Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3522: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (5)
Hai người ăn cơm tối xong, bên ngoài cũng bắt đầu lác đác lên đèn.

- Thời tiết tháng bảy oi bức, đặc biệt là ở một nơi như thành phố A.

Triệu Hân Hân hơi ủ rũ đi theo Sở Vị về nhà.

Sở Vi cũng không nói gì, cho cổ chút thời gian để suy nghĩ.

Cho đến khi về đến cửa, trước khi bước vào nhà, Triệu Hân Hân mới lên tiếng: “Hiện tại Vương Đại Kiều đã ra oai phủ đầu tôi, nếu tôi thật sự giữ ông ta lại, liệu có phải chứng tỏ rằng sau này tôi sẽ càng không thể thu phục được mọi người trong công ty nữa không?”

“Sự thật là thế” Sở Vi cũng tựa người vào cửa không đi vào, “Nhưng nếu như cậu đuổi ông ta đi, cậu phải biết sẽ có rất nhiều người trong công ty nhảy ra phản bác lại cậu”

Triệu Hân Hân mím môi, tựa người đối diện chỗ Sở Vi.

Quản lý một công ty có vẻ không đơn giản như những gì có nghĩ, nhưng cô phải làm thế nào đây?

Sở Vi vẫn im lặng, những gì anh có thể làm đều làm hết cả rồi, tiếp theo phải xử lý thế nào thì là chuyện của cô.

Triệu Hân Hân cúi đầu về nhà, còn Sở Vi thì qua nhà đối diện bàn bạc với Sở Lạc Duy chuyện của tập đoàn Sở Thị. Kiều Vi Nhã vẫn chưa về, nghe nói vẫn còn phải tiếp tục rình ở chỗ ngôi sao kia, phải có bằng được chứng cớ mới chịu.

Thế nên tâm trạng của Sở Lạc Duy rất kém. Tâm trạng anh kém thì tất nhiên sẽ không để người khác yên, lúc này đang nhìn Sở Vi.

Advertisement / Quảng cáo


“Cậu đưa cô ấy xuống nhà ăn cơm?” Sở Lạc Duy dựa vào sofa nhìn chàng trai đang ký tên lên văn kiện kia.

Sở Vi ngẩng lên liếc Sở Lạc Duy một cái, sau đó lại cúi xuống ký tên tiếp, ký và đóng dấu xong xuôi mới đặt lên bàn, “Cậu đang muốn chơi trò phu xướng phụ tùy đấy à? Sao lại cũng hóng hớt thế hả. Tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết xã hội này rất phức tạp thôi”.

“Nhưng cô ấy vẫn chọn sai con đường, tại sao cậu không nói thẳng cho cô ấy biết phải làm thế nào mới là cách tốt nhất.” Sở Lạc Duy ngả người ra sofa nhìn Sở Vi đứng dậy.

Sở Vi chỉ quay lại liếc Sở Lạc Duy một cái.

“Lời bà nói lúc trước khi mất chắc cậu vẫn chưa quên đầu đúng không? Sở Lạc Duy trầm giọng nói.

Cơ thể Sở Vi bất giác căng lên, ngay cả hai tay đang buông thõng bên người cũng biết lại thành nắm đấm.

“Tôi đi đây, cậu nên đi đón Tiểu Bất Điểm đi thì hơn, không còn sớm nữa đâu” Sở Vị nói xong liền thả lỏng người, khẽ phất tay rời đi.

Sở Lạc Duy thấy Sở Vi biến mất sau cánh cửa thì khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn phải cầm áo khoác lên quyết định ra ngoài “bắt”người.

Sau khi Sở Vi về, Triệu Hân Hân cũng đã về phòng mình. Phòng khách rất yên ắng, Sở Vi nhìn về phía phòng Triệu Hân Hân, khẽ cười rồi mới quay về phòng mình.

Ngày hôm sau, Triệu Hân Hân dậy từ rất sớm. Để đưa ra được một lời giải thích cho chuyện này cho nên có phải tới công ty sớm.

Lúc Sở Vi ngủ dậy ra ngoài đã thấy Triệu Hân Hân sắp xếp đồ chuẩn bị đi rồi. Anh ngẩng lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3523: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (6)
Sở Vi cau mày, nhìn cô ra khỏi nhà, sau đó anh vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh. Xem ra cô vẫn chưa nghĩ thông rồi.

Sở Vi uống nước xong lại quay trở về phòng ngủ, kéo rèm lên nhìn ra ngoài.

Chiếc xe phía dưới là của Tần Mặc, lúc này họ đang đứng nói chuyện với nhau ở dưới đó. Sau đó anh thấy Triệu Hân Hân lên xe của Tần Mặc.

Sở Vi kéo mạnh rèm xuống, “hờ” một tiếng, xem ra cô ấy cũng không cần anh giúp nữa rồi.

Trên đường tới công ty, Triệu Hân Hân lịch sự nói lời cảm ơn Tần Mặc.

Tần Mặc khẽ cười, “Cô Triệu không từ chối tôi đã là vinh hạnh của tôi rồi.”

Triệu Hân Hân xấu hổ cười. Cô chỉ không muốn phải qua đường bắt xe thôi, may mà mai là có thể mang xe tới đây.

“Tôi có nghe qua chút chuyện về công ty của cô Triệu. Ai mới tới công ty cũng đều vậy cả. Cô Triệu vẫn phải học được cách thay đổi theo tình huống thì tốt hơn. Tất cả mọi chuyện không phải chỉ có hai con đường thôi đầu” Tần Mặc nhàn nhạt nói, nhưng có vẻ như lại giống như đang ngầm nhắc nhở Triệu Hân Hân điều gì đó.

Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn Tần Mặc bằng ánh mắt khó hiểu.

Advertisement / Quảng cáo


Tần Mặc khẽ nhún vai, “Chắc hổi đi học, cô Triệu cũng phải được học một cấu gọi là “nắm đầu vua để sai khiến chư thần” đúng không?”

Triệu Hân Hân nắm chặt văn kiện trong tay, nghe Tần Mặc nói, nhưng Tần Mặc lại chỉ nói đến đây chứ không nói tiếp nữa.

Xe đỗ trước cửa tòa nhà, Triệu Hân Hân cảm ơn rồi mới quay về công ty mình, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Tần Mặc.

Lúc Sở Vi đến công ty thì còn chưa đến chín giờ, ít nhất thì Sở Lạc Duy cũng vẫn chưa đến.

“Phó tổng, cuộc họp sáng nay được hẹn vào lúc chín giờ mười lăm phút, vừa rồi Sở tổng có dặn bảo anh toàn quyền thay mặt”

Thư ký đi bên cạnh tận chức tận trách nói.

Sở Vị hơi khựng lại, quay ra nhìn thư ký của mình nói: “Đẩy cuộc họp lên mười giờ, tôi còn có chuyện phải xử lý nốt.” Sở Vị nói xong đi thẳng vào văn phòng của mình, sau đó cầm điện thoại bàn lên gọi cho Triệu Hân Hân.

Điện thoại của Triệu Hân Hân phải mất một lúc mới có người bắt máy. “Alo, tôi là Triệu Hân Hân đây, xin hỏi ai đấy ạ?”

Advertisement / Quảng cáo


“Là tôi.”

Lúc này Triệu Hân Hân đang bàn chuyện với thư ký của mình, nghe thấy giọng của Sở Vi, cô khẽ giơ tay lên ra hiệu cho An Quả Nhi tạm dừng lại, “Sở tổng, sao tự dưng lại gọi điện tới thế này?”

Sở Vi nghe thấy giọng của cô liền biết ngay đã xảy ra chuyện gì, “Tần tổng nói gì với cậu rồi? Cậu nghĩ ra cách giải quyết rồi à mà vui thế?”

“Nắm đầu vua để sai khiến chư thần, giờ tôi hiểu rồi” Triệu Hân Hân còn chưa nói xong, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy, “Alo...” Triệu Hân Hân cau mày, tên này sao vậy?

Sở Vị nghe thấy Triệu Hân Hân nói vậy liển tắt máy ném điện thoại xuống đất, ngực phập phồng như muốn giết người đến nơi.

“Cậu không chịu đưa tay ra, giờ có người đưa tay ra mất rồi, ông trời đã định cô ấy sẽ là một con bướm chết yểu trong tương lai rồi” Sở Lạc Duy tựa vào cửa, nhìn chàng trai cả trăm năm mới được một lần nổi giận kia như đang xem trò vui, sau đó mới nhếch môi bỏ đi.

Sở Vị chống hai tay lên hông, tên Tần Mặc kia đúng là đã chẳng giúp được gì còn phá hoại, thế này đồng nghĩa với việc tách kén thay cho Triệu Hân Hân. Cô ấy không có một bước ngã thật đau trong giai đoạn khởi đầu, sau này sẽ chỉ càng ngã đau hơn thôi.

Vậy mà cô gái ngu ngốc kia còn nghĩ là mình được lợi nữa chứ.

“Phó tổng, phó tổng... Thư ký đứng trước cửa nơm nớp lo sợ. Cô đi theo Sở Vi ba năm rồi nhưng chưa từng thấy anh nổi giận như vậy bao giờ, đây thật sự là lần đầu tiên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3524: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (7)
Sở Vi hít thở sâu, dần bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô gái đó muốn tìm chết vậy thì cứ để cố đi chết đi, không liên quan gì đến anh hết.

“Họp” Sở Vị nói rồi cầm văn kiện lên đi thẳng ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong văn phòng của Triệu Hân Hân, Vương Đại Kiểu đang kiêu căng ngồi đó, chờ Triệu Hân Hân lên tiếng xin lỗi mình.

Triệu Hân Hân đứng bên cạnh Vương Đại Kiều, nhận lấy cốc nước An Quả Nhi đưa tới, đặt xuống bên cạnh ông ta.

“Chú Vương, chuyện hôm qua là do cháu còn trẻ tuổi bồng bột chưa hiểu chuyện, vẫn mong chủ Vương có thể rộng lượng bỏ qua cho” Triệu Hân Hân cúi xuống, nói năng rất biết điều.

“Trong công ty này, cô phải biết ai là người cô có thể chọc vào còn ai là không chứ?” Vương Đại Kiêu ngạo mạn nói.

Triệu Hân Hân nhếch môi, sau đó lại nhận lấy tập văn kiện mà An Quả Nhi đưa tới, “Chú Vương, nếu chú đã không để ý đến chuyện ngày hôm qua nữa, vậy chúng ta cũng nói về chuyện này đi, chú cũng đã tiếp quản phòng kế hoạch gần mười năm nay rồi, chúng ta không nói xa, chỉ nói tới ba năm trở lại đây thôi, chú có thể giải thích một chút về phí nhà hàng hơn một nghìn vạn trên này là sao được không?” Triệu Hân Hân nói tới đây liền vứt đồng hóa đơn ra trước mặt Vương Đại Kiều.

Mặt Vương Đại Kiểu bỗng tái dại. Ông ta trợn trừng mắt nhìn Triệu Hân Hân, “Mày, mày có ý gì? Mày dám bảo tao tham ô?”

Advertisement / Quảng cáo


“Chú Vương, chú bình tĩnh lại một chút, cháu có nói chú tham ô đầu, cháu chỉ cảm thấy phòng marketing làm ăn chán đời quá, sao chuyện gì cũng để cho phòng kế hoạch làm hết thế này chứ, phải không chú?” Triệu Hân Hân nhàn nhạt nói, cô dựa vào sofa nhìn gương mặt bắt đầu trở nên trắng bệch của Vương Đại Kiều.

“Mày, mày thì biết cái gì? Một công ty...”

“Phải, chú Vương, chính vì cháu chẳng biết gì cả cho nên mới muốn làm rõ chuyện này. Thư ký An, cô mời trưởng phòng marketing tới đây để tôi giúp chú Vương hỏi xem phòng marketing bọn họ chỉ đến để ăn cơm thổi đúng không? Chuyện mời khách hàng ăn cơm mà cũng phải để chú Vương đi làm thế này? Lúc Triệu Hân Hân nói câu này vẫn nhìn Vương Đại Kiều.

An Quả Nhi cười tít mắt gật đầu, sau đó lập tức chạy đi.

“Chờ, chờ một chút đã.” Vương Đại Kiều cuống cuồng thốt lên.

Triệu Hân Hân nhếch miệng cười lạnh, bảo An Quả Nhi quay lại, cô không tin không khống chế được người đàn ông này.

Vương Đại Kiều hơi rũ mắt, trong mắt ánh lên vẻ tàn độc nhưng thu lại rất nhanh.

Advertisement / Quảng cáo


Sau khi Vương Đại Kiều vào phòng Tổng giám đốc nửa tiếng, đi ra lại như đổi hẳn hướng gió, cứ khen năng lực của Triệu Hân Hân không ngớt, còn an ủi cả những người hôm qua đòi bỏ đi theo ông ta nữa.

Triệu Hân Hân ở trong văn phòng nghe lời trần thuật lại của An Quả Nhi, khóe miệng cố nhếch lên, cô cũng không phải kẻ không thể thắng trận mà.

Thế nên cả ngày hôm đó Triệu Hân Hân đều vui vẻ vô cùng, thậm chí sau khi tan làm về nhà cô còn nấu cả bữa tối, muốn khoe với Sở Vi chuyện này.

Triệu Hân Hân nghe thấy tiếng mở cửa vội chạy ra, “Cậu về rồi à, tôi kể cậu nghe...” Triệu Hân Hân còn chưa nói ra chuyện muốn khoe đã bị ánh mắt lạnh như băng của Sở Vị chặn lại.

Sở Vi lạnh nhạt liếc có một cái, không nói không rằng chỉ thay dép rồi đi thẳng về phòng mình.

Triệu Hân Hân nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại và cả tiếng vang rung nhà kia.

“Hung dữ cái gì chứ, tôi có trêu vào cậu đâu” Triệu Hân Hân cười giễu, cuối cùng quyết định quay lại chiếc bàn đầy đồ ăn của mình, “Không ăn thì thôi, chị đây tự ăn không được chắc?”

Sở Vi quay về phòng mình, nhìn qua tin nhắn trên điện thoại, lại nhìn ra ngoài, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3525: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (8)
Triệu Hân Hân vừa ăn vừa tỏ ra chán ghét Sở Vi. Không biết cậu ta bực mình cái gì ở ngoài mà dám về trút lên người cố thế này.

Triệu Hân Hân đang ăn cơm trong cơn bực bội, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, cô với lấy điện thoại, thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình lập tức nghe máy, “Quả Nhi, sao thế?”

“Chị Hân Hân, chị mau lên trang web của công ty xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi” An Quả Nhi cuống cuồng nói, có vẻ như sắp tức phát khóc đến nơi.

Triệu Hân Hân sững ra, vội vàng dập máy rồi mở trang web của công ty lên xem, nhưng đập vào mắt cô lại là một tiêu để khiến cô phải đứng bật dậy.

Ý đại khái là vì muốn giữ lại cốt cán của công ty mà Triệu Hân Hân không tiếc việc ngủ với người ta, nếu không tại sao một vị quản lý hôm qua còn nằng nặc đòi đi chỉ sau nửa tiếng đồng hồ ngày hôm nay ra khỏi phòng Triệu Hân Hắn liền khen năng lực của cô không ngớt, bắt đầu nói những lời hay ý đẹp về cô.

Triệu Hân Hân nắm điện thoại trong tay mà run lên bần bật, ngay giây sau đó liền ném luôn điện thoại đi.

Tiếng điện thoại vỡ vang lên khắp căn phòng, Sở Vị nghe thấy tiếng cũng nhanh chóng chạy ra. Sở Vi đứng trước cửa nhìn điện thoại vỡ nát dưới đất, lại từ từ ngẩng lên nhìn cô gái đang cố gắng kiềm chế không run lên đằng kia.

Nhưng cơ thể của Triệu Hân Hân vẫn không ngừng run rẩy, hai tay cô siết chặt đến mức thấy cả gân xanh nổi lên.

Sở Vị hơi hé miệng, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Triệu Hân Hân sải bước đi thẳng ra cửa.

“Đứng lại!” Sở Vị trầm giọng gọi.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân dừng bước nhưng không ngoảnh lại. Cô vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, “Gì thế? Công ty của tôi có việc, tôi phải quay lại đó”

Cô không muốn để anh biết, không hề muốn anh biết loại chuyện thế này một chút nào cả.

Chuyện này khiến cô cảm thấy rất quẫn bách, cảm thấy rất nhục nhã.

Triệu Hân Hân nói xong lại cất bước ra khỏi nhà.

Sở Vi đuổi theo nắm chặt lấy tay cô, quăng cổ đè lên cửa, “Hôm qua tôi đưa cậu tới đó ăn cơm để xem, cuối cùng cậu đều chỉ thấy những thứ vớ vẩn thôi có đúng không?

Triệu Hân Hân bị anh quăng một cái, sau lưng đau rát, nhưng vẫn bướng bỉnh không kêu ca gì.

“Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm? Triệu Hân Hân gắt lên, mở cửa bỏ đi thẳng.

Sở Vi: “...”

Sở Vi nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi tức giận.

Advertisement / Quảng cáo


Được, cậu có giỏi thì đừng để tôi phải quan tâm tới!

Triệu Hân Hân ra khỏi nhà nhưng lại không mang theo điện thoại. Hiện tại, trong đầu cô đang rất hỗn loạn, theo lý mà nói thường thì không có quá nhiều người biết đến trang web của công ty họ, nhưng người của công ty nhất định đều biết cả, hình tượng của cô bị hủy hoại trong tích tắc rối.

Triệu Hân Hân cứ thẩn thơ một mình trong khu, cuối cùng tìm một góc để trốn vào đó.

Sở Vi vẫn luôn đi theo cô nãy giờ, nhưng trong lòng lại nhất quyết không chịu thừa nhận rằng đang quan tâm cô.

Anh chỉ sợ cố xảy ra chuyện thôi, dù sao thì cô cũng là bạn của Kiều Vị Nhã mà.

Triệu Hân Hân trốn mình trong một góc tối tăm một lúc lâu không chịu ra, nhưng khi cô ra thì đã không còn vẻ kích động như trước nữa.

Sở Vi đứng dựa vào một bên nhìn cô, Triệu Hân Hân cũng nhìn anh.

“Tôi từng nói rồi, đây là nơi ăn thịt người, cậu phải quản lý một công ty. Điều chúng ta cần là cấp dưới của cậu phải hiểu cậu giống như cậu hiểu họ. Vương Đại Kiều là loại người gì, cậu có hiểu không? Lúc cậu uy hiếp ông ta thì không nghĩ đến việc ông ta sẽ trả thù lại cậu à? Một người dám công khai ra oai phủ đầu cậu trước toàn bộ công ty lại sợ sự đe dọa từ cậu hay sao?”

Triệu Hân Hân kiêu căng ngẩng lên nhìn Sở Vi, “Tôi sẽ tự xử lý, cảm ơn ý tốt của cậu”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3526: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (9)
Sở Vi nhìn theo bóng lưng Triệu Hân Hân, bóng lưng ấy thẳng đến nỗi như thể không cần bất cứ ai giúp đỡ CÔ.

Sở Vi muốn kéo cô lại, nhưng tay anh lại chỉ lửng lơ giữa không trung.

Cảm giác này thật hụt hẫng.

Triệu Hân Hân tỏ ra mạnh mẽ thế này khiến anh không khỏi thấy bất ngờ.

Xen lẫn trong sự bất ngờ đó còn có cả chút gì đó lạc lõng nữa.

Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần cô bị giáo viên gọi tên đứng lên trả lời câu hỏi, cô cũng đều sẽ nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu. Vì hầu như lý do cô bị gọi đều là bởi lúc đó cô đang nói chuyện với Kiều Vị Nhã.

Thế nên dần dần, mỗi lần giáo viên gọi cổ trả lời câu hỏi thì đều là anh nói cho cô biết đáp án.

Nó giống như một kiểu thói quen, mỗi khi cô gặp khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến phải luôn là anh mới đúng.

Nhưng lần này cô lại nói “tôi sẽ tự mình xử lý, cảm ơn ý tốt của cậu!”

Advertisement / Quảng cáo


Lời cảm ơn chết tiệt!

Vậy sao mười mấy năm qua cô không hề cảm ơn anh?

Triệu Hân Hân bắt xe đến công ty. Lúc này ở công ty vẫn còn có người đang tăng ca, nhưng khi thấy Triệu Hân Hân quay trở lại, đám người đó liền tụ tập lại xì xào bàn tán.

“Cho tôi cách thức liên hệ với Vương Đại Kiều? Còn nữa, trang web của công ty là do ai quản lý. Bảo anh ta lập tức đến công ty ngay” Triệu Hân Hân nói xong, đi được vài bước lại quay đầu nhìn mấy người vẫn chưa nhúc nhích gì kia, “Không nghe thấy lời tôi nói à?”

Đám người kia giật mình, lập tức làm theo, còn Triệu Hân Hân thì quay về văn phòng của mình.

“Tôi nói mà, sao Vương tổng tự dưng lại nói tốt cho cô ta thế chứ. Thật không ngờ cô ta lại là loại người như vậy?

“Phải đó, đúng là mất mặt công ty chúng ta, may mà công ty chúng ta không phải công ty lớn, nếu không giờ mà bị nhiều người biết thì nhục nhã biết mấy.”

Triệu Hân Hân đóng cửa phòng lại, siết chặt hai tay.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi theo Triệu Hân Hân tới công ty, nghe thấy tiếng nghị luận của mấy người kia anh chỉ lẳng lặng nhìn.

Nhân viên trực ban đưa số liên lạc của Vương Đại Kiều vào cho cô. Triệu Hân Hân liền gọi cho ông ta ngay lập tức, nhưng cô phải gọi tới lần thứ ba mới có người nhấc máy.

Triệu Hân Hân biết là ông ta cố tình.

“Vương tổng có ý gì đây?” Triệu Hân Hân hỏi thẳng vào vấn đề.

Vương Đại Kiểu ở đầu dây bên kia cười ha hả, “Cháu gái đang nói gì thế? Sao chú nghe mà chẳng hiểu gì cả vậy?”

Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, dựa vào bàn một tay khoanh trước ngực, tay còn lại vẫn đang cầm điện thoại, “Vương tổng không biết à? Tôi sẽ để cho Vương tổng biết ngay đây”

“Nhóc con, giờ mày đưa ra bằng chứng tham ô của tao chỉ có thể nói rằng mày đang trả thù tao, nhưng tin kia không phải do tao tung ra, chứng cứ tham ô của mày cũng chỉ là một tờ giấy vụn thôi, muốn đấu với tao sao? Mày vẫn còn non lắm” Vương Đại Kiều đắc ý nói. Bên cạnh ông ta lúc này còn có một người phụ nữ khác.

Triệu Hân Hân nhếch miệng, nói: “Vậy sao, vậy chúng ta chống mắt lên xem, Vương tổng, tới lúc đó chúng ta sẽ cùng xem xem tờ giấy vụn đó có tác dụng hay không nhé” Nói xong, Triệu Hân Hân dập thẳng điện thoại rồi mới nhìn về phía thư ký trực ban đang đứng bên cạnh, “Tốt nhất là bảo đám người kia ngậm miệng lại đi, con người tôi không dễ nói chuyện đầu. Trước khi chưa có bằng chứng, tôi đều có thể hiện các người tội phỉ báng. Công ty tôi không cần đám ô hợp mượn gió bẻ măng như các người. Từ ngày mai trở đi tôi sẽ đích thân ra ngoài tìm người, giờ có thể bảo nhân viên phụ trách nội mạng đưa tin, những ai không muốn làm nữa thì bắt đầu từ sáng mai có thể gửi đơn từ chức, tôi mà giữ lại bất cứ ai thì xem như tôi thua” Triệu Hân Hân nói xong liền ném ống nghe điện thoại bàn xuống, bỏ ra khỏi phòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3527: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (10)
Triệu Hân Hân ra khỏi công ty. Tần Mặc đã chờ sẵn có ở dưới, thấy cô ra mới đi tới.

“Tôi có nghe nói về chuyện này rồi, đều do tôi suy nghĩ không chu đáo, cho cô một ý tưởng tồi như vậy? Tần Mặc vội nói, “Có gì cần tôi giúp đỡ không?”

Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn Tần Mặc đầy vẻ áy náy cùng xin lỗi, không hiểu sao cô bỗng hiểu ra lý do tại sao hôm đó Sở Vi lại đột nhiên dập máy như vậy.

[Hôm qua tôi đưa cậu tới đó ăn cơm để xem, cuối cùng cậu đều chỉ thấy những thứ vớ vẩn thôi có đúng không?

Triệu Hân Hân hơi nghiêng đầu, “Không phải là lỗi của anh, là tôi sai”

Cái mà Sở Vi muốn để cô thấy là mỗi nhân viên trong công ty đều có hiểu biết nhất định về lãnh đạo của mình dù nhiều hay ít, cho nên khi đi thảo luận một ai đó thì sẽ nói ra được suy nghĩ của mình. Anh muốn cô hiểu được nhân viên của mình sau đó mới tìm đúng thuốc để trị từng người.

Nhưng đáng tiếc là cô lại không hiểu.

Cho nên khi Tần Mặc đưa ra một sáng kiến hợp lý, cô còn cho rằng bản thân đã nghĩ thông suốt rồi nữa.

Nhưng cô lại làm sai một câu hỏi lớn nhất. Cô không biết Vương Đại Kiều rốt cuộc là loại người nào.

Advertisement / Quảng cáo


“Nhưng nói đi nói lại thì đó vẫn là lỗi của tôi. Cô Triệu có gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cố” Lần này Tần Mặc thật sự muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình.

Triệu Hân Hân lắc đầu, giờ người phải bù đắp là chính bản thân cô. Cô không muốn lại bị Sở Vị coi thường nữa.

“Tự tôi có thể giải quyết được, Tần tổng, cảm ơn ý tốt của anh. Cũng muộn rồi, Tân tổng nên về nhà đi thì hơn.” Triệu Hân Hân khẽ gật, vượt qua anh ta bỏ đi.

Tần Mặc quay lại nhìn theo bóng lưng của Triệu Hân Hân, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nếu như ban đầu anh ta theo đuổi cô vì cô xinh đẹp thì giờ anh ta nghĩ anh thật sự muốn nghiêm túc theo đuổi cô gái này rồi.

Thấy Triệu Hân Hân biến mất khỏi tầm mắt của mình, con tim đã chết mấy năm qua của Tần Mặc dường như lại bắt đầu đập trở lại.

Triệu Hân Hân khẽ cúi đầu, lúc đang mải nghĩ xem chuyện lần này nên giải quyết thế nào thì xe của Sở Vi đã từ từ đỗ lại bên cạnh, “Lên xe”

Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn người trong xe.

“Cậu biết từ trưa rồi đúng không, thế nên mới giận dữ dập máy của tôi như vậy. Có phải lúc đó cậu cảm thấy tôi là một kẻ vô cùng đến mức không đỡ nổi không?”


Giọng của Triệu Hân Hân rất khẽ, ánh mắt thâm trầm nhìn người trong xa.

Sở Vi nắm vô lăng, nhìn người con gái đang đứng bên ngoài, “Tôi đã từng nói với cậu rồi, mỗi một thương nhân thành công đều phải bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy, phá kén thành bướm. Nếu cái kén đó được người khác tách ra hộ, vậy cậu nhất định sẽ phải chết yểu, giờ, cậu đã chết yểu rồi.”

Triệu Hân Hân siết chặt lấy gấu áo của mình. Người mà cậu ta nói chính là Tần Mặc, cho nên sáng nay cậu ấy mới nổi giận như vậy, thậm chí giận đến nỗi không thèm ngăn cản cô.

“Tôi đang đợi cậu tự mình suy nghĩ, nếu cậu có thể nghĩ ra được cách này thì nhất định sẽ nghĩ tới tính cách của Vương Đại Kiều. Kể cả cậu không nghĩ được ra cách này mà nghĩ tới cách khác thì cũng sẽ không ngã thành cái bộ dạng này” Sở Vi khẽ gõ lên vô lăng.

Triệu Hân Hân từ từ buông tay ra, “Tôi nhất định có thể giải quyết được chuyện này”

“Giải quyết thế nào, cái ban sáng cậu cầm còn có tác dụng gì sao, một cái bằng chứng tham ô không còn chút tác dụng gì?” Sở Vi cười giễu.

“Không cần cậu quan tâm, tối ắt sẽ tự có cách của mình” Triệu Hân Hân nói xong rồi dứt khoát quay người bỏ đi, quyết không lên xe của Sở Vi.

Sở Vi đang nhịp tay trên vô lăng liền dừng lại, đúng là một cô gái bướng bỉnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3528: Từng thích cũng là quá khứ rồi (1)
Tối hôm đó Triệu Hân Hân không về nhà mà lang thang một mình ở ngoài cả đêm.

Sáng sớm, cố về đến Triệu gia. Ba Triệu cũng vì chuyện lần này mà mất ngủ cả đêm, nhưng ông không liên lạc với con gái mình vì không muốn tạo thêm áp lực cho cô. Mẹ Triệu vẫn cứ trách ba Triệu mãi chuyện đáng ra không nên để con gái tới quản lý công ty.

“Anh không có con trai, mình không cần công ty này nữa cũng được chứ sao? Bán đi chẳng lẽ không đủ để chúng ta dưỡng lão hay sao mà cứ phải bắt con gái chúng ta đi chịu tội làm gì? Con gái ngoan trắng trẻo bụ bẫm của em bị anh hại mất rồi.

Triệu Hân Hân: “...”

Trắng trẻo bụ bẫm?

Đó là chuyện hồi trước rồi mà mẹ?

“Được rồi, được rồi, con bé không có suy nghĩ của mình à?” Ba Triệu trầm giọng nói.

“Nó thì nghi được gì, ngốc đến mức tối không muốn thừa nhận nó là con tôi nữa luôn ấy. Vì một thằng con trai

mà ra nước ngoài bao nhiêu năm, lại còn giảm béo, nhìn xem con gái bụ bẫm đáng yêu của em giờ gầy như một con khỉ rồi kia kìa, xấu chết đi được!”

Triệu Hân Hân: “.”

Chắc chắn đây là mẹ đẻ của cô, mẹ ghẻ không thể độc miệng như thế được.

“Mẹ, mới sáng ngày ra sao mẹ lại mắng con thế chứ?” Triệu Hân Hân đứng ngoài cửa thay giày đi vào.

“Mắng con còn đỡ đấy, gầy như sắp chết đến nơi. Mẹ nuôi con béo tốt như thế có dễ dàng gì không hả? Thế mà vì một thằng con trai, con lại giảm béo thành ra cái bộ dạng này?” Mẹ Triệu tức giận quát.

Triệu Hân Hân: “...”

“Được rồi, được rồi, con nó vừa mới về, em bớt một hai câu đi, đi làm chút gì ăn đã. Hân Hân về giờ này chắc vẫn chưa ăn gì đâu” Ba Triệu nói xong đẩy luôn mẹ Triệu vào bếp.

Mẹ Triệu hừ một tiếng nhưng cũng đi vào luôn.

Triệu Hân Hân bất đắc dĩ lắc đầu, “Con đúng là do mẹ nhặt về. Đáng ra mẹ cũng phải an ủi đứa con gái vừa bị tổn thương này một chút mới đúng chứ?”

“Mẹ nhặt con về? Con nghĩ mẹ mù chắc? Mẹ mà lại đi nhặt một đứa xấu như thế về nuôi à?” Mẹ Triệu vẫn tiếp tục hầm hừ.

Triệu Hân Hân nằm vật ra sofa, nhát dao này của mẹ cô ác quá.

Ba Triệu vỗ vai con gái. Từ khi con gái ông giảm béo, vợ ông đã vô cùng tức giận. Con gái đang khỏe mạnh đầy sức sống như thế mà lại vì một thằng con trai mà liều mạng giảm béo, nói thật, thân làm cha mẹ họ thấy rất xót xa.

“Chuyện thế nào rồi?” Ba Triệu nhìn cô con gái đang ngả ngốn trên sofa, lo lắng hỏi.

Triệu Hân Hân nằm trên ghế nhìn trần nhà, “Đầu rơi máu chảy, bị người tát cho một cái đau điếng ạ?

“Chuyện của Vương Đại Kiều...”

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân lắc đầu, người tát cô không phải là Vương Đại Kiều mà là Sở Vi.

Cái tát đó của cậu ta mới là cái tát đau nhất.

Ba triệu khẽ vỗ về lên vai con gái, “Để ba giải quyết chuyện này cho vậy. Ba sẽ không để ai làm ra những chuyện gây ảnh hưởng đến danh dự của con đâu.”

“Không cần đầu ba, để con tự giải quyết” Triệu Hân Hân nói rồi ngồi bật dậy, “Con sẽ tự mình bò lên, con sẽ không để cậu ấy coi thường con đâu.”

“Cậu ấy?”

Triệu Hân Hân vội vàng lắc lấy lắc để, “Không có gì ạ, mẹ nấu xong cơm chưa? Con đói quá rồi” Triệu Hân Hân nói rồi đứng dậy chạy vào bếp đòi ăn.

Ba Triệu nheo mắt nhìn con gái mình, “cậu ấy” là Sở Vì sao?

***

Tập đoàn Sở Thị ngàn năm mới có một đợt áp suất thấp hiếm thấy đến vậy, vì Phó tổng lịch sự tao nhã của họ chỉ trong một buổi sáng thôi mà đã nổi điên mấy lần rồi.

Ngay đến cả Tổng giám đốc cũng trưng ra dáng vẻ xem kịch vui, không hề có ý định can thiệp.

Cho nên họ cảm thấy tốt nhất sắp tới nên biết điều hơn một chút, nếu không chẳng ai biết được người đen đủi tiếp theo sẽ là ai.

“Phó tổng, Tần tổng đến rồi ạ? Cô thư ký nơm nớp lo sợ nói. Phó tổng dịu dàng như ngọc của cô đâu rồi? Cô nhớ vị Phó tổng đó của cô quá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3529: Từng thích cũng là quá khứ rồi (2)
“Tần tổng?” Sở Vi ngẩng lên.

Thư ký không khỏi run bắn mình, gần như muốn ôm đùi Sở Vi mà gào khóc, ngươi là yêu nghiệt đâu đến, mau trả Phó tổng dịu dàng lại đây.

“Vâng, là Tần tổng ạ?

“Mời Tần tổng vào phòng khách đợi một lát, tôi sẽ tới ngay” Sở Vi nói xong đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, sau đó thấy thư ký của mình chạy nhanh như một làn khói. Trước đây sao anh không chú ý tới việc cô có thể chạy nhanh được như vậy nhỉ?

Lúc Sở Vi vào phòng tiếp khách, Tần Mặc đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Sao Tần tổng lại có nhã hứng tới đây thế này?” Sở Vi nói, kéo lại sự chú ý của người kia.

Tần Mặc quay lại thấy Sở Vi vừa bước vào, “Chuyện riêng”

Sở Vị thoáng khựng lại, nghiêm túc nhìn về phía Tần Mặc.

Advertisement / Quảng cáo


“Giữa tôi và Tần tổng có chuyện riêng gì à?” Sở Vi nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng anh cũng đã lờ mờ đoán được ra là chuyện gì rồi.

Tần Mặc khẽ cúi đầu chỉnh lại vạt áo của mình, không biết đang che giấu điều gì, sau đó mới ngẩng lên nhìn Sở Vi, “Chuyện riêng, là chuyện của Triệu Hân Hân”

“Chuyện của Triệu Hân Hân thì Tần tổng nên đi tìm cô ấy, tại sao lại tới tìm tôi?” Sở Vị trả lời rất nhanh, như thể bị người ta phanh phui ra điều gì đó, lại giống như đang quyết đoán bắn ra một tín hiệu nào đó.

“Tôi biết Triệu Hân Hân từng thích cậu” Tần Mặc đi tới, lúc còn cách Sở Vi một bước chân thì dừng lại, “Cho nên cần phải xác nhận lại một chút xem Sở tổng có ý gì với cô ấy không, vì tôi thật sự rất thích cô ấy. Nếu Sở tổng không có chút tình cảm nam nữ nào với cô ấy thì tôi sẽ ra tay”

Hai hàng lông mày của Sở Vi còn chẳng buồn nhúc nhích. Anh thoáng nhếch miệng, “Vấn đề này Sở tổng nên đi hỏi Triệu Hân Hân, dù sao thì người thích tôi cũng là cô ấy, sao lại phải tới đây hỏi tôi”

“Triệu Hân Hân nói với tôi là cô ấy từng thích cậu, là từng thích. Tôi nghĩ nó cũng chỉ đại diện cho quá khứ thôi.” Tần Mặc tao nhã đáp, “Chỉ cần Sở tổng vẫn giữ suy nghĩ như năm đó, tôi nghĩ xác suất tôi thắng sẽ cao hơn, dù sao thì nếu như Sở tổng cũng thật sự thích cô ấy thì tôi sợ là mình không có khả năng thẳng mất rồi, như vậy tôi cũng sẽ không cần đổ công đủ sức ra nữa”

“Đây là tự do của Tân tổng” Sở Vi đáp, nhưng lại không hề cảm nhận được rằng giọng điệu của mình đã thay đổi.

“Vậy là tốt nhất, làm phiền Sở tổng rồi” Tần Mặc nói xong vui vẻ lướt qua Sở Vi rời đi.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi hít sâu một hơi, không hiểu sao lại cảm thấy thật phiền muộn.

Thư ký đứng ngoài cửa, ôm văn kiện muốn khóc. Tại sao cảm thấy Phó tổng càng lúc càng đáng sợ thế này? Có có nên vào báo cho anh biết chuyện đi họp không đây?

Hay cô qua chỗ Tổng giám đốc chịu trận nhỉ. Dù sao thì một người thường xuyên nổi giận cũng vẫn sẽ đỡ đáng sợ hơn cái người chẳng bao giờ nổi giận giờ đột nhiên lại nổi điên nổi đóa thế này.

Giờ cô thấy trên người của Phó tổng nhà mình rõ ràng đang khắc bốn chứ: Đừng chọc vào tôi.

Thậm chí không những người lạ không được làm phiền, ngay cả người quen thì tốt nhất cũng đừng lại gần anh ấy!

Triệu Hân Hân ăn sáng xong như được hồi máu sống lại. Cô đã đạt được hiện nghị với ba mình, chỉ cần cô không mất máu đến chết, ba cô không được đưa tay ra giúp đỡ, cô sẽ tự mình giải quyết chuyện này.

“Thật ra ba muốn đuổi gã Vương Đại Kiều đó từ lâu rồi, nhưng ông ta cũng rất biết cách làm người. Phần lớn người trong công ty đều là thân tín của ông ta. Hơn nữa gã này rất giảo hoạt. Tốt nhất con nên chuẩn bị sẵn sàng để trường kỳ kháng chiến thì hơn” Lúc ba Kiều tiễn Triệu Hân Hân ra cửa liền nói.

Triệu Hân Hân cầm lấy chìa khóa xe của ba. Lúc mở cửa xe cố lại quay lại nhìn ông, “Trường kỳ kháng chiến thì không cần đâu ạ, ba, ba cũng để ý tới nhân tính quá rồi. Thời đại này làm gì mà chẳng kết bè kết phái, có ai mà không phải vì tiền. Nếu ông ta thật sự thân bại danh liệt thì cũng sẽ chẳng có thân tín gì nữa cả đầu, con đi đấy” Triệu Hân Hân nói xong liền lên xe rời khỏi đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3530: Từng thích cũng là quá khứ rồi (3)
Ba triệu nhìn con gái lái xe đi liền nhoẻn miệng cười. Con gái ông đúng là khiến ông rất bất ngờ.

Triệu Hân Hân lái xe về công ty, không ngờ lại gặp Tần Mặc cũng đúng lúc vào công ty. Tòa nhà này có mười bảy tầng, công ty của Triệu gia chiếm cứ từ tầng hai lên tầng sáu. Còn tất cả mặt bằng phía trên đều là khu vực công ty Tần Mặc.

“Tần tổng, thật trùng hợp”, Triệu Hân Hân khẽ gật đầu, ấn thang máy, Tần Mặc cũng theo cô đi vào, Triệu Hân Hân hơi ngẩn ra trước giờ Tần Mặc luôn có thang máy riêng.

“Chuyện hôm qua thế nào rồi? Có lẽ tôi có thể giúp gì đấy, trên thương trường có vài quy tắc có thể cô chưa hiểu rõ lắm, hơn nữa tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này“. Sau khi vào thang máy, Tần Mặc ấn tầng sáu cho Triệu Hân Hân sau đó mới ấn tầng mười bảy.

Triệu Hân Hân ngẩn ra, gì thì cô vẫn cảm thấy cảm kích sự chu đáo này của anh ta

“Không cần đâu, tôi tự mình làm được, Tần tổng không cần cứ phải cảm thấy tự trách như vậy đâu, là do tôi không suy nghĩ thấu đáo thôi. Hơn nữa đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi“. Triệu Hân Hân nói xong, thấy thang máy lên tới tầng sáu thì khẽ gật đầu, “Tôi không tiễn Tần tổng lên nữa vậy, tôi đi trước.”

Triệu Hân Hân ra khỏi thang máy nên không thấy sự tán thưởng và dịu dàng ánh lên trong mắt Tần Mặc.

Lúc cô đến công ty, mọi người vẫn còn đang xì xào bàn tán, thấy cô tới ai nấy đều hậm hực tản ra.

Triệu Hân Hân vẫn thẳng sống lưng, đi thẳng về phía phòng Tổng giám đốc.

Advertisement / Quảng cáo


Sau khi thấy cô đến, An Quả Nhi mới ôm tài liệu vào văn phòng, đóng cửa lại, “Chị Hân Hân“.

Triệu Hân Hân mỉm cười với cô, an ủi tâm trạng bất an trong cô, “Chị bảo em phát quảng cáo, em đã phát chưa?”

An Quả Nhi vội gật đầu, “Sáng nay có nhận được mấy bản CV, nhưng đám người đó vừa gọi điện tới nói không đến phỏng vấn nữa. Chị Hân Hân, em cảm thấy...”

“Không sao, loại người này kể cả có đến cũng vô dụng, coi như ông ta đang giúp chúng ta sàn lọc đi“. Triệu Hân Hân cũng chẳng sốt sắn gì, thấy tiếng mở cửa cô ngẩng lên nhìn qua liều thấy Vương Đại Kiều bụng phệ bước vào.

An Quả Nhi siết chặt tay, hận không thể ném luôn đống văn bản này vào mặt ông ta.

Triệu Hân Hân nắm lấy tay An Quả Nhi, để cô yên tâm lại, không được nóng vội.

“Cháu gái, sao thế, chú đã nói gì với cháu nhỉ? Muốn đấu với chú, cháu còn quá non” Vương Đại Kiều cười ha hả nói.

“Chú Vương, thủ đoạn này của chú được lắm, nhưng đáng tiếc tôi không phải là người mới xảy ra chút chuyện như thế đã bị dọa khóc. Kết quả cuối cùng thế nào chúng ta cứ chờ đó mà xem” Triệu Hân Hân cười đáp.

Advertisement / Quảng cáo


“Con khốn, con khốn quyến rũ chồng tao đâu?”

Bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai, ngay sau đó của phòng làm việc của Triệu Hân Hân bị đẩy ra. Trong lúc Triệu Hân Hân vẫn chưa nhìn thấy rõ người vừa tới đã bị người đàn bà đó tát một cái.

“Chát...”

m thanh giòn giã vang khắp căn phòng, mặt Triệu Hân Hân bị đánh lệch sang một bên, bên tại vẫn là tiếng chửi bới gay gắt của người phụ nữ kia.

“Tổng giám đốc” An Quả Nhi hét lên, vội đỡ lấy Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân xoa lên bên má bị đánh tê dại của mình. Lúc người đàn bà kia với tay ra muốn tóm lấy tóc cô thì đã bị giữ lấy, sau đó cô trở tay tát lên mặt người phụ nữ đó, “Quả Nhi, đóng cửa lấy ghế cho chị” Triệu Hân Hân nói xong liền xắn ống tay áo của mình lên, nhìn người phụ nữ kia đang định bò dậy.

“Triệu Hân Hân, mày muốn làm gì hả?” Vương Đại Kiều bỗng lớn tiếng quát lên.

Giờ An Quả Nhi chỉ nghe lời Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân nói một câu, cô lập tức làm theo, sau đó chạy đi lấy một cái ghế cho cô.

Triệu Hân Hân lăm lăm cái ghế trong tay, nhìn người đàn bà hống hách kia lúc này đã bị dọa cho sự phát khiếp, đang ngồi dưới đất liên tục lùi lại phía sau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3531: Từng thích cũng là quá khứ rồi (4)
Triệu Hân Hân nhìn người phụ nữ lắm điều kia, khinh bỉ cười lạnh.

Thời buổi này ai mà chẳng thích mềm không thích rắn, mà kẻ rắn lại sợ kẻ bất cần, bất cần rồi thì còn biết sợ cái gì nữa.

Triệu Hân Hân chính là kẻ không biết sợ gì đó đấy.

“Mày muốn làm gì hả? Mày muốn làm gì?” Vợ của Vương Đại Kiểu kêu lên, lúc này ngay đến cả lão già Vương Đại Kiều kia cũng đã trốn ra sau lưng ghế không dám chui ra nữa rồi.

Triệu Hân Hân nhìn Vương Đại Kiều bằng ánh mắt giễu cợt, đúng là một gã đàn ông hèn hạ bạc nhược. “Triệu Hân Hân, giết người là phạm pháp.” Vương Đại Kiều gân cổ hét lên.

“Tôi có nói tôi là sẽ giết người sao?” Triệu Hân Hân đáp, cô xoay xoay ghế trong tay, ghế bật lên hai cái khiến hai kẻ kia không khỏi hét lên những tiếng hét chói tai.

Triệu Hân Hân bước tới bên cạnh Vương Đại Kiều, nhìn đống thịt trên người lão ta đang run bần bật lên. Cô cúi xuống nhìn lão đang lùi giật lại, “Vương Đại Kiểu, ông vẫn tưởng rằng ông có thể một tay che trời ở cái công ty này có đúng không? Trong này đều là thân tín của ông cho nên tôi không dám động vào ông có đúng không?”

Advertisement / Quảng cáo


“Triệu Hân Hân, công ty của ba mày đều do chúng tao chống đỡ, mày dám động vào bọn tao thử xem, mày thử xem.” Vương Đại Kiều vẫn còn cứng miệng, muốn để cho Triệu Hân Hân tự mình nhận thua.

“Vậy hả, vậy chúng ta cùng thử xem, Quả Nhi, thông báo với quản lý của phòng nhân sự, ông ta có thể cuốn gói đi được rồi.” Triệu Hân Hân nói nhưng vẫn nhìn Vương Đại Kiều, “Ông chống đỡ hả, không phải chỉ là một con chó săn thôi sao? Giờ ông có thể mở lớn cái cặp mắt chó của ông ra mà nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự sẽ vì ông mà từ chức rồi đấy.” Triệu Hân Hân nói xong liền đứng dậy, nhìn xuống Vương Đại Kiều, nhưng lại là nói với Quả Nhi, “Nói với bọn họ, ai muốn nghỉ việc thì nhanh lên, qua bốn giờ chiều nay, chị sẽ bắt đầu sa thải nhân viên.”

“Mày, này có biết là công ty vẫn còn đang tiến hành hợp tác không hả, mày làm như vậy...” “Công ty chúng tôi thanh lý nhân viên nội bộ, tôi nghĩ bên hợp tác sẽ hiểu cho thôi. Ông nói xem?” Triệu Hân Hân nói xong lại ngồi về bàn làm việc của mình, sau đó cô ấn điện thoại nội bộ, “Giúp tôi liên lạc với cảnh sát điều tra.”

Triệu Hân Hân nói tới đây, Vương Đại Kiểu lập tức nhảy dựng lên, “Triệu Hân Hân mày đang vu oan cho tao...”

“Chắc thế đấy.” Triệu Hân Hân thờ ơ đáp lại, khinh bỉ nhìn gã đàn ông thịt mỡ đang nảy tưng tưng lên kia, “Đối phó với loại người để tiện như ông, nếu nhận thua thì chỉ khiến ông càng ngày càng thậm tệ hơn thôi, không bằng giờ ông đi gặp cảnh sát rồi giải thích cho họ biết xem tôi đã hãm hại ông thế nào đi vậy nhé.”

“Mày làm như vậy sẽ hủy hoại công ty này!”

Advertisement / Quảng cáo


“Hủy rồi thì thôi, tôi sẽ tạo dựng lại công ty khác. Công ty của Triệu gia tôi thật sự không cần ông phải lo lắng cho đầu.” Triệu Hân Hân nói xong quẳng điện thoại xuống, bỏ ra ngoài.

Triệu Hân Hân đi ra đến cửa liền thấy Kiều Vi Nhã đang ôm máy ảnh bảo bối của cô chạy tới, phía sau còn có vài em gái lễ tân đang chặn cố lại.

“Cho cậu xem bảo bối này.” Kiều Vị Nhã cười tít mắt nói, cô tìm một chỗ để đặt máy chiếu giữa đại sảnh, sau đó ôm máy ảnh đi tới.

Triệu Hân Hân tò mò, dạo này cô bạn này của cô khiến Sở Lạc Duy sắp tức chết đến nơi rồi, rốt cuộc đang muốn tạo ra tin tức lớn gì đây.

Kiều Vi Nhã liên kết máy chiếu với máy ảnh, ảnh bên trong liền được phóng ra, trên đó hiện lên tấm ảnh Vương Đại Kiểu ôm ấp một cố nghệ sĩ đi vào khách sạn, phía sau còn không ít ảnh thân mật của lão ta với cố nghệ sĩ kia.

Khóe miệng Triệu Hân Hân giật giật, “Cậu kiếm đâu ra được thế.”

Kiều Vi Nhã cài đặt chế độ tự chạy, sau đó vỗ vỗ tay mình, “Chị đây phục kích ba ngày liền, vốn định tóm cô gái kia, không ngờ còn bắt được kẻ đê tiện hơn. Haiz, cái bà tới bắt gian kia tới đây mà nhìn đi, đây có phải là chồng bà không.”
 
Top