[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,838
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3522: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (5)
Hai người ăn cơm tối xong, bên ngoài cũng bắt đầu lác đác lên đèn.
- Thời tiết tháng bảy oi bức, đặc biệt là ở một nơi như thành phố A.
Triệu Hân Hân hơi ủ rũ đi theo Sở Vị về nhà.
Sở Vi cũng không nói gì, cho cổ chút thời gian để suy nghĩ.
Cho đến khi về đến cửa, trước khi bước vào nhà, Triệu Hân Hân mới lên tiếng: “Hiện tại Vương Đại Kiều đã ra oai phủ đầu tôi, nếu tôi thật sự giữ ông ta lại, liệu có phải chứng tỏ rằng sau này tôi sẽ càng không thể thu phục được mọi người trong công ty nữa không?”
“Sự thật là thế” Sở Vi cũng tựa người vào cửa không đi vào, “Nhưng nếu như cậu đuổi ông ta đi, cậu phải biết sẽ có rất nhiều người trong công ty nhảy ra phản bác lại cậu”
Triệu Hân Hân mím môi, tựa người đối diện chỗ Sở Vi.
Quản lý một công ty có vẻ không đơn giản như những gì có nghĩ, nhưng cô phải làm thế nào đây?
Sở Vi vẫn im lặng, những gì anh có thể làm đều làm hết cả rồi, tiếp theo phải xử lý thế nào thì là chuyện của cô.
Triệu Hân Hân cúi đầu về nhà, còn Sở Vi thì qua nhà đối diện bàn bạc với Sở Lạc Duy chuyện của tập đoàn Sở Thị. Kiều Vi Nhã vẫn chưa về, nghe nói vẫn còn phải tiếp tục rình ở chỗ ngôi sao kia, phải có bằng được chứng cớ mới chịu.
Thế nên tâm trạng của Sở Lạc Duy rất kém. Tâm trạng anh kém thì tất nhiên sẽ không để người khác yên, lúc này đang nhìn Sở Vi.
Advertisement / Quảng cáo
“Cậu đưa cô ấy xuống nhà ăn cơm?” Sở Lạc Duy dựa vào sofa nhìn chàng trai đang ký tên lên văn kiện kia.
Sở Vi ngẩng lên liếc Sở Lạc Duy một cái, sau đó lại cúi xuống ký tên tiếp, ký và đóng dấu xong xuôi mới đặt lên bàn, “Cậu đang muốn chơi trò phu xướng phụ tùy đấy à? Sao lại cũng hóng hớt thế hả. Tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết xã hội này rất phức tạp thôi”.
“Nhưng cô ấy vẫn chọn sai con đường, tại sao cậu không nói thẳng cho cô ấy biết phải làm thế nào mới là cách tốt nhất.” Sở Lạc Duy ngả người ra sofa nhìn Sở Vi đứng dậy.
Sở Vi chỉ quay lại liếc Sở Lạc Duy một cái.
“Lời bà nói lúc trước khi mất chắc cậu vẫn chưa quên đầu đúng không? Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Cơ thể Sở Vi bất giác căng lên, ngay cả hai tay đang buông thõng bên người cũng biết lại thành nắm đấm.
“Tôi đi đây, cậu nên đi đón Tiểu Bất Điểm đi thì hơn, không còn sớm nữa đâu” Sở Vị nói xong liền thả lỏng người, khẽ phất tay rời đi.
Sở Lạc Duy thấy Sở Vi biến mất sau cánh cửa thì khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn phải cầm áo khoác lên quyết định ra ngoài “bắt”người.
Sau khi Sở Vi về, Triệu Hân Hân cũng đã về phòng mình. Phòng khách rất yên ắng, Sở Vi nhìn về phía phòng Triệu Hân Hân, khẽ cười rồi mới quay về phòng mình.
Ngày hôm sau, Triệu Hân Hân dậy từ rất sớm. Để đưa ra được một lời giải thích cho chuyện này cho nên có phải tới công ty sớm.
Lúc Sở Vi ngủ dậy ra ngoài đã thấy Triệu Hân Hân sắp xếp đồ chuẩn bị đi rồi. Anh ngẩng lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ.
- Thời tiết tháng bảy oi bức, đặc biệt là ở một nơi như thành phố A.
Triệu Hân Hân hơi ủ rũ đi theo Sở Vị về nhà.
Sở Vi cũng không nói gì, cho cổ chút thời gian để suy nghĩ.
Cho đến khi về đến cửa, trước khi bước vào nhà, Triệu Hân Hân mới lên tiếng: “Hiện tại Vương Đại Kiều đã ra oai phủ đầu tôi, nếu tôi thật sự giữ ông ta lại, liệu có phải chứng tỏ rằng sau này tôi sẽ càng không thể thu phục được mọi người trong công ty nữa không?”
“Sự thật là thế” Sở Vi cũng tựa người vào cửa không đi vào, “Nhưng nếu như cậu đuổi ông ta đi, cậu phải biết sẽ có rất nhiều người trong công ty nhảy ra phản bác lại cậu”
Triệu Hân Hân mím môi, tựa người đối diện chỗ Sở Vi.
Quản lý một công ty có vẻ không đơn giản như những gì có nghĩ, nhưng cô phải làm thế nào đây?
Sở Vi vẫn im lặng, những gì anh có thể làm đều làm hết cả rồi, tiếp theo phải xử lý thế nào thì là chuyện của cô.
Triệu Hân Hân cúi đầu về nhà, còn Sở Vi thì qua nhà đối diện bàn bạc với Sở Lạc Duy chuyện của tập đoàn Sở Thị. Kiều Vi Nhã vẫn chưa về, nghe nói vẫn còn phải tiếp tục rình ở chỗ ngôi sao kia, phải có bằng được chứng cớ mới chịu.
Thế nên tâm trạng của Sở Lạc Duy rất kém. Tâm trạng anh kém thì tất nhiên sẽ không để người khác yên, lúc này đang nhìn Sở Vi.
Advertisement / Quảng cáo
“Cậu đưa cô ấy xuống nhà ăn cơm?” Sở Lạc Duy dựa vào sofa nhìn chàng trai đang ký tên lên văn kiện kia.
Sở Vi ngẩng lên liếc Sở Lạc Duy một cái, sau đó lại cúi xuống ký tên tiếp, ký và đóng dấu xong xuôi mới đặt lên bàn, “Cậu đang muốn chơi trò phu xướng phụ tùy đấy à? Sao lại cũng hóng hớt thế hả. Tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết xã hội này rất phức tạp thôi”.
“Nhưng cô ấy vẫn chọn sai con đường, tại sao cậu không nói thẳng cho cô ấy biết phải làm thế nào mới là cách tốt nhất.” Sở Lạc Duy ngả người ra sofa nhìn Sở Vi đứng dậy.
Sở Vi chỉ quay lại liếc Sở Lạc Duy một cái.
“Lời bà nói lúc trước khi mất chắc cậu vẫn chưa quên đầu đúng không? Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Cơ thể Sở Vi bất giác căng lên, ngay cả hai tay đang buông thõng bên người cũng biết lại thành nắm đấm.
“Tôi đi đây, cậu nên đi đón Tiểu Bất Điểm đi thì hơn, không còn sớm nữa đâu” Sở Vị nói xong liền thả lỏng người, khẽ phất tay rời đi.
Sở Lạc Duy thấy Sở Vi biến mất sau cánh cửa thì khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn phải cầm áo khoác lên quyết định ra ngoài “bắt”người.
Sau khi Sở Vi về, Triệu Hân Hân cũng đã về phòng mình. Phòng khách rất yên ắng, Sở Vi nhìn về phía phòng Triệu Hân Hân, khẽ cười rồi mới quay về phòng mình.
Ngày hôm sau, Triệu Hân Hân dậy từ rất sớm. Để đưa ra được một lời giải thích cho chuyện này cho nên có phải tới công ty sớm.
Lúc Sở Vi ngủ dậy ra ngoài đã thấy Triệu Hân Hân sắp xếp đồ chuẩn bị đi rồi. Anh ngẩng lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ.