Tôi gặp em trong một quán bar không tên, nơi ánh đèn neon phát ra thứ ánh sáng héo úa như chính những kẻ thường lui tới. Đó là nơi người ta không cần nhớ tên nhau, không cần nói thật, không cần phải sống cho tử tế.
Tôi ngồi vào một góc khuất, gọi một ly whiskey và chẳng màng nhìn ai. Có những ngày như vậy, người ta sống trong im lặng, không chờ đợi gì, cũng chẳng hy vọng gì. Chỉ là muốn tồn tại mà không bị chạm đến.
Em xuất hiện, tay không, môi không son, dáng không điệu đà. Em ngồi ở quầy bar, trước mặt là một ly nước lọc. Không uống, chỉ xoay nhẹ.
Chừng hai mươi phút sau, em tiến về phía tôi, không xin phép, không ngập ngừng.
“Tôi có thể bán thân cho anh không?”
Tôi ngẩng lên. Ánh mắt em nhìn tôi, không van nài, không lẳng lơ. Chỉ có một sự trống rỗng đến lạ lùng. Như thể vừa vứt bỏ mọi thứ còn sót lại trong lòng bàn tay.
“Tại sao là tôi?” – tôi hỏi.
Em nhún vai, ánh mắt cụp xuống.
“Vì anh là người duy nhất bước vào đây mà không gọi gái.”
Tôi đưa em về.
Không phải vì khao khát, càng không phải vì thương hại. Mà là vì một cảm giác rất khó gọi tên , như thể tôi nhìn thấy chính mình trong đôi mắt em, một linh hồn đang cố bấu víu chút tàn dư cuối cùng của sự sống.
Em tên Mai. Mười chín tuổi. Vẫn còn đi học. Mẹ nằm viện, không còn ai thân thích. Em cần tiền, cần sống, nhưng không cần tình yêu. Không còn đủ sức tin vào thứ đó.
Khi em cởi áo, tôi quay đi. Căn phòng im phăng phắc. Tôi để em ngủ trên giường, còn mình nằm ghế sofa. Cả đêm tôi không chợp mắt, chỉ nhìn trần nhà và tự hỏi: em đã trải qua những gì để học được cách đứng dậy sau khi bán rẻ chính mình?
Sáng hôm sau, tôi đưa em một xấp tiền.
“Xem như tôi đã mua em rồi.”
Em ngẩng đầu. Ánh mắt khẽ lay động.
“Mua... để làm gì?”
“Để em đừng bán thân nữa.
Nếu em cần tiền, cứ tìm tôi.
Coi như tôi mua sự yên ổn cho em, thay vì mua em lên giường.”
Em im lặng. Rồi cầm tiền, rời đi mà không nói lời nào.
Tôi cứ tưởng chuyện kết thúc ở đó.
Một tuần sau, em quay lại.
Tay ôm một phong bì, dáng gầy guộc, đứng trước cửa nhà tôi như thể mất cả can đảm chỉ để nhấn chuông. Tôi mở cửa, chưa kịp nói gì thì em đã chìa phong bì ra.
“Mẹ em bảo còn chút tiền tiết kiệm. Đây là phần em trả lại anh.
Phần còn lại... em sẽ làm thêm rồi trả dần.”
Tôi bật cười:
“Em nghĩ... giá đó không mua nổi em sao?”
Em lắc đầu. Một cái lắc nhẹ, như từ chối cả câu hỏi lẫn câu trả lời.
“Không phải vì giá.
Mà vì... em không muốn ai có quyền sở hữu em nữa. Dù là bằng tiền hay bằng tình cảm.”
Chúng tôi đi dạo buổi chiều hôm đó. Lần đầu tiên tôi thấy em cười. Cười một cách thật thà, vụng về, như thể em quên mất mình đã từng học cách sống không cần cười.
Mẹ em trốn đi với người đàn ông khác chỉ ba tuần sau đó. Bà mang theo cả số tiền viện phí, để lại căn nhà trống không và em – co ro ngồi trước cửa nhà tôi.
Tôi không hỏi. Chỉ mở cửa. Em bước vào, cúi đầu. Và ở lại.
Chúng tôi không đăng ký kết hôn, cũng chẳng tổ chức đám cưới. Mọi thứ diễn ra như thể đó là lẽ thường: hai kẻ cô độc, sống với nhau vì chẳng còn nơi nào để về.
Mai không bao giờ hỏi lương tôi bao nhiêu, không động vào điện thoại hay sổ sách của tôi. Em chỉ nấu ăn, giặt giũ, lau nhà, và đôi khi, để lại vài mẩu giấy dán trên tủ lạnh:
“Anh nhớ mang theo ô, trời báo mưa.”
“Tôi làm canh chua. Để phần anh.”
Tôi bắt đầu nghĩ: đây có thể là người phụ nữ tôi gắn bó cả đời.
Em mang thai khi mùa đông vừa đến.
Khi báo tin, em không khóc, không cười. Chỉ ngồi rất lâu bên mép giường rồi nói:
“Nếu anh không muốn... em có thể…”
“Không.” – tôi cắt lời. – “Em giữ lại đi. Chúng ta giữ lại nó.”
Đó là lần đầu tiên tôi ôm em ,không phải vì ham muốn, mà vì biết mình đang cố níu một điều gì đó đúng đắn trong đời.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Em hay ra ngoài. Hay nhận điện thoại lúc tôi không ở nhà. Hay lặng im khi tôi hỏi: “Em đi đâu?” hoặc “Em đang nghĩ gì?”
Tôi thấy bất an.
Rồi một ngày bạn tôi nói:
“Mày biết không… hình như vợ mày qua lại với gã nào đó.”
Tôi giận dữ,từ ngày đó tôi bắt đầu theo dõi em. Ghi chú lại giờ em ra vào, lục tìm túi xách. Chẳng có bằng chứng gì, nhưng lòng tôi thì ngày càng chất đầy nghi ngờ.
Một đêm, tôi về nhà muộn, say khướt. Em gục ngủ trên bàn, vẫn mặc nguyên đồ, đèn chưa tắt. Có một bát canh nguội lạnh bên cạnh.
Tôi nhìn cảnh đó… và thấy giả tạo.
“Cô đang cố tỏ ra hiền thục để che giấu chuyện mình ngoại tình sao?”
Tôi không nói ra, nhưng trong lòng đã gào lên điều đó hàng trăm lần.
Hôm tôi bắt gặp em đi cùng một người đàn ông , không tay trong tay, không ôm hôn , nhưng họ cười với nhau. Một nụ cười nhẹ mà tôi chưa từng thấy em dành cho tôi từ lâu.
Tối hôm đó, tôi nổi điên. Đập vỡ bát đĩa, hét vào mặt em:
“Cô muốn gì nữa? Tôi cho cô tất cả rồi cơ mà!”
Em không nói. Chỉ nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
“Nếu anh nghĩ em chỉ đáng giá như một món hàng anh mua... thì đừng giữ em lại.”
Em rời đi. Không một tiếng khóc.
---
Hai tháng sau, tôi được thông báo: người đàn ông đó là Chủ tịch công ty tôi. Và em từng gặp ông ta. Người ta đồn tôi được thăng chức nhờ em "đổi chác".
Tôi thấy nhục.
Tôi cũng thấy mình ngu.
Nhưng tôi không hỏi em. Tôi để cho im lặng chôn vùi tất cả.
---
Mấy năm sau, tôi yêu người khác ,một cô gái dịu dàng, biết nấu ăn, không hỏi chuyện cũ. Một người bình thường, tử tế.
Tôi nghĩ thế là đủ.
Một hôm, tôi đưa cô ấy đi ăn ở quán phở nơi tôi từng ngồi cùng Mai. Khi tôi đang kể lại chuyện cũ ,chuyện mà tôi tưởng đã cất kỹ trong lòng , có tiếng ly vỡ.
Tôi nhìn sang.
Là em.
Ôm theo một đứa bé gái , độ chừng ba tuổi. Mái tóc, đôi mắt, cả cái cách bé nhìn tôi… tất cả đều khiến tim tôi lạc một nhịp.
Em nhìn tôi, rồi bỏ chạy.
Tôi đuổi theo.
Trên bãi biển gió thổi ào ạt, tôi đứng trước em, run rẩy như một kẻ vừa đánh mất điều quan trọng nhất mà không hay biết.
“Sao em không nói gì?
Con bé là con tôi đúng không?”
Em nhìn tôi rất lâu.
“Anh chưa từng hỏi.”
“Vì anh tin tất cả mọi người... trừ em.”
Em ho. Dữ dội. Có máu. Tôi sững sờ.
“Sao em không nói mình bệnh? Sao em không tìm tôi?”
“Vì anh đã chọn tin những gì dễ tin hơn.
Còn em... em mệt rồi.”
---
Em mất một tháng sau đó.
Cô hàng xóm đưa tôi một hộp giấy. Trong đó có những mảnh giấy viết tay.
“Hôm nay con đạp mạnh. Em nghĩ nó giống anh – cứng đầu.”
“Em không trách anh. Em chỉ tiếc. Vì giá mà... anh hỏi một lần thôi.”
Trang cuối cùng là dòng chữ run rẩy:
“Nếu anh đọc được... xin đừng ghét em. Em chưa từng phản bội. Chưa từng.”
---
Tôi đứng trước mộ em. Gió biển thổi qua, lạnh buốt.
Bên cạnh là cô bé ấy – con tôi. Nó không hỏi tôi là ai. Nó chỉ nắm lấy tay tôi. Nhẹ.
Tôi cúi đầu:
“Ba đây. Xin lỗi vì đã đến muộn.”