[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2
- Tham gia
- 13/4/19
- Bài viết
- 1,715
- Điểm cảm xúc
- 1,417
- Điểm
- 113
Lượn lờ một hồi, cuối cùng Tôn Như Ngọc và Cố Nhang đã đến với trò chơi chính của ngày hôm nay.
Tôn Như Ngọc quay sang nhìn Cố Nhang, tỏ vẻ vô tội: “Ôi! Xin lỗi anh! Lâu lắm rồi tôi mới đi công viên giải trí để chơi những trò cảm giác mạnh. Không ngờ anh Cố lại không thể chơi được. Tôi thấy rất có lỗi.” Cô cắn môi ngập ngừng: “Cố Nhang này, anh... Có vào nhà ma được không đấy?”, rồi lại vỗ vỗ đầu: “Hay là anh ở ngoài đi, mặt anh trắng bệch thế kia..”
Này thì hình tượng lạnh lùng cấm dục!
Hóa ra cũng chỉ là tên yếu ớt! Rốt cuộc cũng thua trên tay cô thôi.
Phập!
Lòng tự tôn đàn ông của Cố Nhang như bị chọc thủng. Làm sao anh không hiểu cô đang ngụ ý điều gì? Cuộc đời anh chưa bao giờ mất mặt như thế này! Đều tại Tôn Như Ngọc! Cô gái chết tiệt! Cố Nhang trừng mắt nhìn cô gái giả ngây giả ngô kia, lòng bùng lên lửa giận.
Mấy thứ ma quỷ kia có gì đáng sợ chứ! Cố Nhang này chưa bao giờ tin vào mấy thứ tâm linh, huống chi là ma quỷ nhân tạo này.
Cố Nhang cười khẩy: “Dù sao đây cũng là buổi hẹn hò của chúng ta mà. Làm sao tôi nỡ để cô Tôn đi một mình? Phụng bồi đến cùng!” Anh nhấn mạnh bốn chữ cuối.
“Được!” Tôn Như Ngọc vỗ tay một cái: “Vậy đi thôi nào anh Cố.” Tôn Như Ngọc kéo giọng ở hai chữ “anh Cố” khiến Cố Nhang ớn lạnh.
Thôi thì... Cứ vào đi.
Hai người nối tiếp nhau đi vào nhà ma.
Từ nhỏ đến lớn, Tôn Như Ngọc đã đến nhà ma ở công viên giải trí rất nhiều lần, bởi vậy, cô gần như miễn nhiễm với mấy thứ này. Không giống như các cô gái khác, dù miễn nhiễm, Tôn Như Ngọc vẫn đến vì ham vui.
Hôm nay đến đây, cô phải công nhận rằng, các nhân viên ở đây khá thành công trong việc dựng cảnh và tạo bầu không khí. U ám ghê.
Trong lối đi nhỏ hẹp, chập chờn ánh sáng đỏ, bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta dựng tóc gáy. Những con ma-nơ-canh mặc váy trắng được bố trí ở những góc khuất, những bộ xương, những hình nhân... Đi được một đoạn, ở đâu đó vọng đến tiếng khóc than đầy oan uất.
Càng đi vào sâu, xung quanh càng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng khóc ấy, và thấp thoáng đâu đó những tiếng “cộc cộc”.
Đột nhiên, Tôn Như Ngọc dừng bước khiến Cố Nhang đi bên cạnh khẽ giật mình. Cô nghiêng đầu, cất giọng hỏi: “Anh Cố có thấy sợ không?”
"Ai... Ai sợ chứ!” Cố Nhang mạnh miệng.
Không sợ mới lạ! Sao có người lại nghĩ ra trò quỷ này nhỉ? Anh âm thầm oán hận.
Tôn Như Ngọc bật cười: “Thế tại sao anh Cố đây lại ôm chặt cánh tay tôi vậy?”
Cố Nhang nhìn xuống. Một tình huống đáng xấu hổ. Đáng lẽ ra, phụ nữ nên là người sợ, nhưng đây, ảnh đế Cố thân yêu của chúng ta, một người đàn ông mặt lạnh lại ôm chặt cánh tay của một cô gái thấp bé hơn mình. Mà cô gái ấy đang cười đầy khiêu khích!
Cố Nhang bẽ mặt, lập tức buông tay ra.
Tôn Như Ngọc tủm tỉm cười nhìn anh một cái rồi bước tiếp.
Cố Nhang đi sau ngó nghiêng xung quanh rồi vội vã theo sát cô.
Chỉ là nhân tạo thôi, chỉ là nhân tạo thôi. Tên mặt lạnh tự an ủi bản thân.
Phụt!
Ấy vậy mà, trời phụ lòng người, mới đi qua khúc rẽ, ánh đèn mập mờ như có như không lại phụt tắt, cả không gian chìm trong đêm tối, tiếng khóc theo đó cũng biến mất.
Một bàn tay vươn ra nắm lấy tay Cố Nhang. Anh cũng sợ nhưng thấy người kia lại nắm lấy tay mình thì cười thầm. Nhưng... Anh bỗng nhận ra, cảm giác ướt át lạnh lẽo này... Không phải là...
Cố Nhang run rẩy: “Tôn Như Ngọc, cô đang nắm tay tôi phải không?”
Tôn Như Ngọc ngạc nhiên, tiến lại: “Đâu có.”
Cảm nhận thấy bước chân của cô đang tiến lại, anh càng thêm run rẩy. Vậy... Vậy...
“Chạy!” Cố Nhang hét toáng lên, không quan tâm gì hết, nhắm tịt mắt lại, tông thẳng phía trước mà chạy.
“Này, này!”
...
Ôi! Tôn Như Ngọc cười chết mất thôi. Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo nhìn người đang ngồi ở ghế lái. Mặt Cố Nhang hằm hằm, tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi gân. Nhìn thấy nó, Tôn Như Ngọc càng cười lớn, cười chảy cả nước mắt.
Trước khi vào nhà ma, ảnh đế Cố nói gì nhỉ? Nói không sợ đúng không? Không sợ mà... Tôn Như Ngọc nghĩ lại cảnh chạy lúc nãy của Cố Nhang, cô thật lòng thật dạ muốn hỏi anh. Ảnh đế Cố, mặt bị vả đau không?
Nhưng Tôn Như Ngọc nào dám nói. Nhìn gương mặt hằm hằm của tên kia đi, ai dám nói gì chứ... Cười, cười là đủ rồi, haha.
Xe đang lăn bánh đột nhiên phanh gấp. Tôn Như Ngọc đang ngồi ở một tư thế õng ẹo ôm bụng cười, dù đã thắt đai an toàn nhưng cô vẫn bị đổ ra trước, suýt chút nữa đâm đầu vào xe. Cô quạu lên: “Anh làm cái gì đấy.”
Cố Nhang hờ hững nói: “Xuống xe!”
“Xuống xe gì lúc này?”
“Đến nhà cô rồi, cô còn không chịu xuống à?” Cố Nhang nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này đây, Tôn Như Ngọc mới nhận ra đã đến nhà mình. Cô gái đang quạu lập tức cười hì hì lấy lòng: “A! Thì ra đã đến rồi. Cảm ơn anh Cố nha.”
Tôn Như Ngọc mở cửa, cầm túi xách bước ra rồi nói với Cố Nhang: “Anh Cố, cảm ơn anh vì buổi hẹn hò hôm nay nhé, tôi thực sự rất rất rất vui!”
Nhìn cô gái đang mặc một chiếc váy hoa nhí đứng trước mặt, mái tóc nâu dài xoăn nhẹ buông xõa trên vai, đôi mắt cười cong cong đầy quyến rũ, thế nhưng, Cố Nhang vô cùng vô cùng muốn cô gái này biến mất trước mặt mình! Anh đưa tay, không thèm để ý khí khái đàn ông, anh đóng sập cửa xe lại, phóng xe đi luôn.
Mẹ kiếp! Việc gì ông đây phải ở lại nghe cô vui hay không vui!
Tôn Như Ngọc đứng đó, vẫy vẫy tay theo, hét to: “Anh Cố! Lần sau lại đi công viên giải trí nhé!”
Tôn Như Ngọc giữ nguyên nụ cười tươi trên môi, ngâm nga vài giai điệu rồi mở cửa vào nhà.
Cô muốn kể cho anh trai quá, cười chết mất!
“Anh ơi! Anh ơi!” Tôn Như Ngọc ném túi xách lên sô pha, vội vàng chạy lên tìm Phùng Minh.
Cô đẩy phòng anh ra nhưng không thấy ai. Quái lạ, anh chưa về sao? Hôm nay anh chỉ trực ca thôi mà? Tôn Như Ngọc cau mày, đi vòng một vòng quanh phòng Phùng Minh, rồi cô thở dài. Haizzz, anh vẫn chưa về rồi.
“A.” Tôn Như Ngọc định đi ra khỏi phòng Phùng Minh thì lại bị vấp vào chân bàn. Đồ trên bàn rơi xuống, còn cô thì ngồi dưới đất ôm chân vì đau. Trời ơi, sao bất cẩn quá thế này!
Đợi khi đỡ đau, cô ngồi hẳn hoi lại, nhặt đồ rơi dưới đất.
Ơ? Gì đây? Cô cầm bức ảnh rơi dưới đất lên, loạng choạng đứng rồi nhìn chăm chú bức ảnh trên tay.
Đây là một bức ảnh đã cũ nhưng được Phùng Minh khá trân trọng và giữ gìn. Đây là bức ảnh hồi cấp 3 của anh. Cô nhận ra vài người trong ảnh. Có anh trai, có Cố Nhang, có Tô Nhược Chi, và... Một cô gái? Đột nhiên cô nhớ lại câu chuyện mà Cố Nhung đã kể với cô ở Latte.
Đây là Lệ Phương? Cô gái có gương mặt tròn trịa, thân hình nhỏ nhắn, đặc biệt là mang nụ cười rất tươi trên môi kia... Là Lệ Phương, người vợ đã mất tích gần mười năm của Tô Nhược Chi đây sao?
Tôn Như Ngọc nhớ lại hồi mình còn theo đuổi Tô Nhược Chi, anh ấy hắt hủi cô thế nào, cô còn tự hỏi mình kém cỏi ở đâu, tại sao lại bị anh từ chối. Hóa ra, anh đã có người mình thích, hóa ra, người con gái anh yêu là như thế. Xinh xắn và trưởng thành hơn cô. Trớ trêu thay, trái tim không thuộc về người.
Tôn Như Ngọc trầm ngâm đặt bức ảnh về đúng vị trí.
“Như Ngọc, sao em lại ở đây?” Phùng Minh vừa đi làm về thấy nhà cửa yên ắng cảm thấy kỳ lạ. Khi đi qua hành lang, anh ngó qua phòng của Tôn Như Ngọc thì không thấy cô, nghĩ rằng cô đi chơi chưa về, thì ra cô ở đây.
Tôn Như Ngọc mỉm cười: “Em không thấy anh đâu nên mới vào đây.”
Phùng Minh đặt cặp xuống, cười hỏi: “Hôm nay đi chơi vui không?”
Tôn Như Ngọc gật gật đầu: “Vui lắm vui lắm!”
Phùng Minh đưa tay xoa xoa đầu em gái: “Thôi, chắc hôm nay em đi chơi mệt rồi, em mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tôn Như Ngọc nghe lời anh trai, đi về phòng. Vừa bước ra khỏi phòng Phùng Minh, bỗng nhiên anh gọi: “À đúng rồi Như Ngọc, chủ nhật tới em có rảnh không?”
Tôn Như Ngọc ngẫm nghĩ: “Hình như em rảnh ạ.”
“Vậỵ hôm đấy, em đi sang thành phố B với anh nhé. Chúng ta thay mặt mẹ đi từ thiện, cũng để cho em tiếp xúc nhiều hơn, tạo ấn tượng tốt.”
“Vâng ạ. Em biết rồi!”
...
Mấy ngày nay, từ khi Phùng Minh gọi điện cho anh, bảo rằng thấy Lệ Phương, anh vội vàng bỏ bê mọi việc, chạy đôn chạy đáo đi tìm. Nhưng cô gái kia, cô lại trốn anh một lần nữa, để anh đánh mất cô thêm lần nữa. Sao cô nhẫn tâm thế chứ? Đã mười năm rồi, mười năm đằng đẵng ấy, cô vẫn tiếp tục trốn sao?
A Thù thì sao, nó nhớ mẹ như thế, nó muốn nhìn ngắm mẹ, được mẹ vuốt ve âu yếm, được mẹ ôm vào lòng mà nói: “Con trai ngoan của mẹ.” Nó đã mười tuổi, A Thù sắp qua cái ngưỡng cần mẹ, tại sao cô không ở bên nó, tại sao cô lại phải lén lút ngắm nhìn nó trong khi cô vốn là mẹ?
Còn anh thì sao, anh yêu cô mười hai năm, đánh mất cô mười năm, ân hận dằn vặt mười năm, cô... Cô không thương anh sao?
Tô Nhược Chi gạt hết đồ đạc trên bàn xuống.
Lệ Phương Lệ Phương, nếu đã trốn, tại sao không trốn thật kỹ? Nếu đã tuyệt tình, tại sao không dứt khoát rời bỏ, vì sao, em lại xuất hiện một lần nữa, phá tan sự tĩnh lặng trong cuộc đời của cha con anh?
Tô Nhược Chi ngã ngồi xuống đất, hai tay anh ôm đầu, nước mắt lăn dài.
Lệ Phương, anh không tìm thấy em.
Tôn Như Ngọc quay sang nhìn Cố Nhang, tỏ vẻ vô tội: “Ôi! Xin lỗi anh! Lâu lắm rồi tôi mới đi công viên giải trí để chơi những trò cảm giác mạnh. Không ngờ anh Cố lại không thể chơi được. Tôi thấy rất có lỗi.” Cô cắn môi ngập ngừng: “Cố Nhang này, anh... Có vào nhà ma được không đấy?”, rồi lại vỗ vỗ đầu: “Hay là anh ở ngoài đi, mặt anh trắng bệch thế kia..”
Này thì hình tượng lạnh lùng cấm dục!
Hóa ra cũng chỉ là tên yếu ớt! Rốt cuộc cũng thua trên tay cô thôi.
Phập!
Lòng tự tôn đàn ông của Cố Nhang như bị chọc thủng. Làm sao anh không hiểu cô đang ngụ ý điều gì? Cuộc đời anh chưa bao giờ mất mặt như thế này! Đều tại Tôn Như Ngọc! Cô gái chết tiệt! Cố Nhang trừng mắt nhìn cô gái giả ngây giả ngô kia, lòng bùng lên lửa giận.
Mấy thứ ma quỷ kia có gì đáng sợ chứ! Cố Nhang này chưa bao giờ tin vào mấy thứ tâm linh, huống chi là ma quỷ nhân tạo này.
Cố Nhang cười khẩy: “Dù sao đây cũng là buổi hẹn hò của chúng ta mà. Làm sao tôi nỡ để cô Tôn đi một mình? Phụng bồi đến cùng!” Anh nhấn mạnh bốn chữ cuối.
“Được!” Tôn Như Ngọc vỗ tay một cái: “Vậy đi thôi nào anh Cố.” Tôn Như Ngọc kéo giọng ở hai chữ “anh Cố” khiến Cố Nhang ớn lạnh.
Thôi thì... Cứ vào đi.
Hai người nối tiếp nhau đi vào nhà ma.
Từ nhỏ đến lớn, Tôn Như Ngọc đã đến nhà ma ở công viên giải trí rất nhiều lần, bởi vậy, cô gần như miễn nhiễm với mấy thứ này. Không giống như các cô gái khác, dù miễn nhiễm, Tôn Như Ngọc vẫn đến vì ham vui.
Hôm nay đến đây, cô phải công nhận rằng, các nhân viên ở đây khá thành công trong việc dựng cảnh và tạo bầu không khí. U ám ghê.
Trong lối đi nhỏ hẹp, chập chờn ánh sáng đỏ, bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta dựng tóc gáy. Những con ma-nơ-canh mặc váy trắng được bố trí ở những góc khuất, những bộ xương, những hình nhân... Đi được một đoạn, ở đâu đó vọng đến tiếng khóc than đầy oan uất.
Càng đi vào sâu, xung quanh càng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng khóc ấy, và thấp thoáng đâu đó những tiếng “cộc cộc”.
Đột nhiên, Tôn Như Ngọc dừng bước khiến Cố Nhang đi bên cạnh khẽ giật mình. Cô nghiêng đầu, cất giọng hỏi: “Anh Cố có thấy sợ không?”
"Ai... Ai sợ chứ!” Cố Nhang mạnh miệng.
Không sợ mới lạ! Sao có người lại nghĩ ra trò quỷ này nhỉ? Anh âm thầm oán hận.
Tôn Như Ngọc bật cười: “Thế tại sao anh Cố đây lại ôm chặt cánh tay tôi vậy?”
Cố Nhang nhìn xuống. Một tình huống đáng xấu hổ. Đáng lẽ ra, phụ nữ nên là người sợ, nhưng đây, ảnh đế Cố thân yêu của chúng ta, một người đàn ông mặt lạnh lại ôm chặt cánh tay của một cô gái thấp bé hơn mình. Mà cô gái ấy đang cười đầy khiêu khích!
Cố Nhang bẽ mặt, lập tức buông tay ra.
Tôn Như Ngọc tủm tỉm cười nhìn anh một cái rồi bước tiếp.
Cố Nhang đi sau ngó nghiêng xung quanh rồi vội vã theo sát cô.
Chỉ là nhân tạo thôi, chỉ là nhân tạo thôi. Tên mặt lạnh tự an ủi bản thân.
Phụt!
Ấy vậy mà, trời phụ lòng người, mới đi qua khúc rẽ, ánh đèn mập mờ như có như không lại phụt tắt, cả không gian chìm trong đêm tối, tiếng khóc theo đó cũng biến mất.
Một bàn tay vươn ra nắm lấy tay Cố Nhang. Anh cũng sợ nhưng thấy người kia lại nắm lấy tay mình thì cười thầm. Nhưng... Anh bỗng nhận ra, cảm giác ướt át lạnh lẽo này... Không phải là...
Cố Nhang run rẩy: “Tôn Như Ngọc, cô đang nắm tay tôi phải không?”
Tôn Như Ngọc ngạc nhiên, tiến lại: “Đâu có.”
Cảm nhận thấy bước chân của cô đang tiến lại, anh càng thêm run rẩy. Vậy... Vậy...
“Chạy!” Cố Nhang hét toáng lên, không quan tâm gì hết, nhắm tịt mắt lại, tông thẳng phía trước mà chạy.
“Này, này!”
...
Ôi! Tôn Như Ngọc cười chết mất thôi. Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo nhìn người đang ngồi ở ghế lái. Mặt Cố Nhang hằm hằm, tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi gân. Nhìn thấy nó, Tôn Như Ngọc càng cười lớn, cười chảy cả nước mắt.
Trước khi vào nhà ma, ảnh đế Cố nói gì nhỉ? Nói không sợ đúng không? Không sợ mà... Tôn Như Ngọc nghĩ lại cảnh chạy lúc nãy của Cố Nhang, cô thật lòng thật dạ muốn hỏi anh. Ảnh đế Cố, mặt bị vả đau không?
Nhưng Tôn Như Ngọc nào dám nói. Nhìn gương mặt hằm hằm của tên kia đi, ai dám nói gì chứ... Cười, cười là đủ rồi, haha.
Xe đang lăn bánh đột nhiên phanh gấp. Tôn Như Ngọc đang ngồi ở một tư thế õng ẹo ôm bụng cười, dù đã thắt đai an toàn nhưng cô vẫn bị đổ ra trước, suýt chút nữa đâm đầu vào xe. Cô quạu lên: “Anh làm cái gì đấy.”
Cố Nhang hờ hững nói: “Xuống xe!”
“Xuống xe gì lúc này?”
“Đến nhà cô rồi, cô còn không chịu xuống à?” Cố Nhang nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này đây, Tôn Như Ngọc mới nhận ra đã đến nhà mình. Cô gái đang quạu lập tức cười hì hì lấy lòng: “A! Thì ra đã đến rồi. Cảm ơn anh Cố nha.”
Tôn Như Ngọc mở cửa, cầm túi xách bước ra rồi nói với Cố Nhang: “Anh Cố, cảm ơn anh vì buổi hẹn hò hôm nay nhé, tôi thực sự rất rất rất vui!”
Nhìn cô gái đang mặc một chiếc váy hoa nhí đứng trước mặt, mái tóc nâu dài xoăn nhẹ buông xõa trên vai, đôi mắt cười cong cong đầy quyến rũ, thế nhưng, Cố Nhang vô cùng vô cùng muốn cô gái này biến mất trước mặt mình! Anh đưa tay, không thèm để ý khí khái đàn ông, anh đóng sập cửa xe lại, phóng xe đi luôn.
Mẹ kiếp! Việc gì ông đây phải ở lại nghe cô vui hay không vui!
Tôn Như Ngọc đứng đó, vẫy vẫy tay theo, hét to: “Anh Cố! Lần sau lại đi công viên giải trí nhé!”
Tôn Như Ngọc giữ nguyên nụ cười tươi trên môi, ngâm nga vài giai điệu rồi mở cửa vào nhà.
Cô muốn kể cho anh trai quá, cười chết mất!
“Anh ơi! Anh ơi!” Tôn Như Ngọc ném túi xách lên sô pha, vội vàng chạy lên tìm Phùng Minh.
Cô đẩy phòng anh ra nhưng không thấy ai. Quái lạ, anh chưa về sao? Hôm nay anh chỉ trực ca thôi mà? Tôn Như Ngọc cau mày, đi vòng một vòng quanh phòng Phùng Minh, rồi cô thở dài. Haizzz, anh vẫn chưa về rồi.
“A.” Tôn Như Ngọc định đi ra khỏi phòng Phùng Minh thì lại bị vấp vào chân bàn. Đồ trên bàn rơi xuống, còn cô thì ngồi dưới đất ôm chân vì đau. Trời ơi, sao bất cẩn quá thế này!
Đợi khi đỡ đau, cô ngồi hẳn hoi lại, nhặt đồ rơi dưới đất.
Ơ? Gì đây? Cô cầm bức ảnh rơi dưới đất lên, loạng choạng đứng rồi nhìn chăm chú bức ảnh trên tay.
Đây là một bức ảnh đã cũ nhưng được Phùng Minh khá trân trọng và giữ gìn. Đây là bức ảnh hồi cấp 3 của anh. Cô nhận ra vài người trong ảnh. Có anh trai, có Cố Nhang, có Tô Nhược Chi, và... Một cô gái? Đột nhiên cô nhớ lại câu chuyện mà Cố Nhung đã kể với cô ở Latte.
Đây là Lệ Phương? Cô gái có gương mặt tròn trịa, thân hình nhỏ nhắn, đặc biệt là mang nụ cười rất tươi trên môi kia... Là Lệ Phương, người vợ đã mất tích gần mười năm của Tô Nhược Chi đây sao?
Tôn Như Ngọc nhớ lại hồi mình còn theo đuổi Tô Nhược Chi, anh ấy hắt hủi cô thế nào, cô còn tự hỏi mình kém cỏi ở đâu, tại sao lại bị anh từ chối. Hóa ra, anh đã có người mình thích, hóa ra, người con gái anh yêu là như thế. Xinh xắn và trưởng thành hơn cô. Trớ trêu thay, trái tim không thuộc về người.
Tôn Như Ngọc trầm ngâm đặt bức ảnh về đúng vị trí.
“Như Ngọc, sao em lại ở đây?” Phùng Minh vừa đi làm về thấy nhà cửa yên ắng cảm thấy kỳ lạ. Khi đi qua hành lang, anh ngó qua phòng của Tôn Như Ngọc thì không thấy cô, nghĩ rằng cô đi chơi chưa về, thì ra cô ở đây.
Tôn Như Ngọc mỉm cười: “Em không thấy anh đâu nên mới vào đây.”
Phùng Minh đặt cặp xuống, cười hỏi: “Hôm nay đi chơi vui không?”
Tôn Như Ngọc gật gật đầu: “Vui lắm vui lắm!”
Phùng Minh đưa tay xoa xoa đầu em gái: “Thôi, chắc hôm nay em đi chơi mệt rồi, em mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tôn Như Ngọc nghe lời anh trai, đi về phòng. Vừa bước ra khỏi phòng Phùng Minh, bỗng nhiên anh gọi: “À đúng rồi Như Ngọc, chủ nhật tới em có rảnh không?”
Tôn Như Ngọc ngẫm nghĩ: “Hình như em rảnh ạ.”
“Vậỵ hôm đấy, em đi sang thành phố B với anh nhé. Chúng ta thay mặt mẹ đi từ thiện, cũng để cho em tiếp xúc nhiều hơn, tạo ấn tượng tốt.”
“Vâng ạ. Em biết rồi!”
...
Mấy ngày nay, từ khi Phùng Minh gọi điện cho anh, bảo rằng thấy Lệ Phương, anh vội vàng bỏ bê mọi việc, chạy đôn chạy đáo đi tìm. Nhưng cô gái kia, cô lại trốn anh một lần nữa, để anh đánh mất cô thêm lần nữa. Sao cô nhẫn tâm thế chứ? Đã mười năm rồi, mười năm đằng đẵng ấy, cô vẫn tiếp tục trốn sao?
A Thù thì sao, nó nhớ mẹ như thế, nó muốn nhìn ngắm mẹ, được mẹ vuốt ve âu yếm, được mẹ ôm vào lòng mà nói: “Con trai ngoan của mẹ.” Nó đã mười tuổi, A Thù sắp qua cái ngưỡng cần mẹ, tại sao cô không ở bên nó, tại sao cô lại phải lén lút ngắm nhìn nó trong khi cô vốn là mẹ?
Còn anh thì sao, anh yêu cô mười hai năm, đánh mất cô mười năm, ân hận dằn vặt mười năm, cô... Cô không thương anh sao?
Tô Nhược Chi gạt hết đồ đạc trên bàn xuống.
Lệ Phương Lệ Phương, nếu đã trốn, tại sao không trốn thật kỹ? Nếu đã tuyệt tình, tại sao không dứt khoát rời bỏ, vì sao, em lại xuất hiện một lần nữa, phá tan sự tĩnh lặng trong cuộc đời của cha con anh?
Tô Nhược Chi ngã ngồi xuống đất, hai tay anh ôm đầu, nước mắt lăn dài.
Lệ Phương, anh không tìm thấy em.