Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] [Đam mỹ] Chúng ta chỉ còn một kiếp để yêu nhau - Septvn

[Tiên hiệp] [Đam mỹ] Chúng ta chỉ còn một kiếp để yêu nhau - Septvn

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
132
Điểm
33
Chúng ta ch còn mt kiếp đ yêu nhau

Bìa chưa có nên để tạm cái hình
530b59e1d57b27965592369d17086743.jpg

Tác giả: Septvn
Thể loại: Tiên hiệp, Đam mỹ, Ngôn tình
Rating: 16+
Tình trạng: Đang tiến hành
Số chương: 80
Link thảo luận: https://aatruyen.vn/threads/cac-tac-pham-cua-septvn.1058/
  • Thứ nhất: đây là một sự phi logic hi hữu nhất trong truyện Đô viết
  • Thứ hai: tập trung vào tình cảm – cam đoan bằng chính trái tim tác giả
  • Thứ ba: nửa phần là dị tính, nửa phần là đồng tính (boylove) – cân nhắc trước khi đọc
  • Thứ tư: Tất cả tên gọi, địa danh, sự kiện đều là tưởng tượng của tác giả. Mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên, tác giả không chịu trách nhiệm.
Năm ấy, hắn tu luyện gần một nghìn năm, sắp trở thành Hoa Tiên nhưng lại vì ơn cứu mạng mà phải lòng một người phàm. Việc này đã khiến Hoa Thần nổi giận và đày hắn luân hồi , trong vòng bảy kiếp phải tìm và có được tình yêu của người ấy. Hắn đã rong rủi sáu kiếp nhưng đều không có kết quả. Đến kiếp thứ bảy, ông trời ưu ái cho hắn gặp lại người xưa nhưng ở một nhân dạng khó nói nên lời. Liệu hắn sẽ tìm được tình yêu hay vĩnh viễn tan biến, trở về một đóa Tuyết Liên vô cảm trên đỉnh Thiên Sơn?

Văn án
Tuyết Liên là loài hoa cao ngạo được kết tinh từ gió, mây, tuyết và mọc ở vách núi đá, cách mặt đất hơn bốn nghìn thước. Mỗi đóa Tuyết Liên chỉ nở một lần trong suốt cuộc đời mình vào ngày tuyết rơi nặng nhất mùa đông. Tuyết Liên chữa được bách bệnh, người trúng độc ăn vào sẽ trở nên khỏe mạnh, người bình thường ăn vào hàn khí vĩnh viễn không xâm nhập cơ thể. Nhưng để có được một đóa Tuyết Liên quả thật không dễ dàng.

Năm ấy, dân gian truyền tai nhau rằng có một cây Tuyết Liên đã sống chín trăm chín mươi chín năm mười tháng. Chỉ hai tháng nữa, khi đóa Tuyết Liên ấy nở, sẽ có tác dụng cải tử hồi sinh. Mọi người bất chấp nguy hiểm, đổ xô đi tìm. Năm ấy, số lượng người tử vong vì rơi xuống núi và cả tranh giành nhau không đếm xuể. Đến mức triều đình phải ra lệnh cấm quanh Thiên Sơn, không cho bất cứ ai xâm phạm nơi này. Nhưng không đoán được bản thân hoàng thượng lại cho quan binh âm thầm trèo lên đỉnh ấy, truy tìm tung tích Tuyết Liên ngàn năm.

Chỉ hai tháng nữa thôi, Tuyết Liên sẽ nở. Và còn một bí mật không ai biết, nếu đóa Tuyết Liên ấy khi nở ra mà không bị người phàm động tay vào, đủ một nghìn năm sẽ hóa Hoa Tiên!

Đỗ Quyên là một bé gái bị câm, chính vì khi sinh ra không thể khóc, cha mẹ nó nhẫn tâm bỏ lại nơi chân núi hẻo lánh. Có một lão tiều phu tình cờ đi ngang, trông thấy đứa bé tội nghiệp liền mang về nuôi. Mỗi ngày ông lên núi nhặt củi đều sẽ cõng theo Đỗ Quyên trên lưng.

Thời gian trôi qua, đứa bé năm nào đã lên tám tuổi, vẫn theo ông vào rừng nhặt củi mang về.

“Bé con, gan nhỉ? Dám vào núi này một mình, không sợ cọp ăn thịt à?”

Đỗ Quyên mở to đôi mắt nhìn vị nam nhân xiêm y màu trắng trước mặt mình. Nó đã tám tuổi nhưng chưa bao giờ gặp qua một người nào đẹp đến như vậy.

“Nhìn gì thế? Có tin ta móc mắt ngươi ra, quăng cho chó sói ăn không?”

Đỗ Quyên vẫn chung thủy lặng im. Tuyết Liên giơ tay lên định dọa đánh nó, nó chỉ biết dùng hai tay ôm lấy đầu, co rúc người lại nhưng không hề né tránh. Tuyết Liên ngừng tay, quan sát đứa nhỏ phiền hà làm động đến giấc ngủ trưa của mình rồi thở dài.

“Thì ra là một đứa bé câm. Cút đi!”

Đỗ Quyên vẫn đứng yên, cuối cùng, Tuyết Liên mất kiên nhẫn, phẫy tay.

“Phiền phức, lần sau còn gặp lại, ta nhất định quăng ngươi cho hùm beo ăn thịt.”

Xiêm y màu trắng quay lưng, tựa như một làn khói biến mất trước mặt Đỗ Quyên.

Thiên duyên hay nghiệt duyên?
 
Sửa lần cuối:

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
132
Điểm
33
Chương 1: Vị trí còn bỏ trống


Ngày xửa ngày xưa, truyền thuyết kể rằng Thiên Hậu lúc này vẫn chỉ là một tiên nữ vô danh nhưng lại được Thiên Đế chú ý. Lần gặp đầu tiên ấy, gương mặt bà rạng ngời với mái tóc đen dài, tô điểm bằng một đóa mẫu đơn. Sau khi kết đôi cùng Thiên Hậu, biết được sở thích thưởng hoa của bà, Thiên Đế đã tạo ra thiên uyển, nơi đây có cây cỏ hoa lá, thay nhau khoe sắc quanh năm. Thiên uyển được chia làm hai khu vực, cai quản bởi Mộc Thần và Hoa Thần.

Mộc Thần mang tiên khí thuần dương, dưới Ngài là bốn vị Mộc Tiên: Trúc - Trầm - Đàn - Ngọc.

Hoa Thần mang tiên khí thuần âm, dưới Ngài bảy vị Hoa Tiên: Mẫu Đơn - Tuyết Liên - Bạch Liên - Đào Hoa - Dạ Hương - Thụy Hương và Tử Đằng.
Hoa Tiên và Mộc Tiên đến khi tu luyện được năm nghìn năm, có thể lựa chọn kết đôi cùng nhau để tạo ra kết tinh linh kế thừa hoặc tiếp tục tu luyện thêm, đủ một vạn năm để hóa Thần.

Trong số Hoa Tiên, vì là loài hoa khi xưa Thiên Hậu cài trên tóc, nên Mẫu Đơn Tiên Tử có cấp bậc cao hơn hẳn so với sáu tiên tử còn lại. Từ cổ chí kim, lúc nào Mẫu Đơn Tiên Tử cũng là Hoa Tiên xinh đẹp nhất. Đấy là chưa kể Mẫu Đơn Tiên Tử hiện tại chính là kết tinh linh duy nhất của Mẫu Đơn Tiên Tử và Trầm Tiên đời trước. Còn các vị khác hiện tại đều là bản thân tu luyện tròn một nghìn năm nên được thăng thiên.

Mẫu Đơn Tiên Tử - Diêu Hàm đã tu luyện được bốn nghìn bảy trăm năm, điều đó đồng nghĩa với việc chỉ ba trăm năm nữa thôi, nàng có thể kết đôi cùng với Mộc Tiên, tạo ra kết tinh linh kế thừa. Sự việc ấy khiến thiên uyển gần đây xôn xao hẳn, tất cả là vì Mẫu Đơn quá xinh đẹp, khiến cả Trầm Tiên và Đàn Tiên đều tình nguyện chờ đợi nàng từ khi nàng vừa được hình thành. Nhưng Mẫu Đơn bình thường tính lạnh hơn băng tuyết, chẳng ai biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì. Thậm chí còn có tin đồn rằng tinh linh thuần khiết và cao quý của Diêu Hàm, chỉ có Mộc Thần mới tương xứng, còn Mộc Tiên vốn dĩ không có cửa.

Và còn một việc nữa, quan trọng hơn cả chuyện kết đôi của Mẫu Đơn, đó chính là vị trí Tuyết Liên Tiên Tử - sau khi bị Sâu Tinh hại cho tiên khí tan biến, đã bỏ trống hơn ba nghìn năm giờ đã có kế thừa ở núi Thiên Sơn. Đoá Tuyết Liên kế thừa ấy đã tu luyện được hơn chín trăm năm, chỉ chờ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ hóa tiên, thay thế vị trí của Tuyết Liên Tiên Tử. Tất cả tiên nhân đều tò mò, không biết Tuyết Liên Tiên Tử kế nhiệm này sẽ như thế nào. Chắc chắn hoa tu tiên thì sẽ không thể so bì được với Diêu Hàm, nhưng kể ra cũng là một điều đáng để quan tâm, giết đi thời gian nhàn rỗi chốn thiên cung.



Phía Tây, cách Thiên Môn độ khoảng hai nghìn dặm mây có một cửa hiệu. Cửa hiệu này chẳng trưng bày bất kỳ vật phẩm gì nhưng lại bán tất cả mọi thứ mà tiên nhân muốn mua. Nơi đây không đổi vật phẩm bằng tiền, mà dùng chính tiên khí để đổi, một năm tu luyện tương đương ba trăm sáu mươi tiên khí. Chẳng hạn như bộ xiêm y lộng lẫy Đào Hoa Tiên Tử Mạn Nhu mặc trên người, không phải tự dưng là có, nàng ta phải trả tám mươi hai năm tu luyện để đổi lấy. Thỉnh thoảng cửa hiệu này cũng có chính sách thu cũ đổi mới, nhưng giá thu về thông thường chỉ khoảng hai đến ba phần giá gốc được bán từ đầu nên nói chung cũng chẳng ai mặn mà lắm với việc này.

Cửa hiệu này vốn dĩ được chính Thiên Hậu chống lưng, chủ nhân lại là em trai của Thiên Hậu. Không biết nhân vật ấy hình thù ra sao, có kẻ còn đồn thực chất là chính Thiên Hậu mở ra để bòn rút căn tu của tiên nhân khác. Quản lí cửa hiệu ấy là một bán tiên. Sở dĩ gọi là bán tiên vì hắn ta vốn dĩ mang tiên khí trong người nhưng kiên quyết không tu luyện, đến khi chết đi không thể thành tiên, Diêm Vương cũng không muốn nhận về làm quỷ, thế là hồn phách trôi dạt về phía Tây và bị bắt trông coi nơi này. Nếu hắn khiến người mua hài lòng, mỗi lượt như vậy hắn được cộng một phần tiên khí, còn ngược lại, hắn sẽ bị giảm đi một. Cơ mà mua vật phẩm lại phải đánh đổi tu tiên thì chẳng được bao nhiêu tiên nhân hài lòng. Thế là suốt tám trăm năm rong rủi nơi đây, hắn gần như sắp cạn hết tiên khí, có lẽ một thời gian nữa hắn có thể được đưa thẳng xuống địa ngục, xin lệnh đầu thai rồi cũng nên.

Tên bán tiên ấy, đến cả tên gọi cũng không trọn vẹn, duy nhất một chữ "Vệ".

Vệ đem một bình rượu đặt lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, rót ra cho mình một chung rồi lại phát hiện thiếu chút gì đó nhắm nháp. Hắn liền quay vào bên trong, nhanh như thoắt tay cầm thêm một đĩa nho tươi mọng nước, miệng vui vẻ ngân nga một điệu nhạc quen thuộc. Chợt hắn nhìn về phía bàn, bình rượu đã không cánh mà bay. Hắn tức giận thò đầu ra khỏi cửa sổ, hét to lên.

"Tử Đằng! Ta biết là ngươi. Mau trả rượu lại cho ta."

Không ai xuất hiện và cũng không có bất kì âm thanh phản hồi, tên Vệ liền nói tiếp.

"Bình rượu đó có giá bốn mươi năm tu tiên, ngươi cứ uống đi, ta sẽ trừ vào sổ của ngươi."

Lời vừa dứt, tiên nữ trong xiêm y màu tím đột ngột xuất hiện, ngồi ở chiếc ghế đối diện tên Vệ, hai chân nàng bắt chéo qua nhau cùng gác lên một chiếc ghế khác. Điệu bộ nàng vô cùng thoải mái.


"Đến kẻ cướp cũng không tàn nhẫn như ngươi!"

Tên Vệ đạt được mục đích ép tiên nữ xuất hiện, khoái chí nhếch môi.

"Ta ăn cướp thì ngươi cũng là ăn trộm, chẳng cần phải khen nhau đâu. Trả rượu lại cho ta!"

Tử Đằng Tiên Tử Vũ Nghi chẳng có vẻ gì quan tâm đến lời nói của tên Vệ, nhanh chóng đưa chiếc bình lên miệng, chỉ bằng một hơi đã uống sạch rượu bên trong. Tên Vệ tức đến mức nói không ra lời, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tử Đằng run lên.

"Yêu nghiệt! Ta sẽ bẩm báo việc này đến Thiên Đế và Thiên Hậu, xem ngươi có còn yên ổn làm Tử Đằng Tiên Tử của ngươi hay không."

Tử Đằng bật cười, đôi má có chút hồng, chẳng biết có phải là do rượu.

"Ngươi báo đi, nếu được ân chuẩn rút khỏi Hoa Tiên, ta mang ơn ngươi còn không hết."

Tên Vệ nhìn thái độ bất cần của Tử Đằng, chột dạ thở dài.

"Kẻ khác chấp niệm thành tiên, cớ gì ngươi đã là tiên lại muốn từ bỏ vị trí của mình."

Tử Đằng dùng các đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh cộc cộc.


"Đến một bình rượu uống ta cũng không mua được nữa, làm tiên thì có ích lợi gì."

"Đấy là do ngươi đã dùng nhiều tu tiên để mua rượu, đến mức Hoa Thần của ngươi phải đến gặp Thiên Hậu, cầu Ngài đặt lệnh cấm bán rượu cho ngươi mà thôi. Mà này... rốt cuộc ngươi đã dùng bao nhiêu tu tiên thế?"

Tử Đằng đưa bàn tay thon thả lên trước mặt, bấm từng đốt ngón tay nhẩm tính rồi đáp lời.

"Ba nghìn năm."

"Cái gì! Ngươi rốt cuộc là đã tu tiên được bao nhiêu năm?"

"Hơn sáu nghìn."

"Chà chà, dám dùng phân nửa tu tiên chỉ để mua rượu uống, ta thật sự phục ngươi đấy. Đó có phải lí do trong bảy vị Hoa Tiên, ngươi là kẻ hạ đẳng nhất?"

Tử Đằng nghe lời nhận xét Vệ dành cho mình, bất mãn kêu lên.

"Hạ đẳng gì chứ, dưới ta vẫn còn vị trí Tuyết Liên Tiên Tử để trống đấy thôi."

"Ha ha, ta lại nghe nói vị kia được nhận tiên phách còn sót lại của Tuyết Liên Tiên Tử năm xưa, nên nếu được thăng thiên, chẳng mấy chốc ngươi sẽ xếp cuối bảng thôi."

"Thế à."

Tử Đằng chẳng có vẻ gì là mặn mà với những điều Vệ nói về kẻ khác, nàng chỉ chăm chăm nhìn chung rượu còn sót lại trên bàn. Tên Vệ lại thở dài, đây là lần đầu có người đến đây, nghe hắn nói về Tuyết Liên Tiên Tử kế nhiệm mà lại thờ ơ. Hắn nhìn theo ánh mắt của Tử Đằng rồi hoảng hốt cầm chung, uống cạn số rượu ít ỏi kia. Đây là rượu lê hắn ủ hơn hai mươi năm, thế mà ả tiên nữ này chẳng biết thương xót, uống một hơi đã cạn sạch. Chắc chắn khi trở về, ả sẽ say khướt đến hai năm sau chưa tỉnh cho mà xem.

"Này, ngươi cũng gần bốn nghìn năm tu tiên, sắp đến ngươi có ý định gì chưa? Kết đôi với Mộc Tiên hay..."

Tử Đằng khó chịu liếc Vệ.

"Chuyện đấy có liên quan đến ngươi không?"

"Không liên quan, nhưng ta tò mò, không được à?"

"Trả ta ba nghìn tu tiên, ta nói cho ngươi nghe."

"Điên à? Ngươi không nói thì thôi, ta chẳng quan tâm. Tu tiên của ngươi cũng chẳng có ở chỗ ta đâu mà đòi."


"Ngươi bán hàng cắt cổ như thế mà dám nói tu tiên không ở chỗ ngươi."

"Ta thề với Trời! À không, nói chung là thề với cái gì cũng được, tên chủ cửa hiệu này sợ ta biển thủ tu tiên để đắc đạo, nên nơi này không bao giờ được lưu trữ tu tiên của các ngươi đâu."

Tử Đằng nghe đến đây, phì cười.

"Hóa ra vậy."

Tên Vệ chống cằm, nói tiếp với nàng.

"Mà kể ra ngoài ngươi, cũng chẳng có ai muốn dây dưa với bán tiên sắp tàn như ta. Nên ta nói việc này, xem như tặng ngươi lấy thảo."

"Có rượu thì biếu, những chuyện nhảm nhí ta không có hứng thú."

"Ngươi sẽ hứng thú thôi! Tuyết Liên sắp hóa tiên kia mang tiên khí dương."

Xung quanh mây lững lờ trôi, trong cửa hiệu cách xa thiên môn về phía tây, có hai tiên nhân đối diện nhau, im ắng đến lạ thường. Điều Vệ vừa nói, thật sự rất bất khả thi. Làm thế nào mà Hoa Tiên lại có thể mang tiên khí dương. Tử Đằng cau mày, nhỏ giọng nói với tên Vệ.

"Đừng có đặt chuyện lừa ta. Hoa Tiên vĩnh viễn không thể là nam."

"Ta nói rồi đấy, tin hay không tùy ngươi. Nhưng nếu điều ấy xảy ra thật, ắt hẳn lần này thiên uyển sẽ rối ren đây".

Quả thật sẽ rất rối ren! Hoa Thần chắc chắn không nhận một Hoa Tiên nam về phía mình. Vạn nhất có chấp nhận, thì thất đại hoa tiên tự dưng lại lọt vào một tên nam, đội hình chẳng phải sẽ rất kì quái hay sao. Tử Đằng phì cười rồi đứng lên, tên Vệ thấy thế, lo lắng hỏi.

"Ngươi đi đâu đấy?"

"Không phải việc ngươi quan tâm."

"Này, tuyệt đối không được đi tìm Tuyết Liên. Thiên Hậu mà biết là cả ngươi và ta đều chết chắc."

Tử Đằng quay lại, môi khẽ cong lên, ngọt ngào như có thể giết người.

"Chết chung với Tử Đằng Tiên Tử ta là may mắn của ngươi!"

Tử Đằng vừa dứt lời đã biến mất khỏi nơi đấy nhưng chưa từng xuất hiện. Tên Vệ cắn môi ngồi phịch xuống ghế, chỉ một chung rượu thôi mà lại khiến hắn thần trí bất minh, đi nói điều không nên nói. Chuyện này đánh động đến Thiên Hậu, chỉ sợ con đường xuống âm phủ của hắn lại phải kéo dài ra nữa rồi.

Thân hình mảnh mai nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh Thiên Sơn. Mái tóc bạch kim buông dài, phân nửa được cố định bằng một dải lụa cùng xiêm y màu tím mong manh trong gió, đẹp tựa một bức tranh liêu trai. Đây là nơi đóa Tuyết Liên kia đang được hình thành, Tử Đằng cẩn thận quan sát từng cây tuyết liên mọc trên vách núi. Hơn trăm cây tuyết liên vùi mình trong tuyết, đâu mới là Hoa Tiên kế nhiệm Tuyết Liên?
1663502951210.jpeg

Tử Đằng Tiên Tử Vũ Nghi
---------------
Lảm nhảm: Đáng lẽ truyện này sẽ còn ngâm lâu hơn, nhưng bản thân Đô lại quá nôn nóng vì lần đầu viết truyện tình cảm!!!
Em gái hỏi: Đó giờ bà đọc tiên hiệp nhiều không?
Đô: Không nhiều.
Em gái: Vậy còn đan mỹ, có đọc không?
Đô: Chưa từng.
Em gái: Vậy mắc gì đòi viết tiên hiệp còn là đam mỹ?
Đô: Tại thích thì viết thôi.
Em gái: Tui đọc Trần Chân đã khóc tới hai ba giờ sáng, tui không tin bà viết được thể loại tình cảm HE đâu.
Đó cũng là lí do Đô muốn ra nhanh bộ này, để gỡ lại phần HE của Trần Chân và bớt xì chét vì nghĩ tình tiết cho Chim sẻ.
Vì là lần đầu nên còn nhiều thiếu sót, nên bạn đọc có phát hiện hay góp ý điều gì, hãy vui vẻ để lại bình luận ủng hộ Đô nhé.
Mơn các bạn yêu quí rất rất nhiều :x :x :x
 
Sửa lần cuối:

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
132
Điểm
33
Chương 2: Tiên phách của Tuyết Liên




Chẳng giống bạch liên thanh tao toả sắc nơi mặt hồ phẳng lặng, tuyết liên nghênh ngang thách thức trời mây, ghim rễ vào những vách đá cheo leo cách mặt đất gần bốn nghìn thước. Mỗi cây tuyết liên được nuôi dưỡng từ gió - mây - tuyết, phải mất hơn bảy tháng để hạt nảy mầm và hơn năm năm để bắt đầu nở hoa. Cứ trăm hạt tuyết liên thì chỉ có năm hạt có thể nảy mầm, nên mỗi đoá tuyết liên nở rộ đều tượng trưng cho sự sinh tồn mạnh mẽ. Giữa đỉnh Thiên Sơn quanh năm ngập trong gió tuyết, những đoá tuyết liên trong suốt mỗi kì nở rộ như những nàng mỹ nữ xinh đẹp, vừa thuần khiết lại quá đỗi nao lòng.

Ngoài sự xinh đẹp kia, tuyết liên còn được mệnh danh là “bách thảo chi vương” (vua của trăm loài thảo dược) có tác dụng trị độc, tăng cường sinh lực và duy trì nhan sắc cho nữ nhân. Những đoá tuyết liên ấy đều được trả giá rất cao và gần như là cống phẩm dâng lên hoàng thượng. Chính vì lẽ ấy, hằng năm không biết bao nhiêu người bỏ mạng tại Thiên Sơn chỉ vì mong muốn hái được một đoá tuyết liên mang về. Thiên Sơn ngoài sự lạnh lẽo còn có cả oán khí ngập tràn.

Hắn vốn là một hạt giống tuyết liên vô danh, là hạt giống đực, đồng nghĩa với việc hắn nằm trong số chín mươi lăm hạt tuyết liên không thể nảy mầm. Những hạt giống đực khác liên tục reo khóc về số phận hẩm hiu, chỉ ước ao sao kiếp sau đầu thai làm một hạt giống cái, hiên ngang nở hoa. Hắn tồn tại lay lắt cũng đã gần bảy tháng, vài hôm nữa thôi, khi ngày lạnh giá nhất mùa đông kéo đến, hắn sẽ cùng những hạt giống đực khác chết đi, chờ hoá kiếp tiếp theo.

Một hạt tuyết liên khác ở gần chỗ của hắn, ảo não kể lể.

“Ta nghe nói nơi Thiên giới có Mộc Tiên và Hoa Tiên. Hoa Tiên thuần âm còn Mộc Tiên thuần dương. Ngươi nói xem, giá mà chúng ta đầu thai thành trúc, trầm, đàn hay ngọc am thì dù không được thăng tiên cũng sẽ có giá trị hơn hẳn một hạt giống hoa đực không thể nảy mầm!”

Hắn nghe đến đây, thầm tưởng tượng nếu hắn có thể làm một cây gỗ trầm hương hay đàn hương hiên ngang, hoặc dã là một cây trúc khẳng khái thì cũng tốt hơn so với hiện tại. Nhưng số phận lại cho hắn hoá kiếp thành một hạt hoa, có than trách thì cũng đâu thay đổi được ý trời.

Hắn thì thầm nói với hạt tuyết liên kia.

“Ngươi khóc lóc gì, cũng may chúng ta không thể nảy mầm và ra hoa. Ngươi nói xem vốn dĩ chúng ta là tính đực, trở thành một đoá hoa ẻo lã thì ra thể thống gì”.

Hạt giống kia nghe hắn nói lại càng rầu rĩ hơn.

“Không ra thể thống gì nhưng cũng hơn sẽ chết vô nghĩa như thế này. Còn vài hôm nữa sẽ vào đông chí, cuộc đời chúng ta sẽ kết thúc”.

Tuyết Liên không mảy may quan tâm, hắn chưa từng được ra khỏi vách núi, xung quanh hắn trước nay chỉ toàn là bóng tối nên cũng chẳng có chút nuối tiếc nào.

Hắn nói tiếp với hạt hoa kia.

“Thôi, dù sao cũng mong cho ngươi kiếp sau có thể trở thành một đoá tuyết liên”.

Ngày cuối cùng trước đông chí, hắn bắt đầu cảm nhận bên trong cơ thể mình khô héo hoàn toàn. Sự lạnh lẽo vốn tưởng đã quen thuộc nhưng hôm nay hắn không thể chịu đựng được nữa. Hắn khó chịu cho tình trạng của mình một thì lại bất lực gấp mười khi nghe những hạt tuyết liên đực khác kêu la. Thân hạt hắn bắt đầu xuất hiện vết rạn, đau buốt tột cùng.

Nhưng hắn vĩnh viễn không ngờ được đêm cuối cùng ấy, có một sự kiện diễn ra khiến cuộc đời hắn thay đổi.

Sau khi bị Sâu Tinh giăng bẫy hãm hại, tiên phách của Tuyết Liên Tiên Tử gần như tan biến hoàn toàn. Hoa Thần đã đi tìm suốt hai nghìn năm nhưng không có bất kì dấu vết nào về tiên phách ấy. Hoa trên đỉnh Thiên Sơn trong hai nghìn năm nay cũng chẳng đoá nào có căn tu. Vạn bất đắc dĩ, nếu hai trăm năm nữa Tuyết Liên không có kế thừa, Hoa Thần và Mộc Thần sẽ phải theo lệnh Thiên Hậu, kết đôi để tạo ra kết tinh linh Tuyết Liên.

Hoa Thần thật sự không mong muốn điều ấy!

Mộc Thần thực chất khá ổn, đi cạnh Hoa Thần Ngài thì chẳng có gì để than phiền. Nhưng quay trở lại hai vạn bốn nghìn năm trước, lúc ấy Ngài vẫn chỉ là một đoá bạch liên dưới hồ còn Mộc Thần là cây trúc trên bờ. Cả hai cùng nhau tu tiên nên vô cùng thân thiết, mỗi ngày đều chuyện trò hằng trăm câu chuyện nhân sinh. Chính vì lẽ ấy, Hoa Thần chỉ xem Mộc Thần như tri kỷ, việc kết đôi để tạo ra kết tinh linh thật sự rất bất khả thi. Ngoài ra, mấy trăm năm trước, trong hội xuân tại thiên uyển, Mộc Thần uống say đã vô tình tiết lộ cho Hoa Thần biết Ngài ấy đã để ý đến một Hoa Tiên. Hoa Thần không biết Hoa Tiên mà Mộc Thần để ý là ai và sau đó Ngài ấy cũng chẳng bao giờ nhắc lại nữa, nhưng theo suy đoán cá nhân, Hoa Thần nghĩ có thể là Mẫu Đơn hoặc Thuỵ Hương.

Với cương vị bạn hữu, thà không biết bạn mình có người trong lòng còn hoạ ra, đằng này đã biết, Hoa Thần không thể nào phá hỏng mối lương duyên tốt đẹp ấy. Bởi thế Ngài càng phải tốn tâm tư và công sức để tìm cho được thừa kế của Tuyết Liên.

Hoa Thần đang tĩnh tâm, chợt có một lá trúc bay đến, rơi lên bàn tay đang để ngửa của Ngài. Cách thức truyền tin quê mùa này chỉ có thể là Mộc Thần mà thôi.

“Có tin báo, tại đỉnh Thiên Sơn phát hiện dấu vết của tiên phách Tuyết Liên”.

Hoa Thần bỏ dỡ việc tu tập, cưỡi mây đáp xuống Thiên Sơn. Mộc Thần đang chờ sẵn nơi đó, vừa thấy Hoa Thần đã thở dài.

“Ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng tiên phách đã nhập vào một hạt giống tuyết liên rồi.”

Hoa Thần ngạc nhiên.

“Đấy chẳng phải chuyện tốt hay sao?”

Mộc Thần thở dài.

“Nếu tốt ta đã chẳng gọi ngươi đến đây gấp như thế.”

Hoa Thần nghe giọng điệu bất ổn của Mộc Thần, lờ mờ nhẩm tính một chốc rồi kêu lên.

“Tiên phách đã chui vào hạt hoa đực?”

Mộc Thần chán nản gật đầu.

Hoa Thần đưa tay làm gương, soi các hạt giống ẩn mình trong vách đá, cuối cùng cũng phát hiện ra hạt giống mang tiên phách của Tuyết Liên. Ngay lập tức, Ngài cong các ngón tay lại như hình trảo, hướng về phía hạt giống kia.

Mộc Thần tức khắc đứng chặn trước mặt, dùng tay chụp lấy tay trảo của Hoa Thần.

“Ngươi muốn lấy lại tiên phách?”

“Đúng, Hoa Tiên làm sao có thể là nam.”

“Bạch Tử, tiên phách sau hai nghìn năm vốn dĩ rất yếu, vạn bất đắc dĩ mới nhập vào hạt đực. Nếu bây giờ ngươi hút ra, e là tiên phách sẽ tan biến mất”.

Hoa Thần có hơi lúng túng, một phần vì những gì Mộc Thần vừa nói về Tuyết Liên, một phần vì đã rất lâu rồi, Ngài không nghe Mộc Thần gọi tên mình. Và từ lúc thành tiên cũng chẳng còn ai gọi tên Ngài, giờ đây Mộc Thần bất chợt gọi, Ngài có chút không quen.

“Vậy… ta phải làm thế nào đây?”

Hoa Thần vô vọng hỏi. Mộc Thần suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến.

“Chẳng phải nếu không tìm được kế thừa thì ngươi và ta phải tạo kết tinh linh sao. Nếu vậy thì giờ đây, ngươi cho hắn một ít tiên khí từ ngươi, để hắn có thể nở hoa. Ta cũng sẽ cho hắn một ít tiên khí, để hắn có đủ khả năng bảo vệ chính mình cho đến khi tu luyện thành Hoa Tiên”.

“Nhưng nam Hoa Tiên, ngươi bảo ta phải giải thích thế nào với Thiên Hậu và các Hoa Tiên khác đây?”

“Chỗ Thiên Hậu ta sẽ lựa lời nói giúp ngươi. Còn chỗ nội bộ bên ngươi, chẳng phải là việc ngươi nên suy nghĩ sao!”

Hoa Thần đắn đo một lúc, nhận thấy những điều Mộc Thần nói không phải là vô lý. Hằng vạn năm nay Hoa Tiên đều là thuần âm, nay có một Hoa Tiên thuần dương biết đâu lại là chuyện tốt. Chỗ Đàn Tiên và Trầm Tiên có ý với Mẫu Đơn đã không nói, hiện tại Đào Hoa và Bạch Liên có ý muốn kết đôi nhưng Trúc Tiên và Ngọc Am không có động tĩnh gì. Nếu Hoa Tiên có nam, Hoa Thần có thể huấn luyện từ đầu để hắn kết đôi với một trong sáu tiên tử, như thế bài toán kế thừa sẽ bớt khủng hoảng như hiện giờ.

Cuối cùng, Hoa Thần đồng ý với Mộc Thần, truyền cho mầm tuyết liên đực kia một ít thần khí của bản thân, giúp hắn có thể bình yên tu luyện trở thành Hoa Tiên.

Hạt tuyết liên ấy vô thức nhận được sự bảo vệ tối cao, chỉ cần ngày mai hắn nảy mầm, thêm năm năm sẽ nở hoa, trải qua một nghìn năm tu luyện rồi sẽ tự động tìm về thiên uyển. Hoa Thần và Mộc Thần sau khi bẩm báo chuyện này đã không bị Thiên Hậu gây sức ép về việc kết đôi nữa nên cũng nhẹ nhõm bội phần.

*

* *

“Bạch Tử, tỉnh dậy đi, có hai con cá cứ vờn nhau ở thân sen của ngươi kìa.”

Thuỷ Trúc nghiêng mình, ngọn trúc vọc xuống hồ, đánh động đám cá đang lượn lờ quanh thân sen. Bạch Tử giật mình thức giấc, nở rộ giữa đêm mùa hè.

“Thật may, nếu không có ngươi thì thân sen của ta bị hai con cá kia làm gãy rồi. Cảm tạ ngươi.”

“Ngốc! Ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi để ngươi cùng ta thăng tiên mà.”

Đêm mùa hạ miên man hơi nước, ánh trăng trên cao sáng tỏ, phảng phất trên mặt hồ là hình ảnh của một đoá bạch liên và nhành trúc đang nhìn nhau…
1663504366539.jpeg
1663504378788.jpeg

Mộc Thần Thủy TrúcHoa Thần Bạch Tử
 
Sửa lần cuối:

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
132
Điểm
33
Chương 3: Tuyết Liên Vân Hàn



Xiêm y màu tím nổi bật trên nền tuyết trắng tại đỉnh Thiên Sơn. Tử Đằng phóng tầm mắt ra xa, cố gắng quan sát và đánh giá từng đoá tuyết liên nơi này. Cánh tuyết liên như những mảnh lụa mỏng, uyển chuyển theo gió nhưng lại cứng cáp trong bão tuyết.

Tử Đằng nhớ đến Tuyết Liên Tiên Tử năm xưa, biết rằng mỗi Hoa Tiên đều mang vẻ đẹp khác nhau, nhưng riêng Tuyết Liên lại có điều gì rất đặc biệt. Mẫu Đơn tượng trưng cho sự diễm lệ, Bạch Liên mang nét thanh tao, Đào Hoa tự do phóng khoáng còn Dạ Hương, Thuỵ Hương và Tử Đằng nàng thuộc về dòng hoa độc, ma mị và quyến rũ. Thế nhưng ở Tuyết Liên luôn toả ra khí chất cao ngạo, đôi lúc lại cô đơn lạnh lùng. Năm ấy, lợi dụng lúc Mộc Thần và Hoa Thần tu luyện, Sâu Tinh lẻn vào thiên uyển gây loạn, muốn bắt Mẫu Đơn. Tuyết Liên vì bảo vệ chị em mà không tiếc hy sinh thân mình, rơi vào kết giới do đám Sâu Tinh giăng ra, khiến cho tiên phách tan biến. Chính vì việc ấy, tất cả Hoa Tiên đối với Tuyết Liên đều vô cùng kính trọng, thậm chí đến kẻ tự cao tự đại như Mẫu Đơn khi nhắc đến Tuyết Liên quá cố cũng xót xa vài phần.

Chính vì vậy, khi các Hoa Tiên nghe tin Tuyết Liên sắp được tái sinh, ai nấy đều vui mừng. Đến ngay cả kẻ lãnh đạm như Tử Đằng cũng thật lòng chờ đợi nàng ta. Thế nhưng khi tên Vệ nói rằng tiên phách của Tuyết Liên hoá thân vào một hoa nam, Tử Đằng có chút bất an. Nàng không rõ lí do khiến mình bất an, đó chỉ là một cảm giác mơ hồ.

Tử Đằng nhìn vài đoá tuyết liên to nhất rồi thở dài nhận ra bản thân không có một chút khả năng nào trong việc phân định dung nhan. Tất cả đánh giá về nhan sắc kẻ khác, Tử Đằng chỉ im lặng lắng nghe, nàng không có khái niệm đẹp xấu, hoặc là trong mắt nàng, không ai được xem là xinh đẹp.

Một cơn gió thổi qua khiến cho Tử Đằng lảo đảo, hình ảnh trước mắt nàng bắt đầu trở nên loè nhoè. Tử Đằng ngồi khuỵ xuống, đưa tay vỗ lên trán mình.

“Chết tiệt, quả thật rượu của tên ấy khá mạnh, không còn sức để quay về thiên uyển rồi!”

Tử Đằng nhìn xung quanh, phát hiện một khe núi nhỏ, thích hợp để nàng trú thân mà không bị rơi xuống vực hoặc kẻ khác dễ dàng phát hiện. Nàng gom hết chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, nhấc thân bay lên, đáp xuống khe núi ấy vô cùng vừa vặn. Tại đây có một đoá tuyết liên đang nở rộ giữa gió tuyết, Tử Đằng ngây dại mỉm cười, nói với đoá tuyết liên vô tri.

“Chị em, cho ta ở ké đến khi hết say nhé!”

Nói rồi Tử Đằng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đôi môi khẽ cong lên thành hình nụ cười. Đoá tuyết liên bất chợt rung rinh, từ phần nhuỵ đỏ tím cơ hồ như có một làn khói bay lên, chẳng mấy chốc biến thành một thân nam tử vận xiêm y màu trắng. Gương mặt hắn hài hoà tao nhã, phảng phất nét băng giá như tuyết Thiên Sơn. Hắn ta chán ghét quan sát kẻ cướp chỗ của mình, môi mấp máy.

“Ai là chị em của ngươi!”

Nói rồi hắn lạnh lùng dùng chân đá vào Tử Đằng. Cơ thể Tiên Tử vì thế mà lăn một vòng, dễ dàng tách li khỏi khe núi, rơi xuống vực một cách tự do.

Tuyết Liên nam ấy chẳng ai khác là kẻ được hưởng tiên phách của Tuyết Liên Tiên Tử và cả thần khí của hai vị Mộc – Hoa. Trong cơn đau đớn đêm ấy, hắn lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện của hai vị Mộc – Hoa và cũng đã biết được tương lai của mình. Hiện tại hắn đã tu luyện được hơn chín trăm năm, một đoạn thời gian nữa thôi hắn sẽ thăng thiên, về nơi cõi thần. Trong đoạn thời gian ngắn ngủi còn lại nơi dương thế, hắn không muốn bị bất kỳ kẻ nào quấy rầy. Hắn không cần quan tâm kẻ vừa nằm cạnh đoá tuyết liên của hắn là tiên hay yêu, hắn không thích thì sẽ không cần tiếp nhận. Mà cho dù là tiên hay yêu, chắc chắn không thể vì rơi xuống vực mà chết đi.

Hắn ở đỉnh Thiên Sơn đã rất lâu, chứng kiến bao cảnh sinh li tử biệt. Từ những hạt hoa đực chết trong vách núi, đến những đoá tuyết liên nở ra rồi lụi tàn. Thi thoảng hắn cũng thấy loài người kéo đến đây, tìm cách hái hoa. Số hoa bị hái không thể nào so được với số người ngu ngốc chết đi. Dù là chuyện gì xảy ra, hắn cũng chưa từng có cảm xúc. Hắn không thương xót cho kẻ khác và ngược lại, hắn chưa từng nhận được tình cảm từ bất kì ai.

Những hạt giống đực chán ghét vì hắn có thể nảy mầm còn hạt giống cái thì uất hận hắn có may mắn nhận được tiên phách của Tuyết Liên Tiên Tử. Nếu hắn là một hạt giống cái, chắc chắn sự đố kị ấy cũng sẽ không to tác như thế. Từ lúc hiểu ra, hắn tập cho mình thói quen không nghe không thấy, yên ổn tu luyện trong khe núi này, mặc kệ ngoài kia xảy ra bao nhiêu chuyện. Dù sao hắn cũng mang thần khí, sẽ không có bất kì sinh vật nào có thể dễ dàng phá vỡ quá trình tu tiên của hắn. Yên bình đến thế, việc gì hắn phải quan tâm thế sự ngoài kia.

Đang ngồi chống cầm nhìn kẻ màu tím rơi xuống vực, bỗng có một nhành trúc lướt ngang khiến hắn giật mình. Nhành trúc ấy như một sợi dây thừng, uyển chuyển lao theo cơ thể nữ nhân kia rồi nhẹ nhàng quấn lấy nàng. Chẳng mấy chốc, cơ thể màu tím được dây trúc đưa trở về chỗ của Tuyết Liên.

Sau khi Tử Đằng được đặt xuống an toàn, dây trúc kia từ từ thu lại, biến thành hình dạng một tiên nhân. Vị tiên nhân nhẹ nhàng trầm ổn, đối lập hoàn toàn với sự ngông nghênh của Tuyết Liên.

“Đã lâu không gặp!” Tuyết Liên hờ hững chào hỏi.

Tiên nhân kia từ tốn trả lời.

“Cô ấy là Tử Đằng Tiên Tử, xém chốc nữa là cậu gây ra chuyện lớn rồi, Vân Hàn.”

Vân Hàn chính là tên của hắn, cái tên này năm xưa được Mộc Thần và Hoa Thần lựa chọn khi truyền thần khí cho tuyết liên. Hắn chưa từng nói với ai tên của mình, chẳng hiểu sao kẻ trước mặt đã nhận ra từ lần đầu trông thấy hắn. Và cho đến hiện tại, đấy cũng là bạn hữu duy nhất hắn có: Trúc Tiên Dụ Trúc.

Hắn quay lại nhìn Tử Đằng một lần, gương mặt xinh đẹp này quả thật không hổ danh là tiên nữ.

“Nếu cô ta là tiên thì chắc hẳn không thể chết đi vì rơi xuống vực một cách dễ dàng như thế đâu.”

Dụ Trúc vẫn giữ thái độ bình thản, đáp lời.

“Đúng vậy, nhưng cô ấy đang say, không thể tự mình phòng vệ, nếu rơi xuống như thế chắc chắn sẽ gây ra tổn thương.”

Vân Hàn nhìn thấy gò má Tử Đằng vẫn còn ửng hồng vì rượu, lại vì lời nói của Dụ Trúc mà có chút áy náy. Thật ra sự áy náy đó là vì đáng lẽ hắn phải đánh thức nàng dậy trước để nàng có thể tự phòng vệ rồi mới đạp xuống vực sâu. Nhưng hắn không nói những điều ấy với Dụ Trúc, cố tình lãng tránh sang chuyện khác.

“Cũng hơn ba mươi năm rồi, kể từ lần cuối anh ghé đây nhỉ?”

Dụ Trúc ngồi xuống đám mây đang lơ lửng cạnh khe núi của Vân Hàn, ôn tồn giải thích.

“Là cậu còn ở dương gian nên thời gian lâu một tí, sau này khi trở thành tiên, ba mươi năm dương thế cũng tựa như mới trải qua một kỳ trăng tròn.”

“Thành tiên, nghe hay nhỉ?”

Vân Hàn lẩm bẩm, Dụ Trúc đưa tay che miệng cười khúc khích nói tiếp.

“Hoặc cũng có thể trở thành tiên tử. Cho đến hiện tại vẫn chưa xác định được vị trí của cậu mà.”

Vân Hàn đưa đôi mắt sắc lẻm nhìn về Dụ Trúc. Dụ Trúc biết mình lỡ lời nên lập tức ngừng cười.

“Thật ra Mộc Thần nói trăm năm cuối cùng này cũng là lúc cậu yếu ớt nhất nên cử tôi xuống đây để bảo vệ cậu, chắc chắn cậu có thể thuận lợi thăng tiên.”

Vân Hàn nhìn bản thân mình một lượt, nghi ngờ hỏi lại.

“Yếu ớt? Tôi không cảm thấy như vậy.”

“Mười năm cuối cùng cậu sẽ chìm vào giấc ngủ say, lúc đó không thể thoát li ra khỏi thực thể hiện tại. Biết rằng nơi cậu trú ẩn khó ai tìm ra, nhưng vạn bất đắc dĩ điều không hay xảy đến, cả Hoa Thần và Mộc Thần cũng sẽ khó lòng giải thích với Thiên Hậu.”

“À!” Vân Hàn kêu lên “Ra vậy, bọn họ thực chất vì khó giải thích, chứ không phải vì thật lòng muốn bảo vệ tôi.”

Dụ Trúc nhìn thái độ của Vân Hàn, biết bản thân đã khiến hắn hiểu nhầm nên thở dài.

“Không phải như cậu nghĩ. Kể từ lúc Tuyết Liên Tiên Tử chẳng may hy sinh, trong lòng Hoa Thần luôn canh cánh, tự trách bản thân đã bỏ bê Hoa Tiên mới nên cớ sự. Việc đảm bảo cho Tuyết Liên Tiên Tử tiếp theo bình an thăng tiên là mối bận tâm lớn nhất của Ngài lúc này."

"Nếu vậy sao Ngài ấy không trực tiếp bảo vệ tôi mà phải thông qua Mộc Thần, nhờ anh làm chuyện đó?”

“Cậu nghĩ bấy lâu nay cậu vẫn bình yên vô sự chỉ là do nhận được số thần khí ít ỏi của hai Ngài sao? Thực ra Hoa Thần luôn để tâm đến cậu, chỉ là Ngài không trực tiếp xuất hiện như tôi. Không may rằng giai đoạn cậu thăng thiên cũng trùng hợp là lúc Hoa Thần phải quay về bản thể trước đây để tu luyện nên Ngài đành phải nhờ Mộc Thần việc này.”

Vân Hàn nghe đến đây, lại tò mò hỏi tiếp.

“Nếu Hoa Thần không tu luyện thì sao?”

“Đó là thiên luật, đến đúng thời điểm tức khắc xảy ra. Nếu Ngài chống lệnh thì thần khí cũng sẽ tan biến.”

“Vậy sau khi tu luyện thành công?”

“Dĩ nhiên thần khí sẽ mạnh hơn, đến một mức nào đó sẽ trở thành Thượng Thần. Lúc ấy sẽ có Hoa Tiên khác tu luyện thành công và tiếp vị Hoa Thần.”

“Kỳ diệu vậy sao?” Vân Hàn phấn khích kêu lên.

Dụ Trúc nhìn thái độ của Vân Hàn chẳng khác một đứa trẻ lần đầu được học kiến thức mà không khỏi phì cười.

“Nhưng đó là chuyện hông hề đơn giản đâu, nên việc của cậu lúc này chính là tu luyện cho tốt để thăng tiên. Tất cả chúng tôi tại thiên uyển đang mong ngóng ngày cậu thành tiên lắm rồi đấy!”

Vân Hàn gật nhẹ đầu, hồ hởi đề nghị.

“Vậy anh kể cho tôi nghe thêm chuyện nơi thiên uyển đi. Tính ra đây là lần đầu tôi gặp một Hoa Tiên, còn năm Hoa Tiên kia thì như thế nào?”

Dụ Trúc nhún vai.

“Tôi xuống đây để giăng kết giới cho cậu, đến lúc phải quay về thiên uyển rồi. Lần sau tôi sẽ kể tiếp cho cậu nghe.”

Đám mây dưới chân Dụ Trúc khẽ động, Vân Hàn tiếc nuối một chốc rồi nhớ ra Tử Đằng vẫn đang nằm đó, hốt hoảng kêu lên.

“Này, anh đem cô ta đi theo chứ?”

Dụ Trúc nhẹ nhàng mỉm cười.

“Không, cô ấy đến đây thế nào thì quay về thế ấy!”

Nói xong, nhanh như chớp hình bóng của Dụ Trúc biến mất vào những đám mây mặc cho Vân Hàn hết lời kêu la. Sau khi chắc rằng Dụ Trúc không còn nghe thấy nữa, hắn lại khó chịu nhìn kẻ chiếm dụng nơi ở của mình một cách bất hợp pháp, mấy lần định đạp cho cái nữa thì có âm thanh vang lên bên tai.

“Để cô ấy yên, khi tỉnh cô ấy sẽ tự rời khỏi.”

Dụ Trúc thở dài, thu mình vào lại đoá tuyết liên để tu luyện. Cơn say của Tử Đằng vậy mà cũng kéo dài suốt hai năm.
1663507318090.jpeg

Trúc Tiên Dụ Trúc
 

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
132
Điểm
33
Chương 4: Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động



Vân Hàn không biết hai năm dương thế thì bằng bao nhiêu thời gian ở thiên cung, hắn chỉ biết, việc hai năm tu luyện cạnh một tiên tử ngủ say như chết trong vách đá chật hẹp thế này thật phiền nhiễu. Chẳng những vậy, khi Tử Đằng tỉnh dậy, nàng không lập tức quay về thiên uyển, còn chống cằm ngồi lại nhìn chằm chằm đóa tuyết liên là hắn. Toàn thân Vân Hàn cảm thấy ngứa ngáy, hắn bất mãn lên tiếng.

“Hoa Tiên các ngươi không có phép tắc, cứ nhìn chằm chằm kẻ khác tu luyện thế này à?”

Khe núi chật hẹp nên cơ thể Tử Đằng và đóa tuyết liên như áp sát vào nhau, đến mức mỗi khi cơn gió thổi ngang, loạn tóc bạch kim của Tử Đằng chạm vào cánh hoa mỏng manh của Vân Hàn. Tử Đằng khẽ cau mày, ngẩn ngơ một lúc rồi kêu lên.

“Thật sự khó tưởng!”

Vân Hàn: “Khó tưởng gì chứ?”

Vân Hàn chỉ hỏi, thực chất chẳng mong cầu câu trả lời. Nhưng sự thật, đáp án của Tử Đằng, ngàn vạn lần Vân Hàn cũng không ngờ tới được: “Ngươi không xứng đáng đứng cạnh Hoa Tiên chúng ta!”

“Ngươi!”

Cơ thể Vân Hàn run lên, hắn tức giận hóa nhân dạng, dùng tay vận khí tấn công Tử Đằng.

Mặc dù đã dùng gần nửa thời gian tu luyện để mua rượu, nhưng dẫu sau Tử Đằng vẫn là Tiên Tử hơn ba nghìn năm tu tiên. Với khả năng ít ỏi của một đóa hoa chưa thăng tiên như Vân Hàn, nàng chẳng những không hề hấn gì, ngược lại, Vân Hàn bị chính chân khí của mình đẩy văng khỏi khe núi, rơi xuống vực sâu.

Đây phải chăng là quả báo nhãn tiền? Hai năm trước hắn đối với tiên tử kia thế nào thì hiện tại hắn nhận lại như thế ấy. Chỉ khác là hắn không phải mỹ nhân, không có bất kỳ anh hùng nào xả thân tiến đến, dùng dây trúc để câu hông kéo về. Vân Hàn cứ thế rơi, dù đã cố gắng thủ thế nhưng lưng vẫn đập xuống những tảng đá lởm chởm dưới vực sâu. Sau hơn nửa ngày, hắn nén đau bò dậy, chưa chi đã thấy Tử Đằng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình.

Vân Hàn: “Ngươi định làm gì? Ngươi muốn giết ta à?”

Tử Đằng ngạc nhiên, khinh thường hỏi hắn: “Tại sao ta phải giết ngươi?”

“Ngươi đố kị, muốn giết ta.”

“Đố kị? Về gì?”

“Vì… ta xinh đẹp hơn ngươi.”

“Ta không thấy điều đó.”

“Vì ta nhận được thần khí của Hoa – Mộc thần.”

“Thì liên quan gì đến ta?”

“Vì ta là hoa tiên nam duy nhất cho đến hiện tại.”

“Ngươi còn chưa tu xong, chắc gì ngươi có thể thăng tiên?”

Tất cả những đố kị Vân Hàn nghe được từ những tuyết liên khác đều bị hắn nói ra dọ ý Tử Đằng nhưng dường như đều không đúng. Cuối cùng, hắn đành im lặng, mặc kệ tiên tử kia vẫn đang tỏ thái độ ngờ nghệch như cô ngốc.

Một đoạn, Tử Đằng nhìn bộ dạng tả tơi của Vân Hàn, có chút cảm thông hỏi: “Có thể lên lại khe núi không?”

Vân Hàn tốt xấu gì cũng là nam, không đời nào muốn mình mất mặt trước một tiên tử nên ưỡn ngực đầy khí phách nói: “Mặc kệ ta, lên được hay không cũng không liên can gì đến ngươi.”



Không nghĩ đến lần này Tử Đằng lại khá đồng tình với câu trả lời của hắn, nàng nhún vai, thờ ơ đáp: “Ờ, vậy ta về thiên uyển đây.”

Chẳng cần Vân Hàn trả lời, Tử Đằng chớp mắt một cái đã như làn gió bay khỏi vực sâu. Vân Hàn hận thấu tâm can, muốn chửi Tử Đằng một trận cho bõ ghét nhưng hắn phát hiện bản thân mình đã bị trọng thương. Hắn không thể vận công bay trở lại khe núi, cuối cùng đành phải ở lại đáy vực, tự mình trị thương ròng rã ba tháng liền. Đến khi cơ thể hồi phục, thay vì quay về khe núi, hắn lại quyết định đi vòng quanh chân núi và phát hiện ra xung quanh độ chừng vài chục dặm có rất nhiều con người. Họ tụ tập lại, dựng nên những vật che nắng mưa, gọi lại nhà và ngủ ở đó vào buổi tối, ban ngày thì ra ngoài làm khá nhiều việc. Vân Hàn bắt đầu biết được thế nào là cuốc đất, thế nào là nhuộm vải, thế nào buôn bán ngoài chợ. Y phục con người mặc cũng mang nhiều màu sắc hơn hẳn. Cả hắn, Dụ Trúc và Tử Đằng đều có màu tóc trắng, nên hắn những tưởng tóc vốn dĩ như thế, ngờ đâu hiện tại, xung quanh hắn đều là tóc đen, chỉ những ai nhiều tuổi mới bạc hết đầu. Những thứ này đối với hắn đều thật thú vị.

Tối hôm ấy, Vân Hàn tình cờ đi ngang một nhà nấu rượu, hương vị nồng nồng bay ra, xông thẳng vào mũi hắn, mang lại cảm giác lạ lẫm chưa từng có. Hắn nhẹ nhàng lướt ngang, rượu nhà ấy mất luôn hai vò.

Vân Hàn hai tay xách hai vò rượu vừa trộm được, nhanh chóng quay về khe núi chật hẹp của mình. Đương khi hắn đang phấn khởi mở nắp, định ngửi hương vị thu hút kia thì phát hiện rượu bên trong đã đóng băng cả rồi. Vân Hàn có chút tiếc nuối nhìn chúng, thở dài cảm thán: “Quả thật đồ của con người không thể sử dụng được ở đây.”

Đỉnh Thiên Sơn vạn phần lạnh lẽo, Vân Hàn lại chỉ là một đóa hoa, không có thân nhiệt nên chỉ còn cách để hai vò rượu bên cạnh như vật trang trí, bản thân lại quay về đóa tuyết liên, tu luyện thêm vài năm.

Vài năm sau ấy, lại có sự biến đổi không hề nhỏ: hắn và Tử Đằng trở thành bạn của nhau!

Thật ra việc trở thành bạn ấy cũng có lợi ích cả. Hoa thần cấm tên Vệ bán rượu cho Tử Đằng, nàng cũng chẳng trộm được rượu từ chỗ hắn nên đành cưỡi mây vi vu khắp nơi. Chẳng biết xui rủi thế nào lại nhớ ra Vân Hàn bị mình đánh xuống vực, không biết tình hình ra sao nên có chút áy náy tìm đến chỗ hắn xem xét. Không ngờ đó đã là chuyện của mấy năm dương gian, nàng lại quay về khe núi tìm hắn thì phát hiện hai vò rượu để sẵn nơi này. Tử Đằng hớn hở chạm nhẹ, rượu băng trong vò tan ra, hương thơm ngào ngạt, nàng cầm lòng không đặng, thoáng tí đã uống sạch cả hai. Vừa lúc ấy Vân Hàn tỉnh giấc, lại thấy ả tiên tử đáng ghét uống sạch rượu của mình, tức không chịu được, cả hai lại đánh nhau một trận.

Dĩ nhiên, Vân Hàn vẫn là kẻ thua.

Chút phần thiện tính còn sót lại bên trong Tử Đằng trỗi dậy, thế là nàng hòa hoãn với hắn, để trả lại phần rượu nàng đã uống, nàng sẽ kể hắn nghe những chuyện ở thiên cung, xem như giới thiệu sơ bộ cho hắn trước khi nhập môn. Thế là cứ vài năm, Tử Đằng lại ghé chỗ Vân Hàn, cùng hắn đi trộm rượu rồi sau đó nàng vừa uống, vừa vui vẻ kể cho hắn nghe một ít chuyện đang xảy ra. Thật ra thiên cung trong lời kể của Tử Đằng nói một cách công bằng thì chẳng có tí gì hấp dẫn, nếu đổi lại là một người phàm, dám chừng kẻ ấy sẽ nói: “Nếu vậy ta thà làm người còn sướng hơn làm tiên!” Nhưng Vân Hàn vẫn chăm chú lắng nghe, ít nhất với hắn, những chuyện ấy thú vị hơn những nhỏ to đố kỵ hắn đã nghe suốt mấy trăm năm qua. Quan hệ của Vân Hàn và Tử Đằng có thể nói là không đánh không thành bạn!

Có một lần cả hai đang trò chuyện say sưa thì Dụ Trúc xuất hiện khiến Vân Hàn hoảng hốt. Vân Hàn hông sợ nữ nhân im lặng, chỉ ngại nam nhân nhiều lời, rõ ràng Dụ Trúc là một Mộc Tiên nam, nhưng chẳng hiểu sao cứ gặp hắn là lại căn dặn đủ thứ, rầy rà đủ chuyện như mấy bà thím cằn nhằn chồng con dưới chân núi. May sao rượu kia chỉ có mỗi Tử Đằng uống, hắn không uống, Dụ Trúc xác nhận hắn nói thật thì không gay gắt, chỉ dặn hắn cho đến lúc thăng tiên, tuyệt nhiên không được ăn uống đồ của người phàm, nếu không thời gian tu luyện mấy trăm năm kia, xem như mất sạch.

Vân Hàn nghĩ đến việc nếu lúc trước rượu kia không đóng băng, hẳn là hắn đã uống mất rồi. Hắn quay sang hỏi Tử Đằng: “Ngươi biết việc ta không được ăn uống đồ của người phàm không?”

Tử Đằng vẫn gương mặt không cảm xúc, gật đầu.

“Yêu nữ nhà ngươi, rõ ràng biết sao không nói? Nếu lỡ ta động phải thì sao? Rõ ràng ngươi không muốn ta thăng tiên mà.”

Tử Đằng nghe hắn trách cứ, nhướn một bên mày lên, không chút thiện chí đáp: “Chuyện của ngươi, liên quan gì ta?”

Vân Hàn: “Ta giết ngươi!”

Dụ Trúc ngồi yên trên đám mây cạnh khe núi, lẳng lặng nhìn hai người kia đấu khẩu với nhau. Dù sao chuyện của cả hai, y chẳng muốn can, miễn Vân Hàn không làm gì khinh suất và chắc chắn Tử Đằng cũng không ngốc đến mức để Vân Hà xảy ra biến cố gì.

Thi thoảng ba người lại cùng nhau uống rượu, chuyện trò ngắm cảnh, nhưng chính xác là Tử Đằng uống rượu, Dụ Trúc nói một số chuyện còn Vân Hàn im lặng lắng nghe. Thời gian cứ thế trôi qua, Vân Hàn đã là một đóa tuyết liên chín trăm tám mươi năm.

Những lúc không tu luyện nhưng lại không có Tử Đằng và Dụ Trúc, Vân Hàn cảm thấy đỉnh Thiên Sơn vô cùng lạnh lẽo. Hắn lại tìm xuống chân núi, nằm dài trên một nhánh cây to, xem âm thanh nhộn nhịp của loài người như một bài hát ru, khép hờ mắt hưởng thụ. Một lần, hắn đang lim dim bỗng có tiếng sói hoang gầm gừ khiến hắn đinh tai. Vân Hàn bật dậy, dò theo âm thanh ấy, không ngờ lại phát hiện một bầy sói và heo rừng đang đánh nhau tranh giành một thứ gì. Vân Hàn đuổi hết sói và heo đi, phát hiện một đứa bé chừng vài tháng tuổi được bọc trong một tấm vải sờn, đặt cạnh một bụi đỗ quyên.

Vân Hàn đã xuống núi mấy mươi năm nay, bàn về nhân sinh xem như cũng đã hiểu được phần nào, nên khi nhìn đứa trẻ ấy, hắn cũng biết rằng đứa bé này chắc chắn bị cha mẹ bỏ rơi. Mặt nó giàn giụa nước mắt, nhưng thật lạ lại chẳng có âm thanh. Vân Hàn cau mày nghĩ: “Có lẽ là vì bị câm nên cha mẹ bỏ?”

Thật ra Vân Hàn cũng không hẳn là thương xót hay tội nghiệp gì đứa trẻ, hắn chẳng qua là vì sắp thành tiên nên không thể để bản thân làm chuyện ác, thấy chết không cứu. Dĩ nhiên hắn không thể đem đứa trẻ này lên khe núi mà nuôi, cho uống nước băng tan mà lớn. Bản thân hắn hiện tại như rắn sắp lột da, vô cùng yếu ớt nên cũng không thể xâm nhập quá gần nơi người phàm kia sinh sống. Hắn chợt nảy ra ý tưởng giao đứa trẻ cho đám heo rừng, nhưng vẫn thấy không ổn chút nào. Cuối cùng, hắn mới sực nhớ, ngày này hằng tháng, có một lão tiều phu hay đến nơi đây đốn củi. Lão ấy tuy có hơi già, hơi xấu nhưng dáng dấp nơm không phải người ác. Vân Hàn thích thú phẩy tay, tạo ra âm thanh khe khẽ, khiến cho người cần triệu tập thật nhanh sau đó đã đến nơi này.

“Ô kìa, con cái nhà ai lại bỏ giữa rừng thế kia?”

Lão tiều phu sau khi thấy đứa trẻ, hoảng hốt bỏ luôn bó củi trên lưng, chạy đến bế nó lên, cẩn thận quan sát. Sau khi xác nhận đứa trẻ vẫn còn sống và không bị thương tổn gì, lão mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đứa trẻ tội nghiệp, đáng yêu thế này sao lại bị bỏ rơi.”

Từ trên tán cây cao, Vân Hàn có thể nhìn ra, đứa trẻ được lão tiều phu bế thật nhanh sau đó liền ngưng chảy nước mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra như thể muốn nói gì đó. Lão tiều phu sống trong làng gần đây, không người thân, nay gặp đứa trẻ bị vứt bỏ, sản sinh lòng thương cảm, thế là quyết định mang nó về nhà.

Vân Hàn phủi tay áo, xem như vừa làm được một chuyện tốt, thấy mình công đức vô lượng, sảng khoái trở về đỉnh Thiên Sơn. Chuyện về đứa bé kia hắn cũng chẳng để trong lòng, chưa được bao lâu đã gần như quên sạch. Ấy thế mà, định mệnh đẩy đưa lại khiến một lần nữa hắn gặp lại đứa bé ấy, nhưng lại là tám năm sau.

_____________________
Lảm nhảm tiếp:
Em gái thấy cái hình bìa, hỏi Đô đây là hình của Trần Tình Lệnh hả? Lúc đó Đô ngu ngơ hỏi ngược: "Trần Tình Lệnh là gì?"
Em gái: Xem phim, đọc truyện đi rồi biết.
Thế là suốt 2 tuần nay bạn Đô ngụp lặn đọc cho xong cái Ma Đạo Tổ Sư đó, ờ thì... hay thiệt. Mà hổng hiểu gì hết. Chắc thấy hay là do thấy diễn viên đóng phim đẹp quá chăng =))
Truyện ấy tác giả xây dựng hoành cmn tráng quá, Đô không có đu đeo theo hướng đó, Đô chỉ muốn viết truyện tình cảm nhẹ nhàng hoy. Hay nói chính xác, những phẫn uất không phát tiết được trong Chim sẻ sẽ kéo qua đây hết.
Bà Chim sẻ chắc liệt vô truyện chính trị mất thôi TT_TT
 
Sửa lần cuối:

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
132
Điểm
33
Chương 05: Cho ta thức ăn?



Tuyết Vân Hàn không một chút yêu thương, nhìn chòng chọc vào con người trước mắt mình.

Đó là một đứa bé gái ước chừng chưa đến mười tuổi, cơ thể không béo không gầy, không cao không thấp… nói chung là bình thường. Tóc của nó được tết thành hai bím, quần áo mặc trên người là loại vải thô, khá cũ kĩ nhưng tương đối sạch sẽ. Cả người nó không trắng, không đen, làn da màu bánh mật xem ra khá khỏe khoắn. Nổi bật nhất có lẽ đôi mắt to tròn đen láy như hai hạt long nhãn lúc này đây cũng nhìn ngược lại hắn không kém phần ngạc nhiên.

Rõ ràng nơi này là lãnh địa của hắn, là nơi hắn chọn để ngủ mấy mươi năm, chưa từng có người bước đến, hôm nay từ đâu lại xuất hiện một oắt con. Gần ngàn năm hắn đã chứng kiến những gương mặt tàn độc, giết chóc nhau trên đỉnh Thiên Sơn để giành giật những đóa tuyết liên khiến Vân Hàn không có hảo cảm với loài người. Sau này, dù thường xuống núi để trộm rượu cùng Tử Đằng, trải qua nhiều thế thái nhân sinh, tâm tư Vân Hàn cởi mở hơn đôi chút nhưng nếu hỏi hắn muốn có liên kết với con người không, vạn phần câu trả lời của hắn là KHÔNG!

Bé gái kia vẫn mang một mặt đầy lạ lẫm nhìn chằm chằm vào Vân Hàn. Hắn nhếch môi khinh thường.

“Gan nhỉ, dám xuất hiện ở đây. Không sợ cọp ăn thịt à?”

Bé gái vẫn đứng yên, chung thủy im lặng.

Vân Hàn: “Còn nhìn? Có tin ta móc mắt ngươi ra không?”

Vừa nói xong, Vân Hàn thoáng chốc đã đứng gần đứa bé, hai ngón tay đưa ra như đang muốn thực hiện lời mình vừa nói. Đứa bé kia vậy mà vẫn không bỏ chạy, chỉ cúi mặt, dùng hai tay ôm lấy đầu mình. Vân Hàn không buồn trêu chọc nó nữa, phát hiện có điều bất bình thường, chậc lưỡi.

“Thì ra ngươi không biết nói chuyện.”

Đó không phải là một câu nói chứa đựng sự cảm thông, bởi câu tiếp theo của hắn là: “Cút!”

Đứa bé kia nhất quyết không đi.

Cả hai cứ đứng nhìn nhau gần nén hương, cuối cùng, Vân Hàn vẫn không dọa được đứa bé, mất kiên nhẫn phất tay.

“Phiền phức. Lần sau cấm đến nơi đây. Nếu ta còn gặp ngươi thêm một lần, chắc chắn sẽ kêu sói cọp đến ăn thịt ngươi.”

Thân ảnh thanh thuần trong xiêm y trắng tựa như một làn khói biến mất vào không khí. Đứa bé kia như vẫn chưa tin vào mắt mình, hai con ngươi trợn to như sắp rớt ra ngoài. Trước giờ nó đều theo ông lên núi nhặt củi, hái nấm nhưng không hề biết nơi này lại xuất hiện một người kì lạ như kia. Nó sợ đến mức hai chân mềm nhũn, muốn chạy nhưng không thể. Nếu người ấy không bỏ đi trước, e là một lúc nữa thôi nó có thể ngất ngay nơi này. Cũng vừa lúc ấy, có tiếng gọi của một ông lão vang lên.

“Đỗ Quyên, cháu ở đâu?”

Đỗ Quyên – tên đứa bé gái – nghe giọng thân thuộc lập tức thả lỏng cơ thể mừng rỡ chạy theo nơi phát ra tiếng kêu. Lão tiều phu năm nào giờ đây tóc gần như bạc trắng, vừa trông thấy Đỗ Quyên lập tức mắng yêu nó.

“Ông đã bảo đừng đi quá xa ông, cháu xem núi này rộng như thế, nhỡ bị lạc thì phải làm sao.”

Lão vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu cháu gái. Đỗ Quyên cười cười nhận lấy giỏ nấm, ôm vào lòng, cùng ông quay về. Trước khi rời khỏi, nó còn quay lại, nhìn vào không gian một lần, cơ bản cũng chẳng biết bản thân mình muốn tìm kiếm điều gì.

Vân Hàn nghe tiếng động liền hóa thân ẩn mình trong những tán cây. Từ xa, hóa ra lại là Đỗ Quyên. Nó lén lút đi đến nơi đây, nhìn dáo dác như tìm kiếm điều gì đó nhưng không thấy. Cuối cùng nó ngồi lại, cạnh bụi đỗ quyên năm nào, im lặng chờ đợi hồi lâu rồi thất vọng quay về. Nơi bụi đỗ quyên xuất hiện thêm một vật lạ, Vân Hàn tiến lại xem, hóa ra là một củ khoai.

“Đến đồ ăn cũng đánh rơi, ngốc!”

Lần thứ nhất Vân Hàn nghĩ đứa bé đánh rơi đồ ăn. Lần thứ hai hắn nghĩ đứa bé vụng về. Nhưng đến những lần sau đó, hắn có thể chắc chắn là Đỗ Quyên cố tình để lại. Nhưng giữa núi rừng hoang vắng, nó để đồ ăn cho ai? Chẳng lẽ để nuôi sói hoang heo rừng? Vân Hàn âm thầm quan sát một thời gian, cuối cùng cũng không buồn tránh mặt Đỗ Quyên nữa, lần ấy nó vừa đến đã thấy hắn nằm vắt vẻo trên nhánh cây, xiêm y màu trắng nhẹ nhàng rơi vào khoảng không xanh mướt. Hai mắt của Đỗ Quyên khi trông thấy hắn đột ngột sáng lên, như hai vì tinh tú trên bầu trời đêm.

Nó đứng bên dưới, ngẩng mặt nhìn lên. Vân Hàn nhẹ nhàng đáp xuống cạnh bên. Đỗ Quyên nhoẻn miệng cười, chìa một tay ra, bên trong còn cầm thứ gì. Nhìn bộ dạng của nó, hắn suy nghĩ một lúc rồi đưa một tay ra, Đỗ Quyên nhanh chóng đặt bàn tay bé xíu của mình lên bàn tay to lớn của Vân Hàn, thả vật trong tay rồi rút lại. Trên tay Vân Hàn xuất hiện mấy hạt lạc đã được luộc chín, to tròn ngon nghẽ.

Vân Hàn: “Cho ta?”

Đỗ Quyên gật đầu.

Vân Hàn: “Sao lại cho ta?”

Đỗ Quyên dùng tay chỉ vào miệng mình như ám chỉ Vân Hàn ăn số lạc kia.

Vân Hàn: “…”

Đỗ Quyên giơ một ngón tay cái lên, hai mắt híp lại cười với Vân Hàn.

Vân Hàn: “Ngon lắm à?”

Đỗ Quyên không nghĩ Vân Hàn hiểu được ý mình, sung sướng gật đầu.

Vân Hàn nhìn mấy hạt lạc béo múc trong tay, lòng thầm cảm thán, lạc này có ngon đến mấy hắn cũng không có phúc phần thưởng thức rồi. Gần ngàn năm nay, thức duy nhất hắn ăn chỉ là sương trên đỉnh Thiên Sơn.

Chợt nhớ đến những chuyện mấy tháng vừa qua, hắn hỏi tiếp.

“Khoai, sắn, táo… đều là ngươi mang đến cho ta?”

Ánh mắt Đỗ Quyên không gọi là sáng nữa, mà phải kêu là chói mất rồi. Lúc này Vân Hàn mới vỡ lẽ, cô bé này không phải là đem đồ ăn nuôi heo sói, mà là nuôi chính hắn – Tuyết Vân Hàn. Thói đời kiểu gì cơ chứ?

Câu chuyện chưa đi đến đâu thì tiếng gọi của lão tiều phu vang lên. Đỗ Quyên cúi người chào Vân Hàn rồi nhanh chóng chạy đi mất. Hắn vẫn còn đứng lại, khó xử nhìn đống lạc trong tay mình, ăn không được mà bỏ thì…

“A ha… không lo tu luyện, lại đến đây dây dưa với loài người!”

Tử Đằng nãy giờ ngồi trên nhành cây, quan sát hết mọi chuyện diễn ra. Ban đầu nàng chỉ muốn xem Vân Hàn sẽ có hành động gì với con người, không ngờ lại xem ra được mấy khoảnh khắc ngây ngốc của tên tuyết liên này, kể ra cũng thú vị.

Vân Hàn giật mình, đem đống lạc quăng đi, Tử Đằng phất tay, số lạc ấy vừa vặn rơi vào tay nàng.

“Ừm, béo ngon. Tiếc là không có rượu.”

“Linh lực ta đang yếu, không đi trộm rượu cho ngươi được đâu.”

“Ta cũng đâu đòi ngươi đi trộm rượu. Chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa là ngươi thăng tiên rồi, lúc ấy chúng ta tha hồ uống rượu cùng nhau.”

“Ngươi dù gì cũng là Hoa Tiên, nhưng ngoài rượu ra, ta chẳng thấy ngươi nói điều gì có ý nghĩa.”

Vân Hàn và Tử Đằng chưa bao giờ nói chuyện tử tế với nhau. Trong khi ở thiên uyển, Tử Đằng nổi tiếng khó gần, đến cả Dạ Hương và Thụy Hương chung dòng Độc Hoa Tiên Tử với nàng nhưng cũng chẳng mặn mà làm thân, ấy vậy mà đối với Vân Hàn, Tử Đằng có vẻ nhiều lời hẳn.

Tử Đằng suy nghĩ một lúc về câu nói của Vân Hàn, rồi bỏ nhỏ.

“Ta nói điều này có ý nghĩa với ngươi đây, không biết từ đâu, tin tức về đóa tuyết liên ngàn năm ngươi đã lan truyền đến phàm nhân, rằng nếu ăn được ngươi sẽ trường sinh bất lão.”

Vân Hàn chợt nhớ lại, quả thật dạo gần đây hắn bắt đầu thấy con người xuất hiện nhiều hơn. Một số đóa tuyết liên mọc ở nơi thấp nhất cũng đã bị lấy đi. Dĩ nhiên số lượng người chết cũng không ít. Nhưng hắn không việc gì phải lo, nơi của hắn, không dễ dàng gì tìm ra.

Tử Đằng như đoán được ý nghĩ của Vân Hàn, nói tiếp.

“Nghiêm trọng hơn là tên hoàng đế cũng đã biết chuyện. Thuốc tốt như thế hắn không dễ dàng gì để lọt vào tay người khác. Dự là sắp tới mọi chuyện sẽ xấu đi. Giờ ngươi quay về khe núi kia, ta sẽ giăng thêm kết giới cho ngươi, miễn ngươi đừng rời khỏi, ít nhất ngươi sẽ an toàn thêm vài phần.”

“Này, ngươi làm vậy không trái với thiên quy à?” Vân Hàn hỏi.

Tử Đằng: “…”

Vân Hàn: “Không cần quá lo lắng cho ta.”

Tử Đằng thấy nhiều lời với Vân Hàn chỉ tổ mệt mình nên không nói thêm gì nữa, lẳng lặng túm cổ áo hắn, bay lên lại khe núi trên đỉnh Thiên Sơn. Vân Hàn vùng vẫy định tấn công, nhưng Tử Đằng nghiêm túc bảo.

“Đừng làm loạn, nếu không tiên khí của ngươi sẽ đánh động xung quanh, ngươi sẽ dễ dàng bị phát hiện? Lần này ta đến cũng là lần cuối gặp ngươi trước khi thăng tiên.”

Tử Đằng nói như thể Vân Hàn cần nàng lắm, hắn khinh thường đáp.

“Chín trăm năm qua ta cũng chẳng cần đến ngươi.”

“Không phải chỉ mình ta, mà Trúc Tiên cũng sẽ không đến được. Thiên Hậu đã biết việc Hoa Thần và Mộc Thần cố tình bảo hộ ngươi nên tức giận, cho rằng hai vị ấy làm trái thiên ý. Hoa Thần đang tu luyện thì chưa nói, nhưng chỗ Mộc Thần và Trúc Tiên đã bị cấm túc rồi.”

“Nghiêm trọng đến thế ư? Dụ Trúc – anh ta ổn chứ?”

“Dẫu sao hắn cũng là tiên, chỉ bị cấm túc không mất mác gì đâu. Chỉ có ngươi lo phần ngươi, cố gắng tu luyện cho tốt, đừng có chạy lung tung nữa.”

“Thế còn ngươi? Sao ngươi còn đến đây được? Ngươi không bị cấm túc à?”

“Ta hả… Không phải là không bị mà là chưa bị. Nên ta mới nói đây là lần cuối ta xuống tìm người, tí nữa sẽ có thiên binh đến tóm ta về lại thiên uyển thôi.”

Tử Đằng vừa nói xong, mây trên trời chuyển sắc. Vân Hàn có thể trông thấy nơi ấy thấp thoáng bóng dáng vài vị thiên binh thiên tướng đang tiến về phía này. Tử Đằng chưa kịp từ giã đã lập tức biến mất. Vân Hàn lặng lẽ thở dài, cầu mong cho tiên tử này bị cấm túc lâu một chút, để hắn có thể yên ổn trong quãng thời gian cuối cùng.
 
Top