[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2
- Tham gia
- 25/5/21
- Bài viết
- 222
- Điểm cảm xúc
- 381
- Điểm
- 63
“Mẹ… Tôn Như Ngọc không đến ư?”
Cố Nhang hỏi Sở Xuân. Dù sao đi nữa, anh vẫn thầm mong cô ấy đến thăm mình, nhưng có vẻ như…
Sở Xuân thấy sự thất vọng trên mặt con trai, chỉ nói.
“Con bé nói có việc gấp cần làm, thời gian này không thể đến thăm con được.”
Cảm giác buồn bực trong lòng Cố Nhang dâng tràn. Anh nhầm lẫn rồi ư? Tôn Như Ngọc lần trước đến thăm anh có phải là do thương hại? Cô không còn yêu anh, vẫn giận anh vụ lần trước đấy ư? Có khi nào… Tôn Như Ngọc sẽ chọn Sở Nghị?
Lòng người thật khó đoán, và cũng là thứ dễ thay đổi nhất.
Anh sợ hãi… Nếu như anh thật sự không còn quan trọng đối với cô nữa, vậy thì… Không, anh không muốn nghĩ đến những chuyện như thế nữa.
Sở Nghị đang xách một giỏ hoa quả chuẩn bị sang đường thì điện thoại reo lên.
Là Tôn Như Ngọc.
Sở Nghị nhìn màn hình một chút, rồi chần chừ bấm nút nghe. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tôn Như Ngọc chủ động gọi điện thoại cho anh.
“Alo?”
Sở Nghị áp điện thoại vào má, chờ đợi giọng nói trong trẻo kia cất lời.
Không thể phủ nhận một điều, giọng nói của Tôn Như Ngọc luôn là liều thuốc tinh thần cho anh.
“Sở Nghị, giúp em với!”
Giọng của Tôn Như Ngọc vô cùng hốt hoảng, gần như sắp khóc đến nơi rồi. Sở Nghị trấn an cô.
“Sao thế, em đang ở đâu?”
“Em… em…”
“Tôn Như Ngọc?”
“Huhu, em làm rớt mất sợi dây chuyền bà để lại cho em rồi. Nó cực kì quan trọng đối với em!”
Sở Nghị thở dài. Anh còn tưởng cô đang bị bắt cóc hay nguy hiểm gì đó cơ.
“Đợi một chút, anh sẽ quay về tìm cùng em.”
Sợi dây chuyền mà Tôn Như Ngọc vô cùng trân quý. Từ nhỏ tới giờ, cô đã coi nó như vật bất li thân, cất nó ở một nơi rất an toàn và cẩn thận, làm thế nào mà lại bị rơi mất chứ? Chỉ có thể là do cô quá ngốc, để đâu rồi quên mất thôi. Cô gái ngốc đó… không thể làm người khác hết lo lắng.
Sở Nghị quay lại bệnh viện với giỏ hoa quả, đặt lên bàn rồi nói với mẹ mình.
“Con có việc, phải về một chút. Mẹ cứ lại với… anh trai nhé, sẽ có người tới đón mẹ.”
Làm sao mà anh không nhìn ra, tình cảm mà mẹ mình dành cho Cố Nhang rất đậm sâu. Bà luôn tự trách mình từ khi anh còn nhỏ, có một khoảng thời gian đắm chìm trong men rượu không dứt ra được, cũng không thèm ngó ngàng gì đến anh. Nói rằng mẹ đưa anh rời khỏi người bố tàn bạo kia, cũng có thể nói rằng chính bà đã một phần khiến anh cô độc.
Làm sao anh không biết được, Cố Nhang chính là anh trai mình?
Khi trong giới giải trí xuất hiện cái tên Cố Nhang đứng đầu mọi danh sách, anh đã cho người điều tra thân thế của anh ta. Nhưng, anh không muốn có một người anh trai thù địch như thế, nên chưa dám khẳng định… Cho đến khi, chính miệng mẹ nói ra, dù không bất ngờ, nhưng anh cũng không còn tâm trạng nào nữa. Mọi tâm điểm của sự chú ý đều là Cố Nhang, còn anh thì sao?
Mẹ, Tôn Như Ngọc, và cả cái vị trí đứng đầu trong làng giải trí cũng đều là của Cố Nhang. Nói anh thân thiện, hoà giải với Cố Nhang, là chuyện không thể.
Không có được, thì dùng thủ đoạn.
Sở Nghị anh mang tiếng không từ thủ đoạn, chẳng phải chính là vì bản thân anh sao? Mình không vì mình, trời chu đất diệt.
Thế nhưng, khi gặp lại Tôn Như Ngọc, anh đã hiểu ra một điều.
Người không thuộc về mình, sẽ không thuộc về mình. Anh cũng muốn trong đôi mắt trong veo của Tôn Như Ngọc, anh sạch sẽ hơn một chút.
“Con có việc gì sao?”
Sở Xuân gọi với, lại chỉ nhận được câu trả lời cụt lủn.
“Không quan trọng, mẹ không cần bận tâm.”
Sở Nghị lái xe về nhà. Vừa vào trong cửa, anh đã thấy Tôn Như Ngọc gương mặt vô cùng lo lắng tìm đồ khắp nơi.
“Không nhớ là để ở đâu sao?”
“Không… em không nhớ, em thực sự không nhớ nổi!”
“Haiz, đồ đầu đất, để anh tìm cùng em.”
Sở Nghị, ngày thường đạo mạo, lạnh lùng là vậy mà giờ phải cúi người tìm đồ khắp nơi. Phòng khách, nhà tắm, nhà bếp, nhà vệ sinh, tất cả đều không có dấu hiệu của một chiếc vòng cổ bị bỏ lại. Chỉ còn lại bốn phòng ngủ.
Căn nhà của Sở Nghị được thiết kế khá đặc biệt. Có một phòng ngủ dành cho khách, một phòng của bà Sở Xuân, một phòng của anh và một phòng cho Tôn Như Ngọc, nơi vốn dĩ trước đây cũng là phòng cho khách.
Tôn Như Ngọc đi loanh quanh tìm đồ, sau đó dõng dạc.
“Bây giờ còn bốn phòng ngủ, anh tìm phòng của anh và của Lăng Hương, em tìm phòng em và bác gái.”
Phòng ngủ dành cho khách còn lại là phòng cho Lăng Hương, nhưng vì cô thi thoảng mới ngủ ở đây nên gọi là phòng cho khách.
Sở Nghị bất lực nhìn cô gái đang hăng hái tìm đồ trước mặt. Làm thế nào mà não của cô gái này bị rớt ra ngoài như vậy chứ? Từ vài tháng trước sau khi tay Tôn Như Ngọc có tiến triển hơn, cô đã nằng nặc đòi chữa trị tại nhà. Vì thế, ngoài việc ở nhà, thi thoảng cô sẽ đi mua sắm dưới sự giám sát của vệ sĩ nhà anh. Nếu đồ bị rớt, thì vệ sĩ sẽ nhìn thấy và nhặt lại giúp cô, cho nên khả năng rơi ở nhà là rất cao.
Anh tìm một lượt phòng mình, sau khi chắc chắn không có gì sót lại thì mới sang phòng ngủ của Lăng Hương.
Mang tiếng là căn phòng này thuộc quyền sở hữu của anh, nhưng thực chất anh không bao giờ xâm phạm vào quyền riêng tư của Lăng Hương. Cô ấy là người đã tự nguyện theo anh từ khi anh còn là học sinh cấp 2, làm sao Sở Nghị anh không nhìn ra tình cảm của Lăng Hương. Xây căn phòng này, chính là để đáp lễ cô ấy, vì anh không thể trả ơn cô bằng tình cảm.
Lần này coi như là vì Tôn Như Ngọc, anh đành xâm phạm vào căn phòng của cô ấy một lần vậy.
Mọi thứ bài trí trong căn phòng này trông vô cùng gọn gàng và lịch sự. Sở Nghị bắt đầu tìm từ bàn ghế và tủ sách nhưng đều không thấy. Anh định rời đi nhưng chợt thấy một chiếc thùng giấy thấp thoáng dưới gầm giường. Sự tò mò trỗi dậy, anh cúi người xuống kéo thùng giấy ấy ra. Theo anh được biết, Lăng Hương không phải là người thích dùng mấy hộp giấy như thế này.
Hộp giấy màu hồng, trông đã hơi cũ, bên trên phủ đầy một đống giấy A4. Nhìn thì có vẻ như là một thùng giấy tài liệu đã qua sử dụng, nhưng nhìn kĩ thì mấy tờ giấy kia được xếp rất gọn gàng ngăn nắp, giống như… đang cố che giấu thứ gì đó ở bên dưới vậy.
Sở Nghị vô cùng hoài nghi, bỏ từng xập giấy ra một. Bên dưới cùng, một chiếc hộp gỗ nhỏ không có khoá hiện ra trước mắt anh. Mặc dù biết rằng đây là riêng tư của Lăng Hương, nhưng anh không kìm nổi sự tò mò trỗi dậy trong lòng. Lăng Hương, người đã theo anh suốt ngần ấy thời gian, vậy mà vẫn có bí mật không để người ngoài biết được, đặc biệt là anh sao? Sở Nghị nhẹ nhàng cầm chiếc hộp gỗ ra khỏi thùng giấy, ngồi lên ghế rồi từ từ mở hộp gỗ đó ra. Một xấp thư, mà tất cả đều đã cũ sờn, có vài dòng chữ nguệch ngoạc bên ngoài.
Anh để tất cả lên bàn, rồi lật từng bức thư một, tỉ mỉ đọc.
“Gửi bạn Sở Nghị.
“Hôm nay bạn vẫn ngồi một mình, tớ rất muốn tới gần cậu, nhưng làm sao đây, tớ ngại quá.”
“Cậu hơi nhỏ con, nhưng tớ thích cậu, không phải ngoại hình của cậu.”
“Hôm nay, khi đi học về nhà, tớ đã thấy một đám côn đồ lao vào đánh cậu. Lúc ấy, tớ cực kì sợ hãi, lo cậu có chuyện gì, thế nên đã chạy đi tìm người giúp đỡ. May mắn thật đấy, Tôn Như Ngọc đang đi gần đó, tớ nhớ có lần em ấy nói với bạn bè là có học chút võ. Sở Nghị, thật may mắn, cậu không bị làm sao hết!”
“Hôm nay tớ hơi buồn. Cậu hay đi chơi với Tôn Như Ngọc, tớ bắt đầu cảm thấy ghét em ấy!”
“Trong mắt cậu lúc nào cũng có Tôn Như Ngọc, tớ rất muốn tới bắt chuyện với cậu, nhưng chắc không được rồi!”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ đã thức cả đêm để đan cái khăn này, chảy cả máu tay, nhưng mà, cậu lại đi chơi với Tôn Như Ngọc.”
“Nhà tớ mới chuyển đến khu phố cạnh nhà cậu, vậy là tớ có thể gần cậu hơn một chút rồi!”
“Sở Nghị, tớ rất thích cậu, thích hơn cả con gấu bông tớ giữ lúc còn bé nữa.”
“Nghe nói Tôn Như Ngọc chuyển trường rồi, tớ rất vui. Nhưng thấy cậu buồn như vậy, tớ cũng không nỡ. Để làm cho cậu vui hơn, tớ đã quyết định nặc danh Tôn Như Ngọc gửi thư cho cậu. ‘Sở Nghị, em hy vọng anh sẽ luôn mạnh mẽ như bông hồng có gai.’ Mặc dù là nặc danh Tôn Như Ngọc, nhưng cuối cùng, theo một mặt nào đó, tớ đã gửi thư cho cậu thành công rồi!”
“Tớ biết cậu thích Tôn Như Ngọc, rất thích. Lên cấp hai, cậu cao lớn và đẹp trai, thu hút mọi ánh nhìn. Thế nhưng, tớ vẫn thích cậu, không phải ngoại hình của cậu.
“Đã một thời gian tớ không viết về cậu rồi. Khoảng thời gian này vô cùng khủng hoảng đối với tớ. Tớ tự ti, không dám gặp bạn bè, bố mẹ và cả cậu. Đoạn clip đó là vết nhơ trong cuộc đời tớ. Vậy nhưng, cậu lại xuất hiện trước cửa nhà tớ và gieo cho tớ một tia hy vọng nhỏ nhoi. Tớ quyết định rồi. Mặc dù cậu không thích tớ, nhưng tớ sẽ theo cậu mãi mãi.”
“Thật buồn. Cậu nói rằng cậu sẽ vào trường cấp ba trọng điểm thành phố. Bố mẹ tớ phản đối tớ học ngôi trường đó, với lý do là con gái thì nên học ít thôi, học nhiều cũng đâu được lợi gì. Tớ buồn lắm Sở Nghị à, tớ chỉ muốn học cùng cậu thôi.”
“Hôm nay là ngày điền nguyện vọng thi cấp ba. Tớ đã lén bố mẹ đăng kí nguyện vọng một ở trường trọng điểm, mặc dù biết rằng sau này sẽ rất khó khăn để nhìn mặt bố mẹ. Tớ cũng biết với lực học hiện tại của mình, phải cố gấp 10 lần nữa mới may ra có cơ hội trúng tuyển.”
“Hôm nay là ngày có kết quả thi, tớ vui lắm. Điểm của tớ vừa đủ để vào cùng trường với cậu, bố mẹ tớ mắng chửi tớ dữ lắm, còn doạ cạch mặt tớ nữa. Tớ không hiểu nổi, con gái học trường trọng điểm thì có gì sai? Tớ tủi thân lắm.”
“Bố tớ đã quả quyết nói rằng không lo học phí nếu tớ còn tiếp tục học trường điểm. Nhưng, tớ không muốn xa cậu.”
“Tớ đã xin một chân rửa chén ở trên thị trấn, cũng chuyển ra ngoài ở trọ. Số tiền mỗi tháng tớ tích cóp được, tớ đều chắt chiu từng đồng để đóng tiền học và đóng tiền điện nước. Có mấy lần cậu rủ tớ đi chơi, tớ đã đắn đo rất nhiều. Nhưng, làm nhiều thêm một chút nữa cũng đâu có sao, miễn là được đi chơi với cậu.”
“Hôm nay, tớ bị con trai của chủ nhà trọ sàm sỡ. Tớ sợ lắm, nhưng không dám nói với ai. Nếu như hắn định làm gì xa hơn với tớ, có lẽ tớ… tớ…”
“Hôm nay tớ đang rửa chén, thì mẹ tới và làm ầm ĩ lên. Mẹ mắng tớ là đứa bất hiếu, dám cạch mặt bố mẹ mà đi học trường cao hơn em trai. Phải rồi, trong mắt họ chỉ có em trai, tớ quen rồi. Nhưng thật may mắn, bà chủ ở đây vừa tốt bụng lại chống lưng cho tớ, mắng lại mẹ là trọng nam khinh nữ, ngược đãi con cái. Thực ra tớ không hiểu bà ấy nói gì lắm, tớ chỉ biết là cần phải báo đáp bà ấy vì đã giúp đỡ mình.”
“Học xong cấp 3, tớ sẽ đi làm. Dù sao, tớ sẽ ở trọ cạnh khu kí túc xá trường cậu. Thời gian tới tớ sẽ rất bận, chắc không có thời gian để viết về cậu rồi.”
Gấp lại lá thư cuối cùng, Sở Nghị chợt bừng tỉnh.
Lăng Hương, người con gái đó, hoá ra lại là người vô cùng vô cùng quan trọng đối với anh! Cô ấy đã bỏ qua nhiều thứ, chịu đựng nhiều điều, chỉ để được âm thầm ở bên cạnh anh. Tại sao trong ngần ấy năm, anh lại không nhận ra điều hiển nhiên đó chứ?
Sở Nghị lao ra ngoài, thì đụng trúng Tôn Như Ngọc. Cô hấp tấp giơ điện thoại ra rồi nói.
“Sở Nghị, Lăng Hương đang được một người đàn ông cầu hôn này!”
Cái gì?
Sở Nghị ngỡ ngàng, nghe thấy tiếng cười khúc khích của đầu dây bên kia. Tiếng cười này đã luôn vô cùng quen thuộc đối với anh.
Tôn Như Ngọc cười tươi rói.
“Lăng Hương chị ấy vừa gọi điện cho em, nói rằng một doanh nhân giàu có đang cầu hôn chị ấy, chị ấy đang rất cảm động…”
Chưa kịp nói hết câu, Sở Nghị đã lay người Tôn Như Ngọc.
“Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”
“Quán… quán Rosé đường XXX…”
Tôn Như Ngọc chưa kịp nói hết câu, Sở Nghị đã vội vàng rời đi. Sau khi bóng lưng cao ráo kia đi khuất, Tôn Như Ngọc nở một nụ cười ẩn ý, trong túi lấy ra chiếc vòng cổ quan trọng rồi đeo vào.
Cô thì thầm.
Chúc hai người hạnh phúc!
Cố Nhang hỏi Sở Xuân. Dù sao đi nữa, anh vẫn thầm mong cô ấy đến thăm mình, nhưng có vẻ như…
Sở Xuân thấy sự thất vọng trên mặt con trai, chỉ nói.
“Con bé nói có việc gấp cần làm, thời gian này không thể đến thăm con được.”
Cảm giác buồn bực trong lòng Cố Nhang dâng tràn. Anh nhầm lẫn rồi ư? Tôn Như Ngọc lần trước đến thăm anh có phải là do thương hại? Cô không còn yêu anh, vẫn giận anh vụ lần trước đấy ư? Có khi nào… Tôn Như Ngọc sẽ chọn Sở Nghị?
Lòng người thật khó đoán, và cũng là thứ dễ thay đổi nhất.
Anh sợ hãi… Nếu như anh thật sự không còn quan trọng đối với cô nữa, vậy thì… Không, anh không muốn nghĩ đến những chuyện như thế nữa.
Sở Nghị đang xách một giỏ hoa quả chuẩn bị sang đường thì điện thoại reo lên.
Là Tôn Như Ngọc.
Sở Nghị nhìn màn hình một chút, rồi chần chừ bấm nút nghe. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tôn Như Ngọc chủ động gọi điện thoại cho anh.
“Alo?”
Sở Nghị áp điện thoại vào má, chờ đợi giọng nói trong trẻo kia cất lời.
Không thể phủ nhận một điều, giọng nói của Tôn Như Ngọc luôn là liều thuốc tinh thần cho anh.
“Sở Nghị, giúp em với!”
Giọng của Tôn Như Ngọc vô cùng hốt hoảng, gần như sắp khóc đến nơi rồi. Sở Nghị trấn an cô.
“Sao thế, em đang ở đâu?”
“Em… em…”
“Tôn Như Ngọc?”
“Huhu, em làm rớt mất sợi dây chuyền bà để lại cho em rồi. Nó cực kì quan trọng đối với em!”
Sở Nghị thở dài. Anh còn tưởng cô đang bị bắt cóc hay nguy hiểm gì đó cơ.
“Đợi một chút, anh sẽ quay về tìm cùng em.”
Sợi dây chuyền mà Tôn Như Ngọc vô cùng trân quý. Từ nhỏ tới giờ, cô đã coi nó như vật bất li thân, cất nó ở một nơi rất an toàn và cẩn thận, làm thế nào mà lại bị rơi mất chứ? Chỉ có thể là do cô quá ngốc, để đâu rồi quên mất thôi. Cô gái ngốc đó… không thể làm người khác hết lo lắng.
Sở Nghị quay lại bệnh viện với giỏ hoa quả, đặt lên bàn rồi nói với mẹ mình.
“Con có việc, phải về một chút. Mẹ cứ lại với… anh trai nhé, sẽ có người tới đón mẹ.”
Làm sao mà anh không nhìn ra, tình cảm mà mẹ mình dành cho Cố Nhang rất đậm sâu. Bà luôn tự trách mình từ khi anh còn nhỏ, có một khoảng thời gian đắm chìm trong men rượu không dứt ra được, cũng không thèm ngó ngàng gì đến anh. Nói rằng mẹ đưa anh rời khỏi người bố tàn bạo kia, cũng có thể nói rằng chính bà đã một phần khiến anh cô độc.
Làm sao anh không biết được, Cố Nhang chính là anh trai mình?
Khi trong giới giải trí xuất hiện cái tên Cố Nhang đứng đầu mọi danh sách, anh đã cho người điều tra thân thế của anh ta. Nhưng, anh không muốn có một người anh trai thù địch như thế, nên chưa dám khẳng định… Cho đến khi, chính miệng mẹ nói ra, dù không bất ngờ, nhưng anh cũng không còn tâm trạng nào nữa. Mọi tâm điểm của sự chú ý đều là Cố Nhang, còn anh thì sao?
Mẹ, Tôn Như Ngọc, và cả cái vị trí đứng đầu trong làng giải trí cũng đều là của Cố Nhang. Nói anh thân thiện, hoà giải với Cố Nhang, là chuyện không thể.
Không có được, thì dùng thủ đoạn.
Sở Nghị anh mang tiếng không từ thủ đoạn, chẳng phải chính là vì bản thân anh sao? Mình không vì mình, trời chu đất diệt.
Thế nhưng, khi gặp lại Tôn Như Ngọc, anh đã hiểu ra một điều.
Người không thuộc về mình, sẽ không thuộc về mình. Anh cũng muốn trong đôi mắt trong veo của Tôn Như Ngọc, anh sạch sẽ hơn một chút.
“Con có việc gì sao?”
Sở Xuân gọi với, lại chỉ nhận được câu trả lời cụt lủn.
“Không quan trọng, mẹ không cần bận tâm.”
Sở Nghị lái xe về nhà. Vừa vào trong cửa, anh đã thấy Tôn Như Ngọc gương mặt vô cùng lo lắng tìm đồ khắp nơi.
“Không nhớ là để ở đâu sao?”
“Không… em không nhớ, em thực sự không nhớ nổi!”
“Haiz, đồ đầu đất, để anh tìm cùng em.”
Sở Nghị, ngày thường đạo mạo, lạnh lùng là vậy mà giờ phải cúi người tìm đồ khắp nơi. Phòng khách, nhà tắm, nhà bếp, nhà vệ sinh, tất cả đều không có dấu hiệu của một chiếc vòng cổ bị bỏ lại. Chỉ còn lại bốn phòng ngủ.
Căn nhà của Sở Nghị được thiết kế khá đặc biệt. Có một phòng ngủ dành cho khách, một phòng của bà Sở Xuân, một phòng của anh và một phòng cho Tôn Như Ngọc, nơi vốn dĩ trước đây cũng là phòng cho khách.
Tôn Như Ngọc đi loanh quanh tìm đồ, sau đó dõng dạc.
“Bây giờ còn bốn phòng ngủ, anh tìm phòng của anh và của Lăng Hương, em tìm phòng em và bác gái.”
Phòng ngủ dành cho khách còn lại là phòng cho Lăng Hương, nhưng vì cô thi thoảng mới ngủ ở đây nên gọi là phòng cho khách.
Sở Nghị bất lực nhìn cô gái đang hăng hái tìm đồ trước mặt. Làm thế nào mà não của cô gái này bị rớt ra ngoài như vậy chứ? Từ vài tháng trước sau khi tay Tôn Như Ngọc có tiến triển hơn, cô đã nằng nặc đòi chữa trị tại nhà. Vì thế, ngoài việc ở nhà, thi thoảng cô sẽ đi mua sắm dưới sự giám sát của vệ sĩ nhà anh. Nếu đồ bị rớt, thì vệ sĩ sẽ nhìn thấy và nhặt lại giúp cô, cho nên khả năng rơi ở nhà là rất cao.
Anh tìm một lượt phòng mình, sau khi chắc chắn không có gì sót lại thì mới sang phòng ngủ của Lăng Hương.
Mang tiếng là căn phòng này thuộc quyền sở hữu của anh, nhưng thực chất anh không bao giờ xâm phạm vào quyền riêng tư của Lăng Hương. Cô ấy là người đã tự nguyện theo anh từ khi anh còn là học sinh cấp 2, làm sao Sở Nghị anh không nhìn ra tình cảm của Lăng Hương. Xây căn phòng này, chính là để đáp lễ cô ấy, vì anh không thể trả ơn cô bằng tình cảm.
Lần này coi như là vì Tôn Như Ngọc, anh đành xâm phạm vào căn phòng của cô ấy một lần vậy.
Mọi thứ bài trí trong căn phòng này trông vô cùng gọn gàng và lịch sự. Sở Nghị bắt đầu tìm từ bàn ghế và tủ sách nhưng đều không thấy. Anh định rời đi nhưng chợt thấy một chiếc thùng giấy thấp thoáng dưới gầm giường. Sự tò mò trỗi dậy, anh cúi người xuống kéo thùng giấy ấy ra. Theo anh được biết, Lăng Hương không phải là người thích dùng mấy hộp giấy như thế này.
Hộp giấy màu hồng, trông đã hơi cũ, bên trên phủ đầy một đống giấy A4. Nhìn thì có vẻ như là một thùng giấy tài liệu đã qua sử dụng, nhưng nhìn kĩ thì mấy tờ giấy kia được xếp rất gọn gàng ngăn nắp, giống như… đang cố che giấu thứ gì đó ở bên dưới vậy.
Sở Nghị vô cùng hoài nghi, bỏ từng xập giấy ra một. Bên dưới cùng, một chiếc hộp gỗ nhỏ không có khoá hiện ra trước mắt anh. Mặc dù biết rằng đây là riêng tư của Lăng Hương, nhưng anh không kìm nổi sự tò mò trỗi dậy trong lòng. Lăng Hương, người đã theo anh suốt ngần ấy thời gian, vậy mà vẫn có bí mật không để người ngoài biết được, đặc biệt là anh sao? Sở Nghị nhẹ nhàng cầm chiếc hộp gỗ ra khỏi thùng giấy, ngồi lên ghế rồi từ từ mở hộp gỗ đó ra. Một xấp thư, mà tất cả đều đã cũ sờn, có vài dòng chữ nguệch ngoạc bên ngoài.
Anh để tất cả lên bàn, rồi lật từng bức thư một, tỉ mỉ đọc.
“Gửi bạn Sở Nghị.
“Hôm nay bạn vẫn ngồi một mình, tớ rất muốn tới gần cậu, nhưng làm sao đây, tớ ngại quá.”
“Cậu hơi nhỏ con, nhưng tớ thích cậu, không phải ngoại hình của cậu.”
“Hôm nay, khi đi học về nhà, tớ đã thấy một đám côn đồ lao vào đánh cậu. Lúc ấy, tớ cực kì sợ hãi, lo cậu có chuyện gì, thế nên đã chạy đi tìm người giúp đỡ. May mắn thật đấy, Tôn Như Ngọc đang đi gần đó, tớ nhớ có lần em ấy nói với bạn bè là có học chút võ. Sở Nghị, thật may mắn, cậu không bị làm sao hết!”
“Hôm nay tớ hơi buồn. Cậu hay đi chơi với Tôn Như Ngọc, tớ bắt đầu cảm thấy ghét em ấy!”
“Trong mắt cậu lúc nào cũng có Tôn Như Ngọc, tớ rất muốn tới bắt chuyện với cậu, nhưng chắc không được rồi!”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ đã thức cả đêm để đan cái khăn này, chảy cả máu tay, nhưng mà, cậu lại đi chơi với Tôn Như Ngọc.”
“Nhà tớ mới chuyển đến khu phố cạnh nhà cậu, vậy là tớ có thể gần cậu hơn một chút rồi!”
“Sở Nghị, tớ rất thích cậu, thích hơn cả con gấu bông tớ giữ lúc còn bé nữa.”
“Nghe nói Tôn Như Ngọc chuyển trường rồi, tớ rất vui. Nhưng thấy cậu buồn như vậy, tớ cũng không nỡ. Để làm cho cậu vui hơn, tớ đã quyết định nặc danh Tôn Như Ngọc gửi thư cho cậu. ‘Sở Nghị, em hy vọng anh sẽ luôn mạnh mẽ như bông hồng có gai.’ Mặc dù là nặc danh Tôn Như Ngọc, nhưng cuối cùng, theo một mặt nào đó, tớ đã gửi thư cho cậu thành công rồi!”
“Tớ biết cậu thích Tôn Như Ngọc, rất thích. Lên cấp hai, cậu cao lớn và đẹp trai, thu hút mọi ánh nhìn. Thế nhưng, tớ vẫn thích cậu, không phải ngoại hình của cậu.
“Đã một thời gian tớ không viết về cậu rồi. Khoảng thời gian này vô cùng khủng hoảng đối với tớ. Tớ tự ti, không dám gặp bạn bè, bố mẹ và cả cậu. Đoạn clip đó là vết nhơ trong cuộc đời tớ. Vậy nhưng, cậu lại xuất hiện trước cửa nhà tớ và gieo cho tớ một tia hy vọng nhỏ nhoi. Tớ quyết định rồi. Mặc dù cậu không thích tớ, nhưng tớ sẽ theo cậu mãi mãi.”
“Thật buồn. Cậu nói rằng cậu sẽ vào trường cấp ba trọng điểm thành phố. Bố mẹ tớ phản đối tớ học ngôi trường đó, với lý do là con gái thì nên học ít thôi, học nhiều cũng đâu được lợi gì. Tớ buồn lắm Sở Nghị à, tớ chỉ muốn học cùng cậu thôi.”
“Hôm nay là ngày điền nguyện vọng thi cấp ba. Tớ đã lén bố mẹ đăng kí nguyện vọng một ở trường trọng điểm, mặc dù biết rằng sau này sẽ rất khó khăn để nhìn mặt bố mẹ. Tớ cũng biết với lực học hiện tại của mình, phải cố gấp 10 lần nữa mới may ra có cơ hội trúng tuyển.”
“Hôm nay là ngày có kết quả thi, tớ vui lắm. Điểm của tớ vừa đủ để vào cùng trường với cậu, bố mẹ tớ mắng chửi tớ dữ lắm, còn doạ cạch mặt tớ nữa. Tớ không hiểu nổi, con gái học trường trọng điểm thì có gì sai? Tớ tủi thân lắm.”
“Bố tớ đã quả quyết nói rằng không lo học phí nếu tớ còn tiếp tục học trường điểm. Nhưng, tớ không muốn xa cậu.”
“Tớ đã xin một chân rửa chén ở trên thị trấn, cũng chuyển ra ngoài ở trọ. Số tiền mỗi tháng tớ tích cóp được, tớ đều chắt chiu từng đồng để đóng tiền học và đóng tiền điện nước. Có mấy lần cậu rủ tớ đi chơi, tớ đã đắn đo rất nhiều. Nhưng, làm nhiều thêm một chút nữa cũng đâu có sao, miễn là được đi chơi với cậu.”
“Hôm nay, tớ bị con trai của chủ nhà trọ sàm sỡ. Tớ sợ lắm, nhưng không dám nói với ai. Nếu như hắn định làm gì xa hơn với tớ, có lẽ tớ… tớ…”
“Hôm nay tớ đang rửa chén, thì mẹ tới và làm ầm ĩ lên. Mẹ mắng tớ là đứa bất hiếu, dám cạch mặt bố mẹ mà đi học trường cao hơn em trai. Phải rồi, trong mắt họ chỉ có em trai, tớ quen rồi. Nhưng thật may mắn, bà chủ ở đây vừa tốt bụng lại chống lưng cho tớ, mắng lại mẹ là trọng nam khinh nữ, ngược đãi con cái. Thực ra tớ không hiểu bà ấy nói gì lắm, tớ chỉ biết là cần phải báo đáp bà ấy vì đã giúp đỡ mình.”
“Học xong cấp 3, tớ sẽ đi làm. Dù sao, tớ sẽ ở trọ cạnh khu kí túc xá trường cậu. Thời gian tới tớ sẽ rất bận, chắc không có thời gian để viết về cậu rồi.”
Gấp lại lá thư cuối cùng, Sở Nghị chợt bừng tỉnh.
Lăng Hương, người con gái đó, hoá ra lại là người vô cùng vô cùng quan trọng đối với anh! Cô ấy đã bỏ qua nhiều thứ, chịu đựng nhiều điều, chỉ để được âm thầm ở bên cạnh anh. Tại sao trong ngần ấy năm, anh lại không nhận ra điều hiển nhiên đó chứ?
Sở Nghị lao ra ngoài, thì đụng trúng Tôn Như Ngọc. Cô hấp tấp giơ điện thoại ra rồi nói.
“Sở Nghị, Lăng Hương đang được một người đàn ông cầu hôn này!”
Cái gì?
Sở Nghị ngỡ ngàng, nghe thấy tiếng cười khúc khích của đầu dây bên kia. Tiếng cười này đã luôn vô cùng quen thuộc đối với anh.
Tôn Như Ngọc cười tươi rói.
“Lăng Hương chị ấy vừa gọi điện cho em, nói rằng một doanh nhân giàu có đang cầu hôn chị ấy, chị ấy đang rất cảm động…”
Chưa kịp nói hết câu, Sở Nghị đã lay người Tôn Như Ngọc.
“Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”
“Quán… quán Rosé đường XXX…”
Tôn Như Ngọc chưa kịp nói hết câu, Sở Nghị đã vội vàng rời đi. Sau khi bóng lưng cao ráo kia đi khuất, Tôn Như Ngọc nở một nụ cười ẩn ý, trong túi lấy ra chiếc vòng cổ quan trọng rồi đeo vào.
Cô thì thầm.
Chúc hai người hạnh phúc!
Sửa lần cuối: