Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Lượn lờ một hồi, cuối cùng Tôn Như Ngọc và Cố Nhang đã đến với trò chơi chính của ngày hôm nay.

Tôn Như Ngọc quay sang nhìn Cố Nhang, tỏ vẻ vô tội: “Ôi! Xin lỗi anh! Lâu lắm rồi tôi mới đi công viên giải trí để chơi những trò cảm giác mạnh. Không ngờ anh Cố lại không thể chơi được. Tôi thấy rất có lỗi.” Cô cắn môi ngập ngừng: “Cố Nhang này, anh... Có vào nhà ma được không đấy?”, rồi lại vỗ vỗ đầu: “Hay là anh ở ngoài đi, mặt anh trắng bệch thế kia..”

Này thì hình tượng lạnh lùng cấm dục!

Hóa ra cũng chỉ là tên yếu ớt! Rốt cuộc cũng thua trên tay cô thôi.

Phập!

Lòng tự tôn đàn ông của Cố Nhang như bị chọc thủng. Làm sao anh không hiểu cô đang ngụ ý điều gì? Cuộc đời anh chưa bao giờ mất mặt như thế này! Đều tại Tôn Như Ngọc! Cô gái chết tiệt! Cố Nhang trừng mắt nhìn cô gái giả ngây giả ngô kia, lòng bùng lên lửa giận.

Mấy thứ ma quỷ kia có gì đáng sợ chứ! Cố Nhang này chưa bao giờ tin vào mấy thứ tâm linh, huống chi là ma quỷ nhân tạo này.

Cố Nhang cười khẩy: “Dù sao đây cũng là buổi hẹn hò của chúng ta mà. Làm sao tôi nỡ để cô Tôn đi một mình? Phụng bồi đến cùng!” Anh nhấn mạnh bốn chữ cuối.

“Được!” Tôn Như Ngọc vỗ tay một cái: “Vậy đi thôi nào anh Cố.” Tôn Như Ngọc kéo giọng ở hai chữ “anh Cố” khiến Cố Nhang ớn lạnh.

Thôi thì... Cứ vào đi.

Hai người nối tiếp nhau đi vào nhà ma.

Từ nhỏ đến lớn, Tôn Như Ngọc đã đến nhà ma ở công viên giải trí rất nhiều lần, bởi vậy, cô gần như miễn nhiễm với mấy thứ này. Không giống như các cô gái khác, dù miễn nhiễm, Tôn Như Ngọc vẫn đến vì ham vui.

Hôm nay đến đây, cô phải công nhận rằng, các nhân viên ở đây khá thành công trong việc dựng cảnh và tạo bầu không khí. U ám ghê.

Trong lối đi nhỏ hẹp, chập chờn ánh sáng đỏ, bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta dựng tóc gáy. Những con ma-nơ-canh mặc váy trắng được bố trí ở những góc khuất, những bộ xương, những hình nhân... Đi được một đoạn, ở đâu đó vọng đến tiếng khóc than đầy oan uất.

Càng đi vào sâu, xung quanh càng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng khóc ấy, và thấp thoáng đâu đó những tiếng “cộc cộc”.

Đột nhiên, Tôn Như Ngọc dừng bước khiến Cố Nhang đi bên cạnh khẽ giật mình. Cô nghiêng đầu, cất giọng hỏi: “Anh Cố có thấy sợ không?”

"Ai... Ai sợ chứ!” Cố Nhang mạnh miệng.

Không sợ mới lạ! Sao có người lại nghĩ ra trò quỷ này nhỉ? Anh âm thầm oán hận.

Tôn Như Ngọc bật cười: “Thế tại sao anh Cố đây lại ôm chặt cánh tay tôi vậy?”

Cố Nhang nhìn xuống. Một tình huống đáng xấu hổ. Đáng lẽ ra, phụ nữ nên là người sợ, nhưng đây, ảnh đế Cố thân yêu của chúng ta, một người đàn ông mặt lạnh lại ôm chặt cánh tay của một cô gái thấp bé hơn mình. Mà cô gái ấy đang cười đầy khiêu khích!

Cố Nhang bẽ mặt, lập tức buông tay ra.

Tôn Như Ngọc tủm tỉm cười nhìn anh một cái rồi bước tiếp.

Cố Nhang đi sau ngó nghiêng xung quanh rồi vội vã theo sát cô.

Chỉ là nhân tạo thôi, chỉ là nhân tạo thôi. Tên mặt lạnh tự an ủi bản thân.

Phụt!

Ấy vậy mà, trời phụ lòng người, mới đi qua khúc rẽ, ánh đèn mập mờ như có như không lại phụt tắt, cả không gian chìm trong đêm tối, tiếng khóc theo đó cũng biến mất.

Một bàn tay vươn ra nắm lấy tay Cố Nhang. Anh cũng sợ nhưng thấy người kia lại nắm lấy tay mình thì cười thầm. Nhưng... Anh bỗng nhận ra, cảm giác ướt át lạnh lẽo này... Không phải là...

Cố Nhang run rẩy: “Tôn Như Ngọc, cô đang nắm tay tôi phải không?”

Tôn Như Ngọc ngạc nhiên, tiến lại: “Đâu có.”

Cảm nhận thấy bước chân của cô đang tiến lại, anh càng thêm run rẩy. Vậy... Vậy...

“Chạy!” Cố Nhang hét toáng lên, không quan tâm gì hết, nhắm tịt mắt lại, tông thẳng phía trước mà chạy.

“Này, này!”

...

Ôi! Tôn Như Ngọc cười chết mất thôi. Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo nhìn người đang ngồi ở ghế lái. Mặt Cố Nhang hằm hằm, tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi gân. Nhìn thấy nó, Tôn Như Ngọc càng cười lớn, cười chảy cả nước mắt.

Trước khi vào nhà ma, ảnh đế Cố nói gì nhỉ? Nói không sợ đúng không? Không sợ mà... Tôn Như Ngọc nghĩ lại cảnh chạy lúc nãy của Cố Nhang, cô thật lòng thật dạ muốn hỏi anh. Ảnh đế Cố, mặt bị vả đau không?

Nhưng Tôn Như Ngọc nào dám nói. Nhìn gương mặt hằm hằm của tên kia đi, ai dám nói gì chứ... Cười, cười là đủ rồi, haha.

Xe đang lăn bánh đột nhiên phanh gấp. Tôn Như Ngọc đang ngồi ở một tư thế õng ẹo ôm bụng cười, dù đã thắt đai an toàn nhưng cô vẫn bị đổ ra trước, suýt chút nữa đâm đầu vào xe. Cô quạu lên: “Anh làm cái gì đấy.”

Cố Nhang hờ hững nói: “Xuống xe!”

“Xuống xe gì lúc này?”

“Đến nhà cô rồi, cô còn không chịu xuống à?” Cố Nhang nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này đây, Tôn Như Ngọc mới nhận ra đã đến nhà mình. Cô gái đang quạu lập tức cười hì hì lấy lòng: “A! Thì ra đã đến rồi. Cảm ơn anh Cố nha.”

Tôn Như Ngọc mở cửa, cầm túi xách bước ra rồi nói với Cố Nhang: “Anh Cố, cảm ơn anh vì buổi hẹn hò hôm nay nhé, tôi thực sự rất rất rất vui!”

Nhìn cô gái đang mặc một chiếc váy hoa nhí đứng trước mặt, mái tóc nâu dài xoăn nhẹ buông xõa trên vai, đôi mắt cười cong cong đầy quyến rũ, thế nhưng, Cố Nhang vô cùng vô cùng muốn cô gái này biến mất trước mặt mình! Anh đưa tay, không thèm để ý khí khái đàn ông, anh đóng sập cửa xe lại, phóng xe đi luôn.

Mẹ kiếp! Việc gì ông đây phải ở lại nghe cô vui hay không vui!

Tôn Như Ngọc đứng đó, vẫy vẫy tay theo, hét to: “Anh Cố! Lần sau lại đi công viên giải trí nhé!”

Tôn Như Ngọc giữ nguyên nụ cười tươi trên môi, ngâm nga vài giai điệu rồi mở cửa vào nhà.

Cô muốn kể cho anh trai quá, cười chết mất!

“Anh ơi! Anh ơi!” Tôn Như Ngọc ném túi xách lên sô pha, vội vàng chạy lên tìm Phùng Minh.

Cô đẩy phòng anh ra nhưng không thấy ai. Quái lạ, anh chưa về sao? Hôm nay anh chỉ trực ca thôi mà? Tôn Như Ngọc cau mày, đi vòng một vòng quanh phòng Phùng Minh, rồi cô thở dài. Haizzz, anh vẫn chưa về rồi.

“A.” Tôn Như Ngọc định đi ra khỏi phòng Phùng Minh thì lại bị vấp vào chân bàn. Đồ trên bàn rơi xuống, còn cô thì ngồi dưới đất ôm chân vì đau. Trời ơi, sao bất cẩn quá thế này!

Đợi khi đỡ đau, cô ngồi hẳn hoi lại, nhặt đồ rơi dưới đất.

Ơ? Gì đây? Cô cầm bức ảnh rơi dưới đất lên, loạng choạng đứng rồi nhìn chăm chú bức ảnh trên tay.

Đây là một bức ảnh đã cũ nhưng được Phùng Minh khá trân trọng và giữ gìn. Đây là bức ảnh hồi cấp 3 của anh. Cô nhận ra vài người trong ảnh. Có anh trai, có Cố Nhang, có Tô Nhược Chi, và... Một cô gái? Đột nhiên cô nhớ lại câu chuyện mà Cố Nhung đã kể với cô ở Latte.

Đây là Lệ Phương? Cô gái có gương mặt tròn trịa, thân hình nhỏ nhắn, đặc biệt là mang nụ cười rất tươi trên môi kia... Là Lệ Phương, người vợ đã mất tích gần mười năm của Tô Nhược Chi đây sao?

Tôn Như Ngọc nhớ lại hồi mình còn theo đuổi Tô Nhược Chi, anh ấy hắt hủi cô thế nào, cô còn tự hỏi mình kém cỏi ở đâu, tại sao lại bị anh từ chối. Hóa ra, anh đã có người mình thích, hóa ra, người con gái anh yêu là như thế. Xinh xắn và trưởng thành hơn cô. Trớ trêu thay, trái tim không thuộc về người.

Tôn Như Ngọc trầm ngâm đặt bức ảnh về đúng vị trí.

“Như Ngọc, sao em lại ở đây?” Phùng Minh vừa đi làm về thấy nhà cửa yên ắng cảm thấy kỳ lạ. Khi đi qua hành lang, anh ngó qua phòng của Tôn Như Ngọc thì không thấy cô, nghĩ rằng cô đi chơi chưa về, thì ra cô ở đây.

Tôn Như Ngọc mỉm cười: “Em không thấy anh đâu nên mới vào đây.”

Phùng Minh đặt cặp xuống, cười hỏi: “Hôm nay đi chơi vui không?”

Tôn Như Ngọc gật gật đầu: “Vui lắm vui lắm!”

Phùng Minh đưa tay xoa xoa đầu em gái: “Thôi, chắc hôm nay em đi chơi mệt rồi, em mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tôn Như Ngọc nghe lời anh trai, đi về phòng. Vừa bước ra khỏi phòng Phùng Minh, bỗng nhiên anh gọi: “À đúng rồi Như Ngọc, chủ nhật tới em có rảnh không?”

Tôn Như Ngọc ngẫm nghĩ: “Hình như em rảnh ạ.”

“Vậỵ hôm đấy, em đi sang thành phố B với anh nhé. Chúng ta thay mặt mẹ đi từ thiện, cũng để cho em tiếp xúc nhiều hơn, tạo ấn tượng tốt.”

“Vâng ạ. Em biết rồi!”

...

Mấy ngày nay, từ khi Phùng Minh gọi điện cho anh, bảo rằng thấy Lệ Phương, anh vội vàng bỏ bê mọi việc, chạy đôn chạy đáo đi tìm. Nhưng cô gái kia, cô lại trốn anh một lần nữa, để anh đánh mất cô thêm lần nữa. Sao cô nhẫn tâm thế chứ? Đã mười năm rồi, mười năm đằng đẵng ấy, cô vẫn tiếp tục trốn sao?

A Thù thì sao, nó nhớ mẹ như thế, nó muốn nhìn ngắm mẹ, được mẹ vuốt ve âu yếm, được mẹ ôm vào lòng mà nói: “Con trai ngoan của mẹ.” Nó đã mười tuổi, A Thù sắp qua cái ngưỡng cần mẹ, tại sao cô không ở bên nó, tại sao cô lại phải lén lút ngắm nhìn nó trong khi cô vốn là mẹ?

Còn anh thì sao, anh yêu cô mười hai năm, đánh mất cô mười năm, ân hận dằn vặt mười năm, cô... Cô không thương anh sao?

Tô Nhược Chi gạt hết đồ đạc trên bàn xuống.

Lệ Phương Lệ Phương, nếu đã trốn, tại sao không trốn thật kỹ? Nếu đã tuyệt tình, tại sao không dứt khoát rời bỏ, vì sao, em lại xuất hiện một lần nữa, phá tan sự tĩnh lặng trong cuộc đời của cha con anh?

Tô Nhược Chi ngã ngồi xuống đất, hai tay anh ôm đầu, nước mắt lăn dài.

Lệ Phương, anh không tìm thấy em.
 

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Tô Thù đứng ngoài phòng, qua cánh cửa khép hờ, nó thấy ba đang chật vật ngồi dưới đất, nghẹn ngào từng tiếng từng tiếng. Mắt nó đỏ ửng lên, nước mắt lưng tròng. Nhưng nó kiên cường không khóc, không muốn để nước mắt rơi, vội vàng đưa tay dụi dụi mắt, hít một hơi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tô Thù về phòng, leo lên giường, chùm chăn kín mít. Bỗng nhiên nó bật dậy, lấy một chiếc bình thủy tinh từ trong gầm giường ra. Trong bình có rất nhiều ngôi sao giấy được gấp tỉ mỉ. A Thù nghe nói, nếu gấp được một nghìn ngôi sao thì một điều ước sẽ được thực hiện, nó vốn không tin nhưng vẫn mày mò gấp.

Đã được hơn ba trăm ngôi sao rồi, nó muốn nhanh chóng gấp được một nghìn.

Nó mong... Mẹ sẽ về. Nó mong... Ba sẽ không phải khổ nữa.

Không khí ở thành phố B vẫn luôn mát mẻ và dịu dàng thế này. Vậy nên, thành phố B là một thành phố đáng sống. Thời tiết hôm nay đẹp hơi mọi ngày. Trời có nắng nhẹ, có gió nhẹ, dễ chịu vô cùng. Lệ Phương vừa tỉnh giấc, đưa tay kéo rèm trong phòng ra. Cảm nhận không khí dịu nhẹ, cô hít một hơi thật sâu, vươn vai vài cái.

Sâu khi giải quyết xong xuôi vấn đề cá nhân, Lệ Phương đi ra ngoài. Hôm nay, cô mặc một bộ váy liền qua đầu gối màu tím nhạt, chân đi đôi giày thể thao trắng, không ai nghĩ rằng, cô gái đã gần ba mươi tuổi này lại trẻ trung như thế. Lệ Phương đi lên chiếc xe Bentley cũ, lái xe đi khỏi khu nhà.

Gần mười năm nay, Lệ Phương sống ở thành phố B. Mới đầu, cuộc sống của cô u tối chật vật, nhưng về sau, Lệ Phương dần dần bước ra khỏi bóng ma tâm lý kia, cô tự tìm cho mình những điều thú vị trong cuộc sống. Tháng nào cũng thế, cô dành ra hai ngày cuối tuần để thư giãn. Cách thư giãn của cô không phải đi chơi, đi shopping này nọ, mà cô dành thời gian này đi từ thiện ở một trại trẻ mồ côi trong thành phố. Dần dần, cô trở thành người quen của các bé, cô thích trẻ con, cũng rất vui khi đến đó.

“Lệ Phương, cháu đến rồi à?” Viện trưởng Lưu đứng đợi ở trước cửa, thấy Lệ Phương bước ra khỏi xe, bà nồng hậu đón tiếp.

Lệ Phương ôm bà một cái: “Dì có khỏe không ạ?”

“Dì khỏe lắm. Công việc dạo này của cháu thế nào? Có ổn không?”

“Cháu vẫn thế dì ạ.” Lệ Phương khẽ gật đầu.

“Chúng ta vào thôi!” Viện trưởng Lưu kéo tay Lệ Phương: “Bọn trẻ đang chờ cháu đây!”

Lệ Phương vừa bước vào, một đám trẻ đang chơi đùa ngoài sân lập tức ùa đến. Một đám trẻ lắt nhắt bốn năm tuổi vây xung quanh cô.

“A! Cô Lệ, cô đến rồi!”

“Cô Lệ, chúng cháu nhớ cô lắm!”

Một cô bé với mái tóc tết bím hai bên ôm lấy chân cô: “Cô Lệ ơi, dạo này Tuệ Tuệ rất ngoan nha, giờ Tuệ Tuệ có thể ăn cả cà rốt nữa đấy ạ?”

Cô xoa xoa đầu Tuệ Tuệ: “Thật sao? Tuệ Tuệ ngoan quá. Cô thưởng cho Tuệ Tuệ hai cái kẹo con thỏ nha.”, nói rồi, cô lấy từ trong túi xách ra một gói kẹo con thỏ to, đưa cho cô bé hai cái.

Bọn trẻ xung quanh thấy vậy bắt đầu nhao nhao lên.

“Cô Lệ ơi, cháu còn giúp bà Lưu nhặt cỏ nữa ạ!”

“Cháu tự gấp chăn gối của mình đấy ạ!”

“Còn cháu tự ăn hết cơm không cần ai xúc!*

Lệ Phương cười ha hả. Bọn nhỏ này lanh quá. Thấy Tuệ Tuệ khoe mẽ được kẹo cũng hùa theo. Mà đây đúng ý Lệ Phương. Những lần đầu cô đến, không cần bọn trẻ nói nhiều, cô đã phát kẹo cho chúng. Sau đó, cô cảm thấy nếu cứ không làm gì, không phát triển mà lại được kẹo thì không ổn. Vậy nên từ đó về sau, mấy đứa trẻ muốn kẹo phải tỏ cho cô thấy rằng, chúng đã tiến bộ như thế nào.

Lệ Phương vô cùng thỏa mãn, cô phân phát hết kẹo cho đám trẻ. Đợi khi mấy người hỗ trợ giúp cô đem đồ vào đây, cô bảo đám trẻ ngồi xuống, bản thân cô cũng ngồi đó, xung quanh là những chiếc túi vừa được mang vào.

“A! Cô Lệ, đó là quà cho chúng cháu phải không?”

“Phải rồi! Các cháu có muốn quà không?”

Cả đám trẻ đồng thanh: “Có ạ!”, rồi lập tức ngồi ngoan ngoãn, những đôi mắt chăm chú nhìn từng hành động của Lệ Phương.

Lệ Phương mở từng túi ra. Đầu tiên, cô phát cho chúng đồ chơi. Các bé gái thì được những con gấu bông. Các bé trai thì được những bộ Lego. Đồ chơi của các bé được cô mua đồng bộ giống nhau để tránh đứa nọ tị nạnh đứa kia. Bọn trẻ thích thú vì được đồ chơi mới nhưng dù thích thú và hào hứng, chúng vẫn ngồi ngoan, ôm chặt đồ, tiếp tục ngóng trông Lệ Phương. Sau khi phát đồ chơi xong, cô mở túi tiếp theo. Trong đó toàn là bánh kẹo. Cô không phát riêng cho chúng mà dặn dò: “Cô mua rất nhiều bánh kẹo cho các cháu. Nhưng mà... Viện trưởng Lưu sẽ là người quản lý nhé. Các cháu không được tự tiện ăn, cũng không được ăn quá nhiều, phải hỏi viện trưởng Lưu, nhớ không?”

“Vâng!”

Giải quyết đồ chơi và bánh kẹo xong, giờ chỉ còn lại quần áo. Cô chỉ có thể mua cho chúng những bộ đồ ngủ mới, còn đồ mặc hàng ngày, cô phải đi kêu gọi quyên góp. Mỗi lần đến, cô cho đám trẻ mỗi bé hai bộ. Tính đến giờ vẫn đủ mặc cho mỗi đứa. Có quần áo mới, có đồ chơi mới, mấy bé vui sướng, nhận đồ xong lập tức ngắm nghía kỹ lưỡng. Nhìn đám nhỏ như vậy, Lệ Phương thấy thật hạnh phúc.

Thật ra, Lệ Phương còn một món quà nữa. Nhưng cô giao thẳng cho viện trưởng. Đó là những cuốn sách cuốn vở, phục vụ cho việc giáo dục đám trẻ.

Lệ Phương dành một buổi sáng để chơi với chúng, đến chiều, cô phụ giúp viện trưởng và các dì hỗ trợ các việc lặt vặt và cả nấu ăn. Cho bọn trẻ ăn tối xong hết, mọi người để chúng đi ra ngoài cho tiêu hóa sau đó dọn dẹp bàn cơm. Hôm nay bọn trẻ ăn ngoan hơn mọi ngày. Các dì trong cô nhi viện đều bảo rằng là do sự có mặt của Lệ Phương. Lệ Phương rất vui vì được bọn trẻ và các dì ở đây yêu quý. Khi mọi người đang ngồi trò chuyện với nhau, đột nhiên, một bé trai chạy vào. Cô nhận ra nó, là A Dương.

“Bà ơi, cô ơi, Tuệ Tuệ... Tuệ Tuệ bị té ngã!” Thằng bé hốt hoảng nói.

Lệ Phương và dì Lưu buông bỏ mọi việc, vội vã chạy ra. Đám trẻ đang vây xung quanh Tuệ Tuệ, còn cô bé ấy nằm dưới đấy, trên trán chảy máu.

Dì Lưu cau mày: “Sao thế này?”

A Dương đáp: “Bọn cháu chơi đuổi bắt, thấy Tuệ Tuệ chạy nhanh quá thì bảo con bé chạy chậm thôi, nhưng Tuệ Tuệ không nghe. Cuối cùng, lúc chạy lên bậc thềm, bị vấp ngã, va vào chậu hoa nên...”

Lệ Phương hiểu mọi chuyện, ôm lấy Tuệ Tuệ đang rên rỉ đi vào phòng, dì Lưu thì gọi cho bác sĩ chuyên khám cho bọn trẻ ở cô nhi viện. Bác sĩ khám và băng bó cho Tuệ Tuệ xong, dì Lưu và Lệ Phương mới yên lòng.

“Để cháu trông con bé cho ạ, dì bận việc thì cứ đi trước đi ạ.”

“Được rồi, cháu giúp dì nhé!” Dì Lưu đi ra.

Lệ Phương đến bên cạnh Tuệ Tuệ, lau người ngợm cho con bé. Bỗng nhiên, Tuệ Tuệ đang ngủ thì nói mới: “Cô ơi, cô ở lại...”

Lệ Phương nhẹ nhàng nằm bên cạnh Tuệ Tuệ, cô vỗ về con bé, luôn miệng nói bên tai: “Cô đây, cô đang ở cạnh Tuệ Tuệ này, Tuệ Tuệ ngủ ngoan nhé!”

Đôi mày khẽ cau của Tuệ Tuệ dần giãn ra. Con bé yên giấc, ngủ ngon lành trong lòng Lệ Phương. Nhìn Tuệ Tuệ bé bỏng, Lệ Phương bỗng nhớ đến con trai A Thù của mình. Đứa trẻ nào cũng thế, trong quá trình trưởng thành, mỗi đứa trẻ sẽ có những lần vấp ngã. Như Tuệ Tuệ hôm nay, dù con bé không có bố mẹ, nhưng nó vẫn có được sự quan tâm của các anh chị em, của các dì, của Lệ Phương. Còn A Thù thì sao? Nó cha có mẹ nhưng hai người có mặt bao nhiêu lần trong những khi Tô Thù vấp ngã? Cả Tô Nhược Chi và Lệ Phương đều không làm tròn trách nhiệm của mình. Nên là, Lệ Phương làm gì còn mặt mũi đối diện với A Thù, với ông bà Tô.

Lệ Phương thất vọng thở dài.

Sáng hôm sau, Lệ Phương thức dậy khá sớm, Tuệ Tuệ vẫn đang say giấc nồng. Cô thay một bộ đồ thể thao với áo dài tay và quần dài, bước ra khỏi phòng. Ra ngoài, trùng hợp thay, cô gặp viện trưởng Lưu.

“Sao cháu không nghỉ ngơi thêm?”

Lệ Phương cười: “Cháu nghỉ ngơi đủ rồi ạ. Hôm nay, cháu tính đi ra chợ, mua vài thứ để nấu thêm cho các bé. Còn dì, sao dì dậy sớm thế ạ?”

Dì Lưu vừa búi tóc, vừa trả lời Lệ Phương: “Dì quên nói với cháu, hôm nay có một nhà từ thiện đến đây. Dì phải dậy sớm chuẩn bị.”

“À, thì ra là thế. Vậy cháu đi trước nha dì.”

Lệ Phương bước đi, nhưng cô nào biết rằng, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay lại thay đổi cuộc sống về sau của cô.

Một chiếc xe dừng bánh tại trước cửa của cô nhi viện. Phùng Minh và Tôn Như Ngọc bước xuống xe. Tôn Như Ngọc hỏi Phùng Minh: “Nơi này sao anh?”

“Đúng rồi!” Phùng Minh đi ra phía sau xe, mở cốp xe và lấy ra mấy túi đồ. Anh gọi Tôn Như Ngọc: “Lại đây xách giúp anh ít đồ.”

Tôn Như Ngọc ngoan ngoãn tiến lại, hai tay bốn túi đồ. Những túi còn lại đều là Phùng Minh mang. Họ cùng nhau xách đồ đi vào cô nhi viện.

Tôn Như Ngọc chưa bao giờ đến cô nhi viện. Đây là lần đầu tiên cô đến và thấy một đám trẻ lắt nhắt hòa hợp với nhau. Dù không có cha mẹ, chúng cũng sống rất tốt rất vui vẻ. Nhìn bọn trẻ đang chơi đùa trong sân, tâm cô bỗng mềm nhũn. Đáng yêu quá!

“Bà Lưu ơi, có khách kìa!” Bọn trẻ hò lên..

Tôn Như Ngọc và Phùng Minh quay sang nhìn nhau rồi bật cười. Viện trưởng Lưu bước ra, đến chào bọn họ: “Hai cháu đến rồi à?”

“Đây là tấm lòng của chúng cháu dành cho bọn trẻ ạ.”

Dì Lưu nhận lấy những túi đồ rồi sai người mang đi cất. Bà ngồi trò chuyện cùng hai anh em.

“Số lượng trẻ bị bỏ rơi ngày càng nhiều. Ban đầu, cô nhi viện không rộng rãi thế này. Nhưng vì trẻ em tăng lên, không gian sinh hoạt không đủ, bắt buộc phải mở rộng không gian. Mấy lúc ấy có mẹ các cháu đóng góp lớn để cô nhi viện được như bây giờ. Dì thực sự biết ơn gia đình các cháu cùng các mạnh thường quân không ngừng ủng hộ giúp đỡ.” Dì Lưu cười.

“Bọn cháu có giúp gì đâu ạ. Tất cả là nhờ công sức của các dì trong cô nhi viện. Tất cả chúng ta đều mong bọn trẻ có cuộc sống tốt hơn.”Phùng Minh dịu dàng nhìn đám trẻ, rồi nhìn Tôn Như Ngọc vừa ra đó giao lưu với chúng.

Tôn Như Ngọc rất nhanh đã chiếm được sự yêu mến của đám trẻ. Cô chơi với chúng đến khi người ngợm lấm lem bùn đất. Cuối cùng, Tôn Như Ngọc đành phải vào nhà vệ sinh để tân trang bản thân. Cô vừa đi, vừa lục lọi tìm khăn giấy trong túi xách nên không để ý, va phải một người. Người kia đang cầm rổ hoa quả, vì bị Tôn Như Ngọc va vào, vài quả trong rổ rơi xuống đất. Tôn Như Ngọc vội vàng nhặt hoa quả lên, luôn miệng nói: "Xin lỗi, chị không sao chứ?”

Người kia nhận lấy hoa quả: “Tôi không sao đâu.”

Tôn Như Ngọc ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô là gương mặt trẻ trung của một người phụ nữ... Có chút quen thuộc. Cô ấy cười: “Tôi đi trước nhé!”

Nụ cười này... Tôn Như Ngọc giật mình.

Là Lệ Phương!
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
Tôn Như Ngọc ngạc nhiên, gọi Lệ Phương, nhưng Lệ Phương không quay đầu lại đáp.

“Haizzz, hình như bận quá nên mới sinh ra ảo giác như vậy, Lệ Phương đã không còn ở nơi này nữa rồi, vì trốn tránh Nhược Chi mà cô đã từ bỏ sự nghiệp để đi định cư ở một nơi khác rồi. Làm sao mà có thể ở đây được cơ chư. Tỉnh lại nào, tỉnh lại nào Như Ngọc” Tôn Như Ngọc nói nhỏ với chính bản thân mình.

Sau khi tân trang lại bản thân xong, cô bước ra ngoài, bọn trẻ đều nhìn cô không rời mắt. Có một đứa trẻ trong đám nhỏ nói.

“Oa, cô Ngọc xinh quá”

“Cảm ơn cháu nha” Tôn Như Ngọc mỉm cười nói

“Như Ngọc ơi, muộn rồi, chúng ta về thôi” Phùng Minh gọi Như Ngọc

Tôn Như Ngọc ngoan ngoãn chạy lại chỗ của Phùng Minh. Cô nói thật to với đám trẻ rằng:

“Tạm biệt các bạn nhỏ nha, cô sẽ tới đây thường xuyên của thăm các cháu”

“Cảm ơn dì Lưu đã đón tiếp bọn cháu ạ, chúng cháu sẽ còn tới đây làm phiền dì nhiều rồi” Tôn Như Ngọc cầm tay dì Lưu và nói.

“Haha, không có gì phiền đâu, các cháu đến đây chơi với bọn trẻ là dì vui rồi” Dì Lưu mỉm cười và nói.

“Muộn rồi, chúng cháu về đây. Hẹn gặp lại dì nha” Phùng Minh nói.

Hai người lên xe và đi về. Trên đường về, Phùng Minh và Tôn Như Ngọc nói cười vui vẻ với nhau.

“Em cảm thấy vui chứ?” Phùng Minh hỏi Tôn Như Ngọc.

“Dạ, thưa thiếu gia. Em thật sự cảm thấy rất vui khi đến đây đấy anh hai à. Tại sao anh lại giấu em bao nhiêu lâu nay chứ?” Như Ngọc trêu chọc Phùng Minh

“ Anh có giấu em cái gì đâu chứ? Mà lần sau nếu em muốn thì anh lại đưa em tới đây nha” Phùng Minh hoang mang trả lời Tôn Như Ngọc.

“Hahaha, nhìn anh kìa. Mặt anh đang hoang mang kìa. Từ khi nao mà thiếu gia lạnh lùng của em lại hoang mang đến thế chứ? Em chỉ chọc anh một chút thôi mà” Tôn Như Ngọc cười hớn hở trả lời Phùng Minh.

Một bên khác, Cố Nhang đang trả lười điện thoại với cha của mình.

“Con trai à, nghe lời cha đi con. Con hẹn Tôn tiểu thư cùng con ăn tối đi” Bố của Cố Nhang nói

“Cha à, tại sao cha cứ bắt con phải đi cùng một người con gái như vậy cơ chứ ? Con đã nói là con không thích cô ta rồi mà” Cố Nhang tức giận nói với bố của mình.

“Mày phải đi, nếu như nhà của chúng ta và nhà của Tôn Như Ngọc thành thông gia thì thế lực của chúng ta sẽ rất lớn đấy, mày có biết không hả?” Bố của Cố Nhang tức giận nói.

Trợ lý của Cố Nhang ở bên cạnh khuyên anh làm theo bố anh, liền bị anh ta mắng. Nhưng anh đâu có ngờ rằng, quản lí của mình đã bị bố của mình mua chuộc đâu. Ông bắt anh phải đi gặp tôn Như Ngọc.

Bị sức ép từ nhiều phía, anh liền phải đồng ý với yêu cầu này. Anh lái xe đến nhà Tôn Như Ngọc, đến cổng liền bị chặn lại.

“ Anh là ai? Anh đến đây để làm gì?” Bảo vệ hỏi anh

Anh liền hạ kính xe xuống, bỏ mắt kính ra. Anh nhìn anh bảo vệ với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống anh bảo vệ.

Anh bảo vệ liền thay đổi thái độ.

“aha, mời thiếu gia Cố Nhang vào, tôi có mắt như mù. Xin thiếu gia thứ lỗi” Anh vừa van xin vừa mở cổng mời Cố Nhang vào.

Anh bước vào nhà bằng dáng đi của một tổng tài bá đạo. Từ trên cầu thang xuất hiện hai bóng dáng đi đứng quý phái. Thì ra đó là bố mẹ của Tôn Như Ngọc, nhìn thấy Cố Ngang, họ liền đi xuống.

“Chào cậu, cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy?” Bố của của Tôn Như Ngọc và Phùng Minh nói.

“Ây daa, chỉ là muốn mời con gái của ông bà dành một chút thời gian để đi ăn tối với tôi mà thôi. Không biết ý kiến của lão gia và phu nhân nhà họ Phùng thế nào nhỉ?” Cố Nhang lạnh lùng nói.

“Được, được chứ, nhưng con bé cùng với Phùng Minh nhà chúng tôi đi đến cô nhi viện từ sang chưa về. Mời cậu ngồi uống chén trà đã” Bố của của Tôn Như Ngọc và Phùng Minh nói.

“Cảm ơn long tốt của lão gia và phu nhân” Cố Nhang cười lạnh lùng.

“Người đâu rồi, còn không mau mang trà, mang bánh ra đây, không nhìn thấy khách quý hay sao” Mẹ của Tôn Như Ngọc và Phùng Minh nói.

“Dạ thưa phu nhân, chúng tôi sơ xuất quá, đây là những thứ mà phu nhân cần, mong phu nhân thứ lỗi” Quản gia Đường sợ hãi nói.

“Được rồi các người mau vào hết đi” Mẹ của Tôn Như Ngọc và Phùng Minh thở dài mệt mỏi nói với quản gia.

Đúng lúc này, Tôn Như Ngọc và Phùng Minh trở về.

“Cha mẹ ơi, con về rồi đây” Tôn Như Ngọc nói vọng từ ngoài cửa vào.

Cô và Phùng Minh đều rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của Cố Nhang. Tôn Hoa đứng dậy và đưa Tôn Như Ngọc về phòng. Bà kể cho cô nghe về việc Cố Nhang đến đây để mời cô đi ăn tối.

Phùng Minh ngạc nhiên khi thấy Cố Nhang, anh bước đến chiếc ghế và ngồi xuống. Lúc này, anh cũng biết việc Cố Nhang đến đây để mời Tôn Như Ngọc đi ăn tối.

Mặc dù bên trong nội tâm của anh cảm thấy buồn bã nhưng anh chẳng thể làm được gì cả. Anh chỉ biết nhìn người anh yêu đi theo một người đàn ông khác. Bởi lẽ anh và cô cùng mang trong mình một dòng máu.

Sau khi Tôn Như Ngọc biết thì cũng sốc vô cùng.

“Tại sao anh ta lại tới đây cơ chứ, rõ rang là chẳng có tình cảm gì với nhau, cũng cùng là bị cha mẹ bắt buộc. Tại sao anh ta lại chủ động tới tìm mình cơ chứ? Hơn nữa còn đích thân tới tận nhà mình nữa chứ” Tôn Như Ngọc thầm nghĩ trong đầu.

“Tôn Như Ngọc, con làm sao vậy? Tại sao lại ngồi thẫn người ra như vậy chứ? Còn không mau đi chuẩn bị đồ đạc để còn cùng thiếu gia nhà họ Cố đi ăn tối đi” Tôn Hoa lay người Tôn Như Ngọc và nói với giọng thúc giục cô.

Tôn Như Ngọc ngoan ngoãn cũng đành làm theo những gì mẹ cô nói. Cô đi thay một bộ váy lộng lẫy nhưng cũng không kém phần hiện đại. Rồi mẹ cô giúp cô trang điểm. Nhìn cô lúc này như một đại mỹ nhân. Cô bước xuống dưới nhà, làm cho Phùng Minh không thể rời mắt. Nhưng Cố Nhang lại nghĩ.

“Có vẻ ngoài thôi mà, làm gì mà căng vậy”

Bố mẹ của Tôn Như Ngọc và Phùng Minh thúc giục cô và Cố Nhang mau đi đi kẻo muộn.

Tôn Như Ngọc bước ra khỏi nhà và lên xe của Cố Nhang. Anh đưa cô đi ăn tối. Anh đưa cô tới một nhà hang sang trọng. Phục vụ ở đây đều ngạc nhiên, tại vì chưa bao giờ anh dẫn một người con gái nào đến đây cả. Hai người ăn chung nhưng bầu không khí hết sức trầm lắng. Đột nhiên Tôn Như Ngọc mở lời hỏi Cố Nhang

“Tại sao anh lại chủ động đến nhà tôi như vậy chứ?”

“Hình như cô bị mắc chứng hoang tưởng thì phải” Nếu không phải do cha tôi và quản lý bắt tôi đến gặp cô thì tôi còn lâu mới đến” Cố Nhang kiêu ngạo đáp.

“Hứ, làm như tôi muốn nói chuyện với anh lắm ý.” Cố tức giận nói.

Hai người ăn xong, Cố Nhang liền đưa cô đi dạo, qua cửa hàng kem cô liền kéo tay anh vào cùng.

‘’Lớn rồi mà như trẻ con vậy” Anh nghĩ

Cô mua kem cho anh và cho cả cô nữa.

“Buổi đi chơi hôm nay chẳng có gì thú vị cả, dường như đây là cuộc hôn nhân chính trị rồi” Cô vừa ăn vừa nghĩ.
“Xong chưa? Để tôi đưa cô về, chứ tôi bận lắm không có thời gian để dành chỗ mấy việc nhảm nhí này đâu” Cố Nhang kiêu ngạo nói với Tôn Như Ngọc.

“Vậy đưa tôi về đi, tôi cũng chẳng muốn ở gần anh chút nào nữa đâu. À nè, thi thoảng ta phải gặp nhau để cho cha mẹ đỡ lo lắng đấy” Tôn Như Ngọc Nói

Mọi thứ xong xuôi, anh liền đưa cô về.

 
Sửa lần cuối:
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
“Này, chủ nhật tuần này cô rảnh không?” Cố Nhang hỏi Tôn Như Ngọc

“Anh hỏi làm gì cơ chứ? Tôi và anh đều do gia đình áp đặt, tại sao lại hẹn tôi?” Như Ngọc cười mỉm rồi hỏi lại.

Mỗi khi đi với Cố Nhang thì tâm trạng của Tôn Như Ngọc dường như đều không được tốt lắm.

“Haha, cô nghĩ cô là ai mà để tôi hy sinh một ngày nghỉ cơ chứ? Tôi chỉ là không muốn cho cha tôi cằn nhằn tôi suốt ngày thôi” Cố Nhang nói lại.

“Anh Cố à, coi bộ anh Cố cũng là một người thương cha thương mẹ nhỉ. Nể tình tôi cũng thương bác Cố nên tôi chủ nhật này tôi quyết định đi cùng anh” Tôn Như Ngọc đáp.

“Được rồi, vậy quyết định thế đi. Chủ nhật tuần này tôi sẽ dẫn anh đi công viên nước. Tôi sẽ cho anh chơi trò chơi cảm giác mạnh. Hahaha, cứ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của thiếu gia nhà họ Cố tôi lại cảm thấy mong chờ rồi đó.” Tôn Như Ngọc vẻ mặt hớn hở nói.

Cố Nhang ngượng ngùng đáp “Đó chỉ là quá khứ thôi, nó qua rồi thì để nó qua luôn đi chứ. Có vẻ như cô thích nhắc lại chuyện cũ lắm nhỉ”

“Không có đâu nha. Mà đợt này anh dẫn cả Cố Nhung đi luôn cho vui, tôi cũng muốn gặp cô ấy thêm lần nữa. Tôi cũng sẽ dẫn anh Phùng Minh đi, chắc hôm đó sẽ vui lắm đây” Tôn Như Ngọc trả lời.

Sau những cuộc nói chuyện phiếm dài thì cuối cùng cũng đến nhà Tôn Như Ngọc. Cô vội vã xuống xe.

“Chào anh nha, cảm ơn vì bữa tối. Tôi về trước đây” Tôn Như Ngọc vội chạy vô nhà, nhưng không quên chào Cố Nhang.

“Cô ta thật là một người kì lạ. Tính khí thất thường. Sáng nắng chiều mưa thế kia ai mà chiu nổi chứ. Vậy mà cha còn bắt mình lấy cô ta làm vợ nữa. Haizz nghĩ mà thấy chán” Cố Nhang nghĩ thầm.

Tôn Như Ngọc bước vào nhà, mẹ cô đã chạy ra đón vào. Bà hỏi.

“Thế nào? Tiểu Ngọc nhà ta hôm nay đi ăn tối với Cố thiếu gia vui chứ con?”

“Dạ thưa mẹ, vui lắm. Thôi con lên phòng trước nha mẹ” Cô vui vẻ trả lời

Tôn Như Ngọc trả lời như vậy là để mẹ vui. Cô thật sự không muốn mẹ buồn chút nào cả. Thật ra trong lòng của Tôn Như Ngọc bây giờ đang nghĩ.

“Haizz, cái tên Cố Nhang đó thật là làm cho người khác chán ghét mà. Nghĩ mình là ai chứ? Suốt ngày ăn hiếp con gái nhà người ta”.

“Anh hai ơi, em về rồi đây” Tôn Như Ngọc gọi Phùng Mình, rồi sau đó đi thẳng về phòng.

Đêm nào cũng vậy, Tô Thù luôn lén nhìn bố mình khóc ở trong phòng. Cậu luôn muốn được bố kể chuyện cho nghe những lại không dám ngỏ lời. Bố cậu luôn lạnh nhạt với cậu.

“Chị Hoa Nhan ơi, chị kể chuyện cho em nghe được không chị?” Tô Thù hỏi chị giúp việc.

“Tất nhiên là được rồi A Thù” Hoa Nhan cười thật tươi nói với A Thù.

“Ôi, khổ thân cậu bé. Từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi, bố lạnh nhạt. Em đã quá thiếu thốn tình cảm nên mới sinh ra sự phản nghịch về tính cách. Nhưng từ sau vụ tai nạn đó thì em đã vi vẻ hoạt bát hơn nhiều. Lẽ nào do tiểu thư Tôn Như Ngọc đã làm cho em thay đổi. Cô ấy thật tốt biết bao.” Hoa Nhan thầm nghĩ.

“Chị Hoa Nhan ơi, mau lại đây đi, em đã chuẩn bị truyện rồi đây” Tô Thù gọi Hoa Nhan. Làm cho cô giật mình ra khỏi ý nghĩ.
“À chị đây rồi, chị ra kể chuyện cho em nghe đây. ” Hoa Nhan mỉm cười thật tười rồi nói.

“Ngày xửa ngày xưa, có một có một cô bé thường hay quàng chiếc khăn màu đỏ, vì vậy, mọi người gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm, mẹ cô bảo cô mang bánh sang biếu bà ngoại. Trước khi đi, mẹ cô dặn:

– Con đi thì đi đường thẳng, đừng đi đường vòng qua rừng mà chó sói ăn thịt con đấy. Trên đường đi, cô thấy đường vòng qua rừng có nhiều hoa, nhiều bướm, không nghe lời mẹ dặn, cô tung tăng đi theo đường đó …….” Cô giúp việc say sưa kể cho Tô Thù nghe, cậu nghe mà cậu ngủ lúc nào chẳng hay biết.

“A, Tô Thù em ngủ rồi sao” Hoa Nhan nói nhỏ, rồi đi về phòng ngủ.

Đến lúc nửa đêm, Tô Nhược Chi vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ. Mắt anh đỏ hoe, những hàng nước mắt bắt đầu lăn trên má.

“Lệ Phương, anh biết anh sai nhưng tại sao em lại bỏ anh và con ở lại” Tô Nhược Chi thầm nói.

Rồi Tô Nhược Chi lại đi đến phòng Tô Thù, Tô Nhược Chi khẽ mở cửa. Anh bước đến bên cạnh giường của Tô Thù ngắm nghía cậu một lúc rồi đắp chăn cho cậu bé.

“Bố xin lỗi con, không phải là bố không thương con mà là bố không thể nào quên được hình bóng của mẹ con. Xin lỗi A Thù vì bố không thể nào cho con tình cảm gia đình mà con vốn nên có.”

Tô Nhược Chi nói nhỏ bên tai Tô Thù rồi anh lặng lẽ đi về phòng. Đáng tiếc là Tô Thù lại không nghe thấy những lời mà Tô Nhược Chi nói với cậu.

Sáng ngày hôm sau.

“ À, ừm … Hay hôm nay để bố chở con đi học nha Tô Thù ” Tô Nhược Chi nói với Tô Thù bằng vẻ mặt ngượng ngùng.

“ Dạ, thôi không cần đâu ạ, con tự đi được rồi. Bố còn nhiều việc chưa làm nữa mà. ” Tô Thù nói.

“1 … 2 … 3 … 4…! 1 … 2 … 3 … 4…” Tiếng đọc của Tôn Như Ngọc trong phòng tập thể dục.

“ring … ring … ring” Tiếng chuông điện thoại kêu.

“Không biết ai mới sang sớm đã gọi rồi. Cố Nhang? Sao anh ta lại gọi vào giờ này cơ chứ?” Tôn Như Ngọc nói với giọng ngạc nhiên.

“Alo, chủ nhật này đi công viên nước xong thì đi cắm trại đến thứ 2 nha. Tôi muốn cho em gái tôi thư giãn một tí” Cố Nhang lạnh lùng nói.

“Ok ok, tùy anh thôi muốn thế nào cũng được. Dù gì thì tôi cũng chẳng phải là người bận rộn như anh Cố đây.” Cô mỉa mai Cố Nhang.

“ Cô đang ghen đấy sao? Hahaha” Cố Nhang cười lớn.

“ Ai thèm ghen chứ? Anh nghĩ anh là ai mà để tôi ghen” Tôn Như Ngọc ngược ngùng nói.

Hai người nói qua nói lại một lúc lâu. Cuộc gọi kết thúc khi quản gia Đường gọi cô xuống ăn sáng. Trong bữa ăn sáng.

“Anh hai ơi, chủ nhật này nếu anh rảnh thì đi công viên nước rồi đi cắm trại với em nha” Tôn Như Ngọc hỏi Phùng Minh.

“À ừ, anh sẽ đi” Phùng Minh đáp

“Thế con đi với ai nữa vậy” mẹ của Tôn Như Ngọc hỏi

“ Dạ là Cố Nhang……và Cố Nhung ạ. Mà mẹ ơi, tí nữa anh hai dẫn con đi mua đò nha mẹ.” Cô ngoan ngoãn trả lời.

"Được rồi, con gái yêu của ta" mẹ của Tôn Như Ngọc dịu dàng đáp.

Ăn sáng xong, Tôn Như Ngọc và Phùng Minh đi mua rất nhiều đồ để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
Ở trung tâm thương mại.

“Anh hai ơi, ngày kia đi cắm trại thì mình phải mua gì nhỉ?” Tôn Như Ngọc ngây ngô hỏi Phùng Minh.

“Ôi, cô em gái bé bỏng của anh. Em đã được mẹ bao bọc kỹ quá rồi đấy. Dường như là em chưa được đi cắm trại bao giờ nhỉ?” Phùng Minh cười.

“Anh phải giúp em chứ, giúp em biến buổi cắm trại đáng ghét với tên Cố Nhang đó thành buổi cắm trại đáng nhớ chứ. Tại…tại…đây là lần đầu tiên em được đi cắm trại mà” Tôn Như Ngọc ngượng ngùng nói.

“Ây daa, anh là anh trai của em cơ mà. Tất nhiên anh phải làm cho em gái của anh vui rồi chứ. Hình như là em chưa có lều thì phải nhỉ?” Phùng Minh hỏi.

“Dạ” Tôn Như Ngọc Ngoan ngoãn đáp.

“Nào, vậy chúng ta đi mua lều nhé” Phùng Minh nói

Sau khi mua xong, hai người về nhà.

Ngày hôm sau.

Một chiếc ô tô màu đen dừng bước ở trước một ngôi biệt thự sang trọng. Từ trong ô tô, là một người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen. Anh ta bước xuống và mở cửa sau xe ra. Một cô gái xinh đẹp bước từ trong x era, cô có một mái tóc màu đen, một làn da trắng muốt. Bỗng có một tiếng gọi.

“Cố Nhang anh đến rồi sao? A còn cả Cố Nhung nữa này. Chúng ta đi thôi nào, bắt đầu tận hưởng cuộc sống thôi nào.” Tôn Như Ngọc vừa đi từ trong biệt thự ra vừa nói.

Cố Nhung nhìn thấy Tôn Như Ngọc liền tỏ vẻ khó chịu. Vì cô không muốn bất cứ ai dành Cố Nhang của cô cả. Phùng Minh từ trong biệt thự bước ra, hai tay anh cầm không biết bao nhiêu là đồ.

“Chào người bạn cũ của tôi, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn còn khỏe chứ, Cố Nhang?” Phùng Minh vui vẻ hỏi Cố Nhang.

Cô Nhang khi nhìn thấy Phùng Minh thì liền chạy lại cầm đồ giúp bỏ vào trong xe.

“Haha chào cậu, mình vẫn khỏe còn cậu thì sao nào? Đợt trước gặp mà chưa nói được chuyện gì, đợt này chúng ta phải nói nhiều một tí cho mấy cô em gái không nói được gì nữa” Cố Nhang vui vẻ ôm lấy Phùng Minh.

“Ôi trời, tôi còn sợ ảnh đế Cố Nhang quên đi tôi rồi cơ chứ” Phùng Minh đáp.

“Không có đâu, không có đâu. Haha” Cố Nhang cười nói.

Hình ảnh soái ca lạnh lùng và anh trai lạnh lùng của Cố Nhang cất công xây dựng bao nhiêu lâu nay lại bị sụp đổ.

“Công nhận cái tên đáng ghét này cũng có phần đáng yêu đấy chứ.” Tôn Như Ngọc nghĩ thầm”

“Không ngờ rằng người anh trai của mình lại có một điểm ấm áp đến thến, mà bao nhêu lâu nay anh ấy vẫn luôn nghiêm khắc với mình. Ai mà ngờ được cơ chứ, với người bạn thân lâu ngày không gặp thì anh ấy ấm áp đến thế” Cố Nhung nghĩ thầm.

“Thôi, thôi, mọi người lên xe đi. Đường đi đến công viên nước ở ngoại ô còn dài lắm, có gì thì chúng ta nói trên đường đi chứ cứ đứng hàn huyên thế này thì không ổn chút nào” Cố Nhung nói.

Vậy là Cố Nhung, Cố Nhang, Phùng Minh, Tôn Như Ngọc lên xe và đi đến công viên nước. Trên đường đi, bốn người bọn họ lại kể về những chuyện cũ. Đột nhiên, Tôn Như Ngọc trêu trọc Cố Nhang một câu, làm cho cả hai người còn cùng rộ lên cười.

“Anh Cố à, anh sẽ không sao chứ?” Tôn Như Ngọc tỏ vẻ vô tội nói.

“Sao là sao? Ý cô là thế nào?” Cố Nhang không biết gì nghiêm túc trả lời.

“Thì là anh sẽ không vì sợ trò chơi cảm giác mạnh mà xanh mặt như lần trước ở công viên giải trí chứ?” Tôn Như Ngọc châm chọc Cố Nhang.

Điều mà cô vừa nói có thể làm cho mọi người vui vẻ, nhưng cô đâu biết rằng, cô đã làm cho Cố Nhung càng thêm có ác cảm với cô hơn đâu. Sau hai tiếng đồng hồ thì mọi người cũng đã đến được công viên nước ở gần ngoại ô thành phố.

“Haizzz, ngồi xe mệt quá, cuối cùng thì cũng đến công viên này rồi” Cố Nhung vươn vai nói.

“Nào chúng ta đi mua thôi” Phùng Minh nói.

Không khí ở trong thành phố B trong sạch, mát mẻ. Bây giờ ra đến ngoại ô thành phố nữa thì còn gì bằng nữa chứ. Cố Nhung và Tôn Như Ngọc liền lấy đồ mang vào thay. Cố Nhung, Cố Nhang, Phùng Minh và Tôn Như Ngọc cả bốn người bọn họ đều vào công viên nước.

Cảnh tượng trước mắt làm cho Cố Nhang lại nhớ lại cảnh tượng ở công viên giải trí. Những chiếc cầu trượt uốn lượn không khác gì chiếc tàu lượn siêu tốc mà anh đã bị Tôn Như Ngọc kéo lên ngồi vào 1 tháng trước. Những tiếng hò hét vang lên, anh lại càng thêm sợ.

Tôn Như Ngọc và Cố Nhung bước từ phòng thay đồ ra làm cho tất cả mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp lộng lấy còn hơn cả minh tinh hạng A. Nhưng Cố Nhang thì lại chẳng có chút biểu cảm ngạc nhiên nào vì anh đã từng nhìn qua rất nhiều các cô gái xinh đẹp con nhà quyền quý.

“Nào còn ngây ra đó làm gì nữa chứ anh hai, chúng ta cùng đi lên cầu trượt “Liên Tử” kia đi chứ” Tôn Như Ngọc nói rồi cô nắm lấy tay của Phùng Minh và Cố Nhang lên cầu trượt.

“Cố Nhung, em cùng lên đây với chị đi nào, chị sẽ cho em thấy sự sợ hãi của anh trai em khi lên đây” Tôn Như Ngọc không quên gọi Cố Nhung.

Cả bốn người cùng lên cầu trượt “Liên Tử” đó, tiếng hò hét dường như giúp họ xả hết stress bao lâu nay.

Khi đi xuống mặt ai cũng vui vẻ, riêng chỉ có Cố Nhang là chóng mặt nên phải ngồi nghỉ một lát. Điều này càng làm cho Tôn Như Ngọc có cớ để trọc Cố Nhang.

“Đó tôi biết mà, haha” Tôn Như Ngọc cười lớn.

"Tôn Như Ngọc, anh mua kem cho em đây" Phùng Minh gọi Tôn Như Ngọc.

"Em cảm ơn anh hai nha" Cô ngoan ngoãn trả lời

"Đây, của mọi người đây" Phùng Minh nói

Đây là lần đầu tiên Cố Nhang thấy Tôn Như Ngọc lại ngoan ngoãn đến vậy. Đúng là cuộc đi chơi này đưa cho anh một bất ngờ, cũng cho mọi người một bất ngờ. Ăn xong, mọi người lại xuống bơi tiếp đến tận chiều mới lên đường khởi hành đi về ngoại ô.
 
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
“Oa sáng nay vui thật đấy, nhưng cũng khá mệt” Tôn Như Ngọc nói.

“Được rồi, được rồi, cô em gái nhỏ bé của anh. Anh chắc rằng khi đến chỗ cắm trại thì em sẽ thấy thoải mái hơn thôi” Phùng Minh dỗ dành.

“Haha, Phùng Minh, cô em gái của cậu thật sự không bé bỏng như cậu nghĩ đâ, cô ta thật sự rất biết cách hại người đấy.” Cố Nhang châm chọc.

“Hahahahaha” Phùng Minh cười

“Anh Cố Nhang, anh xem xem anh nhà người ta dịu dàng, ấm áp với em gái chưa kìa” Cố Nhung phụng phịu.

“Em phải mạnh mẽ lên mới xứng đáng làm tiểu thư nhà họ Cố, em gái của ảnh đế Cố Nhang đây chứ” Cố Nhang nói.

“Được rồi, được rồi. Em sai được chưa, anh tập trung lái xe đi chứ” Cố Nhung hiểu chuyện nói.

Sau một quãng đường dài di chuyển từ công viên nước tới khu rừng ở ngoại ô thành phố thì bốn người Cố Nhang, Cố Nhung, Tôn Như Ngọc, Phùng Minh đã đến được bìa rừng đó.

“Nào mọi người mang đồ xuống xe đi, chúng ta bắt đầu dựng trại thôi nào.” Phùng Minh nói

“Dạ anh hai” Tôn Như Ngọc ngoan ngoãn trả lời.

Phùng Minh và Cố Nhang thì dựng trại, Tôn Như Ngọc và Cố Nhung thì mang đồ ăn xuống.

“Ơ, nhưng bây giờ làm thế nào để làm chín đồ ăn đây ạ. Ở đây làm gì có lửa đâu ạ.” Tôn Như Ngọc ngây thơ hỏi.

“Ôi trời, tôi thật sự không ngờ rằng kiến thức đời sống của cô lại ít đến như vậy đấy. Có vẻ như cô chưa bao giờ được đi cắm trại nhỉ?” Cố Nhang thắc mắc.

“Kệ tôi chứ, tại đây là lần … đầu … tiên tôi được đi cắm trại chứ bộ” Tôn Như Ngọc ngượng ngùng đáp.

“Hahaha, thật là một cô gái ngốc nghếch. Bây giờ để tôi và Phùng Minh đi tìm củi để về nhóm lửa. Cô và Cố Nhung cứ ở đây trông đồ đạc đi” Cố Nhang nói.

“Không được, tôi muốn đi cơ. Tôi muốn đi tham quan xung quanh nơi đây” Tôn Như Ngọc nói.

“Em gái của anh ơi, anh làm sao có thể để em đi vào đó được chứ” Phùng Minh nói với Tôn Như Ngọc bằng vẻ mặt bất lực.

“Anh hai à, cho em đi đi mà. Em nhất định sẽ cẩn thận và quay về trước khi trời tối hẳn mà” Tôn Như Ngọc nài nỉ Phùng Minh.

“Được rồi, được rồi. Em phải cẩn thận và phải quay về trước khi trời tối đấy nhé” Phùng Minh nói.

“Em cảm ơn anh nhiều nha. Cố Nhung em có muốn đi cùng chị không? Chị sẽ hái hoa, rồi bắt cá cho em” Tôn Như Ngọc nói với Cố Nhung.

“Cũng được, vậy chúng ta đi” Cố Nhung đáp.

Hai người đi vào rừng kiếm củi. Cố Nhung bước nhanh lên trước Tôn Như Ngọc. Còn Tôn Như Ngọc thì đang lấy đá đánh dấu vào thân cây để đánh dấu đường về. Bỗng Cố Nhung nói.

“Chị tránh xa anh Cố Nhang của tôi ra đi. Tôi thật sự không thích chị chút nào cả”

“Chị … chị…Chị xin lỗi nhưng giữa chị và Cố Nhang hoàn toàn không có gì cả. Chị không hề thích anh ta. Với cả anh ta đáng ghét như vậy thì làm sao mà bảo chị thích cho nổi chứ” Tôn Như Ngọc nói.

“Tôi không tin chị đâu” Cố Nhung hét lớn vào mặt Tôn Như Ngọc rồi chạy nhanh lên phía trước.

Tôn Như Ngọc dường như sụp đổ. Cô không ngờ rằng Cố Nhung lại ghét cô đến như vậy. Cô ngồi dựa vào gốc cây suy nghĩ xem rằng nên làm thế nào bây giờ, nên giải quyết vụ này ra sao. Đột nhiên có một tiếng hét vọng lại

“AAAAA, cứu … cứu … cứu tôi với. Có ai ở đó không? Cứu tôi với”

Tôn Như Ngọc dường như sực tỉnh ra một điều gì đó. Trong dầu cô lúc ày chỉ nghĩ rằng:
“ Đây giống như là giọng của Cố Nhung. Cố Nhung, chị sẽ đến giúp em, em sẽ không sao đâu”

Tôn Như Ngọc vừa chạy theo tiếng hét, vừa đánh dấu vào cây. Cuối cùng cô cũng gặp được Cố Nhung. Tôn Như Ngọc thấy Cố Nhung đang bị rơi xuống bẫy của thợ săn, chân thì bị bong gân, còn mặt mũi lấm lem bùn đất.

“Tại sao lại là cô? Anh Cố Nhang của tôi đâu? Tại sao anh ấy không đến đây để cứu tôi?” Cố Nhung vừa khóc vừa nói với Tôn Như Ngọc.

“Cố Nhung à, nghe lời chị đi. Em càng ngày càng đi vào sâu trong rừng đấy. Trời cũng sắp tối rồi, chi bằng để chị kéo em lên nhé. Chứ ở lại qua đêm trong rừng sẽ không hay đây, chắc chắn sẽ bị thú rừng đấy.” Tôn Như Ngọc nhẹ nhàng an ủi Cố Nhung.

“Sao chị lại tốt với em quá vậy? Em rõ ràng là đã đối xử không tốt với chị mà.” Cố Nhung tỏ vẻ hối hận

Tôn Như Ngọc mỉm cười một cái rồi ddi tìm dây leo. Sau đó buộc chặt lại rồi thả xuống dưới để cho Cố Nhung leo lên.

Một bên khác, Cố Nhang và Phùng Minh vô cùng lo lắng cho hai người vì mặt trời đã sắp lặn mà hai người vẫn chưa về. Sauk hi Cố Nhung leo lên được thì liền hỏi

“Tại sao chị lại biết lấy dây leo để đưa cho em? Mới cả bây giờ về kiểu gì đây ạ, ở đây là sâu trong rừng rồi” Cố Nhung hỏi

“À, tại chị đột nhiên nảy ra ý tưởng đó ý mà, chị chỉ sợ là em không lên được thôi. Không sao, không sao, chị có đọc qua một chút sách nên là đã đánh dấu đường đi về rồi. Em không phải lo nữa đâu” Tôn Như Ngọc đáp.

Hai người cùng nhau lần đường trở về. Khi hai người về đến nơi thì trời đã tối rồi. Phùng Minh liền chạy lại hỏi

“Các em có làm sao không? Tại sao người các em lại lấm lem như vậy chứ?”

“Không sao đâu anh hai, không cần phải lo lắng quá đâu. Bọn em đi thay quần áo là sạch sẽ mà. À củi đây anh ạ, anh đi nấu thức ăn đi, em đói rồi” Tôn Như Ngọc an ủi Phùng Minh.

“Được rồi, em với Tôn Như Ngọc mau đi thay quần áo đi” Cố Nhang nói.

Tôn Như Ngọc và Cố Nhung thay quần áo xong bước ra thì đã thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp
 
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
Những đốm lửa bập bùng đang cháy chiếu sáng cả một vùng. Những chú đom đóm bay lượn xung quanh như những ngọn đèn lấp lánh. Tiếng gió ríu rít cất lên như đang muốn nói một điều gì đó. Cố Nhung và Tôn Như Ngọc đều ngây người ra như thể đang cố tận hưởng khoảnh khắc đẹp đẽ đó. Bỗng một tiếng nói lạnh lùng mà ấm áp vang lên phá vỡ khoảnh khắc tươi đẹp đó.

“Hai người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa chứ? Còn không mau ra đây ngồi cho ấm đi” Là Cố Nhang đang nói.

“Anh Cố ơi, anh có nhất thiết phải phá vỡ cảnh đẹp của tôi không vậy chứ?” Tôn Như Ngọc tỏ thái độ tức giận nói.

“Được rồi mà, tại sao hai người cứ gần nhau là lại cãi nhau vậy chứ? Hãy tận hưởng những ngày tháng yên bình đi nào” Phùng Minh đứng ra giảng hòa.

Vậy là cả bốn nhười cùng ngồi bên bếp lửa tâm sự, ăn uống và vui đùa với nhau.

“Đây của em đây, anh đã nướng thịt xong rồi đây” Phùng Minh vừa nói vừa đưa thịt cho Tôn Như Ngọc.

“Em xin anh hai” Tôn Như Ngọc cười và ngoan ngoãn cầm lấy.

“Phùng Minh à, tôi thấy từ khi cô em gái này về nhà cậu thì cậu đã thay đổi rất nhiều đó nha, cậu không còn quan tâm đến tôi nữa rồi phải không” Cố Nhang châm chọc Phùng Minh

“Haha, em gái của tôi, tôi phải quan tâm nó chứ. Chẳng nhé lại để cho cậu lo lắng hộ sao?” Phùng Minh đáp

“Hai anh đừng cãi nhau nữa mau ăn đi, rồi còn có trò vui để chơi chứ” Cố Nhung tức giận nói.

“Kệ bọn họ đi em, chúng ta ăn hết cho họ nhín đói luôn” Tôn Như Ngọc nói.

“Vâng chị” Cố Nhung đáp

“Từ khi nào mà tiểu thư nhà họ Cố lại dịu dàng như vậy chứ” Cố Nhang nói

“Từ khi nào thì kệ em, từ khi em gặp chị dâu đấy” Cố nén sự đau long vào trong, Cố Nhung gượng cười đáp

“Nào ăn đi ăn đi, mọi người cùng ăn đi” Tôn Như Ngọc nói

Một lát sau.

“Oa, no quá, giờ chúng ta chơi trò gì đây” Phùng minh hỏi

“Haha, hay chúng ta chơi kể chuyện ma đi. Ở nơi rừng núi hoang vu này mà kể chuyện ma thì chắc chắn sẽ vui lắm đây. Hahaha” Tôn Như Ngọc nói

“Được, được đó. Mau kể đi” Phùng Minh đáp

“Hay là để em kể cho đi” Cố Nhung nói.

“Vậy xin mời tiểu thư kể” Tôn Như Ngọc nói

“Tương truyền rằng, xưa kia ở trong ngôi rừng này, có một người phụ nữa nhện. Cứ đến tôi là cô ta lại ra ngoài kiếm những chàng trai trẻ để ăn thịt. Một hôm nọ, có một nhóm người, hai trai hai gái đến ngôi rừng này để kiểm chứng sự tồn tại của con yêu quái đó….” Cố Nhung hang say kể.

Ba người còn lại thì ngồi run rẩy một góc.

“hahaha, mọi người thật là nhát gan đó. Mới thế mà đã sợ rồi sao?” Cố Nhung cười lớn

“Đâu có đâu, ai nói là ảnh đế Cố Nhang lạnh lùng này lại sợ mấy câu chuyện ma hoang đường đó chứ?” Cố Nhang nhanh chóng chối bỏ.

“Vậy sao anh Cố? hahaha. Vậy để tôi thử dẫn anh Cố đi vào trong ngôi rừng sâu đó kiểm chứng nha. Hahaha ” Tôn Như Ngọc cười

“Cô thật sự bị điên rồi đó. Con gái con lứa, đêm hôm đi vào rừng” Cố Nhang nói.

“E hèm, đến lượt tôi kể rồi. Hehehe” Phùng Minh nói với vẻ mặt làm cho người khác run sợ.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ có vẻ mặt lạnh lùng và làm cho người khác sợ hãi đến thế đấy” Cố Nhang nói.

Vậy là bốn người thay phiên nhau kể chuyện. Có lẽ đây sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ mà tất cả mọi người sẽ không quên được. kể chuyện xong, tất cả mọi người đều vào lều đi ngủ. Cùng vào tối hôm đó, Tô Nhược Chi và Tô Thù lại xảy ra biến cố.

“Ba ơi, mai ba lên gặp cô giáo con nha” Tô Thù đưa cho Tô Nhược Chi tờ mời đi gặp cô giáo một cách thản nhiên.

“Tại sao vậy? Ba nhớ là đã đến thời gian họp phụ huynh đâu chứ?” Tô Nhược Chi nói.

“Con đánh nhau với bạn. Nhưng ba phải nghe con giải thích” Tô Thù đáp

“ Được rồi, con nói đi, ba đang nghe con nói đây” Tô Nhược Chi nhìn Tô Thù bằng ánh mắt tử thần

“Tại nó nói con là người không có mẹ, nó nói ba chính là người đã làm cho mẹ ra đi” Tô Thù ừa khóc vừa nói.

“Con phải chịu phạt cho ba, dù thế nào đi chăng nữa thì con cũng không được đánh bạn, con phải nói với cô giáo” Tô Nhược Chi tức giận quát Tô Thù

“Nhưng nếu con nói với cô thì cô Dương cũng không xử lý đâu, ba không hiểu được đâu” Tô Thù cãi lại

Sáng hôm sau:

Tôn Như Ngọc, Phùng Minh, Cố Nhung và cả Cố Nhang tỉnh dậy liền cùng nhau nướng đồ ăn mà không biết đã có những kẻ rình rập sẵn ở đây. Đột nhiên có một đám thiếu nữ chạy ùa đến.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mà sao nhiều cô gái chạy về phía chúng ta vậy?” Tôn Như Ngọc hỏi

“Chắc có chuyện gì đó xảy ra thôi, kệ bọn họ đi” Cố Nhang đáp

Đám thiếu nữ đó chạy về phía bốn người họ rồi đáp

“Anh Cố Nhang ơi, anh cho bọn em xin chữ kí đi” Một ngời trong đám người đó nói

“Oa, không ngờ anh lại đến nơi này, anh cho bọn em xin chữ kí đi” Lại một người khác lên tiếng

“AAAA có nằm mơ cũng không dám mơ đến gặp được anh ở ngoài đời” , “Đẹp trai quá đi” ,…..

Trong lúc Cố Nhang,, Phùng Minh và Cố Nhung đang giải quyết thì đột nhiên hai tên rình rập ở bụi cây bên cạnh lao ra bắt cóc Tôn Như Ngọc. Hai tên này bàn bạc

“Đợt này giàu to rồi, tiểu thư nhà họ Tôn hahaha”

“Thế này thì không ổn rồi, Cố Nhang cậu giữ chân bọn họ đi. Tôi và Cố Nhung sẽ thu xếp đồ đạc” Phùng Minh nói với Cố Nhang và Cố Nhung.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi thì quay ra không thấy Tôn Như Ngọc đâu nữa. Chỉ nhìn thấy một mẩu giấy để lại.
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Phùng Minh hơi ngỡ ngàng với mảnh giấy lạ, liền cầm lên xem thử.

“Muốn cứu Tôn Như Ngọc, đến toà nhà bỏ hoang trên đường 14 ở ngoại ô. Chỉ một mình Cố Nhang tới, nếu không…”

Phùng Minh tay run run, làm rơi mảnh giấy xuống đất. Anh trấn tĩnh lại và nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa của em gái mình. Anh rút điện thoại ra và bấm số.

Tút… tút… tút…

Tút… tút… tút…

… Không một ai nghe máy. Điện thoại của Tôn Như Ngọc đã bị tắt nguồn. Phùng Minh ném mạnh điện thoại xuống đất, chửi thề.

“Chết tiệt!” Lúc này Cố Nhung và Cố Nhang sau khi kiểm tra quanh khu vực đó vẫn không thấy Tôn Như Ngọc đâu thì quay lại. Nhìn biểu cảm của Phùng Minh, Cố Nhang nhanh chóng nhìn thấy mẩu giấy trên mặt đất. Anh vội vàng đọc dòng chữ trên đó, rồi vo nát mẩu giấy.

Dám nhắm vào Tôn Như Ngọc sao?

Cố Nhung dù chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình nhưng cô vẫn cảm nhận được sát khí trên người anh trai mình.

Cố Nhang… anh ấy đang phẫn nộ.

Cố Nhang lập tức lấy áo khoác rồi chạy thẳng tới chỗ để xe, không quên để lại một câu.

“Hai người về trước đi, đừng đi theo tôi. Bọn chúng nhắm vào tôi.”

“Như vậy đâu có được!”

Phùng Minh nói lớn. Anh không thể để em gái mình gặp nguy hiểm được.

Bỏ ngoài tai lời nói của Phùng Minh, Cố Nhang nhanh chóng lái xe đi.

“Anh ấy… chưa bao giờ vội vàng như vậy…”

Cố Nhung thì thầm.

Cố Nhang đạp ga, xe chạy ngày càng nhanh. Lòng anh nóng như lửa đốt, trong đầu hiện lên vô số cái tên.

Từ trước đến nay, người ganh ghét anh nhiều vô kể, không có gì lạ khi có người nhắm vào anh. Nhưng, làm ơn, chỉ nhắm vào anh thôi được không, tại sao lại nhắm vào vợ sắp cưới của anh chứ?

Cố Nhang bây giờ mới nhận ra, Tôn Như Ngọc là một người rất quan trọng đối với anh.

Trong lòng dấy lên sự sợ hãi. Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì… nếu như có người động vào một sợi tóc của cô ấy, Cố Nhang anh sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, và cả bản thân mình!

Đường 14 ở ngoại ô…

Đó là nơi để lại một vết đen trong kí ức của anh, và anh biết rõ ai đang nhắm tới mình.

Hơn mười năm trước.

Lệ Phong là đàn anh khoá trên, cũng là một tên côn đồ nổi tiếng trong khu phố hắn sống. Hắn có một người cha bài bạc và nghiện rượu. Mẹ hắn mất khi hắn còn rất nhỏ.

Hàng ngày sống cùng với một người cha như thế, Lệ Phong ngày càng cảm thấy cực kì chán ghét. Hắn trở nên sa đoạ, giao du với bạn học xấu, sau đó còn dính đến xã hội đen. Hắn không tìm thấy một tia hy vọng nào trong cuộc sống của mình.

Cho đến một ngày, một người phụ nữ đã gõ cửa nhà hắn, dắt theo một cô gái.

Người đó là viện trưởng cô nhi viện, nói rằng đây chính là em gái hắn, Lệ Phương, đã được mẹ của hắn lén đưa đi trước khi mất vì bệnh. Vì bà ấy sợ người cha kia sẽ làm tổn thương con bé.

Hoá ra quãng thời gian mẹ hắn bỏ hắn lại với người cha kia chính là để đi dưỡng thai, lén sinh ra Lệ Phương và chết trong cô độc, sau khi kịp giao cô bé lại cho cô nhi viện.

Tại sao mẹ lại không đưa hắn đi cùng? Tại sao lại để hắn lại bên cạnh người cha tồi tệ đó?

Nhưng, ngay bây giờ, hắn đột nhiên có em gái.

Viện trưởng không thể nuôi dưỡng những người sắp trưởng thành, vì vậy trước khi cô bé đủ 18 tuổi, bà ấy đã ra quyết định trả cô bé về với gia đình, với mong muốn là người anh trai sẽ bảo vệ cô bé, và với suy nghĩ là người đàn ông tệ bạc kia có thể cải tà quy chính.

Cuộc sống vẫn trôi đi, chỉ có điều, Lệ Phong bây giờ có thêm một cái đuôi đằng sau.

Anh không trách Lệ Phương, vì cô bé cũng chẳng được sống cùng mẹ ngay từ khi còn bé. Anh chưa từng ở cô nhi viện, nhưng anh biết nỗi đau của những đứa trẻ bị bỏ lại trong cô nhi viện.

So với việc ở trong cô nhi viện không người thân thích, thì sống cùng với bố có vẻ vẫn là tốt hơn. Huống hồ, trong mắt anh Lệ Phương rất yếu đuối và nhạy cảm.

Nếu không có Lệ Phương trong suốt quá trình trưởng thành của mình, có lẽ Lệ Phong đã trở thành một con người sa ngã hoàn toàn.

“Anh, đừng đi giao du với bọn người xấu nữa, được không?”

Nhìn ánh mắt tròn xoe và biểu hiện như một con cún con của cô, Lệ Phong đang hung hổ chuẩn bị đi đánh nhau cũng chỉ biết bất lực cười lớn.

“Anh đi một chút rồi về, thật đấy, anh chỉ đứng ngoài xem thôi!”

Lệ Phong nói thế cho em gái yên tâm, nhưng trong đầu lại suy tính khác. Nếu không đánh nhau, chúng sẽ không biết được ai mới là người mạnh nhất ở cái khu này.

Vì vậy, sau khi chạy tới điểm hẹn, Lệ Phương vẫn rất lo lắng và đi theo.

Thật không may, trong khi hai bên đánh lộn, một tên côn đồ đã nhìn thấy cô bé thì cầm dao lao đến định đâm vào cô.

Lúc ấy Lệ Phong nhìn thấy, trong đầu chẳng kịp nghĩ gì mà lao đến đỡ cho Lệ Phương một mạng. Điều bất ngờ là trước khi con dao kịp hạ xuống, Lệ Phương đã xoay người lại đỡ cho anh trai mình một nhát dao.

Cảnh tượng ấy diễn ra ngay trước mắt Lệ Phong, tại thời điểm đó, mọi thứ như trôi chậm lại, hình ảnh cô em gái đỡ một nhát dao trên lưng, miệng vẫn cười và thì thào: “Không sao đâu, em sẽ bảo vệ anh…”

Lệ Phong chợt rơi nước mắt, nhận ra lỗi lầm nghiêm trọng của mình. Hoá ra, anh là một kẻ đáng trách như vậy, không thể bảo vệ em gái mình, thật là vô dụng.

Đàn em của Lệ Phong thấy tình cảnh như vậy, thấy đại ca của mình ôm em gái rồi khóc lóc thì quyết định lui về phòng thủ, bảo vệ hai người trong một vòng tròn lớn.

“Đại ca, mau đưa cô ấy đi bệnh viện, chỗ này bọn em lo được!”

Thời khắc đó, Lệ Phong phải đưa ra một lựa chọn cực kì khó khăn.

Cứu em gái, hay cứu huynh đệ?

Bỏ chạy, hay chiến đấu tiếp?

Nhưng đúng là ông trời có mắt, tên đại ca xã hội đen phe địch đã kịp tới, và giảng hoà hai bên. Hoá ra cả hai đều thuộc một phe, và Lệ Phương nhanh chóng được đưa đi cấp cứu. Vì chưa mất máu quá nhiều, cô bé may mắn sống sót.

Sau lần đó, Lệ Phong ít khi đi đánh nhau nữa, anh cũng dần cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.

Với anh, Lệ Phương là tất cả, dù phải làm gì đi nữa thì anh cũng sẽ bảo vệ em gái đến cùng.

Cho đến khi cái tin tức đó đến tai anh.

Lệ Phương có thai rồi, mà còn là có thai với Tô Nhược Chi.

Anh rất sốc. Cô em gái dễ thương ngày nào cũng nhắc đến Cố Nhang, rồi lại ủ rũ vì Cố Nhang không thích cô, bây giờ lại bị Tô Nhược Chi hớt tay trên.

Những ngày sau đó, Lệ Phong không thể an ủi được Lệ Phương. Ngày nào cô cũng ủ rũ, buồn bã không nói lên lời.

Phải, anh rất ghét Tô Nhược Chi, nhưng ít nhất hắn ta thương yêu Lệ Phương là thật lòng. Còn cái tên Cố Nhang đó, em gái anh đến bước này rồi mà vẫn không thèm ngó lấy một cái. Hắn, đáng hận.

Khi Lệ Phong nói ra ý định sẽ gặp mặt Cố Nhang và cho hắn ta một trận, Lệ Phương đã khóc lóc cầu xin anh rất nhiều.

“Cậu ấy không có lỗi, anh tha cho cậu ấy đi, làm ơn. Em là có thai với Tô Nhược Chi, không liên quan tới cậu ấy.”

Lệ Phong đau lòng nhìn em gái mình ướt đẫm lệ rồi hỏi.

“Nhưng người em yêu là Cố Nhang, đúng không?”

“Em… em…”

Đứng trước anh trai mình, Lệ Phương không thể thốt lên một lời nói dối nào.

Cô yêu Cố Nhang, cực kì sâu đậm.

Thế nhưng, cô không thể ích kỷ bỏ cái thai này chỉ để Cố Nhang để ý tới. Trong bụng cô đang là một sinh mạng bé bỏng.

“Em yêu cậu ấy, nhưng em sẽ không bỏ cái thai này. Cậu ấy không yêu em, và sẽ mãi mãi là như vậy.”

Lệ Phong bất lực, buông thõng tay xuống.

Không, là lỗi của anh. Là anh đã không bảo vệ tốt em gái mình.

“Anh chỉ đi gặp cậu ấy nói chút chuyện thôi.”

Lệ Phong bình tĩnh an ủi em gái mình, rồi dứt khoát đi thẳng.

Lệ Phương biết không ngăn cản được anh trai, bèn vội vàng tìm điện thoại rồi gọi cho Tô Nhược Chi.

“Cậu… cậu có thể đến đây ngay không? Cố Nhang sắp xảy ra chuyện rồi.”

Tô Nhược Chi vẫn đang dày vò mình trong hũ rượu trắng, khi nhìn thấy cái tên Lệ Phương nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cậu đã do dự. Áp điện thoại vào tai, nghe thấy hai từ Cố Nhang, cậu im lặng suy nghĩ, mắt rũ xuống.

“Được.”

Tại một toà nhà đã bỏ hoang trên đường 14 ở ngoại ô, Cố Nhang đã tới điểm hẹn.

Lệ Phong tức giận, sai người trói cậu lại, rồi bắt đầu giáo huấn.

“Mày có biết là vì mày, em gái tao đã đau khổ như thế nào không?”

Cố Nhang im lặng.

Cậu biết rõ tất cả tình cảm mà Lệ Phương dành cho mình, chỉ có điều, cậu không thích cô ấy.

“Mày biết con bé đã có thai với Tô Nhược Chi?”

Vẫn là sự im lặng. Cậu cảm thấy áy náy. Cái cảm giác không thể đáp lại tình cảm của người mình không thích, nó tội lỗi lắm.

Bốp.

Cố Nhang lãnh trọn một cú đấm từ Lệ Phong.

“Nhưng tôi không thích cậu ấy.”

Mặc kệ nỗi đau từ cú đấm vừa rồi, Cố Nhang vẫn cắn răng không rên rỉ, bình tĩnh nói.

Bốp.

Lại một cú đấm nữa vào má còn lại. Cố Nhang không đánh trả, vì cậu muốn hoàn toàn trả lại cái cảm giác tội lỗi trong bản thân mình. Vì cậu, Lệ Phương và Tô Nhược Chi đã trải qua nhiều đau khổ, tình bạn cũng đã rạn vỡ, vì cậu.

Cố Nhang cậu chính là nguyên nhân chính trong tất cả mọi chuyện, mặc dù cậu không thích Lệ Phương.

“Dừng lại đi, anh trai.”

Lệ Phương chạy tới, hét lớn, nước mắt đầm đìa.

Tô Nhược Chi cũng cùng chạy tới, đôi mắt thâm trầm nhìn Cố Nhang bị đánh gục trên mặt đất. Chính Tô Nhược Chi cậu mới là người gây ra tất cả chuyện này.

“Đánh tôi này, đừng đánh Cố Nhang. Tôi mới là người khiến Lệ Phương có thai.”

“Không, dừng lại đi, đủ rồi!”

Lệ Phương lấy hết sức bình sinh hét lớn.

“Anh trai, nếu như anh đánh bất kì ai trong hai người Cố Nhang hay Tô Nhược Chi, em sẽ không bao giờ nhận anh là anh trai nữa.”

Lệ Phong như một con thú bị thương, chân lùi lại mấy bước. Anh đã làm sai ư? Anh chỉ đang cố bảo vệ em gái mình. Tại sao Lệ Phương lại trở nên thù ghét với anh?

“Lệ Phương, anh…”

“Được rồi, đừng nói nữa. Em biết anh chỉ muốn tốt cho em, nhưng đừng lôi ai ra làm tấm bia cho anh trút giận nữa. Em không sao hết, em rất ổn. Thậm chí…”

Lệ Phương nhìn vào bụng mình rồi xoa xoa, sau đó mỉm cười.

“Em… thực sự mong chờ cái thai này…”

Đôi mắt đẫm nước cùng với đôi môi mỉm cười, hình ảnh nhỏ bé của Lệ Phương in hằn trong tâm trí Lệ Phong.

Trở về hiện tại, ở cái nơi mà hơn mười năm trước đã từng xảy ra chuyện đó.

“Ưm… ưm…”

Tôn Như Ngọc cố gắng động đậy tay chân nhưng không thành công, miệng bị một miếng vải buộc chặt.
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Tôn Như Ngọc nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt nhưng quay lưng lại phía cô. Tôn như Ngọc không thể nhìn rõ mặt của anh ta.

“Ưm… ưm…”

Cô không thể nói được gì. Thực ra, khi đứng trên đỉnh cao với cái danh “nghệ sĩ đàn dương cầm số một”, cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm luôn rình rập cô từng ngày.

Bình thường cô luôn có người giám sát khi đi cùng, nhưng họ sẽ không lộ diện.

Hôm đi chơi với Cố Nhang cũng thế, nhờ có những vệ sĩ ngầm ấy bảo vệ mà cô có thể vô tư chơi đùa. Thế nhưng, lần này đi cắm trại cô đã chủ quan, yêu cầu họ không được đi theo để cô có một khoảng thời gian và không gian thoải mái thực sự. Thật không ngờ, lỗi lầm đó đã khiến cô rơi vào hoàn cảnh này.

Tôn Như Ngọc thầm suy tính. Nếu như người đàn ông này bắt cóc cô vì tiền, điều đó sẽ dễ dàng thôi, nhưng nếu là vì ganh ghét hận thù… Tôn như Ngọc hơi sợ hãi. Từ trước tới giờ, cô chưa từng lên mặt, tỏ vẻ kiêu ngạo hay gây thù hằn với ai. Nhưng chắc chắn vẫn có người ghét cô.

Trong đầu Tôn Như Ngọc hiện lên 7749 thế võ tự vệ trong một khoá học võ tự vệ năm ngoái. Nhưng dù là võ gì, nhìn người đàn ông có vẻ cao lớn trước mắt này vẫn khiến cô lo lắng. Quan trọng là phải cởi bỏ được đám dây thừng bị buộc ở tay chân đã.

Trong khi đang loay hoay tìm thứ có thể cắt được dây thừng, người đàn ông bất ngờ lên tiếng.

“Cô chính là Tôn Như Ngọc, vợ sắp cưới của Cố Nhang, đúng chứ?”

Tôn Như Ngọc giật bắn mình, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô vừa tìm được một mảnh thuỷ tinh vỡ gần đó và đang lén cưa dây thừng.

“À… quên mất, cô làm sao nói được chứ? Người đâu, cởi trói cho cô ấy đi.”

Tôn Như Ngọc trợn tròn mắt nhìn người đàn ông, tay chưa kịp cưa xong dây trói thì chân tay và miệng đã được tự do. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Tôn Như Ngọc nhân lúc mấy người đàn ông lơ là, chạy một mạch về phía cửa. Thế nhưng, sức lực của một cô gái làm sao địch nổi mấy người đàn ông? Cô nhanh chóng bị bắt về.

“Anh… anh là ai? Tại sao lại bắt tôi chứ?”

Cố chống cứ, Tôn Như Ngọc nói lớn. Người đàn ông dần quay người lại, lộ ra một gương mặt thanh tú với đôi mắt thâm sâu không thấy đáy.

“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô là vợ sắp cưới của Cố Nhang, Tôn Như Ngọc đúng không?”

“Đúng, vậy thì sao? Anh muốn gì? Tiền nhà tôi không thiếu, anh muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần thả tôi ra!”

Người đàn ông nghe xong thì cười lớn.

“Tôi, cần tiền của cô ư?”

“Vậy chứ anh muốn gì?”

Tôn Như Ngọc quắc mắt nhìn người đàn ông, cô có dự cảm chẳng lành.

Người đàn ông đứng lên, sau đó tiến về phía cô.

“Tôi, muốn thân thể của cô.”

Người đàn ông tràn đầy sát khí, dần tiến tới chỗ Tôn Như Ngọc như mèo vờn chuột. Cô giãy giụa hết sức.

“Tại sao, tha cho tôi đi, tôi sẽ đưa anh thật nhiều tiền, chúng ta không thù không oán…”

“Không thù không oán?”

Người đàn ông đứng khựng lại, cười lớn.

Đây là câu nói buồn cười nhất mà hôm nay hắn nghe được.

Hắn đưa tay lên áo sơ mi của Tôn Như Ngọc, mở cái cúc đầu tiên. Một vùng da trắng nõn nà hiện lên trước mắt hắn.

“Thật đẹp.”

“Đồ… đồ biến thái, thả tôi ra…”

Tôn như Ngọc sợ đến phát khóc rồi, nước mắt nước mũi tèm lem. Cô rất sợ, rất sợ đó!

Người đàn ông nhìn biểu cảm của cô, tay khựng lại, rồi hắn ta rút tay về.

“Đùa chút thôi mà.”

Hắn ta mỉm cười.

“Hắn đến rồi.”

Tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó, một tiếng hét vang vọng lên.

“Lệ Phong, mày không được làm gì Tôn Như Ngọc!”

Đó là giọng của Cố Nhang.

Tôn Như Ngọc sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn, bật khóc tu tu như con nít.

Cố Nhang liếc mắt nhìn thấy một chiếc cúc áo của Tôn như Ngọc đã bị mở, máu nóng dồn lên não.

“Mày… mày dám!”

Lệ Phong bỡn cợt giơ tay lên tháo một chiếc cúc nữa, giễu cợt nói.

“Đùa chút thôi mà, anh Cố đây làm gì căng thẳng thế!”

Cố Nhang sát khí đằng đằng, định chạy tới thì Lệ Phong nghiêm túc nói.

“Nếu mày bước tới đây, tao sẽ biến người phụ nữ của mày thành của tao đó.”

“Ân oán năm xưa đều là của tao và mày, không liên quan gì đến cô ấy.”

Cố Nhang hạ giọng. Mặc dù trong lòng đang nóng như lửa đốt, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh nhất có thể.

Lệ Phong nghe xong thì nổi điên.

“Không liên quan? Vì mày mà em tao không hạnh phúc, vì mày mà em tao biệt vô âm tính! Vậy mà mày vẫn hạnh phúc sao, lại còn yêu đứa con gái khác!”

“Tao đã nói, tao chưa từng thích Lệ Phương, và tao không có trách nhiệm phải làm cô ấy hạnh phúc.”

Nói ra những điều này, Cố Nhang như đang thuật lại với chính mình. Cái nỗi niềm này, suốt bao nhiêu năm qua, ai hiểu, ai cảm thông cho anh? Bản thân là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cuộc sống không hạnh phúc của Lệ Phương và Tô Nhược Chi, anh dày vò lắm. Nhưng, tất cả những chuyện này đầu liên quan đến Tôn Như Ngọc? Cô ấy chẳng có lỗi trong chuyện này, nên cô ấy không thể có chuyện gì được. Nếu không… anh sẽ hận mình suốt cả đời.

Lệ Phong nhìn Cố Nhang, cười lớn.

“Đúng… cô Tôn đây chẳng làm gì sai cả, nhưng cô ta… là vợ sắp cưới của mày!”

Tại sao trong khi em gái hắn không hạnh phúc, thậm chí còn đang biệt vô âm tính, thì Cố Nhang lại được hạnh phúc? Hắn không xứng đáng có được hạnh phúc.

Lệ Phong nhìn Cố Nhang căm hận. Hắn là người đàn ông mà em gái anh đã từng yêu nhất.

“Vậy tôi phải làm gì anh mới chịu tha cho cô ấy?”

Cố Nhang hạ giọng. Trong tình cảnh này, anh biết mình phải nhân nhượng, nếu không…

Lệ Phong bỡn cợt.

“Chẳng cần làm gì cả. Mày chỉ cần đứng đó, và nhìn người phụ nữ của mày rơi vào tay tao thôi.”

Câu nói này đã chạm tới đỉnh điểm của giới hạn chịu đựng, Cố Nhang lao nhanh vào trong, tay cầm sẵn một khúc gỗ dài mà anh đã tiện tay cầm trước đó. Dù hôm nay phải liều cái mạng này, anh cũng phải bảo vệ Tôn Như Ngọc.

Vì sao à?

Vì… anh đã yêu Tôn Như Ngọc rồi, cô gái đáng yêu đó…

“Hay lắm. xông lên!”

Lệ Phong cười cười nhìn Cố Nhang đang lao tới, rồi hét lớn. Đúng rồi, hắn chờ ngày này lâu lắm rồi. Hắn muốn đánh Cố Nhang nhừ tử luôn, cái tên nhóc láo toét đó…

Tôn Như Ngọc sợ hãi trốn trong một góc tường, mắt đẫm lệ nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Cố Nhang…”

Không ngờ anh ta đến đón mình, trong khoảnh khắc đó, cô có chút rung động.

Cố Nhang rất khoẻ, nhưng một không thể địch lại mười. Anh nhanh chóng bị chế ngự. Lệ Phong tiến tới, rồi nhìn Cố Nhang đắc ý.

“Cuối cùng, mày vẫn thua trong tay tao.”

Lệ Phong rút một con dao ra.

“Tao hận mày!”

Hắn hướng con dao nhắm thẳng tới ngực của Cố Nhang đang bị chế ngự, Tôn Như Ngọc thấy thế vội lao ra.

“Cẩn thận, Cố Nhang, nguy hiểm!”

Trước khi con dao đâm vào người Cố Nhang, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tôn Như Ngọc đã lấy thân mình che chở cho Cố Nhang.

Trước khi dần mất đi ý thức, cô thì thào.

“Cố Nhang, lần này anh nợ tôi một mạng đó…”

Thật không thể tin được, một đứa con gái mới nãy còn sợ hãi khóc tu tu như một đứa trẻ con thì giờ lại liều mạng lao ra đỡ một nhát dao hộ Cố Nhang…

Cô… cảm xúc của cô đối với anh là gì…

Hình ảnh trước mắt như tái hiện lại một đoạn hình ảnh trong quá khứ. Lệ Phong sau khi bình tĩnh lại và nhìn thấy con dao trên tay, anh sợ hãi làm rơi con dao xuống đất. Nó kêu “keeng” một tiếng. Hình ảnh Lệ Phương đỡ một dao cho anh đang được tái hiện ngay trước mắt.

Anh, Lệ Phong, đang làm cái gì thế này…

Vài ngày trước, sau khi nghe tin tức từ thuộc hạ rằng có manh mối về Lệ Phương, cô em gái mất tích đã lâu, anh như tìm lại được ánh sáng. Lệ Phong chỉ nghĩ tái hiện lại cảnh hơn mười năm trước, dụ Cố Nhang tới đây, thì có khi nào Lệ Phương cũng xuất hiện hay không…

“Tôn… Tôn Như Ngọc… TÔN NHƯ NGỌC!!!”

Cố Nhang gào thét như con thú bị đâm một nhát, nước mắt chảy dài. Anh gào lên cái tên của người con gái mà mình yêu, nhưng người đó không đáp lại.

“Thả tao ra!”

Cố Nhang cố vùng vẫy. Lệ Phong nghe thấy tiếng thét đó thì giật mình tỉnh lại từ mớ suy nghĩ hỗn độn.

Anh đang làm cái gì thế này?

“Cầ… cầm máu cho cô ta… nhanh lên…”

Anh thều thào. Giết người không phải là chủ đích của anh. Chỉ là trong cơn nóng giận, anh đã không kìm nén được cơn tức giận mà đã vô thức rút dao ra…

Đột nhiên, giọng nói run rẩy từ cửa phòng phát ra, khiến Lệ Phong đơ người.

“Anh… anh đang làm cái gì vậy?”

Bóng dáng cô gái quen thuộc đó… chính là Lệ Phương.

Cô ấy đã thực sự quay trở về.

“Em… em gái…”

Lệ Phong nhìn thấy em gái thì không nhịn được, bước tới chỗ em gái mình. Lệ Phương cũng tiến tới, nhưng không hề vui vẻ một chút nào.

Bốp.

Cô tát anh trai mình một cái thật kêu.

“Anh đang giết người đấy ư?”

Giọng nói vừa run rẩy vừa lạnh lẽo của Lệ Phương vang lên, khiến Lệ Phong bừng tỉnh.

“Mau… mau đưa Tôn Như Ngọc đi cấp cứu…”

“Đại ca… vậy còn tên này…”

“Hắn không còn giá trị nữa, em gái tao về rồi. Thả đi.”

Lệ Phong trong mắt chỉ còn hình bóng của em gái đứng trước mặt. Cố Nhang nhanh chóng tới chỗ Tôn Như Ngọc, mắt rơi lệ.

Cấp cứu, phải đưa cô ấy đi cấp cứu!

Trong bệnh viện, Phùng Minh và Cố Nhung cũng nhanh chóng đuổi tới. Họ ở nhà cực kì sốt ruột, nên đã phái đám người vệ sĩ đi tìm nơi mà Cố Nhang sẽ đến. Thật không ngờ, nhanh như vậy, Tôn Như Ngọc đã xảy ra chuyển rồi.

“Tôn Như Ngọc… em ấy sao rồi?”

Phùng Minh đôi mắt giận dữ nhìn Cố Nhang, tay bóp mạnh vào vai anh.

Nếu Tôn Như Ngọc có chuyện gì…

Cố Nhung cũng sốt ruột không kém, liều mạng đẩy Phùng Minh ra.

“Anh không thấy người Cố Nhang đang đầy vết thương à? Cố Nhang, để em chữa trị những vết thương này cho…”

Cô Nhang xua tay, tóc rũ xuống mắt.

“Không, anh muốn ở đây với Tôn Như Ngọc.”

Lúc này, hai người mới phát hiện ra sự hiện diện của hai gương mặt nữa.

“Lệ… Lệ Phương? Còn có cả Lệ Phong…”

Lệ Phương nhìn một lượt những gương mặt thân quen này, rồi bình tĩnh nói.

“Đi, tất cả mọi người đi theo tôi ra chỗ khác.”

Ánh mắt dừng lại trên người Cố Nhang.

Lần đầu tiên, cậu ấy có một biểu cảm như vậy với một người con gái.

“Không, tôi sẽ ở lại cùng em gái.”

Phùng Minh ánh mắt kiên quyết, nhìn vào trong phòng cấp cứu.

“Đi thôi.”

Cố Nhung một mực kéo tay anh đi. Ai cũng lo lắng hết, nhưng người lo lắng nhất lúc này chính là Cố Nhang, có chờ ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi tất cả đều lưỡng lự rời đi, chỉ để lại Cố Nhang ngồi thẫn thờ trước phòng bệnh. Anh rơi nước mắt.

Lại một lần nữa, người anh thương sắp rời xa anh.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Trong phòng cấp cứu, các y bác sĩ đều sốt sắng, liên tục níu kéo sự sống của Tôn Như Ngọc. Tiếng bíp bíp phát ra từ máy đo nhịp tim cứ kêu, lúc nhanh lúc chậm…

Tôn Như Ngọc lúc này thấy mình đang ở trong một khu vườn ngập tràn sắc màu.

Cô không biết mình đang ở đâu, cũng không nhớ tại sao mình lại ở đây.

Ở đây, loại cây hoa gì cũng có. Đột nhiên có một con thỏ màu đen xuất hiện trước mắt cô. Nó nhìn cô rồi chạy về một hướng. Cứ chạy được một lúc, nó lại quay đầu lại nhìn cô, giống như ý muốn nói hãy đi theo nó.

Ở nơi này, ngoài con thỏ đó, cô không thấy một sinh vật sống nào khác. Tôn Như Ngọc quyết định đi theo con thỏ đó. Cô đến một khu vườn khác, chỉ có điều khu vườn này mọi loại hoa cỏ đều héo khô, chỉ toàn một màu nâu và xám. Bầu trời cũng đột nhiên trở nên âm u, dường như sắp có mưa.

Tôn Như Ngọc vội vã chạy theo hướng con thỏ đen vẫn chờ. Một cánh cửa hiện lên trước mắt. Cô lấy hết can đảm, bước tới và mở cửa ra.

Phía sau cánh cửa ấy, cô bị sốc vì những gì diễn ra trước mắt.

Một khung cảnh hoang tàn. Người chất đống người, máu me khắp nơi. Đây hình như là một cuộc chiến tranh. Nhiều người đã đổ xuống, và cuộc chiến có vẻ như đã kết thúc.

“Tướng quân!”

Một người lính đang ôm người đàn ông có vẻ là tướng quân của anh ta. Họ còn sống. Cô tò mò tới xem có chuyện gì.

Nhìn người đàn ông này có vẻ quen lắm.

Người đó… Cố Nhang? Không, phong thái của anh ta khác hoàn toàn Cố Nhang, nhất là đôi mắt.

“Nếu như ta chết, ngươi sẽ thay ta lên làm chỉ huy…”

Người lính kia nước mắt giàn giụa, lắc đầu nguầy nguậy.

“Ngài nhất định sẽ sống mà.”

Một đám người từ đâu chạy tới, sau khi xác định không còn tên giặc nào sống sót, họ nhanh chóng di chuyển người chỉ huy đó đi, chỉ hy vọng anh ta còn cơ may sống sót.

Tôn Như Ngọc tò mò đi theo. Tại sao cô lại tới nơi này, và tại sao người đàn ông đó giống Cố Nhang đến như vậy?

Người đó được cấp cứu, sau nhiều ngày tháng, nhiều người luôn túc trực bên cạnh, cuối cùng anh ta cũng giữu được mạng sống của mình. Có người đưa tin từ triều đình tới, là thánh chỉ của hoàng thượng.

Vì anh ta đã lập công lớn cho nước nhà, nên được thăng chức làm quan tại quê nhà.

Và Tôn Như Ngọc nghe được cái tên của anh ta từ miệng của những người khác. Anh ta tên là Hạ Minh.

Vì thương tật, Hạ Minh chưa thể vượt mấy vạn dặm để trở về quê nhà. Một bên chân trái của anh ta cũng bị thương tật, có khả năng sẽ bị phế suốt đời.

Những ngày tịnh dưỡng ở đây, khi rảnh, Hạ Minh sẽ nhìn ngắm bầu trời, hoặc là vẽ tranh. Hạ Minh luôn tỉ mỉ trong từng đường nét của mình. Có vẻ như, anh ta là một con người trầm tĩnh và ít nói.

Khi ngủ, anh ta luôn nhắc đến tên một người phụ nữ. Cô đoán có lễ đó là người thương hoặc nương tử của anh ta. Hạ Minh luôn gọi: “Linh Linh”.

Tôn Như Ngọc cũng rất buồn chán khi ở đây, nhưng không biết cách để thoát khỏi nơi đây, đành ngày nào cũng ở bên anh ta. Thi thoảng, cô thử đi dạo xung quanh xem có gì vui không, thì cô không đi được xa. Hết khu chợ nhỏ bên cạnh là một vùng trời đất hoang tàn tối tăm, như một hoang mạc rộng lớn mà cô không thể vượt qua. Nơi đó luôn có sấm sét trên trời nữa. Vì vậy, ngoài việc ở cạnh Hạ Minh, cô không còn lựa chọn nào khác.

Trước khi quay trở về được thế giới của cô, cái mạng nhỏ này không thể bị mất. Hạ Minh ngày qua ngày cũng dần hoàn thành bản vẽ. Đó thực sự là một bức chân dung rất đẹp. Cuối bức tranh còn có hai chữ Nôm, cô đoán đó là chữ “Linh Linh”.

Một hôm, có khách tới thăm Hạ Minh. Đó là người phụ nữ mà Tôn Như Ngọc đã từng gặp qua ở cô nhi viện. Bằng cảm nhận đầu tiên của cô, người phụ nữ này có vẻ sắc sảo, và quyến rũ. Cô ấy là Linh Linh chăng?

“Hạ Minh.”

Cô ấy gọi người đàn ông kia với cái tên thân mật như vậy, nhưng anh chàng chẳng có vẻ gì là để ý đến cô ấy cả.

Sau khi nhìn thấy bức tranh trên bàn, cô ấy kích động gần như là muốn vồ lấy bức tranh cắn xé.

“Tại sao chứ? Tại sao không phải là muội? Tiểu Linh có gì tốt, tại sao huynh không thích muội?”

“Lệ Lệ, hình như muội hiểu lầm rồi. Ngay từ đầu ta chưa từng nói thích muội.”

“Tại sao chứ?”

Lệ Lệ nước mắt đầm đìa.

“Ta làm tất cả mọi chuyện đều là vì huynh, ta chỉ muốn huynh thích ta!”

Vẻ mặt phẫn nộ của Lệ Lệ làm Tôn Như Ngọc cũng cảm thấy có chút đáng thương. Cô như nhìn lại hình ảnh của mình những ngày theo đuổi Tô Nhược Chi. Cái cảm giác ấy…

Lệ Lệ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói.

“Thực ra, vu oan cho nhà Tiểu Linh là muội làm, hại chết cha Tiểu Linh cũng là muội làm, tất cả chỉ muốn huynh đừng để tâm tới cô ta nữa! Thế nhưng! Huynh, người ta yêu, lại cưới cô ta, cưu mang cô ta! Tại sao chứ? Tại sao huynh lại đối xử với ta như vậy???”

“Cái gì?”

Hạ Minh như bị sốc nặng trước những lời nói của Lệ Lệ, trừng mắt nhìn cô nàng, tay nắm chặt.

Từ trước đến nay, anh luôn cảm thấy có lỗi với nhà Tiểu Linh, vì vậy lạnh nhạt với cô ấy. Cái danh đào hoa cũng là do anh tạo ra, vì không muốn Tiểu Linh yêu một người như mình. Hạ Minh anh, không xứng đáng có được tình yêu của người con gái đó.

“Hạ Minh, huynh… huynh đừng giận muội được không… tất cả chỉ là vì muội quá yêu huynh…”

Lệ Lệ tay níu kéo Hạ Minh, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

“Ta… không có đủ tư cách để muội yêu ta. Ta không xứng đáng với tình yêu của muội… và của Linh Linh… À…”

Hạ Minh cười cay đắng.

“Chắc nàng ấy không yêu ta đâu.”

Lệ Lệ nhìn thấy nụ cười đó đau lòng đó, không chịu được liền chạy đi. Tại sao sau tất cả những gì nàng làm, Hạ Minh vẫn từ chối tình cảm của nàng?

Tôn Như Ngọc không biết nên nói gì với hoàn cảnh trước mắt nữa. Hạ Minh đó là yêu nương tử của mình, nhưng không dám đối diện với nương tử ư? Anh ta sợ Linh Linh yêu mình, nên tạo ra cái vỏ bọc đào hoa đáng ghét ư? Anh ta tự ti vì cảm thấy bản thân không đáng có được tình yêu đến từ nương tử của mình ư? Đúng là trong tình yêu, suy nghĩ của con người thật khó hiểu.

Hạ Minh khóc. Trước đó, anh chỉ biết là người vu oanh cho nhà Tiểu Linh là một người làm rất thân thiết trong nhà mình, nên anh cảm thấy vô cùng áy náy. Hiện tại, sau khi biết được người đứng phía sau của tất cả, anh trở nên tuyệt vọng. Lệ Lệ không có lỗi. Tất cả mọi lỗi lầm đều là từ anh, bởi vì Lệ Lệ yêu anh, nhưng anh không thể đáp trả tình cảm đó cho nàng ấy. Anh không còn mặt mũi nào nhìn Tiểu Linh nữa.

Tôn Như Ngọc cũng cảm thấy buồn thay cho Hạ Minh.

Trong tình yêu, chẳng ai đúng ai sai, chỉ có ích kỷ hay tự ti, tự trách mình mà thôi.

Những ngày sau đó, Hạ Minh cứ ngồi đờ đẫn một chỗ, ánh mắt vô hồn nhìn vào không trung.

Anh, có lỗi với nương tử.

Nhìn cảnh này, Tôn Như Ngọc thật sự rất tức giận. Tại sao anh ta lại có thể ngồi ỉu xìu ở đó và tự trách bản thân mà không đi hoà giải với nương tử, cố gắng bù đắp cho cô ấy chứ?

Thật là một tên đàn ông hèn nhát.

Mặc dù, nếu thực sự Hạ Minh trở về quê nhà với nương tử của anh ta, thì Tôn như Ngọc cô sẽ không biết phải đi đâu tiếp theo trong cái thế giới kì lạ này.

Trở về hiện tại, các y bác sĩ sốt ruột.

“Chúng ta đã làm việc mấy tiếng rồi?”

“Tám tiếng rồi, thưa trưởng khoa.”

Trường hợp này thật đặc biệt. Nhịp tim của bênh nhân vẫn cứ lên xuống thất thường như vậy, không ổn định lại, cũng không ngừng đập.

“Thật kì lạ, trái tim của một người bình thường không thể nào kiên cường quá lâu như thế. Chúng ta tiếp tục.”

“Thưa… thưa bác sĩ… cô ấy…”

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, các y bác sĩ như thấy điều chẳng lành, cố gắng hết sức để níu kéo sự sống của Tôn Như Ngọc.

Tút tút tút… tút… tút… túttttttttt…

Tiếng tim ngừng đập rơi vào không trung, mọi người lặng ngắt.

Họ, thất bại rồi.

Cố Nhang ngồi chờ bên ngoài, tóc tai ủ rũ, ngay cả những vết thương trên người còn chưa kịp chữa trị.

Thấy bác sĩ ra, anh vội lao tới, run run.

“Cô ấy… sao rồi… bác sĩ?”

Nhận được cái lắc đầu của bác sĩ, anh như suy sụp hoàn toàn.

Ở nơi Tôn Như Ngọc đang đứng, bỗng nhiên, trời đất nổi cơn giông lớn, cuốn phăng mọi thứ đi. Tôn Như Ngọc thấy không ổn, muốn gọi Hạ Minh chạy đi nhưng anh ta chẳng nghe thấy gì cả. Lúc ấy, con thỏ đen lại xuất hiện. Tôn Như Ngọc không còn cách nào khác bèn đuổi theo con thỏ đen, bỏ lại Hạ Minh vẫn ngồi đờ dẫn ngắm nhìn bức tranh của cô gái tuyệt mĩ.

Rồi dần dần, hình ảnh đó mờ dần đi, thay thế cho nó là một cơn lốc thực sự đáng sợ. Tôn Như Ngọc bị vấp ngã mấy lần, nhưng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo phía sau lưng. Sự lạnh lẽo đó như đến từ tu la địa ngục đuổi theo cô vậy. Con thỏ đen vẫn chạy phía trước dẫn đường, dẫn cô tới cánh cửa quen thuộc. Tôn Như Ngọc dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh về hướng đó, trước khi cơn lốc và sự lạnh lẽo kia kịp lan đến cánh cửa thì cô đã kịp thời mở được cánh cửa đó ra.

“Bác… bác sĩ… cô ấy sống lại rồi… Cô ấy sống lại rồi!!!”

Y tá bên trong hét lớn, làm cho Cố Nhang như nghe thấy một tia hy vọng sống. Anh vội vàng lao vào, nhưng bị chặn ngoài cửa.

Quả thực, nhịp tim của Tôn Như Ngọc đã đập lại bình thường. Cô cảm nhận được ý thức đang dần quay lại, đôi mắt mở dần.

“Thuốc mê hết tác dụng rồi, tiêm cho cô ấy một mũi nữa, tiếp tục tiến hành phẫu thuật!”

Giọng nói loáng thoáng của bác sĩ bên tai, Tôn Như Ngọc nhẹ cười.

À… hoá ra là cô còn sống… Thật may quá…
 
Top