Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3661: Anh muốn cầu hôn đó à (3)
Cố Tỉ Thành chỉ cười không nói.

Mẳng ai người đó biết.

Cố Tỉ Thành đưa Kiều Vi Nhã về, bỏ hành lý xuống cho cô.

Tiểu Quỷ Quỷ vừa trông thấy mẹ nuôi lập tức phát điện, hoàn toàn quên mất chuyện mẹ nuôi đã chiếm đóng mất căn phòng của nhóc.

Kiều Vi Nhã cũng điên luôn rồi, thế nên Sở Lạc Nhất toàn toàn không cần lo lắng chuyện không có ai trông con trai mình nữa.

[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Vợ anh tới chỗ em rồi.]

[Sở Lạc Duy: Ừm!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Viết được mỗi chữ đó thôi hả!]

[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Tốt nhất anh cứ xác định làm cẩu độc thân cả đời này luôn đi!]

[Sở Lạc Duy: Kẻ bỏ đi số ba đừng có nói nữa.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: what?]

[Sở Lạc Duy: Chính thái thượng hoàng nói đấy, thất bại lớn nhất của cuộc đời ông ấy là có ba đứa bỏ đi chúng ta. Hôm qua anh với anh Cả đã bị chửi cho một trận rồi.]

Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy ai bảo lấy chồng xa không tốt chứ, xem đi, lúc này ba cô có muốn chửi cũng chẳng chửi được đến chỗ cô nè!

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Người để vợ mình chạy mất là các anh, không phải là em!]

[Sở Lạc Duy: Ừm, em thì giỏi rồi, bị người ta bỏ mặc ba năm mà ôn tự xách con chạy tới đó.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh cứ xác định cả đời này không có vợ luôn đi, tạm biệt!]

Sở Lạc Nhất tức giận ném điện thoại đi, đứng dậy ra tủ lạnh lục đồ ăn.

“Ai bảo chị nhiều lời, đáng đời chưa? Kiều Vi Nhã bế Tiểu Quỷ Quỷ dậy, quẳng cho cô một câu.

Sở Lạc Nhất vừa ăn kem vừa nhìn Kiều Vi Nhã: “Vậy công việc của em thì sao? Ủy viên kỷ luật của giới giải trí định “dẹp tiệm” đấy à?”

“Thế này gọi là nghỉ dưỡng sức” Kiều Vị Nhã cười giễu một tiếng, “Tới lúc ông đây trở về vẫn sẽ là một paparazzi mà bọn họ phải khiếp sợ” Kiều Vị Nhã nói xong liền được bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ dẫn đi tìm đồ chơi mới của nhóc.

“Phải rồi, chị vẫn đang sống chung nhà phi pháp với bạn trai chị đấy à? Định bao giờ thì kết hôn thế? Chị định cứ

nhà này như thế mà không theo trình tự pháp lý hay sao?”

Vợ lính theo chồng sẽ được sắp xếp nhà, nhà của cán bộ độc thân với khu nhà dành cho thân nhân có chút khác nhau. Cố Tỉ Thành lúc này đã vào ở khu nhà thân nhân rồi.

“Chuyện này không thuộc quyền quản lý của chị” Sở Lạc Nhất ăn đến là vui vẻ: “Dù sao thì đây cũng là con của anh ấy

“Sinh con mà không bắt nguồn từ tiền đề hôn nhân đều là lưu manh hết, mà chị chính là một kẻ lưu manh thực thụ đấy”

“Không phải anh ấy chỉ đón em có một lần thôi sao? Em có cần phải phản bội lại chị nhanh như thế không?” Sở Lạc Nhất khinh bỉ cô em một chập.


Vì hôm nay Kiều Vị Nhã đến nên buổi tối Cố Tỉ Thành cũng đặc biệt về sớm một hôm.

Sở Lạc Nhất chậc chậc hai tiếng, phải biết lúc anh zai này mà bạn nhất thì đến cả cô với con trai anh cũng chẳng màng tới đâu đấy.

“Hai người thế này khiến em nghi ngờ giữa hai người có quan hệ gì không chính đáng đấy”

Đội trưởng đội liên minh tác chiến cầu hôn và tổng cục kế hoạch có tính là quan hệ không chính đáng không?

Cố Tỉ Thành gõ một cái lên đầu cô, “Trên đường anh có gặp chị dâu, chị ấy bảo là xong cái gì cho em rồi ấy” “À đúng rồi, em bảo em qua nhà chị ấy lấy bún thịt, em đi lấy đã” Sở Lạc Nhất cũng gõ lên đầu mình một cái rồi chạy biến đi.

Kiều Vi Nhã đang ở trong phòng khách ôm Tiểu Quỷ Quỷ nhìn theo Sở Lạc Nhất đang chạy như bay ra ngoài, “Cái tính cách này đúng là khổ thân cho con tôi rồi.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Tự dưng không muốn nấu cơm cho con bé này ăn nữa.

“Năm ấy, cả việc cầu hồn lẫn kết hôn của ba nuôi đều có thể nói là chia rẽ vô số các cặp tình nhân chuẩn bị kết hôn, kể cả chính thức kết hôn rồi đấy” Kiều Vi Nhã lên tiếng, hơi nhíu mày lại: “Em còn giữ cả video cơ, lát bật cho anh xem.”

Ông ấy? Hôn lễ của sư phụ.

Nói không chừng lại có thể gợi ý được điều gì đó cho anh chăng.

“Cảm ơn”

“Nếu muốn thật sự cảm ơn em thì đối xử với chị em của em cho tốt vào” Kiều Vi Nhã phóng khoáng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3662: Anh muốn cầu hôn đó à (4)
Sau khi Cố Tỉ Thành huấn luyện xong mới xem được video, xem xong mới hiểu tại sao Kiều Vị Nhã lại nói lời cầu hôn của sự phụ hại biết bao nhiêu là người.

Nhưng anh đang nghi ngờ, cái màn cầu hôn này không biết mẹ vợ anh có hiểu được không vậy? Sở Ninh Dực để ý tới Thủy An Lạc đến mức nào, chỉ từ quá trình cầu hôn cho đến kết hôn thôi cũng có thể nhìn ra được.

Nhưng hơn hai mươi năm trước mà ba vợ anh đã làm được đến mức này thì bảo họ phải làm thế nào đây?

Lúc Cổ Tí Thành đang miết trán nghiền ngẫm, Đoàn trưởng lại tới báo cáo.

Cố Tỉ Thành cho vào rồi tắt video đi.

“Lữ đoàn trưởng Cố, công văn chính thức của cấp trên gửi xuống rồi, diễn tập sẽ được diễn ra vào ngày mười sáu tháng sau, kết thúc trước Tết dương”

Cố Tỉ Thành nhận lấy văn kiện, “Quân đỏ?”

Đoàn trưởng gật đầu.

“Khảo nghiệm cuối cùng là gì?”

“Cái này tôi cũng đã hỏi rồi, nghe nói là một chuyên gia cấp cao nghiên cứu tâm lý đặc chiến từ nước ngoài về, cụ thể là ai thì trước mắt chưa ai biết cả” Đoàn trưởng giật giật khóe miệng nói.

“Chuyên gia tâm lý đặc chiến? Nước ngoài?” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng.

Đoàn trưởng cũng chỉ im lặng.

“Tôi biết rồi, anh về nghỉ trước đi” Đoàn trưởng hổ “rỡ” một tiếng rồi mới rời đi.

Sau khi Đoàn trưởng đi rồi, Cố Tỉ Thành mới lại cầm văn kiện lên, chuyên gia tâm lý cấp cao đội tác chiến đặc biệt, chiêu này từ trước đến giờ anh chưa tin bao giờ cả.

Xét thấy việc mọi người đều biết chuyện anh hay kéo lính đi tập buổi đêm rồi nên hôm nay Cố Tỉ Thành quả quyết thu dọn đồ về luôn.

Cố Tỉ Thành ra khỏi tòa nhà hành chính, mấy cậu lính trẻ phải tận mắt thấy anh về hẳn khu nhà rồi mới yên tâm.

Cố Tỉ Thành vào đến nhà lại hừ một tiếng, xem ra ba giờ đêm nay bắt tập đột xuất cũng không tồi.

Lúc Cổ Tỉ Thành về, Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã vẫn chưa ngủ, hai người đang chơi game trong phòng khách, cả Tiểu Quỷ Quỷ cũng đang nô nức theo.

Cổ Tỉ Thành: “...”

Khó khăn lắm mới rèn được thói quen đi ngủ sớm, giờ lại trở về trước thời kỳ giải phóng rồi.

Cố Tỉ Thành thấy vậy cũng chỉ đành đi tắm.

“Em cảm thấy người đàn ông của chị không chỉ thù hận em ở mức bình thường thôi đâu” Kiều Vị Nhã thấy người biến mất, khẽ huých người bên cạnh.

“Da mặt em dày, không phải sợ” Sở Lạc Nhất lại quăng cho cô một ánh mắt tự hiểu lấy đi.

Kiều Vi Nhã cười ngã ra giường, đá đá Sở Lạc Nhất, bảo cô mau qua đó, đừng để lát nữa chồng cô lại tức điên lên.


Sở Lạc Nhất cũng tò mò không biết sao hôm nay anh lại về sớm như thế, cho nên đánh xong một ván liền nhảy xuống khỏi giường, bế Tiểu Quỷ Quỷ dậy, “Chúc mẹ nuôi gủ ngon nào?

“Mẹ nuôi ngủ ngon” Tiểu Quỷ Quỷ vẫy vẫy tay mình, còn rướn người hôn chụt một cái thật mạnh lên mặt mẹ nuôi.

Cố Tỉ Thành tắm táp rất nhanh rồi đi ra.

Lúc anh ra ngoài, Sở Lạc Nhất đang đứng trước tủ tìm đồ ngủ cho con trai. Tiểu Quỷ Quỷ một mình nhảy tới nhảy lui trên giường. Cố Tỉ Thành lau tóc xong ngồi xuống. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức bò lên lưng anh, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ ba mình.

Cố Tỉ Thành cũng để mặc cho con trai ôm, “Em không sợ anh em chạy tới đây chụp em tội danh chứa chấp tội phạm à?”

“Điều kiện tiên quyết là anh ấy không dám” Sở Lạc Nhất nói rồi lấy cho con trai một bộ quần áo, “Qua đây nào?

“Bá bá mặc, bá bá mặc”

Cố Tỉ Thành bỏ khăn tắm ra, nhận lấy bộ đổ Sở Lạc Nhất đưa cho rồi bế con trai lên mặc đồ cho nhóc.

“Phải rồi, sau đợt diễn tập của bọn anh, nghe nói có một chuyên gia tâm lý đặc chủng ở nước ngoài muốn kiểm tra tổng quát đấy”

Cố Tỉ Thành nói xong, Sở Lạc Nhất liền quay phắt lại nhìn anh.

Chuyên gia tâm lý đặc chủng.

Từ nước ngoài về!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3663: Anh muốn cầu hôn đó à (5)
Tâm lý

Nước ngoài.

Sở Lạc Nhất vội nói: “Tên gì thế?”

Hai điều kiện này hoàn toàn phù hợp với chị Miên Miên.

Năm ấy, sau khi cãi nhau một trận to với anh Cả, chị ấy liền ra nước ngoài. Nơi chị ấy tới chính là một ngôi trường đại học nghiên cứu tâm lý đặc chiến nổi tiếng.

Nhưng chị Miên Miên cũng rất ác, nói đi là đi liền ba năm không hề có tin tức gì hết, rất sạch sẽ, ngay đến cả chú Ba cũng không hề biết tin gì của chị ấy.

Thế nên, lúc này Sở Lạc Nhất mới kích động như vậy.

“Rất thần bí, không có tên” Cố Tỉ Thành mặc xong đồ cho con trai liền nhét cu cậu vào trong chăn.

Tiểu Quỷ Quỷ cười khanh khách lăn lộn, cuối cùng chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, đúng là đáng yêu không chịu nổi.

Cố Tỉ Thành cứ nhìn con trai như vậy, bỗng cảm thấy mệt mỏi suốt cả ngày đều biến mất sạch sành sanh.

Sở Lạc Nhất nghe thấy Cố Tỉ Thành nói vậy lại càng chắc chắn người kia có lẽ là chị Miên Miên.

Thế có nghĩa là chị Miên Miên về rồi.

Còn dùng thân phận chuyên gia nghiên cứu tâm lý lính đặc chủng để về nữa. Không hiểu sao, Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy toát mồ hôi hột thay cho anh Cả.

Nhưng khi nhìn sang cái người vẫn chưa có ý định đi kia, cổ chớp mắt hỏi, “Anh không đi à?”

Sở Lạc Nhất nói xong, mặt Cổ Tỉ Thành đen sì lại.

“Đây là nhà của anh đấy”

“Ồ, thế em đi” “Sở Lạc Nhất, em quay lại đây cho anh” Sắc mặt Cố Tỉ Thành lại càng khó coi hơn, anh kéo luôn Sở Lạc Nhất lại, đè lên giường.

Tiểu Quỷ Quỷ trông thấy cảnh này, cười khanh khách bò lên người ba, chắc vì cảm thấy như vậy rất vui.

Sở Lạc Nhất đẩy anh ra vì sự thân mật bất ngờ này.

Phải biết, khoảng thời gian này Cố Tỉ Thành rất nghe lời, không ngủ ở ngoài thì cũng sẽ ngủ với con trai.

Thế nên tự dưng anh làm vậy khiến Sở Lạc Nhất không kịp thích ứng lại.

Cố Tỉ Thành không để tâm đến chuyện mình vẫn còn một chút rắc rối, chỉ nhìn người phụ nữ dưới thân mình, khẽ nói: “Bảo bối, vừa vừa thổi là được rồi, cũng đã lâu như thế rồi, hay giờ chúng ta cứ sống vui vẻ với nhau trước, vừa sống em vừa nghĩ về vấn đề tha thứ cho anh được không?” Cố Tỉ Thành nói rồi hôn chóc một cái lên môi cô.

Sở Lạc Nhất mở lớn mắt, Tiểu Quỷ Quỷ trông thấy cảnh đó xong bỗng thấy không vui nữa, nhóc bò xuống khỏi người bá bá, lớn tiếng nói: “Của con, của con, mẹ là của con” Tiểu Quỷ Quỷ nói rồi còn ra sức đẩy bá bá ra.


Cố Tỉ Thành bị con trai đẩy mạnh nhưng cũng không đến nỗi xuống khỏi người Sở Lạc Nhất, chỉ cách họ ra một khoảng cách nhất định.

Ông thần nhà anh lúc này lại đào ba nó cãi hố sâu quá.

Sở Lạc Nhất hung hăng trừng mắt với anh. Gã đàn ông chết tiệt này, không thấy con trai vẫn còn ở đây sao?

Hơn nữa, mấu chốt ở chỗ, gã đàn ông đáng chết này tối qua còn chơi có một số nữa chứ. “Dậy đi” Sở Lạc Nhất đẩy anh.

“Dậy đi.” Tiểu Quỷ Quỷ học nói theo mẹ, cơ thể bé nhỏ còn bảo vệ mẹ, không cho bà bá lại gần.

Cố Tỉ Thành: “...”

Con trai, con đúng là con trai ruột của ba.

Cố Tỉ Thành tránh ra một chút, nheo mắt nhìn hai mẹ con, “Bảo bối, chúng ta dựa vào lương tâm mà nói thật nhé, dạo này anh đối xử với em thế nào?”

“Có phải đàn ông các anh chỉ biết mỗi câu này thôi không, các anh đối xử với chúng tôi thế nào? Đối xử với chúng tôi tốt thì các anh giỏi lắm hả?” Sở Lạc Nhất vẫn nhớ hôm nay Kiều Vị Nhã đã kể qua chuyện này với cô.

Cố Tỉ Thành: “...”

Ông anh vợ thứ hai của anh luôn vô hình trung tạo ra áp lực cho anh, đây lại là một số nặng rồi đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3664: Anh muốn cầu hôn đó à (6)
“Được, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa. Bảo bối, chúng ta nói chuyện khác, em cũng không thể cứ làm chồng hờ vợ tạm với anh như vậy cả đời được đúng không, không phải không phải, anh học văn không tốt, ý anh là làm vợ chồng tinh thần ấy?” Cố Tỉ Thành bắt đầu nói năng lộn

xộn cả lên.

Sở Lạc Nhất lười nói chuyện với anh.

“Ra ngoài mà ngủ đi, còn có con trai ở đây đấy, sao cái gì anh cũng dám nói thế?”

“Nó nghe không hiểu đầu”

“Mẹ ơi, chồng hờ vợ tạm là gì?” Cố Tỉ Thành: “..”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất giơ chân đạp luôn Cố Tỉ Thành xuống khỏi giường, “Anh ra sofa mà ngủ đi”

Tiểu Quỷ Quỷ thấy ba bị lăn xuống, cười khanh khách cũng muốn giơ chân đá đá, nhưng tiếc là chân nhóc nhỏ quá, chẳng với tới được.

“Ứ... ứ..” Tiểu Quỷ Quỷ không đá được bá bá, không vui nên cứ vừa đá vừa kêu.

Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ, đành phải tiến gần lại vài bước để nhóc hài lòng thỏa chí đá được mình.

“Được rồi, mau đi ngủ đi” Cố Tỉ Thành nói xong lại nhét con trai vào trong chăn.

Tiểu Quỷ Quỷ ngáp một cái, lại đưa tay lên dụi mắt, cái tay nhỏ ôm lấy mẹ rồi từ từ nhắm mắt, nhóc cũng buồn ngủ.

Đúng là nhóc con buồn ngủ lắm rồi vì chưa đến một lúc sau thì nhóc đã ngủ mất.

Sở Lạc Nhất cẩn thận đặt con trai xuống, sau đó ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành vẫn chưa đi, “Còn chưa đi đi, chờ bị đá nữa hả?

“Bảo bối, mình không thể như thế được, có nói thế nào thì chúng ta cũng là cặp vợ chồng bình thường mà”

“Đã lấy giấy đăng ký kết hôn đầu” Sở Lạc Nhất cười cười nhắc nhở.

“Sở Lạc Nhất, em đừng có chơi xỏ lá nữa, chúng ta đã bái thiên địa rồi” Ở trên núi ấy. “Ôi dào, thế sao anh không nói với em là chúng ta từng thề thốt với rừng sâu núi thẳm luôn đi”

“Cái đó là cái quái gì?” Cố Tỉ Thành nhíu mày.

“Anh không biết là đúng rồi, không cần thiết phải biết.” Sở Lạc Nhất cười tí tởn nói, “Mau đi huấn luyện tập kích đi, em buồn ngủ rồi, phải ngủ đây”

Sở Lạc Nhất còn chưa nằm xuống đã lại bị Cố Tỉ Thành kéo dậy, trước khi cô kịp mở miệng, anh đã chỉ vào cậu con trai đang ngủ, ra hiệu cho cổ nhỏ tiếng thôi.

“Không được, gái à, anh phải nói chuyện tử tế với em mới được.” Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất ra ngoài, định nói chuyện nghiêm túc với cô về vấn đề này.

Bầu trời đêm vẫn đen như mực, không thấy ánh trăng đầu cả, bên ngoài cũng rất lạnh nữa.


Sở Lạc Nhất lạnh lùng lườm Cổ Tử Thành một cái, “Anh muốn em bị bệnh để tìm mẹ ghẻ cho con trai em chứ gì?”

Cố Tỉ Thành: “Em có tinh thần để chỉnh anh thế cơ mà, không bệnh được đâu.”

Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, không thèm đoái hoài đến anh nữa mà tự đi về phía trước.

Cố Tỉ Thành run run cầm áo khoác lên vai cho cô.

Sở Lạc Nhất quay lại quăng anh một ánh mắt lạnh băng, nhàn nhạt nói: “Lần này có chết em cũng không tin là anh muốn cầu hôn em nữa đâu.”

“Không cầu hôn, chuyện cầu hôn sao có thể cho em biết trước được chứ?” Cố Tỉ Thành cười trông rất ngứa đòn.

Sở Lạc Nhất cảm thấy chuyện này đúng là không nói rõ được, trước giờ anh làm gì cô cũng đều có thể đoán ra được, không có nhiều việc mà cô không thể đoán ra, thôi thì cô cứ chờ xem đến bao giờ anh định cầu hôn vậy.

Tuy không có ánh trăng nhưng may mà thời tiết hôm nay cũng không tệ.

Sở Lạc Nhất nắm chặt áo, quay lại nhìn người đang đứng bên cạnh, “Gọi em xuống đây làm gì?”

Cố Tỉ Thành ngẩng lên nhìn trời, dựa vào tường đáp, “Cảm thấy lâu lắm không được đứng một lát với em như thế này thôi.”

“Anh nói dối mà cũng không thèm viết nháp trước à, tối qua là ai đưa em xuống đây chơi em một số hả?” Sở Lạc Nhất vạch trần thẳng lời nói của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3665: Anh muốn cầu hôn đó à (7)
Cố Tỉ Thành mặt không đổi sắc, nhìn Sở Lạc Nhất: “Kiểu như em, chỉ có anh zai nhà em là anh đây mới có lòng tốt chứa chấp em như thế thôi, chứ một người mồm miệng độc địa, sắc bén như em thì ai mà thèm hà.”

“Ôi trời ơi, anh gay gắt như thế không sợ mất vợ thật à?”

“Giờ cũng có khác gì là mất vợ đầu” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, tỏ ra ấm ức đáp.

Sở Lạc Nhất: “.”

Anh thắng rồi đấy.

Ngẩng lên nhìn trời, chẳng có trăng sao gì cả, cũng không biết đang nhìn cái gì cho nên Sở Lạc Nhất lại quay ra nhìn Cố Tỉ Thành: “Em thế này, anh có từng hối hận không?”

“Có gì mà phải hối hận, khi ấy người anh chọn chính là em, anh chưa bao giờ hối hận cả”

“Linh tinh, khi ấy ai nói suýt nữa vì một Sở Lạc Nhất mà không cần cả Lạc Thần nữa, có phải chuyện anh từng làm không?” Sở Lạc Nhất khinh bỉ nói.

Cố Tỉ Thành: “..”

Vợ à, em phụ như thế thật sự không đáng yêu một chút chút nào hết ấy, lời này sao có thể nói ra được chứ?

“Khụ... Chuyện đó à, em tha thứ cho người có thị giác thực vật đi mà.” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ nghiêm túc mà nói bậy.

Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, tiếng cười này có chút thần bí.

Nhưng cô lại không hề biết rằng, hai kẻ ngốc họ tại sao có chăn ấm đệm êm không nằm lại xuống đây hóng gió, nói mấy thứ nhảm nhí này.

“Chưa về à, em lạnh”

“Không sao, lạnh một tí cho lý trí” Cố Tỉ Thành nói rồi lại khép chặt áo vào cho cô.

Sở Lạc Nhất cũng không phải là kiểu mấy cô gái thuần khiết gì, cho nên lúc này đang lẳng lặng cúi đầu.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cổ Tỉ Thành đen mặt nói.

“Ha ha ha ha..” Sở Lạc Nhất bật cười lớn, lại bị Cố Tỉ Thành bịt miệng lại, sau đó nhìn ngó xung quanh.

“Mọi người đều nghỉ cả rồi, em tính rung chuông nửa đêm đấy à?” Cố Tỉ Thành nói, sau khi chắc chắn không làm phiền đến người khác anh mới yên tâm buông Sở Lạc Nhất ra.

Sở Lạc Nhất xì một tiếng, khẽ nói: “Tại anh thôi, anh trách ai được”

Phải, là anh tự chuốc lấy phiền phức cho nên chỉ có thể dùng cách này để hạ hỏa.

Nhưng chuyện hạ hỏa, anh vẫn phải kéo theo cả kẻ đầu sỏ mới được, nếu không tâm lý của anh sẽ cảm thấy mất cân bằng.

Hai người đứng dưới lầu một lúc, Sở Lạc Nhất liền đề nghị hai người ra sân chạy bộ.

Cố Tỉ Thành đứng thẳng lên, hừ một tiếng đáp: “Em mà thua thì đừng có khóc đấy”


“Đứa nào khóc đứa đó là cún” Sở Lạc Nhất hừ lại, rồi ra ngoài cùng với Cố Tỉ Thành.

Đêm hôm khuya khoắt, bãi tập rất yên tĩnh, đặt biệt là ở cái nơi như trong núi thế này, độ yên tĩnh phải nói là trong thành phố không bao giờ có thể có được.

Trên bãi tập vẫn còn có đèn sáng, sáng hơn chỗ họ vừa đứng rất nhiều.

Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành đi đến bãi tập. Sở Lạc Nhất chạy vòng trong, Cố Tỉ Thành chạy vòng ngoài,

Về chút bất công này, Cố Tỉ Thành tỏ ý biết trước là sẽ như vậy cho nên cũng không có ý kiến gì cả.

“Nếu em thắng, anh phải đồng ý với em một chuyện.” Sở Lạc Nhất nghển cổ lên nói với anh.

Cố Tỉ Thành gật đầu đồng ý, chẳng có gì là anh không thể đồng ý với cô cả.

Bạn nhỏ Sở Lạc Nhất thấy vậy cũng thấy rất hài lòng.

“Chờ đã, nếu anh thắng thì sao?” Cố Tĩ Thành vội nói, nếu không cô nhóc này sẽ lại hố anh mất.

“Anh còn muốn thắng em?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng nói kèm theo đó là cái giọng không thể tin nổi: “Cố Tỉ Thành, anh có còn muốn sống nữa không mà lại dám có suy nghĩ muốn thắng em hả?”

Cố Tỉ Thành: “.”

Thế này có nghĩa là anh buộc phải thua mới được?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3666: Anh muốn cầu hôn đó à (8)
“Bảo bối, như thế thì không được, em thế này là chơi đểu anh còn gì” Cố Tỉ Thành nói thẳng.

Sở Lạc Nhất hoàn toàn trưng ra cái vẻ “thì em đang chơi đểu anh mà, anh làm gì được em” mà nhìn Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành bất lực buông thõng tay xuống, được rồi, anh chẳng làm gì được em hết.

“Ok, thể bắt đầu đi” Cố Tỉ Thành thở dài, cả đời này anh chỉ nghĩ xem phải làm thế nào để thắng, vậy mà giờ lại phải tính xem thua thế nào. Không ngờ Cố Tỉ Thành anh cũng có lúc đi đến bước đường này, đúng là không đơn giản thật.

Sau khi hai người bắt đầu, người dẫn đầu là Cố Tỉ Thành, hơn nữa mới vào một cái đã dẫn trước tròn hai vòng.

Sở Lạc Nhất: “...”

Tên này đã nói là sẽ không thắng rồi cơ mà.

Sau khi Cô Ti Thành chạy hai vòng xong thì không chạy nữa mà ngồi luôn xuống đất xem Sở Lạc Nhất chạy.

Lúc Sở Lạc Nhất chạy qua chỗ anh, cô chống hai tay xuống đầu gối: “Anh làm gì thế?”

“Em chưa nghe chuyện rùa và thỏ à? Anh chính là con thỏ kia đấy.”

“Đệch, anh chửi ai là rùa đấy hả?”

“Ý anh là em kiên trì bền bỉ thôi, màu lên đi.” Cố Tỉ Thành cười tít mắt nói, không hề để tâm chuyến đây chính là vợ mình.

Sở Lạc Nhất hung hăng lườm anh một cái rồi lại chạy tiếp, họ phải chạy tổng cộng là sáu vòng, lúc này Cố Tỉ Thành đã chạy xong ba vòng rồi, chờ đến lúc Sở Lạc Nhất chạy đến vòng thứ năm anh mới có ý định chạy tiếp.

Thế nên trong lúc hai người họ tiếp tục thi đấu, đám lính mới bỗng tập hợp thành vài liên đội mới, lúc tập hợp xong cũng đủ khiến người ta giật mình.

Khi Sở Lạc Nhất chỉ còn một vòng cuối cùng thì bị cảnh tượng này làm cho hết hồn.

Cố Tỉ Thành bật từ dưới đất dậy, nhìn đám người đã tập hợp nghiêm chỉnh xong kia, “Làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất từ từ dừng bước, nhìn đám người kia. Cô cũng muốn biết họ đang làm gì vậy?

Liên trưởng liên Một nghệt mặt ra, “Không phải tập hợp khẩn sao ạ?”

Trong đám bọn họ có người dậy đi vệ sinh, nhìn thấy Cố Tỉ Thành trên bãi tập lập tức về kêu ầm lên bảo Diêm Vương đang trên sân tập thì sao mà mấy trăm người bọn họ có thể nằm yên được. Cả đám người mang theo cảm giác may mắn “đệch, tôi biết ngay mà”, “may mà ông đây chưa thay đồ” chạy xuống chỉ trong vòng một phút, tập hợp trên sân tập chạy.

Vậy mà giờ tình huống này là sao đây?

Lúc này Sở Lạc Nhất đã chạy đến mức mướt mát mồ hôi, ngay cả áo khoác cũng đã cởi ra.

Cô nhìn đám người bất ngờ xuất hiện này.

Cố Ti Thành sờ sờ chóp mũi, nheo mắt nhìn đám người chỉnh tề trước mặt, “Nếu đã đến cả rồi thì vác nặng chạy mười kilomet đi.”

What?


Cả đám người đều ngẩn cả ra, nói vậy là sao?

Chẳng lẽ không phải gọi họ rời giường à?

Sở Lạc Nhất cố nhịn cười, thương cảm thay cho họ.

Chẳng lẽ họ không thấy Lữ đoàn trưởng của mình vẫn đang mặc đồ ở nhà hay sao?

“Ai là người đầu tiên trông thấy tôi, hai mươi kilômet.” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt nói.

“Báo cáo!”

“Nói!”

“Báo cáo, tôi không hiểu, tại sao tôi lại phải chạy hai mươi kilomet.”

“Vì cậu mù, được rồi, không chạy mau thì định bỏ luôn cả bữa sáng hả” Cố Tỉ Thành nhìn đám người kia, quét mắt một lượt nhưng không thấy Tiền Đình, tốt lắm, ít nhất vẫn còn một kẻ sáng suốt.

Cố Tỉ Thành nói xong mọi người bất chợt đều hiểu ra, thật sự chỉ muốn bóp chết cái tên kia, rõ ràng Lữ đoàn trưởng vẫn còn đang mặc đồ ở nhà, người ta chỉ đang chạy bộ với vợ thôi, ok?

Tất cả mọi người bắt đầu chạy trong ai oán, vốn có thể ngủ một giấc yên ổn, sao lại thành ra thế này chứ?

Sở Lạc Nhất cố gắng nhịn cười, hình như cô hại người ta mất rồi, đúng là tội lỗi, tội lỗi quá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3667: Anh muốn cầu hôn đó à (9)
Kết quả chính là, cuộc so tài của hai người còn chưa kết thúc, đám lính mới đã chạy việt dã đến sau núi hết cả, cho nên bọn họ lại xám xịt quay lại.

“Với bọn họ mà nói, anh cứ đứng dậy một cái thì đó chính là chiếu thư ban chết đấy.” Sở Lạc Nhất chép miệng.

“Đó là tại mắt bọn họ mù, không quan sát rõ ràng.” Cố Tỉ Thành lạnh lùng mở miệng đáp, coi như đây là một hình phạt nghiêm khắc dành cho bọn họ, chẳng có gì sai cả.

Sở Lạc Nhất mặt đầy vạch đen, anh zai à, xa như vậy, ai mà nhìn thấy rõ được chứ?

Sau khi hai người quay lại, Sở Lạc Nhất đi tắm trước, gột sạch mồ hôi trên người, toàn thân sảng khoái hơn rất nhiều.

Cố Tỉ Thành tựa bên cửa nhìn cô, cười tít mắt nói: “Tắm chung đi.”

“Anh nên đi ra ngoài hóng gió tiếp đi.” Sở Lạc Nhất nói, đóng sầm cửa lại.

Cố Tỉ Thành cúi đầu cười, đi một vòng trong lúc Sở Lạc Nhất đang tắm.

Lúc này, Tiền Đình vẫn còn đang ngủ ngon lành trong ký túc xá, vào lúc mọi người tập hợp, cậu ta đã đi ra cửa sổ nhìn thoáng qua, không thấy Cố Tỉ Thành mà chỉ thấy một người phụ nữ, chỉ cần có người phụ nữ này thì có thể yên tâm đi ngủ được rồi.

Nhưng ai mà ngờ, đám người kia cứ thế mà đi, thật là đáng thương quá.

Cho nên mới nói, sức quan sát là rất quan trọng.

Cố Tỉ Thành vừa đẩy cửa ra, Tiền Đình đã tỉnh lại, lập tức đứng thẳng người.

“Chào thủ trưởng.”

“Ngủ thoải mái nhỉ.” Cố Tỉ Thành bước vào, vươn tay bật đèn lên.

Tiền Đình hơi nheo mắt, chờ đến khi thích ứng được với luồng ánh sáng mạnh này mới mở miệng nói: “Báo cáo thủ trưởng, sức quan sát cũng là một trong những hạng mục huấn luyện quan trọng của bộ đội đặc chủng.”

“Nhưng bộ đội đặc chủng còn có một hạng mục huấn luyện quan trọng hơn, đó là đoàn kết.” Cố Tỉ Thành nói, ngồi xuống trên giường của Tiền Đình.

Tiền Đình vẫn đứng thẳng người, “Báo cáo, tôi đã nhắc nhở bọn họ, nhưng bọn họ không tin tôi. Tôi nghĩ khi làm việc nhóm, ngoại trừ đoàn kết ra thì sự tin tưởng càng quan trọng hơn.”

Cố Tỉ Thành chống một tay lên giường, ngẩng đầu nhìn chàng trai vẫn đứng thẳng, “Quay phải, chạy bộ, đuổi theo đội.”

Tiền Đình hơi súng ra.

Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy, lướt qua cậu ta, “Sự tin tưởng cần phải được bồi đắp, một phương thức rất quan trọng để bồi đắp lòng tin, đó chính là khuất phục.”

Cố Tỉ Thành nói xong liền rời khỏi phòng.


Tiền Đình đứng đó một lúc liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cố Tỉ Thành đứng bên cạnh lan can ký túc xá, nhìn cậu thanh niên đang sửa soạn lại trang bị chuẩn bị đuổi theo đơn vị của mình, khóe môi hơi nhếch lên.

Những việc anh giao cho Tiền Đình là việc mà một người chỉ huy phải học, hy vọng Tiến Đình sẽ không để anh phải thất vọng.

Sở Lạc Nhất ở nhà tắm rửa xong bước ra ngoài đúng lúc Cố Tỉ Thành về.

“Ô, anh đi ra ngoài hóng mát đấy à?” Sở Lạc Nhất vừa lau tóc vừa hỏi.

Cố Tỉ Thành bước qua cầm lấy chiếc khăn lông trên tay cô, sau đó bắt đầu lau tóc cho cô.

“Ừ, đi ra ngoài hóng mát, anh nói em biết, hóng mát lâu dễ nghẹn hỏng, đến lúc đó người khác là em đấy.” Cố Tỉ Thành ngửi mùi hương sữa tắm trên người cô, trong nháy mắt tâm hồn có chút mơ tưởng hão huyền.

“Xí, anh đi làm gì rồi, tưởng em là kẻ ngốc à?” Sở Lạc Nhất không hề biết người đằng sau đang nghĩ cái gì.

Cố Tỉ Thành cười nhẹ, sau đó hơi cúi đầu, khẽ hôn lên bờ vai cô.

“Này...” Thân mình Sở Lạc Nhất không kìm được mà run lên một cái, ngay cả giọng nói cũng trở nên quyến rũ hơn mấy phần.

m thanh này khiến cho Cố Tỉ Thành trực tiếp tước vũ khí đầu hàng. Anh bỏ chiếc khăn trong tay xuống, ôm lấy Sở Lạc Nhất đi vào căn phòng làm việc nho nhỏ, trong phòng ngủ có con trai, phòng khách lại có Kiều Vị Nhã, cho nên ngoại trừ phòng làm việc ra, bọn họ không còn chỗ nào khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3668: Anh muốn cầu hôn đó à (10)
“Này, anh đang làm gì thế?” Sở Lạc Nhất mở to mắt nhìn anh.

Cố Tỉ Thành đi vào, dùng chân đóng sầm cửa lại.

m thanh có chút vội vã khó chờ nổi.

Lúc Kiều Vị Nhã từ trong phòng đi ra, vừa hay nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc bị đóng lại.

Hai người này vội vã đến thế cơ à, trong nhà còn có người ngoài là cô nữa mà.

Trong nháy mắt, Kiều Vi Nhã đánh mất suy nghĩ đi uống nước, bởi vì muốn đến phòng bếp phải đi qua phòng làm việc.

Mà trong phòng làm việc lúc này đang ở trong trạng thái không được hài hòa lắm.

Cho nên, cố nên cố mà chịu đi thì hơn.

Trong phòng làm việc chỉ có một cái bàn, một cái ghế, đến một chiếc giường nhỏ cũng không có.

Sở Lạc Nhất tức giận nhìn người đàn ông trên người mình, cắn mạnh lên bả vai anh.

Cố Tỉ Thành lại dịu dàng cười, đặt cô lên bàn, bên dưới còn lấy khăn mặt lót cho cô, “Cái này không thể trách anh được, làm sao mà anh biết Kiều Vị Nhã đến chứ.” Cố Tỉ Thành nói, còn hôn lên môi có một cái nữa, an ủi tâm trạng của cô.

Sở Lạc Nhất: “...”

Không biết có phải Cố Tỉ Thành thực sự đã nghẹn đến kinh khủng hay không, dù sao người chịu khổ cũng là Sở Lạc Nhất, cho nên có hoàn toàn không biết mình đi ra khỏi phòng làm việc vào lúc nào.

Càng không hề biết, mình ngất đi từ bao giờ.

Cố Tỉ Thành thỏa mãn rồi, hôm sau khi đối diện với một đám lính trẻ mặt mũi tiều tụy, tâm trạng tốt vô cùng.

Mà lúc Sở Lạc Nhất tỉnh lại đã là ba giờ chiều.

Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi với mẹ nuôi, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn phòng ngủ xem mẹ đã dậy chưa. Nhóc thấy hơi lo cho mẹ, bởi vì chỉ có lúc nào không thoải mái, mẹ mới ngủ lâu như vậy.

Cho nên lúc nhìn thấy mẹ bước ra, Tiểu Quỷ Quỷ rất vui vẻ, vội vàng chạy tới, bàn tay nhỏ xíu ôm chặt lấy mẹ mình, “Mę, mę...”

Sở Lạc Nhất cựa cựa tay, vẫn còn hơi tê tê, cái tên chết tiệt kia.

“Con ăn cơm chưa?” Sở Lạc Nhất đứng dậy, ôm lấy thân hình bé bỏng của con trai.

“Ai da, còn biết rời giường cơ đấy, hôm qua kịch liệt thật.” Kiều Vi Nhã tựa ở cửa, chép miệng buông một cầu.

Sở Lạc Nhất: “....”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Nhất đỏ lên, hung hăng đáp lại: “Trẻ con đừng nói chuyện lung tung.


Kiều Vi Nhã xì một tiếng khinh bỉ, “Làm như người ta không hiểu ấy.”

“Nói như thể em hiểu biết lắm ấy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, ôm cậu con trai còn đang lơ mơ đứng dậy, sau đó giao cậu nhóc cho Kiều Vi Nhã: “Chị đi tắm đấy.”

Kiều Vi Nhã ở một tiếng, đón lấy Tiểu Quỷ Quỷ, “Đi đi, chúng ta không nhìn mẹ con tắm nhỉ, đó là độc quyền của ba con rồi.”

Kiều Vi Nhã nói xong liền bị Sở Lạc Nhất đá cho một phát.

Sở Lạc Nhất xử lý xong. Kiều Vi Nhã muốn đi dạo xung quanh xem. Sở Lạc Nhất đương nhiên là phải đi theo, cho nên thuận tiện cũng thay đồ cho Tiểu Quỷ Quỷ, dẫn cậu nhóc cùng đi ra ngoài.

Nơi bọn họ ở là một ngọn núi, có điều giờ đang trong thời gian huấn luyện, bọn họ không thể đi lên cho nên chỉ có thể đến khu thắng cảnh chơi.

Kiều Vị Nhã đi xe của Cố Tỉ Thành, đưa Tiểu Quỷ Quỷ và Sở Lạc Nhất vào thành phố.

“Chị đi chơi ở đây bao giờ chưa?”

“Chưa, chị thấy chẳng khác gì thành phố A cả.” Sở Lạc Nhất nhìn con trai vừa ngồi xuống đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi lại nhìn ra bên ngoài, “Nếu nói chỗ này còn có nơi nào đáng tham quan thì chính là sau núi, nhưng giờ không thể qua đó được, chị cũng chưa từng tới đó.”

Kiều Vị Nhã như có điều gì đó suy tư, gật đầu.

Chiếc xe dừng lại tại một bãi đỗ xe trong thành phố, Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất dẫn Tiểu Quỷ Quỷ đến khu phố nổi tiếng về đồ ăn vặt gần đó đi dạo, tiện đường còn có thể giải quyết bữa tối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3669: Cầu hôn theo một phong cách riêng (1)
Vừa vặn đến mười một giờ, không phải là lúc đông người nhất, cho nên ít nhất bọn họ vẫn có thể vào phố ăn vặt.

Tiểu Quỷ Quỷ không giống như những đứa trẻ khác, thấy đồ ăn là mắt sáng lên. Cậu nhóc rất hoàn mỹ khi thừa kế cái tật xấu của ông ngoại mình - mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường những thứ ở bên ngoài chỉ cần cậu nhóc thấy không sạch sẽ thì sẽ không ăn.

Nhưng những nơi như phố ăn vặt, khó tránh khói có chỗ bẩn loạn.

Cho nên suốt dọc đường Tiểu Quỷ Quỷ chỉ tựa lên vai mẹ, mặt đầy vẻ “Con là ai, con đang ở đâu, con không thấy gì hết, các mẹ đừng đút cho con ăn” mà cự tuyệt.

Nhưng Kiều Vi Nhã lại ăn rất vui vẻ.

“Em thấy chỗ này cũng đâu có tệ, chí ít chờ lát nữa ra ngoài là có thể no bụng.” Kiều Vị Nhã vừa ăn vừa chụp ảnh đăng lên trạng thái wechat.

Triệu Hân Hân là người đầu tiên bày tỏ sự khinh bỉ với cô nàng, ngay cả Sư Niệm cũng nói cô nàng đang đâm đầu vào chỗ chết.

Kiều Vi Nhã không trả lời lại bọn họ, tiếp tục ăn.

Mà lúc này, người đàn ông đang ở trong phòng Tổng giám đốc tại tập đoàn Sở Thị, vì đã đặt theo dõi đặc biệt nên có thông báo luôn ngay khi có đăng ảnh lên.

Vừa mới mở ra, suýt nữa anh đã tức đến hộc máu.

Anh ở đây tức đến phát điện, còn cô lại đi chơi vui vẻ như vậy, sao có thể khiến anh không tức được.

Nhưng mà giờ cho dù anh có tác cũng chỉ có thể vô duyên vô cớ mà tức thôi.

Bởi vì, anh căn bản không bắt được cô.

***

Hai cô gái ra khỏi phố ăn vặt, Sở Lạc Nhất liền đi mua đồ ăn cho con trai.

“Con trai chị đúng là kén ăn.” Kiều Vị Nhã kết luận.

“Con chị như thế gọi là thích sạch sẽ.” Sở Lạc Nhất phản bác.

“Cung Xử Nữ à?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Chờ Tiểu Quỷ Quỷ ăn xong, bọn họ mới tiếp tục đi dạo.

Đằng trước có một tiệm áo cưới, Kiều Vị Nhã muốn vào xem một chút.

“Không phải em đang cãi nhau với anh chị à? Còn xem cái này làm gì?” Sở Lạc Nhất ôm Tiểu Quỷ Quỷ bước vào theo.

Kiều Vi Nhã quay lại nhìn cô một cái, “Em xem một mình không được hả?”

“Được, đương nhiên là được, em xem đi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, cô cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Em nhớ hồi trước hình như chị cũng thiết kế áo cưới nhỉ?” Kiều Vị Nhã vừa nói vừa đi xem mấy bộ áo cưới theo sự hướng dẫn của nhân viên.


“Đấy là ông đầy tự thiết kế cho mình, cưng đừng có mà mơ tưởng nhiều.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.

“Dù sao chị cũng đâu có mặc được, con đã có rồi, còn đòi hôn lễ gì nữa? Mơ mộng viển vông.” Kiều Vi Nhã chép miệng.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai. Trong tay Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn cầm kẹo que, nhìn con làm gì.

Sở Lạc Nhất xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc một cái, không có gì, chỉ là muốn nhìn con một cái thôi.

“Kỹ năng đính kèm phù rể nhí, em có không?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn bộ áo cưới trên ma nơ canh, trong ánh mắt lại đầy vẻ ước ao, người kia, đến giờ còn chưa cầu hôn nữa, thật đáng giận.

“Đúng rồi, chụp ảnh cưới có thể chụp luôn ảnh gia đình.” Kiều Vi Nhã tiếp tục không nặng không nhẹ châm chọc một câu.

“Em cứ ghen tỵ đi, có muốn cũng không được.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt mở miệng nói.

Kiều Vị Nhã ở một tiếng, tiếp tục xem áo cưới.

Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, đi theo Kiều Vị Nhã: “Em định kết hôn với lão anh chị đấy à?”

“Sai, chuyện kết hôn phải chuẩn bị rất lâu, em chỉ muốn xem trước một chút thôi, chỉ xem thôi.” Kiều Vị Nhã nói, quay lại nhìn Sở Lạc Nhất. “Em chỉ bảo chị cho xem bản thiết kế thôi chứ đâu phải sao chép của chị, có cần phải giấu kỹ như thế không?”

“Cút.” Sở Lạc Nhất cười mắng một tiếng, “Chị với em phong cách khác nhau, có cái gì hay mà xem?”

Chủ yếu là, váy của cô, chắc cả đời này cũng không dùng được, Cố Tỉ Thành bận rộn như vậy, làm sao có thời gian mà chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Được đề xuất cho bạn
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3670: Cầu hôn theo một phong cách riêng (2)
Kiều Vị Nhã không bỏ sót vẻ lạc lõng thoáng qua đáy mắt Sở Lạc Nhất. Cô khẽ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục xem áo cưới.

“Thế anh đẹp trai nhà giàu nhà chị không nhắc đến chuyện hôn lễ à?”

“Anh ấy á? Cầu hôn chị còn chẳng trông chờ gì nữa là.” Sở Lạc Nhất ôi một tiếng, sau đó đặt con trai xuống, hỏi thăm nhân viên nhà vệ sinh, sau khi nhận được chỉ dẫn, cô gật đầu nói cảm ơn, “Chị đi rửa tay, em trong Tiểu Quỷ Quỷ nhé.”

Kiều Vị Nhã hơi giơ tay lên, sau đó mở miệng nói: “Đi đi đi đi.”

Sở Lạc Nhất bỏ túi xuống rồi đi, Kiều Vi Nhã thấy cô đi rồi mới lấy di động ra gọi điện.

“Này, vợ anh đang không tin anh sẽ tổ chức lễ cưới cho chị ấy đấy, anh làm chồng như thế à?” Kiều Vị Nhã ôm Tiểu Quỷ Quỷ đứng dậy, bước qua ngồi xuống sofa.

Lúc này Cố Tỉ Thành còn chưa viết xong kế hoạch huấn luyện, nghe thấy giọng Kiều Vi Nhà liền dừng lại một chút.

“Dạo này anh có hơi bận một chút, nhưng không phải là không có thời gian để kết hôn.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

“Ồ, vậy à, anh định hôm kết hôn sẽ mời một người đóng thế diễn vai chú rể hả?” Nghe lời Cố Tỉ Thành hình như là ý này.

Cố Tỉ Thành khựng lại một lúc, sau đó mở miệng nói: “Không phải.”

Hình như, cũng có thể.

“Hôm nay em hỏi dò giúp anh rồi, chuyện còn lại anh đừng mong em sẽ nhúng tay vào. Em chỉ có thể nói cho anh biết chị ấy thích gì thôi, chuẩn bị thế nào là chuyện của anh.” Kiều Vị Nhã thấp giọng nói, còn phải chú ý xem Sở Lạc Nhất đã về hay chưa.

“Cảm ơn.” Cố Tỉ Thành thật lòng nói lời cảm ơn.

“Bà xã anh về rồi, tối về nói chuyện tiếp.” Kiều Vi Nhã nói, cúp máy, sau đó ôm Tiểu Quỷ Quỷ đứng dậy xem quần áo.

Sở Lạc Nhất vẩy sạch nước trên tay, sau đó vươn tay cầm lấy di động của mình, “Em nhanh lên, chúng ta còn phải về nữa, tiện đi qua siêu thị mua ít rau về.”

“Đúng là người đã kết hôn làm mẹ, đến đi dạo phố cũng mất cả vui.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.

Sở Lạc Nhất ném cho cô nàng ánh mắt tự mình hiểu lấy, sau đó đón lấy con trai.

“Tôm tôm...”

“Được rồi, sẽ mua tôm cho con.” Sở Lạc Nhất vừa ôm con trai, vừa cầm lấy túi của mình đưa cho Kiều Vị Nhã, “Chị sẽ chờ đến cái ngày em biến thành thế này.”

“Không có khả năng đó đâu.” Kiều Vi Nhã thẳng thừng nói.

“Đừng có tự cắm cờ cho mình, em sẽ khóc đấy.” Sở Lạc Nhất nói xong liền ra khỏi tiệm áo cưới cùng với Kiều Vi


Nha.

“Em đâu có phải chị.” Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên nhìn trời, “Thời tiết ở đây cũng không khá hơn thành phố A là mấy. Cũng chỉ có chỗ chồng chị là ổn thôi.”

“Mức độ ô nhiễm của thành phố J đã từng đứng đầu cả nước, hoàn toàn có thể áp đảo thành phố A, em còn trống chờ ở đây có không khí tốt?” Sở Lạc Nhất nói, ôm Tiểu Quỷ Quỷ lên xe.

Kiều Vị Nhã cũng vội vàng lên xe, “Cho nên nói cho cùng chị vẫn thích cái chỗ sau núi của chồng chị nhất chứ gì.”

“Nói vậy cũng đúng, thành phố J này ngoại trừ sương mù ra thì thực ra cũng không tệ, chị rất thích, nhưng thích nhất là chỗ sau núi, chỗ đó điều kiện tốt, chủ yếu là, trên núi cũng nhiều quả dại, ha ha...”

Kiều Vị Nhã: “...”

Thế giới của những kẻ tham ăn chỉ đơn giản như vậy.

Được rồi, chí ít cũng xác định được địa điểm, như vậy tiếp đây cũng sẽ dễ làm.

Siêu thị là chỗ Tiểu Quỷ Quỷ thích nhất, bởi vì có thể mua đồ ăn vặt.

Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Nhất mua thức ăn, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Sau này cô cũng sẽ biến thành bộ dạng thế này sao?
 
Top