Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3631: Ngưỡng mộ đã lâu (3)
Kiều Vi Nhã âm thầm mắng một câu trong lòng, không ngờ lão già này lại quay lại đây. “Tôi không hiểu ông đang nói gì, tôi chỉ đến khách sạn này tìm người thôi.” Kiều Vi Nhã gân cổ lên cãi lại.

“Cô gái à, dạng phóng viên như cổ tôi gặp nhiều lắm rồi, cô dám đi theo tôi lại còn...”

“Đạo diễn Trương đang làm gì vậy?” Giọng nói của Sở Lạc Duy đột nhiên vang lên, ngắt lời đạo diễn Trương.

Đạo diễn Trương khựng lại, ngoảnh lại thấy Sở Lạc Duy đang bước tới gần, vội vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười, “Hóa ra là Sở tổng à, không có gì đâu, chỉ là...”

“Vẫn chưa chịu qua đây, chắn đường đạo diễn Trương rồi mà không thấy à?” Sở Lạc Duy lên tiếng, cố tỏ vẻ nghiêm túc.

Kiều Vi Nhã âm thầm thở phào một hơi, vội vàng chạy tới bên cạnh Sở Lạc Duy, lại còn oán trách, “Tôi đến khách sạn tìm cậu thôi mà, tôi thích chụp ảnh cũng vi phạm pháp luật chắc, vị đạo diễn này cứ bắt tôi phải giao nộp máy ảnh ấy.”

Sắc mặt đạo diễn Trương thoáng thay đổi. Ông ta cười khà khà làm lành, cất tiếng nói, “Vị này là thế nào với Sở tổng...”

“Vợ chưa cưới của tôi.” Sở Lạc Duy ôm lấy cô, thản nhiên nói.

Đạo diễn Trương không khỏi run lên, vợ chưa cưới của Sở Lạc Duy, con gái của ảnh đế Phong Phong, mấy năm trước đã từng xuất hiện trước báo giới và truyền thống. Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước, ông ta đã quên mất trong cô gái ấy như thế nào từ lâu rồi.

“Hóa ra là cô Phong, xin lỗi, xin lỗi.”

Kiều Vi Nhã không thể kiềm lòng được mà phải trợn mắt khinh thường, thực ra bị gọi là cổ Phong cũng không sai, cho nên cô cũng lười giải thích.

“Vậy bây giờ có cần máy ảnh của tôi nữa không?” Kiều Vi Nhã đắc ý nói, nghĩ tới dáng vẻ ban nãy của ông ta, giờ lại thấy ông ta như thế này, tâm trạng thật sảng khoái.

Đạo diễn Trương biết con gái của Phong Phong hiện đang là phóng viên, cho nên bây giờ nhìn thấy máy ảnh của cô, thực ra ông ta muốn lắm chứ, nhưng nghĩ đến việc cô cũng không chụp được thứ gì quan trọng, nếu đắc tội Sở Lạc Duy và Phong Phong, ông ta thật sự không sống nổi ở thành phố A này nữa mất.

“Ha ha ha, cổ Phong nói gì vậy, chắc là người của tôi hiểu lầm thôi, cổ Phong đừng để bụng nhé. Sở tổng, là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

“Nếu đã là hiểu lầm thì chúng tôi về trước đây, đạo diễn Trương, ông chơi vui vẻ nhé.” Sở Lạc Duy nói rồi ôm Kiểu Vi Nhã rời khỏi đó.

“Đạo diễn Trương...” Người phía sau gọi nhỏ.

“Trông coi cái kiểu gì vậy hả, cái cổ Kiều Vi Nhã kia nổi tiếng khó chơi đấy, các cậu trông chừng kỹ cho tôi.” Đạo diễn Trương không phải không biết thân phận của Kiều Vị Nhã, khi nghe thấy cô là vợ chưa cưới của Sở Lạc Duy, ông ta đã biết cô gái này nhắm trúng mình rồi, nhưng lúc này, bắt buộc, cũng chỉ có thể giả chết được thôi.

“Vâng.”

Kiều Vi Nhã ra ngoài rồi vẫn muốn quay người vào trong nhưng bị Sở Lạc Duy túm cổ lối lên xe, “Thứ bảy mà cậu không thể chịu yên một chút được à, hôm qua đã hứa là đi xem phim rồi cơ mà?” Sở Lạc Duy dữ dằn nói.

Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng bôi trời ạ” rồi cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh trong tay mình, “Cậu muốn xem thì lấy đĩa phim về nhà tôi xem cùng cậu cũng được mà, cậu không biết ông đạo diễn này có bao nhiêu bóng hồng bên lề đầu, thế mà không có ai chụp được...” Kiều Vị Nhã nói, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã biến sắc của Sở Lạc Duy, lập tức cất máy ảnh đi, “Đi thôi, đi xem phim, đi ngay và luôn.”

Nhưng lần này Kiều Vi Nhã nói xong lại đến lượt Sở Lạc Duy bất động.

Không hiểu sao Kiều Vi Nhã chợt thấy chột dạ, bắt nguồn của việc rủ nhau đi xem phim là vào ba hôm trước, lúc đó có nghe nói có một bộ phim điện ảnh mới ra rạp được đánh giá rất cao nên nằng nặc đòi Sở Lạc Duy đi cùng cô vào thứ bảy này.

Hình như, có chút vấn đề rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3632: Ngưỡng mộ đã lâu (4)
Không khí xung quanh Sở Lạc Duy rõ ràng đều mang hơi hướm tức giận.

Kiều Vi Nhã vô thức muốn chạy trốn, nơi này không thể ở lại lâu.

“Kiều Vị Nhã...”

“Có mặt!”

Kiều Vi Nhã vội vàng đáp lời, đang định chuồn xuống khỉ xe cũng phải dừng lại. Cô quay đầu cười ngớ ngẩn với Sở Lạc Duy đang phừng phừng lửa giận.

“Bip...”

Sở Lạc Duy đập mạnh vào vô lăng, khiến chiếc xe phát ra tiếng còi chói tai.

Kiều Vi Nhã cũng run rẩy theo, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Lạc Duy tức giận.

Cho nên, Kiểu Vi Nhã sợ thật rồi.

Phải biết rằng, với những người muôn đời không tức giận, một khi tức giận sẽ kinh khủng tới mức nào, ít nhất sự kinh khủng ấy được thể hiện ở không khí hiện tại.

Cho nên, ngay đến hô hấp của Kiều Vị Nhã cũng nhẹ hơn vài phần, dường như chỉ cần có thở mạnh một cái thôi sẽ chấm lửa vào ngòi nổ của anh.

Sở Lạc Duy đập tay vào còi xe xong lại yên tĩnh hơn.

Trong xe im lặng đến mức chỉ có tiếng còi xe vọng lại cùng tiếng hô hấp khẽ khàng.

“Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy hả? Đối với cậu, những tin đồn ấy quan trọng tới vậy sao?” Sở Lạc Duy gằn giọng hỏi.

Quan trọng đến mức... hơn cả anh.

“Đã làm việc thì phải yêu nghề yêu nghiệp chứ?” Kiều Vị Nhã lí nhí đáp lại, “Hơn nữa, tin tức nổ ra không biết chọn thời gian, tôi cũng đâu biết nó sẽ xuất hiện vào hôm nay?”

“Nói như vậy, chung quy vẫn là lỗi của tôi?” Sở Lạc Duy hỏi lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Kiều Vi Nhã hơi mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Trước kia cậu làm việc vào thứ bảy cũng đâu nghĩ tới tôi, bây giờ tôi ra ngoài vào thứ bảy thì đã sao?”

Kiều Vị Nhã nói vậy hoàn toàn vì lúc mới đến Sở Thị, Sở Lạc Duy và Sở Vi gần như biến thành hai kẻ đâm đầu vào công việc, đừng nói đến những ngày nghỉ lễ bình thường, đến cả cuối tuần mà hai người cũng bận như con quay.

Lúc đó, Kiều Vi Nhã quả thực không nói gì cả.

Cho nên bây giờ Kiều Vị Nhã đột nhiên nhắc tới, Sở Lạc Duy phải khựng lại.

“Lúc trước tôi ủng hộ công việc của cậu, sao cậu không cảm thấy ngại ngùng hay có lỗi, bây giờ tôi làm việc một ngày thì đã sao? Cậu có ý kiến đến mức ấy cơ à?” Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi nói, nói rồi mở cửa xe định xuống.

Sở Lạc Duy nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, đóng cánh cửa bị cô mở ra, “Cậu đi đâu đấy?”

“Không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Kiều Vi Nhã nói, đẩy mạnh ra, “Dù sao cậu cũng muốn tất cả mọi người thân phục cậu, bây giờ tôi làm trái ý cậu nên cậu không vui chứ gì?” Kiểu Vi Nhã nói, đột ngột cúi đầu cắn mạnh một cái lên cánh tay anh, “Giờ tôi không hề muốn trông thấy cậu chút nào hết.” Kiều Vị Nhã nhân lúc Sở Lạc Duy bị đau mà đẩy anh ra, nhanh chóng xuống xe rồi bỏ đi.

Sở Lạc Duy vội vàng mở cửa xe đuổi theo, “Tiểu Bất Điểm.” Chỉ tiếc rằng, khi Sở Lạc Duy đuổi theo đến ngã tư bên này, đèn tín hiệu đã chuyển đỏ, anh đành phải nhìn Tiểu Bất Điểm đi qua.

Sở Lạc Duy thầm mắng một tiếng, vội vàng quay lại lái xe đuổi theo hướng mà Kiều Vi Nhã bỏ đi.

Kiều Vi Nhã bắt được taxi ở giao lộ. Sau khi lên xe, cổ gọi thẳng cho Sở Lạc Nhất. Đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì, cô đã vào thẳng vấn đề, “Em muốn chia tay với anh trai chị, ngay bây giờ, luôn và lập tức!”

“Oa, anh trai chị định cầm tù em hả?” Sở Lạc Nhất hưng phấn hỏi lại.

Kiều Vị Nhã vô cùng bực bội, “Em không đùa với chị đâu, em chịu đựng đủ lắm rồi.”

“Vậy em chắc béo* rồi đây.” Sở Lạc Nhất tiếp tục tươi cười đáp trả, hai người này mà chia tay thì Thái Bình Dương cũng thành Himalaya mất.

*Trong tiếng Trung: “Chịu đủ rồi” đồng âm với “gầy đủ rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3633: Ngưỡng mộ đã lâu (5)
“Tạm biệt, chúng ta tuyệt giao đi.” Kiều Vi Nhã tức đến mức thở phì phò.



“Đừng như thế chứ, em vẫn chưa nói rõ hai người rốt cuộc bị làm sao mà?” Sở Lạc Nhất vội vàng nói.

Kiều Vị Nhã không khỏi trợn mắt khinh thường ngay trên xe rồi mới trả lời, “Chị bớt bớt cái giọng hóng chuyện bốn phương đó đi thì em sẽ tin chị đang quan tâm em hơn đấy.”

“Được thôi, chị đang hỏi cưng rất nghiêm túc nè, hai cưng rốt cuộc bị làm sao vậy?” Sở Lạc Nhất nghiêm túc hỏi.

Kiều Vị Nhã xì một tiếng, kể lại chuyện hôm nay cho Sở Lạc Nhất nghe. Sở Lạc Nhất nghe xong phải hỏi lại với vẻ thật-không-thể-tin-nổi, “Chỉ vì chuyện này thôi?”

“Chuyện này mà không phải chuyện lớn à, sao cậu ta có thể cho rằng cậu ta làm gì cũng đúng mà em làm gì cũng là lãng phí thời gian như thế. Có phải cậu ta cảm thấy em không làm nổi chuyện gì nên hồn không?” Kiều Vị Nhã tức giận hỏi.

Sở Lạc Nhất ở đầu dây bên kia khựng lại một lát rồi trả lời, “Tiểu Bất Điểm, gần đây có phải em thiếu tự tin quá mức rồi không?”

“Em nhổ vào, sao em có thể không tự tin về bản thân em được, em rất tự tin đấy nhé.” Kiều Vị Nhã bật cười.

Sở Lạc Nhất cảm thấy Kiểu Vi Nha hôm nay thật sự rất lạ, kiểu khác lạ vô cùng lạ, giống như cô đang cực kỳ thiếu tự tin, thiếu tự tin vì bị so sánh.

“Thôi, không nói chuyện với chị nữa, em về Thấm Tâm Viên đây, quên mang ví rồi, phải bảo ba em ra đón.” Kiều Vi Nhã nói xong ngắt luôn cuộc gọi.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn điện thoại của mình, lặng lẽ nói, “Thẩm Tâm Viên hả, chị chưa hỏi đâu đấy nhé.” Cô nói rồi gọi điện thoại cho người nào đó.

Khi Kiều Vi Nhã về đến cổng Thấm Tâm Viên, Phong Phong đã đứng đợi cố ở cổng, thấy cô xuống xe lập tức đi thanh toán tiền cho tài xế, “Giỏi gớm nhỉ, bị nó chọc cho tức trào máu họng mà không biết đường đòi xe, phải để nó tự bắt xe chứ.”

Kiều Vi Nhã nghĩ, cô thấy ba mình nói cũng đúng.

Lúc nhận tiền, tài xế nói, “Cô ơi, có thể trả cho tôi bằng wechat được không, tôi không có tiền lẻ trả lại cô.”

Kiều Vị Nhã: “...”

Cô tức quá hóa điên rồi sao?

Phong Phong: “...”

Anh chỉ biết con gái mình cãi nhau với thằng nhóc thối tha kia, anh rất vui, cho nên quên mất chuyện này thôi mà.

Kiều Vị Nhã hậm hực dùng điện thoại trả tiền xe, sau đó ủ rũ theo ba cô vào nhà.

Kiểu Vị Nhã: Ba thật xấu mặt!

Phong Phong: Con cũng thế thôi!

Hai ba con nhìn nhau, đồng loạt thống nhất rằng đây là lỗi của Sở Lạc Duy, không phải tại anh thì cô sẽ không giận đến mức hổ đồ như thế.

Mà ngay lúc hai ba con thống nhất để Sở Lạc Duy gánh tội này, xe của Sở Lạc Duy đã tiến vào Thấm Tâm Viên.

Phong Phong kéo con gái vào phía trong, nhìn chiếc xe kia dừng lại, nhìn người kia xuống khỏi xe.

“Chú Tư.” Sở Lạc Duy trầm giọng cất tiếng chào.

Phong Phong đáp lại một cách rất thờ ơ và hờ hững, “Sao đã qua đây rồi?”

Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, chạy về nhà mình.

Sở Lạc Duy muốn gọi cô đứng lại, tiếc rằng ở đây vẫn còn ba vợ tương lai.

“Cãi nhau rồi hả?” Câu hỏi của Phong Phong có chút vui mừng khi thấy người ta gặp nạn.

Sở Lạc Duy nghiêm chỉnh trả lời, “Không ạ.”

Phong Phong xì một tiếng, quay người về nhà mình.

Sở Lạc Duy đập mạnh lên thân xe, thở hắt ra một hơi.

“Trút giận với cái xe mà làm gì, có giỏi thì hướng nắm đấm ấy lên người chú Tư của con ấy.” Sở Ninh Dực tựa người ở một chỗ cách đó không xa, chế giễu con trai mình.

Sở Lạc Duy: “...”

Ba đúng là ba ruột của con, không kháy con không được à?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3634: Ngưỡng mộ đã lâu (6)
Sở Ninh Dực cười “hờ” một tiếng, đứng thẳng người dậy, đi về.

Kiều Vi Nhã gọi điện về đúng lúc Sở Ninh Dực đang nói chuyện với Phong Phong, nghe thấy chuyện này, anh cũng cảm thấy con trai mình quá nhát.

Nghĩ lại, năm đó mỗi lần Thủy An Lạc tức giận, anh mà để cô ấy chạy được chắc?

Cứ đè con nhà người ta xuống đã, cái gì cũng dễ nói năng hơn.

i...

Thằng con trai này, không thành nhân tài được rồi!

Sở Lạc Duy đỗ xe vào bãi, lúc về nhà, anh nghe thấy ba ruột đang nói với mẹ ruột mình rằng anh bị bất lực.

Cho nên lúc Sở Lạc Duy bước vào nhà, Thủy An Lạc nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ quặc.

Khổng, nói là kỳ quặc, chi bằng nói rằng đây là ánh mắt kỳ thị thì đúng hơn.

Câu nói mà Thủy An Lạc thích nhất bây giờ là: Con trai của em gái con đã ba tuổi rồi, Sở Vi cũng túm được vợ trong tay rồi, con được kết thanh mai trúc mã sớm nhất có tác dụng gì vậy?

Mất hết cả thể diện!

Cho nên, hiện tại Sở Lạc Duy trở thành mục tiêu công kích của mọi người, anh về nhà mà cứ phải tránh tiếp xúc trực tiếp với mẹ mình.

“Anh nói cho em nghe, con trai em nhát cáy y như em vậy.”

“Anh nói ai đấy?” Thủy An Lạc còn chưa kịp dạy bảo con trai đã bị gọi tên rồi.

Bà Sở thấy không vui rồi đấy nhé!

Sở Ninh Dực đi từ trong bếp ra, bưng một cốc trà gừng trong tay, đưa cho Thủy An Lạc, “Ban nãy phải để em uống rồi mới đúng, mau chóng bổ sung IQ đi.”

Sở Lạc Duy nhìn ba mẹ mình đang ấn ân ái ái dưới dạng khiêu khích lẫn nhau, anh quyết định phải lên gác nghỉ ngơi một lát, còn phải đi đánh trận với ba vợ nữa mà.

Thủy An Lạc vừa bị Sở Ninh Dực ép uống nước gừng vừa nhìn con trai đi lên tầng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng không biết ai đã nói với Sở Ninh Dực những câu điêu ngoa xàm xí như kiểu “phụ nữ phải uống nhiều nước gừng nấu đường trong thời gian dì ghẻ tới thăm mới làm chậm được quá trình mãn kinh“. Thế mà Sở Ninh Dực cũng tin cho được, cứ rảnh rỗi lại ép cô uống, hại cô muốn mãn kinh ngay bây giờ, muốn mắng người ngay bây giờ đấy.

“Xem ra lần này con trai anh đụng phải thứ dữ rồi.” Thủy An Lạc nhìn bóng dáng con trai khuất bóng ở đầu cầu thang mà nói nhỏ với chồng.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, lấy lại cái cốc, “Em ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, không biết tối qua ai đau bụng tới mức lăn lộn trên giường đâu.”

Thủy An Lạc: “...”

Chuyện như thế này, anh có cần thiết phải nói to thế không?

“Anh bị khùng hả?” Thủy An Lạc thấy có người bước tới, cô nhéo chồng một cái thật đau.

“Không bị không làm sao thích em được?” Sở Ninh Dực bật cười, “Thủy An Lạc, anh nói chứ, sao em không biết phân biệt cái gì quan trọng cái gì ít quan trọng hơn hả. Đám sói con vô ơn kia sắp đi tìm vùng đất riêng của chúng nó hết rồi. Người bên em cả đời này chỉ có mỗi anh Sở của em thôi, sao em không biết đường nịnh nọt lấy lòng đi thế?”

Thủy An Lạc tặng cho Sở Ninh Dực một ánh mắt nhìn vào đôi mắt em, trong đó có kẻ hỏng não nề, anh hiểu không“.

Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, trả lời thẳng thừng, “Không hiểu, anh chỉ cảm thấy mắt em sắp bị chuột rút rồi thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi bước lên tầng.

Thủy An Lạc: “...”

Đậu mè tại sao cô lại gả cho thứ thiểu năng này chứ, tức chết đi được!

Nhưng Sở Lạc Duy không ngờ rằng, lần này Kiều Vi Nhã giận tới cả tháng. Thế cho nên ngày nào Sở Ninh Dực cũng bực bội vì trên bàn cơm có thêm một người nữa. Nhất là khi ngày nào Thủy An Lạc cũng gắp đồ ăn cho con sói vô ơn đấy, khiến anh rất khó ở, ngày nào cũng phải hỏi con sói ấy một cấu: Bao giờ mày mới cút?

Sở Lạc Duy cảm thấy nếu mình không được vui thì không thể để bất cứ ai dễ chịu được, nghĩ vậy anh thường xuyên chủ động ôm Thủy An Lạc để chọc tức ba mình, “Đây là mẹ con, có giỏi thì ba gọi mẹ con là mẹ đi.”

Chỉ vì một câu này, Sở Ninh Dực suýt chút nữa rút súng tiễn thằng con mình đi chầu ông bà ông vải.

Ngày nào Thủy An Lạc cũng cười ha ha xem kịch hay, cuối cùng đã có người trả thù cho cô rồi.

Khi thành phố A sắp xảy ra cảnh bạo lực gia đình, Cố Tỉ Thành quay về.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3635: Ngưỡng mộ đã lâu (7)
Cố Tỉ Thành quay về lúc nửa đêm.

Tiểu Quỷ Quỷ và Sở Lạc Nhất đã say giấc nồng.

Anh rón rén đi vào nhà, tắm táp một cái rồi qua xem xét hai mẹ con cô. Thằng nhóc kia đang nằm ngủ rất ngay ngắn.

Cố Tỉ Thành ngồi bên mép giường, khẽ hôn lên khuôn mặt bụ sữa của con trai một cái.

Đây không phải là lần đầu tiên anh tham gia huấn luyện tập trung, nhưng là lần đầu tiên anh nóng lòng muốn về nhà, muốn thăm con trai, thăm vợ đến vậy.

Anh không đánh thức Tiểu Quỷ Quỷ dậy, lặng lẽ nhìn một lúc rồi rón rén đi ra.

Điện thoại của anh vẫn trong trạng thái tắt máy. Cố Tỉ Thành giãn gân giãn cốt thả lỏng cơ thể rồi mới bật máy.

Sau khi bật máy, anh nhận được mười mấy dòng tin nhắn, Cố Tỉ Thành khựng lại. Anh nghĩ đây không phải tin nhắn Sở Lạc Nhất gửi cho anh, dù gì cô cũng biết anh không mang theo điện thoại.

Nhưng ở thành phố Q này, ngoài Sở Lạc Nhất ra, anh không nghĩ ra được có ai sẽ gửi tin nhắn cho mình.

Mở tin nhắn ra, đọc dòng đầu tiên, Cố Tỉ Thành ngạc nhiên.

Tin nhắn đó là tin nhắn Sở Lạc Nhất hỏi anh nên bày biện đồ đạc thế nào.

Mà sau đó là đủ các bức ảnh, từ những món ăn mà cổ nấu cho con trai, đến cảnh con trai ăn uống vui vẻ.

Cổ Tĩ Thành xem từng bức ảnh một, mắt bỗng đỏ lên, sau đó anh vào phòng bếp, nhìn chiếc tủ lạnh chất đầy đủ ăn.

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu rồi mới quay về phòng ngủ.

Sở Lạc Nhất đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Có lẽ vì quá mệt, lúc ngủ, cô còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Một mình cô ấy phải vừa chăm sóc gia đình, chăm sóc con cái vừa đi làm, làm sao mà không mệt được?

Cố Tỉ Thành ngồi xuống bên giường, nhìn cô gái của anh bằng ánh mắt thương xót, rõ ràng anh muốn nuông chiều cô ấy, nhưng kết quả sau cùng lại biến cô thành ra thế này:

Cố Tỉ Thành cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cổ.

Mùi hương quen thuộc khiến Sở Lạc Nhất từ từ mở mắt ra, mơ màng nhìn người ngồi bên giường mình một cái rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tiểu Quỷ Quỷ càng ngày càng khó chăm, buổi tối cô phải chơi cùng thằng bé đến tận mười một rưỡi mới ngủ, đúng là buồn ngủ chết đi được.

Mà nếu trong tiềm thức cô đã nhận định mình vẫn an toàn thì ắt sẽ không tỉnh giấc.

Cố Tỉ Thành không gọi cô dậy. Anh ngồi bên cạnh cô một lúc lâu mới đứng dậy ra ngoài, dọn dẹp qua phòng khách, vứt bớt một ít rác còn lại trong phòng bếp, quét tước toàn bộ căn nhà rồi mới nằm chợp mắt một lát trên sofa ngoài phòng khách.

Sáng sớm tỉnh dậy, Sở Lạc Nhất cứ cảm thấy tối qua đã nhìn thấy Cố Tỉ Thành, nhưng cô cũng không kìm được mà phải cười bản thân mình nghĩ ngợi quá nhiều. Kỳ huấn luyện của anh còn ba hôm nữa mới kết thúc, sao anh có thể về nhanh thế được:

Cô thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi.

Sở Lạc Nhất rời giường, định gọi con trai dậy, nhưng khi mở cửa ra bỗng ngửi thấy mùi thơm của cơm. Sở Lạc Nhất khựng lại, vội vàng mở cửa phòng ngủ, nhìn bữa sáng đặt trên bàn và căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô vội vàng chạy vào bếp, bên trong cũng đã sạch sẽ tinh tươm từ bao giờ.

Cho nên, anh ấy quay về thật rồi!

Sở Lạc Nhất vẫn còn đang đứng ở cửa bếp, cửa nhà đã bị mở ra. Cô quay lại, vừa hay nhìn thấy Cố Tỉ Thành đang bước vào.

Cố Tỉ Thành còn xách một túi đồ trong tay, thấy cô đã dậy, anh liền nói, “Em dậy rồi à? Trong nhà hết đồ dùng trong phòng tắm rồi, anh ra ngoài mua một ít”

Cố Tỉ Thành vừa nói vừa thay giày vào nhà.

“Anh về lúc nào thế?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi.

“Tối qua, lúc đó hai mẹ con em ngủ hết rồi.” Cố Tỉ Thành nói, anh đặt đồ đạc lên bàn, bước về phía Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất còn định nói gì đó, đột nhiên bị Cổ Tỉ Thành ôm lấy. Cố Tỉ Thành nói nhỏ bên tai cô, “Bảo bối, vất vả cho em rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3636: Ngưỡng mộ đã lâu (8)
Sở Lạc Nhất đã thấy cảm động trong một khắc, nếu như không có câu sau.

“Chúng ta đi gặp Tổng Kha đi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất đẩy anh ra, cười nhạt một tiếng, bước thẳng tới bên bàn ăn, bắt đầu tức giận dùng bữa sáng.

Cố Tỉ Thành cười khẽ, quay người vào phòng con trai, đánh thức thằng bé dậy.

Cho nên, chưa được bao lâu sau, Sở Lạc Nhất đã nghe thấy tiếng hét phấn khích con trai. Từ trước đến giờ, thằng nhóc này lúc nào cũng thích ba nó nhất.

Khi Sở Lạc Nhất đang nghiến răng nghiến lợi ăn cơm, Tiểu Quỷ Quỷ đã được ba nhóc bế ra ngoài.

Sở Lạc Nhất nhìn con trai mình đang phấn khởi. Cô cười hở một tiếng, không kìm lòng được mà phải tạt nước lạnh vào hứng thú của bé, “Lát nữa ba con phải đi đấy.”

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy thế mà tức giận, bĩu môi, “Bá bá không đi đâu.”

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất mà dở khóc dở cười, lát nữa anh vẫn phải đi thật, vì phải gặp Tống Kha, tuyệt đối không thể dẫn theo con trai theo được.

“Ăn cơm đã nảo, qua xem xem ba đã làm món gì này.” Cố Tỉ Thành bế con trai ngồi xuống bên bàn ăn.

“Bá bá không đi.” Tiểu Quỷ Quỷ kiên trì tới cùng.

“Rồi rồi rồi, ba không đi, ăn cơm đã.” Cố Tỉ Thành đành phải đồng ý với nhóc.

Sở Lạc Nhất cười khà khà, để cố xem lát nữa anh lừa con trai mình thế nào được.

Cố Tỉ Thành liếc mắt nhìn vợ mình, rồi cảnh cáo cổ đừng cười trên nỗi đau của người khác.

Sở Lạc Nhất chỉ mỉm cười, không đáp lời.

“Có chuyện này anh cần hỏi sư phụ, gần đây sư phụ...”

“Gần đây tâm tình của ba em rất tệ, chửi chó đánh mèo, gắt lên gắt xuống, gắt với em, gắt với anh trai em, đến cả với mẹ em cũng bật chế độ gắt lên được, anh cứ đi tìm đi.” Sở Lạc Nhất gần đây còn không dám gọi điện thoại. Cô sợ bị người ba đang thời kỳ mãn kinh của mình mắng đến mức phải nghi ngờ cuộc đời. Ba cô nói cô tha thứ cho Cố Tỉ Thành nhanh thế, đúng là bất lực, không giống với con gái của ba cô, vừa không có đầu óc vừa nhát gan, cứ như sợ người đàn ông kia chạy mất vậy. Vậy nên cô cứ vui vẻ nuôi con mỗi ngày thôi.

Ba cô bị anh trai cô chọc tức đến mức thời kỳ mãn kinh tới sớm, ba cô gắt gỏng đến mức cô phải xem xét lại cuộc đời mình.

Cố Tỉ Thành khựng lại, miệng lưỡi độc địa của sự phụ anh là thứ không ai địch lại được, anh biết rõ chuyện này.

Nhưng anh bắt buộc phải hỏi, cho nên cho dù phải nghi ngờ cuộc đời, anh cũng buộc phải đi.

“Gần đây sư phụ bị đả kích gì à?” Phải hỏi cho rõ ràng trước, nếu không sợ đến khi chết dưới đầu lưỡi của sư phụ rồi, anh vẫn chưa nói được một câu.

“Anh trai em về nhà rồi.”

Chỉ một câu thôi mà Cố Tỉ Thành đã hiểu vì mỗi lần anh về nhà, ba anh như thể cũng mong rằng anh đừng tồn tại.

Đàn ông vào tầm tuổi này, không nên dây vào thì hơn.

Nếu không phải vì bất đắc dĩ, có chết anh cũng không gọi cuộc điện thoại này đầu.

Cho nên, khi điện thoại vẫn chưa được bắt máy, Cố Tỉ Thành có cảm giác mình đang đợi lệnh tử hình. Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên đùi ba, không biết ba mình đang sợ cái gì.

“Dùng một câu thuật lại lý do của cậu.”

Điện thoại được kết nối, Cố Tỉ Thành giật mình vì giọng nói từ đầu dây bên kia. Anh không sợ khí chất mạnh mẽ khiến người khác phải nghẹn thở của ba anh, nhưng anh sợ ba vợ lắm.

“Tống Kha.”

“Có một tí chuyện vặt này mà cũng tìm tôi, cậu ăn cơm nguội à? Đến Tống Kha mà không xử lý được, cậu nhường luôn vị trí Lạc Thần cho cậu ta đi. Cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, quân địch có thể thông báo hết thông tin cho cậu chắc, chuyện này mà cậu còn tìm tôi nữa thì con gái tôi đúng là bị mù rồi.”

Cố Tỉ Thành thật sự bị ba vợ mắng cho đầu óc mịt mùng như đi giữa màn sương, chưa kịp hiểu ra thì bên kia đã cúp máy.

Cố Tỉ Thành nhìn con trai, con trai anh cũng đang nhìn anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3637: Ngưỡng mộ đã lâu (9)
Sở Lạc Nhất ngồi ở đầu kia của ghế sofa, nhìn người đang mờ mịt kia, cô biết ngay mà, gần đây tính khí ba cô không được ổn cho lắm.

Cố Tỉ Thành thật sự rất muốn nói: Rõ ràng là quá bất ổn!

Khả năng hỏi được chút thông tin từ chỗ ba vợ của Cố Tỉ Thành bỗng chốc đứt đoạn.

“Không phải chứ, tại sao Sở Lạc Duy lại về nhà?” Liên lụy họ phải chịu khổ theo.

“Cãi nhau với Tiểu Bất Điểm đấy mà, Tiểu Bất Điểm về Thấm Tâm Viên, tất nhiên anh ấy sẽ theo về cùng.”

Cố Tử Thanh: “...”

Anh vợ thứ hai nhà anh đúng là giỏi đào hố anh mà.

Sớm không về, muốn không về, cứ phải nhì đúng lúc này mà về, không phải đào hố xoay đủ 360 độ quanh anh thì là gì?

Tiểu Quỷ Quỷ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhóc chỉ thấy sắc mặt ba thật sự đặc sắc.

Mà khi Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cúp máy, nhất thời quên luôn việc ra ngoài.

“Đang cần việc công mà anh làm gì thế?”

“Em đi làm đi không muốn bây giờ? Có tí chuyện vặt vãnh này mà nó cũng không làm được, em nỡ giao con gái em cho nó hả? Mau đi đi, bây giờ nhìn em anh cũng thấy phiền.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc tức giận thay giày rồi rời khỏi nhà. Dám leo lẻo nói đề phòng kỳ mãn kinh của cô, cô thấy người đàn ông này mới đang trải qua thời kỳ mãn kinh thực thụ ấy.

Nhưng cô biết Sở Ninh Dực trước nay làm gì cũng có chừng mực, cho nên không buồn lo lắng chuyện này sẽ gây ra hậu quả nào đó không thể cứu vãn.

Cố Tỉ Thành đợi con trai ngủ trưa mới bảo Sở Lạc Nhất hẹn Tống Kha, sau đó gửi con trai cho chị gái nhà đối diện.

Sở Lạc nhất nói với Tống Kha rằng Cố Tỉ Thành mới quay về, muốn mời gã ăn cơm, hỏi gã còn ở thành phố) không, không ngờ Tống Kha đồng ý ngay, báo với cô rằng gã vẫn còn ở thành phố.

Sở Lạc Nhất cúp máy, quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành, nói rằng anh có thể đi rồi

Cố Tĩ Thành xác nhận con trai mình đã ngủ mới rón rén rời đi.

Địa điểm gặp mặt lần này của họ vẫn là nhà hàng châu u lần trước, theo lời Sở Lạc Nhất, đồ ăn bên đó khá vừa miệng.

Cố Tỉ Thành chỉ thản nhiên nhìn cô một cái.

Khi họ đến thì Tống Kha đã đến rồi. Hôm nay gã mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.

Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất ngồi xuống, Sở Lạc Nhất giới thiệu qua loa với họ rồi bắt đầu phụ trách việc gọi món.

“Ngưỡng mộ đã lâu, tiếc rằng hôm nay mới gặp được.” Tống Kha đưa tay ra, lên tiếng trước.

Cố Tỉ Thành cũng đưa tay ra bắt tay với gã, sau đó lùi về dựa lưng vào ghế, “Phải là tôi ngưỡng mộ anh đã lâu mới đúng, đáng ra phải gặp sớm hơn.”

Sở Lạc Nhất vừa gọi món vừa lặng lẽ nghĩ: Hai người thật giả dối.

“Trước tôi cũng đã nói với em ấy về chuyện tin tức, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, là do tối giám sát không nghiêm.”

“Anh Tống đừng khách sáo thế, ai cũng có lúc ngoài ý muốn. Hơn nữa chuyện này cũng không gây ảnh hưởng lớn tới tôi, anh Tống không cần tự trách mình.” Cố Tỉ Thành nói, anh cúi đầu liếc mắt nhìn Sở Lạc Nhất vẫn đang chọn món, “Vẫn chưa chọn xong à?”

Thời gian của họ không nhiều, một lát nữa là con trai ngủ dậy rồi.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, tươi cười nhìn anh.

Nhưng ánh mắt này không hiểu sao lại khiến Cố Tỉ Thành hơi chột dạ.

“Không cần vội đầu, em cứ từ từ mà chọn, đàn em có chứng khó khăn khi lựa chọn, Lữ đoàn trưởng Cô không biết à?” Tống Kha đột nhiên hỏi.

Chứng khó khăn khi chọn lựa?

Đúng là mới mẻ thật.

“Vậy sao, chuyện này thì tôi không biết thật, dù sao thì ban đầu khi chọn tối cô ấy cũng dứt khoát lắm.” Cố Tỉ Thành nói, đưa tay cầm bình nước, rót nước cho người đối diện.

Sở Lạc Nhất giẫm một cái thật mạnh lên chân anh dưới gầm bàn, mà Cố Tỉ Thành vẫn bất động. Anh thu bình nước lại rồi mới nói, “Anh Tổng thấy sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3638: Ngưỡng mộ đã lâu (10)
Tống Kha vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như trước, che giấu đằng sau nụ cười ấy là thứ gì, có lẽ chỉ mình hắn mới biết.

“Đúng thế, có lẽ đó là chuyện duy nhất mà đàn em không có sự lựa chọn khác.” Tống Kha mỉm cười đáp lời, tựa người vào lưng ghế mà nhìn họ, “Đàn em, đúng thế không?”

Sở Lạc Nhất bị gọi tên, đành phải ngẩng đầu nhìn gã.

Thâm ý trong ánh mắt của Tống Kha, Sở Lạc Nhất vờ như không nhìn thấy.

Bởi vì cô biết, Tống Kha đang thử thăm dò xem cô có động lòng với gã hay không thôi.

Đáp án tất nhiên là, không thể nào!

“Đúng chứ, nhưng em đã biết anh ấy từ năm mười tuổi rồi, hơn nữa chúng em yêu đương qua mạng bao nhiêu năm như thế, hình như cũng không còn chừa chỗ cho lựa chọn nữa, đúng không.” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành vươn tay xoa đầu cô, cười cười mắng một tiếng, “Nói như thể tủi thân lắm ấy.”

Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, cúi đầu ăn cơm.

Tổng Kha nhìn Sở Lạc Nhất như vậy, khóe mắt dường như co lại, cho nên đến cả ánh mắt gã cũng soi mói hơn vài phần.

“Anh Tống thường trú ở thành phố J hay đến thành phố J công tác vậy?” Cố Tỉ Thành vừa chăm sóc Sở Lạc Nhất ăn cơm vừa lên tiếng hỏi.

“Đi... công tác dài hạn, chắc phải ở bên này một thời gian.” Tổng Kha cầm đũa lên, “Lần trước đã gặp đàn em, nhưng trùng hợp là lần đó anh không ở đây.”

“Công việc bận quá mà, thời gian chăm sóc cô ấy cũng ít, nhưng may mà lần này không bị lỡ.”

Họ cứ khách sáo cầu qua câu lại, Sở Lạc Nhất chỉ phụ trách việc ăn, mà lúc này Cố Tỉ Thành đang nuôi cô như nuôi heo.

Trước khi đi, Tống Kha lại hỏi thêm một vấn đề, “Khi nào kết hôn vậy, đến lúc đó nhất định phải mời tôi nhé.”

“Tất nhiên rồi, anh là đàn anh của Nhất Nhất mà, tất nhiên phải mời anh rồi.” Cố Tỉ Thành ốm Sở Lạc nhất, đứng trước cửa nhìn Tống Kha đang đứng trên bậc thềm.

Tổng Kha gật đầu, đưa tay ra mở cửa xe, “Cảm ơn sự tiếp đãi của hai người, có cơ hội lại gặp nhé.” Tống Kha nói rồi cúi người vào xe, lái xe rời khỏi đó.

Sau khi gã đi rồi, Sở Lạc Nhất nhảy thẳng xuống bậc thềm, nhìn theo bóng lưng rời đi của gã, “Tiểu Bất Điểm nói, công ty của anh ta đã tuyên bố phá sản rồi, bây giờ anh ta chú tâm vào việc ứng phó với anh à?”

Cố Tỉ Thành cũng bước xuống bậc thềm, chỉ có điều bước chân anh rõ ràng đã nhanh hơn, dù sao thì giờ này e rằng con trai họ đã dậy rồi.

Sở Lạc Nhất xì một tiếng, thong thả theo sau anh, âm thầm nghĩ, ai bảo lúc trước anh chém gió sẽ ở bên thằng bé, giờ thấy tiêu đời chưa?

Mà sau khi về đến chỗ ở của mình, Tống Kha thu lại nụ cười đã duy trì suốt cả một ngày. Gã sập cửa lại, quảng mình lên ghế sofa.

Cố Tỉ Thành này cho gã cảm giác rất lạ, khiến gã hoàn toàn không đoán được.

Điều này cũng chứng tỏ rằng Cố Tỉ Thành này khó đối phó hơn những gì gã tưởng tượng nhiều.

“Cố Tỉ Thành, cứ chờ đó mà xem.” Tống Kha nói, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sắc bén.

Mà khi Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành về đến nhà thì Tiểu Quỷ Quỷ thật sự đã dậy. Lúc này thằng bé đang ngồi trên thảm chơi xếp hình với chị. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cơ thể nhóc lập tức quay phắt lại. Sau khi xác nhận đó là ba và mẹ nhóc, Tiểu Quỷ Quỷ kiêu ngạo quay lưng lại, tặng cho ba mẹ bé một chiếc mông. Ai bảo họ ra ngoài không dẫn nhóc đi theo.

Chị gái kia dở khóc dở cười, “Có khi thằng bé này thành tinh rồi cũng nên.” Còn biết đường liếc một cái xem có phải ba mẹ mình không rồi mới giận nữa chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3639: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (1)
Tiểu Quỷ Quỷ toát ra khí thế “con đang rất giận, đừng trêu vào con.”

Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất đưa mắt nhìn nhau. Sở Lạc Nhất lại tươi cười tủm tỉm như đang xem kịch

hay.

Cố Tỉ Thành không nỡ làm gì vợ mình, chỉ biết qua đó xem xét con trai. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh thằng bé, nói nhỏ, “Bảo bối, về nhà cùng ba được không con.”

“Hừ...” Tiểu Quỷ Quỷ lại nhích nhích mông, không muốn đối mặt với ba.

Cố Tỉ Thành, “...”

Con còn kiêu ngạo hơn cả mẹ con nữa đấy.

Cố Tỉ Thành thò tay ra chọt chẹt thằng bé, Tiểu Quỷ Quỷ lập tức né tránh, toàn thân mang vẻ ghét bỏ ba mình.

Chị gái kia và Sở Lạc Nhất đều bật cười thành tiếng, thằng nhóc này đáng yêu quá. Trên đời này, người dám đối đầu với Lữ đoàn trưởng Cố chắc cũng chỉ có thứ be bé xinh xinh này thôi.

Cố Tỉ Thành đưa tay bế nhóc lên, Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn vùng vẫy, còn luôn miệng kêu không cần ba xấu xa.

Sở Lạc Nhất hơi nhướng mày, cùng Cố Tỉ Thành bế Tiểu Quỷ Quỷ về nhà. Tiểu Quỷ Quỷ về đến nhà lập tức tụt xuống khỏi người ba nhóc, dựng biển “con rất ghét ba, đừng lại gần con” toàn thân.

Cố Tỉ Thành hơi bất đắc dĩ, anh nhìn vợ mình với ánh mắt cầu cứu.

Sở Lạc Nhất tươi cười ngồi trên sofa xem tivi, câu này của thằng bé không phải nói với cô, tự anh nói hôm nay sẽ chơi cùng con trai, liên quan gì đến cô đâu.

Vì thế, trong nhà xuất hiện cảnh tượng thế này, Tiểu Quỷ Quỷ ngồi bên cạnh mẹ xem tivi, xem cái gì nhóc cũng không biết.

Mà Cố Tỉ Thành cứ dỗ con trai mãi, tiếc rằng con trai lạnh lùng kiêu ngạo của anh cơ bản không thèm liếc anh một cái.

Thấm Tâm Viên, thành phố A.

Sở Ninh Dực vốn đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe thấy tiếng con trai xuống nhà, lật tờ báo sang một trang khác, xem tiếp.

Sau khi xuống nhà, việc đầu tiên Sở Lạc Duy làm là vào phòng bếp bưng một cốc nước ra.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu liếc mắt nhìn con trai, biểu đạt sự khinh thường trong ánh mắt, sau đó tiếp tục đọc báo.

Thời gian gần đây Sở Lạc Duy cũng quen với ánh mắt này rồi, cho nên anh không buồn để tâm, mà bước tới ngôi xuống vị trí đối diện, bật tivi lên.

Trên tivi đang phát tin tức gần đây có vài trang web nhỏ bị ép buộc đóng cửa, trong đó có một cái của Tổng Kha.

Về lý do đóng cửa trang web, ít nhiều gì cũng nhắc đến một chút, ví dụ như vì đưa tin không đúng sự thật tạo ra những ảnh hưởng xấu hay ví dụ như thủ tục chưa đầy đủ.

Lý do rất nhiều, luôn có một cái khiến người ta tin.

“Thế thôi là đủ rồi đấy, đến một cô gái cũng không giữ được, còn dám vác mặt về nhà ăn cơm.” Sở Ninh Dực vừa đọc báo vừa cất tiếng.

Sở Lạc Duy đang cầm điều khiển, nghe thấy vậy thì khựng lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn ba mình.

Lúc này trong nhà chỉ còn hai ba con, bởi vì mẹ anh đã đi làm rồi.

“Một ông già dựa vào vợ và con mới có cơm ăn thì đừng nói gì nữa.” Sở Lạc Duy gay gắt đối chát lại.

Câu này, không sai chỗ nào cả.

Hiện tại người duy nhất không làm việc trong nhà này là Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên, “Con phải gọi ba một tiếng Chủ tịch, bệnh viện hiện tại của mẹ con cũng là của ba đấy.”Ý của câu nói này rõ ràng là ba đang nuôi cả nhà đấy, bớt bớt cái miệng lại đi.

Cho nên, trận này Sở Lạc Duy thua rồi.

Thành công lớn nhất của đời người chính là nhìn người khác làm việc cho bạn, còn bạn thì hưởng thụ cuộc sống.

Sở Ninh Dực làm được điều này rồi.

“Con đi tìm Tiểu Bất Điểm.” Sở Lạc Duy bực bội đứng dậy đi ra ngoài.

Tờ báo trong tay Sở Ninh Dực hơi rung lên, anh xì một tiếng khinh thường, đoán chắc kiểu gì con trai cũng bị đuổi về cho xem.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3640: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (2)
Ánh nắng chiều rất vừa phải, chiếu vào phòng rất ấm áp.

Ngày tháng mười đã hơi se se lạnh.

Sở Lạc Duy đút hai tay vào túi, thong thả giẫm lên nắng chiều mà bước vào nhà Kiều Vi Nhã.

Đương tuần lễ vàng mùng một tháng mười, bạn nhỏ Phong Tĩ Triệt đang ở nhà làm bài tập.

Thấy Sở Lạc Duy bước vào, thằng bé lặng lẽ chỉ tay lên tầng, nói cho anh biết chị gái cậu đang ở trên tầng đó.

Sở Lạc Duy cảm ơn em vợ, quay người đi lên tầng.

Phong Tĩ Triệt chậc chậc vài tiếng, thương cho anh rể tương lai, lần này chắc chắn vẫn bị đuổi xuống thôi.

Cho nên tại sao cứ phải tìm người bạn gái nóng tính như chị gái cậu nhỉ? Giống y hệt như mẹ cậu vậy.

Tìm một cô gái dịu dàng như chị Miên Miên không phải tốt hơn sao?

Không đúng, cũng không đúng, bây giờ cậu vẫn nhớ dáng vẻ chị Miên Miên khi nổi giận với anh Cả, quá kinh khủng, đến cả anh Cả cũng sợ đến đơ cả người, cho nên dịu dàng cũng không đáng tin.

Thôi thôi, đừng kiếm bạn gái nữa, một mình vẫn an toàn hơn.

Sau khi lên tầng, Sở Lạc Duy khẽ khàng xoay chốt cửa phòng Kiều Vi Nhã, phòng của Kiều Vi Nhã được cải tạo thành phòng tối, do Phong Phong làm, bởi vì Kiều Vi Nhã thích chụp ảnh, cho nên Phong Phong làm vậy để giữ chân con gái yêu ở nhà.

Trong phòng rất tối, Sở Lạc Duy cẩn thận mở cửa ra rồi đóng lại.

“Phong Tĩ Triệt, chị đã bảo bao lần rồi, đừng có vào phòng lúc chị đang rửa ảnh, như thế sẽ bị nhòe.” Kiều Vị Nhã nhíu mày nói, gắp một tấm ảnh ra, sau đó dùng kẹp treo trên dây, nhưng người chưa kịp quay lại đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.

“Vẫn đang giận à?” Sở Lạc Duy nói với vẻ lấy lòng.

Kiều Vị Nhã khẽ khựng lại, đẩy mạnh anh ra, “Ai cho cậu vào đây, đi ra ngoài.”

Mấy ngày nay Sở Lạc Duy đã bị đẩy ra rất nhiều lần, từ trạng thái tức giận ban đầu đã sớm đổi thành điềm tĩnh rồi. Anh bị đẩy đến mức lùi về sau một bước mà chỉ khẽ thở dài, “Tiểu Bất Điểm, cậu phải nói cho tôi biết tại sao cậu giận thì tôi mới biết đường xin lỗi chứ.”

Kiều Vi Nhã quay đầu, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt gay gắt, “Đến cả việc mình sai ở đâu mà cậu còn không biết, cậu đến tìm tôi làm gì?”

Kiều Vi Nhã ghét nhất là dáng vẻ “Cậu cho tôi biết nguyên do, tôi sẽ xử lý ngay” của Sở Lạc Duy, dường như lỗi lầm là của người khác, anh đã dự tính trước tất cả mọi việc.

“Ra ngoài, ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Kiều Vi Nhã nói rồi đấy thằng anh ra ngoài.

Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói, “Tiểu Bất Điểm, có chuyện gì thì cũng cần giải quyết hết, cậu cứ luôn như thế là có ý gì?”

Kiều Vị Nhã nghe anh nói vậy, bỗng chốc như quả bom bị châm ngòi nổ, cô đẩy mạnh anh ra ngoài, “Cậu cút đi, tôi không muốn thấy cậu nữa, chúng ta chia tay rồi, chia tay rồi.”

Sở Lạc Duy bị Kiều Vi Nhã đẩy ra ngoài, cánh cửa phòng đóng lại một lần nữa.

Dưới lầu có tiếng chậc chậc của Phong Tĩ Triệt. Cậu biết ngay sẽ thế này mà, chị cậu mà giận thì đến ba cậu còn phải sợ nữa là.

Cho nên Sở Lạc Duy bị đuổi ra ngoài quá bình thường luôn.

Khi Sở Lạc Duy bị đuổi ra ngoài, Phong Phong đang đứng ở đầu cầu thang nhìn anh, cười như không cười.

“Chú Tư.” Sở Lạc Duy khẽ gọi.

“Chàng trai, tiền đổ mờ mịt nhỉ.” Phong Phong chậc chậc vài tiếng rồi thong thả xuống lầu. Sở Lạc Duy: “...”

Đúng là mờ mịt thật, bởi vì anh hoàn toàn không biết Kiều Vi Nhã đang giận chuyện gì, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
 
Top