Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Em ở nơi này, chờ gió và chờ anh - Bình Phương Mâu

[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Em ở nơi này, chờ gió và chờ anh - Bình Phương Mâu
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
“Chơi lớn thế sao?” Có vẻ như Phó Lệnh Nguyên không hề để tâm tới mối nguy hiểm đang cận kề, ngoắc ngoắc hai ngón tay khẽ đẩy lưỡi dao ra xa: “Mang theo cả dao à?”

“Một chút đồ lặt vặt phòng thân thôi. Khiến anh ba chê cười rồi, chúng ta bây giờ còn có thể đứng dậy nói chuyện bình thường được sao?” Nguyễn Thư vô ý liếm liếm môi, nhưng quên mất rằng anh vừa mới giày xéo nó, liếm hết mùi vị nồng đậm của anh khiến cô phải cau mày.

Phó Lệnh Nguyên nhíu mi nhìn xuống Nguyễn Thư. Tuy đôi môi đỏ mọng hơi sưng, đầu tóc bù xù, hơi thở hổn hển nhưng ánh mắt cô vẫn vô cùng trong sáng, dường như sự quyến rũ vừa rồi cũng không khiến cô xao động chút nào.

Nguyễn Thư thản nhiên tiếp nhận ánh mắt đầy vẻ phán xét của anh.

Nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng. Cô từng đặc biệt tham gia một khóa học thuật phòng thân, có điều Phó Lệnh Nguyên lại là đứa trẻ được sinh ra trong gia đình quân sự và chính trị, chưa kể từ nhỏ anh đã đi đánh nhau nên tích lũy được nhiều kinh nghiệm, căn bản không hề giống với những người đàn ông cô từng tiếp xúc qua trước đó.

“Ồ, tư thế cũng rất giống đó chứ.” Phó Lệnh Nguyên chăm chú nhìn cô, ánh mắt hơi sâu, giằng co với cô hồi lâu rồi mới rời khỏi, quay về ghế lái.

Nguyễn Thư cũng ngồi dậy, thấy anh “cạch” mở bật lửa, lại châm một điếu thuốc rồi khẽ nhả khói, dường như đã thu lại ham muốn trước đó, cô không nói gì nhiều, cất con dao quân đội Thụy Sĩ vào trong túi, sau đó lấy ra một chiếc gương nhỏ, lau sạch son môi đã bị nhòe gần hết, cuối cùng sửa sang lại quần áo và tóc của mình.

Sau khi sửa sang xong mọi thứ, cô quay lại nhìn Phó Lệnh Nguyên.

Phó Lệnh Nguyên cũng đang nhìn cô.

Nói đúng hơn là, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.

Mang theo ý tứ không rõ.

Sau khi xảy ra sự việc này, Nguyễn Thư trở nên nghiêm túc hơn, cô không thể giữ gương mặt vui vẻ như bình thường nữa, chỉ còn lại sự lễ phép ban đầu, nói: “Tôi sẽ coi như anh ba uống hơi nhiều rượu.”

Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch mép cười nhạo: “Tôi uống bao nhiêu rượu, chẳng phải do em rót sao?”

Có vẻ như anh không nhìn thấy đường lui mà cô vừa cho, Nguyễn Thư lạnh lùng hỏi: “Anh ba như vậy là có ý gì?”

Phó Lệnh Nguyên không trả lời, hỏi ngược lại: “Không phải em từng nói, không ngại bán đứng nhan sắc mình sao? Bây giờ thế nào? Chuẩn bị dao quân đội Thụy Sĩ? Khi bị những người khác chiếm tiện nghi, em cũng đối phó vậy sao? Quanh co thế mãi được không?”

Vấn đề anh đưa ra hơi nhiều, Nguyễn Thư không muốn càng không cần phải trả lời. Coi thường lời nói mang vẻ chế giễu của anh, cô tự chọn một ngụ ý, khẽ nhếch khóe miệng kiêu căng cười nhạt: “Ý anh ba là, anh cũng thích nhan sắc của tôi sao?”

Không đợi Phó Lệnh Nguyên trả lời, câu tiếp theo đã tự phủ nhận lời nói của chính mình: “Không thể nào.”

Sau đó, cô cố ý liếc nhìn bộ phận nào đó của Phó Lệnh Nguyên hơi nhướng lên, thẳng thắn đề nghị: “Anh ba nên cho tôi xuống xe đi, sau đó thì mau chóng tìm người giải tỏa ham muốn của bản thân.”

Phó Lệnh Nguyên ngậm thuốc lá trong miệng, liếc nhìn Nguyễn Thư: “Có sẵn phụ nữ bên cạnh, tại sao còn phải “bỏ gần cầu xa” tìm người khác làm gì?”

Biểu cảm của Nguyễn Thư vẫn không xao động, sâu trong ánh mắt đã lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn bình thản như trước: “Anh ba, đùa giỡn vậy không vui đâu.”

“Tôi vốn không nói đùa, chả nhẽ em vẫn chưa cảm nhận được sao?” Phó Lệnh Nguyên cong khóe môi: “Dù sao em đều phải bán, tại sao không thể bán cho tôi? Vả lại tôi cũng từng giúp em hai lần, đòi thù lao không phải đương nhiên chuyện sao?”

“Đây chính là mục đích chính việc anh tới giúp tôi hôm nay? Đột nhiên phát hiện ra nhan sắc xinh đẹp này của tôi, hay là thực sự có hứng thú vậy?” Nguyễn Thư yêu kiều mà vui vẻ, chọn lời cũng không gọi anh là “anh ba” nữa.

Phó Lệnh Nguyên vươn nhẹ ngón tay ra, khẽ nâng cằm cô: “Sau này, tôi có thể giúp em nhiều hơn.”

“Câu nói này hấp dẫn thật đấy. Cảm ơn anh đã để mắt tới tôi.” Nguyễn Thư hất tay anh ra: “Thời gian ngắn ngủi tôi chưa thể quyết định được. Có lẽ nên cho tôi thêm thời gian để tôi suy nghĩ thêm, anh có xứng đáng để tôi bán không đã.”

Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, Phó Lệnh Nguyên càng thêm hứng thú, không nói gì nữa, “cạch” tiếng mở khóa cửa.

Nguyễn Thư đẩy cửa đi thẳng xuống xe, đợi cho đến khi chiếc Jeep đen màu khuất dần trong màn đêm, gương mặt cô không một chút che giấu nào càng trở nên lạnh lẽo.

Lúc đánh răng trước khi đi ngủ, cô chà thêm hai lần so với bình thường, nhưng thấp thoáng vẫn cảm thấy mùi vị không thuộc về mình trong khoang miệng, khiến cô nhớ lại những ký ức ghê tởm hơn một tháng trước đó. Trong ý thức mơ hồ, người đàn ông đó cũng từng dùng đầu lưỡi khuấy đảo miệng cô như vậy, cũng tràn đầy hơi thở thuốc lá mát lạnh như anh.

Nguyễn Thư giơ tay lên che mắt, vội vàng súc miệng rồi đặt cốc và bàn chải đánh răng xuống.

Buổi tối hôm đó đúng như dự đoán, cô không ngủ được.

Ngày hôm sau, trợ lý đúng hẹn lái xe tới chở cô đi làm. Nguyễn Thư thừa dịp rảnh rỗi lướt điện thoại xem tin tức, vừa mở trang mạng đã thấy tin đồn giải trí hot nhất đập vào mắt.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Nhân vật chính của tin đồn giải trí đang nổi nhất hiện nay chính là tiểu hoa đán nhỏ kia và Phó Lệnh Nguyên. Các tay săn ảnh không chỉ chụp được cảnh thân mật của hai người tại trung tâm mua sắm ngày hôm qua, mà còn tay trong tay tình tứ đi vào khách sạn đêm khuya, khiến cho mọi người tưởng tượng ra nhiều chuyện.

Ánh mắt của Nguyễn Thư dừng lại ở bức ảnh tiếp theo. Xem ra sau khi rời khỏi cô tối hôm qua, anh bèn tìm tiểu hoa đán đó chút giận?

Nghĩ đến từ “bán” phát ra từ miệng anh lúc đó, đáy mắt Nguyễn Thư không khỏi lạnh dần, đầu ngón tay lướt nhanh màn hình, mau chóng đến phần tin tức tài chính.

Ngoài cửa phòng Giám đốc, thư ký vừa thấy Nguyễn Thư đi đến, đang bận rộn lại vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Nguyễn, Tổng giám đốc Lâm đang ở bên trong.”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyễn Thư khẽ nheo lại.

Trợ lý thấy vậy tức giận quở mắng thư ký: “Tôi đã dặn dò bao nhiêu lần rồi, tổng giám đốc Nguyễn không có ở đây thì không cho phép bất cứ ai vào!”

“Tôi không ngăn được tổng giám đốc Lâm…” Thư ký có phần tủi thân.

Nguyễn Thư không nói gì, tiếp tục bước đến đẩy cửa ra.

Lâm Thừa Chí đang đứng trước tủ sách, nghe tiếng động bèn quay người lại, khi trông thấy cô đáy mắt lóe lên một vài tia sáng.

“Bác cả, bác về rồi sao?” Nguyễn Thư khẽ mỉm cười chào hỏi ông ta: “Không phải thứ hai mới về ạ? Sao bác không nói trước? Phải nói trước thì cháu mới cho xe đến đón bác được chứ. Vừa sáng đã xuống máy bay chắc mệt lắm nhỉ? Sao bác không về nhà nghỉ ngơi đã?”

Bác Lâm chỉ chọn câu hỏi cuối cùng để trả lời: “Không cần lo, không mệt. Trước tiên đến báo cáo công việc với cháu đã.”

Mặc dù trong công ty, danh tiếng của cô chỉ lớn hơn Lâm Thừa Chí một chút, nhưng ngoài mặt Lâm Thừa Chí lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng cô, hôm nay còn chủ động đến đây báo cáo công việc với cô? Khuôn mặt Nguyễn Thư không cảm xúc, bờ môi nở một nụ cười thản nhiên: “Vâng.”

Vừa nói cô vừa cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên kệ áo, cất túi xách, sau đó bỏ lơ bình trà đã được pha sẵn trên bàn trước ghế sô pha, đi thẳng tới trước bàn làm việc, ngồi vào ghế xoay da, giọng điệu mang vẻ cấp trên: “Nói đi.”

Khi ngẩng đầu lên thấy không có ai ở ghế đối diện, cô mới giả bộ như vừa nhận ra điều gì đó, nhìn sang Lâm Thừa Chí đang gượng gạo ngồi trên ghế sô pha.

“Xin lỗi bác cả, xem cháu kìa!” Thoáng chốc, Nguyễn Thư buồn chán khẽ xoa xoa gáy mình: “Bác bảo tới báo cáo công việc, làm cháu theo bản năng lại bày ra cái dáng bà chủ rồi.”

Ngay lập tức, cô vội đứng dậy trở lại khu vực sô pha hàng ngày thường dùng để tiếp khách, ngồi xuống chỗ vuông góc với Lâm Thừa Chí, giọng điệu tràn đẩy vẻ day dứt: “Chúng ta đều là người một nhà, nên cháu đương nhiên cũng tùy ý giống bác cả thôi.”

“Là cháu sai. Cháu xin lỗi bác Lâm.” Nguyễn Thư cầm bình trả kia lên, rót cho Lâm Thừa Chí một ly, khẽ ngửi mùi trà hỏi: “Gần đây bác cả bắt đầu uống trà Long Tỉnh sao? Vậy thế này, để cháu bảo trợ lý gửi cho bác một phần vào ngày mai. Mấy thứ này đều ở trong tủ lâu nên mùi vị không được ngon lắm, bác cả uống có cảm thấy mùi vị bị ảnh hưởng không? Nếu không ổn, chúng ta đổi luôn. Dù sao cháu cũng định vứt hết đống đó.”

Không giống như trước đây. Hôm nay, dường như Lâm Thừa Chí không nhìn ra vô số sự cố ý cũng như sự giễu cợt thầm lặng của cô, thản nhiên cầm ly trà lên ngửi trước một lát, sau đó khẽ nhấp một ngụm, nói: “Bác cảm thấy còn tốt mà, không có gì không ổn cả. Cháu gái lớn muốn đổi thì cứ đổi, không mấy khi thấy cháu buông thả như vậy.”

Đuôi lông mày của Nguyễn Thư khẽ giật giật vài cái, tuy nhiên vẫn bày bộ mặt bình thường nở nụ cười: “Xem ra lần này đi công tác của bác cả thu hoạch được rất nhiều nhỉ?”

“Cũng bình thường.” Lâm Thừa Chí ngoài miệng tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng trên tay thì đã sớm chuẩn bị tài liệu đầy đủ mang tới trước mặt Nguyễn Thư.

Nguyễn thư cầm lên mở ra, liếc nhìn số tiền mấy triệu nhân dân tệ giao dịch trên đó, không khỏi nhướng mày: “Biệt danh mạnh nhất của tập đoàn Tam Hâm quả nhiên là ‘danh bất hư truyền’”.

Dường như Lâm Thừa Chí chê cô chưa đủ ngạc nhiên, lại giải thích thêm: “Danh sách này mới chỉ là lễ ra mắt của tập đoàn Tam Hâm với chúng ta thôi.”

“Đúng là một lễ ra mắt lớn đấy.” Nguyễn Thư hơi vuốt cằm, chậc chậc cảm thán: “Chỉ riêng khoản tiền trong danh sách này thôi cũng đủ để chúng ta thưởng một số tiền lớn cho đội phát triển sản phẩm lần này rồi.”

Biểu cảm của Lâm Thừa Chí mơ hồ để lộ vài tia đắc ý.

Nhưng sau đó, Nguyễn Thư lại tùy tiện đặt tài liệu kia xuống, chuyển đề tài: “Nhưng cháu không hiểu, đường đường là Tập đoàn Tam Hâm hùng mạnh, sao lại coi trọng Lâm thị, còn bằng lòng đầu tư vốn cho chúng ta?”

“Cháu gái lớn nói như vậy không đúng rồi, Lâm thị dù thế nào chăng nữa cũng là một công ty niêm yết, ở ngành công nghiệp chăm sóc sức khỏe này, dù không phải là công ty đứng đầu nhưng cũng là một xí nghiệp có nền tảng lâu đời uy tín, chẳng nhẽ không có giá trị đầu tư sao?” Lâm Thừa Chí khẽ nở nụ cười gian xảo: “Còn về phần tại sao bác đàm phán được với họ thì…” Ông ta cố ý ngập ngừng: “Cháu gái lớn, cháu còn trẻ tuổi nên cần phải học thêm nhiều.”

Nguyễn Thư cong cong khóe môi: “Vậy bác cả không định dạy cháu ạ?”

“Có một số thứ không thể dạy được.” Lâm Thừa Chí bắt đầu lòng vòng với Nguyễn Thư, đột nhiên đứng dậy, thể hiện dáng vẻ bác cả quan tâm cháu: “Mấy năm nay, cháu gái phải lo lắng quản lý công ty từ trên xuống dưới, đúng là cực khổ. Bác cả này có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho cháu, giúp cháu thở phào được phần nào rồi.”

Ông ta quan sát hai mắt cô, giọng nói có ý nghĩa khác: “Cũng nên bàn bạc chuyện hôn nhân đại sự cho cháu thôi. Mẹ cháu không quản được, bậc cha chú như bác chỉ đành làm tròn nghĩa vụ nhắc nhở cháu. Nếu như cháu có đối tượng thích hợp trong đầu thì cứ nói ra, để bác với bác gái xem xét hộ cho, giống như chị gái cháu vậy.”

Nguyễn Thư đi theo ông ta, khoanh tay cười rạng rỡ: “Vậy phải làm phiền bác gái quan tâm rồi.”

Lâm Thừa Chí híp mắt cười không nói gì, cất bước rời đi.

Cùng lúc đó, trợ lý gõ cửa phòng nhắc nhở Nguyễn Thư đi họp.

Nguyễn Thư đang ngồi trên ghế xoay quay lưng về phía cửa ra vào, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua cửa sổ sát đất, liếc nhìn từng tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng trong thành phố, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe thế cô quay người lại, nhíu mày hỏi: “Chuyện tôi bảo điều tra đã có kết quả chưa?”

Trợ lý hối lỗi, vội vàng trả lời: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đang cố gắng.”

Nguyễn Thư khẽ mím môi không hề trách móc, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng rồi nhắc nhở: “Lâm Thừa Chí về sớm, tôi cũng phải chuẩn bị trước mới được.”

“Tôi biết rồi.” Trợ lý cúi thấp đầu.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Chập tối, Nguyễn Thư tan làm sớm hơn nửa tiếng. Cô không dám quên hôm nay là ngày đi khám bệnh.

Khi đến phòng khám tư vấn tâm lý, nhân viên quầy lễ tân đang nhàm chán nằm dài trên bàn, vừa trông thấy Nguyễn Thư vội lấy lại tinh thần: “Tiểu thư Nguyễn, bác sĩ Mã đang ở trong phòng khám. Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước đây. Cuối tuần vui vẻ!”

“Ừm, cuối tuần vui…” Chữ “vẻ” còn chưa kịp thốt ra thì nhân viên đã vội biến mất trong thang máy. Nguyễn Thư bất đắc dĩ chỉ đành cười nhạt, quen thuộc bước vào bên trong, gõ cửa phòng khám.

Bên trong không có phản ứng gì.

“Tôi vào đây.” Nguyễn thư lên tiếng chào hỏi, vặn chốt đẩy cửa đi vào.

Trong phòng vô cùng sáng sủa và rộng rãi, bức tường được sơn lại màu xanh lam nhạt khiến người ta dễ tĩnh tâm hơn, nội thất được trang trí đơn giản và ấm áp.

Mã Dĩ mặc chiếc áo blouse trắng đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm bút cặm cụi ghi chép gì đó.

Sau khi liếc nhìn xung quanh một hồi vẫn không thấy gì khác thường, Nguyễn Thư khẽ chế nhạo: “Tôi tưởng anh đang thay quần áo nên không thèm để ý đến tôi, còn đang mong đợi sau khi vào có thể tình cờ bắt gặp bộ dạng khỏa thân nam tính của anh chứ.”

“Xin lỗi đã làm cô thất vọng.” Mã Dĩ hơi ngẩng đầu, trên sống mũi cao đeo một cặp kính gọng đen, giọng điệu thản nhiên, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Mặc dù cô đã hao tốn tâm tư để tìm cách trêu chọc anh ta, nhưng tảng núi băng trước mặt vẫn không xoa dịu hơn chút nào. Nguyễn Thư hơi xấu hổ, bước tới ngồi xuống đối diện anh ta: “Hôm nay anh không giục mà tôi tự đến đây,”

“Vậy tôi nên khen cô sao?” Mã Dĩ vẫn nhạt nhẽo như trước.

Nguyễn Thư hơi nhún vai: “Bác sĩ Mã thân mến, anh đừng có lãng phí thời gian quý giá chỉ để hỏi tội tôi nữa được không?”

Mã Dĩ lấy một chiếc đồng hồ quả lắc từ trong ngăn kéo ra rồi đặt trước mặt Nguyễn Thư, sửa lại lời cô: “Tôi tính tiền theo thời gian. Thứ tôi lãng phí không phải thời gian, mà là tiền của cô.”

“OK~OK~” Nguyễn Thư không còn cách nào khác, chỉ đành giơ tay đầu hàng: “Tôi thế nào cũng không nói lại anh.”

Mã Dĩ đan mười ngón tay vào nhau đặt trên bàn, im lặng nhìn cô trong chốc lát, lúc này mới mở lời bằng câu hỏi quen thuộc: “Từ lần cuối gặp tôi đến nay, trong khoảng thời gian đó có chuyện gì ấn tượng cần chia sẻ với tôi không?”

Nguyễn Thư học theo dáng vẻ của anh ta, ngồi lại ngay ngắn, sau đó mới bình tĩnh trả lời: “Có một người đàn ông dùng lưỡi khuấy đảo miệng tôi.”

“Cô có quen hay không?” Giọng điệu của Mã Dĩ vẫn không hề xao động sau khi nghe xong câu nói của cô.

“Quen.”

“Người quen hay là người lạ vừa mới gặp được vài lần?”

Nguyễn Thư suy nghĩ một hồi, không phân biệt rõ được, đành nói: “Đã mười năm không liên lạc, mới vừa gặp lại cách đây không lâu. Miễn cưỡng cũng coi là người quen.”

Lúc này, Mã Dĩ bắt đầu ngẫm nghĩ về hai chữ “miễn cưỡng” cô vừa nói ra kia, hỏi thẳng vấn đề chính: “Cô với anh ta làm đến mức nào rồi?”

“Sờ tôi.”

“Sờ những chỗ nào?”

“Cổ, eo và ngực.”

“Cô mặc kệ cho anh ta sờ sao?”

“Tôi có ngăn cản sau đó.”

“Sau đó là bao lâu?”

“Tôi không nhớ rõ lắm.”

“Anh ta muốn làm chuyện đó với cô?”

“Muốn cưỡng bức tôi thì đúng hơn.”

“Tại sao cô lại nghĩ là ‘cưỡng bức’?” Mã Dĩ chú ý đến từ này.

Ánh mắt Nguyễn Thư đột nhiên xẹt qua tia lạnh lẽo: “Không phải mong muốn của tôi.”

Mã Dĩ nhìn chằm chằm cô một lát, tiếp tục hỏi vấn đề tiếp theo: “Lúc đó cô có cảm giác gì?”

“Chẳng có cảm giác gì.” Riêng câu hỏi này, Nguyễn Thư lại trả lời rất nhanh.

Mã Dĩ lại chụp lấy, cố hỏi lần nữa: “Cô có cảm giác gì khi bị anh ta hôn và sờ?”

“Là khuấy đảo lưỡi trong miệng tôi, không phải hôn.” Nguyễn Thư kiên quyết sửa lại lời nói của anh ta.

Mã Dĩ đành chọn từ theo cô, lại hỏi lại: “Khi cô bị đầu lưỡi đó khuấy đảo có cảm giác gì?”

Lúc này, Nguyễn Thư ngập ngừng hồi lâu, như thể đang cố gắng nhớ lại, sau đó mới thốt ra hai chữ: “Khó chịu.”

Ánh mắt Mã Dĩ vô hình sáng lên, cố gắng xác nhận hỏi: “Là khó chịu chứ không phải cảm giác chán ghét đúng không?”

Khuôn mặt Nguyễn Thư lúc này khẽ do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

“Cô rất thân với anh ta?”

“Cũng không hẳn.”

“Trong quá khứ, hai người đã từng tiếp xúc như thế chưa?”

Nguyễn Thư mím môi không nói gì, dường như đang ngầm thừa nhận.

“Quan hệ giữa cô và anh ta ngày trước là như thế nào?”

“Anh họ của một người bạn từ nhỏ.”

“Cô từng thích anh ta?”

“Không có.”

“Thế anh ta từng thích cô sao?”

“Không thể nào.”

“Vậy bây giờ anh ta đang thích cô?” Mã Dĩ níu mãi không chịu buông

“Không biết.” Nguyễn Thư thản nhiên trả lời.

“Cô đoán xem, vì sao anh ta lại dùng lưỡi khuấy đảo vào miệng cô như vậy?”

“Tôi không đoán được.” Sau đó, cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh ta muốn bao nuôi tôi.”

Mã Dĩ hơi nhướng mày.

Nguyễn Thư thấy vậy vẫn bình tĩnh.

“Sau đó cô nhớ lại chuyện này?”

“Đúng.”

“Mấy lần rồi?”

“Một lần.”

“Một vấn đề cuối cùng.” Mã Dĩ đẩy nhẹ gọng kính: “Nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, cô có đồng ý làm với anh ta lần nữa không?”

Nguyễn Thư hơi nhíu mày: “Không biết.”

“Tại sao?”

Nguyễn Thư khẽ nhếch cằm:

“Anh vừa mới nói đó là vấn đề cuối cùng rồi.”

Mã Dĩ vẫn bình tĩnh đáp lại: “Tạm thời thêm một câu hỏi phụ này nữa.”

“Tôi có thể chọn không trả lời không?”

“Có thể.” Mã Dĩ cầm bút lên, dường như đang định viết gì đó.

Tuy nói thế nhưng Nguyễn Thư vẫn trả lời: “Tôi không có hứng thú với anh ta.”

Mã Dĩ nghe vậy lại ngẩng đầu lên, giống như đang liếc nhìn cô.

Khóe môi Nguyễn Thư khẽ nở nụ cười, chẳng phải vì cô không có hứng thú tình dục với bất cứ ai, nên mới dành hai nghìn tệ một tiếng đến đây tán gẫu với anh sao?

Mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân tạm thời kết thúc, Nguyễn Thư không học anh ta dáng vẻ ngồi ngay ngắn nữa, cô dựa lưng vào ghế, thư giãn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mã Dĩ mau chóng ghi chép đầy đủ vào hồ sơ bệnh án của cô, một lúc sau đóng tập tài liệu lại, bỏ bút xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Nguyễn Thư hơi kinh ngạc: “Hôm nay anh không có kết luận hay đề nghị nào với tôi sao?”

Ánh mắt Mã Dĩ khẽ liếc qua chiếc ghế dài cách đó không xa, sau đó lại nhìn Nguyễn Thư, nhắc lại câu nói cũ: “Khi nào cô mới đồng ý tiếp nhận điều trị thôi miên?

Nguyễn Thư né tránh ánh mắt của anh ta, im lặng nở nụ cười: “Tôi thẳng thắn với anh từ lâu rồi. Trên thế giới này không có ai biết rõ chuyện về tôi hơn anh.”

Mã Dĩ không khách sáo vạch trần cô: “Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.”

Nguyễn Thư không nói gì thêm.

Khuôn mặt Mã Dĩ lạnh lùng, giễu cợt cười chế nhạo cô: “Bệnh nhân không tin tưởng bác sĩ sẽ không bao giờ chữa khỏi bệnh được.”

Hai người chia tay không mấy vui vẻ lần thứ N.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Nguyễn Thư vẫn dậy từ lúc sáu giờ như thường lệ, đeo tai nghe một bên, vừa nghe tin tức vừa chạy bộ.

Sáng sớm hôm nay có một cơn mưa nhỏ ngang qua gột sạch mọi thứ, khiến bầu không khí trong lành và tươi mát hơn rất nhiều, cả thành phố như bừng tỉnh cùng với ánh bình minh.

Đang chạy bộ về thì bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi gửi tài liệu mà cô cần vào mail rồi. ” Trợ lý gọi điện báo cáo với cô.

“Được rồi, để tôi kiểm tra. Có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc sau.” Sau khi ngắt máy, Nguyễn Thư chạy nốt quãng đường còn lại.

Về đến nhà thì đúng lúc gặp Lâm Diệu Phù vừa đi ra cửa.

Bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ, Nguyễn Thư biết rõ cô ta thường có thói quen ngủ nướng, ánh mắt cố ý liếc nhìn bộ tóc mai đã được cô ta dùng kẹp pha lê cộp lại, hỏi: “Mới sáng sớm đã đi đâu?”

“Cuối tuần có hẹn với bạn học.” Giọng điệu của Lâm Diệu Phù cũng coi như tạm được.

Nguyễn Thư không nhìn ra vẻ dối trá nào từ biểu hiện của ta, khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.

Sau khi trở về phòng, Nguyễn Thư tắm rửa trước, sau đó lại xuống tầng ăn sáng, cuối cùng lại về phòng, lúc này mới ngồi xuống bàn khởi động máy tính, mở mail ra kiểm tra.

Thứ cô muốn trợ lý điều tra chính là thông tin về cậu ấm của tập đoàn Tam Hâm, Lục Thiếu Thông.

Từ xưa đến nay, tập đoàn Tam Hâm vẫn luôn là một huyền thoại trong giới kinh doanh của thành phố Hải Thành. Nó được thành lập từ mười lăm năm về trước, sau khi “rửa tay gác kiếm”, ba anh em Trần, Lục, Hoàng nổi tiếng trong tổ chức phản động Thanh Môn đã sử dụng số vốn ban đầu của mình và mạng quan hệ thành lập nên, đây cũng chính là tập đoàn đầu tiên do ba nhà cùng nhau nắm quyền.

Gần mười năm trước, Trần Lão đại bị tai nạn xe hơi nên qua đời, còn Hoàng Lão tam bị nhốt trong tù, thế nên mọi quyền hành kinh doanh bèn rơi hết vào tay Lão nhị là Lục Chấn Hoa, nhanh như vũ bão, ông ta đã phát triển nó trở thành một công ty đa quốc gia, hiện tại tham gia vào rất nhiều lĩnh vực khác nhau.

Một sự tồn tại đứng đầu như vậy, khiến Nguyễn Thư không thể không để ý đến mưu đồ đầu tư vốn của tập đoàn Tam Hâm.

Có điều Lâm Thừa Chí lại không chịu tiết lộ lý do.

Nguyễn Thư chỉ đành tìm cách khác điều tra. Nếu Lâm Thừa Chí có cách tiếp cận được với người trong tập đoàn Tam Hâm, cô không tin mình không thể làm được.

Vậy nên, mục tiêu mà cô nhắm tới đó chính là Lục Thiếu Thông, con trai duy nhất của Lục Chấn Hoa.

Chỉ là tin tức điều tra được khá hạn chế. Dù sao cũng do cô quá vội vàng, hơn nữa, những người như họ đều biết sử dụng thủ đoạn để có thể giữ kín các thông tin cá nhân.

Nhưng Lục Thiếu Thông lại nổi tiếng là một người ăn chơi sa đọa, mới vừa về nước không lâu đã trở thành khách quen của các tin tức giải trí. Tin mới nhất chính là việc hai ngày trước, anh ta dừng xe trên đường cao tốc chỉ để “dâm đãng” với một người phụ nữ, bị cảnh sát bắt gặp. Sau khi điều tra, cuối cùng người ta lại kiêu ngạo tung ra lý do giải thích rằng “Tâm trạng không tốt nên làm để nâng cao tinh thần”, vì lẽ đó đã lên hẳn hot search Weibo trong nhiều ngày nay.

Nguyễn Thư mất mấy tiếng chỉ để lục tìm tin tức của Lục Thiếu Thông sau khi anh ta về nước, xem nhiều cũng nhìn ra được một số hoạt động thường lệ.

Đêm hôm đó, cô quyết định đến C’Blue để thử vận may của mình.

Dưới trướng của tập đoàn Tâm Hâm có vô số địa điểm giải trí, C’Blue nổi tiếng nhất trong tất cả các quán bar ở Hải Thành, cũng là nơi Lục Thiếu Thông xuất hiện nhiều nhất trong các bức ảnh mà bọn chó săn chụp được. Quán bar được xây dựng dọc theo hào của con sông của Hải Thành, một vị trí tuyệt vời.

Lúc Nguyễn Thư đến thì cũng đã là mười một giờ đêm, việc kinh doanh trong quán bar mới bắt đầu. Cô vừa chọn một vị trí tốt ngồi xuống, thì đã có một cô gái ngực lớn eo nhỏ bước đến ra sức tiếp khách. Hiệu quả dịch vụ rất cao, không lâu sau khi cô gọi rượu vang và đồ ăn nhẹ đã được mang lên, còn kèm thêm một ly cocktail màu hồng.

“Hình như tôi không gọi cái này.” Nguyễn Thư hơi nhíu mày.

Người phục vụ khẽ nở một nụ cười lễ phép, dùng ánh mắt để ra hiệu: “Là người đàn ông bên kia gọi cho cô.”

Nguyễn Thư theo ánh mắt phục vụ nhìn sang, một người đàn ông đang nâng ly rượu tỏ ý mời cô.

Mục đích cô tới đây không phải vì mấy cuộc gặp gỡ may mắn này, đang chuẩn bị đút lót ít tiền cho phục vụ để trả lại ly cocktail màu hồng kia, thì đột nhiên cô lại trông thấy Lâm Diệu Phù.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Lâm Diệu Phù không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc váy ngắn bó sát bộ ngực trần bên trong. Bước chân cô ta hơi lảo đảo, dường như đã uống say, được hai người đàn ông một trái một phải dìu về phía khu vực phòng riêng.

Nguyễn Thư vội đứng dậy mau chóng đuổi theo, bước tới trước mặt bọn họ, túm lấy Lâm Diệu Phù: “Sao cô lại ở đây?”

“Này, cô là ai đấy?” Ngay lập tức, người đàn ông bên trái đẩy Nguyễn Thư ra.

Nguyễn Thư kịp thời tránh được, lấy lại thăng bằng, giọng điệu bình tĩnh nhưng đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Tôi là chị gái, bây giờ đến đưa cô ấy về nhà.”

“Cô nói là chị gái sao? Nếu thế tôi là anh trai cô ấy rồi.” Người đàn ông bên phải nhìn có vẻ lịch sự hơn, mặc dù không hề thô lỗ nhưng ánh mắt anh ta liếc nhìn chằm chằm như đang đánh giá Nguyễn Thư: “Cô gái, mới đầu năm đừng tỏ vẻ chính nghĩa thế, cẩn thận tự rước họa vào thân đấy. Có điều, nếu em đồng ý tham gia cùng thì chúng tôi luôn nhiệt tình tiếp đón.”

Dù sao cũng đến quán bar, so với khi bình thường mặc quần tây áo sơ mi làm việc thì tối nay Nguyễn Thư ăn mặc có hơi tùy hứng hơn. Nhưng với mấy loại tép riu thế này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, Nguyễn Thư thản nhiên liếc nhìn bọn họ trêu đùa, lay lay cánh tay Lâm Diệu Phù lần nữa rồi hung dữ véo một cái: “Mau tỉnh lại đi.”

Lúc này, Lâm Diệu Phù mắt nhắm mắt mở, dáng vẻ say xỉn mơ mơ màng màng đáp lại: “Chị…” chưa nói xong bèn gục xuống.

“Ô kìa, là chị em thật sao!.” Người đàn ông bên phải cố ý tỏ ra ngạc nhiên, bất chợt cười cười vỗ vai Nguyễn Thư: “Nếu là chị em thật, vậy thì càng phải đi với chúng tôi chứ.”

Nguyễn Thư nhanh nhẹn né tránh tay của đối phương, khuôn mặt lạnh dần khẽ chất vấn: “Mấy người ép cô ấy uống bao nhiêu rượu rồi?”

Người đàn ông bên tay phải tủm tỉm mỉm cười, lặp lại câu cũ: “Muốn biết thì đi theo bọn này.”

Nguyễn Thư khẽ nheo mắt: “Bạn tôi đang chờ ở bên ngoài, bọn họ nói rằng nếu trong vòng mười phút chưa đưa em gái ra thì sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Con mẹ mày mà báo cảnh sát! Bọn tao có làm gì đâu?” Người đàn ông bên trái dường như là người có tính cách bốc đồng, trong phút chốc nổi giận.

Nguyễn Thư liếc nhìn anh ta: “Bây giờ các anh đang bị tôi chặn đường thế này, đương nhiên là không thể làm gì rồi. Còn việc định làm gì, trong lòng mấy người phải rõ nhất chứ.”

“Oh? Nếu như bọn tao nói không biết đấy?” Người đàn ông bên phải nhìn có vẻ bình tĩnh hơn người đàn ông bên trái nhiều.

“Vậy mấy người cứ nói thẳng vậy với cảnh sát đi.” Vừa nói chuyện, Nguyễn Thư vừa lấy điện thoại rồi rảo bước ra ngoài. Cô sẽ không ngây thơ đến mức lấy cứng chọi cứng với bọn họ trong tình huống này, phải bảo vệ được bản thân trước mới cứu được Lâm Diệu Phù.

Cô đoán hai tên đàn ông này chủ yếu đến đây để săn tìm bạn giường, vậy nên nhất định sẽ bị lời nói của cô dọa sợ, dù sao thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ vì việc này mà náo loạn với cảnh sát cũng thật xấu hổ.

Tuy nhiên, khi người đàn ông bên trái đuổi theo, liều lĩnh giật lấy điện thoại rồi đẩy cô ngã xuống đất trước mặt mọi người, Nguyễn Thư mới biết mình đã sai.

“Địt mẹ! Con gái chết tiệt! Bố mày nói một là một, đéo chịu được oan ức đâu!” Khuôn mặt thô kệch của anh ta tràn đầy vẻ tức giận, giơ tay tát cô một cái.

“Thập Tam dừng lại!” Người đàn ông lịch sự kia vội đỡ lấy Lâm Diệu Phù, lên tiếng ngăn cản.

Rốt cuộc vẫn chậm một bước, Nguyễn Thư không kịp phản kháng bị cánh tay anh ta hất đến nỗi va mạnh vào quầy bar, làm đổ vài ly rượu, tiếng thủy tinh vỡ vụn trong trẻo vang lên.

Không ít khách xung quanh sợ hãi hét lên vội né tránh.

Nguyễn Thư ôm cánh tay nằm sấp trên quầy bar, trong lòng khẽ chửi thề một câu, không ngờ anh ta còn dám ra tay với phụ nữ.

“Triệu Thập Tam, mày điên rồi! Lại muốn gây chuyện tiếp!” Người đàn ông lịch sự hốt hoảng, tên đàn ông thô lỗ kia đẩy ngã Nguyễn Thư, sau đó lại bị chửi khiến tính tình càng thêm nóng nảy.

“Cô có sao không?” Người đàn ông lịch sự đẩy Lâm Diệu Phù vào lòng tên thô kệch kia, vội chạy tới định đỡ Nguyễn Thư dậy.

Bất chợt có tiếng người vang lên: “Hai người đang làm gì thế? “
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Lời vừa thốt ra, cả hai người đàn ông đều đồng loạt quay lại, cung kính chào hỏi: “Tiểu gia! Lão đại!”

Nguyễn Thư cũng vô thức quay sang nhìn, không ngờ bắt gặp ngay đôi mắt đen láy ấm áp của Phó Lệnh Nguyên, phản ứng đầu tiên là “Ha ha, duyên phận đúng như cứt mà!”

“Các cậu làm gì thế? Đòi gây sự đánh nhau sao?”

Giọng nói của người khi nãy lại vang lên lần nữa, Nguyễn Thư quay sang nhìn. Khi nhìn rõ mặt của đối phương, tim cô khẽ ngừng lại một chút.

Khuôn mặt không khác lắm trong những tin đồn đang hot hiện nay là bao – Lục Thiếu Thông.

Vận may chó chết này…có vẻ như không tệ lắm, chưa gì đã gặp được rồi?

Nguyễn Thư nhìn chằm chằm Lục Thiếu Thông, ánh mắt hơi nheo lại nên không nhìn rõ lắm, sau đó tầm mắt của cô lại chuyển sang Phó Lệnh Nguyên đang đứng bên cạnh Lục Thiếu Thông.

Ý tứ trong đôi mắt anh vô cùng rõ ràng, dường như vừa phát hiện sự chú ý của cô đối với Lục Thiếu Thông.

Nguyễn Thư mau chóng suy nghĩ, nhớ lại từ “Lão đại” mà người đàn ông lịch sự và tên thô lỗ kia vừa thốt ra khi xưng hô với Phó Lệnh Nguyên, tự hỏi rằng nếu Phó Lệnh Nguyên xuất hiện cùng Lục Thiếu Thông như thế, liệu hai người có quen biết sao? Cô đang băn khoăn không biết có nên nắm bắt cơ hội lần này, ngồi xuống nói chuyện với Lục Thiếu Thông không? Hay là giữ bình tĩnh trước?

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ khiến cô chưa kịp chuẩn bị!

“Xin lỗi Tiểu gia, tôi với Thập Tam có chút hiểu lầm với vị tiểu thư này.” Người đàn ông lịch sự vội vàng giải thích với Lục Thiếu Thông, sau đó quay lại đỡ Nguyễn Thư.

Lúc này, Lục Thiếu Thông mới liếc nhìn Nguyễn Thư một chút.

Nguyễn Thư cơ bản đã hiểu được hai người này là thuộc hạ của Lục Thiếu Thông. Cô bình tĩnh vịn tay của người đàn ông lịch sự kia giữ lại thăng bằng, trong đầu rối rắm liếc nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Thông, mau chóng đưa ra quyết định nhưng vẫn hơi ngập ngừng.

Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng, bỗng nhiên Phó Lệnh Nguyên đi thẳng về phía cô, hoàn toàn chặn đứng tầm mắt của cô với Lục Thiếu Thông.

Đôi đồng tử đen láy của anh dán chặt vào người cô, vừa hai ba bước đã đứng trước mặt, bóng hình cao lớn bao trùm lấy kèm theo giọng nói trầm ấm: “Vừa ngã à?”

Người đàn ông ngạc nhiên ngước nhìn: “Lão đại, anh quen với vị tiểu thư này sao?”

Phó Lệnh Nguyên không trả lời, đỡ lấy cánh tay Nguyễn Thư từ trong tay người đàn ông lịch sự đó, tiếp tục hỏi cô: “Liệu đứng vững được không?”

Sau chuyện tối hôm đó, Nguyễn Thư dần nảy sinh sự khó chịu với anh, cô không muốn giả bộ thân mật với anh trước mặt mọi người, càng không hề muốn tỏ ra cảm kích chút nào, chỉ tỉnh bơ tạo khoảng cách rồi lắc đầu nói: “Cảm ơn anh ba đã quan tâm, tôi không sao.”

“Thật sự không sao?” Phó Lệnh Nguyên hiển nhiên không tin, liếc nhìn cô khoanh tay ôm bụng.

Nguyễn Thư đang định lắc đầu nữa thì Phó Lệnh Nguyên đã bế ngang người cô lên.

Không kịp phòng bị, Nguyễn Thư theo điều kiện phản xạ tự nhiên vòng cánh tay qua cổ anh, lúc cử động khẽ nhói đau khiến cô không khỏi nhíu mày.

Mới hơi cau mày đã bị Phó Lệnh Nguyên nhìn thấy, Nguyễn Thư bèn phát hiện bên khóe môi anh chợt nhếch lên vẻ chế giễu.

Thấy vậy Nguyễn Thư càng khó chịu, vẻ mặt trong phút chốc trở nên căng thẳng: “Tôi thật sự không sao, anh mau bỏ tôi xuống.”

“Có chuyện gì hay không, kiểm tra xong sẽ biết.” Vừa nói Phó Lệnh Nguyên vừa ôm chặt cô bước đi, trước đó còn dặn dò người đàn ông lịch sự: “Mang hộp thuốc đến đây.”

Khi bước qua chỗ Lục Thiếu Thông chợt ngừng lại: “Nếu cậu bận thì đi trước, tôi có chuyện cần xử lý đã.”

“A Nguyên cứ làm việc của mình đi. Không cần vội.” Trong lời nói của Lục Thiếu Thông mang theo ý tứ khác, ánh mắt tràn ngập vẻ mờ ám liếc nhìn Nguyễn Thư một lượt.

Nguyễn Thư không nói gì, chỉ thản nhiên tiếp nhận sự quan sát của Lục Thiếu Thông, hơi mím môi ngước nhìn đường cong sắc nét dưới cằm của Phó Lệnh Nguyên, vẻ mặt khá chăm chú, trong lòng chợt chùng xuống, đành “án binh bất động” trước vậy. Cho đến khi anh bế cô bước vào một căn phòng, đặt cô trên ghế sô pha, sau đó bất thình lình xé toạc áo bên vai trái cô ra, Nguyễn Thư hơi hoảng hốt mau chóng nắm chặt tay anh, khẽ cau mày, vẻ mặt thoáng qua tia cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

“Kiểm tra.” Phó Lệnh Nguyên không định thả ra, ỷ vào việc lực tay mình lớn hơn bèn kiên quyết kéo vạt áo cô xuống, khẽ chọc chọc vết thâm bầm tím trên tay. Nguyễn Thư nhất thời “Shhh” lên một tiếng, bất lực không muốn tranh cao thấp thêm với anh nữa.

“Giờ biết đau chưa?” Phó Lệnh Nguyên hơi cong môi cười.

Nguyễn Thư nhìn thấy lại nhíu mày, giả bộ lảng đi nói chuyện khác: “Sao anh ba lại ở đây?”

Phó Lệnh Nguyên không trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy còn em, sao em lại ở đây?”

Nguyễn Thư chỉ thản nhiên nở nụ cười: “Tới quán bar, đương nhiên là uống rượu mua vui rồi.”

“Thế sao em còn hỏi tôi? Phó Lệnh Nguyên chẹn ngang lời cô, nhân lúc này bỗng nhiên cầm lấy vạt áo Nguyễn Thư khẽ kéo lên.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
“Anh làm gì đấy?” Lúc này, giọng nói Nguyễn Thư không thể che giấu vẻ tức giận, mặc dù cô phản ứng khá nhanh nhưng vẫn bị anh vén áo lên.

Trên phần bụng bằng phẳng trắng nõn có vết bầm tím ngay chính giữa, kiểm tra bằng mắt thường có lẽ là do cú va chạm với quầy bar lúc nãy.

Phó Lệnh Nguyên khẽ nheo mắt lại, vươn tay ra định chạm vào vết bầm thì bất chợt bị Nguyễn Thư túm lấy.

Phó Lệnh Nguyên thấy vậy, chỉ thản nhiên mặc sức cô tiếp tục chọc vào vết thương.

Nguyễn Thư run lên bần bật, cả người căng thẳng cứng ngắc.

“Rất đau sao?” Phó Lệnh Nguyên khẽ nhíu mày: “Còn bị thương ở đâu nữa không?”

Trong lúc hỏi thăm, tay anh dường như còn định làm gì tiếp, Nguyễn Thư mau chóng rụt người lại về phía sau né tránh, giọng nói có phần kiên quyết: “Không có. Không cần anh ba để tâm.”

Nếu cứ để anh tiếp tục kiểm tra, bước tiếp theo chẳng phải sẽ lột hết đồ ra sao?

Phó Lệnh Nguyên khoanh tay, lười biếng nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ cảnh giác từ trên xuống dưới của cô, khẽ mím môi cười: “Yên tâm, bây giờ em đang bị thương, nếu muốn em ngay lập tức thì không ổn, không làm được nhiều tư thế.”

“…” Nguyễn Thư hờ hững nhìn Phó Lệnh Nguyên: “Thì ra anh ba cũng thích khua môi trêu ghẹo con gái nhỉ?”

“Không, em sai rồi.” Bất chợt Phó Lệnh Nguyên cúi người xuống, hai má gần đến mức dường như kề sát mũi cô, ngón tay khẽ lướt nhẹ qua cánh môi: “Tôi thích việc làm thực tế hơn. Càng thử thách tôi càng thích.”

Nguyễn Thư không né tránh, để mặc cả hai cùng ngửi mùi đối phương, mím môi cười: “Chỉ vì lần trước tôi từ chối nên anh cảm thấy thử thách sao? Nhận định của anh ba đúng là quá nông cạn rồi.” Cô hơi ngừng một lát, sau đó khẽ uốn tóc bên tai: “Người phụ nữ ít thách thức nhất ở Hải Thành này chính là tôi. Anh nên nghe qua tin đồn về tôi trước đi. Với tôi thì việc đó không hề khó khăn chút nào, vậy nên đằng sau sự thành công của tôi luôn có vô số tên đàn ông được coi là đá lót đường.”

“Vậy sao…” Đáy mắt của Phó Lệnh Nguyên bất chợt xẹt qua nụ cười không rõ ý tứ của cô: “Vấn đề tôi nói đó, em đã suy nghĩ chưa?”

Nguyễn Thư đẩy anh ra: “Anh ba, tôi chỉ coi chuyện lần trước là chuyện đùa thôi.”

Phó Lệnh Nguyên hơi nghiêng đầu, cong môi: “Xem ra em thấy giá trị lợi dụng của tôi vẫn chưa đủ.”

Bỗng nhiên bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Phó Lệnh Nguyên ngừng nói chuyện với cô, đứng thẳng người bước ra trả lời, chỉ mở cửa hơi hé đủ để lấy hộp thuốc.

Bên ngoài vọng vào tiếng của người đàn ông lịch sự hỏi Phó Lệnh Nguyên: “Lão đại, nếu anh còn cần gì xin cứ việc căn dặn.”

“Không có.” Phó Lệnh Nguyên như cười như không phân phó: “Mấy người cũng tránh xa một chút, dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được làm phiền chúng tôi.”

Nguyễn Thư: “…”

Thấy anh định đóng cửa, Nguyễn Thư vội nói: “Chờ đã.”

Phó Lệnh Nguyên chợt khựng lại, quay đầu dùng ánh mắt hỏi cô.

“Em gái tôi thế nào?” Nguyễn Thư hỏi vọng ra ngoài.

Sau khi được nhắc nhở, dường như Phó Lệnh Nguyên vừa nhớ ra chuyện gì, xua tay gọi: “Lịch Thanh”

Người đàn ông lịch sự được gọi là Lịch Thanh kia bước vào, giống như là giun đất trong bụng Phó Lệnh Nguyên, không đợi anh mở miệng đã biết anh định nói gì, vội giải thích chi tiết: “Tôi với Thập Tam thấy có người quấy rầy cô gái nhỏ kia cho nên đã ra tay giúp đỡ. Nhưng cô gái đó uống say đến nỗi “bất tỉnh nhân sự”, mà chúng tôi không biết cô ấy ở đâu nên định dìu về phòng trước, kết quả trên đường đi lại đụng ngay phải bạn của lão đại. Cô ấy tưởng rằng chúng tôi bắt nạt em gái của cô ấy nên định gọi điện báo cảnh sát.”

“Ban đầu tôi cố gắng nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng chưa nói rõ với cô ấy nên gây nên hiểu lầm này, khiến Thập Tam cảm thấy bản thân bị oan nên mới nổi giận, gây nên những chuyện sau đó. Đây là trách nhiệm của tôi, thật sự xin lỗi!” Lịch Thanh quay sang phía Nguyễn Thư, cúi gập người xuống nói lời xin lỗi, sau đó vẫn không quên trả lời vấn đề cô vừa hỏi: “Bây giờ cô gái nhỏ đang ngủ trong phòng bên cạnh. Xin cô cứ yên tâm. Cô muốn đưa về lúc nào cũng được.”

Nguyễn Thư khẽ liếm môi một hồi mới phát hiện ra những điều mình muốn hỏi đều bị anh ta nói hết, ngồi xuống ghế sô pha gần đó: “Cảm ơn anh. Bây giờ tôi mang cô ấy về luôn.”

Chưa nói hết thì lại nghe Phó Lệnh Nguyên nói: “Lịch Thanh, cậu ra ngoài trước đi.”

Lịch Thanh quay đầu rời khỏi phòng ngay lập tức, còn quan tâm đóng cửa lại.

Triệu Thập Tam ở ngay sau lưng Lịch Thanh, tò mò ngó nghía xung quanh: “Thế nào? Bên trong sao rồi?”

“Thập Tam, tôi thấy cậu gây họa lớn rồi.” Vẻ mặt Lịch Thanh trở nên nghiêm túc hẳn, ngoắc ngoắc về hướng phòng: “Theo sự quan sát cộng thêm với dự cảm mãnh liệt của tôi cho thấy, người bên trong này…mười phần thì đến tám chín phần sẽ là chị dâu tương lai của chúng ta đó.”

Triệu Thập Tam câm nín, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Hả? Chị dâu tương lai?

“Tiểu gia” Lịch Thanh và Triệu Thập Tam vừa nghe tiếng mau chóng thu lại biểu cảm ban nãy của mình, hai mắt nhìn nhau, trong lòng thầm cảm thán “Không xong rồi.”

Lục Thiếu Thông thấy bọn họ có vẻ lo lắng bèn nói: “A Nguyên còn không thèm tránh tôi tiếp xúc với người phụ nữ kia, hai người sợ cái gì chứ? Tôi cũng chẳng ăn no rửng mỡ tới mức, tự nhiên nói chuyện của đàn ông chúng ta cho nha đầu xinh đẹp kia nghe làm gì đâu.”

Ngay sau đó, anh ta lại tò mò hỏi Lịch Thanh: “Cậu căn cứ vào đâu mà cho rằng đó là chị dâu tương lai thế? A Nguyên không nói, tôi thấy cũng giống bạn bè bình thường thôi mà? Chẳng phải người phụ nữ nào xung quanh anh ta cũng lao đến ôm ấp sao? Còn cô gái này có vẻ khá bình tĩnh.”

“Báo cáo Tiểu gia, quả thật tôi không dám chắc chắn, chỉ do cảm giác thấy vậy thôi.”

“Cảm giác gì?”

“Chẳng phải Tiểu gia cũng phải hiện ra rồi sao?” Lịch Thanh khẽ mỉm cười: “Đó là do cô ấy hờ hững hơn những người phụ nữ khác, vậy nên tôi mới thấy lạ.”

Từ trước đến nay, Lục Thiểu Thông rất thích hóng hớt mấy tin thế này, giờ bị chọc phải bèn không kiềm chế được, quay lại nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt, khẽ xoa xoa cằm như đang suy nghĩ gì đó, sau đó đưa ra đề nghị: “Nếu chúng ta đều tò mò như vậy, hay là nhìn lén xem rốt cuộc “trai đơn gái chiếc” như bọn họ đang làm gì trong phòng, ha ha ha ha ha ha!”

Lúc này trong phòng, Phó Lệnh Nguyên đang cầm hộp thuốc bước đến trước mặt Nguyễn Thư: “Còn chưa bôi thuốc, em vội cái gì?”

Nguyễn Thư thấy vậy vẫn một mực từ chối: “Không cần đâu anh ba, thời gian không còn sớm nữa, tôi nên đưa em gái về nhà thôi. Vừa rồi cảm ơn anh.”

“Lại cảm ơn.” Bàn tay Phó Lệnh Nguyên định nắm lấy cánh tay, liếc nhìn khuôn mặt không chút tì vết của cô: “Hai lần trước cảm ơn em đều nói sẽ đặc biệt mời tôi ăn cơm, tôi còn chưa kịp đi.”

Mời anh ăn cơm chẳng qua chỉ là lời xã giao, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ vấn đề này, rõ ràng anh đang cố ý nhắc lại. Nguyễn Thư cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, khẽ mỉm cười: “Cái này để xem lúc nào anh ba rảnh đã, tôi… “

“Bây giờ đang rảnh đây.” Phó Lệnh Nguyên chặn ngang lời cô: “Tôi lấy hai bữa cơm cảm ơn kia đổi lấy việc em ngồi ngoan ngoãn cho tôi bôi thuốc, mua bán thỏa đáng vậy, em chịu không?”

Mặc dù anh đang hỏi, nhưng vừa dứt lời đã khéo léo nâng cánh tay cô lên, nhẹ nhàng không làm đau đỡ cô ngồi yên trên ghế sô pha.

Sau đó mở hộp thuốc ra, cho cô lựa chọn: “Thuốc mỡ hay thuốc rượu?”

Nhưng cô chưa kịp trả lời anh đã mở lọ thuốc rượu ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Lấy thuốc rượu đi, dù gì nó cũng tốt hơn. Hơn nữa tôi còn xoa bóp được giúp em.”

Nguyễn Thư: “…”

Cô bị trêu chọc đến nỗi không thể nhịn nổi: “Anh ba quyết tâm muốn giữ tôi lại sao?”

“Xem ra em không thích ở riêng với tôi nhỉ?” Phó Lệnh Nguyên thờ ơ nói chuyện, ngón tay kéo cổ áo cô nới rộng ra. Thật ra anh chỉ vén qua một chút, nhưng từ góc độ trên cao của anh nhìn xuống thì có thể dễ dàng thấy từng đường cong trắng như tuyết trên người cô.

Hành động này không chỉ cợt nhả mà còn rất tùy tiện.

Mặc dù cô có thể làm lơ trước những ánh mắt “đói khát” của người đàn ông, nhưng động tác này của anh lại khiến cô khó chịu, đang định kéo cổ áo lên thì lại nghe thấy tiếng Phó Lệnh Nguyên: “Hay là em thích ở cùng với Lục Thiếu Thông hơn?”

Nguyễn Thư nghe xong hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu ngước nhìn Phó Lệnh Nguyên.

Đôi mắt anh đen láy ẩn chứa điều gì đó, tựa như đã nắm chắc câu trả lời, sau đó lại hỏi thẳng: “Em nói đi, em muốn tìm Lục Thiếu Thông làm gì?”

Nguyễn Thư chỉ mím môi, im lặng không nói.

Phó Lệnh Nguyên lại từ từ kéo cổ áo vai trái cô xuống, giống như đang mượn thời gian xoa thuốc lặng lẽ đợi cô trả lời.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Dây áo trong màu đen làm tôn lên đầu vai trắng nõn của cô.

Đầu ngón tay của Phó Lệnh Nguyên bất giác nhẹ nhàng lướt dọc xuống theo làn da.

Ngón tay anh hơi dày khiến xúc cảm trở nên khéo léo, kích thích Nguyễn Thư nổi da gà, vội nghiêng người né tránh sự đụng chạm của anh.

Phó Lệnh Nguyên thấy vậy khẽ cười, không định trêu chọc cô nữa, anh vặn nắp chai rượu thuốc rồi đổ một lượng chất lỏng vừa đủ lên lòng bàn tay, sau đó đặt chai thuốc xuống, nhẹ nhàng nâng cánh tay, thoa nhẹ lên phần thâm tím đó.

Đôi lông mày Nguyễn Thư bỗng nhiên nhíu chặt lại.

“Đau thì cứ kêu lên, dù to hay nhỏ cũng không sao đâu. Sẽ không ai xông vào đây quấy rầy.” Phó Lệnh Nguyên giống như thờ ơ đề nghị.

Nguyễn Thư phớt lờ những lời trêu đùa của anh.

Lực tay của Phó Lệnh Nguyên hơi mạnh. Tuy vậy nhưng Nguyễn Thư cũng không hề nghi ngờ anh cố ý. Bởi cô có thể cảm nhận được, hành động của anh rất thành thạo, dường như đã vô cùng quen thuộc khi xử lý những chấn thương bầm tím như thế. Nghĩ lại cũng đúng, riêng kinh nghiệm về phương diện này có lẽ do anh đã tích lũy được từ những trận đánh nhau trong quá khứ của mình.

Trong phút chốc, dường như thuốc rượu ngấm vào da, nhiệt độ bắt đầu nóng lên. Tuy thế nhưng vẫn rất đau.

Nghĩ đến chuyện muốn thiết lập quan hệ với Lục Thiếu Thông, trước mắt có thể lấy việc này ra tạm phân tán đi sự chú ý anh, sau khi sắp xếp câu từ cô mới hỏi Phó Lệnh Nguyên: “Anh có quen với Lục Thiếu Thông không?”

“Em hy vọng tôi quen với cậu ta?” Phó Lệnh Nguyên điềm nhiên hỏi ngược lại.

Nguyễn Thư: “. . .”

Phó Lệnh Nguyên cố nhịn cười, trả lời lần nữa: “Rất quen.”

Về phương diện này anh vẫn giống như trước đây. Vốn là một công tử ngoan hiền con ông cháu cha, vậy mà suốt ngày cứ nhất định phải lăn lộn cùng đám lưu manh, hôm nay còn làm bạn cùng với con trai ông trùm xã hội đen. Anh định tiếp tục dấn thân vào con đường này hay sao?

Đột nhiên cánh tay cô bị anh nhéo mạnh, kéo suy nghĩ của Nguyễn Thư trở lại.

Phó Lệnh Nguyên buông lỏng cánh tay ra, quay lại đổ thêm ít thuốc rượu, liếc mắt nhìn cô: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Đương nhiên nguyên nhân cô đến đây là muốn tìm Lục Thiếu Thông.

Nguyễn Thư còn chưa rõ quan hệ giữa bọn họ thế nào, sao dám thẳng thắn nói ra, khẽ nở nụ cười nhạt: “Anh ba hiểu lầm rồi. Tôi tìm Lục Thiếu Thông làm gì chứ? Chỉ không ngờ tối nay lại may mắn gặp được thiếu gia Lục. Dù ai thấy anh ta cũng sẽ cảm thấy tò mò và hứng thú giống tôi thôi.”

“Dám nói hứng thú người đàn ông khác trước mặt tôi sao?” Phó Lệnh Nguyên hơi nhướng mày, bàn tay anh giống như cố ý nắm lấy tay cô lần nữa, véo mạnh một cái. Nguyễn Thư đau tới nỗi không chịu được vội rên lên, đúng như anh mong muốn.

“Cũng không tồi đâu.” Phó Lệnh Nguyên cong môi khen ngợi.

Ánh mắt Nguyễn Thư âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm anh. Do anh luôn dùng lực bóp tay cô, khiến cô đau tới nỗi không kịp hận anh, chỉ đành cắn chặt răng cố chịu đựng.

May mắn một lúc sau đó, Phó Lệnh Nguyên lại nới lỏng tay ra.

Nguyễn Thư bị dày vò đến yếu ớt, dựa lưng vào ghế sô pha đằng sau nhưng không quên kéo tay áo mình lên.

Chỉ có điều ngay sau đó Phó Lệnh Nguyên lại đổ thuốc rượu vào tay, anh mắt dừng lại trước bụng của cô, hơi nhướng cằm ra hiệu với quần áo: “Tự kéo lên chứ?”

“Cảm ơn anh ba. Không cần làm phiền anh nữa.” Nguyễn Thư hơi nghiêng người cúi xuống cầm hộp thạch cao quơ quơ trước mắt anh: “Tôi tự dán thạch cao là được rồi.”

Để ngăn Phó Lệnh Nguyên lần ra manh mối, vừa dứt lời cô đã vội xé một miếng.

Phó Lệnh Nguyên khoanh hai tay nhìn cô, dường như không hề có ý định lảng tránh.

Dù sao cũng bị anh nhìn thấy một lần, vậy nên Nguyễn Thư cũng không cần giả bộ thêm làm gì, trực tiếp vén thẳng áo mình lên.

Phó Lệnh Nguyên thích thú ngắm nhìn động tác thận trọng của cô, dường như vừa nhận ra điều gì đó quay đầu lại, nhìn thẳng về phía camera giám sát ở góc tường.

Từng tia nhấp nháy lóe lên hai lần.

Lúc này, đôi đồng tử của Phó Lệnh Nguyên khẽ nheo lại.

Nguyễn Thư đang mải dán thạch cao, bỗng nhiên bị Phó Lệnh Nguyên nắm chặt cổ tay. Sau đó lại thấy tay còn lại của anh có ý định vén váy mình lên, cô theo phản xạ cho rằng anh đột nhiên có ác ý định cởi quần áo của mình, vội vàng dùng sức kéo lại, thoáng chốc xảy ra mâu thuẫn với anh.

Liếc nhìn phần bụng trắng nõn bị lộ ra của cô, Phó Lệnh Nguyên thoáng nhíu mày, dứt khoát ôm lấy eo, xoay người đè chặt cô dưới ghế sô pha.
 
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Lúc này trong phòng giám sát, Lục Thiếu Thông vừa sai người mở màn hình theo dõi lên, đập ngay vào mắt chính là cảnh tượng Phó Lệnh Nguyên đang đè Nguyễn Thư ở bên dưới, anh ta không nhịn được cười to: “Hóa ra bọn họ cũng đang giả bộ bình tĩnh thôi.”

Lịch Thanh chỉ liếc qua rồi mau chóng cúi đầu không nhìn thêm, trong đầu thầm than khổ “Nói đến trình độ của Lão đại, e là đã phát hiện ra bị theo dõi từ lâu rồi.” Lục Thiếu Thông là Tiểu gia, bọn họ nào dám ngăn cản anh ta chứ, tuy thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải chịu tội thay.

Triệu Thấp Tam rón rén sau lưng Lịch Thanh, vừa nhìn thấy còn sợ hãi hơn, trên trán nổi đầy gân xanh, trong đầu luôn văng vẳng một chuyện – anh ta vừa đánh chị dâu tương lai của mình…

Lo lắng hồi lâu, Lịch Thanh không nhịn được bèn lên tiếng nhắc nhở Lục Thiếu Thông: “Tiểu gia, nếu đã xác nhận được mối quan hệ giữa Lão đại và cô gái đó rồi, tôi nghĩ chúng ta không cần làm phiền chuyện tốt bọn họ thêm nữa. Không cẩn thận sẽ Lão đại sẽ mất hứng mất.”

“Được rồi, tôi biết mà, yên tâm đi, nếu anh ta phát hiện tôi đảm bảo hai người không chết đâu.” Lục Thiếu Thông phất phất tay, sau đó lại đút túi quần, ánh mắt đầy vẻ hứng thú chăm chú nhìn màn hình không dời: “Tôi chỉ định xem A Nguyên với người phụ nữ này định làm tới đâu thôi.”

“À đúng rồi, còn nữa…” Dường như Lục Thiếu Thông vừa nghĩ tới gì đó, lại phân phó cho Lịch Thanh: “Bây giờ cậu đi điều tra cho tôi xem danh tính người phụ nữ kia là ai. Không hiểu sao tôi thấy hơi quen.”

Trong phòng, đối mặt với sự ép chặt của Phó Lệnh Nguyên, Nguyễn Thư đặt hai tay trước ngực, vẫn nở nụ cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Anh ba đè đau tôi.”

Giọng nói của cô hơi trầm, cảm giác như anh cố tình ép cô xuống vậy.

“Vậy chẳng phải càng đau hơn sao?” Phó Lệnh Nguyên nhếch môi cười, ánh mắt khẽ rủ xuống nhìn một chút khoảng trống giữa hai người. Dường như anh nhớ tới vết bầm tím trên tay cô nên khi đè xuống đã cố ý chống tay sang một bên, tư thế lúc này giống như anh dựa vào cô hơn, cô sao có thể không phát hiện ra, tuy thế nhưng vẫn cố giả bộ kêu đau.

Mặc dù bị anh vạch trần nhưng Nguyễn Thư không hề lúng túng: “Anh làm gì vậy?”

“Em cảm thấy người đàn ông đè một người phụ nữ xuống là muốn làm gì?” Phó Lệnh Nguyên hỏi ngược lại.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, có thể cảm nhận được ngay cả hô hấp đối phương, mà hơi thở của anh lại vô cùng. Nguyễn Thư nghiêng đầu sang bên cạnh thở hai nhịp, sau đó mới quay lại tươi cười nhắc nhở anh: “Chẳng phải anh ba nói hôm nay tôi bị thương nên không thực hiện được nhiều động tác sao?”

Phó Lệnh Nguyên vươn tay chạm nhẹ vào môi cô, thân mật vuốt ve theo đường cong của nó: “Vậy không cần nhiều động tác nữa, một thôi cũng được rồi.”

Nguyễn Thư: “…”

Cô lại cúi đầu né tránh động tác của anh.

Có điều, sau khi rời khỏi đôi môi cô, ngón tay anh lại khẽ mân mê dái tai, còn nhéo một cái rõ đau chế nhạo: “Hôm nay không mang dao quân đội Thụy Sĩ nữa à?”

“Tôi nghĩ chắc không cần mang theo nữa.” Anh giữ chặt cô hồi lâu nhưng không hề có suy nghĩ nào khác, cô cũng biết chuyện này nên chưa bao giờ giãy giụa.

Phó Lệnh Nguyên phát hiện ra ý tứ của cô, hơi nhíu mày, trong phút chốc nhẹ nhàng cúi xuống bên tai cô cười khẽ: “Không phải em không có sức hấp dẫn, chỉ là tôi không thích bị người ngoài nhìn thấy thôi.”

Nguyễn Thư hơi ngẩn người, sau khi nhận thức được bèn quan sát xung quanh một lượt.

Phó Lệnh Nguyên xoay mặt cô lại, ngón tay khẽ vân vê đôi môi, nhướng mày nhìn cô: “Vẫn không muốn nói vì sao em đến tìm Lục Thiếu Thông sao? Hả?”

Nguyễn Thư nhìn anh nở nụ cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh ba lại nghĩ rằng tôi tới đây vì Lục Thiếu Thông chứ?”

Phó Lệnh Nguyên phớt lờ với câu ngụy biện đó của cô: “Có quan hệ với công ty nhà em.”

Không hề nghe ra vẻ suy đoán nào trong ngữ điệu của anh, Nguyễn thư ngạc nhiên một lúc, nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu, cô đã tranh đua với Lâm Thừa Chí nhiều năm, chưa kể hiện tại đang ở trong tình trạng căng thẳng nhất, đương nhiên rất dễ có thể đoán ra chuyện này. Tuy vậy cô vẫn không chịu thừa nhận.

“Dù em không nói thì tôi cũng biết.” Phó Lệnh Nguyên vừa nói vừa ngồi dậy, đồng thời kéo quần áo xuống giúp cô che kín phần bụng của mình, sau đó đỡ Nguyễn Thư dậy theo.

Hành động che quần áo bỗng chốc khiến trái tim Nguyễn Thư đập mạnh, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô khẽ nhướng người qua vai Phó Lệnh Nguyên, phát hiện ra camera giám sát ở trong góc đang nhấp nhánh đỏ.

Đôi mắt phượng của cô lạnh lùng hơi nhíu lại, quay sang nhìn Phó Lệnh Nguyên lúc này đã trở về dáng vẻ dửng dưng như bình thường, duỗi thẳng tay hỏi: “Thuốc bôi rồi, vấn đề cũng đã hỏi, liệu anh ba thả tôi đi được chưa?”

Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn Nguyễn Thư: “Khoản này của em vốn không hợp khẩu vị của Lục Thiếu Thông đâu.”

“Ồ?” Nguyễn Thư dần trở nên hứng thú: “Anh ba biết anh ta thích kiểu nào sao?”

“Ừ.” Phó Lệnh Nguyên khẽ vuốt cằm, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Em mãi mãi không làm được.”

Nguyễn Thư nghe xong, bắt đầu hơi tò mò: “Cái gì?”

Phó Lệnh Nguyên cong cong khóe môi cười nói: “Bạch liên hoa thanh thang quải diện*”

*) Bạch liên hoa (白莲花): Đây là một ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ một người có vẻ ngoài trong sáng, nhưng trong lòng lại đen tối, suy nghĩ hư hỏng, giả vờ trong sáng, ngây thơ.
Thanh thang quải diện (清汤挂面): Có nghĩa là một người phụ nữ rất giản dị, không cần tẩy trắng hay trang điểm gì, giống như mì luộc trong nước sôi.
Nhưng khi ghép chung hai từ này thì “Thanh thang quải diện” bổ nghĩa cho “Bạch liên hoa”: Ý chỉ cô gái giả tạo bề ngoài giản dị, nhưng trong lòng đen tối.

Nguyễn Thư nghe thế lại ngẩn người lần nữa, không nhịn được bật cười: “Khẩu vị của anh ta nặng quá.”

Ngay sau đó, Phó Lệnh Nguyên khẽ đưa tay chạm nhẹ lên má cô, Nguyễn Thư không né tránh, để mặc anh đang nhẹ nhàng vén tóc cho mình.

“Đừng tùy ý chọc đến người nhà họ Lục.” Giọng nói của anh trầm ấm, ánh mắt sâu thẳm đen như mực, trong phút chốc khiến cho Nguyễn Thư nghĩ rằng anh đang cẩn thận nhắc nhở cô.

“Nếu như cứ muốn chọc đến…” Phó Lệnh Nguyên ngừng một lát, ngay sau đó lại khẽ chạm lên khuôn mặt cô, cong cong khóe miệng: “Hay là em cứ suy nghĩ kỹ vấn đề tôi đã đề nghị trước đó đi. “

Nguyễn Thư: “…” Quay đi quay lại, đến cuối cùng vẫn là vòng về sự kiện “Bán” cho anh kia…
 
Top