Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn

[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
“Lần đầu tiên em được thấy chiến trường quy mô thế này phải không?” Sarah hỏi Linh.

Cô gái người Việt đứng trên đồi nhìn ra cảnh quân sĩ hai bên giao chiến. Những nữ chiến binh đánh với những tên khổng lồ.

Đội của Linh được giao nhiệm vụ ở trung quân, ngay phía trước quân chủ lực do Clara dẫn đầu. Cánh trái của họ đang giao chiến với một đội quân những tên khổng lồ mà Linh áng chừng phải đến một trăm tên. Chúng to lớn với đủ loại kích thước. Từ những tên cao ba đến bốn mét cho đến những tên cao trên mười mét.

Amazon là phòng tuyến của Asgard chống lại sự tấn công của Jotunheim. Có nghĩa là, ngay từ khi trở thành một nữ chiến binh Amazon, họ đã được đào tạo để chiến đấu với người khổng lồ. Trong số các tân binh lần đầu ra trận, Linh là người được ưu ái nhất. Vì ai cũng biết chiến tích của cô và đồng đội đã chống lại sự xâm lăng của Jotun cách đây mấy tuần. Linh đã chia sẻ một chút về kinh nghiệm của mình, điều đó có thể giúp họ có thêm một chút cơ hội sống sót trên chiến trường.

Muốn đánh bại chúng, đầu tiên phải đánh hạ chân của chúng, khiến chúng ngã xuống. Sau đó thì xử lý tim hoặc là não. Vì da của chúng rất dày, nên cần phải nhắm vào những cơ quan nội tạng có thể “một phát chết luôn”.

Cũng bởi lớp da dày đó mà súng ống rất hiếm khi có tác dụng với chúng. Dẫn đến việc quân Amazon không sử dụng xạ thủ mà tập trung vào cận chiến và pháo binh. Muốn dùng súng bắn chết một tên khổng lồ, trừ khi có lực bắn đủ mạnh và độ chính xác cao. Linh và Đội quân đánh thuê Owari đáp ứng đủ cả hai tiêu chí ấy.

“Những tên nhỏ con kia là tộc Laistrygonian.” Jennifer giải thích. Cô không để ý rằng những thứ mà cô gọi là nhỏ con ấy cao đến bốn mét. “Những tên cao khoảng mười mét và có da xanh xanh kia là khổng lồ bản địa ở Jotunheim. Jotun.”

“Này, chúng ta không qua kia sao?” Minerva chỉ vào đội quân đang chịu sự chèn ép từ lũ khổng lồ. “Nếu ta không qua giúp họ sẽ bị giết mất.”

“Đừng!” Linh hét lên khiến một số người đang đứng gần đó cũng quay lại nhìn cô.

“Chị xin lỗi.” Linh xoa đầu Minerva. “Nhưng nếu em bỏ vị trí, tất cả chúng ta đều có thể gặp chuyện.”

“Cậu từng ra trận sao?” Eun hỏi.

“Tớ từng tham gia nhiều trận chiến nhỏ. Nhưng đây là trận chiến có quy mô lớn nhất tớ từng tham gia.”

“Chị chị có đoán ra điều điều gì không?” Julie hỏi.

“Quân địch công kích cánh trái của ta là đòn phủ đầu. Nếu cánh trái bị phá hủy, chúng sẽ đánh vào sườn của trung quân, sau đó chúng ta buộc phải dồn quân sang bên trái để chống cự. Điều đó sẽ khiến hàng phòng ngự của chúng ta bị thủng.”

“Ai cũng biết điều đó, cô bé.”

Yüzbaşı Lily cưỡi ngựa đi qua họ.

“Đội trưởng!” Linh ngước lên nhìn cô. Đây là lần đầu Linh thấy cô ở cự ly gần. Cô trông có phần còn to lớn hơn Vương và hai cánh tay cô đầy sẹo. Đôi mắt cô màu nâu sậm và những đường gân đỏ nổi lên khiến cô trông như người bị đau mắt đỏ.

“Chuẩn bị đi, đây sẽ là một cuộc tắm máu đấy.”

“Thôi rồi.”

“Chúng ta sẽ chết hết.”

Mọi người bắt đầu than thở.

“Toàn quân!” Lily đưa cao chiếc rìu chiến và vung về phía trước. “Tấn công!”

Lily cưỡi ngựa lao vào trước. Hai bên cô, các Yüzbaşı khác cũng tiến lên trên những con chiến mã. Kỵ binh cũng phóng đi để cho bộ binh hít bụi tuyết. Linh cùng bộ binh chạy theo sau với những tiếng la hét.

Những tên Laistrygonian tấn công họ, ở cạnh chúng, Lily trông chỉ như một đứa trẻ. Nhưng cô không nao núng, vung rìu chém bay chân hai tên gần nhất và chém bay nửa người của tên ở sau trong khi đồng đội đâm những mũi giáo sắc nhọn vào đầu hai tên vừa bị ngã.

“Giữ vững đội hình!” Lily hét lớn.

Các đội askeri đứng sát vào nhau và bảo vệ lẫn nhau. Linh bắn vào mắt một tên và Jasmine chém ngã hắn.

Minerva đâm ngọn giáo vào một tên, hắn vung cây chùy gỗ vào cô bé nhưng Wendy đỡ được và hất hắn ra. Eun đâm vào giữa cổ tên khổng lồ và hắn ngã xuống.

Bianca ném ngọn giáo xuyên qua họng một tên đang la hét lao tới. Cô cũng mất vũ khí và bị một tên túm lấy nhấc lên. Sarah chém vào chân hắn khiến hắn thả cô gái người Ý ra và một người bên cạnh đâm thanh kiếm vào giữa ngực hắn kéo mạnh lên trên, xẻ đôi cơ thể tên khổng lồ ra.

Tuy khá thuận lợi nhưng cũng có chút khó khăn. Misa bị một tên nhấc bổng lên. Sarah chạy tới cứu nhưng hắn đã cắn đứt mất tay của cô.

“Chị ổn chứ?” Minerva lấy cuộn băng ra cầm máu cho cô.

“Xem ra khó khăn đây.” Linh nhìn lại mặt trận phía trước, quân địch vẫn vững như bàn thạch, quân của Lily thì cứ lao vào liền bị văng ra.

Linh triệu hồi một nghìn không trăm hai mươi tư khẩu súng trường phía trên đầu đội hình địch và nã hết đạn xuống. Lũ khổng lồ tuy khỏe nhưng ăn đạn như vậy cũng khiến hàng ngũ của chúng trở nên rối loạn.

“Hay lắm Linh!” Eun hét lớn rồi quay lại nhìn Linh đang chống người lên khẩu súng. “Linh?”

“Xin lỗi.” Linh thở dốc. “Lâu lắm rồi tớ không bắn nhiều như thế.”

Trong khi tầm nhìn của Linh mờ dần đi, cô thấy đội trưởng Lily đã dẫn kỵ binh chạy đi trước.

“Katie! Ra lệnh đi.” Một người hét lớn với Sarah.

“Sao lại là tôi!?” Sarah chém vào bụng một tên và hỏi ngược lại.

“Onbaşı của bọn này vừa chết rồi, kỵ binh cũng đi xa rồi, bây giờ cậu là người có chức cao nhất đấy.”

“MỌI NGƯỜI, TIẾN THEO YÜZBAŞI!!!” Sarah vung kiếm về phía Lily và toàn bộ quân sĩ mở đường máu theo lối ấy.

Linh bắt đầu hiểu tại sao Sarah nhuộm tóc hồng. Dù mắt đang rất mờ nhưng trong tình trạng tuyết bay rập trời, cô vẫn có thể nhìn thấy màu hồng trên đầu Sarah.

“Ai thấy Alice đâu không?” Eun hỏi. Họ đã tiến vào cánh rừng. Những cái cây ở thế giới của người khổng lồ cũng siêu to khổng lồ. Nơi này đã bị đội của Lily đi qua nên chỉ còn lại những cái xác chết khổng lồ.

“Đầu trận đã không thấy rồi ạ.” Wendy đáp.

“Nya, đội cậu còn mấy người?”

“Một mình tôi.” Người tên Nya đáp.

“Cậu đang chỉ huy tổng cộng hai mươi sáu người đấy.” Jasmine nói. “Số hai mươi sáu trong tiếng Thổ là gì nhỉ?”

“Chính xác là hai mươi sáu tân binh.” Alice xuất hiện trên thân cây.

“Cậu đi đâu nãy giờ vậy?” Linh hỏi.

“Tôi đi tắm máu.” Alice đáp. Ánh mắt cô trông như tên điên giết người hàng loạt. Bộ quần áo và khuôn mặt cô đỏ lừ màu máu.

“Cẩn thận!” Sarah đưa tay ra hiệu dừng lại.

Một người không thấy hiệu lệnh vẫn đi tiếp và bị một tên khổng lồ dẫm nát. Hắn cao đến mười ba mét với thân hình béo núc và cầm trong tay chiếc rìu to như cây San Sơn Phủ. Nếu Vương phải gồng hết sức bình sinh để vung nó thì tên này cầm nó như cây rìu đốn củi vậy.

“Cảm ơn vì bữa ăn.” Hắn nói và túm lấy một người ngay đó. Dù to xác nhưng hắn nhanh kinh hồn.

Tuy nhiên, có người vẫn nhanh hơn hắn. Những con dao ghim vào mắt tên khổng lồ khiến hắn phải thả cô gái ra. Hắn vung rìu lung tung và chém đôi hai người trước khi Alice lao tới và chém đứt đầu hắn bằng con dao nhỏ xíu.

Cả lũ chạy tới hội quân cùng Lily.

“Ủa?” Linh thấy một hiện tượng lạ. “Chúng ta đuổi kịp họ rồi?”

Quả đúng vậy. Quân của Lily đã dừng lại, nhóm Sarah nhập vào và chống chọi quân địch. Những tên Jotun đã xuất hiện. Làn da chúng màu xanh xám, cộng với sương mù khiến Linh không nhận ra chúng cao đến cỡ nào.

“Giết chúng!” Lily vung rìu chỉ lên.

Toàn quân lại tiến lên. Nhưng Linh để ý đã mất gần một nửa quân số. Hai Yüzbaşı tiến lên cùng Lily cũng không thấy đâu nữa. Rồi cô bắt đầu cảm thấy không ổn.

Linh chạy vút qua các nữ chiến binh khác và chạy tới đầu đoàn quân rồi huýt sáo. Con ngựa sắt của Linh xuất hiện bên cạnh và Linh leo lên.

Linh cưỡi ngựa chạy ngang hàng với Lily.

“Yüzbaşı! Có bẫy!”

Linh vừa dứt lời, một toán quân khổng lồ bao vây xung quanh họ thở vào người quân của Lily. Hầu hết quân của cô bị đóng băng và chỉ còn lại Lily và Linh trong vòng vây gần hai mươi tên khổng lồ.

Lũ khổng lồ đập phá tượng băng. Lily gầm lớn và quay lại chém đôi một tên, Linh ở sau bắn yểm trợ.

“Linh, chạy đi!” Lily hét.

“Cô bao tôi bỏ chạy à? Mơ đi.” Linh né cú vung của một tên và dùng mã tấu chém đứt chân hắn.

“Ta bảo ngươi chạy về phía bản doanh địch!”

“Cái gì?”

“Đây là đội của ta, ta phải cứu họ.” LiLy đưa cao nắm đấm với Linh. “Giao phần còn lại cho ngươi đấy, Odinid[1]!”

Linh bắn vào trán một tên nữa rồi quay ngựa bỏ đi.

“Đừng lo, tôi sẽ giúp cậu.”

Alice chẳng biết từ khi nào đã ngồi ngay sau Linh trên con thiết mã.

Linh và Alice xuyên qua một phòng tuyến của lũ khổng lồ. Chúng chẳng thể đuổi kịp con ngựa nhưng phòng tuyến tiếp theo đã nâng những hòn đá lên và sẵn sàng đè nát hai cô gái cùng con ngựa.

Alice đứng dậy trên lưng ngựa. Cô phóng những con dao vào lũ khổng lồ và chúng ngã xuống, tạo một lối cho Linh chạy qua.

“Sao mấy con dao của cậu làm được như thế?” Linh hỏi. Những con dao của Alice nhỏ cỡ dao mổ nhưng mỗi cú đâm đều khiến một tên chết ngay tức khắc dù chúng to lớn gấp mấy lần người thường.

“Eitri.” Alice nói. “Thứ kịch độc có thể giết được cả Atlantician. Mấy tên khổng lồ này chẳng làm khó được chúng đâu.”

Linh thầm nhớ là không được nghịch dao của cô gái này.

“Bản doanh địch kia rồi.” Alice nói.

“Sao chúng canh phòng lỏng lẻo vậy?” Linh không khỏi thắc mắc, lo lắng sẽ có một cuộc phục kích nữa.

“Không, quân địch thực sự không có phục kích.” Alice như đoán được nỗi lo của Linh và nhanh chóng trấn an.

“Sao cậu đoán được nữa vậy?”

“Mùi của chúng, không mạnh. Chỉ có trên đó,” Alice chỉ vào bản doanh địch. “mới có mùi.”

Linh phóng ngựa vào bản doanh địch, đó là những hàng rào gỗ được vuốt nhọn chĩa tua tủa ra xung quanh. Bên trong có khoảng mười tên khổng lồ.

“Cậu chạy thẳng vào và lấy đầu tên chỉ huy đi, để tôi chặn chúng.”

Alice dứt lời và nhảy lên cao ném những con dao nhỏ vào một tên và kéo sợi dây cước cứa đứt đầu hắn. Một tên Hyperborean phun băng vào Alice, cô nhảy phốc lên đầu một tên Jotun và tên khổng lồ bị đóng băng.

“Cô ấy mạnh thật.” Linh thì thầm trong khi phi ngựa về phía tên chỉ huy địch. Hắn cao khoảng bảy mét, trong tay hắn là một mũi giáo nhọn hoắc nhắm vào Linh và chực chờ xiên cô. Linh cho con ngựa bay lên và phun lửa vào hắn. Tên khổng lồ phẩy tay và vung ngọn giáo vào con ngựa. Linh rút khẩu súng lục ra bắn vào mắt tên khổng lồ.

“Gr!” Hắn gầm lên. “Con nhãi tí hon.”

Linh ném thanh mã tấu xuyên qua ngực hắn. Tên khổng lồ gầm lên và đổ gục xuống.

“Xong rồi à?” Lily cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh Linh. Phía sau còn có gần một nửa quân số đội của Lily. Alice trông rất vui sau khi chém sạch lũ khổng lồ.

“Tôi đã xử lý thành công.” Linh cúi đầu. “Sao họ trở lại bình thường được vậy?”

“Cô nghĩ chúng ta đi đánh nhau với người khổng lồ băng mà không đem theo được thứ gì như súng phun lửa sao?”

“Tôi cũng quên mất.” Linh gãi đầu.

“Lily,” Clara chạy tới chỗ cô Yüzbaşı. Nàng Ferik mặc giáp trận có hình đầu sư tử trên trên ngực, trên tay cô là quả chùy vàng. “Đội của cậu thế nào?”

“Còn ba mươi sáu người cả thảy, không thể tái công kích được.”

“Không cần, các cậu đã làm rất tốt.” Clara nhìn các quân sĩ và khẽ cúi đầu. “Các binh sĩ, các cô đã làm rất tốt, hãy quay về hậu tuyến và nghỉ ngơi, phần còn lại cứ để bọn ta. Bọn ta sẽ thực hiện truy kích và đẩy lùi lũ khổng lồ đó.” Clara đưa cao quả chùy. “URAAAA!”

Các cô gái đưa cao vũ khí và hét vang.

Linh dắt con thiết mã và quay về với mọi người.

“Đi đâu đó?” Clara đưa quả chùy ra trước mặt Linh.

“Quay về hậu tuyến.” Linh nói.

“Ngươi, đi với bọn ta.”

“Hả?”

“Truy kích người khổng lồ không phải chuyện đơn giản đâu,” Lily uống một ngụm nước rồi nhìn Linh. “chúng ta cần càng nhiều kỵ binh càng tốt.”

“Báu vật ư?” Clara nhìn con ngựa và khẩu súng. “Nhà ngươi chờ đến khi lên chức đi rồi hẵng nghĩ đến chuyện đó.”

“Báu vật này là tự thân tôi có được nhờ chinh phạt hầm ngục, tôi có quyền sử dụng chúng.”

“Cô từng là Mạo Hiểm Giả?” Lily hỏi.

“Tôi vẫn là Mạo Hiểm Giả, tôi tới đây vì Odin mời. Tôi có thể có chút quan hệ với Nữ hoàng, nhưng tôi tuyệt đối không phải loại lợi dụng quan hệ và tiền bạc để thăng chức tước.”

“Sao tự nhiên mình thấy ngứa tai quá nhỉ…” Kim ở Valhalla ngoáy tai.

“Cô… cô là ai?”

“Tôi là Mạo Hiểm Giả của Bão Tố DST. Và là chiến binh Amazon dưới sự chỉ huy của Yüzbaşı Lily Daurg và Ferik Clara Warrior.”

Một thoáng im lặng. Rồi không gian bị phá vỡ bởi tiếng cười của Lily.

“Chị cười gì?” Clara hỏi.

“Không, chỉ là, con bé đó y hệt em hồi còn là tân binh.”

“Hồi đó em làm sao chứ?”

“Cứ lải nhải về việc mình sẽ trở thành quân trưởng và quyết tâm tiêu diệt tất cả người khổng lồ. Rồi còn muốn sau khi chết trở thành Linh Sĩ để tiếp tục chiến đấu. Em luôn miệng nói về việc em là chiến binh của Amazon và là con cháu của Heracles như thế nào.”

“Clara là gì cơ?” Linh há hốc miệng.

“Con cháu của Đại Anh hùng Heracles.”

“Vậy có cũng thuộc dạng nhất hậu duệ rồi còn gì?”

“Nhưng tôi không có lợi dụng những thứ đó.”

“Bảo sao còn trẻ như vậy mà đã lên được chức cao như này.” Linh trêu.

“Đúng.” Lily gật gù.

“Các người…” Clara đỏ mặt đến mức muốn khóc. “các người hùa nhau bắt nạt tôi…”

“Đừng trẻ con nữa. Clara, chị công nhận tài của cô bé này.” Lily nói.

“Chị…” Clara gãi đầu.

“Về tài năng quân sự và chiến đấu, chị không bằng em. Nhưng về khả năng nhìn người, em không bằng chị đâu.”

“Được rồi.” Clara nhìn Linh. “Lê Dương Thùy Linh! Cô sẽ được thăng chức Onbaşı. Nếu hỗ trợ truy sát quân địch toàn thắng, sẽ luận công trạng mà tiếp tục thăng chức.”

“Tuân lệnh!”

Thế là Linh tiếp tục cùng Lily và Clara đánh truy kích người khổng lồ.



[1] Ghép từ tên Odin với hậu tố “id”. Trong tiếng Hy Lạp, thêm hậu tố này (hoặc “idae”, “ides”) sau tên một người để gọi một người khác thể hiện việc người đó sẽ thể hiện mối quan hệ huyết thống giữa họ (hoặc ít nhất thì tác giả nghĩ thế). Có một số ví dụ như Heracleid (hậu duệ của Heracles), Nereid (các con gái của Nereus)… Đến hiện tại vẫn chưa rõ tại sao Lily lại dùng hậu tố Hy Lạp ghép vào tên một vị thần Bắc Âu.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Makaria ngồi bên gốc cây lựu. Cô nhớ lại lần đầu cô gặp Huy. Khi ấy, hai đứa nhóc mười ba tuổi đột nhiên xuất hiện ở Địa Ngục và đòi gặp cha cô. Tất nhiên là được gặp. Cha cô đánh cho cả hai thừa sống thiếu chết. Thế mà bây giờ, một người thì là Thượng Thần Vương Fenris, một trong bảy vị vua vĩ đại. Một người thì là con trai của vua Hakuryuu, người thầy mà cha cô luôn kính trọng trong suốt cuộc đời bất tử của mình.

Makaria đặt tờ báo xuống. Khi sáu vị thần Olympian đầu tiên thoát khỏi bụng của Kronos, họ đã phải trốn đi khắp nơi để thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù. Những người có thể cưu mang họ khi ấy chỉ có thể là các Thượng Thần Vương đầy quyền năng mà thôi. Khi ấy, đứa trẻ Hades đã được vua Hakuryuu nuôi dạy và trở thành một vị Chúa Tể Địa Ngục như bây giờ đây. Điều này giải thích cho lý do vì sao cha cô đồng ý dạy Quân, và lý do Quân có thể dễ dàng tiếp thu kiếm thuật như thế.

“Nhưng sao hai đứa trẻ khả tử lại dám tới tận đây nhỉ?” Makaria hỏi Dinazade, người mà họ muốn đưa trở về.

“Theseus và Pirithous cũng là người khả tử đấy thôi.” Dinazade trả lời.

“Nhưng hai tên kia đã phải… gần ba mươi tuổi nhỉ? Còn hai đứa nhóc của cậu, mới mười ba. Và chúng sống sót qua được Tartarus?”

“Họ rất kỳ lạ phải không?” Dinazade thở dài. “Đáng lý thì tớ mới phải lo lắng cho họ. Nhưng đối với họ, tớ không phải người bất tử. Cũng chẳng phải công chúa hay pháp sư vĩ đại gì hết. Đối với họ, tớ là em gái.”

“Chị Melinoe chưa từng đối xử với tớ như thế. Chị ấy toàn bắt tớ ở nhà mỗi khi chị ấy đi chinh chiến.”

“Đó là cách cô ấy bảo vệ cậu còn gì.” Dinazade mỉm cười.

“Tớ chán!” Maka phồng má.

“Được, thế ta giao cho con việc quản thúc hai đứa nhóc khả tử kia nhé.” Persephone đi ngang.

“Mẹ!”

“Dinazade, con ra đây với ta.”

Dinazade đi theo Persephone, bỏ lại Makaria một mình.

“Sao ta phải trông chừng hai ngươi chứ?” Makaria nhìn thân thể hai đứa nhóc khả tử nằm dài trên cánh đồng hoa. Một đứa tóc bạc và một đứa tóc đen.

Bỗng nhiên tên nhóc tóc đen bật dậy.

“Mình còn sống?” Hắn tự hỏi.

“Còn.” Makaria đáp.

“Cô… là ai?” Hắn khẽ đứng dậy. “Bạn tôi đâu? Em tôi đâu?”

Makaria nhớ lại việc hắn bộc phát thứ sức mạnh kỳ quái đã khiến cả Erebos rung chuyển, gây thiệt hại cực kỳ to lớn đến quân phòng và giao thông.

“Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy?” Maka hỏi hắn. Hắn có mái tóc đen rối như tổ quạ và đôi mắt nâu đen. Hắn chỉ cao đến ngang ngực cô nhưng khí thế của hắn thì rất lớn. Dù mới bị đánh te tua.

“Bạn tôi đâu?” Hắn cứng đầu hỏi tiếp.

“Bên cạnh ngươi kìa.” Makaria thở dài chỉ sang bên.

“Quân!” Hắn lao tới bên cạnh tên nhóc tóc bạc và cố gọi hắn dậy.

“Trả lời câu hỏi của ta, các ngươi là ai?”

“Cô làm gì bạn tôi thế hả?” Hắn trừng mắt nhìn Maka.

“Ngươi dám nhìn một vị thần bằng ánh mắt đó sao!?” Maka cũng trừng mắt. Hoa và dây leo quanh hắn quấn chặt lấy tên nhóc. Hắn vẫy vùng cố thoát ra nhưng không thể.

“Thần thánh cái khỉ mốc!” Hắn gầm lên. Một ngọn giáo xuất hiện trong tay và hắn chém tan mớ dây leo.

“Chà, thoát được cơ đấy.” Makaria huýt sáo.

“Cô là thứ gì hả?” Hắn chĩa mũi giáo vào Maka.

“Ta là con gái thứ hai của Chúa Tể Địa Ngục Hades. Nữ vương Elysium, nữ thần của cái chết được ban phước.”

“Là thần chết hả?” Hắn hỏi lại.

“À… cũng… gần gần thế…” Makaria ậm ừ.

Tên nhóc ngồi xuống bên cạnh bạn mình.

“Tôi là Huy. Cô có biết em gái tôi đâu không?”

“Dinazade hả? Cô ấy đi cùng mẹ ta rồi.”

“Mà tại sao các người lại bắt em gái tôi?”

“Cô ấy có công việc quan trọng ở đây. Cha ta cũng gửi lời xin lỗi đến các ngươi vì đã đưa cô ấy đi mà không nói lấy một lời.”

“Chém chúng tôi nằm la liệt là cách xin lỗi ở Địa Ngục à?”

“Ông ấy chỉ đang chán thôi.” Makaria thở dài. “Các ngươi là những con người khả tử đầu tiên xuống Tartarus mà còn sống quay lại. Nên cha ta muốn kiểm tra xem thực lực của các ngươi đến đâu.”

“Thế kết quả ra sao?”

“Ông ấy nói rằng “Cả hai tên đều quá tệ.”. Thế đấy.”

Huy ngồi suy tư. Xem ra cậu ta biết mình tệ thật.

“Hừ, tôi sẽ đánh bại ông ta, vào một ngày nào đó.”

“Tao không nghĩ điều đó khả thi đâu.” Tên nhóc tóc bạc ngồi dậy.

“Mày tỉnh rồi hả?”

“Vừa mới tỉnh. Và có một sự thật là chúng tôi có luyện tập cả đời cũng không thể bắt kịp được ông ấy.”

“Thật luôn?” Huy nhìn Quân.

“Nhờ lần đấu với Musashi không? Ông ta nói ông ta cần tới gần nửa thể kỷ mới có thể luyện được song kiếm còn gì.” Quân ôm đầu gối. “Khi đấu với Hades thì tao nhận ra, ông ta có thể đã dành hàng thế kỷ luyện tập và chiến đấu bằng hai thanh kiếm đó. Tốc độ, sức mạnh, kỹ thuật, đều vượt xa Mông Điềm.”

“Kh, khoan,” Huy đưa tay ra. “vượt xa Mông Điềm?”

“Ừ. Đấy là ông ta còn chưa sử dụng sức mạnh của Atlantician đấy. Lúc đấu với Krios cũng thế. Tao chẳng phải đối thủ của hắn. Hades, kiếm thuật của ông ta còn vượt xa tên Titan đó.”

“Thế là… tao với mày vô vọng à?” Huy chùng vai xuống.

“Không.” Quân đứng dậy. “Tao sẽ nhờ ông ấy dạy kiếm.”

Lúc đấy Makaria vẫn không hiểu làm thế quái quỷ nào mà Quân có thể được học kiếm với Hades. Còn Huy thì bị Makaria quản thúc.

“Sao ta lại dính với ngươi cơ chứ?” Maka mắng.

“Tôi nên hỏi ngược lại.” Huy nói. “Sao tôi lại dính với cô hả?”

“Ngươi…” Maka tức lắm, nhưng không làm gì được. “Cerby!”

Một con chó ba đầu khổng lồ nhào tới bên cạnh cô.

“Táp hắn!” Cô chỉ Huy.

Con chó lao tới đè Huy xuống.

“Tránh xa tao ra!” Huy trừng mắt nhìn con chó.

Ba cái đầu ngồi xổm lên và rên ư ử.

“Hả?” Maka trố mắt. Tên này sao lại có thể ra lệnh cho Cerby thế?

“Đây là Cerberus đấy à?” Huy phủi quần. “Dễ thương thật đấy.”

Cậu đưa tay lên và con chó đưa chân trước ra đập tay với cậu.

“Cerby! Mày phản bội tao?”

Bỗng con chó ngoạm lấy Huy ném lên lưng rồi nhào tới ngoạm lấy Makaria ném nốt lên lưng nó.

“Mày làm gì thế Cerby?” Maka hét lên thì con chó bắt đầu chạy. Nó chạy một mạch ra sông Styx.

“Đừng! Ngã xuống đấy không vui đâu!” Maka gào lên.

“Tiến lên Cerby!” Huy cười toác mang tai.

“Đồ ngu! Con người rơi xuống sông Styx có thể bị hớp mất hồn đấy.”

Chú chó ba đầu nhảy qua con sông và tiếp tục phóng. Nó phóng mãi cho đến khi dừng lại trước một cung điện nguy nga tráng lệ.

“Mày làm cái gì thế hả?” Maka hỏi.

“Gâu!” Con chó sủa lên và hất cả hai xuống.

Đến khi Huy tiếp đất, Makaria mới nhận ra suốt quãng đường vừa rồi, cô vẫn nằm yên trong vòng tay Huy. Và thằng nhóc thấp hơn cả cô đó đang bế cô trên tay như công chúa.

“Bỏ ta ra!” Maka vùng vẫy và ngã dập mông xuống.

“Xin lỗi.” Huy đưa tay ra đỡ cô.

“Thần thánh bọn ta không cần lũ các ngươi thương hại.” Cô hất tay Huy và tự đứng dậy.

Cerberus chạy ra từ bên trong cung điện và lấy ra một cái que.

“Gâu!”

“Hử?” Huy cầm cái cây lên. Nó dài khoảng hai mét và làm bằng vàng ròng.

“Gâu?” Con chó nghiêng ba cái đầu trông như sắp ngã.

“Mày muốn chơi à?” Huy xoay cái cây trong tay và ném vút đi như phóng lao. Con chó chạy đuổi theo.

“Nó dẫn chúng ta tới tận đây chỉ để chơi à?” Makaria hỏi.

“Cô không hay chơi với nó sao?” Huy hỏi.

“Có chứ.” Makaria nói. “Cách đây một nghìn năm, ta còn dẫn nó đi chơi ở bờ sông Cocytus.”

“Và?”

Makaria không nói gì nữa.

“Tội nghiệp thằng bé.” Huy lắc đầu khi Cerberus đem cái cây quay lại.

“Để ta.” Makaria lấy cái cây. Một cánh tay khổng lồ kết lại từ dây leo nắm lấy cái que và ném nó đi xa tít tắp.

“Nhân tiện thì, cô có biết dùng song kiếm không?” Huy hỏi khi dõi theo con chó ba đầu.

“Không. Ta chỉ biết một chút kiếm thuật. ta chủ yếu dùng phép thuật. Vì việc của ta nằm nhiều ở hậu phương.”

“Phép thuật à…”

“Thế ngươi thì sao? Ngươi biết dùng song thương không?”

“Song thương?” Huy nhìn Makaria. “Có cả thứ như thế à?”

“Ngày xưa có một số người từng luyện được song thương.” Maka kể. “Scathach chẳng hạn. Diomedes, và Achilles cũng luyện song thương. Cả Agamenon nữa, nhưng tay này thì không nổi trội lắm. Nhị Lang Thần và một số người khác nữa.”

“Achilles dùng được song thương hả?”

“À, đến lúc chết mới luyện.”

“Makaria!” Huy túm hai vai cô. “Cảm ơn nhiều nhé!”

Makaria đỏ bừng mặt. Quanh chỗ cô đứng bắt đầu nảy lên những hạt mầm.

Song song với việc Quân luyện song kiếm cùng Hades, Huy cũng luyện song thương cùng với Achilles. Sau sáu tháng, đối diện với Maka không còn là thằng nhóc nữa. Cô đã thay đổi ánh mắt thành… một người đàn ông. Cao ngang cô, dần có chút cơ bắp, nụ cười trở nên rạng rỡ hơn.

“Maka!” Huy nhảy tới ôm chầm lấy cô. Makaria thì ngượng chín người còn Persephone suýt ngất.

“Thế, cậu luyện được song thương rồi chứ?” Maka hỏi, mặt đỏ như hạt lựu, hoa dưới chân cô bắt đầu nở.

“Ừ.” Huy thả Maka ra. “Nhờ cô đấy.”

“Thế, chúc mừng nhé.” Maka mỉm cười. “Tiếp theo các cậu định thế nào?”

“Huy.”

Huy chưa kịp trả lời thì Hades và Quân bước tới.

“Gì? Tôi sẵn sàng tái đấu rồi.” Huy nói.

“Ta muốn cậu và Quân, trở thành Địa Ngục Thủ Hộ Giả.”

Maka ngồi lại nơi nhiều năm trước Huy từng nằm.

“Rồi sẽ có ngày, cậu quay lại đây với ta. Và cậu, sẽ trở thành của ta.”

Một đoàn Einherjar chạy tới chỗ cô.

“Nữ Vương Elysium Makaria.” Tên Linh Sĩ tiến tới chỗ cô. “Chúa Tể Địa Ngục Hades đang ở đâu ạ?”

“Các ngươi tìm cha ta có việc gì?” Maka hỏi.

“Odin ra lệnh đưa Chúa Tể Địa Ngục Hades tới Valhalla để điều tra về vấn đề thân phận của Thượng Thần Vương Fenris!”



Quân cúi xuống né cú đá từ Trân. Cô vung chân đá vào cằm cậu nhưng Quân lăn người né đòn và chém ngược lại Trân, Trân né sang bên và vung tay đánh vào gáy cậu. Cậu cúi xuống né đòn và đá vào chân Trân, cô ngã xuống lăn người giữ khoảng cách. Quân tấn công liên tục bằng những cú chém nhanh và hiểm. Quân kết hợp kiếm kỹ thần tốc của Mông Điềm và kỹ thuật di chuyển của Jyubei nhưng Trân dễ dàng gạt phăng hết những đòn tấn công của cậu một cách uyển chuyển bằng thanh Ỷ Thiên Kiếm.

Trân chém ngang và đâm thẳng. Quân gạt ra và chém vào cổ Trân. Cô đưa cánh tay đã bọc giáp lên chặn lại. Quân vung Masamune chéo người khiến Trân phải nhảy ra sau. Cô chuyển thanh kiếm sang tay trái, tay phải là một ngọn giáo, hai vai cô đeo hai chiếc giáp vai có sừng hươu. Từ thắt lưng trở xuống, cô là một con nhân mã bằng vàng hẳn hoi.

“Tuyệt Ảnh!” Quân gào tên con ngựa. Chú chiến mã đen lao tới, cậu túm dây cương leo lên.

Hai chị em lao vút qua nhau. Ba thanh kiếm và mũi giáo cùng va vào nhau. Tiếng kim loại vang lên rền rã sau từng hồi vung vũ khí. Có đôi lúc Trân dùng chiêu tàng hình nhưng Quân dễ dàng nhận ra cô ở đâu để phòng thủ.

“Không thể nào,” Trân thở hồng hộc. Tim cô đập mạnh, da cô bắt đầu tái nhợt đi vì hạ đường huyết. “làm thế nào mà em trở nên mạnh nhanh thế?”

“Chắc là, nhờ kiếm kỹ mới.” Quân cười.

“Tiếp thu nhanh thật.” Jyubei ngồi bên cạnh gật gù nói. “Nhưng như thế mới là con của vua Hakuryuu.”

Hai chị em ngồi phịch xuống thở hồng hộc.

“Nhưng, có vẻ cũng nhờ ché độ ăn uống mới.” Quân nói. “Có lần thân nhiệt của em tăng lên đến tận 42 độ.”

Cơ thể của các Á thần đều có một chút khác biệt với cơ thể người thường. Đối với con cái vua Hakuryuu thì đó là lượng đường trong máu. Cơ thể họ cần lượng đường gấp đôi người thường để có thể hoạt động bình thường. Vì bình thường Quân chẳng biết chuyện này nên cơ thể cậu mới trở nên nhanh xuống sức và dễ bị mất lí trí, chỉ còn chiến đấu theo bản năng.

“Nói chứ,” Quân ngồi bệt xuống. “cùng lúc dùng ba báu vật như thế cũng mệt mà.”

“Em dùng có ba báu vật thôi à?” Trân hỏi.

“Vâng, chị đã dùng bao nhiêu báu vật thế?”

“Ỷ Thiên Kiếm của Tào Tháo, Đai lưng của Trương Liêu, Nhu Tu Dạ của Cam Ninh, Thích Thần Giáo của Diomedes, Vòng tay của Hachiman chị đeo dưới giáp tay, đôi giáp vai này là của Maeda Keiji và Honda Tadakatsu.”

“Chị đang dùng một lúc bảy báu vật ư!?” Quân không tin vào tai mình.

“Nó khiến chị hao tổn sức rất nhiều, nhưng tệ hơn là dù dùng đến bảy báu vật mà vẫn không thắng được em.”

“Chị có thể dùng một lúc bao nhiêu báu vật thế?” Kaname tròn mắt.

“Kỷ lục là mười lăm đấy.” Ed khoe, đưa cho mỗi người một cây kem.

“Cơ thể chị có thể chịu được chừng ấy báu vật à?” Quân trố mắt.

Báu vật càng mạnh càng khó kiểm soát. Nó có thể hút năng lượng của chủ nhân, thậm chí là hút lấy sức sống. Đến cả Quân và Huy cũng chỉ dùng được một lúc năm đến sáu báu vật đã là quá sức. Kim thì trong một lần chơi lớn đã một lúc dùng được tối đa mười báu vật.

“Nếu điều đó khiến cậu bất ngờ, mẹ cháu không trở thành Á thần loại ba là vì sợ đau đấy.” Edward nói nhỏ với Quân.

“Ừm, điều đó thì bất ngờ thật.” Quân gật gù.

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Quân kêu lên.

“Kim hả? Sao? Thầy Hades bị bắt!?”

Quân, Huy và Trân chạy tới cổng Valhalla, Kim đã đứng đợi sẵn ở đó. Chính xác hơn là họ đang bị mấy tay hộ vệ chặn lại.

“Sao thầy anh lại bị bắt?” Quân hỏi ngay.

“Cả nhà họ cũng đang chịu quản thúc rồi.” Kim thông báo.

“Nhưng, Hades đã phạm lỗi gì?” Trân hỏi.

“Thầy ấy đã che giấu sự trở lại của Thượng Thần Vương. Hơn nữa, lại còn là Thượng Thần Vương Fenris.”

“Tức là… vì anh hả?” Huy hỏi.

“Khoan đã, tức là Odin và đám người bất tử quản thúc các Thượng Thần Vương hả?” Quân hỏi.

“Không, chỉ riêng vua Fenris là phải chịu quản thúc thôi.” Trân đáp.

“Gì? Sao tự nhiên em lại bị…” Huy định nói, nhưng cậu nhận ra là cậu biết rất rõ lí do.

“Anh quên à?” Kim hỏi. “Anh là tác nhân chính gây ra đại chiến Ragnarok còn gì.”

“Chúa Tể Địa Ngục Hades,” Ekaterina II ngồi trên ngai vàng. Đứng giữa sảnh là Hades đang đứng chắp tay sau lưng và đã bị tịch thu vũ khí. Hai bên là mười hai Valkyrie. “Ông có biết hậu quả của việc không kiểm soát Thượng Thần Vương Fenris là thế nào không?”

Hades nhìn hàng sáu cô gái bên phải. Sáu nữ thần đại diện cho chiến tranh đến nay vẫn còn sống. Freya, bạn gái cũ của ông. Enyo, nữ thần chiến tranh Hy Lạp. Bellona, nữ thần chiến tranh La Mã. Morrigan, nữ thần chết Celtic. Bari, nữ thần dẫn đường linh hồn trong thần thoại dân gian Hàn Quốc. Oya, nữ thần giông tố và chiến tranh của người Yoruba.

“Hades?” Ekaterina nghiêng đầu.

Hades nhìn sang bên trái, sáu nữ chiến binh kiệt xuất được chọn ra từ hàng tỷ người phụ nữ trong lịch sử nhân loại. Brynhild. Boudica, nữ hoàng Anh từng chiến đấu chống lại người La Mã. Dido, nữ hoàng đầu tiên của Carthage. Semiramis, nữ hoàng của Asssyria. Triệu Thị Trinh, bà Lệ Hải, Nhụy Kiều tướng quân. Avantiba, một nữ vương trong lịch sử Ấn Độ từng đứng lên chống lại người Anh.

“Hades! Còn ngắm nữa là ta mách vợ ông đấy!” Ekaterina phát cáu.

“Tối Cường Vương, tôi phải nói thật với cô, là tôi hoàn toàn không giấu giếm gì hết.” Hades nhún vai. Ông biết rõ Sophie ghét nhất là ai đó cứ ngắm chằm chằm vào mười hai nữ tướng của cô. “Tôi có biết gì đâu.”

“Ngưng bao biện đi Hades!” Freya hét lên.

“Freya, lâu rồi không gặp, cậu vẫn xinh như ngày nào.” Hades vẫn giữ thái độ cợt nhả. “Lát nữa chúng ta đi làm vài tách cà phê chứ?”

“Aidoneus!” Odin hét.

“Hử?” Hades nhướn mày. “Ông còn nhớ tên tôi cơ à?”

“Làm sao mà ta quên được.” Odin trừng mắt. “Thằng nhóc con…”

“Thế chắc ông còn nhớ cái tên Adámastos chứ?” Hades trừng mắt nhìn Odin, nhiệt độ trong phòng tụt xuống âm độ. Chi đứng bên ngoài nghe lén suýt ngất xỉu.

“Đủ rồi.” Ekaterina II lên tiếng. “Không bàn ra nữa. Hades, ông có lý do gì cho việc che giấu Thượng Thần Vương Fenris?”

“Tôi nói rồi. Tôi có biết gì đâu.” Hades ngừng tỏa sát khí.

“Ngươi đã ra lệnh cho Melinoe đi tìm sức mạnh bị mất của vua Fenris, ta nói đúng chứ?” Odin hỏi.

“Ta không biết.” Hades vẫn chối. “Con bé đang trong độ tuổi nổi loạn mà. Có khi nó tự đi đấy chứ.”

“Bớt lươn đi Hades.” Enyo nhắc.

“Thế ta hỏi các người, việc Thượng Thần Vương Fenris quay lại quan trọng đến thế sao?” Hades nhìn họ.

“Tất nhiên!” Mọi người đồng thanh.

“Dẫu có là Thượng Thần Vương, nhưng bây giờ, đó chỉ là một đứa trẻ…”

“Một đứa trẻ với sức mạnh vô song, sức mạnh đã giết chết một Tối Cường Vương và gây ra cuộc chiến kinh hoàng nhất lịch sử.” Một người lên tiếng.

“Brynhildr, chuyện đó không thể trách riêng ông ấy được…”

“Thế chúng ta phải trách ai?” Morrigan cất tiếng. “Cái phần hắc ám trong ông ấy hả?”

“Odin,” Hades nhìn vị Thần Vương. “tại sao ông lại bắt giam Fenrir?”

“Vì lời tiên tri về việc nó sẽ khiến chúng ta lâm vào hỗn loạn.” Odin khẳng khái đáp. “Ta đang trừ hậu hoạn. Giống như cha ngươi nuốt chửng anh em ngươi, Zeus nuốt chửng Metis… đó là những gì mà chúng ta đã làm để bảo vệ gia đình mình.”

“Không.” Hades phủ định. “Ông chỉ đang cố bảo vệ ông thôi.”

“Ngươi nói gì?”

“Người muốn bảo vệ gia đình, chỉ có Frigg. Giống như gia đình tôi, chỉ có chị Hera là người cố gắng bảo vệ gia đình này. Giữ một gia đình hạnh phúc là rất khó, bảo toàn một gia đình toàn những đứa trẻ bất tử cứng đầu lại càng khó.”

“Chúng ta lạc đề rồi đấy mọi người.” Dido lên tiếng.

“Quay lại nhé, ta không biết gì về việc Huy là chuyển kiếp của vua Fenris. Melinoe cũng không biết gì hết. Con bé chỉ vô tình tìm ra ký ức sức mạnh của ông ấy khi đang đi phượt, và quay về ngay lúc Tứ Kỵ sĩ tái sinh mà thôi.”

“Sao trùng hợp thế nhờ.” Bà Triệu hỏi.

“Đúng, mọi thứ đều là trùng hợp.”

Tất nhiên ai cũng biết là ông ta đang nói xạo. Nhưng ai có thể buộc tội một Chúa Tể Địa Ngục cơ chứ. Nếu tống giam ông ta thì rắc rối lắm.

Thế là Hades được tha bổng.

“Thầy!” Kim và Quân chạy tới bên Hades đang lững thững bước ra phía cổng. Bên cạnh có một Valkyrie.

“Ủa Chi?” Huy nhìn cô. Cô đang mặc giáp bạc sáng bóng với đôi cánh trắng sau lưng. Chi mím chặt môi né ánh mắt những người khác.

“Thầy không sao chứ?” Kim hỏi Hades.

“Quân, Dinazade,” Hades bước tới ôm lấy hai đứa học trò.

“Trân, Huy,” Ông xoa đầu Trân và vỗ vai Huy.

“Hades…”

“Heracles đâu?” Hades nhìn quanh tìm đứa cháu.

“Bác,” Heracles bước tới.

Hades ôm lấy đứa cháu to gấp đôi mình.

“Chà, cháu biết dùng nước hoa rồi đấy à? Cũng ra dáng quý ông lắm.”

“Bác…” Heracles nhìn đám trẻ với ánh mắt ngơ ngác.

“Lẽ nào thầy…” Kim tái mặt. “Con phải đi nói chuyện với thầy Odin.”

“Dinazade, con đã chuẩn bị cho chương trình Bể Cá Mập chưa?”

“Dạ?”

“Ta vừa thương lượng, Sophie và Odin đã quyết định mở rộng phạm vi cho chương trình. Chúng ta sẽ có thêm ngành trồng trọt và…”

“Thầy!” Hai đứa học trò thốt lên.

“Ông làm tôi sợ đấy.” Trân thở dài.

“Đừng lo, không có chuyện gì đâu.” Hades mỉm cười xoa đầu Kim. “Thầy của các con là mạnh nhất kia mà.”

“Có thật là không có chuyện gì không?” Quân hỏi lại.

“Thực sự là không có gì mà.” Hades vẫn cười. Rồi ông quay sang nhìn Chi. “Đúng không cô bé?”

“Dạ?” Chi giật mình. Cô nhìn vị thần. Ông khẽ nháy mắt với cô.

“V… vâng…”

“Nhân tiện thì,” Hades xoa đầu cô. “chuyện lúc nãy, là bí mật của ta và con thôi nhé.”

Chi đỏ mặt. Cô không thể phủ nhận rằng bàn tay Hades vô cùng ấm áp.

“Aidoneus.” Một cô gái nữa bước ra.

“Tướng quân.” Chi kính cẩn cúi người chào cô.

“Freya?” Huy nhìn cô.

“Thượng Thần Vương.” Freya khẽ cúi đầu với Huy. Rồi cô quay sang nhìn Hades. “Đi uống cà phê với tôi nào.”

“Được thôi.” Hades mỉm cười đi theo Freya.

“Aidoneus là thế nào?” Quân hỏi.

“Một trong hàng tá những cái tên khác của Hades.” Trân nói.

“Mà khoan, Hades đi uống cà phê với cô gái xinh đẹp đó, không sợ Persephone sẽ… ghen à?” Quân không đọc nhiều về thần thoại, nhưng những câu chuyện về thần Hades và gia đình thì cậu không thể bỏ qua. Cậu biết ông thầy cậu là một tên mọt sách không biết tán gái. Nhưng đôi lần ông ấy cũng rung động trước một vài cô tiên nữ dưới Địa ngục. Và tất cả đều bị Persephone biến thành cây hết.

“Không đâu.” Huy nói.

“Tại sao?” Trân hỏi.

“Vì họ chia tay rồi.” Kim nói.

“CÁI QUÁT ĐỜ PHẮC GÌ CƠ!?” Hai chị em họ Luyện hét ầm lên.

“Thôi nào, thầy ấy cũng phải trải qua vài ba mối tình trước khi lấy vợ chứ.” Kim thở dài.

“Còn em?” Quân quay sang Chi. “Sao em lại thành Valkyrie rồi?”

Huy không giỏi Sinh học, nhưng cậu biết rắn là động vật máu lạnh. Còn con em cậu thì đang đỏ bừng lên như phát sốt.

“Em thề từ nay sẽ không xem phim Disney nữa.”
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Nàng Công chúa bị ruồng bỏ.
Sau cuộc chiến ở Jotunheim, Linh được thăng chức lên thành Yüzbaşı. Dưới trướng cô là Başçavuş Sarah Katie, được thăng chức vì đã lãnh đạo nhóm tân binh một cách xuất sắc và Başçavuş Alice Maryblood, được thẳng chức sau khi tắm máu lũ khổng lồ. Nếu cô đi cùng với đội ngũ của mình thì đã có thể lên lon Yüzbaşı rồi.

“Sao chị Linh lên chức nhanh thế?”Minerva hỏi.

“Chắc nhờ chị hạ được tướng địch.” Linh gãi đầu. “Nhưng cũng nhờ có mọi người mà.” Linh nâng cốc bia lên. “Dù sao đi nữa, chúc mừng sự thành lập của askeri Flecha!”

Flecha, nghĩa là mũi tên trong tiếng Tây Ban Nha. Ngụ ý của nữ hoàng Martha khi đặt tên này nghĩa là muốn nhóm Linh hãy luôn vút bay về phía trước như một mũi tên.

“Chúng ta không mời bạn trai chị à?” Minerva hỏi.

“Lo ăn đi.” Sarah nhắc em mình.

Thực ra Linh và Quân đang có dấu hiệu tan rã. Dạo này Quân bận rộn với chị Trân và tập kiếm cùng những cô gái (ngực to hơn Linh).

“Nhắc đến ăn,” Misa nhìn Linh. Tay của cô đã được thay bằng một cánh tay robot. Linh giả vờ không nhìn thấy dòng chữ L. H. Y trên đó. Cô cố không nghĩ đến việc nó sẽ nổ tung. “chúng ta cũng tham gia đại hội ẩm thực chứ?”

“Hội ăn hả?” Linh sáng mắt lên.

“Nó là một tuần lễ hội. Mỗi nhóm sẽ nấu ăn và người từ khắp Asgard sẽ đổ về. Sẽ tổ chức vào tuần sau nữa. Nữ hoàng dặn là mỗi askeri một trăm người thì sẽ tạo thành một đội.”

“Tuần sau à?” Linh xoa cằm.

“Thế nào?” Alice nhìn Linh. “Yüzbaşı có định tham gia không?”

“Tất nhiên là có rồi!” Linh đưa cao cốc nước. “Chúng ta nhất định sẽ giành hạng nhất!”

“Đại hội ẩm thực hả?” Phương hỏi.

“Ừ.” Linh thông báo qua điện thoại. “Tao sẽ mở gian hàng bán đồ ăn. Nên đang rất rất rất cần mày đấy.”

“Galahad ném lại cho tao nguyên cái nhà hàng đây này.” Phương thở dài. “Giờ tao phải học nấu món Pháp để giúp anh ta. Không hiểu anh ta chuồn đi đâu rồi.”

“Cái gì!?” Linh thốt lên.

“Tao cũng tham gia Đại hội ẩm thực mà.” Phương cười. “Thôi nhé, tao đi nhào bột bánh mì đây.”

“Này! Alo?” Linh hét nhưng Phương đã cúp máy.

“Thế là, chị không biết nấu ăn thật hả?” Wendy hỏi.

Linh, Sarah, Alice và các Onbaşı đang ở trong lều chỉ huy họp bàn chiến lược… cho đại hội ẩm thực.

“Năm trước Yüzbaşı Lily đã làm món gì ấy nhỉ?” Nya hỏi.

“Thịt viên Frikadeller. Đồ ăn truyền thống Đan Mạch.” Bianca nói.

“Nhắc mới nhớ, cậu là người Ý phải không?” Linh hỏi Bianca. “Chúng ta làm pizza được chứ?”

“Đội trưởng, không đơn giản thế đâu.” Kathy nói. “Chấm điểm phải dựa trên doanh thu và đánh giá của khách hàng. Nếu bán pizza thì doanh thu sẽ không được cao lắm, vì nó là thứ phải ngồi lại mà ăn. Tất nhiên là sẽ không thể bằng những món cầm tay ăn như thịt xiên được.”

“Cũng đúng.” Linh gật gù.

“Năm ngoái Ferik Heracleid đã làm kebab, ăn đứt doanh số mì ramen của Binbaşı Shinomiya còn gì.” Eun nói.

“Đúng thật.” Linh xoa cằm. “Mì phải ngồi ăn, mà chỗ ngồi trong gian hàng là có giới hạn, còn kebab có thể cầm tay vừa đi vừa ăn.”

“Tức là cả kim chi và bún đậu mắm tôm đều không có cửa rồi.” Eun thở dài.

“Bánh mì Gyros được không?” Wendy gợi ý.

“Là món gì thế?” Linh hỏi.

“Nó là đồ ăn Hy Lạp. Có thịt nướng, cà chua, khoai tây rưới thêm nước sốt. Thường thì nó rất to.”

“Mọi người nghĩ thế nào về bánh gối?” Linh hỏi.

“Em chưa từng nghe qua món này.” Kathy lắc đầu.

“Nó là đồ ăn Hà Nội. Nhân bên giống nem, có thêm trứng cút. Thường ăn với nước mắm chua ngọt.” Linh giải thích và vẽ hình cái bánh gối trong không khí.

“Nghe có vẻ lạ đấy.” Jasmine gật gù.

“Nếu mọi người muốn ăn thử,” Linh mở điện thoại. “tôi sẽ đặt hàng từ mẹ tác giả.”

“Nhưng nhưng nem nem là là cái gì?” Julie hỏi.

“Nhân của nó có thịt, su hào, cà rốt và mộc nhĩ. Ngày bé mẹ chị hay cuốn nem cho chị ăn. Ngon cực kỳ.” Linh nói khi nhắn tin với tác giả.

“Alice, em nghĩ sao?” Sarah quay sang Alice.

“Tớ đói rồi. Đội trưởng, đến giờ cơm chưa?” Cô nàng sát thủ ngái ngủ.

“Sắp rồi.” Linh mỉm cười. “Tớ sẽ cho các cậu thử bún chả Hà Nội.”

“Em tưởng là bánh gối?” Minerva nhướn mày.

“Chỉ ship nội thành Thành phố Hồ Chí Minh thôi.” Linh thở dài.



Đại hội ẩm thực ở Asgard là một sự kiện thường niên diễn ra ở khoảng đất nằm giữa Themiscyra và thành phố Valhalla. Vốn dĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là muốn mọi người có một không gian vui vẻ trong vài ngày ăn uống vui chơi. Và tâm hồn Linh vừa ham chơi vừa tham ăn, giờ còn có Alice hậu thuẫn, hai người họ thành một cặp đôi ăn tàn phá hoại.

Linh đang ở Hải Phòng với Bianca, Sarah và Alice. Họ đến nhà bà ngoại Linh, một khu nhà tập thể ở ven biển. Nơi này suốt mười năm chỉ có bà ngoại cô ở. Gần như cả năm Linh mới về hai ba lần thăm ngoại. Năm vừa rồi thì chẳng có cơ hội để về.

“Bà ơi!” Linh vào nhà.

“Linh hả?” Bà cô đã già, đã ngoài tám mươi, nhưng trông bà vẫn rất khỏe mạnh. Thậm chí còn trông tràn đầy sức sống. “Sao lâu thế rồi không về thăm bà?”

“Cháu hơi bận.” Linh ôm bà ngoại. Ngày bé thì bà ngoại cô thương cô nhất. Còn hơn cả mẹ. Linh vốn định đưa bà ngoại vào miền nam cùng cô nhưng các bô lão trong họ nói rằng bà cô là chị cả trong họ, con cái mất hết thì cũng nên ở lại trông nom mồ mả. Lý do thực sự là họ không muốn bà đi theo một đứa không biết bố mình là ai.

Giờ thì dù đã biết bố mình là ai, Linh cũng không thể đưa bà đi cùng mình vì cô không biết khi nào thì mình sẽ nằm xuống ở thế giới xa xôi nào. Ở đây bà còn có nhiều bạn bè từ thời chiến tranh.

“Bạn cháu hả? Vào đi cháu.” Bà cô vẫy người ở ngoài.

“Chào bà ạ.” Ba đứa khẽ cúi người. Linh đã chỉ họ chút lễ phép với người lớn ở miền Á Đông. Nhưng cô quên dạy họ tiếng Việt. Ba đứa thì hai đứa tiếng Anh, đứa tiếng Ý.

“Oh, hello girls.” Bà hơi tròn mắt rồi nhìn Linh. “Quen toàn bạn tây, ở Sài Gòn vui nhỉ.”

“À… vâng…” Linh quên mất là bà cô nói tiếng Anh không kém gì sinh viên ngoại ngữ.

“Thế cháu giờ sao rồi?” Bà hỏi.

“Giờ cháu ổn rồi. Cháu còn tìm thấy bố cháu nữa cơ.” Linh khoe.

“Thế à?” Bà cô tròn mắt. “Thì ra thằng đốn mạt đó chưa chết.”

“Vâng. Lão khốn đó chưa chết.” Linh cười.

Từ sáng sớm đến chiều tà, Linh ngồi nói chuyện với bà ngoại. Bà cô còn kể ba cô gái kia chuyện của Linh lúc nhỏ khiến Linh chỉ muốn đập đầu vào đâu đó.

“Bà cậu cởi mở thật đấy.” Bianca nói.

“Yüzbaşı của chúng ta sợ kim tiêm.” Alice cà khịa.

“Thế quyển công thức đó viết gì?”

“Ừm, một số công thức nấu ăn của mẹ tớ.” Linh xem sơ. “Lẩu bọ cạp sa mạc khổng lồ. Cách chế biến bạch tuộc khổng lồ. Dơi hầm khoai…”

“Mẹ cậu đã học nấu ăn cái kiểu gì thế?” Sarah hỏi.

“Tớ nghĩ là tớ biết lý do.” Linh nhìn một dòng ghi chú trong chế biến cá thu. Dòng chữ tiếng Nhật thì Linh không hiểu nhưng dòng chữ Latinh Namikaze Yun thì có.

“Tớ quyết định rồi.” Linh đưa quyển sách cho đồng đội. “Chúng ta sẽ làm món này!”



Garibaldi, Thổ Nhĩ Kỳ.

Vu Cát khẳng định một trăm năm trước cô đã từng ở đây. Nhưng 800 binh lính Anh biến mất, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Bỗng nhiên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh về quá khứ. Về một người đàn ông có đôi mắt màu xanh.

“Bình tĩnh lại nào Vu Cát.” Cô tự nhủ. “Vụ này mà không xong thì khỏi về nhà ăn cơm luôn đấy.”

Vu Cát vẽ một vòng tròn ma thuật xuống đất.

“Thổ Địa! Hãy đáp lại lời hiệu triệu của ta!”

Một người đàn ông râu ria bụng phệ xuất hiện. Ông ta đang nằm dài trên sofa ăn khoai tây chiên và xem một bộ phim tình cảm học đường Hàn Quốc.

“Thoải mái gớm nhỉ.” Vu Cát nhìn hắn.

“Con cái nhà ai mà mất dạy thế? Dám gọi cả tao lên?” Hắn không thèm nhìn Vu Cát.

Mấy tên ở vùng này đáng lý phải gọi là Ourae, nhưng Vu Cát quen mồm, cứ gọi chung là thổ địa. Cô chọc mũi lưỡi hái vào đầu ngón tay và cho giọt máu nhỏ xuống đất.

Tên thổ địa giật bắn mình ném gói khoai tây đi lật đật chạy tới quỳ xuống dưới chân Vu Cát.

“Th th th th thần có mắt như mù. Xin công chúa thứ tội.” Hắn hôn lên chân cô. “Xin công chúa thứ tội.”

“Đứng lên.” Vu Cát bước qua hắn.

“Công chúa, người không giết thần chứ?”

“Ta bảo đứng lên.”

Hắn đứng phắt dậy. Mặt mũi lấm la lấm lét cố đứng nghiêm trang.

“Ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi đây.” Cô ngồi vắt vẻo lên chiếc sofa và với lấy cái điều khiển để chuyển kênh.

“Vâng!”

“Có vị thịt nướng không?”

“Có ạ!” Hắn biến ra gói khoai tây chiên vị thịt nướng.

“Tốt.” Vu Cát kiểm tra hạn sử dụng. Từ cái ngày phải thi đấu thay cho cô bé tên Nhi thì cô đã luôn nhớ kiểm tra hạn sử dụng của mấy thứ đồ ăn vặt này.

“Thần xong việc chưa ạ?”

“Đứng yên đó.” Vu Cát chuyển kênh. Không hiểu sao cái bản mặt hắn mà cũng xem cái thể loại con nít này. “Một trăm năm trước, ở đây xảy ra chuyện gì?”

“Dạ… tám trăm lính Anh biến mất sau mây ạ.”

“Do ai làm?”

“Dạ…”

“Nói.” Vu Cát gằn giọng.

“Nhưng, thần không…”

Vu Cát bóp nát bịch khoai tây chiên làm nó nổ cái bốp.

“Công chúa tha mạng! Ả ta ko cho phép thần nói ra! Nếu thần nói ra thần sẽ chết mất!”

“Giờ ngươi không nói thì ta cũng sẽ giết ngươi.”

Hắn không trả lời.

“Ê.” Vu Cát quay lại thì thấy miệng hắn đang chảy máu. Mũi, tai, mắt cũng túa máu ra.

“Này!” Vu Cát nhào tới. Thân xác tên thổ địa đổ phịch xuống. Đây không phải phép thuật hay ma thuật gì ráo. Đây là nguyền thuật.

Thời Solomon đã cấm tiệt thứ phép thuật này rồi kia mà.

Vu Cát quay lại nhìn người đang ngồi trên sofa vừa chuyển lại cái bộ phim học đường chán ngắt kia. Ả có mái tóc đen và nước da ngăm cùng đôi tai nhọn của loài Elf. Elf luôn có làn da trắng như trứng gà, da ngăm như thế chỉ có thể là Elf đen. Và Elf đen duy nhất có ma lực lớn đến thế này chỉ có một thôi.

“Phim thể loại đó ko hợp với người như cô đâu.” Vu Cát nói.

“Sao? Tình yêu học đường luôn là tình yêu đẹp nhất. Khi chưa bị cuốn vào những thứ lợi ích của người lớn. Cô cũng thế mà đúng không Vu Cát?” Cô ta quay lại nhìn Vu Cát bằng đôi mắt tím có hình thập tự màu vàng. “Hay cô thích tôi gọi cô bằng tên lúc nhỏ, Nữ Bạt?”

“Phải nói rằng, tôi ghét cái tên đó.”

“Bao lâu rồi cô chưa đi gặp cha mình?” Morgan hỏi.

“Ba nghìn năm? Tầm đấy.” Vu Cát nhún vai.

Vu Cát sinh ra vài năm trước khi trận chiến Trác Lộc giữa Hoàng Đế và vua Fenris nổ ra.

Cô tên thật là Công Tôn Nữ Bạt. Con gái của Hoàng Đế Công Tôn Hiên Viên với hỏa thần Chúc Dung. Chúc Dung mang thai cô tới bảy năm mới sinh. Khi sinh ra, Nữ Bạt được đánh giá là thông minh năng nổ và có gương mặt dễ thương, nhưng không tạo ra được lửa.

Đến trận chiến Trác Lộc, Hoàng Đế đánh thua Xi Vưu. Nữ Bạt bảy tuổi trong lúc cố cứu cha đã vô tình đốt cháy hoàn toàn mọi thứ xung quanh mình. Khiến quân của Hoàng Đế tổn thất nặng nề.

Từ đó, Nữ Bạt đi đến đâu cũng làm mọi thứ khô hạn. Cô bị xem như ác quỷ. Chính cha cô cũng đuổi cổ cô ra khỏi nhà.

“Đừng lo lắng.” Người đàn ông dắt tay Nữ Bạt đi qua những vùng đất khô cằn. “Cha con sẽ không bỏ rơi con đâu.”

“Chú Ứng Long, cha con ghét con rồi.” Nữ bạt khóc. “Tại con, mà bác Thần Nông chết…”

“Không hoàn toàn là lỗi của con mà.”

“Mình đang đi đâu ạ?” Nữ Bạt lau nước mắt hỏi.

“Con là con gái của hỏa thần. Đó là lý do dẫn đến việc con khiến mọi thứ trở nên khô hạn.”

“Con là đứa xui xẻo!” Nữ Bạt lại khóc rống lên.

“Rồi nào, ngoan, nín đi chú cho ăn kẹo.” Ứng Long công kênh Nữ Bạt lên vai. “Chúng ta sẽ đi tìm một người bạn của chú. Chú ấy sẽ giúp con kiểm soát sức mạnh của mình.”

Mười năm ròng rã trôi qua. Cô bé khóc nhè Nữ Bạt đã trở thành thiếu nữ… vẫn hay khóc nhè.

“Ứng Long!” Nữ Bạt hét lớn về phía bờ sông nơi Ứng Long đang câu cá. Nữ Bạt thấy gọi Bạch Long thì xa cách quá nên cô vẫn cứ gọi là Ứng Long.

Nữ Bạt đang dần kiểm soát được năng lực của mình nhờ thời gian được Imhotep và Solomon chỉ dạy.

Cô không còn khiến nước bốc hơi nữa, chỉ làm tăng nhiệt độ một tẹo thôi. Và ở chốn sa mạc cát đỏ này thì nhiệt độ đó chẳng là gì cả.

“Nữ Bạt, sao thế?” Ứng Long quay lại. Mười năm qua ông chẳng thay đổi gì cả.

“Ứng Long, làm cách nào để sinh con thế?” Nữ Bạt hỏi.

Vị vua của tòa tháp Rồng đứng hình. Mà cũng phải, con gái đến tuổi này thường thắc mắc về những chuyện như thế mà. Không như hai đứa con của ông hồi xưa. Atlantis sụp đổ trước khi Hakuryuu kịp dạy Izanagi và Izanami về… những chuyện của người lớn. Dẫn đến cái sự tích về cục thịt thừa và cục thịt thiếu.

Vị vua quay lại nhìn Nữ Bạt. Cô bé mà ông bế trên tay năm nào nay đã là thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh mượt mà và nước da trắng bóc cùng đôi mắt đỏ rực lửa. Trong bộ đồ bằng vải lanh, cô bé đã không còn cái vẻ dễ thường hồn nhiên ngày xưa nữa. Bây giờ là đã là một cô gái mới lớn với những thắc mắc về cuộc sống.

“Cái này…” Vị vua nhận ra, ông biết cách tạo ra em bé nhưng để diễn đạt cho con gái thì chẳng biết. “mà sao con lại thắc mắc chuyện đó?”

“Anh Solomon bảo là con đến tuổi lấy chồng rồi và nên học cách để làm mẹ. Nhưng con không biết cách để… tạo ra em bé…” Nữ Bạt đỏ mặt. Xung quanh cô, hơi nước bắt đầu bốc lên. “Anh Solomon bảo là… một nam một nữ, cùng nhau lên đỉnh núi nào đó… rồi một thứ gì đó bùng nổ.”

“Ôi trời ơi…” Thượng Thần Vương Hakuryuu bưng mặt.

“Ứng Long.” Nữ Bạt gọi. “Nếu được thì…” Mặt cô mỗi lúc lại càng đỏ hơn. “Con… sinh con cho chú được không?”

“HẢ!!!?”

“Anh Solomon bảo là, con chỉ được phép sinh con với người đàn ông mà con yêu thôi.”

“Không biết để con bé tiếp xúc với Solomon nhiều quá có phải ý tưởng hay không nữa.” Vị vua bắt đầu thấy hối hận.

“Không phải loại tình yêu nào cũng giống nhau đâu Nữ Bạt.” Ứng Long vỗ lên đầu cô. “Con phải phân biệt được, tình yêu dành cho cha mẹ, tình anh em và tình yêu nam nữ. Đó là những thứ hoàn toàn khác nhau.”

Nhìn cái bản mặt ngu ngu ngơ ngơ của Nữ Bạt là đủ để vua Bạch Long hiểu con bé không hiểu ông đang nói gì.

“Thế, tình yêu giữa con và chú là gì ạ?”

“Là… ta luôn xem con như con gái…” Vua Bạch Long bắt đầu thấy hối hận vì không dạy con bé những luân thường đạo lý và tình yêu của con người trước khi dạy nó phép thuật và kiếm thuật.

“Được rồi Nữ Bạt.” Vua Bạch Long kéo tay cô và ôm cô vào lòng. “Nếu con thực sự muốn, ta luôn sẵn sàng…”

Đó là lần đầu Nữ Bạt được cảm nhận thân xác đàn ông.

“VỚ VẨN!” Mọi thứ trước mắt cô vỡ tan tành như kính thủy tinh.

“Hả?” Morgan lùi ra xa khỏi Vu Cát.

“Không bao giờ có chuyện như thế!” Vu Cát chĩa lưỡi hái về phía Morgan. “Ứng Long không bao giờ làm như thế!”

“Quả đúng là Vu Cát.” Morgan mỉm cười. “Cái phép thuật ảo ảnh này không có tác dụng gì cả.”

Vu Cát thở hồng hộc. Mồ hôi nhễ nhại. Cô đã mất rất nhiều sức mới có thể thoát khỏi cái ảo giác đó.

“Đừng lo.” Morgan tiếp cận cô nhanh như chớp. “Hôm nay tôi sẽ không làm gì cô đâu.”

Rồi ả ta biến mất.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Đại hội ẩm thực.
Chẳng mấy chốc đã đến Đại hội.

Cả vùng thảo nguyên được phủ kín bởi những sạp hàng, những túp lều và có cả những ngôi nhà được xây lên chỉ sau một đêm.

“Yüzbaşı, sắp đến giờ rồi.” Sarah báo với Linh.

“Được rồi.” Linh mở toang cánh cửa Ger. “Chào mừng đến với, Quán bún chả Flecha!”

Và như thế, quán bún chả của Linh bắt đầu hoạt động.

“Làm ăn thế nào em gái?” My đến hỏi khi Linh đang nướng thịt.

“Chị My!” Linh giao cái bếp lại cho Bella và nhào tới ôm My. “Lâu quá không gặp chị!”

“Ba tuần nhỉ. Chà, chỗ chị cũng căng thẳng lắm đấy.”

“Chị ăn gì?”

“Thế, có gì ngon cứ lấy hết ra cho chị.”

My ngồi xuống bàn. Trên bàn có một đĩa bún và một đĩa thịt mà My trông rất quen. Cô đưa vào miệng nhai.

Nước thịt bắn ra, khuấy đảo hoàn toàn vị giác của My. Một hương vị đầy đậm đà.

“Đây, đây là thứ thịt gì thế?” My tròn mắt hỏi.

“Là thịt gấu.” Linh nói.

“Thịt gấu!?”

Linh nhớ lại quãng thời gian chuẩn bị. Săn gấu đối với các nữ chiến binh Amazon là quá đơn giản. Vấn đề nằm ở chỗ chế biến.

“Không ổn.” Bianca nói. “Đối với đám Linh Sĩ thì không nói, nhưng với những người có khẩu vị nhẹ thì không được.”

“Đúng thế.” Sasha gật đầu. “Vấn đề của thịt gấu và thịt của động vật hoang dã. Chúng quá hăng.”

“Xem ra vấn đề đầy tiên là phải khử được mùi của chúng.” Kathy nói.

“Thử lá tần ô xem.” Eun đưa đĩa thịt gấu ra cho mọi người nếm thử.

“Có đỡ hơn,” Alice nhăn nhó. “nhưng mùi của nó như mùi của một cái chuồng thú hoang dã vậy.”

“Lá tần ô là chưa đủ.” Kathy nói. “Cần một hỗn hợp chính xác.”

“Mà sao chuyện ăn uống các người hăng hái quá vậy?” Eun lầm bầm khi đảo thịt trên chảo. “Chẳng bù với lúc làm việc.”

“Thêm ớt thử xem chị Linh.” Wendy đề nghị.

Eun thêm ớt và một số loại lá cây có tính mát vào.

“Tốt!” Missa gật đầu. “Cái mùi hăng đó… đỡ rồi đấy!”

“Nhưng để nói là tuyệt hảo thì chưa được.” Kathy lên tiếng.

“Nên tớ đã chuẩn bị thêm phần này.” Linh đem ra một đĩa thịt gấu nữa.

“Mùi… mùi hương này…” Người thường ngày thờ ơ như Alice cũng sáng mắt thích thú trước đĩa thịt gấu.

“NGON QUÁ!” Cả lều ầm lên.

“Chị làm cách nào thế?” Minerva hỏi.

“Chị trộn hỗn hợp gia vị cajun theo công thức.” Linh nhìn quyển sổ công thức. “Nó được gọi là phép màu của gia vị hay gì đấy.”

“Hương vị này…” My ngồi ngửa lên trời. “như một bản hòa tấu vậy. Nó đang khuấy đảo tất cả tế bào vị giác của chị. Cả nước mắm nữa, vừa ngọt vừa mặn.”

“Thay vì dùng đường thì em dùng mật ong.” Linh khoe lọ mật ong. “Kết hợp với thịt gấu cực kỳ tuyệt. À, em còn có món sữa gấu thay cho sữa đậu nành nữa. Bổ cực.”

“Sữa gấu này.” My uống một ngụm sữa đầy ngọt ngào. “Không có mùi hăng như hồi xưa chị uống. Em làm thế nào vậy?”

“Em dùng cái này!” Linh đưa một chiếc lá ra cho My.

“Lẽ nào là nó?”

“Đúng thế!” Linh gật đầu.

“Nó là cái gì thế?” My hỏi.

“Đây là lá cây Laedadr.” Linh nói. “Cái cây trong sảnh Valhalla ấy.”

“Em vặt lá cây à?” My hỏi.

“Em được phép nhé.” Linh cười khểnh.

“Làm thế nào?”

“À, em… ăn vạ bố em.” Linh tránh ánh mắt My.

“À, chuyện này thì chị có thể hiểu…” My nhìn quanh. “Nhưng, không phải quầy của em hơi vắng sao?”

“Wendy,” Linh gọi. “doanh số thế nào rồi?”

“Thứ nằm, từ dưới lên ạ.” Wendy thông báo.

“Muốn đi chơi Đại hội không?” My rủ.

“Nhưng em còn phải…”

“Không… không sao đâu đội… đội trưởng.” Julie lột chiếc tạp dề của Linh và đẩy cô ra khỏi quầy.

“Em… em sẽ lo liệu.” Julie nói.

“Em ổn chứ?” Linh hỏi.

“Em… em không thể thể dựa dẫm dẫm vào mọi người mãi được.” Julie lần đầu để Linh nhìn thấy mắt cô ấy. Trái với tật nói lắp và vẻ ngoài có phần khù khờ, cô có một đôi mắt màu xám xinh đẹp đầy nhiệt huyết.

“Thế, nhờ em nhé.” Linh đưa ngón cái cho cô bé và cùng My đi tới quầy hàng hạng tư.

Không ngoài dự đoán. Đây là quầy hàng của Phương.

Đó không phải là quầy hàng cỡ hàng hủ tiếu quán phở như cái túp lều của Linh (cô đã bê nguyên cả lều chỉ huy đến). Phương dựng lên hẳn một nhà hàng sang trọng. Bàn ăn trải thảm trắng, bồi bàn chuyên nghiệp đi lại giữa các bàn rót rượu.

“Lấy nước ngọt được rồi ạ.” Linh nói với anh bồi bàn.

“Lấy mình một phần sườn cừu.” My nói với phục vụ.

“Mấy món ăn ở đây… đắt cắt cổ luôn ấy.” Linh nói.

“Ngay từ cái không khí…” My nói. “Đây là phong cách ẩm thực Pháp.”

“Ẩm thực Pháp?”

“Ẩm thực Pháp khá đặc biệt. Phía sau mùi vị tinh tế là cả một quãng đường dài phát triển và là một phần trong văn hóa đặc trưng của người Pháp. Em sẽ không hình dung được người đầu bếp đã lựa chọn nguyên liệu đắt đỏ đến mức nào đâu.”

“Nguyên liệu nấu ăn đắt lắm sao?”

“Một phần thôi.” My rót rượu ra cốc. “Một đầu bếp nấu món Pháp cần có cả kỹ năng chế biến nguyên liệu công phu, nghệ thuật bày trí trang trọng và tinh tế. Thậm chí thực khách còn phải biết cách thưởng thức đúng cách nữa kìa.”

“Nghe rắc rối nhỉ.” Linh tự nhiên thấy thế giới ẩm thực của mình như vừa mở ra một chân trời mới.

“Ừ.” My nhấp một ngụm rượu. “Đặc trưng của món Pháp chính là rượu vang, nên trong mắt chị hiện tại em là một con nhà quê đấy.”

“Ớ!” Linh đỏ mặt.

Sườn cừu được mang ra, hai chị em đánh chén ngon lành.

“Hương vị này…”

“Thấy sao?” My hỏi. “Đây là ẩm thực Pháp đấy.”

“Chẹp. Tệ quá.” Một ngón tay quét nước sốt còn sót trên đĩa và nếm.

“Thế này là quá tuyệt rồi Phương.” My nói với cô em gái đang mặc bộ đồ đầu bếp.

“Em vẫn chưa tạo ra được cái hương vị giống như của Anh Thư.”

“Tao không nghĩ đây là việc ngày một ngày hai đâu.” Linh nói.

“Nhưng ẩm thực Pháp thực sự vô cùng tinh tế.” Phương nói. “Nếu Anh Thư cũng làm ẩm thực Pháp, tao nghĩ gian hàng hạng nhất đang là của nhóm II đấy. Mà nếu không phải thì chắc chắn cũng ở trên tao.”

“Phương!” Một cô gái tóc vàng chạy tới nói với Phương. “Chúng ta thiếu bánh mì.”

“Lấy bột mì.” Phương quay đi. “Tớ sẽ làm bánh mì tại chỗ.”

“Có vẻ bẩn rộn nhỉ.” Linh nhìn Phương.

“Con bé đang dần trưởng thành rồi.” My gật gù. “Rồi con bé sẽ là một người vợ hiền và là một người mẹ đảm đang đấy.”

“Đừng có mà nghĩ đến chuyện gả em đi sớm như thế!” Phương quát.

“Sao con bé nghe được nhỉ?” My hỏi khi cô và Linh chuồn khỏi nhà hàng Pháp.

Hai người họ tới một chiếc xe đẩy hàng.

“Bánh rán đây!!!”

“Khoan đã,” My nhìn lại bản đồ của hội chợ. “Bánh rán mà doanh thu cao vậy sao?”

“Là vì người bán hàng đấy.” Alice nói với que thịt xiên trong tay.

“Hả?” Linh nhìn cô đội phó của mình. “Cậu đâu cả ngày nay thế?”

“Tớ… đi điều tra về các đối thủ cạnh tranh.” Alice quay mặt đi.

“Cậu đi chơi cả ngày trong khi mọi người bục mặt ra làm việc à?” Linh véo má Alice.

“Để tớ thăm dò hàng bánh rán kia.” Alice bỏ chạy.

“Này!”

Linh và My chạy theo Alice và thấy người đang quẹt đậu đỏ lên miếng bánh là cô gái đã tập kiếm cùng Quân và Trân. Linh nhớ mình cũng thấy cô ấy lướt qua hôm hành quân.

“Là cậu à!?” Linh chỉ mặt cô.

“Biết vị trí của mình đi Yüzbaşı Linh.” Cô nói. Kỳ lạ hơn nữa là cô đang mặc một bộ đồ ngủ hình Doraemon màu xanh dương nhạt trông cực kỳ dễ thương.

Linh nhìn quanh. Những cô gái khác cũng đang mặc đồ Doraemon với nhiều kiểu khác nhau và còn tặng cả móc khóa nữa.

“Sao cô nói chuyện nghe nghiêm trọng thế?”

“Cô ấy là Binbaşı Shinomiya Kaname. Cấp trên trực tiếp của chúng ta đấy.” Alice nhắc.

“Hả?” Linh nhìn cô gái quá lắm bằng tuổi mình.

“Cả Yüzbaşı Lily cũng là cấp dưới của cô ấy mà.” Alice nhún vai.

“Các cô ăn gì? Mà ở đây cũng chỉ có bánh rán thôi.”

Kaname đưa ba phần bánh cho ba người.

“Hương vị này… đậu đỏ này không phải đậu đỏ bình thường.” Alice mở chiếc bánh ra và ngửi. “Đây là đậu đỏ được trồng ở vườn Eden!”

“Vườn Eden!?” My tròn mắt.

“Chị biết chỗ đó à?” Linh hỏi.

“Chị luyện tập ở đó. Người quản lý khu vườn là thiên thần Sophiel. Chính cô ấy nói với chị về đại hội này đấy.”

“Thế khu vườn ấy làm sao?”

“Môi trường ở đó cực kỳ tốt. Nhưng điều khiến nó trở nên đặc biệt là mọi thứ cây trái đều có thể trồng được ở đó và Sophiel sẽ điều khiển thời tiết cho phù hợp với từng loại cây trái. Nông sản và cây ăn quả của Eden luôn được đánh giá 5 sao.”

“Tức là, ở đây dựa vào chất lượng nguyên liệu.”

“Không chỉ thế thôi đâu.” Alice nói. “Phần bánh cũng được làm rất kỹ. Ngọt ngào mà cũng đầy đê mê.”

“Và, quà tặng kèm nữa.” Linh nhìn cái móc khóa.

Ở vị trí thứ hai cũng là một cửa hàng bán đồ Nhật. Chính xác là món ăn biểu tượng của đất nước mặt trời mọc: sushi.

Và người nấu, không ai khác chính là cô giáo của Kaname, Độc Nhãn Kiếm Hào Yagyu Jyubei.

My nhìn người con gái trẻ trung trong bộ kimono ở sau quầy hàng. Cô cầm thanh trường kiếm trong tay như một samurai chuẩn bị chiến đấu. Thanh kiếm chặt đầu con cá và xẻ thịt, sau đó rút xương và cắt thành từng miếng. Thậm chí là cả lột da cá, cắt thành các miếng tròn và vuông cũng chỉ dùng thanh katana ấy.

“Không thể nào,” Alice tròn mắt. “Tớ phải dùng dao mổ y tế với đầu mũi dao cực kỳ bé mới có thể cắt được như thế. Hơn nữa, một đầu bếp khi chế biến sushi cũng phải dùng nhiều loại dao khác nhau… Cô ta…”

“Thế mới là đồng ngũ tọa của Thập Kiếm sĩ.” Một người phụ nữ ngồi bên cạnh lên tiếng.

“Himiko!?” Linh mới chỉ gặp cô ấy hai lần nhưng vẫn nhớ rất rõ bộ ngực bò sữa của cô.

“Kỹ thuật này,” My xoa cằm. “Quân cũng chưa từng thực hiện. Khi thằng bé gọt hoa quả cũng phải dùng đến dao nhỏ kia mà.”

“Quân có gen tổ tiên truyền lại, nên có thể sử dụng kiếm thành thục. Cộng thêm khả năng quan sát và học hỏi nhanh, cậu bé ấy là một thiên tài. Nhưng nếu là so sánh với một thiên tài đã nỗ lực suốt mấy trăm năm, cậu ta không là gì cả.”

“Hả?” Ba đứa nhóc chăm chú nhìn Himiko.

“Thiên tài?” Himiko cười nhếch mép. “Jyubei không để cho cái mác thiên tài đó lấn át đi sự nỗ lực của mình. Cô ấy luyện tập ngày đêm. Đến khi đôi tay chai sạn, cô bé ấy vẫn nỗ lực.”

Himiko cầm lên một miếng sushi bé.

“Đơn cử như miếng sushi này. Sushi được phụ nữ Nhật Bản yêu thích từ rất lâu. Thời xưa, son môi của phụ nữ không được bền như bây giờ. Vì thế nên sushi phong cách truyền thống là miếng nhỏ, để không làm hỏng lớp trang điểm.” Cô nhìn My. “Có nghĩa là, miếng sushi được làm ra cho phụ nữ và đàn ông, khác nhau hoàn toàn.”

Đến giờ My mới để ý, miếng sushi được phục vụ cho khách hàng nam lớn hơn của những khác hàng nữ. Và các nữ phục vụ cũng đang ăn những miếng sushi nhỏ.

“Kh, khoan đã.” Linh thốt lên. “Chỗ này… không lẽ là…”

“À, Jyubei dựng chỗ này lên như kỹ viện.” Himiko nói tỉnh bơ.

“Nhưng, thế là phạm pháp mà!” Alice nhắc.

“Làm gì có hoạt động mãi dâm.” Himiko vẫn tỉnh như ruồi. “Cô bé nhà Maryblood nhạy cảm quá rồi.”

“Cô…” Alice ngập ngừng rồi cầm hộp sushi và kéo Linh ra ngoài.

“Thế, em đi trước.” My cúi chào Himiko.

Himiko mỉm cười nhìn họ rồi tiếp tục thưởng thức.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
ẨM THỰC Ý.
Cửa hàng hạng một còn kinh khủng hơn.

Mông Điềm đang làm đậu phụ Tứ Xuyên với một chiếc nồi lớn. Bên cạnh là một phụ bếp và hai hầu gái đang bưng bê. Còn có một bartender phục vụ đồ uống.

“Vào gọi đồ uống trước đi nhé.” Điềm nháy mắt với Linh.

“Đồ uống…” Linh đến trước quầy bar.

“Chị uống gì?” An hỏi.

“Em… Sao em lại ở đây?” Linh tròn mắt nhìn đứa em.

“Thì em là bartender.” An nhún vai. “Thầy giáo em đi chơi với bạn gái nên em cũng đâu có đi học được đâu. Hơn nữa anh ấy nói em có thể rèn luyện bằng việc học pha chế.”

“Lấy chị một soda bạc hà.” My nói dù cô cũng không hiểu chính xác thì học pha chế có mạnh hơn được hay không.

“Lấy cho tớ một cam ép.” Alice nói.

“Chị…” Linh thở dài. “như thường lệ.”

An lắc những chiếc bình lắc và khuấy cốc. Nhanh đến mức Linh cảm giác như thằng bé có đến bốn tay.

“Nước bàn số sáu!” An hét đặt ba chiếc cốc lên khay. Cô nàng trong bộ váy hầu gái lướt qua chụp cái khay và phóng tới bàn.

“Mọi người muốn ăn gì?” Quân nháy mắt.

Linh trố mắt nhìn Quân đang mặc váy đội tóc giả và đi phục vụ.

“Món nào ngon nhất vậy chị?” Alice hỏi. Có vẻ không nhận ra đây là một thằng con trai.

“Ừm, có đậu phụ Tứ Xuyên, nhưng nó là món cay đấy.”

“Lấy ba phần đi.” My nói.

“Huy! Ba đậu phụ Tứ Xuyên bàn số sáu!”

“Huy?” My và Linh quay ngoắt ra bếp. Bên cạnh Điềm đang nấu ăn là Huy đang bị bao vây bởi khói. Sau đó cậu đưa ba bát đậu ra cho Quân đem tới.

“CAY!” Alice hét toáng lên.

“Có sao không?” Linh vỗ lưng cô khi đang ho khù khụ.

“Rất cay.” Alice uống nước. “Nhưng không át đi vị của đậu phụ.”

“Ngon quá đi mất.” My húp nước.

“Ê!” Linh tát vào đầu Huy. “Mày nấu ăn ngon vậy mà sao tao chưa thấy mày cầm dao làm bếp bao giờ là thế nào?”

“Có Phương rồi còn gì.” Huy dùng một tay hất mạnh chiếc chảo to. Sau năm phút chế biến và ra món, cậu đẩy một cái tô ra cho Quân đem ra bàn.

“Nếu là nấu ăn,” Huy nhìn sang Điềm. “thì phải hỏi anh ta. Là anh ta dạy tao nấu đấy.”

Linh nhìn Điềm. Đám con gái không chỉ mê mẩn cái vẻ đẹp trai của anh ta, mà còn ăn những món ăn của anh ta như thể đó là một thứ cao lương mĩ vị.

“Ngoài công việc của một tướng quân, họa sĩ và ti tỉ thứ khác, Mông Điềm còn là một chuyên gia về y thực đồng nguyên đấy.” Người con gái ngồi gần đó lên tiếng. Cô ta có mái tóc bạc trắng và khuôn mặt của một thiếu nữ mười bảy. Nhưng Linh đã học được rằng ở Asgard này thì tuổi tác là một thứ gì đó rất trừu tượng. Ai mà biết rằng người thanh niên đứng trước mặt cô đây là một người đã sống hơn hai nghìn năm?

“Y thực đồng nguyên!?” Alice thốt lên.

“Cậu biết à?” Linh hỏi.

“Không, tớ có biết tiếng Việt đâu.” Alice làm vẻ mặt ngu ngốc.

“Y thực đồng nguyên là hình thức nấu ăn bằng cách kết hợp với thảo dược.” Cô nàng phục vụ bên cạnh Quân giải thích. Cô gái này được trang điểm khá đơn giản nhưng rất bắt mắt. Linh có cảm giác hình như gặp cô ở đâu đó rồi.

“À,” Quân giới thiệu. “đây là phụ tá của Mông Điềm, Tư Mã Huyền Anh, em gái của Lạc Anh.”

“Em gái của tên dấm dở đó hả?” My nhìn cô.

“Xin chào.” Cô khẽ cúi người chào Linh và My.

“Sếp của chị đang nấu món gì thế?” Linh hỏi.

“Canh Tứ vật thang.”

“Là… cái gì nữa vậy?”

“Tứ vật thang hòa quyện bốn loại thỏa dược. Đương quy, địa hoàng, bạch thược và xuyên khung.” Huyền Anh giải thích. “Thầy Mông còn cho thêm cả gừng và rượu vang vào để tăng hương thơm nữa.”

“NGON QUÁ!!!” Khách hàng kên ầm lên.

“Cửa hàng này đông không phải chỉ vì anh ta đẹp trai đâu.” Huy cười.

“Vị ngọt của rau củ hòa vào với nước…”

“Thịt rất đậm đà…”

“Năng lượng trong các loại thảo dược như đang chạy khắp cơ thể tôi!”

“Cảm giác này…”

“GIỐNG NHƯ MÌNH LÀ MỘT VỊ VUA VẬY!”

Thực khách khen lấy khen để.

“Quá đơn giản!” Điềm búng tay.

“Thôi ngay cái trò đạo nhái Vua đầu bếp đi!”

“À mà, gian hàng của nhóm II ở đâu thế?” My hỏi.

Đến cuối ngày, ba người họ tìm được tới gian hàng của nhóm II. Họ… trông đang rất thoải mái. Chi cũng chẳng buồn vẫy khách.

“Các cậu trông… thanh thơi nhỉ.” My bước vào.

“My!” Liêu và Ái Thư ôm chầm lấy My.

“Lâu rồi không gặp.” Phụng chào.

“Các cậu nấu gì thế?” Linh hỏi.

“Bọn em… làm nhiều lắm…” Chi như đang tránh ánh mắt của Linh.

“Cái gì!?” My không tin vào tai mình.

“Các cậu lỗ vốn ư!?” Linh hỏi.

“Tại Liêu cứ thích mấy món hải sản.” Phụng mắng Liêu.

“Nhưng Ái Thư cũng toàn làm mấy món ăn vặt còn gì!” Liêu cãi.

“Phụng nấu cơm thì bụng đâu mà người ta ăn nữa.” Ái Thư quát Phụng.

“Nhưng Anh Thư nấu ăn nhiều đạm quá.” Phụng nhìn sang Anh Thư.

“Ngày mai sẽ tốt hơn mà.” Thy cố lạc quan.

“CẬU CÓ PHẢI ĐỨNG BẾP ĐÂU!” Ba người mắng. Thy không hề biết nấu ăn, Chi cũng chỉ biết dăm ba món cơ bản để tự ăn chứ hoàn toàn không có khả năng làm đầu bếp.

“Được rồi mọi người.” Anh Thư nói với vẻ mặt buồn rười rượi. “Đây là lỗi tớ. Tớ sẽ chú ý hơn.”

“Ấy chết!” Ái Thư nhào tới xoa đầu Anh Thư. “Em có sao không?”

“Uống nước nhé.” Thy đưa nước cho cô.

“Hôm nay đứng suốt mỏi rồi hen.” Phụng bóp chân Anh Thư.

“Các người thôi ngay đi!” Anh Thư hất cả bọn ra rồi ngồi thu lu trong góc phòng.

“Cô ấy sao thế?” Linh hỏi.

“Con bé… đang giận bọn tôi.” Ái Thư gãi đầu.

“Anh Thư mà cũng có lúc như thế à?” Bình thường cô ấy là người trưởng thành nhất, nay lại lộ ra một biểu cảm con nít đến thế.

“Đôi khi sẽ có những chuyện vượt quá khả năng chịu đựng mà.” My ngồi cạnh Anh Thư.

“Sao tớ lại không hòa hợp mọi người được chứ?” Anh Thư líu ríu.

“Đâu có.” Ái Thư xoa đầu Anh Thư. “Chị em mình hợp nhau phết mà.”

“Chị làm sao hiểu được.” Anh Thư tựa đầu vào đầu gối.

“Còn ai hiểu em hơn chị gái mình hả?” Ái Thư ôm Anh Thư. “Em luôn rất khó chịu mỗi khi có gì đó không vừa ý mình mà.”

“Đừng lo Anh Thư!” Liêu nắm hai tay lại. “Ngày mai sẽ tốt hơn.”

“Đúng đấy.” Phụng nói. “Ngày mai chúng ta sẽ tập trung vào một thứ.”

“Tớ sẽ làm món tủ của tớ.” Thy giơ tay.

“Cậu bưng bê là đủ rồi.” Linh khuyên.

Ngày hội thứ hai, một vài hàng đã tạm nghỉ. Linh và Kaname thì tranh nhau từng khách một. Và cô nàng Binbaşı nhận ra mình đang dần lép vế.

“Sao?” Kaname hỏi cấp dưới. “Flecha đang lên ư?”

“Vâng.”

“Sao lại thế được?”

“Chắc là vì chiến lược marketing của ta.” Cô thư ký nói. “Chúng ta không thua họ về doanh số, nhưng nếu chỉ tính tiền lời thì ta đã thua rồi.”

“Do chiến lược quà lưu niệm à?” Kaname đến giờ mới phát hiện ra. Mấy bộ đồ cosplay là đồ mua trên Taobao từ năm ngoái. Chi phí làm móc khóa tuy không cao, vì là hàng handmade do các thành viên tự làm, nhưng với số lượng lớn thì tiền vốn bỏ ra mua vật liệu đã khiến nó phản tác dụng.

“Thôi nào, không việc gì phải lo lắng quá đâu.” Một cặp nam nữ đứng trước quầy bánh rán.

“Ferik!” Kaname cúi chào.

“Cứ bình tĩnh thôi.” Clara nhắc cấp dưới. “Các cậu phải nhớ, dù có thua đi chăng nữa thì các cậu cũng đang chiến đấu cho vinh quang của tổ quốc. Nhật Bản và Việt Nam, Godzilla và Hesman[1], liệu ai sẽ thắng?”

“Ferik, chị không có ý gì đâu.” Thư ký của Kaname lên tiếng. “Nhưng em có nhớ bạn trai em đang đứng bên cạnh không thế?”

“Chính xác hơn thì cậu có nhớ bạn trai cậu là người Việt Nam không?” Kaname hỏi thêm.

“Ơ…” Clara đỏ bừng mặt.

“Không sao đâu.” Anh chàng thiếu niên mỉm cười. “Tôi ủng hộ việc các cô thi đấu với nhau mà.”

“Anh chắc chứ? Tổ quốc của anh…”

“À, tôi nhắc cho các cô nhớ, đất nước tôi dù nhỏ bé, nhưng con người chúng tôi thì vô cùng vĩ đại.” Anh nở một nụ cười bí hiểm.

“Binbaşı!” Một người chạy tới. “A, chào Ferik. Chào Hoài Văn Hầu.” Cô quay lại nhìn Kaname. “Askeri Flecha chuyển món mới rồi ạ.”

“Sao!?” Kaname thốt lên. “Món gì!?”

“Nó gọi là… cái gì mà…” Cô đưa hộp bánh ra. “Em không đọc được tiếng Việt của nó.”

“Nó gọi là bánh gối.” Trần Quốc Toản nhìn chiếc bánh đã bị cắt đôi. Một chiếc bánh màu vàng với đường viền được gấp vô cùng hoàn hảo. Anh có thể ngửi thấy mùi thơm của vỏ bánh, thịt, nấm, trứng và su hào quyện vào nhau. Một món ăn có xuất phát từ món há cảo của Trung Quốc. Dù không mang nét cổ xưa như bánh rán dorayaki hay sushi của Nhật nhưng nó tạo ra những nét riêng của phố phường Hà Nội. Một món ăn vặt.

Toản cầm nửa chiếc bánh còn nóng hổi lên. Kích thước bé khiến nó trở thành thứ có thể cầm trên tay vừa đi vừa ăn. Mùi thơm của nhân xộc vào mũi anh.

“Không thể nào!” Clara cũng kinh ngạc. “Mùi hương này, còn hơn cả mùi thịt viên của Lily nữa.”

“Đây… đây là nhân thịt gấu!”

“Thịt gấu!?”

“Hiểu rồi, món bún chả chỉ là demo để mọi người thích thú với món thịt gấu, chiếc lược thực sự của họ… là bán bánh gối.”

“Thứ mà em đã thiếu?” Kaname hỏi.

“Ừ. Là chiều sâu của hương vị.”

“Không thể nào.” Clara tròn mắt. “Em tưởng con nhỏ đó chỉ biết ăn thôi chứ. Sao có thể làm ra cả món ăn như thế được?”

Vậy là,” Kaname ngước lên trời. “Godzilla thua rồi sao?”

“Này Binbaşı!” Cô thư ký hét vào tai Kaname.

“Hả?”

“Chúng ta chưa thua đâu.”

“Tiếp tục nhào bột đi!”

“Đại hội vẫn chưa kết thúc đâu!” Mọi người tiếp tục tất bật làm bánh.

“Chúng ta vẫn phải tiếp tục, nhớ chứ?” Cô thư ký nhìn Kaname với ánh mắt rực lửa.

“Erina…” Kaname nhìn cô. “Được rồi! Chuẩn bị thay đổi chiến dịch marketing nào.”

“Đúng đấy.” Clara cười. “Lấy tớ hai phần dorayaki nào.”

Nhóm của Linh và Kaname có phần tốt hơn, nhưng Bão Tố II thì vẫn dậm chân tại chỗ.

Họ làm loạn hết cả lên. Phụng không nấu cơm nữa, nhưng vẫn tiếp tục làm toàn những món tinh bột. Ái Thư thì làm đủ các món dị hợm trên trời dưới đất. Ai lại đi nhồi thịt lợn vào trong cánh gà cơ chứ? Liêu đã khá hơn, cô đã sử dụng những nguyên liệu không liên quan tới biển. Còn Anh Thư thì liên tục chỉnh đốn đám ngớ ngẩn nhà mình.

“Được cái là Thy với Chi hôm nay có vẻ rất thoải mái.” Liêu nhìn hai cô bạn đang ngồi ăn bánh ngọt.

“Các cậu!” Anh Thư bước tới. “ Tiramisu đúng không!?”

“Hả? Ừ.” Thy nhìn chiếc bánh trên tay.

“Ngon lắm.” Chi cắt một mẩu đưa cho Anh Thư.

“Chính là nó!” Anh Thư sáng mắt lên.

Đến ngày thứ ba, Bão Tố II đã ổn áp hơn.

“Ba minestrone bàn số bốn, hai phần tortellini bàn số một. Một risotto nhỏ mang về.” Thy báo cáo vào bếp.

“Một pizza hải sản!” Chi hét lớn.

“Làm nào!” Anh Thư đeo tạp dề.

Đến tận ngày thứ ba của đại hội, nhóm Bão Tố II mới tìm ra chiến lược của họ.

Anh Thư đã quá tự mãn vào khả năng đứng bếp của mình mà quên mất rằng cô đang làm đầu bếp nhà hàng chứ không phải là người nấu ăn riêng của bất kỳ ai nữa. Một mình cô không thể kham hết cả nhà hàng. Những người kia phải đồng lòng cùng cô. Phụng nấu ăn với tinh bột, Liêu là hải sản, Ái Thư thì làm đồ ngọt. Thy thì chỉ biết pha trà. Cả năm đứa chẳng hợp nhau tẹo nào trong thế giới ẩm thực. Tuy nhiên, có một đất nước kham đủ cái mớ hỗn độn đó.

Chính là ẩm thực Ý! Anh Thư đã nhận ra điều đó sau khi nhìn Thy ăn bánh tiramisu, một món đặc trưng của Ý hôm qua.

“Năm tiramisu mang về!”

“Một gà parmigiana!”

“Grazie!” Chi cúi người tạm biệt khách hàng.

“Sôi nổi quá nhỉ.” Quân và Huy bước vào.

“Huy!” Thy nhào tới choàng cổ cậu.

“Các cậu không ở lại gian hàng à?” Thy hỏi Quân.

“Điềm bảo bọn tôi sang hỗ trợ.” Quân nhún vai. “Anh ta có một phụ bếp rất đỉnh đấy.”

“Ẩm thực Ý hả?” My nhào vào. “Tớ muốn ăn pizza.”

“Có ngay.” Thy nháy mắt.

“Tớ sẽ giúp các cậu, làm đa dạng thực đơn.” Quân vươn vai.

“Cậu…” Anh Thư nhìn Quân. “Biết nấu ăn à?”

“Đừng xem thường nhau thế chứ. Tôi từng độc chiếm nhà bếp ở Erebos đấy.” Quân khoe.

“Tức là…”

“…nấu ăn…”

“… cho ma?”

Quân mang một đĩa bánh mì và một dung dịch trắng đặc sệt như sữa chua ra cho My.

“Đây là…”

“Taramosalata.” Quân giải thích. “Món ăn truyền thống Hy Lạp.”

“Ồ, đồ Ý.” Hercules bước vào. “Hoài niệm thật đấy.”

“Cho tôi một risotto.” Spartacus cũng ngồi xuống.

“Mua tiramisu về cho Ana nhé.” Tân nhắc.

“Xin mời!” Huy chèo kéo khách. Bắt một Thượng Thần Vương đi vẫy khách như thế này có hơi sai, nhưng chẳng ai quan tâm cả.

“Hai keftedes mang về!”

“Một panna cotta!”

“…”

Và đó là cách nhóm Bão Tố II đưa tên mình vào top năm.



[1] Godzilla là một quái vật trogn văn hóa Nhật Bản. Hesman là một người máy trong bộ truyện tranh Dũng sĩ Hesman của Việt Nam.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Kết thúc đại hội bằng một ước mơ.
“Quá tệ.” Một người nói với Thy khi cô đang pha cà phê.

“Dạ?” Thy nhìn ông ta. Đó là một người đàn ông trung niên, còn tuổi thật thì cô không chắc. Cô cũng không thể quen biết hết đám người bất tử được. Nhiều tên cứ trốn biệt trong phòng như NEET ấy.

“Cà phê là thứ thức uống thần thánh đến thế nào, vậy mà cô làm tôi quá thất vọng.” Ông ta nói tiếp.

“Ừm, rốt cuộc thì ngài…”

“Này cô bé tóc trắng.” Ông ta gọi Quân (trong bộ váy hầu gái). “Pha cà phê giúp tôi với. Cho cô ta xem đi.”

Quân xúc cà phê bỏ vào phin và rót nước nóng từ trên cao xuống thành một thác nước tinh tế. Nước chảy từ rìa vào trung tâm mà không làm tia nào bắn ra ngoài. Hạt cà phê nổi bọt và nổ lóc póc.

“Lượng cà phê, nhiệt độ nước, tỉ lệ nước, và kỹ thuật đẹp mắt.” Gã trung niên nói sau khi nhấp một ngụm. “Cứ như thiên thần cà phê vậy.”

“Cảm ơn quý khách.” Quân cúi người trong sự ngỡ ngàng của Thy.

“Cô thấy đồng nghiệp của cô thế nào?” Ông ta hỏi Quân.

“Tiếc thay cho hạt cà phê chất lượng nhất được lấy từ những cánh đồng cà phê tuyệt vời nhất.” Quân nói mà không chớp mắt. “Cô ta đổ nước một cách bừa bãi khiến nó trông như một mớ hổ lốn. Là một đống rác rưởi đúng nghĩa.”

Thy chết lặng trước lời nhận xét từ Quân. Giọng miền bắc khiến từ “rác rưởi” như được nhấn mạnh. Hoặc là cậu cố tình làm thế.

“Trái với miệng lưỡi ác như nọc rắn, tách cà phê của cô lại chứa đựng một cảm xúc vô cùng mãnh liệt.” Ông nói. “Cô đã học cách pha cà phê thượng hạng này vì muốn người con trai mà cô yêu có thể uống những tách cà phê tuyệt nhất. Đây, là hương vị của tình yêu!”

“Cảm ơn.” Quân khẽ cúi đầu.

“Này!” Thy đá vào bắp chân Quân khi vị khách kia rời đi. “Sao cậu…”

“Im đi, đồ rác rưởi.” Quân lườm cô.

“AAA. Đau!” Quân bị Thy véo đỏ bừng lỗ tai.

“Cậu biết pha cà phê khi nào thế hả?” Thy hỏi.

“Thì, tớ phải, học pha cà phê, từ lúc ở dưới Địa ngục…”

“Xạo! Cậu học vì Linh đúng không!?”

“Này cô, cho tôi chén nước chè đi.” Một thiếu niên gọi Thy.

“Nước chè?” Thy nhìn anh ta. Thy biết anh ta. Trần Quốc Toản, bát tọa của Thập kiếm sĩ.

“À, là trà ấy.” Quân nói.

Thy pha trà cho Hoài Văn Hầu. Ngồi cùng anh ta là một cô gái da trắng trẻ có mái tóc vàng xoăn đang đỏ bừng mặt.

“Hừm, trái với cách pha cà phê chẳng khác gì đống rác, cô pha trà giỏi đấy.” Toản nói.

“Anh có tin tôi chém anh ra làm đôi không?” Thy trừng mắt.

“Chi,” Huy ghé sát vào tai Chi. “giúp anh nhá.”

“Hả?” Chi tròn mắt.

“Thy.” Huy túm tay cô kéo ra khỏi cửa hàng.

“Trốn việc à?” Thy hỏi.

“Đừng lo, anh bảo Chi làm thay rồi.” Huy cười.

“Anh Thư sẽ giết em mất.”

“Đây là lễ hội mà.” Huy nói. “Phải vui chơi chứ.”

Huy dẫn Thy đi ăn bánh rán ở chỗ Kaname, uống nước lựu ép ở chỗ Trân và Edward và một tá những trò chơi của mùa lễ hội. Câu cá, ném bóng, cưỡi rồng (Thy từng cưỡi rồng trước đây, con rồng này phải nói là quá ngoan).

“Anh bẻ vảy rồng à?” Thy cầm chiếc vảy rồng.

“Vảy xanh của rồng lửa.” Huy nói. “Thứ này là một thứ bùa may mắn đấy. Thời Atlantis, anh cũng mới thấy có vài con rồng lửa có vảy xanh thôi.”

Họ đang ăn tối trong nhà hàng Pháp của Phương. Huy đã bao trọn một phòng với không khí lãng mạn kiểu tây. Cửa sổ nhìn ra bên ngoài là khung cảnh đường phố Paris tráng lệ được nhìn từ trên tháp Eiffel.

“Anh đi thăm Hel chưa?”

“Anh… hơi sợ…”

“Sợ? Sợ Hel á?”

“Tại anh mà Jormungandr chết còn gì.” Huy thở dài đăm chiêu nhìn ra ánh sáng cảu tháp Eiffel. Khung cảnh “Thành phố của tình yêu” sáng rực ánh đèn nhưng Huy lại thấy hối hận vì quên gọi dàn nhạc.

“Đâu thể trách anh được.” Thy tựa vào vai Huy. “Một con ác quỷ tồn tại bên trong…”

“Không sao đâu.” Huy nắm lấy tay cô. “Hiện tại, anh đang kiềm hãm nó, tương lai, anh sẽ khống chế nó.”

“Hạng Vũ còn không khống chế được nó đấy.” Thy nói.

“Anh mạnh hơn Hạng Vũ.” Huy cười. “Rồi anh sẽ còn mạnh hơn nữa.”

“Đừng bảo với em là dù đã sống bảy kiếp mà anh vẫn trẻ trâu như thế nhé.” Thy bật cười.

“Ai nói với em là anh bảy kiếp?” Huy nhướn mày. “Có những lần anh tái sinh mà không thức tỉnh, những lần đó thì anh không khôi phục được ký ức.”

“Tức là…”

“Seti I chẳng hạn.” Huy nhún vai. “Anh là cha của Tối Cường Vương Ramesses II đấy.”

“Thôi đùa đi.” Thy đá vào chân Huy.

“Nhưng anh muốn làm cha của con em cơ.” Huy nắm lấy ta cô.

“Từ khi nào anh biết mấy trò này vậy hả?” Thy giả vờ không thích, nhưng đôi tai đỏ bừng dưới ánh đèn đã phản bội cô.

Và như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn nhưng đầy bê bối của tác giả, họ trao nhau một nụ hôn sâu thực sự. Phương đứng ở ngoài cố chờ họ xong xuôi mới đem đồ ăn vào.



“Dở tệ.” Eumenes đặt nĩa xuống. “Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được thưởng thức một bữa tối hảo hạng nhưng chất lượng món khai vị đã là quá tệ rồi. Các chế biến rau này không phải ẩm thực Pháp. Tôi biết cô muốn thể hiện tinh hoa ẩm thực Việt Nam nhưng nét độc đáo của món ăn Việt là sự gần gũi, còn ẩm thực Pháp là sự tinh tế. Đó là thứ cô còn thiếu.”

“Các đầu bếp Pháp có những lúc sẽ phải phục vụ cho hoàng gia và chính khác nước ngoài, một sơ sẩy thôi cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của đất nước. Người đầu bếp không được để mắc những lỗi sai này. Thực đơn cơ bản của một bữa ăn Pháp là khai vị – súp – món chính – tráng miệng. Đôi khi sẽ có cả những món ở giữa. Món khai vị này sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của các món phía sau.” Anh Thư nói đầy nghiêm khắc.

“Ẩm thực Pháp, riêng các bước trong khâu chuẩn bị đã nhiều hơn so với các món ăn của các nước khác. Nên trong thời gian chờ món chính mới là lúc làm món khai vị, nếu không cô sẽ để lại một khoảng trống trong thời gian chờ đợi. Trong nấu ăn thì một phút chậm trễ cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.” Eumenes nói tiếp.

“Món này,” Anh Thư chọc nĩa vào miếng khoai tây chiên vừa được đem ra. “phải thái kiểu allumette nhưng cậu lại cắt kiểu batonnet[1], khiến cho phần khoai bên trong bị sống. Cậu đã chiên lâu hơn nhưng chỉ khiến cho phần bên ngoài quá chín. Đây là một lỗi cực kỳ nghiêm trọng.”

“Không chỉ khoai tây,” Eumenes chỉ sang món cá của khách hàng bàn bên cạnh. “mốn đó phải cắt kiểu escalope, nhưng cô lại cắt kiểu troncon[2], cô còn chưa học cách sử dụng dao đúng cách. Đến cả thằng ngốc mới học cũng biết phân biệt các cách cắt cá đấy.”

“Nói thế cậu đã hiểu chưa Phương?” Eumenes và Anh Thư nhìn cô.

“Dạ hiểu!” Phương đáp khi đang ghi chép miệt mài.

“Còn các cô cậu nữa.” Eumenes nhìn các đầu bếp phía sau. “Các cô cậu đều là người Pháp mà không hiểu cả kiến thức cơ bản này sao?”

“Chúng em xin lỗi thầy!” Họ là một vài học trò khác của Galahad. Trước lúc bắt đầu đại hội, Galahad đã huấn luyện thần tốc cho cô về ẩm thực Pháp. Đến hôm nay thì anh ta trốn mất biệt.

“Tuy nhiên,” Anh Thư đứng dậy. “tôi có thể dạy các cô cậu một chút.”

“Nhưng, cậu…” Phương định nói nhưng Eumenes chặn miệng cô lại.

“Anh Thư là, đầu bếp riêng của vua Charlemagne I đấy.”

“Hơn nữa,” Anh Thư đeo tạp dề. “tớ muốn bữa tối của mình với bạn trai thật hoàn hảo.”

“Anh giúp em nữa.” Eumenes cũng bước vào gian bếp.

“Ôi trời ơi…” Phương thở dài.

Đôi uyên ương đó quậy tung gian bếp của lớp Phương. Không phải là hai người đầu bếp đang nấu ăn, mà như hai chiến binh trên chiến trường vậy. Họ liên tục cắt, nấu, trình bày, không chậm lấy một giây. Phương và những người khác không thể bắt kịp tốc độ của họ. Những món ăn mà họ đem ra đều nằm ở một tầm cao mới.

Phương quệt một chút langoustine[3] còn xót lại trên chiếc đĩa. Hương vị nó đem lại khiến cô như có thể cảm nhận được con tôm đó đã như thế nào trước khi được chế biến. Hương vị của biển cả khuấy đảo chiếc lưỡi nhỏ bé của cô gái trẻ.

“Nước sốt còn thừa đã cho ra hương vị này rồi sao!?”



“Hạng năm… Espada Askeri!”

“Hạng bốn… Flecha Askeri!”

“Hạng ba… nhà hàng Elaine!”

“Hạng nhì… Bão Tố!”

“Hạng nhất… Vua Kiến Trúc III Mông Điềm!”

“Không thể tin được!” Anh Thư nói trong buổi tiệc ăn mừng sau khi kết thúc đại hội. “Một mình anh mà có thể đạt giải nhất ư?”

“Cái khó tin là cậu bỏ bếp hẳn một ngày mà lũ ngốc kia vẫn có thể đạt giải nhì cơ.” Phương thở dài.

“Ai nói tôi chỉ có một mình.” Điềm cười. “Tôi có phụ tá mà.”

“Dám gọi trẫm vào bếp nấu ăn, mi chán sống rồi hả Điềm?” Chính túm cổ áo Điềm.

“Nhưng ngài làm rất tốt mà.” Điềm mỉm cười.

“Đúng đấy.” An gật đầu. “Tôi từng thấy trường hợp nào mà mười mấy vị vua lao đầu vào bếp đâu.”

“Ông dùng stand để nấu ăn à!?” Thy hỏi.

“Không phải stand!” Chính cãi. Ông đặt một đĩa mì xào lên trước mặt Liêu.

“Ơ…” Liêu nhìn đĩa mì trước mặt. Những sợi mì khô và cứng, phía dưới là nước sốt thơm lừng cùng thịt bò và rau cải.

“Đây là, khụ,” Vị Hoàng đế quay mặt đi chỗ khác. “Điềm dạy cha nấu…”

“Món đầu tiên ông ấy biết nấu đấy.” Điềm nói thêm.

“Im đi!” Chính quát. Rồi ông quay sang nhìn cô con gái. “Cha nấu không tốt. Nhưng ít nhất, cha muốn con ăn thử…”

Liêu gắp mì đưa vào miệng. Chính đứng bên hồi hộp. Cả bàn ăn cũng căng thẳng như thể Liêu là một quả bom sắp nổ.

“Dở tệ.” Liêu nói khiến cả bàn giật bắn mình. Tần Thủy Hoàng thì như đã chết đứng.

“Nước mì quá nhạt, rau thì như rau sống, sợi mì thì quá dai, chưa thấm gia vị…” Liêu nắm chặt đôi đũa. “So với gói mì mua năm nghìn ở cửa hàng tiện lợi thì thứ này chỉ đáng làm thức ăn gia cầm.”

“Liêu…” Mọi người nhìn Doanh Chính như đã hồn lìa khỏi xác.

“Đó là lý do, con sẽ cùng cha vào bếp nhiều hơn.”

“Ý con là…”

“Cha nấu ăn quá tệ.” Liêu đỏ mặt. “Nên con… con sẽ cùng cha nấu…”

Mọi người được một phen cười ra trò.

“Thế có phần cho tôi không?” Thuận xuất hiện bên cửa.

“Thuận!” Mọi người reo lên. Chi nhào tới ôm cổ cậu.

“Có vẻ vui quá nhỉ.” Thuận ngồi xuống và ăn. “Chà, cảm giác cứ như lâu lắm rồi em mới được ăn thức ăn của loài người vậy.”

“Cậu tới Uruk à?” Điềm hỏi.

“Ừm, cũng được… hai tuần chăng?”

“Cậu sống ở Uruk nửa tháng!?” Nhóm bất tử réo lên.

“Ở đó có gì thế?” Linh hỏi.

“Đó là đài tưởng niệm các Tối Cường Vương.” Kim giải thích. “Xung quanh nơi đó là khu rừng nơi các loài dã thú kinh khủng nhất sinh sống. những con Chimera khổng lồ, Manticore, con bò của nữ thần Ishtar… Sống trong khu rừng ấy là điều mà cả những người bất tử cũng không dám nghĩ tới.”

“Và Thuận sống ở đó?” My hỏi.

“Ừm…” Thuận vẫn nói với cái miệng đầy thức ăn. “Nói sao nhỉ… em phải ăn thịt dã thú và trái cây dại. Ngày đầu tiên thì em suýt chết tám lần, gãy hai khúc xương sườn và tay trái bị sư tử cắn. Nhưng Bast đã cứu em. Ngày tiếp theo thì khá hơn, em học tập tính của lũ dã thú, biết cách di chuyển của chúng. Em dụ chúng vào một chỗ, sau đó giết chúng. Có lần em ăn nhầm trái cây có độc, nhưng Bast cũng nhanh chóng cứu em và dạy em phân biệt. Nói chung là, em sống như Tarzan vậy.”

“Nhưng em đâu có được tinh tinh nuôi lớn.” Huy phản bác.

“Đúng thế, em giống Mowgli hơn.” Quân đồng tình.

“Thằng bé hơi lớn để làm Mowgli rồi.” Uyên nhắc. “Em đang ở tuổi của Kha sinh, khai phá là điều tốt, nhưng đừng quên luôn cuộc sống văn minh em nhé.”

“Ừm, tự nhiên em thấy hối hận vì ngày xưa không tham gia Hướng đạo sinh.” Thuận gật gù.

“Liên đoàn Hướng đạo Erebos chào đón em nhé.” Huy đề nghị. “Với Đoàn trưởng Achilles, em sẽ học được cách phân biệt năm loại nước sông mất nhãn, biết loại cây nào là người yêu cũ của Apollo, cây nào là bồ cũ của Hades…”

“Dạy em cách bơi trong dòng sông Styx mà không bị hớp mất hồn nữa.” Quân nói thêm. “Mà anh thì không học cái phần này.”

“Sao toàn mấy thứ gì đâu không vậy?” Phương hỏi.

“Hướng đạo sinh là rèn luyện kỹ năng sống, mà mấy thứ đó là kỹ năng sống tối thiểu dưới Địa ngục đấy.” Huy nhún vai.

“Tao tưởng cần thiết nhất là cứu thương?” Linh hỏi.

“Họ là ma.” Quân nhấn mạnh.

“Nhân tiện thì, mọi người, em có chuyện này muốn thông báo.” Thuận nhìn xuống tô cơm.

Mọi người im lặng chờ đợi.

“Em muốn trở thành Tối Cường Vương.”



[1] Các kiểu cắt khoai tây trong ẩm thực Pháp.
[2] Các kiểu cắt cá trong ẩm thực Pháp.
[3] Món tôm hùm Na Uy.
 
Top