[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Đừng nói anh ấy tôi vẫn còn hận - Lục Xu
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,542
- Điểm cảm xúc
- 1,456
- Điểm
- 113
Chương 30:
Type: Lương Nguyễn
Rốt cuộc, Tô Hạ Hoan cũng không có cơ hội để lấy thân báo đáp, bởi vì Triệt Hồng chuẩn bị đi công tác, còn đề nghị Tô Triệt đi theo. Điều này khiến Tô Hạ Hoan rất bất bình. Đi công tác tỉnh nào khác thì không nói lại đi tới thành phố S. Rõ ràng đó là căn cứ cách mạng của Tô Hạ Hoan biết không? Cô đã ở đó bốn năm trời, nói thế nào cô cũng là người có nhiều quan hệ hơn, thông thuộc nơi đó hơn. Vậy mà Triệu Hồng lại dẫn Tô Triệt cùng đi.
Bắt buộc phải nói rõ ràng, cô tuyệt đối không cảm thấy ghen tỵ, chỉ tỏ thái độ chán ghét với kiểu lấy việc công tranh thủ việc riêng.
Còn về việc buổi sáng không có gì để ăn, buổi trưa cũng không thể mang đồ ăn thì ai quan tâm. Chỉ cần có tiền, mấy việc này đều không tính là việc, còn không nợ ân tình của người ta, không phải nhìn sắ mặt của người ta. Đây là một nỗi oan tày trời, tự cô cảm thấy mình đâu có nợ nần gì anh. Người ta nấu cơm, vào những lúc tâm trạng không thoải mái, cô còn có thể kén cá chọn canh: Món này xào thêm một lúc rõ ràng sẽ ngon hơn; ôi giời, có phải cậu quên cho bột canh không, chẳng có chút mùi vị gì cả.
Thế nên hôm nay Tô Hạ Hoan tràn đầy hứng khởi tham gia vào đoàn quân đi ăn cơm của Trần Vân Nhã và Tôn Phương. Nói ra thật trùng hợp, Tôn Phương cũng bắt đầu tự mang cơm trưa đi làm, nhưng sáng nay ra ngoài làm chút việc nên không kịp nấu, thế là họ cùng nhau đi xuống quán ăn dưới tầng.
Kể ra đã lâu không tới đây ăn cơm, Tô Hạ Hoan thật sự có phần nhung nhớ.
Cô chọn tới một nhà hàng cơm trộn Hàn Quốc mới mở. Thức ăn thật ra không có gì quá xuất sắc, còn hơn nhạt nhẽo, có lẽ thích hợp với những người có khẩu vị nhạt hơn. Nhưng dưa muối của nhà hàng này lại là tuyệt phẩm, cực kỳ vừa miệng. Tô Hạ Hoan thích đến mức muốn mua một ít mang về nhà. Kết quả chủ cửa hàng xua tay, giả vờ từ chối: Tiền bạc gì chứ. Muốn giả vờ bao nhiêu thì cứ giả vờ đi, khách hàng thích thú như vậy là nể mặt họ. Thế là Tô Hạ Hoan trở thành fan trung thành của nơi này. Nếu không mang cơm trưa đến công ty, cô nhất định sẽ thường xuyên tới đây ăn.
Tô Hạ Hoan ngồi xuống gọi một phần gà hầm nấm hương. Cô cảm thấy mùi vị của món này không thể so được với cửa hàng Hương Vị Dân Dã. Nhưng không thể nói điều đó ra, tránh làm tổn thương trái tim của ông chủ. Dẫu sao món dưa muối cũng đã trở thành món ăn “tủ” của quán, những món khác có ngon hay không đã không còn quan trọng.
Tôn Phương cười tít mắt nói: “Này, chưa biết chừng lần này tổng giám đốc Tiểu Triệu được như ý nguyện rồi. Cọc đi tìm trâu như cách một tầng lụa mà. Huống hồ lại còn sớm tối bên nhau.”
Tô Hạ Hoan bĩu môi: “Có lẽ Tô Triệt không thích chị ta đâu, bạn gái cũ của anh ấy toàn mỹ nữ cả!”
Nói điều này cũng thật nhói lòng. Tổng giám đốc Tiểu Triệu – Triệu Hồng đúng là có tiền và một chút năng lực, nhưng chị ta và anh trai của mình đều không phải loại rồng phượng giữa mọi người, thuộc về nhóm những người không có diện mạo đẹp, phải đập tiền vào thay. Sau nhiều năm hun đúc, ít nhiều đã có thêm một chút quý phái, khí chất cũng khá khẩm hơn người thường rồi. Nếu là mọi người nói Triệu Hồng như vậy, còn có thể lý giải rằng người ta ngưỡng mộ, đố kỵ, ganh ghét. Nhưng Tô Hạ Hoan hình dung như vậy, chẳng hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy lời cô nói là sự thật.
Trần Vân Nhã nhướng mày: “Làm sao cô biết bạn gái cũ của giám đốc Tô đều là người đẹp?”
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ một chút: “À thì... Chẳng phải lúc trước Triệu Hồng dẫn anh ấy đi làm quen tất cả mọi người sao. Lúc đó tôi mới biết, thì ra hồi cấp ba anh ấy học trường Thất Trung, những nữ sinh thích anh ấy ai nấy đều là học sinh giỏi và hoa khôi cả. Ngay từ thời cấp ba, người ta đã được gặp đủ các loại con gái xinh đẹp rồi, lên đại học lại càng được bao vây giữa một rừng gái đẹp, không đến nỗi càng sống càng thụt lùi đâu.”
Câu này nghe cũng có lý. Mặc dù họ rất muốn phản bác rằng, lỡ như anh ấy quỳ rạp trước tiền bạc thì sao? Nhưng con người Tô Triệt khá đặc biệt, có thể từ bỏ sự nghiệp đang phát triển tại thành phố B thì chắc hẳn thật sự không quan tâm mấy thứ vật chất này. Đó là thành phố B đấy, là một nơi đầy mê hoặc mà vô số người muốn được đứng vững và chấp nhận từ bỏ tất cả, tình nguyện chịu đủ mọi đắng cay cực khổ.
Tôn Phương thì tực tế hơn một chút: “Lỡ như cậu ấy bị sự si tình của tổng giám đốc Tiểu Triệu đánh bại thì sao? Bao nhiêu năm nay nhung nhớ không quên, đặt vào địa vị của ai cũng sẽ cảm động ít nhiều đấy!”
Tô Hạ Hoan không khỏi bực mình: “Việc cảm động này nếu dễ dàng như vậy, em nghĩ anh ấy đã sớm lấy vợ sinh con từ lâu rồi, con anh ấy có thể đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi.”
Thôi được rồi, đây cũng là sự thật. Với tướng mạo và năng lực của Tô Triệt, đa số đều là các cô gái nhào tới. Nếu anh thật sự dễ dàng cảm động như vậy, đến thời điểm này chắc chắn không thể còn độc thân.
Trần Vân Nhã như bị câu nói đó đánh cho tỉnh lại, có một suy đoán khác: “Hai người nói coi, giám đốc Tô trở về Yên Xuyên, có khi nào bị bạn gái ép phải quay về không. Tức là anh ấy không chấp nhận chuyện kết hôn gì đó, đề nghị chia tay. Đối phương dĩ nhiên không đồng ý, anh ấy bị quấn đến không còn cách nào khác, thế nên đành chạy về đây?”
Tôn Phương hí hửng: “Theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của em, phải chăng vừa quay về cậu ấy gặp ngay một tình yêu đích thực, sau đó bạn gái cũ xuất hiện phá đám, tiện thể gán ghép cho cậu ấy và tình yêu đích thực kia?”
Trần Vân Nhã làm một động tác tay cực kỳ khoa trương: “No, no, no, trong tiểu thuyết sẽ chỉ có cảnh anh ấy quay về chính vì tình yêu đích thực thôi.”
Tô Hạ Hoan vừa uống một ngụm nước lập tức phun thẳng ra ngoài. Thấy Trần Vân Nhã và Tôn Phương đều nhìn về phía mình, cô nói ngay: “Tiếp đi, tiếp đi...”
Thế này còn tiếp tục được sao?
Tô Hạ Hoan phân tích một cách lý trí, đàm đạo cùng Trần Vân Nhã: “Suy nghĩ này của cô có một lỗ hổng. Nếu như anh ấy có tình yêu đích thực, vì sao lại vẫn có bạn gái khác, sau đó mới vì tình yêu đích thực mà quay về đây? Việc này chẳng phải mâu thuẫn sao? Hơn nữa nếu như bây giờ anh ấy mới ý thức được đó là tình yêu đích thực của đời mình, chẳng phải càng chứng tỏ não anh ấy có một cái hố sao...”
Trần Vân Nhã chặn lại: “Đây đều là chuyện của tác giả, tự bản thân tác giả có cách làm vẹn toàn câu chuyện là được rồi, chỉ cần không quá vô lý, tôi đều có thể chấp nhận được. Dẫu sao thì tôi chỉ muốn việc nam nữ chính bứt rứt dằn vặt, giày vò là để sau cùng có thể yên bình đến với nhau, còn về nguyên nhân, tôi thấy không quan trọng.”
Thôi được rồi, coi như Tô Hạ Hoan bị đánh bại.
Lúc này, cơm được bưng lên. Tô Hạ Hoan cầm một cái đĩa nhỏ, gắp đầy dưa chua cho mình, bấy giờ mới bắt đầu hạnh phúc tràn đầy thưởng thức.
Kết quả, lúc này ông chủ cũng nhìn thấy cô, liền đi qua chào hỏi: “Lâu lắm rồi không nhìn thấy cô, tôi còn tưởng cô không tới đây ăn cơm nữa chứ!”
“Mấy hôm trước tôi toàn tự mang cơm đi, thế nên không xuống đây. Ông xem, hôm nay tôi không mang cơm thế là lập tức tới quán ông báo danh đây.”
Ông chủ gãi đầu: “Vậy để tôi chuẩn bị cho cô một cái túi nhỏ, lát nữa cô xách một ít dưa chua về nhé.”
Sao Tô Hạ Hoan cứ có cảm giác mình tới đây ăn cướp dưa chua vậy!
Sau khi ông chủ đi khỏi, Tôn Phương cũng thấy khó hiểu: “Sao em không mang cơm vậy?”
Tô Hạ Hoan ngẩng đầu chớp chớp mắt. Chuyện này... hình như cũng là một vấn đề.
Trần Vân Nhã ngược lại không cảm thấy chuyện này đáng để tò mò. Cô ấy chỉ cảm thấy xót xa trong lòng. Tô Hạ Hoan đến ăn cơm cũng có thể giành được một phần đãi ngộ đặc biệt. Sao ông chủ không đối xử với người khác như vậy chứ, chí ít thì cô ấy không có được đãi ngộ này: “Chắc mẹ cô ấy về rồi!”
Tô Hạ Hoan suýt chút nữa thì phun cơm ra ngoài!
À, bọn họ vẫn tưởng rằng mẹ chăm sóc cô, nấu cơm cho cô mang đi làm.
Tô Hạ Hoan cũng không phản bác, không thể nói bản thân mình trở nên đảm đang, tự bò dậy từ sơm để nấu cơm được!
Tôn Phương hỏi: “Vậy sau này em lại ra ngoài ăn cơm à?”
“Không phải, đợi tới ngày tổng giám đốc Tiểu Triệu trở về... chắc mẹ em cũng về.”
“Hả?” Trần Vân Nhã và Tôn Phương đồng thời sử sốt.
“À thì bởi... khoảng thời gian mẹ em về quê có lẽ cũng gần bằng khoảng thời gian tổng giám đốc Tiểu Triệu đi công tác. Chẳng phải ban nãy mọi người đang nói đến chuyện chị ta đi công tác sao, thế nên em ví dụ luôn.”
Trần Vân Nhã rất khó chấp nhận kiểu giải thích này: “Cô ăn nói đừng có dọa người như vậy chứ, suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là tổng giám đốc Tiểu Triệu là mẹ cô, ha ha ha...”
Ha ha ha, so việc đó với việc Tô Triệt là “mẹ cô” thì rốt cuộc việc nào khiến người ta hoảng sợ hơn đây!
Lúc trở về công ty, ba người gặp Lâm Hàm, thế là mọi người đi cùng một chuyến thang máy lên tầng. Quan hệ giữa Lâm Hàm và họ không gần cũng không xa. Cùng một công ty nhưng thời gian tiếp xúc không nhiều, cũng chỉ có một chút tình cảm đồng nghiệp.
Nhưng tin tức của Lâm Hàm rõ ràng còn linh động hơn bọn họ: “Tổng giám đốc Tiểu Triệu hình như gặp chút chuyện ở thành phố S, có thể sẽ phải ở lại đó thêm vài hôm.”
Lâm Hàm đặc biệt gửi cho Tô Hạ Hoan một cái nhìn đầy thâm ý. Hôm đó ở quán karaoke, mặc dù đã nhìn thấy cảnh Tô Hạ Hoan nói chuyện cùng Tô Triệt, nhưng mấy ngày nay quan sát, cô ta cũng không phát hiện hai người họ xảy ra chuyện gì. Xem ra Tô Hạ Hoan dù đã hành động nhưng vẫn không thể cưa đổ được người ta. Bây giờ hai người kia lại cùng ở thành phố S, chưa biết chừng sẽ bén được chút lửa.
Là con gái, đối mặt với những cô gái đẹp, vừa có tán dương, cũng có ganh tỵ. Lâm Hàm không nói ra được cảm giác của mình nhưng áp lực cuộc sống của mọi người đều lớn như vậy, vì cuộc sống mà vất vả nổ lực, cộng thêm việc nhìn thấy Tô Hạ Hoan muốn gì có nấy, sống thoải mái tự tại, càng tiếp xúc, cô ta càng không ưa.
Trần Vân Nhã có chút hứng thú, cứ cảm thấy Lâm Hàm biết thêm được vài chuyện nội tình: “Họ thật sự có thể thành đôi ư?”
Lâm Hàm bĩu môi: “Chuyện này ai mà biết được, nhưng nhất định có nhiều cơ hội hơn mấy người chúng ta.”
Lâm Hàm đã có chồng có con, Tôn Phương cũng vậy. Từ “chúng ta” này thật ra để chỉ một tầng lớp người, cũng là chỉ trực diện vào Trần Vân Nhã và Tô Hạ Hoan.
Trần Vân Nhã nhún vai, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Tô Hạ Hoan lại phì cười đúng lúc ấy.
Khi tất cả mọi người đều quay qua nhìn cô, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu đi công tác một lần mà cũng có thể trở thành người yêu được thì có lẽ công ty chúng ta ghép được nhiều cặp lắm. Ha ha, mọi người còn là tình yêu đồng tính... Gọi là cái gì ấy nhỉ?”
Trần Vân Nhã phấn khích đáp: “Đam mỹ.”
Chủ đề có thể xiên xẹo đến bước này, Lâm Hàm không thể không khâm phục Tô Hạ Hoan.
Nhưng chưa được mấy hôm, Tô Triệt đã trở về từ thành phố S. Bản thân Tô Hạ Hoan cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo như tính toán của Triệu Hồng, chẳng phải nên giữ chặt Tô Triệt ở đó ư? Hai người có thêm nhiều sự tiếp xúc thân mật. Tự dưng lại dễ dàng buông tay như vậy, quả thật không giống tác phong làm việc của Triệu Hồng.
Về chuyện này, Tô Triệt chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Mọi việc đã xử lý ổn thỏa, dĩ nhiên phai quay về rồi.”
Đương nhiên Tô Hạ Hoan không tin. Anh về thôi, chứ Triệu Hồng vẫn chưa về mà! Tô Triệt mặc kệ sự hiếu kỳ của cô, chỉ nói rằng Triệu Hồng còn bận việc khác. Anh ở lại thành phố S cũng chỉ lãng phí thời gian nên về luôn.
Tô Hạ Hoan bám lấy anh nửa ngày trời, sau khi nhận ra một sự thật rằng anh sẽ không nói mấy chuyện như “Triệu Hồng bám riết lấy anh, thế nên anh phải vội vã trốn về đây”, cô đành từ bỏ. Nhưng cô cảm thấy đây mới là sự thật.
Ngày hôm sau, Tô Hạ Hoan lại mang cơm đi ăn. Chỉ có điều, khi nhìn hộp cơm cảu mình, cô bỗng dâng trào cảm giác vô cùng áy náy với ông chủ quán cơm trộn Hàn Quốc và món dưa chua tuyệt hảo kia!
Haiz, nếu ai cũng biết làm dưa chua ngon như vậy thì bảo cô lấy thân đền đáp, cô cũng có thể cân nhắc. Nhưng khi gương mặt của ông chủ quán cơm trộn Hàn Quốc xuất hiện trong suy nghĩ, cô lập tức lắc đầu. Không được, so với việc ăn uống, thật ra khuôn mặt vẫn quan trọng hơn. Lời “lấy thân báo đáp” cũng không thể nói ra tùy tiện như vậy. Đương nhiên, nếu như thật sự có người có thể khiến đàn ông sinh con hay xuất hiện kinh nguyệt như phụ nữ, cô cũng tình nguyện lấy thân đền đáp. Đó là sự hi sinh vì phụ nữ, biết chưa? Bản thân cô cũng thấy nước mắt dâng trào, cảm động thay cho sự vĩ đại của mình.
Đến giờ ăn buổi trưa Tô Hạ Hoan đi hâm cơm cùng mọi người. Trần Vân Nhã cũng có mặt. Cô ấy ngượng ngập nói rằng đang tự nấu cơm thử xem sao. Có thể mùi vị không ra gì nhưng cảm giác mãn nguyện đó khiến người ta rất hạnh phúc.
Tô Hạ Hoan gật gù đồng tình.
Trần Vân Nhã chợt lên tiếng: “Ấy, mẹ cô quay về rồi à?”
“Hả?” Tô Triệt vừa bước vào thì nghe được câu này, bèn liếc nhìn Tô Hạ Hoan bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cô thảng thốt trừng hai mắt.
Tô Triệt nhìn bọn họ: “Hai cô đang nói chuyện gì vậy?”
Tô Hạ Hoan thầm lẩm bẩm trong bụng: Đừng nói, đừng nói... như đang cố gắng ấn nút “tạm dừng” trong lòng vậy.
Trần Vân Nhã vui vẻ đáp lời Tô Triệt: “Trước kia chẳng phải Hoan Hoan vẫn thường mang cơm đi sao? Đó đều là mẹ cô ấy làm. Vài hôm trước mẹ cô ấy về quê nên không ai nấu cơm, cô ấy đành phải ra ngoài ăn. Hôm nay lại bắt đầu mang cơm, thế nên tôi mới hỏi có phải mẹ cô ấy quay lại rồi không.”
Tô Hạ Hoan: “...” Thật ra mẹ tôi đang đứng ngay trước mặt cô đấy, cô tin không?
Tô Triệt nhướng môi cười: “Thế ư?”
Trần Vân Nhã không hề phát hiện ra sự kỳ lạ phảng phất đâu đây: “Đúng rồi, Hoan Hoan thú vị lắm. Còn nói tổng giám đốc Tiểu Triệu quay về là mẹ cô ấy quay về, cứ làm như mẹ cô ấy cũng đi công tác như tổng giám đốc Tiểu Triệu vậy.”
Tô Triệt gật đầu: “Chắc cô ấy có tình cảm tốt đẹp với tổng giám đốc Tiểu Triệu, không giây phút nào không nhớ đến chị ta nên mới liên hệ kiểu đó.”
Trần Vân Nhã nghi hoặc nhìn Tô Hạ Hoan. Là như vậy sao, sao cô không nhận ra điều này nhỉ?
Tô Hạ Hoan hít thật sâu để ổn định tinh thần. Sau khi Tô Triệt đi khỏi, cô nghiêm túc nhìn Trần Vân Nhã: “Cô đọc tiểu thuyết, trong đó có loại phụ nữ qua đường nào hay thích phá hoại nam nữ chính không? Kiểu người mà cực kỳ cực kỳ đáng ghét, nói những lời không nên nói, lúc cần nói thì lại im như ngậm hột thị ấy mà, kiểu hay phá hoại tình cảm người khác ấy.”
“Có chứ, có nhiều lắm, cô cần tôi giới thiệu mấy loại ấy để đọc không?”
“Không, tôi chỉ muốn biết cuối cùng bọn họ thường nhận kết cục gì.”
Trần Vân Nhã ngẫm nghĩ: “Hình như đều không tốt đẹp lắm đâu.”
Tô Hạ Hoan gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Trần Vân Nhã ngây người. Cô yên tâm gì chứ?
Rốt cuộc, Tô Hạ Hoan cũng không có cơ hội để lấy thân báo đáp, bởi vì Triệt Hồng chuẩn bị đi công tác, còn đề nghị Tô Triệt đi theo. Điều này khiến Tô Hạ Hoan rất bất bình. Đi công tác tỉnh nào khác thì không nói lại đi tới thành phố S. Rõ ràng đó là căn cứ cách mạng của Tô Hạ Hoan biết không? Cô đã ở đó bốn năm trời, nói thế nào cô cũng là người có nhiều quan hệ hơn, thông thuộc nơi đó hơn. Vậy mà Triệu Hồng lại dẫn Tô Triệt cùng đi.
Bắt buộc phải nói rõ ràng, cô tuyệt đối không cảm thấy ghen tỵ, chỉ tỏ thái độ chán ghét với kiểu lấy việc công tranh thủ việc riêng.
Còn về việc buổi sáng không có gì để ăn, buổi trưa cũng không thể mang đồ ăn thì ai quan tâm. Chỉ cần có tiền, mấy việc này đều không tính là việc, còn không nợ ân tình của người ta, không phải nhìn sắ mặt của người ta. Đây là một nỗi oan tày trời, tự cô cảm thấy mình đâu có nợ nần gì anh. Người ta nấu cơm, vào những lúc tâm trạng không thoải mái, cô còn có thể kén cá chọn canh: Món này xào thêm một lúc rõ ràng sẽ ngon hơn; ôi giời, có phải cậu quên cho bột canh không, chẳng có chút mùi vị gì cả.
Thế nên hôm nay Tô Hạ Hoan tràn đầy hứng khởi tham gia vào đoàn quân đi ăn cơm của Trần Vân Nhã và Tôn Phương. Nói ra thật trùng hợp, Tôn Phương cũng bắt đầu tự mang cơm trưa đi làm, nhưng sáng nay ra ngoài làm chút việc nên không kịp nấu, thế là họ cùng nhau đi xuống quán ăn dưới tầng.
Kể ra đã lâu không tới đây ăn cơm, Tô Hạ Hoan thật sự có phần nhung nhớ.
Cô chọn tới một nhà hàng cơm trộn Hàn Quốc mới mở. Thức ăn thật ra không có gì quá xuất sắc, còn hơn nhạt nhẽo, có lẽ thích hợp với những người có khẩu vị nhạt hơn. Nhưng dưa muối của nhà hàng này lại là tuyệt phẩm, cực kỳ vừa miệng. Tô Hạ Hoan thích đến mức muốn mua một ít mang về nhà. Kết quả chủ cửa hàng xua tay, giả vờ từ chối: Tiền bạc gì chứ. Muốn giả vờ bao nhiêu thì cứ giả vờ đi, khách hàng thích thú như vậy là nể mặt họ. Thế là Tô Hạ Hoan trở thành fan trung thành của nơi này. Nếu không mang cơm trưa đến công ty, cô nhất định sẽ thường xuyên tới đây ăn.
Tô Hạ Hoan ngồi xuống gọi một phần gà hầm nấm hương. Cô cảm thấy mùi vị của món này không thể so được với cửa hàng Hương Vị Dân Dã. Nhưng không thể nói điều đó ra, tránh làm tổn thương trái tim của ông chủ. Dẫu sao món dưa muối cũng đã trở thành món ăn “tủ” của quán, những món khác có ngon hay không đã không còn quan trọng.
Tôn Phương cười tít mắt nói: “Này, chưa biết chừng lần này tổng giám đốc Tiểu Triệu được như ý nguyện rồi. Cọc đi tìm trâu như cách một tầng lụa mà. Huống hồ lại còn sớm tối bên nhau.”
Tô Hạ Hoan bĩu môi: “Có lẽ Tô Triệt không thích chị ta đâu, bạn gái cũ của anh ấy toàn mỹ nữ cả!”
Nói điều này cũng thật nhói lòng. Tổng giám đốc Tiểu Triệu – Triệu Hồng đúng là có tiền và một chút năng lực, nhưng chị ta và anh trai của mình đều không phải loại rồng phượng giữa mọi người, thuộc về nhóm những người không có diện mạo đẹp, phải đập tiền vào thay. Sau nhiều năm hun đúc, ít nhiều đã có thêm một chút quý phái, khí chất cũng khá khẩm hơn người thường rồi. Nếu là mọi người nói Triệu Hồng như vậy, còn có thể lý giải rằng người ta ngưỡng mộ, đố kỵ, ganh ghét. Nhưng Tô Hạ Hoan hình dung như vậy, chẳng hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy lời cô nói là sự thật.
Trần Vân Nhã nhướng mày: “Làm sao cô biết bạn gái cũ của giám đốc Tô đều là người đẹp?”
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ một chút: “À thì... Chẳng phải lúc trước Triệu Hồng dẫn anh ấy đi làm quen tất cả mọi người sao. Lúc đó tôi mới biết, thì ra hồi cấp ba anh ấy học trường Thất Trung, những nữ sinh thích anh ấy ai nấy đều là học sinh giỏi và hoa khôi cả. Ngay từ thời cấp ba, người ta đã được gặp đủ các loại con gái xinh đẹp rồi, lên đại học lại càng được bao vây giữa một rừng gái đẹp, không đến nỗi càng sống càng thụt lùi đâu.”
Câu này nghe cũng có lý. Mặc dù họ rất muốn phản bác rằng, lỡ như anh ấy quỳ rạp trước tiền bạc thì sao? Nhưng con người Tô Triệt khá đặc biệt, có thể từ bỏ sự nghiệp đang phát triển tại thành phố B thì chắc hẳn thật sự không quan tâm mấy thứ vật chất này. Đó là thành phố B đấy, là một nơi đầy mê hoặc mà vô số người muốn được đứng vững và chấp nhận từ bỏ tất cả, tình nguyện chịu đủ mọi đắng cay cực khổ.
Tôn Phương thì tực tế hơn một chút: “Lỡ như cậu ấy bị sự si tình của tổng giám đốc Tiểu Triệu đánh bại thì sao? Bao nhiêu năm nay nhung nhớ không quên, đặt vào địa vị của ai cũng sẽ cảm động ít nhiều đấy!”
Tô Hạ Hoan không khỏi bực mình: “Việc cảm động này nếu dễ dàng như vậy, em nghĩ anh ấy đã sớm lấy vợ sinh con từ lâu rồi, con anh ấy có thể đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi.”
Thôi được rồi, đây cũng là sự thật. Với tướng mạo và năng lực của Tô Triệt, đa số đều là các cô gái nhào tới. Nếu anh thật sự dễ dàng cảm động như vậy, đến thời điểm này chắc chắn không thể còn độc thân.
Trần Vân Nhã như bị câu nói đó đánh cho tỉnh lại, có một suy đoán khác: “Hai người nói coi, giám đốc Tô trở về Yên Xuyên, có khi nào bị bạn gái ép phải quay về không. Tức là anh ấy không chấp nhận chuyện kết hôn gì đó, đề nghị chia tay. Đối phương dĩ nhiên không đồng ý, anh ấy bị quấn đến không còn cách nào khác, thế nên đành chạy về đây?”
Tôn Phương hí hửng: “Theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của em, phải chăng vừa quay về cậu ấy gặp ngay một tình yêu đích thực, sau đó bạn gái cũ xuất hiện phá đám, tiện thể gán ghép cho cậu ấy và tình yêu đích thực kia?”
Trần Vân Nhã làm một động tác tay cực kỳ khoa trương: “No, no, no, trong tiểu thuyết sẽ chỉ có cảnh anh ấy quay về chính vì tình yêu đích thực thôi.”
Tô Hạ Hoan vừa uống một ngụm nước lập tức phun thẳng ra ngoài. Thấy Trần Vân Nhã và Tôn Phương đều nhìn về phía mình, cô nói ngay: “Tiếp đi, tiếp đi...”
Thế này còn tiếp tục được sao?
Tô Hạ Hoan phân tích một cách lý trí, đàm đạo cùng Trần Vân Nhã: “Suy nghĩ này của cô có một lỗ hổng. Nếu như anh ấy có tình yêu đích thực, vì sao lại vẫn có bạn gái khác, sau đó mới vì tình yêu đích thực mà quay về đây? Việc này chẳng phải mâu thuẫn sao? Hơn nữa nếu như bây giờ anh ấy mới ý thức được đó là tình yêu đích thực của đời mình, chẳng phải càng chứng tỏ não anh ấy có một cái hố sao...”
Trần Vân Nhã chặn lại: “Đây đều là chuyện của tác giả, tự bản thân tác giả có cách làm vẹn toàn câu chuyện là được rồi, chỉ cần không quá vô lý, tôi đều có thể chấp nhận được. Dẫu sao thì tôi chỉ muốn việc nam nữ chính bứt rứt dằn vặt, giày vò là để sau cùng có thể yên bình đến với nhau, còn về nguyên nhân, tôi thấy không quan trọng.”
Thôi được rồi, coi như Tô Hạ Hoan bị đánh bại.
Lúc này, cơm được bưng lên. Tô Hạ Hoan cầm một cái đĩa nhỏ, gắp đầy dưa chua cho mình, bấy giờ mới bắt đầu hạnh phúc tràn đầy thưởng thức.
Kết quả, lúc này ông chủ cũng nhìn thấy cô, liền đi qua chào hỏi: “Lâu lắm rồi không nhìn thấy cô, tôi còn tưởng cô không tới đây ăn cơm nữa chứ!”
“Mấy hôm trước tôi toàn tự mang cơm đi, thế nên không xuống đây. Ông xem, hôm nay tôi không mang cơm thế là lập tức tới quán ông báo danh đây.”
Ông chủ gãi đầu: “Vậy để tôi chuẩn bị cho cô một cái túi nhỏ, lát nữa cô xách một ít dưa chua về nhé.”
Sao Tô Hạ Hoan cứ có cảm giác mình tới đây ăn cướp dưa chua vậy!
Sau khi ông chủ đi khỏi, Tôn Phương cũng thấy khó hiểu: “Sao em không mang cơm vậy?”
Tô Hạ Hoan ngẩng đầu chớp chớp mắt. Chuyện này... hình như cũng là một vấn đề.
Trần Vân Nhã ngược lại không cảm thấy chuyện này đáng để tò mò. Cô ấy chỉ cảm thấy xót xa trong lòng. Tô Hạ Hoan đến ăn cơm cũng có thể giành được một phần đãi ngộ đặc biệt. Sao ông chủ không đối xử với người khác như vậy chứ, chí ít thì cô ấy không có được đãi ngộ này: “Chắc mẹ cô ấy về rồi!”
Tô Hạ Hoan suýt chút nữa thì phun cơm ra ngoài!
À, bọn họ vẫn tưởng rằng mẹ chăm sóc cô, nấu cơm cho cô mang đi làm.
Tô Hạ Hoan cũng không phản bác, không thể nói bản thân mình trở nên đảm đang, tự bò dậy từ sơm để nấu cơm được!
Tôn Phương hỏi: “Vậy sau này em lại ra ngoài ăn cơm à?”
“Không phải, đợi tới ngày tổng giám đốc Tiểu Triệu trở về... chắc mẹ em cũng về.”
“Hả?” Trần Vân Nhã và Tôn Phương đồng thời sử sốt.
“À thì bởi... khoảng thời gian mẹ em về quê có lẽ cũng gần bằng khoảng thời gian tổng giám đốc Tiểu Triệu đi công tác. Chẳng phải ban nãy mọi người đang nói đến chuyện chị ta đi công tác sao, thế nên em ví dụ luôn.”
Trần Vân Nhã rất khó chấp nhận kiểu giải thích này: “Cô ăn nói đừng có dọa người như vậy chứ, suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là tổng giám đốc Tiểu Triệu là mẹ cô, ha ha ha...”
Ha ha ha, so việc đó với việc Tô Triệt là “mẹ cô” thì rốt cuộc việc nào khiến người ta hoảng sợ hơn đây!
Lúc trở về công ty, ba người gặp Lâm Hàm, thế là mọi người đi cùng một chuyến thang máy lên tầng. Quan hệ giữa Lâm Hàm và họ không gần cũng không xa. Cùng một công ty nhưng thời gian tiếp xúc không nhiều, cũng chỉ có một chút tình cảm đồng nghiệp.
Nhưng tin tức của Lâm Hàm rõ ràng còn linh động hơn bọn họ: “Tổng giám đốc Tiểu Triệu hình như gặp chút chuyện ở thành phố S, có thể sẽ phải ở lại đó thêm vài hôm.”
Lâm Hàm đặc biệt gửi cho Tô Hạ Hoan một cái nhìn đầy thâm ý. Hôm đó ở quán karaoke, mặc dù đã nhìn thấy cảnh Tô Hạ Hoan nói chuyện cùng Tô Triệt, nhưng mấy ngày nay quan sát, cô ta cũng không phát hiện hai người họ xảy ra chuyện gì. Xem ra Tô Hạ Hoan dù đã hành động nhưng vẫn không thể cưa đổ được người ta. Bây giờ hai người kia lại cùng ở thành phố S, chưa biết chừng sẽ bén được chút lửa.
Là con gái, đối mặt với những cô gái đẹp, vừa có tán dương, cũng có ganh tỵ. Lâm Hàm không nói ra được cảm giác của mình nhưng áp lực cuộc sống của mọi người đều lớn như vậy, vì cuộc sống mà vất vả nổ lực, cộng thêm việc nhìn thấy Tô Hạ Hoan muốn gì có nấy, sống thoải mái tự tại, càng tiếp xúc, cô ta càng không ưa.
Trần Vân Nhã có chút hứng thú, cứ cảm thấy Lâm Hàm biết thêm được vài chuyện nội tình: “Họ thật sự có thể thành đôi ư?”
Lâm Hàm bĩu môi: “Chuyện này ai mà biết được, nhưng nhất định có nhiều cơ hội hơn mấy người chúng ta.”
Lâm Hàm đã có chồng có con, Tôn Phương cũng vậy. Từ “chúng ta” này thật ra để chỉ một tầng lớp người, cũng là chỉ trực diện vào Trần Vân Nhã và Tô Hạ Hoan.
Trần Vân Nhã nhún vai, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Tô Hạ Hoan lại phì cười đúng lúc ấy.
Khi tất cả mọi người đều quay qua nhìn cô, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu đi công tác một lần mà cũng có thể trở thành người yêu được thì có lẽ công ty chúng ta ghép được nhiều cặp lắm. Ha ha, mọi người còn là tình yêu đồng tính... Gọi là cái gì ấy nhỉ?”
Trần Vân Nhã phấn khích đáp: “Đam mỹ.”
Chủ đề có thể xiên xẹo đến bước này, Lâm Hàm không thể không khâm phục Tô Hạ Hoan.
Nhưng chưa được mấy hôm, Tô Triệt đã trở về từ thành phố S. Bản thân Tô Hạ Hoan cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo như tính toán của Triệu Hồng, chẳng phải nên giữ chặt Tô Triệt ở đó ư? Hai người có thêm nhiều sự tiếp xúc thân mật. Tự dưng lại dễ dàng buông tay như vậy, quả thật không giống tác phong làm việc của Triệu Hồng.
Về chuyện này, Tô Triệt chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Mọi việc đã xử lý ổn thỏa, dĩ nhiên phai quay về rồi.”
Đương nhiên Tô Hạ Hoan không tin. Anh về thôi, chứ Triệu Hồng vẫn chưa về mà! Tô Triệt mặc kệ sự hiếu kỳ của cô, chỉ nói rằng Triệu Hồng còn bận việc khác. Anh ở lại thành phố S cũng chỉ lãng phí thời gian nên về luôn.
Tô Hạ Hoan bám lấy anh nửa ngày trời, sau khi nhận ra một sự thật rằng anh sẽ không nói mấy chuyện như “Triệu Hồng bám riết lấy anh, thế nên anh phải vội vã trốn về đây”, cô đành từ bỏ. Nhưng cô cảm thấy đây mới là sự thật.
Ngày hôm sau, Tô Hạ Hoan lại mang cơm đi ăn. Chỉ có điều, khi nhìn hộp cơm cảu mình, cô bỗng dâng trào cảm giác vô cùng áy náy với ông chủ quán cơm trộn Hàn Quốc và món dưa chua tuyệt hảo kia!
Haiz, nếu ai cũng biết làm dưa chua ngon như vậy thì bảo cô lấy thân đền đáp, cô cũng có thể cân nhắc. Nhưng khi gương mặt của ông chủ quán cơm trộn Hàn Quốc xuất hiện trong suy nghĩ, cô lập tức lắc đầu. Không được, so với việc ăn uống, thật ra khuôn mặt vẫn quan trọng hơn. Lời “lấy thân báo đáp” cũng không thể nói ra tùy tiện như vậy. Đương nhiên, nếu như thật sự có người có thể khiến đàn ông sinh con hay xuất hiện kinh nguyệt như phụ nữ, cô cũng tình nguyện lấy thân đền đáp. Đó là sự hi sinh vì phụ nữ, biết chưa? Bản thân cô cũng thấy nước mắt dâng trào, cảm động thay cho sự vĩ đại của mình.
Đến giờ ăn buổi trưa Tô Hạ Hoan đi hâm cơm cùng mọi người. Trần Vân Nhã cũng có mặt. Cô ấy ngượng ngập nói rằng đang tự nấu cơm thử xem sao. Có thể mùi vị không ra gì nhưng cảm giác mãn nguyện đó khiến người ta rất hạnh phúc.
Tô Hạ Hoan gật gù đồng tình.
Trần Vân Nhã chợt lên tiếng: “Ấy, mẹ cô quay về rồi à?”
“Hả?” Tô Triệt vừa bước vào thì nghe được câu này, bèn liếc nhìn Tô Hạ Hoan bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cô thảng thốt trừng hai mắt.
Tô Triệt nhìn bọn họ: “Hai cô đang nói chuyện gì vậy?”
Tô Hạ Hoan thầm lẩm bẩm trong bụng: Đừng nói, đừng nói... như đang cố gắng ấn nút “tạm dừng” trong lòng vậy.
Trần Vân Nhã vui vẻ đáp lời Tô Triệt: “Trước kia chẳng phải Hoan Hoan vẫn thường mang cơm đi sao? Đó đều là mẹ cô ấy làm. Vài hôm trước mẹ cô ấy về quê nên không ai nấu cơm, cô ấy đành phải ra ngoài ăn. Hôm nay lại bắt đầu mang cơm, thế nên tôi mới hỏi có phải mẹ cô ấy quay lại rồi không.”
Tô Hạ Hoan: “...” Thật ra mẹ tôi đang đứng ngay trước mặt cô đấy, cô tin không?
Tô Triệt nhướng môi cười: “Thế ư?”
Trần Vân Nhã không hề phát hiện ra sự kỳ lạ phảng phất đâu đây: “Đúng rồi, Hoan Hoan thú vị lắm. Còn nói tổng giám đốc Tiểu Triệu quay về là mẹ cô ấy quay về, cứ làm như mẹ cô ấy cũng đi công tác như tổng giám đốc Tiểu Triệu vậy.”
Tô Triệt gật đầu: “Chắc cô ấy có tình cảm tốt đẹp với tổng giám đốc Tiểu Triệu, không giây phút nào không nhớ đến chị ta nên mới liên hệ kiểu đó.”
Trần Vân Nhã nghi hoặc nhìn Tô Hạ Hoan. Là như vậy sao, sao cô không nhận ra điều này nhỉ?
Tô Hạ Hoan hít thật sâu để ổn định tinh thần. Sau khi Tô Triệt đi khỏi, cô nghiêm túc nhìn Trần Vân Nhã: “Cô đọc tiểu thuyết, trong đó có loại phụ nữ qua đường nào hay thích phá hoại nam nữ chính không? Kiểu người mà cực kỳ cực kỳ đáng ghét, nói những lời không nên nói, lúc cần nói thì lại im như ngậm hột thị ấy mà, kiểu hay phá hoại tình cảm người khác ấy.”
“Có chứ, có nhiều lắm, cô cần tôi giới thiệu mấy loại ấy để đọc không?”
“Không, tôi chỉ muốn biết cuối cùng bọn họ thường nhận kết cục gì.”
Trần Vân Nhã ngẫm nghĩ: “Hình như đều không tốt đẹp lắm đâu.”
Tô Hạ Hoan gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Trần Vân Nhã ngây người. Cô yên tâm gì chứ?