Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng - Sợ Cẩu Phập

[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng - Sợ Cẩu Phập

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
513
Điểm cảm xúc
1,025
Điểm
93
Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng

Tác giả: Sợ Cẩu Phập

Thể loại: trinh thám, tâm lý, giả tưởng

Số chương: ?

Cảnh báo độ tuổi: 18 tuổi

Giới thiệu:

Tin tức khu nghỉ dưỡng Hy Vọng mở cửa trở lại gây náo động dư luận.

5 năm trước, tại đây xảy ra 6 án mạng bao gồm: treo cổ, phanh xác, nhảy lầu, mổ bụng, độc rắn, độc nhện. Qua điều tra, cảnh sát xác nhận 6 vụ án không liên quan với nhau. Chỉ có một hung thủ đã bị bắt giữ, phán tù chung thân tên Đỗ Anh.

Bởi vì xảy ra 6 án mạng xảy ra cùng ngày trong một dãy nhà của khu nghỉ dưỡng và những nghi vấn không ai có thể giải đáp trong các vụ án, người ta tin tưởng rằng nơi đây đã bị nguyền rủa. Và khu nghỉ dưỡng Hy Vọng trở thành một trong những truyền thuyết đô thị nổi tiếng nhất khiến người tò mò, kinh sợ.

Chủ cũ đóng cửa khu nghỉ dưỡng, bỏ đi nơi khác. Nơi này trở thành bãi hoang, càng tạo cơ sở cho những câu chuyện quỷ dị ở đây. Cho tới khi nó rơi vào tay một người đàn ông tên Phạm Dương, sự chú ý của khu nghỉ dưỡng lại được thổi bùng lên một lần nữa.

Đêm trước ngày chính thức mở cửa đón khách, Phạm Dương tuyên bố bản thân đã giải đáp được toàn bộ bí ẩn của 6 án mạng năm đó. Và thông báo trước truyền thông về việc kết hợp với một đạo diễn chương trình thực tế để vạch trần sự thật chân chính.

Khiến người khác càng bất ngờ hơn là hắn đã gửi lời mời tham gia ngay trong bữa tiệc với một người mẫu kiêm ca sĩ nổi tiếng Hạ Ánh, một chủ tịch tàn tật Lâm Lang, con trai chủ tịch Lâm Ngọc tính tình quái gở, chủ cũ của khu nghỉ dưỡng Thâm Tiền, chủ tịch Từ Nhẫn,…

Từ đây sự thật bắt đầu vén màn…

...

Có người nói:

“Hãy tặng tôi một bó hoa cúc vàng vào lần tiếp theo ta gặp nhau…”
Link thảo luận - góp ý: Nhà Sợ Cẩu Phập
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
513
Điểm cảm xúc
1,025
Điểm
93
Chương 1: Lời mời

“Đoàng” một tiếng, thế giới trước mắt người đàn ông đột ngột chuyển màu đỏ tươi.

Thời gian trong tâm trí gã bỗng kéo chậm lại. Người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được đám đông nhốn nháo xung quanh nhưng cơ thể thì không nghe theo không chế ngã xuống.

Tầm mắt mờ dần của gã bỗng va phải một đoá hoa dại màu vàng nhỏ.

Phịch!

Thân xác nặng nề đập xuống bùn đất trong mưa làm nước đen bắn lên. Đôi mắt người nọ vẫn hướng về phía đoá hoa dại màu vàng nhỏ kia.

Tí tách! Rào!

Mưa từ nhỏ giọt nhanh chống đổ ào ạt như muốn xoá hết toàn bộ dấu vết của người nọ, cũng ngăn cản tầm mắt của gã những giây phút cuối cùng.

Rào!

Rào!



1 tháng trước.

Trong một căn phòng trang trí màu xanh nhạt, cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa bị gió thổi lung lay, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần tây cùng áo len màu cà phê sữa ngồi chăm chú vẽ tranh.

Làn da vì ít khi ra ngoài có vẻ tái nhợt, nhìn thấy rõ mạch xanh. Người nọ động tác chậm rãi, mái tóc đen rũ xuống, môi mím chặt.

Phía sau lưng hắn, cánh cửa đang đóng “rắc” một tiếng từ từ mở ra, theo sau đó là tiếng bánh xe lăn trầm đục.

Người đàn ông vẫn đưa lưng về phía người vừa tiến vào phòng, dùng chất giọng ấm áp lại suy sút lên tiếng.

“Có việc?”

Trên xe lăn là một người đàn ông anh tuấn, chững chạc, chân mày luôn chau lại trông có vẻ cau có, khắc nghiệt nhưng ánh mắt nhìn về phía người đang vẽ tranh thì lại ôn hoà hẳn đi.

“Đúng vậy.”

Giọng nói của người đàn ông ngồi xe lăn lại có vẻ tang thương hơn bề ngoài của ông ta. Lâm Lang xoa bộ phận cảm biến, điều khiển xe lăn tiến lại gần Lâm Ngọc, không nhanh không chậm mở miệng nói.

“Có thư mời dự tiệc gửi tới, là mời cả cha và con. Cha muốn nói với con một tiếng.”

“Tôi không thích dự tiệc, bình thường cha cũng không hỏi tôi những chuyện này mà. Bữa tiệc lần này có gì đặc biệt sao?”

Lâm Ngọc như thường lệ đáp.

Lâm Lang quan sát dáng vẻ của hắn, không biết nghĩ tới điều gì, nói tiếp.

“Thư mời là từ Phạm Dương.”

Lâm Ngọc động tác rốt cuộc dừng lại, mày hơi nhíu nói.

“Phạm Dương? Là người gặp tai nạn giao thông cùng cha 5 năm trước?”

“Đúng vậy, cậu ta mời chúng ta đến tham gia bữa tiệc chúc mừng khu nghỉ dưỡng Hy Vọng chuẩn bị chính thức mở cửa trở lại.”

Lâm Lang gật đầu, nói thêm.

Lâm Ngọc quay đầu nhìn ông, gương mặt anh tuấn có vài phần giống Lâm Lang nhìn thật kỹ ông. Màu mắt của hắn rất đậm, nhìn qua như hai giếng cổ sâu không thấy đáy.

Không gian yên tĩnh trong chốc lát, Lâm Ngọc mới hỏi.

“Vậy cha có muốn tôi đi không?”

Lâm Lang liếc mắt đến bức tranh Lâm Ngọc đang vẽ dở, lãng tránh, đáp.

“Tuỳ con quyết định.”

Lâm Ngọc vì thế hơi cúi đầu, thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, hắn bình thản nói.

“Nếu là Phạm Dương, vậy thì tôi sẽ đi. Tôi phải cảm ơn anh ta năm đó đã cứu cha thật tốt mới được.”

Nghĩ đến điều gì, hắn khẽ cong môi.

“Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng… đúng là một địa điểm tốt…”

Lâm Ngọc lẩm bẩm. Lâm Lang ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Bên ngoài cửa sổ, không biết có đám mây lớn nào bay ngang qua che mất đi ánh mặt trời. Lâm Lang há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi sắc mặt thay đổi, trở thành bộ dạng khắc nghiệt thường ngày. Ông bảo.

“Tốt, một lát nữa trợ lý của cha sẽ mang thiệp và đồ đến cho con. Không còn chuyện gì nữa, cha cũng không quấy rầy con.”

Nói rồi ông điều khiển xe lăn hướng về cửa ra vào. Lâm Ngọc liếc mắt theo chiếc xe của ông. Giữa bọn họ thật khó để nhìn ra quan hệ cha con.



Ở một nơi khác, một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm diễm lệ cũng nhận được thư mời dự tiệc từ người đại điện. Hạ Ánh hôm nay có lịch trình, vừa về tới nhà, còn chưa kịp tẩy trang. Tay cô cầm lấy thư mời mở ra xem, móng tay đỏ tươi xinh đẹp làm nổi bật làn da được bảo dưỡng kỹ càng của cô.

“Em thật sự sẽ đi dự cái bữa tiệc này sao?”

Người đại diện của Hạ Ánh là một người phụ nữ dáng vẻ tinh anh, nhíu mày lắc đầu không đồng ý với Hạ Ánh.

“Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng đứng top 1 những nơi ma ám nổi tiếng ở tỉnh T này. Không chỉ từng chết 6 mạng người trong cùng một ngày mà còn có đủ loại tin đồn yêu ma quỷ ám khác. Một nữ ca sĩ nổi tiếng cả nước như em đến đó làm gì chứ? Chúng ta cũng không thiếu công việc hay cần tìm thêm tài nguyên.”

Người đại diện của Hạ Ánh thật sự không hiểu ý định của cô là gì. Đối với ngôi sao đang nổi tiếng như Hạ Ánh, đến một nơi nhiều điều tiếng như khu nghỉ dưỡng Hy Vọng kia không chỉ không có ích cho sự nghiệp của cô mà thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cảm quan của quần chúng về bản thân Hạ Ánh, bất lợi với danh tiếng của cô.

Hạ Ánh trước sự lo lắng của người đại diện gấp thư mời lại nói.

“Bữa tiệc này em không thể từ chối được.”

Hạ Ánh mỉm cười, đôi môi tô son đỏ cong lên làm cô trông càng xinh đẹp.

“Chị Lan có thể không biết, ngài Lâm hôm đó cũng sẽ đến…”

Nói rồi cô khẽ cúi đầu ngượng ngùng. Người đại diện hiểu rõ Hạ Ánh, biết cô là hướng về cái người gọi là “ngài Lâm” kia.

Từ 5 năm trước Hạ Ánh vô tình gặp được chủ tịch tập đoàn Từ Ngọc thì bắt đầu rơi vào lưới tình với người nọ, thậm chí có thể nói là điên cuồng theo đuổi không cần giá, thậm chí khi ngài Lâm Lang gặp tai nạn bị liệt nửa người cũng không từ bỏ, có thể nói là một tấm si tình khiến người cảm động.

Nhưng mấu chốt khiến người đại diện đau đầu đó là Lâm Lang không chấp nhận Hạ Ánh! Người ta đã nhiều lần từ chối nhưng Hạ Ánh suốt 5 năm vẫn đeo bám không bỏ làm người chị như cô ta cũng không muốn nhìn thẳng.

Ngoại giới đều đồn thổi Hạ Ánh là người tình được Lâm Lang bao dưỡng nhưng sự thật không phải như vậy.

Biết được lý do, người đại diện cuối cùng cũng hiểu tại sao Hạ Ánh lại muốn tham dự cái bữa tiệc ở nơi ma ám kia. Cô ta thật sự không hy vọng Hạ Ánh sẽ đến đó. Đáng tiếc là người đại diện cũng không thể quyết định thay Hạ Ánh. Nếu Hạ Ánh đã muốn đi thì cô ta thế nào cũng không cản được.

Ở một góc mà người đại diện không nhìn tới, thiếu nữ rơi vào tình yêu Hạ Ánh xoay người, trong mắt là lạnh lùng cùng chán ghét.

Phạm Dương... khu nghỉ dưỡng Hy Vọng… cô thật không muốn nghĩ tới đám người kia…



Tại một căn biệt thự nọ.

“Ai đi tới cái nơi xui xẻo đó chứ! Ông mày không đi!!!”

Một người đàn ông trung niên bụng bia bực tức đập tiếp thiệp mời xuống bàn gỗ. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong quá khứ, đồng tử trong mắt ông ta rung rung.

Thâm Tiền quyết định sẽ không tới nơi đó một lần nào nữa.

Bỗng điện thoại trên bàn rung lên, nhạc chuông quen thuộc xuất hiện. Người đàn ông trung niên chần chừ bắt máy. Nghe thấy những gì người bên kia đầu dây nói, trước mắt ông ta tối sầm lại.



Bắt đầu từ ba ngày trước, khi tin tức khu nghỉ dưỡng Hy Vọng chuẩn bị mở cửa chào đón khách xuất hiện thì cụm từ “khu nghỉ dưỡng Hy Vọng” trở thành top tìm kiếm cũng như thảo luận trên khắp tất cả các diễn đàn, trang mạng nước V. Tại tỉnh T, nơi mà khu nghỉ dưỡng toạ lạc càng đồn đãi kịch liệt hơn cả.

Lý giải vì sao chuyện này xảy ra thì phải quay về 5 năm trước, tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng này đã xảy ra 6 án mạng ly kỳ. Tất cả người chết đều là khách đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập khu nghỉ dưỡng và họ ở chung một khu nhà.

Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng được thiết kế phân thành nhiều khu, mỗi khu sẽ có 7 gian nhà nhỏ độc lập quay quần cùng nhau, đánh số từ 1 đến 7, không có số 4, thay vào đó là một gian nhà to như nơi sinh hoạt chung cho du khách trong cùng khu phòng. 5 năm trước, chỉ trong một ngày, toàn bộ người thuê khu phòng đánh chữ D của khu nghỉ dưỡng đều chết, mỗi cái chết còn không giống nhau!

Người thì chết treo cổ, người thì bị phanh xác, người thì bị đuối nước, người thì bị mổ bụng, người chết vì độc rắn, người chết vì độc nhện. Trong đám người chết có nữ diễn viên nổi tiếng, có ông chủ buôn bán nội thất,… nhiều người là người có tiếng nói ở tỉnh T vì thế sự việc này nhận được sự chú ý vô cùng lớn.

Năm đó có rất nhiều tin tức thật giả về 6 án mạng kia. Trong tất cả 6 vụ án, cảnh sát cũng chỉ cho ra thông báo chính thức về hung thủ của một vụ án, đó là vụ án có nạn nhân bị phanh xác. Những vụ án còn lại đều chưa có một lời giải thích cụ thể nào khác.

6 án mạng của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng ám ảnh người dân địa phương một thời. Người ta sợ hãi đến mức không ai dám đến khu nghỉ dưỡng nữa, chủ cũ nơi đây phải đóng cửa, rao bán đất rồi bỏ đi xứ khác. Khu nghỉ dưỡng vẫn luôn bị bỏ hoang suốt 5 năm nay. Bởi vậy biết có kẻ to gan nhúng tay vào nơi tà ma này, ai cũng sửng sốt.

Nhất thời truyền thuyết về khu nghỉ dưỡng Hy Vọng năm đó lại bị người dân đào lên phân tích, đồng thời còn điểm danh cả kẻ gan to bằng trời, chủ mới của khu nghỉ dưỡng, Phạm Dương.

Các công ty truyền thông nhận được thiệp mời dự tiệc từ Phạm Dương ngửi được mùi tin ngon, tất cả đều đến, không có ai từ chối. Vì vậy đêm tiệc trước ngày mở cửa chính thức của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng được đám người có tâm hóng hớt ví như chó ngó xương.

Mà ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, người đàn ông được người ta gọi là kẻ điên, người bạo gan - Phạm Dương đang bắt chéo chân, tựa lưng trên ghế sô pha, mỉm cười xem báo cáo số liệu trên điện thoại.

“Càng náo nhiệt càng tốt. Khi ánh sáng đủ lớn, đêm tối cũng sẽ biến thành ban ngày…”

Người đàn ông cao lớn, mái tóc đen dài qua mí mắt vuốt ra sau lộ ra cái trán cao. Đôi mắt dài, nhạt màu hơi híp lại theo nụ cười của hắn ta.

Phạm Dương đang rất vui vẻ, bởi vì hắn ta biết hắn ta sắp gặp được người hắn ta luôn phác hoạ trong tâm trí suốt 5 năm qua.

Tên sát nhân kiêu ngạo của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng.



Chớp mắt, ngày diễn ra bữa tiệc đã đến.

Chiều hôm đó, tại nhà Lâm Lang.

Lâm Ngọc sắc mặt nhàm chán đứng trước gương điều chỉnh chiếc cà vạt đỏ. Hắn mặc một bộ vest trắng, phối hợp với làn da trắng bệnh hoạn của hắn trông không giống người thật.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói cẩn thận thăm dò của người đàn ông.

“Anh có thể vào được chứ?”

Lâm Ngọc người cũng không dịch chuyển một chút, suy sút bảo.

“Vào đi.”

Cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen bước vào. Người nọ mọi mặt chỉnh chu, kết hợp với ngũ quan anh tuấn sắc bén khiến người vừa liếc qua đều khó rời mắt. Chỉ có một điểm đáng tiếc đó là bên tai trái của anh ta có một vết sẹo khiến vành tai không trọn vẹn như bên tai phải.

Lâm Vinh ánh mắt ôn hoà nhìn em trai của mình.

“Cũng đã lâu rồi em không ra ngoài, anh sợ em quên nên đã chuẩn bị túi thuốc cho em. Anh biết em đi cùng cha, sẽ có trợ lý đi cùng nhưng em cũng phải biết tránh nơi quá đông người có biết chưa.”

Nói rồi anh ta đưa một cái túi rút nhỏ in hình con heo hoạt hình đang ngáp cho Lâm Ngọc. Lâm Ngọc ghét bỏ thẩm mỹ của anh ta nhưng vẫn giơ tay nhận lấy.

“Em biết rồi.”

Lâm Vinh gương mặt hiện rõ sự vui vẻ khi được đáp lại. Nhưng rồi anh ta vẫn lo lắng cho Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ. Lần đầu tiên anh ta gặp Lâm Ngọc thì hắn vẫn luôn trông rất yếu ớt. Mặc dù khả năng tự chủ của Lâm Ngọc rất tốt, nhận thức rõ bệnh của mình, cũng rất yêu quý bản thân nhưng Lâm Vinh vẫn không yên tâm mỗi khi Lâm Ngọc ra ngoài. Trong đầu anh ta nghĩ tới việc sẽ cử thêm người đi theo cha cùng em trai đến bữa tiệc. Ngoài miệng lại nhắc tới chuyện chữa bệnh cho Lâm Ngọc.

“Nếu phẫu thuật sớm, có lẽ em sẽ mau khoẻ hơn. Nhưng cha quá cẩn thận, ông ấy không dám đánh cược. Lần này khi anh về, anh nhất định sẽ thuyết phục ông ấy cho em trị tim.”

Lâm Vinh ánh mắt kiên định. Anh ta luôn muốn trị tim cho Lâm Ngọc, bọn họ hoàn toàn đủ khả năng làm chuyện đó nhưng cha nuôi cứ chần chừ không quyết. Anh ta biết cha nuôi rất yêu quý Lâm Ngọc, phẫu thuật ở tim luôn tồn tại nguy hiểm, có lẽ ông không dám mạo hiểm tính mạng của hắn dù chỉ một chút nhưng với Lâm Vinh khác. Anh ta biết độ tuổi càng lớn thì bệnh của Lâm Ngọc càng khó can thiệp. Nếu bọn họ có năng lực, anh ta nghĩ không có lý do gì bọn họ lại không làm.

Lâm Ngọc nghe Lâm Vinh hứa hẹn, liếc mắt nhìn anh ta. Hắn nghĩ trong lòng.

Có khi ông ta chỉ không muốn chữa cho hắn mà thôi…

Lâm Ngọc có một thoáng thất thần. Lâm Vinh luôn chú ý hắn đã nhận ra. Anh ta lo Lâm Ngọc buồn Lâm Lang nên nói sang chuyện khác.

“Bởi vì có việc gấp phải bay ra nước ngoài nên anh không thể đi dự tiệc chung với em và cha, thật đáng tiếc! Em có muốn anh mang quà gì về cho em không?”

Lâm Ngọc hồi thần, cũng làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Hắn nghĩ đến tương lai mà Lâm Vinh trở về, ắt hẳn cũng phải hơn một tháng sau. Trong đầu hắn có một chốc trống rỗng.

Lâm Ngọc bỗng trịnh trọng nói.

“Vậy thì anh…”

Hắn nghĩ mình sẽ rất vui khi được nhận “món quà” đó.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
513
Điểm cảm xúc
1,025
Điểm
93
Chương 2: Chương trình “Truy lùng dấu vết”

Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng.

Lâm Ngọc sau khi bước xuống xe, có chút bất ngờ nhìn hiện trường ồn ào trước mặt.

Người đi dự tiệc thật sự đông nhưng trên tay bọn họ đều là máy quay, đèn chụp,… dụng cụ tác nghiệp truyền thông. Người trông đàng hoàng dự tiệc như Lâm Ngọc có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Trợ lý đẩy xe lăn của Lâm Lang cũng kinh ngạc ra tiếng.

“Phóng viên nhiều quá!”

Hiện trường dễ khiến người ta hiểu nhầm thành buổi họp báo ra mắt một bộ phim điện ảnh.

Lúc này một giọng nói vang lên giải thích với bọn họ.

“Thật ngại quá, bởi vì danh tiếng khu nghỉ dưỡng không tốt mà tôi cũng chỉ là một người mới trong giới kinh doanh nên hầu hết thư mời tôi gửi đi đều không được đáp lại. Tôi không ngờ các vị lại có thể đáp ứng đến dự bữa tiệc của tôi, Phạm Dương tôi vô cùng cảm kích.”

Người đàn ông vừa xuất hiện đúng là Phạm Dương, hắn ta mỉm cười chào hỏi đám người Lâm Lang. Tầm mắt Lâm Ngọc đặt trên người hắn ta thầm đánh giá. Hắn chủ động giơ tay ra, mỉm cười đáp lại, bảo.

“Người phải nói cảm kích phải là tôi mới đúng. Tôi tên là Lâm Ngọc, là con trai của người được anh cứu năm năm trước, rất hân hạnh được gặp anh.”

Phạm Dương hơi ngẩn ra một lúc nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, bắt lấy tay Lâm Ngọc.

“Thì ra cậu chính là con trai của anh Lang, rất vui được gặp cậu. Tôi với cha cậu là anh em kết nghĩa, chuyện năm đó cũng là việc tôi nên làm, cậu không cần để trong lòng. À, nếu theo vai vế, cậu có thể gọi tôi một tiếng chú Dương.”

Lâm Ngọc lúc này chỉ cười, buông tay hắn ta.

Một gã khó chịu, Lâm Ngọc nghĩ.

Lâm Lang lên tiếng cắt ngang bọn họ.

“Chuyện gì ra chuyện đó. Cậu đã giúp tôi, chúng tôi nhất định phải biết ơn, sau này chuyện kinh doanh có gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói, chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

Phạm Dương lắc đầu cảm thán.

“Anh quả nhiên không thay đổi gì cả.”

Ánh mắt hắn ta thoáng híp lại, thâm ý, khó bị người phát hiện.

“À, tôi hậu đậu quá, lẽ ra tôi không nên để mọi người đứng đây nói chuyện mới phải, mời mọi người vào trong.”

Phạm Dương ra vẻ áy ngại dẫn đám người Lâm Ngọc vào đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc.

Lâm Ngọc chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình nên nhất thời có chút thất thần.

Bỗng hắn nghe được tiếng kinh hô từ đám người ở phía sau lưng.

Lâm Ngọc theo bản năng bước sang trái một bước, nhẹ nhàng né tránh.

Từ sau lưng hắn một bóng dáng màu đỏ lướt qua, tới đứng trước mặt Lâm Lang.

“Ngài Lâm, thật trùng hợp, không ngờ ngài cũng ở đây.”

Giọng nói dịu dàng mang theo kinh hỉ vang lên. Lâm Ngọc trí nhớ tốt, không cần nâng đầu cũng biết người tới là ai.

Hạ Ánh mặc chiếc váy đỏ, mái tóc đen dài hơi xoăn lại phủ qua vai, một cái nghiêng đầu, một cái liếc mắt đều hấp dẫn tầm mắt của người khác. Không hổ danh là nữ thần được nhiều người mến mộ.

Lúc này cô ta đang cúi người, mỉm cười nói chuyện với Lâm Lang đang ngồi trên xe lăn. Lâm Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta. Đối với người có tin đồn là tình nhân được cha hắn bao dưỡng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Lâm Lang biểu hiện cũng không khác hắn là bao, đơn giản gật đầu xem như chào hỏi.

Hạ Ánh lại có vẻ vô cùng vui mừng khi được Lâm Lang đáp lại. Cô ta đi chung với đám người Lâm Ngọc vào trong, đối với Lâm Lang thì luôn miệng không dừng. Đám người truyền thông mai phục ở chỗ này đương nhiên sẽ không bỏ qua tin tức sốt dẻo này, hưng phấn đuổi theo.

Phạm Dương dẫn bọn họ đến đại sảnh to lớn. Âm nhạc du dương vang lên, rốt cuộc có bóng dáng của một bữa tiệc thông thường.

Phạm Dương từ biệt bọn họ đi đón người khác. Lâm Ngọc cùng Lâm Lang ngồi ở một góc bữa tiệc chậm rãi dùng trà bánh. Lâm Lang đưa quả quýt bản thân bóc sẵn cho Lâm Ngọc hỏi.

“Nhàm chán sao?”

Lâm Ngọc nhận lấy nhưng không trả lời. Lâm Lang lúc này mới hạ giọng nói.

“Lẽ ra con không nên đến, ở nhà sẽ tốt hơn.”

Trợ lý ở một bên cảm thán chủ tịch quá cưng chiều cậu chủ Lâm Ngọc.

Tuy nhiên lời của Lâm Lang rơi vào tai Lâm Ngọc lại có thâm ý khác. Hắn bỗng mỉm cười nhưng mỉa mai, đáp.

“Tới cũng đã tới rồi, nói chuyện đó cũng vô ích. Hơn nữa tôi cảm thấy kịch vui còn ở phía sau, tôi có thể chờ được. Cha không cần “lo lắng” cho tôi đâu.”

Trợ lý cảm thấy lời nói của Lâm Ngọc quái quái nhưng không biết là kì quái ở điểm nào. Anh ta là lần đầu tiên tiếp xúc Lâm Ngọc. Những tin đồn Lâm Ngọc thích làm phá gia chi tử thì anh ta không chắc chắn lắm. Nhưng chuyện Lâm Ngọc kiêu ngạo, lập dị thì hiện tại anh ta chắc chắn là thật.

Lâm Lang không biết nên làm gì với hắn, mày ông nhíu lại. Lúc này Hạ Ánh đi chọn xong đồ ăn đã quay trở lại, ngồi xuống ghế gần Lâm Lang mỉm cười hỏi ông có muốn ăn gì không.

Lâm Lang không để ý cô ta. Ngược lại là Lâm Ngọc, hắn bỗng tò mò nhìn qua Hạ Ánh, nói.

“Để tham gia bữa tiệc hôm nay chắc cô phải chuẩn bị nhiều thứ lắm nhỉ? Chẳng hạn như tâm lý…”

Hạ Ánh nụ cười cứng lại trong chốc lát. Cô ta giả bộ ngây ngốc đáp.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Tương tự như trợ lý, Hạ Ánh cũng chẳng tiếp xúc gì Lâm Ngọc. Nhưng mỗi lần cô ta gặp hắn đều thấy không thoải mái. Càng khó chịu là vì lấy lòng Lâm Lang, cô ta không thể không lấy lòng Lâm Ngọc, Hạ Ánh không dám để lộ chút phản ứng mặt trái nào.

Lâm Ngọc lơ đãng đáp.

“Cô giấu cũng sâu lắm đấy.”

Hạ Ánh trong lòng bỗng bất an.

Lâm Ngọc rất thưởng thức bộ dáng này của cô ta. Hắn mỉm cười.

“Ý tôi là người đại diện của cô, cô có vẻ không sợ cô ta tức giận.”

Hạ Ánh không phân biệt được lời hắn nói là thật hay giả. Tuy nhiên cô ta cũng mượn bậc thang này mà leo, một bộ có uỷ khuất đáp.

“Cậu đừng nhắc nữa, người đại diện của tôi thật sự rất giận đấy. Tôi còn lo không biết sau khi về nhà sẽ gặp chuyện gì nữa.”

Lâm Lang nghi hoặc nhìn Lâm Ngọc trò chuyện cùng Hạ Ánh.

Không khí giữa bọn họ sau đó trở nên gượng gạo kì quặc. Trợ lí ngồi gần đó bồn chồn không nói hết.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ nhìn thấy Phạm Dương lên sân khấu phát biểu về việc mở cửa khu nghỉ dưỡng Hy Vọng vào ngày mai.

Chết lặng vỗ tay, nâng ly chúc mừng.

Đám phóng viên chờ không được, khi Phạm Dương vừa kết thúc bài phát biểu lập tức xông lên hỏi han liên hồi. Hiện trường nhất thời hỗn loạn, Phạm Dương phải ra hiệu mọi người bình tĩnh lại, rồi điểm danh trả lời từng vấn đề một.

“Ngài Phạm, cho hỏi ngài có suy nghĩ gì về 6 án mạng xảy ra tại đây vào 5 năm trước?!”

“Tại sao ngài không đổi tên của khu nghỉ dưỡng mà vẫn giữ cái tên Hy Vọng? Thưa ngài!”

Phạm Dương mỉm cười thong dong trả lời bọn họ.

“Để nói tại sao tôi giữ lại cái tên khu nghỉ dưỡng Hy Vọng này thì thứ nhất, đây là một cái tên đẹp, thứ hai là vì…”

Hắn ta dừng lại trong chốc lát.

“Đây là cái tên có ý nghĩa quan trọng với cuộc đời tôi, thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ chuyện cá nhân.”

Đám phóng viên không hài lòng với câu trả lời này lắm nhưng không chờ bọn họ moi móc sâu hơn thì Phạm Dương đã nói tiếp.

“Còn về chuyện án mạng 5 năm trước thì tôi tin nó sẽ không cản trở gì về việc tôi kinh doanh khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, ngược lại nó còn là bước đệm lớn để tôi mang khu nghỉ dưỡng Hy Vọng trở lại địa vị đứng đầu của nó trong giới như trước khi án mạng xảy ra…”

Đám đông nín thở, cố gắng hiểu những gì Phạm Dương nói.

Là như những gì họ nghĩ tới ư!!!

Rất nhiều người nhanh nhạy đã ngờ ngợ ra ý định của Phạm Dương, đồng thời cũng thấy chấn động trong lòng.

Phạm Dương nói tiếp.

“Tại đây, tôi cũng có một thông báo quan trọng muốn nói với tất cả mọi người. Đó là tôi đã tìm ra hung thủ của 6 án mạng 5 năm trước và quyết định thực hiện một chương trình thực tế mang tất cả mọi người khám phá thủ pháp gây án, cũng như danh tính thật sự của hung thủ!”

Đám đông hít một hơi thật sâu. Sau đó là ánh đèn flash che trời lấp đất ùa tới.

Phạm Dương vẫn như cũ mỉm cười, không hề e ngại.

“Tên của chương trình đó sẽ là “Truy lùng dấu vết”. Và tôi cũng trịnh trọng mời những vị khách có mặt ngày hôm nay sẽ tham gia chương trình với tư cách khách mời chung với tôi.”

Hắn vừa dứt lời, đèn flash liền chiếu đến quan khách dưới sân khấu, không bỏ sót một ai, kể cả đám người Lâm Ngọc ở trong góc khuất.

Hạ Ánh suýt chút nữa buông lời thô tục. May mà kinh nghiệm hành nghề lâu năm đã ghì cô ta lại kịp thời.

Tên này đúng là điên rồi!!!

Không chỉ Hạ Ánh, rất nhiều người có mặt ở đây đều đang gào thét trong lòng.

Kẻ điên! Đúng là kẻ điên!!!

Nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận bọn họ cũng rất phấn khích trước ý tưởng điên rồ của hắn ta.

Lâm Ngọc ban đầu hơi ngớ người sau đó “phụt” một tiếng, cười to.

Xuất sắc! Xuất sắc!!

Vở kịch này quá xuất sắc!

Không uổng công hắn đến đây.



Sáng hôm sau, tin tức chương trình “Truy lùng dấu vết” tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng xuất hiện ở khắp mọi nơi, cùng với đó là hình ảnh khách mời tham gia bữa tiệc được Phạm Dương “trịnh trọng” mời tham gia chương trình với đủ mọi biểu cảm khác nhau.

Đám đông hóng chuyện muốn biết liệu ai sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu nhiệt tình này của Phạm Dương, ai sẽ muối mặt không tham gia.

Tại nhà Lâm Lang.

Lâm Ngọc ngồi vẽ tranh ở trong phòng. Chợt nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày trước, hắn mỉm cười.

“Nước đi cao đấy.”

Người đàn ông thấp giọng lẩm bẩm.

Dù người ở bữa tiệc đó có tham gia chương trình kì lạ kia hay không thì tất cả đều đã bị chú ý, không bỏ sót người nào.

Hắn kéo một đường đen trên bức tranh vẽ bầu trời chiều của mình.

Bên cạnh bảng vẽ, một sấp tài liệu được đặt ngay ngắn. Tờ trên cùng có dán ảnh một gã đàn ông trung niên bụng bia, điền tên “Thâm Tiền”.

Tại một căn phòng khác, Lâm Lang ngồi trên giường, nghe thư ký báo cáo những vấn đề quan trọng của công ty cần ông ra mặt.

Lâm Lang có chút thất thần. Tầm mắt của ông rơi xuống bức hình đặt trên bàn.

Trong bức hình, một người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười. Màu mắt của người đó nhạt gần như xám, mặc một chiếc váy cưới, nhìn thẳng ống kính. Lâm Lang ảo tưởng người đó đang nhìn tới ông, trái tim bỗng thắt lại.

Từ Tâm…

“Chủ tịch…”

Tiếng của thư kí làm Lâm Lang hồi thần. Ông đâu ra đó giải quyết từng chuyện. Sau khi thư kí rời đi thì trợ lý theo lệnh của Lâm Lang bước vào. Anh ta hỗ trợ Lâm Lang làm kiểm tra sức khoẻ hàng ngày. Lâm Lang hỏi anh ta.

“Lâm Ngọc hiện tại đang làm gì?”

Trợ lý nhanh chóng đáp.

“Dạ, cậu chủ đang vẽ tranh trong phòng như thường lệ ạ.”

Lâm Lang trầm ngâm một lúc, phối hợp với trợ lý mang máy đo huyết áp.

Tay còn lại theo thói quen lúc suy nghĩ, gõ nhịp ngón trỏ trên đệm mềm.

“Mấy ngày qua nó có làm gì khác thường không?”

Trợ lý động tác dừng lại một lúc, rồi đáp.

“Dạ, cậu ấy có bảo người điều tra danh sách khách mời tham gia bữa tiệc ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng hai ngày trước. Còn…”

Anh ta khó xử, lúng túng nói hết câu.

“Còn gửi thư bảo rằng sẽ tham gia chương trình thực tế mà ngài Phạm tổ chức ạ.”

Anh ta thấp thỏm trong lòng, cũng cảm thấy khó hiểu trước hành động của Lâm Ngọc. Lâm Lang lại như đã biết trước, không hề ngạc nhiên. Chỉ có vẻ mệt mỏi “ừ” một tiếng. Rõ ràng mới bốn mươi mấy tuổi, người đàn ông này lại như cây khô chết dần.

Trong mắt Lâm Lang thoáng qua sát ý cùng khổ sở phức tạp.

Vốn đã biết trước… nhưng khi ngày này tới, ông ta vẫn không thể chấp nhận nổi…

Nếu người ở đây, ở tại thời điểm này là Từ Tâm… liệu nàng sẽ tha thứ cho ông ta chứ…



Chớp mắt, lại hai ngày nữa trôi qua.

Tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng.

Tất cả nhân viên cùng người đồng ý tham dự đều tề tụ đầy đủ.

Chương trình “Truy lùng dấu vết” chính thức mở máy.
 
Top