[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Em Nhắm Mắt Rồi, Anh Hôn Đi - Nhất Chích Điềm Thỏ.
- Tham gia
- 16/5/20
- Bài viết
- 253
- Điểm cảm xúc
- 345
- Điểm
- 63
~~~ TÔI NHẮM MẮT RỒI, EM HÔN ĐI - NHẤT CHÍCH ĐIỀM THỎ ~~~
CHƯƠNG 31.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Đoàng.
Một tia sáng chói lòa từ chân trời lóe lên, sấm rền vang dội, mưa to như trút nước. Nguyễn Chi nấp sau sườn đất phía sau núi, bên dưới là một nấm mồ nhô lên. Cô ôm chặt vai và thu mình thành một đoàn ẩn mình giữa đám cỏ dại, hai mắt không hề chớp xuyên qua khe hở giữa đám cỏ dại nhìn chằm chằm phía trước.
Đường núi không bằng phẳng, lại thêm mưa ướt trơn trượt, một mình người đàn ông bắt cóc Nguyễn Chi đã rất khó đi, chưa kể Nguyễn Chi còn rất bất hợp tác.
Tia chớp rơi xuống.
Sự chú ý của người đàn ông bị hấp dẫn trong giây lát. Nguyễn Chi thừa cơ hội này cắn người đàn ông một cách quyết liệt, đồng thời cô dồn hết sức lực đánh về phía sau. Con dao sắc lạnh trượt ngang vai cô do quán tính, hai người cùng té thành một đoàn.
"Mẹ kiếp!". Người đàn ông nhỏ giọng chửi rủa.
Nguyễn Chi không chút do dự, cô đứng dậy và đá vào eo của người đàn ông. Mặc kệ lúc nào chiêu này đều rất dễ sử dụng. Tiếp đó, cô nhanh chân chạy vào trong ruộng, nếu chạy tiếp đó chính là tới trong rừng.
Nước mưa cào qua da cô như lưỡi dao. Vết thương trên vai đã bắt đầu đau nhức, cũng may khi nãy người đàn ông kia không kịp phản ứng nên vết thương cũng không sâu. Nguyễn Chi không biết mình đã chạy bao lâu, tiếng bước chân phía sau dường như cách cô càng ngày càng xa. Thể lực của cô đang giảm dần, và rồi trong một khắc không chú ý, cô trượt chân lăn xuống sườn núi. Tình cờ thế nào lại trượt xuống bên cạnh một nấm mồ mềm mại. Ngay khi cô ngẩng đầu, lại mắt đối mắt với bia mộ của người ta.
Nguyễn Chi Chi: "......."
Cô chui vào đám cỏ lộn xộn cạnh ngôi mộ với vẻ mặt phức tạp, thể lực xuống quá nhanh đến mức cô chạy không nổi nữa rồi. Lúc này, Nguyễn Chi vẫn còn có tâm tư suy nghĩ, tiết Thanh Minh đã qua nhưng ngôi mộ này lại không có người tới nhổ cỏ, vậy chứng tỏ không có người tới bái kiến.
Nguyễn Chi thầm xin lỗi chủ nhân ngôi mộ nằm lẻ loi trơ trọi ở trong lòng. Sau đó không do dự lựa chọn giá trị cốt lõi thay vì mặc niệm Chú Đại Bi.
Bên ngoài đã lâu không có động tĩnh gì. Nguyễn Chi ấn vào vết thương trên vai mình, bàng hoàng nghĩ Hình Kinh Trì khẳng định sẽ lại tức giận nếu như nhìn thấy vết thương. Cô mím môi, cảnh tượng đêm nay giống như khi cô còn nhỏ.
"Anh sẽ không bỏ rơi em đâu".
Khi đó, sau khi Hình Kinh Trì nói với cô câu này, Nguyễn Chi dựa vào anh ngủ thiếp đi. Cho đến khi màn đêm thâm trầm, vầng trăng bị mây đen bao phủ. Bên ngoài nhà kho không còn tiếng nói nào nữa, nhiều đứa trẻ bên trong đang dựa gần nhau ngủ. Cậu bé đánh thức chú mèo con đang say ngủ: "Tiểu Tước, em nắm lấy tay anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải đi theo anh".
Nguyễn Chi vẫn còn đang mơ màng gật đầu đáp lại một cách ngoan ngoãn: "En biết rồi, anh".
Lúc đầu mọi việc thực sự suôn sẻ như Hình Kinh Trì tưởng tượng. Anh nhặt mấy chiếc màn thầu còn lại trên mặt đất, đổ súp thịt băm lên trên bánh bao, rồi vứt từng cái một về phía chuồng chó. Kéo theo dây xích, con chó lần theo vị thịt chạy về phía màn thầu. Hình Kinh Trì đẩy Nguyễn Chi ra trước, mình cũng theo sát bò ra ngoài, rồi nắm chặt tay Nguyễn Chi và chạy ra ngoài.
Chú chó đang ngậm màn thầu không sủa, chỉ thở hổn hển gặm ăn trong miệng.
Nhịp tim chạm tới giới hạn.
Tim Hình Kinh Trì vẫn luôn đập nhanh dường như trở nên rõ ràng ngay lập tức, anh nắm chặt tay Nguyễn Chi và cả hai chạy về phía khu rừng núi tối tăm. Đèn pha bên ngoài nhà kho kéo dài bóng dáng của họ. Nếu như ngày đó không có Tuần Đại Phú từ bên ngoài trở về, có lẽ Hình Kinh Trì thật sự sẽ dẫn Nguyễn Chi rời đi.
Tuần Đại Phú thấy hai đứa nhỏ bỏ chạy thì tức giận đánh thức mọi người dậy, dẫn theo hai người dắt chó ra đuổi theo. Những người còn lại được an bài trông coi nhà kho. Lúc đó cũng vậy, hai người họ liều mạng chạy về phía trước, phía sau chính là vực thẳm. Rẽ qua mười khúc cua, Hình Kinh Trì ôm Nguyễn Chi trốn vào khe núi, khe núi này người lớn không vào được, nhưng lại vừa vặn chứa được hai đứa trẻ.
Cậu bé thở phì phò che kín miệng mèo nhỏ, hấp tấp nói: "Tiểu Tước, lúc anh buông tay thì em không được khóc, nhớ không".
Mèo nhỏ phía dưới gật đầu.
Ngay khi Hình Kinh Trì thả tay ra, con mèo con anh đang ôm trầm thấp nức nở. Anh nhướng mày, nghe con mèo nhỏ nức nở nói: "Anh, mặt em bị xước rồi, sau này có thể sẽ không ai muốn nữa không?".
Hình Kinh Trì nghĩ thầm, con mèo nhỏ tuổi không lớn, nhưng suy nghĩ lung tung lại rất nhiều.
Cậu bé kéo căng khuôn mặt, chững chạc đàng hoàng nói: "Không đâu, cùng lắm thì sau này em gả cho anh".
Nguyễn Chi sững sờ, ngẩng mặt lên nhìn Hình Kinh Trì. Ánh trăng soi rõ vết sẹo trên đuôi lông mày của thiếu niên, vết sẹo vừa mới đóng vảy, ở trên đuôi lông mày trông giống như một ngôi sao. Nguyễn Chi nhỏ giọng nói: "Anh, trên mắt anh có ngôi sao".
Hình Kinh Trì đưa tay lên chạm vào vết sẹo ở đuôi lông mày: “Đây không phải là.....”.
Gâu gâu --------
Tiếng chó sủa xa xa truyền đến.
Lời nói của Hình Kinh Trì đột ngột dừng lại, anh ôm chặt Nguyễn Chi, đột nhiên nhận ra rằng họ có khả năng trốn không thoát. Chỉ là trong giây lát anh đã đưa ra quyết định. Anh ấn Nguyễn Chi thấp xuống, nghiêm túc nói: "Anh đi ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở về. Tiểu Tước ở ngoan đây không được động trước khi hừng đông tới, đã hiểu chưa?".
"Anh". Nguyễn Chi thấy hơi sợ.
Hình Kinh Trì chạm vào mái tóc mềm mại của cô, thì thầm: "Tiểu Tước, đừng sợ".
Đêm đó Nguyễn Chi đã đợi rất lâu cũng không đợi được Hình Kinh Trì, sau này cô mới biết anh đã chạy ra ngoài để dẫn những người kia rời đi. Sau đó, trời chưa sáng Hình gia và cảnh sát đã tìm được nơi này, bắt giữ những kẻ buôn người và cứu những đứa trẻ ra.
Chỉ có Tuần Đại Phú và một bé gái bị mất tích.
Thực tế, Nguyễn Chi không nhớ mình xuống núi bằng cách nào. Chỉ nghe Lâm Thiên Tầm nói rằng cô được một chú bị câm tìm thấy khi lên núi đốn củi. Nguyễn Chi đã được cứu trước khi cảnh sát khám xét khu rừng. Chú câm không những không nói được mà còn có đôi tai không tốt.
May mắn thay, Nguyễn Chi nhớ được cuộc gọi của bà nội. Vào thời điểm đó, cả Lâm Thiên Tầm và Nguyễn Thanh đều nghĩ Nguyễn Chi đang ở nhà bà ngoại, còn bà Nguyễn Chi lại nghĩ Nguyễn Chi đang ở nhà. Không ai phát hiện ra Nguyễn Chi đã mất tích suốt một đêm.
Cũng là bởi vì chuyện này mà Lâm Thiên Tầm và Nguyễn Thanh rốt cục ý thức được việc họ miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không tốt chút nào. Bất kể giữa bọn họ có thế nào, thì nó cũng không nên liên quan đến Nguyễn Chi.
Âm thanh kỳ lạ trong cơn mưa lớn kéo dòng suy nghĩ lộn xộn của Nguyễn Chi trở lại. Cả cả người cô run run, nín thở lắng nghe tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh, âm thanh lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chửi thề. Người đàn ông kia hiển nhiên đã bị cô chọc giận.
Nguyễn Chi khó có thể khống chế hàm răng run rẩy của mình, đầu càng ngày càng nặng.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân biến mất. Nguyễn Chi bị mắc kẹt trong đất bùn đẫm nước mưa, cỏ dại mọc um tùm run rẩy theo gió mưa, cô nhìn kỹ vào màn mưa hỗn độn trước mặt.
"Tao đã nhìn thấy mày, nếu mày không chạy thì đã muộn rồi”.
Giọng nói u ám của người đàn ông vang lên gần đó, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần. Nguyễn Chi cắn môi, một tay đè lên vai, tay kia nắm chặt một viên đá. Suy nghĩ trong cô lúc này lại là sớm biết có chuyện này thì sáng nay cô đã không hờn dỗi với Hình Kinh Trì, như vậy buổi chiều còn có thể nói vài câu với anh.
Nguyễn Chi vẫn co ro tại chỗ và không di chuyển. Cô không có cách nào phán đoán được người đàn ông đang lừa cô hay đang thật nhìn thấy cô.
Đế giày phát ra âm thanh trầm nặng khi giẫm vào đất. Một bước, hai bước..... Tiếng vải sượt qua cỏ dại phát ra tiếng vang sột soạt sột soạt. Cành lá bao phủ quanh người Nguyễn Chi đột nhiên bị nhấc lên, người đó mỉm cười, giọng nói như bị bóp lại từ cổ họng: "Bắt được mày rồi, con mèo nhỏ".
" Bùm --- ".
Bầu trời lóe lên tia chớp soi rõ khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông. Có một vết bỏng ở bên vai.
Nguyễn Chi và người đàn ông ánh mắt chạm nhau, đồng tử của cô hơi co lại. Lúc trước cô không nhìn rõ mặt người đàn ông trong căn nhà cũ, nhưng bây giờ cô thực sự nhìn rõ mặt anh ta. Cô đã nhìn thấy người đàn ông này ở Điền thành, không chỉ gặp mà họ còn trò chuyện trong vài phút.
"Nhớ ra tao không? Lúc đó tao nên giết mày!".
Dứt lời, người đàn ông tiến lên muốn bắt lấy Nguyễn Chi. Cô đã chảy rất nhiều máu, lại chạy gần một tiếng đồng hồ nên giờ đã không còn sức lực. Nguyễn Chi cắn chặt hàm răng, lòng bàn tay mềm mại bị đá sắc bén cọ xát. Cô giơ tay lên hung hăng đập tới trên mặt người đàn ông -----
Đoàng!!
Tiếng hét thảm thiết của người đàn ông đột nhiên xuyên qua màn mưa, chân hắn mềm nhũn, chật vật ngã xuống. Nguyễn Chi sững sờ, kinh ngạc nhìn bàn tay đang giơ lên giữa lưng chừng của mình, cô còn chưa đập xuống đâu. Âm thanh vừa vang lên trong cơn mưa là gì? Sấm sét? Hay là tiếng súng?
Tiếng bước chân gấp gáp hòa trong màn mưa, và bầu trời bị sét đánh tan tành. Hình Kinh Trì xuyên qua tấm màn mưa, chớp mắt một cái đã thấy dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Chi. Cô ướt sũng khắp người, mái tóc đen dính bết sau gáy, trên áo ngủ màu trắng hầu như đều là máu, co lại thành một đoàn đang phát run.
Anh thậm chí không dám vươn tay ra ôm cô, đôi mắt đen cuồn cuộn cảm xúc của anh nhìn vào đôi mắt ướt đẫm nước mưa của cô. Sợi dây cung kéo căng trong đầu thay vì chùng xuống, nay càng thêm thắt chặt hơn.
Mưa không ngừng rơi dọc theo quai hàm, Hình Kinh Trì nhìn Nguyễn Chi vẫn đang mờ mịt, sợ run trước mặt mình, anh đưa tay ra cẩn thận từng li từng tí, giọng nói vừa chìm vừa khàn nói: "Chi Chi, đừng sợ".
Nguyễn Chi lơ mơ, trong chốc lát không rõ Hình Kinh Trì trước mặt là cậu bé lúc trước hay người đàn ông đã quên đi chuyện trước kia. Chỉ có giọng nói của họ trùng lặp với nhau, cả hai đều nói với cô: Đừng sợ.
Cô bối rối, và ngước nhìn anh một lúc với khuôn mặt tái nhợt. Cho tới khi Hình Kinh Trì run rẩy ôm Nguyễn Chi vào trong ngực, cô dựa vào ngực anh thì thầm: "Hình Kinh Trì, em thấy đau quá".
"Anh xin lỗi”.
Anh gian nan hé miệng, phải mất một lúc lâu mới phun ra được ba cái này.
"Đội trưởng!".
"Đội trưởng, anh tìm được chị dâu chưa?".
Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la hét lần lượt vang lên, Tần Diệp chạy mấy bước nhanh tới còng tay người đàn ông bị bắn vào bắp chân rồi ngã xuống đất lại. Sau đó lật người đàn ông lại xem xét, anh ta chỉ là ngất chứ chưa chết.
Nguyễn Chi run rẩy. Hình Kinh Trì cúi đầu nhanh chóng kiểm tra vết thương trên người Nguyễn Chi, sau đó anh bế cô chạy xuống núi mà không thèm quay đầu nhìn lại. Hiện tại anh không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa.
"Đội trưởng!". Dư Phong lớn tiếng hô.
Ngoại trừ mưa to trên núi, không ai đáp lại anh.
Dư Phong sững sờ nhìn Tần Diệp, hoảng hốt hỏi: "Diệp ca, em vừa thấy trên người chị dâu dính thật nhiều máu. Anh nói chị ấy có thể xảy ra chuyện gì không? Bệnh viện ở đây có tốt không?".
Tần Diệp đưa tay lau nước mưa trên mặt, tâm phiền ý loạn gắt: "Mau đuổi theo đội trưởng! Anh ấy như thế làm sao mà lái xe được!".
"Vâng, vâng, em đi ngay đây!".
……
Bệnh viện Quận 1.
Hình Kinh Trì trầm mặc ngồi trên chiếc ghế kim loại lạnh lẽo, dưới chân đã ướt sũng đầy nước. Ánh sáng chói lòa phía trên soi rõ tướng mạo của anh, người ra vào ít nhiều đều sẽ liếc nhìn anh. Sau khi Dư Phong thanh toán phí, anh nhìn Hình Kinh Trì ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Anh ở trong đội cảnh sát hình sự hơn một năm, nhưng chưa từng thấy đội trưởng như thế này bao giờ. Đầu cúi thấp, hai mắt buông thõng không thấy được cảm xúc gì, chỉ có nhìn kỹ mới thấy được đầu ngón tay vẫn đang run rẩy.
Trong xe họ luôn có một hộp thuốc dự sẵn quanh năm. Khi Dư Phong lái xe, Hình Kinh Trì đã kiểm tra cẩn thận tất cả các vết thương trên người Nguyễn Chi, đồng thời xử lý vết cắt trên vai một cách đơn giản. Vết thương dài gần 2 inch, tuy không sâu nhưng vẫn phải khâu lại vết thương.
Vết thương do dầm mưa lâu. Nên Hình Kinh Trì phải sát trùng vết thương cho cô trước. Lúc đầu cô chịu đựng không nói một lời cho tới sau khi xử lý xong, cô mới dựa vào cổ anh khóc hồi lâu. Trái tim anh như bị xé nát bởi nước mắt của cô.
"Đội trưởng". Dư Phong cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng.
Trong không khí yên lặng, mùi nước khử trùng như có như không, người đến người đi trong sảnh phòng cấp cứu. Ở đây, tiếng khóc là trạng thái bình thường, và trầm mặc không nói cũng là trạng thái bình thường.
Hình Kinh Trì nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình một lúc lâu, phía trên dính là máu của Nguyễn Chi. Hồi lâu sau, anh đờ đẫn nói: "Dư Phong, cô ấy chảy rất nhiều máu".
Cô ấy đau đớn, và cô ấy đang khóc.
Dư Phong nắm chặt tay, cắn răng nói: "Đội trưởng, tên súc sinh kia hiện tại cũng đang nằm trong bệnh viện này. Mấy người Diệp ca đang trông trừng hắn, em sẽ đi tìm tên đó ngay".
Hình Kinh Trì không trả lời.
Họ đều biết lý do tại sao Nguyễn Chi lại nằm bên trong.
Dư Phong lại liếc nhìn Hình Kinh Trì, rồi quay lưng bỏ chạy.
"Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”. Cô y tá mở cửa phòng khám bệnh và hô lớn với giọng thăm dò.
"Có".
Người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy đi về phía y tá ở cửa. Sự lạnh lùng giữa lông mày và lệ khí ẩn ẩn hiển hiện trong mắt cùng với thần sắc cứng ngắc của anh dịu đi một chút vì lời nói của y tá.
Cô y tá nuốt nước bọt. Người đàn ông này dáng vẻ trông thật khiếp người, chưa kể trên người anh ta còn bê bết máu. Đè xuống tất cả các suy đoán và liên tưởng của mình, cô nói đơn giản về tình trạng bệnh nhân bên trong: "Vết thương đã được khâu lại, nhưng bệnh nhân còn chưa hạ sốt. Cần quan sát hai ngày, nếu như thấy không có việc gì thì bệnh nhân có thể được xuất viện. Hai ngày này chú ý ăn đồ thanh đạm".
Ánh mắt Hình Kinh Trì vượt qua y tá nhìn vào bên trong, khàn giọng hỏi: "Cô ấy tỉnh chưa?”.
Y tá mở cửa đẩy người ra, trả lời: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, nên giờ chưa tỉnh lại được".
Đang nằm trên giường, Nguyễn Chi sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt luôn luôn linh động lúc này đang nhắm lại, lông mi yếu ớt rủ xuống. Ngoài vết dao, trên người còn có rất nhiều vết trầy da và bầm tím. Yết hầu Hình Kinh Trì lăn lộn, anh giúp đẩy giường, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.
Tiểu Thanh sứ xinh đẹp lại dễ vỡ của anh bỗng nhiên biến thành như vậy. Cơn đau âm ỉ từ từ ăn mòn trái tim Hình Kinh Trì từng chút một. Đây là lần thứ hai anh cảm thấy như vậy, lần đầu tiên.....lần đầu tiên là cách đây mười chín năm khi anh đánh mất Tước Nhi.
"Đội trưởng, tôi đã tra ra được. Theo video giám sát từ Điền thành có thể xác nhận rằng người đàn ông này là Tằng Hải Âu. Như anh đã nói, tên đó đã rời khỏi Điền thành trong một chiếc xe màu đen vào sáng hôm đó. Tên này rất cảnh giác, hắn không trực tiếp bắt xe tới Phong thành mà đã đi một vòng lớn từ Điền thành tới Minh thành, sau lại tới Bắc thành, cuối cùng mới quay trở lại Phong thành. Tên này thật biết chạy, khó trách bên kia không tra ra được hắn ta".
Tần Diệp nói xong liếc nhìn vào trong phòng bệnh. Mới nãy, Dư Phong vô cùng lo lắng chạy tới trước cửa phòng phẫu thuật và nói với anh rằng Hình Kinh Trì trông không được tốt lắm. Vậy nên anh mới chạy qua đây, và anh có thể hiểu được tâm trạng của Hình Kinh Trì. Nhớ tới dáng vẻ của Nguyễn Chi trong cơn mưa bão, trong lòng anh cũng thấy khó chịu.
Hình Kinh Trì không đáp, chỉ đứng trước cửa nhìn người đang nằm trên giường bệnh qua tấm kính, một lúc lâu sau mới nói: "Bên chỗ Tằng Hải Âu, cậu và Dư Phong trông coi cho kỹ. Những người còn lại để họ về nghỉ ngơi đi".
Giọng anh rất nhẹ, tựa hồ sợ làm ồn đến người ở bên trong.
Tần Diệp rốt cuộc không có nói thêm gì, anh vỗ vỗ vai Hình Kinh Trì rồi rời đi. Nghề này của họ vốn dĩ rất dễ gặp nguy hiểm, nhưng khi mối nguy hiểm này chuyển sang người nhà của họ thì mọi chuyện liền trở nên phức tạp.
Nguyễn Chi bị đánh thức bởi cơn đau, sau khi thuốc tê mất đi hiệu lực. Điều đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra là ánh đèn mờ ảo phía trên, ngay sau đó cô cau mày, cả người cô như thể mới bị nghiền ép qua, so với lần đầu tiên ngủ với Hình Kinh Trì còn khó chịu hơn.
"Chi Chi?". Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, nghe vừa ráp vừa thô.
Cổ họng Nguyễn Chi khô khốc, cô nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh. Người đàn ông cả người ướt át, lông mày vặn chặt vào nhau, hai mắt ẩn ẩn ửng hồng, môi mỏng dưới sống mũi mím chặt, cả người nhìn bẩn thỉu, so với lúc nhìn thấy từ trên núi càng chật vật hơn.
Cô lại nhìn sang bên phải. Đây là một gian phòng bệnh đơn, hẳn là có phòng tắm. Nguyễn Chi chậm rãi chớp mắt, di chuyển đầu ngón tay móc lấy ngón tay anh, nhỏ giọng nói: "Hình Kinh Trì, anh ôm em".
Hình Kinh Trì vô thức muốn vươn tay ra ôm cô, nhưng tay mới vươn ra bỗng nhiên dừng lại. Rõ ràng anh cũng phát hiện ra dáng vẻ lúc này của mình không thích hợp để ôm Nguyễn Chi. Dù sao người hộ lý vừa mới rời đi, tiểu Thanh sứ của anh đã được làm sạch sẽ rồi.
Hình Kinh Trì chậm rãi thu tay lại, cúi người sờ nhẹ tóc mai của cô, nói nhỏ: "Chờ anh một lát, anh sẽ nhanh trở về".
Nguyễn Chi lúc này không còn bao nhiêu sức lực, vừa nói một câu liền cảm thấy mệt mỏi. Sự mệt mỏi tựa như chạy qua núi dâng lên, chỉ có ngón tay gãi nhẹ trong lòng bàn tay người đàn ông, cho thấy cô biết rồi.
Cô phát hiện mấy lần Hình Kinh Trì nói chuyện với cô đều sẽ thêm "rất nhanh". Dù là trên giường hay dưới giường, tất nhiên những gì nói dưới giường đều nhanh chóng trở thành sự thật. Anh nói rằng anh sẽ sớm quay lại, và anh chưa bao giờ thất hứa, hai chữ này như một lời hứa.
Lần này Hình Kinh Trì vẫn như anh nói, anh rất nhanh.
Sau khi nhắn tin cho Dư Phong, anh tiến vào phòng tắm tắm rửa, chờ Dư Phong đưa quần áo tới. Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài mười hai phút, thêm ra hai phút là để sấy tóc vì sợ lạnh đến Nguyễn Chi. Chờ khi Hình Kinh Trì ra ngoài tthì Nguyễn Chi đã ngủ thiếp đi.
Phòng bệnh đơn trông có vẻ lạnh lẽo ngay cả khi nó yên tĩnh. Ánh sáng chói lọi mang theo ánh trắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Chi, cô nghiêng đầu, cằm giấu trong chăn bông và khuôn mặt lộ ra bên ngoài với vết trầy da trên đó.
Hình Kinh Trì biết, trên người cô có nhiều hơn thế.
Quá trình đợi cô tỉnh lại rất khó, chỉ cần cô yên tĩnh là anh liền bị vây quanh bởi tiếng nức nở tinh tế của cô, phảng phất những âm thanh này còn quanh quẩn ghé vào lỗ tai anh. Anh không bao giờ biết rằng nước mắt lại là một vũ khí lợi hại như vậy, khiến anh không có chỗ nào có thể trốn, nửa bước khó di chuyển.
Cộc -------
Tiếng gõ cửa tận lực đè xuống thấp, và nó vang lên hai lần.
Hình Kinh Trì không quay đầu, anh đứng bên giường, ánh mắt rơi vào Nguyễn Chi. Một lúc lâu sau, người đàn ông cúi người hôn lên trán cô, đôi môi ấm áp của anh lướt qua làn da hơi lạnh, vừa chạm liền tách ra.
"Người ở đâu?".
Giọng điệu của Hình Kinh Trì vẫn như mọi khi, nhưng Dư Phong bất giác thấy rùng mình. Anh lén lén liếc nhìn sắc mặt đội trưởng, người không biết còn tưởng rằng anh ấy mới là người bị chém. Anh nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đông cứng của Hình Kinh Trì, đàng hoàng nói: "Ở tầng 7".
Khi Hình Kinh Trì và Dư Phong đến tầng bảy, bác sĩ điều trị cho Tằng Hải Âu đúng lúc từ trong phòng bệnh đi ra. Biết họ là cảnh sát liền thuận miệng nói: "Bệnh nhân không có gì đáng ngại, ý thức rất thanh tỉnh".
Ẩn ý này rất rõ ràng, lời ngầm là nói các ngươi có thể vào để tra hỏi.
Tần Diệp nghe được tiếng động, không khỏi nhìn thoáng qua Tằng Hải Âu. Tuổi của anh ta không lớn, ước chừng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, da ngăm đen, mắt một mí, mũi to, dáng người vừa, mí mắt hơi xếch, một tay bị còng vào đầu giường.
Theo như Tần Diệp thấy, người đàn ông này khá là kỳ lạ, ngoại trừ việc anh ta vùng vẫy một chút khi bị họ còng tay, về sau anh ta không hề chống cự. Lúc trong xe luôn là dáng vẻ không nghĩ phản ứng tới ai. Cho tới khi Hình Kinh Trì vào cửa, Tần Diệp nhạy bén phát hiện vẻ mặt Tằng Hải Âu rốt cục có chút biến hóa.
Anh nhướng mi liếc nhìn về phía cửa, quai hàm giật giật, bên giường vang lên tiếng kim loại va chạm, người đàn ông vẫn luôn không có phản ứng thế mà bật cười đến khàn cả giọng: "Họ Hình, người phụ nữ của mày cũng thật biết chạy, thật là đáng tiếc mà".
Tâm Tần Diệp kêu lộp bộp, lạnh giọng trách mắng: "Câm miệng!".
Tằng Hải Âu chỉ nhìn chằm chằm Hình Kinh Trì như không nghe thấy Tần Diệp nói gì. Anh ta nhìn bộ dạng vô cảm của Hình Kinh Trì bỗng nhiên kích động, giữa lông mày lóe lên một tia ngoan lệ: "Tao từng đi săn thỏ trên núi, mũi tên đầu tiên tao sẽ bắn tới bên cạnh con thỏ, ngay sau đó nhìn xem con thỏ tháo chạy. Mày biết không, con thỏ đó vừa hoảng sợ vừa đáng thương làm cho người ta sinh ra yêu thương bao nhiêu. Hôm nay tao trực tiếp…..".
Dư Phong phá án lâu như vậy còn chưa bị một phạm nhân nào hù qua, quả thực khiến anh muốn xông lên chặn miệng Tằng Hải Âu lại. Anh ba bước thành hai bước nhảy tới trước giường Tằng Hải Âu, kéo bàn tay đang truyền nước biển của anh ta hung hăng bẻ lại: "Anh tốt nhất thành thật cho tôi!".
Tằng Hải Âu đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm Hình Kinh Trì. Đầu tiên là bắt đám người Thiên Điểu đoạn mất tài lộ của bọn hắn, sau lại để mắt tới ngôi mộ thời nhà Tống. Ngôi mộ này vốn dĩ có một phần của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người ta chặn đường. Anh ta đã lãng phí quá nhiều thời gian trên đường để tránh tầm mắt của cảnh sát. Chờ khi đến được Phong thành lại nghe một số người đồn rằng ngôi mộ đã bị đào vì thế muốn tới kiếm ít đồ. Nhưng tất cả đều đổ sông đổ biển chỉ vì tên họ Hình âm hồn bất tán này!
Tằng Hải Âu biết rõ mình không thể trốn thoát, nhưng trong lúc sốt ruột tới phát hỏa lại ngoài ý muốn gặp được Nguyễn Chi. Anh đã nhìn thấy người phụ nữ này ở Điền thành, còn vừa lúc một ngày trước khi Thiên Điểu bị bắt. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là cô ta và tên họ Hình lại là vợ chồng! Nếu tên họ họ Hình muốn ép chết anh vậy anh phải tiên hạ thủ vi cường trước.
Đôi mắt không đáy của người đàn ông rơi vào trên mặt Tằng Hải Âu. Các đốt ngón tay cử động không thể nhận thấy. Anh không còn là Hình Kinh Trì tuổi trẻ khinh cuồng nữa, nhưng thực chất bên trong anh vẫn là Hình Kinh Trì đó.
Hạ Lan Quân từng nói với Nguyễn Chi rằng Hình Kinh Trì hiểu được ẩn giấu, nhưng thật ra anh không hề thay đổi chút nào. Ông ấy nói đúng, Hình Kinh Trì không thay đổi một chút nào, từ mười bảy tuổi đến hai mươi bảy tuổi.
Hình Kinh Trì dằn xuống ngọn lửa trong lòng đang càng cháy càng vượng.
Trước mắt hiện lên vô số hình ảnh. Từ đứa con ngoan ngoãn tới khi anh đánh mất Tước Nhi, và không màng đến phản kháng tất cả mọi người quyết thi vào học viện cảnh sát, lúc anh tiến vào đội biệt kích, lúc anh là đội trưởng đội cảnh sát, cho tới lời hứa hẹn sẽ bảo vệ, chăm sóc và trung thành với Nguyễn Chi. Cuối cùng dừng ở dáng vẻ Nguyễn Chi trong cơn mưa nặng hạt.
Anh đã thất bại trong việc bảo vệ cô.
"Các cậu đi ra ngoài trước". Người đàn ông không nhẹ không nặng nói một câu.
Tần Diệp và Dư Phong đồng thời sững sờ, hai người nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời không ai nhúc nhích. Làm sao họ dám để Hình Kinh Trì một mình vào lúc này.
"Đội trưởng". Tần Diệp đánh bạo gọi một tiếng.
Hình Kinh Trì liếc anh một cái, giơ tay đưa súng cho Tần Diệp, lặp lại-----
"Ra ngoài".
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Đoàng.
Một tia sáng chói lòa từ chân trời lóe lên, sấm rền vang dội, mưa to như trút nước. Nguyễn Chi nấp sau sườn đất phía sau núi, bên dưới là một nấm mồ nhô lên. Cô ôm chặt vai và thu mình thành một đoàn ẩn mình giữa đám cỏ dại, hai mắt không hề chớp xuyên qua khe hở giữa đám cỏ dại nhìn chằm chằm phía trước.
Đường núi không bằng phẳng, lại thêm mưa ướt trơn trượt, một mình người đàn ông bắt cóc Nguyễn Chi đã rất khó đi, chưa kể Nguyễn Chi còn rất bất hợp tác.
Tia chớp rơi xuống.
Sự chú ý của người đàn ông bị hấp dẫn trong giây lát. Nguyễn Chi thừa cơ hội này cắn người đàn ông một cách quyết liệt, đồng thời cô dồn hết sức lực đánh về phía sau. Con dao sắc lạnh trượt ngang vai cô do quán tính, hai người cùng té thành một đoàn.
"Mẹ kiếp!". Người đàn ông nhỏ giọng chửi rủa.
Nguyễn Chi không chút do dự, cô đứng dậy và đá vào eo của người đàn ông. Mặc kệ lúc nào chiêu này đều rất dễ sử dụng. Tiếp đó, cô nhanh chân chạy vào trong ruộng, nếu chạy tiếp đó chính là tới trong rừng.
Nước mưa cào qua da cô như lưỡi dao. Vết thương trên vai đã bắt đầu đau nhức, cũng may khi nãy người đàn ông kia không kịp phản ứng nên vết thương cũng không sâu. Nguyễn Chi không biết mình đã chạy bao lâu, tiếng bước chân phía sau dường như cách cô càng ngày càng xa. Thể lực của cô đang giảm dần, và rồi trong một khắc không chú ý, cô trượt chân lăn xuống sườn núi. Tình cờ thế nào lại trượt xuống bên cạnh một nấm mồ mềm mại. Ngay khi cô ngẩng đầu, lại mắt đối mắt với bia mộ của người ta.
Nguyễn Chi Chi: "......."
Cô chui vào đám cỏ lộn xộn cạnh ngôi mộ với vẻ mặt phức tạp, thể lực xuống quá nhanh đến mức cô chạy không nổi nữa rồi. Lúc này, Nguyễn Chi vẫn còn có tâm tư suy nghĩ, tiết Thanh Minh đã qua nhưng ngôi mộ này lại không có người tới nhổ cỏ, vậy chứng tỏ không có người tới bái kiến.
Nguyễn Chi thầm xin lỗi chủ nhân ngôi mộ nằm lẻ loi trơ trọi ở trong lòng. Sau đó không do dự lựa chọn giá trị cốt lõi thay vì mặc niệm Chú Đại Bi.
Bên ngoài đã lâu không có động tĩnh gì. Nguyễn Chi ấn vào vết thương trên vai mình, bàng hoàng nghĩ Hình Kinh Trì khẳng định sẽ lại tức giận nếu như nhìn thấy vết thương. Cô mím môi, cảnh tượng đêm nay giống như khi cô còn nhỏ.
"Anh sẽ không bỏ rơi em đâu".
Khi đó, sau khi Hình Kinh Trì nói với cô câu này, Nguyễn Chi dựa vào anh ngủ thiếp đi. Cho đến khi màn đêm thâm trầm, vầng trăng bị mây đen bao phủ. Bên ngoài nhà kho không còn tiếng nói nào nữa, nhiều đứa trẻ bên trong đang dựa gần nhau ngủ. Cậu bé đánh thức chú mèo con đang say ngủ: "Tiểu Tước, em nắm lấy tay anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải đi theo anh".
Nguyễn Chi vẫn còn đang mơ màng gật đầu đáp lại một cách ngoan ngoãn: "En biết rồi, anh".
Lúc đầu mọi việc thực sự suôn sẻ như Hình Kinh Trì tưởng tượng. Anh nhặt mấy chiếc màn thầu còn lại trên mặt đất, đổ súp thịt băm lên trên bánh bao, rồi vứt từng cái một về phía chuồng chó. Kéo theo dây xích, con chó lần theo vị thịt chạy về phía màn thầu. Hình Kinh Trì đẩy Nguyễn Chi ra trước, mình cũng theo sát bò ra ngoài, rồi nắm chặt tay Nguyễn Chi và chạy ra ngoài.
Chú chó đang ngậm màn thầu không sủa, chỉ thở hổn hển gặm ăn trong miệng.
Nhịp tim chạm tới giới hạn.
Tim Hình Kinh Trì vẫn luôn đập nhanh dường như trở nên rõ ràng ngay lập tức, anh nắm chặt tay Nguyễn Chi và cả hai chạy về phía khu rừng núi tối tăm. Đèn pha bên ngoài nhà kho kéo dài bóng dáng của họ. Nếu như ngày đó không có Tuần Đại Phú từ bên ngoài trở về, có lẽ Hình Kinh Trì thật sự sẽ dẫn Nguyễn Chi rời đi.
Tuần Đại Phú thấy hai đứa nhỏ bỏ chạy thì tức giận đánh thức mọi người dậy, dẫn theo hai người dắt chó ra đuổi theo. Những người còn lại được an bài trông coi nhà kho. Lúc đó cũng vậy, hai người họ liều mạng chạy về phía trước, phía sau chính là vực thẳm. Rẽ qua mười khúc cua, Hình Kinh Trì ôm Nguyễn Chi trốn vào khe núi, khe núi này người lớn không vào được, nhưng lại vừa vặn chứa được hai đứa trẻ.
Cậu bé thở phì phò che kín miệng mèo nhỏ, hấp tấp nói: "Tiểu Tước, lúc anh buông tay thì em không được khóc, nhớ không".
Mèo nhỏ phía dưới gật đầu.
Ngay khi Hình Kinh Trì thả tay ra, con mèo con anh đang ôm trầm thấp nức nở. Anh nhướng mày, nghe con mèo nhỏ nức nở nói: "Anh, mặt em bị xước rồi, sau này có thể sẽ không ai muốn nữa không?".
Hình Kinh Trì nghĩ thầm, con mèo nhỏ tuổi không lớn, nhưng suy nghĩ lung tung lại rất nhiều.
Cậu bé kéo căng khuôn mặt, chững chạc đàng hoàng nói: "Không đâu, cùng lắm thì sau này em gả cho anh".
Nguyễn Chi sững sờ, ngẩng mặt lên nhìn Hình Kinh Trì. Ánh trăng soi rõ vết sẹo trên đuôi lông mày của thiếu niên, vết sẹo vừa mới đóng vảy, ở trên đuôi lông mày trông giống như một ngôi sao. Nguyễn Chi nhỏ giọng nói: "Anh, trên mắt anh có ngôi sao".
Hình Kinh Trì đưa tay lên chạm vào vết sẹo ở đuôi lông mày: “Đây không phải là.....”.
Gâu gâu --------
Tiếng chó sủa xa xa truyền đến.
Lời nói của Hình Kinh Trì đột ngột dừng lại, anh ôm chặt Nguyễn Chi, đột nhiên nhận ra rằng họ có khả năng trốn không thoát. Chỉ là trong giây lát anh đã đưa ra quyết định. Anh ấn Nguyễn Chi thấp xuống, nghiêm túc nói: "Anh đi ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở về. Tiểu Tước ở ngoan đây không được động trước khi hừng đông tới, đã hiểu chưa?".
"Anh". Nguyễn Chi thấy hơi sợ.
Hình Kinh Trì chạm vào mái tóc mềm mại của cô, thì thầm: "Tiểu Tước, đừng sợ".
Đêm đó Nguyễn Chi đã đợi rất lâu cũng không đợi được Hình Kinh Trì, sau này cô mới biết anh đã chạy ra ngoài để dẫn những người kia rời đi. Sau đó, trời chưa sáng Hình gia và cảnh sát đã tìm được nơi này, bắt giữ những kẻ buôn người và cứu những đứa trẻ ra.
Chỉ có Tuần Đại Phú và một bé gái bị mất tích.
Thực tế, Nguyễn Chi không nhớ mình xuống núi bằng cách nào. Chỉ nghe Lâm Thiên Tầm nói rằng cô được một chú bị câm tìm thấy khi lên núi đốn củi. Nguyễn Chi đã được cứu trước khi cảnh sát khám xét khu rừng. Chú câm không những không nói được mà còn có đôi tai không tốt.
May mắn thay, Nguyễn Chi nhớ được cuộc gọi của bà nội. Vào thời điểm đó, cả Lâm Thiên Tầm và Nguyễn Thanh đều nghĩ Nguyễn Chi đang ở nhà bà ngoại, còn bà Nguyễn Chi lại nghĩ Nguyễn Chi đang ở nhà. Không ai phát hiện ra Nguyễn Chi đã mất tích suốt một đêm.
Cũng là bởi vì chuyện này mà Lâm Thiên Tầm và Nguyễn Thanh rốt cục ý thức được việc họ miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không tốt chút nào. Bất kể giữa bọn họ có thế nào, thì nó cũng không nên liên quan đến Nguyễn Chi.
Âm thanh kỳ lạ trong cơn mưa lớn kéo dòng suy nghĩ lộn xộn của Nguyễn Chi trở lại. Cả cả người cô run run, nín thở lắng nghe tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh, âm thanh lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chửi thề. Người đàn ông kia hiển nhiên đã bị cô chọc giận.
Nguyễn Chi khó có thể khống chế hàm răng run rẩy của mình, đầu càng ngày càng nặng.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân biến mất. Nguyễn Chi bị mắc kẹt trong đất bùn đẫm nước mưa, cỏ dại mọc um tùm run rẩy theo gió mưa, cô nhìn kỹ vào màn mưa hỗn độn trước mặt.
"Tao đã nhìn thấy mày, nếu mày không chạy thì đã muộn rồi”.
Giọng nói u ám của người đàn ông vang lên gần đó, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần. Nguyễn Chi cắn môi, một tay đè lên vai, tay kia nắm chặt một viên đá. Suy nghĩ trong cô lúc này lại là sớm biết có chuyện này thì sáng nay cô đã không hờn dỗi với Hình Kinh Trì, như vậy buổi chiều còn có thể nói vài câu với anh.
Nguyễn Chi vẫn co ro tại chỗ và không di chuyển. Cô không có cách nào phán đoán được người đàn ông đang lừa cô hay đang thật nhìn thấy cô.
Đế giày phát ra âm thanh trầm nặng khi giẫm vào đất. Một bước, hai bước..... Tiếng vải sượt qua cỏ dại phát ra tiếng vang sột soạt sột soạt. Cành lá bao phủ quanh người Nguyễn Chi đột nhiên bị nhấc lên, người đó mỉm cười, giọng nói như bị bóp lại từ cổ họng: "Bắt được mày rồi, con mèo nhỏ".
" Bùm --- ".
Bầu trời lóe lên tia chớp soi rõ khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông. Có một vết bỏng ở bên vai.
Nguyễn Chi và người đàn ông ánh mắt chạm nhau, đồng tử của cô hơi co lại. Lúc trước cô không nhìn rõ mặt người đàn ông trong căn nhà cũ, nhưng bây giờ cô thực sự nhìn rõ mặt anh ta. Cô đã nhìn thấy người đàn ông này ở Điền thành, không chỉ gặp mà họ còn trò chuyện trong vài phút.
"Nhớ ra tao không? Lúc đó tao nên giết mày!".
Dứt lời, người đàn ông tiến lên muốn bắt lấy Nguyễn Chi. Cô đã chảy rất nhiều máu, lại chạy gần một tiếng đồng hồ nên giờ đã không còn sức lực. Nguyễn Chi cắn chặt hàm răng, lòng bàn tay mềm mại bị đá sắc bén cọ xát. Cô giơ tay lên hung hăng đập tới trên mặt người đàn ông -----
Đoàng!!
Tiếng hét thảm thiết của người đàn ông đột nhiên xuyên qua màn mưa, chân hắn mềm nhũn, chật vật ngã xuống. Nguyễn Chi sững sờ, kinh ngạc nhìn bàn tay đang giơ lên giữa lưng chừng của mình, cô còn chưa đập xuống đâu. Âm thanh vừa vang lên trong cơn mưa là gì? Sấm sét? Hay là tiếng súng?
Tiếng bước chân gấp gáp hòa trong màn mưa, và bầu trời bị sét đánh tan tành. Hình Kinh Trì xuyên qua tấm màn mưa, chớp mắt một cái đã thấy dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Chi. Cô ướt sũng khắp người, mái tóc đen dính bết sau gáy, trên áo ngủ màu trắng hầu như đều là máu, co lại thành một đoàn đang phát run.
Anh thậm chí không dám vươn tay ra ôm cô, đôi mắt đen cuồn cuộn cảm xúc của anh nhìn vào đôi mắt ướt đẫm nước mưa của cô. Sợi dây cung kéo căng trong đầu thay vì chùng xuống, nay càng thêm thắt chặt hơn.
Mưa không ngừng rơi dọc theo quai hàm, Hình Kinh Trì nhìn Nguyễn Chi vẫn đang mờ mịt, sợ run trước mặt mình, anh đưa tay ra cẩn thận từng li từng tí, giọng nói vừa chìm vừa khàn nói: "Chi Chi, đừng sợ".
Nguyễn Chi lơ mơ, trong chốc lát không rõ Hình Kinh Trì trước mặt là cậu bé lúc trước hay người đàn ông đã quên đi chuyện trước kia. Chỉ có giọng nói của họ trùng lặp với nhau, cả hai đều nói với cô: Đừng sợ.
Cô bối rối, và ngước nhìn anh một lúc với khuôn mặt tái nhợt. Cho tới khi Hình Kinh Trì run rẩy ôm Nguyễn Chi vào trong ngực, cô dựa vào ngực anh thì thầm: "Hình Kinh Trì, em thấy đau quá".
"Anh xin lỗi”.
Anh gian nan hé miệng, phải mất một lúc lâu mới phun ra được ba cái này.
"Đội trưởng!".
"Đội trưởng, anh tìm được chị dâu chưa?".
Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la hét lần lượt vang lên, Tần Diệp chạy mấy bước nhanh tới còng tay người đàn ông bị bắn vào bắp chân rồi ngã xuống đất lại. Sau đó lật người đàn ông lại xem xét, anh ta chỉ là ngất chứ chưa chết.
Nguyễn Chi run rẩy. Hình Kinh Trì cúi đầu nhanh chóng kiểm tra vết thương trên người Nguyễn Chi, sau đó anh bế cô chạy xuống núi mà không thèm quay đầu nhìn lại. Hiện tại anh không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa.
"Đội trưởng!". Dư Phong lớn tiếng hô.
Ngoại trừ mưa to trên núi, không ai đáp lại anh.
Dư Phong sững sờ nhìn Tần Diệp, hoảng hốt hỏi: "Diệp ca, em vừa thấy trên người chị dâu dính thật nhiều máu. Anh nói chị ấy có thể xảy ra chuyện gì không? Bệnh viện ở đây có tốt không?".
Tần Diệp đưa tay lau nước mưa trên mặt, tâm phiền ý loạn gắt: "Mau đuổi theo đội trưởng! Anh ấy như thế làm sao mà lái xe được!".
"Vâng, vâng, em đi ngay đây!".
……
Bệnh viện Quận 1.
Hình Kinh Trì trầm mặc ngồi trên chiếc ghế kim loại lạnh lẽo, dưới chân đã ướt sũng đầy nước. Ánh sáng chói lòa phía trên soi rõ tướng mạo của anh, người ra vào ít nhiều đều sẽ liếc nhìn anh. Sau khi Dư Phong thanh toán phí, anh nhìn Hình Kinh Trì ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Anh ở trong đội cảnh sát hình sự hơn một năm, nhưng chưa từng thấy đội trưởng như thế này bao giờ. Đầu cúi thấp, hai mắt buông thõng không thấy được cảm xúc gì, chỉ có nhìn kỹ mới thấy được đầu ngón tay vẫn đang run rẩy.
Trong xe họ luôn có một hộp thuốc dự sẵn quanh năm. Khi Dư Phong lái xe, Hình Kinh Trì đã kiểm tra cẩn thận tất cả các vết thương trên người Nguyễn Chi, đồng thời xử lý vết cắt trên vai một cách đơn giản. Vết thương dài gần 2 inch, tuy không sâu nhưng vẫn phải khâu lại vết thương.
Vết thương do dầm mưa lâu. Nên Hình Kinh Trì phải sát trùng vết thương cho cô trước. Lúc đầu cô chịu đựng không nói một lời cho tới sau khi xử lý xong, cô mới dựa vào cổ anh khóc hồi lâu. Trái tim anh như bị xé nát bởi nước mắt của cô.
"Đội trưởng". Dư Phong cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng.
Trong không khí yên lặng, mùi nước khử trùng như có như không, người đến người đi trong sảnh phòng cấp cứu. Ở đây, tiếng khóc là trạng thái bình thường, và trầm mặc không nói cũng là trạng thái bình thường.
Hình Kinh Trì nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình một lúc lâu, phía trên dính là máu của Nguyễn Chi. Hồi lâu sau, anh đờ đẫn nói: "Dư Phong, cô ấy chảy rất nhiều máu".
Cô ấy đau đớn, và cô ấy đang khóc.
Dư Phong nắm chặt tay, cắn răng nói: "Đội trưởng, tên súc sinh kia hiện tại cũng đang nằm trong bệnh viện này. Mấy người Diệp ca đang trông trừng hắn, em sẽ đi tìm tên đó ngay".
Hình Kinh Trì không trả lời.
Họ đều biết lý do tại sao Nguyễn Chi lại nằm bên trong.
Dư Phong lại liếc nhìn Hình Kinh Trì, rồi quay lưng bỏ chạy.
"Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”. Cô y tá mở cửa phòng khám bệnh và hô lớn với giọng thăm dò.
"Có".
Người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy đi về phía y tá ở cửa. Sự lạnh lùng giữa lông mày và lệ khí ẩn ẩn hiển hiện trong mắt cùng với thần sắc cứng ngắc của anh dịu đi một chút vì lời nói của y tá.
Cô y tá nuốt nước bọt. Người đàn ông này dáng vẻ trông thật khiếp người, chưa kể trên người anh ta còn bê bết máu. Đè xuống tất cả các suy đoán và liên tưởng của mình, cô nói đơn giản về tình trạng bệnh nhân bên trong: "Vết thương đã được khâu lại, nhưng bệnh nhân còn chưa hạ sốt. Cần quan sát hai ngày, nếu như thấy không có việc gì thì bệnh nhân có thể được xuất viện. Hai ngày này chú ý ăn đồ thanh đạm".
Ánh mắt Hình Kinh Trì vượt qua y tá nhìn vào bên trong, khàn giọng hỏi: "Cô ấy tỉnh chưa?”.
Y tá mở cửa đẩy người ra, trả lời: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, nên giờ chưa tỉnh lại được".
Đang nằm trên giường, Nguyễn Chi sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt luôn luôn linh động lúc này đang nhắm lại, lông mi yếu ớt rủ xuống. Ngoài vết dao, trên người còn có rất nhiều vết trầy da và bầm tím. Yết hầu Hình Kinh Trì lăn lộn, anh giúp đẩy giường, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.
Tiểu Thanh sứ xinh đẹp lại dễ vỡ của anh bỗng nhiên biến thành như vậy. Cơn đau âm ỉ từ từ ăn mòn trái tim Hình Kinh Trì từng chút một. Đây là lần thứ hai anh cảm thấy như vậy, lần đầu tiên.....lần đầu tiên là cách đây mười chín năm khi anh đánh mất Tước Nhi.
"Đội trưởng, tôi đã tra ra được. Theo video giám sát từ Điền thành có thể xác nhận rằng người đàn ông này là Tằng Hải Âu. Như anh đã nói, tên đó đã rời khỏi Điền thành trong một chiếc xe màu đen vào sáng hôm đó. Tên này rất cảnh giác, hắn không trực tiếp bắt xe tới Phong thành mà đã đi một vòng lớn từ Điền thành tới Minh thành, sau lại tới Bắc thành, cuối cùng mới quay trở lại Phong thành. Tên này thật biết chạy, khó trách bên kia không tra ra được hắn ta".
Tần Diệp nói xong liếc nhìn vào trong phòng bệnh. Mới nãy, Dư Phong vô cùng lo lắng chạy tới trước cửa phòng phẫu thuật và nói với anh rằng Hình Kinh Trì trông không được tốt lắm. Vậy nên anh mới chạy qua đây, và anh có thể hiểu được tâm trạng của Hình Kinh Trì. Nhớ tới dáng vẻ của Nguyễn Chi trong cơn mưa bão, trong lòng anh cũng thấy khó chịu.
Hình Kinh Trì không đáp, chỉ đứng trước cửa nhìn người đang nằm trên giường bệnh qua tấm kính, một lúc lâu sau mới nói: "Bên chỗ Tằng Hải Âu, cậu và Dư Phong trông coi cho kỹ. Những người còn lại để họ về nghỉ ngơi đi".
Giọng anh rất nhẹ, tựa hồ sợ làm ồn đến người ở bên trong.
Tần Diệp rốt cuộc không có nói thêm gì, anh vỗ vỗ vai Hình Kinh Trì rồi rời đi. Nghề này của họ vốn dĩ rất dễ gặp nguy hiểm, nhưng khi mối nguy hiểm này chuyển sang người nhà của họ thì mọi chuyện liền trở nên phức tạp.
Nguyễn Chi bị đánh thức bởi cơn đau, sau khi thuốc tê mất đi hiệu lực. Điều đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra là ánh đèn mờ ảo phía trên, ngay sau đó cô cau mày, cả người cô như thể mới bị nghiền ép qua, so với lần đầu tiên ngủ với Hình Kinh Trì còn khó chịu hơn.
"Chi Chi?". Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, nghe vừa ráp vừa thô.
Cổ họng Nguyễn Chi khô khốc, cô nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh. Người đàn ông cả người ướt át, lông mày vặn chặt vào nhau, hai mắt ẩn ẩn ửng hồng, môi mỏng dưới sống mũi mím chặt, cả người nhìn bẩn thỉu, so với lúc nhìn thấy từ trên núi càng chật vật hơn.
Cô lại nhìn sang bên phải. Đây là một gian phòng bệnh đơn, hẳn là có phòng tắm. Nguyễn Chi chậm rãi chớp mắt, di chuyển đầu ngón tay móc lấy ngón tay anh, nhỏ giọng nói: "Hình Kinh Trì, anh ôm em".
Hình Kinh Trì vô thức muốn vươn tay ra ôm cô, nhưng tay mới vươn ra bỗng nhiên dừng lại. Rõ ràng anh cũng phát hiện ra dáng vẻ lúc này của mình không thích hợp để ôm Nguyễn Chi. Dù sao người hộ lý vừa mới rời đi, tiểu Thanh sứ của anh đã được làm sạch sẽ rồi.
Hình Kinh Trì chậm rãi thu tay lại, cúi người sờ nhẹ tóc mai của cô, nói nhỏ: "Chờ anh một lát, anh sẽ nhanh trở về".
Nguyễn Chi lúc này không còn bao nhiêu sức lực, vừa nói một câu liền cảm thấy mệt mỏi. Sự mệt mỏi tựa như chạy qua núi dâng lên, chỉ có ngón tay gãi nhẹ trong lòng bàn tay người đàn ông, cho thấy cô biết rồi.
Cô phát hiện mấy lần Hình Kinh Trì nói chuyện với cô đều sẽ thêm "rất nhanh". Dù là trên giường hay dưới giường, tất nhiên những gì nói dưới giường đều nhanh chóng trở thành sự thật. Anh nói rằng anh sẽ sớm quay lại, và anh chưa bao giờ thất hứa, hai chữ này như một lời hứa.
Lần này Hình Kinh Trì vẫn như anh nói, anh rất nhanh.
Sau khi nhắn tin cho Dư Phong, anh tiến vào phòng tắm tắm rửa, chờ Dư Phong đưa quần áo tới. Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài mười hai phút, thêm ra hai phút là để sấy tóc vì sợ lạnh đến Nguyễn Chi. Chờ khi Hình Kinh Trì ra ngoài tthì Nguyễn Chi đã ngủ thiếp đi.
Phòng bệnh đơn trông có vẻ lạnh lẽo ngay cả khi nó yên tĩnh. Ánh sáng chói lọi mang theo ánh trắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Chi, cô nghiêng đầu, cằm giấu trong chăn bông và khuôn mặt lộ ra bên ngoài với vết trầy da trên đó.
Hình Kinh Trì biết, trên người cô có nhiều hơn thế.
Quá trình đợi cô tỉnh lại rất khó, chỉ cần cô yên tĩnh là anh liền bị vây quanh bởi tiếng nức nở tinh tế của cô, phảng phất những âm thanh này còn quanh quẩn ghé vào lỗ tai anh. Anh không bao giờ biết rằng nước mắt lại là một vũ khí lợi hại như vậy, khiến anh không có chỗ nào có thể trốn, nửa bước khó di chuyển.
Cộc -------
Tiếng gõ cửa tận lực đè xuống thấp, và nó vang lên hai lần.
Hình Kinh Trì không quay đầu, anh đứng bên giường, ánh mắt rơi vào Nguyễn Chi. Một lúc lâu sau, người đàn ông cúi người hôn lên trán cô, đôi môi ấm áp của anh lướt qua làn da hơi lạnh, vừa chạm liền tách ra.
"Người ở đâu?".
Giọng điệu của Hình Kinh Trì vẫn như mọi khi, nhưng Dư Phong bất giác thấy rùng mình. Anh lén lén liếc nhìn sắc mặt đội trưởng, người không biết còn tưởng rằng anh ấy mới là người bị chém. Anh nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đông cứng của Hình Kinh Trì, đàng hoàng nói: "Ở tầng 7".
Khi Hình Kinh Trì và Dư Phong đến tầng bảy, bác sĩ điều trị cho Tằng Hải Âu đúng lúc từ trong phòng bệnh đi ra. Biết họ là cảnh sát liền thuận miệng nói: "Bệnh nhân không có gì đáng ngại, ý thức rất thanh tỉnh".
Ẩn ý này rất rõ ràng, lời ngầm là nói các ngươi có thể vào để tra hỏi.
Tần Diệp nghe được tiếng động, không khỏi nhìn thoáng qua Tằng Hải Âu. Tuổi của anh ta không lớn, ước chừng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, da ngăm đen, mắt một mí, mũi to, dáng người vừa, mí mắt hơi xếch, một tay bị còng vào đầu giường.
Theo như Tần Diệp thấy, người đàn ông này khá là kỳ lạ, ngoại trừ việc anh ta vùng vẫy một chút khi bị họ còng tay, về sau anh ta không hề chống cự. Lúc trong xe luôn là dáng vẻ không nghĩ phản ứng tới ai. Cho tới khi Hình Kinh Trì vào cửa, Tần Diệp nhạy bén phát hiện vẻ mặt Tằng Hải Âu rốt cục có chút biến hóa.
Anh nhướng mi liếc nhìn về phía cửa, quai hàm giật giật, bên giường vang lên tiếng kim loại va chạm, người đàn ông vẫn luôn không có phản ứng thế mà bật cười đến khàn cả giọng: "Họ Hình, người phụ nữ của mày cũng thật biết chạy, thật là đáng tiếc mà".
Tâm Tần Diệp kêu lộp bộp, lạnh giọng trách mắng: "Câm miệng!".
Tằng Hải Âu chỉ nhìn chằm chằm Hình Kinh Trì như không nghe thấy Tần Diệp nói gì. Anh ta nhìn bộ dạng vô cảm của Hình Kinh Trì bỗng nhiên kích động, giữa lông mày lóe lên một tia ngoan lệ: "Tao từng đi săn thỏ trên núi, mũi tên đầu tiên tao sẽ bắn tới bên cạnh con thỏ, ngay sau đó nhìn xem con thỏ tháo chạy. Mày biết không, con thỏ đó vừa hoảng sợ vừa đáng thương làm cho người ta sinh ra yêu thương bao nhiêu. Hôm nay tao trực tiếp…..".
Dư Phong phá án lâu như vậy còn chưa bị một phạm nhân nào hù qua, quả thực khiến anh muốn xông lên chặn miệng Tằng Hải Âu lại. Anh ba bước thành hai bước nhảy tới trước giường Tằng Hải Âu, kéo bàn tay đang truyền nước biển của anh ta hung hăng bẻ lại: "Anh tốt nhất thành thật cho tôi!".
Tằng Hải Âu đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm Hình Kinh Trì. Đầu tiên là bắt đám người Thiên Điểu đoạn mất tài lộ của bọn hắn, sau lại để mắt tới ngôi mộ thời nhà Tống. Ngôi mộ này vốn dĩ có một phần của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người ta chặn đường. Anh ta đã lãng phí quá nhiều thời gian trên đường để tránh tầm mắt của cảnh sát. Chờ khi đến được Phong thành lại nghe một số người đồn rằng ngôi mộ đã bị đào vì thế muốn tới kiếm ít đồ. Nhưng tất cả đều đổ sông đổ biển chỉ vì tên họ Hình âm hồn bất tán này!
Tằng Hải Âu biết rõ mình không thể trốn thoát, nhưng trong lúc sốt ruột tới phát hỏa lại ngoài ý muốn gặp được Nguyễn Chi. Anh đã nhìn thấy người phụ nữ này ở Điền thành, còn vừa lúc một ngày trước khi Thiên Điểu bị bắt. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là cô ta và tên họ Hình lại là vợ chồng! Nếu tên họ họ Hình muốn ép chết anh vậy anh phải tiên hạ thủ vi cường trước.
Đôi mắt không đáy của người đàn ông rơi vào trên mặt Tằng Hải Âu. Các đốt ngón tay cử động không thể nhận thấy. Anh không còn là Hình Kinh Trì tuổi trẻ khinh cuồng nữa, nhưng thực chất bên trong anh vẫn là Hình Kinh Trì đó.
Hạ Lan Quân từng nói với Nguyễn Chi rằng Hình Kinh Trì hiểu được ẩn giấu, nhưng thật ra anh không hề thay đổi chút nào. Ông ấy nói đúng, Hình Kinh Trì không thay đổi một chút nào, từ mười bảy tuổi đến hai mươi bảy tuổi.
Hình Kinh Trì dằn xuống ngọn lửa trong lòng đang càng cháy càng vượng.
Trước mắt hiện lên vô số hình ảnh. Từ đứa con ngoan ngoãn tới khi anh đánh mất Tước Nhi, và không màng đến phản kháng tất cả mọi người quyết thi vào học viện cảnh sát, lúc anh tiến vào đội biệt kích, lúc anh là đội trưởng đội cảnh sát, cho tới lời hứa hẹn sẽ bảo vệ, chăm sóc và trung thành với Nguyễn Chi. Cuối cùng dừng ở dáng vẻ Nguyễn Chi trong cơn mưa nặng hạt.
Anh đã thất bại trong việc bảo vệ cô.
"Các cậu đi ra ngoài trước". Người đàn ông không nhẹ không nặng nói một câu.
Tần Diệp và Dư Phong đồng thời sững sờ, hai người nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời không ai nhúc nhích. Làm sao họ dám để Hình Kinh Trì một mình vào lúc này.
"Đội trưởng". Tần Diệp đánh bạo gọi một tiếng.
Hình Kinh Trì liếc anh một cái, giơ tay đưa súng cho Tần Diệp, lặp lại-----
"Ra ngoài".
--- HẾT CHƯƠNG 31 ---