Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Cổ Thiên Đế Truyện - Nguyễn Duy Phàm

[Tiên hiệp] Cổ Thiên Đế Truyện - Nguyễn Duy Phàm
Tham gia
13/4/25
Bài viết
12
Điểm cảm xúc
40
Điểm
3

co-thien-de-4363f6746c.png


Tác giả: Nguyễn Duy Phàm
Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn
Rating: Phù hợp với độ tuổi từ 13 đến 35
Tình trạng: Đang ra
Số chương dự tính : 1204
Link thảo luận: Thảo luận góp ý tác phẩm

Văn án:​
Lấy bối cảnh một thế giới hậu tận thế, nơi đạo đức suy thoái và xã hội chìm trong hỗn loạn, Cổ Thiên Đế mở ra một hành trình đầy bi thương và khốc liệt.
Cổ Thiên Đế, một kẻ mang số phận nghiệt ngã, lớn lên giữa tàn dư của một thế giới mục nát. Từ những bất công trong gia đình đến sự chèn ép của xã hội, từ phân biệt tầng lớp đến những mưu mô chính trị, tất cả đều trở thành ngọn lửa hun đúc nên một kẻ độc đoán và tàn nhẫn.
Không chấp nhận số phận, hắn chọn con đường nghịch thiên, huyết tẩy nhân gian và thiên đạo. Nhưng liệu đó có phải là sự giải thoát hay chỉ là khởi đầu cho một bi kịch lớn hơn?
Hành trình của Cổ Thiên Đế không chỉ là cuộc chiến chống lại thiên đạo, mà còn là sự giằng xé giữa hận thù và lý tưởng.
Một câu chuyện đen tối, sâu sắc, phản ánh hiện thực khắc nghiệt của xã hội hiện đại.
Cổ Thiên Đế, nhân vật phản ánh về câu chuyện khi chính nghĩa không còn tồn tại, liệu những kẻ tự nhận chính đạo có quyền định đoạt chân lý?
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Cổ Thiên Đế!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/25
Bài viết
12
Điểm cảm xúc
40
Điểm
3
Chương 1: Khởi Nguyên
Bầu trời Linh Sơn đột ngột chuyển thành một màu đen u tối, kèm theo đó là những âm thanh ai oán, vang vọng như lời than trách của những vong linh từ chốn địa ngục.

Tôn Thất Hỏa, một cao tăng tại Linh Sơn Tự, ngôi chùa linh thiêng tọa lạc trên đỉnh Linh Sơn.

Tôn Thất Tử đứng sừng sững, tay cầm quyền trượng ánh kim, thân khoác áo đỏ, đôi mắt nghiêm nghị không chút lo sợ. Ông ngước nhìn đám hắc vân đang cuộn xoáy trên đỉnh núi. Khi những đám mây đen dần dần lan rộng, bao trùm mọi ngóc ngách trên Linh Sơn, một nỗi bất an chợt trỗi dậy trong lòng ông.

Từ sâu thẳm trong nỗi sợ ấy, hình ảnh một nam tử trung niên bất giác hiện lên-khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, thân khoác hắc bào nhuốm đầy máu đỏ. Đó là gương mặt mà Tôn Thất Tử vĩnh viễn không thể quên. Bởi vì kết cục bi thảm của người đó và cả gia tộc hắn trăm năm trước... một phần cũng chính do lão tạo nên.

Trăm năm trước, giữa một không gian âm u lạnh lẽo, thiên địa rung chuyển, sát khí ngập tràn. Hơn trăm đoàn quân từ Tiên giới kéo xuống Nhân tộc, liên thủ phát động cuộc đại chiến nhằm xóa sổ Minh Tộc khỏi thế gian. Khi đó, máu tươi tuôn chảy tựa thác lũ, nhuộm đỏ bốn phương. Mọi ngóc ngách của tứ châu đều tràn ngập thi thể, không nơi nào còn sót lại sự sống của tộc nhân Minh Tộc.

Đứng đầu liên quân Nhân tộc là tam đại gia tộc: Hoàng Thất Lục Gia, Tô Tộc, Trương Tộc, cùng với Thiên Tộc từ Tiên giới và hàng trăm thế lực lớn nhỏ khác. Bọn họ đồng loạt vây công, tựa như bầy lang sói lao vào con mồi, quyết không để Minh Tộc có đường lui.

Năm đó, sóng gió dâng trào, trời đất gào thét, xác người chất thành núi, mùi tử khí nồng nặc kéo dài suốt nhiều tháng, bao phủ cả tam giới. Xác chết phơi đầy tứ châu, trôi dạt theo hải lưu đến tận cùng lục địa. Thời gian trôi qua, những bộ xương trắng dần mục rữa, trở thành thức ăn cho côn trùng, hóa thành bụi đất lạnh lẽo.

Trong biển máu đó, có kẻ ôm mộng bá vương, có kẻ vì lòng tham không đáy, có kẻ chỉ vì sự hèn nhát mà bị cuốn vào trận chiến. Và cũng có vô số người chỉ là những linh hồn oan khuất, chết đi mà chẳng biết mình đã phạm phải tội nghiệt gì..

Tôn Thất Tử nhớ lại mà lòng không khỏi run rẩy. Năm đó, khi ông cùng đại quân Nhị giới vây đánh Minh Tộc, hình ảnh nam tử kia vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí ông, cùng với lời thề đầy oán hận:

*"Dù Nhị giới có liên minh cũng không thể giết sạch tộc nhân Minh Tộc ta. Trăm năm sau, ta sẽ dùng máu của nhân gian dẫn luyện Ma Đan, dùng tiên cốt của Thiên Tộc luyện thành Ma Châu. Ngày bản tôn đăng Đế, cũng chính là ngày ta huyết tẩy nhân gian, máu nhuộm Nhân tộc, lấy tiên cốt của đám tiên nhân, tắm máu nhân gian. Máu phải nhuộm lại Tam giới một lần nữa!"
*
Năm đó, dù Nhị giới dốc toàn lực tru diệt Minh Tộc, nhưng đúng như lời người kia nói, không ai có thể giết sạch con cháu của Minh Tộc. Một trong những kẻ may mắn sống sót chính là Cổ Hồn Thiên, trưởng tử của Minh Tộc. Dù bị phong ấn suốt trăm năm trong cõi U Hằng, thân xác tan nát, xương cốt đứt đoạn, nhưng thiên mệnh chưa dứt, hắn vẫn giữ lại một tia sinh cơ mong manh.

Trong cõi U Hằng lạnh lẽo, xiềng xích đen kịt như u linh quấn chặt thân thể hắn. Xương cốt gần như vỡ vụn, cơ thể không khác gì một khối bùn nhão vô tri. Chỉ có một tia sinh mệnh le lói từ nơi xa xăm, kéo hắn ra khỏi lằn ranh tử vong. Những ký ức bi thương lần lượt hiện về như từng nhát đao khắc sâu vào tâm trí khiến hắn tràn ngập đau đớn, tủi hận, bi ai.

Không phải hình ảnh máu thịt tộc nhân đổ xuống. Không phải cảnh tượng Nhị giới vây đánh Minh Tộc. Điều khiến hắn căm hận và bi thương nhất chính là hình ảnh phụ thân hắn cúi đầu trước Nhị giới, không tiếc sinh mạng của hắn để cầu hòa. Trong mắt hắn, phụ thân không phải là minh chủ Minh Tộc mà chỉ là kẻ nhu nhược đến tột cùng, một kẻ hồ đồ dẫn cả tộc đến diệt vong.

Sự yếu hèn của kẻ đáng lẽ phải là trụ cột của Minh Tộc đã đẩy hắn xuống vực thẳm của hận thù.

Dưới lớp uất hận dày đặc theo năm tháng, từ tận sâu đáy lòng, hắn dần trở nên lạnh lẽo, vô cảm với tất thảy. Trong mắt hắn, sinh linh Tam giới chẳng qua chỉ là những tồn tại dơ bẩn, hèn mọn, không đáng để bận tâm.

Thù hận chính là tất cả. Chỉ có sự báo thù, chỉ có máu tươi nhuộm đỏ trời cao, mới có thể khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn hắn. Chỉ khi kẻ thù quỳ gối trước mặt, chỉ khi Tam giới chìm trong biển lửa, hắn mới có thể thỏa mãn cơn hận thiên cổ này.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
13/4/25
Bài viết
12
Điểm cảm xúc
40
Điểm
3
Chương 2: Huyết Hận
Bầu trời bỗng lặng im, như cả thiên địa đều đang nín thở chờ đợi. Tôn Thất Hỏa khẽ nhịp ngón tay lên cây trưng gỗ trên y, hơi thở nặng nề kéo dài, ánh mắt sắc bén hướng lên tầng mây đen cuồn cuộn.

*"Hắc vân che trời, sát khí tràn lan... Người đã đến, cớ sao không lộ diện?" Giọng ông trầm thấp, như tiếng chuông vọng từ Linh Sơn Tự, từng chữ vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
*
*"Bần tăng, trụ trì Linh Sơn Tự, hiệu là Tôn Thất Hỏa."
*
Ngay lúc đó, từ trong tầng mây u ám, một tràng cười lạnh lẽo vang lên, âm thanh quỷ dị như vọng ra từ cõi u minh. Rồi bất chợt, hắc vân cuồn cuộn xoay chuyển, một luồng khí đen ngùn ngụt tràn xuống, như một cánh cửa địa ngục vừa hé mở...


Đột nhiên, một luồng khí đen cuồng bạo xé gió lao xuống, nhắm thẳng vào Tôn Thất Hỏa. Ẩn sâu trong màn hắc vụ, một sợi xích dài hơn trăm thước bỗng vọt ra như giao long thoát xác, gầm thét mà giáng xuống.

Tôn Thất Hỏa biến sắc, vội huy động huyền khí ngưng tụ trước thân. Một chưởng vung ra, va chạm với luồng khí đen, nhưng sát khí từ sợi xích quá cường hãn. Lực chấn động lan tỏa, đẩy lùi ông về sau, khiến thân thể của Tôn Thất Hỏa lăn mạnh xuống đất. Quyền trượng trong tay văng xa, khuôn mặt lão trụ trì xuất hiện vài vết trầy xước, áo cà sa vốn thanh tịnh nay đã lấm lem bụi đất.

Chứng kiến cảnh ấy, đệ tử trong tự thất kinh, vội vã chạy đến. Thế nhưng, chân vừa bước đi, hắc vụ từ lòng đất trào lên như ác quỷ há miệng, quấn chặt lấy thân thể họ. Trong khoảnh khắc, những tiếng nổ chát chúa vang lên, thân thể hàng chục đệ tử bị hắc vụ siết chặt, bạo thể mà vỡ nát thành huyết vụ.

Gương mặt Tôn Thất Hỏa tràn đầy lửa giận, đôi mắt như bùng cháy giữa màn đêm u ám. Ông vung tay chỉ thẳng lên hắc vân, giọng quát tựa sấm động:

*"Yêu đạo! Người dám sát hại sinh linh ngay trước cửa Phật hay sao?!"
*
Hắc vân xoáy động, tiếng gió rít lên như oan hồn khóc than. Từ trong bóng tối vô tận, một thân ảnh quỷ dị từ từ bước ra. Kẻ này có thân hình gù gập, tựa như oán niệm chất chồng đè nén qua năm tháng. Hắn khoác trên mình một tấm áo bào đen rách nát, tà áo lay động như có ma quỷ ẩn hiện bên trong. Hai tay cầm chặt hai sợi xích, được rèn từ xương người trắng hếu, vẫn còn phảng phất oán khí quẩn quanh. Khuôn mặt hắn chẳng khác gì một bộ hài cốt sống, lớp da mỏng dính sát vào xương đầu, chỉ chừa lại hai hốc mắt đen thẳm, sâu không thấy đáy, tựa như vực sâu địa ngục đang giam giữ vô tận oan hồn.

Dưới đai lưng hắn, hai chiếc đầu người nhỏ bằng lòng bàn tay được chạm khắc tinh xảo, tái tạo thành bình rượu quỷ dị. Hắn cười khẽ, nâng một trong hai chiếc bình đầu người lên, đổ ra một dòng rượu đỏ sậm, mùi tanh tưởi xộc vào không gian.

*"Lão ma tăng..." Hắn kéo dài giọng, âm điệu như gió rét lùa qua rừng mộ. "Năm đó, chính ngươi đã huyết tẩy Minh Tộc ta. Khi ấy, sao ta không thấy ngươi có bộ dạng yếu ớt này? Cái dáng vẻ ung dung hành đạo năm ấy đâu rồi? Cái bộ mặt tự xưng chính đạo của ngươi đâu rồi?"
*
Tiếng cười quỷ dị của hắn vang vọng, tựa như hàng trăm oan hồn cùng thét gào trong hư không. Những người bên dưới lập tức ôm đầu, cảm giác như có hàng vạn lưỡi dao cứa vào thần hồn. Cơn đau nhức nhối đến mức có kẻ gục xuống đất, mặt mũi tái nhợt, thần trí như bị rút sạch...

*"Là Tu La Âm... Tên này tám phần là thủ hạ của kẻ đó."
*
Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, Tôn Thất Hỏa lập tức trấn định, đôi mắt già nua hằn lên vẻ nghiêm trọng. Hắn không ngờ, sau bao năm, dư nghiệt của Minh Tộc vẫn chưa bị tận diệt.

Lão siết chặt nắm tay, ánh mắt xoáy sâu vào kẻ trước mặt, giọng trầm xuống như sấm động giữa trời đêm:

"Ngươi chính là hậu nhân của Minh Tộc sao?"

Kẻ gù cười khẽ, nhưng tiếng cười của hắn không mang chút nhân khí, mà như âm vang vọng từ địa ngục. Hắn nhẹ nhàng lắc bình rượu đầu người trong tay, chất lỏng đỏ sậm bên trong sóng sánh như máu tươi, tỏa ra mùi tanh tưởi thấm sâu vào da thịt.

*"Hậu nhân? Ha... ha ha ha! Minh Tộc ta bị tàn sát, huyết mạch gần như tận tuyệt, làm gì còn cái gọi là hậu nhân?"
*
Hắn ngẩng đầu, hai hốc mắt đen thẳm như muốn hút cạn linh hồn người đối diện.

*"Nhưng ta... ta là kẻ duy nhất còn sót lại! Ta chính là dã quỷ bước ra từ vũng máu của tộc nhân, là oán linh chưa bao giờ nguôi cơn thù hận! Tôn Thất Hỏa, ngươi còn nhớ không? Nhớ cái đêm hàng vạn sinh linh của Minh Tộc ta bị chém giết, xương trắng phủ đầy đại địa, máu nhuộm đỏ cả bầu trời không?!"
*
Giọng hắn đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo như băng giá ngàn năm.

Không gian như đông cứng lại. Một luồng sát khí lạnh lẽo bùng lên từ thân thể quỷ dị kia, lan tỏa ra khắp thiên địa. Tôn Thất Hỏa cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình đè nặng lên vai, như có hàng ngàn oan hồn đang gào thét quanh mình.

Lão nhắm mắt, hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Quá khứ năm đó, vốn tưởng đã vùi lấp theo năm tháng, nay lại trỗi dậy từ màn đêm sâu thẳm...
 
Tham gia
13/4/25
Bài viết
12
Điểm cảm xúc
40
Điểm
3
Chương 3: Huyết Tế
Quỷ nhân đứng giữa bóng tối, đôi tay nghịch chuyển xích sắt, từng vòng sắt lạnh buốt phát ra tiếng leng keng vang vọng. Chiếc lưỡi thè dài, quét qua đôi môi khô khốc, trong khi hai con mắt một trắng, một đen chớp động quỷ dị, như phản chiếu hai mặt sinh tử.

Hắn bỗng bật cười, tiếng cười tựa như quỷ khóc giữa đêm trường, vang vọng đến tận hư không:

"Nói ta không phải tộc nhân Minh Tộc, thì ta không phải. Nói ta là tộc nhân Minh Tộc, thì ta là. Đây chính là đạo lý vô thường của nhân tộc các ngươi ư? Hừ... Ta không phải hậu nhân Minh Tộc, nhưng lại do chính hậu nhân Minh Tộc tạo ra!"

Tôn Thất Hỏa chấn động, quyền trượng trong tay rực lên ánh lửa ngút trời. Gió nổi lên cuồn cuộn, cuốn theo hơi lạnh âm u từ thân ảnh quỷ dị trước mặt.

*"Rốt cuộc ngươi là ai?"
*
Hắn siết chặt quyền trượng, thân ảnh lao vút đến như tia chớp, giọng nói trầm thấp đầy uy nghi chấn động không gian.

Quỷ nhân vẫn đứng yên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tà dị...

*"Muốn ám toán ta? Hừ, đám tiểu nhân các ngươi dù có già đi thì vẫn vô sỉ như vậy."
*
Quỷ nhân bật cười khùng khục, âm thanh vang vọng giữa màn đêm lạnh lẽo. Đột nhiên, cơ thể hắn chấn động, hóa thành vô số thân ảnh.

Hàng chục bản thể quỷ ảnh tràn ngập không gian, vây chặt lấy Tôn Thất Hỏa. Mỗi một phân thân đều có một đôi mắt lệch màu đen trắng hoán đổi, chớp động tà quang. Cả bầu trời như bị lấp kín bởi bóng quỷ, từng thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, tà khí bủa vây như một cơn ác mộng.

*Ầm*!

Tất cả quỷ ảnh đồng loạt vung chưởng, sát khí cuồn cuộn, nhắm thẳng vào thiên linh cái của Tôn Thất Hỏa.

Đối mặt với đòn công kích hung hiểm, ánh mắt Tôn Thất Hỏa không hề dao động. Ông giơ tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm thần chú cổ xưa.

*"Hộ Linh Kim Chung"
*
Lời chú vừa dứt, một chiếc chuông khổng lồ màu vàng kim từ hư không giáng xuống, bao bọc toàn thân lão. Kim quang rực rỡ, phật âm ngân vang, hóa giải sát khí đang cuộn trào.

Quỷ nhân khẽ nheo mắt, giọng cười trầm thấp mang theo sát ý lạnh lẽo:

"Cái chuông rách này không bảo vệ được ngươi đâu, lão ma tăng!"

Tôn Thất Hỏa vẫn bất động, nét mặt như nước lặng. Ông mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm tựa hồ như thấu rõ nhân quả.

*"Vận thế lâm nguy, ma đạo hoành hành, quấy nhiễu nhân gian, làm hại sinh linh. Ta thân là trụ trì Linh Sơn Tự, không thể khoanh tay đứng nhìn. Chúng đệ tử, kết Đại Trận Hộ Sơn!"
*
*"Vâng, sư phụ!"
*
Tiếng đáp vang dội, hàng trăm đệ tử Linh Sơn nhanh chóng dàn trận, phật quang hội tụ, tạo thành một vòng sáng bao trùm đại địa.

Quỷ nhân cười khẩy, giọng nói mang theo sự châm chọc:

*"Hay cho câu 'ma đạo tái sinh'..."
*
Bỗng nhiên, giữa bầu trời tối đen, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên:

*"Mau kết thúc đi, Quỷ Thủ."
*
Không gian bỗng trở nên nặng nề. Đoàn đệ tử Linh Sơn lúc này mới chấn động, bàng hoàng nhận ra thân phận thực sự của quỷ nhân trước mặt.

*Quỷ Thủ!
*
Một cái tên mà người chưa đến, nhưng danh đã vang xa.

Quỷ Thủ khẽ nhếch môi, hít sâu một hơi rồi thở ra một luồng độc khí xanh đen. Độc khí lan tràn, mặt đất nơi nó đi qua liền biến thành một màu đen chết chóc. Nhưng đáng sợ hơn, luồng độc khí này len lỏi vào cơ thể đệ tử Linh Sơn, gieo vào họ một loại rễ độc tà quái.

Chỉ trong chớp mắt, rễ độc sinh trưởng, tham lam hút cạn từng giọt máu tươi.

*Ầm*!

Cơ thể bọn họ bạo liệt, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi. Nhưng từ trong những vũng máu đỏ thẫm, những đóa hoa màu đen chậm rãi nở rộ.

Quỷ Thủ liếm môi, giọng nói âm lãnh vang lên:

"*Bạch Nhạn Hoa..."*

Những đóa hoa đen kia chính là một phần nguyên liệu để duy trì sự tồn tại của hắn. Nhưng hắn đến đây, ngoài việc duy trì sinh mạng của mình và không chỉ để hủy diệt Linh Sơn Tự. Hắn còn có hai nhiệm vụ khác. Một, rút sạch xương cốt của toàn bộ tăng ni Linh Sơn.Hai, là gieo mầm Bạch Nhạn Hoa lên toàn bộ tăng lữ, phục vụ cho đại kế của chủ nhân hắn, luyện hóa 'Hỏa Bất Đan'.
 
Tham gia
13/4/25
Bài viết
12
Điểm cảm xúc
40
Điểm
3
Chương 4: Bạch Nhạn Khai Hoa
Màn đêm phủ xuống đỉnh Linh Sơn, những tiếng khóc thảm thiết nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một sự tĩnh mịch đáng sợ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Quỷ Thủ cất giọng cười quỷ dị, âm thanh vang vọng như tiếng oan hồn ai oán. Đôi răng nanh sắc nhọn lóe lên trong màn đêm, chiếc lưỡi dài trườn ra, quấn theo từng tia hắc khí tà ác, bao phủ lấy những đệ tử Linh Sơn đang thất thần bên dưới.

Hắc khí cuộn trào như một thực thể sống, len lỏi vào từng kẽ hở của không gian, xuyên qua da thịt, tràn vào lục phủ ngũ tạng của những kẻ vô tội. Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, nhưng chưa kịp cất thành tiếng, máu huyết trong cơ thể họ đã như bị nhấn chìm trong cơn cuồng phong đen kịt. Từng mạch máu run rẩy rồi bất ngờ nổ tung, nhuộm đỏ cả đỉnh Linh Sơn dưới màn đêm lạnh lẽo.

Bên trong cơ thể những kẻ xấu số này. Một hạt giống quỷ tham lam hút lấy tàn dư sinh mệnh, lớn dần thành những đường gân đen ngoằn ngoèo, lan tràn khắp ngũ tạng. Đôi mắt của họ dần mất đi thần sắc, chỉ còn lại một màu đỏ thẫm như máu đọng rồi dần chuyển thành màu đen u tôi, vô hồn mà đáng sợ.

Xác người chất thành núi, trải dài khắp đỉnh Linh Sơn, như một tế đàn nhuộm huyết sắc tuyệt vọng. Thế nhưng, giữa bầu không khí đặc quánh mùi máu tanh nồng, một làn hương thanh nhã bỗng theo gió lướt qua, cuốn đi cái mùi tử khí u ám. Mùi hương ấy nhẹ nhàng mà tà dị, như một bàn tay vô hình khuấy động không gian tĩnh mịch.

Quỷ Thủ hít sâu một hơi, đôi mắt lóe lên tia cuồng dại. Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng giữa núi rừng, mang theo hưng phấn điên loạn. Cả thân hình hắn bỗng vút lên cao, hai tay dang rộng như muốn ôm trọn cả trời đất, giọng nói chứa đầy hưng phấn:

"Trong đây chắc hẳn không ít thi thể sơ nhi, nếu không Bỉ Nhạn Hoa của ta cũng không có thể có hương thơm này".

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng vệt nứt lan ra như mạng nhện. Hắc vụ nồng đậm tràn ngập, nuốt chửng cả một vùng, tỏa ra khí tức âm trầm quỷ dị. Máu tươi từ núi thi thể khổng lồ phút chốc bị hấp thụ sạch sẽ, chảy xuống theo những khe nứt do hắc vụ lan tràn.

Ngay tại trung tâm của vùng tà khí cuộn trào, một thân ảnh chậm rãi hiển hiện. Đó là một nam nhân mang dáng vẻ dị hợm, nửa bên mặt là con người, nửa còn lại tựa như ác quỷ từ cửu u. Khóe miệng hắn nhếch lên, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng không trung.

"Quỷ Thủ, việc của ngươi đến đây là đủ. Số linh hồn thể ở nơi này... cứ để bản tôn thu dọn."

Bên dưới mặt đất, sau khi Hắc Ưng xuất hiện, hư không bỗng nhiên rung động. Một thân ảnh bạch y phiêu dật lặng lẽ hiện thân giữa sát khí trùng thiên. Người này khoác trường bào trắng như tuyết, tay cầm một thanh lưỡi hái dài tỏa ra hàn quang bức người. Khác với sự băng lãnh toát ra từ y phục và binh khí, dung mạo hắn lại tuấn tú vô song, mang theo nét tà mị khó lường.

Ngay khi bạch y nhân xuất hiện, Hắc Ưng lập tức thu liễm khí tức, cung kính chắp tay, trầm giọng nói:

"Bái kiến Bạch Thiên Tôn!"

Bạch Thiên Tôn khẽ vung tay, thanh lưỡi hái dài lập tức hóa thành một luồng quang mang u ám, thuấn di nhập vào nạp giới. Hắn nhấc chân, từng bước ung dung đạp lên những thi thể lạnh ngắt bên dưới, tựa như bước đi trên con đường trải đầy hoa. Mùi huyết tinh nồng đậm tỏa ra trong không khí, nhưng trong mắt hắn, đó chẳng qua chỉ là một bức họa hoàn mỹ của sát lục.

Đưa mắt lướt qua chiến trường hỗn loạn, khóe môi Bạch Thiên Tôn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Gật đầu hài lòng, hắn chậm rãi cất giọng:

"Lần này, Quỷ Thủ làm rất tốt. Nói đúng hơn... Tộc Trưởng quả thực đã nhẫn tâm hơn trước rất nhiều."

Hắn đưa mắt lướt qua biển máu, hừ nhẹ một tiếng, rồi tiếp lời:

"Với số lượng thi thể này, chỉ sợ lão ma đầu Chư Trạch có muốn luyện hóa thành đan viên cũng phải mất không biết bao nhiêu năm tháng."
 
Tham gia
13/4/25
Bài viết
12
Điểm cảm xúc
40
Điểm
3
Chương 5: Ma Âm Quyết
Bạch Thiên Tôn khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm như vực tối. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hắc Ưng, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa sát khí rét lạnh.

"Năm đó, họa kiếp giáng xuống Minh Tộc ta. Tộc nhân gần như bị đồ sát sạch sẽ, chỉ còn sót lại một ít may mắn sống sót. Tộc Trưởng cũng vì vậy mà bị phong ấn trăm năm, thân xác hóa thành tro bụi, chỉ còn một tia tàn hồn yếu ớt chật vật bám trụ giữa thiên địa. Trăm năm nhẫn nhịn, trăm năm chờ đợi, đến nay... Tộc Trưởng quay về, người đã hạ lệnh huyết tẩy nhân gian và thiên tộc."

Bạch Thiên Tôn dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo xoáy sâu vào Hắc Ưng, rồi hắn tiếp lời, giọng nói đượm vẻ tà mị khó lường:

*"Nhưng... nếu để thứ đó chào đời, e rằng sẽ trở thành mối nguy lớn đối với người. Tộc Trưởng tuyệt đối không cho phép kế hoạch lần này xảy ra bất kỳ sơ suất nào."
*
Đôi tay Bạch Thiên Tôn khẽ nâng lên, từng ngón tay thon dài linh hoạt biến hóa, kết thành một thủ ấn kỳ dị. Một luồng ma khí cuồn cuộn trào dâng, từ trong hư không bỗng vọng về những âm thanh quỷ dị, tựa như tiếng oán hồn từ cửu u gào thét, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

Âm thanh ấy thẩm thấu vào thiên địa, xuyên qua từng mạch đất, từng tấc không gian, như hàng vạn con độc trùng bò sâu vào tâm hồn kẻ nghe. Nếu còn sống, kẻ đó lập tức kinh mạch nứt vỡ, nguyên thần vỡ tan, máu huyết trào ra thất khiếu mà chết. Nếu đã chết, thi thể sẽ bị ăn mòn tận cốt tủy, hóa thành tro tàn giữa hư không.

Bạch Thiên Tôn nhẹ giọng thốt ra, như một bản án tuyệt vọng giáng xuống chúng sinh:

*"Ma Âm Quyết."
*
Một tiếng chú ngữ vừa dứt, bầu trời chấn động, âm phong cuồng loạn, tà khí ngập tràn. Linh Sơn vốn đã là địa ngục, nay lại càng hóa thành chốn luyện ngục chân chính.

Chậm rãi nhấc chân, thân ảnh Bạch Thiên Tôn dần rời khỏi mặt đất, phiêu diêu lơ lửng giữa không trung. Trường bào tung bay theo từng luồng ma phong lạnh lẽo, khiến hắn thoạt nhìn tựa như tiên nhân giáng thế, nhưng sát khí tỏa ra lại khiến lòng người rét lạnh.

Bên dưới, Hắc Ưng lặng lẽ kết ấn, từng luồng hắc khí cuộn trào quanh thân, hóa thành một đại trận quỷ dị. Từ trong trận pháp, vô số xiềng xích hư ảo bắn ra, xuyên thấu qua những thi thể lạnh ngắt, mạnh mẽ kéo linh hồn bọn chúng ra khỏi xác. Những linh hồn ấy vùng vẫy điên cuồng, gào thét trong đau đớn, nhưng không thể nào trốn thoát khỏi lực lượng áp chế vô hình.

Hắc Ưng cười nhạt, giơ cao một chiếc lọ hình đầu lâu màu đen, bên trong chợt lóe lên u quang tà dị. Hắn vung tay một cái, từng đợt linh hồn như những sợi khói xám bị hút mạnh vào trong, ngưng tụ lại thành từng điểm sáng yếu ớt run rẩy.

Ngay lúc đó, bầu trời bỗng trở nên âm u, mây đen kéo đến dày đặc, từng cơn cuồng phong gào rít như quỷ khóc thần gào. Chớp giật ngang trời, từng tia lôi điện giáng xuống, xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Những linh hồn bị rút khỏi thể xác, đau đớn đến cực hạn, từng tiếng ai oán vang vọng, hợp thành một khúc nhạc tang tóc réo rắt giữa không gian. Oán khí ngập tràn, hòa vào hắc vụ đang cuộn trào khắp đỉnh Linh Sơn, như muốn kéo cả thiên địa vào vực sâu tuyệt vọng.

Giữa không khí âm u trầm lắng, bỗng vang lên một tiếng khóc non nớt, yếu ớt nhưng lại chói tai đến lạ thường. Âm thanh ấy tựa như một nốt nhạc lạc lõng giữa khúc ai oán của vô số vong linh, vừa yếu ớt vừa thê lương, nhưng lại khiến Bạch Thiên Tôn và Hắc Ưng đồng thời nhíu mày.

Ánh mắt Bạch Thiên Tôn lạnh lẽo quét qua không gian, đáy mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Hắc Ưng cũng không khỏi trầm ngâm, sau đó cười nhạt, giọng nói tràn ngập hàn ý:

*"Tên Quỷ Thủ này... lại bỏ sót một thi thể rồi."
*
Lời vừa dứt, thân ảnh Hắc Ưng lập tức tan biến giữa hư không, chỉ để lại một đạo tàn ảnh lờ mờ.

Một luồng gió lạnh quét qua, sát khí sắc bén tràn ngập trong không khí. Trong chớp mắt, Hắc Ưng đã như một cơn gió đêm, ẩn hiện lao về phía phát ra tiếng khóc, mang theo sát ý lạnh lẽo như tử thần vung lưỡi hái.
 
Top