Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng - Sợ Cẩu Phập

[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng - Sợ Cẩu Phập

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
534
Điểm cảm xúc
1,123
Điểm
93
Chương 10: Một góc của quá khứ

“Chuyện này là sao vậy, đạo diễn?”

Nam Thần ôm ba lo của mình khó hiểu hỏi. Nhóm Rình Rập của bọn họ cùng Hoa Hồng đang ở trên xe buýt, còn xe đi tới đâu thì đám người Nam Thần không biết. Đạo diễn Trường Trí ngồi băng ghế đằng trước bọn họ. Trong xe có rất nhiều người, Nam Thần nhận ra bọn họ là nhân viên chương trình. Tính luôn cả ba chiếc xe chạy chung đường với bọn họ, Nam Thần đoán toàn bộ nhân viên của đoàn đã ở đây hết.

“Chúng tôi không phải cần quay phần cuối của chương trình sao? Còn thân phận hung thủ thực sự của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng? Chúng tôi cũng không được biết luôn à?”

Nam Thần bỗng thấy bất an, những chuyện đang xảy ra hoàn toàn khác với nội dung chương trình đã phổ biến trước đó. Sáo Đinh ngồi kế bên cậu ta cười gượng tiếp lời.

“Chẳng lẽ mọi người còn tính làm phần 2. Để dành danh tính của hung thủ hấp dẫn người xem phần sau hả?”

Người ngồi trong xe đồng loạt quay đầu nhìn cậu ta.

Sáo Đinh giật mình. Cậu ta cúi đầu ũ rũ nói.

“Úi… Tôi lỡ lời, xin lỗi…”

Trường Trí “hừ” một tiếng, giơ nắm đấm với bọn họ, nặng nè đáp.

“Nếu các cậu muốn tiếp tục cuộc sống bình thường của mình thì đừng hỏi gì cả. Biết càng nhiều, chết càng nhanh, rõ chưa!”

Ba người nhóm Rình Rập vội gật đầu liên hồi. Bọn họ hoàn toàn bị dáng vẻ côn đồ của Trường Trí doạ sợ.

Hoa Hồng lúc này bỗng bật cười. Cô tóm lấy nắm đấm của Trường Trí đè nó xuống.

“Ông nghĩ mấy đứa trẻ này hiện tại còn có thể đứng ở ngoài cuộc được à?”

Trường Trí sắc mặt khó coi.

“Bởi vậy tôi mới nói không muốn Phạm Dương tuyển thêm người ngoài! Rõ phiền phức!”

Hoa Hồng ánh mắt dịu dàng nhìn ông ta.

“Tôi biết ông mềm lòng mà.”

Trường Trí nổi da gà, giật tay của mình lại.

“Thu hồi dáng vẻ từ bi giả tạo của cô lại đi! Cô làm tôi thấy ớn quá!”

Hoa Hồng tiếng cười càng lớn.

“Được rồi, tôi sẽ không chọc ông nữa.”

Nói rồi, cô vẫy tay ra hiệu với đám người Nam Thần.

“Trước khi kể cho các cậu nghe hết mọi chuyện, tôi muốn trịnh trọng xin lỗi vì đã cuốn các cậu vào chuyện không may này.”

Nam Thần cùng Sáo Đinh quay mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu gì hết. Ngược lại Vũ Vọng vẫn dáng vẻ bình tĩnh, thong thả chà lau máy chụp hình của mình. Không như hai người Sáo Đinh hay Nam Thần, khi Vũ Vọng biết mình phải đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng thì cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Đó sẽ là một câu chuyện dài…”

Hoa Hồng vừa nói vừa vén tóc ra sau tai để lộ một vết sẹo lồi lõm kéo dài.

Nam Thần ngạc nhiên nhìn nó, cậu ta cảm giác mình đã nhìn thấy một thứ giống như vậy ở trên người người khác.

“Một câu chuyện đáng sợ…”

Giọng nói của Hoa Hồng dịu dàng lại ma mị, mở ra trước mắt tất cả mọi người một thế giới khác.

“… Bắt đầu vào hai mươi tám năm trước…”



Hai mươi tám năm trước, thế giới rất khác so với hiện tại. Chiến tranh vẫn còn tồn tại ở nhiều nơi và vì thế mà có nhiều thứ vặn vẹo đã được sinh ra. Thành phố Cầu Hồn là một trong số đó.

Nói là thành phố nhưng thực tế nơi đó được người trong thế giới ngầm gọi là “Trại chăn nuôi người”.

Đứng đầu nơi đó là một ông trùm họ Từ. Ông ta là một kẻ điên chính hiệu.

“Trại chăn nuôi người” trước đó là một nơi tập trung tổ chức bắt cóc, buôn người lớn nhất khu vực. Sau đó, không biết vì nguồn cơn gì mà ông trùm lại thiết lập một chế độ phân chia những người bị bắt cóc, được sinh ra bởi người bị bắt cóc,… thành hai tầng lớp, một là “heo”, hai là “đồ tể”. Những kẻ ưu tú, được ông ta cho là có giá trị sẽ trở thành “đồ tể” nắm quyền sinh sát với những kẻ “heo” vô dụng, được dùng làm hàng hoá buôn bán hay phối giống.

Sinh sản trong ống nghiệm luôn là thứ xa xỉ, đến hiện tại vẫn vậy, ở thời đại đó thì nó càng đắt giá. Vì vậy để có thêm nhiều “đồ tể”, “heo” phục vụ cho lợi ích của tổ chức thì những kẻ thuộc tầng lớp “heo” sẽ bị cưỡng ép sinh con. Những kẻ vô dụng có nhan sắc là lựa chọn phổ biến nhất thời điểm đó.

Để quản lý người trong thành phố Cầu Hồn tuân theo nguyên tắc của ông trùm thì người trong trại chăn nuôi người đó sẽ bị đánh dấu bằng các mã số ở tai hay sau tai. Những “đồ tể” đầu tiên là thuộc hạ đi theo ông trùm, tiếp đó là những đứa trẻ thông qua giám sát đạt tiêu chuẩn để đào tạo của ông trùm. Trong trường hợp thứ hai, những đứa trẻ đặc biệt “ưu tú” được ông trùm yêu thích sẽ được mang họ của ông ta.

“Từ Tâm, Từ Nhẫn chính là những đồ tể đó…”

Từ Nhẫn cùng Từ Tâm rất nổi tiếng trong tổ chức, bởi bọn họ thuộc nhóm người được lựa chọn để trở thành những cánh tay đắc lực tiếp theo cho ông trùm. Bọn họ được cho quản lí “khu phố” trong thành, là những đồ tể có ý thức lãnh địa cao nhất. Ở trong “khu phố” của chính họ, họ chính là vua.

Từ Nhẫn nổi tiếng táo bạo, khu phố của gã ta tràn ngập máu tanh và bạo lực, nguyên tắc là “mạnh sống, yếu chết”. Những khu phố khác cũng tràn ngập tàn nhẫn tương tự. Trong tất cả thì khu phố do Từ Tâm quản lí được xem là yên bình nhất, không phải vì cô là nữ mà là vì Từ Tâm không quan tâm.

Từ Tâm tên “Tâm” vì không có tâm, Từ Nhẫn tên “Nhẫn” vì không biết nhẫn. Hoa Hồng là một trong những người may mắn vì được sống trong khu phố của Từ Tâm.

Từ Tâm là sát thủ được ông trùm ưu ái nhất, vì cô chưa từng thất bại, cách thức giết người vừa sắc bén vừa quái quỷ. Cô là vũ khí hình người. Từ Nhẫn tôn thờ kẻ mạnh cực kỳ si mê sự vẻ đẹp lạnh lùng đó. Hoa Hồng được biết Từ Nhẫn đã cầu xin ông trùm cho gã lấy Từ Tâm và ông trùm đã đồng ý nhưng gã đã không thể đụng đến một ngón tay của Từ Tâm.

Vì bằng một cách nào đó, đứa con rơi vô dụng được gắn mác “heo” của ông trùm đã câu dẫn được Từ Tâm. Khiến một kẻ từ trước tới giờ chỉ biết đến mệnh lệnh của ông trùm phản bội lại ông ta.

Lâm Lang, trước đó tên chỉ có một chữ “Lâm”, là con của ông trùm với một người phụ nữ tổ chức bắt cóc mang về. Ông ta từ nhỏ đã yếu ớt nên đã bị vứt bỏ. Lâm Lang có một người anh cùng mẹ cùng cha. Anh trai hắn trái ngược với hắn là một đồ tể tiềm năng như Từ Nhẫn hay Lâm Ngọc. Thậm chí vì gã ta có quan hệ huyết thống với ông trùm nên nhiều người còn khuyến khích tung hô gã ta sẽ là người thừa kế ông trùm.

Anh trai Lâm Lang chướng mắt Lâm Lang, thường xuyên đánh đập ông ta. Bởi vì bị anh trai mình đánh nên Lâm Lang thường xuyên bị thương nặng. Bộ dạng của ông ta lúc đó nhếch nhác, sưng vù, thậm chí không được đưa vào danh sách phối giống, rồi lại vì có huyết thống với ông trùm nên không bị bán đi, hoàn toàn vô dụng. Trước khi Từ Tâm xung đột với anh trai Lâm Lang mang ông ta về địa bàng của mình, không ai biết Lâm Lang thừa kế dung mạo của mẹ ông ta.

Khi Từ Nhẫn biết Từ Tâm để ý một tên “heo”, gã ta rất tức giận. Trước đó Từ Tâm chưa từng để ý đến ai ngoài mệnh lệnh giết người của ông trùm vì vậy gã sâu sắc cảm thấy bất an. Từ Nhẫn nhiều lần đến địa bàng của Từ Tâm hòng giết Lâm Lang nhưng đều bị Từ Tâm ngăn cản, hơn nữa Lâm Lang còn lợi dụng gã giả bộ đáng thương trước mặt Từ Tâm. Từ Tâm không có lòng đồng cảm nhưng ý thức lãnh địa rất mạnh, vì vậy Từ Nhẫn đã bị Từ Tâm cảnh cáo.

Chưa được nửa năm sau khi Lâm Lang theo Từ Tâm, tổ chức xảy ra biến cố lớn. Liên minh các quốc gia kí kết hiệp ước hoá bình, lên kế hoạch triệt hạ các tổ chức tội phạm đe doạ nền hoà bình mỏng manh vừa mới thành lập này. Ông trùm vốn có thể rút lui an toàn nhưng cuối cùng bất ngờ bị bắt. Những kẻ nắm vị trí quan trọng trong tổ chức cũng bị bắt, bị bắn cùng ông trùm. Chỉ có Từ Nhẫn đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài cũng một số người khác trốn thoát.

Đồ tể bị tiêu diệt gần hết, đế chế ông trùm sụp đổ. Nạn nhân của tổ chức được các quốc gia gần đó tiếp nhận, xoá dấu ấn tổ chức, mai danh ẩn tích. Tổ chức có thể bị triệt hạ nhanh chóng là vì Từ Tâm đã hỗ trợ bọn họ cả nhân lực, vật lực, tin tức… Những người sống sót tin tưởng cô ta làm như vậy là vì bị Lâm Lang mê hoặc.

Anh trai của Lâm Lang đã bị giết. Gã có nhiều tình nhân, một trong số đó đã mang thai và sinh cho gã một đứa con trai trước ngày tổ chức bị hạ một tuần. Đó chính là Lâm Ngọc.

Từ Tâm bởi vì “lập công” nên chắc chắn đã nhận không ít ích lợi từ sự kiện phản bội tổ chức. Cô đã đến vùng đất này và xây dựng một mái ấm, bên trong đều là những đứa trẻ được sinh ra trong tổ chức hoặc bị bắt cóc mà không có, không còn, không được nhận về gia đình.

Vài năm sau đó, Từ Nhẫn đã tìm tới Từ Tâm hòng thuyết phục cô giúp đỡ gã xây dựng lại thành phố Cầu Hồn mà không biết tổ chức sụp đổ là do Từ Tâm.

Vì mong muốn một lần diệt trọn tàn dư của tổ chức do Từ Nhẫn dẫn dắt nên lực lượng đặc biệt của quốc gia đã phối hợp với Từ Tâm thiết lập một cái bẫy. Đáng tiếc vẫn để cho Từ Nhẫn lọt lưới, Từ Tâm cũng mất tích luôn từ đó, không rõ sống chết.

Từ Nhẫn áng binh bất động nhiều năm, tích cóp lại lực lượng. Sau đó xúi giục Thâm Tiền, một đàn em thân tín có mác ngoài là doanh nhân của mình đi thu mua lại mái ấm Hy Vọng của Từ Tâm, xây nên khu nghỉ dưỡng Hy Vọng. Dùng chính nơi này làm trụ sở tổ chức tội phạm mới của gã. Sau khi sáu án mạng kì bí của khu nghỉ dưỡng xảy ra, gã vì tránh điều tra, bề ngoài cho Thâm Tiền vứt bỏ nó, thực tế nung nấu cơ hội chờ sự việc lắng xuống lại tái thiết lập đế chế của gã ta.

Từ Nhẫn ra lệnh Thâm Tiền luôn chú ý đến khu nghỉ dưỡng bỏ hoang, không ngờ trong một lần sơ suất gã đã để khu nghỉ dưỡng rơi vào tay Phạm Dương.

Đây là sai lầm chí mạng đầu tiên của gã.
 

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
534
Điểm cảm xúc
1,123
Điểm
93
Chương 11: Kết cục

Trung Thành cau mày nhìn Phạm Dương đứng chặn đường mình, không cho gã ta đi vào căn nhà ma kia.

“Tránh ra!”

Phạm Dương lắc đầu.

Trung Thành đang muốn động thủ thì Phạm Dương đã móc điện thoại ra đưa cho gã ta. Hắn ta nói.

“Ông chủ của anh có lời muốn nói với anh.”



Phạm Dương dẫn Hạ Ánh, Trung Thành đi vòng ra cửa sau của nhà ma. Hai người bọn họ ngạc nhiên khi thấy Lâm Lang đã ở đây. Xung quanh ông ta, lực lượng mai phục sẵn sàng, tất cả súng đều đã lên nòng chờ đợi kẻ thù xuất hiện.

Ánh mắt ông ta xa xăm, bao hàm nhiều điều không thể nói thành lời.

Trung Thành đã từng chất vấn ông ta chuyện này rốt cuộc là như thế nào trong điện thoại nhưng gã ta không nhận được câu trả lời.

Hạ Ánh mơ hồ nhận ra mục đích của bọn họ là Từ Nhẫn. Cô ta kích động nhưng cũng nghi hoặc tại sao Lâm Lang không bảo vệ con trai ông ta khỏi kẻ đáng sợ như Từ Nhẫn.

“Được rồi! Nhiệm vụ của mọi người đã kết thúc, những vấn đề khác chúng tôi sẽ thông báo với hai người sau! Bây giờ hai người có thể tan làm được rồi!”

Phạm Dương hớn hở vỗ tay chúc mừng Trung Thành, Hạ Ánh.

Hạ Ánh nghe có thể thoát khỏi nơi này thì vui mừng khôn siết, chỉ có Trung Thành cảm thấy bản thân bị đùa giỡn.

Gã ta muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng xung quanh hai người Trung Thành, Hạ Ánh bỗng bị bao vây, bị cưỡng chế đưa đi, hoàn toàn không cho gã ta cơ hội nào. Ánh mắt Trung Thành nhìn tới Lâm Lang trước khi đi. Gã ta nhớ tới thái độ của Lâm Ngọc khi nói Lâm Lang phái gã ta tới đây là để “bảo vệ” hắn.

Thật sự rất mỉa mai…



Từ Nhẫn chật vật thoát khỏi nhà ma qua cánh cửa ẩn trước đây ông ta xây dựng.

Từ Nhẫn trong lòng thầm mắng khốn kiếp! Là ông ta đánh giá thấp Lâm Ngọc!

Không nghĩ tới độc trên dao của nó lại lợi hại như vậy! Chân tay ông ta bắt đầu không còn di chuyển theo ý ông ta nữa.

Từ Nhẫn hướng vào khu rừng nhỏ mà chạy. Lâm Ngọc cả người đầy máu đuổi theo phía sau. Trong một thoáng, hắn nhìn về phía cửa ra của ngôi nhà ma.

Từ Nhẫn trên người vẫn còn giấu thiết bị liên lạc, người tiếp ứng ông ta chắc chắn đang trên đường đến đây vì vậy Lâm Ngọc hắn không còn nhiều thời gian.

Từ Nhẫn độc phát tựa người lên thân cây, nhìn thấy Lâm Ngọc mang bộ dạng yếu ớt tiến lại gần.

“Tao đã đánh giá thấp mày. Trước khi chết tao chỉ muốn biết một chuyện đó là tại sao mày không đánh động đám người kia? Mày muốn tự mình ra tay giết tao?”

Lâm Ngọc sắc mặt lạnh nhạt đáp.

“Tôi biết ông đang cố câu thời gian nhưng tôi vẫn sẽ trả lời. Tôi muốn tự tay giết chết ông.”

Từ Nhẫn mỉa mai.

“Tại sao? Để trả thù cho Từ Tâm?”

Lâm Ngọc giơ dao lên.

“Có thể xem là vậy.”

Hắn dốc hết sức lực cuối cùng lao về phía Từ Nhẫn. Từ Nhẫn cơ thể cứng nhắc né tránh. Lâm Ngọc túm lấy đầu ông ta, một tay cắt qua. Từ Nhẫn đồng tử mở to, máu tươi úa ra, ông ta cảm nhận sinh mệnh mình đang trôi đi. Bỗng ông ta cười.

“Một… ác quỷ đi… ách… một ác quỷ… tới…”

Lâm Ngọc buông tay, cơ thể ông ta rơi bịch xuống đất.

Lâm Ngọc bước qua xác của Từ Nhẫn, lảo đảo đi về phía trước. Hắn cũng đã đi tới giới hạn.

Từ Nhẫn lý trí tan rã, thì thào những lời cuối cùng.

“Từ Tâm… ọc… thật sự… đã… đã…”

Lâm Ngọc không quay đầu lại.

Ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt ông ta dần biến mất. Trong ông ta ảm đạm, đáng thương như những kẻ ông ta lúc sống khinh thường.



Đó là một ngày đẹp trời.

Nhưng khi bước chân hắn càng gần nơi đó thì mây đen cũng dần kéo đến.

Lâm Ngọc từ trong ngôi nhà ma xuất hiện ở điểm tập trung cuối cùng của chương trình.

Tất cả họng súng đều chỉ về phía hắn.

Có người ngạc nhiên, có kẻ đã biết trước.

Người đàn ông cả người đầy máu như ác quỷ dưới địa ngục bò lên, tay nắm chặt cán dao.

“Chào cha.”

Hắn nói. Lâm Lang không đáp lại. Lâm Ngọc dường như cũng chẳng chờ đợi gì ở ông ta.

Phạm Dương trên mặt không có nụ cười thường thấy. Tâm trí hắn ta lướt qua vô số điều.

Trước mắt hắn ta là con trai của Từ Tâm, người đã cứu vớt cuộc đời hắn ta. Phạm Dương cũng là một đứa trẻ sống trong tổ chức kia. Năm năm trước khi hắn ta cùng Lâm Lang mạo hiểm điều tra Từ Nhẫn thì Lâm Ngọc chỉ mới hai mươi tuổi. Vào cái đêm Từ Nhẫn sai người gây tai nạn cho hắn ta và Lâm Lang thì Lâm Ngọc hắn đã lấy 6 mạng người. Tất cả đều là thuộc hạ thân tín của Từ Nhẫn.

Lâm Ngọc vô cùng nguy hiểm, đó là ấn tượng sâu đậm nhất của Phạm Dương về hắn.

Lâm Ngọc bước về phía họ. Ánh mắt nhìn về Lâm Lang lạnh lẽo như người chết.

“Giờ chỉ còn cha thôi.”

Hắn nói.

Lâm Ngọc muốn giết Lâm Lang, đây là suy nghĩ bật ra trong đầu tất cả mọi người ở đây. Hắn lao tới! Không biết là ai bóp cò, “đoàng” một tiếng, thế giới trước mắt người đàn ông đột ngột chuyển màu đỏ tươi.

Thời gian trong tâm trí hắn bỗng kéo chậm lại.

Thế giới của Lâm Lang cũng nhỏ bé lại. Ông thất thần trước cảnh tượng Lâm Ngọc bị bắn.



Người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được đám đông nhốn nháo xung quanh nhưng cơ thể thì không nghe theo không chế ngã xuống.

Tầm mắt mờ dần của Lâm Ngọc bỗng va phải một đoá hoa dại màu vàng nhỏ.

Cơn mưa đêm qua vẫn còn đọng lại trên những cánh hoa. Và hiện tại không biết từ lúc nào, trời lại mưa.

Lâm Ngọc không hối hận về những gì mình đã làm. Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn, kẻ cả việc bỏ mạng tại đây.

Phịch!

Thân xác nặng nề của hắn đập xuống bùn đất trong mưa làm nước đen bắn lên. Đôi mắt người nọ vẫn hướng về phía đoá hoa dại màu vàng nhỏ kia.

Hắn chợt nhớ ra một chuyện…

Hắn đã bảo người tự xưng là anh trai đó mang quà về cho mình…

Hắn không thể tận mắt nhìn thấy nó…

Ắt hẳn nó sẽ đẹp hơn thứ này… đúng không…

Tí tách! Rào!

Mưa từ nhỏ giọt nhanh chống đổ ào ạt như muốn xoá hết toàn bộ dấu vết của người nọ, cũng ngăn cản tầm mắt của hắn những giây phút cuối cùng.

Rào!

Rào!

“Anh… ơi…”

Lâm Ngọc gian nan gọi.

Thật ra hắn vẫn chưa muốn chết.

“Anh…… ơ ơi…”



“Anh ơi! Anh đang làm gì vậy?”

Một cậu nhóc tóc vàng hoe tò mò nhìn người đang ông đang loay hoay trên ghế. Bọn họ đang ở trong một tiệm hoa. Lâm Vinh đưa tác phẩm trong tay cho cậu bé kia xem.

“Anh đang gói quà.”

“Một bó hoa cúc vàng! Anh muốn đi viếng ai sao ạ?”

Cậu nhóc hồn nhiên hỏi. Tay Lâm Vinh khựng lại trong chốc lát.

“Không phải.”

Hắn ta điềm đạm đáp.

“Nó là quà, một món quà bình thường.”
 
Sửa lần cuối:
Top