Sau khi hoàn thiện các giấy tờ nhận nuôi, vợ chồng Thu đón Mỹ lên thành phố cùng sinh sống với gia đình mình. Ngày đầu về nhà, Mỹ rụt rè ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt tò mò và háo hức nhìn khắp nơi.
Nhà Thu là một căn hộ chung cư nhỏ, chỉ có hai vợ chồng sinh sống nên trong nhà cũng không có quá nhiều đồ đạc. Dưới bàn tay chăm chút của Thu, căn nhà lúc nào cũng ngăn nắp và sạch sẽ.
Mỹ lạ chỗ không dám đi lại lung tung. Chỉ ngồi ngay ngắn, Thu bảo gì thì làm nấy, không một chút tự tiện nào.
Nhìn thấu được sự bỡ ngỡ của cậu bé, Thu không hiểu sao lại cảm thấy vui vui trong lòng:
“Con sao vậy? Cứ tự nhiên đi, đây là nhà của con mà.”
“Con… con tự nhiên mà.” – Cậu cười gượng đáp.
Thu xoa xoa đầu, dắt tay cậu đến một căn phòng. Cô mở cửa ra, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm không gian bên trong sáng bừng.
“Đây là phòng của con. Từ nay, con có phòng riêng rồi nhé.”
Đôi mắt Mỹ lập tức tròn xoe, cậu bước vào bên trong rồi liền quay lại ôm chầm lấy Thu.
“Con cảm ơn mẹ!”
Tiếng “mẹ” tuy không phải nghe lần đầu từ cậu nhưng sao lần này lại như mật ngọt quấn lấy trái tim của Thu, nó làm cô thổn thức đến kì lạ. Cô ngước đôi mắt rơm rớm vì hạnh phúc của mình nhìn chồng đang đứng cạnh, anh cũng đồng cảm được với niềm vui của vợ, hiểu được khát khao mong ngóng lâu nay để nghe được tiếng gọi này. Dù không phải là con ruột nhưng cũng đủ khiến họ nguôi ngoai phần nào sự ao ước lâu nay.
Anh bước vào trong, ngồi lên giường rồi dang tay ra với cậu:
“Lại đây nào nhóc con, ba còn chưa được nghe con gọi tiếng ba nào đấy.”
Quả thật là như vậy, từ khi biết mình được nhận nuôi, cậu chỉ gọi Thu là mẹ và gọi chồng của Thu là chú Hùng. Từ nhỏ đến giờ, cậu chỉ nhận được tình yêu thương từ mẹ, chưa từng gọi ai bằng ba nên nhất thời không thể thích nghi ngay được. Nhưng bây giờ, cậu đã đến đây, là một thành viên trong gia đình họ. Cậu rất biết ơn vì điều đó, khi nghe Hùng nói vậy, cậu cũng không còn giữ khoảng cách mà sà vào lòng anh.
“Ba ơi!”
***
Từ ngày có một gia đình mới, Mỹ lúc nào cũng như chú chim nhỏ tươi vui. Ngày đi học, tối về phụ giúp ba mẹ những công việc nhà. Xong xuôi lại chăm chỉ ngồi vào bàn hoàn thành các bài tập trên lớp. Căn nhà nhờ có cậu cũng ấm cúng lên hẳn. Những áp lực về con cái của hai vợ chồng Thu đã vơi bớt đi nhiều, đã có lúc Thu nghĩ, không thể có con nhưng cô vẫn có Mỹ, đó đã là một đặc ân mà cuộc đời dành cho cô rồi.
Nhưng ai trong gia đình cô cũng biết sự có mặt của Mỹ là nhằm mục đích gì. Có một đứa bé ngoan ngoãn và lễ phép cũng chưa đủ để họ vơi đi mong mỏi có một giọt máu ruột thịt.
Sau ba tháng, khi ổn thỏa về tinh thần, hai vợ chồng Thu tiếp tục quay trở lại bệnh viện để thăm khám và thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm. Lần trước đã thất bại nên lần này mọi người ai nấy đều nuôi niềm tin về “phúc khí” mà Mỹ mang lại.
Bước đầu có được hai phôi khỏe mạnh, vào ngày chuyển phôi vợ chồng Thu đã rất hi vọng lần này sẽ được bế con trên tay.
Nhưng sau nhiều ngày chờ đợi, điều tuyệt diệu mà họ trông chờ vẫn không xảy ra. Liên tiếp hai phôi đều không thể làm tổ, nguyên nhân là do vấn đề miễn dịch và đào thải phôi của tử cung. Bác sĩ cuối cùng kết luận nếu không thể thụ thai tự nhiên, e rằng có làm bao nhiều lần thì cơ hội thành công cũng rất thấp.
Ước mơ và hi vọng tưởng chừng như một bức tường vững chắc của hai vợ chồng nay không còn chỗ để bám víu mà sụp đổ hệt một đống gạch vụn nát, họ ôm nhau khóc như mưa trong bệnh viện rồi buồn bã trở về.
Hôm ấy, Hùng rước Mỹ đi học về. Anh không còn tâm trạng mà hỏi han cậu như mọi hôm, Mỹ thấy lạ nhưng cũng ngoan ngoãn không làm phiền. Về đến nhà, cậu định sẽ đi khoe với Thu hôm nay đạt điểm cao trên lớp thì thấy bà ngoại đang ôm cô ở trong phòng, cô khóc gục trên vai bà mà không hề phát hiện sự có mặt của Mỹ.
Những tiếng nấc nghẹn ngào của Thu làm Mỹ bối rối, cậu đứng trước cửa chần chừ một chút, không biết nên đi vào hay trở ra. Và rồi cậu chọn đi ra ngoài, tuy rất tò mò không biết việc gì đang diễn ra nhưng cậu vẫn không dám lên tiếng hỏi.
Khi bắt gặp Hùng đang đứng trong bếp nhìn mình, cậu đã lấy hết dũng khí đi về phía anh.
“Ba ơi! Mẹ… làm sao vậy ạ?”
Anh thở dài nhìn cậu, thằng bé còn quá nhỏ, anh không biết phải giải thích như thế nào nên đành cười gượng gạo nói dối.
“Không sao đâu con. Mẹ buồn chuyện không tìm được việc ấy mà.”
Cậu ngây thơ gật đầu, cũng không thắc mắc thêm rồi xin phép vào phòng.
Nhiều ngày sau đó, bà ngoại đều ở lại chăm sóc cũng như động viên Thu. Mỗi ngày gặp cậu, bà chỉ đều cười rồi đi ngang qua, chứ không ôm hôn hay nựng yêu vào má cậu nhưng trước đây. Bà nội có đến thăm một lần nhưng trước nay vốn đều lạnh lùng với cậu, nên cũng không hỏi han cậu quá nhiều.
Mọi thứ dường như có sự thay đổi, tuy không quá rõ rệt nhưng cũng đủ để cậu nhận ra mọi người đang giữ khoảng cách với mình. Thu tuy vẫn yêu thương cậu nhưng lúc nào gương mặt cũng lộ ra vẻ phiền muộn. Còn Hùng gần đây thường xuyên đi sớm về khuya, lúc nào cũng trở về với cơ thể nồng nặc mùi rượu.
Rồi những trận cãi vã của hai vợ chồng diễn ra thường xuyên hơn, đỉnh điểm có lần cậu nghe Thu hét lên với chồng rằng cô muốn ly hôn.
Sự việc tiếp diễn cho đến một đêm, khi chuẩn bị đi ngủ thì Mỹ nghe tiếng đập phá cùng tiếng cãi nhau rất to. Cậu vùng dậy ra khỏi giường, mở hé cửa và lo lắng nhìn ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách mà một đống hỗn độn với những mảnh vỡ từ ấm ra nằm rải rác trên mặt sàn. Ngay sát cửa phòng cậu là khung ảnh hai vợ chồng mà Thu vô cùng yêu thích đang nằm lăn lóc. Cảnh tượng đã lâu không nhìn thấy, nay hiện hữu trước mặt, nỗi ám ảnh ấy dường như chưa một lần biến mất trong tâm trí của Mỹ. Tiếng khóc của Thu vang vọng trong không gian yên tĩnh đêm khuya khiến Mỹ sợ hãi.
Thu nấc lên một tiếng rồi hét lên với Hùng:
“Anh có thôi đi không? Anh định như vậy đến bao giờ?”
Hùng như mọi hôm vẫn say khướt, anh lạng quạng đứng không vững, tay chỉ thẳng vào Thu:
“Cái gì tôi cũng chiều theo ý cô, giờ thì hay rồi. Chẳng được cái gì cả.”
Thu dùng đôi mắt đầy uất hận nhìn Hùng:
“Chẳng phải ngay từ đầu là ý của mẹ anh hay sao? Giờ anh sao anh lại đổ lỗi cho tôi?”
“Cô… cô lại còn dám lôi cả mẹ tôi vào…”
Hùng với tay cầm cái lọ hoa trên bàn, định ném vào Thu. Ngay giây phút đó, tiếng hét của Mỹ vang lên đến chói tai:
“Không được.”
Nhanh như cắt, cậu tung cửa chạy ào ra ôm lấy Thu. Dù có phải chết cậu cũng không muốn thấy cô bị thương như mẹ của mình đã từng. Cậu đã không thể bảo vệ mẹ của mình nên nhất định không để mất đi mẹ thêm một lần nào nữa.
Và lần này cậu đã làm được, nhưng cậu vốn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, không hơn không kém. Lọ hoa vẫn không chút tình thương vụt ra khỏi bàn tay của Hùng mà bay thẳng vào đầu cậu. Chẳng mấy chốc, mái tóc vàng óng đã nhuộm đỏ một mảng lớn. Trước khi ngất đi, cậu còn lơ mơ hỏi Thu:
“Mẹ... có đau không?”