Khe núi chật hẹp nên cơ thể Tử Đằng và đóa tuyết liên như áp sát vào nhau, đến mức mỗi khi cơn gió thổi ngang, loạn tóc bạch kim của Tử Đằng chạm vào cánh hoa mỏng manh của Vân Hàn. Tử Đằng khẽ cau mày, ngẩn ngơ một lúc rồi kêu lên.
“Thật sự khó tưởng!”
Vân Hàn: “Khó tưởng gì chứ?”
Vân Hàn chỉ hỏi, thực chất chẳng mong cầu câu trả lời. Nhưng sự thật, đáp án của Tử Đằng, ngàn vạn lần Vân Hàn cũng không ngờ tới được: “Ngươi không xứng đáng đứng cạnh Hoa Tiên chúng ta!”
“Ngươi!”
Cơ thể Vân Hàn run lên, hắn tức giận hóa nhân dạng, dùng tay vận khí tấn công Tử Đằng.
Mặc dù đã dùng gần nửa thời gian tu luyện để mua rượu, nhưng dẫu sau Tử Đằng vẫn là Tiên Tử hơn ba nghìn năm tu tiên. Với khả năng ít ỏi của một đóa hoa chưa thăng tiên như Vân Hàn, nàng chẳng những không hề hấn gì, ngược lại, Vân Hàn bị chính chân khí của mình đẩy văng khỏi khe núi, rơi xuống vực sâu.
Đây phải chăng là quả báo nhãn tiền? Hai năm trước hắn đối với tiên tử kia thế nào thì hiện tại hắn nhận lại như thế ấy. Chỉ khác là hắn không phải mỹ nhân, không có bất kỳ anh hùng nào xả thân tiến đến, dùng dây trúc để câu hông kéo về. Vân Hàn cứ thế rơi, dù đã cố gắng thủ thế nhưng lưng vẫn đập xuống những tảng đá lởm chởm dưới vực sâu. Sau hơn nửa ngày, hắn nén đau bò dậy, chưa chi đã thấy Tử Đằng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình.
Vân Hàn: “Ngươi định làm gì? Ngươi muốn giết ta à?”
Tử Đằng ngạc nhiên, khinh thường hỏi hắn: “Tại sao ta phải giết ngươi?”
“Ngươi đố kị, muốn giết ta.”
“Đố kị? Về gì?”
“Vì… ta xinh đẹp hơn ngươi.”
“Ta không thấy điều đó.”
“Vì ta nhận được thần khí của Hoa – Mộc thần.”
“Thì liên quan gì đến ta?”
“Vì ta là hoa tiên nam duy nhất cho đến hiện tại.”
“Ngươi còn chưa tu xong, chắc gì ngươi có thể thăng tiên?”
Tất cả những đố kị Vân Hàn nghe được từ những tuyết liên khác đều bị hắn nói ra dọ ý Tử Đằng nhưng dường như đều không đúng. Cuối cùng, hắn đành im lặng, mặc kệ tiên tử kia vẫn đang tỏ thái độ ngờ nghệch như cô ngốc.
Một đoạn, Tử Đằng nhìn bộ dạng tả tơi của Vân Hàn, có chút cảm thông hỏi: “Có thể lên lại khe núi không?”
Vân Hàn tốt xấu gì cũng là nam, không đời nào muốn mình mất mặt trước một tiên tử nên ưỡn ngực đầy khí phách nói: “Mặc kệ ta, lên được hay không cũng không liên can gì đến ngươi.”
…
Không nghĩ đến lần này Tử Đằng lại khá đồng tình với câu trả lời của hắn, nàng nhún vai, thờ ơ đáp: “Ờ, vậy ta về thiên uyển đây.”
Chẳng cần Vân Hàn trả lời, Tử Đằng chớp mắt một cái đã như làn gió bay khỏi vực sâu. Vân Hàn hận thấu tâm can, muốn chửi Tử Đằng một trận cho bõ ghét nhưng hắn phát hiện bản thân mình đã bị trọng thương. Hắn không thể vận công bay trở lại khe núi, cuối cùng đành phải ở lại đáy vực, tự mình trị thương ròng rã ba tháng liền. Đến khi cơ thể hồi phục, thay vì quay về khe núi, hắn lại quyết định đi vòng quanh chân núi và phát hiện ra xung quanh độ chừng vài chục dặm có rất nhiều con người. Họ tụ tập lại, dựng nên những vật che nắng mưa, gọi lại nhà và ngủ ở đó vào buổi tối, ban ngày thì ra ngoài làm khá nhiều việc. Vân Hàn bắt đầu biết được thế nào là cuốc đất, thế nào là nhuộm vải, thế nào buôn bán ngoài chợ. Y phục con người mặc cũng mang nhiều màu sắc hơn hẳn. Cả hắn, Dụ Trúc và Tử Đằng đều có màu tóc trắng, nên hắn những tưởng tóc vốn dĩ như thế, ngờ đâu hiện tại, xung quanh hắn đều là tóc đen, chỉ những ai nhiều tuổi mới bạc hết đầu. Những thứ này đối với hắn đều thật thú vị.
Tối hôm ấy, Vân Hàn tình cờ đi ngang một nhà nấu rượu, hương vị nồng nồng bay ra, xông thẳng vào mũi hắn, mang lại cảm giác lạ lẫm chưa từng có. Hắn nhẹ nhàng lướt ngang, rượu nhà ấy mất luôn hai vò.
Vân Hàn hai tay xách hai vò rượu vừa trộm được, nhanh chóng quay về khe núi chật hẹp của mình. Đương khi hắn đang phấn khởi mở nắp, định ngửi hương vị thu hút kia thì phát hiện rượu bên trong đã đóng băng cả rồi. Vân Hàn có chút tiếc nuối nhìn chúng, thở dài cảm thán: “Quả thật đồ của con người không thể sử dụng được ở đây.”
Đỉnh Thiên Sơn vạn phần lạnh lẽo, Vân Hàn lại chỉ là một đóa hoa, không có thân nhiệt nên chỉ còn cách để hai vò rượu bên cạnh như vật trang trí, bản thân lại quay về đóa tuyết liên, tu luyện thêm vài năm.
Vài năm sau ấy, lại có sự biến đổi không hề nhỏ: hắn và Tử Đằng trở thành bạn của nhau!
Thật ra việc trở thành bạn ấy cũng có lợi ích cả. Hoa thần cấm tên Vệ bán rượu cho Tử Đằng, nàng cũng chẳng trộm được rượu từ chỗ hắn nên đành cưỡi mây vi vu khắp nơi. Chẳng biết xui rủi thế nào lại nhớ ra Vân Hàn bị mình đánh xuống vực, không biết tình hình ra sao nên có chút áy náy tìm đến chỗ hắn xem xét. Không ngờ đó đã là chuyện của mấy năm dương gian, nàng lại quay về khe núi tìm hắn thì phát hiện hai vò rượu để sẵn nơi này. Tử Đằng hớn hở chạm nhẹ, rượu băng trong vò tan ra, hương thơm ngào ngạt, nàng cầm lòng không đặng, thoáng tí đã uống sạch cả hai. Vừa lúc ấy Vân Hàn tỉnh giấc, lại thấy ả tiên tử đáng ghét uống sạch rượu của mình, tức không chịu được, cả hai lại đánh nhau một trận.
Dĩ nhiên, Vân Hàn vẫn là kẻ thua.
Chút phần thiện tính còn sót lại bên trong Tử Đằng trỗi dậy, thế là nàng hòa hoãn với hắn, để trả lại phần rượu nàng đã uống, nàng sẽ kể hắn nghe những chuyện ở thiên cung, xem như giới thiệu sơ bộ cho hắn trước khi nhập môn. Thế là cứ vài năm, Tử Đằng lại ghé chỗ Vân Hàn, cùng hắn đi trộm rượu rồi sau đó nàng vừa uống, vừa vui vẻ kể cho hắn nghe một ít chuyện đang xảy ra. Thật ra thiên cung trong lời kể của Tử Đằng nói một cách công bằng thì chẳng có tí gì hấp dẫn, nếu đổi lại là một người phàm, dám chừng kẻ ấy sẽ nói: “Nếu vậy ta thà làm người còn sướng hơn làm tiên!” Nhưng Vân Hàn vẫn chăm chú lắng nghe, ít nhất với hắn, những chuyện ấy thú vị hơn những nhỏ to đố kỵ hắn đã nghe suốt mấy trăm năm qua. Quan hệ của Vân Hàn và Tử Đằng có thể nói là không đánh không thành bạn!
Có một lần cả hai đang trò chuyện say sưa thì Dụ Trúc xuất hiện khiến Vân Hàn hoảng hốt. Vân Hàn hông sợ nữ nhân im lặng, chỉ ngại nam nhân nhiều lời, rõ ràng Dụ Trúc là một Mộc Tiên nam, nhưng chẳng hiểu sao cứ gặp hắn là lại căn dặn đủ thứ, rầy rà đủ chuyện như mấy bà thím cằn nhằn chồng con dưới chân núi. May sao rượu kia chỉ có mỗi Tử Đằng uống, hắn không uống, Dụ Trúc xác nhận hắn nói thật thì không gay gắt, chỉ dặn hắn cho đến lúc thăng tiên, tuyệt nhiên không được ăn uống đồ của người phàm, nếu không thời gian tu luyện mấy trăm năm kia, xem như mất sạch.
Vân Hàn nghĩ đến việc nếu lúc trước rượu kia không đóng băng, hẳn là hắn đã uống mất rồi. Hắn quay sang hỏi Tử Đằng: “Ngươi biết việc ta không được ăn uống đồ của người phàm không?”
Tử Đằng vẫn gương mặt không cảm xúc, gật đầu.
“Yêu nữ nhà ngươi, rõ ràng biết sao không nói? Nếu lỡ ta động phải thì sao? Rõ ràng ngươi không muốn ta thăng tiên mà.”
Tử Đằng nghe hắn trách cứ, nhướn một bên mày lên, không chút thiện chí đáp: “Chuyện của ngươi, liên quan gì ta?”
Vân Hàn: “Ta giết ngươi!”
Dụ Trúc ngồi yên trên đám mây cạnh khe núi, lẳng lặng nhìn hai người kia đấu khẩu với nhau. Dù sao chuyện của cả hai, y chẳng muốn can, miễn Vân Hàn không làm gì khinh suất và chắc chắn Tử Đằng cũng không ngốc đến mức để Vân Hà xảy ra biến cố gì.
Thi thoảng ba người lại cùng nhau uống rượu, chuyện trò ngắm cảnh, nhưng chính xác là Tử Đằng uống rượu, Dụ Trúc nói một số chuyện còn Vân Hàn im lặng lắng nghe. Thời gian cứ thế trôi qua, Vân Hàn đã là một đóa tuyết liên chín trăm tám mươi năm.
Những lúc không tu luyện nhưng lại không có Tử Đằng và Dụ Trúc, Vân Hàn cảm thấy đỉnh Thiên Sơn vô cùng lạnh lẽo. Hắn lại tìm xuống chân núi, nằm dài trên một nhánh cây to, xem âm thanh nhộn nhịp của loài người như một bài hát ru, khép hờ mắt hưởng thụ. Một lần, hắn đang lim dim bỗng có tiếng sói hoang gầm gừ khiến hắn đinh tai. Vân Hàn bật dậy, dò theo âm thanh ấy, không ngờ lại phát hiện một bầy sói và heo rừng đang đánh nhau tranh giành một thứ gì. Vân Hàn đuổi hết sói và heo đi, phát hiện một đứa bé chừng vài tháng tuổi được bọc trong một tấm vải sờn, đặt cạnh một bụi đỗ quyên.
Vân Hàn đã xuống núi mấy mươi năm nay, bàn về nhân sinh xem như cũng đã hiểu được phần nào, nên khi nhìn đứa trẻ ấy, hắn cũng biết rằng đứa bé này chắc chắn bị cha mẹ bỏ rơi. Mặt nó giàn giụa nước mắt, nhưng thật lạ lại chẳng có âm thanh. Vân Hàn cau mày nghĩ: “Có lẽ là vì bị câm nên cha mẹ bỏ?”
Thật ra Vân Hàn cũng không hẳn là thương xót hay tội nghiệp gì đứa trẻ, hắn chẳng qua là vì sắp thành tiên nên không thể để bản thân làm chuyện ác, thấy chết không cứu. Dĩ nhiên hắn không thể đem đứa trẻ này lên khe núi mà nuôi, cho uống nước băng tan mà lớn. Bản thân hắn hiện tại như rắn sắp lột da, vô cùng yếu ớt nên cũng không thể xâm nhập quá gần nơi người phàm kia sinh sống. Hắn chợt nảy ra ý tưởng giao đứa trẻ cho đám heo rừng, nhưng vẫn thấy không ổn chút nào. Cuối cùng, hắn mới sực nhớ, ngày này hằng tháng, có một lão tiều phu hay đến nơi đây đốn củi. Lão ấy tuy có hơi già, hơi xấu nhưng dáng dấp nơm không phải người ác. Vân Hàn thích thú phẩy tay, tạo ra âm thanh khe khẽ, khiến cho người cần triệu tập thật nhanh sau đó đã đến nơi này.
“Ô kìa, con cái nhà ai lại bỏ giữa rừng thế kia?”
Lão tiều phu sau khi thấy đứa trẻ, hoảng hốt bỏ luôn bó củi trên lưng, chạy đến bế nó lên, cẩn thận quan sát. Sau khi xác nhận đứa trẻ vẫn còn sống và không bị thương tổn gì, lão mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đứa trẻ tội nghiệp, đáng yêu thế này sao lại bị bỏ rơi.”
Từ trên tán cây cao, Vân Hàn có thể nhìn ra, đứa trẻ được lão tiều phu bế thật nhanh sau đó liền ngưng chảy nước mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra như thể muốn nói gì đó. Lão tiều phu sống trong làng gần đây, không người thân, nay gặp đứa trẻ bị vứt bỏ, sản sinh lòng thương cảm, thế là quyết định mang nó về nhà.
Vân Hàn phủi tay áo, xem như vừa làm được một chuyện tốt, thấy mình công đức vô lượng, sảng khoái trở về đỉnh Thiên Sơn. Chuyện về đứa bé kia hắn cũng chẳng để trong lòng, chưa được bao lâu đã gần như quên sạch. Ấy thế mà, định mệnh đẩy đưa lại khiến một lần nữa hắn gặp lại đứa bé ấy, nhưng lại là tám năm sau.