[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Em Nhắm Mắt Rồi, Anh Hôn Đi - Nhất Chích Điềm Thỏ.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,909
- Điểm cảm xúc
- 5,647
- Điểm
- 113
Chương 41
Editor: trucxinh0505
Nguyễn Chi nhớ rõ Hình Kinh Trì nói, anh kêu cô cách nam nhân khác xa một chút.
Mà Nguyễn Chi thấy anh ta có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy anh ta có chút quen mắt, nhưng đến gần thì khuôn mặt lại trở nên mơ hồ không rõ. Tựa hồ bọn họ chưa gặp qua. Trực giác nói cho cô biết, người này đối với cô không có nguy hiểm.
Đối với Lâm Thừa Yến bên cạnh Tần Luật vội giải thích nói: “A Yến, đây là tẩu tử, đội... Trì ca mới vừa kết hôn năm trước. Thấy tẩu tử tôi cảm thấy như đã quên chuyện gì.”
Nguyễn Chi mím môi, nhẹ giọng nói: “Gọi tôi Nguyễn Chi là được rồi.”
Ánh mắt Lâm Thừa Yến đảo qua trên mặt Nguyễn Chi một cái, thấp giọng nói: “A Luật, không còn công tác ở đơn vị, ở chỗ này không cần gọi tẩu tử. Xưng hô giống như ngày thường liền có thể.”
Tần Luật nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nghĩ tới đây hắn nhớ tới mình quên chuyện gì! Hắn nói, hắn tới Phong Thành sẽ liên hệ Hình Kinh Trì, vậy mà hắn đã quên.
Nguyễn Chi không ở lâu, nói nói mấy câu cùng Tần Luật liền chuồn đi mua bột mì. Trong lúc Lâm Thừa Yến vẫn luôn không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ, thẳng đến cô đi ra rất xa, tầm mắt mới dừng lại ở trên người cô.
Nguyễn Chi chợt nhẹ nhàng thở ra.
Tuy từ trên người người kia cô không cảm nhận được ác ý, nhưng ánh mắt anh ta thanh đạm làm cô càng cảm thấy khẩn trương. Suy tư một lát, vẫn là lấy di động ra nhắn cho Hình Kinh Trì một cái tin.
[ chi chi không mập: Hình Kinh Trì, em thấy Tần Luật cùng một đội viên khác của anh. Bọn họ cùng chào hỏi qua em, buổi tối lại đây anh muốn gặp bọn họ không? ]
Thời điểm Hình Kinh Trì nhận được tin nhắn Nguyễn Chi còn đang ở Trần Ký, bọn họ tuy tới sớm nhưng đợi thật lâu.
Bên ngoài cửa hàng này thoạt nhìn nhỏ hẹp, nhưng bên trong lại là khoảng trời riêng. Trong cửa hàng này gồm một ông chủ lớn tuổi cùng học đồ của ông ta, Dư Phong đem cái băng ghế ngồi nhỏ lại trước bàn cùng người tán gẫu, chuyện mũi tên này đã hỏi xong, hắn nghĩ có thể nói bóng nói gió hỏi chút về Tằng Âu hay không, rốt cuộc lúc ấy Tằng Âu không có nói về cái vật đó có từ chỗ nào.
Hình Kinh Trì dựa vào vách tường xem những công cụ trong một ngăn tủ.
Mũi tên kia ở chỗ này xem như bình thường nhất bất quá là đơn đặt hàng, còn có rất nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ mà Hình Kinh Trì đều không biết tên, nhưng đều có thể nhìn ra cách dùng cho việc gì, nhìn thủ công quá xinh đẹp.
Di động trong túi hơi run một chút.
Hình Kinh Trì rũ mắt nhìn lướt qua, đầu ngón tay thon dài dừng lại ở trên màn hình.
Hắn không nhắn tin lại mà đi ra ngoài gọi trực tiếp cho Nguyễn Chi.
“Hình Kinh Trì?”
Nguyễn Chi thực mau nhận, nghe thanh âm tựa hồ đang ở bên ngoài.
Hình Kinh Trì “Ừ” một tiếng, không nói đến chuyện Tần Luật: “Đi nhà ăn ăn cơm à? Buổi sáng em mang trái cây đi ăn đúng không, trong bao còn có mấy viên chocolate, buổi sáng anh bỏ vào đó đấy.”
“Còn có chocolate?!”
Thanh âm tiểu thiên sứ rõ ràng mang theo vui mừng cùng nhảy nhót.
Hình Kinh Trì không tiếng động mà cười một chút, chút việc nhỏ như vậy mà cô thực cao hứng. Không đợi anh hỏi lại, bên kia chộn rộn mớ thanh âm hỗn tạp, lại nghe thanh âm cô hàm hồ truyền tới: “Không đi nhà ăn đâu, em đi ra ngoài mua chút bột mì, buổi chiều quấy hồ. Bức họa kia thực lớn, vài người chúng em đều bận việc với cái này.”
Hình Kinh Trì trì độn, đây là chuẩn bị ăn sao.
Anh không nên trước khi cô dùng cơm nói chuyện này cùng cô.
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi lại hàn huyên trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Chờ xuống ca anh đến đón em, thuận tiện buổi tối kêu nhóm Tần Luật cùng nhau ăn bữa cơm. Em muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ, đáp: “Sao cũng được.”
“Được, buổi chiều có thời gian liền nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
“Biết rồi.”
Nói xong Hình Kinh Trì chờ Nguyễn Chi treo điện thoại trước, kỳ thật anh không tưởng chủ động tìm bọn họ. Nhưng nếu Tần Luật đã gặp Nguyễn Chi, hẳn thực mau liền sẽ lại đây.
Liền Hình Kinh Trì vừa gọi điện thoại xong, Dư Phong cầm cuốn sổ ra tới.
“Đội trưởng, đều đã hỏi xong, giờ ăn cơm luôn hay là về trong cục ăn?”
Hình Kinh Trì liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng tay đã tự giác đặt ở trên bụng, ám chỉ này không cần quá rõ ràng. Anh nhẹ sách một tiếng: “Ăn cơm.”
Dư Phong cười “Hắc hắc”, mọi người đều biết, thời điểm làm nhiệm vụ cùng đội trưởng bọn họ ăn cơm bên ngoài, không dùng tự xuất tiền túi. Hơn nữa đội trưởng bọn họ còn rất dễ tính, bọn họ nói muốn ăn cái gì liền ăn cái đó. Lúc này vừa lúc bọn họ vừa ăn vừa nói. Hắn tuy đối với nơi buôn bán đồ cũ này không quen, nhưng đối ngoại thì hề không biết.
Đi ra hẻm nhỏ Dư Phong tiếp nhận chìa khóa Hình Kinh Trì ném lại đây, lên xe đem cuốn ghi chú đưa cho Hình Kinh Trì: “Đội trưởng, đều ở chỗ này, hầu hết thì anh đều đã nghe.”
Lời tuy nói vậy, Hình Kinh Trì vẫn cầm lấy nhìn thoáng qua.
Nguyên bản anh cùng Dư Phong đều cho rằng mũi tên loại này đơn đặt hàng không nhiều lắm, không nghĩ vừa hỏi còn rất nhiều. Dư Phong lấy ảnh chụp ra cho ông lão cửa hàng nhận diện. Ông lão nói nam nhân kia mũi tên đặt ở chỗ này rất nhiều năm rồi, mấy năm nay có chút ít hơn, không thấy tới chỗ này, liền nghĩ là hàng hóa cũng là nhờ người tới. Sau đó Dư Phong nói chuyện phiếm cùng ông lão, theo mũi tên này cho tới Điền Thành, ông lão nói ở Điền Thành cũng có người thân, nói là bọn họ từng có qua lại, sau bởi vì một ít việc mà không lui tới nữa.
Vừa nghe Hình Kinh Trì liền biết Tằng Âu cũng là từ nơi này biết chuyện này, thời điểm đi Điền Thành dùng cái thân phận này làm yểm hộ. Như vậy thực mất công, Hình Kinh Trì càng thêm xác định nhân vật Tằng Âu sắm vai tuyệt đối không đơn giản chỉ là một kẻ làm công cho cửa hàng.
Hy vọng Tần Dã có thể ở trong miệng đội trộm mộ hỏi ra chút đồ vật hữu dụng.
Đầu hạ tới gần, thời điểm ban ngày.
Nguyên bản ánh hoàng hôn không chiếu được tới, hôm nay trong văn phòng vẫn còn sáng trưng. Tam hoa liền lười biếng mà nằm ở cửa, không leo lên ghế của giáo sư Chu nằm.
Nguyễn Chi quấy nhẹ bột mì một buổi trưa, làm cho tất cả đều hòa tan.
Cô bẹp miệng, thời điểm giúp Hình Kinh Trì cũng chưa mệt như vậy, nghĩ nghĩ mặt Nguyễn Chi còn có chút đỏ. Ngày thường thanh âm nam nhân có chút lãnh đạm, lúc ấy âm trầm làm cả người cô đều căng đến kỳ cục.
Tam hoa ở cửa nghiêng đầu nhìn Nguyễn Chi, cũng không biết mặt cô vì cái gì mà hồng lên, mới vừa quay đầu liền thấy một nam nhân bước chân vào cửa. Nam nhân này sáng nay nó mới thấy qua.
Từ trước đến nay Hình Kinh Trì đi đường đều không tiếng động, chỉ thời điểm ở bên người Nguyễn Chi mới có thể thả lỏng một ít.
Hiện tại trong viện này cũng chỉ có tam hoa ở cửa phát hiện ra anh, chậm rãi đi tới cửa anh nhìn thoáng qua, trong văn phòng lớn, ba người nam nhân kia ghé vào cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm, tiểu thiên sứ của anh ngồi ở bên cái bàn cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Hình Kinh Trì nhướng mày, lấy di động ra nhắn một cái tin.
[ Hình Kinh Trì: Chi chi, đang nghĩ cái gì vậy? ]
Mắt thấy Nguyễn Chi ngây người trong chốc lát mới đi lấy di động trên bàn, mặt đỏ nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, lại cắn cắn môi mới lạch cạch lạch cạch đánh chữ trả lời tin cho anh.
Di động Hình Kinh Trì run lên một chút.
[ chi chi không mập: Em đang suy nghĩ cuối tuần. ]
Hình Kinh Trì dừng lại, ánh mắt bỗng chốc tối xuống.
Ngày đó buổi sáng lời nói Nguyễn Chi bên tai anh còn nhớ rõ, nói là tất cả hẹn anh vào ngày cuối tuần. Lúc này cô đang đỏ mặt chính là suy nghĩ cái này sao? Cách cuối tuần còn có mấy ngày.
Đầu óc Hình Kinh Trì không khỏi tưởng tượng lên, lai nhận một tin nữa cô nhắn tới.
[ chi chi không mập: Chính là nói qua cuối tuần chúng ta đi thăm sư phụ em, sau đó đi chỗ ông ngoại ăn cơm. ]
Hình Kinh Trì: “...”
Anh cất di động vào túi, đồng thời đem những cái đó tươi đẹp ý niệm trong đầu đè ép xuống, hôm say rượu tiểu thiên sứ đều quên hến không còn một mảnh, anh sao có thể trông cậy vào cô nhớ rõ cái này.
Ngày thường lúc này là thời điểm Nguyễn Chi tan tầm, nhưng hôm nay mấy người bọn họ còn đang vây quanh ở trước bức họa kia. Hình Kinh Trì đứng ở cửa nhìn một lát, nhìn giáo sư Chu vẫy tay kêu Nguyễn Chi đi qua.
“Tiểu Chi Nhi, cô nhìn xem nơi này...”
Câu nói kế tiếp Hình Kinh Trì nghe cũng không rõ ràng lắm, khi còn nhỏ anh cũng đi theo nhà đám người lão gia tử gặp qua mấy thứ này, hoặc tạo lại hiện trường giả nhiều ít tiếp xúc một ít, cũng chỉ là mặt ngoài.
Mà hành động bọn họ làm, đa số đều là từ tâm.
Lúc nhỏ Nguyễn Chi đi theo sư phụ mình học nghề, là bé gái đáng lẽ được nuông chiều thương yêu, mà cô ở cái tuổi kia lại kiên nhẫn cùng chuyên chú như vậy. Hình Kinh Trì không khó nghĩ đến, lực ảnh hưởng Cố Diễn đối với Nguyễn Chi có bao nhiêu lớn. Ở bên miệng cô thường treo không phải là Lâm Thiên Tầm, mà là Cố Diễn.
Người phát hiện ra Hình Kinh Trì trước tiên là Triệu Bách, anh ta đỡ đỡ mắt kính giương mắt nói chuyện: “Giấy bồi này khả năng có chút khó tìm, buổi chiều tôi đi tìm, độ dày đều không thích hợp, tôi...”
Triệu Bách dừng lại, tầm mắt dừng trên người nam nhân ở cửa.
Giáo sư Chu nhìn Triệu Bách liếc mắt một cái, nhìn gì vậy?
Theo tầm mắt Triệu Bách nhìn lên ngoài cửa, a, là một đứa nhỏ đẹp trai nha.
Động tĩnh Triệu Bách cùng giáo sư Chu không nhỏ, Nguyễn Chi cùng Lưu Dịch Hoa cũng ngừng động tác. Vì thế bốn người trong văn phòng đồng thời cùng nhìn Hình Kinh Trì, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Ở trong một mảnh yên tĩnh Nguyễn Chi chớp chớp mắt, nhấc chân chạy tới bên người Hình Kinh Trì.
Nam nhân cũng không nhìn người bên trong, tầm mắt rơi xuống trên người Nguyễn Chi, duỗi tay ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: “Anh đi ra ngoài chờ em nha?”
Kỳ thật nơi này trừ bỏ giáo sư Chu, hai người kia đều gặp qua Hình Kinh Trì. Hai người này nhìn cũng không nhiều, chuyện vợ chồng người ta nói chuyện, huống chi Lưu Dịch Hoa còn bị Hình Kinh Trì khảo qua, liền càng không nghĩ bắt chuyện.
Giáo sư Chu nhìn nhìn ngoài cửa trong chốc lát, lại nhìn nhìn bên trong trong chốc lát, hạ giọng: “Đây không phải là đối tượng kia của Tiểu Chi Nhi hả? Mấy tháng trước nghe tiểu nha đầu kia nói kết hôn tôi còn tưởng là hù tôi chứ.”
Kỳ thật chuyện Nguyễn Chi kết hôn đã sớm truyền khắp ở viện bảo tàng, rốt cuộc có một bà dì nhiệt tâm. Bọn họ đều đã biết chồng Nguyễn Chi là cảnh sát nhân dân, còn rất kinh ngạc. Nhưng giáo sư Chu mỗi ngày không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đều nhào vào trên văn vật, chỗ nào nghe nói qua những chuyện đó.
Triệu Bách không theo tiếng, Lưu Dịch Hoa gật đầu: “Lần trước ngài bảo tôi đi cố tìm ba chùa miểu… Thời điểm tìm Không Thiền đại sư có gặp qua, tháng trước đi Khê Lâm thôn cũng gặp được Đội Hình Cảnh bọn họ phá án ở đàng kia.”
Giáo sư Chu lại liếc mắt một cái nhìn ra bên ngoài, trách không được, nguyên lai là Đội Hình Cảnh. Bộ dáng thư sin hanh tuấn, thoạt nhìn cùng Tiểu Chi Nhi bọn họ rất xứng đôi, chính là công việc này có chút nguy hiểm.
Ông cân nhắc trong chốc lát, hướng tới cửa hô một tiếng: “Tiểu Chi Nhi, tan tầm! Đều trở về đi!”
Nguyên bản viện bảo tàng bọn họ cũng không thịnh hành tăng ca.
Nghe vậy Nguyễn Chi “Ai” lên tiếng, kéo kéo tay áo Hình Kinh Trì lôi kéo người đi rồi. Hình Kinh Trì ghé mắt gật gật đầu người trong văn phòng, giáo sư Chu còn cười tủm tỉm phất tay, thoạt nhìn cảm tình vợ chồng son này cũng không tệ lắm.
Nguyễn Chi về phòng làm việc của mình cầm túi xách, thời điểm đóng cửa thuận miệng hỏi một câu: “Hình Kinh Trì, buổi tối cùng nhóm A Luật ăn cơm sao?”
Hình Kinh Trì duỗi tay cầm túi xách cho cô, chờ cô khóa cửa xong cầm tay dắt người đi mới đáp: “Ừ, quán cơm Đính gia, ở Giang Nam bên này.”
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ, hỏi: “Hình Kinh Trì, cái đồng đội kia của anh, chính là họ cái Lâm đội trưởng an bảo kia. Em cảm thấy như gặp qua anh ta ở đâu rồi, lại giống như không có vậy.”
Vốn dĩ Nguyễn Chi không nghĩ nói, nhưng Hình Kinh Trì có nói qua cô cần cẩn thận, nên vẫn nói để anh yên tâm, miễn cho vạn nhất xảy ra chuyện gì lại chọc anh tức giận.
Bước chân Hình Kinh Trì hơi trì độn, ngữ khí hạ thấp: “Gặp qua sao?”
Trước kia Lâm Thừa Yến là đội viên của anh, đối với lý lịch mỗi một đội viên anh đều rõ ràng. Trong trí nhớ Hình Kinh Trì từ trước đến nay đều tốt, bất quá nháy mắt trong đầu liền hiện lên báo cáo điều tra bối cảnh Lâm Thừa Yến.
Hắn là minh thành người, từ nhỏ ở minh trưởng thành đại, khảo Bắc Thành Cảnh Giáo, cũng là đặc chiêu tiến vào đột kích đội, so Hình Kinh Trì muộn ba năm. Lại nói tiếp Lâm Thừa Yến ban đầu cùng Hình Kinh Trì không phải một cái đội, là ở chấp hành cuối cùng một cái nhiệm vụ nửa năm trước tài hoa tới bọn họ đội.
Đối với người Lâm Thừa Yến này, Hình Kinh Trì có vài phần nhìn không rõ, nhưng thời điểm chấp hành nhiệm vụ bọn họ là một đội, cần phải tín nhiệm lẫn nhau, cho nên anh chưa bao giờ hoài nghi qua anh ta.
Hình Kinh Trì vốn mẫn cảm với thời gian Lâm Thừa Yến xuất hiện, lúc này Nguyễn Chi nói như vậy, anh liền càng để ý.
“Đại khái gặp qua ở khi nào? Xác định không?”
Sắc mặt Hình Kinh Trì không quá đẹp, theo bản năng nắm chặt tay Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi nói lên cái này còn rất buồn rầu, cô nhíu mày cẩn thận nhớ lại thật lâu: “Dù sao không phải gần mấy năm, chính là trong nháy mắt cảm thấy quen mắt. Hôm nay lúc giữa trưa đứng gần thì cảm thấy chưa thấy qua, có thể là em nhớ lầm.”
Nói chuyện hai người đã đi ra cửa viện, tam hoa không biết lại chạy đi đâu.
Hình Kinh Trì đang muốn nói cái gì đó đã bị thanh âm Tần Luật thình lình đánh gãy: “Đội trưởng! Tẩu tử!”
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại bên phải, Tần Luật cùng Lâm Thừa Yến đang đứng ở cách đó không xa, hai người ăn mặc thống nhất đồng phục màu trắng, dáng người hai nam nhân này đều không tồi, mặc đồng phục càng hiện vai rộng eo hẹp, còn có một đôi chân dài.
Màu da Tần Luật đen, thời điểm nhìn về phía bọn họ cười thoạt nhìn rất là sang sảng. Trên mặt Lâm Thừa Yến bên cạnh không hiện cười ý, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhợt nhạt mà nhìn bọn họ.
Hình Kinh Trì nuốt xuống ý không nói mà mở miệng, nắm tay Nguyễn Chi đi đến chỗ bọn họ.
Nguyễn Chi cùng Tần Luật vốn có gặp qua, cũng không cần giới thiệu, Hình Kinh Trì nhìn bọn họ đơn giản nói hai câu: “Chi Chi, A Luật em đã gặp qua. Vị này cũng là đồng đội anh ở Bắc Thành, Lâm Thừa Yến.”
Nói xong lại hướng tới Lâm Thừa Yến giới thiệu: “Đây là Nguyễn Chi, vợ tôi.”
Lâm Thừa Yến đối với bọn họ nhẹ gật đầu: “Trì ca.”
Anh dừng một chút, lại kêu: “Nguyễn Chi.”
Nguyễn Chi đối diện với Lâm Thừa Yến con ngươi nhìn không ra cảm xúc, nhấp môi cười một chút.
Nguyễn Chi cùng Tần Luật cũng chưa nhận thấy được Lâm Thừa Yến xưng hô có cái gì không đúng, chỉ có Hình Kinh Trì nghe xong lúc sau bất động thanh sắc mà liếc mắt Lâm Thừa Yến một cái. Mấy người cùng nhau nói chuyện hướng đi ra ngoài.
Đang thời gian tan tầm, đoàn người bọn họ cùng đi một chỗ mọi người thấy được.
Nếu không phải có thêm Nguyễn Chi, ba nam nhân này đi ra cửa có thể kéo theo nhiều ánh mắt nhìn. Viện bảo tàng hầu hết là các cô các dì, thấy nhóm trai trẻ cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lúc này mấy nam nhân ghé vào cùng nhau, lời nói còn rất nhiều.
Nhưng đa số đều là Tần Luật ríu rít, Lâm Thừa Yến ôn thanh đáp lời, Hình Kinh Trì có nói nhưng xem như ít nhất, ngẫu nhiên nói chuyện cũng là thình lình nói tới một câu.
Nguyễn Chi ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, không có gì nói chuyện gì. Bọn họ nói đến nhiều là những chuyện trước đây, hoặc là nói tới các huynh đệ, này ba người đều cực kỳ ăn ý không nhắc tới sự tình hiện tại.
Cô nghe xong nửa ngày cũng không nghe bọn họ nói nghĩ thế nào tới Phong Thành vào làm ở công ty bảo an.
Bởi vì buổi tối Lâm Thừa Yến cùng Tần Luật còn phải trở về viện bảo tàng trực ban, mấy người liền lên xe Hình Kinh Trì, ăn cơm xong Hình Kinh Trì lại đưa bọn họ trở về. Trên xe Tần Luật còn cảm thán: “Đội trưởng, anh nói Phong Thành thật tốt không, lúc ấy sao lại nghĩ chạy đến Bắc Thành.”
Nói xong Tần Luật lại bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Nguyễn Chi: “Tẩu tử, hôm nay giữa trưa thấy cô tôi còn bị dọa cho nhảy dựng đó. Trước cũng nghe Trì ca nói qua, không nghĩ tới cô đi làm ở chỗ này, cô cũng thật lợi hại.”
Nguyễn Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Luật, cười nói: “Năm ngoái tôi mới vào viện bảo tang làm việc, so sánh cùng các tiền bối còn kém xa. Mà các người, công tác thực vất vả.”
Tần Luật xua xua tay, nói thầm vài câu lại đem đề tài vòng tới trên người Hình Kinh Trì.
Khi nói chuyện Nguyễn Chi thu hồi tầm mắt, vừa vặn lại đụng phải tầm mắt Lâm Thừa Yến, ánh mắt anh luôn thực đạm. Khác với Hình Kinh Trì lạnh băng, nhìn khí chất Lâm Thừa Yến ôn hòa, nhưng Nguyễn Chi cảm thấy bộ dáng anh ta không giống như là mặt ngoài.
Nguyễn Chi không nghĩ nhiều, một đường nghe Tần Luật lải nhải với Hình Kinh Trì đến khi xe chạy đến bãi đỗ xe tiệm ăn. Trên xe còn có người, Nguyễn Chi nhưng không nghĩ bị Hình Kinh Trì ôm xuống xe, xe dừng lại liền chạy nhanh mở đai an toàn bước xuống xe.
Nhưng sau khi xuống xe Nguyễn Chi lại bị nam nhân kia ôm chầm đi.
Nam nhân này một chút cũng không che giấu sự chiếm hữu cường thế của mình.
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi đi ở phía trước, Lâm Thừa Yến cùng Tần Luật đi theo phía sau.
Những động tác nhỏ hai người ở sau đều thu hết vào đáy mắt, Tần Luật làm mặt quỷ với Lâm Thừa Yến, hạ giọng nói: “Anh nhìn xem, kết hôn rồi không giống trước kia. Lúc ấy bọn họ tới Điền Thành còn không có thân mật như vậy đâu, đến bây giờ cũng không biết đội trưởng cùng tẩu tử là khi nào ở cùng một khối, rõ ràng cũng chưa nghe đội trưởng nói qua.”
Tay nam nhân không chút để ý mà đặt ở trên vai nữ nhân.
Tầm mắt Lâm Thừa Yến đảo qua, tiện đà rũ mắt, là khi nào bọn họ ở bên nhau, khi nào kết hôn, hắn không thể rõ ràng hơn. Chỉ tiếc, mặc kệ là khi đó hay là hiện tại cái gì hắn đều không làm được.
Trước tiên Hình Kinh Trì đi lại chỗ ghế lô, cũng lên thực đơn xong.
Bọn họ ngồi xuống liền có người đem nước trà tới. Nguyễn Chi lặng lẽ nhìn thoáng qua, trên bàn này không để rượu, nghĩ đến hôm nay bọn họ không tính toán uống rượu. Rốt cuộc hai cái nam nhân kia còn phải trở về đi làm.
Bầu không khí trên bàn nhẹ nhàng một chút, bắt đầu nói chuyện phiếm có chút đứt quãng.
Lúc này cũng không lại nói chuyện trước kia, nói chuyện một hồi cũng không thể tránh né muốn nói đến cái nhiệm vụ ngoài ý muốn một năm trước kia, không khí có chút nặng nề liền khó coi.
Hình Kinh Trì rót sữa bò ấm cho Nguyễn Chi, thời điểm cùng Lâm Thừa Yến, Tần Luật nói chuyện một tay hư hư để ở sau lưng ghế Nguyễn Chi, một bộ tư thái bảo hộ.
Nguyễn Chi vừa uống sữa bò, vừa nghe hai người đối diện nói chuyện.
Tần Luật liền nói tới chuyện viện bảo tàng: “Tẩu tử, trước khi tới viện bảo tàng tôi không không nghĩ nơi đó có nhiều người. Không nghĩ tới hai ngày này người tham quan còn rất nhiều. Tôi xem còn có người giảng giải nữa, cô sẽ đi sao?”
Nguyễn Chi lắc đầu: “Trước kia ít người lúc ấy sẽ đi, hiện tại không đi. Hơn nữa sáu tháng cuối năm bởi vì làm triển lãm mọi người đều rất vội, vốn dĩ đến giờ nên tan tầm, mấy ngày nay buổi tối trong viện đều vẫn phải sáng đèn làm việc. Đối với đồ sứ chúng tôi còn tốt một chút, nhóm người bên kia nhân thủ mới không đủ. Hiện tại các người ở chỗ nào?”
Tuy rằng hỏi chính là “Các người”, nhưng Nguyễn Chi xem lại là Tần Luật.
Lâm Thừa Yến rũ mắt, đem ý cười che lấp đáy mắt. Khi còn nhỏ cô cũng như vậy, làm gì lá gan đều lớn, nhưng gặp gỡ người ngược lại bó tay bó chân, thời điểm ở chung cùng những đồ cổ cô mới cái gì đều không sợ.
Hắn còn tưởng rằng cô trưởng thành sẽ tốt một chút, nào biết hiện tại vẫn là như vậy.
Tần Luật thuận miệng đáp: “Công ty chuẩn bị phòng ở cho chúng tôi, lại nói đãi ngộ công ty thật đúng là tốt. Đều không phải túc xá công nhân, trực tiếp bao một tòa, mỗi người đều có gian phòng xép nhỏ.”
Nguyễn Chi chớp chớp mắt công ty này thật là rất có tiền.
Chờ đồ ăn được bưng lên ngược lại Nguyễn Chi cùng Tần Luật nói chuyện nhiều, Hình Kinh Trì cùng Lâm Thừa Yến chỉ thường thường nói một câu.
Tần Luật nhiệt tình sang sảng, cùng Nguyễn Chi vốn là nhận thức, Nguyễn Chi cùng anh ta một chút chướng ngại đều không có, hai người từ viện bảo tàng nói tới Phong Thành, mặt mày hai người đều nói đều hớn hở.
Đại bộ phận Hình Kinh Trì đều gắp đồ ăn cho Nguyễn Chi, thời gian hai người ở bên nhau không ít, đối với khẩu vị Nguyễn Chi anh biết khá chuẩn, không xác định liền động động.
Lâm Thừa Yến ngồi đối diện với Hình Kinh Trì, liền nhìn động tác Hình Kinh Trì.
Thời gian hắn cùng Hình Kinh Trì ở chung tuy không dài, nhưng cũng không ngắn, biết người nam nhân này nhạy bén cảnh giác cỡ nào. Đêm nay hắn khắc chế chính mình không nhìn Nguyễn Chi nhiều, chỉ an tĩnh mà nghe cô nói chuyện.
Thời điểm nghe được Nguyễn Chi cười, Lâm Thừa Yến nặng nề mà thở hắt ra.
Ngày như vậy, bao lâu rồi chưa từng có.
Cũng là đã mười mấy năm, hắn lại nghe được cô cười.
Bữa cơm này xem như ăn tận hứng, vài người đều ăn được no.
Sau khi ăn xong Hình Kinh Trì lái xe chở Lâm Thừa Yến cùng Tần Luật về viện bảo tàng, anh xuống xe lại nói vài câu cùng hai người, Nguyễn Chi không đi xuống, chỉ ở cửa sổ liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cũng không biết bọn họ nói gì đó, Hình Kinh Trì cười một chút.
Nguyễn Chi tò mò mà nhìn nhiều trong chốc lát, đêm nay cô không thấy Hình Kinh Trì cười qua, sao lúc này lại cười.
Bởi vì Nguyễn Chi còn chờ, Hình Kinh Trì không cùng Tần Luật nói nhiều lời. Chỉ nói có thời gian sẽ tụ họp liền nhìn bọn họ đi vào cửa, anh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Lâm Thừa Yến một hồi lâu, bỗng nhiên nhăn mi lại.
Hình Kinh Trì dừng một chút, xoay người hướng đi bên cạnh xe.
Quay người liền đối diện ánh mắt Nguyễn Chi, cô đang ghé vào cửa sổ xe nhìn anh, ánh mắt trừng trừng, trong bóng đêm có chút ánh sáng.
Hình Kinh Trì nhướng mày, đi đến nhìn cô: “Buổi tối ăn vui vẻ sao?”
Mi mắt Nguyễn Chi cong cong mà trả lời: “Vâng.”
Hình Kinh Trì cũng cười, vài bước đi đến cửa sổ xe trước.
Anh đứng, Nguyễn Chi ngồi, cô không thể không ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn anh.
Hình Kinh Trì chăm chú nhìn cô một lát, bỗng chốc duỗi tay đè sau cổ cô lại, cúi đầu không nửa điểm do dự mà hôn xuống. Tức khắc tay Nguyễn Chi giữ chặt cửa sổ xe, lông mi run run đón nhận cái hôn nóng bỏng.
Cách đó không xa.
Tần Luật nghi hoặc mà nhìn thoáng qua bỗng nhiên dừng lại Lâm Thừa Yến: “A Yến, nhìn cái gì vậy?”
Nói xong liền hướng theo ánh nhìn Lâm Thừa Yến nhìn lại, lại bị Lâm Thừa Yến một phen kéo trở về.
Hắn nặng nề đáp một câu: “Không có gì.”
---------------------
Tác giả có chuyện nói: Cuối tuần ta nhìn tới, thêm càng nói sẽ trước tiên nói!
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Đi băng bảy phần ngọt 9 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Nguyễn Chi nhớ rõ Hình Kinh Trì nói, anh kêu cô cách nam nhân khác xa một chút.
Mà Nguyễn Chi thấy anh ta có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy anh ta có chút quen mắt, nhưng đến gần thì khuôn mặt lại trở nên mơ hồ không rõ. Tựa hồ bọn họ chưa gặp qua. Trực giác nói cho cô biết, người này đối với cô không có nguy hiểm.
Đối với Lâm Thừa Yến bên cạnh Tần Luật vội giải thích nói: “A Yến, đây là tẩu tử, đội... Trì ca mới vừa kết hôn năm trước. Thấy tẩu tử tôi cảm thấy như đã quên chuyện gì.”
Nguyễn Chi mím môi, nhẹ giọng nói: “Gọi tôi Nguyễn Chi là được rồi.”
Ánh mắt Lâm Thừa Yến đảo qua trên mặt Nguyễn Chi một cái, thấp giọng nói: “A Luật, không còn công tác ở đơn vị, ở chỗ này không cần gọi tẩu tử. Xưng hô giống như ngày thường liền có thể.”
Tần Luật nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nghĩ tới đây hắn nhớ tới mình quên chuyện gì! Hắn nói, hắn tới Phong Thành sẽ liên hệ Hình Kinh Trì, vậy mà hắn đã quên.
Nguyễn Chi không ở lâu, nói nói mấy câu cùng Tần Luật liền chuồn đi mua bột mì. Trong lúc Lâm Thừa Yến vẫn luôn không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ, thẳng đến cô đi ra rất xa, tầm mắt mới dừng lại ở trên người cô.
Nguyễn Chi chợt nhẹ nhàng thở ra.
Tuy từ trên người người kia cô không cảm nhận được ác ý, nhưng ánh mắt anh ta thanh đạm làm cô càng cảm thấy khẩn trương. Suy tư một lát, vẫn là lấy di động ra nhắn cho Hình Kinh Trì một cái tin.
[ chi chi không mập: Hình Kinh Trì, em thấy Tần Luật cùng một đội viên khác của anh. Bọn họ cùng chào hỏi qua em, buổi tối lại đây anh muốn gặp bọn họ không? ]
Thời điểm Hình Kinh Trì nhận được tin nhắn Nguyễn Chi còn đang ở Trần Ký, bọn họ tuy tới sớm nhưng đợi thật lâu.
Bên ngoài cửa hàng này thoạt nhìn nhỏ hẹp, nhưng bên trong lại là khoảng trời riêng. Trong cửa hàng này gồm một ông chủ lớn tuổi cùng học đồ của ông ta, Dư Phong đem cái băng ghế ngồi nhỏ lại trước bàn cùng người tán gẫu, chuyện mũi tên này đã hỏi xong, hắn nghĩ có thể nói bóng nói gió hỏi chút về Tằng Âu hay không, rốt cuộc lúc ấy Tằng Âu không có nói về cái vật đó có từ chỗ nào.
Hình Kinh Trì dựa vào vách tường xem những công cụ trong một ngăn tủ.
Mũi tên kia ở chỗ này xem như bình thường nhất bất quá là đơn đặt hàng, còn có rất nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ mà Hình Kinh Trì đều không biết tên, nhưng đều có thể nhìn ra cách dùng cho việc gì, nhìn thủ công quá xinh đẹp.
Di động trong túi hơi run một chút.
Hình Kinh Trì rũ mắt nhìn lướt qua, đầu ngón tay thon dài dừng lại ở trên màn hình.
Hắn không nhắn tin lại mà đi ra ngoài gọi trực tiếp cho Nguyễn Chi.
“Hình Kinh Trì?”
Nguyễn Chi thực mau nhận, nghe thanh âm tựa hồ đang ở bên ngoài.
Hình Kinh Trì “Ừ” một tiếng, không nói đến chuyện Tần Luật: “Đi nhà ăn ăn cơm à? Buổi sáng em mang trái cây đi ăn đúng không, trong bao còn có mấy viên chocolate, buổi sáng anh bỏ vào đó đấy.”
“Còn có chocolate?!”
Thanh âm tiểu thiên sứ rõ ràng mang theo vui mừng cùng nhảy nhót.
Hình Kinh Trì không tiếng động mà cười một chút, chút việc nhỏ như vậy mà cô thực cao hứng. Không đợi anh hỏi lại, bên kia chộn rộn mớ thanh âm hỗn tạp, lại nghe thanh âm cô hàm hồ truyền tới: “Không đi nhà ăn đâu, em đi ra ngoài mua chút bột mì, buổi chiều quấy hồ. Bức họa kia thực lớn, vài người chúng em đều bận việc với cái này.”
Hình Kinh Trì trì độn, đây là chuẩn bị ăn sao.
Anh không nên trước khi cô dùng cơm nói chuyện này cùng cô.
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi lại hàn huyên trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Chờ xuống ca anh đến đón em, thuận tiện buổi tối kêu nhóm Tần Luật cùng nhau ăn bữa cơm. Em muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ, đáp: “Sao cũng được.”
“Được, buổi chiều có thời gian liền nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
“Biết rồi.”
Nói xong Hình Kinh Trì chờ Nguyễn Chi treo điện thoại trước, kỳ thật anh không tưởng chủ động tìm bọn họ. Nhưng nếu Tần Luật đã gặp Nguyễn Chi, hẳn thực mau liền sẽ lại đây.
Liền Hình Kinh Trì vừa gọi điện thoại xong, Dư Phong cầm cuốn sổ ra tới.
“Đội trưởng, đều đã hỏi xong, giờ ăn cơm luôn hay là về trong cục ăn?”
Hình Kinh Trì liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng tay đã tự giác đặt ở trên bụng, ám chỉ này không cần quá rõ ràng. Anh nhẹ sách một tiếng: “Ăn cơm.”
Dư Phong cười “Hắc hắc”, mọi người đều biết, thời điểm làm nhiệm vụ cùng đội trưởng bọn họ ăn cơm bên ngoài, không dùng tự xuất tiền túi. Hơn nữa đội trưởng bọn họ còn rất dễ tính, bọn họ nói muốn ăn cái gì liền ăn cái đó. Lúc này vừa lúc bọn họ vừa ăn vừa nói. Hắn tuy đối với nơi buôn bán đồ cũ này không quen, nhưng đối ngoại thì hề không biết.
Đi ra hẻm nhỏ Dư Phong tiếp nhận chìa khóa Hình Kinh Trì ném lại đây, lên xe đem cuốn ghi chú đưa cho Hình Kinh Trì: “Đội trưởng, đều ở chỗ này, hầu hết thì anh đều đã nghe.”
Lời tuy nói vậy, Hình Kinh Trì vẫn cầm lấy nhìn thoáng qua.
Nguyên bản anh cùng Dư Phong đều cho rằng mũi tên loại này đơn đặt hàng không nhiều lắm, không nghĩ vừa hỏi còn rất nhiều. Dư Phong lấy ảnh chụp ra cho ông lão cửa hàng nhận diện. Ông lão nói nam nhân kia mũi tên đặt ở chỗ này rất nhiều năm rồi, mấy năm nay có chút ít hơn, không thấy tới chỗ này, liền nghĩ là hàng hóa cũng là nhờ người tới. Sau đó Dư Phong nói chuyện phiếm cùng ông lão, theo mũi tên này cho tới Điền Thành, ông lão nói ở Điền Thành cũng có người thân, nói là bọn họ từng có qua lại, sau bởi vì một ít việc mà không lui tới nữa.
Vừa nghe Hình Kinh Trì liền biết Tằng Âu cũng là từ nơi này biết chuyện này, thời điểm đi Điền Thành dùng cái thân phận này làm yểm hộ. Như vậy thực mất công, Hình Kinh Trì càng thêm xác định nhân vật Tằng Âu sắm vai tuyệt đối không đơn giản chỉ là một kẻ làm công cho cửa hàng.
Hy vọng Tần Dã có thể ở trong miệng đội trộm mộ hỏi ra chút đồ vật hữu dụng.
Đầu hạ tới gần, thời điểm ban ngày.
Nguyên bản ánh hoàng hôn không chiếu được tới, hôm nay trong văn phòng vẫn còn sáng trưng. Tam hoa liền lười biếng mà nằm ở cửa, không leo lên ghế của giáo sư Chu nằm.
Nguyễn Chi quấy nhẹ bột mì một buổi trưa, làm cho tất cả đều hòa tan.
Cô bẹp miệng, thời điểm giúp Hình Kinh Trì cũng chưa mệt như vậy, nghĩ nghĩ mặt Nguyễn Chi còn có chút đỏ. Ngày thường thanh âm nam nhân có chút lãnh đạm, lúc ấy âm trầm làm cả người cô đều căng đến kỳ cục.
Tam hoa ở cửa nghiêng đầu nhìn Nguyễn Chi, cũng không biết mặt cô vì cái gì mà hồng lên, mới vừa quay đầu liền thấy một nam nhân bước chân vào cửa. Nam nhân này sáng nay nó mới thấy qua.
Từ trước đến nay Hình Kinh Trì đi đường đều không tiếng động, chỉ thời điểm ở bên người Nguyễn Chi mới có thể thả lỏng một ít.
Hiện tại trong viện này cũng chỉ có tam hoa ở cửa phát hiện ra anh, chậm rãi đi tới cửa anh nhìn thoáng qua, trong văn phòng lớn, ba người nam nhân kia ghé vào cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm, tiểu thiên sứ của anh ngồi ở bên cái bàn cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Hình Kinh Trì nhướng mày, lấy di động ra nhắn một cái tin.
[ Hình Kinh Trì: Chi chi, đang nghĩ cái gì vậy? ]
Mắt thấy Nguyễn Chi ngây người trong chốc lát mới đi lấy di động trên bàn, mặt đỏ nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, lại cắn cắn môi mới lạch cạch lạch cạch đánh chữ trả lời tin cho anh.
Di động Hình Kinh Trì run lên một chút.
[ chi chi không mập: Em đang suy nghĩ cuối tuần. ]
Hình Kinh Trì dừng lại, ánh mắt bỗng chốc tối xuống.
Ngày đó buổi sáng lời nói Nguyễn Chi bên tai anh còn nhớ rõ, nói là tất cả hẹn anh vào ngày cuối tuần. Lúc này cô đang đỏ mặt chính là suy nghĩ cái này sao? Cách cuối tuần còn có mấy ngày.
Đầu óc Hình Kinh Trì không khỏi tưởng tượng lên, lai nhận một tin nữa cô nhắn tới.
[ chi chi không mập: Chính là nói qua cuối tuần chúng ta đi thăm sư phụ em, sau đó đi chỗ ông ngoại ăn cơm. ]
Hình Kinh Trì: “...”
Anh cất di động vào túi, đồng thời đem những cái đó tươi đẹp ý niệm trong đầu đè ép xuống, hôm say rượu tiểu thiên sứ đều quên hến không còn một mảnh, anh sao có thể trông cậy vào cô nhớ rõ cái này.
Ngày thường lúc này là thời điểm Nguyễn Chi tan tầm, nhưng hôm nay mấy người bọn họ còn đang vây quanh ở trước bức họa kia. Hình Kinh Trì đứng ở cửa nhìn một lát, nhìn giáo sư Chu vẫy tay kêu Nguyễn Chi đi qua.
“Tiểu Chi Nhi, cô nhìn xem nơi này...”
Câu nói kế tiếp Hình Kinh Trì nghe cũng không rõ ràng lắm, khi còn nhỏ anh cũng đi theo nhà đám người lão gia tử gặp qua mấy thứ này, hoặc tạo lại hiện trường giả nhiều ít tiếp xúc một ít, cũng chỉ là mặt ngoài.
Mà hành động bọn họ làm, đa số đều là từ tâm.
Lúc nhỏ Nguyễn Chi đi theo sư phụ mình học nghề, là bé gái đáng lẽ được nuông chiều thương yêu, mà cô ở cái tuổi kia lại kiên nhẫn cùng chuyên chú như vậy. Hình Kinh Trì không khó nghĩ đến, lực ảnh hưởng Cố Diễn đối với Nguyễn Chi có bao nhiêu lớn. Ở bên miệng cô thường treo không phải là Lâm Thiên Tầm, mà là Cố Diễn.
Người phát hiện ra Hình Kinh Trì trước tiên là Triệu Bách, anh ta đỡ đỡ mắt kính giương mắt nói chuyện: “Giấy bồi này khả năng có chút khó tìm, buổi chiều tôi đi tìm, độ dày đều không thích hợp, tôi...”
Triệu Bách dừng lại, tầm mắt dừng trên người nam nhân ở cửa.
Giáo sư Chu nhìn Triệu Bách liếc mắt một cái, nhìn gì vậy?
Theo tầm mắt Triệu Bách nhìn lên ngoài cửa, a, là một đứa nhỏ đẹp trai nha.
Động tĩnh Triệu Bách cùng giáo sư Chu không nhỏ, Nguyễn Chi cùng Lưu Dịch Hoa cũng ngừng động tác. Vì thế bốn người trong văn phòng đồng thời cùng nhìn Hình Kinh Trì, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Ở trong một mảnh yên tĩnh Nguyễn Chi chớp chớp mắt, nhấc chân chạy tới bên người Hình Kinh Trì.
Nam nhân cũng không nhìn người bên trong, tầm mắt rơi xuống trên người Nguyễn Chi, duỗi tay ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: “Anh đi ra ngoài chờ em nha?”
Kỳ thật nơi này trừ bỏ giáo sư Chu, hai người kia đều gặp qua Hình Kinh Trì. Hai người này nhìn cũng không nhiều, chuyện vợ chồng người ta nói chuyện, huống chi Lưu Dịch Hoa còn bị Hình Kinh Trì khảo qua, liền càng không nghĩ bắt chuyện.
Giáo sư Chu nhìn nhìn ngoài cửa trong chốc lát, lại nhìn nhìn bên trong trong chốc lát, hạ giọng: “Đây không phải là đối tượng kia của Tiểu Chi Nhi hả? Mấy tháng trước nghe tiểu nha đầu kia nói kết hôn tôi còn tưởng là hù tôi chứ.”
Kỳ thật chuyện Nguyễn Chi kết hôn đã sớm truyền khắp ở viện bảo tàng, rốt cuộc có một bà dì nhiệt tâm. Bọn họ đều đã biết chồng Nguyễn Chi là cảnh sát nhân dân, còn rất kinh ngạc. Nhưng giáo sư Chu mỗi ngày không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đều nhào vào trên văn vật, chỗ nào nghe nói qua những chuyện đó.
Triệu Bách không theo tiếng, Lưu Dịch Hoa gật đầu: “Lần trước ngài bảo tôi đi cố tìm ba chùa miểu… Thời điểm tìm Không Thiền đại sư có gặp qua, tháng trước đi Khê Lâm thôn cũng gặp được Đội Hình Cảnh bọn họ phá án ở đàng kia.”
Giáo sư Chu lại liếc mắt một cái nhìn ra bên ngoài, trách không được, nguyên lai là Đội Hình Cảnh. Bộ dáng thư sin hanh tuấn, thoạt nhìn cùng Tiểu Chi Nhi bọn họ rất xứng đôi, chính là công việc này có chút nguy hiểm.
Ông cân nhắc trong chốc lát, hướng tới cửa hô một tiếng: “Tiểu Chi Nhi, tan tầm! Đều trở về đi!”
Nguyên bản viện bảo tàng bọn họ cũng không thịnh hành tăng ca.
Nghe vậy Nguyễn Chi “Ai” lên tiếng, kéo kéo tay áo Hình Kinh Trì lôi kéo người đi rồi. Hình Kinh Trì ghé mắt gật gật đầu người trong văn phòng, giáo sư Chu còn cười tủm tỉm phất tay, thoạt nhìn cảm tình vợ chồng son này cũng không tệ lắm.
Nguyễn Chi về phòng làm việc của mình cầm túi xách, thời điểm đóng cửa thuận miệng hỏi một câu: “Hình Kinh Trì, buổi tối cùng nhóm A Luật ăn cơm sao?”
Hình Kinh Trì duỗi tay cầm túi xách cho cô, chờ cô khóa cửa xong cầm tay dắt người đi mới đáp: “Ừ, quán cơm Đính gia, ở Giang Nam bên này.”
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ, hỏi: “Hình Kinh Trì, cái đồng đội kia của anh, chính là họ cái Lâm đội trưởng an bảo kia. Em cảm thấy như gặp qua anh ta ở đâu rồi, lại giống như không có vậy.”
Vốn dĩ Nguyễn Chi không nghĩ nói, nhưng Hình Kinh Trì có nói qua cô cần cẩn thận, nên vẫn nói để anh yên tâm, miễn cho vạn nhất xảy ra chuyện gì lại chọc anh tức giận.
Bước chân Hình Kinh Trì hơi trì độn, ngữ khí hạ thấp: “Gặp qua sao?”
Trước kia Lâm Thừa Yến là đội viên của anh, đối với lý lịch mỗi một đội viên anh đều rõ ràng. Trong trí nhớ Hình Kinh Trì từ trước đến nay đều tốt, bất quá nháy mắt trong đầu liền hiện lên báo cáo điều tra bối cảnh Lâm Thừa Yến.
Hắn là minh thành người, từ nhỏ ở minh trưởng thành đại, khảo Bắc Thành Cảnh Giáo, cũng là đặc chiêu tiến vào đột kích đội, so Hình Kinh Trì muộn ba năm. Lại nói tiếp Lâm Thừa Yến ban đầu cùng Hình Kinh Trì không phải một cái đội, là ở chấp hành cuối cùng một cái nhiệm vụ nửa năm trước tài hoa tới bọn họ đội.
Đối với người Lâm Thừa Yến này, Hình Kinh Trì có vài phần nhìn không rõ, nhưng thời điểm chấp hành nhiệm vụ bọn họ là một đội, cần phải tín nhiệm lẫn nhau, cho nên anh chưa bao giờ hoài nghi qua anh ta.
Hình Kinh Trì vốn mẫn cảm với thời gian Lâm Thừa Yến xuất hiện, lúc này Nguyễn Chi nói như vậy, anh liền càng để ý.
“Đại khái gặp qua ở khi nào? Xác định không?”
Sắc mặt Hình Kinh Trì không quá đẹp, theo bản năng nắm chặt tay Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi nói lên cái này còn rất buồn rầu, cô nhíu mày cẩn thận nhớ lại thật lâu: “Dù sao không phải gần mấy năm, chính là trong nháy mắt cảm thấy quen mắt. Hôm nay lúc giữa trưa đứng gần thì cảm thấy chưa thấy qua, có thể là em nhớ lầm.”
Nói chuyện hai người đã đi ra cửa viện, tam hoa không biết lại chạy đi đâu.
Hình Kinh Trì đang muốn nói cái gì đó đã bị thanh âm Tần Luật thình lình đánh gãy: “Đội trưởng! Tẩu tử!”
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại bên phải, Tần Luật cùng Lâm Thừa Yến đang đứng ở cách đó không xa, hai người ăn mặc thống nhất đồng phục màu trắng, dáng người hai nam nhân này đều không tồi, mặc đồng phục càng hiện vai rộng eo hẹp, còn có một đôi chân dài.
Màu da Tần Luật đen, thời điểm nhìn về phía bọn họ cười thoạt nhìn rất là sang sảng. Trên mặt Lâm Thừa Yến bên cạnh không hiện cười ý, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhợt nhạt mà nhìn bọn họ.
Hình Kinh Trì nuốt xuống ý không nói mà mở miệng, nắm tay Nguyễn Chi đi đến chỗ bọn họ.
Nguyễn Chi cùng Tần Luật vốn có gặp qua, cũng không cần giới thiệu, Hình Kinh Trì nhìn bọn họ đơn giản nói hai câu: “Chi Chi, A Luật em đã gặp qua. Vị này cũng là đồng đội anh ở Bắc Thành, Lâm Thừa Yến.”
Nói xong lại hướng tới Lâm Thừa Yến giới thiệu: “Đây là Nguyễn Chi, vợ tôi.”
Lâm Thừa Yến đối với bọn họ nhẹ gật đầu: “Trì ca.”
Anh dừng một chút, lại kêu: “Nguyễn Chi.”
Nguyễn Chi đối diện với Lâm Thừa Yến con ngươi nhìn không ra cảm xúc, nhấp môi cười một chút.
Nguyễn Chi cùng Tần Luật cũng chưa nhận thấy được Lâm Thừa Yến xưng hô có cái gì không đúng, chỉ có Hình Kinh Trì nghe xong lúc sau bất động thanh sắc mà liếc mắt Lâm Thừa Yến một cái. Mấy người cùng nhau nói chuyện hướng đi ra ngoài.
Đang thời gian tan tầm, đoàn người bọn họ cùng đi một chỗ mọi người thấy được.
Nếu không phải có thêm Nguyễn Chi, ba nam nhân này đi ra cửa có thể kéo theo nhiều ánh mắt nhìn. Viện bảo tàng hầu hết là các cô các dì, thấy nhóm trai trẻ cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lúc này mấy nam nhân ghé vào cùng nhau, lời nói còn rất nhiều.
Nhưng đa số đều là Tần Luật ríu rít, Lâm Thừa Yến ôn thanh đáp lời, Hình Kinh Trì có nói nhưng xem như ít nhất, ngẫu nhiên nói chuyện cũng là thình lình nói tới một câu.
Nguyễn Chi ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, không có gì nói chuyện gì. Bọn họ nói đến nhiều là những chuyện trước đây, hoặc là nói tới các huynh đệ, này ba người đều cực kỳ ăn ý không nhắc tới sự tình hiện tại.
Cô nghe xong nửa ngày cũng không nghe bọn họ nói nghĩ thế nào tới Phong Thành vào làm ở công ty bảo an.
Bởi vì buổi tối Lâm Thừa Yến cùng Tần Luật còn phải trở về viện bảo tàng trực ban, mấy người liền lên xe Hình Kinh Trì, ăn cơm xong Hình Kinh Trì lại đưa bọn họ trở về. Trên xe Tần Luật còn cảm thán: “Đội trưởng, anh nói Phong Thành thật tốt không, lúc ấy sao lại nghĩ chạy đến Bắc Thành.”
Nói xong Tần Luật lại bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Nguyễn Chi: “Tẩu tử, hôm nay giữa trưa thấy cô tôi còn bị dọa cho nhảy dựng đó. Trước cũng nghe Trì ca nói qua, không nghĩ tới cô đi làm ở chỗ này, cô cũng thật lợi hại.”
Nguyễn Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Luật, cười nói: “Năm ngoái tôi mới vào viện bảo tang làm việc, so sánh cùng các tiền bối còn kém xa. Mà các người, công tác thực vất vả.”
Tần Luật xua xua tay, nói thầm vài câu lại đem đề tài vòng tới trên người Hình Kinh Trì.
Khi nói chuyện Nguyễn Chi thu hồi tầm mắt, vừa vặn lại đụng phải tầm mắt Lâm Thừa Yến, ánh mắt anh luôn thực đạm. Khác với Hình Kinh Trì lạnh băng, nhìn khí chất Lâm Thừa Yến ôn hòa, nhưng Nguyễn Chi cảm thấy bộ dáng anh ta không giống như là mặt ngoài.
Nguyễn Chi không nghĩ nhiều, một đường nghe Tần Luật lải nhải với Hình Kinh Trì đến khi xe chạy đến bãi đỗ xe tiệm ăn. Trên xe còn có người, Nguyễn Chi nhưng không nghĩ bị Hình Kinh Trì ôm xuống xe, xe dừng lại liền chạy nhanh mở đai an toàn bước xuống xe.
Nhưng sau khi xuống xe Nguyễn Chi lại bị nam nhân kia ôm chầm đi.
Nam nhân này một chút cũng không che giấu sự chiếm hữu cường thế của mình.
Hình Kinh Trì cùng Nguyễn Chi đi ở phía trước, Lâm Thừa Yến cùng Tần Luật đi theo phía sau.
Những động tác nhỏ hai người ở sau đều thu hết vào đáy mắt, Tần Luật làm mặt quỷ với Lâm Thừa Yến, hạ giọng nói: “Anh nhìn xem, kết hôn rồi không giống trước kia. Lúc ấy bọn họ tới Điền Thành còn không có thân mật như vậy đâu, đến bây giờ cũng không biết đội trưởng cùng tẩu tử là khi nào ở cùng một khối, rõ ràng cũng chưa nghe đội trưởng nói qua.”
Tay nam nhân không chút để ý mà đặt ở trên vai nữ nhân.
Tầm mắt Lâm Thừa Yến đảo qua, tiện đà rũ mắt, là khi nào bọn họ ở bên nhau, khi nào kết hôn, hắn không thể rõ ràng hơn. Chỉ tiếc, mặc kệ là khi đó hay là hiện tại cái gì hắn đều không làm được.
Trước tiên Hình Kinh Trì đi lại chỗ ghế lô, cũng lên thực đơn xong.
Bọn họ ngồi xuống liền có người đem nước trà tới. Nguyễn Chi lặng lẽ nhìn thoáng qua, trên bàn này không để rượu, nghĩ đến hôm nay bọn họ không tính toán uống rượu. Rốt cuộc hai cái nam nhân kia còn phải trở về đi làm.
Bầu không khí trên bàn nhẹ nhàng một chút, bắt đầu nói chuyện phiếm có chút đứt quãng.
Lúc này cũng không lại nói chuyện trước kia, nói chuyện một hồi cũng không thể tránh né muốn nói đến cái nhiệm vụ ngoài ý muốn một năm trước kia, không khí có chút nặng nề liền khó coi.
Hình Kinh Trì rót sữa bò ấm cho Nguyễn Chi, thời điểm cùng Lâm Thừa Yến, Tần Luật nói chuyện một tay hư hư để ở sau lưng ghế Nguyễn Chi, một bộ tư thái bảo hộ.
Nguyễn Chi vừa uống sữa bò, vừa nghe hai người đối diện nói chuyện.
Tần Luật liền nói tới chuyện viện bảo tàng: “Tẩu tử, trước khi tới viện bảo tàng tôi không không nghĩ nơi đó có nhiều người. Không nghĩ tới hai ngày này người tham quan còn rất nhiều. Tôi xem còn có người giảng giải nữa, cô sẽ đi sao?”
Nguyễn Chi lắc đầu: “Trước kia ít người lúc ấy sẽ đi, hiện tại không đi. Hơn nữa sáu tháng cuối năm bởi vì làm triển lãm mọi người đều rất vội, vốn dĩ đến giờ nên tan tầm, mấy ngày nay buổi tối trong viện đều vẫn phải sáng đèn làm việc. Đối với đồ sứ chúng tôi còn tốt một chút, nhóm người bên kia nhân thủ mới không đủ. Hiện tại các người ở chỗ nào?”
Tuy rằng hỏi chính là “Các người”, nhưng Nguyễn Chi xem lại là Tần Luật.
Lâm Thừa Yến rũ mắt, đem ý cười che lấp đáy mắt. Khi còn nhỏ cô cũng như vậy, làm gì lá gan đều lớn, nhưng gặp gỡ người ngược lại bó tay bó chân, thời điểm ở chung cùng những đồ cổ cô mới cái gì đều không sợ.
Hắn còn tưởng rằng cô trưởng thành sẽ tốt một chút, nào biết hiện tại vẫn là như vậy.
Tần Luật thuận miệng đáp: “Công ty chuẩn bị phòng ở cho chúng tôi, lại nói đãi ngộ công ty thật đúng là tốt. Đều không phải túc xá công nhân, trực tiếp bao một tòa, mỗi người đều có gian phòng xép nhỏ.”
Nguyễn Chi chớp chớp mắt công ty này thật là rất có tiền.
Chờ đồ ăn được bưng lên ngược lại Nguyễn Chi cùng Tần Luật nói chuyện nhiều, Hình Kinh Trì cùng Lâm Thừa Yến chỉ thường thường nói một câu.
Tần Luật nhiệt tình sang sảng, cùng Nguyễn Chi vốn là nhận thức, Nguyễn Chi cùng anh ta một chút chướng ngại đều không có, hai người từ viện bảo tàng nói tới Phong Thành, mặt mày hai người đều nói đều hớn hở.
Đại bộ phận Hình Kinh Trì đều gắp đồ ăn cho Nguyễn Chi, thời gian hai người ở bên nhau không ít, đối với khẩu vị Nguyễn Chi anh biết khá chuẩn, không xác định liền động động.
Lâm Thừa Yến ngồi đối diện với Hình Kinh Trì, liền nhìn động tác Hình Kinh Trì.
Thời gian hắn cùng Hình Kinh Trì ở chung tuy không dài, nhưng cũng không ngắn, biết người nam nhân này nhạy bén cảnh giác cỡ nào. Đêm nay hắn khắc chế chính mình không nhìn Nguyễn Chi nhiều, chỉ an tĩnh mà nghe cô nói chuyện.
Thời điểm nghe được Nguyễn Chi cười, Lâm Thừa Yến nặng nề mà thở hắt ra.
Ngày như vậy, bao lâu rồi chưa từng có.
Cũng là đã mười mấy năm, hắn lại nghe được cô cười.
Bữa cơm này xem như ăn tận hứng, vài người đều ăn được no.
Sau khi ăn xong Hình Kinh Trì lái xe chở Lâm Thừa Yến cùng Tần Luật về viện bảo tàng, anh xuống xe lại nói vài câu cùng hai người, Nguyễn Chi không đi xuống, chỉ ở cửa sổ liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cũng không biết bọn họ nói gì đó, Hình Kinh Trì cười một chút.
Nguyễn Chi tò mò mà nhìn nhiều trong chốc lát, đêm nay cô không thấy Hình Kinh Trì cười qua, sao lúc này lại cười.
Bởi vì Nguyễn Chi còn chờ, Hình Kinh Trì không cùng Tần Luật nói nhiều lời. Chỉ nói có thời gian sẽ tụ họp liền nhìn bọn họ đi vào cửa, anh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Lâm Thừa Yến một hồi lâu, bỗng nhiên nhăn mi lại.
Hình Kinh Trì dừng một chút, xoay người hướng đi bên cạnh xe.
Quay người liền đối diện ánh mắt Nguyễn Chi, cô đang ghé vào cửa sổ xe nhìn anh, ánh mắt trừng trừng, trong bóng đêm có chút ánh sáng.
Hình Kinh Trì nhướng mày, đi đến nhìn cô: “Buổi tối ăn vui vẻ sao?”
Mi mắt Nguyễn Chi cong cong mà trả lời: “Vâng.”
Hình Kinh Trì cũng cười, vài bước đi đến cửa sổ xe trước.
Anh đứng, Nguyễn Chi ngồi, cô không thể không ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn anh.
Hình Kinh Trì chăm chú nhìn cô một lát, bỗng chốc duỗi tay đè sau cổ cô lại, cúi đầu không nửa điểm do dự mà hôn xuống. Tức khắc tay Nguyễn Chi giữ chặt cửa sổ xe, lông mi run run đón nhận cái hôn nóng bỏng.
Cách đó không xa.
Tần Luật nghi hoặc mà nhìn thoáng qua bỗng nhiên dừng lại Lâm Thừa Yến: “A Yến, nhìn cái gì vậy?”
Nói xong liền hướng theo ánh nhìn Lâm Thừa Yến nhìn lại, lại bị Lâm Thừa Yến một phen kéo trở về.
Hắn nặng nề đáp một câu: “Không có gì.”
---------------------
Tác giả có chuyện nói: Cuối tuần ta nhìn tới, thêm càng nói sẽ trước tiên nói!
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Đi băng bảy phần ngọt 9 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!