[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,832
- Điểm cảm xúc
- 5,518
- Điểm
- 113
Chương 3631: Ngưỡng mộ đã lâu (3)
Kiều Vi Nhã âm thầm mắng một câu trong lòng, không ngờ lão già này lại quay lại đây. “Tôi không hiểu ông đang nói gì, tôi chỉ đến khách sạn này tìm người thôi.” Kiều Vi Nhã gân cổ lên cãi lại.
“Cô gái à, dạng phóng viên như cổ tôi gặp nhiều lắm rồi, cô dám đi theo tôi lại còn...”
“Đạo diễn Trương đang làm gì vậy?” Giọng nói của Sở Lạc Duy đột nhiên vang lên, ngắt lời đạo diễn Trương.
Đạo diễn Trương khựng lại, ngoảnh lại thấy Sở Lạc Duy đang bước tới gần, vội vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười, “Hóa ra là Sở tổng à, không có gì đâu, chỉ là...”
“Vẫn chưa chịu qua đây, chắn đường đạo diễn Trương rồi mà không thấy à?” Sở Lạc Duy lên tiếng, cố tỏ vẻ nghiêm túc.
Kiều Vi Nhã âm thầm thở phào một hơi, vội vàng chạy tới bên cạnh Sở Lạc Duy, lại còn oán trách, “Tôi đến khách sạn tìm cậu thôi mà, tôi thích chụp ảnh cũng vi phạm pháp luật chắc, vị đạo diễn này cứ bắt tôi phải giao nộp máy ảnh ấy.”
Sắc mặt đạo diễn Trương thoáng thay đổi. Ông ta cười khà khà làm lành, cất tiếng nói, “Vị này là thế nào với Sở tổng...”
“Vợ chưa cưới của tôi.” Sở Lạc Duy ôm lấy cô, thản nhiên nói.
Đạo diễn Trương không khỏi run lên, vợ chưa cưới của Sở Lạc Duy, con gái của ảnh đế Phong Phong, mấy năm trước đã từng xuất hiện trước báo giới và truyền thống. Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước, ông ta đã quên mất trong cô gái ấy như thế nào từ lâu rồi.
“Hóa ra là cô Phong, xin lỗi, xin lỗi.”
Kiều Vi Nhã không thể kiềm lòng được mà phải trợn mắt khinh thường, thực ra bị gọi là cổ Phong cũng không sai, cho nên cô cũng lười giải thích.
“Vậy bây giờ có cần máy ảnh của tôi nữa không?” Kiều Vi Nhã đắc ý nói, nghĩ tới dáng vẻ ban nãy của ông ta, giờ lại thấy ông ta như thế này, tâm trạng thật sảng khoái.
Đạo diễn Trương biết con gái của Phong Phong hiện đang là phóng viên, cho nên bây giờ nhìn thấy máy ảnh của cô, thực ra ông ta muốn lắm chứ, nhưng nghĩ đến việc cô cũng không chụp được thứ gì quan trọng, nếu đắc tội Sở Lạc Duy và Phong Phong, ông ta thật sự không sống nổi ở thành phố A này nữa mất.
“Ha ha ha, cổ Phong nói gì vậy, chắc là người của tôi hiểu lầm thôi, cổ Phong đừng để bụng nhé. Sở tổng, là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”
“Nếu đã là hiểu lầm thì chúng tôi về trước đây, đạo diễn Trương, ông chơi vui vẻ nhé.” Sở Lạc Duy nói rồi ôm Kiểu Vi Nhã rời khỏi đó.
“Đạo diễn Trương...” Người phía sau gọi nhỏ.
“Trông coi cái kiểu gì vậy hả, cái cổ Kiều Vi Nhã kia nổi tiếng khó chơi đấy, các cậu trông chừng kỹ cho tôi.” Đạo diễn Trương không phải không biết thân phận của Kiều Vị Nhã, khi nghe thấy cô là vợ chưa cưới của Sở Lạc Duy, ông ta đã biết cô gái này nhắm trúng mình rồi, nhưng lúc này, bắt buộc, cũng chỉ có thể giả chết được thôi.
“Vâng.”
Kiều Vi Nhã ra ngoài rồi vẫn muốn quay người vào trong nhưng bị Sở Lạc Duy túm cổ lối lên xe, “Thứ bảy mà cậu không thể chịu yên một chút được à, hôm qua đã hứa là đi xem phim rồi cơ mà?” Sở Lạc Duy dữ dằn nói.
Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng bôi trời ạ” rồi cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh trong tay mình, “Cậu muốn xem thì lấy đĩa phim về nhà tôi xem cùng cậu cũng được mà, cậu không biết ông đạo diễn này có bao nhiêu bóng hồng bên lề đầu, thế mà không có ai chụp được...” Kiều Vị Nhã nói, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã biến sắc của Sở Lạc Duy, lập tức cất máy ảnh đi, “Đi thôi, đi xem phim, đi ngay và luôn.”
Nhưng lần này Kiều Vi Nhã nói xong lại đến lượt Sở Lạc Duy bất động.
Không hiểu sao Kiều Vi Nhã chợt thấy chột dạ, bắt nguồn của việc rủ nhau đi xem phim là vào ba hôm trước, lúc đó có nghe nói có một bộ phim điện ảnh mới ra rạp được đánh giá rất cao nên nằng nặc đòi Sở Lạc Duy đi cùng cô vào thứ bảy này.
Hình như, có chút vấn đề rồi.
“Cô gái à, dạng phóng viên như cổ tôi gặp nhiều lắm rồi, cô dám đi theo tôi lại còn...”
“Đạo diễn Trương đang làm gì vậy?” Giọng nói của Sở Lạc Duy đột nhiên vang lên, ngắt lời đạo diễn Trương.
Đạo diễn Trương khựng lại, ngoảnh lại thấy Sở Lạc Duy đang bước tới gần, vội vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười, “Hóa ra là Sở tổng à, không có gì đâu, chỉ là...”
“Vẫn chưa chịu qua đây, chắn đường đạo diễn Trương rồi mà không thấy à?” Sở Lạc Duy lên tiếng, cố tỏ vẻ nghiêm túc.
Kiều Vi Nhã âm thầm thở phào một hơi, vội vàng chạy tới bên cạnh Sở Lạc Duy, lại còn oán trách, “Tôi đến khách sạn tìm cậu thôi mà, tôi thích chụp ảnh cũng vi phạm pháp luật chắc, vị đạo diễn này cứ bắt tôi phải giao nộp máy ảnh ấy.”
Sắc mặt đạo diễn Trương thoáng thay đổi. Ông ta cười khà khà làm lành, cất tiếng nói, “Vị này là thế nào với Sở tổng...”
“Vợ chưa cưới của tôi.” Sở Lạc Duy ôm lấy cô, thản nhiên nói.
Đạo diễn Trương không khỏi run lên, vợ chưa cưới của Sở Lạc Duy, con gái của ảnh đế Phong Phong, mấy năm trước đã từng xuất hiện trước báo giới và truyền thống. Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước, ông ta đã quên mất trong cô gái ấy như thế nào từ lâu rồi.
“Hóa ra là cô Phong, xin lỗi, xin lỗi.”
Kiều Vi Nhã không thể kiềm lòng được mà phải trợn mắt khinh thường, thực ra bị gọi là cổ Phong cũng không sai, cho nên cô cũng lười giải thích.
“Vậy bây giờ có cần máy ảnh của tôi nữa không?” Kiều Vi Nhã đắc ý nói, nghĩ tới dáng vẻ ban nãy của ông ta, giờ lại thấy ông ta như thế này, tâm trạng thật sảng khoái.
Đạo diễn Trương biết con gái của Phong Phong hiện đang là phóng viên, cho nên bây giờ nhìn thấy máy ảnh của cô, thực ra ông ta muốn lắm chứ, nhưng nghĩ đến việc cô cũng không chụp được thứ gì quan trọng, nếu đắc tội Sở Lạc Duy và Phong Phong, ông ta thật sự không sống nổi ở thành phố A này nữa mất.
“Ha ha ha, cổ Phong nói gì vậy, chắc là người của tôi hiểu lầm thôi, cổ Phong đừng để bụng nhé. Sở tổng, là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”
“Nếu đã là hiểu lầm thì chúng tôi về trước đây, đạo diễn Trương, ông chơi vui vẻ nhé.” Sở Lạc Duy nói rồi ôm Kiểu Vi Nhã rời khỏi đó.
“Đạo diễn Trương...” Người phía sau gọi nhỏ.
“Trông coi cái kiểu gì vậy hả, cái cổ Kiều Vi Nhã kia nổi tiếng khó chơi đấy, các cậu trông chừng kỹ cho tôi.” Đạo diễn Trương không phải không biết thân phận của Kiều Vị Nhã, khi nghe thấy cô là vợ chưa cưới của Sở Lạc Duy, ông ta đã biết cô gái này nhắm trúng mình rồi, nhưng lúc này, bắt buộc, cũng chỉ có thể giả chết được thôi.
“Vâng.”
Kiều Vi Nhã ra ngoài rồi vẫn muốn quay người vào trong nhưng bị Sở Lạc Duy túm cổ lối lên xe, “Thứ bảy mà cậu không thể chịu yên một chút được à, hôm qua đã hứa là đi xem phim rồi cơ mà?” Sở Lạc Duy dữ dằn nói.
Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng bôi trời ạ” rồi cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh trong tay mình, “Cậu muốn xem thì lấy đĩa phim về nhà tôi xem cùng cậu cũng được mà, cậu không biết ông đạo diễn này có bao nhiêu bóng hồng bên lề đầu, thế mà không có ai chụp được...” Kiều Vị Nhã nói, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã biến sắc của Sở Lạc Duy, lập tức cất máy ảnh đi, “Đi thôi, đi xem phim, đi ngay và luôn.”
Nhưng lần này Kiều Vi Nhã nói xong lại đến lượt Sở Lạc Duy bất động.
Không hiểu sao Kiều Vi Nhã chợt thấy chột dạ, bắt nguồn của việc rủ nhau đi xem phim là vào ba hôm trước, lúc đó có nghe nói có một bộ phim điện ảnh mới ra rạp được đánh giá rất cao nên nằng nặc đòi Sở Lạc Duy đi cùng cô vào thứ bảy này.
Hình như, có chút vấn đề rồi.