Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3130: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (8)
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, ồ một tiếng rồi nhìn Đàm Thần Tiêu: “Sư phụ có chuyện gì cứ nói đi, đừng nói mấy lời nhờ cậy như vậy. Chỉ cần sư phụ nói ra, con làm được thì nhất định sẽ làm!”

Đôi mắt của Đàm Thần Tiêu khẽ trầm xuống, giống như không dám nhìn thẳng Sở Lạc Nhất.

Đức hạnh của con gái mình thế nào cô rất rõ, mà Sở Lạc Nhất cũng không phải kiểu người quá khắt khe hay nhỏ mọn. Không cần biết cô có để ý đến đứa con gái của mình hay không thì đó vẫn là con gái ruột của cô. Cô không hy vọng đứa bé ấy sẽ đi vào con đường không thể quay đầu lại.

Sở Lạc Nhất đợi Đàm Thần Tiêu lên tiếng lại phát hiện có vẻ như sư phụ rất khó mở lời. Sở Lạc Nhất khựng lại một chút rồi đột nhiên nói: “Sư phụ, nếu có việc thì sư phụ cứ nói ra, con làm được nhất định sẽ làm.”

Đàm Thần Tiêu ngẩng đầu, bàn tay vô thức siết chặt lấy đôi đũa. Nếu so sánh giữa Lục Tư Thần và Sở Lạc Nhất thì đương nhiên Đàm Thần Tiêu để ý đến Sở Lạc Nhất nhiều hơn. Cô thừa nhận cô không phải là một người mẹ tốt, thậm chí còn căm hận sự tồn tại của con gái mình.

Vậy cho nên Lục Tư Thần mới thành ra như bây giờ.

“Nhất Nhất, nếu có một ngày, con gái của cô...”

“Nhất Nhất...”

Đàm Thần Tiêu còn chưa kịp nói cho hết lời thì thanh âm của Cố Tỉ Thành đã bất ngờ vang lên từ đằng sau.

Sở Lạc Nhất lập tức quay đầu lại. Sau khi thấy rõ người đi vào là ai liền hô lớn một tiếng rồi dứt khoát chạy tới, bổ nhào vào người Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành đón được cô, ôm chắc viên đạn nhỏ đột nhiên lao tới này nhưng ánh mắt lại hướng về phía Đàm Thần Tiêu đang ngồi cách đó không xa.

Sở Lạc Nhất vòng tay ôm lấy cổ anh, ôm anh thật chặt: “Sao anh lại tới đây?”

“Em không tới tìm anh thì anh chỉ có thể tới tìm em thôi! Tới xem cái cây mọc ra bên ngoài tường này đã mọc dài đến đâu rồi còn biết đường kéo quay về.” Cố Tỉ Thành nói rồi vỗ vỗ sau lưng cô, bảo cô nhảy xuống.

Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn tuột xuống. Cô biết anh đang nói đùa liền kéo anh đến bàn ăn: “Đến đây, để em giới thiệu cho anh, đây là sư phụ của em, Đàm Thần Tiêu!” Sở Lạc Nhất cố ý kéo tay Cố Tỉ Thành ngồi xuống, sau đó lại nói tiếp: “Sư phụ, anh ấy chính là Cố Tỉ Thành đó, có phải cực kỳ đẹp trai không ạ.” Sở Lạc Nhất chưa bao giờ thấy đỏ mặt khi tự khen bạn trai mình cả.

Đàm Thần Tiêu siết chặt đôi đũa trong tay, nụ cười có chút miễn cưỡng. Sở Lạc Nhất đang hưng phấn nên không nhận ra.

“Anh mang đến cho em một món quà đấy, tự đi lấy đi, đằng sau cốp xe.” Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất rồi nói.

“Sao anh không mang luôn vào đây chứ?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đứng dậy. Dù sao cô cũng rất tò mò không biết Cố Tỉ Thành sẽ mang cái gì đến cho mình.

“Tự em xem thì mới thấy bất ngờ.” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay của cô: “Đi đi.”

“Sư phụ, con đi một lát sẽ về ngay!” Sở Lạc Nhất nói, sau đó nhún nhảy đi ra ngoài.

Mãi cho tới khi Sở Lạc Nhất đi khuất rồi, bầu không khí trên bàn ăn cũng thay đổi.

“Cô Đàm, đã lâu không gặp.” Cố Tỉ Thành nói với người đối diện.

Đàm Thần Tiêu đặt đôi đũa trong tay xuống. Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ người đàn ông tên Cố Tước Tỉ kia. Quả thật cô đã từng gặp cậu thanh niên đang ngồi trước mặt nhưng đó là từ hai mươi mấy năm trước.

“Đúng là đã lâu không gặp.” Đàm Thần Tiêu nhàn nhạt nói, giọng điệu đều đều, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một sự xa cách.

Cố Tỉ Thành cũng không để ý chuyện này. Dù sao thái độ của Đàm Thần Tiêu đối với chú Lục như thế nào, anh đã rõ mười mươi ngay từ khi còn nhỏ.

“Cô Đàm, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi. Cháu với Tư Thần chỉ là anh em, mãi mãi vẫn chỉ là anh em thôi cho nên cháu không hy vọng cô Đàm sẽ làm hay nói gì đó với Nhất Nhất về chuyện này.” Cố Tỉ Thành dứt khoát nói thẳng mục đích đến đây của mình ngày hôm nay.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3131: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (9)
“Nhưng Tư Thần lại không nghĩ như vậy.” Lời nói của Đàm Thần Tiêu có chút lạnh lùng: “Cậu xem con bé như em gái, nhưng chưa chắc con bé đã coi cậu là anh trai.”

Cố Tỉ Thành hơi híp mắt lại, dù sao thì thật sự anh cũng không có cách phản bác những lời này.

“Tính cách của Lục Tư Thần như thế nào chắc cậu rõ ràng hơn tôi. Con bé được ba nó cưng chiều quá mức để thành ra như bây giờ, gây họa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tại sao tôi không thể nói rõ ràng với Nhất Nhất về chuyện này trước?” Đàm Thần Tiêu nói, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn.

“Vì sao Tư Thần thành ra như bây giờ, chẳng lẽ cô Đàm không cảm thấy mình cũng nên có trách nhiệm sao?” Cố Tỉ Thành còn thẳng thắn hơn: “Cháu không biết giữa cô và chú Lục có ân oán gì với nhau, nhưng cũng đừng đổ tội lên đứa trẻ như thế chứ?”

Bàn tay đang đặt trên đùi của Đàm Thần Tiêu siết chặt lại, chặt đến mức da thịt cảm thấy đau đớn.

“Giờ cô Đàm lại ở đây thể hiện tình thương của người mẹ thế này, cô không cảm thấy quá muộn rồi à?” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ như không phát hiện ra sự thay đổi của Đàm Thần Tiêu mà tiếp tục nói.

Đàm Thần Tiêu đột nhiên ngẩng phắt lên, đôi mắt đang nhìn chằm chằm Cố Tỉ Thành mang theo cả sự dò xét cùng không vui.

“Tôi không cần biết là muộn màng hay giả tạo nhưng Nhất Nhất có quyền được biết chuyện bên cạnh cậu vẫn còn một người khác thích cậu.”

“Người thích cháu thì nhiều lắm, chẳng lẽ cháu phải liệt kê hết cho em ấy sao? Chỉ cần người cháu yêu là Nhất Nhất là đủ rồi. Sao cháu phải nói cho Nhất Nhất mấy cái chuyện nhảm nhí lại còn nhạt nhẽo như vậy để khiến em ấy cảm thấy khó chịu chứ?”

“A a a a a... Cố Tỉ Thành! Cố Tỉ Thành...”

Sở Lạc Nhất vừa kêu to vừa đẩy cửa bước vào, trong tay cô đang ôm một cái hộp gỗ nhỏ, cười tít mắt ngồi xuống cạnh Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành và Đàm Thần Tiêu cùng lúc thu lại sự lạnh lùng, công kích của mình, nhìn Sở Lạc Nhất ngồi xuống.

Sở Lạc Nhất mở hộp ra, bên trong có mấy con rồng nhỏ được điêu khắc bằng gỗ, không đến mức cực kỳ tinh xảo nhưng lại quý ở chỗ nó vô cùng đáng yêu.

Sở Lạc Nhất thích đến không muốn buông tay: “Đây là do anh làm sao?”

Cố Tỉ Thành nhướng mày: “Tay nghề không tệ chứ hả?!” Đây là thành quả của đợt tập huấn khép kín. Vì quá nhớ cô cho nên mỗi lúc rảnh rỗi anh lại ngồi đẽo mấy con rồng này.

“Tuyệt vời cực kỳ luôn ấy.” Sở Lạc Nhất hoàn toàn không hề keo kiệt mấy lời khích lệ.

Cố Tỉ Thành đưa tay xoa đầu cô một cái.

Đàm Thần Tiêu nhìn hai người rồi lại một lần nữa xác định được rằng, chàng trai trẻ trước mặt này mạnh mẽ y hệt ba của Cố Tỉ Thành năm đó. Thế nhưng Cố Tỉ Thành lại có cảm giác hiền hòa và ấm áp hơn, có lẽ nguyên nhân là vì mẹ của cậu!

Một người đàn ông như vậy thảo nào có nhiều con gái theo đuổi, cũng đáng!

Bữa cơm này Đàm Thần Tiêu không ăn tiếp. Cô lấy cớ bạn trai của Sở Lạc Nhất đến rồi thì hẹn hò cho vui đi, sau đó rời khỏi đây.

Sở Lạc Nhất vội vàng đứng dậy, nhìn Đàm Thần Tiêu đang muốn rời đi: “Sư phụ, vừa nãy sư phụ muốn nói chuyện gì với con thế?” Sở Lạc Nhất hỏi. Dù sao thì vừa nãy cuộc nói chuyện của hai người họ bị Cố Tỉ Thành cắt đứt.

“Không có gì phải nói cả, chỉ muốn hỏi xem quan hệ của hai đứa hiện tại thế nào, xem ra có vẻ rất tốt, chắc có lẽ không cần phải lo lắng cho con nữa rồi.” Đàm Thần Tiêu nói rồi rời đi, để cho bọn họ có không gian riêng.

Sở Lạc Nhất tò mò nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Đàm Thần Tiêu, sau đó lại nhìn Cố Tỉ Thành: “Sư phụ thật kỳ lạ, cả ngày hôm nay cứ như mất hồn mất vía, rõ ràng vừa nãy không phải nói chuyện này mà.”

Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái, nói: “Sư phụ của em cũng không còn là trẻ con nữa rồi, hơn nữa chắc chắn bà ấy cũng có cuộc sống riêng của mình. Em lo nhiều quá rồi đó thưa tiểu thư Thái Bình Dương.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3132: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (10)
Sở Lạc Nhất kêu một tiếng rồi gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ chén đũa, đôi tay vẫn nhất quyết không chịu buông con rồng gỗ ra. Quay về cô nhất định phải giữ nó thật kỹ mới được.

Cố Tỉ Thành đưa tay đóng nắp hộp lại: “Anh quan trọng hơn hay là nó quan trọng hơn hả? Thời gian em nhìn nó còn nhiều hơn thời gian em nhìn anh rồi đấy.” Cố Tỉ Thành có chút ghen tị nói. Mà quan trọng là mấy lời này đều là lời thật lòng, bởi vì từ lúc Sở Lạc Nhất nhận được cái này thì chưa hề rời mắt khỏi nó.

“Vì đây là đồ anh tặng cho em mà, đương nhiên là nó quan trọng rồi!” Sở Lạc Nhất cứng cổ đáp lời.

Cố Tỉ Thành: “...”

Vì sao anh cứ có cảm giác mình vừa tự bê đá đập lên chân thế nhỉ?

Hộp gỗ nhỏ bị lấy mất, Sở Lạc Nhất cũng không tranh cãi vấn đề này nên cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, dù sao thì việc ăn uống vẫn là quan trọng nhất.

“Chẳng phải anh bận chuyện diễn tập quân sự à, sao lại có thời gian chạy qua đây thế này?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi. Cô còn đang định sau khi đợt diễn tập bắt đầu sẽ cho anh một bất ngờ cơ đấy.

Cố Tỉ Thành ngồi bên cạnh ôm chầm cô vào lòng, nhất quyết không cho ai nhìn thấy được Sở Lạc Nhất, giống như một sự chiếm hữu đầy mãnh liệt, đây là cô gái của anh, từ đầu đến chân đều là của anh.

“Đại Boss mang vợ về nhà rồi, vì sao anh không thể ra ngoài một ngày chứ?” Cố Tỉ Thành nhướng mi nói.

Đại Boss?

Cũng chính là nói đến Sở Húc Ninh.

“Anh Húc Ninh đưa chị Niệm Niệm về ra mắt à?” Sở Lạc Nhất biết chuyện hôm nay Sư Niệm sẽ trở về nhưng không biết là Sở Húc Ninh đưa cô về.

“Ừ.” Cố Tỉ Thành đáp cụt lủn, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ nhắc tới người khác lúc này. Anh dự định ăn bữa cơm này xong xuôi sẽ ép hỏi cô về chuyện anh trai ngốc nghếch đáng yêu kia, dù sao Cố thiếu vẫn còn ghim vụ này lắm.

Còn Sở Lạc Nhất đang sung sướng vì bạn trai rơi từ trên trời xuống cùng cô ăn bữa cơm này nên hoàn toàn không biết chút gì về những suy nghĩ trong đầu anh chàng quý hóa này.

“Em cứ tưởng trước khi bắt đầu diễn tập sẽ không gặp được anh cơ đấy.” Sở Lạc Nhất thở dài, như thế này thì cô không thể cho anh bất ngờ được rồi, quả là một cái tin xấu.

Cố Tỉ Thành vừa ăn cơm vừa nhìn bộ dạng tiếc nuối của ai kia: “Đây là ý gì? Nói cứ như thể đợi diễn tập quân sự bắt đầu là em có thể gặp được anh không bằng.”

Ây cha...

Sở Lạc Nhất chột dạ. Cái người này có cần thiết phải biết hết mọi chuyện y như thầy bói thế không hả, thật chẳng đáng yêu chút nào.

“Ý của em là, em cứ tưởng rằng trước khi diễn tập quân sự kết thúc thì em không thể gặp được anh mà.” Sở Lạc Nhất nghiêm trang sửa lại lời mình, tựa như ý của cô đúng là như vậy, vừa rồi là do anh nghe lầm.

Cố Tỉ Thành cũng lười đế ý mấy cái lỗi ngôn từ của cô, cũng chẳng nghĩ quá nhiều mà tiếp tục ăn cơm.

Sở Lạc Nhất âm thầm thở phào một hơi, may quá may quá, suýt nữa thì bị phát hiện rồi. Có chút bất ngờ nho nhỏ này mà cũng không làm cho Cố Tỉ Thành được vậy chẳng phải cô vô dụng quá rồi hay sao?

Hai người ăn cơm trưa xong, dự tính về nhà của Sở Lạc Nhất được thay đổi. Cô muốn cùng Cố Tỉ Thành đi xem phim vì quá trưa là anh phải đi rồi. Cô cũng không biết Cố Tỉ Thành chạy tới đây làm cái gì, mất bốn tiếng qua đây, ở lại bốn tiếng rồi lại lái xe bốn tiếng quay về.

Vậy nên kiểu gì thì kiểu, Sở Lạc Nhất phải tận hưởng khoảng thời gian đó như tám tiếng mới được.

Rời khỏi quán ăn, Cố Tỉ Thành đi tới bãi đậu xe để lấy xe, Sở Lạc Nhất lười biếng không muốn đi nên đứng ở cửa chờ anh.

Cố Tỉ Thành chỉ cười mắng một tiếng heo lười rồi đi lấy xe.

Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn anh đi xa dần rồi đứng nhún nhảy trước cửa quán ăn.

Một chiếc xe dừng lại trước mặt Sở Lạc Nhất khiến cô phải ngẩng đầu nhìn lên. Thấy chiếc ô tô thể thao màu mè đỏ rực như lửa kia thì Sở Lạc Nhất liền nghĩ, cái xe này còn hoa hòe hoa sói hơn cả ba nuôi của cô nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3133: Hai người hợp pháp (1)
Nhưng sau khi nhìn thấy người trong xe, Sở Lạc Nhất lập tức lui về sau một bước theo bản năng. Đây quả thật là một hành vi vô thức thôi, vì người cô thấy là Bạch Hoành.

Bạch Hoành mở cửa xe bước xuống, chiếc xe liền được nhân viên phục vụ lái đi.

“Ồ cô Sở, thật là trùng hợp.” Bạch Hoành mặc nguyên một bộ vest màu trắng tinh, anh ta mỉm cười chào hỏiSở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất ôm cái hộp gỗ nhỏ trong tay, nhìn Bạch Hoành từ trên xuống dưới rồi mới nhìn vào mặt hắn ta.

Đây chính là người được ba cô công nhận.

Đây chính là người đã liên tiếp gây ra các sự cố cho họ.

Người này cũng có khả năng liên quan gì đó tới Long gia.

Sở Lạc Nhất khẽ cong môi, khóe mắt của cô liếc thấy Cố Tỉ Thành đã lái xe tới liền nói: “Bạn trai của tôi tới rồi, tạm biệt.” Sở Lạc Nhất đáp lại, sau đó nhanh chóng mở cửa rồi ngồi vào xe Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài. Bạch Hoành cũng đang nhìn anh.

Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, sau đó cho xe rời đi.

Sở Lạc Nhất hơi thả lòng người. Cô nhìn Bạch Hoành vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ qua kính chiếu hậu cho đến khi bóng người trong đó biến mất mới quay sang nói với Cố Tỉ Thành: “Em cảm thấy anh ta cứ như ma ấy, đúng là âm hồn bất tán.”

“Em sợ hắn à?” Cố Tỉ Thành có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô lúc vừa rồi, và cả sự thả lỏng ngay lúc này.

Sở Lạc Nhất nghe Cố Tỉ Thành nói vậy liền quay sang nhìn anh: “Cũng không thể nói là sợ, chỉ là cái cảm giác này cứ như đang bị ai đó bóp cổ, sau đó còn thổi hơi lạnh vào cổ của anh ấy, vừa khó thở lại vừa thấy buồn nôn.” Sở Lạc Nhất miêu tả rõ ràng cảm giác của mình đối với Bạch Hoành.

Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mi, Bạch Hoành à... đúng là sự tồn tại giống như ma quỷ, cảm giác của Sở Lạc Nhất cũng không sai. Hồi Cố Tỉ Thành bị bắt năm đó cũng có cảm giác giống như vậy.

Cố Tỉ Thành lái xe lên đường lớn, Sở Lạc Nhất phụ trách dẫn đường.

“Chuyện đến Rome, anh cảm thấy em phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng và rõ ràng. Bởi vì kết quả mà em muốn không có khả năng làm được đâu.” Cố Tỉ Thành nói thẳng vào vấn đề: “Người đều đã chết hết rồi, em cảm thấy vào lúc đó với dư luận, đạo đức và luân lý còn quan trọng sao?”

Sở Lạc Nhất cúi đầu, chân mày nhíu lại thật chặt.

Quả thật lúc trước cô không nghĩ đến vấn đề này, cứ như thế, chuyện cô muốn làm biến thành một cục diện bế tắc, không thể chọn lựa.

“Mặc kệ, không cần biết thế nào em vẫn phải tới Rome một lần!” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nói một cách kiên định.

Cố Tỉ Thành hé miệng muốn nói gì đó nữa. Thế nhưng lần này anh chỉ đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Sở Lạc Nhất rồi nói: “Đợi kết thúc diễn tập quân sự anh sẽ đi cùng với em.” Vừa hay anh cũng có thể tiện đường giải quyết vấn đề của Bạch Hoành.

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, lần này cô không từ chối ý tốt của Cố Tỉ Thành.

Bởi vì Sở Lạc Nhất biết nếu cô đi một mình thật sự quá nguy hiểm, nhất là bây giờ còn có thêm một người đàn ông tên là Bạch Hoành. Đối với người đàn ông này cô chỉ có khả năng tránh né chứ không có khả năng đối chọi lại với hắn ta.

***

Biệt thự nhà họ Sở ở thành Bắc.

Hôm nay phòng khách của căn biệt thự náo nhiệt hơn trước đây rất nhiều. Ngày hôm nay mọi người đều có mặt ở nhà. Ngay cả Khoai Tây cũng lấy chuyện này làm lý do để bùng học.

Lúc bị Cố Tiểu An mắng, Khoai Tây vẫn còn nói năng hùng hồn rằng đây là sự tôn trọng của nhóc dành cho chị dâu, chắc chắn là mẹ không thích chị dâu cho nên mới không chịu để nhóc về nhà chúc mừng lần đầu chị ra mắt gia đình.

Khoai Tây nói xong, suýt nữa làm Cố Tiểu An tức chết, cuối cùng vẫn bị ba đẻ đạp cho mới chịu ngậm miệng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3134: Hai người hợp pháp (2)
Sở Húc Hiên với Âu Dương Tử Huyên cũng đã quay về. Hiện giờ cả Sở Húc Hiên và Âu Dương Tử Huyên đều ở tại quân bộ. Âu Dương Tử Huyên cũng coi như là theo chồng.

Sư Niệm thấy Âu Dương Tử Huyên vẫn có chút cảm giác không nói nên lời. Âu Dương Tử Huyên thì lại chào hỏi thoải mái rồi dẫn Sư Niệm đi lên lầu.

“Để tôi dẫn chị dâu đi xem phòng của anh Cả nhé. Mỗi lần Húc Hiên với anh Cả gặp nhau toàn nói mấy chuyện nhàm chán thôi, chắc chị dâu cũng không thích nghe đâu.” Âu Dương Tử Huyên vừa nói vừa lôi kéo Sư Niệm đi lên phòng của Sở Húc Ninh.

Sở Húc Hiên nhướng mày nhìn hai cô gái rời đi, sau đó mới quay đầu nhìn Sở Húc Ninh: “Em cứ tưởng anh định sau khi kết thúc diễn tập mới đưa chị dâu về nhà cơ.”

Sở Húc Ninh uống nước xong liền đặt cốc nước xuống, nói: “Đúng lúc có chút thời gian rảnh nên muốn đưa cô ấy về luôn.”

“Hôm nay con về quân đội luôn hay là để đến ngày mai, nếu không cứ để Niệm Niệm ở bên này đi?” Cố Tiểu An hỏi.

Sở Lăng Phong lập tức quét mắt tới, vất vả lắm mới đuổi được mấy thằng con trai này đi, thế quái nào lại định kéo thêm người vào nhà rồi?

Sở Húc Ninh nhận ra được ý trong ánh mắt của ba mình liền cười nhẹ: “Niệm Niệm phải quay về chỗ dì cô ấy, cũng tiện làm bạn với dì của cô ấy hơn.”

Mấy năm nay, Sở Lăng Phong cố gắng hết sức để tống cổ ba người bọn anh ra ngoài, hiện giờ Khoai Tây còn đang học cấp ba, chắc đợi đến khi lên đại học cũng sẽ bị ba đá thẳng đến trường học mà thôi.

Cố Tiểu An trừng mắt lườm chồng của mình. Sở Lăng Phong nói một cách đương nhiên: “Bọn nhỏ đều có cuộc sống riêng của mình, đâu có rảnh ngồi tám chuyện với người cách cả mười mấy tuổi như em đâu?”

Cố Tiểu An: “...”

Sở Húc Ninh và Sở Húc Hiên nhìn nhau, ba vẫn luôn độc mồm độc miệng như vậy.

Âu Dương Tử Huyên đưa Sư Niệm lên lầu. Sư Niệm mới phát hiện Sở Húc Ninh thực sự thích những màu sắc có tông nhạt, cả căn phòng của anh lấy màu trắng làm chủ đạo, rèm cửa màu trắng, chăn đơn màu trắng, gối đầu cũng màu trắng, thậm chí ngay cả chiếc bàn làm việc cũng là màu trắng.

Đây là lần đầu tiên Sư Niệm được đặt chân vào nơi Sở Húc Ninh lớn lên, cảm giác giống như lại tiến gần anh thêm một bước nữa rồi.

Âu Dương Tử Huyên thả tay Sư Niệm ra, sau đó ngồi xổm xuống kéo một cái hòm từ dưới gầm giường ra.

Vẫn là màu trắng.

“Chị dâu ngồi đi.” Âu Dương Tử Huyên nói rồi đặt cái hòm lên trên giường: “Ở đây toàn là bí mật từ nhỏ đến lớn của anh Cả đấy, cho chị dâu hết.”

Sư Niệm bị Âu Dương Tử Huyên kéo đến ngồi bên cạnh giường, sau đó cô cúi đầu nhìn cái hòm kia: “Tôi xem chắc không hay đâu.”

“Có cái gì mà hay với không hay đâu, chị dâu là vợ của anh ấy mà.” Âu Dương Tử Huyên nói rồi mở cái hòm ra.

Chị dâu là vợ của anh ấy mà!

Một câu này đủ để khiến trái tim nhỏ bé của Sư Niệm ngừng đập, bất giác muốn nhanh chân đến xem quá khứ của anh như thế nào.

Sư Niệm cúi đầu nhìn, đa số đều là những cúp và huân chương gì đó, còn có cả giấy khen nữa, anh ấy đúng là thánh học mà.

“Từ nhỏ đến lớn anh Cả luôn là người đứng nhất. Anh ấy chưa từng khiến mẹ phải lo lắng, giỏi nhỉ?” Âu Dương Tử Huyên vừa nói vừa lấy một cái cúp ra: “Cái này là cúp quán quân của cuộc thi võ thuật do quân đội tổ chức lúc anh ấy mười tám tuổi, còn cái này là anh ấy...”

“Cúp quán quân của cuộc tranh tài dành cho bộ đội đặc chủng toàn thế giới, anh ấy là đại diện của Trung Quốc, tham gia vào nằm anh ấy hai mươi tuổi!” Sư Niệm khẽ nói, mọi chuyện về Sở Húc Ninh cô đều biết cả.

Bàn tay của Âu Dương Tử Huyên khựng lại. Cô còn định nói gì đó nữa nhưng cuối cùng chỉ đưa cái hòm kia cho Sư Niệm: “Chị dâu nhỏ tuổi hơn tôi nhiều, tôi không gọi là chị dâu nữa, gọi Niệm Niệm được không?”

Sư Niệm gật đầu: “Đương nhiên là được.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3135: Hai người hợp pháp (3)
“Niệm Niệm, em phải biết rằng những gì chị nói với em trước kia đều là sự thật. Đời này anh Cả phải gánh trên vai rất nhiều trọng trách. Hơn nữa anh ấy không thật sự yêu chị đâu, chỉ vì anh ấy vẫn chưa tìm ra được ý nghĩa tồn tại thật sự của mình cho nên mới đem tất cả những thứ ấy đặt lên trên hết. Giờ chị có thể nhìn ra em chính là ý nghĩa tồn tại của anh ấy.” Âu Dương Tử Huyên nắm lấy tay của Sư Niệm: “Cho nên em đừng tự coi nhẹ mình nữa, em đáng giá để anh Cả yêu em, anh ấy cũng sẽ yêu em.”

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn cô gái đang cười dịu dàng với mình. Âu Dương Tử Huyên lớn hơn cô gần mười tuổi cho nên trong mắt Sư Niệm, Âu Dương Tử Huyên giống như một chị gái rất hiểu lòng người. Cô có thể tin được vào lời cô ấy nói.

Thế nên rồi sẽ có lúc Sở Húc Ninh thật sự yêu cô phải không?

Sư Niệm gật đầu, cô sẽ học cách tự tin khi đứng trước anh.

Âu Dương Tử Huyên thấy vậy liền yên tâm, sau đó cùng Sư Niệm tiếp tục khám phá quá khứ của Sở Húc Ninh. Mãi cho đến khi Sư Niệm tìm thấy một tấm ảnh đã hơi ố vàng chụp một người phụ nữ đang bế một đứa bé. Người phụ này có vẻ đang rất bối rối, ngay cả việc chụp một tấm hình cũng khiến người này bối rối.

Âu Dương Tử Huyên nhìn tấm ảnh Sư Niệm cầm trong tay, nói: “Đó là mẹ ruột của anh Cả đấy, tấm hình này ba phải mất rất nhiều công sức mới tìm được một tấm ảnh anh ấy chụp cùng với mẹ mình.”

Sư Niệm cúi đầu nhìn người phụ nữ trong tấm hình. Người này không hề giống Sở Húc Ninh, có lẽ vì anh bị phẫu thuật thẩm mỹ từ nhỏ, thật ra nhìn Sở Húc Ninh giống Sở Lăng Phong nhiều hơn.

“Tuy rằng anh Cả chưa bao giờ nói ra nhưng mà bọn chị đều biết, chuyện mẹ ruột vẫn mãi là một khúc mắc trong lòng anh ấy. Cho nên sau này mẹ mới xin ba tìm tin tức về mẹ anh ấy, chỉ tiếc đây là thứ duy nhất tìm được.” Âu Dương Tử Huyên thở dài nói.

Sư Niệm hơi cúi xuống nhìn về tấm ảnh ố vàng kia, nhìn người phụ nữ cho Sở Húc Ninh sinh mệnh nhưng cũng mang đến sự đau khổ cho anh.

Mà việc Sở Húc Ninh vẫn còn giữ tấm hình này thật ra là vì anh vẫn không bỏ qua được chuyện này.

Trong lòng Sư Niệm có chút đau xót, thương thay cho đứa bé chín tuổi năm đó, thương Sở Húc Ninh vào lúc bấy giờ.

Là Cố Tiểu An và Sở Lăng Phong cho anh một gia đình, một sinh mệnh mới cho nên Sở Húc Ninh mới dốc hết toàn lực báo đáp gia đình này. Hiện tại cô có thể cùng anh báo đáp gia đình này rồi. Bản thân cô cũng biết ơn vì hai người họ đã mang đến cho Sở Húc Ninh một cuộc đời mới.

Sở Húc Ninh đi lên lầu, sau khi anh mở cửa ra thì Âu Dương Tử Huyên vội vàng đứng dậy, cười híp mắt nói: “Hôm nay nói chuyện nhanh thế cơ à. Đúng là Niệm Niệm đặc biệt thật đấy, anh Cả không chờ nổi mà muốn về phòng với Niệm Niệm đến thế luôn kìa.”

Sư Niệm: “...”

Sư Niệm cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, sao mà Âu Dương Tử Huyên lại nói thẳng thắn như vậy cơ chứ?

Sở Húc Ninh cười mắng một tiếng, ngay lúc Âu Dương Tử Huyên đi ngang qua, anh vỗ lên vai cô một cái rồi mới nhìn về phía Sư Niệm: “Em đang xem cái gì thế?” Sở Húc Ninh cúi đầu thấy cô đang ôm cái hòm màu trắng kia thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng là cái gì em ấy cũng lấy cho em xem.”

Sư Niệm thấy anh không tức giận cũng cảm thấy yên lòng, sau đó Sở Húc Ninh ngồi xuống vị trí mà Âu Dương Tử Huyên vừa ngồi lúc nãy.

“Sao anh có thể bảo quản mấy thứ này tốt như vậy?” Sư Niệm không có thói quen giữ đồ. Cô chỉ giữ những tin tức quân sự liên quan đến Sở Húc Ninh, vì đó là cách duy nhất để cô có thể trông thấy anh.

“Nhờ mẹ cả đấy, mỗi năm mẹ đều giúp anh thu lại những món đồ đáng giá để kỷ niệm, dưới kho còn có hai cái hòm nữa kìa.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa vuốt ve những cái cúp trong đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3136: Hai người hợp pháp (4)
Sư Niệm nghe ra lúc Sở Húc Ninh nhắc đến chữ mẹ này ngoài cảm kích ra còn có sự hạnh phúc và kính trọng.

Sư Niệm nhỏm người đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sở Húc Ninh. Cô khẽ tựa vào bờ vai của anh rồi nói: “Mẹ đối xử với anh thật tốt.”

Bàn tay đang vuốt ve những chiếc cúp của Sở Húc Ninh khựng lại một chút. Anh nghĩ đến chuyện bao năm qua Cố Tiểu An đối xử với anh còn tốt hơn cả người phụ nữ kia, cho nên người đầu tiên trong nhà này mà anh thừa nhận chính là Cố Tiểu An.

“Ừ.” Sở Húc Ninh gật đầu, lúc bất chợt nhìn thấy tấm ảnh của người phụ nữ kia thì lập tức dời mắt.

“Cái tên Húc Ninh này là do ba đặt cho anh sao?” Sư Niệm nhớ rõ từng có người nói đến chuyện này.

Sở Húc Ninh gật đầu, bản thân anh cũng không định giấu giếm cũng không trốn tránh vấn đề này: “Trước năm chín tuổi anh chỉ có một cái tên là Tiểu Sở Lăng Phong! Buồn cười nhỉ, vừa sinh ra đã là một cái bóng.”

Sư Niệm nghe anh nói vậy liền ôm chặt cánh tay của anh, trái tim như bị ai xé toạc ra.

“Sau này ba đặt cho anh cái tên Sở Húc Ninh, nói với anh rằng những gì đã qua thì để nó ở quá khứ, hiện giờ anh chỉ cần yên bình sống cuộc sống tương lai là được rồi.”

Người đối xử tốt với Sở Húc Ninh lúc đó không phải là Sở Lăng Phong mà là Cố Tiểu An, cho nên Sở Lăng Phong mới đặt cho anh cái tên này, hàm ý là từ nay về sau phải giữ khuôn phép, không được để Cố Tiểu An lo lắng.

Trong lòng người đàn ông kia mãi mãi chỉ có một mình người vợ của mình mà thôi.

“Từ nay về sau chúng ta cùng nhau đối xử tốt với họ nhé.” Sư Niệm nghiêm túc nói: “Nếu anh bận rộn thì cứ nói, em sẽ thường xuyên đến thăm ba mẹ, được không?”

Sư Niệm nói xong, Sở Húc Ninh lập tức nhìn cô, trong mắt anh mang theo tâm tình mà chỉ mình anh mới có thể hiểu được.

Là cảm động hay là cảm kích?

Sở Húc Ninh nhìn ai kia vừa ôm cánh tay mình vừa cúi đầu lầm bà lầm bầm xem phải đối xử tốt với Cố Tiểu An như thế nào. Người vợ này của anh chính là người cho anh một mái ấm, là người có thể cùng trả ơn với anh.

Chỗ nào đó vẫn luôn trống rỗng dường như lúc này đã bắt đầu trở nên ấm áp.

Sư Niệm cảm thấy là lạ liền ngẩng đầu lên xem sao: “Làm sao... ưm...” Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị người nào đó ấn xuống giường, sau đó cơ thể rắn chắc của anh đè lên cô.

Nụ hôn đến quá bất ngờ khiến Sư Niệm còn đang trợn mắt hoảng sợ đã bị anh cạy mở khớp hàm. Một nụ hôn không hề dịu dàng, thậm chí còn mang theo mùi tanh nhàn nhạt của máu.

Sư Niệm từ từ nhắm mắt lại. Cô không rõ Sở Húc Ninh bất ngờ nồng nhiệt như vậy là muốn bày tỏ điều gì với cô, nhưng Sư Niệm biết, vào thời khắc này dù cho có bị nghiền thành bột phấn cô cũng không muốn đẩy anh ra.

Sự chấp nhận của Sư Niệm khiến Sở Húc Ninh càng thêm kích động hơn, bàn tay to lớn vốn khóa chặt eo cô đã từ từ di chuyển xuống dưới.

Sư Niệm hoàn toàn không biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì lúc này đại não của cô đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ có cảm giác chờ mong không nói nên lời hoặc là cái gì đó khác đang trỗi dậy.

Bầu không khí dần trở nên nóng bỏng, lý trí của Sư Niệm lúc này đã hoàn toàn biến mất, cái còn lại chỉ những cảm xúc mãnh liệt mà anh mang tới.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh thấp giọng gọi một tiếng. Anh nhẹ nhàng tách khỏi đôi môi của cô rồi hôn dọc theo cằm của cô trượt xuống dưới.

Sư Niệm không biết âm thanh mình phát ra là đang đáp lại tiếng gọi của anh hay là tiếng rên rỉ khó kìm lại, thanh âm mềm nhũn tựa như chất kích thích mãnh liệt nhất vào thời điểm này.

“Anh Cả, mẹ gọi hai người xuống dưới nhà...” Khoai Tây bất ngờ đẩy cửa ra, thế nhưng nhóc còn chưa kịp nói hết câu thì miệng đã biến thành hình chữ O, sau đó thấy anh Cả đang nằm trên giường đột nhiên xoay người đắp kín chăn cho chị dâu mà nhóc vừa mới quen biết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3137: Hai người hợp pháp (5)
“Còn không mau đi ra!” Sắc mặt của Sở Húc Ninh sầm xuống. Cái thằng nhóc ngu ngốc này càng ngày càng thích ăn đòn, vào phòng mà không biết gõ cửa hả?

Khoai Tây lập tức giật mình tỉnh táo lại, thậm chí còn không kịp đóng cửa đã vắt chân lên cổ mà chạy: “Hai anh chị lăn giường không chốt cửa còn đổ thừa cho em? Tưởng em muốn nhìn chắc, không phải chỉ là cơ bụng to hơn em thôi sao?”

Khoai Tây đã chạy đi xa nhưng thanh âm vẫn còn vang vọng, còn nghe được cả tiếng tiếng Sở Húc Hiên vừa cười vừa mắng Khoai Tây cứ coi chừng cái thân mình, đừng để lát nữa bị anh Cả đánh cho nhừ tử.

Sư Niệm trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức như muốn nổ tung, cái này chắc chắn không phải xấu hổ do chuyện vừa xảy ra mà là bị lời của Khoai Tây Nhỏ chọc tức. Thảo nào mà Bánh Bao Đậu không thích thằng nhóc này, đáng ghét quá.

Sở Húc Ninh bị thằng em út nhà mình dọa một trận như vậy cũng không còn hứng thú gì nữa, anh quay đầu kéo chăn: “Đi ra nào.”

“Đừng kéo mà!” Sư Niệm túm chặt chăn nhất quyết không cho anh kéo chăn ra, nhất định lúc này sắc mặt của cô cực kỳ xấu xí, còn lâu cô mới để cho anh nhìn thấy.

Sở Húc Ninh thật sự không tiếp tục kéo chăn nữa. Sư Niệm mà cự nự thì đúng là cũng dai sức thật.

Hơn nữa Sở Húc Ninh cũng biết cô đang xấu hổ. Cũng do anh cả, đang ở trong nhà lại có ba mẹ đang ở dưới, là do anh không biết kiềm chế.

“Không sao đâu.”

“Em không muốn đi ra đâu, mất mặt lắm!” Sư Niệm buồn bực nói, lần đầu tiên tới nhà chồng lại bị cậu em chồng bắt quả tang đang lăn giường, thật sự là mất mặt đến không thể mất mặt hơn được nữa.

Quan trọng là rõ ràng còn chưa có cái gì xảy ra mà.

Thật là... quá thất vọng!

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm như vậy cũng không tiếp tục làm khó dễ cô nữa. Anh vỗ vỗ chăn rồi đứng dậy, nói: “Vậy để anh mang cơm trưa lên cho em.”

Mang lên?

Sư Niệm khựng lại một chút rồi vén chăn ra, ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh cúi đầu, đối diện với đôi mắt to tròn ướt át của cô, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ rực như trái táo kia nữa, thật là khiến người ta muốn ôm vào lòng rồi hung hăng âu yếm một phen.

Nhưng mà không làm được!

Sở Húc Ninh nghĩ nghĩ rồi ho khan một tiếng, sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác: “Em như thế này làm sao đi xuống dưới được?”

“Những cũng đâu thể không đi xuống dưới nhà chứ?” Mới tới nhà chồng ngày đầu tiên mà đã để chồng mang cơm lên tận phòng cho ăn, cô bị điên rồi sao?

Sư Niệm nghĩ một hồi rồi dứt khoát bò xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm. May mà trong phòng của anh còn có cả phòng tắm nếu không cô thật sự ngại muốn chết.

Sư Niệm nhìn bộ dạng mình trong gương, hai má đỏ lựng, hai tròng mắt ướt át còn có vầng trán rịn mồ hôi, nhìn thế này là biết rõ hai người mới làm gì rồi còn gì.

Như thế này làm sao mà xuống nhà cho được?

Sư Niệm vừa xả nước vừa vùi mặt mình vào trong làn nước lạnh, hay là cứ ngạt thở chết luôn cho rồi, đỡ phải đi ra ngoài cho mất mặt.

Thế nhưng mặc kệ Sư Niệm nghĩ thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc vẫn phải xuống dưới nhà.

Cô dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần mới bớt đỏ đi được một chút, xem như là cũng yên tâm, thế nhưng dấu hôn trên cổ thì phải làm sao bây giờ?

Sư Niệm đưa tay chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút rồi lại sờ sờ cái dấu đỏ ửng trên cổ mình, chẳng lẽ nói là bị muỗi đốt sao?

“Niệm Niệm, em xong chưa?” Sở Húc Ninh đổi một bộ đồ khác, đứng ở bên ngoài gọi với vào.

Sư Niệm khàn giọng đáp một tiếng, lau qua mặt rồi mới đi ra ngoài.

Sở Húc Ninh thay một cái quần bình thường màu trắng, ngay cả áo cũng là màu trắng, anh thích màu trắng.

Nhưng như vậy cũng tốt hơn cảm giác lạnh lùng khi anh mặc quân trang, cảm giác thoải mái hơn.

Cơ thể của anh trời sinh đã đẹp, không chỉ mặc quân trang sẽ đẹp mà mặc bất cứ loại trang phục nào cũng mang đến một vẻ đẹp cấm dục.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3138: Hai người hợp pháp (6)
Mà hết lần này tới lần khác, vẻ đẹp cấm dục đó chỉ càng khiến người ta muốn đẩy ngã anh mà thôi.

Sư Niệm dời mắt của mình đi, nhỏ giọng ho khan một tiếng. Cô phát hiện hóa ra mình chính là một con sói háo sắc, thậm chí còn háo sắc hơn cả anh nữa.

Sở Húc Ninh bước qua nắm lấy tay cô. Sư Niệm nhanh chóng giật ra rồi tự mình đi ra cửa trước.

Lúc này mà còn nắm tay nữa, thật là mất mặt.

Sở Húc Ninh nhìn bàn tay trống trơn của mình, hay lắm, lại có thêm một lý do để anh đánh chết thằng nhóc con kia rồi.

Sư Niệm bước xuống nhà vẫn không dám ngẩng đầu lên, bởi vì cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

Sở Húc Ninh mặt không biến sắc ngồi xuống bên cạnh Sư Niệm, cho cậu bé nào đó ngồi đối diện một ánh mắt cứ liệu hồn.

Âu Dương Tử Huyên nhìn Sư Niệm như đang muốn chôn cả mặt mình vào trong bát thì không nhịn được cười, nói: “Niệm Niệm, cơm trắng ăn ngon đến thế cơ à?”

Sư Niệm nghe vậy giật mình, lại càng thấy xấu hổ hơn.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Âu Dương Tử Huyên một cái, thế nhưng cánh tay lại bị Sư Niệm véo mạnh.

Nhưng anh vẫn tỉnh rụi ăn cơm như thường.

“Tối nay hai đứa có ở lại không?” Cố Tiểu An vì muốn giảm bớt sự ngượng ngùng này liền đổi trọng tâm câu chuyện.

Sư Niệm khựng lại một chút, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

“Chiều nay còn phải đi qua chỗ Thủ trưởng Sư.” Sở Húc Ninh nói, về tình về lý thì đã cưới con gái của người ta rồi đương nhiên vẫn phải đến nhà người ta một lần chứ.

Cố Tiểu An nghĩ cũng phải.

“Tuy trước đó đã nói hai nhà gặp mặt rồi nhưng con vẫn luôn bận rộn, ba mẹ cũng không tiện gặp mặt mà không có con cho nên lần này con về nhớ phải hẹn thời gian để hai gia đình gặp nhau một lần đấy!” Cố Tiểu An nói rồi nhìn về phía Sư Niệm: “Lễ nghĩa cần thiết vẫn phải làm đầy đủ, không thể để Niệm Niệm chịu thiệt thòi được.”

Đến lúc này Sư Niệm cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu An, lòng cô không thôi cảm động. Tuy rằng bản thân cô chưa bao giờ mong cầu điều gì nhưng được người khác lo nghĩ cho mình cảm giác vẫn rất thích.

“Dạ.” Sở Húc Ninh lên tiếng: “Ăn đi.” Cái này là nói với Sư Niệm còn đang cảm động kia.

“Mẹ, mẹ không cảm thấy lần này anh Cả trở về có vẻ dịu dàng hơn trước đây rất nhiều ạ?” Âu Dương Tử Huyên đột nhiên lên tiếng nói.

Cố Tiểu An thấp giọng cười thành tiếng: “Cưới vợ rồi không thay đổi mà được sao, thấy thế này mẹ cũng yên tâm được rồi.”

Sư Niệm: “...”

Sao cứ có cảm giác mình lại bị mang ra trêu đùa thế nhỉ?

Sở Húc Ninh cũng biết chắc chắn là hai người này đang cố ý nhưng anh cũng không để bụng chuyện này.

Một bữa cơm này Sư Niệm cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu. Sở Húc Ninh gắp cho cô cái gì cô liền ăn cái đó, chỉ đơn giản là như vậy.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ ngồi quây quần trong phòng khách nói chuyện trên trời dưới đất. Cố Tiểu An đi chuẩn bị quà tặng giúp bọn họ để lát nữa Sở Húc Ninh sẽ mang đến tặng Sư Hạ Dương.

Sự lo lắng lúc trước khi tới đây của Sư Niệm đều biến thành cảm động, căn nhà này khiến cô có một cảm giác giống như được thương yêu.

Sở Húc Ninh và Sở Húc Hiên đi lên lầu. Cố Tiểu An liền gọi Sư Niệm ra ngoài.

Sư Niệm lại bắt đầu thấy hơi căng thẳng.

Tiết trời vẫn rất đẹp, ánh mặt trời bên ngoài mang theo nhiệt độ ấm áp.

Sư Niệm ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cố Tiểu An, chờ mẹ chồng của mình lên tiếng.

Cố Tiểu An quay đầu nhìn Sư Niệm. Cô cũng nhìn ra được sự lo lắng của con dâu.

“Con không cần phải lo lắng như vậy đâu, về sau nơi đây cũng là nhà của con.” Cố Tiểu An vừa nói vừa cầm lấy tay của Sư Niệm.

Sư Niệm khẽ gật đầu, dần dần thả lỏng chính mình.

Cố Tiểu An nắm tay con dâu đi đến chòi nghỉ mát cách đó không xa, nói: “Lần đầu tiên mẹ gặp con, con mới chỉ ba tuổi, chớp mắt mà đã lớn đến như này rồi.”

Tất nhiên Sư Niệm nhớ rõ lúc đó là hôn lễ của mẹ nuôi, cũng là lần đầu tiên cô gặp Sở Húc Ninh.

Gặp được người đàn ông khiến cô cả đời này không thể thoát khỏi. May mà bây giờ cô đã có thể ở lại bên cạnh anh rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3139: Hai người hợp pháp (7)
Sư Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

“Thật ra chuyện của con với Húc Ninh là chuyện ba mẹ đã nghĩ đến từ sớm rồi. Lúc trước Lăng Phong còn nói đứa bé như con có nghị lực quá mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng bắt được Húc Ninh thôi.”

Cố Tiểu An dứt lời, nụ cười của Sư Niệm cũng có chút xấu hổ, có vẻ như mọi người đều dõi theo chuyện cô theo đuổi anh suốt bao năm qua.

“Con không nghĩ nhiều như vậy, con chỉ muốn ở bên với anh ấy thôi.” Sư Niệm nhẹ nhàng nói.

“Niệm Niệm, Lạc Lạc vẫn nói con là một đứa bé rất tốt, mẹ cũng tin tưởng mắt nhìn của con trai mẹ cho nên mẹ cũng không muốn yêu cầu con điều gì. Mẹ chỉ xin con một việc, con có thể thật lòng đối xử thật tốt với Húc Ninh được không?” Cố Tiểu An vẫn nắm lấy tay Sư Niệm: “Húc Ninh chọn con cũng đồng nghĩa với việc thằng bé muốn đi ra. Mẹ không muốn Húc Ninh vẫn cứ mãi sống cho ba mẹ. Vậy nên Niệm Niệm à, con hãy luôn nắm tay Húc Ninh tiến về phía trước, vì Húc Ninh mà sinh một đứa con, cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh nhé.”

Đứa con?

Sư Niệm khựng lại một chút, vấn đề này thật là xấu hổ.

Dù sao thì giữa bọn họ còn chưa có cái gì gì đó đâu, lấy đâu là con với cái chứ.

Cố Tiểu An nhìn dáng vẻ lúng túng của Sư Niệm thì cho rằng cô không muốn sinh con nên lập tức nói tiếp: “Mẹ biết con vẫn còn nhỏ, chỉ vừa mới qua hai mươi, lúc này bảo con sinh con thật sự quá sớm nhưng mà Niệm Niệm à, Húc Ninh đã ba mươi tư tuổi rồi, thằng bé không còn nhỏ nữa.”

“Không phải ạ!” Sư Niệm vội vàng xua xua tay, cô cũng muốn có con mà, như vậy thì Sở Húc Ninh có thể thực sự là của cô rồi. Thế nhưng hiện tại cô cũng không biết mình nên nói với Sở Húc Ninh thế nào về chuyện lúc đầu cô lừa anh nữa.

Cố Tiểu An thấy Sư Niệm phản bác như vậy, lại thấy biểu cảm là lạ của cô liền không nhịn được nói: “Làm sao thế, Húc Ninh không muốn sao?”

“Không phải đâu mẹ, chuyện này bọn con vẫn...” Sư Niệm nhỏ giọng nói, cô đang muốn tìm một cách nói nào đó để không đắc tội người khác.

“Chuyện con cái thì cứ để tùy duyên đi! Niệm Niệm thực sự còn quá nhỏ.”

Sư Niệm còn chưa kịp nói hết, hoặc có lẽ là cô còn chưa tìm được một cái cớ nào đó thì Sở Húc Ninh đã tới rồi. Anh đặt tay lên bả vai cô, lại nói với Cố Tiểu An: “Mẹ, mẹ có thời gian ở đây nói mấy cái này với Niệm Niệm thì chẳng thà đi nói với chú Hai đi, cưới lâu thế rồi còn chưa có tin vui sao?”

Cố Tiểu An ngẩng đầu nhìn con trai, dứt khoát lừ mắt một cái rồi mới đứng dậy: “Được rồi được rồi, đứa nào cũng nói thế cả, nói với nó thì nó lại đẩy qua cho con, nói con lại đẩy qua cho nó. Mẹ không lo chuyện mấy đứa nữa, đợi sau này mấy đứa già rồi sẽ biết, cứ nhìn thằng nhóc quỷ sứ kia suốt ngày chọc cho ba các con điên tiết lên kia kìa.”

Cố Tiểu An nói xong liền lướt qua bọn họ rời đi.

Sư Niệm cũng vội vàng đứng dậy theo. Thấy Cố Tiểu An đi rồi, cô ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh: “Vì sao hai người họ kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có con thế?” Nếu như cô nhớ không lầm thì Sở Húc Hiên với Âu Dương Tử Huyên đã kết hôn được ba năm rồi.

Đôi mắt của Sở Húc Ninh trầm xuống vài phần, anh kéo Sư Niệm ra gara: “Sẽ sớm thôi.”

Anh đã kết hôn rồi cho nên hai người họ cũng không cần phải tiếp tục vì anh mà tự trách nữa. Suy cho cùng vẫn là do anh đã làm chậm trễ chuyện của hai đứa nó.

Sư Niệm chỉ à một tiếng, nếu như anh đã nói là sớm thì tức là sớm thôi!

Sau khi Sư Niệm lên xe, thật ra cô vẫn muốn hỏi Sở Húc Ninh rằng anh có muốn có con hay không, thế nhưng lời nói dối kia phải làm sao bây giờ?

Quả nhiên, muốn sống tốt thì đừng có nói láo, nếu không đến cuối cùng người phải chịu khổ chỉ có chính mình mà thôi.

Sở Húc Ninh cho xe rời khỏi biệt thự của Sở gia.

Sư Niệm cầm điện thoại chat với hội chị em của mình. Lúc này Kiều Vi Nhã đang ngồi ở khoa Kinh tế chờ Sở Lạc Duy tan học. Cô bò ra bàn định ngủ một giấc nhưng lại nhận được tin nhắn gửi đến.
 
Top