[Xuyên không] Cổ Đại Chạy Nạn Làm Ruộng Ký - Minh Nguyệt Đoan Khỉ
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,850
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 10: Rời đi
Converter: April
Editor: trucxinh0505
Trời chưa sáng, hai chiếc xe lừa thong thả rời khỏi trấn Hạ Hà, người lớn đi bên cạnh, hài tử nhỏ ngồi trên xe.
Ngư Nương ngồi ở trên xe lừa, ngồi bên cạnh là Nhị Nha cùng Tam Ngưu.
Nàng quay đầu nhìn lại, trấn Hạ Hà ngày càng xa, ngày càng nhỏ, thẳng đến đi vào đường quẹo thì hoàn toàn không thấy nữa.
Xe lừa xóc nảy, đường đất nông thôn không dễ đi. Nhị Nha tuổi nhỏ, nhanh chóng mệt rã rời, dựa vào bên người Ngư Nương ngủ gà ngủ gật.
Đột nhiên, xe lừa ngừng lại.
Ngư Nương quay đầu lại xem, chỉ thấy Trụ Tử thủ cửa trại trấn Hạ Hà đẩy nương hắn đuổi theo ở phía sau.
Trụ Tử đi đến trước mặt, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Lý thúc, ta nghĩ muốn đi cùng các người.”
Ngư Nương có chút kinh ngạc.
Người biết không lâu sau còn sẽ có hai nhóm quan binh tới trấn Hạ Hà thu lương bắt người, nhưng hiện tại cái giai đoạn này, người ở trấn Hạ Hà đều có đồng ruộng, tuy lương thực ngon thì không có, nhưng bọn họ tin tưởng, cố gắng một chút liền có thể qua đi, không cần một hai phải đi chạy nạn.
Còn nữa, người rời quê hương thường là người không tốt, cho nên người giống Lý gia nguyện ý đi chạy nạn không nhiều lắm.
Cho dù có một số người cũng nguyện ý đi chạy nạn, cũng không có đi cùng Lý gia bọn họ, không nghĩ tới Trụ Tử nguyện ý đi cùng bọn họ.
Hơi suy tư, Ngư Nương minh bạch, nhà Trụ Tử đồng ruộng không nhiều lắm, mà một quý lương thực này đã bị cướp sạch, hắn còn có một ngườI mẹ cần chiếu cố, nếu một nhóm người nữa đến cướp đoạt, vô luận như thế nào đều sẽ sống không nổi, rời khỏi trấn Hạ Hà đối với Trụ Tử mà nói là lựa chọn bất đắc dĩ tốt nhất.
Chỉ không nghĩ tới Trụ Tử lựa chọn đi cùng nhà bọn họ. Nhà cữu công gia đi cùng bọn họ là bởi vì quan hệ với bà nội, mà Trụ Tử là vì cái gì?
Trụ Tử ngừng xe cút kít, “Nhà ta tuy không còn lương thực, nhưng còn có vài mẫu đất, ta liền đem đổi khoai lang đỏ khô, Lý thúc, ta đi theo nhà các ngươi, không ăn lương thực các ngươi.”
Lý Đại Thành vỗ vỗ bả vai Trụ Tử, “Lời này ngươi nói có chút xa lạ, ngươi đưa nương ngươi lên xe ngồi, khoai lang đỏ khô để cùng lương thực chúng ta, đến lúc đó mọi người cùng nhau phân ăn.”
Nương Trụ Tử ngồi lên xe lừa bên cạnh Cố thị, Cố thị dịch mông sang bên cạnh Ngư Nương một chút. Cố thị mang thai được bốn tháng, bụng đã hiện, không thích hợp đi đường dài.
Trụ Tử đi đến bên người Lý Thúc Hà, làm mặt quỷ với hắn, Lý Thúc Hà vỗ vỗ bờ vai hắn.
Ngư Nương minh bạch, thì ra là bởi vì tiểu thúc nàng.
Cố thị vì chuyện rời trấn Hạ Hà, trên mặt thần sắc vẫn luôn buồn bực không vui, ngồi ở trên xe lừa cũng không nói lời nào.
Ngư Nương biết, đây là bởi vì nàng không muốn rời xa cha mẹ mình.
Cha Cố thị là lão đồng sinh, làm người so Lưu lão tú tài còn cố chấp hơn vài phần, nghe tới Lý gia quyết định rời khỏi trấn Hạ Hà, lão chỉ vào cái mũi mắng người nhà họ Lý quên nguồn quên gốc, lúc trước không nên đem nữ nhi gả cho Lý Thúc Hà vân vân.
Từ sau khi trở về từ nhà mẹ Cố, Cố thị vẫn luôn trầm mặc ít lời. Ngư Nương còn nghe được nàng cùng Lý Thúc Hà cãi nhau ở trong phòng, Cố thị khóc lóc nói bản thân không nên gả đến Lý gia, bằng không cũng không đến mức xa rời quê hương, mà Lý Thúc Hà đẩy mạnh cửa đi ra khỏi phòng.
Người nhà họ Lý đối với tình huống vợ chồng son này xem ở trong mắt, ai cũng không có nói thêm cái gì.
Nhà mẹ đẻ Vương thị ở trấn Lân, đã sớm đi trước một bước, quan hệ Vương thị cùng người nhà không tốt, cho nên người Vương gia chạy nạn cũng không có nói cho nàng, chờ trở lại Vương gia, nhìn đến cửa lớn đóng chặt, Vương thị còn có cái gì không rõ.
Mà cha mẹ Trần thị mất sớm, trong nhà không có ai thân thích.
Cho nên hai người này ngoài người nhà họ Lý, tương đương không có vướng bận gì, cho dù không muốn rời khỏi trấn Hạ Hà, nhưng lúc rời đi cũng không có câu oán hận.
Trụ Tử khi mẹ hắn tuổi già mới sinh ra, mấy cái huynh đệ tỷ muội phía trên không ai nuôi, cho nên tuổi Trụ Tử tuy không lớn hơn Lý Thúc Hà, nhưng nương hắn tóc đã hoa râm.
Nương Trụ Tử sau khi ngồi lên xe, nhìn Ngư Nương liền cười, “Nhìn xem Đại Nha lớn lên thật đẹp, người nhìn liền thích, cũng không biết Trụ Tử nhà ta khi nào có thể có có một người xinh đẹp như vậy đau lòng cho.”
Tam Ngưu lanh mồm lanh miệng, “Đại tỷ cháu đã sửa tên, hiện tại kêu là Ngư Nương, là ông nội đặt cháu đặt cho đổi mệnh.”
Trên mặt nương Trụ Tử lộ ra kinh ngạc, “Ai u uy, là vậy sao, Lý đại phu trấn trên chúng ta là người tài ba số một không có số hai, ta già bệnh thấp khớp cũng là ông ấy chữa khỏi, tên Lý đại phu đặt khẳng định rất chuẩn.”
Ngư Nương cho rằng nương Trụ Tử là đang vui đùa nàng, nhưng xem biểu tình nương Trụ Tử không giống như làm bộ, mà thôi, cứ xem như lão thái thái nghĩ sao nói vậy đi.
Xe lừa chay trên con đê, đi dọc theo con đê thật dài.
Lý Trọng Hải hàng năm thu mua dược liệu bên ngoài, nhận thức đường đi hắn hiểu nhất, cho nên hắn vẫn luôn đi ở phía trước dẫn đường.
Ngư Nương phỏng chừng mọi người đi được hai canh giờ, thái dương đã dâng cao, độ ấm càng tăng, rốt cuộc Lý Trọng Hải kêu ngừng.
Lưu thị bắt đầu phân phát bánh nướng lớn cho mọi người, không sai, cho dù chạy nạn trên đường, Lưu thị cũng muốn nắm giữ quyền to lương thực.
Bánh nướng lớn làm xong đem hong khô, như vậy để hơn nửa năm đều không có vấn đề, hiện tại mới vừa lên đường, lương thực sung túc, mỗi người tráng niên ăn một cái bánh nướng lớn, nữ nhân nửa cái, tới nhóm hài tử Ngư Nương trong tay cũng chỉ có một phần tư cái bánh.
Một ngày ăn hai bữa, tuy không thể ăn thực no, nhưng thức ăn như vậy chạy nạn trên đường đã thực không tồi.
Người nhà họ Lý kế hoạch là đi dọc theo quan đạo, quá quận Toại Mục, vượt qua Lan Giang tới An Lăng, trên đường nếu hết thảy thuận lợi, đại khái ba tháng là có thể đi đến An Lăng, đến lúc đó ở phương nam vừa vào đầu tháng mười một, không cần trôi qua mùa đông ở phương bắc.
Đoàn người ngồi trên mặt đất, sáng sớm tám tháng trời tuy nóng không tính gian nan, mọi người đều chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lý Trọng Hải nói: “Chúng ta cơm nước xong vẫn nên chạy nhanh đi, trên đường nạn dân ngày càng nhiều, cần đuổi tới cái thôn trấn tiếp theo trước trời tối, nói không chừng còn có thể tìm được một cái nhà nghỉ tạm một buổi tối.
Nếu không kịp chỉ có thể ngủ ở trong rừng cây, ba mươi dặm phía trước có một rừng cây, trước kia ta ra ngoài làm buôn bán từng nghỉ chân ở đó.”
Lưu đại cữu gật đầu, “Đều nghe Trọng Hải, đoàn người chúng ta có hắn xa nhà kinh nghiệm phong phú nhất.”
Người còn lại không dám nói thêm cái gì, sao gì lời Lưu đại cữu nói chính là lời nói thật.
Mà Lưu nhị cữu, tuy thường xuyên ra ngoài mua heo, cũng coi như có kinh nghiệm, nhưng bởi vì hắn bị thổ phỉ bắt cóc làm tiền ba trăm lượng bạc, cho nên trên đường cảm xúc vẫn luôn thấp không có nói mấy câu.
Lưu đại cữu thấy Lưu nhị cữu cái dạng này, thở dài trong lòng, có bao nhiêu người tích cóp cả đời đều không được ba trăm lượng bạc, không duyên cớ bị mất đi trong lòng đều sẽ không tốt.
Cảm xúc Lưu nhị cữu chỉ là hạ xuống buồn bực không vui, so với ông nghĩ đã tốt hơn nhiều rồi.
Ông vỗ vỗ bả vai Lưu nhị cữu, “Diên Thọ à, quá khứ cứ cho nó qua đi, tiền không có còn có thể kiếm lại, người không có liền không có cái gì.”
Lưu nhị cữu cũng không nói thêm gì, chỉ nói, “Ca, ta biết.”
Bên này Lưu đại cữu an ủi Lưu nhị cữu.
Lý Thúc Hà đi bên cạnh xe lừa, đang suy nghĩ cách lấy lòng Cố thị.
Cố thị ngồi ở trên xe lừa không muốn đi xuống, Lý Thúc Hà liền cầm bánh nướng lớn đi đến ăn bên người nàng.
Xe dừng lại, Ngư Nương liền nhảy xuống động động tay chân, luôn ngồi ở trên xe thân thể đều đã tê rần.
Ngư Nương gặm một ngụm bánh nướng lớn, trong lòng nhíu mày, thật sự quá cứng, nếu không có nước căn bản ăn không vô.
Nàng mở túi nước của mình ra, ninh mày rót một uống đỡ khát. Quả nhiên chạy nạn chính là chịu khổ, nghĩ mới vừa đi một chút đã như vậy, nhìn con đường nhấp nhô phía trước, Ngư Nương thở dài khẩu khí trong lòng.
Lưu thị thấy nàng cầm túi nước, lẩm bẩm một câu: “Con nít con nôi cũng đều không hiểu chuyện một chút nào, còn muốn túi nước, cứ như vậy dùng nhiều thêm một phần tiền.”
Ngư Nương không để ý tới nàng, có túi nước, nàng mới có thể quang minh chính đại phát huy tác dụng bàn tay vàng, bằng không dưới tình huống khô hạn như vậy, bản thân sao có thể tùy thời lấy nước ra, như vậy sẽ khiến cho những người khác chú ý.
Cơm nước xong, mọi người hơi làm điều chỉnh một chút liền lên đường.
Lại đi hai canh giờ, thái dương dâng đến đỉnh đầu, là thời điểm nóng nhất trong ngày, mặt mọi người đều phơi đến đỏ bừng.
Người không đi bộ còn đỡ, người đi bộ ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm.
Phóng mắt nhìn lại, đều là đồng ruộng, năm rồi mùa này bắp đã lên cao, mà hiện tại bắp trong đất đều khô khốc.
Không có chỗ bóng râm dừng chân, Lý Trọng Hải quyết định lại đi thêm một đoạn đường phía trước, nhìn xem có chỗ rừng cây nào hay không.
Lại qua một canh giờ, mọi người đều mệt tới cực điểm, đi liên tục dưới thái dương mấy canh giờ, túi nước tùy thân mang theo đều uống hết.
Rốt cuộc phía trước xuất hiện một cái dòng suối nhỏ, bên dòng suối có rải rác mấy cây cao, Lý Trọng Hải kêu mọi người ngừng.
Mọi người sôi nổi chạy đến bên dòng suối, đem túi nước rót đầy nước thống khoái uống lên.
Trần thị lôi kéo Tam Ngưu cùng Ngư Nương, đi đến bờ sông rửa mặt cho bọn họ, dưới thái dương chiếu xuống, nước trong dòng suối cũng ấm áp, nhưng rửa xong thoải mái hơn rất nhiều.
Ngư Nương lôi kéo xiêm y Trần thị, “Nương, con muốn đi phía trên lấy nước để uống.” Hạ du rửa mặt rửa chân, Ngư Nương khó mà thuyết phục chính mình tiếp thu.
Trần thị nhìn một vòng mọi người đang làm gì bên dòng suối, trong lòng cũng cảm thấy có chút không ổn, “Đi, ta bồi con, con đi một mình té trong nước thì phải làm sao?”
Ngư Nương nghĩ đến bản thân tay nhỏ chân nhỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu.
Mấy ngày hôm trước Ngư Nương vừa qua sinh nhật sáu tuổi, rớt một cái răng sữa đầu tiên trong cuộc đời. Tuy ngày thường biểu hiện giống “bà cụ non”, nhưng trong lòng Trần thị, nàng vẫn là một đứa trẻ cần người chiếu cố.
Ngư Nương đem túi nước của mình đưa cho Trần thị, “Nương, người uống của con đi, nước của con ngọt.”
Trần thị không nhận, “Nước của ai mà không giống nhau?”
Ngư Nương làm nũng, “Nương, người uống đi, nước này là con lấy trong nhà lại đây đó.”
Trần thị không tình nguyện tiếp nhận, uống một ngụm, cảm thấy so với túi nước của mình ngọt hơn.
Mọi người uống nước xong, lại lần nữa xuất phát, lại đi hai cái canh giờ, rốt cuộc tới cái rừng cây kia Lý Trọng Hải nói trước khi trời tối.
Trong rừng cây có mấy nạn dân, đang một chỗ không biết ăn cái gì, một người trong đó vẻ mặt hung dữ, bên má trái còn có một cái mụn lớn, mấy nạn dân nhìn đến đoàn người Ngư Nương tiến vào, nhìn bọn họ đầy cảnh giác.
Người nhà họ Lý không muốn quấy rầy bọn họ, lập tức vội vàng dẫn xe lừa đi hướng bên trong.
Mọi người đút cho con lừa ăn bánh vụn, buộc con lừa ở trên cây. Lưu thị bắt đầu phân phát bánh khô.
Ngư Nương nhìn bánh khô cứng trong tay, tuy bụng rất đói, nhưng thật sự khó nuốt xuống.
Nàng không dám lãng phí đồ ăn, nhai từng khối bánh nhỏ, đặt ở trong miệng thấm ướt, nhai nhai vài cái mới nuốt xuống, cảm giác giọng nói bị khô khó chịu.
Nàng nhìn ánh vàng trên không trung, cảm thấy một trận cô tịch trống trải, không muốn nghĩ, nên ngủ đi, ngày mai còn muốn tiếp tục lên đường.
Chờ đến ngày thứ hai, xe lừa vội vàng ra rừng cây, Ngư Nương nhìn đến chỗ đám nạn dân hôm qua họ đã sớm đi rồi, chỉ con lại mấy cây xương cốt bọn họ gặm bỏ lại, Ngư Nương không dám nghĩ thêm, có lẽ người ta chỉ là đơn thuần có bản lĩnh bắt được con mồi ăn.
-----------------
Tác giả có lời muốn nói: Hư cấu, địa danh chỉ do hư cấu
Editor: trucxinh0505
Trời chưa sáng, hai chiếc xe lừa thong thả rời khỏi trấn Hạ Hà, người lớn đi bên cạnh, hài tử nhỏ ngồi trên xe.
Ngư Nương ngồi ở trên xe lừa, ngồi bên cạnh là Nhị Nha cùng Tam Ngưu.
Nàng quay đầu nhìn lại, trấn Hạ Hà ngày càng xa, ngày càng nhỏ, thẳng đến đi vào đường quẹo thì hoàn toàn không thấy nữa.
Xe lừa xóc nảy, đường đất nông thôn không dễ đi. Nhị Nha tuổi nhỏ, nhanh chóng mệt rã rời, dựa vào bên người Ngư Nương ngủ gà ngủ gật.
Đột nhiên, xe lừa ngừng lại.
Ngư Nương quay đầu lại xem, chỉ thấy Trụ Tử thủ cửa trại trấn Hạ Hà đẩy nương hắn đuổi theo ở phía sau.
Trụ Tử đi đến trước mặt, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Lý thúc, ta nghĩ muốn đi cùng các người.”
Ngư Nương có chút kinh ngạc.
Người biết không lâu sau còn sẽ có hai nhóm quan binh tới trấn Hạ Hà thu lương bắt người, nhưng hiện tại cái giai đoạn này, người ở trấn Hạ Hà đều có đồng ruộng, tuy lương thực ngon thì không có, nhưng bọn họ tin tưởng, cố gắng một chút liền có thể qua đi, không cần một hai phải đi chạy nạn.
Còn nữa, người rời quê hương thường là người không tốt, cho nên người giống Lý gia nguyện ý đi chạy nạn không nhiều lắm.
Cho dù có một số người cũng nguyện ý đi chạy nạn, cũng không có đi cùng Lý gia bọn họ, không nghĩ tới Trụ Tử nguyện ý đi cùng bọn họ.
Hơi suy tư, Ngư Nương minh bạch, nhà Trụ Tử đồng ruộng không nhiều lắm, mà một quý lương thực này đã bị cướp sạch, hắn còn có một ngườI mẹ cần chiếu cố, nếu một nhóm người nữa đến cướp đoạt, vô luận như thế nào đều sẽ sống không nổi, rời khỏi trấn Hạ Hà đối với Trụ Tử mà nói là lựa chọn bất đắc dĩ tốt nhất.
Chỉ không nghĩ tới Trụ Tử lựa chọn đi cùng nhà bọn họ. Nhà cữu công gia đi cùng bọn họ là bởi vì quan hệ với bà nội, mà Trụ Tử là vì cái gì?
Trụ Tử ngừng xe cút kít, “Nhà ta tuy không còn lương thực, nhưng còn có vài mẫu đất, ta liền đem đổi khoai lang đỏ khô, Lý thúc, ta đi theo nhà các ngươi, không ăn lương thực các ngươi.”
Lý Đại Thành vỗ vỗ bả vai Trụ Tử, “Lời này ngươi nói có chút xa lạ, ngươi đưa nương ngươi lên xe ngồi, khoai lang đỏ khô để cùng lương thực chúng ta, đến lúc đó mọi người cùng nhau phân ăn.”
Nương Trụ Tử ngồi lên xe lừa bên cạnh Cố thị, Cố thị dịch mông sang bên cạnh Ngư Nương một chút. Cố thị mang thai được bốn tháng, bụng đã hiện, không thích hợp đi đường dài.
Trụ Tử đi đến bên người Lý Thúc Hà, làm mặt quỷ với hắn, Lý Thúc Hà vỗ vỗ bờ vai hắn.
Ngư Nương minh bạch, thì ra là bởi vì tiểu thúc nàng.
Cố thị vì chuyện rời trấn Hạ Hà, trên mặt thần sắc vẫn luôn buồn bực không vui, ngồi ở trên xe lừa cũng không nói lời nào.
Ngư Nương biết, đây là bởi vì nàng không muốn rời xa cha mẹ mình.
Cha Cố thị là lão đồng sinh, làm người so Lưu lão tú tài còn cố chấp hơn vài phần, nghe tới Lý gia quyết định rời khỏi trấn Hạ Hà, lão chỉ vào cái mũi mắng người nhà họ Lý quên nguồn quên gốc, lúc trước không nên đem nữ nhi gả cho Lý Thúc Hà vân vân.
Từ sau khi trở về từ nhà mẹ Cố, Cố thị vẫn luôn trầm mặc ít lời. Ngư Nương còn nghe được nàng cùng Lý Thúc Hà cãi nhau ở trong phòng, Cố thị khóc lóc nói bản thân không nên gả đến Lý gia, bằng không cũng không đến mức xa rời quê hương, mà Lý Thúc Hà đẩy mạnh cửa đi ra khỏi phòng.
Người nhà họ Lý đối với tình huống vợ chồng son này xem ở trong mắt, ai cũng không có nói thêm cái gì.
Nhà mẹ đẻ Vương thị ở trấn Lân, đã sớm đi trước một bước, quan hệ Vương thị cùng người nhà không tốt, cho nên người Vương gia chạy nạn cũng không có nói cho nàng, chờ trở lại Vương gia, nhìn đến cửa lớn đóng chặt, Vương thị còn có cái gì không rõ.
Mà cha mẹ Trần thị mất sớm, trong nhà không có ai thân thích.
Cho nên hai người này ngoài người nhà họ Lý, tương đương không có vướng bận gì, cho dù không muốn rời khỏi trấn Hạ Hà, nhưng lúc rời đi cũng không có câu oán hận.
Trụ Tử khi mẹ hắn tuổi già mới sinh ra, mấy cái huynh đệ tỷ muội phía trên không ai nuôi, cho nên tuổi Trụ Tử tuy không lớn hơn Lý Thúc Hà, nhưng nương hắn tóc đã hoa râm.
Nương Trụ Tử sau khi ngồi lên xe, nhìn Ngư Nương liền cười, “Nhìn xem Đại Nha lớn lên thật đẹp, người nhìn liền thích, cũng không biết Trụ Tử nhà ta khi nào có thể có có một người xinh đẹp như vậy đau lòng cho.”
Tam Ngưu lanh mồm lanh miệng, “Đại tỷ cháu đã sửa tên, hiện tại kêu là Ngư Nương, là ông nội đặt cháu đặt cho đổi mệnh.”
Trên mặt nương Trụ Tử lộ ra kinh ngạc, “Ai u uy, là vậy sao, Lý đại phu trấn trên chúng ta là người tài ba số một không có số hai, ta già bệnh thấp khớp cũng là ông ấy chữa khỏi, tên Lý đại phu đặt khẳng định rất chuẩn.”
Ngư Nương cho rằng nương Trụ Tử là đang vui đùa nàng, nhưng xem biểu tình nương Trụ Tử không giống như làm bộ, mà thôi, cứ xem như lão thái thái nghĩ sao nói vậy đi.
Xe lừa chay trên con đê, đi dọc theo con đê thật dài.
Lý Trọng Hải hàng năm thu mua dược liệu bên ngoài, nhận thức đường đi hắn hiểu nhất, cho nên hắn vẫn luôn đi ở phía trước dẫn đường.
Ngư Nương phỏng chừng mọi người đi được hai canh giờ, thái dương đã dâng cao, độ ấm càng tăng, rốt cuộc Lý Trọng Hải kêu ngừng.
Lưu thị bắt đầu phân phát bánh nướng lớn cho mọi người, không sai, cho dù chạy nạn trên đường, Lưu thị cũng muốn nắm giữ quyền to lương thực.
Bánh nướng lớn làm xong đem hong khô, như vậy để hơn nửa năm đều không có vấn đề, hiện tại mới vừa lên đường, lương thực sung túc, mỗi người tráng niên ăn một cái bánh nướng lớn, nữ nhân nửa cái, tới nhóm hài tử Ngư Nương trong tay cũng chỉ có một phần tư cái bánh.
Một ngày ăn hai bữa, tuy không thể ăn thực no, nhưng thức ăn như vậy chạy nạn trên đường đã thực không tồi.
Người nhà họ Lý kế hoạch là đi dọc theo quan đạo, quá quận Toại Mục, vượt qua Lan Giang tới An Lăng, trên đường nếu hết thảy thuận lợi, đại khái ba tháng là có thể đi đến An Lăng, đến lúc đó ở phương nam vừa vào đầu tháng mười một, không cần trôi qua mùa đông ở phương bắc.
Đoàn người ngồi trên mặt đất, sáng sớm tám tháng trời tuy nóng không tính gian nan, mọi người đều chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lý Trọng Hải nói: “Chúng ta cơm nước xong vẫn nên chạy nhanh đi, trên đường nạn dân ngày càng nhiều, cần đuổi tới cái thôn trấn tiếp theo trước trời tối, nói không chừng còn có thể tìm được một cái nhà nghỉ tạm một buổi tối.
Nếu không kịp chỉ có thể ngủ ở trong rừng cây, ba mươi dặm phía trước có một rừng cây, trước kia ta ra ngoài làm buôn bán từng nghỉ chân ở đó.”
Lưu đại cữu gật đầu, “Đều nghe Trọng Hải, đoàn người chúng ta có hắn xa nhà kinh nghiệm phong phú nhất.”
Người còn lại không dám nói thêm cái gì, sao gì lời Lưu đại cữu nói chính là lời nói thật.
Mà Lưu nhị cữu, tuy thường xuyên ra ngoài mua heo, cũng coi như có kinh nghiệm, nhưng bởi vì hắn bị thổ phỉ bắt cóc làm tiền ba trăm lượng bạc, cho nên trên đường cảm xúc vẫn luôn thấp không có nói mấy câu.
Lưu đại cữu thấy Lưu nhị cữu cái dạng này, thở dài trong lòng, có bao nhiêu người tích cóp cả đời đều không được ba trăm lượng bạc, không duyên cớ bị mất đi trong lòng đều sẽ không tốt.
Cảm xúc Lưu nhị cữu chỉ là hạ xuống buồn bực không vui, so với ông nghĩ đã tốt hơn nhiều rồi.
Ông vỗ vỗ bả vai Lưu nhị cữu, “Diên Thọ à, quá khứ cứ cho nó qua đi, tiền không có còn có thể kiếm lại, người không có liền không có cái gì.”
Lưu nhị cữu cũng không nói thêm gì, chỉ nói, “Ca, ta biết.”
Bên này Lưu đại cữu an ủi Lưu nhị cữu.
Lý Thúc Hà đi bên cạnh xe lừa, đang suy nghĩ cách lấy lòng Cố thị.
Cố thị ngồi ở trên xe lừa không muốn đi xuống, Lý Thúc Hà liền cầm bánh nướng lớn đi đến ăn bên người nàng.
Xe dừng lại, Ngư Nương liền nhảy xuống động động tay chân, luôn ngồi ở trên xe thân thể đều đã tê rần.
Ngư Nương gặm một ngụm bánh nướng lớn, trong lòng nhíu mày, thật sự quá cứng, nếu không có nước căn bản ăn không vô.
Nàng mở túi nước của mình ra, ninh mày rót một uống đỡ khát. Quả nhiên chạy nạn chính là chịu khổ, nghĩ mới vừa đi một chút đã như vậy, nhìn con đường nhấp nhô phía trước, Ngư Nương thở dài khẩu khí trong lòng.
Lưu thị thấy nàng cầm túi nước, lẩm bẩm một câu: “Con nít con nôi cũng đều không hiểu chuyện một chút nào, còn muốn túi nước, cứ như vậy dùng nhiều thêm một phần tiền.”
Ngư Nương không để ý tới nàng, có túi nước, nàng mới có thể quang minh chính đại phát huy tác dụng bàn tay vàng, bằng không dưới tình huống khô hạn như vậy, bản thân sao có thể tùy thời lấy nước ra, như vậy sẽ khiến cho những người khác chú ý.
Cơm nước xong, mọi người hơi làm điều chỉnh một chút liền lên đường.
Lại đi hai canh giờ, thái dương dâng đến đỉnh đầu, là thời điểm nóng nhất trong ngày, mặt mọi người đều phơi đến đỏ bừng.
Người không đi bộ còn đỡ, người đi bộ ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm.
Phóng mắt nhìn lại, đều là đồng ruộng, năm rồi mùa này bắp đã lên cao, mà hiện tại bắp trong đất đều khô khốc.
Không có chỗ bóng râm dừng chân, Lý Trọng Hải quyết định lại đi thêm một đoạn đường phía trước, nhìn xem có chỗ rừng cây nào hay không.
Lại qua một canh giờ, mọi người đều mệt tới cực điểm, đi liên tục dưới thái dương mấy canh giờ, túi nước tùy thân mang theo đều uống hết.
Rốt cuộc phía trước xuất hiện một cái dòng suối nhỏ, bên dòng suối có rải rác mấy cây cao, Lý Trọng Hải kêu mọi người ngừng.
Mọi người sôi nổi chạy đến bên dòng suối, đem túi nước rót đầy nước thống khoái uống lên.
Trần thị lôi kéo Tam Ngưu cùng Ngư Nương, đi đến bờ sông rửa mặt cho bọn họ, dưới thái dương chiếu xuống, nước trong dòng suối cũng ấm áp, nhưng rửa xong thoải mái hơn rất nhiều.
Ngư Nương lôi kéo xiêm y Trần thị, “Nương, con muốn đi phía trên lấy nước để uống.” Hạ du rửa mặt rửa chân, Ngư Nương khó mà thuyết phục chính mình tiếp thu.
Trần thị nhìn một vòng mọi người đang làm gì bên dòng suối, trong lòng cũng cảm thấy có chút không ổn, “Đi, ta bồi con, con đi một mình té trong nước thì phải làm sao?”
Ngư Nương nghĩ đến bản thân tay nhỏ chân nhỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu.
Mấy ngày hôm trước Ngư Nương vừa qua sinh nhật sáu tuổi, rớt một cái răng sữa đầu tiên trong cuộc đời. Tuy ngày thường biểu hiện giống “bà cụ non”, nhưng trong lòng Trần thị, nàng vẫn là một đứa trẻ cần người chiếu cố.
Ngư Nương đem túi nước của mình đưa cho Trần thị, “Nương, người uống của con đi, nước của con ngọt.”
Trần thị không nhận, “Nước của ai mà không giống nhau?”
Ngư Nương làm nũng, “Nương, người uống đi, nước này là con lấy trong nhà lại đây đó.”
Trần thị không tình nguyện tiếp nhận, uống một ngụm, cảm thấy so với túi nước của mình ngọt hơn.
Mọi người uống nước xong, lại lần nữa xuất phát, lại đi hai cái canh giờ, rốt cuộc tới cái rừng cây kia Lý Trọng Hải nói trước khi trời tối.
Trong rừng cây có mấy nạn dân, đang một chỗ không biết ăn cái gì, một người trong đó vẻ mặt hung dữ, bên má trái còn có một cái mụn lớn, mấy nạn dân nhìn đến đoàn người Ngư Nương tiến vào, nhìn bọn họ đầy cảnh giác.
Người nhà họ Lý không muốn quấy rầy bọn họ, lập tức vội vàng dẫn xe lừa đi hướng bên trong.
Mọi người đút cho con lừa ăn bánh vụn, buộc con lừa ở trên cây. Lưu thị bắt đầu phân phát bánh khô.
Ngư Nương nhìn bánh khô cứng trong tay, tuy bụng rất đói, nhưng thật sự khó nuốt xuống.
Nàng không dám lãng phí đồ ăn, nhai từng khối bánh nhỏ, đặt ở trong miệng thấm ướt, nhai nhai vài cái mới nuốt xuống, cảm giác giọng nói bị khô khó chịu.
Nàng nhìn ánh vàng trên không trung, cảm thấy một trận cô tịch trống trải, không muốn nghĩ, nên ngủ đi, ngày mai còn muốn tiếp tục lên đường.
Chờ đến ngày thứ hai, xe lừa vội vàng ra rừng cây, Ngư Nương nhìn đến chỗ đám nạn dân hôm qua họ đã sớm đi rồi, chỉ con lại mấy cây xương cốt bọn họ gặm bỏ lại, Ngư Nương không dám nghĩ thêm, có lẽ người ta chỉ là đơn thuần có bản lĩnh bắt được con mồi ăn.
-----------------
Tác giả có lời muốn nói: Hư cấu, địa danh chỉ do hư cấu