Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Hạ Chia Tay - trucxinh0505

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Tản văn] Hạ Chia Tay - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Tản Văn: HẠ CHIA TAY

IMG_20200716_154543.jpg


Tác giả: trucxinh0505
Số chương: 01 chương
Tình trạng: Hoàn thành
Link thảo luận: Đây ạ!

Giờ chia tay đã đến bạn ơi
Mới đây thôi ta còn với nhau
Giờ chia tay đã đến bạn ơi
Mới hôm qua ta cùng với nhau
Tay trong tay vai sát vai ta chung đường

Này bạn thân ơi
Giờ này chia tay và xin nhớ
Trong tim ta luôn khắc ghi
Bao kỷ niệm dù thời gian trôiDù nhiều ngăn cách
Và xin nhớ nhau từ đây

Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ
Nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau
Ta luôn nhớ mãi mãi không hề phai
Không bao giờ quên hình bóng nhau
Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin chúc

Môi muốn nói
Mấp máy không thành câu
Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công
Luôn yêu đời trên đường sắp đi
Luôn bình an.

— Bài hát Tạm Biệt —-

Năm năm sơ cấp đối với bản thân tôi nhiều bỡ ngỡ và mới lạ, những mảnh ghép kỷ niệm được lưu lại đều rất ít, trừ những sự kiện đặc biệt khó quên, còn không, rất nhanh bị mối mọt thời gian gậm nhấm nát vụn, rồi một lúc nào đó chìm vào quên lãng.

Ngưỡn cửa trung học cơ sở, tôi lại tiếp tục một cuộc maraton mới, có rất nhiều việc phía trước chờ đợi tôi hoàn thành. Ở đây tôi không ngỡ ngàng kiểu tân sinh lần đầu tiên đến trường mà là hớp hồn bởi mớ kiến thức sâu và rộng hơn, những cô thầy nghiêm khắc hơn. Đến một ngày tôi cảm thấy mình thích ứng được môi trường này thì thời gian chỉ còn hai năm nữa. Một cái chớp mắt lại bốn năm sắp sửa kết thúc... Muốn giữ lại chút ký ức lúc này, tôi bèn lập một cuốn sổ nhỏ nhờ các bạn đề vào đó những nét bút của họ, có thể một ngày nào đó tôi không nhớ rõ gương mặt mỗi người, nhưng những ấm áp trong cuốn sổ này nhắc nhớ tôi về những người bạn thời niên thiếu.

Ba năm cuối trung học phổ thông tôi trưởng thành hơn, thời gian này tôi chú tâm nhiều nhất là việc học, không phải vì ba mẹ hay cô thầy mà là vì bản thân tôi. Tôi luôn giữ một khoản cách nhất định với bạn học, không hiểu sao lúc ấy tôi muốn làm vậy, có lẽ, tôi sợ cảnh chia xa buồn bã chăng?

Và điều khiến tôi khó quên nơi đây nhất chính là vào một ngày 8/3 năm cuối, các nam sinh trong lớp tặng các bạn nữ một điều ngạc nhiên to lớn. Các bạn mua bánh kẹo tặng bọn nữ sinh chúng tôi, hát liên khúc mấy bản nhạc vui tươi rộn rã và đãi bọn nữ sinh chúng tôi một chầu kem sau tiết học cuối...

Bây giờ, mỗi chúng tôi mỗi người mỗi ngã, mỗi ngã rẽ cuộc đời, có khi cùng lướt qua nhau nhưng không nhận ra nhau, dù vậy, những ký ức năm xưa vẫn nguyên vẹn trong trái tim tôi, tôi muốn nói với các bạn rằng:
“Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ, nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau, Ta luôn nhớ mãi mãi không hề phai, Không bao giờ quên hình bóng nhau... Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công, luôn yêu đời trên đường sắp đi, luôn bình an.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top