[Thơ] Chấp niệm- Tác giả Mạnh Bà Không Nấu Canh
- Tham gia
- 8/4/19
- Bài viết
- 6
- Điểm cảm xúc
- 44
- Điểm
- 13

Chấp niệm
Hoàng tuyền chốn âm u,
Bỉ ngạn đỏ như máu.
Một ngàn năm hoa nở,
Một ngàn năm hoa tàn.
Hoa lá mãi cách xa.
Nàng mang theo oán niệm,
Cố chấp, cùng đau thương,
Nàng hỏi Mạnh Bà Thang:
“Kiếp nào được trùng phùng?”
Mạnh Bà trả lời rằng:
“Tình là do nhân quả,
Duyên quyết định sinh tử,
Duyên tận tình cũng hết.”
“Hắn, nếu như hữu tình?
Chỉ bằng mạnh bà thang?
Hắn, có thể quên sao?”
“Buông tay đừng chấp niệm,
Đó là sự giải thoát.”
Hoàng tuyền chốn âm u,
Bỉ ngạn đỏ như máu.
Một ngàn năm hoa nở,
Một ngàn năm hoa tàn.
Hoa lá mãi cách xa.
Nàng mang theo oán niệm,
Cố chấp, cùng đau thương,
Nàng hỏi Mạnh Bà Thang:
“Kiếp nào được trùng phùng?”
Mạnh Bà trả lời rằng:
“Tình là do nhân quả,
Duyên quyết định sinh tử,
Duyên tận tình cũng hết.”
“Hắn, nếu như hữu tình?
Chỉ bằng mạnh bà thang?
Hắn, có thể quên sao?”
“Buông tay đừng chấp niệm,
Đó là sự giải thoát.”
Lời tác giả: Nếu yêu nhau, xin hãy trân trọng từng giây, đừng nói yêu nhau mãi mãi. Vì...chẳng có gì gọi là vĩnh hằng.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: