thế.

Elemental, những người học cách sử dụng một nguyên tố duy nhất và thành thạo điều khiển, tạo và chiến đấu bằng nguyên tố ấy.

Druid, những người điều khiển năng lượng của thiên nhiên, có thể là cây cối và muông thú.

Alchemist, những người có khả năng chuyển hóa vật chất. Như cái cách Mông Điềm biến ra ngôi nhà, đó là một dạng Giả kim thuật.

Có một mục về Warlock, những người giao kèo với quỷ và đạt được sức mạnh to lớn.

“Xong rồi chứ?” Người đàn ông hỏi Phương.

Anh ta có nước da trắng, mái tóc nâu của anh ta xoăn dài đến ngang vai và một hàm râu quai nón rậm rạp. Đôi mắt xanh lơ của anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Anh mặc một chiếc áo phông Valhalla và quần jeans, bên hông anh đeo một thanh kiếm. Khi Phương hỏi thì anh ta vẫn đang chơi điện tử.

“Ừm, thực sự là, tôi phải học thứ này sao?” Phương hỏi lại.

“Tất nhiên, phân loại được kẻ thù sẽ giúp cô có được chiến lược tốt hơn để chiến đấu.” Anh ta giải thích mà còn không thèm ngước lên nhìn cô. “Và tôi ở đây để giúp cô có thể chiến đấu tốt hơn. Được chiến đấu bên cạnh một Thượng Thần Vương là một vinh dự cực lớn đấy.”

“Mà anh là ai thế?” Phương hỏi.

“Tên tôi là Galahad.” Anh nhẹ nhàng giới thiệu.

Phương chau mày. Cô biết cái tên Galahad này đến từ những truyền thuyết về vua Arthur và sự tồn tại của ông vua đó cùng các hiệp sĩ bàn tròn bị xem là bán truyền thuyết. Tức là sự tồn tại của họ còn đang bị trang cãi. Đúng thế, dù Phương đã xuống Địa Ngục, gặp cả Chúa Tể Địa Ngục, nhìn thấy khoảnh khắc cuối cùng của Atlantis, nhưng cô vẫn rất ngu ngơ trong những tình huống này. Một khoảnh khắc hiếm hoi cô ước gì có Quân hay Huy ở đây. Dù gì thì hai đứa nó là những đứa có kinh nghiệm nhất trong việc gặp gỡ và giao tiếp với người bất tử và những người mà trước đó ai cũng nghĩ là không tồn tại.

“Thế, anh định dạy tôi cái gì đây?” Phương hỏi.

“Cô chọn xong chưa?” Galahad hỏi.

“Chọn gì cơ?” Phương cau mày.

“Thì, chọn bộ kỹ năng.”

“Hả?” Phương há hốc mồm. “Đừng bảo là nãy giờ anh tưởng tôi tới chơi game với anh nhé.”

“Quyển sách đó, cô đã chọn được trường phái của mình chưa?” Galahad thở dài và lấy từ trong túi quần ra bộ sạc di động.

“Tôi nghĩ là… Knight magic.”

“Lựa chọn thông minh đấy.” Anh ta đặt chiếc điện thoại xuống và quay sang nhìn Phương. “Cô hợp với thứ đó hơn những trường phái khác.”

“Thế sao anh còn hỏi?”

“Tôi tưởng cô sẽ chọn Elemental hay Druid, nhưng hiệp sĩ phép thuật… trường phái này sẽ khó đấy.” Galahad rút kiếm. Một thanh kiếm hiệp sĩ nạm một viên đá quý màu đen trên chuôi kiếm.

“Đầu tiên, phải thử vài đường kiếm đã.”



Uyên và Darwin bước tới một cung điện khổng lồ lấp lánh. Nhưng đó không phải ánh vàng. Mà là từ cung điện ấy phát ra vô số những tia chớp đang đánh tanh tách và nổ lốp bốp. Đến gần hơn, Uyên thấy nó được xây dựng theo lối phong cách Hy Lạp với các trụ cột trắng sứ. Bên trong là cả một đại sảnh lớn với bức tranh đá chiếm hết bức tường khắc hình những vị thần sấm sét.

“Nơi này từng là cung điện Bilskirnir.” Darwin giải thích. “Cung điện Sấm rền, nơi Thor và Sif sống cùng với con cái họ.”

“Sao cung điện của Thor lại được xây theo lối kiến trúc Hy Lạp?”

“Có một phần thôi. Sau cuộc chiến Ragnarok, một phần cung điện đã bị phá hủy. Imhotep đã cho xây lại phần bị phá theo kiến trúc Hy Lạp. Sao nhỉ… cậu ta là kiến trúc sư số một thế giới đấy.”

“Thế, chúng ta sẽ làm gì ở đây?”

“Để giúp cô điều khiển được sấm sét, chúng ta cần một môi trường đủ tốt.”

“Chỗ này hả?”

“Nơi tưởng niệm các vị thần sấm sét. Còn nơi nào tốt hơn ư?”

“Thế bây giờ chúng ta là gì?” Uyên hỏi. “tập nâng búa à?”

Darwin bước tới trước bức tường.

“Muốn điều khiển được sấm sét, cô cần học cách hiểu được sấm sét.”

Ông ném cho Uyên một thanh gladius.

“Tôi có món vũ khí này rồi.” Uyên nói nhưng vẫn đưa tay ra chụp lấy thanh kiếm. Nó giật điện bắn Uyên bay ra xa.

“Cái quái gì thế?” Uyên bật dậy chỉnh lại kính. Tóc cô dựng ngược hết lên.

“Iovius.” Darwin đáp. “Thanh kiếm của Hoàng đế Diocletian.”

“Ông ta có liên quan gì tới sấm sét à?” Uyên bước tới nhặt thanh kiếm. Nó tiếp tục giật điện cô.

“Khi tại vị, ông ta đã lấy danh hiệu Iovius, một danh hiệu để tôn vinh tổ tiên ông ta, Zeus.”

“Nhưng, gladius là vũ khí của người La Mã mà.”

“Thần thoại La Mã là một dạng kế thừa sự thờ phụng từ Hy Lạp. Các báu vật của La Mã thường không có sức mạnh áp đảo như báu vật Hy Lạp. Nhưng lại đa dạng về khả năng.” Ông nhướn mày nhìn Uyên. “Ta kỳ vọng vào trí tưởng tượng của cô đấy, Uyên.”

“Vâng!”

Và cuộc huấn luyện của Uyên bắt đầu bằng việc cầm được thanh kiếm này.



Tối hôm ấy, Quân phóng ngựa tới Themiscyra. Sau khi nghe Điềm kể về bố mình, Quân chẳng thể suy nghĩ được gì nữa ngoài việc tìm Linh. Cậu thấy Linh khi cô đang tập cưỡi trên lưng một con ngựa trắng.

Cô phóng ngựa vút đi trên thảm cỏ. Đến khi một tiếng còi vang lên, Linh bật sang bên phải nhưng không giữ được đà và ngã xuống đất.

“Chị Linh!” Minerva chạy tới đỡ Linh dậy.

“Hay là… nghỉ nhé.” Sarah đề nghị.

“Không được.” Linh xoa hông. “Em mà không thực hiện được kỹ thuật đó thì sẽ không theo kịp mọi người trong cuộc hành quân mất.”

Linh tiếp tục leo lên lưng ngựa mặc cho toàn thân đã ê ẩm.

“Ít ít nhất nhất hãy mặc mặc đồ bảo hộ…” Julie ôm bộ đồ bảo hộ nhắc.

“Ngã đau sẽ nhớ rõ.” Linh nhớ lời My từng dạy và thúc ngựa tiến lên.

“Đừng nghiêng người!” Quân cùng Tuyệt Ảnh đuổi theo sau Linh.

Linh hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng nghe lời cậu, ngồi thẳng lưng trên yên ngựa.

“Cúi người về phía trước!” Quân hét lớn. “Tay trái bám chặt vào yên, tay phải kéo cương!”

Sarah thổi còi. Linh kéo dây cương. Con ngựa rẽ sang phải. Mông cô vẫn tụt khỏi chiếc yên, nhưng cô đã giữ được mình vẫn ngồi trên lưng con ngựa. Linh kéo mạnh dây cương để đưa mình trở lại lên giữa lưng ngựa.

“Được rồi!” Linh thốt lên.

Con ngựa lồng lên và phóng đi.

“Dừng lại nào May!” Con ngựa đem Linh lao vút đi.

Linh nghe có tiếng vó ngựa đến gần cô từ bên phải. Tuyệt Ảnh gần như lẫn với bóng tối, còn mái tóc Quân như sáng lên dưới ánh trăng mờ. Mặt trăng ở Asgard sáng hơn ánh trăng ở Trái Đất.

“Bám chắc vào!” Quân nhắc. Cậu đặt hai chân lên lưng Tuyệt Ảnh. Tay trái cậu với ra túm lấy dây cương của May. Sau khi hai con ngựa đã đi sát nhau, Quân đổi tay nắm cương và nhảy phốc lên lưng May. Tay phải cậu quấn lấy dây cương, tay trái (khiến Linh ngượng chết) ôm lấy eo cô. May hí dựng người lên, Quân kéo dây cương sang phải, con ngựa đáp xuống. Mặt trông có vẻ bất mãn.

“Được rồi, cô bé.” Quân xoa lên má nó dỗ dành.

Quân thúc ngựa đi về chỗ mấy cô gái trong askeri của Linh. Tay phải cậu nắm cương Tuyệt Ảnh.

“Cậu… cưỡi ngựa giỏi đến thế à?” Linh hỏi.

“Achilles dạy đấy.” Quân kể. “Anh ấy giỏi đến mức có thể đứng trên lưng ngựa bắn cung trong khi con ngựa đang chạy.”

“Mà sao cậu lại tới đây?” Linh hỏi. “Nhớ tớ đến thế à?”

“Hả?” Quân đỏ mặt. “Kh… à… ừm.”

“Trời ạ.” Linh thọc cùi chỏ vào eo Quân. “mới có một ngày thôi mà. Tớ có đi luôn đâu.”

“Linh này.” Quân gọi cô, giọng cậu nghe nặng nề hơn hẳn. “Cậu cảm thấy thế nào khi biết bố mình là một vị thần?”

“Cảm giác muốn đấm vào mặt ông ấy vì đã không thể bảo vệ mẹ tớ, nhưng đồng thời không thể làm thế vì ông ấy là đấng sinh thành của tớ và đã làm mọi thứ tốt nhất để giúp tớ trưởng thành.” Linh đáp một mạch.

“Thật…”

“Nhưng sao cậu lại hỏi thế?”

“Lúc chiều, Điềm có kể với tớ về bố tớ.”

“Anh ta biết bố cậu à?”

“Ừ. Trong cuộc chiến với Amblogio, những người bất tử đã dần đoán ra danh tính bố tớ. Nhưng đến tận sau khi gặp Ekaterina thì họ mới dám chắc chắn.” Quân thở dài. “Bố tớ… không phải người mà họ có thể quyền đoán bừa.”

“Bố cậu là ai?” Linh hỏi.

“Bố tớ.” Quân thở dài. “Tớ không biết.”

“Hả?”

“Điềm không chịu nói và trốn mất… Lát nữa về tớ sẽ hỏi anh ta.”



“Thế,” Cả nhà ngồi họp bên bàn ăn. Điềm và Kim bị bắt ngồi quỳ. “hai người biết bố tôi là ai, nhưng lại không thể nói?”

Quân chất vấn thầy và em gái mình.

“Đúng.” Hai người bất tử trông giống đang trốn tránh hơn là ăn năn.

“Đừng trách họ.” Doanh Chính vỗ vai Quân. “Hồi bé trẫm cũng có biết cha mình là ai đâu.”

“Ông im đi.” Quân lườm vị Hoàng đế rồi quay lại nhìn hai người bất tử. “Nói tôi nghe xem, tôi phải làm gì để biết bố tôi là ai?”

“Cái này…” Kim gãi má. “hơi… khó.”

“Hả?” Quân trừng mắt nhìn Kim.

“Đừng nhìn em như thế…” Kim chạy ra sau lưng Linh trốn.

“Bình tĩnh đi nhé.” Linh dỗ dành cậu.

“Cậu tránh ra.” Quân chĩa cây chổi vào ngực Linh.

“Muốn chết hả!?” Linh cốc đầu Quân. “Hổ báo với ai thế hả thằng dở người! Có tin bà đây đắp mộ cho mày luôn không?”

“Xin lỗi…” Giờ đến lượt Quân quỳ.

“Thôi đủ rồi.” Điềm ngồi lên ghế. “Để tôi nói luôn cho. Bố của Quân, muốn biết ông ấy là ai, cậu phải lấy được vảy của con rồng trắng sống ở Alaska. Đó không chỉ là dấu hiệu. Mà chỉ khi làm được điều đó cậu mới đủ tư cách nhận mình là con trai của ông ấy.”

“Sao lại thế?”

“À, nói chung là tùy lúc ông ấy sẽ ra yêu cầu khác nhau. Hồi xưa có người bị bắt phải giết được Cùng Kỳ, cưỡi kỳ lân… Nói chung là, muốn nhận mình là con trai của người đó không đơn giản đâu.”

“Thế con rồng trắng ở Alaska là con nào?” Quân hỏi. Có vẻ cậu đã sẵn sàng.

“Là một con rồng khổng lồ, vảy trắng, dài khoảng hai mươi mét, có bốn cánh.” Điềm tả lại con rồng.

“Khoan, đó là thử thách của lần này thật hả?” Kim nhìn Điềm.

“Công chúa không biết à?” Điềm nhìn Kim.

“Có ai nói với tôi đâu.”

“Con rồng trắng bốn cánh ở Alaska…” Quân xoa cằm rồi đưa tay vào không gian lưu trữ lấy ra một cái vảy. “Phải cái này không?”

Điềm nhìn chiếc vảy rồi đần mặt ra.

“Cậu, đ, đã giết nó?” Điềm lắp bắp. “Khi nào?”

“Tầm hai năm trước.” Quân đáp.

Điềm suýt ngất ra sàn.

“Thế nào?”

“Quân,” Kim nhìn Quân. “bố anh…”

Cô dừng lại và quay sang nhìn Huy.

“Anh không định nói gì à?”

“Nói gì?” Huy hỏi.

“Bố anh ấy, dù gì cũng là người mà anh luôn ngưỡng mộ mà.”

“Hả?” Quân nhìn Huy. “Mày biết luôn à?”

“Tất nhiên.” Huy đáp. “Bố mày là vị vua anh minh nhất trong bảy vị vua Atlantis. Vị vua thứ hai mươi lăm của tòa tháp rồng, Ren Hakuryuu.”
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
ĐẶC CẢNH GẶP NẠN.
Tiếng súng máy vang lên tành tạch.

“Không vui tí nào.” Karen bắn trả trong vô vọng.

Một tên xuất hiện sau lưng cô với một con dao găm và đâm vào cô. Trước khi hắn kịp lấy mạng cô thì một viên đạn đã xuyên qua đầu hắn. Những mũi tên lửa bắn loạn xạ khiến đám sát thủ phải rút lui.

“Lại là… ai thế?” Karen hỏi.

“Từng là sói.” Phú nói.

“Hả?” Karen hỏi lại.

“Ý cậu ta là Ma Sói.” Faye leo xuống từ trên cây.

“Nhưng, chúng không hóa sói.” Karen chỉ tay vào xác một tên.

“Werwolf. Đội quân sát thủ thuộc SS.” Dash nói.

“Ý cậu là đám này là tàn dư của Đức Quốc Xã hả?”

“Càng lúc càng rối.” Phú thở dài.

“Thế tiếp theo thế nào đây?” Dom hỏi khi cả bọn leo lên xe. “Chúng ta đang nằm trong diện truy nã, đâu thể đi qua biên giới quay về Mỹ được.”

Họ đang ở Ontario, gần biên giới với Hoa Kỳ. Họ cần tới Mỹ, tìm kiếm trung tâm thí nghiệm của Tổng Tư Lệnh Jackson và đưa những bí mật của ông ta ra ngoài ánh sáng. Nhưng cả bọn bây giờ đang bị truy nã. Đến cả thẻ đặc cảnh cũng phải vứt lại Toronto.

Tại sao lại là nước Mỹ?

Vì Tổng Tư Lệnh Jackson là người Mỹ. Nếu muốn giấu thứ gì đó, giấu ở nơi thân thuộc nhất là sự lựa chọn hoàn hảo. Hơn nữa, những thông tin mà họ tìm được suốt những ngày qua đều dẫn đường cho họ đến với nước Mỹ. Những nhóm điều tra độc lập dưới quyền Tổng Tư Lệnh Jackson được điều về Mỹ, một số khí tài của Inupol cũng được đưa về Mỹ. Hơn nữa đây là đất nước có trình độ khoa học kỹ thuật phát triển vượt trội ở mảng vũ khí. Nếu Jackson cần nhân sự, ông ta sẽ chọn nơi này.

“Thế nên mới cần giúp đỡ.” Phú nói.

“Nhưng ai giúp?” Dash hỏi. “Và giúp thế nào?”

“Chúng ta đang đối đầu với một đám sát thủ. Thế thì hiệu quả nhất chính là nhờ sự giúp đỡ của sát thủ.” Bảo nói.

“Hy vọng anh đủ tiền trả.” Một giọng nói lạ vang lên từ băng ghế sau.

Faye chĩa súng vào người đó. Bảo đưa tay ra hiệu cô hạ súng xuống.

“Chào.” Dựa vào tông giọng, nhóm đặc cảnh đoán cậu ta còn là thiếu niên. “Tôi là Fuma Kotaro XIII. Vì lý do bảo mật, tôi xin phép không lộ diện.”

Dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, họ chỉ thấy được một chiếc mặt nạ quỷ có hai chiếc sừng trên trán. Loại thường được thấy trong kịch nghệ Nhật Bản. Cậu ta cũng có tên tiếng Nhật, vậy nên họ biết cậu ta tên là Kotaro XIII, họ là Fuma.

“Cậu là người nhận nhiệm vụ?” Bảo hỏi.

“Đúng.” Cậu ta đáp.

“Cậu có thể giúp chúng tôi vượt biên chứ?” Phú hỏi.

“Cứ giao cho tôi.” Cậu ta biến mất.

“Ổn không đấy?” Karen hỏi.

“Uy tín luôn.” Bảo và Phú đáp.

“Phía bên trái có một con đường mòn.” Fuma nói từ trên nóc xe khiến cả bọn giật mình. “Hãy đi đường đó.”

Quả nhiên, khi chiếc xe đi qua thì người canh ở đó đều đang bất tỉnh.

Sau mấy ngày trời đi suốt ngày đêm, họ dừng lại khi đã vào địa phận New York.

“Rồi. Tiếp theo, tìm ra cái phòng thí nghiệm đó.” Dom nói. “Giữa thành phố sầm uất nhất nước Mỹ.”

“Anh định tìm thế nào hả đội trưởng?” Dash hỏi Bảo.

“Kotaro?” Bảo lên tiếng.

“Tôi đây.” Tiếng nói lại vang lên dù họ không nhìn thấy cậu ta.

“Có bao nhiêu bệnh viện và nhà tù nằm gần nhau trong khoảng một dặm?”

Fuma không trả lời.

“Có lẽ, chúng ta nên tranh thủ ăn gì đó trong khi chờ đợi… anh chàng sát thủ đem thông tin về.” Felix đề nghị.

“Đồ Á nhé.” Dom chĩa ngón tay vào nhà hàng bên cạnh.

“Được đấy.” Karen đồng ý. “Bù dinh dưỡng.”

Họ bước vào nhà hàng và gọi món. Những món ăn dinh dưỡng bù cho mấy ngày liền chỉ ăn đồ hộp.

“Cảm giác như sống lại vậy.” Faye nốc chai bia tu ừng ực.

“Thôi đi.” Karen cố giật chai bia.

Trên TV bắt đầu chiếu bản tin truy nã họ.

Cả cửa hàng nhìn họ.

“Chó chết.” Dash chửi thề.

Tay đầu bếp nhấc điện thoại lên.

Phú phi đôi đũa vào tay anh ta khiến chiếc điện thoại rơi xuống.

“Chạy!” Faye ném chai bia vào cửa kính bên cạnh. Nhưng chai bia vỡ tan tành còn cửa kính thì trơ ra. Faye chửi thề bằng tiếng Pháp.

“Ngồi xuống đi Faye.” Phú kéo cô ngồi xuống.

“Hả?” Dom nhìn quanh. Không ai bỏ chạy. Không ai đứng dậy.

“Khó rồi đây.” Người phụ nữ ngồi bàn sau lưng Bảo lên tiếng. “Các ngươi quá thiếu chuyên nghiệp.”

Bà ta ngồi quay lưng lại với cả bọn. Bà có mái tóc đen dài và dáng người khá nhỏ nhắn. Nước da của bà cho cả bọn biết bà là người Châu Á.

“Bà thử bọn tôi à?” Bảo hỏi, không thèm quay lại. “Sao bà biết bọn tôi sẽ vào đây?”

“Bằng cách sử dụng một vài thuật tâm lý lên tài xế.” Bà ta đáp.

“Dom?” Felix nhìn anh chàng tài xế.

“Tôi, không biết gì hết.” Dom làm vẻ mặt vô tội.

“Fuma làm đấy.” Người phụ nữ Châu Á nói. “Cậu ta đã thôi miên khiến các cậu phải vào đây. Cả nhà hàng này cũng đều là người của ta. Kính này không thể nhìn từ bên ngoài. Cứ yên tâm.”

“Ngồi với bà mới khiến tôi không thể yên tâm đấy.” Bảo nói.

“Bà ta là ai thế?” Karen hỏi.

“Là trùm của một mạng lưới gián điệp và tình báo đã tồn tại hơn hai trăm năm. Đầu thế kỷ XIX thì bà ta trở thành người bất tử và xây dựng nên một tổ chức đặc vụ và sát thủ khắp thế giới mang tên NP.”

“NP?” Faye chau mày.

“Đúng là có một số tài liệu nói về NP. Nhưng họ chủ yếu hoạt động ở châu Á thôi mà.” Dash chau mày cố nhướn người nhìn người phụ nữ kia.

“Thời kỳ hội nhập mà cứ khư khư ở yên một chỗ thì không có nghĩa lý gì cả.” Bà ta cười khanh khách.

“Tên bà ta là Nguyễn Phúc Ngọc Huyên. Cô ruột của Hoàng đế Gia Long.” Bảo nói.

“Hoàng đế Gia Long?” Nhóm người tây hoàn toàn không biết đến cái tên này.

“Là, chủ nhân của thanh kiếm nằm trong viện bảo tàng quân đội Pháp đúng không?” Faye hỏi.

Phú gật đầu.

“Quay về chủ đề chính đi.” Bảo gõ xuống bàn. “Phòng thí nghiệm của Raymond Jackson ở đâu?”

“Các ngươi đoán đi.” Ngọc Huyên trêu.

“Bọn tôi không đùa đâu.”

“Thế các ngươi nghĩ ta đùa hả?” Bà ta thở dài. “Các ngươi chưa trả tiền mà đã đòi thông tin thì là nghiêm túc à?”

“Bà cần tiền đến thế sao?” Phú hỏi.

“Chứ không thì lấy gì trả lương nhân viên?” Cô công chúa đáp.

“Thôi được rồi.” Bảo đứng dậy. “Hiện tại bọn tôi đang bị ngắt thẻ đặc vụ nên chưa thể trả ngay. Nhưng sau khi xong việc, tôi sẽ trả thêm lãi suất. Như thế ổn chứ?”

“Duyệt.” Công chúa Ngọc Huyên đứng dậy và ném cho họ một tấm bản đồ. “Nhân tiện thì ta nhắc cho bọn mi nhớ. Ở châu Mỹ này không phải chỉ có nước Mỹ thôi đâu.”

DIF mua thêm được ít đồ ăn mang đi và nước uống. Họ tìm được một nhà trọ nhỏ và thuê để ở lại một đêm. Cả đội ngồi quanh tấm bản đồ trên sàn nhà, mỗi người cầm một ly mì cái bánh và ngầm nghiễn tấm bản đồ châu Mỹ. Trên đó có đánh dấu những vị trí chẳng liên quan gì đến Inupol.

“Châu Mỹ không phải chỉ có nước Mỹ.” Karen lẩm bẩm lại lời của cô công chúa nước Việt.

“Thế nghĩa là sao?” Dash hỏi. “Chúng ta đi từ Canada về đây, giờ phải xuống Mexico hả?”

“Nơi nào đó có nhiều mẫu thí nghiệm.” Phú lầm bầm.

“Nơi nào đó có tính bảo mật cao.” Felix nói.

“Nơi có thể lưu trữ dụng cụ y tế và chất hóa học nguy hiểm số lượng cao mà không bị nghi ngờ.” Dom nhắc.

“Bệnh viện, nhà tù, phòng thí nghiệm, viện nghiên cứu…” Bảo điểm qua những cơ sở khả quan.

“Trong số này chỉ có nhà tù là nơi có bảo mật cao.” Faye nói.

“Kotaro!” Bảo gọi.

“Nghe đây.” Tiếng của cậu nhẫn giả vang lên trong không khí.

“Cậu nghĩ nơi nào có thể tập hợp được bác sĩ, nhà khoa học, dược phẩm, dụng cụ y tế, vũ khí, máy móc hiện đại, và rất nhiều người?”

“Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ các người…”

“Tám cái đầu nghĩ sẽ nhanh hơn bảy cái.” Dom lên tiếng.

“Nếu thế thì tôi chỉ nghĩ tới được… doanh trại quân đội thôi.”

“Doanh trại quân đội?” Cả bọn nhìn lại tấm bản đồ.

“Nhưng, riêng nước Mỹ đã có hàng trăm doanh trại rồi.” Felix gãi đầu.

“Chưa kể đến các doanh trại ở nước ngoài.” Dash nói thêm.

“Thế còn các doanh trại Inupol?” Fuma hỏi.

“Doanh trại của Inupol thì ít hơn. Nhưng ở đó thường tập hợp nhiều ban chứ không riêng gì cấp dưới của Tổng Tư Lệnh Jackson…” Karen dừng lại một chút. “Này, ông ta ở bang nào thế?”

“Florida.” Faye nói. “Nhưng bọn tôi đã kiểm tra toàn bộ các doanh trại Inupol ở cả bang ấy rồi. Không có gì cả.”

“Còn nhà riêng?” Fuma hỏi.

“Nhà riêng?” Bảo chau mày.

“Nếu muốn giấu thứ gì đó, giấu trong nhà sẽ an toàn hơn đúng không?”

“Nhà riêng của ông ta ở Key West, cực nam Florida.” Phú nói.

“Ông ta sở hữu vài căn bất động sản khác ở Cuba nữa.” Dom nói thêm.

“Cái gì? Cuba nữa à?” Karen hỏi.

“Ừm. Ở thành phố Guantamano ấy.”

“Công chúa Ngọc Huyên đã nói gì nhỉ?” Phú xoay ngón tay trên thái dương. “Châu Mỹ không phải chỉ có nước Mỹ.”

“Guantamano… doanh trại quân đội… nền y tế Cuba… sự cấm vận của nước Mỹ…”

“Mọi thứ đều chỉ về Cuba sao?”

“Ý bà ta có phải là bảo chúng ta điều tra cả Cuba không?” Bảo nhìn lên trần nhà, ngụ ý muốn hỏi Fuma nhưng cậu ta không nói gì.

“Fuma?” Faye gọi.

“Chuyện gì?” Cậu ta vẫn trả lời.

“Cậu kiệm lời quá nhỉ.” Phú thở dài.

“Thông báo nhỏ này, năm trăm mét về phía bắc có một nhóm xe cảnh sát đang tiếp cận đấy.” Fuma nhắc.

“Sao lại…” Mọi người nhanh chóng đứng dậy và thu xếp lại hành lý.

“Có ai bị gắn máy theo dõi không?” Dom hỏi.

“Không.” Faye đáp sau khi nhìn một lượt.

“Có thể là bà chủ trọ.” Phú đẩy cửa xông ra thì bị xịt hơi cay vào mặt.

“Phú!” Dash đỡ đồng đội.

“Đứng yên.” Bà chủ nhà trọ chĩa khẩu súng lục nòng xoay vào họ. “Giơ hai tay lên.”

Mọi người giơ hai tay lên và từ từ ngồi xuống nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng.

Fuma xuất hiện sau lưng bà và đánh vào gáy bà ta.

“Đi nhanh nào.” Fuma hất cằm.

Họ vừa ra đến xe thì Fuma chặn họ lại. Chiếc xe của Dom nổ tung.

“Chết tiệt!” Dom chửi thề.

“Cẩn thận!” Phú gọi các nhạc công ra đỡ một loạt đạn.

“Có cách nào thoát không?” Bảo hỏi Fuma.

“Tứ phía đều có kẻ địch.” Fuma nhìn quanh. “Khoảng hơn ba mươi tên. Ừm… có ba tên… không phải con người.”

“Chúng ta đang phải đối đầu với thứ gì nữa vậy?” Faye hỏi khi bắn trả.

“Tôi không rõ.” Fuma nói. “Tôi không biết chúng thuộc loài gì.”

Một tên nhào tới với cánh tay khổng lồ. Hắn đấm mạnh xuống đất hất cả bọn ra xa. Felix cầm kiếm chém vào cánh tay hắn nhưng nó cứng như đá vậy.

Tên có cánh tay khổng lồ đánh văng Felix sang một bên. Faye nhằm bắn vào đầu hắn nhưng một tên khác xuất hiện chém đôi viên đạn của cô.

Phú đánh ngất một tên sát thủ và ném khẩu súng cho Bảo còn mình thì dùng các nhạc công để giữ chân tên khổng lồ. Bảo bắn hạ một tên và bị tấn công bởi một gã nửa người nửa máy. Nửa người bên trái của hắn là người máy với cánh tay là khẩu sáu nòng xoay.

Karen bị một tên sát thủ khống chế.

“Bỏ tao ra!” Cô vùng vẫy.

Felix đâm kiếm vào chân hắn và thúc chuôi kiếm vào thái dương khiến hắn bất tỉnh. Dom bắn hạ một tên định bắn lén Dash.

Tên kiếm sĩ kia vừa đấu với Dash, vừa chém hạ đạn của Faye.

“Khốn kiếp…” Dash mở tung đôi cánh da trên lưng. Thanh kiếm của cậu được bọc trong một lớp màu đen. Cậu chém vào tên kiếm sĩ khiến hắn văng ra sau. Fuma vung thanh kiếm ngắn chém vào lưng hắn nhưng hắn nhanh chóng đỡ được và đá hậu vào bụng cậu.

“Khoan đã… Jamie!?” Faye chau mày.

“Mày nhận ra tao rồi à?” Tên kiếm sĩ nhìn Faye.

“Tao và mày từng làm nhiệm vụ chung mà.” Faye nói. “Nhưng, hồi đó mày không… giỏi thế này.”

“Nhờ Tổng Tư Lệnh Jackson, tao giờ đã đạt tới đẳng cấp cao nhất trong đấu kiếm rồi.” Jamie khoe. “Bây giờ chúng mày có cùng tấn công thì ta cũng sẽ đánh được hết!”

Fuma lộn nhào đứng dậy thì bị tên khổng lồ kia túm lấy chân ném về phúa Phú.

“Cẩn thận!” Phú dừng điều khiển dàn nhạc và đỡ lấy cậu ninja.

Tên khổng lồ tấn công tiêu diệt các nhạc công.

Felix chém hạ tên sát thủ cuối cùng và quay lại tiếp chiến cho Dash. Faye cố bắn Jamie nhưng hắn vờn Dash liên tục khiến cô không thể nhắm được. Felix chém vào chân hắn. Hắn đạp lên thanh kiếm và bật lên đá vào cổ Dash.

Khi cậu ngã sang bên thì Faye bắn thẳng vào mặt tên kiếm sĩ. Hắn chém đứt viên đạn và ném một chiếc phi tiêu vào tay cô. Faye trúng đòn làm rơi khẩu súng.

Dom nhào tới ghì chặt súng của tên cyborg xuống đất. Bảo bắn vào chân hắn nhưng xem ra cả chân hắn cũng là máy móc.

Tên khổng lồ túm Bảo đưa lên và đập mạnh xuống đất.

“Bảo!” Phú hét lớn.

“Một đứa.” Hắn nói. Cánh tay của hắn lại to ra.

“Ê, tay mày quá giới hạn rồi đấy.” Jamie quay sang hét to.

“Im mồm!” Hắn quát. “Tao đang vui!”

Đúng lúc hắn định đấm phát cuối kết liễu Bảo thì cánh tay hắn nổ tung. Máu bắn tung tóe. Khi mọi người còn đang bất ngờ thì tên cyborg đánh ngã Dom và đưa súng lên. Hắn chưa kịp bắn thì Fuma nhào tới cắt đứt cánh tay súng ống kia. Jamie phóng tới chém ngang mặt Fuma nhưng chiếc mặt nạ đã cứu cậu một mạng.

“Cứu tao!” Tên khổng lồ gầm lên. Bây giờ tay hắn chỉ còn là một đống thịt be bét máu teo tóp và trông như đã gãy.

“Đồ ngu.” Jamie vác đồng bọn lên vai.

Từ phía xa, một đám người mặc đồ đen phóng tới.

“Rút thôi.” Hắn nói với tên cyborg. Gã nửa người nửa máy ném lựu đạn khói và cả ba bỏ chạy.

Cả đội DIF bị đánh bại và đều bị thương.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
CHỊ EM.
Phương rời nhà khi những người khác còn chưa dậy.

Tưởng tượng việc Quân là con trai của một vị vua khiến Phương thấy buồn cười. Nếu thế thì cô phải gọi nó là Hoàng tử hả? Quân thì đối mặt với việc đó khá dễ dàng. Kiểu như nó cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó. Việc ông già nó có là ai cũng chẳng liên quan đến Phương, nhưng Phương cũng thấy bồn chồn. Không chỉ cô, mà Thuận cũng thế.

Sau khi Huy nói Quân là con trai của vua Hakuryuu, Kim cũng đã nói thêm về Thuận và Phương. Về Á thần.

“Lần đầu đến DST, em đã cảm nhận được có gì đó không ổn.” Kim nói. “Vì có đến bốn Á thần.”

“Á thần?” My chau mày. “Ý em là bán thần, giống như Hercules hả?”

“Á thần được chia ra làm ba loại.” Điềm vẽ lên bàn hình một người que có vầng hào quang xung quanh và một người bình thường. Anh vẽ thêm một hình người que có một nửa vầng hào quang ở dưới kèm đường kẻ biểu thị người đó là con của hai người trên.

“Thứ nhất là con cái của các vị thần, giống như Quân là con trai của vua Hakuryuu, em là con gái của Anubis.” Kim giải thích.

“Loại hai là hậu duệ của loại thứ nhất.” Liêu nói tiếp trong khi Điềm vẽ dài cái sơ đồ kia ra.

“Thường thì rất ít người loại hai có thể đánh thức sức mạnh Á thần của mình.” Chính nói. “Mười vạn người mới có một.”

“Và loại thứ ba, là những người cấy ghép một phần cơ thể của thần thánh vào người.” Điềm vẽ một người que có cánh tay phát sáng.

“Cấy ghép?” My hỏi.

“Vâng. Nhưng mức độ rủi ro là cực kỳ cao. Chị là loại thứ ba đấy.” Kim nói. “Chị Linh vừa là loại một vừa là loại ba.”

“Thế làm thế nào mà em có thể biết được ai là Á thần?”

“Cơ thể của một vị thần, hay cơ thể của một người Atlantis, có một chất được gọi là Ichor. Nó tương đương với máu và ADN, cũng nhờ ichor mà người Atlantis có thể quan hệ cận huyết mà không gây ra biến dị. Tuy nhiên con của một người Trái Đất với một Atlantician sẽ không thể làm một con người thuần chủng và cũng không thể là một Atlantician. Em dựa vào mật độ ichor trong máu của các anh chị để biết được ai là Á thần.”

“Hoặc là sử dụng Codex.” Điềm nói.

“Codex?” Uyên cau mày. “Cái quyển sách của Leonardo ấy hả?”

“Đúng thế. Chỉ có những người mang trong mình dòng máu Atlantis mới có thể sử dụng các báu vật do nó sao chép ra mà thôi.”

“Hả?” Thuận tròn mắt. “Thế tức là…”

“Huy là thần, My, Linh, Quân, Thuận và Phương là Á thần.”

Thế đấy, tự nhiên Phương giờ là một Á thần, loại hai, loại hiếm mà một trăm nghìn người mới có một.

“Anh là loại gì thế?” Phương hỏi ngay khi nhìn thấy Galahad đang ngồi ăn hamburger ở chỗ học.

“Hả?”

“À, chỉ là… tôi vừa phát hiện ra tôi là một Á thần, nên tôi nghĩ…”

“Tôi là Á Elf.” Anh ta nói. “Con lai giữa người và tiên.”

“Thật hả!?” Phương thốt lên.

“Không. Xạo đấy.” Gã hiệp sĩ đáp tỉnh bơ.

“Anh…”

“Được rồi.” Galahad đứng dậy mút ngón tay. “Thế, hôm nay bắt đầu vào học nhé.”

Mới hôm qua bị anh ta dàn cho một trận ê ẩm, Phương vẫn còn thấy hơi đau vai. Tuy không nặng như các bài tập với mẹ chị Nhi nhưng Galahad không nhẹ tay chút nào. Anh ta vung kiếm như thể đang trút giận lên cô vậy.

“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với ma năng.”

“Ma… năng?”

“Con người được hình thành từ ba phần.” Galahad giảng. “Cơ thể - body, tinh thần – spirit và linh hồn – soul. Cô có biết cơ thể con người có thể giải phóng bao nhiêu loại năng lượng không?”

Phương lắc đầu. Sống chung với người máy không có nghĩa là sẽ chuyên Vật lý.

Galahad vung nắm đấm vào Phương và dừng lại trước khi chạm vào cô.

“Đây là cơ năng.” Anh ta nói. “Ngoài ra, cơ thể con người cũng có thể giải phóng một lượng điện rất nhỏ.”

“Và nhiệt năng?” Phương hỏi.

“Đúng thế.” Galahad chắp tay sau lưng. “Bên cạnh đó, trong cơ thể con người còn tồn tại thứ gọi là ma năng, nhưng không phải ai cũng có thể thoải mái giải phóng thứ năng lượng này. Các Sorcerer có thể thực hiện phép thuật chính là nhờ họ có thể tự do giải phóng chúng. Những người khác có thể giải phóng nhờ vào các công cụ. Nói cho dễ hiểu thì trong game người ta gọi là SP hay mana ấy.”

“Và?”

“Từ giờ chúng ta bắt đầu học cách điều khiển mana và truyền mana vào vũ khí. Chuẩn bị tinh thần đi. Tôi không dễ như Mông Điềm đâu.” Anh ta dừng lại một chút như đang suy nghĩ gì đó. “Cô bảo cô là Á thần đúng không?”

“Vâng.” Phương gật đầu.

“Loại nào?”

“Nghe nói là… loại hai.”

“Tổ tiên cô là ai thế?”

“Tôi không biết, người nhà tôi đang tìm.”

Galahad lấy thanh kiếm vẽ một vòng tròn dưới chân Phương.

“Gì thế?” Phương hỏi nhưng anh ta không đáp.

Galahad đặt bốn quân bài tây lên vòng tròn ấy. Bốn quân át.

Phương nín thở chờ đợi.

“Cô biết truyền thuyết về bài tây không?” Galahad hỏi.

“Không.” Phương đáp cái rụp.

“Bài tây gồm năm mươi hai lá, mỗi lá phong ấn một con quái vật.”

“Thế có nghĩa là…”

“Đúng!” Galahad la lên. “Kamen Rider Blade được dựa trên truyền thuyết này.”

“Vớ vẩn! Tác giả dựa trên Blade để tạo ra cái truyền thuyết ấy thì có!” Phương gào lại. “Nhưng khoan đã, thế còn hai lá Joker thì sao?”

“Joker, là hai con quái vật bất tử.”

“Đấy, rõ ràng là dựa trên Blade còn gì.”

“Và tôi là một trong hai Joker ấy.”

“Thế anh là Kenzaki hay Hajime?”

“Thực ra,” Galahad quay về chế độ nghiêm túc. “tôi chỉ phụ trách giữ lấy bộ bài đầu tiên này thôi.”

“Và?”

“Bốn chất Bích, Cơ, Rô và Tép tượng trương cho bốn nguyên tố khởi nguyên của Giả Kim thuật phương tây là Không khí, Đất, Nước và Lửa. Bây giờ cô chỉ cần truyền ma năng vào những lá bài ấy để tìm ra nguyên tố của mình nữa thôi.”

“Nhưng, truyền ma năng kiểu gì?”

Galahad nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay anh ta nóng dần lên và khi anh ta bỏ ra thì Phương thấy tay mình nóng hổi.

“Bây giờ thì truyền nó xuống đất đi.”

Phương hướng lòng bàn tay xuống đất, cảm giác nóng hổi rời khỏi tay cô và… không có gì xảy ra cả.

“Thế nào?” Phương hỏi khi thấy Galahad nhướn mày gật gù.

“Cô không nhận ra điều gì sao?”

“Không.”

“Nhìn xuống chân mình đi.”

Phương nhìn xuống. Cô không thấy gì cả, nhưng khi nheo mắt kỹ, cô nhận ra cỏ dưới chân mình đang cao dần lên.

“Cái…”

“Nguyên tố của cô là cây cối, là sự sống. Chà, món này không phải chuyên môn của tôi, nhưng cũng được.”

“Thế tức là…”

“Nếu cô là Á thần…” Galahad xoa cằm. “thì tôi nghĩ cô sẽ cần những bài tập ở mức cao đấy. Tạm biệt những tháng ngày người thường đi.”



Huy dẫn Quân vào bên trong Valhalla. Họ đi qua những hành lang dài sang trọng, những Linh Sĩ nhìn thấy Huy lập tức tránh sang hai bên nhường đường.

“Ở đây thích nhỉ.” Quân nói nhỏ. Cậu đang đi sau Huy nửa bước. Vì Huy nói nếu đứng chắn trước đường của Huy, đám Linh Sĩ sẽ cho rằng cậu đang thất kính và có thể chém cậu tại chỗ. Quân nghĩ rằng thằng bạn mình chỉ đang ra oai thôi, vì đi phía sau như thế này khiến Quân giống như người hầu của nó.

Huy dừng lại trước một bức tường treo chín khung ảnh. Trên cùng là cái khung bằng vàng. Ba khung dưới bằng bạc và năm khung tranh cuối cùng bằng đồng.

Vị trí đầu tiên ở trên cùng là tranh vẽ một con rồng Trung Quốc màu trắng hùng vĩ đang ngậm một thanh kiếm trong miệng. Dưới khung ảnh có kèm dòng mô tả: THƯỢNG THẦN VƯƠNG LUYỆN BẠCH LONG. Là bố của Quân.

Tấm đầu tiên tầng thứ hai là ông thầy Hades của cậu cùng một gương mặt lạnh tựa băng giá: CHÚA TỂ ĐỊA NGỤC HADES.

Tấm thứ hai là một cô gái có mái tóc đen dài xinh đẹp: BRYNHILD.

Tấm thứ ba cũng là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như đại dương: NỮ HOÀNG FOLKVANGER FREYA.

Tấm ảnh đầu tiên ở tầng thứ ba là tấm ảnh chụp hai người đang lườm nhau với vẻ mặt cau có: VUA KIẾN TRÚC III MÔNG ĐIỀM & ĐỘC NHÃN KIẾM HÀO YAGYU JYUBEI.

Tấm bên cạnh là một thiếu niên tóc ngắn đeo một tấm băng màu đỏ trên trán, sau lưng anh là một lá cờ thêu chữ Hán: HOÀI VĂN HẦU TRẦN QUỐC TOẢN.

Tấm thứ ba chính là Tối Cường Vương. Trên ảnh của cô viết tên hiệu của cô: TỐI CƯỜNG VƯƠNG EKATERINA II. Có thể vì chẳng ai đi viết cái tên dài như đường ray xe lửa của cô ta lên tấm bảng vinh danh.

Tấm thứ tư là anh chàng gác cổng Valhalla, anh chàng đã đánh nhau với Liêu và Linh: BÀNG LĂNG VƯƠNG DƯƠNG DŨNG.

Tấm cuối cùng là một người đàn ông tóc nâu xoăn: BẠCH KỴ SĨ GALAHAD.

“Mông Điềm có nhắc đến một người tên là Nakula. Nghe nói anh ta cũng rất giỏi, nhưng sao lại không có tên trên này?”

“Nakula?” Huy nhướn mày nhìn Quân.

“Mày không biết à?”

“Không, tao chỉ ngạc nhiên là cái tên đó được thốt ra từ miệng của mày thôi.” Huy hằng giọng ra vẻ hiểu biết. “Nakula là em trai của Tối Cường Vương Yudhishthira. Anh ta rất giỏi kiếm và là kiếm sĩ mạnh nhất, giỏi hơn cả Hades.”

“Thế tại sao lại không có tên ở đây?”

“Vì Nakula đã không còn tham gia vào các hoạt động này nữa. Anh ta chỉ đi loanh quanh, tập kiếm, dạy kiếm, chơi bời các thứ thôi.”

“Tao tưởng đó là những gì người bất tử vẫn làm mỗi ngày?”

“Nakula ở một đẳng cấp khác.” Huy nhún vai. “Mày biết là giữa các thế giới luôn có sự phòng bị lẫn nhau chứ? Kiểu như, mày không thể tự do tới Jotunheim nghỉ hè rồi về Muspellheim ăn Tết được. Vớ vẩn là bị chém ngay.”

“Ừ, đang có chiến tranh mà.” Quân nheo mắt. “Khoan, tức là tên đó được tự do đi lại giữa các thế giới à?”

“À thì, hắn thuộc về thế giới khác rồi. Hắn không thuộc về thế giới nào cả. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn thuộc về tất cả thế giới. Nhân tiện thì bạn trai cũ của em gái chúng ta cũng thế.”

“Cái gã đang sống dở chết dở ở trung tâm y tế của DST ấy hả?”

“Ừ, tên đó là pháp sư mạnh nhất lịch sử nhân loại, từng đánh bại cả Odin. Và đến nay đã bảy nghìn tuổi rồi.”

Huy dẫn Quân vào một phòng biệt giam. Trong đó chỉ có một người con gái đang bị xích tay. Cô rũ đầu xuống, mái tóc đen ché đi khuôn mặt, quần áo thì rách rưới nhưng trên người chỉ có những vết thương nhỏ.

“Luyện Ngọc Bảo Trân.” Huy gọi lớn. Cô gái từ từ ngước đầu lên. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô như sáng lên trong nhà giam tối tăm.

Cô ta đứng dậy, ánh mắt nhìn Quân chằm chằm rồi lảo đảo tiến từng bước chậm rãi về phía Quân, tiếng xích kêu leng keng theo từng bước chân của cô. Đôi tay cô vươn về phía trước.

Bỗng nhiên mất đà và ngã ra, Quân nhào tới đỡ lấy cô.

“Em có sao không?” Quân nhìn cô bé mới mười bốn mười lăm tuổi mà lại bị xích lại ở đây. Cậu quay sang nhìn Huy. “Sao lại đi xích một cô bé mới mười bốn tuổi ở đây?”

“Thực ra, người đang nằm trong tay mày,” Huy khẽ nuốt nước bọt. “là chị gái cùng cha khác mẹ của mày. Và chị ấy hai mươi mốt tuổi.”

“Chị…” Quân nhìn cô gái trong tay, nhìn kiểu gì cũng chỉ mười lăm là cùng. Cậu bất chợt thở dài. “Nhưng, tao có chị à?”

“Quân…” Cô đưa tay lên mặt cậu, khẽ vén tóc cậu lên. Hai đôi mắt xanh lục chạm nhau.

“Đúng là em rồi.” Cô ôm chầm lấy cậu. “Tốt… quá…”

Cô gái ngất lịm đi.

“Này!” Đáp lại Quân chỉ có tiếng bụng cô đang kêu ọt ọt.



Người con gái nhỏ bé ăn ngấu nghiến thức ăn trên bàn.

“Ngong quớ.” Cô vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói. “Oanh Thư nấu ăn ngon thậ… ư…”

“Cẩn thận mẹ ơi.” Một gã tây cao to đẹp trai đưa cốc nước cho Trân.

“Thì ra đây là lý do cậu che giấu tên thật.” Ái Thư nói. “Con gái của vua Bạch Long…”

“Thật bá đạo.” Phụng gật gù.

“Này, cũng lâu rồi mới gặp lại mà các cậu có vẻ chẳng vui vẻ gì nhỉ.” Trân khẽ lau miệng.

“Vui vẻ nỗi gì, bọn tớ còn sợ cậu là loại người có thể lợi dụng bảy viên ngọc rồng đấy.” Liêu nhún vai.

“Thy đâu rồi?” Quân hỏi.

“Đi ra chỗ Huy rồi.”

Sau khi ra lệnh thả Trân và đưa về nhà thì Huy cũng quay về đấu trường luyện tập luôn. Quân cũng nhắn tin báo cho Kaname là hôm nay cô sẽ luyện tập một mình.

“Quân,” Trân túm lấy tay cậu. “em nhận ra chị không?”

“Em… cũng… hơi hơi. Có lẽ là nhờ mắt. Kim nói rằng mắt màu xanh ngọc lục bảo này là di truyền. Chẳng ai có cả. Nên…”

“Quân!” Trân ôm chầm lấy cậu. “Cuối cùng… cuối cùng thì, ông trời cũng không phụ lòng chị. Tám năm… tám năm qua chị đã đi tìm các em…” Trân không cầm được nước mắt. “Thế Quyền đâu?”

Quân khẽ đẩy Trân về chỗ ngồi.

“Em… đã không bảo vệ được thằng bé.” Cậu nói lí nhí.

“Chuyện gì…”

“Hầm ngục đầu tiên xuất hiện ở đồng bằng sông Hồng suốt hàng nghìn năm… Không lớn, nhưng rất cao… Khi chúng em cố trèo lên, Quyền, và Hân, đã bị rơi xuống. Em đã không thể… lúc đó, em quá sợ hãi… nhưng em tin hai đứa nó còn sống. Em đã nhờ Lã Bất Vi giúp em tìm hai đứa nó. Năm năm rồi… không có một tin tức gì…”

“Đừng lo.” Trân lại ôm đứa em. “Em trai em, em gái em, cũng là em của chị. Chăm sóc các em, là nghĩa vụ của chị.”

“Cậu,” Gã trai tây bước tới. Đây chính là người bạn rành công nghệ mà Trân nói với nhóm Bão Tố II. “nếu được thì, con gọi cậu là cậu nhé.”

Quân quay sang nhìn Trân bằng nửa con mắt. “Chị… hai mốt tuổi, hay hai trăm mốt?”

Hai mươi mốt!” Trân gắt lên chỉ vào gã trai tây. “Đây là Edward. Chị tình cờ tìm thấy xác anh ta nằm bán sống bán chết trên đường nên đã đem về và biến anh ta thành một homunculus. Tuy nhiên thì anh ta mất sạch ký ức trước đây nên anh ta xem chị như mẹ.”

“Wow,” Liêu huýt sáo. Thì ra cậu ta là con trai cậu.”

“Tôi là Edward. Hân hạnh được gặp mặt.”

“Được!” Trân đứng dậy. “Ăn no rồi. Quân, ra ngoài với chị.”

“Dạ?”

Trân lắc cổ tay, thanh Thuận Thiên Kiếm xuất hiện trên tay.

Chúng ta là con cái của vua Bạch Long. Để kỷ niệm ngày hôm nay, cùng chị làm vài đường kiếm nóng người nào.”
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
THIẾU NỮ BẤT TỬ THÌ VẪN LÀ THIẾU NỮ.
Hai chị em kia đi được một lúc thì Thy đẩy cửa về nhà, cô nhìn bốn thành viên Bão Tố II một lượt rồi ngồi xuống bàn phòng khách. Hai tay cô chống lên đùi và đan vào nhau, che đi miệng của mình. Ánh mắt cô đầy vẻ suy tư.

“Lại trò gì đây?” Anh Thư hỏi.

“Các cậu nói xem, nếu như các cậu gặp lại bạn trai sau một thời gian rất dài và cảm thấy anh ấy trở nên lạnh nhạt với các cậu, các cậu sẽ cảm thấy thế nào?”

Kể từ thời tiền sử, khi đàn ông đi săn, phụ nữ sẽ ở nhà và làm các công việc nấu nướng, thêu thùa. Dần dần, phụ nữ hình thành nên những thói quen kéo dài suốt hàng triệu năm: tám.

Năm cô gái ở đây đã sống trên dưới hai nghìn năm nhưng bản chất họ vẫn là con gái, là những thiếu nữ. Và bản chất của một nhóm thiếu nữ, không đâu xa, chính là ngồi tụm lại với nhau, và bàn tán về những chuyện yêu đương, tình cảm, về bọn con trai, vân vân và mây mây.

“Hừm, trở nên lạnh nhạt à?” Liêu suy nghĩ. “Tớ cũng không biết nữa. Hầu hết là tớ lạnh nhạt với người ta.”

“Khi còn yêu Công Cẩn, đôi lúc tớ có cảm giác tớ đang bị cắm sừng bởi một người đàn ông khác.” Anh Thư chia sẻ.

“Chị cũng thế.” Ái Thư nói tiếp. “Bá Phù quan tâm đến em rể chị còn hơn vợ mình. Thậm chí họ ngủ với nhau còn nhiều hơn với vợ.”

“Đừng nói là…” Phụng nhìn họ.

“Thôi đi, họ thức đến gần sáng để bàn công việc mà.” Liêu nói.

“Còn Phụng?” Thy vẫn giữ nguyên tông giọng.

“Tớ… giống Liêu…” Phụng không hiểu cô bạn mình đang có tâm trạng thế nào.

“Thế cậu và Huy cãi nhau à?” Ái Thư hỏi.

“Anh ấy đang cắm sừng tớ!” Thy đấm mạnh lên đùi.

“CÁI GÌ!?” Bốn cô gái kia hét lớn.

“Tớ đang suy nghĩ.” Thy hít một hơi thật sâu. “Nên giết đứa nào đây?”

“Giết một Thượng Thần Vương là tội nặng đấy.” Phụng nhắc.

“Nhưng cậu có chắc là Huy đang ngoại tình không?” Anh Thư hỏi.

“Tớ thấy rõ ràng.”

Khi Thy đang tới đấu trường nơi Huy luyện tập, đập vào mắt cô là hình ảnh Huy và một cô gái có cánh đang hôn nhau. Không phải môi chạm môi thông thường. Thy có thể nghe thấy tiếng lưỡi của họ quyện vào nhau và cả những âm thanh gợi dục.

“Thôi xong,” Ái Thư tái mặt. “Thượng Thần Vương Fenris lần này chết trẻ quá.”

“Nhưng mà, chắc gì đó đã là cậu ấy?” Liêu cố ngăn con bạn mình giết chết một Thượng Thần Vương. “Ý tớ là, cậu biết mà, bên trong Huy, có đến bảy linh hồn…”

“Khoan đã.” Phụng đưa tay lên. “Tớ thắc mắc mấy hôm nay nhưng chưa kịp hỏi. Rốt cuộc thì, cậu yêu ai? Hạng Vũ? Hay là Huy?”

Thy im lặng. Bốn người kia nín thở chờ đợi.

Hai nghìn năm qua, Thy luôn ngóng chờ một ngày Tịch quay trở lại bên cô. Cô không yêu một ai cả. Cho đến khi gặp Huy, cậu khiến cô nhớ lại những ngày tháng ở bên cạnh Tịch. Khi Huy đi chơi với Makaria, Thy đã ghen nữa cơ. Khoảng thời gian chung sống kia khiến Thy cảm thấy rất bối rối. Cô vẫn đợi chờ Tịch, nhưng Huy cũng đem đến cho cô một cảm giác được yêu thương. Và cuối cùng thì hai người họ lại là một. Nhưng họ lại không phải một người. Thy tự lừa dối mình, cảm giác mà Huy đem lại cho cô thực ra là của Tịch. Nhưng sự thật thì không. Họ là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Nếu cậu yêu Hạng Vũ, thì chẳng có lý do gì để cậu ghen cả.” Anh Thư nói. “Biết đâu đó là người yêu của cậu ấy ở… kiếp khác thì sao?”

“Tớ… tớ yêu Tịch.” Thy nói lí nhí. “Nhưng tớ cũng yêu Huy. Rồi hai người họ lại trở thành một.”

“Tớ nghe Quân kể, Huy chưa có kinh nghiêm yêu đương bao giờ.” Liêu báo cáo.

“Vấn đề là ở chỗ đó.” Thy nói. “Nếu như Huy chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, thì những kiếp khác…”

“Huy không thực sự có tất cả ký ức của họ mà.” Phụng nói. “Cậu ấy nói rằng nó giống như xem phim về cuộc đời của những kiếp đó. Họ là những người khác nhau.”

“Đúng đấy.” Liêu nói. “Giống như là… những cố vấn ở bên cạnh thôi.”

“Yên tâm đi Thy.” Anh Thư động viên.

“Nhưng nó cũng có một số vấn đề đấy.” Ái Thư nói. “Thượng Thần Vương Fenris không đơn thuần chỉ là một linh hồn lang bạt. Ông ấy đã từng làm tình với rất nhiều phụ nữ…”

“Lạc đề rồi!” Phụng nhắc. “Cậu muốn bị kiểm duyệt à!?”

“Hơn nữa, theo sinh học thì Huy chỉ mới kết thúc tuổi vị thành niên mấy tháng trước.” Liêu nói. “Cậu ấy không thể nào, ý tớ là, luật pháp…”

“À, độ tuổi vị thành niên chính xác là cái độ tuổi dễ phá luật nhất đấy. Chúng còn trẻ, không hiểu luật pháp, mà cũng chưa phải chịu trách nhiệm pháp lý. Theo khảo sát thì khoảng 30% thanh thiếu niên đã làm tình trước mười tám tuổi.” Ái Thư nói tỉnh bơ. “Khi cậu và Huy abc xyz với nhau. Vua Fenris ở bên cạnh sẽ tiêm vào Huy cái suy nghĩ “A giỏi chuyện này hơn.”, “B quyến rũ hơn.”. Thậm chí là khi cậu làm gì, thì các tiền kiếp cũng sẽ nhắc Huy rằng người yêu ở kiếp trước của họ làm tốt hơn. Cuối cùng, Huy đi tìm người yêu ở các tiền kiếp và…”

“Chị, dừng lại đi.” Anh Thư nhìn nét mặt Thy đang tối dần đi.

“Tớ… sẽ giết con nhỏ kia.” Thy ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

“Cậu vẫn suy nghĩ về chuyện giết người à!?”

“Nhưng tại sao Huy lại hôn một người con gái khác?” Liêu hỏi.

“Yếu quá.” Một người phụ nữ nói với Huy khi cậu đang luyện tập trong sân tập.

Cô ta có mái tóc đen nhánh như màn đêm. Quanh cô ta có ba con quạ đang bay và khẽ mổ lên đầu cô. Nước da cô trắng như tuyết, tương phản với chiếc đầm dài không tay đen tuyền. Đôi mắt cô ta đỏ rực như máu, môi cũng tô son đỏ đậm. Huy nhất thời không nhận ra cô ta. Nhưng rồi ký ức dần quay trở lại. Cô ta đã từng chiến đấu với cậu trong tiền kiếp. Cô ta không phải con người. Cô ta là một Atlantician.

“Morrigan.” Huy ôm đầu gọi tên nữ thần chết.

“Setante, lâu rồi nhỉ.” Morrigan bước tới gần Huy. Cô ta cao ngang với cậu. Ả khẽ cười mỉm và nắm lấy cằm cậu. “Hai nghìn năm?”

“Tầm đó.” Huy gạt tay ả ra. “Đừng có tỏ vẻ thân thiết với tôi.”

“Thôi nào.” Morrigan choàng tay qua cổ cậu. “Anh cũng biết, là em vẫn yêu anh mà.”

Cô ta hôn lên môi cậu. Huy cố đẩy ả ra nhưng không được. Thần hồn cậu như bị nụ hôn của nữ thần quạ hút đi. Lưỡi họ cuốn vào nhau. Cơ thể Huy dần mềm nhũn ra. Huy nghe tiếng Cú Chulainn gào thét bên tai điều gì đó về hồn và xác.

Cuối cùng Huy cũng đẩy được ả ra. Nhưng đấy là sau khi ả đã thỏa mãn. Huy ngã phịch xuống đất. Môi cậu dính đầy son môi của ả.

“Vẫn tuyệt vời như ngày nào.” Morrigan sờ lên môi mình.

“Bà… bà định hút linh hồn tôi đi sao?” Huy bần thần.

“Gì?” Morrigan nghiêng đầu. “Chỉ là đùa chút thôi.”

“Đùa?” Huy lau miệng. “Không vui gì cả.”



“Đấu tập?” Thuận, An và Chi đứa nhìn Bạch Khởi.

“Ừ.” Khởi gật đầu. “Ta có thể dạy các cô cậu binh pháp, nhưng kỹ năng chiến đấu thì mỗi người một khác. An và Thuận, bắt đầu đi.”

Thuận và An nhìn nhau. Cũng lâu rồi họ chưa đánh với nhau một trận ra hồn.

“Được!” Cả hai đứa đồng ý.

An thử ngay cặp kiếm. Trong hai thanh kiếm, Kondo Isami và Hijikata Toshizou như đang reo lên. Cậu đưa hai thanh kiếm về phía trước, hướng về phía Thuận.

Thuận cầm thanh Erymanthus bằng tay phải và gõ coong coong vào mặt khiên Aegis. Sau đó cậu đưa lưỡi đao về phía An với tấm khiên đặt ngang ngực.

“Đánh!” Bạch Khởi ra lệnh.

An tấn công trước.

Lưỡi kiếm Nagasone vung ngang sang trái rồi nhắm cổ Thuận vung tới. Thuận dùng khiên làm chệch hướng lưỡi kiếm và vung đao chém vào eo An. An dùng thanh Horikawa đỡ đòn và đá vào bụng Thuận. Thuận lùi lại cúi xuống né một đòn chém ngang và đưa khiên ra đỡ một đòn chém đôi rồi đâm thanh đao vào khe hở vào bụng An. An nhảy phốc ra sau né được. Thuận xông tới chém tầm thấp, An lùi lại một chút nữa và vung thanh katana đánh văng thanh đao của Thuận.

Thuận dùng vai và khiên lao tới húc vào vai An khiến cậu ngã nhào và rơi mất hai thanh kiếm. Thuận đổi sang ngọn giáo Olisthiros. An rút thanh Totsuka. Mũi giáo đâm vào cổ An, cậu né trong khắc cuối và vung kiếm chém vào tay Thuận. Thuận thả ngọn lao trước khi bị chém trúng và cúi người đá vào đùi An. An chống lên kiếm và tung người đá và ngực Thuận.

“Cái này… giống trò của Quân với Tử Văn nhỉ.” Thuận nói.

“Giờ thì sao? Mày chỉ còn chiếc khiên thôi đấy.” An xoay thanh kiếm.

“Khiên cũng là vũ khí.”

Thuận tháo khiên ra và ném về phía An. Cậu chém bay nó nhưng Thuận cũng chạy theo tấm khiên và bồi một cú đá vào cằm cậu. Thuận túm lấy tấm khiến và vung cạnh của nó vào ngực An. An đâm kiếm vào eo Thuận và chém rách được chiếc áo phông. Thuận đá vào đùi An khiến cậu khụy xuống. An đưa kiếm lên đỡ những cú đập bằng khiên của Thuận. Cậu vung chân đá ngã Thuận. Thuận túm được thanh Horikawa và cầm ngược thanh đoản kiếm. An lao tới trong một tiếng hét, Thuận đưa thanh washizaki chém chéo thanh katana khiến An giật mình nhưng cũng kịp đỡ được và đá ngang eo Thuận. Thuận vòng tay phải và thanh đoản kiếm ra sau cổ An và ghì cậu xuống. An chọc mạnh chuôi kiếm vào eo Thuận khiến cậu phải thả mình ra.

Rồi cả hai đứa ngồi phịch xuống.

“Xong rồi à?” Khởi bước tới. “Không phân được thắng thua sao?”

“Không.” Cả hai đứa thở dốc.

“Thế, cô sẽ dạy võ cho bọn tôi hả?” An hỏi.

“Không.” Bạch Khởi lạnh lùng đáp.

“Ớ?” Ba đứa lại nhìn cô.

“Phong cách chiến đấu của các ngươi khác với ta.”

“Thế bây giờ bọn tôi biết học ai?”

“An, cậu theo trường phái samurai à?” Khởi hỏi.

“Vâng.”

“Cậu có thể học cùng Himiko. Cô ta mới là samurai. Hoặc là Yagyu. Nhưng ta không nghĩ cậu có thể lĩnh hội được kiếm pháp của cô ta.”

“Ý cô là, Yagyu Jyubei?” An đã nghe Quân kể về cô ấy.

“Kiếm thuật là một phạm trù rất lớn. Cậu không phải là vua Hakuryuu, cậu không thể lĩnh hội tất cả kiếm thuật được.” Khởi nói. “Kiếm thuật của cậu thiêng về sức mạnh và uy lực. Còn kiếm thuật của Yugyu Jyubei là kỹ thuật và sự uyển chuyển. Nó giống một bộ môn nghệ thuật.”

“Còn tôi?” Thuận hỏi.

“Kỹ năng chiến đấu của dân Sparta… từ thời vua Menelaus.”

“Cái gì cơ?”

“Ta nghe nói, vua Menelaus có phong cách chiến đấu cực kỳ hoang dã. Ông ấy có thể vật nhau thắng được Ông già Biển cả Nereus.”

“Tôi không biết nữa.” Thuận nói. “Ba nuôi tôi thường kể rằng tôi hung hăng từ khi còn bé. Nhưng sau khi học võ một thời gian thì nó cũng vơi dần. Rồi tôi học cách điềm tĩnh hơn nhờ học binh pháp.”

“Binh pháp à…” Khởi xoa cằm. “Cậu biết bố mẹ mình là ai không?”

“Biết.” Thuận nhún vai. “Còn tổ tiên thì tôi không biết đâu. Kim đang tìm hiểu rồi.”

“Cậu có thể sử dụng cả sức mạnh của Ares và Athena… Xem ra cậu không đơn giản chỉ là học binh pháp và hoang dã đâu. Tổ tiên của cậu… khó nói phết đấy. Nhưng nếu là Ares thì ta biết cách.”

“Còn tôi?” Chi hỏi.

“Cô thì…” Bạch Khởi suy nghĩ. “Cô có thể dùng… kiếm, và thương, cùng lúc. Giống Dương Dũng.”

“Tôi phải tìm anh ta à?”

“Không.” Bạch Khởi tiếp tục suy nghĩ. “Cô nên tìm tới Brynhild.”



Thy bước tới đấu trường. Huy vẫn ở đó, con ả kia cũng ở đó. Cô ta đang liên tục né những cú vung thương của Huy. Giờ để ý kỹ, Thy mới thấy ả ta trang điểm khá dày. Da trắng như phấn, môi đỏ mọng, mắt cũng được kẻ rất đậm.

“Con ph*” Thy chửi rủa và tiến tới.

“Thy?” Huy nhìn cô. “Sao em lại…”

Thy bước qua Huy. Trong tay cô là thanh Bá Vương Đao, mặt mũi hầm hầm như chuẩn bị giết người. Mà cũng sắp rồi.

“Đồ lăng loàn!” Thy chém cô ta.

Con ả đó tung cánh bay lùi lại. Nở một nụ cười bí ẩn.

“Thy! Dừng lại!”

“Anh muốn gì!?” Thy đạp lên chân Huy. “Giờ anh đá tôi để đi với con ả dâm loạn đó chứ gì? Đúng rồi mà, Thượng Thần Vương thì đâu thể nào cặp kè với đứa như tôi đúng không?”

“Thy, anh…”

“Còn cả Makaria nữa. Anh ăn tạp đến mức nào hả?”

“Ồ, thì ra đây là người yêu mới của anh sao?” Con ả kia sờ má Thy. “Dễ thương thật đấy.”

“Cút ra!” Thy chém xa xả vào cô ả. Nhưng con khốn đó nhanh quá. Còn Huy thì không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Thy!” Huy ôm chặt eo Thy, cố giữ cô lại. “Bình tĩnh lại nào!”

“Bỏ tôi ra, đồ sở khanh!” Thy quẫy đạp. “Đi mà đá lưỡi với con khốn của anh ấy!”

“Em ghen à?” Huy hỏi.

Thy ngừng quẫy đạp. Mặt cô đỏ lên như gấc.

“Đồ ngốc.” Thy lí nhí.

“Em ghen thật à?” Huy tái mặt.

“Đừng có bắt em phải thừa nhận chứ!” Thy đấm liên tục vào ngực Huy. “Anh là đồ ngốc! Không hiểu phụ nữ! Đồ…”

Huy khóa mõm Thy bằng môi mình. Thy rên lên ư ử nhưng không cố đẩy cậu ra. Cậu cũng giữ chặt cô trong vòng tay, và Thy không thể phủ nhận, rằng cô rất thích thế này. Morrigan đứng bên cạnh trố mắt nhìn cặp đôi kia đút cháo lưỡi cho nhau.

“Giờ em bĩnh tĩnh lại được chưa?” Huy thả cô ra.

“Đồ đáng ghét.” Thy lầm bầm.

“Đồ ngốc này.” Huy véo má Thy. “Anh không cần biết em yêu ai. Anh, hay Hạng Vũ. Nhưng anh khẳng định, không phải vua Fenris, không phải Xi Vưu, Cú Chulainn hay bất kỳ ai khác. Anh là Trần Minh Huy, và anh yêu em!”

“Nhưng…” Thy tránh ánh mắt cậu. Cô có cảm giác như có nửa tá người đang nhìn mình chằm chằm. Mặt cô đỏ bừng lên như dâu tây, người cô sắp sửa bốc khói. “em đâu thể nào giữ anh cho riêng mình được. Anh là vua, anh, còn có… biết bao nhiêu…”

“Em cứ ích kỷ đi. Cứ giành lấy anh cho riêng mình em đi. Cả đời này, anh sẽ mãi là của em. Em cũng đâu còn là trẻ con nữa, em có quyền nói ra tiếng lòng mình mà.”

“Em…”

“Nói đi Thy.”

“Huy! Em yêu anh!”
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
VỚ VẨN CHƯƠNG NÀY LẠI ĂN GẬY CHO MÀ XEM.
Fuma tỉnh dậy. Cậu đang ở trong một căn phòng bệnh. Xung quanh có mấy thành viên của DIF.

“Cậu tỉnh rồi à?” Karen bước tới hỏi thăm.

“Tôi đang ở đâu đây?” Fuma hỏi. Đầu cậu vẫn ong ong sau cú chém của tên kiếm sĩ.

“Phòng y tế của NP.” Dash nói. “Sừng đẹp đấy.”

“Sừng…” Fuma sờ lên mặt. Mặt nạ của cậu đã biến mất.

“Mặt nạ của tôi đâu!?” Fama luống cuống tìm.

“Đây.” Faye đưa chiếc mặt nạ cho cậu. Nó đã bị cắt ra làm đôi.

“Mặt nạ của tôi…” Fuma cầm hai nửa của chiếc mặt nạ như không tin được là nó lại có thể bị cắt ra làm hai.

“Nó là kỷ vật hay gì của cậu à?”

“Đó là mặt nạ phong quỷ.” Một chàng thanh niên bước vào. “Là chiếc mặt nạ truyền đời của Fuma.”Anh ta nhìn Fuma. “Fuma Kotaro không phải là một người. Đó là cái tên sẽ truyền từ đời này sang đời khác cho một người duy nhất. Từ đệ nhất, cho tới đệ thập tam hiện tại. Cùng với chiếc mặt nạ.”

“Anh là ai?” Bảo hỏi. Anh chàng thanh niên ấy có mái tóc đen và đang mặc một chiếc áo hồng đậm cùng chiếc quần tây.

“Tôi là nhẫn giả của NP.” Anh ta nói.

“Anh ta là Momochi Tanba, No.2 của Oniwabanshu.” Fuma xuống khỏi giường. “Anh ta là gián điệp Oniwaban cài vào NP.”

“Kìa, ai lại làm lộ bí mật đồng nghiệp ra như thế?” Tanba vỗ lưng cậu.

“Anh cũng vừa khai ra bí mật của tôi đấy, đồ đầu đất.”

“Ủa khoan, cậu biết anh ta là gián điệp luôn sao?” Felix hỏi.

“Sao không? Chúng tôi cũng cài gián điệp vào họ mà.”

“Các tổ chức nhẫn giả là như thế này à?” Karen gật gù.

“Đến hiện tại có năm tổ chức lớn.” Bảo nói. “Làng Lá, làng Cát, làng Sương Mù, làng Mây và làng Đá. Họ vừa hỗ trợ nhau, cũng vừa đánh lẫn nhau.”

“Khoan,” Phú nhìn Bảo. “anh thấy chú nhầm truyện rồi.”

“Có năm tổ chức thật mà.” Hai tay nhẫn giả nói.

“Thật hả?” Dash nhìn họ.

“Oniwaban từ Nhật, NP từ Việt Nam, Maryblood từ Anh, Penelope từ Hy Lạp, và Vish Kanya từ Ấn Độ.” Tanba liệt kê.

“Tất nhiên là có những tổ chức khác nhỏ hơn, nhưng năm nhóm này là khủng nhất.” Fuma nói thêm. “Nhưng sao chúng tôi phải nói với các người nhỉ?”

“Vì NP đã nhận nhiệm vụ rồi.” Tanba nói.

“Nhiệm vụ gì? Và từ khi nào?”

“Nhiệm vụ hủy diệt phòng thí nghiệm trung tâm của Raymond Jackson ở Panama. Mới nhận nửa ngày trước, khi cậu còn ngủ.” Tanba đáp.

“Sao chúng ta phải giải quyết vụ này chứ? Sao không để đám đặc cảnh tự giải quyết vấn đề của mình đi.”

“Nếu làm to chuyện, uy tín của Inupol sẽ sụt mạnh. Dẫn tới nhiều bất ổn trong an ninh toàn cầu.” Tanba giải thích. “Thế nên mới cần tới đám ninja chúng ta đấy.”

“Sao tôi phải…” Fuma chạm vào sừng và nhìn đám đặc cảnh. “khoan, các người…”

“Chúng tôi thấy hết rồi.” Faye gật đầu.

“Các người…”

“Đừng lo, sừng của cậu đẹp mà.” Dash trấn an cậu.

“Người yêu cũ tặng à?” Bảo hỏi.

“Những hai cái.” Phú gật gù.

“Không, cậu ta là trai tân.” Tanba hất cằm. “Mới mười bốn tuổi thôi.”

“Cái gì!?”

“Fuma Kotaro I là một Oni, loài quỷ trong truyền thuyết Nhật Bản. Giống như, “devil” trong văn hóa phương Tây ấy.” Tanba giải thích. “Ông ta sinh con với loài người, tạo ra các bán quỷ. Các đời tiếp theo đều mang một nửa dòng máu nửa người nửa Oni và truyền nhau chiếc mặt nạ phong quỷ, tạo ra truyền thuyết về một nhẫn giả bất tử.”

“Khoan đã,” Phú xoa trán. “tôi chưa bao giờ được điểm cao môn Sinh học, nhưng theo Mendel thì tính trạng của loài quỷ phải giảm dần, đúng không?”

“Cái đấy chỉ đúng với con người thôi. Còn các sinh vật đến từ thế giới khác như quỷ thì không. Họ không bị ảnh hưởng bởi quan hệ cận huyết. Họ có thể duy trì cả gen người và gen quỷ.”

“Tôi hiện tại có 31% người và 69% quỷ.” Fuma nói.

“Làm như thế nào để ra được tỉ lệ đó?” Faye lấy giấy bút ra.

“Dẹp đi!” Karen quát. “Cái quan trọng bây giờ là thực hiện tống giam Tổng Tư Lệnh Jackson kìa!”

“Chúng ta sẽ khởi hành sau bốn tiếng, các cô cậu chuẩn bị đi.” Tanba rời khỏi phòng.

“Hay thật.” Dash sờ lên sừng của Fuma. “Sừng của cậu… nó có phóng điện được không?”

“Không.” Fuma quay ngoắt đi. “Nó chỉ khiến tôi trông như thằng dị hợm thôi.”

Thôi nào, sừng của cậu ngầu hơn Dash mà.” Felix cười.

“Im đi.” Dash huých vai Felix.

“Cậu cũng… có sừng à?” Fuma nhìn Dash.

Dash tỏa ra một luồng âm khí đầy mùi tà ác. Sau lưng cậu mọc ra một đôi cánh dơi, trán cậu xuất hiện một cặp sừng như Hellboy[1] nhưng nhỏ hơn. Đồng tử cậu hóa thành màu đỏ rực như máu.

“Cậu…”

“Cậu ta, là con trai của Satan đấy.” Bảo nói.



Kotaro năm nay mới tròn mười bốn tuổi. Theo biên chế thì đáng lẽ cậu phải vào Oniwaban. Nhưng cái tên chủ tịch mới của Ngự Đình Phiên đã từ chối CV của cậu. Thế là cậu đành nộp CV vào NP và thành chân sai vặt cho Ngọc Huyên.

“Mà khoan, các người đi theo tôi làm gì thế?” Kotaro quay lại nhìn sáu tên đặc cảnh.

“Thì, đây là việc của bọn tôi mà.” Faye nhún vai.

“Không, từ đây là phần của NP rồi.” Kotaro nói. “Chúng tôi đã nhận ủy thác, nhất định sẽ hoàn thành trách nhiệm.”

“Nhưng tôi cần trực tiếp nghe lão khốn đó trả lời câu hỏi của chúng tôi.” Faye quả quyết. “Vì sao lão ta lại ghép cho tôi đôi mắt đáng nguyền rủa này!”

“Bình tĩnh đã nào Faye.” Dom nhắc.

“Mắt cô ấy làm sao à?” Kotaro hỏi.

“Mắt cô ấy mất trong một tai nạn, nhưng thay vì ghép cho cô ấy một đôi mắt máy như đã hẹn, ông ta ghép báu vật Enigma và mắt cô ấy.” Dash nói. “Bây giờ mắt cô ấy là hai lá cờ biểu tượng Nazi.”

“Đó là báu vật hình thành từ chiếc máy Enigma của Đức Quốc Xã.” Phú nói thêm. “Nó cho phép cô ấy chia sẻ tầm nhìn và âm thanh với bọn tôi. Ừm, là một cái camera chạy bằng cơm theo đúng nghĩa đen.”

“Hay mà.” Kotaro nhún vai.

“Cậu hình dung được không?” Faye túm cổ áo cậu ninja. “Khi bước ra đường và bị người ta nhìn như con ác quỷ…”

Faye hoàn toàn quên mất, cậu ninja này có hẳn một nửa là quỷ.

“Xin lỗi…” Faye quay đi.

“Không sao, tôi hiểu mà.” Kotaro sờ lên sừng của mình. “Cảm giác chán ghét bản thân, dù tôi là người thừa kế cái tên Fuma Kotaro, nhưng tôi lại bị từ chối cơ đấy.”

“Nhưng cậu cũng giỏi mà.” Dom an ủi cậu bé.

“Không,” Kotaro lắc đầu. “so với cha tôi thì tôi quá tệ. Hanzo nói, tôi là Fuma tệ nhất trong lịch sử.”

“Tệ nhất ư?”

“Tôi không tài năng như tổ tiên mình. Tôi yếu đuối, tôi kém cỏi. Dù tôi nỗ lực hết sức, nhưng vẫn không bằng được những người đi trước. Thậm chí còn làm vỡ chiếc mặt nạ. Quả là, quá tệ đúng không?”

“Không đâu.” Bảo xoa đầu cậu. Các ngón tay bị chắn lại bởi hai chiếc sừng. “Cậu giỏi lắm.”

“Cái gì?”

“Ở Việt Nam, tôi có làm việc chung với một đám nhóc. Trong đám đó, có một đứa được gọi là thiên tài, có một đứa bị xem là đồ ngốc. Nhưng chúng lại là một cặp đôi không thể tách rời.”

“Có cả kiểu như thế à?” Kotaro chau mày khó hiểu.

“Có. Vì thằng ngốc kia luôn liên tục nỗ lực. Không bao giờ dừng lại.”

“Tôi cũng chưa từng dừng nỗ lực.” Kotaro đập lên lan can thuyền. “Nhưng…”

“Thế thì…” Bảo chống tay lên lan can, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Kotaro. “Cậu chỉ đang thiếu một mục tiêu thôi.”

“Mục tiêu…” Kotaro nhìn thẳng vào mắt Bảo. Bên tai cậu chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.

“Người có mục tiêu luôn có thể nhìn thấy lối đi, và đi trên con đường đó để trở nên mạnh mẽ hơn.” Bảo chưa từng nghĩ cậu hóa ra lại học được điều gì đó từ My. My có một mục tiêu quá đỗi vĩ đại. Chính vì mục tiêu của cô ấy quá lớn lao, nên cô ấy chưa bao giờ dừng nỗ lực.

“Được rồi.” Faye tháo kính ra và nhìn thẳng vào mắt Kotaro.

“Relier[2].”

Một mắt của Faye sáng lên. Một con mắt của Kotaro cũng sáng. Rồi chúng tắt đi.

“Tôi vừa chia sẻ liên kết giữa hai ta rồi đấy.” Faye đeo kính lại. “Từ giờ, cậu sẽ được chia sẻ tầm nhìn và âm thanh với các thành viên của DIF, Kotaro.”

“Nhưng tôi…”

“Tôi mong chờ ngày cậu trưởng thành đấy.” Felix vỗ vai cậu.

“Các người hay quá nhỉ.” Kotaro cười trừ.

“Chúng ta là một gia đình. Và gia đình thì không bỏ rơi nhau.” Dom nói.

Kotaro nhìn DIF và khẽ mỉm cười.

“Anh thực sự được lôi từ Hollywood về đấy à?”



Kỹ năng điệp vụ của ninja ăn đứt đám đặc cảnh. Ngọc Huyên Công chúa và các thuộc hạ dễ dàng tìm ra phòng thí nghiệm bất hợp pháp của Raymond Jackson ở khu vực biên giới Colombia và Panama.

“Ở một cánh rừng khổng lồ, nằm bên cạnh cửa ngõ của thế giới, kênh đào Panama, nơi các trùm tội phạm lộng hành, nếu Châu Phi là lãnh địa của tội phạm, thì Mỹ Latinh chắc chắn là Thiên đường của tội nhân.”

“Thế sao các người không nghĩ ra sớm hơn?” Fuma hỏi khi thuyền của họ đang tiếp cận. Với logo của Inupol bên hông thuyền, họ có thể tự do ra vào như nhà mình. Xem ra xách theo mấy tên đặc cảnh cũng có giá trị.

“Vì bọn tôi đã quá cứng nhắc trong việc tin rằng ông ta là cảnh sát. Và là cảnh sát thì không thể nào lại xây dựng căn cứ trong hang ổ tội phạm lớn nhất hành tinh được.” Karen nói qua điện thoại. Hiện tại NP đang bảo vệ cô vì Felix quả quyết rằng cô tham gia đủ rồi.

“Nên các người suýt hướng sự chú ý sang Cuba?” Tanba hút thuốc hỏi.

“Đó là khác nhau giữa chúng ta nhỉ.” Dash nằm dài trên boong tàu. “Nhẫn giả thì ở trong bóng tối, còn cảnh sát thì ở ngoài ánh sáng.”

“Cảnh sát xông vào từ cửa chính, còn nhẫn giả leo qua cửa sổ.”

“Nhưng dù có dùng phương pháp nào, bỉ ổi hay ngay thẳng, thì cuối cùng chúng ta cũng chỉ đang chiến đấu vì mục đích của bản thân.” Bảo chốt lại.

“Thế sẵn sàng rồi chứ?” Tanba búng tay. Những cái bóng đen khịt xuất hiện khắp con tàu.

Chiếc loa từ một con tàu bên cạnh đang xa xả bắn tiếng Tây Ban Nha.

“Yêu cầu dừng lại!”

“Dừng tàu!” Tanba ra lệnh.

Vài tên tội phạm lên tàu. Chúng mặc trang phục trông như đám hổ báo trường mẫu giáo xăm trổ các kiểu, trong tay là mấy khẩu súng. Vài tên đeo vàng khắp người.

“Các đồng chí ở băng nào? Đến giao dịch với ai?”

“Raymond Jackson có ở đây không?” Tanba hỏi.

“Mày tìm ai cơ?” Hắn chĩa khẩu súng lục vào cằm Tanba, mắt trừng trừng nhìn anh. “Nói lại tên tao nghe xem nào?”

“Raymond Jackson.” Tanba kiên nhẫn.

“Đéo biết.” Hắn bắn xuyên qua đầu anh.

“Này!” Dom hét lên và xấn tới nhưng mớ súng ống kia lại chĩa vào họ.

“Đây không phải cách đón khách đâu.” Kotaro lên tiếng. Cậu giấu khuôn mặt mình trong chiếc mặt nạ dự phòng.

“Nhóc, mày là hàng hả?”

Lưỡi dao trong tay cậu cắt ngang qua cổ hắn. Đám tội phạm cũng bị xử đẹp toàn bộ bởi những cái bóng vô hình.

“Tăng tốc!” Tanba bật dậy. “Dùng toàn bộ tốc lực, đâm thẳng vào chúng!”

“Tanba!?” Dash kinh hồn nhìn tay ninja.

“Hử?” Tanba lau máu trên cổ và quay lại nhìn họ. “Tôi chưa nói với mọi người sao? Tôi là người bất tử.”

Con thuyền của NP đâm thẳng vào đài quan sát của đám tội phạm và nổ tung.

“Mr. Jackson!” Một tên mặc vest lao vào phòng thí nghiệm của Raymond khi ông ta đang theo dõi các mẫu vật.

Tổng Tư Lệnh của Inupol quay sang nhìn hắn. Hắn là một tên buôn người khét tiếng nhưng chưa thể kết tội vì thiếu bằng chứng. Cũng bởi hầu hết bằng chứng vật chứng nhân chứng đã bị Raymond cho tiêu hủy. Hiện tại thì hắn là người cung cấp mẫu vật cho Raymond. Ban đầu mẫu vật là tội phạm. Dần dần tới những thành phần mà ông không ưa. Bây giờ thì đến cả hàng hóa của đám buôn người.

“Sao lũ đặc cảnh của ngài lại mò tới được đây? Tôi tưởng ngài đã bắt chúng dừng các hoạt động liên quan tới chúng tôi rồi chứ?”

“Làm sao mà ta biết được.” Raymond quay lại nhìn mẫu vật đang bị biến dạng cánh tay và chuẩn bị phát nổ.

“Trong giao dịch của chúng ta, tôi giao mẫu vật cho ngài, còn ngài đảm bảo việc kinh doanh của chúng tôi cơ mà.”

Raymond vẫn quan sát thí nghiệm mà không thèm để ý đến tên trùm tội phạm.

“Raymond Jackson!” Hắn túm áo ông kéo lại.

Một viên đạn bắn xuyên qua đầu hắn. Đám thuộc hạ đi đằng sau chưa kịp ngạc nhiên đã bị một đám người nhào vào giết hết. Bằng tay không.

“Ông gặp rắc rối à?” Một gã đàn ông người Ý bước tới với điếu thuốc lá. Ông mặc một bộ Âu phục hiện đại và đeo cà vạt. Trên đầu ông ta đội một chiếc mũ phớt đen.

“Mới một tháng không gặp, sao ông thành người Mỹ rồi?” Raymond hỏi.

“Phong cách ăn mặc là những thứ tạo nên thương hiệu của con người mà.” Hắn chỉnh lại chiếc mũ. “Phong cách này khiến tôi trông giống một quý ông hơn. Nó cũng khiến bối cảnh xung quanh nặng nề hơn…”

“Trong khi độc giả chả hứng thú gì với cái lối ăn mặc sặc mùi Dashiell Hammett[3] của ông hả?” Raymond cắt ngang.

“Tôi mới xuất hiện có mấy dòng, sao ông có thể quy chụp rằng độc giả sẽ không thích tôi?”

“Vì đây là kiểu truyện rất là thập cẩm. Người ta đập trứng bỏ vào nồi lẩu để có trứng lòng đào chứ không ai đi luộc trứng trong nồi lẩu cả.”

“Đâu, tôi vẫn thường luộc trứng trong nồi lẩu mà.”

“Không ai đi ăn lẩu với trứng luộc cả! Ông có biết tí gì về ẩm thực Đông Á không đấy?”

“Nhưng đã là lẩu thì càng cần đun sôi chứ.”

“Tóm lại là, thời kỳ hoàng kim của hardboiled[4] qua rồi.”

“Ray, ông đang căng thẳng quá đấy.” Hắn khoác vai Raymond. “Hãy làm một The Big Sleep nào.”

“Tôi là Raymond Jackson! Không phải Raymond Chandler[5]. Và tôi cũng không viết tiểu thuyết.” Ray hất tay ông ta ra.

“Ông cứng nhắc quá thể đấy.” Hắn thở dài và rít một hơi thuốc. “Mà thôi kệ. Dù gì thì tôi cũng có trách nhiệm với ông mà. Để tôi xử lý hộ cho.”

“Ông làm được không đấy?”

“Ciao[6]!” Hắn hất tay.

“Tôi không đủ sức mà gánh ông như Hitler đâu, nên làm ơn hoàn thành trách nhiệm nhé, Mussoulini.”



Cũng trong lúc đó, nhóm nhẫn giả và DIF đã thành công xâm nhập vào đất liền.

“Không tin được là anh cho nổ tung cả tàu và để chúng tôi chèo thuyền gãy cả vai đấy.” Dash gầm lên với Tanba.

“Các cô cậu yếu quá đấy.” Tanba đứng trên bãi cát.

“Anh có phải chèo thuyền đâu mà phán!” Felix quát.

“Đi xâm nhập mà ồn như cái chợ.” Kotaro lầm bầm.

“Thế còn bao xa nữa mới tới?” Faye hỏi.

“Thẳng hướng này thì quãng đường dài khoảng hơn tám dặm.” Tanba chỉ. “Trinh sát tôi cử đi đã không quay về, nên tôi dự đoán là họ đã bị chúng thủ tiêu.”

“Nhẫn giả của NP bị đám buôn người thủ tiêu?” Dom hỏi.

“Không, tệ hơn cơ.” Kotaro nói và rút chiếc phi tiêu ra. “Trong số kẻ địch có cả nhẫn giả.”

“Nhạy bén đấy, nhóc bất tài.” Một ninja xuất hiện ngay bên cạnh Kotaro. Cậu cúi xuống và quay lại thì hắn cũng biến mất. DIF rút súng ra sẵn sàng bắn. Tanba trông vẫn bình chân như vại.

“Mochizuki Izumo.” Tanba lên tiếng.

“Momochi Tanba.” Gã ninja kia đáp lại. “Mi vẫn làm con chó săn cho con ả Trung Quốc kia à?”

“Cô ấy có mang quốc tịch Nhật Bản nhé.” Tanba trả treo. “Quan trọng hơn là cô ấy có cả quốc tịch Asgard.”

“Nó không thay đổi việc mày là một con chó săn đâu nhóc.”

“Kìa, ông hơn tôi có bao nhiêu… bảy tuổi nhỉ?”

“Là bảy mươi!” Izumo quát.

“Đủ rồi đấy Izumo.” Một người đàn ông ăn mặc theo phong cách hardboiled xuất hiện bên cạnh Izumo và đưa tay chào đón nhóm đặc cảnh cùng ninja. “Ciao!”

“Không thể nào!” Tanba lần đầu tiên đánh mất nụ cười và rơi vào thế phòng thủ. “Ông…” Anh nhìn gã người Ý vừa xuất hiện và tay ninja bên cạnh. “Sao ông có thể làm việc cho một kẻ như thế này hả?”

“Có vấn đề gì sao?” Izumo nhún vai. “Đơn giản là bên cạnh ông ấy, tao cảm thấy thích thú. Còn gì vui hơn là chiến đấu cùng một kẻ đã từng gây chiến khắp thế giới kia chứ?”

“Đó là ai thế?” Kotaro hỏi Tanba.

“Một kẻ được cho là đã chết, cách đây tám mươi năm. Trùm phát xít Ý. Benito Mussoulini.”

[1] Con quỷ nhân vật chính trong loạt phim cùng tên.
[2] Liên kết (tiếng Pháp).
[3] Một tác giả tiểu thuyết trinh thám và truyện ngắn Hard-boiled người Mỹ.
[4] Hardboiled là thể loại tiểu thuyết thám tử và tội phạm ở Mỹ đầu thế kỷ XX, cũng là từ dùng để chỉ phong cách của các thám tử trong các tiểu thuyết đó như mũ phớt, áo vest và ngầu lòi. Nhưng dịch thô ra thì Hardboiled là trứng luộc nên mới có cuộc hội thoại về lẩu ở trên.
[5] Một tác giả tiểu thuyết trinh thám người Anh gốc Mỹ. The Big Sleep là một tác phẩm nổi tiếng của ông.
[6] Xin chào – Tạm biệt trong tiếng Ý. Giống với “chào” trong tiếng Việt.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
CÓ LÀ AI THÌ CŨNG PHẢI TẤU HÀI THÔI.
Chi đi vào khu vực tập trung của Valkyrie. Chỗ đó cầm con trai nên An và Thuận phải đứng ngoài.

Họ tranh thủ đi thăm quan và dừng lại trước tấm bảng vinh danh mười kiếm sĩ số một thế giới. Có ảnh Mông Điềm là quen, Hades thì họ chỉ nhớ lờ mờ. Nhưng đáng ngạc nhiên nhất là cái tên thứ tám: Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản.

“Thế nào?” Một người nhào tới khoác vai hai đứa. “Ngầu chứ?”

Anh ta có mái tóc đen cắt ngắn với một nụ cười rạng rỡ trên nước da bánh mật. Dáng người anh cao ráo trong chiếc áo phông Valhalla, bên hông anh đeo một thanh kiếm. Ở chân trái anh, có hình xắm một con rồng dài từ cẳng chân lên đến bắp đùi.

“Anh là…” Thuận nhìn anh ta, rồi nhìn lên tấm bảng vinh danh.

“Anh là Trần Quốc Toản!?” Hai đứa hét toáng lên.

“Làm gì mà căng thẳng thế?” Anh vỗ vai hai đứa. “Ăn cam không?”

Anh đưa mỗi đứa một quả cam nhỏ.

“Cam đường canh, ngọt lắm.” Anh bóc một quả ra ăn.

Hai đứa nhỏ nhìn nhau. Đây là lần đầu họ gặp một người bất tử mà họ biết rất nhiều về anh ta qua từng trang sách Lịch sử. Người thiếu niên đã bóp nát quả cam vì không được dự họp. Người thiếu niên đã thêu lá cờ sáu chữ vàng và đánh đuổi giặc ngoại xâm… và hy sinh.

Nhưng giờ anh ta đang đứng trước mặt họ. Và đưa họ cam.

“Ăn đi. Đừng bóp.” Anh ta nhắc.

Thuận đưa quả cam cho An nhờ bóc hộ (vì cậu không có móng tay).

“Ừm, Trần Quốc Toản…”

“Gọi anh là Toản đi.” Anh ta cười. “Hai đứa cũng sàng sàng tuổi anh đúng không? Mười bảy nhỉ?”

“Dạ…” Thuận ậm ừ.

“Lúc anh trở thành bất tử thì cũng tầm đó thôi.” Anh ta lại cười rồi vỗ vai Thuận một cái. “Sao nhìn em xanh xao thế? Ốm à?”

“Erm…” Thuận chẳng biết đối đáp thế nào.

“Chào anh.” An bắt tay Trần Quốc Toản. “Em là An. Em hâm mộ anh lắm đấy.”

“Chào em. Anh cũng nghe kể về mấy đứa. Nhỏ mà giỏi phết đấy.”

“An!” Thuận cứng người. “Đừng có vô lễ thế chứ!”

“Thoải mái đi.” Toản vỗ vai Thuận. “Em căng thẳng quá đấy.”

“Dạ…” Thuận dần lấy lại bình tĩnh. “Chắc là do đây là lần đầu em gặp một người bất tử cùng quê nên hơi bỡ ngỡ.”

“Anh tưởng hai đứa gặp Tường với Tân ở cổng Valhalla rồi chứ?”

“Dạ.” An gật đầu. “Nhưng bọn em không biết nhiều về hai người đó lắm nên… ừm, cảm giác cũng nhưng gặp những người bất tử khác.”

“Thế hai đứa đang học gì?”

“Bọn em đang học cách đánh trận của Bạch Khởi. Nhưng hiện tại bọn em cũng cần rèn luyện võ lực.” Thuận đáp rồi nhìn Toản. “Anh có biết ai có thể dạy bọn em kỹ thuật chiến đấu giỏi hơn không ạ?”

“Em hỏi thế,” Toản nhìn vào mắt Thuận. “nhưng thực ra đang muốn anh dạy các em đúng không?”

“Dạ… vâng.” Thuận ngại ngùng đáp.

“Thế hai đứa chiến đấu theo trường phái gì?”

“Em học Thái Cực Quyền và kỹ thuật chiến đấu với khiên và kiếm. An thuộc trường phái samurai. Bạch Khởi nói lối chiến đấu nguyên mẫu của em là hoang dã. Còn của An là kiếm thuật với sức mạnh và uy lực.”

“Hoang dã… sức mạnh và uy lực…” Toản xoa cằm. “Anh hiểu rồi.”

Hai đứa nhìn người thiếu niên.

“An, em đi với anh. Còn Thuận, nếu em chiến đấu theo kiểu Hy Lạp thì em có thể tới Uruk.”

“Uruk?”

“Ngày xưa là một thành bang. Nhưng bây giờ, đó là đền thờ rồi.”



My đứng trên đám mây. Cô có cảm giác chẳng khác gì trên mặt đất. Cô tung đôi cánh trắng đen ra và bay quanh các đám mây. Chúng đều rắn chắc nên cô khá chắc bên trong không có hòn đảo Siêu Thú hay Laputa nào trong đó.

Đây là nơi mà con người thường gọi là Thiên đường. Nơi các thiên thần phục vụ cho Chúa sinh sống và làm việc. Nó nằm cách Valhalla vài nghìn cây số về phía nam nhưng nhờ có các cổng dịch chuyển ở khắp nơi mà My có thể tới trong tích tắc.

Nói thêm về Thiên đường. Ở đây chẳng có ông Chúa nào hết. Nơi này là nơi được Abraham, ông tổ của các tôn giáo độc thần vùng Trung Đông xây dựng nên dưới thời vua Gilgamesh.

Các thiên thần ban đầu do Thượng Hoàng Messiah[1] tạo ra. Đến thời vua Gilgamesh thì thiên thần là người chết và lên Thiên đường, được ban cho đôi cánh để tiếp tục bảo vệ thế giới. Họ có cơ thể mỏng manh của con người và linh hồn mạnh mẽ của thần thánh. Họ có thể bị giết nhưng cũng nhanh chóng tái sinh bằng cách nhập vào cơ thể một thai nhi. Đứa trẻ con người ấy sẽ lớn lên như người thường cho đến khi thức tỉnh lại ký ức thiên thần của mình. Đại khái thì nó hao hao với các Thượng Thần Vương.

Đó là lý do My gặp Michael khi anh ta là một đứa trẻ.

“Rốt cuộc cậu ở đâu vậy, Michael?” My than vãn.

Một lưỡi kiếm vung vào cổ My. My lộn nhào né đòn. Cô chưa làm chủ được sức mạnh nhưng lộn nhào trên không là trò hay nhất cô có thể làm.

“Ác quỷ!” Thiên thần trước mặt My hét. “Chết đi.”

Anh ta có mái tóc vàng sáng bóng và mặc bộ trang phục trắng. Trên tay anh là thanh kiếm dài.

“Ác quỷ?” My trỏ vào mình. “Tôi á?”

“Đồ Ác quỷ dám chiếm lấy cơ thể của thiên thần tội nghiệp.” Anh ta nói. “Ta sẽ giết ngươi!”

“Từ từ đã!” My chỉ còn cách né đòn. Nếu cô phản công, các thiên thần khác sẽ nghĩ My là kẻ xâm nhập bất chính và bao vây cô mất.

“Tôi không phải Ác quỷ!”

“Đừng có già mồm.” Chàng thiên thần quyết chém My cho bằng được. Anh ta bay nhanh hơn My, điêu luyện hơn My, nhưng cô né đòn ở khoảnh khắc cuối cùng, khiến anh ta không thể chém trúng cô.

“Đừng trốn nữa!” Thiên thần hét lớn. My đang trốn sau một đám mây. “Hay rời khỏi thân thể của thiên thần ấy và giao chiến với ta đi.”

“Xem hết cách nào.” My thở dài và lao thẳng vào anh ta. Một cú vung kiếm của My khiến anh ta lùi lại đôi chút.

“Cũng chịu ra mặt chiến đấu với ta kể như ngươi cũng có chút bản lĩnh. Ta sẽ cho ngươi chết nhanh gọn một chút.”

Anh chàng thiên thần lao vào My. Cô né từng cú chém. Tốc độ quá chậm nếu so với mấy đứa em cô.

My né một đòn đâm và lên gối vào bụng anh ta.

“Mi…”

“Do anh đấy chứ.” My bực mình.

Thiên thần rơi xuống.

“Này!” My lao theo, nhưng không bắt được anh ta.

Một tia sáng xoẹt qua. My thấy mình đứng trên một đám mây cứng. Bên cạnh có vị thiên thần lúc nãy.

“May mà ta bắt kịp nhé.”

Người vừa lên tiếng là một cậu bé có đôi mắt vàng và mái tóc đỏ giống như tóc của My nhưng sáng hơn. Trông cậu cùng lắm chỉ bằng Maxwell. Cậu ta mặc bộ vest trắng tinh. Trên cổ là chiếc nơ đen. Đã hơn mười năm, cậu ta không thay đổi gì.

“Michael!” My reo lên và lao vào tung cậu lên trời.

“My!” Michael cũng cười tươi. “Cậu… thay đổi nhiều quá…”

“Còn cậu chẳng lớn lên chút nào cả.”

“Con bé này là ai vậy?” Người thiên thần nghĩ. “Sao dám nói chuyện với Ngài Michael xuồng xã như vậy chứ? Thôi kệ. Cứ giả vờ bất tỉnh tiếp đi.”

“Sigel,” Michael hằng giọng. “dậy đi.”

“Ngài Michael!” Sigel bật dậy. “Ác quỷ hỗn xược này là ai ạ?”

“Ngươi mới hỗn xược đấy.” Michael búng vào trán Sigel. “Ngươi không nhận ra sức mạnh từ cánh của ta sao?”

“Cánh của Ngài…” Sigel nhìn kỹ cô gái tóc đỏ. Cô ta có hai chiếc cánh một trắng một đen. Từ chiếc cánh trắng tỏa ra nguồn sức mạnh y hệt Ngài Michael.

“Lẽ nào…” Sigel liếc Michael rồi lại nhìn My. “vị đây là…”

“Là người được cấy ghép cánh của ta.” Michael nói. “Hải Tiểu My.”

Michael dẫn My đi một vòng quanh Thiên đường. Tất cả mọi người đều có cánh trắng, khi My đi ngang tất cả mọi người đều cúi chào Michael và liếc My bàn tán.

“Này,” My ghé sát vào tai Michael. “bộ con người ở đây là chuyện lạ lắm sao?”

“Cậu kể cho tớ nghe, có bao nhiêu người sống được tới Thiên đường?” Michael dẫn My vào một căn phòng. Giữa phòng có một chiếc bàn và một cô bé. Đối diện My là một cánh cửa có hình của cây sự sống Kabbalah. Phía trên cánh cửa là bức tượng hình một thần thần giấu mặt sau chiếc mũ trùm đầu. Sau lưng là hàng trăm đôi cánh trải rộng ra khắp căn phòng. Mỗi chiếc cánh đều có khắc những ký tự mà My không hiểu. Trong đó có một số chiếc cánh đang phát sáng.

“Đây là người đã khiến Michael phải tự giật đứt cánh của mình sao?” Một nữ thiên thần nâng cằm My. Cô có khuôn mặt xinh đẹp, chiếc mũi cao thanh tao và dáng người như chiếc đồng hồ cát. Làn da cô trắng như tuyết, mái tóc vàng dài đến đầu gối và đôi mắt xanh dương của cô nhìn thẳng vào mắt My. Cô mặc một chiếc váy trắng khoét đến tận rốn và đeo một chiếc vòng cổ có một viên pha lê bảy màu.

“Đừng đùa cô ấy, Sophiel.” Michael hằng giọng.

“Sophiel… thiên thần sắc đẹp sao?” My nhìn cô.

“Ôi, tôi nổi tiếng đến thế à?” Sophiel chạm mũi với My. Người cô có mùi như hoa anh đào.

“Này,” Một cánh tay mạnh mẽ kéo My ra khỏi Sophiel. “ngừng mấy trò đùa này lại đi.”

Anh chàng thiên thần này có thân hình to lớn và vạm vỡ, mái tóc anh có màu nâu sẫm và đôi mắt xanh. Anh mặc một bộ vest trắng bạc lịch lãm và sau lưng anh đang đeo một thanh kiếm khổng lồ.

“Xin chào quý cô.” Anh thả tay My ra và cúi người lịch sự. “Tôi là Barachiel. Xin lỗi cô vì sự bất lịch sự của em gái tôi.”

“Ai là em gái anh chứ?” Sophiel lầm bầm.

“Gia đình các người dị thật đấy.” My cười trừ.

“Cô mà cũng dám nói lời ấy à?” Một thiên thần lên tiếng. Anh ta đang nằm trên chiếc võng đung đưa và đọc sách. Anh có mái tóc vàng gần đỏ và đang khoác một chiếc áo blouse trắng.

“Đó là Raphael, anh ta đã theo dõi cả nhà cô suốt một thời gian dài.” Barachiel nói với My.

“Anh ta theo dõi tôi ư?”

“Anh ta thắc mắc vì sao một kẻ phàm trần có thể chịu đựng được sức mạnh từ chiếc cánh của một thiên thần. Nhưng lý do thực sự là anh ta quan tâm đến Michael thôi.”

“Không có!” Raphael nhào ra và ngã lộn cổ khỏi chiếc võng.

“Này, Homo sapien.” Cô bé thiên thần ngồi trên bàn vẫy My. Đó là một cô bé khoảng mười hai tuổi với mái tóc đỏ ngang lưng và đôi mắt hồng tím. Cô bé đeo một chiếc bờm tóc màu vàng kim tỏa ánh hào quang và mặc một chiếc áo khoác xanh biển và chiếc váy kẻ caro.

“Ừm, tên chị là My.” My quỳ xuống bên cô bé.

“Nhưng giống loài của ngươi là Homo sapien, đúng chứ?”

“Nếu đúng như đám dở hơi ở nhà nói, thì chị là một Á thần.”

Cô bé không nói gì. Mọi người trong phòng bắt đầu cười.

“Lần đầu Uriel không đáp lại được đấy.” Barachiel khoanh tay.

“Oáp~” Một thiên thần ngáp dài và bước tới.

“My!” Các thiên thần đứng ra sau lưng My.

“Cậu đoán xem,” Michael khều cô. “gã đó là ai?”

Anh chàng thiên thần có mái tóc nâu ngang vai và đang mặc áo phông trắng in hình con ngựa cùng chiếc quần jeans rách tả tơi. Nhìn anh ta cứ như một con người bình thường vậy.

“Là… Chúa Jesus?”

“Vớ vẩn!” Cả năm thiên thần mắng My.

“Được rồi, tớ biết ở đây có bảy Archangel. Có Michael, Raphael và Uriel. Vậy thì người cuối cùng,” My chỉ anh ta. “là Gabriel.”

“Ồ…” Năm người vỗ tay.

“Ừm, nhìn anh ta chẳng ra dáng thiên thần gì cả.” My nói thêm. “Trông như sinh viên đại học đang ngập đầu trong deadline vậy.”

“Người ta vẫn hay nói, Gabriel là thiên thần con người nhất trong số các thiên thần mà.” Michael nói. “Trước khi Atlantis sụp đổ, anh ta là cánh tay phải của vua Tiamat đấy.”

“Xem ra thiên thần cũng có nhiều kiểu nhỉ.” My cười. Rồi cô chau mày.

“Sao thế?” Uriel hỏi.

“Bảy Archangel… sao ở đây chỉ có sáu người? Hơn nữa,” My nhìn Barachiel. “anh làm gì có tên trong danh sách các Archangel.”

“Cô ấy nhạy bén thật.” Sophiel gật gù.

“My,” Michael ngồi xuống và ra hiệu cho cô ngồi. Các thiên thần khác cũng vào chỗ. Giờ My mới nhận ra chiếc bàn này có bảy ghế.

“Tôi hả?” My trỏ vào mình.

“KHÔNG!” Cả sáu người gằng giọng.

“Archangel thứ bảy không ở đây đâu.” Barachiel nói.

“Cậu biết thiên thần nào có sức mạnh sánh ngang với các Archangel?” Michael hỏi.

“Thiên thần… theo như những gì tớ học được từ thư viện ở Valhalla thì người duy nhất sánh ngang với cậu và các Archangel ở đây là bảy hoàng tử Địa Ngục, đúng không?” Không ai trả lời, My đành nói tiếp. “Tớ biết người mạnh còn hơn cậu đấy Mike. Là Metatron. Nhưng ông ấy là vị vua của Atlantis và giờ thì đang yên giấc dưới ba tấc đất ở Phú Thọ rồi. Người xếp ngay sau ông ấy, là thiên thần mạnh nhất Thiên đường, ác quỷ mạnh nhất Địa ngục. Thiên thần Sao Mai Lucifer. Đúng không?”

“Đúng.” Họ gật đầu.

“Và, tôi đang ngồi trên chiếc ghế của Lucifer sao?”

“Không.” Sáu thiên thần lắc đầu.

“Đủ rồi đấy, các người trêu tôi à?” My đập bàn.

“Không.” Barachiel nói. “Nếu cô muốn sử dụng được sức mạnh của các thiên thần, cô cần hiểu về thiên thần.”

“Nên bọn tôi đang cố giúp cô thôi.” Uriel nói thêm.

“My,” Michael nói. “trước đây Lucifer là thiên thần mạnh nhất. Sau khi bị đày xuống Địa ngục thì tớ, Raphael, Uriel và thằng ngớ ngẩn kia là những thiên thần đứng đầu Thiên đường. Nhưng theo thời gian, mọi thứ thay đổi. Tớ và Gabriel không còn là những thiên thần mạnh nhất nữa.”

“Thế bây giờ…”

“Kẻ mạnh nhất Thiên đường,” Uriel nhìn lên tường, về phía một chiếc cánh tỏa sáng mạnh nhất nhưng lại nằm rất xa với thiên thần đội mũ trùm đầu. Cái tên trên đó sáng đến mức My có thể nhìn rõ các ký tự: סַמָּאֵל.

Điều đặc biệt là My đọc được nó.

“Samael.” My đọc lên cái tên. “Là ai thế?”

“Samael. Thiên thần của cái chết. Thiên thần mạnh nhất Thiên đường.” Michael nói.

[1] Một từ dùng để chỉ Đấng cứu thế trong các tôn giáo độc thần Abraham.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Trận chiến diễn ra vô cùng căng thẳng. Nhẫn giả của cả hai phe lao vào quyết chiến. Nhóm DIF cố vượt qua và tiếp cận cơ sở của Raymond. Họ vượt trội hơn về chất lượng, nhưng bị đè bẹp bởi số lượng.

“Bảo!” Dash hét lớn ném thanh kiếm đâm trúng tên ninja định đâm lén.

“Tôi cứu anh một mạng đấy.” Dash hếch mũi.

Bảo bắn hạ tên đang nhắm bắn Dash.

“Giờ hòa rồi.” Bảo thay hộp đạn và tiến lên.

“Đồ chết tiệt.”

Sáu người nhóm DIF tới được cửa phòng nghiên cứu. Nhưng tên người Ý chặn họ lại.

“Từ từ nào lũ nhóc.” Hắn cười.

“Benito Mussoulini…” Faye gầm gừ.

“Ồ, có phải là cô bé được gắn Enigma không? Mắt cô vẫn tốt chứ?”

“Quá tốt luôn.” Faye bắn không do dự. Một tên xuất hiện chặn viên đạn bằng tay không.

“Này, nếu ông còn sống, thì Hitler chắc cũng thế hả?” Phú hỏi.

“Hitler? Hắn sao?” Mussoulini cười sang sảng. “Tên người ngoài hành tinh đó à? Đúng! Hắn còn sống. Nhưng không! Hắn chết rồi.”

“Là thế nào!?” Bảo chạu mày.

“Tao đã giết Hitler! Sau khi bọn Ivan[1] tiến vào được Berlin, tên râu bàn chải đó đã trốn tới Nam Cực rồi trở về thế giới của hắn. Còn tao thì chiếm quyền kiểm soát lũ Ma Sói và số vũ khí tối tân của hắn. Tao đã bắt được cả người bất tử đấy. Nhưng tao đã bán lại xác của chúng cho một tên Hy Lạp. Hắn trao cho ta một đội quân zombie, ta đã dùng số zombie ấy để cắn chết Hitler khi hắn quay lại. Bọn mày biết gien của Hitler mạnh thế nào không? Nó là chất kích thích để bọn tao dùng để khiến lũ chó kia trở nên dễ tương thích với các hợp chất. Nó là món quà tạo hóa đã ban cho giống loài của hắn. Nhưng hắn lại không biết sử dụng! Trùm phát xít cuối cùng cũng bị thủ tiêu bởi chính phát xít. Hahaha!”

“Chúng mày cũng điên hết rồi.” Felix nói. “Vậy tại sao bọn mày lại muốn thảm sát người Bamboche?”

“Vì bọn chúng đều không sử dụng được.”

“Cái gì?” Felix trừng mắt.

“Bamboche muốn giữ được sức mạnh thì không được cắt tóc cho đến năm mười hai tuổi. Nhưng bọn chúng đều quên mất nguồn gốc của mình rồi. Chúng mất đi sức mạnh của tổ tiên. Chúng không còn giá trị nữa…” Hắn nhìn DIF. “Hơn nữa, giết bớt lũ mọi đen cũng không sao mà.”

“Đồ ác quỷ!!!” Dash lao vào tấn công tên trùm phát xít.

Thanh kiếm của cậu đánh văng tên chiến binh nhưng hắn cũng túm cậu và hất văng cậu lên cao. Felix đâm kiếm và hắn. Hắn dễ dàng né và lên gối vào bụng cậu rồi đá cậu ngã sang bên.

“Bảo!” Faye hét. “Cậu vào trong đi.”

“Sao lại là tôi?”

“Chú là đội trưởng mà, giải quyết phần quan trọng nhất đi.” Phú nhắc và triệu hồi dàn nhạc.

“Thế thì, mọi người bảo trọng nhé.” Bảo chạy quay Benito vào trong căn cứ.

“RAYMOND!” Bảo hét to. Tổng tư Lệnh Raymond Jackson đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm.

“Mệt mỏi với lũ nhóc chúng mi thật đấy.” Raymond thở dài đưa lòng bàn tay máy móc về phía Bảo và bắn ra một chùm năng lượng. Bảo giương cung đỡ được nhưng bị nó hất ra phía sau.

“Chỗ này quan trọng lắm,” Ở cổ tay Raymond xuất hiện một lưỡi kiếm. “Nên hạn chế phá phách nhé.”

Hắn bước tới chém xuống Bảo. Bảo đưa cung lên đỡ, hướng mũi cung về phía hắn. Cậu nắm dây cương và một mũi tên lửa xuất hiện nhắm thẳng vào đầu Raymond.

Ông ta đá thẳng vào bụng cậu. Bảo ngã ra sau. Raymond lấy súng ra và nhắm thẳng vào Bảo.

“Tạm biệt.”

Viên đạn bắn ra. Bảo dựng tường lửa chặn lại. Raymond đá thẳng qua tường lửa. Chiếc quần cháy xém một chút, nhưng chân của ông ta vẫn bình thường.

“Khốn kiếp.” Bảo đứng dậy. “Đúng là không thể tin mớ tài liệu đểu mà.”

Không chỉ cánh tay, cả chân ông ta cũng đã được cơ khí hóa.

“Đây là hậu quả của việc yếu đuối.” Hắn thở dài.

“Không phải là cái giá của sự kiêu ngạo à?” Bảo lau máu mũi.

“Cậu đọc truyện tranh nhiều quá rồi.” Ray thở dài. “Cách đây nhiều năm, ta đã phải chiến đấu trên các chiến trường khốc liệt nhất. Ta đã cố gắng đưa đồng đội rời khỏi cơn mưa đạn của kẻ thù. Nhưng cậu biết không? Những người đáng lỹ phải ở phía sau yểm trợ cho chúng ta rút lui, lại là những kẻ rút lui đầu tiên.”

“Cái gì?” Bảo lết dậy.

“Chúng phản bội lại ta.” Ray nhún vai. “Cậu biết lý do mà phải không?”

“Họ… sợ hãi…” Bảo không thể không nói rằng mình đồng cảm với ông ta. Những kẻ bỏ lại đồng đội và quay lưng bỏ chạy đều là lũ cặn bã.

“Đúng thế.” Ray đạp lên lưng Bảo. “Chúng sợ hãi. Vậy nguồn gốc của nỗi sợ là gì? Là yếu đuối. Làm thế nào để không còn yếu đuối? Mạnh hơn. Và đó là lý do mà ta làm ra điều này.”

“Thế còn thảm sát Bamboche?” Bảo gằn giọng.

“À, tên phát xít người Ý điên rồ kia, ban đầu muốn tiếp tục dự án của Hitler, dùng chúng để xây dựng nên quân đội hùng mạnh. Nhưng rồi hết mẫu vật, hắn lại thấy rằng sử dụng dịch cơ thể của Hitler có kết quả hơn, nên hắn đã đề ra cái trò giết lũ Bamboche để đề phòng. Cậu biết mà, hắn còn có ý định tấn công Asgard đấy.”

“Thế ông thì sao?” Bảo hỏi. “Ông cũng định lật đổ thần linh à?”

“Thế thì sao?” Ray trừng mắt. “Kéo lũ thần đó xuống, và chúng ta sẽ trở thành chủ nhân thực sự của thế giới.”

“Ông định làm gì với thế giới này?”

“Ta sẽ giúp nhân loại tiến hóa.” Hắn cúi xuống sát mặt Bảo.

“Ông điên rồi!” Bảo lăn người hướng cung về phía ông ta và bắn.

“Ta điên rồi!” Lão chẳng thèm phủ nhận đưa cánh tay máy ra chặn mũi tên lửa. “Nhưng kẻ điên mới là những kẻ dẫn đường cho nhân loại!”

“Nhân loại không bao giờ cần cái kiểu tiến hóa của ông.”

“Tầm mắt ngắn ngủi của cậu không thể thấy được tương lai đâu.” Ray bắn Bảo. Cậu núp ra sau bức tường.

“Đây là sự tiến hóa! Là điều mà chúng ta bắt buộc phải trải qua.” Ray có tấn công vào tinh thần Bảo. Hoặc chỉ đơn giản là nói cho sướng mồm. “Nhân loại sẽ tiến đến một tầm cao mới. Chúng ta sẽ không còn là con người nữa. Chúng ta sẽ là,” Ông cười toác mang tai. “thần linh.”

Bên ngoài, Dom đang chiến đấu với hai tên SS. Chúng mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là con người. Mà con người thì vẫn có thể bị súng đạn tiêu diệt. Tiếc thay, chúng có phản xạ cực kỳ điên rồ. Thậm chí là túm lấy được viên đạn.

“Chó chết.” Dom chửi thề. “Ước gì tác giả tạo ra tao từ một tác phẩm fantasy nào đó chứ không phải là từ phim Hollywood.”

“Sức mạnh gia đình đâu rồi!?” Một tên đấm tới. Dom đỡ lại thì tên kia lao tới đánh ngã anh.

“Đùa không vui đâu.” Dom đứng dậy đấm vào mặt tên ở gần. Tên ở xa đá vào ngực anh. Dom lùi lại. Hai tên lại tấn công. Dom đạp vào chân một tên rồi vung đầu gối vào đầu tên bên cạnh. Anh rút con dao từ bên hông tên kia ra và đâm thẳng vào lưng hắn.

“Nào, đồng bọn của mày xong rồi.” Dom vẫy vẫy. “Mày có hóa tinh tinh cũng không chạm vào được một sợi tóc của tao đâu thằng chó.”

“Để xem nào.” Tên đó bỗng chốc hóa thành con khỉ đột cao hai mét.

“Ôi chết tiệt.” Hắn đấm một phát khiến Dom văng vào gốc cây.

“Tao sẽ kéo tóc của mày ra khỏi da đầu.”

“Ồ, xem ra đàn ông với nhau thì giải quyết bằng nắm đấm là tốt nhất.”

“Đúng.” Tên tinh tinh đồng ý với Dom.

Cả hai lao vào đấm nhau.

Dash và Felix cũng chật vật chiến đấu với đám lính SS khác trong khi Faye và Phú ở phía sau yểm trợ.

“Nào, ngừng đùa đi.” Benito lên tiếng. “Cho phép các ngươi đánh tất tay đấy.”

Hơn chục tên lính SS quanh họ bắt đầu biến đổi. Một tên tỏa ra sấm sét quanh mình. Một tên hóa khổng lồ. Một tên biến thành nửa người nửa thằn lằn…

“Lũ quái vật gì thế?” Faye thốt lên.

“Là lính SS.” Kotaro hét lớn. Cậu và Tanba đang chiến đấu với Mochizuki Izumo ở bờ biển nhưng nhờ có chia sẻ tầm nhìn của Enigma nên cậu có thể quan sát họ.

“Xem ra là một lũ Esper tệ nhất kinh khủng nhất lịch sử nhân loại.” Phú nhìn một nhạc công bị hai tên xé xác.

“Felix!” Dash đâm xuyên qua đầu một tên đang định cắn Felix.

“Cúi xuống.”

Dash cúi xuống, Felix chém đôi một tên định đánh lén cậu. Một viên đạn bay thẳng tới găm vào đùi Felix.

“Hô, ta định nhắm vào đầu.” Benito thở dài. “Mà thôi kệ vậy.”

“Thằng khốn!” Cặp sừng của Dash phát sáng đỏ rực. Mặt đất xung quanh cậu bốc cháy. Ngọn lửa màu đen nuốt chửng lấy những tên ở gần. Phú và Faye kéo Felix lùi ra sau trước khi ngọn lửa lan tới họ.

“Hai người kéo Felix về đi.” Dash gầm gừ. “Để tôi xử lí chỗ này.”

Phú cõng Felix lên và cả ba lùi lại.

“Chúng bỏ mày lại kìa nhóc.” Mussoulini nói với Dash.

“Nên thế.” Dash nói và vung thanh kiếm. Đôi cánh sáu lưng bung ra.

“Con trai của Satan.” Benito cười. “Có được mày sẽ là một món hời cực lớn đấy.”

Hết đám lính SS, một vài tên mặc đồng phục đặc cảnh bắt đầu xuất hiện.

“Khỉ thật.”

Các đặc cảnh của Raymond tấn công Dash. Tên dùng điện bắn sấm sét vào người Dash, cậu vung kiếm chém ra một ngọn lửa thiêu đốt hắn. Tên sát thủ chết tại chỗ. Cơ thể hắn không có lấy một chút tổn thương. Hai tên tấn công, Dash chém bay đầu một tên, cậu túm lấy nắm đấm của tên còn lại và bóp nát. Sau đó cậu đá gãy cả hai chân hắn.

“Chúng mày làm gì thế hả? Giết nó đi!” Benito hét.

“Quốc trưởng, tên này…”

“Hắn không phải con người nữa.”

“Hắn là quái vật.”

Lần đầu tiên, Werwolf tỏ ra sợ hãi trước một sinh vật.

“Rồi nó cũng chết thôi. Giết nó!”

Dash thở ra một làn hơi màu đen. Cậu bắt đầu nói tiếng Latinh.

“Cái gì?” Benito chưa kịp hoàn hồn.

“Làm sao mà chúng mày đả thương được con trai của tao!?” Cậu hét, ánh mắt ánh lên sự ác ma. Các đặc cảnh và cả đám lính SS đang đứng quanh đó lập tức bị giọng nói của Dash làm cho tê liệt và không thể di chuyển. Đám lính SS, với giác quan được huấn luyện, thậm chí còn ngã xuống. Mọi tế bào bên trong chúng báo hiệu cho chúng rằng kẻ này không thể đùa.

“Mi… mi là Satan!?” Benito quỳ phịch xuống.

“Đúng thế.” Satan gầm gừ. “Thằng chó Lucifer… tại nó mà tao phải tồn tại như thế này… Tao phải giết nó…”

“Nếu mi thực sự là Satan, vậy thì mi muốn làm gì?”

“Tao muốn? Tao muốn tàn sát! Tao muốn phá hủy! Tao muốn giết hết chúng mày!”

Một mũi giáo đâm xuyên qua người Satan.

“Cái gì… thế…”

“Ascalon…” Phú mỉm cười. Bên cạnh cậu, Felix và Faye đang đọc kinh. “Mũi giáo của thánh George.”

Ngọn giáo sáng lên và bay hẳn qua người Dash. Cơ thể cậu không có vết thương nào.

“Thứ quỷ dữ, mi phải bị trừng phạt.” Felix gào lên.

“Cút khỏi người bạn ta ngay!” Faye gầm thét.

Dash quay lại nhìn các bạn mình. Cậu phóng về phía họ.

“Này mấy người,” Dash gầm gừ.

“Dash!” Phú cười.

“ăn gì mà dốt thế hả?” Lưỡi kiếm trong tay Dash đâm qua người Phú.

“Phú!” Faye cúi xuống đỡ cậu, Satan đá vào mặt cô khiến chiếc kính văng ra.

Felix đưa thanh Arondight lên sẵn sàng tử chiến với con quỷ trong tình trạng chân bị thương.

“Tao sẽ tiễn mày đầu tiên.”

Lưỡi kiếm vung lên.

Một thứ gì đó bay tới găm vào người Satan và nổ tung.

“Mày định tiễn ai cơ?”

Tiếng loa to vang rền như sấm. Những chiếc trực thăng bao vây khắp nơi, đội đặc nhiệm chống khủng bố của Inupol cũng được triệu tập và bao vây khu vực xung quanh.

“Đ, đặc cảnh!?” Benito nhìn quanh.

“Hừ, lũ phàm nhân… CÁI GÌ THẾ NÀY!?” Satan thét ầm lên.

Cơ thể này đang dần đào thải hắn. Hắn đang dần tan ra thành những mảnh tro đen.

“Cơ thể thằng bé có một nửa là quỷ.” Một người đàn ông to lớn bước tới. “Nhưng nửa còn lại, đã được bảo hộ bởi thiên thần.”

“Cái gì!?” Satan gầm lên.

“Bây giờ thì,” Tổng Tư Lệnh Krick Kugawa lấy ra một thanh kiếm khổng lồ. “cút khỏi người con trai tao.”

Thanh kiếm Almace vung lên chém đôi người Dash, quét bay linh hồn Satan trong khi không làm tổn hại cơ thể cậu.

“Tổng… Tư Lệnh…” Dash thì thào đổ gục xuống. Đầu cậu tựa vào ngực Tổng Tư Lệnh.

“Không sao đâu.” Krick giữ chặt vai Dash. “Có bố ở đây rồi.”

Vị Tổng Tư Lệnh nhìn đám đặc cảnh đang chĩa vũ khí vào mình. Chúng bắt đầu run rẩy. Đã là đặc cảnh thì ai cũng biết, không được chọc giận Krick Kugawa.

“NGHIÊM!!!” Faye hét lớn.

Tất cả đặc cảnh và lính SS đứng nghiêm quay về phía Krick. Đám lính SS đập tay phải lên ngực trái và tung ra. Đúng kiểu chào của Quốc Xã.

“Chào chiến thắng!” Chúng hét lớn bằng tiếng Đức.

Tất cả mọi người kinh ngạc.

“Thiếu Tá Saintale, mắt cô…”

Lúc này Faye mới nhận ra chiếc kính của mình đã văng đi. Giờ mắt cô là biểu tượng Nazi.

“Chúng mày… chúng mày làm gì thế hả!?” Benito hét lớn.

“Quân SS nghe lệnh!” Faye chớp thời cơ. “Giết Mussoulini!”

“Toàn quân nghe lệnh!” Krick hét. “Trấn áp kẻ thù! Không giết ai hết!”

“Không!!!” Benito hét lớn. Hai tên lính SS gần nhất lao tới tấn công.

“Đùa thôi.” Benito cười. Hai cánh tay ông hóa thành hai cái móng vuốt khổng lồ và xé xác hai tên SS.

“Cái gì?” Krick tròn mắt.

Tên trùm phát xít biến hình. Toàn thân của hắn biến thành một con quái thú khổng lồ. Nó có cái đầu của sư tử, rồng, dê và chim đại bàng. Trên lưng có một đôi cánh khổng lồ màu trắng. Phần thân sau của nó là vô số những xúc tu bạch tuộc.

“Thứ gì thế?” Dom hét lớn sau khi đánh bại tên tinh tinh.

“Đó là Muffin.” Một đặc cảnh phe Jackson nói.

“Muffin?” Krick hỏi.

“Sao các người đặt tên cho quái thú mà nghe như mèo thế?” Faye hỏi.

“Nó là một con Chimera.” Một lính SS thông báo với Faye.

“Nó được Quốc trưởng nuôi.” Tên khác nói.

“Nhưng sau đó bị Benito cải tạo.” Tên nữa lên tiếng.



“Ray!” Benito sau khi biết Chimera, thế thân của mình đã phá bỏ lớp cải trang thì cũng rời khỏi phòng riêng cùng hơn mười tên SS chưa biết chuyện gì xảy ra ngoài kia. Ông thấy tên Tổng Tư Lệnh đang đứng cạnh thân xác bất động của Bảo.

“Sao thế? Krick tới rồi à?” Raymond nói với vẻ không bất ngờ lắm.

“Ông biết hết rồi đúng không? Ông biết là hắn sẽ tới đúng không?”

“Mạng lưới của hắn mạnh hơn tôi. Hắn tìm ra chỗ này nhanh hơn tôi nghĩ đấy.” Raymond quay đi. “Bây giờ thì dọn dẹp và chuồn thôi.”

“Đứng lại đó.” Benito chĩa súng vào Raymond. Xung quanh ông bị bao vây bởi một đám Werwolf.

“Gì thế? Lật mặt à?” Ray nhìn tên trùm phát xít.

“Không.” Benito cười. “Chúng ta xong việc rồi, Ray.”

“Xong cái gì?”

“Có những việc mà chúng ta bắt buộc phải làm. Dù cho có phải đạp lên thi thể của đồng bọn.” Benito nói. “Mẫu thí nghiệm mới nhất đã có thể sử dụng rồi còn gì. Hãy dùng nó lên các mẫu vật, rồi đưa chúng ta xử lý hết bọn đặc cảnh kia đi.”

“Sao tôi phải làm thế?” Ray hỏi. “Mục đích của chúng ta là đánh đổ Odin, không liên quan đến các đặc cảnh ngoài đó.”

“Im đi!” Benito bắn vào mặt đất dưới chân Raymond. “Mày đã định làm thế này lâu rồi đúng không!? Mày biết rằng thứ này có thể cứu được cháu mày nên mày mới làm đúng không!? Và bây giờ khi đã thành công thì mày trở mặt với tao?”

“Ồ, mạng lưới thông tin của ông cũng mạnh đấy.” Raymond nhướn mày. “Nhưng rồi sao? Ông nghĩ lũ Werwolf này chặn được tôi?”

“Thử mới biết được.”

Benito búng tay. Lũ sát thủ ào tới. Raymond bắn vỡ đầu một tên và xoay người chém đôi tên tiếp theo. Một tên khổng lồ nhảy lên định đè ông, Raymond không hốt hoảng né sang bên và đâm kiếm vào cổ hắn. Ông nghiêng người né một cú đâm và đá ngã hắn. Một tên đánh lén. Raynmond vung cái chân kim loại đá văng hắn ra sau. Hắn túm lấy cái chân và ghì chặt. Một tên nhào tới đấm vào mặt Raymond khiến chiếc kính văng ra. Raymond bắn vào đầu hắn và đâm tên đang giữ chân mình.

Còn lại tám tên.

Hai tên lao tới giữ chặt hai tay, một tên giữ eo, một tên nữa ôm chặt hai chân.

“Ừm hứm…” Benito đưa súng lên. “dễ hơn rồi.”

Viên đạn bắn ra, trúng vào cánh cung Agniastra của Bảo. Cậu xoay người bắn hạ hai tên đang giữ tay Raymond bằng súng. Ông giật cùi chỏ vào mũi tên giữ eo và chém tên đang giữ chân. Bốn tên còn lại nhào tới Bảo. Raymond bắn một tên và chặt chân một tên. Bao vung cánh cung chém hạ hai tên nữa.

“Chúng mày… chúng mày làm gì thế hả?” Benito chỉ vào Bảo. “Tên đó vừa mới cố giết mày đấy! Mày đang nghĩ gì thế!?”

“Tao không biết.” Bảo cười, đầu cậu chảy rất nhiều máu. “Tao chỉ đang bảo vệ một ông già sắp về hưu muốn ở nhà bế cháu thôi. Có lẽ nếu tao biểu hiện tốt thì ông ta sẽ cho tao cái ghế Tổng Tư Lệnh cũng nên.”

“Lão già này chưa yếu đến mức cần lũ nhóc các cậu đâu.” Raymond nói.

“Lúc nãy không có tôi thì năm sau có đám giỗ ông đấy.” Bảo nói.

“Lũ khốn!” Benito hét lớn.

Bảo đưa cung lên nhắm bắn. Raymond đưa tay chặn lại.

“Gì thế?” Bảo nhìn ông ta.

“Ta cần hắn. Hắn có thể giúp ta đánh bại thần linh.” Raymond nói.

“Ông bị điên à?” Sao ông vẫn giữ cái suy nghĩ chết bằm đấy?”

“Vì hắn muốn hạ bệ thần thánh. Giống tao.” Benito nói.

“Tại sao chứ?” Bảo hỏi.

“Vì chúng cướp đi con gái của ta.” Raymond nhìn Bảo.

“Con gái ông ta mất vì tin vào phương thuốc bất tử. Rồi cô ta đã bị chúng lừa.” Benito nói. “Con gái ông ta đã tan biến thành cát bụi!”

“Nhưng, ông cũng không thể…”

“Thiếu Tá Bảo,” Raymond nhìn cậu. “cậu không hiểu thế nào là mất đi người thân đâu. Chúng đã cướp đi con gái ta. Giờ thì cháu gái ta cũng sắp bị chúng cướp mất. Để cứu cháu gái ta, ta không ngại việc phải mang danh kẻ biến thái vô nhân tính.”

“Cháu gái ông… Wendy bị gì?”

“Wendy… con bé là một Á thần.”

“Cái gì!?”

“Dù là một Á thần, nhưng cơ thể con người của con bé lại rất yếu.” Benito nói tiếp. “Con bé không thể kiểm soát được phần thần thánh trong mình. Rồi sẽ có một ngày, con bé bị nuốt chửng bởi cái thứ sức mạnh đó.”

“Vậy nên…”

“Ta đã sử dụng tất cả những gì mình có thể, tất cả những thứ có khả năng giúp cho cơ thể con bé trở nên tốt hơn, hoặc là kìm hãm cái thứ sức mạnh quỷ quái kia tốt hơn… Rồi Mussoulini chỉ cho ta cách sử dụng thân thể của những người bất tử và cả các loài quái vật. Các hợp chất mà hắn có được sau khi giết Hitler, hắn đã thành công dụ dỗ tôi, và rồi đến tận hôm nay…” Raymond quay sang nhìn Bảo. “Cậu không có gia đình, cậu không hiểu đâu.”

“Tôi hiểu chứ.” Bảo lên tiếng. “Tôi chưa có cháu như ông, nhưng tôi có một người ông. Và tôi thì không muốn ông mình phải chịu tiếng xấu đâu.”

“Tiếng xấu thì tôi chịu được.” Raymond nói.

“Nhưng tôi thì không.” Bảo bật lại. “Tôi không chấp nhận để cấp trên của mình phải chịu tai tiếng đâu.”

Ray nhìn thằng nhóc người Việt. Nó đang nghĩ cái quái gì thế không biết. Mà chính bản thân ông cũng không biết mình đang nghĩ gì.

“Tôi không quan tâm ông tạo ra siêu đặc cảnh hay gì đó để giúp giữ gìn an ninh hay bất cứ mục đích nào, nhưng Wendy đang chờ ông đấy. Người nhà tôi cũng đang chờ tôi. Nên tôi không chết ở đây đâu.”

“Cậu yên tâm, ta có chuẩn bị rồi.” Ray nói và vung cánh tay sắt thét đấm Bảo bất tỉnh.



“Bắn hạ nó!” Krick ra lệnh.

Một quả tên lửa bay tới bắn trúng con thú.

“Tốt!” Faye giật nắm đấm.

Con thú tung cánh gầm lên bằng cả bốn cái đầu. Chân trước của nó bị thương nhưng hồi phục rất nhanh chóng.

“Thứ đó bất tử à?” Phú lầm bầm.

“Ồ, xem ra ta xong việc ở đây rồi.” Izumo nhìn con quái vật.

“Izumo…” Tanba cố lết dậy, nhưng cơ thể anh không còn chút sức lực nào cả. Kotaro thì bất tỉnh.

“Hừm, không cảm nhận được khí của Benito nữa. Chắc hắn chuồn rồi.” Izumo đạp lên lưng Tanba. “Chào Ngọc Huyên và Hanzo giúp ta nhé.”

Rồi tên nhẫn giả biến mất.

Các đặc cảnh tìm đủ mọi cách để tấn công con quái thú. Họ bắn và chém bằng mọi thứ mình có, nhưng cả cơ thể cải tạo và báu vật cũng không giúp được họ. Con quái thú hồi phục quá nhanh.

“James, Eddie, Mohammed, giữ chặt chân trước của nó. Qing, Henry, giữ chân còn lại. Những người còn lại, dùng toàn bộ hỏa lực tấn công đi.”

Krick ra lệnh, cả đặc cảnh phe ông và phe Raymond đều răm rắp nghe theo. Vì họ biết nếu thứ này thoát khỏi đây thì hậu quá sẽ rất khó lường.

Dù hợp tác cùng trùm phát xít và gây ra biết bao tội lỗi, sâu thẳm bên trong họ vẫn là cảnh sát. Họ vẫn mang trong mình trái tim của chính nghĩa.

“Tổng Tư Lệnh Jackson đâu?” Krick hỏi một người.

“Tôi không biết, Tổng Tư Lệnh vốn là người giám sát dự án, nhưng bây giờ thứ này ở đây… tôi e là Tổng Tư Lệnh gặp chuyện rồi.”

“Được rồi.” Krick vỗ vai cậu. “Cậu đang làm rất tốt, con trai. Cứ tiếp tục đi.”

“Cố gắng lên các đồng chí!” Krick động viên cấp dưới. “Gia đình chúng ta đang đợi, chúng ta bắt buộc phải tiêu diệt thứ này!”

Mọi người hò reo và cố hết sức tấn công. Dẫu cho tất cả đều vô ích.



Raymond dừng lại. Ông đã đặt một chân lên chiếc trực thăng.

“Sao thế?” Benito quay lại nhìn Raymond.

“Vì cháu gái, ta sẵn sàng chịu tiếng biến thái vô nhân tính.” Raymond nói lại lời mình nói khi nãy.

“Đúng thế.” Benito vỗ vai Raymond. Ông đã đào tạo tên này từ khi hắn còn khá trẻ, họ đi với nhau cũng được ba mươi năm rồi. “Dù cho người đời chửi rủa, chúng ta vẫn mặc kệ và tiến về phía trước.”

“Phía trước…” Raymond nhìn bên trong chiếc trực thăng. Trong đó có các thí nghiệm mới nhất của ông. Cả những vũ khí sinh học, các chất huyết thanh và những thứ vũ khí tưởng chừng chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng.

“Đi nào.” Benito bước đi. “còn người là còn tất.”

“Ta đã đánh đổi rất nhiều.” Raymond nói. “Ta mong muốn đồng đội và cấp dưới của mình trở nên thật mạnh mẽ, để không ai phải chết, không ai bị bỏ lại trên chiến trường… Rồi con gái ta chết. Cháu gái ta thì sống trong khi chờ đợi cái chết đến với mình bất cứ lúc nào…”

“Đó là lý do chúng ta phải tiến lên.” Benito nói.

“Nhưng mà,” Raymond chĩa súng vào Benito. “Ta không bỏ rơi đồng đội được.”

“Cái gì?” Benito tròn mắt.

“Jamie từ nhỏ đã mắc chứng sợ độ cao, nhưng thằng bé đánh bại nỗi sợ của mình và trở nên mạnh mẽ trên không. Mohan không biết bơi, nhưng thằng bé đã cố gắng để có thể cứu được người bạn đang sắp chết đuối. Eddie dù có phải hy sinh nửa cơ thể cũng không để đồng đội nó phải chết…”

Raymond thao thao bất tuyệt về đồng đội mình.

“Đồng đội ngươi đã bỏ rơi ngươi, nhớ không!?”

“Nên ta không thể bỏ rơi đồng đội của mình.” Raymond quay đi.

“Thế tao là gì của mày hả!?” Benito hét lớn. “Tao đã cứu mày một mạng! Tao nâng mày lên thành Tổng Tư Lệnh, là tao xây dựng nên nơi này! Giờ mày…”

“Với tôi, ông là ân nhân.” Raymond nói.

“Thế thì…”

“Tôi vừa tha cho ông một mạng đấy.” Raymond lạnh lùng nói.



Con quái thú hất văng những người đang có dùng dây xích để trói nó. Nó vung móng vuốt cào qua mặt đất hất bay một người.

Tổng Tư Lệnh Kugawa vung kiếm chém con quái thú. Nó dùng vuốt chặn lại và dùng xúc tu quấn chặt lấy ông.

“Đồ quái vật…”

Con quái vật thả Krick vào miệng. Một người bay tới ôm lấy ông và kéo xuống đất.

“Bảo!” Dash lao tới bên cạnh đội trưởng.

“Xin lỗi, Raymond và Mussoulini chạy mất rồi.” Bảo báo cáo.

“Bây giờ phải xử lý thứ này đã.” Phú hét lớn. “Thiêu nó đi.”

“Tên lửa cũng không có tác dụng với nó.” Krick lắc đầu.

“Tấn công thế này không phải là cách.” Bảo nói. “Những người ở phe Raymond cũng không biết gì à?”

“Không.” Phú dậm chân. “Đến cả đám lính SS cũng chẳng biết gì về điểm yếu của thứ này.”

Tất cả hỏa lực của họ tấn công con quái thú. Nhưng lại chẳng có tác dụng gì.

“Dùng vũ khí hạt nhân được không?” Felix hỏi.

“Thứ này lớn lên nhờ hạt nhân. Dùng thứ đó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn thôi.” Người khác phản đối.

Một người bị chiếc xúc tu quấn được. Raymond lao tới chặt đứt.

“Tổng Tư Lệnh.” Anh ta mừng rỡ thét.

“Đừng lo. Dù có chết, ta cũng không bỏ rơi đồng đội thêm lần nào nữa đâu.” Ông nhìn cậu. “Ta sẽ không bỏ rơi con cái mình đâu.”

“Các anh em!” Ông hét lớn. “Dự án kết thúc rồi! Chuẩn bị về nhà nào!”

“Hả?” Mọi người kinh ngạc nhìn ông.

“Nhưng trước khi về,” Lưỡi kiếm của ông chĩa vào mặt Muffin. “cùng làm gỏi thứ này nào!”

“Con cái cơ đấy.” Krick cố ý trêu ông bạn già.

“Đôi khi cũng nên học theo ông chứ.” Jackson tránh ánh mắt Kugawa.

“Thế thứ này có điểm yếu chứ?” Krick hỏi.

“Tôi không chắc. Trên lý thuyết, nó bất tử…”

Raymond đứng suy nghĩ.

“Có gì sao?”

“Tôi từng thực hiện một thí nghiệm về bom hố đen, nó có thể hút được thứ này không nhỉ?”

“Các bố bàn kế hoạch thì ra chỗ khác được không!?” Bảo và Dash lao tới hất hai ông già ra trước khi chiếc xúc tu đè bẹp họ.

“Nghĩ cái quái gì mà lại đứng dưới bụng con quái vật mà thảo luận hả?” Faye mắng.

“Này, cái hố đen đó khởi động thế nào?” Krick hỏi.

“Chỉ có tôi biết cách khởi động.” Raymond nói. “Tôi sẽ đi mở. Trong khi đó, các người phải chuồn ngay.”

“Là sao?” Phú nhìn ông ta.

“Vì thứ đó, ta không chắc nó sẽ kinh khủng đến mức nào.”

Tiếng reo hò vang lên. Con quái thú đã bị các đặc cảnh trói lại.

“Được rồi!” Raymond chạy vào phòng thí nghiệm.

“Anh em, rút lui!” Krick ra lệnh.



Raymond đứng trong căn phòng và bắt đầu điều chỉnh các thứ. Ông đã xây dựng nơi này được hơn mười năm rồi. Quả bom hố đen trong tay và cả con quái vật kia đều sinh ra ở đây. Muffin thoát khỏi đống xích và đâm nát cánh cửa lao vào trong phòng thí nghiệm. Nó gầm lên về phía ông.

“Muffin!” Raymond quát. “Ngồi!”

Con Chimera ngồi xuống, nghiêng đầu chờ đợi.

“Đúng rồi, lại đây nào.” Raymond vẫy nó. Ông đưa quả bóng ra cho nó. “Thích bóng không cưng?”

Muffin bò tới gần ngửi ngửi.

“Bắt đi!” Raymond đưa cao quả bom hố đen trong tay. Bỗng cánh tay của Raymond cứng đờ.

“Đừng khiến mọi thứ đơn giản như thế chứ.” Benito cầm chiếc điện thoại trong tay tiến về phía ông.

“Ra là thế.” Raymond nhìn lão ta. “Ông đã có hậu chước.”

“Tất nhiên.” Benito nhún vai. “Phải luôn đề phòng chứ.”

“Đồng đội thì không làm thế này với nhau.” Raymond nói.

“Mày mà cũng dám nói thế với tao à!?” Benito đạp ngã Ray. “Là mày phản bội tao!”

“Tôi không phản bội ai cả.” Raymond nói. “Ngay từ đầu, tôi và ông đã không chung thuyền rồi. Chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

“Thế mày có lợi dụng những kẻ ngoài kia không!?” Benito đá vào mặt Raymond. Ông nằm ngửa người ra.

Một viên đạn bắn trúng chân của Benito.

“AAAAA!” Tên trùm phát xít gục xuống. “Đứa nào!?”

Một đặc cảnh cầm súng bước vào. Trên vai anh ta có quân hàm Đại Tá.

“Bỏ chân ông ra khỏi người bố tôi!” Timmy de Angelo hét lớn.

“Timmy?” Raymond tròn mắt. “Sao cậu lại…”

“Nếu như có ai đó phải hy sinh, con xin phép được làm người đó, thưa bố.” Timmy nhìn người mà anh luôn xem là cha. Anh được ông nuôi nấng từ nhỏ, đã luôn xem ông là cha mình.

“Ôi trời ơi, xem thiên thần nhỏ của ta kìa.” Raymond lết tới chiếc điện thoại của Benito và giải phóng cánh tay của mình.

“Muffin!” Timmy hét. “Lại đây nào.”

Con Chimera lao tới bên cạnh anh chàng Đại Tá. Nó liếm liếm lên mặt anh một cách đầy yêu thương.

“Chó chết!” Benito bò lết đi.

“Mussoulini,” Raymond Jackson tung hứng quả bom trong tay. “Tôi nghĩ, chúng ta nên xóa bỏ dấu tích về nơi này luôn nhỉ.”

“Khoan, mày định…” Benito nhìn Raymond.

“Tôi mệt rồi.” Raymond thở dài. Ông bước tới chỗ Timmy.

“Timmy.” Raymond vỗ vai cậu. “Cha tự hào về con, con trai.”

“Bố…”

Raymond ôm lấy Timmy và bấm nút trên cánh tay máy móc của mình. Nó mở ra vào tạo thành một bộ phóng tên lửa quấn quanh eo cậu.

“Bố?”

“Xin lỗi Krick hộ bố.” Raymond kích hoạt và khiến cho bộ phóng tên lửa bay đi qua cái lỗ Muffin đã đục trên tường.

“Không thể nào…” Benito tái mặt nhìn Raymond.

“Có chứ.” Raymond gật đầu ngồi xuống. Bàn tay của ông khẽ xoa lên bốn cái đầu của con Chimera. Vốn dĩ nó chỉ có đầu dê, sư tử và rồng với một chiếc đuôi rắn. Nhưng tên trùm phát xít đã khiến con vật tội phiệp phải chịu biết bao đau đớn. “Ông và ta sẽ cùng biến mất ở đây.”

“Không được Raymond!”

“Xin lỗi nhé, Muffin.”

Quả bom trong tay Raymond sáng lên.

Tổng Tư Lệnh đứng dậy, quả bom lăn nhẹ dưới mặt đất. Muffin dùng chiếc đầu dê hích và quả bom.

“RAYMOND!” Benito hét ầm lên.

Raymond đưa tay trái lên trán chào.

“Đặc cảnh quốc tế, vì dân phục vụ. Vì dân hy sinh.”

Toàn bộ khu rừng bị bao phủ trong một mái vòm đen ngòm khổng lồ xuất hiện và biến mất. Kéo theo đó là tất cả những gì từng ở trong nó. Giữa khu rừng xuất hiện một cái hố hình bán cầu hoàn hảo khổng lồ.

Timmy được thả xuống ở boong của một con tàu chiến thuộc sở hữu của Inupol. Ở đó, rất nhiều người bị thương đang chữa thương đều quay sang nhìn anh. Bao gồm cả Tổng Tư Lệnh Krick Kugawa. Ánh mắt họ chứa đấy vẻ lo lắng, hồi hộp và chờ đợi.

“Báo cáo… Tổng Tư Lệnh Raymond Jackson, vì tiêu diệt quái vật và kẻ thù, đã tự cho nổ bom, hy sinh anh dũng…” Giọng Timmy lạc đi.

Ngay trong nội bộ Inupol, người ghét Raymond đã nhiều như tổ mối. Ngược lại, những người mang ơn ông cũng đông không kém. Bây giờ, tất cả họ đều đứng dậy, nhìn về phía nơi từng xuất hiện hố đen.

“Nghiêmmmmmm!” Tổng Tư Lệnh Kugawa hét lên. Ông không ngoạc mồm gào lên như Faye. Giọng ông không lớn như cô, nhưng đầy vẻ uy nghiêm.

“Chào!”

Tất cả đặc cảnh đưa tay lên trán, nghiêm trang nhìn về phía trước. Ngay cả lính SS cũng tạm bỏ mũ xuống. Họ cũng tiếp xúc với ông một thời gian. Và cảm nghĩ của họ là ông không xem họ là thú vật như Hitler và Mussoulini.

Các nhẫn giả cúi đầu, thể hiện sự kính trọng, dù họ không biết ông là ai.

“Tiễn Tổng Tư Lệnh Raymond Jackson!”



[1] Ý nói quân đội Liên Xô.
 
Top