Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Buổi chiều đẫm máu trong bệnh viện - Tóc Xanh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện ngắn] Buổi chiều đẫm máu trong bệnh viện - Tóc Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,027
Điểm
93
Custom Item
Buổi chiều đẫm máu trong bệnh viện

Buoi chieu dam mau trong BV.jpg


Tác giả: Tóc Xanh

Tình trạng: hoàn
Rating: T
Thể loại: kinh dị


Một buổi chiều tại bệnh viện xxx mọi hoạt động đang diễn ra bình thường, y tá đang chăm sóc bệnh nhân thì nghe tiếng xe chuyên chở bệnh nhân đang đậu trước cổng bệnh viện. Lập tức mọi sự yên tĩnh bị xé toang thay vào đó là tiếng bước chân vội vã của các bác sĩ bên phòng mổ chạy ra đón bệnh nhân.

“Tất cả có bao nhiêu bệnh nhân?" Một bác sĩ hỏi người lái xe.

“Hôm nay có tất cả là ba bệnh nhân nhưng có một người sắp trụ không nổi rồi, cần phải làm gấp mới được, nếu không thì sản phẩm sẽ không được tốt.”

“Được chúng tôi sẽ thực hiện ngay.”

Và rồi tất cả ba nạn nhân được chuyển vào một phòng mổ dưới tầng hầm bệnh viện. Các bác sĩ bên khoa mổ ai cũng tập hợp tại đây để thực hiện ca phẫu thuật lấy nội tạng của các bệnh nhân.

Bệnh nhân được cho nằm vào ba cái xe đẩy và được đưa vào, các nạn nhân đều bị trói chặt vào chiếc cán đẩy và bịt chặt miệng.

“Bác sĩ có cần tiêm thuốc tê cho các bệnh nhân trước khi mổ không?” Một bác sĩ tên Đạt nói.

“Không cần, làm như vậy rất lãng phí thuốc, dù gì bọn họ cũng phải chết mà.” Một bác sĩ tên Lâm lên tiếng.

“Nhưng như vậy bọn họ sẽ rất đau đớn, tôi… tôi thật không nhẫn tâm mà nhìn bọn họ đau đớn như vậy.” Bác sĩ Đạt nhỏ giọng.

“Vậy anh muốn từ bỏ việc này.” Bác sĩ Thành lên tiếng.

“Không, tôi…tôi làm là được chứ gì.” Bác sĩ Đạt cuối gập đầu miệng nói nhỏ nhưng vẫn đủ nghe.

“Rất tốt, chúng ta bắt đầu nào.” Bác sĩ Thành ra hiệu.

Tất cả mọi dụng cụ đã được chuẩn bị xong, một bác sĩ tên Phú bắc đầu đưa bệnh nhân vào đúng vị trí. Bác sĩ Thành bắt đầu cầm giao mổ đặt vào vị trí giửa ngực của bệnh nhân, máu bắt đầu chảy ra tiếng trên trĩ của bệnh nhân một lúc một đau đớn. Sau khi đã mổ ổ bụng ra, các bác sĩ dùng kẹp sắc để mở rộng ổ bụng.

Bước đầu tiên của ca mỗ đã xong, tiếp theo các bác sĩ sẽ dùng kéo và một số dụng cụ chuyên dụng để lấy gan, thận, phổi... và cuối cùng mới lấy đi hơi thở cuối cùng của bệnh nhân đó chính là tim.

Dưới tầng hầm tiếng la thất thanh của những bệnh nhân đang chết dần trong đau đớn, họ phải tự cảm nhận cái đau đớn khi các bộ phận trong cơ thể của mình bị lấy đi mà không thể nào chống cự được. Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cái cảm giác đau đớn đến thấu xương ấy không ai có thể hiểu rõ hơn là các nạn nhân bên trong phòng mổ tăm tối này, nơi đã cướp đi không ít sinh mạng của con người.

Sau 3 tiếng đồng hồ ca phẫu thuật cũng đã kết thúc, trên khay mổ điều chất đầy tất cả nội tạng của các bệnh nhân và trên tường vẫn còn vương lại những giọt máu của những bệnh nhân.

Xác của ba bệnh nhân được chuyển vào lò thiêu của bệnh viện, tiếng xe đấy lạch cạch lạch cạch bên trong con đường tối u ám, người bác sĩ đẩy ba cái xác không khỏi sợ mà nuốt một ngụm nước miếng xuống dưới cổ.

Trong cái con đường u ám lạnh lẽo này không biết đã đẩy biết bao xác nạn nhân được đưa xuống đây, ngoài các bác sĩ chuyên xử lí xác bệnh nhân ra chẳng có ai dám đi trên con đường này và bác sĩ Thành là một trong những người đó.

Con đường này là một trong những nơi đáng sợ nhất bệnh viện, chỉ sau kho chứa xác chết.

Đang đi trên hành lang bỗng các bóng điện bắt đầu nhắp nháy, mọi thứ như càng trở nên đáng sợ hơn khi sau lưng người bác sĩ từng cơn gió lạnh cứ kéo đến tạt vào gáy khiến cho bác sĩ Thành không khỏi giật thót người. Tiếng gió cứ ùa ùa kéo đến tạo nên những âm thánh đáng sợ.

Bác sĩ Thành vẫn tiếp tục đi nhưng lần này không phải là tiếng gió mà là tiếng bước chân, tiếng bước chân sau lưng một ngày một rõ. Người bác sĩ vội quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai, nhưng tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên từng đợt. Trong lòng bác sĩ Thành lúc này đây lo lắng và sợ hãi, những cảnh các nạn nhân trựng tròn mắt hay bắt lấy tay anh ta trước khi chết cứ chạy vào đầu.

“Lạch cạch, lạch cạch.”

Lần này bác sĩ Thành lại quyết định quay sang một lần nữa, Bác sĩ Thành đứng lại cổ bắt đầu quay qua trái, một khuôn mặt trắng bệch, không có mắt đầu tóc thì bù xù hiện ra. Bác sĩ Thành giật bắn người thả cán xe chạy đi một mạch.

Bác sĩ Thành khuôn mặt tím tái chạy đi tìm người cứu, cái bóng trắng ấy vẫn chạy ở sau lưng người bác sĩ. Bác sĩ Thành hoảng quá không biết từ lúc nào lại chạy đến lò thiêu xác chết của bệnh viện. Bác sĩ thành đưa đôi mắt run rẩy quan sát xung quanh một lượt.

Trong kho có tất cả là hai cái xác chưa xử lí, Bác sĩ Thành đi tới cái điện thoại bàn được treo trên tường chổ hai cái xác đang nằm. Bác sĩ Thành cẩn thận đi từng bước lại gần điện thoại, đôi tay run rẫy đưa lên nắm lấy điện thoại thì bác sĩ Thành chợt trợn tròn mắt, la một tiếng thật lớn. Đôi tay của bác sĩ Thành lúc này không phải cầm cái điện thoại mà là khuôn mặt trách bệch không có mắt lúc nãy. Bác sĩ Thành lấy lại tay, bước chân lui ra ngoài cửa. Bác sĩ Thành đưa tay mở cửa nhưng cánh cửa đóng lại rất chặt dù cho anh ta có cố gắng cỡ nào cũng không thể mở được.

"Xin hãy tha cho tôi, tôi chỉ làm theo lời cục trưởng mà thôi, nếu bà muốn tìm người trả thù thì hãy tìm ông ấy." Bác sĩ Thành run rẩy van xin

Cái đầu chặt ngay ổ điện thoại bắt đầu đi tới, miệng nở một nụ cười gian manh tà ác, mắt đổ huyết lệ. Người đàn bà này đang nghĩ tới lúc bà ấy van xin hãy tha cho bà ấy và đưa con sắp sinh của bà ấy nhưng có ai rủ một chút lòng thương chứ. Bọn họ nỡ lấy đi đứa con trong bụng của bà ấy ra, nhưng rất may đứa bé vẫn còn sống. Bà ấy khóc hết nước mắt để cầu xin bọn họ tha cho đứa nhỏ nhưng bọn họ lại cười trên nổi đau của bà ấy. Bọn họ đã cho bà ấy thấy tận cảnh con của mình bị ném vào lò thiêu sống.

Cái cảm giác đứa con do mình đứt ruột sinh ra lại bị ném vào lò thiêu thật đau đến biết nhường nào, nó còn đau đớn hơn khi người ta cắt từng miếng thịt của mình.

Bà ta gào lên bàn tay gầy guộc đưa tới trước mặt người đàn ông tên Thành. Bác sĩ Thành cất tiếng la thật lớn. Đôi bàn tay của bà ấy siết chặt lấy cái đầu của của bác sĩ Thành cho đến khi chảy máu và sọ vỡ nát ra. Bà ném cái xác của bác sĩ Thành vào lo thiêu rồi cười một cách sảng khoái và biến mất mãi mãi không bao giờ xuất hiện lại nữa.

Thảo luận góp ý
 
Sửa lần cuối:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top