Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
Một lát sau, Cố Nhang và Tôn Như Ngọc nằm lăn ra giường và ngủ thiếp đi. Đến gần tối, Tôn Như Ngọc Tỉnh dậy phụng phịu nói:

“Cố Nhang, anh thật là quá đáng mà”

“Anh có làm gì đâu mà bảo anh quá đáng” Cố Nhang cười ngây thơ bảo

“Hừ, anh còn giả vờ ngây thơ nữa” Tôn Như Ngọc nói

“Anh xin lỗi, tại anh bị Lệ Dung bỏ thuốc, cô ta muốn có anh. Nên anh mới đến tìm em để xin giúp đỡ đấy thôi. Nếu em muốn, chúng ta thử lại nhé” Cố Nhang tiến đến gần Tôn Như Ngọc nói.

“Anh tránh ra đi, chúng ta còn chưa cưới hỏi gì hết, mà anh đã bắt em làm những chuyện này rồi” Tôn Như Ngọc vừa nói vừa tức giận bỏ vào phòng tắm.

Ông bà Tôn vẫn chưa biết rằng Cố Nhang đang ở nhà mình.

Đến tối, có một cô giúp việc lên gọi

“Tiểu thư Tôn Như Ngọc, phu nhân và lão gia mời chị chuống nhà ăn cơm.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Em cứ xuống trước đi, có gì chị xuống sau” Tôn Như Ngọc nói.

Sau khi tắm xong, Tôn Như Ngọc hỏi Cố Nhang bằng giọng giận dỗi:
“Anh có muốn xuống ăn cơm với em không”

“Tất nhiên là phải xuống ăn cơm với vợ tương lai của mình rồi chứ” Cố Nhang nói.

Hai người xuống nhà ăn cơm, sự xuất hiện của Cố Nhang khiến cho tất cả mọi người trong nhà đều ngỡ ngàng.

“Cháu đến đây từ khi nào vậy?” Phu nhân Tôn hỏi.

“Cháu vừa đến lúc hai bác đang không ở nhà thôi” Cố Nhang nói

Tất cả mọi người đều ngồi ăn vui vẻ với nhau. Trong khi đó, một người đàn ông mặc vest đen ngồi trên một cái ghế quay mặt vào tường nói:
“Hãy cho người theo dõi Cố Nhang và Tôn Như Ngọc cho tôi. Nếu họ ra ngoài hãy giết Cố Nhang đi và tuyệt đối đừng để Tôn Như Ngọc chết. Nếu cô ấy chết thì cả nhà các cậu sẽ chết. NGHE RÕ CHƯA?”

“Rõ rồi thưa ngài, những gì ngài giao phó chúng tôi sẽ hoàn thành” Ba người mặc áo đen và đeo kính râm lên tiếng.

“Được rồi, coi như tôi tin tưởng giao cho các cậu chuyện này. Hãy đi đi” Người thần bí kia nói.
“Vâng thưa ông chủ”

“Cố Nhang ơi là Cố Nhang nếu cậu chết đi rồi thì Tôn Như Ngọc sẽ là của tôi, danh hiệu ảnh đế đệ nhất đó cũng sẽ là của tôi. Tại cậu mà tôi mất đi một danh hiệu xuất sắc, vậy tôi sẽ cho người giết chết cậu, hahaha. Còn về phần Tôn Như Ngọc, cậu không cần phải lo, một minh tinh trẻ trung xinh đẹp như thế làm sao tôi có thể giết cô ấy được chứ. Sở Nghị này nhất định phải giết cậu. Hahahaha” Người thần bí kia cười lớn rồi nói.

----------------------

Ăn cơm xong, Cố Nhang nói với bố mẹ của Tôn Như Nhọc:
“Hai bác cho cháu và Tôn Như Ngọc đi chơi nhé”
“Haha, được, được chứ. Hai đứa cứ đi chơi đi” Lão gia Tôn nói.

Tôn Như Ngọc và Cố Nhang ra khỏi nhà. Thì ngay lập tức anh bảo vệ đứng ở trước cửa nhắn tin cho Sở Nghị, báo tin rằng họ đã ra khỏi nhà. Thật không ngờ rằng Sở Nghị lại cài cả người vào nhà Tôn Như Ngọc.

“Em đã đồng ý đâu mà anh lại kéo em đi vậy chứ” Tôn Như Ngọc tức giận.

“Nào, em vẫn còn giận anh sao? Anh xin lỗi em rồi mà, mới cả tại lúc đó là do Lệ Dung hạ thuốc anh mà. Thôi tha lỗi cho anh đi, rồi tí nữa anh dẫn đi ăn kem” Cố Nhang dỗ dành Tôn Như Ngọc.

“Cái con tiểu tam Lệ Dung này, lần sau mình mà gặp cô ta nhất định mình sẽ cho cô ta một trận” Tôn Như Ngọc nghĩ.

“À anh vừa bảo gì cơ, em không để ý lắm” Tôn Như Ngọc hỏi Cố Nhang

“Anh bảo là tí nữa sẽ đưa em đi ăn kem” Cố Nhang cười nói

“Hmm em nghĩ kĩ rồi, em sẽ tha thứ cho anh còn Lệ Dung thì không” Tôn Như Ngọc nói.

“Được rồi vậy chúng ta đi thôi. À để anh gọi taxi nhé, tại Lệ Dung và em ở cũng gần nhua, lúc ý mẹ cô ta mời anh sang để xin lỗi chuyện hôm trước ai ngờ lại bị cô ta hạ thuốc nên anh mới chạy qua nhà em nên không kịp lấy xe đi.” Cố Nhang nói.

“À, không cần đâu anh, đi bộ là được rồi. Cũng lâu rồi em không đi bộ, nên giờ đi hít thở không khí một chút cũng không sao đâu” Tôn Như Ngọc nói.

“Vậy giờ em muốn đi đâu” Cố Nhang hỏi.

“Em muốn đi dạo phố” Tôn Như Ngọc đáp.

“OK, vậy chúng ta đi nào” Cố Nhang nắm chặt tay Tôn Như Ngọc

----------------

“Bác sĩ Phùng, muộn như vậy rồi sao anh còn chưa về” Cố Nhung hỏi

“À tôi còn một chút việc nữa chưa hoàn thành nên muốn ở lại đây hoàn thành nốt, cô về trước đi” Phùng Minh đáp

“À, thật ngại quá, đã làm phiền anh rồi. Hôm nay tôi phải trực nên ở lại. Anh ăn cơm không? Tôi đi mua cho” Cố Nhung hỏi.

Hình như Cố Nhung đã có tình cảm gì đấy không rõ ràng với Phùng Minh rồi, nhìn thấy anh làm việc vất vả khiến trái tim cô đau nhói.

“À vậy thì làm phiền cô rồi, cảm ơn cô” Phùng Minh đáp.

-----------------

“Tôn Như Ngọc, em đứng ở đây đợi anh nhé. Anh sang bên kia đường mua kem cho em” Nói rồi, Cố Nhang chạy sang.
 
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
" Cẩn thận nhé Cố Nhang" Tôn Như Ngọc nắm tay có nhà không muốn rời, nói với anh.

Cố Nhang anh nhìn đường rồi đi sang bên kia. Đột nhiên có một chiếc xe lao nhanh tới Tôn Như Ngọc liền chạy ra ra đẩy Cố Nhang sang một bên. Chiếc xe đó đâm vào Tôn Như Ngọc và nhiều người khác.

Cố Nhang bị sụp đổ, Cố Nhang khuỵu xuống đất. Gương mặt thất thần, anh gào lớn.

" Tại sao... Tại sao...."

Hung thủ gây ra tai Lạc đã bỏ chạy và để lại chiếc xe.
-------------------------------
"Tôi đã cho người giết Cố Nhang thưa ông chủ" người mặc vest đen nói với Sở Nghị.

"Tốt lắm, ngày mai đài truyền hình sẽ đưa tin ảnh đế Cố Nhang bị tai nạn chết. Haha. Các cậu lui xuống hết đi." Sở Nghị nói.
-----------------------
" Tôn Như Ngọc .... Tôn Như Ngọc.... Em tỉnh lại đi" Cố Nhang vừa khóc vừa lay lay người Tôn Như Ngọc dậy.

"Mau...Mau...Mau lấy điện thoại ra gọi cảnh sát đi. Còn cậu mau gọi sẽ cứu thương đi" Một người đi đường nói.

Tất cả mọi người đều tinh thần hoản loạn. Một hiện trường máu chảy như nước loang lổ khắp một khu.

Một lát sau, cảnh sát và và xe cứu thương đều được huy động đến hiện trường. Sau khi Phùng Minh và Cố Nhung biết chuyện đó thì rất lo lắng. Hai người khi chạy hớt ha, hớt hải ra cổng bệnh viện để xem tình hình như thế nào, không may, Cố Nhung bị trượt chân ngã. Phùng Minh liền đỡ cô.

"Cô đi đứng lúc nào cũng không cẩn thận hết vậy, nào để tôi xem xem chân cô thế nào nào. Mau ngồi xuống ghế đi." Phùng Minh tỏ vẻ lo lắng cho Cố Nhung.

“Anh ta đang lo lắng cho mình sao?” Cố Nhung nghĩ thầm.

“May mà không sao, nếu cô mà bị làm sao thì Cố Nhang sẽ trách móc tôi cho xem” Phùng Minh vừa nhìn vào cổ chân Cố Nhung vừa nói

“Haizz, biết ngay mà, anh có lo lắng cho tôi gì đâu chứ” Cố Nhung nói nhỏ

“Cô nói cái gì cơ?” Phùng Minh hỏi Cố Nhung

“À, à không có gì đâu. Tôi chỉ đâng nghĩ xem là sao Cố Nhang và Tôn Như Ngọc còn chưa được chuyển đến đây thôi” Cố Nhung lúng túng nói.

“Vậy sao” Phùng Minh trả lời

DÙ ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, lấy Cố Nhang làm tấm bia đỡ đạn nhưng thật ra trong lòng Phùng Minh đã phát hiện ra mình có cảm giác rất lạ với Cố Nhung. Một lát sau, một đoàn xe cứu thương đến bệnh viện, các bác sĩ ở đây đều chạy ra chạy vào tấp nập. Cố Nhung và Phung Minh cũng chẳng rảnh rỗi gì để có thời gian hỏi han nhau.

Đột nhiên, Phùng Minh phát hiện trong 1 chiếc xe đưa ra một cái nhìn rất giống Tôn Như Ngọc, Phùng Minh liền chạy lại xem thì phát hiện đấy là Tôn Như Ngọc thật. Anh sững người ra nghĩ rằng tại sao em lại ra nông nỗi này cơ chứ, kẻ nào dám làm vậy với em. Người cô toàn máu, đầu bị trấn thương, tay bị gãy. Phùng Minh liền đưa cô vào phòng cấp cứu thật nhanh. Cố Nhung thấy vậy cũng giúp đỡ Phùng Minh đưa Tôn Như Ngọc vào phòng cấp cứu. Cố Nhung, Phùng Minh và một số y tá khác đã làm cấp cứu cho Tôn Như Ngọc thật nhanh chóng mà cũng rất cẩn thận. 2 tiếng sau, Phùng Minh bước ra từ phòng cấp cứu. Trên mặt anh mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ bừng toát lên sự lo lắng. Anh liền nhanh tay lấy điện thoại gọi về cho mẹ.

“Mẹ ơi, Tôn Như Ngọc...Tôn Như Ngọc...Em ấy...Em ấy..” Phùng Minh không nói thành lời được.

“Tôn Như Ngọc làm sao mà con lại ấp a ấp úng như vậy chứ?” Phu nhân Tôn lo lắng

“Em ấy bị tai nạn giao thông, tên hung thủ gây ra tai nạn đã bỏ trốn khỏi hiện trường rồi mẹ ơi. Hiện giờ em ấy đang trong bệnh viện nha mình.” Phùng Minh vừa rơm rớm nước mắt vừa kể cho phu nhân Tôn nghe.

Sau khi nghe được những gì cn trai mình nói thì phu nhân Tôn ngã xuống ghế vừa khóc vừa gọi

“Lão gia ơi, lão gia, ông xuống đây mà xem này”

“Làm sao, có chuyện gì mà ba la lớn như thế hả” Lão gia vừa đi từ cầu thang xuống vừa nói.

“Con gái yêu quý của chúng ta đang trong bệnh viện cấp cứu đấy ông biết không” Phu nhân Tôn khóc lớn.

“Bà còn ngồi đấy mà khóc được sao, còn không mau bảo tài xế chuẩn bị xe để đi đến bệnh viện đi” Bố của Tôn Như Ngọc nói.

“Được, được, bây giờ đi luôn thôi” Phu nhân Tôn mau chóng đứng dậy bảo tài xế chuẩn bị xe.

Hai người gấp rút đến bệnh viện, trên đường đi, phu nhân lo lắng nói.

“Không biết con bé giờ sao rồi, có bị thương ở đâu không nữa.”

“Bà già rồi thật rồi, haizz’’ Bố của Tôn Như Ngọc nghĩ thầm rồi thở dài một cái.

“Bà quên là con trai của bà làm bác sĩ ở trong bệnh viện đó sao, bà cũng quên là bệnh viện đó là của nhà họ Tôn chúng ta sao”

“Tại tôi lo lắng cho Tôn Như Ngọc quá, nên tôi quên mất” Mẹ của Tôn Như Ngọc và Phùng Minh nói.

Một lát sau hai người đến bệnh viện thì gặp Cố Nhang đang ngồi ở cửa phòng cấp cứu. Liền chạy lại, bố của Tôn Như Ngọc nắm lấy cổ áo Cố Nhang nói:

“Mặc dù cậu là người nổi tiếng thật, gia đình cậu cũng là một gia đình tài phiệt thật đấy nhưng con gái tôi mà làm sao thì cậu không yên ổn sống với tôi đâu”
 
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
Mặc kệ cho bố của Tôn Như Ngọc mắng chửi, Cố Nhang chẳng thể hiện chút cảm giác nào. Còn Tôn Nhược Chi, Lệ Phương và Tô Thù sau khi xem tivi thấy tin tức, diễn viên Tôn Như Ngọc bị tai nạn giao thông đang hôn mê bất tỉnh thì liền vội vã thuê xe taxi vào viện. Mẹ Tôn Như Ngọc và Phùng Minh thấy chồng mình nói như vậy với Cố Nhang thì liền ngăn lại nói.

“Ồng à, bỏ thằng bé ra đi, đây cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi. Có Phùng Minh ở đây nhất định con bé sẽ tỉnh lại thôi ông à. Thằng bé tốt nghiệp đâij học nước Anh mà”

Nghe vợ nói vậy thì bố của Tôn Như Ngọc mới thả Cố Nhang ra. Phùng Minh từ phòng cấp cứu đi ra nói.

“Mẹ ơi, em qua cơn nguy kịch rồi. Em con qua cơn nguy kịch rồi mẹ ạ. Tôn Như Ngọc của chúng ta qua cơn nguy kịch rồi” Phùng Minh vui mừng đến nỗi rơi nước mắt.

“Ông thấy chưa, tôi đã nói rồi mà” Mẹ của Tôn Như Ngọc nói với chồng mình hạnh phúc.

“Cố Nhang, anh đừng đau buồn nữa. Chị Tôn Như Ngọc cũng qua cơn nguy kịch rồi còn đâu” Cố Nhung an ủi Cố Nhang

“Bố, mẹ con có chuyện muốn nói. Tôn Như Ngọc may mà qua cơn nguy kịch rồi nhưng mà chấn thương khá nghiêm trọng ở tay, nên sau khi em ấy hồi phục thì e là sẽ không thể làm nghệ sĩ dương cầm được nữa. Tay không bị biến dạng nhưng sau này sẽ yếu đi rất nhiều. Trừ khi đưa em ấy ra nước ngoài sống một thời gian để bác sĩ bên đó điều trị hoặc là mười bác sĩ bên nước ngoài về chữa trị” Phùng Minh nói với bố mẹ.

-------------------

“Hic ... hic... mẹ ơi, cô Tôn Như Ngọc sẽ không sao chứ ạ” Tô Thù khóc ôm Lệ Phương hỏi.

“Không sao đâu con, Tôn Như Ngọc là một người tốt nhất định sẽ qua khỏi kiếp nạn này thôi” Lệ Phương an ủi Tô Thù.

“Haizz, khổ thân Tôn Như Ngọc, lúc thì bị thế này, lúc thì bị thế khác. Khổ cả Cố Nhang nữa, lúc nào cũng phải nhìn thấy người mình yêu thương xảy ra chuyện mà không làm gì được.” Tô Nhược Chi nghĩ thầm.

-------------------

“Đúng là một lũ vô tích sự mà. Tao bảo là chúng mày giết Cố Nhang mà chúng mày lại làm người bạn thanh mai trúc mã của tao bị thương là sao? Hả” Sở Nghị quát lớn rồi ném vỡ bình hoa trước mặt ba người mặc áo đen.

“Em xin lỗi anh. Em đã giao việc này cho một người tên là Võ An. Nhưng anh ta thậ bất tài vô dụng” Một người đàn ông mặc vest đen lên tiếng nói.

“Tất cả, tất cả lũ chúng mày đều là một luc bất tài vô dụng hết, mau đi xử lí mọi chuyện đi. Đừng để cho ai biết là do tao làm, nghe rõ chưa?” Sở Nghị quát lớn.

“Chúng em rõ rồi ạ, chúng em sẽ không để xảy ra thêm bất kì sai sót gì nữa ạ” Một người lên tiếng.

‘’Vậy còn đứng đấy làm gì nữa chứ? Còn không mau đi giải quyết đi” Sở Nghị nói.

“Ra ăn cơm đi con trai, con làm gì trong đó mà ông vậy?” Mẹ của Sở Nghị lên tiếng nói

“Dạ mẹ, con ra đây” Sở Nghị nói.

Sở Nghị bước ra khỏi phòng và đi về chỗ bàn ăn. Đột nhiên mẹ của Sở Nghị nói

“Con à, con đã lớn khôn rồi đã đến lúc mẹ nên nói cho con biết một bí mật” Sở Xuân (mẹ của Sở Nghị) thở dài.

“Chuyện gì vậy mẹ” Sở Nghị thắc mắc.

“Chuyện là hai mươi mốt năm trước, mẹ đã bỏ bố con đi vì ông ấy ngoại tình, chứ không phải là bố con đã chết như những gì mẹ nói. Chắc hẳn con biết Cố Nhang nhỉ?” Sở Xuân hỏi.

“Tại sao mẹ lại lừa con bao nhiêu lâu nay như vậy chứ” Sở Nghị nói.

“Cố Nhang là anh trai ruột của con, Con là con trai của Cố Thị, Lúc mẹ bỏ bố con đi thì mẹ đã không biết là đã mang thai con. Con tha lỗi cho mẹ nhé” Sở Xuân áy náy nói với Sở Nghị

“Mẹ ăn đi, con không ăn nữa đâu, con no rồi” Sở Nghị lạnh lùng bỏ đi, để lại người mẹ của mình đang ngổi khóc một mình ở bàn ăn.

“Sở Nghị, chỉ là mẹ muốn tốt cho con thôi mà” Sở Xuân nói rồi khóc.

----------------------

Ở phía cảnh sát, đã phát hiện ra chiếc xe gây ra vụ tai nạn liên hoàn bị hỏng phanh, và cũng đã nhanh chóng tìm thấy người tên Văn An.

---------------

“Tôn Như Ngọc, tại sao em lại liều mình như vậy chứ anh có thể chết mà. Vì sao em lại bỏ anh một mình như vậy chứ” Cố Nhang nghĩ

“Chú Cố Nhang” Tô Thù chạy lại

Tô Thù an ủi Cố Nhang, tâm sự cùng Cố Nhang hết một buổi tối. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Nhang tháy Tô Thù đang dựa trên vai mình ngủ một giấc ngon lành, anh không nỡ gọi cậu bé dậy bởi một phần cậu đã giúp anh suốt một đêm qua, một phần là hôm nay thứ bảy nên cậu được nghỉ.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa kính của bệnh viện, những tia nắng ấm áp sưởi ấm bệnh viện lạnh lẽo và bi thương sau một tai nạn liên hoàn. Còn cậu bé Tô Thù đã làm Cố Nhang ấm áp một phần nào.

Cố Nhang bế cậu bé vào phòng làm việc của Phùng Minh nghỉ ngơi rồi đi mua đồ ăn sáng cho cậu. Cố Nhang thầm nghĩ

“Cậu đúng thật là rất may mắn khi có một đứa con trai hiểu chuyện đấy Tô Nhược Chi ạ”
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Sở Nghị lên phòng mình, rồi ngồi thẫn thờ. Anh không trách mẹ, vì bà ấy cũng đã chịu khổ nhiều rồi.

Thuở nhỏ, đi học, vì không có bố nên anh lúc nào cũng bị bắt nạt, thể trạng lại yếu kém, không thể làm gì được chúng nó. Có một lần, trên đường đi học về anh gặp một đám côn đồ nổi tiếng trong trường là tàn bạo và hay trấn lột tiền của các bạn học sinh khác.

“Ê, cái que kia, nộp tiền đây cho bọn tao, nhanh lên!”

“Tôi… tôi không có tiền… tôi… tôi…”

“Không có tiền? Quần áo trên người mày coi như cũng bán được một ít. Chúng mày đâu, lột hết quần áo nó ra cho tao!”

Lúc ấy, Sở Nghị sợ hãi đến tột độ, cậu cảm thấy cuộc sống này thật đáng sợ, thật đen tối. Cậu đã tuyệt vọng nghĩ rằng mình chính là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Trong cái hố sâu đó, một tiếng nói đanh đá vang lên, kéo Sở Nghị ra khỏi nỗi tuyệt vọng tột cùng.

“Này, mấy thằng kia, dám bắt nạt người yếu hơn mình sao? Mau bỏ cậu ấy ra!”

Đó là lần đầu tiên Sở Nghị gặp Tôn Như Ngọc, một cô bé cột tóc đuôi ngựa vô cùng dễ thương.

Mấy thằng nhóc nhìn thấy người lên tiếng là con gái, không những không sợ mà còn cười lớn chế nhạo.

“Ồ, là một nữ sinh? Đồ con gái chân yếu tay mềm làm gì được bọn tao? Bọn tao cứ lột đấy, hay là mày cũng thích thế? Chúng mày, tới lột quần áo của con nhỏ đó!”

Tôn Như Ngọc không những không sợ, mà còn hùng hổ lao tới với một chiếc gậy đằng sau.

“Chúng mày không biết ông đây mới học chút võ à?”

Với đám con trai chỉ biết cậy thế này mà không biết chút võ gì, việc xử lí chúng là chuyện đơn giản.

Kết quả, Tôn Như Ngọc đánh cho chúng bầm dập. Mấy tên con trai bị đánh, chúng đành phải chạy đi, còn để lại câu “Nhớ ngày hôm nay đấy!”. Bọn chúng chỉ là một lũ to xác, dùng thịt đè người, chứ đánh nhau thì có biết cái gì đâu.

“Này, cậu không đánh lại chúng à?”

“À… tớ…”

Lúc ấy, Sở Nghị nhìn thấy ánh sáng mặt trời lúc chiều tà hắt vào mặt Tôn Như Ngọc, nó thật sự rất đẹp.

“Tớ là Tôn Như Ngọc, lớp 3A1.”

“Ừm… tớ là Sở Nghị, lớp 5C3…”

“Ồ, anh hơn em hai tuổi sao? Rất vui được làm quen với anh!”

Hai người quen nhau từ đó. Khoảng thời gian ấy thật sự rất vui và đẹp đẽ, làm cho Sở Nghị không thể nào quên. Nhờ có khoảng thời gian đó, cậu mới biết thế nào là bạn bè thực sự, thế nào là có người quan tâm đến mình.

Một thời gian sau đó, Sở Nghị không còn thấy Tôn Như Ngọc nữa, nghe mọi người bảo là cô bé ấy đã chuyển sang một trường khác cùng với anh trai từ trên trời rơi xuống của anh ấy. Ngôi trường ấy là một ngôi trường dành cho những người giàu có, còn cậu thì…

Sở Nghị nhìn thấy có gì đó dưới gầ bàn, cậu lôi ra xem.

Là một bông hồng có gai và một lá thư.

“Anh Sở Nghị, em hy vọng anh sẽ luôn mạnh mẽ như bông hồng có gai này nhé!”

Sở Nghị bật cười. Cô bé này, lại đi so sánh cậu với bông hoa hồng có gai!

Sở Nghị quyết tâm rồi, cậu sẽ phải thật giàu có, để khi có duyên gặp lại Tôn Như Ngọc, cậu sẽ chân chân chính chính tỏ tình với cô. Sở Nghị lao đầu vào học, học và học. Lên cấp hai, mặc dù đã dậy thì thành công, dáng người cao ráo, vẻ mặt ưu tú, nhiều nữ sinh đã ngỏ lời, thế nhưng trong lòng anh chỉ có một người con gái.

Anh lạnh lùng, trong đầu lúc nào cũng chỉ có học với học, hoàn toàn không có khái niệm đi chơi.

Bạn học nói rằng anh giống mọt sách mà cũng không phải mọt sách. Dù sao cũng chưa từng có ai thực sự nhìn thấy anh học một cách nghiêm túc trên lớp cả, lúc nào anh cũng ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có một cô gái, cô ấy là một sách chính hiệu, rất thích Sở Nghị và lúc nào cũng muốn bắt chuyện với anh ấy. Cô ấy tên là Lăng Hương.

Lăng Hương tóc ngắn, đeo một đôi kính dày cộm, lấy hết dũng khí bước tới chỗ Sở Nghị.

“Anou… Sở Nghị, cậu có thể chỉ bài giùm mình không?”

Sở Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hương, trong mắt lướt qua sự ngạc nhiên.

Người con gái này, có nét rất giống Tôn Như Ngọc, chính là đôi mắt!

Mặc dù đã học cùng nhau một thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự quen biết một ai đó trong lớp.

Sở Nghị không do dự.

“Được.”

Lăng Hương vô cùng vui vẻ, và từ đấy, hai người thường xuyên chỉ bài cho nhau. Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Hai con người một thì học giỏi, trên thông thiên văn dưới tường đạo lí, một thì mọt sách đến mức có lẽ không ai mọt sách bằng lại trở thành bạn bè, không, có khi họ đang yêu nhau nữa không chừng!

Sở Nghị vì nét giống Tôn Như Ngọc trên gương mặt Lăng Hương, nên vẫn thường xuyên chỉ bài cho cô ấy.

Một lần, Lăng Hương bị một đám nữ sinh vây lại. Là đám nữ sinh hay bắt nạt nữ sinh khác trong trường.

“Con mọt sách này, mày dùng bùa mê thuốc lú gì làm Sở Nghị mê mẩn mày?”

Đứa cầm đầu vừa tức giận vừa quát tháo, còn sai đám nữ sinh bên cạnh lột hết quần áo của Lăng Hương ra. Một cô gái nhút nhát lại tự ti, làm sao có thể chống lại chứ. Mọi việc đều bị quay video lại và đăng lên mạng.

Sau cú sốc đó, Lăng Hương không dám đến trường nữa, còn video ấy thì bị phát tán khắp trường. Tất nhiên, Sở Nghị cũng nghe được tin tức này. Anh nghĩ nghĩ một chút, rồi hẹn gặp đám nữ sinh kia sau khi tan học.

“Sở Nghị, có phải anh thích em rồi không? Anh thấy chưa, con bé Lăng Hương đó bây giờ hoàn toàn không xứng với anh!”

“Có phải cô là người đã quay video?”

“Đúng vậy, mọi thứ đều là do em quá yêu anh!”

“Yêu? Là cô muốn chiếm hữu tôi!”

“Anh… anh… nếu không yêu em, em sẽ tìm đủ mọi cách hành hạ Lăng Hương!”

Sở Nghị bật cười, bình thản đáp.

“Ồ, là vậy sao!”

Bíp.

Anh lôi trong túi ra chiếc điễn thoại đã thu âm cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ.

“Để tôi xem sau khi đoạn video này được giao nộp cho trường, thì cô sẽ làm cách nào để hành hạ Lăng Hương? Đụng vào cô ấy, là đụng vào tôi, tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Nhớ lấy!”

Sở Nghị nhàn nhạt đi lướt qua người nữ sinh kia, lúc này gương mặt đã lo lắng tới cực điểm. Không phải tự nhiên mà cô ta lộng hành trong trường học. Bác ruột của cô ta là phó hiệu trưởng, vậy nên luôn bao che cho cô ta. Thế nhưng mọi rắc rối ấy đã không thể qua mắt được hiệu trưởng và giáo viên trong trường, vì vậy, bác ấy đã cảnh cáo cô không được gây chuyện thêm một lần nào nữa! Nếu không, bác ấy sẽ bị giáng chức, lúc ấy cô không thể lộng hành trong trường nữa.

Một tuần sau, Sở Nghị lần tìm ra được địa chỉ nhà của Lăng Hương, anh hung dung gõ cửa.

“Ai… ai đó?”

“Là tôi, Sở Nghị.”

“Cậu… cậu về đi, tôi, tôi bẩn lắm!”

“À, cậu còn lo lắng về đoạn video đó sao? Người cầm đầu đã bị đình chỉ học và chuẩn bị chuyển sang trường dân lập khá xa rồi, bây giờ cô ta không thể làm gì cậu nữa!”

Lăng Hương bật khóc, bao nhiêu ngày sống trong u tối, cuối cùng, cũng có một bàn tay kéo cô lên khỏi vũng bùn này.

Cô quyết định, sẽ theo Sở Nghị suốt đời, mặc dù có thể cậu ấy không yêu cô.

Những năm trên thương trường, với danh nghĩa là quản lí cấp cao của Sở Nghị, Lăng Hương mọt sách ngày nào bây giờ trở nên vô cùng quyến rũ. Cô thay đổi chóng mặt như vậy tất cả đều là vì Sở Nghị. Bất cứ ai cản đường Sở Nghị cô cũng sẽ mạnh tay xử lí.

Tiếng cửa phát ra tiếng cộc cộc, Sở Nghị không lên tiếng.

“Sở Nghị, anh đừng có bỏ ăn như vậy, bác gái cũng là muốn tốt cho anh!”

“…”

“Anh có thể đừng tìm Tôn Như Ngọc nữa không? Tôi… haiz… thôi, tôi đi làm việc đây.”

Lăng Hương ánh mắt thất vọng rời đi. Bao nhiêu năm qua, Sở Nghị vẫn một mực hướng ánh nhìn về người con gái đó, người bạn thuở nhỏ của Sở Nghị. Cô biết cô có nét giống Tôn Như Ngọc, điều này mặc dù rất đau đớn, nhưng tình yêu cô dành cho anh còn lớn hơn thế. Bao nhiêu năm qua, Sở Nghị vẫn chưa một lần thực sự thích cô. Lí do năm đó cứu cô, là vì cô có nét giống Tôn Như Ngọc. Điều này, làm cô đau đớn chừng nào chứ.

Sở Nghị cầm điện thoại lên.

“Sắp xếp cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đến bệnh viện.”

Màn đêm dần buông xuống, mọi người cũng dần ra về, chỉ còn lại mình Cố Nhang và ông bà Tôn.

“Tôi nói bà nghe, bà ở đây cũng không được gì đâu, có Cố Nhang rồi mà!”

“Ông thì biết gì chứ, tôi muốn ở cạnh con gái cưng…”

“Bác trai nói phải đấy ạ, hai bác cứ về trước đi, cháu ở đây cùng Tôn Như Ngọc là được rồi!”

Bà Tôn cuối cùng cũng chịu thua.

“Được thôi, vậy cháu ở đây với Tôn Như Ngọc nhé.”

Cuối cùng, chỉ còn lại Cố Nhang ngồi cạnh Tôn Như Ngọc, đôi mắt âu sầu.

“Em, hãy tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ.”

Cửa mở ra, một y tá đẩy xe thuốc đi vào. Cô ta nói Cố Nhang tránh ra một chút, rồi bất ngờ rút kim ra hướng về Tôn Như Ngọc. Cố Nhang nahanj ra điều không ổn, kịp thời ngăn được cô y tá đó. Cô ta thoát được gọng kìm của Cố Nhang, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Không cần biết cô ta là ai, muốn giở thủ đoạn với Tôn Như Ngọc, anh phải bắt được cô ta!

Cố Nhang đuổi theo người phụ nữ đó đến tận cuối hành lang.

Lúc này phòng Tôn Như Ngọc không còn ai cả, một người đàn ông bình thản bước từ cửa ra vào vào trong. Anh ta đứng trước giường bênh của Tôn Như Ngọc, chăm chú nhìn vào từng đường nét trên gương mặt thiên thần ấy.

“Lúc ngủ, em cũng thật đẹp.”

Một giọt nước mắt chảy ra, Sở Nghị đặt bó hoa trên tay mình xuống chiếc bàn bên cạnh.

“Xin chào, rất vui được gặp lại em. Anh là Sở Nghị.”
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Sở Nghị đưa tay lên vén tóc Tôn Như Ngọc, không để ý thấy tay cô ấy khẽ động.

Anh chỉ định khiến Cố Nhang sống không bằng chết, không ngờ lại làm tổn hại đến cô. Anh cảm thấy vô cùng hối lỗi.

“Tôn Như Ngọc, cuối cùng, anh cũng có thể đường đường chính chính đứng trước mặt em rồi. Anh sẽ theo đuổi em.”

Bao nhiêu năm qua từ trong bóng tối, quan sát cuộc sống của Tôn Như Ngọc, anh cảm thấy rất mãn nguyện. Nhưng con người mà, ai chả có tham vọng. Anh muốn nhiều hơn thế. Bây giờ, mặc dù anh chưa phải là ảnh đế giỏi nhất, nhưng anh đã có địa vị, danh vọng và tiền tài. Như thế mặc dù vẫn chưa đủ tư cách để theo đuổi Tôn Như Ngọc, nhưng anh không muốn chần chừ nữa, nếu không, anh sẽ mất Tôn Như Ngọc vào tay Cố Nhang.

Anh sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ để có được cô, như cách anh đã làm với bao nhiêu người khác để có được địa vị như ngày hôm nay. Cô thuần khiết như thế, anh không nỡ ra tay với người con gái mình thương.

Sở Nghị anh sẽ cạnht ranh công bằng với Cố Nhang. Kể cả về cái dnah ảnh để bậc nhất lẫn người con gái anh yêu.

Bên này, sau khi Cố Nhang đuổi theo cô y tá khả nghi kia, anh đuổi đến phía sau bệnh viện.

Cô gái đó dừng lại, nhưng không quay mặt lại.

“Cô là ai?”

“…”

“Tại sao lại muốn hại Tôn Như Ngọc?”

“Anh đã quên em rồi ư?”

Giọng nói âm trầm phát ra, và nó rất quen thuộc.

Lệ Dung?

“Đúng vậy, em là em gái nuôi của anh, Lệ Dung.”

“Tại sao cô lại làm như thế?”

“Là vì em yêu anh, anh biết mà!”

Lệ Dung quay lại, hét lớn.

“Yêu?”

Từ trước đến giờ, anh luôn không để tâm đến người con gái nào khác, nhưng vẫn biết rõ tình cảm của Lệ Dung dành cho mình không bình thường. Nhưng, anh không thích cô ta, cô ta cũng là người làm loạn trong buổi tiệc sinh nhật của anh.

“Tôi đã nói rõ ràng rồi. Tôi yêu Tôn Như Ngọc, và tôi đã công khai cho tất acr mọi người biết về người vợ sắp cưới của tôi. Cô làm loạn đủ rồi.”

Cố Nhang quay người lại định đi. Lệ Dung không chịu được, chạy tới ôm sau lưng Cố Nhang.

“Anh, anh biết em yêu anh rất nhiều, tại sao anh lại không nhìn em lấy một lần?”

Cố Nhang nói giọng trầm thấp, lạnh lẽo.

“Tôi sẽ không yêu một con rắn độc. Đừng tưởng tôi không biết cô đứng sau vụ tai nạn bất ngờ hôm Tôn Như Ngọc biểu diễn. Hãy chờ đấy, tôi sẽ không để yên cho cô, và cả mẹ cô đâu.”

Nói rồi, anh dứt khoát đẩy ngã Lệ Dung, cô ta ánh mắt căm hận hét lớn.

“Muộn rồi! Bây giờ anh quay lại đó thì Tôn Như Ngọc đã bị sát hại, hahaha!”

Lệ Dung nhận được tin nhắn nặc danh của một người, muốn cùng cô ta tương kế tựu kế li gián Cố Nhang, để người kia dễ bề hành động. Cố Nhang nghe được tin này, chợt tỉnh ngộ rằng đây là kế giương Đông kích Tây, lấy hết tốc lực chạy về phòng bệnh của Tôn Như Ngọc.

Tôn Như Ngọc, em đừng có mệnh hệ gì hết!

Sở Nghị nghe thấy tiếng bước chân chạy vội trên hành lang, cười nhẹ.

Cuối cùng, ngày này cũng tới!

Anh nhớ tới lời nói của mẹ hôm qua.

“Cố Nhang là anh trai con…”

Anh trai…

Anh trai…

Kẻ thù không đội trời chung với mình, vậy mà lại chính là anh trai! Còn nhớ khi xưa, anh mong ước muốn có một người anh trai như thế nào kia chứ?

Tiếng cửa mở xoạch.

Cố Nhang thở hồng hộc, thấy một người đàn ông lạ trong phòng Tôn Như Ngọc.

Anh vội lao tới, túm cổ áo hắn ta.

“Mày đã làm gì cô ấy?”

Ánh mắt vằn vện tơ đỏ.

Sở Nghị cười cười, chỉ nhẹ nhàng nói.

“Vuốt tóc cô ấy…”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã bị Cố Nhang đấm một cái thật đau vào má, ngã nhào ra đất.

“Thằng khốn!”

Sở Nghị phủi phủi bụi, bình thản đứng dậy. Cái đấm này, làm sao có thể khiến anh gục ngã và chịu thua được.

“Cố Nhang.”

Đối diện với đôi mắt rực lửa kia, anh ta không hề sợ hãi.

“Tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.”

Sở Nghị dõng dạc nói, ánh mắt kiên định. Cho dù chỉ còn lại 1% Tôn Như Ngọc có thể thích anh, thì 1% đó vẫn là cơ hội duy nhất.

Cố Nhang lần đầu tiên trong đời cảm giác được mình có một kẻ địch, và kẻ đó đang đứng trước mặt anh.

“Tại sao?”

Sở Nghị cười cười, rồi nhìn thẳng vào mắt Cố Nhang nói.

“Vì tôi yêu Tôn Như Ngọc. Sao, anh sợ hãi ư?”

“Đó là vợ chưa cưới của tôi.”

Cố Nhang bình tĩnh đáp trả.

Sở Nghị nghe thế liền cười lớn.

“Vợ chưa cưới? Đừng tưởng tôi không biết, hôn nhân của anh và Tôn Như Ngọc chỉ là sắp đặt, anh còn chưa từng một lần thực sự thừa nhận bản thân yêu cô ấy! Vậy, anh có tư cách gì mà nghiễm nhiên có được tình yêu của Tôn Như Ngọc?”

Cố Nhang nghe từng lời nói cặn kẽ của Sở Nghị, vô cùng muốn né tránh. Hắn đã nói trúng tim đen anh, là vấn đề anh luôn khúc mắc trong lòng.

Mặc dù anh và Tôn Như Ngọc là hôn nhân sắp đặt, anh cũng có tình cảm với cô ấy, nhưng đúng là anh thực sự chưa từng thừa nhận yêu Tôn Như Ngọc, chưa từng chính miệng nói với cô gái nhỏ ấy.

Nếu vậy, đây có thể là một thử thách để biết trong lòng Tôn Như Ngọc có anh không.

“Được.”

Trong tình yêu luôn có sự nghi ngờ, và anh cũng vậy, anh không thể dám chắc 100% Tôn Như Ngọc yêu mình.

Nói anh ngốc cũng chẳng sai, nhưng anh muốn thực sự gỡ bỏ cái danh nghĩa “hôn nhân sắp đặt” kia. Anh muốn đường đường chính chính cầu hôn Tôn Như Ngọc bằng cả tấm lòng của mình, chứ không phải là do hai bên gia đình sắp đặt.

“Tôi là Sở Nghị.”

Anh ta giơ tay phải ra muốn bắt tay với tình địch trước mặt. Câu nói sau của anh ta còn khiến Cố Nhang ngạc nhiên hơn.

“Bạn cũ thuở nhỏ của Tôn Như Ngọc. Cũng có thể coi là thanh mai trúc mã của cô ấy từ nhỏ.”

Cố Nhang đưa tay ra bắt lấy tay người đàn ông, cảm giác được khí thế hừng hực kia. Hắn, không phải dạng vừa đâu.

“Tôi là Cố Nhang, hôn phu sắp cưới của Tôn Như Ngọc.”

Đáp lại hắn ta với ánh mắt kiên định.

Cả hai đều không thấy tay Tôn Nhưu Ngọc động đậy một chút, cô đang có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

“Cố Nhang, tay của Tôn Như Ngọc bị như vậy, tôi muốn đón cô ấy tới một bệnh viện tư nhân tay nghề vô cùng cao, đảm bảo sẽ chữa cho cô ấy lành lặn không có vấn đề gì.”

Cố Nhang nghe thấy những lời này, lòng đầy nghi ngờ.

“Làm sao tôi có thể tin tưởng anh?”

“Haha, tôi sẽ để anh giữ người thân duy nhất của tôi làm con tin, thế nào?”

Cố Nhang không khỏi bất ngờ, hắn ta vì Tôn Như Ngọc sẵn sàng bán đứng người thân của mình sao? Thật là một tên vô sỉ.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Cố Nhang, người thân duy nhất của tôi là mẹ anh, cũng là mẹ tôi, mẹ của hai chúng ta.”

“…”

Những kí ức năm xưa lại ùa về, người mẹ dứt khoát ra đi trong màn đêm tăm tối, với những lời nói đã làm tổn thương anh đến chừng nào.

Bà ấy, còn sống, và là mẹ của người trước mặt?

Bà ấy chưa từng một lần quan tâm chăm sóc anh, là để giành tình cảm hết cho người đàn ông trước mặt này sao?

Bà ấy quá nhẫn tâm với anh. Một người như thế, Cố Nhang anh có muốn gặp lại hay không?

“Với điều kiện…”

Sở Nghị nói tiếp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tôn Như Ngọc trên giường bệnh.

Cứ coi như là thủ đoạn hèn hạ, chỉ cần anh có được trái tim của cô gái trước mặt này thôi.

“Trong khoảng thời gian Tôn Như Ngọc chữa trị, anh không được phép bén mảng đến gần Tôn Như Ngọc hay tiếp xúc với cô ấy. Nếu không, tôi sẽ không chắc là cô ấy có thể toàn vẹn mà trở về.”

Đây là điều kiện cũng như là lời uy hiếp Cố Nhang. Nếu như Cố Nhang xuất hiện trước mặt Tôn Như Ngọc, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Cố Nhang không thể làm gì khác ngoài hai chữ đồng ý. Nếu như Tôn Như Ngọc có thể được chữa trị tử tế và khỏi hẳn, thì đó là điều duy nhất anh mong muốn. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, anh sẵn sàng lùi vào trong bóng tối. Cố Nhang anh từ trước tới nay chưa từng để ý và quan tâm một người con gái nào nhiều như thế, cũng chưa từng có người con gái nào vì anh mà chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Tôn Như Ngọc là vì anh mà ba lần bảy kiếp đều gặp nạn, là do mạng cô ấy lớn nên đến bây giờ vẫn giữ được. Anh không thể để người mình yêu lâm vào nguy hiểm, không thể để cô ấy trở thành người tàn phế suốt cả đời. Như vậy, anh sẽ ân hận chính mình.

Tôn Như Ngọc, hy vọng em sẽ có thể bình yên và lành lặn trở về, cũng hy vọng em đừng quên anh.

“Vậy, thời gian cô ấy chữa trị là bao lâu?”

“Một năm.”

Một năm… đó không phải một khoảng thời gian dài, nhưng cũng không ngắn.

“Chuyện chữa trị này, bố mẹ cô ấy sẽ được thăm cô ấy một vài lần, nhưng anh và những người khác thì không. Hãy nhớ lấy, nếu anh xuất hiện trước mặt cô ấy dù chỉ một lần, cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Sở Nghị nhớ lại vài năm trước anh đã cứu một vị bác sĩ khỏi nguy cơ phá sản. Bác sĩ ấy vô cùng chính trực, lại cực kì giỏi giang. Chính vì vậy, việc chữa tay của Tôn Như Ngọc trở nên lành lặn không tì vết là hoàn toàn có thể. Anh muốn nhờ vào việc này, hoàn toàn cắt đứt sợi dây liên kết giữa Tôn Như Ngọc và Cố Nhang. Như vậy, có phải anh có cơ hội làm Tôn Như Ngọc yêu anh không?
 

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Sở Nghị là một người thông minh. Anh ta không từ mọi thủ đoạn, bất chấp tất cả để có được thứ mình muốn. Trong tình yêu cũng vậy. Anh ta không cam tâm! Anh ta quen Tôn Như Ngọc trước, yêu Tôn Như Ngọc trước, tại sao, luôn có người tước đi mong muốn của anh ta, và vì sao người đó luôn luôn là Cố Nhang?

Sở Nghị vô cùng ghen tị với Cố Nhang, ghen tị mọi điều. Lúc này đây, nhìn gương mặt tiều tụy và đầy đau khổ của Cố Nhang, anh ta vừa hả hê vừa chua xót.

Anh ta hả hê vì hành hạ được Cố Nhang.

Anh ta chua xót vì bản thân bỗng trở nên hèn hạ trước tình yêu.

Nhưng... Anh ta không hối hận, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng rồi, anh ta không thể buông bỏ.

Cố Nhang ngồi sụp xuống ghế, đưa hai tay ôm đầu.

Tôn Như Ngọc vô cùng thích dương cầm. Anh từng nghe cô kể, cô yêu đàn thế nào. Anh từng được cô cho xem những bức ảnh. Từ nhỏ đến lớn, Tôn Như Ngọc không biết đã nhận được bao nhiêu giải thưởng. Cô gắn bó cả đời với đàn, làm sao Cố Nhang không biết, bàn tay quan trọng với nghệ sĩ như thế nào, đặc biệt là đối với Tôn Như Ngọc.

Nhưng... Anh không dám, cũng không nỡ để cô đi.

Cho tới bây giờ, Cố Nhang chưa từng sợ điều gì. Vậy mà chỉ cần gặp những chuyện liên quan đến Tôn Như Ngọc, Cố Nhang không ngừng sợ hãi.

Anh sợ rằng, nếu để cô đi, anh sẽ mất cô.

Anh sợ rằng, nếu cô tỉnh lại, cô sẽ oán hận anh đã đùn đẩy cô vào những chuyện này.

Anh sợ... Anh rất sợ.

Không phải anh không tìm được bác sĩ chữa cho cô, nhưng người giỏi nhất, tốt nhất lại trong tay Sở Nghị. Mà Sở Nghị...

Mãi một lúc sau, Cố Nhang ngẩng đầu lên. Vành mắt anh đỏ ửng, nhìn chằm chằm Tôn Như Ngọc đang nằm trên giường.

Cuối cùng, Cố Nhang cất giọng khàn khàn: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Sở Nghị mỉm cười.

Anh ta biết mà. Anh ta không nhất thiết phải hiểu Cố Nhang, vì anh ta biết điểm yếu của Cố Nhang là gì. Khi một người phải đối mặt với nguy hiểm, họ không sợ khi bản thân yếu ớt, mà họ sợ... Bị để lộ điểm yếu. Điểm yếu của Cố Nhang chính là Tôn Như Ngọc, mà điểm yếu của Sở Nghị cũng là Tôn Như Ngọc.

Nghe lời Cố Nhang nói, bàn tay đang vuốt ve gương mặt Tôn Như Ngọc trong phút chốc khựng lại, sau đó, Sở Nghị thu tay lại, anh ta liếc nhìn Cố Nhang một cái: “Được!”

Nói rồi, Sở Nghị lưu luyến nhìn Tôn Như Ngọc đang ngủ say rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Tôn Như Ngọc chậm rãi nắm chặt mép chăn. Cô từ từ mở mắt ra. Cô cứ nằm ở đó, nước mắt chảy dọc từ khóe mắt xuống gối, ướt đẫm cả một vùng gối.

Tôn Như Ngọc hận bản thân quá. Cô hận mình quá yếu đuối, hận mình bất lực, tạo nên gánh nặng cho người khác. Cô hận, hận Cố Nhang quá yêu mình.

Mới đầu, Tôn Như Ngọc còn oán tránh còn hận thù, vì tay của cô bây giờ không thể đánh đàn. Nhưng giờ, bao nỗi oán hận, trách móc biến thành chua xót. Giọng nói khàn khàn của Cố Nhang, tiếng nghẹn ngào của Cố Nhang như những lưỡi dao sắc bén ghim vào đáy lòng cô.

Đau lắm! Đau lắm!

“Anh à...” Tôn Như Ngọc nức nở mở miệng.

Nghe thấy tiếng nức nở của cô, Cố Nhang giật mình. Anh lập tức đứng lên, đi đến chỗ Tôn Như Ngọc.

Nhìn gối đầu cô ướt đẫm, nhìn nước mắt cô vẫn không ngừng chảy, Cố Nhang đau lòng vô cùng, anh luống cuống chân tay, lau đi dòng nước mắt của cô.

“Như Ngọc, Như Ngọc... Em đừng khóc, đừng khóc. Có phải em đau không? Anh nhất định... Nhất định sẽ giúp em... Ngoan nào đừng khóc nữa.” Cố Nhang khẽ ôm Tôn Như Ngọc vào lòng, vỗ vỗ lưng cô.

Cảm nhận được hơi ấm của Cố Nhang, Tôn Như Ngọc càng khóc lớn. Cô đưa tay còn lại lên, đánh vào người Cố Nhang. Nhưng sức lực Tôn Như Ngọc yếu vì cô vừa mới tỉnh lại, sau cùng cô nắm chặt lấy áo của anh: “Anh muốn em đi sao... Anh muốn em đi với Sở Nghị sao, Cố Nhang?”

Cố Nhang nắm lấy hai bả vai của Tôn Như Ngọc, đẩy người cô ra, để cô nhìn thẳng mình: “Như Ngọc, anh xin lỗi, anh xin lỗi.”

Tôn Như Ngọc lắc đầu, cô nhìn anh. Mái tóc anh rối bù xù, râu trên cằm đã lác đác mọc lên, quần áo xộc xệch. Tôn Như Ngọc bặm môi, rồi mấp máy miệng: “Em chỉ muốn biết... Anh có muốn em đi cùng Sở Nghị hay không?”

Nhìn gương mặt tái nhợt và ướt đẫm nước mắt của Tôn Như Ngọc, Cố Nhang buông hai tay đang bám lấy vai của Tôn Như Ngọc ra.

Cô nghe thấy tiếng anh thì thào đáp lại: “Anh muốn em đi.” Dù trong lòng anh không hề muốn, không hề muốn chút nào. Nhưng anh nhất định không để Tôn Như Ngọc phải chịu tổn thương, chịu đau đớn. Vậy nên, anh muốn để cô đi. Sở Nghị... Sở Nghị sẽ không làm gì cô.

Tôn Như Ngọc lặng người một lúc rồi nhắm hai mắt lại. Cô không hề nói một lời, lẳng lặng nằm xuống, đắp chăn lên người mình.

“Anh đi đi. Em không muốn nhìn thấy anh nữa.”

“Em sẽ đi theo Sở Nghị.”

“Cố Nhang, chúng ta... Chia tay đi.”

Trong lòng Cố Nhang đau như cắt. Anh đứng thẳng người dậy rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Như Ngọc. Sau đó, anh nói: “Được.”

Đợi đến khi tiếng cửa phòng bệnh đóng sập lại, Tôn Như Ngọc vùi đầu trong chăn, nức nở khóc thành tiếng.

Cố Nhang, Cố Nhang, anh là đồ đáng ghét, tại sao lại đáng ghét như vậy chứ?

Em ghét anh!

Bên ngoài phòng bệnh, Cố Nhang đang đứng ở đó, trầm mặc nghe tiếng khóc của Tôn Như Ngọc.

...

“Cái gì? Cậu với Tôn Như Ngọc chia tay rồi? Tại sao lại thế?” Lệ Phương đặt cốc nước lọc xuống trước mặt Cố Nhang, kinh ngạc nói.

Cố Nhang không nói gì. Anh cầm cốc nước, dựa lưng vào ghế sô pha.

Phùng Minh và Tô Nhược Chi thở dài một hơi.

“Vậy bây giờ cậu tính làm gì đây?” Phùng Minh thở dài. Cố Nhang còn ngơ ngẩn như thế này thì Tôn Như Ngọc sẽ đau đớn như thế nào? Cô ấy sẽ khóc sao, sẽ lười ăn sao, sẽ trằn trọc không ngủ sao?

“Giờ tôi có thể làm gì đây?” Cố Nhang nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa trán: “Để cô ấy ở bên cạnh tôi, cô ấy không ngừng bị thương. Chuyện của Lệ Dung còn chưa giải quyết xong, tay cô ấy còn bị thế này, tôi có thể làm gì đây? Nên làm gì để cô ấy được an toàn?”

Tô Nhược Chi huých nhẹ vào người Lệ Phương, ý bảo cô nói gì đi, cho ý kiến đi. Lệ Phương trợn mắt với anh: Em phải nói sao đây? Nói không nên cho cô ấy đi, nên giữ cô ấy ở lại à?

Cuối cùng, Tô Nhược Chi lên tiếng: “Giải quyết Lệ Dung đi. Cô ta làm bao nhiêu chuyện sai trái, thậm chí còn muốn giết người. Nhưng cô ta vẫn luôn được bác Cố che chở, gây ra chuyện lớn như thế cũng thoát được. Vậy nên, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Muốn giải quyết Lệ Dung thì phải hạ bệ bác Cố. Mà bác ấy...” Nói đến đây, Tô Nhược Chi ngập ngừng dừng lại, nhìn Cố Nhang.

Cố Nhang cười lạnh: “Phải. Còn về ông ta, tôi và Phùng Minh đã có cách giải quyết rồi.” Ông ta bảo vệ Lệ Dung như vậy, che chở hai mẹ con nhà đó như vậy, thế để anh xem, khi ông ta không còn một đồng nào, mẹ con nhà đó sẽ đối xử với ông ta thế nào. Anh muốn cho ông ta thấy, người ông ta yêu thương che chở sẽ có bộ dạng ra sao.

Cố Nhang bỗng nhiên nói với Lệ Phương: “Lệ Phương, thời gian này, mong cậu chú ý đến Tôn Như Ngọc giúp tôi, được không?”

Lần đầu thấy bộ dạng còn thiếu chút nữa là quỳ xuống cầu xin này của Cố Nhang, Lệ Phương lắp ba lắp bắp: “Được... Được chứ, dù sao, tôi cũng thân với Như Ngọc mà.”

“Được rồi, nghe những lời này của cậu, tôi an tâm rồi.”

Hai vợ chồng Tô Nhược Chi đứng nhìn Phùng Minh và Cố Nhang khuất bóng rồi thở dài.

Lệ Phương than vãn: “Anh nói xem, tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này.” Nó còn rắc rối hơn chuyện năm xưa giữa cô, Tô Nhược Chi và Cố Nhang.

“Không có chuyện gì là không có nguyên do. Ghen tị, oán hận, chê trách, ham muốn, tất cả đều có thể là lý do. Chỉ mong lần này, Cố Nhang có thể giải quyết được chuyện này, còn chúng ta, dù có sức cũng không thể giúp nhiều.”

“Nói có lý!” Lệ Phương gật gù. Bỗng nhiên, cô ý thức được một chuyện: “Này, Tô Nhược Chi, giờ này rồi sao anh còn chưa về! Đứng đây làm gì?”

Tô Nhược Chi cười hì hì ôm lấy Lệ Phương: “Ở đây tất nhiên là để ngủ với vợ con rồi!”

“Cút!” Lệ Phương trừng mắt, dẫm mạnh xuống chân Tô Nhược Chi.

Tô Nhược Chi đau đớn ôm chân. Mẹ nó, cô gái này trở nên ác độc từ khi nào vậy?

Lệ Phương cười lạnh, mặc kệ Tô Nhược Chi đang cố tỏ vẻ đáng thương, cô cũng không chút lưu tình, đẩy anh ra khỏi cửa rồi đóng sập cửa lại.

Haha... Ngủ ngoài đó đi!

Tô Nhược Chi vừa ôm chân, vừa cười ha hả.

Hầy, tối rồi, phải về nhà thôi.

Lại phải ngủ một mình. Hầy, bao giờ mới được ngủ cùng với vợ đây.

Tô Nhược Chi vô cùng bất mãn.
 

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Vết thương của Tôn Như Ngọc là ở tay, hơn nữa, trong bệnh viện cũng không nắm chắc sẽ chữa được nên Tôn Như Ngọc sớm xuất viện. Ngày hôm đó xuất viện, là Sở Nghị đến đón cô.

Từ khi cô nói lời chia tay, Cố Nhang không còn xuất hiện trong phòng bệnh của cô nữa. Không phải là Lệ Phương thì là Sở Nghị đến đây. Tuy cô là người nói ra những lời đó, nhưng là do Cố Ngang chọc cô, tại sao... Sao anh còn không đến dỗ cô? Những ngày đầu, Tôn Như Ngọc không ngừng ngóng chờ, thậm chí, cô nhớ anh đến mức không ngủ được.

Mỗi lần Lệ Phương đến, Tôn Như Ngọc đều khéo léo hỏi cô ấy về Cố Nhang, Lệ Phương chỉ thở dài rồi nói với cô: “Em và Cố Nhang đã chia tay rồi, em quan tâm cậu ấy làm gì nữa?”

Những lời ấy làm Tôn Như Ngọc nghẹn lời, không thể nói gì nữa.

Cho đến hôm nay, khi cô xuất viện, người đến chỉ có Sở Nghị, Tôn Như Ngọc gần như đã tuyệt vọng.

Được, được, muốn cô đi với Sở Nghị phải không? Được thôi!

Sở Nghị tươi cười xoa xoa đầu Tôn Như Ngọc: “Như Ngọc, mau đi thôi.”

Tôn Như Ngọc lặng lẽ gật đầu.

Sở Nghị giúp Tôn Như Ngọc xách đồ để vào cốp xe rồi ân cần đỡ Tôn Như Ngọc vào xe.

Khi khởi động xe, Sở Nghị nói với Tôn Như Ngọc: “Bây giờ, anh sẽ đưa em về nhà anh để gặp bác sĩ Thomas trước nhé. Thomas là bác sĩ đã từng chữa trị cho anh ở bên Mĩ. Chuyên môn rất giỏi, vậy nên, bác sĩ ấy có thể giúp em khôi phục tay. Qua một khoảng thời gian nữa, Như Ngọc lại có thể biểu diễn trở lại rồi.”

Tôn Như Ngọc cười gượng gạo: “Vâng.” Rồi cô cứ quay đầu, ngó nghiêng ở phía sau.

Vẫn không thấy, cô vẫn không thấy người cần thấy.

Thật ra, không phải Cố Nhang không đến mà là Tôn Như Ngọc chưa nhìn thấy.

Ở góc khuất bên cạnh bệnh viện, có một chiếc xe ô tô đen đậu ở đó. Trong xe chính là Cố Nhang, sau khi xe của Sở Nghị đã đi khuất, anh thu mắt lại.

Tiếng điện thoại vang lên. Nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, Cố Nhang lạnh lùng bắt máy.

“Ông gọi làm gì?”

Giọng ông Cố đang quát lớn từ đầu dây bên kia truyền đến: “Mày, Cố Nhang, thằng khốn nạn, mày đã làm gì Cố thị?”

“Ha, làm gì sao? Chẳng phải ông rất coi thường tôi à? Coi thường tôi chọn con đường diễn, coi thường tôi giống người đàn bà kia. Ông yêu quý Cố thị của ông lắm đấy, nhưng ông xem đi, Cố thị mà ông nâng niu trong lòng bàn tay bị tôi phá tan tành chỉ trong mấy ngày. Cố Chí Trường, ông có thấy, bản thân ông đã quá thất bại không?”

“Thằng khốn nạn, mày dừng lại cho tao, dừng lại!”

“Vốn dĩ Cố Nhang này đâu muốn đẩy ông vào con đường này nhưng... Con gái nuôi yêu quý của ông đã chơi đùa hết kiên nhẫn của tôi. Bao nhiêu lần tôi nói cô ta không được động vào Tôn Như Ngọc, nhưng cô ta thì sao? Ỷ đằng sau có ông, ỷ đằng sau có Cố thị để làm càn. Vậy nên, ba à, ba che chở cho cô ta được bao lâu, ba cứ che chở tiếp đi. Để đến khi, ông không còn một đồng xu rách nào, cô ta và bà thư ký của ông có cần đến sự che chở của ông nữa không?”

“Mày... Mày!” Ông Cố thở dốc.

“Được rồi.” Ánh mắt của Cố Nhang lạnh băng: “Tạm biệt nhé, ba.”

“Cố Nhang! Cố Nhang!” Cố Chí Trường vội vàng gào lên nhưng Cố Nhang chẳng màng để ý, đã cúp máy.

Cố Chí Trường nhìn chằm chằm điện thoại, ông ta vô cùng tức giận, ném thẳng chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống đất. Lệ Duyên ngồi bên cạnh đó giật mình hoảng sợ. Bà ta nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của ông ta mà thầm khinh bỉ. Dù oán hận, nhưng bà ta vẫn không kìm được nỗi lo. Lần trước, Lệ Dung thuê người làm hại Tôn Như Ngọc. Vì chưa kịp trả tiền, lại hại bọn chúng bị cảnh sát bắt nên bây giờ Lệ Dung đang ở trong tay đám người đó.

“Anh à, Cố... Cố Nhang nói sao?”

“Còn nói sao!” Cố Chí Trường quát lớn: “Thằng mất dạy đó nhất quyết đẩy chúng ta vào đường cùng.”

“Thế... Thế Lệ Dung phải làm sao bây giờ hả anh, con bé yếu ớt lắm, chắc chắn nó vô cùng sợ hãi.” Lệ Duyên thảng thốt.

“Yếu ớt, sợ hãi? Nó có gan khiến cho Tôn Như Ngọc thành ra thế này, sao nó không sợ? Mà cũng là tại nó, điêu ngoa vênh váo, giờ đây, cho nó biết thế nào là lễ độ. Còn bà, con bé đó thành ra thế này cũng không kém phần bà đâu! Đúng là con hư tại mẹ!”

Lệ Duyên cố gắng nín nhịn: “Anh à, anh cứu con bé đi, anh cứu nó đi.” Nói rồi, bà ta xích lại gần, nắm lấy tay của Cố Chí Trường.

Cố Chí Trường tàn nhẫn hất tay bà ta ra: “Bây giờ Cố thị sắp phá sản, không có ngân hàng nào chịu cho vay, nợ nần chồng chất, tiền đâu ra để cứu nó. Tự làm tự chịu, đúng là ngu xuẩn.” Nói xong, ông ta chẳng thèm nhìn bà ta đến một cái, đi thẳng vào nhà trong.

“Anh à, Chí Trường, Cố Chí Trường!” Lệ Duyên gào lên, bà ta ấm ức, hất hết cốc chén trên bàn xuống.

Lệ Dung, Lệ Dung phải làm sao đây?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lệ Duyên vội vàng lục lọi túi xách, hoảng hốt bắt máy.

“Bà Lệ, bao giờ tiền mới đến?”

“Tôi... Tôi vẫn chưa kịp thời gian chuẩn bị. Các anh... Các anh cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định sẽ đưa đủ tiền cho các anh, đừng làm hại con gái tôi!” Lệ Duyên run rẩy nói.

“Gì cơ, bà vẫn chưa chuẩn bị tiền à, bà muốn nó chết à!” Nói rồi, tiếng hét thất thanh của Lệ Dung vang lên.


“Không không, tôi nhất định sẽ chuẩn bị đủ.” Bà Lệ càng thêm hoảng sợ.

“Bà nghĩ bọn tôi ngu à, tin tức Cố thị sắp phá sản đang tràn lan ở bao nhiêu mặt báo, bà nghĩ tôi sẽ tin tưởng lời bà sao?”

Tên đàn em cất tiếng: “Đại ca, xử ả đi.”

“Không! Đừng!” Lệ Duyên hét lớn.

Trong một nhà xưởng bỏ hoang, Lệ Dung bị trói vào ghế, miệng bị băng dính đen bịt lại. Cô ta trơ mắt nhìn người đàn ông cúp điện thoại, cắt đứt tiếng kêu gào của mẹ. Cô ta hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy.

Tên đại ca ấy nhìn Lệ Dung, nhìn cô ta từ trên xuống dưới khiến cô ta vừa dựng tóc gáy, vừa kinh tởm. Hắn, hắn định làm gì, chúng định làm gì, xử cô sao?

“Đại ca, giờ chúng ta làm gì đây?” Một trong hai tên đàn em lên tiếng.

Tên cầm đầu nheo mắt, ánh mắt dâm tà ấy lại chĩa vào cô.

“Nếu không có tiền, thì thưởng thức gái thôi. Mang nó lại đây.”

Hai tên đàn em tháo dây trói cho Lệ Dung. Dù cô ta cố gắng vùng vẫy, quẫy đạp cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của chúng. Hai tên ấy xách cô ta đến trước mặt tên cầm đầu.

Lệ Dung ngã khuỵu xuống đất. Cô ta sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên.

Tên cầm đầu ngồi xổm xuống, đưa tay lướt qua da thịt của Lệ Dung.

Khi bị bắt đến đây, Lệ Dung mặc một chiếc váy xẻ tà màu đỏ. Khi ấy, cô ta vừa ra khỏi bar thì bị chụp thuốc mê. Dù Lệ Dung kiêu căng ngạo mạn nhưng từ nhỏ cô ta sống như tiểu thư bằng tiền của nhà họ Cố nên thân thể cô ta thon gọn, da thịt trắng mịn, vô cũng hấp dẫn cánh đàn ông. Huống chi, mấy tên này không có được tiền, tại sao lại buông thả một miếng mồi béo bở như Lệ Dung.

Mặc cho Lệ Dung không ngừng lắc đầu, tên cầm đầu xé rách váy cô ta ra. Thân thể mềm mại trắng mịn lộ ra trước mắt ba tên đàn ông. Chúng đưa những cánh tay dơ bẩn đến, sờ soạng cả cơ thể cô ta. Lệ Dung bị kìm kẹp, muốn chạy, muốn trốn tránh cũng không được. Cô ta không thể nói, không thể hét vì vẫn đang bị bịt mồm. Cô ta căm hận nhìn những tên khốn khiếp đang xâm hại cô ta. Lệ Dung chết lặng, nhắm hai mắt lại.

Cố Nhang! Tôn Như Ngọc! Tôi hận các người!

Tôn Như Ngọc giật mình bừng tỉnh. Cô lại bị lạ giường nữa rồi. Cô chống người dậy, thấy chăn đang ở dưới đất thì đơ mặt, đưa tay không bị thương lên vỗ vỗ trán. Xem kìa, lại đá chăn khi ngủ rồi, Cố Nhang chắc chắn sẽ tức giận cho coi.

Đột nhiên Tôn Như Ngọc khựng lại. Đôi mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu. Cố Nhang, nghĩ đến Cố Nhang làm gì cơ chứ, phiền chết đi được! Tôn Như Ngọc cau có, cúi người nhặt chăn lên.

Quả thực Sở Nghị nói không sai. Thomas là một bác sĩ giỏi. Khi tay cô được bao bác sĩ trong nước lắc đầu bảo rằng không thể đánh đàn hoặc bưng bê vật nặng thì Thomas lại quả quyết nói với cô, cô có khả năng khôi phục như cũ. Dù chỉ là có khả năng, nhưng cũng khiến cô hy vọng nhiều hơn khi nghe từ ‘không thể'. Vài ngày tập trị liệu với Thomas, tay của Tôn Như Ngọc đã có thể cử động nhẹ nhàng, bớt đau đớn hơn những ngày đầu.

Cô xuống giường, đi lại vài vòng rồi dừng chân trước cửa sổ.

Sở Nghị rất chu đáo, anh sắp xếp cho cô một căn phòng vừa có thể thấy mặt trời lặn, vừa có thể ngắm mặt trăng lên. Lúc này đây, còn vài tiếng nữa trời mới sáng. Ánh trăng đã bị tấm rèm ngăn cản, không thể chiếu vào phòng. Tôn Như Ngọc nhẹ nhàng vén rèm lên. Nhìn vầng trăng ngay trước mắt, nhìn ánh trăng sáng chiếu rọi đêm tối, Tôn Như Ngọc bỗng cảm thấy buồn bực.

Đột nhiên... Cô thấy nhớ Cố Nhang quá.

Mà ở căn hộ quen thuộc của hai người, trong căn phòng sách dành riêng cho anh, Cố Nhang đang ngồi lặng người nhìn ngắm bức ảnh được đặt trên bàn làm việc.

Bức ảnh đó... Là Tôn Như Ngọc đang híp mắt cười.
 
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
“Tôn Như Ngọc, xin lỗi .... anh xin lỗi em, anh không cố ý làm cho em ra nông nỗi này” Cố Nhang nghĩ thầm, đôi mắt anh bắt đầu chuyển đỏ, những giọt nước mắt bắt đầu từ khóe mắt tuôn ra.

“Có lẽ bây giờ Tôn Như Ngọc đang vui vẻ bên Sở Nghị rồi, chỉ cần em hạnh phúc thì dù ở đâu đi chăng nữa anh đều có thể chấp nhận được, dù em ở bên cạnh ai anh cũng có thể chấp nhận được, anh cũng sẽ luôn dõi theo em. Thật không ngờ định mệnh lại chớ trêu như vậy đấy, ha. Ông trời thật biết sắp đặt mọi thứ. Đưa cô ấy đến bên tôi, làm cho chúng tôi ghét nhau rồi yêu nhau, làm cho chúng tôi coi nhau như là định mệnh không thể xa nhau, rồi cuối cùng thì sao? Cuối cùng vẫn đưa cô ấy đi khỏi tôi, đưa cô ấy đến bên một người đàn ông khác. Hahaha, thật là biết trêu đùa người khác đấy.” Cố Nhang nói nhỏ, những giọt nước mắt không ngừng rơi. Có một giọt rơi xuống tấm ảnh, Cố Nhang liền vội vàng lấy giấy ra lau. Cố Nhang rất yêu quý tấm ảnh đấy, bởi lẽ đó là tấm ảnh duy nhất còn nguyên vẹn của Tôn Như Ngọc

Lại một ngày nữa đến, mặt trời chiếu ánh nắng vàng ươm vào chiếc ghế sofa, cảnh mới đẹp làm sao. Những con chim đậu trên cành cây gần đó hót ríu rít, điều đó càng làm cho Cố Nhang nhớ về những ngày tháng bên cạnh Tôn Như Ngọc nhiều hơn. Dột nhiên có tiếng gõ cửa, Cố Nhang sực tỉnh dậy khỏi nỗi nhớ Tôn Như Ngọc của mình. Cố Nhang vội vàng lấy tay lau hết nước mắt, cố gắng bình tĩnh trở về gương mặt lạnh như băng giống như lúc trước, giấu tấm ảnh

“Cốc...cốc..cốc..” Tiếng gõ cửa vẫn liên tục vang lên.

Cố Nhang đứng dậy khỏi ghế, cố gắng bước từng bước thong thả, giữ một gương mặt lạnh như băng đi ra mở cửa. Anh thấy cso một người phụ nữ đã kha khá lớn tưởi đứng ngoài, gương mặt trắng trẻo có điểm vài nếp nhăn, đôi mắt long lanh như những vì sao, dáng người thon gọn, mái tóc làm xoăn buông xõa xuống, mặc một bộ quần áo chỉ có phu nhân của những gia đình giàu có mới có thể mặc. Thì ra đó là dì của Sở Nghị, cũng là dì của Cố Nhang và Cố Nhung và là em của Sở Xuân (Mẹ Cố Nhang, Cố Nhung và Sở Xuân)

“Cho hỏi đây có phải nhà của ảnh đế Cố Nhang không?” Giọng nói ấm áp, ánh mắt mắt phúc hậu nói với Cố Nhang

“Bà là ai? Đến đây tìm tôi co việc gì không?” Cố Nhang lạnh lùng đáp

"Khách đến nhà mà cậu không mời vào nhà sao?" Sở Mai hỏi.

Cố Nhang từ trạng thái lạnh lùng như băng chuyển sang trạng thái ngơ ngác. Nhưng chỉ một lát sau, Cố Nhang đã lấy lại được trạng thái lạnh lùng như trước.

"Bà còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu. Bà là ai? Đến đây làm gì?" Cố Nhang hỏi lại một lần nữa.

"Tôi là Sở Mai, cậu cứ cho tôi vào nhà trước đã, rồi tôi giải thích với cậu sau. Tôi có chuyện muốn nói" Sở Xuân cười nhẹ một cái rồi đáp.

"Được rồi bà vào đi" Cố Nhang miễn cưỡng cho Sở Xuân vào nhà.

Sở Xuân bước vào nhà Cố Nhang, bà nhìn ngó xung quanh rồi tấm tắc khen:

"Nhà này trang trí ấm áp quá, không biết trong nhà có phụ nữ không"

"Bà ngồi ở đó đi và đừng nói linh tinh gì. Tôi đi lấy nước”

“Haha, được rồi, cậu cứ đi lấy đi” Sở Mai nói.

“Đây, bà uống đi” Cố Nhang đưa nước cho Sở Mai

“Được rồi cậu cứ để đấy đi, lát tôi sẽ uống sau” Sở Mai nói

“Rồi, bà có chuyện gì thì nói đi. Tôi không rảnh để nghe bà nói chuyện linh tinh” Cố Nhang nói.

“Haizz, ta biết, sau khi ta nói chuyện này thì con sẽ không thể chấp nhận được, rồi con sẽ bỏ ta mà đi” Sở Mai rơm rớm nước mắt nói

“Haizz, phiền phức có chuyện gì tì bà mau nói đi, tôi còn nhiều việc cần phải làm” Cố Nhang tức giận hỏi.

“Sự thật về mẹ của con, ta biết, ta biết bà ấy đang ở đâu, bà ấy rất muốn gặp con và Cố Nhung, em gái con” Sở Mai nói.

“Mẹ của tôi?? Bà ấy đang ở đâu? Bà mau nói cho tôi biết đi” Cố Nhang vội vàng hỏi Sở Mai

“Tôi còn một chuyện nữa muốn nói với cậu, tôi là dì của cậu và Cố Nhung nên cậu liệu mà xưng hô đi” Sở Mai nói đùa.

“Được rồi, dì à, mẹ con đang ở đâu, dì mau nói đi”
“Mẹ cậu đang ở nhà của Sở Nghị” Sở Mai thở dài đáp.

“ Tại sao lại ở nhà của tên khốn đó chứ” Cố Nhang không giữ được bình tĩnh hỏi

“Haizz, coi như tôi giúp mẹ cậu vậy” Sở Mai nói nhỏ

“Mẹ cậu mong cậu đừng có hận bà ấy nữa, bởi vì chuyện ngày xưa bà ấy bỏ rơi cậu và Cố Nhung là bất đắc dĩ thôi. Bà ấy muốn cho cậu và Cố Nhung một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc bởi bà ấy không lo được cho cậu. Năm ấy bà ấy phát hiện ông Cố, cũng chính là bố cậu đã ngoại tình với thư kí, bà ấy đã tức giận bỏ nhà đi, nhưng bà ấy không biết bà ấy đã mang trong người giọt máu của bố cậu, cũng chính vì thế nên Sở Nghị là em trai ruột của cậu” Sở Mai vừa nói vừa khóc.

Cố Nhang ngồi thẫn thờ, một lần nữa nước mắt lại rơi. Tay của anh run cầm cập, mắt anh đỏ hoe.. Anh không bao giờ nghĩ rằng kẻ thù của anh lại là người em trai mà hồi bé anh vẫn luôn muốn có. Cũng không thể ngờ rằng người cướp đi người mình yêu thương lại là cậu em trai không biết từ đâu rơi xuống này.

“Thôi, con đừng khóc nữa, nếu con muốn thì dì sẽ đưa con đến gặp mẹ của con” Sở mai khóc.

“Được rồi, đi thôi. Chúng ta đi thôi” Cố Nhang nén những nước mắt của mình vào trong lòng rồi đi ra khỏi cửa.

“Dì thật sự biết mè cháu ở đâu phải không ạ?” Cố Nhang nghi hoặc hỏi lại

“Tất nhiên rồi thằng bé này, cháu nhớ mẹ của cháu đến mức hồ đồ luôn rồi phải không?” Sở Mai hạnh phúc đến nỗi phát khóc.

Cố Nhang và Sở Mai đến nhà Sở Nghị. Sở Mai nói

“Cháu vào nhà trước đi. Dì còn có việc cần phải đi làm nữa”

“Vậy cháu vào nha dì, dì đi cẩn thận” Cố Nhang nói.

“Mẹ!!” Cố Nhang gọi to.

Sở Xuân nghe thấy thế tưởng mình nghe nhầm nen không để ý.

“Mẹ quên con và Cố Nhung thật rồi sao” Cố Nhang hỏi

Sở Xuân sực tỉnh, quay người lại. Hai mắt Sở Xuân đỏ hoe, nói:
“Cố Nhang? Là con thật sao?”

Cố Nhang chạy vào lòng của mẹ khóc nức nở nói.

“Mẹ có biết không? Bao nhiêu lâu nay con phải sống với bà thư kí kia của bố khổ sở thế nào không? Mẹ đi không bao lâu thì bà thư kí kia và đứa con riêng của bà ta liền dọn về nhà mình sống. Bà ta lấy hết đồ của Cố Nhung cho cô con gái của bà ta là Lệ Dung, bà ta còn đánh con, phạt con không cho con ăn cơm. Bắt hai anh em con không được nói với bố, nhưng khi con nói với bố thì bố không tin bọn con, chỉ tin bà thư kí thôi. Mẹ có biết mẹ bỏ bọn con đi khiến cho Cố Nhung từ một cô bé đáng yêu ngây thơ trở thành một người lạnh lùng...”

“Mẹ...Mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ” Sở Xuân khóc.

“Không mẹ không có lỗi, lỗi là ở lão già không biết đúng sai kia, lỗi là ở con hồ ly tinh kia.” Cố Nhang nói.

“Thôi, được rồi. Con ngồi ở đây đi để mẹ đi lấy nước cho con.” Sở Xuân lau nước mắt rồi đứng dậy đi vào bếp lấy nước.

Sở Xuân vô tình làm vỡ cốc, nghe thấy tiếng vỡ vật gì đó, Cố Nhang liền chạy vào. Anh thấy một đống thủy tinh rơi xuống đất. Cố Nhang sợ mẹ mình sẽ bị thương nên bào Sở Xuân đứng yên một chỗ còn mình thì nhặt mảnh vỡ lên. Cố Nhang không may làm mảnh vỡ đâm vào tay, từng giọt máu chảy ra khiến cho Cố Nhang nhớ lại về vụ tai nạn của anh và Tôn Như Ngọc, Cố Nhang ngất đi. Thì ra từ lúc Tôn Như Ngọc xảy ra tai nạn thì Cố Nhang đã mắc phải chứng sợ máu. Sở Xuân liền gọi xe cấp cứu đưa Cố Nhang vào bệnh viện.

Một bên khác, Tôn Như Ngọc và Sở Nghị đang ở chỗ bác sĩ Thomas thì cũng nghe được tin Cố Nhang bị hôn mê do Sở Xuân gọi báo cho Sở Nghị biết. Tôn Như Ngọc biết chuyện thì vô cùng lo lắng, bảo với Sở Nghị:
“Sở Nghị, anh mau đưa em đến bệnh viện đi, Cố Nhang đang bị hôn mê. Em phải đến đó xem thử”
Sở Nghị không nói gì với Tôn Như Ngọc liền quay sang nói chuyện với bác sĩ, một lát sau, anh kéo tay Tôn Như Ngọc lên xe và đưa cô đến bệnh viện. Sở Nghị nghĩ thầm

“Dù em và Cố Nhang đã chia tay nhưng sao lúc nào em cũng nghĩ đến Cố Nhang hết vậy, êm ở bên cạnh anh, em cũng nghĩ đến Cố Nhang, lúc nào em cũng nghĩ đến Cố Nhang, haizz Em thật sự yêu anh ta đến vậy sao? Anh cũng yêu em mà...Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ yêu anh đâu. Cố Nhang, anh nhất định không được để Tôn Như Ngọc đau khổ đâu”

Hai người đến bệnh viện thì Cố Nhang đã được đưa xuống phòng hồi sức. Nhưng vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói:
“Anh ấy hiện đang bị sốc, chỉ cần người anh ấy yêu thật sự gọi anh ấy thì có lẽ sẽ có phép màu”

“Tôn Như Ngọc, cháu thử đi, Cố Nhang yêu cháu lắm đấy” Sở Xuân nói với Tôn Như Ngọc.

“Dạ để cháu thử” Tôn Như Ngọc đáp.

“Vậy cháu ở đây với Cố Nhang đi, cô với Sở Nghị đi ra chỗ này một tí nhé.” Sở Xuân kéo tay Sở Nghị ra ngoài.

“Cố Nhang, anh còn không mau tỉnh lại cho em. Anh mà không tỉnh lại thì em đi đấy nhá.” Tôn Như Ngọc mắng Cố Nhang.

“Đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ anh” Cố Nhang năm tay Tôn Như Ngọc nói.

“Ừm, em sẽ không bỏ rơi anh đâu, em sẽ luôn ở đây với anh mà. Em xin lỗi, xin lỗi anh” Tôn Như Ngọc khóc vào lòng Cố Nhang.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
Cố Nhang động tay nhẹ, Tôn Như Ngọc mừng rỡ gọi bác sĩ:
“Bác sĩ, bác sĩ ơi. Mau, mau vào xem xem. Cố Nhang tỉnh lại rồi”

Bác sĩ chạy vào, mời Tôn Như Ngọc ra ngoài cửa đợi rồi làm một loạt các thao tác chỉ có bác sĩ mới hiểu. Một lát sau, bác sĩ đi ra nói:
“Đúng là một phép màu cô Tôn Như Ngọc ạ. Chúc mừng người nhà, anh Cố Nhang đã tỉnh lại.”

Nghe thấy vậy, Tôn Như Ngọc liền chạy vào. Tôn Như Ngọc âm chặt lấy Cố Nhang, Cố Nhang thấy vậy cũng ôm cô và nói.

“Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên làm vậy với em, đáng ra anh không nên bỏ em lại bệnh viện một mình mà anh nên đến dỗ dành em”

“Hic ... hic ... em cũng xin lỗi vì đã nói chia tay với anh.” Tôn Như Ngọc nói.

“Được rồi, cô bé ngoan. Làm người yêu của anh nhé” Cố Nhang ổn định lại cảm xúc, Cười nói với Tôn Như Ngọc.

“Hic...hic...Vâng anh. Nhưng em vẫn còn giận anh vì chuyện anh hôn mê đấy nhớ” Tôn Như Ngọc phụng phịu nói với Cố Nhang.

“Ừm, vậy em muốn anh làm gì cho em để em hết dỗi nhỉ? Hửmm” Cố Nhang hỏi Tôn Như Ngọc.

“Em cũng không biết nữa, đợi khi nào nghĩ xong em sẽ nói với anh nha” Nói rồi, Tôn Như Ngọc ôm Cố Nhang thật chặt.

“Anh không được bỏ rơi em nữa đâu đấy” Tôn Như Ngọc nói nhỏ.

Những cảnh tượng ấy đều bị Sở Nghị đứng ngoài cửa nhìn thấy hết, anh rưng rưng nước mắt. Sở Nghị nghĩ

“Tại sao? Tại sao chứ? Anh đã cố gắng hết sức để mời bác sĩ giỏi nhất về chữa trị cho em. Anh đã hủy đi rất nhiều lịch trình để ở bên chăm sóc em. Anh đã rất quan tâm em. Vậy vì lý do gì mà em lại bỏ rơi anh để yêu anh trai anh cơ chứ?”

Cũng lúc ấy, Sở Xuân vừa đến cửa thì thấy cảnh tượng Sở Nghị cầm đồ ăn đứng ngoài cửa khóc. Bà lập tức hiểu ngay ra tất cả mọi chuyện, rằng hai cậu con trai của mình đều yêu cùng một người.Sở Xuân vỗ nhẹ lên vai của Sở Nghị, nói:
“Nếu con yêu con bé, thì con phải tôn trọng quyết định của con bé. Mẹ biết con cũng yêu Tôn Như Ngọc, nhưng con bé nó yêu anh trai con. Con đừng buồn quá, mất đi cái này thì ông trời sẽ cho con cái khác thôi”

“Dạ, con biết rồi. Con nghĩ mệ con mình nên ra ngoài một lát để cho họ có chút thời gian riêng tư” Sở Nghị cố gượng cười, nói.

----------------------------------------

“Cố Chí Trường, em cầu xin anh đấy. Anh cứu con gái của chúng ta đi. Em xin anh’’ Bà Lệ khóc lóc, cầu xin bố của Cố Nhang.

“Hừ, bà bỏ tay tôi ra. Đó là con gái của bà chứ đâu có phải con gái của tôi đâu” Con của tôi chỉ có Cố Nhang và Cố Nhung thôi. Bà nên nhớ một điều rằng bà chỉ là một cô tình nhân thôi. Tôi và vợ tôi, Sở Xuân vẫn chưa li hôn đâu” Cố Chí Trường, bố của Cố Nhang và Cố Nhung hất tay bà Lệ ra và bỏ đi

“Reng ... Reng ... Reng” Tiếng chuông điện thoại reo lên.

“Alo, bà là mẹ của con bé Lệ Dung này phải không?” Người bắt cóc Lệ Dung nói.

“Đúng rồi, đúng rồi là tôi đây. Các anh không được làm gì con bé nếu không tôi sẽ kiện các anh” Bà Lệ lớn tiếng nói.

“Hahaha, bà thử kiện bọn tôi xem. Để tôi xem xem là danh tiếng của con gái bà sẽ bị hủy hoại và có lấy dược chồng không? Hay là ở với bà suốt đời, hahaha” Người bắt cóc cười lớn.

“Chúng mày, chúng mày đã làm gì con gái tao rồi. Tao đã nói là cho tao vài hôm nữa, tao sẽ huẩn bị tiền mà tại sao chúng mày lại làm gì nó rồi” Bà Lệ gào thét trong tuyệt vọng. Đôi mắt ướt đẫm mở to, toát lên vẻ thẫn thờ. Bà ngồi xuống giường tự do trong vô thức.

“Hahaha, tôi gọi bà là muốn nói cho bà biết một tin, bà không phải chuẩn bị tiền nữa. Con gái bà đã trả hết tiền cho bọn tôi rồi.” Người trong điện thoại hả hê nói.

“Thật sao? Nhưng con gái tôi láy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?” Bà Lệ hỏi.

“Haha, thế mà bà cũng phải hỏi sao? Con gái bà lấy thân trả nợ chứ còn gì nữa. Mà bà làm đám cưới cho tôi lấy nó đi, chứ tình hình này là không ai thèm lấy nó đâu. Hahahaha” Người bắt cóc Lệ Dung nói.

Những câu nói này làm cho bà Lệ sụp đổ hoàn toàn, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Bà Lệ căm giận nói:

“Tôn Như Ngọc, Cố Nhang tôi hận hai người. Nhất định tôi phải giết chết hai người”

“Tôi sẽ thả con gái bà về ngay thôi, nhưng có vẻ nó không muốn về với bà nữa rồi. Chiều nay, 2 giờ đến tòa nhà bỏ hoang ở đường AB ngoài ngoại ô thành phố, tôi sẽ thả con gái bà về bình an. Nhớ lấy, không được đi cùng bất cứ ai” Người bắt cóc Lệ Dung đe dọa bà Lệ.

“Ha, mẹ con bà giỏi lắm. Bà cút ra khỏi nhà tôi và trả lại căn biết thự tôi đã mua cho bà đi” Ông Cố Chí Trường tức giận đẩy bà thư kí của mình ra. Và nói.

“Không, không được, đây là ông cho tôi rồi. Ông không được đòi lại, không, ông không được đòi lại. Ông cho tôi rồi. Không, không thể như thế được. Không! Không! Khôngggg” Bà Lệ gào thét, lặp đi lặp lại một câu nói rồi ôm chặt lấy chiếc túi xách của mình.

“Con đàn bà điên này, buông ra.” Ông Cố vừa nhìn đã biết trong đó có chìa khóa căn biệt thự nên giật lấy chiếc túi.

“Không căn nhà đó là của tôi mà. Ông không thể lấy nó đi được” Bà Lệ giành lấy chiếc chìa khóa trong tay ông Cố.

“Nhưng căn nhà đó đứng tên tôi. Bà cút đi!” Ông Cố đẩy bà Lệ ra giường, nói

“Nhưng sau này em sẽ ở đâu đây anh? Em không còn nơi nào để đi cả, cũng không có nơi nào để về” Bà Lệ quỳ xuống chân của ông Cố.

“Bà muốn ở đâu thì bà ở, căn nhà đó tôi đứng tên thì là của tôi. Bà muốn đi đâu thì đi. Nếu bà không đi tôi sẽ tố cáo bà vì tôi xâm phạm bất hợp pháp đấy biết chưa hả.” Ông Cố tuyệt tình nói.

Bà Lệ sợ hãi đến nỗi người run cầm cập, bà Lệ chỉ tay về hướng Cố Chí Trường nói.

“Ông .... Ông .... Ông được lắm. Cứ chờ đầy đi, rồi một ngày nào đó tôi sẽ quay lại làm cho ông hối hận.”

Nói cong, bà cố gắng đứng dậy và ra khỏi nhà ông Cố.

------------------

“Anh ơi, sao mẹ với Sở Nghị đi mua đồ ăn lâu thế nhỉ? Để em gọi mẹ thử xem” Tôn Như Ngọc nói với Cố Nhang.

“Ừ, em gọi thử đi. À, cơ mà sao em lại gọi mẹ của Sở Nghị là mẹ.” Cố Nhang hỏi Tôn Như Ngọc.

“À, thì đó là mẹ chồng tương lai của em mà” Tôn Như Ngọc nói.

“Anh không hiểu” Cố Nhang nói.

“Mẹ anh thì chẳng là mẹ chồng tương lai của em à” Tôn Như Ngọc cười nhẹ.

“Em biết chuyện này từ bao giờ rồi” Cố Nhang hỏi Tôn Như Ngọc.

“Em vừa mới viết mấy hôm trước. Là Sở Nghị nói với em á” Tôn Như Ngọc nói.

“Haizz... Đúng thật là” Cố Nhang thở dài nói.

“Cô về rồi đây” Mẹ của Cố Nhang ( Sở Xuân ) nói:

“ Ui, mẹ mua nhiều đồ ăn ngon quá vậy” Tôn Như Ngọc nói.

“Mẹ ơi, còn Sở Nghị đâu ạ” Cố Nhang hỏi.

“Sao? Nhớ em con sao?” ” Mẹ của Cố Nhang ( Sở Xuân ) hỏi:

“Dạ, có lẽ vậy mẹ ạ” Cố Nhang cười nói.

“Cố Nhang .... À ... à không phải là anh trai mới đúng“ Sở Nghị nói

“À ..... ừm ..... không sao đâu. Gọi thế nào cũng được hết mà” Cố Nhang cố gắng gượng cười

“Mẹ ơi, mẹ có về căn nhà đó nữa không?” Sở Nghị hỏi.

“Về nhà nào con?” Mẹ của Cố Nhang ( Sở Xuân ) hỏi

“Về nhà của người bố chưa một ngày chăm sóc, quan tâm con mà chỉ chăm chăm quan tâm, chăm sóc cho đứa con gái riêng của tình nhân ý ạ” Sở Nghị nói với vẻ mặt buồn rầu.

“Mẹ nghĩ là mẹ nên về đó để cho ông ta một bài học” Sở Xuân nói.

“Tùy mẹ thôi ạ. Ông ta nhận được quả báo rồi. Con phá hỏng tập đoàn Cố Thị của ông ta trog vài ngày và bây giờ ông ta đang nợ chồng nợ rồi. Đứa con gái nuôi của ông ta cũng đang bị bắt cóc rồi” Cố Nhan nói.

“Ôi trời, Cố Nhang, xem con đã làm gì kìa. Haizzz đó dù gì cũng là bố ruột của con mà” SỞ Xuân nói.

“Nhưng ông ta nuông chiều cô con gái nuôi Lệ Dung của ông ta quá mức khiến cho Tôn Như Ngọc bị thương. Ông ta mang tình nhân về nhà khiến mẹ bỏ nhà ra đi, khiến con và Cố Nhung đau khổ. Ông ta khinh thường sự nghiệp diễn xuất của con. Vậy thử hỏi tại sao con lại có thể tha thứ cho ông ta được chứ?” Cố Nhang nói.

‘’ Được rồi, mẹ cũng không trách con nữa. Đợi mai con xuất viện thì cả bốn người chúng ta cùng đến nhà của ông ta. Con thấy thế nào? Sở Xuân hỏi.

“Vâng mẹ, tùy mẹ thôi. Miễn sao mẹ hạnh phúc là được rồi” Cố Nhang nói.
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Thành phố về đêm lung linh trong ánh sáng của những toà cao ốc và đèn xe, tại bệnh viện nơi Cố Nhang đang nằm, bây giờ là 2 giờ sáng.

Tất cả mọi người đã về hết, Cố Nhang cũng đang say giấc nồng. Trong giấc mơ, anh lại thấy thế giới kì lạ kia. Hạ Minh khập khiễng bước vào trong phòng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Tiểu Linh từ trong bếp mang ra một bình trà nóng, tới rót cho phu quân mình một chén. Hạ Minh chỉ cười cười nhìn chén trà, rồi thản nhiên hỏi Tiểu Linh một câu.

“Thê tử, nàng đã bao giờ yêu ta chưa?”

Cố Nhang thấy rõ Tiểu Linh không dám nhìn thẳng vào mắt phu quân mình, lảng tránh.

“Tại sao lại hỏi thiếp vấn đề này?”

“Ta…”

Hạ Minh muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn thở dài nhìn vào chén trà. Tay anh ta chầm chầm đưa chén trà lên miệng, Cố Nhang tinh ý phát hiện một giọt nước mắt đọng trên khoé mắt anh ta.

Một.

Hai.

Ba.

Sau một khoảng không gian tĩnh mịch, Hạ Minh ngã bịch xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt còn có một chút đau khổ.

Tiểu Linh nhìn người đàn ông đã gục xuống, chầm chậm cúi đầu vén tóc anh ta lên, sau đó nói:

“Chờ một chút, thiếp tới ngay.”

Cố Nhang chợt bừng tỉnh. Anh thở gấp, mồ hôi nhễ nhại, nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện mới định thần lại. Nhìn đồng hồ, lúc này là 2:30 phút sáng. Hình ảnh Hạ Minh gục xuống trước mặt Tiểu Linh khiến anh vô cùng phiền não. Họ có quá nhiều khúc mắc, không thể hoá giải, cuối cùng kết cục của Hạ Minh là cái chết đầy đau đớn. Anh nghĩ lại về mình, về những chuyện đã xảy ra. Thực ra, từ sau khi gặp Tôn Như Ngọc, đã từ lâu anh không còn mơ lại cơn ác mộng hồi nhỏ nữa. Nỗi uất hận với người mẹ đã từng bỏ anh đi không biết đã bay biến từ lúc nào, anh không còn oán trách người phụ nữu đã sinh thành ra mình nữa. Khi con người ta trưởng thành, đột nhiên họ sẽ hiểu được những tâm tư, nỗi lo lắng và đau khổ của những người đi trước mình. Hồi nhỏ, là do anh còn quá bé để hiểu, nhưng anh không phủ nhận đó đúng là bóng ma tâm lý của bản thân mình. Khi nghe nói tới việc Sở Nghị là em trai ruột cùng cha cùng mẹ, anh đã nghĩ về bà ấy rất lâu. Nếu như ngày đó, mẹ đưa anh theo cùng, thì anh đã không phải là một Cố Nhang của ngày hôm nay.

Khi nghe Sở Mai nói tới việc gặp mẹ, anh đã vừa mừng vừa sợ. Gặp lại và tập tha thứ cho người mẹ đã từng ruồng bỏ mình quả thật rất khó. Nhưng, anh vẫn chấp nhận tha thứ. Bà ấy, có lẽ đã rất đau khổ. Hổ dữ không ăn thịt con, có lẽ bà ấy đã rất miễn cưỡng để bỏ anh lại. Con người ta có nhiều sự lựa chọn. Hận thù và tha thứ, cũng chỉ là những lựa chọn. Từ khi thế giới của anh xuất hiện cô gái đáng yêu đó, cơn ác mộng mấy chục năm ấy cuối cùng đã biến mất. Anh chỉ muốn hạnh phúc sống bên cô gái nhỏ đó, một cuộc sống không hận thù, không đau khổ, không phải là cuộc sống mà Hạ Minh và Tiểu Linh đã lựa chọn.

Có lẽ mọi thứ đều là sự sắp xếp của ông trời. Cố Nhang mỉm cười nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu…

Lúc này, Tôn Như Ngọc vẫn sống cùng Sở Nghị. Căn phòng của cô bao trùm một thứ ánh sáng từ mặt trăng vô cùng dịu dàng, gương mặt thiên thần lúc ngủ của cô cũng thật yên bình. Sở Nghị nhẹ nhàng tới bên giường của cô. Anh, một con người không từ thủ đoạn để có được thứ mình mong muốn, vậy mà lại không thể có được cô gái này. Sở Nghị cười dịu dàng khi nhìn ngắm gương mặt nhỏ xinh của Tôn Như Ngọc, thì thầm.

“Tôi yêu em, nhưng tôi không muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn để có được em. Sự trong sáng của em đã lay động tôi, vì thế, tôi tôn trọng quyết định của em. Đi hay ở… tôi đều chấp nhận, chỉ mong em có một đời bình an.”

Sở Nghị khẽ vén tóc Tôn Như Ngọc, rồi đi ra ngoài. Khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Tôn Như Ngọc mở mắt. Trong lòng cô đã có những suy tính của riêng mình.

Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo, tiếng chạy nhảy trên hành lang bên viện kết hợp với tiếng nói oang oang khiến Cố Nhang nhận ra ngay đó là ai.

Tô Nhược Chi xách hai rổ trái cây vào phòng bệnh, phía trước là Tô Thù cùng Lệ Phương đang cười cười nói nói.

“Chú Cố Nhang!”

Tô Thù chạy nhanh đến giường bệnh, hai mắt long lanh.

“Haha, cái gia đình này thật là!”

“Cậu nói xem, sao lại liên tục nhập viện thế? Ảnh đế Cố Nhang thân yêu của chúng ta yếu đuối đến thế sao?”

“Thôi nào, Lệ Phương, đừng mỉa mai Cố Nhang chứ, chúng ta đang đi thăm bệnh đấy!”

“Hừ, hết nói nổi cánh đàn ông các anh.”

Lệ Phương vừa mở rèm cửa vừa than vãn. Con người này đúng thật là, luôn xảy ra chuyện. Cô thở dài.

“Vậy, Tôn Như Ngọc đã đến đây, đúng chứ?”

Cố Nhang im lặng một chút rồi nói.

“Đúng vậy, cô ấy đã đến đây.”

“Làm hoà rồi?”

“Ừm.”

‘Haiz, cặp đôi hai người đúng thật là hết nói nổi.”

Tô Nhược Chi cười cười rồi nói đỡ.

“Thôi nào, em thật ra cũng không muốn thấy họ chia tay đâu, đúng không?”

“Vấn đề là, còn chưa qua thời hạn một năm, tay của Tôn Như Ngọc chưa lành lặn hoàn toàn.”

“Đâu có gì khó đâu, chúng ta có thể thương lượng với Sở Nghị…”

“Tô Nhược Chi!”

Lệ Phương quát lớn.

“Anh quên Sở Nghị là người như thế nào à?”

“Thì… dù sao anh ta cũng là em trai Cố Nhang, họ cũng gặp mặt nhau rồi…”

Cố Nhang ngắt lời.

“Đúng rồi, chúng tôi gặp nhau rồi, mặt đối mặt.”

Hai vợ chồng im lặng nhìn Cố Nhang, anh thở dài.

“Thật ra, lần này cũng là do tôi thất trách. Tôi không nên ngất đi rồi nằm viện, phá vỡ lời hứa với Sở Nghị. Dù sao, hiện tại, tay của Tôn Như Ngọc mới là quan trọng nhất. Nguyên nhân chúng tôi chia tay cũng là vì để chữa trị cái tay cho cô ấy.”

“Vậy, bây giờ anh tính sao?”

Lệ Phương lo lắng hỏi. Cô biết chuyện chia tay của họ đúng là không đơn giản, nhưng cũng không thể phủ nhận Sở Nghị là một con người nguy hiểm.

“Chú Cố Nhang.”

Tô Thù ánh mắt long lanh nhìn Cố Nhang, rồi ghé sát vào tai anh nói gì đó.

Cố Nhang nhìn thằng nhóc trước mặt, ra vẻ không thể tin được.

“Cậu nhóc, nhóc được đó.”

“Gì thế?”

Tô Nhược Chi vô cùng tò mò thằng quỷ con này lại sắp giở trò gì.

“Bí mật.”

Nhìn hai người một lớn một nhỏ cùng lúc ra dấu tay bí mật, Tô Nhược Chi chỉ biết lắc đầu.

Sở Xuân cùng Sở Nghị tới thăm bệnh Cố Nhang, cùng lúc gặp gia đình Tô Nhược Chi chuẩn bị ra về. Lệ Phương ánh mắt toé lửa nhìn Sở Nghị, anh ta chỉ cười khẩy rồi đi tiếp.

“Cố Nhang.”

Sở Xuân đặt phích cháo xuống bàn.

“Mẹ.”

Cố Nhang nhẹ mỉm cười. Dù sao, đã từ lâu anh không còn hận bà, tâm trạng vì thế cũng thoải mái hơn rất nhiều. Sở Nghị liếc Cố Nhang một chút, rồi không nóng không lạnh nói.

“Con ra ngoài một chút, mẹ ở lại với Cố Nhang… à không, với anh trai cùng ôn lại chuyện xưa nhé.”

Khi nghe từ “anh trai”, Cố Nhang ánh mắt phức tạp nhìn Sở Nghị bước ra ngoài.

Sau khi Sở Nghị đi khuất, Sở Xuân hơi lúng túng, bà hỏi.

“Cố Nhang, con không còn hận mẹ ư?”

Cố Nhang cười.

“Không. Mẹ đừng lo lắng, con hiểu hết mà.”

Vừa nói vừa cầm tay bà, Sở Xuân cảm động đến rơi nước mắt, vội ôm chầm Cố Nhang. Khi đứa con lớn này của bà tới nhà, bà đã vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cuối cuối cùng đã danh chính ngôn thuận nhìn thấy con trai, sợ vì sợ rằng Cố Nhang vẫn còn hận bà. Những năm qua, bà vẫn thường lén theo dõi Cố Nhang, biết được tất cả những điều anh làm. Bà luôn âm thầm đứng phía sau ủng hộ anh. Khi lần đầu tiên Cố Nhang bước chân vào giới giải trí, chính bà đã nặc danh là một người thanh niên trẻ đóng giả làm fan động viên anh mỗi khi anh thất bại hay chán nản. Cố Nhang một phần thuận lợi leo lên được vị trí như ngày hôm nay chính là có phần góp sức không nhỏ của bà.

Nhưng, Cố Nhang làm sao biết được.

Bây giờ, con trai tha thứu cho mình, những chuyện khác không còn quan trọng nữa rồi.

“Mẹ.”

Cố Nhang gọi bà một lần nữa.

“Tay của Tôn Như Ngọc… sao rồi…?”

Sở Xuân hơi ngơ ngác trước câu hỏi của con trai, một lúc sau mới định thần lại được. Bà già rồi, quên mất con trai đã đến tuổi lấy vợ.

Nghĩ đến đứa con dâu tương lai, bà khá hài lòng.

“Tôn Như Ngọc ấy rất ngoan, lễ phép, trong sáng, sau này nhất định phải làm con dâu của mẹ…”

Bà huyên thuyên một hồi, chưa kịp nói hết thì bị Cố Nhang ngắt lời. Anh buồn cười nói.

“Mẹ. Con đang hỏi về cánh tay của Tôn Như Ngọc.”

“Tay của con bé hả, tiến triển khá tốt, con không cần phải quá lo lắng đâu!”

Mặc dù là mẹ của Cố Nhang, nhưng bà cũng là mẹ của Sở Nghị. Đứng giữa hai đứa con trai, bà vô cùng khổ não. Chúng nó từ bao giờ lại trở thành kẻ địch của nhau, tranh giành nhau một người con gái chứ? Mặc dù ngoài mặt Sở Nghị đã dần tỏ vẻ buông xuôi mọi chuyện, nhưng thực ra bà hiểu rõ trong thâm tâm nó vô cùng đau khổ, vốn không muốn giao Tôn Như Ngọc cho Cố Nhang. Bà nghĩ, những chuyện này xảy ra chính là nhân quả từ việc bà bỏ đi mấy chục năm về trước. Cho dù Tôn Như Ngọc có chọn ai, thì người còn lại cũng vô cùng đau khổ.

Sự việc tiến thoái lưỡng nan, bà bị kẹt ở giữa cũng chẳng vui vẻ gì mấy.

“Cố Nhang… chuyện của Sở Nghị…”

“Mẹ, mẹ đừng lo. Chuyện của ba người bọn con sẽ được giải quyết ổn thoả, mẹ yên tâm nhé.”

Sở Xuân chỉ biết thở dài, mong sao những chuyện này hãy sớm qua nhanh. Bà thựuc sự không muốn hai đứa con trai của mình tương tàn lẫn nhau.
 
Top