Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Gợn gió đêm - Chung Cận

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Gợn gió đêm - Chung Cận
Tham gia
23/2/21
Bài viết
208
Điểm cảm xúc
128
Điểm
43
Bởi vì sự cố phát sóng trực tiếp lần trước mà Tạ Điệt không dám nhận bất cứ công việc nào như vậy trong một thời gian dài. Hình tượng trên mạng trước đây của cô luôn là nữ thần lạnh lùng, có sắc có tiền, tính tình thẳng thắn và bộc trực, dám phỉ nhổ các nhãn hiệu, nhưng sau lời quấy nhiễu của Giang Trạch Dư, Tạ Điệt cảm thấy trong nháy mắt mình đã bị ô uế, quả thực không còn mặt mũi khi đối mặt với fan hâm mộ của mình.

Thậm chí đang đi trên đường và gặp phải nhóm fan hâm mộ nhận ra mình, cô đều cảm thấy ánh mắt người ta nhìn cô rất sâu sắc.

Vào đêm cuối cùng ở Lhasa, Giang Trạch Dư vẫn đang làm việc, sau khi tắm xong, Tạ Điệt quấn khăn làm khô tóc và quỳ trên giường thu dọn hành lý để ngày mai trở về Bắc Kinh, đồng thời đeo tai nghe nấu cháo điện thoại với Hàn Tầm Chu.

Hàn Tầm Chu cười nhạo cô ròng rã 10 phút trong điện thoại chuyện phát sóng trực tiếp kia: “Điệt Điệt, tao xem đi xem lại đoạn video livestream đó hơn chục lần. Nói thật, tao không ngờ Giang Trạch Dư trước mặt mày lại như vậy, bình thường anh ta đứng đắn thế kia! Thì ra đàn ông sau khi ăn thịt xong đều mẹ nó cùng một dạng, còn bảo bối, phụt ha ha ha ha ha, cười chết mất”.

Tạ Điệt vừa mới xếp xong một kiện áo len, sau khi nghe xong, nhất thời thẹn quá hoá giận, chuyện phá quấy đó, mấy ngày nay mỗi lần gọi điện cho Hàn Tầm Chu, cô nàng đều cười chọc ghẹo hết mấy phút. Tạ Điệt giả bộ muốn tắt điện thoại, lúc này Hàn Tầm Chu mới ngừng trêu chọc, cười cười nói: “Ôi, gánh nặng thần tượng của blogger đại nhân cũng không nhỏ tí nào, không phải đêm hôm trước mày còn khoe với tao tư thế “nữ trên nam dưới” dùng rất tốt mà ha ha ha ha ha.”

Tạ Điệt: “Hàn Tầm Chu mày đủ rồi nha”

Hàn Tầm Chu ở đầu bên kia điện thoại rụt cổ lại, ngoan ngoãn thu hồi nụ cười sắp trở nên biến thái của mình – số lần Tạ Điệt gọi thẳng họ tên của cô nàng còn ít hơn danh xưng thân mật “Chu Chu” kia, cuối cùng cô nàng cũng ngừng lại câu chuyện trước khi làm người kia phát bực: “Ok, không chọc mày nữa, Điệt Điệt, chừng nào mày về Bắc Kinh vậy? Mấy người tụi mình không tụ họp cùng nhau cũng nhiều năm rồi”.

Tạ Điệt nhét những chiếc áo len đã xếp xong vào vali: “Không phải lúc trước đã tụ họp rồi sao, lần ở quán Bar do bạn Trang Thục mở đó?”

“Ý tao là tất cả…….”, giọng nói của Hàn Tầm Chu đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nhóm nhỏ của chúng ta năm đó đấy. Mày, tao, Hạ Minh, Kỷ Du Chi, Trang Thục, còn có Giang Trạch Dư”.

“Thật ra tao rất nhớ thời đại học, mặc dù lúc ấy quan hệ giữa tao và Hạ Minh rất kém, nhưng nói chung, khoảng thời gian đó là lúc cuộc sống không buồn không lo, vô tư nhất. Tụ tập với nhau cả ngày không có mục đích, chuyện nói nhiều nhất cũng chính là bài kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ, thầy cô nào cho điểm kém, hay là quán ăn nào ngon.”

Ai mà không biết chứ.

Cho đến hôm nay, Tạ Điệt vẫn có thể nhớ rõ, mấy năm đó thành phố Bắc Kinh phủ đầy cây Hải Đường, súp Yan Du Xian gần công viên Bắc Hải, thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt Đông Bắc bên cạnh đại học S, và nhóm QQ của họ rất nhiều năm cũng không hẹn nhau dùng cơm.

Nhóm đó đã từng rất náo nhiệt, náo nhiệt đến mức Tạ Điệt phải cài đặt thành “nhận tin nhắn nhưng không được thông báo”, nếu không cứ 2 giây sẽ bị âm thanh “ting ting” phiền đến phát điên. Nhưng rất lâu sau, khi Tạ Điệt đi một mình trên đường phố Los Angeles, nhìn màn hình điện thoại trống rỗng, vậy mà không chỉ một lần nhớ đến âm thanh huyền diệu khiến cô phải chau mày khi đó – chẳng hạn như Kỷ Du Chi và Trang Thục đấu võ mồm với nhau như mấy chú gà tiểu học; chẳng hạn như Hạ Minh phát biểu thao thao bất tuyệt về một sự kiện nào đó, nhưng lại bị Hàn Tầm Chu không nể mặt mũi mà nói qua chủ đề khác; lại chẳng hạn như Giang Trạch Dư ngẫu nhiên trả lời “ừm”, “được”, còn có cô rất thích gửi các icon nhíu mày”.

“Ừ, ngày mai tao về Bắc Kinh, tìm thời gian mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm”.

Trên thế giới này có rất nhiều người đã từng cùng nhau chia sẻ những kỉ niệm đẹp, nhưng mấy chục năm sau mỗi người mỗi ngả, có lẽ là họ may mắn, cuối cùng vẫn có thể tụ lại cùng một chỗ.

Tạ Điệt ngừng một chút, cong đôi mắt cười nói: “Tao mời khách”.



Chiều ngày hôm sau, sau khi máy bay hạ cánh, Tạ Điệt và Giang Trạch Dư mang hành lý về nhà trước, sau đó đến thẳng quán ăn Tiểu Thuý gần trường đại học S – địa điểm liên hoan do Hàn Tầm Chu quyết định, bọn họ là khách quen của quán khi còn đi học.

Xung quanh đây đều là những con hẻm cũ, khó tìm được chỗ đậu xe, hai người đậu xe ở dưới tầng hầm của một trung tâm mua sắm gần đó, đi bộ qua cũng hơn mười phút.

Thành phố Bắc Kinh vào đầu mùa xuân đã quét sạch không khí ngột ngạt của mùa đông, trong những con hẻm cũ đầy tiếng hò reo không ngớt, buổi chiều còn có người bán hàng rong đẩy xe bán bánh rán và sữa đậu nành.

Khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, hầu như cứ đi vài bước, sẽ có một cái cây nào đó, một viên gạch nào đó có thể gợi lên những ký ức đầy bụi bặm, những thứ đã từng là bình thường nhất và ít được người chú ý nhất, sau khi giao thoa với ký ức chồng chất của con người, lại được lưu giữ lại trong sự lùng sục của con sông dài này.

Tạ Điệt nắm lấy cánh tay của Giang Trạch Dư, tiếng bước chân của hai người rất đồng đều, đế giày dẫm lên cành cây cụt đầu ngõ phát ra tiếng “răng rắc”, rẽ ở khúc ngoặt cuối cùng, tấm biển của quán ăn Tiểu Thuý đang bị tróc từng mảng sơn đã hiện ra trước mắt.

Từ năm nhất đến bây giờ cũng đã gần chục năm trôi qua, nhưng dường như quán ăn vẫn dậm chân tại chỗ, ông chủ và bà chủ không thay đổi, địa chỉ cũng không thay đổi, vẫn nằm trong con hẻm sâu rẽ đông rẽ tây.

Tạ Điệt đứng trước cửa quán ăn, dùng mũi giày cao gót màu nude chà xát lớp rêu mọc trên phiến đá xanh trong con hẻm.

“A Dư, anh còn nhớ sau lần gặp đầu tiên của chúng ta không lâu, anh đã gặp bọn em lần nữa khi anh đến đây ăn tối với Kỷ Du Chi lần đầu tiên không? Có đôi khi nghĩ lại, em thấy vận mệnh thật đúng là trùng hợp, nếu không phải về sau lúc nào Kỷ Du Chi cũng đưa anh đi cùng thì có lẽ chúng ta cũng không ở bên nhau”.

“Thật ra không phải trùng hợp……”, Giang Trạch Dư ho khan 2 tiếng, ánh mắt đảo qua thú nhận: “Lúc đó Kỷ Du Chi nói rằng ăn cơm cùng em, nên anh mới đi……”

Là anh có tính toán.

Tạ Điệt kinh ngạc đến mức nói không nên lời, thật lâu sau mới phản ứng lại: “……Không phải chứ, anh thích em sớm như vậy sao?”

Cô bụm miệng, lắc lắc đầu tự luyến: “Cũng đúng, lúc đó em là hoa khôi của đại học S, là người ngày nào cũng có thể nhận được thư tình ấy mà”.

Hai người vừa nói vừa cười đi đến phòng riêng ở tầng 2.

Trở lại chốn cũ, Giang Trạch Dư thấy Tạ Điệt đang cao hứng, thế là thấp giọng, được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Điệt Điệt, cuối cùng cũng hết giận rồi, vậy tối nay……”

Anh thật sự hối hận, đáng lẽ hôm đó ở Namtso không nên đỗ xe trở về nhanh như vậy, cũng bởi vì câu nói kia của anh, mà Tạ Điệt cảm thấy xấu hổ. Từ đêm đó đến bây giờ, đừng nói là tư thế khác, ngay cả ổ chăn cũng không cho anh chui.

Nhưng anh vừa dứt lời, cô gái đang hưng phấn vì nhớ lại khoảnh khắc năm đó, lập tức nhướng mày, kiên quyết từ chối: “Em cho anh biết, không có cửa đâu!”



Trong căn phòng riêng trên tầng 2 của quán ăn, giấy dán tường hoa lan màu trắng dính rất nhiều dầu, đã không còn nhìn rõ đường nét của hoa lan nữa.

Trong phòng chỉ có Kỷ Du Chi, cậu ta đang ngồi trên chiếc ghế nhựa ố vàng trong bộ âu phục với chiếc đồng hồ và đôi giày da cao cấp, cảm giác không hài hoà thật sự là có chút nặng nề.

Giang Trạch Dư kéo ghế cho Tạ Điệt, sau đó mặt vô biểu tình ngồi xuống bên cạnh cậu ta, hỏi: “Cố Lan không tới à?”

Sau khi kết hôn, cậu ta đặc biệt dính Cố Lan, đi đến chỗ nào cũng như hận không thể đem Cố Lan bỏ vào trong túi mang theo, trường hợp như hôm nay mà lại không mang theo cô vợ trẻ, lạ nha.

Kỷ Du Chi lập tức hớn hở, thầm thì bên tai anh: “Vợ tôi đang mang thai, ba tuần, nhà mẹ vợ tôi có truyền thống, trong vòng một tháng không được nói với bạn bè xung quanh, cậu đừng có mà truyền ra ngoài đó, nếu để mẹ vợ tôi nghe được phong thanh thì tôi nhất định sẽ bị đánh đấy”.

Giang Trạch Dư nhíu mày, chân thành nói câu “chúc mừng”. Cháu trai này từ ngày kết hôn trở đi đã mong ngóng con trai và con gái, ngày nào cũng nằm mơ thấy Cố Lan sinh cho cậu ta một bé con.

Khi con người ta tự cao tự đại, họ rất dễ lạc lối, Kỷ Du Chi nói đùa: “Đừng nói tôi, Giang tổng ngài tự mình kết thúc buổi livestream kia, hiệu quả còn tốt hơn nửa tháng quảng bá sản phẩm của chúng ta nữa, về sau ngài có thể đổi nghề chuyển sang làm sếp bộ phận PR ha ha ha ha ha”.

“……….Cút!” Giang Trạch Dư vốn là bị chuyện này làm cho khó chịu, người này lại hết chuyện để nói, dĩ nhiên không nhận được sắc mặt tốt, “Cậu vẫn nên quan tâm đến vợ cậu nhiều hơn đi, khỏi quan tâm chuyện của tôi”.

Khuôn miệng đang cười toe toét của Kỷ Du Chi cứng đờ, vốn dĩ còn tưởng người đàn ông này sau khi yêu đương thì sẽ trở nên thú vị, không ngờ trước mặt Tạ Điệt mà vẫn là bộ dáng cá chết, nửa câu nói đùa cũng không nói ra. Cậu ta ngượng ngùng uống một hớp rượu: “Cắt, thiệt là mất hứng”.

Trong phòng chỉ có 3 người, Kỷ thiếu gia không chịu ngồi yên, ban đầu muốn tìm Tạ Điệt nói chuyện, nhưng đảo mắt một lúc lâu cuối cùng vẫn không dám mở miệng – lần cuối gặp mặt là trong văn phòng của cậu ta, cưỡng ép người ta xem video khiến người ta khóc, sau này cậu ta luôn cảm thấy tội lỗi và áy náy.

Hơn nữa, sau khi chuyện của Chu gia được giải quyết xong, cậu ta cũng biết được sự thật từ Giang Trạch Dư về việc Tạ Điệt rời đi 5 năm trước, càng thêm cảm thấy băn khoăn, dù sao 5 năm qua, cũng bởi vì cậu ta không quen nhìn tác phong đại tiểu thư bạc tình bạc nghĩa của Tạ Điệt, nên cũng ngày càng xa cách với nhóm người Hàn Tầm Chu. Hiện tại cậu ta đã nhìn thấy tình người lạnh lùng, giả dối và phức tạp trong xã hội này, đương nhiên hiểu được rất nhiều chuyện không thể nhìn vẻ bên ngoài, nhưng lúc đó cậu ta chỉ là một phú nhị đại lêu lổng, yêu ghét rõ ràng.

Ngược lại, Tạ Điệt lại mỉm cười, kính rượu cậu ta, nghiêm túc nói: “Kỷ Du Chi, cám ơn cậu đã chiếu cố A Dư nhà chúng tôi nhiều năm như vậy, với lại, tôi phải nói xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra năm đó”.

Thật tâm cô chưa bao giờ giận cậu ta, giữa bạn bè cũng chia thân sơ (1), lúc cô và Giang Trạch Dư chia tay, Hàn Tầm Chu cũng mặc kệ đúng sai mà kiên định đứng về phía cô, Kỷ Du Chi cũng giống như thế. Huống chi danh tiếng của cô trong vòng tròn hào môn ở thành phố Bắc Kinh này, từ trước đến nay không được tốt lắm, sau khi chuyện năm đó xảy ra, ai cũng ở sau lưng nói cô là đồ cặn bã.

**(1): thân mật hoặc xa xôi hững hờ

Kỷ Du Chi cũng vội vàng rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Khụ khụ, Tạ đại tiểu thư là người rộng rãi, chuyện lúc trước đừng cùng tôi chấp nhất, vợ tôi đã giáo huấn tôi rồi”.

Những gì cậu ta nói là sự thật. Mấy ngày trước, cậu ta về nhà kể cho Cố Lan nghe những chuyện Tạ Điệt đã trải qua mấy năm nay, còn có sự thật chuyện chia tay năm đó, Cố Lan đang mang thai, cực kì đa sầu đa cảm, xem phim truyền hình xứ kim chi cũng có thể khóc bù lu bù loa, nghe được chuyện quanh co của Tạ Điệt và Giang Trạch Dư còn có thể bình tĩnh sao?

Lúc ấy Cố Lan nghe xong liền thổn thức không thôi, rơi cả mấy hạt đậu vàng (1), sau đó vui vẻ gõ CP gió đêm, tìm hiểu tất cả chi tiết ngay cả việc nhỏ không đáng kể của 2 người trên Weibo, càng tìm hiểu càng hăng, càng hăng càng tức giận, cuối cùng tức giận đến mức đánh luôn cả cậu ta.

**(1): so sánh nước mắt với đậu vàng, ý nói giọt nước mắt của con gái rất quý giá.

Còn mở miệng gọi một tiếng “Điệt Điệt”, nghiễm nhiên đơn phương coi người ta là bạn thân.

“Mấy năm nay Điệt Điệt khổ như vậy, anh còn làm khó dễ cô ấy, anh có còn là người hay không!”

“Nếu không phải anh luôn miệng nói với em nhân phẩm của Tạ đại tiểu thư không tốt, xấu tính, em có thể để Meggie tranh vũng nước đục sao? Bây giờ nghĩ lại biểu tình lần đó của Điệt Điệt, chắc là buồn lắm, huhuhu, thật khó chịu”.

Kỷ Du Chi nghĩ đến đây, sờ sờ mũi: “Tạ Điệt, vợ tôi hình như là hâm mộ cậu. Bữa nào tôi giới thiệu 2 người quen biết một chút, cậu hãy giải thích cho cô ấy hiểu, hồi còn đi học cho tới bây giờ tôi chưa từng khi dễ cậu”.

“Cậu muốn khi dễ Điệt Điệt nhà chúng ta, cậu nghĩ cậu còn có thể sống tới ngày hôm nay không? Bản tiểu thư đã giết cậu từ lâu rồi.” Hàn Tầm Chu vừa đẩy cửa đi vào, chỉ nghe được câu cuối cùng này, lập tức thể hiện thái độ hiên ngang, nhưng khí khái hào hùng kia sụp đổ trong hai giây sau khi nhìn thấy Tạ Điệt, nước mắt chảy dài nói đến là đến.

Cô nàng nhỏ nhắn cao 1m58 nhào thẳng vào vòng tay Tạ Điệt.

“Hu hu hu……Điệt Điệt……Hu hu……tên Kỷ ấu trĩ này dám đối xử với mày như vậy hu hu hu, vậy mà tao cũng không biết, cái gì cũng không biết…….”, cô nàng kêu gào, từ ngữ lung tung, nghe không rõ cuối cùng là đang gào cái gì.

Tạ Điệt bị cô nàng vồ lấy trở tay không kịp, vô thức ôm lấy, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Hàn Tầm Chu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Minh đang theo vào ở đằng sau.

Hạ Minh có chút lương tâm cắn rứt: “Ờm……tối hôm qua tôi bị cô ấy quấn lấy, nhịn không được nên nói hết chuyện năm đó cho cô ấy biết, bao gồm…..chuyện 12 năm trước”.

Tạ Điệt cúi đầu xuống, nhìn cái đầu tròn đang lắc lắc trong ngực mình, cảm thấy nhức nhối trong lòng. Cô luôn cảm thấy chuyện của Chu gia quá nguy hiểm, quá phức tạp, không nên kéo Hàn Tầm Chu vào, cho nên đến khi mọi chuyện đã được giải quyết cũng không nói cho cô nàng nghe.

Nhưng đột nhiên Tạ Điệt hiểu ra, cô tự cho là mình đã bảo vệ đúng, nhưng đối với Hàn Tầm Chu mà nói, đó có thể là sự tổn thương.

Quả nhiên, Hàn Tầm Chu khóc không bao lâu liền đứng thẳng lên, sau đó ngồi thật xa thật xa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để ý đến Tạ Điệt.

Rõ ràng là đang tức giận.

Tạ Điệt đứng dậy đi qua, ngồi xổm trên đất chọc chọc cánh tay cô nàng.

Giọng điệu của cô có chút bất lực như khi phát hiện Hàn Tầm Chu trốn học đi chơi game trong quán cafe Internet vào năm lớp 8: “— Chu Chu, bao nhiêu tuổi rồi, lúc khóc lúc giận, có mất mặt hay không hả?”

“Mày còn biết tao sẽ mất mặt à?” Hàn Tầm Chu quay đầu qua, nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt đỏ ửng, “Mày còn biết hả? Hồi nhỏ lúc ba mẹ tao cãi nhau đòi ly hôn, tao bị người ta bắt nạt, tao thất tình, tao thi rớt, có lần nào không phải là mày ở bên tao? Tao ở nhà ngủ không được thì chạy qua nhà mày ngủ, sáng sớm mới phát hiện tao đạp mày xuống giường luôn. Còn nữa, năm lớp 12 đó, nếu không phải mày dẫn dắt tao, tao có thể đi đậu đại học S sao?”

“…….Vậy tại sao mày không nói tao nghe? Tao cho là mày đi Mỹ học mấy năm sống rất tốt, tao nghĩ là mày tìm được vòng kết nối xã hội của riêng mình, cho là mày trải qua cuộc sống rất phong phú. Lần nào tao điện thoại cho mày, mày cũng giống như trước, muốn nói bậy thì nói bậy, muốn ba hoa thì ba hoa. Cái gì tao cũng không biết, không biết một mình mày phải sống như vậy…..2 năm ở Châu Phi ngày nào tao cũng bận rộn, đôi khi không rảnh để trả lời điện thoại của mày, nếu tao sớm biết…..”. Giọng điệu của cô nàng vừa buồn, vừa dữ, vừa phẫn nộ giống như một con báo nhỏ, cô ấy nói: “Nếu tao sớm biết, cùng lắm thì tao đi Mỹ với mày mà. Coi như chuyện của Chu gia mày không thể nói, nhưng khi mày buồn, mày cô đơn, mày chỉ cần nói với tao một câu, không, chỉ cần nửa câu thôi, tao sẽ bay sang Mỹ ngay trong ngày”.

Hàn Tầm Chu nói xong, hung dữ nhìn chằm chằm Tạ Điệt, hai tay nhỏ bé nắm thật chặt. Nước mắt lưng tròng nhưng cô nàng vẫn cố chấp không nháy mắt.

Mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ lưới nhỏ của quán ăn giống như một mảng hải đường lớn nhuộm đỏ, còn hai người thì đang cãi nhau như lúc còn nhỏ.

Nhưng lần này sự khác biệt là, Tạ đại tiểu thư rất hiếm khi cúi đầu.

Tạ Điệt quay đầu lau mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Ừ, là lỗi của tao, Chu Chu, tha thứ cho tao một lần, được không?”

Tác giả có lời muốn nói: phiên ngoại số 3 sẽ được đưa lên ~

Editor: nhớ thời đại học thế. Thời gian này mình khá bận nên chương ra hơi chậm nhé.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top