[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Đối Mặt - trucxinh0505
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,873
- Điểm cảm xúc
- 5,583
- Điểm
- 113
Chương 10: Đối mặt
Khi ca nô nhóm người Lâm Hằng vừa chạy tới điểm giằng co, trên dưới mặt nước, nhóm tàu ngầm các chiến sĩ vừa kè được một tàu ngầm tội phạm trồi lên khỏi mặt nước.
Trước mặt là ba kè một mới dẫn độ được đối phương.
Lâm Hằng vừa thấy, liền phóng qua hỗ trợ.
Bằng thủ đoạn bản thân, rất nhanh anh phá được cửa tàu đối phương, không hai phút liền khống chế được đối tượng bên trong.
Tàu ngầm này có hai tên, đồng chí biên phòng cũng theo nhảy qua hỗ trợ, tạm thời còng tay cố định đối phương, chờ tàu cứu viện ra tới sẽ dẫn độ qua đó.
Ba đồng chí lái tàu ngầm áp giải nhận được tín hiệu ổn thỏa, liền lặn xuống biển sâu tiếp tục cuộc truy quét.
Lâm Hằng vừa khóa xong đối tượng tàu thứ nhất, rất nhanh tàu ngầm thứ hai, thứ ba cũng được các chiến sĩ lần lượt kéo lên, liền vội vàng phóng qua hỗ trợ chế phục đối phương.
Sau khi Lâm Hằng chế phục được tàu ngầm thứ hai thì tàu tiếp viện ra tới, có thêm người hỗ trợ công tác bắt giữ đối tượng được đẩy mạnh nhanh chóng.
Ngay lúc mọi người dẫn độ được tàu ngầm thứ tám trồi lên mặt nước, bên kia lãnh hải, hai tàu công dân nước Z chuyển động rời đi, việc này đồng nghĩa có cá lọt lưới hoặc chính phủ bên kia đã hành động. Nhưng với tình hình hiện tại, xác xuất có cá lọt lưới là lớn nhất.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hai con tàu càng lúc càng đi xa mà thở dài bất lực, dù sao mọi người đã cố hết sức, việc còn lại tổng bộ sẽ có phương hướng giải quyết.
Mọi người dốc toàn lực rà soát dưới biển sâu chắc chắn không để xót một ai, mới bắt đầu thu lưới trở lại đất liền.
Đám người Phạm Dương cứu bọn trẻ chạy thoát vụ nổ lớn, sau khi báo cáo cùng cấp trên, anh cầm điện thoại bấm số điện thoại nhà.
Sau vài tiếng chuông reo, đầu bên kia nối thông, bên tai vang lên âm thanh mơ hồ chưa thoát buồn ngủ.
[Alo!]
“Ừ, anh đây.”
Nhận ra tiếng Phạm Dương, Từ Nghiên tỉnh táo hơn một chút, nhìn đồng hồ mới hơn bốn giờ sáng, không rõ vì sao anh gọi mình lúc này thì Phạm Dương nói tiếp.
“Xin lỗi làm phiền em lúc này…”
[Ừm, có chuyện gì à anh?]
“Chuyện là thế này…”
Từ Nghiên nghe xong cuộc gọi với Phạm Dương, vội vàng xuống giường vội thay bộ đồ thun thể thao, sau đó xuống lầu, vừa đi vừa bấm số gọi cho chị Nhân. Đầu dây bên kia vừa nghe máy, cô liền nói.
“Chị, việc gấp, gọi mọi người dậy hỗ trợ đón người.”
Chị Nhân không rõ là chuyện gì, nghe Từ Nghiên nói là việc gấp liền nhỏm người ngồi dậy, trả lời một tiếng chị đã biết, liền vội xuống giường đi đập cửa gọi mọi người dậy.
Rất nhanh mọi người tập trung tại đại sảnh trung tâm, Từ Nghiên nói sơ qua một lượt đoàn khách cần tiếp đón, sau đó phân chia công việc cho mọi người.
“Chị Nhân chị Lý, hai chị phụ trách chuyển các bé đang ở phòng B5 qua các phòng khác, nhườn phòng này cho nhóm khách chuẩn bị đến. Các chị gọi thêm các bé lớn hỗ trợ chuyển phòng, các chị chú ý đừng để các bé bị hốt hoảng nhé.”
“Ừ em, tụi chị đã biết.”
“Người phòng B5 chuyển đi xong, chị Tình chị Thúy dọn vệ sinh qua một lượt và sắp xếp chăn mền, chuẩn bị quần áo sẵn sàng giúp em nhé.”
“Tụi chị đã biết.”
“Mọi người còn lại hỗ trợ chị Phương nấu súp cho bọn trẻ, khoảng ba mươi phần ăn.”
“Ok em.”
Phân công việc xong, Từ Nghiên nói “Vậy các chị tranh thủ, một chút bên đó cũng sẽ có người hỗ trợ chúng ta một tay.”
Mọi người gật đầu tản ra, không cần ai bảo ai, nhịp nhàng phối hợp nhau làm tốt công việc Từ Nghiên vừa giao.
Mọi người đi làm phận vụ của mình, Từ Nghiên nghĩ một chút liền đi nhà bếp chuẩn bị trà nước cùng một chút đồ ăn nhẹ.
Trong lúc mọi người vội vàng khí thế ngất trời, bên ngoài cửa viện phúc lợi Hy Vọng, một đoàn năm sáu chiếc xe Jeep cùng vài xe bán tải nhỏ ầm ầm dừng trước cổng.
Trước đó Phạm Dương đã gọi điện thoại báo cho Từ Nghiên, nên khi đoàn xe vừa đến, bác bảo vệ liền mở cổng cho mọi người lái xe đi vào.
Nhìn đoàn xe từng chiếc nối tiếp dừng trước khuôn viên viện, ban đầu Từ Nghiên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh biểu cảm bình thường trở lại. Qua điện thoại Phạm Dương nói không rõ ràng nhưng cô có thể mườn tượng hiểu, thân phận Phạm Dương không đơn giản như cô nghĩ trước đây.
Phạm Dương bước xuống xe, đi đầu tiến lên chào hỏi cùng cô, mặt tràn đầy áy náy nói “Từ Nghiên, thật xin lỗi…”
Trong lúc Phạm Dương đang lựa lời, Từ Nghiên nói.
“Không sao, có thể giúp được các anh đó là vinh hạnh của em.”
Nghe giọng điệu không cảm xúc của cô, anh vội nói “Không phải anh cố ý giấu em đâu, chỉ là…”
“Chuyện này nói sau đi, em thấy bọn trẻ rất mệt mỏi.”
“Ừ, cám ơn em.”
Nói xong, Phạm Dương quay ra đám người phía sau, vẫy tay nói.
“Mọi người, đi theo chị Nghiên hỗ trợ các bé ăn uống nghỉ ngơi nhé.”
“Vâng anh.”
Mọi người theo Từ Nghiên đi vào bên trong viện, Phạm Dương rút điện thoại ra chuẩn bị báo cáo thì chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình hiển thị là mẹ gọi đến, anh liền bấm nghe.
“Con nghe.”
[Thằng bé đã ngủ rồi.]
Hiểu ý mẹ anh nhắc đến ai, lúc đó gấp gáp chỉ có thể nhờ ba mẹ trông chừng Lâm Chí Phong, may mà thằng nhóc không làm loạn, vì thế anh nói.
“Dạ, con cám ơn mẹ. Ba mẹ vất vả rồi!”
[Không sao, lâu lâu ồn ào náo nhiệt một chút cũng tốt, chỗ con xong chưa?]
“Dạ, tạm thời ổn rồi.”
[Ừ, vậy mẹ không làm phiền con nữa, mẹ cúp máy trước nhé.]
“Dạ, ba mẹ cũng nghỉ ngơi đi ạ.”
[Ừm.]
Nói xong cuộc điện thoại này, anh mới gọi tiếp cuộc điện thoại khác.
“Dạ, thủ trưởng…”
Từ Nghiên trở ra thấy anh đang gọi điện thoại, biết ý, lặng lẽ đi trở lại vào trong viện.
Lúc này trong viện là một mảnh ồn ào náo nhiệt, đám trẻ dưới năm tuổi chiếm tới hai phần, tắm gội gì đó chưa thể tự làm được bởi vậy ai nấy cũng vội đến chân không chạm đất.
Bọn trẻ sau khi tắm gội, mặc vào bộ áo sạch sẽ viện phúc lợi chuẩn bị, vừa lúc món súp nấu xong liền có thể ăn uống ấm bụng. Những bé có thể tự múc ăn, mọi người sắp xếp các bé ngồi chỗ bàn ăn phù hợp, những bé còn lại mọi người chia ra một người đút cho hai ba bé cùng ăn.
Bọn trẻ rất ngoan, yên ổn ăn xong bữa cơm muộn, đầu tóc cũng đã hong khô, vì thế liền theo hướng dẫn của các chị các bác, vừa ngã lưng xuống nệm liền ngủ say.
Bọn trẻ đã ngủ, Từ Nghiên hạ nhiệt độ thích hợp rồi nhẹ nhàng khép cửa, rời khỏi phòng.
Khi cô trở ra, nhìn thấy mấy chiến sĩ theo đoàn đi đến chào cô, nói phải trở về đơn vị, bọn trẻ nhờ chỗ cô vài hôm.
Dưới ánh nắng ban mai trong vắt, nhìn bóng xe mọi người dần khuất dạng, Từ Nghiên mới nhớ không thấy bóng dáng Phạm Dương đâu.
Không lẽ anh rời đi trước rồi?
Nghĩ đến đây cô hơi nhíu mày, lửa giận manh nha nổi lên, mắng, khi đến thì ầm ầm như sấm nổ, khi đi thì lặng lẽ như hơi nước.
Trở lại trong viện nhìn đã dọn dẹp gọn gàng, cô nói các chị các thím trở về nghỉ ngơi, bản thân mình cũng về nhà bên ngủ bù. Hôm qua cô ngủ trễ, mới chớp mắt được một chút thì bị Phạm Dương dựng đầu dậy, lăn lộn cho đến tận bây giờ, lúc này cảm giác có chút mỏi mệt.
Từ Nghiên khom lưng xếp đôi dép lên kệ, vào nhà, đi ngang qua phòng khách thì thấy cái người mình thầm mắng nãy giờ đang ngủ chèo queo trên sofa. Cô đi đến đứng trước mặt mà anh cũng không hề hay biết, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.
Từ Nghiên đi lên lầu, ôm theo mền cùng gối trở lại phòng khách.
Kê gối đầu cùng đắp mềm cho anh, sau đó với tay bật công tắc quạt máy lên, đứng nhìn bóng dáng anh ngủ một chút, sau đó im lặng đi lên lầu trở về phòng mình.
Vương Thi Thi túc trực ở bệnh viện cả đêm đến sáng, sau khi xác định tình huống Lâm Ngọc ổn định mới xuống ca.
Bởi vì Vương Thi Thi sống một mình nên ít khi nấu nướng tại nhà, vì thế đi ngang qua cửa hàng bán ăn sáng liền ghé vào, ăn xong rồi mới về nhà.
Cô về đến nhà nhìn đồng hồ đã điểm hơn tám giờ sáng, bây giờ đi tắm gội xong liền có thể nghỉ ngơi cả ngày, nghĩ đến đây Vương Thi Thi phấn chấn tinh thần hẳn lên.
Chỉ là khi cô vừa bước vào nhà liền cảm giác có gì đó khác lạ, nhìn lên liền thấy Lâm Hằng đang nặng nề ngủ ở sofa.
Mặc dù Vương Thi Thi không đưa chìa khóa nhà mình cho Lâm Hằng, nhưng có một lần xem anh biểu diễn mở khóa cửa nhà mình, cho nên cô không lăn tăn tự hỏi tại sao anh ta vô nhà mình được.
Điều cô rất không hài lòng chính là ai đó chưa hỏi ý kiến cô liền tự ý đi vào nhà cô, cái này có được xem là xâm nhập gia cư bất hợp pháp hay không?
Lại nhớ đến buổi tối hơn hai tháng trước, cái người này bỗng nhiên mất dạng không thể liên lạc. Mới vừa xuất hiện liền đem chuyện khó thảy cho cô, sau đó lại như cơn gió biến mất vô tung vô ảnh, liền khơi lên lửa giận trong cô.
Vì thế, Vương Thi Thi mặc kệ Lâm Hằng ngủ có thoải mái hay không, liền đi thẳng vào phòng mình cất túi xách, sau đó đi tủ quần áo tìm bộ đồ, trở ra, đi vào toilet tắm gội.
Có lẽ do tắm xong lửa giận trong người thuyên giảm đôi chút, nghĩ đến lúc này đang giữa mùa thu, không đành lòng để anh ngủ phong phanh như vậy, cô ôm cái mền ra đắp cho anh rồi mới quay lại phòng mình.
Sau khi hong khô tóc, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, Vương Thi Thi bò lên giường, chui vào trong chăn ấm, rất nhanh lâm vào mộng đẹp.
Từ Nghiên đang ngủ thì bị âm thanh điện thoại đánh thức, mắt nhắm mắt mở vói tay cầm lấy điện thoại, bấm nghe.
Đầu dây bên kia nghe được giọng cô, có chút thản thốt.
[Từ Nghiên, em đang ở đâu vậy?]
Nghe giọng điệu Hạ Ánh vội vàng, nghĩ bên cô ấy có chuyện gì, Từ Nghiên nâng tinh thần lên một chút, đáp.
“Em đang ở viện, có chuyện gì à chị?”
[Ừ, chị điện hỏi thăm bạn trai em không sao chứ?]
Từ Nghiên hơi khó hiểu vì sao Hạ Ánh hỏi mình như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Rất tốt, anh ấy ổn ạ?”
[Vậy thì tốt rồi, chị và chủ tịch Lâm vừa mới xem tin tức, nói lúc rạng sáng khu nghỉ dưỡng Hy Vọng bị nổ tung, chủ tịch Lâm gọi hỏi thăm anh Phạm nhưng không liên lạc được nên bảo chị hỏi chỗ em tình hình thế nào rồi?]
Từ Nghiên nghe nói khu nghỉ dưỡng bị nổ tung cả người chấn kinh không nhẹ. Trước đó cô không nghe Phạm Dương nhắc đến chuyện này, không biết còn có chuyện như vậy, cô nói.
“Chị chuyển lời cám ơn chủ tịch Lâm giúp em, nói ngài ấy yên tâm, anh Dương ổn ạ,” Sau đó cô có chút ngại ngùng nói tiếp “Thật xin lỗi, bên em còn chút việc nên chưa qua thăm chị được.”
[Ừ, em vội chuyện của mình đi, bên chị cũng tạm ổn rồi.]
“Dạ, vậy em cúp máy trước nhé.”
[Ừ em.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ Ánh cô cũng hết buồn ngủ. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ trưa, cô xuống giường, xếp gọn chăn mền liền đi nhà tắm rửa mặt, chải răng.
Khi cô xuống lầu, nhìn qua phòng khách, thấy Phạm Dương vẫn còn ngủ say nơi đó, xem ra thời gian qua anh mệt mỏi không nhẹ.
Từ Nghiên thả nhẹ cước bộ, ra cửa, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Ở bên viện, mọi người đã thức dậy, trong bếp ăn của viện, các chị các thím đang vội vàng làm cơm trưa.
Nghĩ đến hôm nay là ngày đặc thù, bữa sáng bọn trẻ mỗi đứa chỉ được ăn một chén súp nhỏ nên giữa trưa được chị Nhân phát thêm mỗi bé một hộp sữa uống dặm. Hiện trong sảnh trung tâm chỉ có mấy bé chưa đến tuổi đến trường đang chơi đùa bên mấy con thú nhún, cầu trượt này nọ. Những trẻ ở tuổi đi học đều đã đến trường từ sớm, những bé học ở bậc tiểu học chú bảo vệ đã lái xe đi đón, còn những bé học lớp lớn hơn có thể tự chạy xe đạp, khi tan học, cùng nhau đạp xe về viện.
Bọn trẻ thấy cô đi vào đều dừng đồ chơi trên tay, chạy về phía cô, ánh mắt ánh lên mừng rỡ, trong miệng ê a gọi lên.
“Cô Từ… Cô… Cô Từ…”
Nhìn bọn trẻ chạy về phía mình, Từ Nghiên hạ gối ngồi xuống, dang hai tay ôm các bé vào lòng, sau đó đưa tay xoa đầu, nựng má từng đứa, mở miệng hỏi.
“Hôm nay các con có Ngoan không?”
Bọn trẻ đồng thanh đáp “Dạ ngoan.”
Cô lại hỏi “Hôm nay các con ăn món gì nè?”
Đứa thì nói con ăn súp, đứa thì nói con uống sữa, sau đó một đứa đính chính lại, phải là ăn súp cùng uống sữa. Mấy đứa còn lại nghe đồng thanh nói, đúng đúng, ăn súp và uống sữa.
Từ Nghiên gật đầu cười, từ ái nói “Các con, hôm nay viện chúng ta có một số bạn mới, vì vậy một lát ăn cơm xong chúng con nhanh chóng đi ngủ để chiều đón tiếp các bạn ấy có được không?”
Bọn trẻ ngọt ngào hô lên “Dạ được.”
Có đứa còn vỗ ngực nói, con sẽ dẫn các bạn đi chơi với con.
Có một người nói lên, những đứa nhỏ khác cũng tranh nhau nhận nhiệm vụ.
Từ Nghiên xoa đầu các bé, nói cám ơn các con, rồi bảo các bé tiếp tục chơi, chờ các má nấu cơm xong sẽ gọi.
Bọn trẻ chạy về chỗ mình tiếp tục trò chơi dang dỡ, Chị Nhân đi lại đứng bên cạnh Từ Nghiên, nói.
“Những đứa nhỏ mới đến, lúc nãy chị có ghé qua xem, thấy bọn chúng vẫn còn đang ngủ.”
Từ Nghiên gật đầu, “Dạ, vậy chị ở đây trông tụi nhỏ, em đi vào xem hiện thế nào rồi.”
Chị Nhân gật đầu, nói “Ừ.”
Khi Từ Nghiên nhẹ nhàng mở cửa phòng B5 ra, nhìn thấy có vài bé đã thức dậy đang thừ người ngồi tại chỗ ngủ của mình, nghe tiếng động cùng nhìn về phía cửa.
Nhìn các bé vẫn còn bị ám ảnh chuyện cũ, cô liền nhẹ giọng trấn an.
“Cô tới xem các con đã dậy chưa, chúng ta chuẩn bị ăn cơm trưa.”
Sau đó thả nhẹ bước chân, đi vào, với tay cầm remod tắt điều hòa, sau đó đi đến bên cửa sổ lớn mở xem kẽ vài cánh, đón gió mát bên ngoài thổi vào.
Lúc này, lại có thêm vài bé bắt đầu thức dậy, Từ Nghiên đi lại, ngồi xổm bên cạnh các bé, hỏi.
“Các con có muốn ngủ thêm nữa không?”
Các bé lắc đầu, nhỏ giọng đáp “Dạ không.”
Từ Nghiên hiền từ cười nói “Vậy các con theo cô đi rửa mặt xúc miệng, rồi cô dẫn các con đi làm quen với các bạn ở đây nhé.”
Khi các bé đứng lên, Từ Nghiên hướng dẫn các bé xếp chăn mền, nệm giường lại.
Trước hành động lớn này, các bé còn lại cũng thức giấc, trên gương mặt ngơ ngác chất phác nhìn mọi người.
Từ Nghiên lại hướng các bé chào hỏi, sau đó cũng chỉ các bé dọn dẹp chăn mền đệm giường của mình.
Dọn dẹp phòng ngủ xong, cô dẫn các bé ra ngoài, đi phòng vệ sinh tập trung làm vệ sinh cá nhân. Vì có quá nhiều bé còn nhỏ, Từ Nghiên gọi thêm hai người trong viện đến phụ mình hỗ trợ các bé vệ sinh răng miệng.
Khi các bé làm xong vệ sinh cá nhân thì cơm trưa cũng đã làm xong. Tránh các bé còn nhiều bỡ ngỡ, bữa cơm trưa này cô vẫn để các bé ăn riêng với nhau, sau đó dẫn các bé về lại phòng B5, mở ti vi cho các bé xem giải trí. Cô mở âm thanh vừa phải vì bé nào muốn ngủ tiếp cũng có thể ngủ được, theo kế hoạch dự kiến, buổi chiều sẽ để các bé làm quen với mọi người trong viện.
Từ Nghiên về nhà bên lúc này đã hơn hai giờ chiều.
Đi vào phòng khách thấy Phạm Dương đang ngồi ở sofa xem ti vi, đầu tóc còn ướt nước xem ra là mới vừa tắm qua, chỉ là trên người mặc lại bộ đồ ngày hôm qua.
Nghe tiếng cô mở cửa, anh xoay người nhìn ra, vừa lúc ánh mắt hai người cùng chạm vào nhau.
Cho dù muốn kéo dài vẫn cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc, Từ Nghiên đi lại sofa, ngồi xuống đối Phạm Dương, mở miệng trước.
“Anh có muốn nói gì với em không?”
Phạm Dương cầm remod trên bàn trà, bấm giảm âm lượng ti vi xuống, sau đó bắt đầu từ từ nói.
Nghe anh nói xong, cô nói “Như vậy là em đã hiểu nhầm anh.”
“Anh xin lỗi, thật sự hơn một năm trước anh đã nộp đơn từ chức nhưng cấp trên vẫn luôn không duyệt, đây là nhiệm vụ đầu tiên từ sau khi anh nộp đơn...”
Nói đến đây, Phạm Dương đứng lên, di chuyển sang ngồi xuống bên cạnh Từ Nghiên, đôi mắt tràn đầy khẩn thiết, đôi tay nắm chặt bàn tay cô, nói.
“Từ Nghiên, em, có thể chấp nhận anh không?”
Nhớ tới vẻ mặt xa xách của cô lúc sáng, Phạm Dương thực sự rất lo lắng, sợ cô sẽ không chấp nhận quen một người dân quân như anh.
Từ lúc ngồi xuống nói chuyện cùng anh, tâm tình Từ Nghiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi nghe anh hỏi cô cũng đang tự hỏi, liệu bản thân mình có đủ mạnh mẽ chờ đợi người thương mỗi lần đi biền biệt chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm hay không? Hay lúc mình cần anh nhất mà anh vì nhiệm vụ không thể đồng hành cùng mình…
Phạm Dương nhìn cô trầm tư không nói, tâm tình càng sa sút, tay bóp nhẹ bàn tay cô, đôi mắt ửng đỏ, tha thiết gọi.
“Từ Nghiên à!”
Từ Nghiên bị kéo khỏi suy nghĩ bản thân, ngước mắt nhìn anh.
Khi ánh mắt hai người lần nữa giao nhau, cô nhìn thấy sự tha thiết trong đó càng không nỡ buông tay. Anh là người đàn ông khiến trái tim cô bối rối, rộn ràng, khiến cô muốn ỷ lại bên bờ vai rộng lớn này. Cô quyết định, sẽ không dùng lý trí suy tính mà dùng con tim để cảm nhận, cho dù sau này có thế nào đi nữa cô sẽ chịu trách nhiệm vì hành vi hôm nay, ngay lúc này của mình.
Nghĩ thông suốt rồi, cô dùng hành động thay cho câu trả lời của mình, rướn người hôn lên cánh môi anh.
Phạm Dương bị hành động này của cô làm cho cả người đông cứng lại hai giây, sau đó não bộ hoạt động, đôi tay đặt trên đôi vai cô, vui mừng không thôi, lắp bắp nói.
“Em, em, vậy là tha thứ cho anh rồi phải không?”
Cảm giác cả người như vừa được tưới mật ngọt.
Anh bỗng nhấc cô ngồi vào lòng mình, sau đó cuối xuống hôn lên cánh môi cô, được cô đáp lại, nụ hôn này phá lệ thật sâu, thật nồng nhiệt, cho đến khi hai không thở nỗi mới tạm dừng một chút, nhìn trong ánh mắt nhau chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy. Không thể chờ đợi thêm, Phạm Dương đứng lên, bồng Từ Nghiên đi nhanh lên thang lầu về phòng của cô. Rất nhanh trong phòng liền tràn ngập một mảnh xuân sắc, nhu tình mật ngọt.
Vương Thi Thi ngủ đủ tự tỉnh, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ chiều liền xuống giường đi kiếm cái gì bỏ bụng.
Mở cửa ra thấy Lâm Hằng vẫn còn ngủ ở đó, cô đi lại tủ lạnh mở ra xem. Thấy bên trong ngoài mấy hộp sữa chua và cháo tươi ăn liền cô quyết định ra ngoài mua chút đồ về nấu bữa tối.
Vương Thi Thi đi được một lúc thì Lâm Hằng thức giấc, khi thấy cái mền đắp trên người mình biết cô đã về, bất giác khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ. Gấp gọn cái mền Lâm Hằng cầm đi đến trước cửa phòng ngủ cô, đưa tay vặn khóa đi vào, đập vào mắt bên trong trống rỗng bất giác tươi tỉnh trên mặt giảm hơn một nữa. Anh thả mền ở đầu giường sau đó đi ra khỏi phòng, đi quanh nhà tìm trong ngoài một lượt, xác thật cô không có nhà cả người liền như quả cà héo.
Anh quay trở lại phòng ngủ Vương Thi Thi, kéo ngăn tủ quần áo ra tìm kiếm, nhìn thấy cái quần đùi màu xám đặt trong đó, trên mặt liền tươi tỉnh lên một chút, đưa tay cầm lấy, vừa đi vừa huýt sáo đi vào toilet tắm gội.
Tắm xong rất ý thức giặt giũ bộ đồ vừa thay ra, rồi đem móc lên sân phơi.
Không còn việc gì làm mới nhớ là từ hôm qua đến giờ anh mới ăn mỗi tô mì bò Phạm Dương nấu cho, lúc này thực sự bị đói đến hoa mắt chóng mặt.
Lâm Hằng chạy đi mở tủ lạnh xem có gì có thể ăn được không, nhìn thấy mấy gói cháo tươi liền chọn một gói đem đi hâm nóng ăn đỡ.
Lúc Lâm Hằng đang ngồi ăn cháo Vương Thi Thi cũng về tới.
Lâm Hằng hai mắt mở to nhìn phía cửa, thấy cô hai tay xách những túi đồ lỉnh kỉnh, vội bỏ cái muỗng trong tay xuống, nuốt xong đồ ăn trong miệng, gọi một tiếng “Tỷ.”
Chạy vội đến bên cạnh giành xách những túi đồ trong tay cô, miệng làu bàu trách cứ “Tỷ đi chợ à, sao không gọi em dậy theo phụ xách đồ.”
Đặt những túi đồ trên bàn, hai tay anh mở từng túi đồ ra, nhìn lướt qua, nói “Chị nấu bún xương à?”
Một loạt động tác này của Lâm Hằng tự nhiên như ở nhà mình, Vương Thi Thi quá quen thuộc cũng không nói cái gì. Cô chỉ hơi nhíu mày khi thấy anh mình trần mặc mỗi cái quần đùi, liền nói.
“Sao cậu không mặc áo vào?”
Lâm Hằng làm động tác bất đắc dĩ, hướng chỉ ngoài sân phơi “Em đang phơi ngoài kia chưa kịp khô.”
Nói xong anh quay lại chỗ ngồi nhanh chóng ăn xong phần cháo dang dỡ.
Vương Thi Thi theo tiếng nhìn ra, thấy hai móc đồ treo vắt vẻo ngoài đó cũng không nói thêm gì. Cô bước lại bên bàn, chọn những rau củ chưa ăn tới xếp vào tủ mát, những chai lọ gia vị linh tinh đem xếp lên kệ bếp, sau đó rửa mặt một chút liền bắt đầu sơ chế đồ ăn.
Lâm Hằng ăn cháo xong đứng lên cầm tô đi rửa. Anh đi lại bồn rửa chén đứng bên cạnh Vương Thi Thi, động tác rửa chén thực gọn gàng. Trong khi Vương Thi Thi đang chú tâm sơ chế thịt cá trong tay.
Rửa chén xong, anh đi rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót đầy một ly nữa, đi lại giơ lên trước mặt Vương Thi Thi.
“Tỷ uống chút nước, con người cần uống đủ nước mới tốt.”
Vương Thi Thi không cự tuyệt, vương tay cầm lấy uống một ngụm rồi trả lại cho anh. Lâm Hằng cũng không ép cô phải uống hết nước trong ly, nước còn dư lại anh ngữa đầu uống cạn, sau đó đem ly đi rửa rồi úp lại cái khay.
Thấy cô còn đang bận rộn xử lý thịt cá, anh đi mở tủ lấy rổ, dao nhỏ làm sạch rau củ đang để trên bàn.
Trước tiên anh cầm túi táo dai, chery rửa sạch dưới vòi nước rồi ngâm chúng trong nước muối loãng, chờ trái cây có thể vớt ra anh đi lại bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu bận rộn cắt lặt rau củ.
Khi cô nấu ăn, anh đứng một bên trợ thủ, nhìn bóng dáng ăn ý của hai người trong bếp, không ai có thể hoài nghi hai người họ không phải là vợ chồng.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Hằng lãnh công việc rửa chén.
Bình thường Vương Thi Thi sau khi ăn cơm xong sẽ đi dạo quanh nhà một chút rồi mới vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Hôm nay trong nhà có thêm một người đàn ông, cô bỏ qua bước này liền đi về phòng ngủ, ngồi ở trên giường lướt web.
Bỗng cảm giác nệm giường lún xuống một chút, bất giác cả người lọt vào vòng tay to lớn, cô chưa kịp phản ứng bên tai vang lên thanh âm trầm tính.
“Tỷ đang xem gì đó.”
Lâm Hằng hỏi, ánh mắt thoáng thấy cô đang xem tin tức về khu nghỉ dưỡng, không chút để ý nói “May mắn không có ai thương vong.”
Nghe anh nói thế, cô hiểu, anh có tham gia trong vụ này, cũng không nói gì mà ừm một tiếng, sau đó không tiếng động muốn tránh thoát khỏi vòng tay anh.
Lâm Hằng nhìn ra được ý đồ của cô, không cho cô cơ hội chạy trốn, vòng tay tựa cùm sắt khóa giữ chặt cô. Sau đó, anh nhấc cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với mình, nói.
“Tỷ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Muốn nói chuyện gì, trước tiên cậu thả tôi xuống trước đã.”
“Không được.” Nói xong hai chữ này, anh không cho cô trốn tránh, lập tức nói.
“Sáng hôm đó em nhận một nhiệm vụ quá gấp không kịp nói với tỷ, tỷ đừng hiểu nhầm em, thực sự khi đó không thể liên lạc được em cũng rất sốt ruột, sợ tỷ sẽ hiểu nhầm em là kẻ quất ngựa truy phong…”
Vương Thi Thi còn chưa biết giải quyết tình cảnh này thế nào thì Lâm Hằng tựa như một vị vua ảo thuật, trên tay bỗng xuất một hộp gấm nhỏ màu đỏ. Giơ hộp gấm trước mặt cô, anh nói.
“Tỷ, chấp nhận làm bạn gái em, được không?”
Nói xong, không đợi cô trả lời, có chút bá đạo đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, xoay xoay bàn tay cô, đắc ý nói.
“Thật vừa vặn, rất đẹp.”
Trước mặt là ba kè một mới dẫn độ được đối phương.
Lâm Hằng vừa thấy, liền phóng qua hỗ trợ.
Bằng thủ đoạn bản thân, rất nhanh anh phá được cửa tàu đối phương, không hai phút liền khống chế được đối tượng bên trong.
Tàu ngầm này có hai tên, đồng chí biên phòng cũng theo nhảy qua hỗ trợ, tạm thời còng tay cố định đối phương, chờ tàu cứu viện ra tới sẽ dẫn độ qua đó.
Ba đồng chí lái tàu ngầm áp giải nhận được tín hiệu ổn thỏa, liền lặn xuống biển sâu tiếp tục cuộc truy quét.
Lâm Hằng vừa khóa xong đối tượng tàu thứ nhất, rất nhanh tàu ngầm thứ hai, thứ ba cũng được các chiến sĩ lần lượt kéo lên, liền vội vàng phóng qua hỗ trợ chế phục đối phương.
Sau khi Lâm Hằng chế phục được tàu ngầm thứ hai thì tàu tiếp viện ra tới, có thêm người hỗ trợ công tác bắt giữ đối tượng được đẩy mạnh nhanh chóng.
Ngay lúc mọi người dẫn độ được tàu ngầm thứ tám trồi lên mặt nước, bên kia lãnh hải, hai tàu công dân nước Z chuyển động rời đi, việc này đồng nghĩa có cá lọt lưới hoặc chính phủ bên kia đã hành động. Nhưng với tình hình hiện tại, xác xuất có cá lọt lưới là lớn nhất.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hai con tàu càng lúc càng đi xa mà thở dài bất lực, dù sao mọi người đã cố hết sức, việc còn lại tổng bộ sẽ có phương hướng giải quyết.
Mọi người dốc toàn lực rà soát dưới biển sâu chắc chắn không để xót một ai, mới bắt đầu thu lưới trở lại đất liền.
Đám người Phạm Dương cứu bọn trẻ chạy thoát vụ nổ lớn, sau khi báo cáo cùng cấp trên, anh cầm điện thoại bấm số điện thoại nhà.
Sau vài tiếng chuông reo, đầu bên kia nối thông, bên tai vang lên âm thanh mơ hồ chưa thoát buồn ngủ.
[Alo!]
“Ừ, anh đây.”
Nhận ra tiếng Phạm Dương, Từ Nghiên tỉnh táo hơn một chút, nhìn đồng hồ mới hơn bốn giờ sáng, không rõ vì sao anh gọi mình lúc này thì Phạm Dương nói tiếp.
“Xin lỗi làm phiền em lúc này…”
[Ừm, có chuyện gì à anh?]
“Chuyện là thế này…”
Từ Nghiên nghe xong cuộc gọi với Phạm Dương, vội vàng xuống giường vội thay bộ đồ thun thể thao, sau đó xuống lầu, vừa đi vừa bấm số gọi cho chị Nhân. Đầu dây bên kia vừa nghe máy, cô liền nói.
“Chị, việc gấp, gọi mọi người dậy hỗ trợ đón người.”
Chị Nhân không rõ là chuyện gì, nghe Từ Nghiên nói là việc gấp liền nhỏm người ngồi dậy, trả lời một tiếng chị đã biết, liền vội xuống giường đi đập cửa gọi mọi người dậy.
Rất nhanh mọi người tập trung tại đại sảnh trung tâm, Từ Nghiên nói sơ qua một lượt đoàn khách cần tiếp đón, sau đó phân chia công việc cho mọi người.
“Chị Nhân chị Lý, hai chị phụ trách chuyển các bé đang ở phòng B5 qua các phòng khác, nhườn phòng này cho nhóm khách chuẩn bị đến. Các chị gọi thêm các bé lớn hỗ trợ chuyển phòng, các chị chú ý đừng để các bé bị hốt hoảng nhé.”
“Ừ em, tụi chị đã biết.”
“Người phòng B5 chuyển đi xong, chị Tình chị Thúy dọn vệ sinh qua một lượt và sắp xếp chăn mền, chuẩn bị quần áo sẵn sàng giúp em nhé.”
“Tụi chị đã biết.”
“Mọi người còn lại hỗ trợ chị Phương nấu súp cho bọn trẻ, khoảng ba mươi phần ăn.”
“Ok em.”
Phân công việc xong, Từ Nghiên nói “Vậy các chị tranh thủ, một chút bên đó cũng sẽ có người hỗ trợ chúng ta một tay.”
Mọi người gật đầu tản ra, không cần ai bảo ai, nhịp nhàng phối hợp nhau làm tốt công việc Từ Nghiên vừa giao.
Mọi người đi làm phận vụ của mình, Từ Nghiên nghĩ một chút liền đi nhà bếp chuẩn bị trà nước cùng một chút đồ ăn nhẹ.
Trong lúc mọi người vội vàng khí thế ngất trời, bên ngoài cửa viện phúc lợi Hy Vọng, một đoàn năm sáu chiếc xe Jeep cùng vài xe bán tải nhỏ ầm ầm dừng trước cổng.
Trước đó Phạm Dương đã gọi điện thoại báo cho Từ Nghiên, nên khi đoàn xe vừa đến, bác bảo vệ liền mở cổng cho mọi người lái xe đi vào.
Nhìn đoàn xe từng chiếc nối tiếp dừng trước khuôn viên viện, ban đầu Từ Nghiên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh biểu cảm bình thường trở lại. Qua điện thoại Phạm Dương nói không rõ ràng nhưng cô có thể mườn tượng hiểu, thân phận Phạm Dương không đơn giản như cô nghĩ trước đây.
Phạm Dương bước xuống xe, đi đầu tiến lên chào hỏi cùng cô, mặt tràn đầy áy náy nói “Từ Nghiên, thật xin lỗi…”
Trong lúc Phạm Dương đang lựa lời, Từ Nghiên nói.
“Không sao, có thể giúp được các anh đó là vinh hạnh của em.”
Nghe giọng điệu không cảm xúc của cô, anh vội nói “Không phải anh cố ý giấu em đâu, chỉ là…”
“Chuyện này nói sau đi, em thấy bọn trẻ rất mệt mỏi.”
“Ừ, cám ơn em.”
Nói xong, Phạm Dương quay ra đám người phía sau, vẫy tay nói.
“Mọi người, đi theo chị Nghiên hỗ trợ các bé ăn uống nghỉ ngơi nhé.”
“Vâng anh.”
Mọi người theo Từ Nghiên đi vào bên trong viện, Phạm Dương rút điện thoại ra chuẩn bị báo cáo thì chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình hiển thị là mẹ gọi đến, anh liền bấm nghe.
“Con nghe.”
[Thằng bé đã ngủ rồi.]
Hiểu ý mẹ anh nhắc đến ai, lúc đó gấp gáp chỉ có thể nhờ ba mẹ trông chừng Lâm Chí Phong, may mà thằng nhóc không làm loạn, vì thế anh nói.
“Dạ, con cám ơn mẹ. Ba mẹ vất vả rồi!”
[Không sao, lâu lâu ồn ào náo nhiệt một chút cũng tốt, chỗ con xong chưa?]
“Dạ, tạm thời ổn rồi.”
[Ừ, vậy mẹ không làm phiền con nữa, mẹ cúp máy trước nhé.]
“Dạ, ba mẹ cũng nghỉ ngơi đi ạ.”
[Ừm.]
Nói xong cuộc điện thoại này, anh mới gọi tiếp cuộc điện thoại khác.
“Dạ, thủ trưởng…”
Từ Nghiên trở ra thấy anh đang gọi điện thoại, biết ý, lặng lẽ đi trở lại vào trong viện.
Lúc này trong viện là một mảnh ồn ào náo nhiệt, đám trẻ dưới năm tuổi chiếm tới hai phần, tắm gội gì đó chưa thể tự làm được bởi vậy ai nấy cũng vội đến chân không chạm đất.
Bọn trẻ sau khi tắm gội, mặc vào bộ áo sạch sẽ viện phúc lợi chuẩn bị, vừa lúc món súp nấu xong liền có thể ăn uống ấm bụng. Những bé có thể tự múc ăn, mọi người sắp xếp các bé ngồi chỗ bàn ăn phù hợp, những bé còn lại mọi người chia ra một người đút cho hai ba bé cùng ăn.
Bọn trẻ rất ngoan, yên ổn ăn xong bữa cơm muộn, đầu tóc cũng đã hong khô, vì thế liền theo hướng dẫn của các chị các bác, vừa ngã lưng xuống nệm liền ngủ say.
Bọn trẻ đã ngủ, Từ Nghiên hạ nhiệt độ thích hợp rồi nhẹ nhàng khép cửa, rời khỏi phòng.
Khi cô trở ra, nhìn thấy mấy chiến sĩ theo đoàn đi đến chào cô, nói phải trở về đơn vị, bọn trẻ nhờ chỗ cô vài hôm.
Dưới ánh nắng ban mai trong vắt, nhìn bóng xe mọi người dần khuất dạng, Từ Nghiên mới nhớ không thấy bóng dáng Phạm Dương đâu.
Không lẽ anh rời đi trước rồi?
Nghĩ đến đây cô hơi nhíu mày, lửa giận manh nha nổi lên, mắng, khi đến thì ầm ầm như sấm nổ, khi đi thì lặng lẽ như hơi nước.
Trở lại trong viện nhìn đã dọn dẹp gọn gàng, cô nói các chị các thím trở về nghỉ ngơi, bản thân mình cũng về nhà bên ngủ bù. Hôm qua cô ngủ trễ, mới chớp mắt được một chút thì bị Phạm Dương dựng đầu dậy, lăn lộn cho đến tận bây giờ, lúc này cảm giác có chút mỏi mệt.
Từ Nghiên khom lưng xếp đôi dép lên kệ, vào nhà, đi ngang qua phòng khách thì thấy cái người mình thầm mắng nãy giờ đang ngủ chèo queo trên sofa. Cô đi đến đứng trước mặt mà anh cũng không hề hay biết, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.
Từ Nghiên đi lên lầu, ôm theo mền cùng gối trở lại phòng khách.
Kê gối đầu cùng đắp mềm cho anh, sau đó với tay bật công tắc quạt máy lên, đứng nhìn bóng dáng anh ngủ một chút, sau đó im lặng đi lên lầu trở về phòng mình.
Vương Thi Thi túc trực ở bệnh viện cả đêm đến sáng, sau khi xác định tình huống Lâm Ngọc ổn định mới xuống ca.
Bởi vì Vương Thi Thi sống một mình nên ít khi nấu nướng tại nhà, vì thế đi ngang qua cửa hàng bán ăn sáng liền ghé vào, ăn xong rồi mới về nhà.
Cô về đến nhà nhìn đồng hồ đã điểm hơn tám giờ sáng, bây giờ đi tắm gội xong liền có thể nghỉ ngơi cả ngày, nghĩ đến đây Vương Thi Thi phấn chấn tinh thần hẳn lên.
Chỉ là khi cô vừa bước vào nhà liền cảm giác có gì đó khác lạ, nhìn lên liền thấy Lâm Hằng đang nặng nề ngủ ở sofa.
Mặc dù Vương Thi Thi không đưa chìa khóa nhà mình cho Lâm Hằng, nhưng có một lần xem anh biểu diễn mở khóa cửa nhà mình, cho nên cô không lăn tăn tự hỏi tại sao anh ta vô nhà mình được.
Điều cô rất không hài lòng chính là ai đó chưa hỏi ý kiến cô liền tự ý đi vào nhà cô, cái này có được xem là xâm nhập gia cư bất hợp pháp hay không?
Lại nhớ đến buổi tối hơn hai tháng trước, cái người này bỗng nhiên mất dạng không thể liên lạc. Mới vừa xuất hiện liền đem chuyện khó thảy cho cô, sau đó lại như cơn gió biến mất vô tung vô ảnh, liền khơi lên lửa giận trong cô.
Vì thế, Vương Thi Thi mặc kệ Lâm Hằng ngủ có thoải mái hay không, liền đi thẳng vào phòng mình cất túi xách, sau đó đi tủ quần áo tìm bộ đồ, trở ra, đi vào toilet tắm gội.
Có lẽ do tắm xong lửa giận trong người thuyên giảm đôi chút, nghĩ đến lúc này đang giữa mùa thu, không đành lòng để anh ngủ phong phanh như vậy, cô ôm cái mền ra đắp cho anh rồi mới quay lại phòng mình.
Sau khi hong khô tóc, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, Vương Thi Thi bò lên giường, chui vào trong chăn ấm, rất nhanh lâm vào mộng đẹp.
Từ Nghiên đang ngủ thì bị âm thanh điện thoại đánh thức, mắt nhắm mắt mở vói tay cầm lấy điện thoại, bấm nghe.
Đầu dây bên kia nghe được giọng cô, có chút thản thốt.
[Từ Nghiên, em đang ở đâu vậy?]
Nghe giọng điệu Hạ Ánh vội vàng, nghĩ bên cô ấy có chuyện gì, Từ Nghiên nâng tinh thần lên một chút, đáp.
“Em đang ở viện, có chuyện gì à chị?”
[Ừ, chị điện hỏi thăm bạn trai em không sao chứ?]
Từ Nghiên hơi khó hiểu vì sao Hạ Ánh hỏi mình như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Rất tốt, anh ấy ổn ạ?”
[Vậy thì tốt rồi, chị và chủ tịch Lâm vừa mới xem tin tức, nói lúc rạng sáng khu nghỉ dưỡng Hy Vọng bị nổ tung, chủ tịch Lâm gọi hỏi thăm anh Phạm nhưng không liên lạc được nên bảo chị hỏi chỗ em tình hình thế nào rồi?]
Từ Nghiên nghe nói khu nghỉ dưỡng bị nổ tung cả người chấn kinh không nhẹ. Trước đó cô không nghe Phạm Dương nhắc đến chuyện này, không biết còn có chuyện như vậy, cô nói.
“Chị chuyển lời cám ơn chủ tịch Lâm giúp em, nói ngài ấy yên tâm, anh Dương ổn ạ,” Sau đó cô có chút ngại ngùng nói tiếp “Thật xin lỗi, bên em còn chút việc nên chưa qua thăm chị được.”
[Ừ, em vội chuyện của mình đi, bên chị cũng tạm ổn rồi.]
“Dạ, vậy em cúp máy trước nhé.”
[Ừ em.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ Ánh cô cũng hết buồn ngủ. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ trưa, cô xuống giường, xếp gọn chăn mền liền đi nhà tắm rửa mặt, chải răng.
Khi cô xuống lầu, nhìn qua phòng khách, thấy Phạm Dương vẫn còn ngủ say nơi đó, xem ra thời gian qua anh mệt mỏi không nhẹ.
Từ Nghiên thả nhẹ cước bộ, ra cửa, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Ở bên viện, mọi người đã thức dậy, trong bếp ăn của viện, các chị các thím đang vội vàng làm cơm trưa.
Nghĩ đến hôm nay là ngày đặc thù, bữa sáng bọn trẻ mỗi đứa chỉ được ăn một chén súp nhỏ nên giữa trưa được chị Nhân phát thêm mỗi bé một hộp sữa uống dặm. Hiện trong sảnh trung tâm chỉ có mấy bé chưa đến tuổi đến trường đang chơi đùa bên mấy con thú nhún, cầu trượt này nọ. Những trẻ ở tuổi đi học đều đã đến trường từ sớm, những bé học ở bậc tiểu học chú bảo vệ đã lái xe đi đón, còn những bé học lớp lớn hơn có thể tự chạy xe đạp, khi tan học, cùng nhau đạp xe về viện.
Bọn trẻ thấy cô đi vào đều dừng đồ chơi trên tay, chạy về phía cô, ánh mắt ánh lên mừng rỡ, trong miệng ê a gọi lên.
“Cô Từ… Cô… Cô Từ…”
Nhìn bọn trẻ chạy về phía mình, Từ Nghiên hạ gối ngồi xuống, dang hai tay ôm các bé vào lòng, sau đó đưa tay xoa đầu, nựng má từng đứa, mở miệng hỏi.
“Hôm nay các con có Ngoan không?”
Bọn trẻ đồng thanh đáp “Dạ ngoan.”
Cô lại hỏi “Hôm nay các con ăn món gì nè?”
Đứa thì nói con ăn súp, đứa thì nói con uống sữa, sau đó một đứa đính chính lại, phải là ăn súp cùng uống sữa. Mấy đứa còn lại nghe đồng thanh nói, đúng đúng, ăn súp và uống sữa.
Từ Nghiên gật đầu cười, từ ái nói “Các con, hôm nay viện chúng ta có một số bạn mới, vì vậy một lát ăn cơm xong chúng con nhanh chóng đi ngủ để chiều đón tiếp các bạn ấy có được không?”
Bọn trẻ ngọt ngào hô lên “Dạ được.”
Có đứa còn vỗ ngực nói, con sẽ dẫn các bạn đi chơi với con.
Có một người nói lên, những đứa nhỏ khác cũng tranh nhau nhận nhiệm vụ.
Từ Nghiên xoa đầu các bé, nói cám ơn các con, rồi bảo các bé tiếp tục chơi, chờ các má nấu cơm xong sẽ gọi.
Bọn trẻ chạy về chỗ mình tiếp tục trò chơi dang dỡ, Chị Nhân đi lại đứng bên cạnh Từ Nghiên, nói.
“Những đứa nhỏ mới đến, lúc nãy chị có ghé qua xem, thấy bọn chúng vẫn còn đang ngủ.”
Từ Nghiên gật đầu, “Dạ, vậy chị ở đây trông tụi nhỏ, em đi vào xem hiện thế nào rồi.”
Chị Nhân gật đầu, nói “Ừ.”
Khi Từ Nghiên nhẹ nhàng mở cửa phòng B5 ra, nhìn thấy có vài bé đã thức dậy đang thừ người ngồi tại chỗ ngủ của mình, nghe tiếng động cùng nhìn về phía cửa.
Nhìn các bé vẫn còn bị ám ảnh chuyện cũ, cô liền nhẹ giọng trấn an.
“Cô tới xem các con đã dậy chưa, chúng ta chuẩn bị ăn cơm trưa.”
Sau đó thả nhẹ bước chân, đi vào, với tay cầm remod tắt điều hòa, sau đó đi đến bên cửa sổ lớn mở xem kẽ vài cánh, đón gió mát bên ngoài thổi vào.
Lúc này, lại có thêm vài bé bắt đầu thức dậy, Từ Nghiên đi lại, ngồi xổm bên cạnh các bé, hỏi.
“Các con có muốn ngủ thêm nữa không?”
Các bé lắc đầu, nhỏ giọng đáp “Dạ không.”
Từ Nghiên hiền từ cười nói “Vậy các con theo cô đi rửa mặt xúc miệng, rồi cô dẫn các con đi làm quen với các bạn ở đây nhé.”
Khi các bé đứng lên, Từ Nghiên hướng dẫn các bé xếp chăn mền, nệm giường lại.
Trước hành động lớn này, các bé còn lại cũng thức giấc, trên gương mặt ngơ ngác chất phác nhìn mọi người.
Từ Nghiên lại hướng các bé chào hỏi, sau đó cũng chỉ các bé dọn dẹp chăn mền đệm giường của mình.
Dọn dẹp phòng ngủ xong, cô dẫn các bé ra ngoài, đi phòng vệ sinh tập trung làm vệ sinh cá nhân. Vì có quá nhiều bé còn nhỏ, Từ Nghiên gọi thêm hai người trong viện đến phụ mình hỗ trợ các bé vệ sinh răng miệng.
Khi các bé làm xong vệ sinh cá nhân thì cơm trưa cũng đã làm xong. Tránh các bé còn nhiều bỡ ngỡ, bữa cơm trưa này cô vẫn để các bé ăn riêng với nhau, sau đó dẫn các bé về lại phòng B5, mở ti vi cho các bé xem giải trí. Cô mở âm thanh vừa phải vì bé nào muốn ngủ tiếp cũng có thể ngủ được, theo kế hoạch dự kiến, buổi chiều sẽ để các bé làm quen với mọi người trong viện.
Từ Nghiên về nhà bên lúc này đã hơn hai giờ chiều.
Đi vào phòng khách thấy Phạm Dương đang ngồi ở sofa xem ti vi, đầu tóc còn ướt nước xem ra là mới vừa tắm qua, chỉ là trên người mặc lại bộ đồ ngày hôm qua.
Nghe tiếng cô mở cửa, anh xoay người nhìn ra, vừa lúc ánh mắt hai người cùng chạm vào nhau.
Cho dù muốn kéo dài vẫn cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc, Từ Nghiên đi lại sofa, ngồi xuống đối Phạm Dương, mở miệng trước.
“Anh có muốn nói gì với em không?”
Phạm Dương cầm remod trên bàn trà, bấm giảm âm lượng ti vi xuống, sau đó bắt đầu từ từ nói.
Nghe anh nói xong, cô nói “Như vậy là em đã hiểu nhầm anh.”
“Anh xin lỗi, thật sự hơn một năm trước anh đã nộp đơn từ chức nhưng cấp trên vẫn luôn không duyệt, đây là nhiệm vụ đầu tiên từ sau khi anh nộp đơn...”
Nói đến đây, Phạm Dương đứng lên, di chuyển sang ngồi xuống bên cạnh Từ Nghiên, đôi mắt tràn đầy khẩn thiết, đôi tay nắm chặt bàn tay cô, nói.
“Từ Nghiên, em, có thể chấp nhận anh không?”
Nhớ tới vẻ mặt xa xách của cô lúc sáng, Phạm Dương thực sự rất lo lắng, sợ cô sẽ không chấp nhận quen một người dân quân như anh.
Từ lúc ngồi xuống nói chuyện cùng anh, tâm tình Từ Nghiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi nghe anh hỏi cô cũng đang tự hỏi, liệu bản thân mình có đủ mạnh mẽ chờ đợi người thương mỗi lần đi biền biệt chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm hay không? Hay lúc mình cần anh nhất mà anh vì nhiệm vụ không thể đồng hành cùng mình…
Phạm Dương nhìn cô trầm tư không nói, tâm tình càng sa sút, tay bóp nhẹ bàn tay cô, đôi mắt ửng đỏ, tha thiết gọi.
“Từ Nghiên à!”
Từ Nghiên bị kéo khỏi suy nghĩ bản thân, ngước mắt nhìn anh.
Khi ánh mắt hai người lần nữa giao nhau, cô nhìn thấy sự tha thiết trong đó càng không nỡ buông tay. Anh là người đàn ông khiến trái tim cô bối rối, rộn ràng, khiến cô muốn ỷ lại bên bờ vai rộng lớn này. Cô quyết định, sẽ không dùng lý trí suy tính mà dùng con tim để cảm nhận, cho dù sau này có thế nào đi nữa cô sẽ chịu trách nhiệm vì hành vi hôm nay, ngay lúc này của mình.
Nghĩ thông suốt rồi, cô dùng hành động thay cho câu trả lời của mình, rướn người hôn lên cánh môi anh.
Phạm Dương bị hành động này của cô làm cho cả người đông cứng lại hai giây, sau đó não bộ hoạt động, đôi tay đặt trên đôi vai cô, vui mừng không thôi, lắp bắp nói.
“Em, em, vậy là tha thứ cho anh rồi phải không?”
Cảm giác cả người như vừa được tưới mật ngọt.
Anh bỗng nhấc cô ngồi vào lòng mình, sau đó cuối xuống hôn lên cánh môi cô, được cô đáp lại, nụ hôn này phá lệ thật sâu, thật nồng nhiệt, cho đến khi hai không thở nỗi mới tạm dừng một chút, nhìn trong ánh mắt nhau chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy. Không thể chờ đợi thêm, Phạm Dương đứng lên, bồng Từ Nghiên đi nhanh lên thang lầu về phòng của cô. Rất nhanh trong phòng liền tràn ngập một mảnh xuân sắc, nhu tình mật ngọt.
Vương Thi Thi ngủ đủ tự tỉnh, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ chiều liền xuống giường đi kiếm cái gì bỏ bụng.
Mở cửa ra thấy Lâm Hằng vẫn còn ngủ ở đó, cô đi lại tủ lạnh mở ra xem. Thấy bên trong ngoài mấy hộp sữa chua và cháo tươi ăn liền cô quyết định ra ngoài mua chút đồ về nấu bữa tối.
Vương Thi Thi đi được một lúc thì Lâm Hằng thức giấc, khi thấy cái mền đắp trên người mình biết cô đã về, bất giác khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ. Gấp gọn cái mền Lâm Hằng cầm đi đến trước cửa phòng ngủ cô, đưa tay vặn khóa đi vào, đập vào mắt bên trong trống rỗng bất giác tươi tỉnh trên mặt giảm hơn một nữa. Anh thả mền ở đầu giường sau đó đi ra khỏi phòng, đi quanh nhà tìm trong ngoài một lượt, xác thật cô không có nhà cả người liền như quả cà héo.
Anh quay trở lại phòng ngủ Vương Thi Thi, kéo ngăn tủ quần áo ra tìm kiếm, nhìn thấy cái quần đùi màu xám đặt trong đó, trên mặt liền tươi tỉnh lên một chút, đưa tay cầm lấy, vừa đi vừa huýt sáo đi vào toilet tắm gội.
Tắm xong rất ý thức giặt giũ bộ đồ vừa thay ra, rồi đem móc lên sân phơi.
Không còn việc gì làm mới nhớ là từ hôm qua đến giờ anh mới ăn mỗi tô mì bò Phạm Dương nấu cho, lúc này thực sự bị đói đến hoa mắt chóng mặt.
Lâm Hằng chạy đi mở tủ lạnh xem có gì có thể ăn được không, nhìn thấy mấy gói cháo tươi liền chọn một gói đem đi hâm nóng ăn đỡ.
Lúc Lâm Hằng đang ngồi ăn cháo Vương Thi Thi cũng về tới.
Lâm Hằng hai mắt mở to nhìn phía cửa, thấy cô hai tay xách những túi đồ lỉnh kỉnh, vội bỏ cái muỗng trong tay xuống, nuốt xong đồ ăn trong miệng, gọi một tiếng “Tỷ.”
Chạy vội đến bên cạnh giành xách những túi đồ trong tay cô, miệng làu bàu trách cứ “Tỷ đi chợ à, sao không gọi em dậy theo phụ xách đồ.”
Đặt những túi đồ trên bàn, hai tay anh mở từng túi đồ ra, nhìn lướt qua, nói “Chị nấu bún xương à?”
Một loạt động tác này của Lâm Hằng tự nhiên như ở nhà mình, Vương Thi Thi quá quen thuộc cũng không nói cái gì. Cô chỉ hơi nhíu mày khi thấy anh mình trần mặc mỗi cái quần đùi, liền nói.
“Sao cậu không mặc áo vào?”
Lâm Hằng làm động tác bất đắc dĩ, hướng chỉ ngoài sân phơi “Em đang phơi ngoài kia chưa kịp khô.”
Nói xong anh quay lại chỗ ngồi nhanh chóng ăn xong phần cháo dang dỡ.
Vương Thi Thi theo tiếng nhìn ra, thấy hai móc đồ treo vắt vẻo ngoài đó cũng không nói thêm gì. Cô bước lại bên bàn, chọn những rau củ chưa ăn tới xếp vào tủ mát, những chai lọ gia vị linh tinh đem xếp lên kệ bếp, sau đó rửa mặt một chút liền bắt đầu sơ chế đồ ăn.
Lâm Hằng ăn cháo xong đứng lên cầm tô đi rửa. Anh đi lại bồn rửa chén đứng bên cạnh Vương Thi Thi, động tác rửa chén thực gọn gàng. Trong khi Vương Thi Thi đang chú tâm sơ chế thịt cá trong tay.
Rửa chén xong, anh đi rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót đầy một ly nữa, đi lại giơ lên trước mặt Vương Thi Thi.
“Tỷ uống chút nước, con người cần uống đủ nước mới tốt.”
Vương Thi Thi không cự tuyệt, vương tay cầm lấy uống một ngụm rồi trả lại cho anh. Lâm Hằng cũng không ép cô phải uống hết nước trong ly, nước còn dư lại anh ngữa đầu uống cạn, sau đó đem ly đi rửa rồi úp lại cái khay.
Thấy cô còn đang bận rộn xử lý thịt cá, anh đi mở tủ lấy rổ, dao nhỏ làm sạch rau củ đang để trên bàn.
Trước tiên anh cầm túi táo dai, chery rửa sạch dưới vòi nước rồi ngâm chúng trong nước muối loãng, chờ trái cây có thể vớt ra anh đi lại bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu bận rộn cắt lặt rau củ.
Khi cô nấu ăn, anh đứng một bên trợ thủ, nhìn bóng dáng ăn ý của hai người trong bếp, không ai có thể hoài nghi hai người họ không phải là vợ chồng.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Hằng lãnh công việc rửa chén.
Bình thường Vương Thi Thi sau khi ăn cơm xong sẽ đi dạo quanh nhà một chút rồi mới vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Hôm nay trong nhà có thêm một người đàn ông, cô bỏ qua bước này liền đi về phòng ngủ, ngồi ở trên giường lướt web.
Bỗng cảm giác nệm giường lún xuống một chút, bất giác cả người lọt vào vòng tay to lớn, cô chưa kịp phản ứng bên tai vang lên thanh âm trầm tính.
“Tỷ đang xem gì đó.”
Lâm Hằng hỏi, ánh mắt thoáng thấy cô đang xem tin tức về khu nghỉ dưỡng, không chút để ý nói “May mắn không có ai thương vong.”
Nghe anh nói thế, cô hiểu, anh có tham gia trong vụ này, cũng không nói gì mà ừm một tiếng, sau đó không tiếng động muốn tránh thoát khỏi vòng tay anh.
Lâm Hằng nhìn ra được ý đồ của cô, không cho cô cơ hội chạy trốn, vòng tay tựa cùm sắt khóa giữ chặt cô. Sau đó, anh nhấc cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với mình, nói.
“Tỷ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Muốn nói chuyện gì, trước tiên cậu thả tôi xuống trước đã.”
“Không được.” Nói xong hai chữ này, anh không cho cô trốn tránh, lập tức nói.
“Sáng hôm đó em nhận một nhiệm vụ quá gấp không kịp nói với tỷ, tỷ đừng hiểu nhầm em, thực sự khi đó không thể liên lạc được em cũng rất sốt ruột, sợ tỷ sẽ hiểu nhầm em là kẻ quất ngựa truy phong…”
Vương Thi Thi còn chưa biết giải quyết tình cảnh này thế nào thì Lâm Hằng tựa như một vị vua ảo thuật, trên tay bỗng xuất một hộp gấm nhỏ màu đỏ. Giơ hộp gấm trước mặt cô, anh nói.
“Tỷ, chấp nhận làm bạn gái em, được không?”
Nói xong, không đợi cô trả lời, có chút bá đạo đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, xoay xoay bàn tay cô, đắc ý nói.
“Thật vừa vặn, rất đẹp.”