Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Cuộc Sống Mới Của Hương Lê - trucxinh0505

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Cuộc Sống Mới Của Hương Lê - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,888
Điểm cảm xúc
5,618
Điểm
113
Chương 11.8: Ngoại truyện (8)
cha1808133-09b32.jpg
Màn đêm nhuộm đất trời thành một màu đen xám, nền trời tĩnh mịch, nhờ mảnh trăng non xua bớt u tối mênh mông.

Khắp thôn xóm nhà nhà sáng ánh đèn, tiếng nói cười huyên náo từ những ngôi nhà ấy sao mà ấp áp quá.

Ngoài đường vắng tanh, hầu hết mọi người đều trở về tổ ấm của mình, lâu lâu mới bắt gặp vài bóng dáng vội vã ra ngoài có việc gấp hay thất thểu về nhà trễ do lỡ bước.

Quang Minh và hai con lúc này ở ngoài đường cũng là trường hợp bất đắc dĩ, cả ba lặng lẽ bước đi, không gian vắng lặng có thể nghe rõ tiếng hít thở của mỗi người cùng tiếng dép loẹt xoẹt, tiếng rít của côn trùng…

Minh Thư, Minh Tuấn đi trước dẫn đường, nhìn bóng lưng thẳng tắp hai con, ánh mắt Quang Minh ảm đạm rầu rĩ, khoản cách giữa anh và bọn trẻ tựa hố sâu không rõ đáy, lần này nếu hai con tiếp tục hiểu lầm, anh không biết bao lâu mới có lại niềm tin của chúng. Chúng cần thời gian tiếp nhận anh, cũng như anh cần thời gian tìm hiểu chúng. Anh hy vọng bằng sự kiên trì cùng sự chân thành tận đáy lòng, hai con thông cảm chấp nhận mình.

Suốt doạn đường về nhà, tâm trạng hai chị em phức tạp nhiều mâu thuẫn, nghe cô dì chú bác chúc mừng, hai em nên vui nhưng tận đáy lòng lại bài xích điều đó, tại sao có sự bài xích này hai em không rõ nữa. Không có ai để hai em trút bầu tâm sự, nếu có mẹ còn ở bên thì hay biết mấy…

Nhớ đến mẹ, cảm giác lồng ngực bản thân lại ẩn ẩn đau, có lẽ hai chị em sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nên suy nghĩ cũng như cảm giác tương thông với nhau.

Nhớ trước kia… Khi ấy, người ta nhìn hai em bằng ánh mắt thương hại, tội nghiệp vì gia đình đơn côi không có người đàn ông dựa vào. Hai em không thích họ nhìn mình như vậy chút nào, không có ba thì sao? Bạn bè cùng trang lứa có ba có mẹ chúng còn kém xa hai em nữa là.

Một lần bắt gặp mẹ khóc thầm lúc ngủ, chị và em cảm nhận dường như mẹ đang khó chịu…Không biết có phải mẹ bị ốm không? Khi hai em bị ốm, trong người khó chịu cũng sẽ khóc thế này, lúc đó mẹ hỏi han ‘Con khó chịu chỗ nào?’ Nếu đau bụng mẹ bôi dầu xoa xoa bụng là hết đau, có khi mẹ cho uống một liều thuốc mới khỏi bệnh. Nếu nóng sốt, mẹ chườm khăn lạnh, uống một hai liều thuốc nữa là tốt liền…

Chị lo lắng ngồi dậy em cũng bật dậy theo, em hỏi mẹ ‘Mẹ đau bụng sao? Để con lấy dầu xoa xoa bụng cho mẹ nha!’ dường như mẹ xấu hổ khi thấy hai em bắt gặp mẹ yếu đuối phải nhờ hai chị em trông nom, ôm hai em vào lòng, mẹ kìm chặt nước mắt trấn an ‘Mẹ không sao! Hai đứa ngủ đi! Xin lỗi… khiến hai con thức giấc!’ Hai em khó hiểu ‘Tại sao mẹ xin lỗi chứ? Mẹ có khó chịu chỗ nào thì cứ nói để hai em giúp. Mẹ không tin tưởng hai em thì phải?’

Mẹ cam đoan không sao còn cố nặn nụ cười nữa, trông mẹ cười còn xấu hơn khi khóc bảo sao hai em tin tưởng được đây! Mẹ không muốn nói hai em không hỏi, im lặng cùng thức với mẹ. Đợi mẹ hết khó chịu cùng nằm xuống giường ngủ, hai chị em không biết mình chìm vào mộng tự lúc nào, khi thức giấc đã thấy mẹ luôn tay chuẩn bị hàng quẩy bán buổi sáng.

Thấy hai em thức dậy, mẹ ân cần dịu dàng như bao ngày, không có chút đau buồn hay khó chịu, tối qua tựa giấc chiêm bao của riêng hai chị em thôi.

Rồi vài lần bắt gặp mẹ trộm khóc thầm lần nữa, những lần này mẹ trốn vào góc khuất trông rất đau lòng, dường như mẹ sợ hai em trông thấy thì phải. Một lần hai em không cẩn thận để mẹ bắt gặp, mẹ liền giải thích qua loa ‘bụi bay vào mắt ấy con ạ!’

Hai em đã biết nguyên nhân mẹ đau lòng từ đâu ‘mẹ nhớ ba đó!’ Hai em có ba nhưng ông ta đang ở đâu thì hai em không biết nữa. Mẹ đau lòng nhớ ông ta, hai em hy vọng ông ta mau mau về để mẹ không phải đau lòng thế này.

Hy vọng nhỏ này bị thời gian mài mòn, hai em không còn kiên nhẫn chờ đợi hay hy vọng về con người ấy, nhắc đến ông ta chỉ còn sự kháng cự mà thôi.

Hai em muốn nói với mẹ rằng: ‘Mẹ! Người không cần thương nhớ ông ta làm gì, có hai chị em chúng con là đủ rồi!’ Nhưng đó là suy nghĩ của hai em, sợ nói ra mẹ đau lòng hơn thôi, hy vọng một ngày nào đó mẹ chóng quên ông ta, hai em mãi ở bên mẹ, bảo vệ mẹ…

Hôm nay ông ta… người mẹ mong nhớ cho đến khi chết đã trở về, mẹ không còn nữa, đối với hai em ông ta còn thua những người xóm giềng ở đây. Mấy năm qua, cả nhà sống cùng thành phố, cùng lướt qua bao ngả đường nhưng con đường của mẹ và hai em với ông ta là hai đường thẳng song song không đầu không cuối.

Ông ta sống trong nhà rộng, nơi lui tới dành cho giới thượng lưu, mà mẹ và hai em cư ngụ trong ngôi nhà trọ tồi tàn thấp kém, thuộc xóm lao động nghèo…

Về tới nhà rồi! Nhìn ngôi nhà trước mặt hai em cảm giác thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà về đến nhà rồi. Hai em tạm hiểu rối rắm trong lòng mình lúc nãy nhưng chưa biết đối diện thế nào với người ấy tự nhiên nhất, thôi thì xem tình hình thế nào, người thì cũng đã theo hai em về đến nhà rồi còn đâu. Thầm thở nhẹ một hơi, Minh Tuấn tiến lên mở cửa cổng. Bình thường nếu ở bên ngoài về khuya, Minh Thư đợi em trai đóng cổng cùng vào nhà. Hôm nay có Quang Minh đợi em trai, Minh Thư vào nhà trước.

Lúc chiều qua nhà chú Chín, không nghĩ về trễ Minh Thư không cầm đèn pin theo, may hôm nay có ánh trăng, dù ánh sáng không rõ cũng đủ em lần đường tìm chỗ đặt cây đèn, thắp cây đèn thứ nhất, thắp tiếp cây đèn thứ hai, để lại một cây ở phòng khách, cây kia em cầm ra sau nhà.

Minh Tuấn cùng Quang Minh vào nhà không thấy chị trên này, một mình đối diện với Quang Minh có chút lúng túng. Em lắp bắp mở miệng.

– Chu ú… à… ba a… ngồi đây đợi một chút… con ra sau nhà xem chị Mi làm gì phía sau…

Quang Minh vừa gật đầu, Minh Tuấn liền chạy ra nhà sau, không đợi Quang Minh hỏi con có cần cầm theo đèn không?

Cụp mắt che dấu mất mát nơi đáy mắt, anh an ủi bản thân ‘Không gấp, còn nhiểu thời gian mà.’

Nữa giờ trôi qua, tâm trạng anh bình tĩnh hơn, bọn trẻ vẫn ở đằng sau chưa chịu lên anh không biết chúng đang làm gì? Có phải trốn anh không? Anh không thể ra sau tìm gặp chúng, cần để chúng tự nhiên tiếp nhận anh mới là kết quả tốt nhất.

Thở dài, đưa tay day day trán bớt căng thẳng, cả ngày hôn nay tâm trạng anh quá khẩn trương rồi. Anh cần làm gì đó phân tán suy nghĩ của mình mới được.

Đưa mắt lướt một lượt phòng khách, tim anh chợt nhói đau.

Thời gian qua đứng xa nhìn hai con, trông tinh thần chúng hăng hái anh nghĩ cuộc sống chúng không đến nỗi túng thiếu, thiết nghĩ lần gặp trước cho chúng ít tiền, số tiền ấy đủ chúng sống thoải mái một thời gian, đến lúc này anh vẫn chưa hiểu chúng thì sao chúng chấp nhận anh?

Chúng đã có những suy nghĩ rất già dặn, biết cách lo liệu cuộc sống lâu dài khi mà không có anh. Chúng dường như không đụng vào số tiền ấy, nhìn những vật dụng trong phòng khách này là rõ, đều là vật dụng cũ được gia cố lại, có lẽ của chủ cũ hoặc của những xóm giềng xung quanh cho.

Tầm nhìn dừng lại hũ sành đặt trên bàn kê sát vách, đồng tử anh co rúm tối lại, muốn nói lời gì đó đều bị ứ nghẹn ở cổ ‘Cái… cái…’

Cảm giác trái tim như bị ai đó bóp chặt, anh khó thở quá!

Mấy tháng qua anh không dám nhắc đến cô, không phải lương tâm bị chó gặm mất rồi mà là anh sợ! Sợ cô không tha thứ cho mình nên không dám đối diện dù cô không còn trên đời nữa.

Anh cố gắng tìm kiếm con, như vậy khi đối diện với cô còn chút tư cách nói lời xin lỗi.

Anh xin lỗi cô… xin lỗi…



Bên tai anh có tiếng rấm rức khóc của ai đó ‘Ai đang khóc sao?’

Anh nhận ra hai bé con khốn khổ của mình dựa vào nhau khóc thút thít. Hai con đang khóc… trông chúng cố nén nước mắt mà đau lòng.

Bất chấp suy nghĩ thiệt hơn, đến bên con anh dang rộng cánh tay ôm lấy chúng, hy vọng chúng yên tâm dựa vào anh, để anh che chở.

Anh không dỗ dành được chúng, ngược lại cùng chúng khóc hu hu một trận. Bọn trẻ khóc mệt ngủ vùi trong lòng mình, hai con đã ngủ say mà tinh thần không thả lỏng, nhìn chúng một chút anh đã suy nghĩ kỹ, mai anh sẽ nói chuyện với chúng.

Bế bọn trẻ vào buồng, xếp tư thế chúng thoải mái, thả mùng khỏi muỗi đốt anh trở lại phòng khách một mình ngồi trầm tư.

Thắp nén hương đầu tiên cho vợ, chân thật đối diện cô sau nhiều năm, ký ức xưa tưởng chừng mờ nhạt bởi tháng năm như thủy triều ùa về cắn nuốt lương tâm anh…

Quang Minh tỉnh mộng, tự hỏi ‘Sáng rồi ư?’

Nghĩ mình sẽ thức cả đêm vậy mà ngủ lúc nào cũng không hay, liếc nhìn hũ tro trên bàn anh mắt anh kiên định ‘Em yên tâm nhé, hai con đã có anh rồi!’

Đứng dậy, đi vào buồng hai con, thấy chúng đang ngủ ngon, khóe miệng nhẹ cong, anh nhẹ nhàng đi ra, sợ hai con giật mình thức giấc.

Để chúng ngủ thêm chút nữa, thời gian qua chúng quá vất vả rồi, bây giờ anh nhanh chóng làm bữa sáng, chút chúng dậy liền có ăn.

Tìm thấy trong khạp gạo chừng nữa ký gạo, trong trạng có bốn quả trứng gà và một túi mì ký.

Bên cạnh khạp gạo là thùng xốp ướp lạnh, trong thùng có hai bị thịt heo nhỏ, một bị cá và một túi đựng cà chua cùng rau nêm.

Nhà bếp và sàn chén dựng tách riêng nhà chính, xung quanh cất đặt gọn gàng, sạch sẽ. Bọn được cô dạy tính tự lập rất tốt, biết điều này anh không biết nên vui hay đau lòng đây?

Lâu rồi anh không tự làm những việc sơ chế thức ăn, tuy có chút luống cuống nhưng cuối cùng cũng xong, tưởng tượng ánh mắt hạnh phúc của hai con anh mỉm cười tủm tỉm một mình.

Anh tính nấu giả món mì Ý, nguyên liệu không đúng cũng không sao, quan trọng thức ăn mới lạ, ngon miệng.

Thịt băm ướp gia vị, cà chua băm nhỏ, mì trụng qua nước sôi vớt ra để ráo rồi lăn áp chảo với trứng, như vậy mì không bị dính, dai hơn, khô hơn. thịt, cà chua làm sốt Spaghetti xíu trộn mì ăn.

Chẳng mấy chốc đồ ăn nấu xong, hương thơm lan tận phòng ngủ nhà chính.

Hai chị em lâu rồi mới được phen ngủ nướng, bởi mùi thơm thức ăn đánh thức con sâu bụng réo ầm ầm. Cả hai hít hít mũi trong cơn ngái ngủ ‘Mùi gì thơm quá đi!’

Minh Thư dần tỉnh táo, thấy mặt trời sắp dâng tận ngọn trúc, em thầm hô ‘Ôi! Bữa sáng… mình sao giờ này mới dậy chứ!’

Cào cào đầu tóc bù xù của mình, em vội xỏ dép hớt hả chạy ra thì va phải Minh Tuấn từ buồng bên cạnh cùng đi ra.

Đụng đau, cả hai hô lên.

– Ui ya!

Lúc này hai chị em tỉnh táo hơn, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau hỏi.

– Chị dậy trễ!

– Em dậy trễ!

Nghe tiếng bọn trẻ, Quang Minh đi vào thấy hai con đối mắt nhìn nhau thật sinh động, tim anh dường như ấm áp một chút, cười dịu dàng anh nói.

– Hai đứa dậy rồi! Nhanh rửa mặt lại ăn sáng cùng ba.

Tiếng người lạ đột ngột vang, hai em giật nảy nhìn anh. Mơ hồ nhớ chuyện tối qua, hai em không rõ mình ngủ lúc nào, khi nào lên giường ngủ… chỉ là lúc này… người ấy… ông ta nói đã làm bữa sáng rồi, thật ngại quá!

Bọn trẻ còn ngơ ngẩn nhìn mình, anh hối thúc.

– Hai con đi nhanh, món này ăn nguội sẽ không ngon.

Hai chị em bị động nhận lệnh, vội chạy ra sàn chén rửa mặt, súc miệng.

Trước mặt hai chị em là món mì xào đặc biệt tỏa mùi thơm nức mũi, chính mùi này đã đánh thức hai chị em dậy.

Lần đầu tiên ăn mì bằng dĩa, sợi mì vàng tươi, trên mặt rưới một lớp sốt Spaghetti màu đỏ và màu xanh của rau mùi trông thật bắt mắt.

Ánh mắt bọn trẻ bị thức ăn đánh động, tâm trạng Quang Minh vui vẻ.

– Món này ba làm chưa đúng, lần sau sử dụng đúng nguyện liệu nấu sẽ ngon hơn.
Ánh mắt hai chị em lấp lánh.

– Thật ạ?

– Ừ! Hai con thích, ngày ngày ba nấu cho hai đứa, ăn ngán mới thôi.

Hai chị em vui vẻ có chút do dự, phát hiện điều đó Quang Minh nói.

– Cho ba cơ hội bù đắp thiếu xót mấy năm qua… được không hai con?

Bằng sự chân thành cùng bữa sáng hôm nay của anh, tâm tư hai chị em thả lỏng không ít. Ba biết lỗi rồi. Mẹ mất rồi… không thể quay về nữa, nghĩ đến đó hai chị em nhìn nhau, gật đầu với anh.

Bọn trẻ thả lỏng tâm tình chấp nhận mình, Quang Minh vui mừng rơi nước mắt. Gạt những giọt nước mắt phiền nhiễu, anh nói với chúng.

– Cám ơn hai con nhiều lắm! Chúng ta ăn thôi… mì sắp nguội hết rồi!

– Dạ ba!

Đêm qua chưa nói chuyện được với hai con, ăn xong bữa sáng, anh cùng hai con có cuộc trò chuyện thân mật đầu tiên.

– Hai con biết ba sống ở Sài Gòn?

Hai chị em gật đầu, anh nói tiếp.

– Ở Sài Gòn, ba có một căn hộ nội thành, ba làm việc tại một nhà hàng Tây, giữ chức trưởng bộ phận bếp. Ba còn góp một ít cổ phần cho nhà hàng này, hàng tháng ngoài tiền lương ba còn được chia lợi nhuận từ cổ phần đó…

Nghe ba nói một hơi, hai chị tạm hiểu: Ba làm cho nhà hàng, nơi chỉ có khách sang trọng mới dám vào, tiền lương, cổ phần gì đó không biết là bao nhiêu nhưng ba có nhà hẳn hoi, không như mẹ và hai em ở trọ…

– Hiện ba nghỉ phép còn hơn một tháng, ba muốn hỏi hai đứa một chút. Hai con về thành phố với ba được chứ?

Hai chị em nhìn nhau ‘Làm sao đây? Nhà này hai chị em mới mua… nhà ở thành phố có ai khác ở nữa không?’

Hai con nhìn nhau khó xử, Quang Minh hỏi chúng.

– Hai đứa có khó khăn gì sao?

Minh Thư nhỏ giọng trình bày lý do hai chị em do dự.

– Dạ, nhà này…

Biết hai con nghĩ gì, anh nói.

– Hai đứa muốn giữ lại chỗ này?

Hai chị em gật đầu, biết mình đoán đúng, anh nói.

– Chỗ này vẫn của riêng hai con… chỉ là ba muốn đón hai đứa về thành phố dễ bề chiếu cố, nơi này sẽ thuê ai đó trông coi, nghỉ hè hai đứa muốn về đây chơi cũng có chổ nghỉ ngơi thoải mái, ba tính vậy… hai con thấy thế nào?

Anh nói hợp lý, hai chị em gật đầu. Quang Minh hỏi.

– Hai con đi học rồi chứ?

Nhìn Quang Minh, hai chị em cụp mắt nhìn đầu gối lý nhí trả lời.

– Trước mẹ có cho tụi con đi học, đang học lớp bốn thì…

Không khí quanh ba con lúc này trầm hẳn. Quang Minh hít hít mũi nói.

– Ba biết rồi, ba liên hệ trường sẽ nói với hai con.

Suốt buổi trò chuyện Minh Tuấn đóng vai người tham dự, không góp ý kiến, lúc này em dè dặt lên tiếng.

– Nhà ba có ai nữa không?

Câu hỏi bất ngờ của con trai, Quang Minh giật mình. Bọn trẻ quá nhạy cảm, anh cần chú ý, lỡ bọn trẻ hiểu lầm không tốt. Anh xác nhận cùng hai con.

– Hai đứa yên tâm, chỉ mình ba thôi, ba chuẩn bị phòng của hai chị em rồi, về là ở được.

– Dạ.

– Ba tính đãi bà con ở đây bữa cơm thân mật vào cuối tuần này, cám ơn mấy tháng qua chiếu cố hai con và cũng là tiệc chia tay họ.

– Dạ.

– Hai đứa biết mộ ông bà nội, bà ngoại chứ?

Hai chị em lắc đầu. Quang Minh không hỏi chuyện sao hai con không biết, anh hiểu tình cảnh vợ lúc ấy không đào sâu nữa. Anh nói.

– Chiều nay cùng ba thăm mộ ông bà nhé!

Hai chị em nhu thuận đồng ý, Quang Minh hỏi tiếp.

– Các con biết anh Tí đúng không?

– Dạ đúng.

– Ừ, trước nhà chúng ta sát vách nhà ba mẹ anh Tí, khi hai con sinh ra cũng được ba mẹ anh Tí chiếu cố nhiều. Chiều nay ra mộ thăm ông, chúng ta ghé nhà ba mẹ anh Tí luôn, họ rất mong gặp mặt hai con một lần.

– Dạ ba.

Bóng chiều ngả dài, dưới ánh vàng nhạt nhòa bóng Quang Minh cùng hai con thấp thoáng bận rộn tảo mộ ông bà.

Nơi này Quang Minh mới dọn gần đây không phải dọn dẹp nhiều, chỉ thu dọn chút rác bẩn đem đốt thôi.

Quang Minh giới thiệu hai chị em với ông bà.

Hai em xin lỗi ông bà đến bây giờ mới đến thăm nom. Khi xưa, mỗi năm vào ngày giỗ ông bà, mẹ làm mâm cơm nhỏ cùng thắp nén nhan nhắc nhở hai em mà thôi, ngày tết người ta nghỉ ngơi còn mẹ và hai em tất bật buôn bán, ngày này buôn bán được nhất, tiền ấy mẹ dành góp học phí cho hai em. Ba nói mỗi năm mùng hai đều về đây tảo mộ ông bà, nếu mẹ cũng về biết đâu…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,888
Điểm cảm xúc
5,618
Điểm
113
Chương 11.9: Ngoại truyện (9)
33nho-que-phunutodayvn-0013-phunutoday.jpg
Rời nghĩa trang, lúc này ánh chiều không chói chang khó chịu nữa, thay vào đó không khí dịu hẳn xuống, chút phiếm hồng cuối chân trời phía tây rất nhanh bị hòa tan, cả nền trời chỉ còn một màu xám trắng tĩnh lặng nhạt nhòa.

Thỉnh thoảng tiếng chim trời quang quoác bên tai, nhìn lên bắt gặp vài cánh chim lạc tội nghiệp đang cố sức sải cánh về tổ ấm.

Từ đầu giờ chiều đến giờ ông trời vẫn luôn đứng gió, một chút gió nhẹ cũng chẳng thấy đâu, khi ánh dương vụt tắt thì gió từ đâu kéo về dạt dào, cây cối xung quanh lắc lư không ngừng.

Gió lướt qua tấm ướt đẫm mồ hôi khiến hai chị em Minh Thư rùng mình giật nảy, nhờ vậy tinh thần uể oải được vực dậy chút ít. Mười phút sau, cảm giác dính dính sau lưng không còn, mồ hôi nhễ nhai được gió thổi hong khô, gương mặt đỏ au vì nắng nóng dần được giải nhiệt và bước chân mọi người thong dong hơn.

Khúc mắc được gỡ bỏ rồi, suốt dọc đường về Quang Minh cùng hai con trò chuyện vui vẻ, tuy chưa được thân mật nhưng sự ngượn ngùng trước đó đã bị đập tan, nơi đáy mọi người đầy ý cười hiện hữu.

Nhìn ngôi nhà xây dựng kiểu cách bằng lá trông bắt mắt trước mặt, ánh mắt Quang Minh chợt ngưng trọng, suy nghĩ dường như phiêu phiêu về một nơi xa xăm, chợt nghe bọn trẻ gọi mình anh mới biết mình đang thất thần. Vì không biết hai con hỏi gì, anh xấu hổ hỏi lại.

- Ừm, hai con nói gì?

Thấy ba thất thần tuy có chút không vui nhưng Minh Thư vẫn vui lòng lập lại câu hỏi lúc nãy.

- Gần tới nhà ba mẹ anh Tí chưa hả ba?

Xốc lại tinh thần, anh cong khóe miệng thâm tình trả lời.

- À, sắp tới rồi!

Chỉ ngôi nhà kiểu cách trước mặt, anh nói.

- Hai đứa thấy ngôi nhà kia chứ?

Hai chị em gật đầu, anh lại nói tiếp.

- Đó là nhà cũ của chúng ta… và ngôi nhà bên trái là của ba mẹ anh Tí đấy!

Hai chị em ngắm kỹ ngôi nhà kiểu cách lợp bằng lá, kiến trúc khác hẳn những ngôi nhà xung quanh trong sự trầm trồ khinh ngạc, một lúc sau Minh Tuấn hỏi.

- Ngôi nhà đó thật đẹp!

Minh Thư tán thành lời khen em trai, gật đầu phụ họa.

- Đúng vậy!

Hai chị em khen ngợi ngôi nhà ấy đích thật không ngoa, tất cả vật liệu bao quanh đều bằng lá, cấu trúc cầu kỳ trông đơn giản, bình dị mà gần gũi. Nơi ấy trước đây là nhà cũ vợ bán đi, nhưng kiểu cách ngôi nhà ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi, mái tranh vách đất thay bằng mái lá vách lá. Tường rào bằng tre nứa thay bằng đá chẻ và tường vôi, cổng gỗ đơn sơ thay bằng cửa sắt kiên cố.

Trông bọn trẻ yêu thích ngôi nhà Quang Minh vội giải thích tránh hai con hiểu lầm.

- À… ừm… thực ra nhà cũ… giống nhà bác hai bên cạnh thôi, sau khi bán cho chú Tư Bắc cuối thôn, rồi chú ấy tiếp tục bán cho vị khách vãn lai. Vị khách này kinh doanh lá lợp, mua mảnh đất này xong liền dỡ bỏ nhà cũ xây mới hoàn toàn...

Nghe ba giải thích hai chị em à một tiếng tỏ ý hiểu, chút mất mát nơi đáy mắt rơi vào tầm mắt anh. Nhíu nhíu chân mày suy nghĩ, nhìn hai con đi phía trước ánh mắt chợt lóe, anh âm thầm đưa một quyết định xong, bước chân liền sải nhanh đuổi theo bọn trẻ.

--- ------ -------

Biết hôm nay Quang Minh dẫn hai chị em Minh Tuấn đến nhà ba mẹ dùng cơm tối, đầu giờ chiều Tí dẫn vợ con về nội.

Chiều nay chú hai cũng ở nhà, Tí ôm con trai ra trước nhà trò chuyện cùng ba vừa trông bé, vợ anh phụ mẹ nấu cơm đãi khách.

Ba giờ chiều đến cử con trai ăn dặm, vợ đưa Tí bát bột để đút cho con, cô quay lại trông nồi cháo gà đang nấu dở.

Thổi nhẹ thìa bột nguội, Tí đút cho con trai ăn, chú hai ngồi bên cạnh không ngừng chọc cười với bé. Rất nhanh chén bột chui hết vào bụng con trai, Tí đút hai thìa nước con trai uống nữa rồi mới lấy khăn sạch lau miệng cho con.

Con trai ăn no, anh thả bé xuống đi dạo tự chơi nhưng bé không chịu mà bắt ba phải cùng chơi với mình.

Nhìn cháu nội cười toe toét vui vẻ trong sân, chú hai cười nheo mắt cười, ngồi buồn nhạt miệng chú kéo điếu cày hút một điếu, dời ánh mắt vào hộp gỗ, chậm rãi cầm túi nilon đựng thuốc rê lấy một ít bỏ vào đầu đốt thuốc, quấn túi nilon gọn gàng bỏ lại chổ cũ, đánh que diêm lóe cháy châm đầu đốt thuốc, chú kéo vài hơi dài đầy thỏa mãn.

Thả hết khói trắng trong khoang miệng mình, đẩy điếu cày sang một bên, nhướn nhìn lên nền trời xám xịt trước mặt chú nói với Tí.

- Con ra đầu cổng xem chú Tư sắp tới chưa… cũng trễ rồi ấy nhỉ?

Biết ba sốt ruột, Tí dạ một tiếng rồi bế con trai cười nói.

- Đi nào con trai, chúng ta đi đón chú Tư nào!

Bé con nghe nói được đi chơi vui vẻ hẳn lên, miệng không ngừng ê a.

- Đi chơi! Đi chơi!

Đến đầu ngõ, Tí ngó nghiên phải trái hai lượt mới thấy bóng chú Tư cùng hai chị em Minh Tuấn. Anh vội quay ngược trở lại thông báo cho ba mình.

- Chú Tư sắp tới rồi ba ơi!

Nghe con trai gọi vọng ngoài cổng, chú hai lẩm bẩm.

- Tới rồi sao?

Đặt ly trà trên tay xuống, chú gọi ra sau nhà.

- Mẹ thằng Tí ơi, chú Tư sắp tới rồi kìa!

Thím hai đáp lại đã biết, chú hai đứng dậy đi nhanh ra đầu ngỏ cùng con trai đón khách.

Tới nơi, Quang Minh thấy chú hai cùng Tí đón đầu ngõ không khỏi xúc động đỏ mắt. Áp chế cảm giác vui mừng thái quá, chớp chớp mắt anh giới thiệu.

- Đây là Minh Tuấn… Minh Thư… và đây là chú hai, anh Tí…

Hai chị em lễ phép chào chú hai, Tí thì cả hai đều đã biết nên cuộc gặp gỡ bớt trịnh trọng có phần gần gũi, thân mật hơn.

Chú hai bảo mọi người nhanh vào nhà, thím hai đang đợi.

Về đến cổng thấy thím hai, vợ Tí và con gái út chú hai đứng trong sân chờ rồi.

Phải nói người xúc động nhất là thím hai, lúc hai em sinh ra cho đến bốn tuổi đều được thím quan tâm, chăm sóc. Khi Hương Lê chuyển đi, mất một thời gian thím mới đỡ nhớ nhung bọn trẻ, nghĩ Hương Lê đoàn tụ cùng chồng là chuyện vui, dần dà thím mới nguôi ngoai nhung nhớ.

Mấy tháng qua nghe chuyện kể về bọn trẻ, càng khiến tâm thím đau lòng.

- Mi và Bin đây à? Thật tốt…

Thím hai đau lòng vì bọn trẻ, cảm xúc nghẹn trong lòng Quang Minh cũng được bộc phát nước mắt ngắn dài, đặt tay lên vai hai con anh nói.

- Chào… thím hai đi con...

Hai chị em lễ phép chào thím hai, lúc này tâm trạng thím hai thật không tốt, òa khóc như đê vỡ, ôm chặt hai chị em Minh Thư vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm ‘Thật tốt! Thật tốt’.

Nhìn cảnh đoàn tụ không ai kìm được nước mắt, chỉ có bé con không hiểu gì cả, thấy bà nội khóc hu hu, nhìn quanh bao trùm một cỗ thê lương, sợ hãi dâng lên bé òa lên khóc to.

Nhờ tiếng khóc lảnh lót của bé, tâm trạng mọi người khá hơn, quyệt nước mắt mình thím hai nói.

- Hôm này ngày vui… phải cười mới đúng…

Mọi người nói đúng vậy, không khí sầu buồn tươi tỉnh trở lại, bé con nằm trong lòng mẹ còn chút hức hức vì bị cả nhà dọa sợ.

Thím hai giục mọi người vào nhà.

- Quên mất, mọi người vào nhà uống nước nói chuyện chứ nhỉ?
Chú hai thêm lời.

- Ừ, vào nhà, vào nhà thôi!

Đưa con trai cho chồng, vợ Tí cùng bé Na xuống nhà sau dọn cơm tối.

Thím hai đi vào rót trà, chú hai cùng mọi người nối tiếp đi vào.

Bởi lúc này đã tới giờ cơm, vợ Tí báo thím hai cơm nước sẵn sàng, thím hai gọi mọi người qua bàn ăn.

Tối đó, ánh đèn nhà chú hai gần như tỏa sáng suốt cả đêm cho đến sáng…

--- ------ -------

Mười năm sau.

Nhà riêng Quang Minh tại Sài Gòn.

Tiếng nói em trai trầm trầm có chút gắt vang lên.

- Em đi trước đây!

Tiếng em gái lanh lảnh trên nhà vọng xuống.

- Từ từ nào, còn ba mươi phút nữa mà…

Em gái chưa kịp nói xong bị tiếng em trai cắt đứt.

- Chị không tính trường hợp kẹt xe hả?



Đẩy chiếc kính lão trên mũi, Quang Minh nhìn lướt qua con trai một cái rồi tiếp tục đọc tờ báo trong tay. Cảnh tượng này lập đi lập lại quen rồi, sự giằng co của hai con chẳng ảnh hưởng chút nào đối với anh.

Minh Tuấn năm nay hai mươi, dáng người cao hơn Quang Minh một chút, gương mặt cương nghị, tuấn lãng, cặp mày kiếm nhíu chặt bực tức vì nhẫn nại không còn.

- Trễ quá rồi, chị mà không xuống em đi trước đó!

Lúc này một bóng dáng mảnh khảnh đáng yêu xuất hiện đầu cầu thang, Minh Thư mặc chiếc áo kiểu màu trắng, váy xòe màu xanh đen dài đến giữa ống khuyển, vai trái đeo túi xách đen. Tay phải cầm áo khoát giống màu chiếc váy, tay trái vịn cầu thang đi xuống, cặp môi nhỏ xinh càm ràm.

- Tới rồi! Tới rồi đây!

Không buồn nhìn chị, Minh Tuấn hừ một tiếng rồi chào ba đi học.

- Con đi học ạ.

Minh Thư chạy lại hôn chụt lên má ba.

- Con đi học đây ba.

Quang Minh ừ, nhìn bóng hai con nhướn mày nhắc nhở.

- Nhớ trưa về ăn cơm biết chưa?

Hai chị em không quay lại, chỉ có tiếng trả lời vang vọng.

- Dạ ba!

Nhắc hai con về ăn cơm trưa là có lý do, bình thường bọn trẻ ở lại trường ăn uống nghỉ ngơi luôn vì còn có tiết buổi chiều, ngày nào không có tiết chúng đến thư viện tự học. Hơn nữa Quang Minh bận rộn cả ở nhà hàng, chỉ có buổi tối mọi người mới có mặt đông đủ cùng ăn cơm.

Hôm nay là ngày đặc biệt, tại sao? Vì hôm nay là ngày giỗ vợ anh, mười năm qua không năm nào anh quên cả. Thời gian trước, mỗi khi đến ngày này anh đều đau khổ tự trách, bây giờ cảm giác không khó chịu như trước, có lẽ vì anh biết mình cần làm gì để chuộc lỗi, trong lòng thanh thản hơn.

Hôm nay có thêm chú hai và Tí ghé, lâu rồi không gặp họ anh có chút mong đợi.

Bỏ tờ báo vào giá đựng, anh đứng dậy lấy ví tiền bỏ túi quần, dắt chiếc cup đi chợ.

Một mình anh lay hoay chọn thức ăn trong chợ, về nhà tiếp tục một mình sơ chế nấu nướng.

Đồng hồ tí tắc trôi qua.

Món thứ hai hoàn tất được đặt lên bàn, định vòng lại bếp thì chuông cửa vang ‘kính coong’, nghĩ chắc chú hai và Tí tới rồi anh vui vẻ đi mở cửa.

Đúng như anh đoán, chú hai và Tí đã đến.

Nhìn hai tay của hai ba con chú hai xách túi lớn túi nhỏ, anh nhíu mày hỏi.

- Chú và Tí xách gì mà nhiều thế này?

Chú hai cười ha hả, tiện đưa túi đồ trên tay cho anh.

- Của thím hai cho hai đứa nhỏ nhà chú ấy, cầm đi! Tôi nào muốn xách nặng thế này đâu, mà không xách đi thì chết với thím nó.

Nghe trần thuật lý lẽ của chú hai anh chỉ cười cười đón nhận, vừa đóng cửa vừa nói cám ơn.

Chú hai xua tay.

- Ơn nghĩa gì, toàn mấy thứ nông phẩm linh tinh mà thôi.

Chú hai xếp mấy thứ gửi riêng cho Quang Minh một bên, lần này lên thành phố hai ba con chú còn ghé ký túc thăm con gái nhỏ nữa. Na lớn hơn hai con Quang Ming một tuổi, hiện đang theo học ngành sư phạm tại đây.

Mùi thức ăn thơm ngon xông nức mũi, Tí hít hà hà hỏi Quang Minh.

- Chú Tư nấu món gì thơm quá đi!

Con trai già đầu rồi, thấy ăn thì tươm tướp ánh mắt, chú hai rầy la.

- Trông cái thằng hai kìa, mày không biết mất mặt hả?

Quang Minh cười sang sảng.

- Có gì đâu anh, người nhà cả mà.

Tí làm mặt xấu với ba, lân la đến chỗ Quang Minh lấy lòng.

- Còn làm gì nữa chú nói để con phụ nà.

Quang Minh chỉ bình nước rau má mới xay bảo.

- Con lấy nước rau má cho ba con uống, mọi việc chú làm xong cả rồi, chờ nồi súp này xong nữa thôi.

Tí dạ, hỏi ba uống nước không anh rót. Chú hai đồng ý, anh rót một ly đầy đưa ba đồng thời rót tiếp một lý khác cho mình. Sáng giờ đổi xe khách ba lượt, rồi đi lanh quanh mấy bận đúng là khát chết anh rồi, uống xong nước mát, Tí hỏi Quang Minh.

- Hai em sắp về chưa chú?

Quay nhìn đồng hồ, Quang Minh trả lời.

- Mười lăm phút nữa chúng về tới.

Đúng thật mười lăm phút sau liền nghe tiếng hai chị em vang trên nhà.

Chả là vừa vào nhà, hương thơm thức ăn xông lên mũi, Minh Thư hít hà.

- Ôi! Thơm quá! Thơm quá!

Nhìn tướng tham ăn của chị, Minh Tuấn hừ một tiếng.

- Thật mất hình tượng.

Minh Thư chìa môi.

- Hứ! Lát nữa đừng giành ăn với chị nhá.

Rồi Minh Thư chạy vọt vào nhà, Minh Tuấn đóng cửa đi vào sau, miệng không khỏi lầm bầm.

- Ai thèm giành ăn với chị, cho chị ăn hết rồi đừng than sao mình lại lên cân…

Công nhận mùi thức ăn hôm nay thật quyến rũ, Minh Tuấn hít hút mũi “Đúng là thơm thật, không biết ba nấu món gì nhỉ?” Bước chân em bất giác sải nhanh một chút.

Nhìn thấy hai chị em, chú hai hỏi trước.

- Hai đứa về rồi à?

Minh Thư reo sung sướng.

- Con chào bác hai, chào anh Tí… thưa ba con mới đi học về.

Quang Minh gật đầu rồi tiếp tục trông nồi súp, hiện còn bước cuối cùng là có thể ăn rồi.

Tí quay lại chào Minh Thư.

- Anh chào em gái.

Minh Tuấn vừa vào tới, tiếp tục việc chào hỏi giống chị lúc nãy.

Quang Minh thúc giục hai con thay đồ, rửa mặt lại dùng cơm.

Sau khi Quang Minh thắp nén hương cho vợ.

Mọi người trở lại bàn ăn cùng dùng cơm, bữa cơm hôm nay rôm rả hơn mọi ngày.

--- ------ -------

Mười năm rồi lại tiếp mười năm…

Mái tóc Quang Minh từ màu đen tuyền, điểm chút muối tiêu rồi chuyển một màu trắng xóa.

Ánh mắt trầm đục thay thế sự sắc bén năm nào.

Hôm nay anh không muốn cử động chân tay chút nào, bỗng dưng lại nhớ ngày xưa da diết, những hình ảnh ấm áp ấy càng lúc càng rõ ràng. Không biết có phải mình đang mơ không, thực sự anh không muốn thoát khỏi giấc mơ này chút nào, anh nhớ cô lắm…

Tiếng khóc ai oán vang lên.

- Ba ơi... hu hu...

- Ba ơi... hu hu...

Dường như người trên giường không nghe thấy, bỗng ánh mắt nhẹ nhàn khép lại, nơi môi miệng vẫn hiện ý cười.

Tiếng kêu gào dường như thảm thiết hơn…

Khoản cách giữa người trên giường và những người ở lại đã cách nhau một đời…

--- ------ -------

Trong một kho hàng u tối, một người thanh niên co ro ôm gối, mắt đang nhắm tít, miệng không thôi lẩm bẩm “Đói quá! Con ơi ba đói quá!... Khát nước!”

Gọi hoài chẳng thấy con trả lời mà anh thì đói quá, thôi thì anh tự lê thân già kiếm gì bỏ bụng trước đã. Nghĩ vậy anh cố mở đôi mắt, mí mắt nhắm chặt hấp háy hé hờ.

Cảm giác sự khác lạ xung quanh, người thanh niên vội tỉnh táo hơn. Do bất ngờ bật giậy khiến anh lăn cù một vòng.

Nhìn xung quang là hàng hóa chất đầy, suy nghĩ ban đầu của anh là “Mình bị bắt cóc rồi!”… “Mà ai bắt mình nhỉ?” “Các con không biết có sao không… mà đây là đâu?”

Những câu hỏi đặt ra chưa có lời giải đáp, lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, dường như không có ai cả. Anh đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên người, cảm giác có chút gì đó quái quái nhưng chưa thể giải thích được. Gác chuyện đó sang một bên, anh cần phải trốn thoát ra khỏi đây đã.

Ra khỏi nhà kho u tối, nhìn quang cảnh xung quanh đập vào thị giác, giường như có gì đó lướt qua trong đầu anh chưa kịp nắm bắt thì bị bắt quả tang.

- Anh kia!

Nghe tiếng gọi giật mình, anh quay lại nhìn người cất tiếng nói.

Trông thấy hai người hằm hằm đi tới, đầu óc anh trống rỗng không nghĩ ra được điều gì, mặc cho họ lôi kéo đi.

Họ nói chuyện anh hiểu, qua đối đáp giữa họ là đang buộc tội anh lên thuyền trái phép “Cái gì… lên thuyền ư?”

Anh chưa hiểu đầu đuôi tai ngeo thì nghe tiếng nói mẹ đẻ của mình. Nhìn người này trông thật quen quen, nghĩ chắc não bộ già rồi nên lẩm cẩm đây. Người ấy nói.

- Anh ấy là bạn tôi, thay thế chỗ Huy vừa xin nghỉ ạ… xin lỗi ngài vì tôi chưa thông báo với mọi người.

Một người phiên dịch ý kẻ nói thay cho anh, rồi họ nói qua nói lại gì đó nhưng anh không nghe rõ nữa, Tại sao không nghe rõ vì anh đang khiếp sợ, đúng vậy, lúc này não bộ anh đang hoạt động tối đa, anh nhớ… ừ những người này anh có quen…

Không biết qua bao lâu, những người bao quanh anh đã đi hết chỉ còn vị trung niên nói đỡ lúc nãy ở bên cạnh. Dường như người ấy gọi anh nhiều lần vì khi anh nghe ông ta nói thì sắc mặt ông ấy dường như sắp mất kiên nhẫn. Anh trả lời trong vô thức.

- Dạ?

- Tôi hỏi chú đó.

- Tôi… tôi không biết…

Người đồng hương ấy nhẹ thở dài.

- Thôi, theo tôi ăn chút gì rồi làm việc, chú không thể cứ đứng ngơ ngẩn ở đây mãi được.

Anh đi theo chú ấy, ăn những thứ chú ấy đưa, làm những việc chú ấy giao phó.

Mất ba ngày sinh hoạt như vậy trong mơ hồ, cuối cùng anh phát hiện một điều “Anh trở về rồi!” anh lẩm bẩm.

- Hương Lê! Đợi anh em nhé… lần này anh hứa sẽ không bỏ lỡ nữa đâu…
 
Sửa lần cuối:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top