Chương 1: Khởi Nguyên
( Này là bản mình chỉnh sửa lại theo cốt truyện mới)
Bầu trời Linh Sơn chợt chuyển sang một màu đen kịt, âm u như vực sâu địa ngục. Từ hư không vọng xuống những âm thanh ai oán, tựa tiếng khóc than của vô số vong linh, lay động cả trời đất.
Trên đỉnh Linh Sơn, Tôn Thất Tử một cao tăng trấn thủ Linh Sơn Tự, thân người đứng sừng sững giữa cơn biến động. Tay cầm quyền trượng khảm kim, thân khoác đạo bào đỏ rực, ánh mắt uy nghiêm, chẳng chút sợ hãi. Ông ngẩng đầu nhìn lên tầng hắc vân đang cuồn cuộn kéo đến, tựa như cự long uốn mình giữa trời. Khi màn mây đen dần bao trùm khắp Linh Sơn, một tia bất an dấy lên trong lòng ông, nặng nề như đá tảng.
Từ sâu trong tâm khảm, một hình ảnh bất giác hiện lên trong tâm trí Tôn Thất Tử, hình ảnh một nam tử với dung mạo tuấn lãng nhưng hàn lãnh, thân khoác hắc bào vấy máu, bước ra từ biển máu năm nào. Ký ức về người ấy, Tôn Thất Tử suốt đời chẳng thể lãng quên. Bởi vì cái chết thê thảm của hắn, và sự diệt vong của cả tộc hắn đều mang dấu ấn của chính lão.
Hơn trăm năm trước, trời đất đảo điên, phong vân gào thét. Minh Tộc, một trong cửu đại cổ tộc viễn cổ, cứ như vậy mà bị toàn bộ Nhị giới gồm Nhân tộc và Thiên Tộc, hợp lực tru sát. Hơn trăm chiến đoàn từ Tiên giới giáng hạ, liên thủ cùng Nhân tộc, phát động một trận đại chiến diệt tộc chấn động tam giới. Máu nhuộm khắp thiên địa, xác thây chất thành núi, xác người và tiên nhân, trôi đầy tứ châu. Tứ châu tám cõi, nơi đâu cũng chìm trong tử khí ngút trời.
Một tháng sau khi Nhị giới phát động chiến sự, Minh Tộc bị xóa tên khỏi thế gian một cách tàn nhẫn.
Dẫn đầu đại quân Nhân tộc là Tam đại thế gia: Thượng Quan Thị , Tư Mã Thế Gia, Lăng Tiêu Môn, cùng Thiên Tộc từ Tiên giới, hợp lực cùng với trăm tông phái lớn nhỏ. Bọn họ như lũ lang sói đói mồi, vây hãm Minh Tộc đến đường cùng.
Ký ức năm ấy vẫn như lưỡi đao khắc sâu vào tâm khảm lão: trời đất u ám, xác người ngập đồng bằng đến núi non tứ phía, mùi tử khí kéo dài suốt nhiều tháng, che lấp cả nhật nguyệt. Từng bộ xương trắng dần mục rữa trong cơn gió lạnh, hóa thành cát bụi, vĩnh viễn chôn vùi một gia tộc.
Trong trận đồ huyết lệ năm đó đó, có kẻ vì tham vọng đoạt thế, có kẻ bị lợi dụng, cũng có người chỉ là phàm nhân vô tội, vĩnh viễn thành vong linh oan khuất tại Minh Tộc.
Tôn Thất Tử hồi tưởng mà tâm thần bất định. Nam tử ấy, người năm xưa từng đứng giữa vạn quân mà nói rằng:
"Dù Nhị giới có hợp lực, cũng chẳng thể giết sạch người của Minh Tộc ta. Từ vạn cổ, thứ mạo nhận chính đạo vĩnh viễn không thể tồn tại. Sự thật vẫn mãi là sự thật. Trăm năm sau, bổn tôn sẽ dùng huyết thây nhân gian luyện hoá Ma Đan, lấy tiên cốt Thiên Tộc luyện thành Ma Châu! Ngày bản tôn đăng Đế, cũng là ngày huyết tẩy cửu thiên, nhuộm đỏ Tam giới một lần nữa!"
Quả nhiên, dù đại quân Nhị giới đã tận lực tru diệt, vẫn không thể tận diệt toàn tộc Minh Tộc. Kẻ may mắn sống sót, không ai khác chính là Cổ Thiên Minh, người được xem như là trưởng tử của Minh Tộc.
Dù không chết, song hắn bị phong ấn tại U Hằng Vực, nơi giao nhau giữa Thiên Tộc và Nhân Tộc, thân thể tan vỡ, linh hồn trọng thương, nhưng thiên mệnh chưa dứt, vẫn giữ được một tia sinh cơ.
Trong u vực vạn trượng, xiềng xích hắc ám như u linh giam cầm lấy hắn, ép hắn tồn tại giữa ranh giới sinh tử. Thân thể hắn chẳng khác gì bùn nhão, xương cốt vụn nát. Chỉ có một tia sinh khí le lói kéo hắn thoát khỏi hư vô.
Ký ức bi thảm từng nhát từng nhát găm vào tâm hồn hắn, không phải máu tộc nhân Minh Tộc đổ xuống, cũng không phải vì kết cục diệt tộc, mà là hình ảnh phụ thân hắn quỳ xuống cầu hòa trước Nhị giới, không tiếc hy sinh bản thân hắn, để đổi lấy một tia cơ hội sinh tồn cho gia đình lão.
Trong mắt hắn, phụ thân hắn chỉ là một kẻ yếu hèn nhu nhược, đẩy cả tộc vào đường cùng trong sự vô năng.
Chính sự yếu đuối ấy đã khiến lòng hắn chết lặng. Từ đó về sau, hắn chẳng còn cảm xúc, chẳng còn niềm tin, chỉ còn nỗi uất hận cháy rực cả thiên địa.
Đối với hắn, Tam giới này là nơi ô uế, sinh linh chẳng qua là sâu kiến thấp hèn bám biếu vào thứ gọi là Tiên nhân, Thần thánh nhằm trốn tránh nhân quả của bản thân, cầu mong thoát khỏi tội lỗi bản thân gây ra. Chẳng qua chỉ là một sự kính trọng, tôn thờ mang đầy sự lợi dụng nhau.
Chỉ có máu thù nhân, chỉ có biển lửa oán hận, mới có thể khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn hắn.
Chỉ khi Tam giới phủ đỏ huyết lệ, khi thù nhân quỳ gối dưới chân hắn, khi thiên địa vô sắc, hắn mới có thể lấp đầy nỗi hận ngàn đời khắc cốt.
Tại vực sâu U Hằng, một tiếng nổ trầm đục vang lên, tựa như tiếng sấm đầu đông đánh vỡ màn đêm tĩnh mịch. Xiềng xích đen kịt trên thân Cổ Thiên Minh khẽ rung động, rồi từng khúc một nứt ra, phát ra tiếng kêu rin rít như vạn quỷ gào khóc. Trong khoảnh khắc ấy, một luồng ma khí nồng đậm từ sâu trong cơ thể hắn bộc phát, cuộn trào như sóng dữ, quét qua toàn bộ không gian phong ấn.
Hai mắt hắn chậm rãi mở ra, hồng quang lập lòe, huyết mâu như thiêu đốt trời đất. Cùng lúc đó, trên Linh Sơn, Tôn Thất Tử đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, như có một bàn tay vô hình đang siết lấy hồn phách ông. Ông ngẩng đầu nhìn lên hư không, nơi từng luồng linh khí đang bắt đầu đảo loạn, tụ về hướng Tây Bắc, phía U Hằng Vực.