Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Bonn ngày đó, anh còn nhớ không? - Moe

[Truyện ngắn] Bonn ngày đó, anh còn nhớ không? - Moe
Tham gia
14/6/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
64
Điểm
13
Tên truyện: Bonn ngày đó, anh còn nhớ không?
Tác giả: Moe
Thể loại: Romance
Độ dài: 1 chương
Giới hạn độ tuổi: K
Tình trạng: Hoàn
Link thảo luận: Đây
-


Yên ngồi thẫn thờ trước cửa phòng bệnh. Hai tay bấu vào ống quần. Mắt cô vô hồn nhìn lên trần nhà. Tưởng chừng như đã lạc đến phương nào. Trần nhà trắng xóa, ánh đèn lập lòe, những kí ức nhạt nhòa hiện rõ khiến cô vô thức bật khóc. Yên không thể kìm lại được, những giọt nước mắt cứ lăn trào trên má.

Chỉ vì cô mà Dương phải nhập viện, vì cô mà Dương bị tước đi quyền thừa kế, chỉ vì cô... anh ấy không thể bước chân ra khỏi nhà được nữa.
"Dương, em xin lỗi."

Yên vẫn ngồi đó. Trước cửa phòng bệnh của Dương, anh đã bất tỉnh được ba tiếng đồng hồ, kể từ khi cuộc phẫu thuật kết thúc, không rõ thành công hay thất bại, bác sĩ chỉ tiếc lộ rằng anh đã qua cơn nguy kịch nhưng độ vững chỉ đạt được sáu mươi phần trăm. Phía nhà Dương bảo bác sĩ không được nói gì cho Yên biết nhưng với sự van xin, họ cũng nói được vài ba câu rồi im bặt. Cũng phải thôi, dù sao cô người ngoài cuộc, gây nên hiện trạng bây giờ của anh, cô không nên lấn sâu hơn nữa.

Yên yêu Dương lắm. Làm sao để tất cả mọi thứ trở lại thuở ban đầu?
oOo
Cô giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi ướt đẫm trán, đôi mắt cô vương những giọt nước mắt, cô thở dốc và khuôn mặt hiện nỗi sợ hãi. Yên nằm mơ về ngày cũ. Khi cô gặp Dương, đó là lúc những sự ngọt ngào xen lẫn chua xót đến với cuộc đời cô. Năm đó, Yên chỉ mới ra trường, cô tốt nghiệp Đại học Sân khấu - Điện ảnh với số điểm trung bình khá, nói đến tìm việc thì hơi khó nhưng cũng có thể nổi danh một phần nào đó, và nhất là cô không làm lệch đi truyền thống nối nghiệp ngành Sân khấu - Điện ảnh gia đình cô theo suốt mấy đời. Tuy nhiên, Yên đã không làm theo lời bố mẹ, cô chọn con đường nhiếp ảnh lang thang vì cô thích đi nhiều nơi, chụp nhiều cảnh đẹp không phải vì tiền hay danh lợi gia đình cô muốn có. Mặc cho sự ngăn cản từ bố mẹ, cô nghĩ rằng con đường mình lựa chọn là đúng và đã bỏ nhà đi chỉ để lại một tờ giấy từ biệt. Yên bắt đầu chuyến đi của mình đến Bonn, một thủ đô về cũ của Liên bang Đức. Cô sống ở một nhà trọ vừa túi tiền sở hữu bởi hai ông bà chủ người Pháp. Họ tiếp đãi cô rất chu đáo, xem như là con của mình và càng thương cả hơn cho sự nghiệp trắc trở ấy. Yên đã có một khoảng thời gian yên bình trước khi gặp anh.

Trước khi gặp anh.

Dương là con của một gia đình tài phiệt. Năm mười lăm tuổi anh đã có thể test đậu ngành tiến sĩ ở Đại học Harvard, một thiên tài bẩm sinh sở hữu trí tuệ của cả bố và mẹ. Anh còn mang trong mình vẻ điển trai, hào hoa phong nhã của một công tử quyền thế, đích thị là một “nam chính trong truyền thuyết”. Lớn lên trong một gia đình mơ ước, anh không có thể tìm hiểu nhiều về thế giới bên ngoài, suốt ngày chỉ có học và học. Nhưng khi trải qua cuộc sống tự lập ở Harvard, anh mới biết rằng vốn tri thức của mình quá nhỏ, cần phải bước ra khỏi ranh giới của bố mẹ mới trưởng thành, anh quyết định không theo nghiệp điều hành công ty mà thử sức với những gì ở bên ngoài. Không khác gì Yên, anh vẫn bị gia đình ngăn cấm, sau cùng cũng được đi tìm hiểu trong vòng kiểm soát của gia đình. Anh đến Đức một mình, mặc dù cũng biết rằng sẽ có người theo dõi nhưng anh không quan tâm điều đó. Dương sống và thực tập ở một quán ăn nhỏ tên là Die Ideale bên bờ sông Rhine. Anh đã sống như vậy cho đến khi gặp cô.

Đúng vậy, trước khi gặp nhau.
"...Yên, Yên đâu rồi?"

Nắng chiều rọi vào phòng bệnh những vệt nắng mệt mỏi, nhưng không mất sự chói chang vốn có. Dương nằm trên giường bệnh, bên cạnh là mẹ anh. Khuôn mặt bà thấm nước mắt vì lo cho con trai mình, bà bỏ cả cuộc họp để chạy đến bên anh. Thời gian Dương ngủ sau khi phẫu thuật khiến bà mệt mỏi mà thiếp đi, bà gục đầu xuống cạnh giường.

Dương tỉnh dậy trong mơ màng, miệng anh mập mờ gọi tên cô. Dường như anh đã ngủ rất lâu rồi. Nhưng trong giấc ngủ tưởng chừng vô tận ấy, anh vẫn không thể nào quên cô gái đã bước vào cuộc sống anh và khiến nó trở nên hỗn độn. Yên làm anh đau. Yên khiến anh bị bố đánh, Yên đã... lấy mất lí trí của anh. Anh chậm rãi đưa tay lên không trung, chân mày chau lại, miệng vẫn gọi tên người con gái ấy: "Yên... Yên ơi!"

Người mẹ cũng bật dậy vì tiếng động, bà nheo mắt ngước nhìn Dương và không khỏi bất ngờ:
"Dương! Con tỉnh lại rồi sao? Mẹ lo quá..."

Anh quay đầu về phía bà. Anh không thể nhìn thấy được gì sau vụ tại nạn ấy. Anh bị mù. Dù không thấy nhưng anh vẫn nhận ra đó là giọng của mẹ. Là mẹ, chắc chắn bà ấy biết Yên ở đâu, trong đầu anh giờ chỉ nhớ mỗi mình cô ấy.
"Mẹ ơi, mẹ. Mẹ mau gọi Yên tới đây đi... Con muốn gặp cô ấy!"

Đúng như những gì bà nghĩ. Con trai bà, vẫn còn vương vấn cô gái tên Yên. Bây giờ, bà vô cùng hận Yên, chút nữa thôi bà đã mất đứa con trai độc nhất chỉ vì cô. Không biết hai người cãi nhau vì chuyện gì nhưng chiếc xe tải băng nhanh trên đường đã tông trúng anh khi anh đang cố bảo vệ Yên. Mọi sự là tại Yên, nếu cô không xuất hiện, chắc chắn Dương sẽ không phải bị tàn phế đến như vậy.
"...Ừ, Yên đang ở ngoài. Mẹ sẽ ra gọi. Con đừng động nữa!"

Là lần cuối cùng thôi.

Yên theo lời người mẹ mà vào thăm anh. Dương nằm trên giường, khuôn mặt anh xanh xao như mất hồn, mắt nhắm tịt. Cô nhìn con người trước mắt mà lòng đau đớn. Nước mắt như muốn tràn ra. Yên ngập ngừng cất giọng:
"...Em đây."

"Yên phải không? Em tới bên cạnh anh này." Dương nói, anh nở nụ cười hiền, khuôn mặt như sáng lên một chút, tay chỉ sang ghế bên cạnh.

Dương, anh không thấy được em ư?

Yên ngạc nhiên trước hành động của Dương. Cô không nói gì mà đến ngồi bên cạnh. Dương nắm lấy tay cô. Xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn mà đã lâu anh không được nắm. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười. Thấy vậy, Yên chột dạ hỏi:
"Dương, anh không thấy được em sao?" Cô càng nắm chặt bàn tay to lớn ấy.

Dương im lặng một hồi, rồi gật đầu.

Yên bật khóc. Cô dằn vặt lòng mình rằng tại sao lại như thế. Dương bị mù do tai nạn vừa rồi, anh cứu cô khỏi chiếc xe tải lao như điên trên ngã tư Hoàng Văn Thụ. Yên không kiềm được giọng mà kêu lên, những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy anh.

Dương cựa người về phía cô, anh nhíu mày, đưa tay chạm vào mặt cô:
"Yên, em đang khóc sao? Đừng khóc mà, anh đang ở đây..."

"Chỉ tại em, hức. Mà anh phải thành như thế này,..."

Thấy Yên phải dày vò bản thân vì hành động cứu cô của anh, lòng anh như thắt lại. Dương ôm chầm lấy cô, nói giọng nhỏ nhẹ trấn an cô. Ngay lúc này, người bệnh phải an ủi người gây ra lỗi lầm. Ước gì thời gian như ngừng lại, để in lại khoảnh khắc này. Chỉ có hai người mà thôi.
"Yên, anh đói bụng rồi! Mua gì cho anh ăn đi!"

"Để em mua cháo, anh nằm nghỉ ngơi đi..." Yên lau sạch nước mắt, cô đứng dậy khỏi vòng tay anh.

"Anh muốn ăn Frittatensuppe do chính tay em làm."

Frittatensuppe là món thịt bò nấu với những "sợi mì" được cắt từ bánh kếp, món mà Yên học được khi còn ở Đức. Món ăn ấy đã đưa Dương đến với cô, người ta thường bảo con đường ngắn nhất đạt được tình yêu là qua dạ dày. Khi ấy Yên cũng hay đến quán của Dương để ăn trưa. Vốn thân là con gái, cô lại chưa vào bếp lần nào nên không biết nấu món gì cả, hầu hết đều đi ăn tiệm hoặc bà chủ nhà trọ nấu. Vì thế mà anh chủ quán Die Ideale quen thuộc với Yên đã dạy cô nấu vài món, mà Frittatensuppe là cô làm tốt và được khen nhiều nhất. Dương cũng nhờ vậy mà biết đến cô, người con gái chỉ nấu được một món duy nhất đã gây ấn tượng sâu sắc. Rất nhiều lần anh chọc cô vì chuyện này, Yên luôn tức giận khi anh cứ lôi chuyện cũ mà bắt bẻ cô, Dương chỉ xoa đầu và cười nói: "Nhưng cũng vì thế mà em rất đáng yêu!"

Yên đã vô tình rơi vào vòng tình yêu rắc rối ấy với Dương.
"...Dương à!" Cô gọi nhẹ, giọng nói trầm ấm vang lên, kéo Dương trở về thực tại, lúc anh đang nhâm nhi món ngon nhất khi mới tỉnh dậy.

"Sao thế?"

"Anh, có còn nhớ Bonn của ngày đó không?"

Dương ngẩn người nhìn Yên, đôi mắt nâu sậm của cô tỏa ra ánh sáng kì diệu, rất đỗi ấm áp. Nhưng anh không nhớ mình đã nói gì lúc đó, chỉ biết rằng anh lại chìm vào giấc ngủ vô tận kia. Trong giấc mơ, anh không còn thấy Yên nữa, chỉ là một khoảng trống, một mình anh đi mãi về điểm đen phía cuối.
oOo
Một năm trước.

Yên và Dương gặp nhau ở quán Die Ideale bên rìa sông Rhine. Những tưởng sẽ như cơn gió lướt qua, nhưng có cái gì đó đã kéo họ lại với nhau, như là sợi dây đỏ, như là vòng xoáy của định mệnh.

Bonn của Đức là một thành phố cổ nằm bên bờ sông Rhine, phía nam bang Nordrhein Wesfalen. Yên biết đến Bonn nhờ vào một lần đi du lịch với gia đình khi còn nhỏ. Trong ấn tượng của cô về thành phố này, nó không chỉ đẹp nhờ vẻ cổ kính, đậm chất Tây Âu mà còn về sự chuyển đổi theo thời gian. Khi ấy, gia đình Yên cũng trọ tại nhà của hai ông bà người Pháp cô đang ở bây giờ. Bố mẹ cô cũng thắc mắc tại sao hai ông bà lại không ở Pháp mà lại sang tận nước Đức này để sinh sống, Yên chỉ mới mười tuổi, không quan tâm lắm đến chuyện đời tư của người lớn, cô chỉ chú ý đến vẻ đẹp của Bonn. Theo như lời mô tả của hai người chủ nhà, Bonn mang nhiều vẻ đẹp riêng qua bốn mùa. Mùa xuân thời tiết vẫn còn khá lạnh nhưng người dân đều chọn thời điểm này để đi du lịch, dã ngoại đây đó và nhất là cảnh đẹp cũng thi nhau mà khoe sắc. Mùa hạ là lúc mà vé du lịch ở đây đắt đỏ nhất bởi khí hậu ôn hòa, nhiệt độ trung bình mang cảm giác dịu nhẹ, cùng hòa vào lễ hội được diễn ra ở khắp nơi. Thu sang Bonn khoác lên mình chiếc áo rực rỡ sắc màu, tựa như khung cảnh ở miền quê yên bình, tận hưởng không khí se lạnh và ngắm những chiếc lá chuyển sắc vàng đỏ huyền ảo phủ kín núi. Họ còn bảo mùa đông ở đây rất buốt giá, nhưng không mất đi vẻ đẹp riêng bởi tuyết trắng xóa lấp đầy trên các nóc nhà, con đường, góc phố, lãng mạn đúng kiểu Châu Âu cổ thập niên tám mươi – chín mươi. Yên vô cùng thích thú, cô tưởng tượng cảnh mình cùng gia đình đi đến nơi mà hai ông bà mô tả, tựa như bước chân vào một câu chuyện cổ tích!

Die Ideale đẹp, đẹp theo kiểu cổ điển, dù chỉ là một quán nhỏ nhưng phong cách trang trí mộc mạc, đơn giản khiến Yên đã bỏ quên một phần trái tim lại nơi này. Họ vô tình đến với nhau vào một ngày chiều mưa tầm tã, khi Yên dừng chân tại Die Ideale để nghỉ ngơi và ăn uống, mưa đổ những giọt nước lành lạnh xuống phố Bonn, cũng đã cuối tháng hai, thế nhưng cái lạnh buốt của mùa đông vẫn vấn vương đâu đây không dứt đến nổi ai cũng phải mang tận hai ba cái áo len, như Yên đi khắp nơi cũng phải vác thêm cái áo khoác bên ngoài nữa.

Cô ngồi trong quán tay bấm máy ảnh xem những tấm hình vừa chụp. Bonn sắp xuân nên cái gì cũng có nét của năm cũ, buồn và cô đơn. Yên thở dài ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi mãi không dứt, nước hòa vào cửa kính nên làm mờ đi hình ảnh bên ngoài. Mưa thế này chắc phải để mai rồi làm tiếp, cô thầm nghĩ. Cái lạnh bên ngoài xộc vào mũi khiến Yên run bần bật, tay cầm lấy ly sữa nóng trên bàn giờ đã nguội ngắt. Cô với tay gọi:
"Anh Suirn, cho em thêm một ly sữa nóng nữa nhé!"

Suirn là người Đức chính gốc, và cũng là chủ quán Die Ideale. Anh chuyên làm món ăn và Dương trách nhiệm việc làm đồ uống. Thường thì Yên thấy Dương lúc nào cũng ngồi chỗ bàn tiếp tân nhưng bây giờ ghế lại trống. Cô vốn cũng thân quen với quán, lại thân với Dương cũng cảm thấy vắng vẻ nên tiện hỏi Suirn:
"Sao hôm nay Dương lại không có ở đây thế ạ?"

Suirn mang ly sữa nóng đặt trước mặt Yên và ngồi xuống bên cạnh. Quán ngày mưa thường vắng khách, chỉ có Yên vẫn ngồi lại nhâm nhi ly sữa nóng và kiểm tra bộ nhớ ảnh, anh thường ngồi bắt chuyện giết thời gian. Cũng vì thế mà Yên trở thành khách quen, Dương biết cô là do Suirn giới thiệu. Suirn biết Yên trước nhưng thần tình yêu lại kết cô với người đến sau. Đó cũng là mối tình đơn phương về phía Suirn, anh không nói vì không muốn cô biết, cũng chẳng muốn gây sứt mẻ mối quan hệ suốt mấy tháng nay.
"Dương nó đi mua nguyên liệu cho cafe rồi. Em nhớ nó à?"

"Đâu có... Chỉ là em thấy lạ thôi." Yên hơi đỏ mặt, lấy tay che một phần má, tay kia cầm ly sữa nhấp một ngụm.

Hai người chẳng nói gì nữa, cùng nhìn về phía cửa sổ, tiếng mưa gõ nhịp trên những chiếc bàn nhỏ bên ngoài và nóc tiệm vang lên tiếng động nho nhỏ, cũng đủ phá tan không gian yên lặng quanh đây.

Coong.

Tiếng chuông cửa vang lên, Dương bước vào với vẻ ngoài lấm tấm nước mưa, khuôn mặt ướt đẫm mệt nhọc, anh thở hắt ra khi bước vào tiệm. Có vẻ anh đang đi trên đường thì mưa đổ xuống không kịp chạy về quán.
"Về rồi à? Có mua được không?" Suirn thấy Dương, anh đứng lên bước về phía bàn.

Dương chỉ gật đầu, rồi cởi áo khoác trên lên móc. Anh giật lấy chiếc khăn tiện lợi vừa lau mặt vừa nói:
“Vâng, cũng may vừa mua kịp.”

Yên nhìn theo bóng lưng Dương, bờ vai rộng như thế, ước gì mình có thể tựa vào. Nhưng không được, cô không nên mơ tưởng quá đà, Dương và cô vốn không cùng một thế giới, ở giữa họ đã vạch sẵn một ranh giới không bao giờ cắt được. Yên là một nhiếp ảnh lang thang, thu nhập không ổn định, cũng chẳng có cái gọi là chuẩn mực của một người phụ nữ trong gia đình, không đẹp, không giỏi, không xứng với gia thế nhà Dương.

Yên không buồn quan tâm đến anh nữa, cô lục trong túi xách ra những tấm ảnh chụp Polaroid kiểu cũ, mép ảnh đã sờn, thoạt trông đã chụp từ rất lâu rồi. Trong bức ảnh là cảnh một gia đình với bố mẹ và một đứa con gái nhỏ, họ cười tươi rói. Yên miết tấm ảnh, xoay qua xoay lại rồi nhìn một lúc, cô đặt xuống bàn và thở dài, tay chống cằm, ngước nhìn cảnh mưa bên ngoài.
“Mới đó mà đã sáu tháng rồi!”

Gia đình của Yên vốn rất vui vẻ trước đó. Không cãi nhau, không nước mắt, cũng chẳng muộn phiền. Nhưng giờ thì sao, Yên bỏ đi, cha mẹ lại không chút tung tích gì, khi đó đi cũng vì bực bội mà cô để luôn điện thoại ở nhà, chỉ tập trung vào chụp ảnh và nơi cô đến là nước Đức này. Cô quen sống tự lập, không phụ thuộc vào ai cả nên nỗi nhớ mong cũng phải cố gắng mà kìm xuống để bước đi trên con đường cô đã chọn. Không thể nào quay lại được nữa.

Ngồi một lúc, đột nhiên bụng cô đau quằn quại, Yên khó hiểu ôm bụng nhăn mặt. Chắc do lúc nãy uống nhiều sữa quá giờ bị đầy bụng rồi. Không chịu được cô bất giác đứng lên chạy vào toilet phía sau bàn tiếp tân.
“Anh Suirn, em mượn toilet một chút!” Yên vọng lại.

“Haiz, ai bảo uống nhiều sữa quá làm gì.”

Dương lúc này mới thay đồ xong, anh bước ra khỏi cửa, nghe có tiếng chạy nên hỏi:
“Sao mà ồn ào quá vậy ạ?”

“Yên nó bị đau bụng, vào toilet ngồi rồi.”

Dương như hiểu chuyện, bước đến bàn Yên cầm lấy ly sữa thì đã thấy uống hết một nửa, anh thở dài. Rồi lại phát hiện có tấm ảnh cũ bên cạnh. Dường như là gia đình của Yên.
“Dương, anh làm cái gì thế hả? Tấm ảnh này quan trọng lắm anh có biết không? Sao lại đổ ướt hết thế này?”

“Là do em đột ngột gọi từ phía sau anh nên anh giật mình làm đổ chứ còn đổ tội cho ai!”

“Anh im đi, em ghét anh!”

Đêm đó trời mưa to lắm, và có hai con người
đổ mưa vì nhau.
oOo
Tháng tư dần đến, thành phố Bonn tràn ngập hương hoa xuân, người người đều hào hứng sau những ngày mưa buồn lạnh lẽo.

Coong.
“Xin chào quý khách! Là em à?” Vẫn như thường lệ, Suirn cất tiếng chào, nhưng có một sự thay đổi, cô không còn nghe thấy giọng của Dương.

Yên bước vào quán, nhìn chằm chằm vào chỗ ghế Dương hay ngồi. Không biết tại sao, cô không thấy trống vắng như lần trước nữa.
“Dương, đâu rồi ạ?”

“Một tuần trước, có một đám người mặc áo đen đi sau mẹ cậu ấy đến đưa đi rồi.”

Yên hiểu những gì anh Suirn nói. Đúng vậy, Dương là con nhà quyền thế, còn cả một tương lai tươi sáng chờ đón anh ấy, không chỉ vì phút nỗi giận của mình mà ở lại đây được. Cô nắm chặt hai tay, mặt cúi xuống, cô không để mình khóc vì chuyện này, đó là vốn dĩ một sự thật hiển nhiên.

Suirn đẩy một bì thư đến trước mặt cô. Yên ngẩng đầu nhìn anh, anh gật đầu ý bảo cô đọc nó.

“Yên thân mến,

Chắc hẳn nếu lúc em đọc bức thư này, anh đã không còn ở Die Ideale nữa. Suirn đã thay anh nói những điều cần thiết đầu tiên rồi nên anh sẽ tóm gọn lại lời cuối cùng ở bức thư này.

Yên, nếu em đến
Die Ideale thì hẳn em đã không còn giận anh nữa. Anh lúc đó đã sai rồi, anh muốn nói lời xin lỗi cũng như lời từ biệt vì anh sẽ sang Mỹ về với gia đình của anh. Lần cuối cùng anh đến Bonn, sẽ vào đầu tháng tư, khi mùa xuân đến, hẹn em tại đường “Altstadt” nhé, anh sẽ đợi cho đến khi em tới gặp anh!
Dương.”


Yên rơm rớm nước mắt khi đọc bức thư của Dương. Cô bấu chặt tờ giấy.

Đây là những gì anh muốn nói lần cuối cùng với em sao?

Yên đứng dậy, lau sạch nước mắt, cầm túi xách chạy ra cửa.
“Suirn, em xin lỗi vì đi vội mà chưa kịp nói chuyện với anh thế này! Em phải đến đường Altstadt đây, tạm biệt anh!”

Suirn nhìn theo hình bóng Yên chạy đi. Anh cười thầm, rồi bước về phía bàn tiếp khách.
“Tuổi trẻ sướng thật, đến bao giờ mình mới được đây nhỉ?”
Altstadt là con đường “Hoa anh đào” đẹp nhất ở Đức này, từng chùm hoa treo trên cây nở rộ cả một khoảng trời thành phố. Đây cũng là điểm đến được ưa chuộng sau viện bảo tàng của Beethoven ở Bonn cổ kính này.

Yên vừa chạy, vừa tìm Dương. Khuôn mặt cô đẫm mồ hôi, lại mang hy vọng gặp nhau lần cuối ấy của người mà cô yêu, không quan tâm rằng sẽ mất bao lâu vì Dương đã bảo trong thư rằng: “Sẽ đợi cho đến khi em tới!”

Dương đứng cách cô không xa. Chỉ mất một hai bước chân. Con người đã lâu rồi cô không gặp vì phút nông nỗi của mình, Yên khóc, cô chạy đến ôm chầm lấy anh, nỗi chiếm hữu dâng cao không muốn anh đi xa mình nữa.

Nhưng, đó không phải là tất cả. Cuối cùng, Dương phải đi vì gia đình của mình. Anh phải sang Mỹ.

Tháng tư hoa anh đào nở khắp cả thành phố Bonn, khung cảnh đẹp nhưng lòng người không đẹp vì sau ngày đó có một cặp đôi buộc phải xa nhau.

oOo
“Bây giờ, Bonn cũng đẹp lắm Dương ạ! Anh có thấy em không, giữa dòng người tấp nập đến thế này…”


Mùa xuân anh sẽ đưa em đi ngắm hoa anh đào ở Altstadt.

Hạ đến anh sẽ đưa em tham quan nhà thờ The Cologne Cathedral ở Colonge.

Thu sang anh sẽ đưa em xem lễ hội bia Oktoberfest ở Munich.

Đông về anh sẽ đưa em đi đến lâu đài Neuschwanstein ở Bavaria
.
oOo

“Tại sao hai ông bà người Pháp mà lại sống ở thành phố Bonn của nước Đức này?”

“Tại vì đây chính là nơi tình yêu chúng tôi bắt đầu.”


---END---
 
Sửa lần cuối:
Top