Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Hamburg và Ethan - Tuyết Linh Đan

[Truyện ngắn] Hamburg và Ethan - Tuyết Linh Đan
Tham gia
17/4/19
Bài viết
6
Điểm cảm xúc
125
Điểm
28
Truyện ngắn: Hamburg và Ethan

c1915b313a519d1c984cd5972e6957e0 (1).jpg

Tác giả: Tuyết Linh Đan
Thể loại: Truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn



Em nhìn thấy cả một vệt sáng phía cuối chân trời nơi mà bóng tối đã bao trùm lên tất cả. Nó giống như là một cái đuôi của sao chổi quét ngang một bầu trời màu đen, vèo một cái rồi biến mất, nhanh như thế đấy nhưng đã bị em trộm nhìn thấy.

Chả hiểu sao em yêu Đức, yêu Hamburg đến lạ. Chắc có lẽ là vào một buổi chiều khi em tới, Hamburg đón em bằng một cái ôm ấm áp với nụ cười đầy nắng và gió, để rồi khẽ chạm vào trái tim của một con người vừa rời xa quê nhà của mình. Bầu trời của Hamburg vẫn vậy, nó vẫn đẹp như cái lúc mà em tới, để rồi có cái gì đó thôi thúc em thề ước rằng mình sẽ dành tất cả, đem cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để sống trọn vẹn những ngày được ở đây…

“Em đến đây bao lâu rồi nhỉ?”

Bên hồ Alster, Ethan đã từng hỏi em một câu hỏi ngớ ngẩn nhưng em không biết phải trả lời thế nào. Là một năm hay đã mười năm trôi qua? Em không biết bởi em chưa từng thử đếm, em dường như chìm vào cuộc sống ở Hamburg mà quên cả thời gian. Đến hôm nay khi em lại một lần nữa ngồi đây em vẫn không biết rốt cuộc là em đã đến đây bao lâu. Cứ mơ mơ, hồ hồ tựa như một kẻ si tình dưới bầu trời của Đức rồi chìm đắm vào những câu hỏi của Ethan vẽ ra một mớ bòng bong rồi lần mò mà gỡ từng chút một.

Em chưa một lần dám nhìn thẳng vào mắt Ethan để trả lời một câu hỏi nào đó nghiêm túc, thế mà lúc nào Ethan cũng kiên nhẫn ngồi cùng em đến khi cái lạnh nó làm cảm xúc của cả hai trở nên chai lì, đến khi dưới chân la liệt vỏ của những lon bia. Chỉ đến lúc đó, Ethan mới nhìn em nở nụ cười buồn.

“Em lại mắc nợ anh thêm một lần nữa.”

Ethan vẫn cứ như thế, cứ âm thầm, lặng lẽ ngồi kế bên. Đôi khi chỉ cứ ngỡ chỉ cần em còn bước tiếp thì Ethan vẫn sẽ kiên trì cùng em đi trên đoạn đường còn lại không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Em từng lén lút như một kẻ trộm nhìn Ethan vào những lúc Ethan chăm chú làm việc. Đôi mắt màu lam nhạt như thu cả bầu trời Hamburg vào trong nó, một đôi mắt biết cười. Em từng đọc trên một blog, nơi đó ghi rằng người Hy Lạp tin rằng màu xanh lam có thể khống chế “mắt của ác quỷ” và dường như mắt của Ethan có thể khống chế cả cảm xúc của em…

Có đôi lúc em thật sự rất sợ. Nếu một ngày em rời xa Hamburg, ngày nào đó em không còn được ngồi đùa vui cùng những nàng thiên nga trắng bên bở hồ Alster, không còn ai cùng em lang thang Landungsbrücken vào những buổi chiều khi thấy lòng không bình yên?

“Ethan nếu em ngoảnh mặt lại em còn có thể nhìn thấy anh?”


***
“Này lại ngẩn người rồi, lần này lại nghĩ tới ai đây? Anh?…”

Ethan thản nhiên ngồi xuống, cười cười nhìn em, vẫn ngồi tại vị trí đó, chiếc áo sơ mi tùy tiện xắn lên khuỷu tay để lộ những đường gân tay và cả cơ bắp của một người ưa vận động. Dường như trong không khí có phảng phất một mùi hương nam tính mà Ethan vừa mang đến.

“Anh nói xem Đức sao lại đẹp thế nhỉ?”

“Đức lúc nào chẳng vậy, chỉ là em yêu nó nên cảm thấy nó lúc nào cũng xinh đẹp thôi cô gái ạ.”

“Vậy còn em? Ethan. Em đẹp chứ.”

Em dường như thấy Ethan ngẩn người, Ethan im lặng nhìn em như muốn xác minh lại những gì mình vừa nghe, đôi mày của anh khẽ nhíu lại như đang suy ngẫm một điều gì đó rồi từ từ giãn ra. Anh ngước nhìn bầu trời của Hamburg rồi lại nhìn em như muốn chắc chắc gì đó.

“Đối với tôi em không có lúc nào là ngừng xinh đẹp cả.”

Em mỉm cười nhẹ, cảm nhận được rõ cái nụ hôn gió thoảng qua gò má lướt xuống đôi môi của em. Dường như có một cái gì đó đang khều nhẹ trong trái tim của một cô gái. Hồ Alster có vẻ như lại đẹp lên thêm nữa rồi, rọi xuống mặt hồ có lẽ là gò má ửng hồng của cô gái nhưng không rõ là do ngại ngùng hay là do cái lạnh.

Ethan vẫn cứ chăm chú nhìn em, như muốn thu vào đôi mắt ấy là cả những ngại ngùng mà cô gái anh dốc lòng theo đuổi. Có trời mới biết Ethan đợi giây phút em chịu mở lòng với anh như thế nào.

Bàn tay nhỏ bé của em được Ethan bao gọn trong lòng bàn tay mình, ngón tay đan xen nhau như chứng minh một hiệp ước vừa mới được kí kết giữa hai người.

Em đã không biết Ethan thích em từ cái nhìn đầu tiên lúc em mặc chiếc váy voan mỏng ngồi bên bờ hồ Alster ngẩn ngơ viết cái gì đó trên quyển sổ nhỏ. Lúc đó em sẽ chẳng thể nào biết mình nổi bật thế nào với mái tóc đen mượt tung bay trong gió với bên kia là đàn thiên nga trắng. Ethan đã ngần nhìn em như tìm được báu vật mà thượng đế ban tặng. Một bức tranh mà thượng đế dường như dày công dàn xếp cho cuộc gặp gỡ giữa Ethan và một cô gái nhỏ nhắn được ghi lại trong con mắt của người họa sĩ già đứng không xa.

“Ethan. Em muốn về nước, anh sẽ đi cùng em chứ?”

“Sẽ.”

Thương nhớ Hamburg, hẹn ước trở lại với người vào một ngày không xa.



 
Sửa lần cuối:
Top