Sau một đêm lặn lộn ca hát, nhảy múa tại vũ trường Hạ Ánh về tới nhà với cơ thể đầy mệt mỏi. Cô được trợ lý dìu về phòng vì đã uống say khướt. Vừa đi loạn choạng cô vừa chửi mấy câu:
- Mấy lão già chết tiệt đó cố ý gài tôi, nếu không phải bà đây tửu lượng tốt chắc bây giờ đã là con cá nằm trên thớt rồi.
- Quá đáng ghét…đáng ghét.
- Làm ca sĩ, người mẫu nổi tiếng thì sao chứ, cũng chẳng phải chỉ là đồ chơi trong tay những gã đàn ông quyền lực thôi sao?
Hạ Ánh một tay dựa vào tường, một tay được trợ lý của mình là Bạch Lam đỡ lấy, cơ thể cô hơi ngã nghiên mà bước từng bước tiếng về phòng ngủ. Tầm mắt cô hiện tại khá mơ màng, nhìn mọi vật xung quanh đều chao đảo.
Sau một lúc vật vã thì cuối cùng Bạch Lam cũng đã đưa Hạ Ánh về tới phòng ngủ của mình. Hạ Ánh ngã cả cơ thể không một chút sức lực xuống giường. Cô nằm dài trên nệm mà không hề mảy may thay quần áo hay tẩy trang.
Bạch Lam từ nhà tắm lấy ra bộ dụng cụ chăm sóc da và một bộ đồ ngủ, giúp Hạ Ánh tẩy đi lớp makeup dày cộm trên mặt và thay ra bộ váy da màu đỏ gợi cảm.
Trong lúc Hạ Ánh đang nửa tỉnh nửa mê thì tiếng điện thoại của cô bỗng vang lên. Trợ lý của cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy danh bạ điện thoại hiện lên một cái tên quen thuộc đang gọi tới thì vội nhắc nhở Hạ Ánh:
- Chị Hạ Ánh ơi là anh Phạm Dương gọi đến, chị có muốn nghe máy không?
Hạ Ánh hơi cau mày, lúc này đầu cô vẫn còn đang choáng, nhưng vẫn với tay ra hiệu cho Bạch Lam đưa điện thoại qua mình.
Nhất điện thoại, giọng điệu của cô có chút gàn gàn:
- Alo, anh gọi tôi vào giờ này có chuyện gì không?
Đầu dây bên kia một giọng nói trầm ấm của người đàn ông cất lên:
- Cô lại uống say nữa à?
Hạ Ánh có chút khó chịu:
- Thì liên quan gì đến anh, mà anh gọi tôi có chuyện gì, đừng nói là gọi hỏi thăm tôi đấy nhé?
Phạm Dương cười khẩy:
- Tôi sắp khai trương khu nghỉ dưỡng Hy Vọng rồi nên muốn mời cô chủ nhật tuần này đến Hy Vọng dự tiệc tối.
Hạ Ánh cười khanh khách, giọng điệu mỉa mai:
- Tôi cũng rất mong chờ đấy.
Nói xong câu này cô liền cúp máy không hề cho đối phương cơ hội để trả lời. Quăng chiếc điện thoại trên tay xuống nệm, cô thở dài một tiếng, đôi mắt đỏ hoe cay xém.
**
Trong biệt thự của Lâm gia, Lâm Lang cũng đã nhận được thiệp mời đến dự tiệc khai trương của Phạm Dương. Hắn ngồi tại bàn làm việc, thuận tay lấy điếu thuốc đưa lên miệng châm một mồi lửa rồi hút lấy một hơi thật sâu, khói thuốc tràn ngập trong lá phối khiến Lâm Lang lân lân. Hắn vừa thở ra làn khói, vừa đưa tay du dương theo tiếng nhạc phát ra chiếc máy hát loa kèn cổ điển.
Nghĩ ra cũng thật buồn cười, khu nghỉ dưỡng Hy Vọng trước đây thuộc về nhà họ Từ, được Từ Tâm xây dựng làm viện mô côi, sau khi Từ Tâm mất tích, viện mồ côi Hy Vọng liền thuộc về Lâm Ngọc con trai chung của hai người. Vào 10 năm trước khi Lâm Ngọc vừa tròn 18 tuổi thì liền bàn giao lại Hy Vọng cho Lâm Lang. Sau khi nhận được Hy Vọng, Lâm Lang liền bắt tay cải tạo lại Hy Vọng, biến nó từ một viện mồ côi cũ kỹ thành 1 khu nghỉ dưỡng sang trọng bật nhất thành phố Khải Dương lúc bấy giờ. Nếu không phải vì 6 vụ án mạng xảy ra tại Hy Vọng vào 5 năm trước, khiến khu Hy Vọng đóng cửa 5 năm liền thì đâu đến lượt tên Phạm Dương kia hưởng lợi.
Nghĩ tới vụ án của 5 năm trước đúng thật là kỳ lạ, 6 nạn nhân đều là những người đàn ông đến Hy Vọng nghỉ dưỡng.
Nạn nhân thứ nhất là Nguyên Văn Cường, là một bác sĩ ngoại khoa, năm đó 41 tuổi, cùng vợ và hai đứa con trai đến nghỉ dưỡng tại Hy Vọng. Nạn nhân bị giết vào 5 giờ sáng tại khu rừng bên cạnh Hy Vọng, nội tạng của nạn nhân bị móc ra bày trên một cái khay bạc tròn, kèm theo một bông hoa Thược Dược Đen và 3 cây nhang.
Nạn nhân thứ hai là Đỗ Hoài Lâm, là giám đốc của một công ty vận chuyển hàng đông lạnh, năm đó 50 tuổi. Nạn nhân bị giết vào lúc 12 giờ đêm tại hầm giữ xe, mắt bị móc ra để trên một cái khay bạc tròn, trên đất hung thủ để lại một bông hoa Thược Dược Đen và cắm 3 cây nhang.
Nạn nhân thứ ba Trân Định Khang, là kế toán trưởng của một công ty xuất nhập khẩu, năm đó 47 tuổi, cùng con trai đến Hy Vọng để du lịch. Nạn nhân bị giết vào lúc 6 giờ tối trong phòng tắm, lúc chết đầu nạn nhân bị hung thủ khoét mất một lỗ lớn tầm 10cm, sau đó móc não của nạn nhân để vào một cái khay bạc tròn, trên nền nhà tắm hung thủ để lại một bông hoa Thược Dược Đen và cắm 3 cây nhang.
Nạn nhân thứ tư là Phùng Trọng 42 tuổi, là một bác sĩ tại một bệnh viện nhỏ ngoại tỉnh, năm đó được cử đến Hy Vọng để chăm sóc cho một khách hàng lớn tuổi. Nạn nhân bị giết vào lúc 9 giờ tối, thi thể được đặt trên giường, trên cơ thể nạn nhân chi chít các lỗ kim, lúc nạn nhân chết cơ thể khô quắn không còn một giọt máu, tại hiện trường cũng không phát hiện vết máu nào. Sau khi cảnh sát khám sét quanh căn phòng thì phát hiện máu của nạn nhân được đựng trong các túi trắng, mỗi túi chứa 450ml máu, tổng cộng có 10 túi như vậy được để trong ngăn mát của tủ lạnh. Trên đầu tủ lạnh có cắm 3 cây nhanh và một bông hoa Thược Dược Đen để bên cạnh.
Nạn nhân thứ năm là Phan Chí Dũng, là một ông chủ của trang trại chăn nuôi gia súc, năm đó 55 tuổi, cùng tình nhân đến Hy Vọng để hâm nóng tình cảm. Nạn nhân bị giết vào lúc 3 giờ sáng tại khu rừng kế bên Hy Vọng, lúc cảnh sát phát hiện ra hắn thì cơ thể của nạn nhân đã bốc mùi thối rửa. Cơ thể nạn nhân bị lột sạch da, tấm da của nạn nhân được treo trên một cái cây cách đó 300m bên dưới gốc cây hung thủ cắm 3 cây nhang và đặt một bông hoa Thược Dược Đen trên đất.
Nạn nhân cuối cùng chính là Phạm Hoài, là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Khải Dương, năm đó 57 tuổi, cùng vợ đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng dưới sự nhờ vã của ông chủ Hy Vọng. Nạn nhân bị giết vào lúc 10 giờ tối, lúc chết nạn nhân bị hung thủ dùng dao chặt đứt tứ chi và đầu, đem chôn khắp nơi trong khuôn viên của Hy Vọng. Lúc cảnh sát tìm tất cả bộ phận của nạn nhân thì phát hiện đầu của nạn nhân nằm trên bàn làm việc của Lâm Lang - ông chủ của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng. Trên đầu nạn nhận bị khoét một lỗ nhỏ tầm 2cm, hung thủ dùng cái lỗ đó để cắm 3 cây nhang xuyên vào não của nạn nhân, trên bàn còn để lại một bông hoa Thược Dược Đen.
Nhìn lại tất cả cái chết của các nạn nhân, đoán chừng hung thủ đang thực hiện nghi lễ cúng tế một cái gì đó.
Lâm Lang lật lại tập hồ sơ về vụ án 5 năm trước, lúc đó hắn cũng vừa tròn 42 tuổi, hắn từ một tên nghèo nàn cố gắng phấn đấu mấy chục năm, cuối cùng cũng trở thành một ông chủ lớn nắm 50% nền kinh tế của thành phố Khải Dương.
Nhìn lại mấy chục năm đã qua trong lòng Lâm Lang cũng có chút hoài niệm, nếu không phải vì vụ tai nạn 5 năm trước khiến hắn liệt nửa thân dưới thì có lẽ cuộc đời của hắn sẽ càng rực rỡ hơn.
Đến tận bây giờ khi nhìn lại tất cả tình tiết của 6 vụ án mạng kinh hoàng của 5 năm trước, vẫn khiến cho Lâm Lang có chút rùng mình, không biết hung thủ có thù hận gì với 6 nạn nhân mà mỗi vụ án hắn đều ra tay một cách tàn độc.
Trong số 6 nạn nhân, người Lâm Lang chú ý đến nhất chính là Phạm Hoài, cách thức chết của Phạm Hoài có phần đặt biệt hơn những nạn nhân khác, nếu không muốn nói là thê thảm nhất.
**
Bên Phía Phạm Dương lúc này, hắn đang ngồi trong phòng làm việc, trên bàn làm việc đầy ắp hình ảnh 6 nạn nhân của vụ án giết người 5 năm trước. Hắn cầm trên tay tấm ảnh các bộ phận thi thể của cha mình, càng nhìn ánh mắt của hắn càng hiện lên sự thù hận cùng sự mất mát.
Năm đó cả gia đình của Phạm Dương được Lâm Lang mời đến Hy Vọng để nghỉ dưỡng. Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng thực chất Lâm Lang mời Phạm Hoài – Là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố và Phạm Dương – Là tiến sĩ tâm lý tội phạm lúc bấy giờ, đến để giúp hắn điều ra 5 vụ án mạng xảy ra gần đây tại Hy Vọng.
Tuy nhiên, vì lúc đó Phạm Dương đang bận đi chơi với người yêu nên không đi cùng cha. Và chính bản thân hắn cũng không ngờ tới, vì quyết định lúc đó của mình mà khiến bản thân hối hận đến suốt đời. Nếu như ngày đó hắn đi cùng cha đến điều ra vụ án tại Hy Vọng, thì có lẽ lúc đó hắn có thể ngăn cản cái chết của cha, mẹ hắn cũng không vì cái chết của chồng mà cả ngày chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ không nói năng gì.
Nhìn bức thư đe dọa trên bàn, Phạm Dương cười lớn, trong tiếng cười có chút vui mừng, cũng có chút đau khổ. Cuối cùng thì tên hung thủ năm đó cũng đã lộ diện rồi.