Dạo này mình học hành bê tha hơn bao giờ hết. Trong các tiết học luôn không tập trung, thường hay nhìn lung tung ngoài trời. Bài khó thì làm rất tốt, đến khi đi thi thì lại làm sai. Phân chia thời gian trong giờ thi không hợp lí, dẫn đến chẳng đủ thời gian kiểm tra lại bài. Điểm của mình cứ thế bị kéo xuống, không cẩn thận bay khỏi top 5 hàng tháng.
T khi thấy mình vậy thì cười khinh, mình ghét nụ cười đó. Trong mắt T, mình chẳng bao giờ là đối thủ cả, nghiến 1 cái có thể khiến mình bẹp dí, thế nhưng T luôn cảnh giác mình. Lắm lúc mình nghe các bạn bảo có lẽ T ghét mình vì mình tranh top với bạn ấy. Thật buồn cười mà. Một con người giờ đến học hành còn không tập trung thì cướp được cái gì? Một con người đang tụt dốc không phanh thì có gì để đấu đá? Mình không ghét T thì thôi, chính T là người cướp hết của mình cơ mà. Mình luôn ghen tị với T, sao T lại là con trai, sao T lại được đi thi Toán, sao T học giỏi đến vậy, sao T có can đảm đến vậy. Mình chẳng có gì, top 1 cũng mất rồi, đợt thi Toán thì nhập viện vì bệnh, tính mình thì vừa trầm vừa nhát, chẳng làm được gì cả. Mình biết ngoài kia bao người giỏi hơn mình, nhưng việc thua T khiến mình nhục nhã. Đã thế điểm tổng của mình thua T với Q chỉ vì môn phụ, trong khi môn chính mình cách xa họ. Thôi nào, môn phụ thì nhiều, môn chính thì ít, biết sao giờ. Và mình chẳng thể phủ nhận được T thông minh hơn mình, mình thì chỉ có cố cần cù để đuổi kịp.
Việc học của mình cũng khiến bố mẹ lo lắng. Từ khi học xa nhà, mình học tệ hẳn, người lớn thường thấy vậy qua điểm số. Ừ thì đúng thật. Và mẹ đã áp lực lên mình về điểm số trở lại. Mình cũng thấy điều đó dễ hiểu thôi, nhưng nó khiến mình áp lực hơn. Lắm lúc stress quá khiến mình khóc không ngừng, nhưng phải luôn tìm chỗ trống, che giấu tiếng nấc đi. Ở trong môi trường xa lạ, có chỗ nào để bản thân bộc lộ sự yếu đuối ra sao?
Hôm kiểm tra Toán, câu khó mình biết làm, mình làm được, thế nhưng lại viết sai dấu. Mình đã phát hiện, đã sửa nhưng không kịp. Mình đã bật khóc ngay trong phòng thi sau khi nộp bài. Bao nhiêu cảm xúc níu giữ cứ lần lượt vỡ òa. Sao bản thân lại như vậy? Sao dạo này mình ẩu thế? Sao lại có thể ngu si đến mức đó? Mình chỉ trách bản thân, trách thật nhiều. Về đến nhà, mắt mình sưng húp lên, mình khóc quá nhiều. Mẹ chở mình đi đâu đó khuây khỏa đầu óc, bảo mình nên tập trung học hành, đừng suốt ngày nghĩ đến việc về nhà nữa. Ừ thì cũng đúng, nhưng mà đôi lúc không phải mình khao khát về nhà nhiều như vậy, mình chỉ muốn thoát khỏi trường, muốn ra khỏi nơi ngột ngạt đó... Nếu bố mẹ đồng ý cho mình ra ở bán trú thì thật tốt, có lẽ mình đã tập trung hơn trong học tập.
Mình yêu bố mẹ, và họ cũng yêu mình. Nhưng mình không thể hiểu được bố mẹ, và họ cũng không thể hiểu được mình. Chính vì vậy mà từ khi đi học xa, không biết bao nhiêu lần bất đồng quan điểm với nhau. Yêu nhưng không hiểu nhau, chính là làm đối phương nghẹt thở và áp lực. Không ai thấu hiểu ai, làm mọi việc căng thẳng hơn. Nhưng cuối cùng mình luôn phải nhún nhường, vì mình là "con", phải hiếu thảo và nghe lời bố mẹ. Nhưng khi làm vậy, mình sẽ chẳng bao giờ được nêu quan điểm của bản thân, chẳng bao giờ có thể tâm sự được với họ. Chúng ta tự gọi đó là "yêu" nhưng lợi dụng nó để ép đối phương thỏa mãn yêu cầu của bản thân. Tình yêu làm cả 2 bên mệt mỏi.
Có đôi lúc mình không biết liệu lựa chọn mình có đúng không. Chẳng hạn như luôn phải nghe lời bố mẹ, vùng vẫy lựa chọn khác rồi cũng phải chọn lại theo bố mẹ. Nhưng mình biết, có lẽ điều đó đã khiến mình phần nào đó trở nên nhát người hơn, không dám nêu ra quan điểm của bản thân, vì mình sợ mọi thứ mình nói bị gạt bỏ, và coi đó là thứ "bốc đồng" của tuổi trẻ.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, điều mình chưa chọn sai khi nghe theo bố mẹ là học Toán. Ngay từ khi cấp 1, mình đã bị phải học thêm Toán rất nhiều, về nhà mẹ còn kèm thêm. Hồi đó Toán đối với mình chính là ác mộng, nó như xiềng xích trói mình lại, không thể cho mình vui vẻ chạy nhảy như các bạn nhỏ khác, ngày ngày chỉ ngồi vào bàn với những phép tính. Lên cấp 2, khi mình đã dần thích ứng và coi Toán là 1 phần của cuộc đời không thể bỏ, mẹ lại ép mình thi Hóa. Mẹ nghe cô T bảo thi Hóa dễ có giải, lại dễ, sau này tương lại rạng sáng các thứ; còn Toán thì khó, không thể theo nỗi với 1 đứa con gái, như vậy sẽ rất khổ. Mình và mẹ đã bất đồng quan điểm từ đó. Chẳng có gì là dễ cả và tự dưng lại bắt mình bỏ đi môn học mà mình đã gắn bó lâu năm. Hồi đó mình hay nằm trên giường khóc rất nhiều, sau đó vẫn liều mạng điền Toán nguyện vọng 1, Hóa nguyện vọng 2. Đương nhiên là mẹ và mình cũng cãi nhau rất to, thế nhưng chẳng thay đổi được vì mình đã hành động trước. Sau đó thì mẹ mình cũng đành chấp nhận. Lên cấp 3, thầy S lại bảo mình thi Lý đi, thầy sẽ dạy mình kiến thức lớp 12, rồi đến lúc đi thi là vừa. Thầy S cũng bảo mình nên bỏ Toán đi, nó rất khó. Mình cười cười rồi từ chối khéo thầy. Thầy là giáo viên trường chuyên nổi tiếng, kinh nghiệm cũng rất tốt. Mình biết, nhưng mình chẳng ham hố gì giải thưởng, mình vẫn phải vững bước sự lựa chọn của mình. Đương nhiên là mẹ lại bảo mình chuyển sang thi Lý đi, mình vẫn chỉ điền nguyện vọng thi mỗi Toán. Chẳng còn gì ngạc nhiên hay cãi nhau nữa, mình cũng mệt rồi, mình thấy thất vọng nhiều hơn, vì mọi người luôn khen mình giỏi nhưng lại không tin tưởng mình. Nếu đã thật sự khen mình, làm ơn cũng hãy tôn trọng và tin tưởng mình. Cho dù mình sau này thi không có giải, mình cũng chẳng hối hận gì. Mình không cần 1 con đường chắc chắn, mình sẽ cố đi trên 1 con đường gập ghềnh, nhưng luôn có đam mê thôi thúc mình bước tiếp. Giải thưởng thì đã sao nào? Điều mình hướng đến là mình đã có được những gì, học những điều gì qua những lần bồi dưỡng và thi thôi. Cầm giải cao trong tay nhưng rồi chẳng đọng lại gì thì vô nghĩa thật. Cho dù đợt chọn học sinh lần này của trường mình có rớt, mình cũng chẳng bỏ Toán và chờ năm sau tiếp tục. Đã quá nhiều lần phải đem Toán ra bàn cân so sánh và lựa chọn. Mình sẽ chẳng còn phân vân nữa.
Thật ra lắm lúc mình nghĩ nếu mình cứ kiên quyết mọi thứ như Toán, có lẽ giờ sẽ khác. Nhưng mình làm vậy thì sẽ khiến bố mẹ buồn. Thật ra bố mẹ nào cũng muốn tốt cho con, nhưng chính họ không nhận ra mình đang nuôi dạy con như 1 con chim, luôn bị nhốt trong lồng, mất đi hoàn toàn tự do. Sẽ có 1 ngày nào đó, mình sẽ được "bay", và cũng sẽ có 1 ngày nào đó, mình sẽ hối hận khi "đã bay". Mình biết, cảm xúc sẽ đấu đá lẫn nhau, và mình cần đủ tỉnh táo để không lựa chọn sai rồi hối hận.
Fighting for my way.