Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Đếm ngược thời gian chết - Tóc Xanh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Đếm ngược thời gian chết - Tóc Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN CHẾT
Đếm ngược thời gian chết copy.jpg

Tác giả: Tóc Xanh
Thể loại truyện: Trinh thám, kinh dị, đô thị
Cảnh báo độ tuổi: 18+
Tổng số chương: 8
Tình trạng: Hoàn thành

Thảo luận - Góp ý tại đây
Văn án:
Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng đã mở cửa được mười năm, nhưng 5 năm trước từng xảy ra 6 vụ án mạng bí ẩn đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, chính vì điều này mà Hy Vọng buộc phải đóng cửa đến tận bây giờ. Sau đó, khu nghỉ dưỡng Hy Vọng được chuyển nhượng lại cho Phạm Dương, vào ngày khai trương Phạm Dương mời cả nhà Lâm Lang đến dự tiệc tối chúc mừng. Nhưng không ai trong số họ biết bản thân đã lọt vào tầm ngắm của kẻ sát nhân, trong lúc họ đang vui vẻ dự tiệc thì mạng sống của họ đã như ngàn cân treo sợi tóc.

Vậy mục đích của kẻ sát nhân là gì, tại sao luôn nhắm đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng? Và bí ẩn về sự mất tích của Từ Lâm (người đã cho xây dựng Hy Vọng vào 20 năm trước) có liên quan gì đến nhau?

Rốt cuộc ai mới là kẻ đi săn?

Bí ẩn nằm sâu trong bóng tối sẽ được hé mở và bữa tiệc của kẻ sát nhân sẽ bắt đầu.​
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 1: Lá thư của kẻ sát nhân

Sau một đêm lặn lộn ca hát, nhảy múa tại vũ trường Hạ Ánh về tới nhà với cơ thể đầy mệt mỏi. Cô được trợ lý dìu về phòng vì đã uống say khướt. Vừa đi loạn choạng cô vừa chửi mấy câu:

- Mấy lão già chết tiệt đó cố ý gài tôi, nếu không phải bà đây tửu lượng tốt chắc bây giờ đã là con cá nằm trên thớt rồi.

- Quá đáng ghét…đáng ghét.

- Làm ca sĩ, người mẫu nổi tiếng thì sao chứ, cũng chẳng phải chỉ là đồ chơi trong tay những gã đàn ông quyền lực thôi sao?

Hạ Ánh một tay dựa vào tường, một tay được trợ lý của mình là Bạch Lam đỡ lấy, cơ thể cô hơi ngã nghiên mà bước từng bước tiếng về phòng ngủ. Tầm mắt cô hiện tại khá mơ màng, nhìn mọi vật xung quanh đều chao đảo.

Sau một lúc vật vã thì cuối cùng Bạch Lam cũng đã đưa Hạ Ánh về tới phòng ngủ của mình. Hạ Ánh ngã cả cơ thể không một chút sức lực xuống giường. Cô nằm dài trên nệm mà không hề mảy may thay quần áo hay tẩy trang.

Bạch Lam từ nhà tắm lấy ra bộ dụng cụ chăm sóc da và một bộ đồ ngủ, giúp Hạ Ánh tẩy đi lớp makeup dày cộm trên mặt và thay ra bộ váy da màu đỏ gợi cảm.

Trong lúc Hạ Ánh đang nửa tỉnh nửa mê thì tiếng điện thoại của cô bỗng vang lên. Trợ lý của cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy danh bạ điện thoại hiện lên một cái tên quen thuộc đang gọi tới thì vội nhắc nhở Hạ Ánh:

- Chị Hạ Ánh ơi là anh Phạm Dương gọi đến, chị có muốn nghe máy không?

Hạ Ánh hơi cau mày, lúc này đầu cô vẫn còn đang choáng, nhưng vẫn với tay ra hiệu cho Bạch Lam đưa điện thoại qua mình.

Nhất điện thoại, giọng điệu của cô có chút gàn gàn:

- Alo, anh gọi tôi vào giờ này có chuyện gì không?

Đầu dây bên kia một giọng nói trầm ấm của người đàn ông cất lên:

- Cô lại uống say nữa à?

Hạ Ánh có chút khó chịu:

- Thì liên quan gì đến anh, mà anh gọi tôi có chuyện gì, đừng nói là gọi hỏi thăm tôi đấy nhé?

Phạm Dương cười khẩy:

- Tôi sắp khai trương khu nghỉ dưỡng Hy Vọng rồi nên muốn mời cô chủ nhật tuần này đến Hy Vọng dự tiệc tối.

Hạ Ánh cười khanh khách, giọng điệu mỉa mai:

- Tôi cũng rất mong chờ đấy.

Nói xong câu này cô liền cúp máy không hề cho đối phương cơ hội để trả lời. Quăng chiếc điện thoại trên tay xuống nệm, cô thở dài một tiếng, đôi mắt đỏ hoe cay xém.

**

Trong biệt thự của Lâm gia, Lâm Lang cũng đã nhận được thiệp mời đến dự tiệc khai trương của Phạm Dương. Hắn ngồi tại bàn làm việc, thuận tay lấy điếu thuốc đưa lên miệng châm một mồi lửa rồi hút lấy một hơi thật sâu, khói thuốc tràn ngập trong lá phối khiến Lâm Lang lân lân. Hắn vừa thở ra làn khói, vừa đưa tay du dương theo tiếng nhạc phát ra chiếc máy hát loa kèn cổ điển.

Nghĩ ra cũng thật buồn cười, khu nghỉ dưỡng Hy Vọng trước đây thuộc về nhà họ Từ, được Từ Tâm xây dựng làm viện mô côi, sau khi Từ Tâm mất tích, viện mồ côi Hy Vọng liền thuộc về Lâm Ngọc con trai chung của hai người. Vào 10 năm trước khi Lâm Ngọc vừa tròn 18 tuổi thì liền bàn giao lại Hy Vọng cho Lâm Lang. Sau khi nhận được Hy Vọng, Lâm Lang liền bắt tay cải tạo lại Hy Vọng, biến nó từ một viện mồ côi cũ kỹ thành 1 khu nghỉ dưỡng sang trọng bật nhất thành phố Khải Dương lúc bấy giờ. Nếu không phải vì 6 vụ án mạng xảy ra tại Hy Vọng vào 5 năm trước, khiến khu Hy Vọng đóng cửa 5 năm liền thì đâu đến lượt tên Phạm Dương kia hưởng lợi.

Nghĩ tới vụ án của 5 năm trước đúng thật là kỳ lạ, 6 nạn nhân đều là những người đàn ông đến Hy Vọng nghỉ dưỡng.

Nạn nhân thứ nhất là Nguyên Văn Cường, là một bác sĩ ngoại khoa, năm đó 41 tuổi, cùng vợ và hai đứa con trai đến nghỉ dưỡng tại Hy Vọng. Nạn nhân bị giết vào 5 giờ sáng tại khu rừng bên cạnh Hy Vọng, nội tạng của nạn nhân bị móc ra bày trên một cái khay bạc tròn, kèm theo một bông hoa Thược Dược Đen và 3 cây nhang.

Nạn nhân thứ hai là Đỗ Hoài Lâm, là giám đốc của một công ty vận chuyển hàng đông lạnh, năm đó 50 tuổi. Nạn nhân bị giết vào lúc 12 giờ đêm tại hầm giữ xe, mắt bị móc ra để trên một cái khay bạc tròn, trên đất hung thủ để lại một bông hoa Thược Dược Đen và cắm 3 cây nhang.

Nạn nhân thứ ba Trân Định Khang, là kế toán trưởng của một công ty xuất nhập khẩu, năm đó 47 tuổi, cùng con trai đến Hy Vọng để du lịch. Nạn nhân bị giết vào lúc 6 giờ tối trong phòng tắm, lúc chết đầu nạn nhân bị hung thủ khoét mất một lỗ lớn tầm 10cm, sau đó móc não của nạn nhân để vào một cái khay bạc tròn, trên nền nhà tắm hung thủ để lại một bông hoa Thược Dược Đen và cắm 3 cây nhang.

Nạn nhân thứ tư là Phùng Trọng 42 tuổi, là một bác sĩ tại một bệnh viện nhỏ ngoại tỉnh, năm đó được cử đến Hy Vọng để chăm sóc cho một khách hàng lớn tuổi. Nạn nhân bị giết vào lúc 9 giờ tối, thi thể được đặt trên giường, trên cơ thể nạn nhân chi chít các lỗ kim, lúc nạn nhân chết cơ thể khô quắn không còn một giọt máu, tại hiện trường cũng không phát hiện vết máu nào. Sau khi cảnh sát khám sét quanh căn phòng thì phát hiện máu của nạn nhân được đựng trong các túi trắng, mỗi túi chứa 450ml máu, tổng cộng có 10 túi như vậy được để trong ngăn mát của tủ lạnh. Trên đầu tủ lạnh có cắm 3 cây nhanh và một bông hoa Thược Dược Đen để bên cạnh.

Nạn nhân thứ năm là Phan Chí Dũng, là một ông chủ của trang trại chăn nuôi gia súc, năm đó 55 tuổi, cùng tình nhân đến Hy Vọng để hâm nóng tình cảm. Nạn nhân bị giết vào lúc 3 giờ sáng tại khu rừng kế bên Hy Vọng, lúc cảnh sát phát hiện ra hắn thì cơ thể của nạn nhân đã bốc mùi thối rửa. Cơ thể nạn nhân bị lột sạch da, tấm da của nạn nhân được treo trên một cái cây cách đó 300m bên dưới gốc cây hung thủ cắm 3 cây nhang và đặt một bông hoa Thược Dược Đen trên đất.

Nạn nhân cuối cùng chính là Phạm Hoài, là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Khải Dương, năm đó 57 tuổi, cùng vợ đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng dưới sự nhờ vã của ông chủ Hy Vọng. Nạn nhân bị giết vào lúc 10 giờ tối, lúc chết nạn nhân bị hung thủ dùng dao chặt đứt tứ chi và đầu, đem chôn khắp nơi trong khuôn viên của Hy Vọng. Lúc cảnh sát tìm tất cả bộ phận của nạn nhân thì phát hiện đầu của nạn nhân nằm trên bàn làm việc của Lâm Lang - ông chủ của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng. Trên đầu nạn nhận bị khoét một lỗ nhỏ tầm 2cm, hung thủ dùng cái lỗ đó để cắm 3 cây nhang xuyên vào não của nạn nhân, trên bàn còn để lại một bông hoa Thược Dược Đen.

Nhìn lại tất cả cái chết của các nạn nhân, đoán chừng hung thủ đang thực hiện nghi lễ cúng tế một cái gì đó.

Lâm Lang lật lại tập hồ sơ về vụ án 5 năm trước, lúc đó hắn cũng vừa tròn 42 tuổi, hắn từ một tên nghèo nàn cố gắng phấn đấu mấy chục năm, cuối cùng cũng trở thành một ông chủ lớn nắm 50% nền kinh tế của thành phố Khải Dương.

Nhìn lại mấy chục năm đã qua trong lòng Lâm Lang cũng có chút hoài niệm, nếu không phải vì vụ tai nạn 5 năm trước khiến hắn liệt nửa thân dưới thì có lẽ cuộc đời của hắn sẽ càng rực rỡ hơn.

Đến tận bây giờ khi nhìn lại tất cả tình tiết của 6 vụ án mạng kinh hoàng của 5 năm trước, vẫn khiến cho Lâm Lang có chút rùng mình, không biết hung thủ có thù hận gì với 6 nạn nhân mà mỗi vụ án hắn đều ra tay một cách tàn độc.

Trong số 6 nạn nhân, người Lâm Lang chú ý đến nhất chính là Phạm Hoài, cách thức chết của Phạm Hoài có phần đặt biệt hơn những nạn nhân khác, nếu không muốn nói là thê thảm nhất.

**

Bên Phía Phạm Dương lúc này, hắn đang ngồi trong phòng làm việc, trên bàn làm việc đầy ắp hình ảnh 6 nạn nhân của vụ án giết người 5 năm trước. Hắn cầm trên tay tấm ảnh các bộ phận thi thể của cha mình, càng nhìn ánh mắt của hắn càng hiện lên sự thù hận cùng sự mất mát, bất giác tai trái của hắn đau lên âm ỷ. Tai trái này của Phạm Dương vốn đã bị mất thính giác vì một cơn sốt cao từ khi hắn còn nhỏ, dù vậy khi tâm trạng của hắn trở nên kích động thì một bên tai lại bắt đầu đau.

Năm đó cả gia đình của Phạm Dương được Lâm Lang mời đến Hy Vọng để nghỉ dưỡng. Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng thực chất Lâm Lang mời Phạm Hoài – Là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố và Phạm Dương – Là tiến sĩ tâm lý tội phạm lúc bấy giờ, đến để giúp hắn điều ra 5 vụ án mạng xảy ra gần đây tại Hy Vọng.

Tuy nhiên, vì lúc đó Phạm Dương đang bận đi chơi với người yêu nên không đi cùng cha. Và chính bản thân hắn cũng không ngờ tới, vì quyết định lúc đó của mình mà khiến bản thân hối hận đến suốt đời. Nếu như ngày đó hắn đi cùng cha đến điều ra vụ án tại Hy Vọng, thì có lẽ lúc đó hắn có thể ngăn cản cái chết của cha, mẹ hắn cũng không vì cái chết của chồng mà cả ngày chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ không nói năng gì.

Nhìn bức thư đe dọa trên bàn, Phạm Dương cười lớn, trong tiếng cười có chút vui mừng, cũng có chút đau khổ. Cuối cùng thì tên hung thủ năm đó cũng đã lộ diện rồi.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 2: Lá thư của kẻ sát nhân (2)

Sáng chủ nhật tại biệt thự Lâm gia, Lâm Ngọc vừa về đến nhà sau 1 tháng đi chơi biệt tích ở nước ngoài. Chiếc xe hơi vừa đậu trước cổng lão quản gia Lý Long đã vội chạy từ trong nhà ra nghênh đón. Cơ thể lão gầy nhom, mắt đã lão hóa đi nhiều phải đeo thêm cặp kính lão, da vẻ nhăn nheo, cơ thể đã không còn nhanh nhẹn như trước.

Lâm Ngọc vừa bước tới gần lão quản gia, liền quăng cho Lý Long chiếc ba lô mình đang đeo trên vai. Hắn khinh khỉnh nhìn lão.

- Quà mừng thọ tuổi 67 của lão đấy.

Mặc dù bên ngoài Lâm Ngọc là một thiếu gia ăn chơi xa đọa, lạnh lùng với tất cả mọi người cũng không mấy khi hắn về nhà. Tuy nhiên hắn cực kỳ quan tâm đến Lý Long. Bởi lẽ, Lý Long đã làm quản gia cho nhà họ Từ từ trước cả khi mẹ hắn là Từ Tâm ra đời, cho đến khi bà mất tích. Sau đó, nhà họ từ biến thành nhà họ Lâm, Lý Long vẫn tận tụy ở lại chăm sóc Lâm Ngọc hắn từ nhỏ đến lớn. Trong mắt hắn, Lý Long còn quan trọng hơn người cha chỉ biết đến tiền tài, danh vọng kia nhiều.

Lý Long ôm lấy chiếc ba lô, đôi đồng tử rơm rớm nước mắt, lão biết bề ngoài cậu chủ luôn xa cách và tỏ thái độ cáu gắt với mọi người, nhưng bên trong cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu đi tình thương yêu của cha mẹ.

- Cảm ơn cậu chủ, năm nào cậu cũng nhớ đến sinh thần của lão.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Lý Long vội gấp rút nói:

- Cậu chủ, tối nay ông chủ bảo cậu đến dự tiệc chúc mừng khai trương tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng với ông ấy.

Lâm Ngọc nhếch mép cười một cái:

- Lão cha của tôi sao hôm nay lại có nhã hứng đi dự tiệc vậy?

Phải biết rằng sau tai nạn 5 năm trước, Lâm Lang rất ít khi tham dự các bữa tiệc.

Lý Long tỉ mỉ kể lại những chuyện đã xảy ra trong 1 tháng Lâm Ngọc đi vắng:

- 1 tháng trước ông chủ đã chuyển nhượng lại Hy Vọng cho một người tên là Phạm Dương, nghe nói hắn là tiến sĩ tâm lý tội phạm khá nổi tiếng vì thành danh trong lúc tuổi đời còn khá trẻ.

Nghe đến đây Lâm Ngọc có chút tò mò về người tên là Phạm Dương này, phải biết rằng lão cha của hắn rất xem trọng khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, năm đó hắn vừa tròn 18 tuổi, lão cha của hắn liền ép hắn phải nhượng quyền sở hữu Hy Vọng cho lão. Sau khi có được quyền sở hữu Hy Vọng lão cha của hắn lại đầu tư không ít công sức, tiền bạc để xây dựng khu nghỉ dưỡng này, không thể chỉ vì đóng cửa vài năm mà bán lại cho người khác dễ dàng như vậy.

- Ồ, thế tên Phạm Dương đó năm nay bao nhiêu tuổi?

Lý Long ôn tồn đáp:

- Năm nay Phạm Dương 35 tuổi.

Lâm Ngọc cười khoái chí, bước đi trên hành lang dài ngoằng về phòng mình, tiếng nói của cậu vọng lại phía sau:

- Đúng là có bản lĩnh. Tôi cũng đang rất tò mò, không biết tên Phạm Dương đó đã dùng cách nào để khiến lão cha của tôi đồng ý bán lại Hy Vọng cho hắn.

**

Tầm 3 giờ chiều, lúc này ngoài cổng biệt thự Lâm gia có một chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Bảo vệ vừa nhìn thấy biển số xe liền mở cổng cho người bên ngoài chạy xe vào trong.

Người vừa mới đến chính là Hạ Ánh năm này 32 tuổi, đã là người tình nhỏ bé của Lâm Lang từ 10 năm trước. Tuy nhiên, vào 5 năm trước khi tài xế đang chở ba người Hạ Ánh, Lâm Lang, Phạm Dương từ Hy Vọng trở về thì vô tình gặp một tai nạn giao thông. Từ đó khiến cho Lâm Lang bị liệt nữa thân dưới, còn bản thân Hạ Ánh thì bị thương khá nặng đến nay vẫn còn một vét sẹo sau tai, Phạm Dương thì may mắn hơn một chút không để lại chấn thương gì nghiêm trọng.

Vào đến văn phòng làm việc của Lâm Lang, một mùi thuốc lá cay xé sọc vào mũi Hạ Ánh khiến cô ho nhẹ vài cái, nhưng sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô liền nở một nụ cười tươi tắn đi đến trước mặt Lâm Lang.

- Ông chủ Lâm, em tới rồi.

Lâm Lang nhìn cô với đôi mắt âm trầm, không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

- Hôm trước cô đi hầu rượu chủ tịch thành phố ông ta phản ứng như nào?

Hạ Ánh vẫn nở một nụ cười công nghiệp mà một ngôi sao nên có, nền nã đáp:

- Ông ta rất hài lòng, bảo là đã cảm nhận được thành ý của ông chủ Lâm.

Lâm Lang cười lớn “Ha ha ha”, tay cũng đặt điều thuốc vào gạt tàn, ánh mắt tán thưởng nhìn Hạ Ánh.

- Hạ Ánh ơi là Hạ Ánh em không bao giờ khiến tôi thất vọng được nhỉ!

Lâm Lang đẩy chiếc xe lăn đến bên cạnh Hạ Ánh, cô cũng vội vàng chạy lại khụy gối dưới chân hắn. Lâm Lang đưa tay sờ vào khuôn mặt của cô, ánh mắt nổi lên vài phần tình thú.

- Khuôn mặt này của em thật sự rất xinh đẹp, chỉ để ngắm nhìn thôi thì đúng là lãng phí.

Hạ Ánh vẫn là khuôn mặt đang cười tươi, nhưng đâu ai biết sâu tận đáy lòng cô khinh nhờn Lâm Lang đến nhường nào. Hắn là một tên biến thái thích kiểm soát người khác, sau vụ tai nạn 5 năm trước thì tính cách của hắn lại càng trở nên biến thái. Hắn không ngừng đem cô ra làm đồ chơi cho những người đàn ông quyền lực khác. Sau những lần như vậy, hắn lại nhìn cô với ánh mắt càng tình thú, càng vui vẻ, càng cho cô nhiều tiền.

**

Bên phía Phạm Dương lúc này, tất cả mọi người đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc. Trong lúc đó, Phạm Dương đi kiểm tra các thiết bị giám sát quanh khu Hy Vọng, để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào xảy ra.

Càng đến sát giờ khai tiệc trong lòng Phạm Dương lại thấy hưng phấn đến kỳ lạ, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ cho tất cả mọi thứ, Phạm Dương cho những người làm tại Hy Vọng trở về nhà, cả một khu rộng lớn chỉ còn lại mình anh nghênh đón các vị khách quý của đêm nay.

Đồng hồ đã điểm đến 6 giờ tối, cũng là lúc cả gia đình Lâm Lang vừa đặt chân đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng. Dưới hầm đỗ xe lúc này có 2 chiếc xe hơi đang đậu, Lâm Lang được Hạ Ánh và tài xế riêng đỡ xuống xe, Lâm Ngọc cũng từ chiếc xe còn lại bước xuống.

Khoác trên mình bộ váy dạ hội màu đen bó sát càng tôn lên dáng người đồng hồ cát của Hạ Ánh, cô nắm lấy tay cầm phía sau xe đẩy, từ từ đẩy Lâm Lang tiến vào hội trường bữa tiệc.

Mặc dù Lâm Lang không thuận tiện trong việc di chuyển nhưng bản thân hắn ta cũng là một doanh nhân thành đạt, nên khá chú trọng trong việc ăn mặc của bản thân. Còn Lâm Ngọc thì ngược lại, cậu ta chỉ khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu trắng được sơ vin trong chiếc quần tây âu màu đen, cổ áo bung ra 2 cúc, bởi lẽ tính cách của cậu ta trước giờ luôn khá phóng khoán nên chỉ thích những bộ trang phục mang lại sự thoải mái.

Bước vào hội trường bữa tiệc, cả hội trường rộng lớn chỉ có ba người bọn họ. Phạm Dương lúc này mới từ trên lầu đi xuống, ngón tay rỏ đeo một chiếc nhẫn kim loại cạ sát vào thành cầu thang khiến chúng phát ra những tiếng rít đến đói tai.

Lâm Ngọc nhìn Phạm Dương với ánh mắt khó chịu, kèm theo một câu chế diễu:

- Dô ông chủ Phạm thật có khí phách, mới lên làm ông chủ liền thị uy với chúng tôi rồi.

Phạm Dương cười đến hai mắt híp lại, trong lời nói lại mang chút châm chọc:

- Nào dám nào dám, tôi dù có khí phách đến mấy cũng đâu bằng cậu chủ Lâm Ngọc đây được.

Lâm Ngọc cười khẩy một tiếng, lúc này Lâm Lang cũng đã lên tiếng:

- Ông chủ Phạm mời chúng tôi đến dự tiệc nhưng hội trường vắng vẻ này là sao đây?

Phạm Dương ngoài mặt lúc này thì đang tươi cười, nhưng trong đáy mắt lại có chút lạnh lùng.

- Ông chủ Lâm là đang sợ sao?

Lâm Lang cười lớn, ánh mắt nhìn Phạm Dương có mấy phần suy tính:

- Sợ thì cũng không sợ, chỉ e là ông chủ Phạm đây có muốn giữ tôi lại cũng không đủ sức làm được.

Phạm Dương lấy ra từ trong túi áo vest một bức thư.

- Vào 1 tuần trước tôi có nhận được một bức thư đe dọa, nội dung bên trong thư có lẽ sẽ khiến ông chủ Lâm có hứng thú đấy.

Hạ Ánh lúc này mới lên tiếng, âm giọng trầm thấp mang chút tò mò:

- Ông chủ Dương đây là...

Phạm Dương cười tươi trả lời:

- Đây là bức thư của tên tội phạm 5 năm trước đã gây ra 6 án mạng tại Hy Vọng gửi cho tôi với 1 tuần trước.

Lâm Lang nhíu mày, nụ cười có chút âm hiểm:

- Vậy bức thư viết gì?

Phạm Dương nhìn ra được sát ý trong nụ cười của Lâm Lang, bởi vì trong vụ án 5 năm trước còn rất nhiều uẩn khúc chưa được phá giải. Và cái chết của cha hắn Phạm Hoài cũng có liên quan đến bí mật mà Lâm Lang đang che giấu bấy lâu nay. Nhưng chuyện đã đến nước này như thuyền đã nhổ nèo, làm gì có chuyện sẽ quay đầu lại.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 3: Lật lại hồ sơ vụ án cũ

Phạm Dương cầm bức thư trên tay bắt đầu đọc nội dung, không gian lúc bấy giờ có chút hồi hộp, xung quanh yên tĩnh như tờ.

Nội dung bức thư như sau: “Ánh Dương có còn là Ánh Dương khi đang che giấu quá nhiều tội ác, khi những linh hồn non nớt đang ngủ say ở đâu đó, nơi bị che lấp bởi ánh mặt trời. Vào đêm trăng lên cao, bóng trăng tròn vằng vặt đổ xuống mặt hồ trong vắt, quỷ sai sẽ đến lấy máu của những kẻ tội đồ cúng tế cho những linh hồn lang thang.”

Khi giọng nói Phạm Dương vừa ngưng lại, ánh mắt của Lâm Lang đều là sự u tối, ánh mắt hắn mờ mịch nguy hiểm như một con rắn đang lăm le con mồi.

Đột nhiên lúc này Lâm Ngọc nở một nụ cười trào phúng xóa tan đi bầu không khí căng thẳng lúc bấy giờ.

- Tôi thấy tên này chỉ đang ăn nói bây bạ để tỏ ra thần bí thôi. Cũng đâu ai biết được hắn có phải là hung thủ của 6 vụ án 5 năm trước không chứ.

Lúc này Lâm Lang cũng bắt đầu lên tiếng, giọng hắn trầm ồm mang theo ý thăm dò:

- Ồ không lẽ vì một bức thư nặc danh không rõ nguồn gốc mà ông chủ Phạm đây mời chúng tôi đến đây để tra hỏi sao?

Phạm Dương nhìn Lâm Lang đang nở một nụ cười giả tạo, ánh mắt ôn hòa chỉ tay về phía Lâm Lang.

- Lần này đắc tội ông chủ Lâm rồi, nhưng mà ông chủ Lâm không tò mò chuyện năm đó là do ai làm sao?

Lâm Lang nở một nụ cười nguy hiểm, ánh mắt cũng toát lên một chút hiếu kỳ.

- Chuyện năm đó khiến tôi lỗ một khoản đầu tư lớn, đương nhiên tôi cũng rất hiếu kỳ là kẻ nào dám phá chuyện làm ăn của tôi.

Lâm Ngọc kéo ghế ngay bàn ăn ra ngồi xuống, vẻ mặt cậu trịch thượng, nhìn Phạm Dương như nhìn một con khỉ đang diễn xiếc.

Phạm Dương thấy vậy liền trưng ra một bộ mặt hiếu khách mà mời tất cả mọi mọi người ngồi vào bàn ăn.

- Thật xin lỗi ông chủ Lâm nhé, nảy giờ tôi thật sơ ý, mời mọi người ngồi vào bàn ăn, chúng ta vừa dùng bữa vừa từ từ nói chuyện.

Nhìn bộ mặt giả tạo của Phạm Dương Lâm Lang cũng thừa biết hắn ta đang cố ý thăm dò mọi người ở đây, một bác sĩ tâm lý tội phạm nổi tiếng đúng là thủ đoạn không ít.

Lúc này Lâm Lang cũng đưa tay ra hiệu cho Hạ Ánh đẩy mình lại gần bàn ăn. Hạ Ánh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời chỉ im lặng làm theo mọi chỉ thị của Lâm Lang.

Khi tất cả khách mời đã ngồi vào vị trí Phạm Dương liền khui một chai rượu vang đỏ rót vào ly cho từng người, trên chiếc bài dài lúc này đã bày sẵn đầy các món ngon bắt mắt, trên bàn được trang trí thêm nến và hoa tươi khiến không gian bữa tiệc vừa sang trọng vừa ấm cúng.

Nâng ly rượu trên tay, Phạm Dương kính mọi người rồi uống cạn. Lúc này tất cả khách mời mới bắt đầu nhấp môi ngụm rượu đầu tiên.

Phạm Dương đưa tay mời mọi người dùng bữa, nhưng tất cả mọi người đều ngồi im không động đến thức ăn. Hắn nhìn cả đám người đều không dám động vào thức ăn thì thầm cười trong lòng,hắn chủ động gắp thức ăn cho vào dĩa của mình rồi ăn từng miếng một. Lúc này Hạ Ánh mới gặp thức ăn lên ăn thử một miếng, nhìn thấy thức ăn không có vấn đề Lâm Lang mới bắt đầu dùng bữa.

Phạm Dương híp mắt cười thật tươi nhìn Lâm Ngọc:

- Cậu Lâm Ngọc đây không dùng bữa sao?

Lâm Ngọc ngồi ngã người ra sao ghế nhìn Phạm Dương trưng ra một nụ cười giả tạo cũng không khách sáo mà nói kháy một câu:

- Tôi không thích những món ăn của ông chủ Phạm chuẩn bị, nhưng ngược lại tôi thấy rượu này khá hợp khẩu vị tôi đấy.

Phạm Dương nhìn Lâm Ngọc cười, hắn cũng không quan tâm đến việc Lâm Ngọc có dùng bữa hay không, vì mục đích chính hôm nay của hắn chính là vật trần tất cả những bí ẩn của Hy Vọng và cái chết của cha hắn năm đó.

Phạm Dương nâng ly rượu trên tay lắc đều, trong đầu hắn lúc này là hàng ngàn những dòng suy nghĩ, những mắt ghép đang dần dần được đặt vào đúng vị trí vốn có của nó, vậy trong tổng thể bức tranh sẽ ra sao đây?

Nạn nhân thứ nhất là Nguyên Văn Cường, là một bác sĩ ngoại khoa. Nạn nhân được bảo vệ tên là Cố Phùng phát hiện vào lúc 6 giờ sáng cùng ngày trong khi đang đi tuần ra xung quanh khu nghỉ dưỡng.

Phạm Dương đã tìm đến Cố Phùng - nhân chứng đầu tiên của vụ án mạng liên hoàn năm đó để hỏi về các tình tiết chuyện xảy ra vào 5 năm trước, nhân chứng kể lại rằng:

- Mỗi ngày tôi đều sẽ đi quanh khu Hy Vọng để kiểm ra các thiết bị an ninh trong khu nghỉ dưỡng. Lúc đang kiểm ra một camera được lắp trên một cái cây đối diện con đường cạnh rừng thì tôi phát hiện một chiếc giày thể thao trên mặt đất, và một vết kéo lê vật gì đó trên con đường nhỏ vào rừng cây. Vì sợ có kẻ phá hoại hoặc trộm lẻn vào nên tôi đã lần theo vết tích tiến sâu vào trong rừng. Đi được một lúc thì tôi ngửi được một mùi tanh nồng trong một bụi cỏ cách đó không xa, lúc đến gần bụi cỏ tôi phát hiện thi thể của một người đàn ông đã bị lột bỏ hết quần áo, tất cả nội tạng của anh ta đều bị ai đó móc ra để đầy trên khây bạc, trên mặt đất còn cắm 3 nén nhang và một bông hoa Thược Dược Đen.

- Sau khi phát hiện thi thể tôi lập tức gọi ngay cho cảnh sát, cả quá trình tôi đều đứng cách hiện trường vụ án không xa.

Lúc pháp y tiến hành khám nghiệm thi thể nạn nhân có ghi chú lại rằng: cơ thể nạn nhân có một vết cắt dài từ bụng dưới kéo đến cổ họng, trên cánh tay có một vài vết xước nhỏ do cơ thể bị kéo lê, trên chân nạn nhân có dính một ít bùn đất. Các bộ phận nội tạng của nạn nhân được hung thủ để lại hiện trường còn rất nguyên vẹn. Đồng thời pháp ý cũng phát hiện ra một lượng lớn thuốc ngủ trong người nạn nhân. Cuối cùng pháp ý kết luận rằng, nạn nhân bị mổ lấy nội tạng lúc còn đang sống, chết do thiếu máu và suy hô hấp.

Khi lục lại tập hồ sơ vụ án năm đó, nạn nhân bị giết vào lúc 5 giờ sáng mà Cố Phùng phát hiện thi thể vào lúc 6 giờ sáng cùng ngày, thời gian gây án chỉ có 1 tiếng. Tại hiện trường vụ án thi thể của nạn nhân được đặt trên một tấm nilon trong suốt, máu trong quá trình mổ lấy nội tạng đều chảy ra tấm nilon này, cách hiện trường vụ án không xa cảnh sát còn phát hiện ra quần áo dính máu của nạn nhân đã mặc trước đó, được hung thủ vứt lại lúc đang chạy trốn. Tuy nhiên sau nhiều lần tìm kiếm, phía cảnh sát vẫn không thể tìm ra tung tích hung thủ của vụ án, tại hiện trường vụ án chỉ có duy nhất một dấu giày của nạn nhân ngoài ra không tìm thấy bất cứ chứng cứ gây án nào.

Nạn nhân thứ hai là Đỗ Hoài Lâm, là giám đốc của một công ty vận chuyển hàng đông lạnh, thi thể của nạn nhân được phát hiện lúc 5 giờ 30 sáng. Người phát hiện ra thi thể là bảo vệ tại hầm giữ xe, nhân chứng kể lại rằng, lúc đó anh ta đang kiểm ra lại xung quanh hầm giữ xe lần cuối trước khi giao ca thì thấy có một làn khói bốc lên, vì nghỉ có cháy anh ta vội vàng chạy lại thì phát hiện ra ai đó đăng cắm 3 cây nhang để ngang qua một cái chén. Nhìn kỹ lại vật trong chén là 2 con mắt được đặt trên một cái khay tròn và 1 bông hoa Thược Dược Đen bên cạnh.

Theo ghi chú của người khám nghiệm tử thi lúc đó có viết lại rằng: trên hộp sọ nạn nhân có một vết lõm lớn, do một vật cùn có độ cứng cao gây ra, đây cũng là nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân. Hốc mắt nạn nhân có dấu vết nạo, theo phỏng đoán sơ bộ đây có thể là một vật cùn có đầu tròn.

Lật lại hồ sơ vụ án lúc đó, nạn nhân tử vong vào lúc 12 giờ đêm, nhưng lúc phát hiện ra thi thể thì 3 cây nhang mà hung thủ để lại chỉ mới cháy được một nữa. Tức là sau khi gây án hung thủ đã cố tình quay lại hiện trường để bố trí hiện trường. Thi thể nạn nhân được tìm thấy trong một chiếc xe hơi gần đó, nạn nhân chết do bị một vật cứng đập vào đầu, hiện trường gây án đầu tiên là trong chiếc xe hơi cá nhân của nạn nhân cách đó 150m. Khác với vụ án đầu tiên, tại hiện trường gây án của nạn nhân thứ hai hung thủ dọn dẹp khá sạch sẽ các vết máu trên xe, trên cánh cửa xe phía sau có một vết cạy cửa nhỏ. Tại hiện trường hung thủ không để lại bất kì bằng chứng tội phạm nào, camera an ninh tại hầm giữ xe cũng không ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào vì đã bị hư vào chiều hôm trước và đang trong thời gian bảo trì.

Nạn nhân thứ ba Trân Định Khang, là kế toán trưởng của một công ty xuất nhập khẩu, khác với những nạn nhân trước lần này hung thủ ra tay kín đáo hơn, nạn nhân bị giết trong nhà tắm. Lúc phát hiện ra thì thi thể của nạn nhân đang trong tình trạng phân hủy. Người phát hiện ra thi thể của nạn nhân là một nhân viên dọn dẹp vệ sinh.

Tại hiện trường cảnh sát phát hiện, trên đầu nạn nhân bị khoét 1 lỗ tầm 10cm, bên trong lớp sọ trống không, xung quanh hiện trường vô cùng sạch sẽ không một vết máu và không để lại bất cứ bằng chứng phạm tội nào. Não của nạn nhân được hung thủ lấy ra trưng bày trên một cái khay bạc để bên trong tủ lạnh. Phía trên tủ lạnh là 3 cây nhang vừa mới tàn và một bông hoa Thược Dược Đen vẫn còn tươi.

Theo báo cáo của pháp ý: dựa theo tình trạng thi thể đang phân hủy có thể phán đoán được rằng nạn nhân đã tử vong vào 3 ngày trước, trên cánh tay phải của nạn nhân phát hiện ra một vết bầm tím do mũi kim gây ra. Trong cơ thể của nạn nhân phát hiện ra một lượng lớn thuốc gây tê liệt thần kinh. Nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân là vết cắt tròn 10cm trên đầu, theo đánh giá sơ bộ bề mặt vết cắt không đồng đều, có dấu vết va đập mạnh và của một vật sắc nhọn. Não của nạn nhân được hung thủ bảo quản khá tốt, tuy nhiên trên phần đỉnh đầu có nhiều tổn thương và nhiều mảnh sọ ghim vào.

Lật lại hồ sơ vụ án, hiện trường vụ án lúc đó được dọn dẹp rất sạch sẽ, giống với hiện trường gây án thứ hai. Khi kiểm tra camera an ninh ở hành lang khách sạn không phát hiện có người lại theo giỏi hay đột nhập nào. Hung thủ giống như là một bóng ma vậy, gây ra các vụ án mạng trong thầm lặng và không để lại bất cứ chứng cứ phạm tội nào.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 4: Lật lại hồ sơ vụ án cũ (2)

Nạn nhân thứ tư là Phùng Trọng - một bác sĩ tại một bệnh viện nhỏ ngoại tỉnh, năm đó được cử đến Hy Vọng để chăm sóc cho một khách hàng lớn tuổi. Cứ mỗi 4 giờ chiều hằng ngày Phùng Trọng sẽ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe cho bệnh nhân. Tuy nhiên, bỗng một hôm Phùng Trọng không đến theo đúng lịch đã hẹn, cũng không có bất kỳ thông báo nào về sự vắng mặt của mình.

Vì bệnh tình bệnh nhân đang có dấu hiệu chuyển biến xấu nên người nhà của bệnh nhân đã cố gắng liên lạc với bác sĩ nhưng bất thành. Nhận thấy có điều bất thường vì gần đây có nhiều vụ án mạng xảy ra nên họ đã lập tức báo cảnh sát.

Lúc cảnh sát phát hiện ra nạn nhân thì nạn nhân đã chết từ lâu, thi thể của Phùng Trọng bị hung thủ dùng dây thừng buộc chặt vào bốn góc giường, miệng của nạn nhân bị dán lại bởi keo B52.

Tại hiện trường vụ án cảnh sát phát hiện ra trên gối của nạn nhân có một vết máu khô, tất cả máu của nạn nhân đã bị hung thủ rút cạn bỏ vào 10 túi chứa máu, mỗi túi có dung tích là 450ml được đặt trong ngăn mát của tủ lạnh. Phía trên đầu tủ lạnh kẻ sát nhân để lại 3 cây nhang và một bông hoa Thược Dược Đen để bên cạnh.

Sau khi khám nghiệm tử thi bên phía pháp ý báo cáo lại rằng: thời gian tử vong của nạn nhân là vào lúc 9 giờ tối hôm trước, khắp cơ thể chi chít các lỗ kim, có những chỗ bị đâm đến 2 – 3 lần tại cùng một vị trí. Bên trong cơ thể nạn nhân phát hiện một lượng lớn thuốc chống đông máu. Đầu nạn nhân có một vết va đập mạnh nhưng đây không phải là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong, mà nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân là do mất máu quá nhiều.

Theo báo cáo của cảnh sát lúc đó, sau khi hung thủ đột nhập vào phòng của nạn nhân đã dùng một vật cứng đập vào đầu khiến Phùng Trọng bất tỉnh, sau đó hắn đưa nạn nhân lên giường cố định tứ chi của nạn nhân bằng dây thừng, và dùng keo B52 đổ vào khoang miệng và dán cố định miệng của nạn nhân lại để phòng nạn nhân gây ra tiếng động thu hút người khác. Sau khi chắc chắn nạn nhân không còn khả năng phản kháng hung thủ bắt đầu tiêm một lượng lớn thuốc chống đông máu vào cơ thể nạn nhân, sau đó tiến hành rút máu.

Ngoài những báo cáo trên thì tại hiện trường vụ án phía cảnh sát không phát hiện bất cứ dấu vết nào của hung thủ cũng như cách thức đột nhập của hắn.

Nạn nhân thứ năm là Phan Chí Dũng, là một ông chủ của trang trại chăn nuôi gia súc. Vào lúc 7 giờ sáng cùng ngày cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại báo án từ người yêu của nạn nhân. Cô gái khai báo với cảnh sát rằng, vào lúc 4 giờ chiều hôm trước nạn nhân có hẹn với một khách hàng lớn, tuy nhiên từ lúc nạn nhân ra khỏi sảnh khách sạn đến giờ, cô không thể liên lạc được với nạn nhân.

Vì đã có 4 vụ án mạng xảy ra tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng nên khi nghe có người mất tích cảnh sát liền nghĩ đến trường hợp rất có thể Phan Chí Dũng sẽ là nạn nhân thứ 5 của vụ án giết người liên hoàng này. Nhận thấy tính manh động của hung thủ, bên phía cảnh sát liền huy động một lượng lớn lực lượng truy tìm tung tích nạn nhân.

Sau 6 tiếng tìm kiếm cuối cùng phía cảnh sát cũng đã tìm ra thi thể của nạn nhân nằm cạnh một cái ao nhỏ sâu bên trong khu rừng cạnh Hy Vọng. Tại hiện trường gây án thi thể nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng đỏ âu trần rụi, không còn một miếng da nào trên cơ thể. Máu từ cơ thể nạn nhân chảy thấm xuống đất làm vùng đất xung quanh thi thể trở nên bốc mùi thối rửa và nhớt nháp. Cách đó tầm 300m cảnh sát phát hiện một lớp da người được treo trên cây, dưới gốc cây hung thủ để lại 3 cây nhang và đặt một bông hoa Thược Dược Đen trên đất.

Theo đánh giá của pháp y: thời gian tử vong của nạn nhân là vào lúc 3 giờ sáng, trong cơ thể nạn nhân có một lượng lớn thuốc gây mê, ngoài ra nạn nhân không có bất kì vết thương nào khác. Tấm da được cảnh sát phát hiện tại hiện trường vụ án được xác định là da của nạn nhân, cách hung thủ lột da của nạn nhân còn khá vụng về nên có nhiều phần da không được hoàn chỉnh.

Theo báo cáo của cảnh sát, vào lúc 4 giờ chiều hôm xảy ra vụ án nạn nhân đã ra khỏi khách sạn và đến một nhà hàng cách đó 5km để dùng bữa, theo nhân viên phục vụ bàn ăn lúc đó thì nạn nhân đặt một phòng ăn VIT và vào phòng một mình, còn chi tiết tình hình sau đó bên phía nhà hàng không chịu nói rõ, bên phía cảnh sát cũng không thể làm gì được vì không thể động chạm được vào nhân vật đứng phía sau nhà hàng. Sau đó tầm 10 giờ tối nạn nhân đã rời khỏi nhà hàng một mình và di chuyển đến một nơi khác. Trong cả quá trình điều tra, cảnh sát không thể tìm ra tung tích người đã hẹn gặp nạn nhân là ai, theo phỏng đoán sơ bộ người này có khả năng rất cao là hung thủ của 5 vụ án mạng gần đây. Đồng thời hung thủ có khả năng là người quen của người đứng sau nhà hàng này, nếu không bên phía nhà hàng tại sao phải bảo mật thông tin của hắn?

Và nạn nhân cuối cùng của chuỗi vụ án mạng liên hoàn này là Phạm Hoài, cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Khải Dương. Năm đó Lâm Lang vì để mở ra một con đường sống cho Hy Vọng mà đã dùng các mối quan hệ của mình để mời Phạm Hoài - cục trưởng cục cảnh sát, và vợ của ông ta là bác sĩ pháp y đến khu nghỉ dưỡng để nhanh chóng tìm ra hung thủ.

Xét theo tình hình lúc đó thì Phạm Hoài không muốn đến cũng không được, dư luận lúc bấy giờ vô cùng hoang mang, các cánh nhà báo thì đua nhau đưa tin về sự tinh vi của hung thủ và sự bất lực từ phía cảnh sát, cấp lãnh đạo thành phố lúc bấy giờ cũng tạo rất nhiều sức ép lên Phạm Hoài, buộc Phạm Hoài phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, kết thúc chuỗi vụ án mạng liên hoàn này.

Tuy nhiên, trong quá trình điều tra vụ án tất cả mọi người đều không ngờ tới rằng Phạm Hoài lại trở thành nạn nhân thứ 6.

Theo báo cáo của phía cảnh sát lúc đó: trong quá trình điều ra Phạm Hoài đã tìm thấy một số dấu vết của hung thủ, đồng thời phỏng đoán rằng nạn nhân tiếp theo có thể là Lâm Lang. Để mai phục hung thủ và bảo vệ nạn nhân, bên phía cảnh sát và Phạm Hoài đã tốn rất nhiều tâm tư bố trí thiên la địa võng để vây bắt kẻ sát nhân.

Vào tối hôm đó, Lâm Lang ngồi trong phòng làm việc, bên ngoài có hơn chục cảnh sát đang bao vây theo giỏi căn phòng. Đột nhiên từ dãy nhà phía sau truyền đến tiếng nổ lớn khiến mọi người hoảng loạn. Nhận thấy kế hoạch bất thành phía cảnh sát liền lập tức chạy đến dãy nhà phía sau. Vì người ngồi trong phòng làm việc lúc này không phải là Lâm Lang thật sự mà là do Phạm Hoài đóng giả. Còn Lam Lang thật sự đang được cảnh sát bảo vệ tại dãy nhà vừa xảy ra vụ nổ kia.

Tuy nhiên, vạn nhất tất cả mọi người đều không ngờ tới, người mà hung thủ nhắm đến không phải là Lâm Lang mà là Phạm Hoài. Lợi dụng lúc hỗn loạn hung thủ đã lẻn vào đám đông và tấn công Phạm Hoài đi lúc nào không hay.

Vào sáng hôm sau khi ngọn lửa đã được khống chế lúc này mọi người mới nhận ra sự mất tích của Phạm Hoài. Như có linh cảm không hay, vợ của Phạm Hoài liền lập tức chạy về phía căn phòng làm việc của Lâm Lang. Khi cảnh cửa được mở ra, tất cả mọi người để sửng sốt. Vì lúc này Phạm Hoài vẫn còn ở trong phòng làm việc, nhưng chỉ còn duy nhất một cái đầu được đặt ngay ngắn trên cái khay bạc được để trên bàn, bên cạnh là 3 cây nhang và một bông hoa Thược Dược Đen.

Sau đó phía cảnh sát dựa theo các dấu tích mà hung thủ để lại mà lần lượt tìm thấy các bộ phận khác của thi thể. Tuy nhiên, có một điều khiến mọi người thắc mắc là làm thế nào mà hung thủ có thể đưa Phạm Hoài đi nơi khác rồi tiến hành phân xác rồi đặt các mảnh thi thể ở nhiều nơi khác nhau trong một thời gian ngắn như vậy?

Làm sao hung thủ biết được kế hoạch từ phía cảnh sát, liệu có phải có ai đó đã tiết lộ thông tin cho kẻ sát nhân?

Chân dung của kẻ sát nhân có phải là một thiên tài bệnh hoạn, thích tìm kiếm sự kích thích lúc giết người?
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 5: Bí mật được hé lộ

Sau một hồi lâu suy nghĩ Phạm Dương bắt đầu lên tiếng:

- Vào khoản 1 năm trước tôi đã tìm thấy một căn phòng bí mật trong phòng cha tôi cũng chính là cựu cục trưởng cục cảnh sát thành phố Khải Dương - Phạm Hoài. Ở trong căn phòng đó tôi phát hiện ra rất nhiều bí mật thú vị đều có liên quan đến các vị ở đây.

Lâm Lang liếc nhìn Phạm Dương, ánh mắt như muốn đâm chết Phạm Dương ngay lập tức.

- Chẳng lẽ ông chủ Phạm đây muốn nói chuyện đó ở đây sao?

Phạm Dương cười tươi nhìn Lâm Lang, sắc mặt vẫn không chuyển cất giọng nói đều đều vang lên trong căn phòng lớn.

- Thật ngại quá, con người tôi không giỏi giữ bí mật cho lắm, nhất là những chuyện bẩn thỉu của người khác. Mà tôi nghĩ cậu chủ Lâm đây cũng nên biết sự thật của năm đó.

Lâm Ngọc đầu óc mơ hồ nhìn hai người bọn họ “Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy chứ, cha mình ông ấy đang cố giấu mình chuyện gì?”.

Phạm Dương đưa ánh mắt sắc bén của mình quan sát tất cả mọi người xung quanh, sau đó nhâm nhi một ít rượu vang và bắt đầu câu chuyện của mình.

Vào 20 năm trước, lúc đó Phạm Hoài chỉ mới là một viên cảnh sát nhỏ tại cục điều tra dân sự của thành phố Khải Dương.

Lúc bây giờ, Phạm Hoài cùng cấp trên của mình được phân nhiệm vụ điều tra một vụ án mất tích nghiêm trọng.

Nạn nhân là nữ tên là Từ Tâm, năm nay 18 tuổi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Từ. Nạn nhân được nhìn thấy lần cuối cùng là ngồi trên xe ô tô rời khỏi trại trẻ mồ côi Hy Vọng sau đó liền mất liên lạc. Đi cùng xe với nạn nhân còn có một tài xế tên là Đại Châu người này cũng biến mất không lý do. Bước đầu của vụ án các cảnh sát đánh giá rằng đây có thể là một bắt cóc tống tiền.

Sau nhiều ngày điều ra phía cảnh sát không phát hiện bất cứ manh mối nào liên quan đến nạn nhân. Trong khoảng thời gian đó nhà họ Từ liên tục nhận được những bức thư nặc danh đe dọa tống tiền từ phía hung thủ.

Bức thư đầu tiên hung thủ gửi với nội dung phía nhà họ Từ phải ngừng điều tra về vụ mất tích của Từ Lâm, nếu không Từ Tâm sẽ khó bảo toàn được tính mạng.

Bức thư thứ hai, kẻ bắt cóc yêu cầu nhà họ Từ mang 10 tỷ đóng vào thùng giấy để rải rác các nơi trên đại lộ Đông Tây – Trục đường chính đi đến các thành phố lớn.

Tuy nhiên, sau đó hung thủ liền biến mất một cách khó hiểu, hắn thậm chí còn không đến lấy số tiền chuộc mà nhà họ Từ để rải rác trên đại lộ Đông Tây.

Bấy giờ, phía cảnh sát nghi ngờ người tài xế tên Đại Châu – cũng chính là người hôm đó cùng mất tích với Từ Lâm là kẻ bắt cóc. Trong quá trình điều tra, phía cảnh sát phát hiện Đại Châu đã vay một số tiền rất lớn từ bọn cho vay nặng lãi, tính cả gốc lẫn lãi thì số tiền hắn nợ vừa tròn 10 tỷ.

Tuy nhiên, Phạm Hoài thấy có một số điểm kỳ lạ khi điều tra những người thân thiết với Đại Châu. Quản gia nhà họ Từ nói rằng, Đại Châu là một người chất phát thật thà, rất siêng năng và là người có trách nhiệm trong công việc. Nếu Đại Châu thực sự đang gặp khó khăn thì chỉ cần mở lời nhờ giúp thì mọi người ai cũng sẵn sàng giúp cậu ấy.

Khi Phạm Hoài gặp vợ của Đại Châu cô ấy vừa khóc vừa kể lại rằng, cô không hề biết chồng mình vay tiền từ lúc nào, gia đình cô đúng thật là có chút khó khăn khi phải chăm sóc 2 đứa trẻ và cả cha mẹ đã lớn tuổi, tuy nhiên không đến mức phải vay mượn với số tiền lớn như vậy. Và chồng cô không phải là loại người vay một số tiền mà bản thân không thể nào trả được.

Ngoài phát hiện những điểm bất thường này ra thì phía cảnh sát không tìm được bất cứ chứng cứ nào quan trọng, và cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Đại Châu. Hắn dường như bốc hơi khỏi thế giới này cùng với Từ Lâm vậy.

Không lâu sau vụ án được kết thúc một cách chống vánh vì không thể điều tra ra bất cứ chứng cứ nào khác.

Tuy nhiên, trong một cuốn nhật ký Phạm Hoài có viết lại rằng, ngay hôm đó khi hắn đến trại trẻ mồ côi để điều ra vụ án có một số đứa nhóc trong đó đã nói những câu rất kỳ lạ. Chúng nói rằng “những đứa trẻ không ngoan sẽ bị mụ phù thủy bắt đi ăn thịt, có khi nào chị gái tốt bụng cũng bị mụ phù thủy bắt đi rồi không?”. Lúc này các bảo mẫu liền vội vàng đưa lũ trẻ vào trong phòng, có một trong số những đứa nhóc đó đã nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

Đi quanh khu Hy Vọng hắn nhìn thấy rất nhiều dấu bánh xe để lại trên mặt đất, những vết này đến từ 5 – 6 loại xe khác nhau. Vách tường ở phía đông tòa nhà có một vết sơn rất mới, khi gặng hỏi các nhân viên ở đây thì họ nói rằng có một số đứa rẻ nghịch ngợm đã cạo lớp sơn trên vách tường này nên họ đã sơn lại nó.

Tuy nhiên, Phạm Hoài vẫn tìm thấy một vết máu nhỏ nằm trên bức tường xát mặt đất. Hắn đã nhanh tay cạo vết máu đó mang đi xét nghiệm. Kết quả cho ra đây chính là máu của Đại Châu.

Lúc này Phạm Hoài mới vỡ lẽ ra rằng, 2 người ngồi trên xe trời đi lúc đó rất có thể không phải là Đại Châu và Từ Tâm mà do 2 người khác đóng giả thành. Vì công nghệ lúc bấy giờ còn hạn chế nên hình ảnh trích xuất được từ camera giám sát không rõ ràng, có thể hung thủ đã lợi dụng điểm này để ngụy tạo bằng chứng giả.

Mà Đại Châu và Từ Tâm thực sự bây giờ có lẽ đang lành ít dữ nhiều hoặc họ có thể đang ở đâu đó ở trại trẻ mồ côi Hy Vọng chăng?

Nghĩ đến đây Phạm Hoài liền phóng xe chạy đến Hy Vọng. Tuy nhiên trên đường đi đến Hy Vọng, Phạm Hoài phát hiện chính bản thân mình đang bị một nhóm người theo giỏi. Trong lúc chạy trốn hắn không cẩn thận bị nhóm người này đánh ngất. Lúc tỉnh dậy, Phạm Hoài phát hiện bản thân đang bị trói vào một cái ghế, trên đùi hắn có để lại một chiếc điện thoại, phía trên góc trái căn phòng cũ nát là một chiếc camera giám sát.

Chiếc điện thoại vừa đổ chuông, Phạm Hoài liền đưa cánh tay với lấy chiếc điện thoại đang nằm trên đùi mình. Từ đầu dây bên kia, Phạm Hoài có thể nghe thấy tiếng vợ mình đang nói chuyện với ai đó, còn có cả tiếng cậu con trai đang chơi trong phòng. Lúc nay, Phạm Hoài mới nhận ra rằng bản thân mình và cả gia đình mình đã bị theo giỏi, kẻ đứng sau là đang muốn cảnh cáo hắn không nên nhúng tay vào chuyện này quá sâu.

Cuối cùng vì muốn bảo vệ gia đình của mình mà Phạm Hoài quyết định không tiếp tục điều tra vụ án này nữa. Vụ án này với nhiều điểm đáng ngờ cứ như thế mà khép lại.

Phạm Dương tiếp tục nói:

- Sau đó tôi đã tự mình điều tra lại vụ án năm đó và đã phát hiện ra một chuyện động trời. Khu Hy Vọng này chính là một nghĩa trang sống.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn Phạm Dương. Có người kinh ngạc, có người sợ hãi, lại có người tâm tư khó đoán.

Lâm Ngọc giọng điệu gấp gáp hỏi:

- Hy Vọng là một nghĩa trang sống???
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 6: Tội ác được phơi bày

Phạm Dương âm trầm nhìn Lâm Ngọc, giọng điệu chắc nịch đáp:

- Đúng vậy.

- Chắc cậu Lâm Ngọc không biết, mẹ cậu Từ Tâm đã mở trại trẻ mò côi Hy Vọng với mong muốn mang đến một cuộc sống tốt đẹp hơn cho những đứa trẻ cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Nhưng ông Lâm Lang đây đã lợi dụng sự tin tưởng của vợ mình mà âm thầm biến một nơi đầy Hy Vọng thành một cái lò mỗ người. Nơi cướp đi sinh mạng của hàng trăm đứa trẻ tội nghiệp.

Lâm Ngọc trố mắt nhìn Phạm Dương hoảng hốt, như không tin được những lời mình vừa nghe, tay chân cậu bủn rủn, đôi tay không tự chủ được mà run lên từng hồi, Lâm Ngọc phải bấu lấy hai tay lại với nhau để cố giữ bình tỉnh.

- Ông chủ Dương có bằng chứng gì chứng minh lời ông vừa nói hay không?

Phạm Dương đưa ánh mắt lạnh lùng của mình lướt nhìn tất cả mọi người trên bàn ăn, khóe miệng hơi giật giật như muốn như không mà cong lên. Hắn đứng phắt dậy, tiếng ghế bị đẩy ra kêu một tiếng két đến chói tai.

- Nếu cậu muốn xem bằng chứng thì đi theo tôi.

Phạm Dương vừa đi được một đoạn thì Lâm Ngọc nữa tin nữa ngờ nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chạy theo sau. Thấy vậy Lâm Lang ra hiệu, Hạ Ánh liền đẩy Lâm Lang đi theo sau hai người bọn họ để xem Phạm Dương có thể dỡ được trò gì.

Phạm Dương đưa mọi người đến bìa rừng thì dừng lại một lúc như sợ người phía sau không bắt kịp được mình, sau đó lại tiếp tục tiến vào sâu vào bên trong. Dưới ánh trăng tròn mờ ảo, hai bên hàng cây treo những chiếc đèn nhỏ chạy bằng pin. Thứ ánh sáng ấy cứ le lói giữa màn đêm đen kịch và làn sương mờ ảo.

Lâm Ngọc vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, không biết từ khi nào khu rừng bên cạnh Hy Vọng lại có treo những bóng đèn nhỏ này. Nhìn bầu không khí lúc bấy giờ như cung đường đi xuống địa ngục vậy, vừa lạnh lẽo vừa rùng rợn.

Đi bộ tầm 15 phút Phạm Dương liền dừng lại, tay hắn chỉ về phía những lá cờ đỏ nhỏ cắm rãi rát bên dưới những gốc cây và trên những mỏm đất nhỏ.

- Bên dưới những lá cờ đó đều là thi thể của những đứa trẻ bị giết để lấy nội tạng, nếu không tin cậu cứ đào lên xem.

Không biết từ góc nào Phạm Dương lôi ra một cây xẻng lớn sau đó ném qua cho Lâm Ngọc. Trong một phút hoảng hốt Lâm Ngọc bắt đầu đào từ một mỏm đất nhỏ. Tiếng xẻng xới tung từng lớp đất cứ vang vọng trong đêm tối, đất ở đây khá xốp như trước đó đã có ai đó từng đào chỗ này lên vậy, chẳng mấy chốc Lâm Ngọc đã đào được một cái hố lớn.

Rồi âm thanh bỗng dừng lại, bên dưới lớp đất là 2 – 3 bộ xương nhỏ. Như không tin vào mắt mình, Lâm Ngọc tiếp tục đào vào những điểm đánh dấu lân cận. Bất kỳ cái hố nào cậu cũng đều tìm thấy 2 – 3 thậm chí là 4 – 5 bộ xương trẻ em ở bên dưới.

Cậu hoảng hốt, tay chân run rẩy không kìm chế được mà ngã khụy xuống đất, hai hàng nước mắt như đang chực chờ rơi.

Hạ Ánh lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh rùng rợn như vậy nên tay chân bất giác cũng trở nên run rẩy, tim đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Nhìn qua Lâm Lang, ông ta có hơi bất ngờ nhưng thái độ cũng không có thay đổi quá lớn. Chỉ là việc xấu mình từng làm bị người khác phơi bày ra như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, không vui. Mà cũng chẳng sao, dù sao trước khi đến đây ông ta cũng đã cho người mai phục quanh Hy Vọng, tất cả chỉ đợi ông ta ra hiệu thì đều sẽ lao tới dọn dẹp hiện trường và xử lý những kẻ phiền phức giúp ông ta. Dù sao loại chuyện này đối với người từng làm rất nhiều chuyện thất đức như Lâm Lang cũng rất quen thuộc.

Phạm Dương lại tiếp tục câu chuyện của mình:

- Năm đó lúc cô Từ Tâm đã phát giác ra được những việc mà ông Lâm đây đã làm nên đã cãi nhau một trận lớn với ông ta tại đây. Nhưng vạn nhất cô Từ Tâm không ngờ tới, người chồng mà cô tưởng chừng như rất yêu mình lại có thể xuống tay với mình một cách độc ác như vậy.

- Ông Lâm đây đã đánh ngất cô Từ sau đó nhốt cô vào một căn hầm bí mật, nơi ông và các đồng bọn tiến hành mổ lấy nội tạng của bọn trẻ. Lúc đó Đại Châu – người tài xế đi cùng cô Lâm đã nhìn thấy tất cả mọi việc. Trong lúc đang chạy trốn thì bị người của ông phát hiện và đánh chết ngay tại chỗ, ở vách tường phía đông tòa nhà.

Lâm Lang cười khẩy:

- Ồ, cậu nói như chính mình đã chứng kiến hết mọi chuyện vậy.

Ông ta có thể tự tin như vậy, chính là vì trước khi bàn giao Hy Vọng cho Phạm Dương, ông ta đã cho người tiêu hủy hết chứng cứ có liên quan, bao gồm cả căn hầm bí mật ấy. Lúc đó, ông ta cũng muốn xử lý những bộ xương kia, nhưng dọn dẹp được một nữa thì thấy khá phiền vì không biết chính xác có bao nhiêu bộ xương và địa điểm chôn xác nên ông ta cứ để đó. Thật không ngờ Phạm Dương này lại có thể đào ra mấy bộ xương đó, còn đánh dấu tỉ mỉ như vậy.

Phạm Dương nhìn ông ta với vẻ mặt đắt chí, liền không nhịn được mà muốn vả vào mặt ông ta mấy cái.

- Ông tưởng người của ông đã xử lý sạch sẽ chứng cứ rồi sao? Không đâu, sao tôi có thể cho ông làm điều đó khi đã biết trước mọi chuyện cơ chứ!

Đi sâu vào tầm 500m nữa, Phạm Dương liền mở một cánh cửa sắt lớn được dấu dưới lớp đất và lá khô ở trên. Bên dưới là một đường hâm rất sâu, trên bức tường xi măng đã bám đầy rêu xanh, những bật thang nhấp nhô ẩn hiện trong bóng tối làm cho người ta nổi hết da gà. Đường hầm này rất dài lại tối đen nhìn sao cũng không thấy rõ bên trong, chiều ngang thì rộng tầm 2m.

Phạm Dương cúi người xuống cửa hầm,đưa tay vào bên trong mò mẫm, sau một hồi thì công tắc bên cạnh đã được gạt lên, những bóng đèn sợi đốt chớp tắt vài cái rồi sáng lên, thắp sáng cả hành lang đen kịch.

Phạm Dương nhìn Lâm Lang, vẻ mặt đắc ý, giọng điệu có chút trào phúng mà nói:

- Ông Lâm đây có muốn đi xuống chiêm ngưỡng nơi mà tôi đã dày công bảo quản một chút không? À mà tôi quên mất là chân ông đi lại không tiện, nên tôi đây phải đích thân đưa ông đi xuống dưới chiêm ngưỡng rồi.

Phạm Dương đi đến phía sau Lâm Lang, dùng ánh mắt để ra hiệu cho Hạ Ánh tránh ra. Hạ Ánh có chút lưỡng lự rồi sau đó cũng tránh sang một bên. Đường xuống bên dưới trơn trượt, các bậc cầu thang cứ nhấp nhô làm cho Lâm Lang cả người cứ sốc nãy theo.

Dường như cảm nhận được mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát, Lâm Lang liền lén nhấn nút thông báo được dấu kỹ trong túi áo để báo hiệu cho người của mình từ bên ngoài tiến vào.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 7: Ai sẽ là người tiếp theo?

Cả một dãy hành lang đầy mùi ẩm mốc lại lạnh lẽo, không biết nước từ đâu chứ nhỉu xuống vài giọt “lách tách”, 2 bên bức tường bám đầy rêu xanh như lâu rồi chưa có người dọn dẹp. Căn hầm này dường như rất rộng, rộng tới mức đi mãi mà không thấy điểm đến.

Đi được một lúc lâu trước mắt bốn người họ mới xuất hiện một cánh cửa sắt lớn, nhìn qua cánh cửa này khá dày dặn chắc chắn, trông lớp sơn vẫn còn mới.

Phạm Dương bỗng cười lên một tiếng lớn, như đứa trẻ vừa tìm được một món đồ chơi yêu thích, hắn phấn khích nhìn xuống Lâm Lang.

- Ông xem trông có quen không, thật là mong chờ.

Lúc này Phạm Dương đi lên phía trước, trên cánh cửa có một cái khóa lớn cần phải nhập mật mã. Khi sáu con số được nhập vào, cánh cửa cũng từ từ mở ra.

Bên trong mọi thứ sạch sẽ gọn gàng, trong căn phòng lớn xếp đầy các kệ sắt cao tầm 2m, trên những chiếc kệ còn sót lại vài hủ thủy tinh lớn, bên trong đựng một dung dịch gì đó màu vàng nhạt và một số bộ phận cơ thể người, mỗi hủ thủy tinh như vậy đều có một mã ký tự dán phía trước.

Hạ Ánh sợ hãi đưa tay bịt lấy miệng của bản thân để chặn lại âm thanh. Lâm Ngọc nhíu mày lại, hôm nay như một đại hội vạch tội, bao nhiêu tội ác được chôn giấu bấy lâu cứ như thế mà bị Phạm Dương vạch trần từng cái một. Điều duy nhất khiến cậu đi cùng với bọn họ tới tận bây giờ chính là để chờ một người. Một người rất quan trọng.

Lâm Lang bây giờ trong lòng vô cùng khó chịu, trong thâm tâm đang càng ngày càng sốt ruột. Rốt cuộc từ khi nào bên cạnh ông lại xuất hiện nội gián? Linh cảm của một kẻ từng gây ra nhiều tội ác cho ông ta một cảm giác chẳng lành. Nhìn tình huống hiện tại chắc chắn là một sống một chết.

Phạm Dương lại tiếp tục mở ra một cánh cửa khác bên trong chưa đầy các dụng cụ y tế được bảo quản rất cẩn thận, tiếp đến là một phòng bệnh nhân được bố trí rất sang trọng với nhiều vật dụng y tế cao cấp. Bên cạnh đó là một phòng mổ với nhiều trang thiết bị hiện đại. Tất cả mọi thử ở đây như một bệnh viện thu nhỏ vậy, kể cả một bệnh viện tỉnh cũng chưa chắc đã trang bị được nhiều trang thiết bị hiện đại và tân tiến như vậy, tuy nhiên mọi thiết bị chỉ nhằm phục vụ một mục đích duy nhất là cấy ghép nội tạng phi pháp.

Và khi cánh cửa cuối cùng được mở ra, mùi xác chết hôi thối, cay nồng chạy xộc vào mũi khiến mọi người không kịp phản ứng mà nôn khan.

Bên trong căn phòng xếp đầy những chiếc lồng giam bằng sắt lớn, trên trần nhà còn gắn thêm ba cái móc sắt lớn được treo chắc chắn bằng sợi dây xích rất to, trong ba móc sắt ấy có hai móc đang treo lơ lửng hai cái xác đang phân hủy không rõ là nam hay nữ. Nhìn hiện trường như một lò mổ thịt lớn, tanh tưởi và ghê rợn.

Lúc này khóe mắt Lâm Lang có chút giật giật, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ đến một số chuyện. Nơi này trước đó không hề có xác chết nào cả, dù là có thì nhìn mức độ phân hủy này cũng không thể là chuyện của 5 năm trước được. Vậy hai cái xác này là từ khi nào mà có?

Phạm Dương đi đến cuối góc phòng, giật thật mạnh miếng vải đen đang che phủ một vật gì đó rất lớn. Hiện ra trước mắt mọi người là một bể thủy tinh hình chữ nhật được đặt trên một cái bệ gỗ lớn, chiều dài 2m, chiều dọc 1m, bên trong chứa một thi thể còn khá nguyên vẹn. Mà thi thể nằm trong bể kính lớn đó không ai khác chính là Từ Tâm.

Lâm Ngọc có chút mờ hồ, vẫn chưa nhìn nhận được người trước mặt là ai. Lúc này Phạm Dương lại đột nhiên lên tiếng.

- Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mang báu vật này từ chỗ ông Lâm đến đây đấy!

Lúc này Lâm Lang vẫn còn cứng miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng lại nóng hết ruột gan, chột dạ như bị người ta nằm được cái đuôi của mình vậy.

Phạm Dương cười một tiếng lớn trào phúng, sau đó lấy một cái búa lớn được để ngay ngắn bên cạnh góc phòng, dơ lên dự định đập bể cái bể kính này.

Đột nhiên Lâm Lang và Lâm Ngọc đều vội vàng đồng thanh nói “Không được”.

Phạm Dương mang theo ý cười trên mặt lại quay qua hỏi lại.

- Ồ! Tại sao lại không được?

Lâm Lang muốn nói nhưng lại không nói, vẻ mặt căng thẳng, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống. Lâm Ngọc từ từ bước đến gần cái bể kính, sau đó tỉ mỉ quan sát, miệng liên tục nói.

- Không được phá hỏng nó, không được.

- Mẹ, đây là mẹ tôi, đây chắc chắn là mẹ của tôi.

Hai mắt Lâm Ngọc đỏ ngầu, đôi tay run rẩy sờ thật kỹ gương mặt của Từ Tâm qua lớn kính dày cộm.

Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi nhìn Phạm Dương:

- Sao cậu lấy được thứ này?

Phạm Dương dửng dưng thừa nhận, không chút lo sợ:

Là tôi biết được một số bí mật thông qua một người quen.

Lúc này Hạ Ánh không còn lén lút run rẩy nữa mà như biến đổi thành người khác, khoan thai đi đến bên cạnh của Phạm Dương.

- Ấy cha, bị lộ mất tiêu rồi.

Lâm Lang trố mắt nhìn hai người bọn họ đứng cạnh nhau, trong mắt toàn sát ý, như muốn lao đến xử lý đôi cẩu nam nữ này, nhưng thân thể lại quá bất tiện chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

- Hai người là từ lúc nào?

Nghe tới đây Phạm Dương có chút đắt ý:

- Cái này tất nhiên là phải cảm ơn ông rồi. Năm đó, nếu không có Hạ Ánh cảnh báo cho tôi thì có lẽ tôi đã bị người của ông giết người diệt khẩu rồi. Vụ tai nạn 5 năm trước, cũng là một tay chúng tôi dàn dựng lên, chỉ tiếc là vụ tai nạn lúc ấy chỉ có thể khiến ông liệt 2 chân mà không phải là liệt cả người.

Nói tới đây Phạm Dương lại lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối khôn nguôi.

Hạ Ánh đi đến trước mặt Lâm Lang nhìn xuống ông ta với vẻ mặt chán ghét:

- Ông thấy trình độ diễn xuất của tôi tốt chứ, không uổng phí tài nguyên ông bồi dưỡng tôi nhỉ!?

- Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của ông cùng đám người đó, điều khiến tôi kinh tởm không thôi, các người ấy à đều thích cái vẻ ngoài kiều diễm này của tôi nên mới bị tôi lừa thành ra như vậy.

Lâm Lang hai người trước mặt, một người ca một người sướng tức đến tím tái mặt mày. Ông ta thật sự không ngờ tới, mình lại bị đám nít ranh này lừa suốt 5 năm.

- Cô biết được bao nhiêu chuyện?

Hạ Ánh lấy tay che miệng cười khúc khích, nhìn Lâm Lang thể đang nhìn một tên hề.

- Các người nghĩ các người giấu kỹ lắm sao, đám đàn ông các người chỉ cần chuốc mấy ly rượu nói mấy lời ngọt ngào thì chuyện gì cũng không giấu được.

- Chuyện này phải kể từ 5 năm trước, lúc đó ông vừa nhận được một bức thư đe dọa. Sợ chuyện trước đây bị bại lộ, ông liền âm thầm cho người sát hại những người từng tham gia phi vụ cấy ghép nội tạng rồi dàn dựng thành một vụ giết người hàng loạt, sau đó ông cố tình dụ cảnh sát trưởng Phạm Hoài đến để điều tra vụ án rồi âm thầm cho người xử lý Phạm Hoài. Tôi nói có đúng không?

Lâm Lang cười lớn, ánh mắt hắn hung hăn đỏ ngầu, từng sợ tơ máu hằng lên trong mắt:

- Giỏi, giỏi lắm, thì ra các người sớm đã biết hết mọi chuyện, e là hôm nay không tính để tôi toàn vẹn mà rời khỏi đây nhỉ!? Nhưng mà các người có từng nghĩ đến tôi hôm nay đến đây không chỉ một mình?

- Giờ này người của tôi cũng sắp vào tới rồi, các người cứ chờ mà chết cùng nhau ở đây đi.

Bỗng có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn ra ngoài cánh cửa. Bạch Lam đi tới, trên eo mang hai khẩu súng nhỏ đã gắn nòng giảm thanh, trên tay còn đang cầm một con dao lớn bằng chiều dài nửa cánh tay vẫn còn đang rỉ máu.

Hạ Ánh mở tròn mắt nhìn người trước mặt, đây chẳng phải là cô trợ lý nhỏ của cô hay sao, sao bây giờ lại thành người của Lâm Lang? Bạch Lam có bản lĩnh lớn như vậy từ lúc nào?

Lâm Lang hưng phấn, lập tức nói lớn:

- Tới đúng lúc lắm, màu giết hết những người ở đây cho tôi.

Vì cái kết quá dài nên Xanh sẽ tách nó ra làm hai chương
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Chuyển ngữ
Type Team
Tác giả
Design Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
950
Điểm cảm xúc
2,394
Điểm
93
Linh vật chuột hamter
Chương 8: Kẻ cuối cùng

Bạch Lam từ từ tiến về phía mọi người, ánh mắt đầy chết chóc. Bỗng từ phía sau lại vang lên tiếng bước chân, người tới lần này là là quản gia nhà họ Từ – Lý Long.

Lý Long đi vào trong, trên người mặc một bộ vest đen lịch lãm loan lỗ trên áo là những vết máu còn chưa khô. Mà chuyện này kể ra cũng bất ngờ, dù đã lớn tuổi nhưng thân thủ của Lý Long thật sự vẫn còn rất linh hoạt, chỉ một mình Lý Long vừa ra tay liền có thể giết 2 người đàn ông khỏe mạnh.

Lý Long không nhanh không chậm đi đến bên cạnh thi thể của Từ Tâm, bàn tay dính đầy máu muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô chủ nhỏ nhưng lại thôi vì sợ làm Từ Tâm sẽ sợ hãi. Ông ta đúng thật là buồn cười, người đó sớm đã chết từ 20 năm trước, những trong mắt ông ta thi thể trước mặt như còn sống vậy. Bất giác trong đầu ông vang lên câu nói “Sao người chú nhiều máu vậy, chú lại bị thương rồi à?”.

Lý Long sống đến ngày hôm nay chỉ có duy nhất một nguyện vọng đó chính là báo thù cho Từ Tâm và tìm được thi thể của cô chủ nhỏ. Nguyện vọng ấy hôm nay có thể thực hiện được rồi.

Nhà họ Từ thật sự quá thối nát, nếu lúc đó khi ông bà chủ vừa bị sát hại ông đưa Từ Tâm rời khỏi nơi đó thì liệu kết cục có khác đi không?

Hai mắt Lý Long rưng rưng nhìn qua Lâm Ngọc bên cạnh, cũng may máu mũ của Từ Tâm vẫn còn trên thế gian này, để cho ông một cơ hội sửa sai.

- Cậu chủ, người bên ngoài đều được xử lý sạch sẽ rồi.

Lâm Lang giật mình phút chốc lại chuyển sang lo sợ, người của ông ta phái đến cũng phải 30 người đều bị xử lý sạch sẽ rồi hay sao, bọn chúng rốt cuộc là đã tính kế mình từ lúc nào? Dù vậy Lâm Lang có sóng gió nào mà chưa gặp qua, người của ông ta chẳng phải vẫn còn một người ở đây sao, là kẻ máu lạnh nhất, giỏi giết người nhất mà ông ta từng đào tạo.

Việc duy nhất ông ta cần làm bây giờ là làm lung lay tình đoàn kết của bọn họ, kéo dài thời gian để tìm cho mình một con đường sống.

- Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cậu tính kế giỏi lắm.

Lâm Lang vừa nói vừa vỗ tay khen ngợi, cái khen ngợi này đầy trào phúng, như chính bản thân ông ta vừa chịu tổn thương rất lớn. Ánh mắt Lâm Lang nhìn Lâm Ngọc như dao cắt, lời lẽ sắc bén nói ra những lời cay độc:

- Nhưng mà cậu nên nhớ, cậu mang họ Lâm không phải họ Từ, ta dù có thế nào cũng là cha ruột của cậu. Nếu bây giờ cậu chịu cầu xin ta, rồi giết hết tất cả bọn họ thì nể tình cha con ta sẽ cho cậu một con đường sống.

Lâm Ngọc không có chút phản ứng nào, chỉ đứng đó nhìn trân trân vào thi thể của Từ Tâm.

Lúc này Hạ Ánh, Phạm Dương, Lý Long đều cười thầm trong lòng, không biết ông ta lấy đâu ra can đảm vào tình thế này rồi vẫn còn hơi sức để hù dọa bọn họ.

Thấy Lâm Ngọc chỉ đứng đó quay mặt vào bể kính lớn Lâm Lang chỉ tay vào Từ Lâm rồi nói lớn, như muốn khiêu khích giới hạn cuối cùng của Lâm Ngọc.

- Cậu có muốn biết ta giết cô ta như nào không?

Lâm Lang vừa nói câu này thân thể Lâm Ngọc liền có phản ứng. Nhìn thấy như vậy Lâm Lang lại tiếp tục nói:

- Bên phía mấy lão già nhà họ Từ không chỉ muốn tài sản cùng quyền lực của bố mẹ cô ta, mà còn muốn nội tạng của cô ta để giúp họ sống lâu hơn. Nể tình cô ta sinh cho ta một đứa, ta còn dự định cho cô ta sống thêm vài năm vui vẻ. Thật không ngờ đến cô ta lại tự mình tìm đến chất vấn chuyện của ta.

- Ta thấy cô ta yêu thương mấy đứa trẻ đó như vậy, liền đưa cô ta xuống đây nhìn chúng nó cầu xin được sống như nào, nhìn bọn ta lấy đi nội tạng của bọn chúng ra sao. Cô ta vừa khóc, vừa quỳ xuống cầu xin ta tha mạng cho chúng nó. Cảnh tượng đó nhớ lại còn khiến ta hoài niệm.

Nói đến đây Lâm Lang còn nở một nụ cười vui vẻ. Hắn nhìn sự phẫn nộ trên mặt tất cả mọi người ở đây, nhìn Lâm Ngọc đau khổ khiến hắn rất thỏa mãn, ông ta chính là muốn lợi dụng chuyện này kéo dài thời gian cho Bạch Lam hành động.

- Sau khi lấy nội tạng của cô ta đem cấy cho mấy lão già nhà họ Từ, ta cảm thấy nên làm gì đó để lưu lại ký ức này, thế là ta liền cho người tiến hành bảo quản xác của cô ta làm thành tiêu mẫu.

Lâm Lang kể đến đây, ai nấy đều phẫn nộ trong lòng, Lý Long không kìm được mà lao đến chỗ Lâm Lang. Nhưng chưa kịp làm gì thì Bạch Lam đã dơ con dao cầm trên tay đâm thật mạnh xuống đùi của ông ta.

Lâm Lang la lên một tiếng đau đớn rồi nhìn Bạch Lam với đôi mắt không thể nào tin được, đến cả Bạch Lam cũng phản bội ông ta ư. Rốt cuộc từ khi nào, người bên cạnh ông ta đều là nội gián?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lam không biết từ lúc nào chảy ra hai hàng nước mắt. Bạch Lam chính là đứa trẻ năm đó mà Từ Tâm đã liều mình cứu giúp từ tay Lâm Lang. Cũng chính Bạch Lam là người kể hết mọi chuyện cho Lý Long, sau đó được Lý Long huấn luyện rồi cài vào tổ chức của Lâm Lang.

Bên này Hạ Ánh cũng đang quỳ sụp xuống khóc lớn, cô khóc cho những nỗi đau mình đã trải qua, khóc cho số phận bi thảm của những đứa trẻ ở Hy Vọng. Vì chính cô cũng từng là đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi Hy Vọng.

Khác với Bạch Lam, Hạ Ánh có thể trốn thoát được đều là nhờ sự giúp đỡ của Phạm Hoài. Sau đó không biết vì sao Lâm Ngọc có thể thấy cô, bồi dưỡng cô, cho cô một lý lịch trong sạch để đưa đến bên cạnh Lâm Lang làm nội gián. Và Lâm Ngọc cũng chính là người giúp Phạm Dương tìm ra sự thật năm đó.

Lâm Ngọc từ từ đi đến bên cạnh Lâm Lang, cậu ta vuốt lấy khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của ông ta, ánh mắt thản nhiên chỉ vào hai cái xác treo trên trần nhà.

- Bọn chúng đều tự tin như ông vậy, như kết cục đều rất thảm.

Lúc này Lâm Lang mới chú ý tới hai các xác đang treo trên trần nhà, nhìn kỹ lại có chút quen mắt. Đây… đây chẳng phải là hai lão già nhà họ Từ đã từng cấy nội tạng của Từ Lâm hay sao?

Lâm Lang ông ta bắt đầu sợ rồi, sợ mình cũng giống như hai lão ấy. Ông ta sống nữa đời người, làm không biết bao nhiêu chuyện ác, nhưng đến giờ phút này mới cảm nhận được rõ nhất sự sợ hãi khi chờ đợi cái chết.

Ông ta nắm chặt lấy tay của Lâm Ngọc ánh mắt thể hiện sự cầu xin, nhưng Lâm Ngọc liền hất tay ông ta ra. Ra hiệu cho hai người Bạch Lam và Lý Long khiên ông ta vào căn phòng chứa đầy tội ác.

Bạch Lam trong phòng mổ sờ soạn những dụng cụ y tế một cách phấn khích, còn Lý Long ghì chặt Lâm Lang xuống bàn rồi cố định ông ta lại bằng những sợ dây.

Lâm Ngọc vỗ vai Phạm Dương như thể hiện sự cảm kích vì đã tìm ra thi thể của Từ Tâm. Sau đó cậu ta bắt đầu lấy ra những đồ vật cúng tế là một lư hương, nhang, hoa thược dược đen và một khay bạc, đã chuẩn bị từ trước đó để ngay ngắn dưới sàn nhà.

Theo dân gian, nếu người sau khi chết không được trở về với gia đình thì không thể nào đi đầu thai chuyển kiếp được, mà linh hồn của người đã mất cứ mãi quẩn quanh nơi mình đã chết. Thế nên Lâm Ngọc mới làm buổi lễ cầu siêu này với mong muốn Từ Tâm có thể ra đi thanh thản.

Từng vết dao rạch xuống da thịt Lâm Lang, máu từ từ chảy ra rồi lại bắn tung tóe khắp nơi, Bạch Lam không giết Lâm Lang ngay lập tức mà từ từ hành hạ ông ta chết dần chết mòn, để ông ta cảm nhận rõ nhất tội ác của mình.

Bên ngoài tiếng đọc kinh siêu độ cùng tiếng la thét thảm khốc của Lâm Lang hòa lẫn vào nhau, vang vọng trong căn hầm, vừa u uất, vừa tanh tưởi, như để thỏa mãn những linh hồn đầy oán giận.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top