Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1710: Trong đám các cậu, ai là người đàn ông của con nhỏ này
Sau đó, một người đàn ông chợt xuất hiện trong video, người này có mái tóc đen dài, xinh đẹp như yêu tinh…

Anh ta lôi cái còi trong ngực tên lính kia ra, sau đó đi tới trước mặt Ninh Tịch quan sát một chốc rồi khẽ nói một câu: "Mạng lớn thật…"

Nói xong liền xoay người bế cô lên, nhảy nhảy mấy cái liền không thấy bóng đâu nữa.

Trong chớp mắt nhìn thấy người này, cả Đường Lãng và Đường Dạ đều đồng thanh hô lên!

"Má nó chứ! Sao lại là tên này!"

"Là hắn!"

"Hai người quen hắn?" Vân Thâm hỏi.

Lục Đình Kiêu cũng chau mày, anh từng thấy cái còi kia, lúc đó Ninh Tịch nói là có một vị cao thủ nợ cô nên tặng nó cho cô, khi nào gặp nguy cấp thổi nó thì vị cao thủ sẽ tới cứu cô. Chỉ không may là, Ninh Tịch còn chưa kịp nhớ tới cái còi thì đã bị đám lính kia tịch thu. Mãi đến lúc cuối, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tên lính kia lại thổi cái còi, chắc hẳn là vị cao thủ này cũng đang ở gần đó nên mới tới nhanh được như thế…

Chẳng trách người kia lại nói "Mạng lớn thật" như vậy…

Lục Đình Kiêu chỉ liên tưởng tới những điều này thôi đã thấy lòng mình chấn động. Cao thủ mà Ninh Tịch nói lúc đó chắc hẳn là người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong video này, nếu đối phương đã nợ Ninh Tịch thì có nghĩa là bạn chứ không phải địch.

Đường Lãng kích động không thôi: "Đêm đó chính cái tên này cắt ngang trận quyết đấu của tôi và Đường Dạ, còn đánh cho tôi và Đường Dạ…" tè ra quần.

"Lúc đó, tôi và Đường Dạ cùng liên thủ mà cũng không thể tiếp cận được, mẹ nó đúng là quái vật! Sao tên này lại xuất hiện ở đây cứu Tiểu sư muội? Sao tên này và Tiểu sư muội lại quen nhau?"

"Những chuyện này không phải trọng điểm, hình như hắn ta đang đi về phía nghĩa trang!" Đường Dạ nói.

"Nghĩa trang?"

...

Mấy người cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức dẫn hết thủ hạ di chuyển về phía nghĩa trang.

Nghĩa trang rất gần chỗ này nhưng vừa rồi người của bọn họ đã lục soát chỗ này bao nhiêu lần rồi, căn bản là không có dấu vết gì!

Cuối cùng, đoàn người cũng tới nghĩa trang rà soát thêm lần nữa, quả nhiên cũng giống như trước, không thu hoạch được gì.

Đúng vào lúc này, trong nghĩa địa u ám bỗng có tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" phát ra từ nơi nào đó mà nghe rùng cả mình.

Sống lưng của tất cả mọi người căng cứng quay về phía phát ra âm thanh.

Theo sau âm thanh như tiếng mở cửa địa ngục kia là tiếng nói lạnh lùng âm u một người đàn ông: "Trong đám các cậu, ai là người đàn ông của con nhóc này?"

Lục Đình Kiêu, Vân Thâm, Đường Lãng, Đường Dạ cùng với một đám thủ hạ mau chóng tiến lại gần chỗ người đàn ông nọ, đến gần mới thấy anh ta đúng là người trong đoạn video kia.

Nghe thấy câu hỏi của Hàn Kiêu, Vân Thâm khẽ cau mày: "Là tôi, rốt cuộc anh là ai? Đường Tịch đang ở đâu?"

Hàn Kiêu khẽ cau mày lại, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi ghét nhất là lừa đảo."

Vân Thâm lập tức nghẹn họng, cái tên này dựa vào đâu mà nói anh lừa đảo.

Hàn Kiêu không để ý đến sắc mặt khó coi của Vân Thâm, dùng ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng về phía Lục Đình Kiêu: "Là cậu đúng không, vẻ ngoài của cậu với thằng nhóc kia giống nhau như đúc."

"Là tôi." Lục Đình Kiêu không quan tâm đến vẻ mặt của Vân Thâm mà vội vàng bước tới chỗ Hàn Kiêu, chỉ thấy sau lưng anh ta là một địa cung*, hai bên thắp đèn dầu, sâu hun hút.

*Địa cung: chỉ tổ hợp kiến trúc trong lòng đất.

"Đi theo tôi." Người đàn ông tóc dài đi thẳng xuống dưới.

Lục Đình Kiêu vừa theo vào, cánh cửa kia liền đóng kín lại rồi chôn vùi dưới lớp cỏ, không để lại chút dấu vết nào.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1711: Anh nói Tiểu Bảo không sao thật chứ?
Sau khi đi xuyên qua một con đường dài tới một gian mật thất, Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng thấy Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang nằm trên một chiếc giường đá.

Tìm lâu vậy rồi… cuối cùng cũng tìm được họ…

"Bọn họ… sao rồi…" Giọng nói của Lục Đình Kiêu có chút run rẩy, anh bước đến gần đưa tay ra nhưng lại khựng lại, rõ ràng là không dám chạm vào cô gái đang bị thương đầy mình…

Có vẻ như vết thương trên người Ninh Tịch đã được xử lí qua, nhưng anh lại gần như không cảm nhận được hơi thở của cô, lồng ngực của Tiểu Bảo có thể thấy vẫn đang hơi phập phồng.

Hàn Kiêu trả lời: "Nhỏ không sao, vì không rành cách ứng phó với trẻ con nên để cậu bé ngủ một chút. Lớn thì…"

Lục Đình Kiêu: "Lớn thì thế nào?"

Hàn Kiêu nhìn cô gái trên giường đá khẽ thở dài một cái, vẻ mặt hơi phức tạp, mãi một lúc lâu sau mới cân nhắc được từ để nói: "Tôi chỉ am hiểu về ngoại thương, chỉ có thể đảm bảo cho cô ấy trong thời gian ngắn, bây giờ cậu lập tức mang cô ấy đi bệnh viện cứu chữa, sống chết ra sao tôi không dám chắc."

Lời của Hàn Kiêu khiến Lục Đình Kiêu lờ mờ dâng lên linh cảm chẳng lành: "Tôi đi ngay! Cảm ơn!"

...

Trung Quốc, bệnh viện Đế Đô.

Sau một đêm chật vật tìm kiếm, cuối cùng Lục Đình Kiêu cũng đưa được Ninh Tịch và Tiểu Bảo trở về.

Vân Thâm không có đi cùng vào bệnh viện mà chỉ để Annie lại túc trực.

Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn vẫn ở nhà vừa nhận được tin tức liền chạy tới bệnh viện đầu tiên, sau đó Lục Cảnh Lễ cũng từ công ty chạy tới.

"Đình Kiêu! Tiểu Bảo đâu! Tiểu Bảo của mẹ đâu! Tiểu Bảo đâu rồi?" Sắc mặt Nhan Như Ý trắng bệch tóm chặt lấy áo của Lục Đình Kiêu, đôi mắt đỏ ngầu vì quá hoảng sợ nên mở thật to.

Lục Sùng Sơn thở hổn hển, chống gậy đi tới: "Tiểu Bảo thế nào rồi?"

Lục Cảnh Lễ nhìn Lục Đình Kiêu nhếch nhác đứng trước phòng phẫu thuật, dáng vẻ trống rỗng ngơ ngẩn thì nước mắt liền rơi xuống: "Anh, không phải là Tiểu Bảo đã…"

Sau một lúc lâu, Lục Đình Kiêu mới nói: "Tiểu Bảo không sao."

Nhan Như Ý, Lục Sùng Sơn và Lục Cảnh Lễ nghe vậy đều ngẩn cả người.

"Cái gì? Đình Kiêu, con vừa nói gì?"

"Anh, anh nói Tiểu Bảo không sao thật chứ?"

"Đình Kiêu, con nói thật đi! Đừng an ủi mẹ nữa, rốt cuộc là Tiểu Bảo ra sao rồi? Chỉ cần không chết! Cho dù chỉ còn một hơi thở thôi, mẹ cũng không dám mong ước xa vời…"

Nhìn người nhà họ Lục sốt sắng hỏi han loạn lên, Đường Lãng đang rối bời đứng tựa lưng vào tường lên tiếng: "Đừng ồn nữa, không phải đã nói là không sao à? Thằng bé ở phòng bệnh trên tầng, các người tự đi xem đi!"

Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nghe vậy liền vội vàng để Lục Cảnh Lễ dìu đi về phía phòng bệnh ở trên tầng.

Ba người vừa mới tới cửa phòng bệnh thì đã thấy một người mặc áo khoác trắng blue đi ra.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Tiểu Bảo nhà tôi sao rồi?"

Bác sĩ phụ trách cho Tiểu Bảo chính là phó viện trưởng, trông thấy là ông bà nhà họ Lục thì mau chóng đáp lời: "Lục lão tiên sinh, Lục lão phu nhân, hai người yên tâm, cháu trai hai người vẫn bình an không sao cả, chỉ là bị trầy xát ngoài da vài chỗ thôi. Bây giờ vẫn còn đang mê man nhưng sẽ mau chóng tỉnh lại."

Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Nhan Như Ý liền ngây ra không dám tin vào tai mình: "Bác… Bác sĩ! Bác sĩ vừa nói gì? Bác sĩ nói Tiểu Bảo không sao? Bác sĩ nói Tiểu Bảo nhà tôi không sao?"

"Đúng vậy, bây giờ có thể thăm bệnh được rồi, bà vào thăm cậu ấy đi." Bác sĩ an ủi.

"Vâng... vâng... vâng… Tôi đi ngay! Đi ngay!"

Ba người vội vàng tiến vào phòng bệnh, quả nhiên thấy Tiểu Bảo đang nằm an ổn trên giường.

Nhan Như Ý mau chóng nắm lấy tay cậu nhóc, thấy vẫn còn nóng hôi hổi, lại sờ sờ vị trí trái tim đang nhẹ nhàng đập và chóp mũi vẫn đang hít thở đều đều thì lúc này mới tin được rằng người trước mắt vẫn còn sống.

"Tiểu Bảo còn sống... Tiểu Bảo của tôi còn sống khỏe… Ông trời phù hộ… Ông trời phù hộ mà…" Nhan Như Ý không nén nổi nữa mà cầm tay Tiểu Bảo nghẹn ngào khóc nấc lên.

Lục Sùng Sơn ở bên cạnh cũng kích động chảy nước mắt, lần này Tiểu Bảo lành ít dữ nhiều nên ông cũng không dám nghĩ thằng bé có thể trở về an toàn, an toàn trở về cạnh bên bọn họ…

Nhìn bố mẹ đang kích động và Tiểu Bảo bình an vô sự trên giường, sắc mặt Lục Cảnh Lễ càng ngày càng kém: "Ba, mẹ… con xuống nhà xem chị dâu thế nào… Chị dâu còn chưa biết ra sao…"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1712: Chúng tôi đã hết sức cứu chữa
"Đúng vậy, còn con bé kia…" Nhan Như Ý cũng đột nhiên nghĩ tới.

"Bà trông Tiểu Bảo, tôi xuống xem một chút." Lục Sùng Sơn không nỡ rời mắt khỏi Tiểu Bảo, lại sờ khuôn mặt nhỏ bé ấm áp một lượt rồi mới đi theo Lục Cảnh Lễ xuống dưới.

Nhan Như Ý lo lắng nhìn theo bóng lưng của hai người.

...

Lúc Lục Sùng Sơn và Lục Cảnh Lễ xuống tầng, đèn trước cửa phòng phẫu thuật vẫng đang đỏ rực cho thấy Ninh Tịch vẫn đang được cứu chữa bên trong.

"Tình hình con bé thế nào rồi?" Lục Sùng Sơn hỏi.

Lục Đình Kiêu cúi đầu ngồi lặng im trên băng ghế lạnh lẽo, nghe ba mình hỏi mà cũng chẳng hề có phản ứng gì.

Đường Lãng cười lạnh trả lời: "Tay, bụng, bắp chân đùi... chỗ nào cũng trúng đạn, xương bả vai gãy nát, gãy ba cây xương sườn, phần đầu bị thương…"

Đường Lãng nói thêm một chữ thì sắc mặt Lục Sùng Sơn lại trắng đi một phần, ông tận mắt trông thấy cái video đó thì sao có thể không rõ tình hình thương thế của con bé cho được…

Lục Cảnh Lễ không biết nên nói gì, chỉ có thể đi tới trước mặt Lục Đình Kiêu vỗ vỗ lên bờ vai cứng ngắc của anh an ủi: "Chị dâu phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không sao đâu!"

Lục Đình Kiêu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Lục Cảnh Lễ biết lúc này anh trai cái gì cũng không nghe vào được thế nên khuyên vài câu rồi liền để anh ấy yên tĩnh một mình.

Anh ruột cứ im lìm mà Đường Lãng lại y như thùng thuốc nổ động vào là nổ, Lục Cảnh Lễ gấp đến nỗi xoay vòng quanh, thấy Annie trong góc thì cứ như là thấy cứu tinh: "Ê, cô là bạn của chị dâu tôi, là người được xưng tụng là Tiểu thần y - Annie đúng không!"

Annie gật gật đầu, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ, không mấy tập trung.

"Chị dâu tôi… chị ấy hiện tại thế nào? Có cô ở đây chắc là không sao đúng không?" Lục Cảnh Lễ hỏi với vẻ đầy hi vọng.

Annie nhìn anh ta một cái rồi nhạt nhẽo trả lời: "Tôi không giúp được gì cả."

Cho dù cô có giỏi đến mấy cũng không thể thay thế được hệ thống y học hiện đại tiên tiến. Huống hồ người thần bí kia đã xử lý vết thương cho anh Tịch rất hoàn hảo, cô thừa nhận đến ngay cả cô cũng chưa chắc đã làm được tốt như thế. Nếu không phải lúc đó anh Tịch may mắn gặp được người kia thì chắc đã không chờ nổi đến khi được đưa đến bệnh viện.

Nói xong câu đó, cô liền không nói gì nữa, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm về phía cửa phòng phẫu thuật.

Lục Cảnh Lễ nhìn vào mắt Annie, không hiểu sao lại thấy được linh cảm không lành trong đôi mắt đó…

...

Thời gian trôi qua từng phút từng giờ, cuộc phẫu thuật kéo dài tới tận khuya, đến tận hừng đông vẫn chưa kết thúc.

6h sáng, "đinh" một tiếng, đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu đã tắt, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở ra.

Đầu tiên là hai trợ lý phẫu thuật đi ra, sau đó là bác sĩ mổ chính.

Cả người bác sĩ mướt mồ hôi, sau khi ra ngoài liền tháo khẩu trang xuống để lộ vẻ mặt xót xa.

Vừa trông thấy vẻ mặt của bác sĩ, trái tim mọi người đều phát hoảng.

Lúc này Nhan Như Ý cũng đã chạy tới, đang chắp tay trước ngực nhắm mắt tụng kinh cầu nguyện, thấy bác sĩ ra liền tiến lên hỏi: "Bác sĩ, tình hình phẫu thuật thế nào? Con bé sao rồi?"

Bác sĩ nhận lấy ánh mắt của mọi người, cân nhắc hồi lâu rồi mới nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã hết sức cứu chữa, phẫu thuật cũng đã thành công. Nhưng vết thương của bệnh nhân quá nặng, vẫn không thể tỉnh lại. Trước mắt, bệnh nhân đã mất tự chủ hô hấp, phản xạ não và sóng điện não cũng đã mất…"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1713: Tiểu Tịch, tha thứ cho sự ích kỷ của anh
Nghe bác sĩ trả lời, tất cả mọi người đều ngây ra.

Không biết qua bao lâu, giọng kích động truy hỏi của Lục Cảnh Lễ mới vang lên: "Cái gì là không tự chủ được hô hấp, cái gì là phản xạ não biến mất… những câu hình dung này… chẳng lẽ không phải là đang hình dung người chết à? Phiền bác sĩ có thể nói rõ hơn một chút được không?"

Bác sĩ mổ chính là viện trưởng, ông biết cuộc phẫu thuật này quan trọng nhường nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nói thật: "Lúc bệnh nhân vào đây đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, trước mắt chúng tôi chỉ có thể dùng máy hô hấp và thuốc để duy trì dấu hiệu sống cho bệnh nhân, một khi rút máy thì bệnh nhân sẽ lập tức tử vong.

Bác sĩ vừa nói xong, khắp hành lang lại rơi vào im ắng.

Nhan Như Ý lập tức trắng mặt ngã ngồi xuống ghế: "Sao lại thế được… Sao lại như thế được…"

Lục Đình Kiêu lại hệt như một bức tượng, ngồi im đó chẳng hề nhúc nhích.

Bác sĩ nói xong thì đưa mắt nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Xin gia đình nén bi thương! Thực xin lỗi nhưng bây giờ tôi vẫn phải hỏi một câu theo thông lệ… tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân… hay là… rút máy để bệnh nhân an tâm ra đi…"

"Tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân thì sẽ ra sao?" Sau một lúc lâu sau, Đường Lãng run rẩy hỏi.

"Tiếp tục duy trì thì… sẽ là người thực vật, có thể sẽ phải nằm trên giường cả đời. Thông thường, dùng máy và thuốc để duy trì thì nhiều nhất cũng chỉ duy trì thêm được vài chục năm, vì qua thời gian dài các chức năng cơ thể của bệnh nhân sẽ dần thoái hóa…" Bác sĩ trả lời rồi thở dài một hơi, mặc dù vẫn được tính là còn sống nhưng cũng chịu khổ mà thôi.

Bác sĩ nói câu nào thì trái tim mọi người lại lạnh thêm câu đấy.

"Đương nhiên là tiếp tục duy trì rồi, cho dù là người thực vật thì cũng sẽ có ngày tỉnh lại mà!" Lục Cảnh Lễ vội nói.

Bác sĩ gật đầu: "Đúng là như vậy, mặc dù cơ hội rất thấp nhưng cũng đã có rất nhiều tiền lệ rồi."

"Vậy ông còn phải hỏi à? Đương nhiên là tiếp tục duy trì!" Lục Cảnh Lễ trực tiếp ra quyết định luôn.

Vẻ mặt bác sĩ có chút không chắc chắn, cuối cùng vẫn nói với Lục Đình Kiêu: "Lục tổng, ý của anh…"

Lục Cảnh Lễ thấy bác sĩ vẫn còn hỏi ý kiến anh trai mình thì sốt ruột không thôi, hỏi anh trai anh vấn đề này thì có khác gì lấy dao đâm vào tim anh ấy không?

Không biết đã qua bao lâu, trong hành lang trống rỗng mới vang lên giọng đàn ông đã vỡ khàn không thành tiếng: "Tiếp tục duy trì."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Bác sĩ thở dài rời đi.

...

Trong phòng bệnh cao cấp.

Lúc này đây, cô gái vẫn luôn phóng khoáng tự do như một ngọn gió đang mình đầy thương tích lẳng lặng nằm trên giường, mất tất cả tri giác, chỉ có thể dựa vào máy hô hấp để duy trì tính mạng.

Lục Đình Kiêu lặng người ngồi trước giường bệnh, cẩn thận cầm lấy bàn tay chi chít vết thương của cô, khẽ cúi đầu in lên đó một nụ hôn nhẹ, cứ như anh đang sợ quấy nhiễu đến cô dù biết có thể cô sẽ không tỉnh lại được nữa…

Tiểu Tịch... xin lỗi...

Tha thứ cho sự ích kỉ của anh…

Anh không thể để em đi được…

Xin lỗi…

Phía ngoài cửa, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn áy náy tự trách nên không vào, vẻ mặt nặng nề quan sát tình hình trong phòng bệnh thông qua cửa kính. Bọn họ trông thấy đứa con trai lớn vẫn luôn nói năng cẩn trọng, đối với ai cũng lãnh đạm hờ hững, ngay cả khi gặp khó khăn cũng vẫn không đổi sắc mặt... thế mà lúc này đây lại đang cầm hai tay của cô gái nọ, cúi đầu… khóc không ra tiếng…
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1714: Tặng em làm của hồi môn
Cô gái này, từ trước tới nay bọn họ đều hiểu lầm cô, hoài nghi cô, phủ nhận hết tất thảy những gì cô làm cho Tiểu Bảo, luôn tự cho rằng cô sẽ làm hại tới Tiểu Bảo. Thế nhưng cuối cùng, lúc Tiểu Bảo nguy hiểm nhất thì lại chỉ có mình cô liều mình bảo vệ Tiểu Bảo.

Trong đầu họ lại hiện lên cảnh cô gái dù có trúng đạn vẫn cứ ôm Tiểu Bảo chạy thật nhanh, lúc thấy pháo bay đến, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là bảo vệ đứa bé trong lòng mình, trái tim của Nhan Như Ý đau đớn vì áy náy và hối hận. Lúc đó, con bé đã phải chịu đau đớn và tra tấn đến mức nào mới có thể bảo vệ được Tiểu Bảo bình yên vô sự.

Cho dù bà không hiểu nhưng cũng nhìn ra được thân thủ cô rất tốt, bằng vào thân thủ của cô, nếu không phải vì còn có Tiểu Bảo thì chắc chắn sẽ chạy trốn được. Huống hồ tai họa lần này chẳng liên quan gì đến cô thế mà cô lại vì Tiểu Bảo mà làm đến mức đó.

Cô gái này thật sự thích Tiểu Bảo, yêu thương Tiểu Bảo… Tình yêu này vốn chẳng hề thua kém tình yêu mà người mẹ dành cho con mình!

Một người mẹ thì sao có thể hại con mình được?

Nhan Như Ý nhìn cô gái mình đầy vết thương trong phòng bệnh, hối hận khôn nguôi: "Đều là lỗi của tôi… tôi không nên cứ nghĩ sai về con bé… người Đình Kiêu tin tưởng… người Tiểu Bảo thích… sao lúc đó tôi không tử cố tìm hiểu con bé hơn…"

"Nếu như tôi tin tưởng Đình Kiêu và Tiểu Bảo… tin tưởng con bé… thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra…"

"Bây giờ con bé thành ra thế này… tôi phải đối mặt với Đình Kiêu thế nào đây… chờ Tiểu Bảo tỉnh lại… tôi phải giải thích với thằng bé thế nào đây…"

Nghe vợ mình nghẹn ngào, Lục Sùng Sơn cũng đứng ngẩn ra đó không nói gì, chỉ trong một đêm mà tóc ông đã bạc trắng, như thể đã già đi mười tuổi…

Cháu trai đã được cứu rồi…

Nhưng nhìn cô gái trong phòng bệnh kia…

Nhà họ Lục bọn họ nợ cô gái này rất nhiều, dù bọn họ có lấy hết tất cả ra cũng chẳng thể nào báo đáp lại…

Sai một li đi một dặm, vì ông cố chấp nên suýt hại chết cháu trai mình, cuối cùng lại khiến cho một người vô tội khác phải gánh hết hậu quả.

Nếu như có thể, ông tình nguyện người phải chịu tất cả nhưng điều này là ông, nhưng bây giờ có nói thế nào cũng không thể vãn hồi lại được…

...

Cuối hành lang tĩnh mịch.

Annie ngây người mãi một hồi lâu rồi mới cầm điện thoại lên gọi: "Alo…"

"Cô ấy sao rồi?" Đầu bên kia có tiếng đàn ông khàn khàn.

Annie im lặng thật lâu, người bên kia cũng im lặng theo, không hề thúc giục.

Mãi sau, Annie mới hít sâu một hơi rồi nói: "Vừa phẫu thuật xong, dù thành công nhưng vết thương của anh Tịch quá nặng, không thể tỉnh lại. Trước mắt, chỉ có thể duy trì tính mạng bằng máy hô hấp. Nếu may thì chắc ngày nào đó sẽ tỉnh lại... hoặc cũng có thể… cả đời này sẽ không tỉnh lại."

Cô nói xong, đầu dây bên kia vẫn im lặng, mãi không trả lời…

"Anh Thâm?" Annie lo lắng gọi một tiếng.

"Không sao, cô cứ ở đó, nếu giúp được gì thì giúp." Vân Thâm nói xong liền cúp điện thoại.

Trong bóng tối, Vân Thâm ngẩn ngơ nhìn đồ thị cổ phần phức tạp đang chạy trên màn hình máy tính, khẽ lẩm bẩm: "Hừm, đống đồ chơi này… coi như tặng em làm của hồi môn đi… Nếu như em không tỉnh lại thì cô gái khác sẽ được lợi mất thôi…"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1715: Tiểu bảo tỉnh lại
Mặt trời ló dạng, ánh sáng rực rỡ phủ phắp thành phố.

Trận giao tranh đoạt quyền oanh liệt giữa con trưởng và con riêng nhà họ Lục, trận đại chiến giữa Tập đoàn Lục thị và Công ty đầu tư mạo hiểm Ức Lam kết thúc bằng sự thắng lợi của Tập đoàn Lục thị.

Vì số cổ phiếu đầu đầu tư quan trọng của Ức Lam sụt giảm mạnh dẫn đến đến tổn thất nặng nề và cũng phải bồi thường khoản phí vi phạm hợp đồng kếch xù cho đối tác nên không thể không bán tháo cổ phần của Lục thị trong tay ra, trong vòng một đêm đã hoàn toàn thối lui khỏi ban hội đồng quản trị của Lục thị.

Nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã mang tới ảnh hưởng nặng nề cho Lục thị, hiện tại còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, mà đối thủ cũng có thể phản công bất cứ lúc nào.

Lục Cảnh Lễ như trưởng thành chỉ trong một đêm, vị công tử ca luôn bất cần đời lúc này lại yên lặng gánh vác hết thảy, gia đình lộn xộn, công ty lại xảy ra vô số vấn đề…

Từ sau khi Ninh Tịch phẫu thuật xong, Lục Đình Kiêu không hề rời cô lấy một bước.

Lục Cảnh Lễ quay đầu đi giấu đôi mắt đỏ ửng, sau đó lại nhìn người đàn ông trước giường bệnh nghiêm túc nói: "Anh, anh yên tâm, chuyện công ty đã có em, em cũng sẽ chăm sóc ba mẹ… anh… chỉ cần ở bên chị dâu… còn lại không cần nghĩ gì nữa cả…."

Anh rất rõ lúc này anh trai mình đang đau đớn và hối hận đến nhường nào.

Đến tận lúc này anh vẫn nhớ như in khoảnh khắc trước lúc nhận được tin dữ, Lục Đình Kiêu đột nhiên bảo anh đi đón Ninh Tịch, để cô nằm trong phạm vi anh nhìn thấy được.

Chỉ sợ lúc đó anh đã linh cảm được nguy hiểm rồi…

Lục Đình Kiêu cầm chặt hai tay cô, khóe miệng đắng chát, bây giờ ở bên cô… còn có ích gì nữa…

Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng quả thật là những bức ảnh kia đã khiến anh ghen ghét với người đàn ông nọ, khiến anh mất hết lí trí và phán đoán, một lòng muốn giải quyết tất cả nhưng lại không để ý đến thứ quan trọng nhất.

Anh luôn để cô đợi… đợi tất cả những chuyện này kết thúc…

Vậy mà bây giờ, cô lại không thấy được…

Nếu như anh có thể lo lắng chu toàn thêm chút nữa thì chắc chắn những chuyện này sẽ không xảy ra… nghĩ đến những chuyện này, sự tuyệt vọng và hối hận gần như nuốt chửng cả con người anh.

Anh nghĩ, nếu lúc đó anh chu toàn thêm một chút, tỉnh táo thêm một chút, không xúc động như thế... Nếu ngay từ đầu anh không trêu chọc đến cô… nếu như anh không ép buộc cô vào thế giới của mình…

Cô phóng khoáng tự do như vậy, sôi nổi như thế, người cô thích chắc cũng giống như cô…

Nhưng cô lại vì anh mà thu hết góc cạnh lại, bẻ gãy đôi cánh, thay đổi bản thân, chịu thiệt thòi về mình, đến ngay cả tính mạng mình cũng giao ra…

"Có lẽ... từ lúc bắt đầu anh đã sai… Anh không nên ép cô ấy ở cạnh anh…" Lúc này đây, giọng nói của anh như mất hết sự lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, yếu ớt đến nỗi dường như chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức vỡ tan.

Lục Cảnh Lễ chưa hề trông thấy dáng vẻ yếu ớt thế này ở Lục Đình Kiêu bao giờ, tim anh ta nhói đau: "Anh, anh nói bậy gì thế! Tiểu Tịch Tịch thật lòng thích anh đó!"

Lục Cảnh Lễ lo lắng không thôi đang muốn an ủi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Nhan Như Ý gọi tới.

"Alo, mẹ, sao thế ạ?"

"Alo, Cảnh Lễ à, con mau qua đây đi, tốt nhất là bảo anh con tranh thủ qua nữa, Tiểu Bảo tỉnh rồi…" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hốt hoảng của Nhan Như Ý.

Mặt Lục Cảnh Lễ lập tức căng cứng, "Tiểu Bảo tỉnh rồi sao? Được, con lập tức đến ngay!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1716: Đó là mẹ của nhóc
Trong phòng bệnh VIP.

"Tiểu Bảo... tỉnh rồi à… có đói bụng không? Muốn ăn gì? Bà nội bảo người làm cho con!"

"Tiểu Bảo, con có thấy trên người có chỗ nào không thoải mái không? Nói ông nội nghe đi!"

...

Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn dè dặt đỡ Tiểu Bảo dậy, đứng trước giường bệnh ông một câu bà một câu lo lắng hỏi han.

Trên giường bệnh, Tiểu Bảo yên lặng ngồi thừ người ở đó, mu bàn tay bị xước đã được dán miếng băng dán cá nhân nhỏ, khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng nhìn vào Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đang nói chuyện với mình.

Lúc Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu chạy tới liền thấy một cảnh như thế.

"Cảnh Lễ, Đình Kiêu… hai con mau đến xem Tiểu Bảo! Tiểu Bảo làm sao thế này? Sau khi tỉnh lại vẫn ngơ ngác như thế, không có phản ứng gì! Hỏi nó cũng không nói!" Vẻ mặt Nhan Như Ý tràn đầy lo lắng và bối rối.

Lục Cảnh Lễ đi qua ôm lấy Tiểu Bảo khẽ vỗ vỗ vai cậu nhóc: "Tiểu Bảo, đừng sợ, không sao rồi, cháu an toàn rồi, không có người xấu tổn thương cháu nữa! Cháu xem, ông nội, bà nội, tất cả mọi người đều ở đây! Mọi người đều sẽ bảo vệ cháu!"

Lúc này, cửa phòng bệnh đẩy ra, Hình Võ mang mấy hộp cơm đến: "Phu nhân, đồ ăn chuẩn bị xong rồi!"

"Ừ, nhanh mang tới đây!" Nhan Như Ý vội vàng nhận lấy: "Tiểu Bảo à, lâu không ăn gì, chắc là đói bụng rồi nhỉ, ăn chút gì trước được không?"

"Đúng đúng đúng... Ăn chút gì trước đã!"

Mọi người bận rộn nửa ngày nhưng cho dù họ có nói gì, làm gì, cậu nhóc trên giường bệnh vẫn cứ đỡ đẫn, từ đầu chí cuối vẫn chẳng hề có phản ứng nào.

Nhan Như Ý bê hộp cơm trong tay khóc nấc lên: "Phải làm sao bây giờ…"

Lục Sùng Sơn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tràn đầy chán chường.

Cuối cùng ông vẫn hại Tiểu Bảo…

Vốn dĩ nhờ con bé kia kiên nhẫn đồng hành mà Tiểu Bảo đã hoàn toàn hồi phục, trở nên hoạt bát thông minh khiến ai ai đều thích, thế mà bây giờ tình trạng lại nặng hơn lúc trước…

Lục Cảnh Lễ đỏ mắt nói: "Chắc là Tiểu Bảo biết, biết Tiểu Tịch Tịch vì nó… nó không muốn tỉnh lại, như thế mới có thể không phải đối diện với mấy chuyện này…"

Bầu không khí trong phòng bệnh như ngưng lại.

Không biết qua bao lâu, Lục Đình Kiêu bước tới trước giường bệnh lặng im nhìn ánh mắt vô hồn của con trai: "Ba dẫn con đi thăm mẹ."

Nhan Như Ý nghe vậy liền cuống lên: "Như vậy sao được!"

Lục Sùng Sơn cũng cau chặt mày: "Tiểu Bảo chịu kinh hãi lớn như thế, tình hình bây giờ đã đủ tệ rồi, nếu nhìn thấy dáng vẻ của con bé bây giờ…"

Lục Đình Kiêu cúi người, bế con trai lên: "Sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt."

"Nhưng mà… chuyện này quá tàn nhẫn…" Nhan Như Ý mặc dù biết không thể gạt chuyện này được nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng.

Lục Đình Kiêu ôm con trai đến phòng bệnh của Ninh Tịch, đến cửa, anh nhẹ nhàng đặt thằng bé xuống.

Cậu nhóc đứng trước cửa ra vào, ánh mắt máy móc rơi về phía giường bệnh.

Một cô gái có sắc mặt trắng bệch đang nằm trên đó, cả người đều bị băng bó, miệng đeo bình ô xi, còn có rất nhiều ống dây phức tạp, trông rất đáng sợ.

Người nằm trên giường bệnh, người trông rất đáng sợ đó, là mẹ của nhóc.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1717: Mẹ cần con
Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý và Lục Cảnh Lễ đều rất lo lắng cho Tiểu Bảo, sợ cậu nhóc thấy cảnh này sẽ không kìm lòng được, thậm chí còn bảo bác sĩ chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Nhưng mà, thứ chờ đợi bọn họ lại là tình hình còn xấu hơn cả lúc cảm xúc sụp đổ.

Cho dù đã thấy Ninh Tịch nhưng Tiểu Bảo vẫn không hề có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn đờ đẫn không khác gì trước đó, chẳng hề thay đổi chút nào…

Chuyện bọn họ lo lắng nhất… vẫn xảy ra…

Cậu nhóc tận mắt thấy Ninh Tịch trúng đạn bị thương, lại bị Ninh Tịch đánh ngất trong lúc đang hoảng sợ bất an. Thậm chí, rất có thể giây phút cuối cùng cậu nhóc còn nhớ trong ý thức là mơ màng tỉnh lại trong lòng Ninh Tịch đang đầy máu…

Trong tiềm thức của cậu nhóc, có lẽ là Ninh Tịch đã chết rồi, vì thế cậu nhóc cũng chết theo mẹ, vĩnh viễn chìm vào trong thế giới kia.

Nhìn cháu trai hệt như người gỗ không hề có tình cảm gì, không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, vẻ mặt Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn tràn đầy tuyệt vọng.

Trước đó, là nhờ Ninh Tịch nên Tiểu Bảo mới thoát ra được. Nhưng lúc này, đã không có Ninh Tịch thì ai có thể kéo thằng bé ra khỏi bóng ma đó lần thứ hai đây?

Lục Cảnh Lễ cuống lên, bước vội qua ôm lấy Tiểu Bảo đi tới trước giường bệnh của Ninh Tịch, đặt cậu nhóc ngồi bên mép giường của Ninh Tịch, cầm tay cậu nhóc chạm lên mặt Ninh Tịch: "Bảo bối, cháu xem, là mẹ mà!"

Nhưng cậu nhóc lại như con rối bị giật dây, máy móc tuân theo…

Tim Lục Cảnh Lễ lập tức rơi xuống vực thẳm, đau xót ôm cậu nhóc vào lòng: "Tiểu Bảo, cháu tỉnh lại đi."

Lúc này, trong phòng bệnh vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Đình Kiêu: "Tay, phần bụng và chân của mẹ con đều bị trúng đạn, xương bả vai bị gãy, xương sườn gãy ba cái…"

Nghe những lời này, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn ở cạnh đó đều lo lắng không thôi, không hiểu sao con trai lại muốn nói những lời này công kích Tiểu Bảo, vội vàng len lén kéo anh lại muốn ngăn không cho anh nói tiếp.

Nhưng Lục Đình Kiêu lại không hề do dự nói tiếp: "Trạng thái của mẹ con bây giờ là PVS, cũng chính là người thực vật. Vì bị thương quá nặng nên dù bảo vệ được tính mạng nhưng có thể cả đời này sẽ không tỉnh lại."

Nói đến đây, Lục Đình Kiêu lại nhìn tấm lưng căng cứng của con trai, biết cậu nhóc nghe được: "Đương nhiên cũng có thể ngày nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại. Mẹ con lúc này cần người mà cô ấy quan tâm nhất, thân nhất, yêu thương nhất ở cạnh cô ấy, gọi cô ấy, bảo vệ cô ấy."

"Mẹ con cố gắng như vậy mới bảo vệ được con, con nhẫn tâm để cô ấy nằm đó cả đời sao? Nếu như con nhẫn tâm để cô ấy đổi mạng lấy một đứa bết bát như con vậy thì con có thể tiếp tục như thế."

Lục Đình Kiêu dừng một chút sau đó mới nói: "Tiểu Bảo, mẹ con cần con."

Trong chớp mắt, khi Lục Đình Kiêu nói xong, cuối cùng trong đôi mắt trống rỗng của cậu nhóc cũng khẽ thay đổi, bàn tay để trên mặt Ninh Tịch cũng khẽ nhúc nhích.

Nhan Như Ý thấy Tiểu Bảo đột nhiên nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay mình thì vội vã bước tới: "Tiểu Bảo, có phải cháu muốn ăn gì không?"

Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay Nhan Như Ý khẽ gật đầu.

Thấy cuối cùng Tiểu Bảo cũng có phản ứng, Nhan Như Ý mừng phát điên, Lục Sùng Sơn và Lục Cảnh Lễ cũng khẽ thở ra một hơi.

"Nào, Tiểu Bảo, ăn chút cháo trước đi! Cháo này nấu mềm lắm, thơm lắm!"

Tiểu Bảo tự bê bát cháo, dường như rất đói mà nhanh chóng ăn hết nửa bát.

"Chậm một chút chậm một chút, vẫn còn đây nữa…"

Tiểu Bảo ăn hết hai bát cháo mới dừng lại, sau đó cấp tốc quay người, bò tới nằm xuống cạnh mẹ mình cầm lấy tay mẹ để sờ lên cái bụng nhỏ tròn vo của mình.

Mẹ, mẹ xem này, Tiểu Bảo rất khỏe, Tiểu Bảo ngoan lắm...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1718: Chỉ sợ đêm dài lắm mộng
Nhà họ Quan.

"Sao rồi? Nghe ngóng được gì chưa? Tình hình thế nào?" Mẹ Quan Tử Dao thấy con trai về thì vội vàng hỏi han.

Quan Tử Dao bên cạnh cũng lo lắng nhìn anh trai mình: "Anh, Tiểu Bảo và cô ả kia thế nào rồi?"

Vẻ mặt mẹ Quan Tử Dao không tốt đẹp gì mà thầm nói: "Mạng lớn thật đấy, đã thế rồi mà vẫn còn cứu về được."

Quan Thụy lại điềm nhiên ngồi ở đó: "Bà gấp cái gì, Tử Hào, từ từ mà nói!"

Quan Tử Hào cởi áo khoác, uống nửa chén trà rồi nói: "Mẹ, Tử Dao, không cần phải lo, mặc dù cứu được người nhưng kết quả cũng không khác gì mấy. Hai người này đã không có bất cứ uy hiếp gì tới chúng ta nữa!"

"Không có uy hiếp? Ý của con là… Có phải bị đám người kia làm cho tàn phế rồi không? Nghe nói bọn chúng đều là kẻ liều mạng, ai cũng rất biết cách tra tấn người khác!" Bà Quan nói.

"Còn nghiêm trọng hơn thế nữa, con hồ ly tinh kia đã thành người thực vật rồi. Còn về đứa con riêng của Lục Đình Kiêu, con tìm người trong bệnh viện nghe ngóng được biết là do chịu kinh hãi quá lớn, sau khi tỉnh lại thì không nói một lời, không ăn không uống gì, tình hình còn nghiêm trọng hơn hồi trước, chắc là phế rồi!" Quan Tử Hào nói chi tiết với bọn họ.

Nghe nói như thế, hai ông bà nhà họ Quan đều vui vẻ vô cùng: "Con nói thật chứ? Tin tức này có tin được không?"

"Đương nhiên là tin được rồi! Lát nữa mọi người có thể chuẩn bị một chút, qua bên đó thăm bệnh, xem tình hình!" Quan Tử Hào nói chắc nịch.

Quan Tử Dao nghe đến đó thì vẻ mặt mới thả lỏng nhưng vẫn còn có chút lo lắng: "Người thực vật, nhưng vẫn có khả năng tỉnh lại đúng không?"

Bà Quan cũng gấp: "Đúng thế, đúng thế, nếu cô ả kia tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Con tiện nhân đó rất có năng lực, nếu nó tỉnh lại dỗ được Tiểu Bảo thì chẳng phải là phí công rồi à?"

Quan Tử Hào không thèm để ý nói: "Người thực vật nào có dễ tỉnh đến thế? Hơn nữa cô ả đó bị thương khá nặng, xác suất tỉnh lại rất thấp! Cho dù cô ta có may mắn thì cũng phải đợi mươi mười tám năm nữa. Lục Đình Kiêu cũng chẳng là một thằng ngốc, sao lại lãng phí thời gian chờ một người thực vật được? Cho dù anh ta có chịu thì cũng phải xem Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn có đồng ý không cái đã!"

"Chỉ e... đêm dài lắm mộng..." Quan Thụy trầm ngâm, lập tức nhìn vợ và Quan Tử Dao rồi nói: "Tử Dao, bây giờ con và mẹ con cùng qua bệnh viện một chuyến, xem tình hình thế nào. Hai nữa là, dò ý bên kia xem!"

Quan Tử Dao vô thức sờ vết cào còn chưa khỏi hẳn, vẻ mặt âm trầm có chút không tình nguyện: "Bây giờ đi luôn à? Nhưng dì Lục có thành kiến với con như thế, lần trước còn…"

Bà Quan vội kéo tay con gái khuyên: "Không phải lần trước mẹ nói con rồi à? Đó là nhất thời thôi, chờ con sinh được một thằng nhóc mập mạp là giải quyết được hết! Bây giờ con tạm thời nhẫn nhịn chút, cho dù Nhan Như Ý ra sao thì lúc này chúng ta cũng phải tỏ thái độ. Con nhất định phải để bà ta tin rằng con chỉ là vô ý, con cũng rất áy náy vì chuyện này. Tuyệt đối không thể để bà ta cảm thấy con cố ý muốn hại Tiểu Bảo dù chỉ là một chút xíu…"

Quan Thụy cũng gật gật đầu: "Mẹ con nói có lý, Tử Dao, đi thôi, không nhịn được việc nhỏ thì việc lớn sẽ chẳng nên cơm cháo gì hết!"

Lúc này, Quan Trí Thần đột nhiên lao từ trong nhà ra: "Cháu cũng đi, cháu cũng đi! Thằng câm điếc kia biến thành kẻ đần rồi à! Cháu muốn xem xem!"

"Đừng làm loạn, cháu đi theo làm gì, đừng có kích thích người ta nữa!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1719: Người con dâu này tôi thừa nhận
Bệnh viện Đế Đô.

Cửa thang máy mở ra, mẹ con Quan Tử Dao vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy một người đang đứng cuối hành lang lau nước mắt, đó chính là Nhan Như Ý.

"Chị Lục! Chị không sao chứ?" Bà Quan vội vàng tỏ vẻ ân cần bước lên an ủi.

Quan Tử Dao không dám lại gần quá, đứng nép sau lưng mẹ mình áy náy nói: "Dì, Tiểu Bảo sao rồi ạ?"

Nhan Như Ý vội vàng lau nước mắt, khôi phục vẻ mặt bình thường nhìn hai người rồi trả lời: "Tiểu Bảo đã tỉnh, may không bị thương gì, chỉ là hơi hoảng sợ."

Lúc này Nhan Như Ý đã hoàn toàn khác với hình ảnh bà bán cá tối qua, trở lại vẻ cao quý ưu nhã vốn có của mình.

Hai mẹ con Quan Tử Dao liếc mắt nhìn nhau, hoảng sợ à? Quả nhiên...

"Chỉ cần người không sao là tốt rồi, người không sao là tốt rồi…" Khuôn mặt bà Quan tràn đầy vẻ may mắn, vỗ ngực rồi kéo Quan Tử Dao xin lỗi: "Chị Lục, chuyện lần này thật có lỗi quá, chị và anh trách cũng đúng! Tử Dao rất buồn vì chuyện này, trở về vẫn luôn tự trách, cơm ăn không vào, còn chưa uống lấy hớp nước nào!"

Nhìn dáng vẻ tiều tụy và sắc mặt tái nhợt của Quan Tử Dao, Nhan Như Ý thở dài một cái rồi nói: "Người nên nói xin lỗi là tôi, tối qua tôi kích động quá. Tử Dao, dì xin lỗi, cháu còn đau không?"

Thấy Nhan Như Ý đổi thái độ, mắt Quan Tử Dao lập tức hơi sáng lên: "Dì, cháu không sao! Chỉ cần dì tha thứ cho cháu, muốn cháu làm gì cũng được! Cháu có thể giúp dì chăm sóc cho Tiểu Bảo."

Nhan Như Ý nhã nhặn từ chối: "Cháu có tấm lòng này là dì cảm ơn lắm rồi, nhưng không cần đâu, bên cạnh Tiểu Bảo đã có người chăm sóc rồi."

Nghe thấy thái độ né tránh của Nhan Như Ý, mẹ con nhà họ Quan lại càng chắc chắn nhưng gì mà Quan Tử Hào nghe ngóng được là đúng.

Bà Quan lại trấn an Nhan Như Ý thêm mấy câu, thấy thái độ của Nhan Như Ý hòa hoãn thì thứa cơ hỏi dò: "Chị dâu, tục ngữ nói "đại nạn không chết ắt có phúc", bây giờ công ty không sao, Tiểu Bảo cũng được cứu rồi, sau này chắc chắn sẽ khổ tận cam lai! Nhưng xảy ra nhiều chuyện như thế thì vẫn có chút xui, cần một việc vui xông nhà mới được, chị thấy sao?"

Nhan Như Ý nghe vậy thì nét mặt liền thay đổi, lập tức hiểu được ý của bà ta.

Lúc đầu, Nhan Như Ý vẫn còn đang nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện này, nhưng bà ta đã mở miệng thì bà cũng không muốn kéo dài nữa. Vì thế, Nhan Như Ý hơi suy nghĩ một chút xong liền nhìn bà Quan nói: "Em Quan này, chuyện này sở dĩ chị không trách Tử Dao là vì chung quy Tử Dao cũng chẳng phải thân thích, chị không có tư cách yêu cầu nó làm bất cứ chuyện gì vì Tiểu Bảo nhà chị. Tình hình lúc đó, nếu Tử Dao làm gì thì rất có thể sẽ bị liên lụy, vì thế chị cũng không trách nó."

Nghe thấy lời này của Nhan Như Ý có vẻ như là muốn phủi sạch quan hệ, sắc mặt của bà Quan lập tức thay đổi, Quan Tử Dao cũng cau mày.

Nhan Như Ý nhìn hai người, lại nói tiếp: "Mà Ninh Tịch… có thể nói… lần này… mạng Tiểu Bảo nhà chị là do con bé cứu về! Là con bé dùng mạng mình để đổi lại!"

Nhan Như Ý nói mà vành mắt lại hơi chua xót, lúc sau mới từ từ nói tiếp: "Làm người phải giữ lấy lương tâm, nếu như đến nước này mà chị còn nghi ngờ con bé, ngăn cản con bé và Đình Kiêu ở bên nhau thì cũng quá khiến lòng người rét lạnh!"

Trong lúc mặt bà Quan và Quan Tử Dao đang biến sắc, Nhan Như Ý cũng chốt một câu: "Vì thế bất kể con bé ra sao, có tỉnh lại hay không thì người con dâu này, chị cũng thừa nhận rồi!"
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top