Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Chiếc khăn của bố - Liễu Duy

[Truyện ngắn] Chiếc khăn của bố - Liễu Duy

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Chiếc khăn của bố
e94b3b6d515aeabbd88522f87fd59499.jpg

Tác giả: Liễu Duy
Thể loại: Truyện ngắn.
Thảo luận: đây

Viết cho mùa Noel 2019

24/12/2019

Từ nhỏ tôi đã nghe người ta nói, bố tôi là thằng ngố.

Thằng ngố là gì? Khi ấy, tôi còn nhỏ, không hiểu cũng không quan tâm.

Lớn lên chút nữa, người ta lại nói, tôi chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Sao có thể? Rõ ràng, tôi có bố mà.

Càng lớn, tôi càng ý thức rõ ràng hơn về những điều mà người ta nói. Ban đầu, tôi chỉ im lặng, dẫu sao, tôi cũng biết, bản thân không thể che được miệng đời. Nhưng dần dần, họ cứ cậy vào việc tôi im lặng mà lấn tới.

Bố tôi là thằng ngốc! Thằng cà lăm!

Tôi, là con của thằng ngốc!

Nhiều lần tôi oán trách ông trời, tại sao lại để bố nhặt được tôi, tại sao lại để bố nhận nuôi tôi. Trên thế giới này có rất nhiều người, tại sao cứ nhất thiết phải là bố? Tại sao không phải là người khác?

______

"Chúng mày thấy cái áo này có đẹp không? Mẹ tao mua đồ để đón Giáng Sinh đấy!" Trên lớp, con nhỏ chảnh choẹ bày ra bộ mặt khoe khoang.

Đám con gái xung quanh thi nhau khen ngợi. Tôi ngồi ở trong góc, khẽ đưa mắt nhìn.

Trên tay con nhỏ kia là một cái áo len trắng rất đẹp, trông mềm mại, nhìn rất ấm áp. Trong lòng tôi vừa ghen tị vừa buồn bã. Có bao giờ tôi được mua quần áo mới đón Giáng Sinh đâu? Cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bạc màu, tôi mím môi.

Thấy bộ dạng ngơ ngẩn của tôi, nhỏ chảnh choẹ cười nhạo: "Ơ, thằng bố cà lăm của mày không mua đồ mới cho mày à? Ấy chết, tao quên, bố mày làm gì có tiền."

Tôi gục mặt xuống bàn, vờ như không nghe thấy.

______

Lạnh quá!

Cái se se lạnh của thu bị thay thế bởi cái lạnh tê tái, buốt giá của đông. Gió thổi mạnh mang theo hơi lạnh len lỏi vào từng dòng người khiến người đi đường phải xuýt xoa. Đông đến cũng không thể thay đổi nhịp sống ồn ào nơi đây. Mùa đông cũng rất đặc biệt, bởi mùa đông là mùa của Giáng Sinh.

Giáng Sinh ư? Cũng gần đến rồi nhỉ?

Rất nhiều cửa hàng bày bán đồ: quần áo, đồ trang trí... Mỗi lần đi học về, tôi đều cố tình đi qua đây một lần. Bởi, tôi muốn nhìn thấy cái áo tôi yêu thích.

Nó được trưng bày sau lớp kính chắn ở một cửa hàng quần áo. Mỗi lần đi qua, tôi đều cố gắng đi thật chậm, thật chậm để ngắm nhìn thật kĩ chiếc áo. Tôi nghĩ, chỉ cần chiếc áo này thôi, chỉ cần nó tôi.

Thỉnh thoảng, tôi đi dọn hàng cho bố, bị bố bắt gặp bộ dạng thẫn thờ ngắm nhìn áo. Nhưng mà, đồ ngốc ấy làm gì hiểu được cái thẫn thờ của tôi. Dù có hiểu được cũng chẳng thể làm gì. Giá của cái áo này bằng ba tháng tiền học của tôi. Đừng nói đến mua, chạm vào nó cũng là điều khó khăn đối với tôi.

Mà... Có lẽ, bây giờ, tôi cũng chẳng cần phải cố tình đi qua đây nữa.

Nhìn chiếc áo đã bị người khác mua, tôi vội vàng quay lưng bỏ đi.

Đâu đó văng vẳng bài hát quen thuộc.

... I don't want a lot for Christmas
There is just one thing I need, and I
Don't care about the presents
Underneath the Christmas tree
I don't need to hang my stocking
There upon the fireplace
Santa Claus won't make me happy
With a toy on Christmas day...

_____

"Ê, mày biết chỗ nào làm thêm lương cao, tính theo ngày không?"

"Biết, nhưng không biết mày có chịu không thôi."

"Việc gì cũng được, tao đang cần việc gấp."

Sau cùng, bất chấp tất cả, tôi quyết định tìm việc để kiếm chút tiền, mua cái gì đó cho bản thân cho dịp Giáng Sinh sắp tới.

Mỗi ngày, mười một mười hai giờ tôi mới về. Về đến nhà, nhà vẫn sáng đèn, bố chưa ngủ. Mấy ngày đầu, bố có hỏi tôi đi đâu nhưng tôi lờ đi. Tôi rất mệt.

Tôi không tài nào ngủ được. Đèn trong nhà vẫn sáng. Bực tức, tôi hét lên: "Giờ này bố còn không để cho ai ngủ là sao?"

Mấy phút sau, đèn đã tắt.

Cứ như thế, khi tôi làm thêm về, đèn trong nhà vẫn sáng; khi tôi bước vào phòng, ánh đèn yếu ớt lập tức biến mất. Cứ như thế... Cứ như thế...

Trong hộp đêm, âm nhạc sôi động, người người chen chúc. Vài ngày nữa là Giáng Sinh nên hôm nay khách đến đông hơn mọi ngày.

Trong thời tiết lạnh lẽo này, đám nhân viên chúng tôi vẫn còn phải mặc chiếc váy ngắn cũn, áo mỏng manh.

Tôi mang rượu đến, phục vụ khách hàng. Tên đàn ông ấy ôm lấy eo tôi, kéo tôi ngồi xuống.

Tôi nhẫn nhịn, cười gượng gạo. Vô tình đưa mắt lên, tôi sững sờ.

Bố tôi... Ở đây...

Đôi mắt ông đầy căm phẫn, một tay cầm một chiếc túi, một tay với lấy chai bia, tiến đến chỗ tôi.

"Bố!"

Tôi hoảng hốt vùng dậy, ôm lấy bố, nhưng vẫn không ngăn cản được hành động của ông. Bố ném chai bia về phía người đàn ông kia: "Mày... Mày... Mày làm... Làm gì con tao!"

May người đàn ông kia tránh kịp, nếu không tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cả hộp đêm xôn xao lên, tôi rối rít xin lỗi rồi kéo bố ra khỏi đó.

Đến cửa, bố giật tay ra, như muốn tiếp tục gây chuyện với người đàn ông trong quán.

Tôi nắm lấy áo bố: "Bố làm gì thế hả? Tại sao bố đi theo con? Tại sao xen vào chuyện của con?"

Bố lắp bắp, đưa cái túi đang cầm cho tôi: "Cái... Cái này... Bố... Bố..."

Không đợi bố nói hết, tôi giật lấy cái túi: "Không cần, con không cần bố cho cái gì hết, bố hiểu không?" Nói rồi, tôi ném cái túi vào thùng rác.

"Làm ơn, làm ơn, con xin bố đấy, đừng xen vào cuộc sống của con, đừng làm cho con ghét bố thêm."

Tôi vừa khóc, vừa quay người chạy đi.

Tối hôm ấy, tôi trốn trong phòng, nghẹn ngào khóc. Qua khe cửa nhỏ, tôi nhìn thấy bóng bố bên ngoài, bố đứng một lúc rồi rời đi. Phải, nên rời đi vì tôi không muốn nhìn thấy bố.

Sáng, tôi thẫn thờ đi ra ngoài.

Màn sương sớm mờ ảo bao phủ cả một vùng. Cái lạnh buốt như thấu vào tận da thịt tôi. Vừa ra khỏi cửa, tôi gặp bác hàng xóm.

Bác cười cười hỏi tôi: "Nhận được quà Giáng Sinh của bố cháu rồi phải không? Chắc cháu vui lắm nhỉ. Để làm món quà ấy cho cháu, bố cháu thức cả đêm đấy. Ông ấy cứ ra hỏi bác hoài. Đấy nhé, bố cháu yêu cháu lắm đấy!"

Tôi như ngỡ ra điều gì đó, hoảng hốt chạy đi. Tôi chạy đến nơi quán bar hôm qua.

Không! Không thấy!

Tôi chạy đến thùng rác gần đó, lục tìm trong đống rác. Mặc kệ những ánh nhìn của người xung quanh, tôi lục lọi thùng rác.

Nhất định phải tìm thấy!

Sau cùng, tôi tìm được trong thùng rác một chiếc túi đỏ, là chiếc túi đỏ tôi ném đi ngày hôm qua.

Tôi lấy đồ vật trong đấy ra.

Một chiếc khăn.

Những mũi đan vụng về, lộn xộn nhưng tất cả đều là tình yêu thương của bố.

Tôi đã là gì, tôi đã làm gì?

Bố ơi, bố ơi...

Tôi ôm chiếc khăn rồi chạy.

Tôi muốn gặp bố, muốn ôm bố, muốn xin lỗi bố vì tất cả, muốn bố tha thứ cho tôi.

Ích kỉ, cáu giận đã làm tôi quên mất tình thương, hơi ấm từ bố mà tôi vốn rất yêu thích.

Tôi thở dốc, dừng lại tại nơi cách chỗ bố bán hàng một đoạn, nước mắt ứa ra, nhìn bố vất vả nấu, múc rồi đem từng bát cháo đến cho khách chỉ vì kiếm tiền nuôi tôi, cho tôi ăn học. Bố chưa bao giờ than phiền vất vả, cũng chưa bao giờ cáu giận trước hành động vô lễ của tôi. Bố luôn vỗ về, bảo vệ tôi mà nhiều khi, tôi đã coi thường sự vỗ về ấy.

Tôi đã quá ích kỉ.

Tôi quàng chiếc khăn mà bố tặng, chạy đến chỗ bố, tôi gào lên: "Bố ơi!"

Bố ngạc nhiên, thấy bộ dạng của tôi thì nhíu mày lo lắng.

Tôi nhào vào lòng bố, úp mặt, khẽ nói: "Con xin lỗi, con xin lỗi."

"Không sao... Không sao... Ngoan, ngoan nào con."

-------

Hôm nay là Giáng Sinh, không khí tươi mới nhộn nhịp bao phủ cả một thành phố. Tôi đeo cặp, quàng chiếc khăn màu đỏ bố tặng lững thững đi về, trên tay cầm túi bánh bao nóng hổi, định bụng về nhà sẽ ăn.

Bên lề đường, mấy đứa trẻ ăn xin ngồi vạ vật, người gầy gò, môi khô khốc, ngồi sát lại với nhau. Bao nhiêu người qua lại nhưng đa phần đều bỏ qua chúng.

Tôi nhìn túi bánh bao trong tay, tiến lại chỗ chúng, chia bánh cho chúng rồi quay lưng đi.

Tôi cũng đói. Nhưng tôi biết, chúng còn đói hơn tôi, bất hạnh và đau khổ hơn. Chúng không còn ai khác còn tôi, có bố để dựa dẫm, được yêu thương.

Tôi có bố. Bố đang chờ tôi về nhà.

Let all your memories
Hold you close
No matter where you are
You're not alone
Because the ones you love are never far
If christmas is in your heart
You're not alone...
 
Sửa lần cuối:
Top