Đêm khuya, gió ngoài trời rất lớn, khiến cửa sổ rung lên lạch cạch. Dường như cũng giống tâm trạng lo lắng khó ngủ của Hàn Ấn trong phòng, cả thành phố chìm trong sự bất an dày đặc.
Hàn Ấn rất không thích trạng thái lúc này của mình, hắn mơ hồ có cảm giác, vụ án lần này, chỉ sợ năng lực của hắn không cách nào khống chế, hắn càng quen thuộc với thành phố này, cái nhìn với tình tiết vụ án càng sâu sắc, "hình tượng" của hung thủ trong lòng hắn trái lại càng mơ hồ. Hắn không thể không thừa nhận, khi đưa toàn bộ hành vi xuất hiện trong vụ án ra xem xét một lần, hắn luôn không thể nắm được một "hình tượng" đầy đủ, cái hắn thấy không những là vấn đề khác biệt về tính cách, mà là một nhân cách biến hóa cực kỳ hỗn loạn. Nhưng trong thực tế, hung thủ như vậy rất dễ bại lộ, không cách nào hoàn thành màn thể hiện như lúc này, có thể nói gần như là gây án hoàn mỹ.
Hàn Ấn đành phải mở toàn bộ tài liệu vụ án ra, phân tích sâu hơn từng bước một.
Theo trình tự mà Hàn Ấn giảng dạy trên giảng đường, đầu tiên là nghiên cứu người bị hại một chút:
Đầu tiên là tuổi tác, nhỏ nhất là chín tuổi, trung bình là mười chín tới dưới hai mươi chín tuổi, sau đó là một người khá lớn - bốn mươi hai tuổi, một người bốn mươi bảy tuổi. Nếu chỉ nhìn trên số lượng người, mức độ tương đối lớn, vậy thì phán đoán dựa trên lý thuyết mà Hàn Ấn giảng dạy, đối tượng gây án của hung thủ hắn nhắm vào một nhóm phái nữ.
Nhưng điểm đặc thù của vụ án này ở chỗ chia thành hai giai đoạn lớn, giai đoạn đầu là năm 1988 tới năm 2002, giai đoạn sau là mười mấy năm sau tới hiện tại.
Quay lại xem xét nhóm người bị hại một chút, Hàn Ấn phát hiện, kỳ thực họ chính là các cô gái trẻ tuổi và phụ nữ trung niên. Mà ngóm trước tập trung xuất hiện vào giai đoạn đầu gây án của hung thủ. Đương nhiên Hàn Ấn cũng từng nói qua, gây án nhắm vào một nhóm đối tượng nào đó, hung thủ mới chọn mục tiêu trưởng thành hơn theo đà tuổi tác của mình tăng lên. Nhưng đừng quên giai đoạn đầu là năm 1988, trong đó cũng cách mười bốn năm dài, hung thủ rất khó tiếp tục xem xét thông tin thân phận của người bị hại: người bị hại trong vụ án thứ ba và thứ tư là người thất nghiệp, người bị hại trong vụ án thứ năm là học sinh, những người khác đều có một nghề nghiệp bình thường. Họ đều là người địa phương lý lịch sạch sẽ, cuộc sống bình thường, ít gây thù chuốc oán với người khác. Trừ hai người bị hại trong vụ án thứ nhất và thứ sáu (hai người không quen biết nhau) cùng làm việc ngoài công ty Dã Quáng, vốn không hề quen biết nhau, trong cuộc sống cũng không có quan hệ lợi ích gì, vóc dáng mặt mũi hoàn toàn không có điểm nào giống nhau, chứng minh họ đều thuộc về nhóm người có khả năng bị hại thấp, có thể loại bỏ động cơ gây án kiểu sứ mệnh, thay vào đó là như kiểu ảo tưởng và tình dục tổng hợp lại, dẫn tới gây án liên hoàn với một nhóm đối tượng.
Sau đó, trở lại phân tích bằng chứng hành vi:
Đồng cơ gây án của hung thủ là để thỏa mãn ảo tưởng nào đó, mà nhìn trên quá trình phạm tội, cái ảo tưởng này rất rõ ràng là dựa vào phẫn nộ và áp lực không cách nào kìm nén, phẫn nộ được thể hiện bằng hình thức hủy hoại thi thể và cưỡng bức thi thể. Như vậy nguộc lại thông qua phân tích cụ thể hành vi của người bị hại đặc thì, có thể tìm ra nguồn gốc phẫn nộ hay không? Trước đó Hàn Ấn không thể tránh né viết một bản báo cáo, bản báo cáo này là do chuyên gia của Tổ Phá Án và Tổng Cục Điều Tra Hình Sự cung hoàn thành, nội dung như sau:
"Dự đoán hung thủ sinh ra trong khoảng thời gian từ năm 1964 tới năm 1971, giới tính nam, cao từ 169 cm đến 175 cm, người địa phương hoặc sống dài hạn ở vùng bản xứ, có điều kiện sống một mình. Người này có tính chất tâm lý tương đối nghiêm trọng hoặc khiếm khuyết về mặt sinh lý, chức năng tình dục bị gián đoạn hoặc rối loạn tình dục, có suy nghĩ thù hận với phái nữ. Điểm đặc trưng của kiểu tính cách này là hướng nội, phiền muộn, lạnh nhạt, không giỏi giao tiếp, cô độc không hòa đồng, làm việc rất kiên nhẫn, tính chất làm việc bí mật rất mạnh."
Trọng điểm của bản báo cáo này là ở chỗ nó phân chia phạm vi tuổi tác và động cơ gây án cơ bản của hung thủ, vậy thì Hàn Ấn thấy thế nào đây?
Trong toàn bộ cách thức gây án, hành vi cưỡng bức thi thể bắt đầu từ vụ án thứ năm kéo dài tới vụ án thứ tám, trong đó báo cáo pháp y của vụ án thứ sáu không kết luận chính xác là cưỡng hiếp, là vì bộ phận sinh dục của phần lớn người bị hại bị hung thủ cắt đi, không cách nào xác nhận, nhưng Hàn Ấn cho rằng chắc chắn hung thủ đã làm. Vậy thì nhìn trên điểm đặc thì của vụ án như vậy, dường như hung thủ thật sự lo lắng về khiếm khuyết sinh lý được nhắc tới trong bản báo cáo kia, hoặc nói chính xác một chút là chức năng tình dục bị gián đoạn hoặc rối loạn tình dục. Phán đoán như vậy quả thực có tính hợp lý nhất định, do khiếm khuyết sinh lý nên hung thủ không thể hình thành quan hệ bình thường với phụ nữ, đồng thời còn bị phái nữ cười nhạo và sỉ nhục, thế nên sự phẫn nộ và dục vọng rốt cuộc có một ngày không cách nào khống chế, lợi dụng cách thức bạo lực liên tục để trả thù và tra tấn phái nữ.
Mà sở dĩ vụ án thứ năm trở thành khởi đầu của hành vi cưỡng bức thi thể, là vì người bị hại năm ấy chín tuổi, cơ thể chưa trưởng thành hoàn chỉnh, điểm đặc thù của phái nữ không rõ ràng khiến áp lực tâm lý của hung thủ khi đối diện với phái nữ, từ đó hắn thức tỉnh và kìm nén dục vọng tới tận bây giờ, cũng thành công hoàn thành sự chuyển hóa từ ảo tưởng đến hiện thực của hắn, sau đó sự tự tin của hắn khôi phục, bản năng đàn ông khôi phục, đến lúc ngừng gây án. Như vậy cách mười mấy năm tới hiện tại, là vì áp lực hoặc suy sụp, triệu chứng bệnh sinh lý của hắn lại xuất hiện, lúc này mới là một nhân tố quan trọng khiến hắn gây án lần nữa nhưng không kèm theo hành vi cưỡng bức thi thể.
Ngoài ra, hành động để lại dấu hiệu của hung thủ, hình như cũng có thể phân tích theo cách này:
Chuyên gia phân tích hành vi thuộc FBI của Mỹ từng tổng hợp và kết luận sau khi đối chiếu hàng loạt vụ án cuỗng bức, chia hành vi cưỡng bức thành khoảng bốn kiểu: kiểu lạm dụng quyền hạn, kiểu bốc lột, kiểu phẫn nộ, kiểu hủy hoại thi thể. Kiểu hủy hoại thi thể có thể coi là kiểu phẫn nộ hung phấn, chướng ngại chức năng sinh lý là một trong những nguyên nhân thúc đẩy nó, như bản án vì tính nhục nhã mà vạch trần nơi riêng tư của người bị hại, điên cuồng đâm vào thi thể, trên bản chất là cách thức thay thế bộ phận sinh dục không có khả năng chọc vào.
Nếu làm rõ tính căn bản của động cơ gây án, phạm vi tuổi tác phù hợp tương đối dễ xác định hơn một chút. Tổng hợp lại hàng loại hành động gây án, hung thủ có tính ổn định chắc chắn, có kinh nghiệm nhất định, đồng thời cũng thể hiện sự xung động tương đối. Như vậy tương ứng với vẽ hắn thành một người trường thành, mà hắn không phải rất trưởng thành. Như đã nhắc tới trước đó, hung thủ bắt đầu gây án vào khoảng hai mươi lăm tới ba mươi tuổi, độ tuổi trẻ như vậy tương đối thích hợp, đương nhiên trước sau luôn có chút chênh lệch, nhưng trên lý thuyết không chênh lệch quá lớn.
Đầu tiên Hàn Ấn nghiên cứu người bị hại, sau đó lại lấy hành vi để mổ xẻ giải quyết động cơ gây án và phạm vi tuổi tác, kế tiếp hắn muốn thử từ góc độ tổ chức và phân loại theo hình thái xã hội, tiến thêm một bước làm sáng tỏ tính cách đặc thù của hung thủ:
Nhìn chung điểm đặc thù của toàn bộ vụ án, trong bản án rất rõ ràng hung thủ thuộc về kiểu pha trộn giữa có năng lực tổ chức và không có năng lực tổ chức. Đặc điểm nằm ở năng lực tổ chức trước và sau khi gây án rất mạnh, kế hoạch rất hoàn chỉnh, hành động rất cẩn thận, chấp hành dấu hiệu hành vi vừa kiên quyết vừa điên cuồng, hành động tương đối bình tĩnh, nhưng cảm xúc phấn khởi khác thường, gần như trong trạng thái mất nhận thức, thế nên mới để lại dấu vân tay hoặc tinh dịch và các loại vật chứng.
Loại này sẽ tương ứng với người thế nào? Phải nói có thể là một người có chướng ngại tinh thần hoặc nói tính cách phản xã hội có chướng ngại nhân cách, sự quỷ quyệt quyết định ở hắn có thể nhanh chóng rút khỏi một nhân cách nào đó, sau đó nhanh chóng chuyển đổi vào nhân cách đối lập, nói cách khác một giây trước hắn vẫn còn là ác ma giết người, một gây sau hắn có thể là đồng nghiệp của bạn, hàng xóm, thậm chí là đứa con hoặc người yêu, hay như vụ án "đứa bé gái hành hạ trẻ em trong thang máy" xảy ra gần đây...
Tóm lại, thông qua phân tích qua lại này, Hàn Ấn càng khiên về vụ án này nhắm vào toàn bộ nhóm phái nữ, là nguồn gốc chủ yếu của nó. Nếu thật sự như vậy, Hàn Ấn có thể dễ dàng phác họa cụ thể hình tượng của hung thủ, nhưng có một nghi vấn rất lớn đè trong lòng hắn - phân tích như vậy, với bản báo cáo viết mười mấy năm trước không có điểm khác biệt về tính căn bản, năm đó coi đây là phạm vi điều tra, Tổ Chuyên Án gần như lục soát hơn nửa thành phố, có thể nói làm tất cả những gì có thể làm, vậy thì vì sao hung thủ vẫn lọt lưới?
Đối diện với máy tính, không ngủ cả đêm còn có Ngải Tiểu Mĩ và Đỗ Anh Hùng.
Hai người ở lại phòng máy cả đêm, mắt khó chịu đỏ bừng, tiếng gầm rú khi máy móc vận hành nhồi vào tai, đầu óc ong ong. Trước đó Anh Hùng từng đề nghị thay phiên chợp mắt một chút, nhưng cô nhóc Tiểu Mĩ kia lại nối tính bướng bỉnh, sống chết muốn giữ vững vị trí, khiến Anh Hùng cũng không thể mặt dày đi ngủ, chỉ có thể uống trà đặc liên tục.
Tới sáng, Anh Hùng không thường dùng máy tính, đôi mắt thật sự chịu không nổi, tới nhìn cũng bị hoa mắt, lại dứt khoát chạy ra ngoài hít thở không khí. Hắn chuồn thẳng khỏi khu vực chi đội một hồi, cảm thấy đói bụng, nghĩ chắc chắn Tiểu Mĩ cũng đói bụng, lại ra phó tìm quán ăn gia đình mua một ít đồ ăn sáng. Sau khi trở về phòng máy, Tiểu Mĩ nhận sữa đậu nành vẫn còn nóng hắn mang về, hút nhanh mấy ngụm lớn, đột nhiên cảm giác dạ dày ấm áp, cả người cũng thoải mái hơn, sự mệt mỏi thức thâu đêm nhìn mát tính cũng biến mất hơn phân nữa, quay đầu muốn khen hắn vài câu, lại thấy người này ngậm một cái bánh quẩy trong miệng, ngồi ngủ gật trên ghế.
Anh Hùng ngủ một giấc bốn năm tiếng đồng hồ, tới lúc mở mắt ra, ban đầu hắn còn tưởng mình chỉ ngủ gật, nhưng nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường mới phát hiện đã hơn mười một giờ trưa, đang định áy náy nói gì đó với Tiểu Mĩ, lại thấy vẻ mặt hồi hộp căng thẳng của cô, tay đang gõ nhanh trên bàn phím, có vẻ như có phát hiện.
"Anh dậy rồi, mau tới đây xem, phát hiện tình hỉnh khả nghi!" Nghe tiếng động Anh Hùng đứng dậy, Tiểu Mĩ nhanh chóng gọi hắn tới trước mát chính, chỉ vào màn hình máy tính nói.
"Phải không? Để anh xem." Anh hùng nhanh chóng tới gần, theo ngón tay của tiểu Mĩ, thấy một đoạn ký tự không phải chữ, chỉ có một dãy số dài và chữ cái hồi đáp, "1247. 5YT/5128." Anh Hùng buộc miệng đọc thành tiếng dòng hồi đáp kia, có chút nghi ngờ nói, "Cách đăng bài này có chút đáng ngờ."
"Em mới kiểm tra máy chủ một chút, tên người dùng được đăng ký khoảng năm phút trước, ngay sau đó gửi thông tin khó hiểu này, say đó lập tức đăng xuất, hơn nữa còn dùng điện thoại di động, không phải hung thủ còn là ai?" Ngải Tiểu Mĩ nói bằng ngữ khí chắc chắn.
"Vậy có ý gì? Hắn muốn nói gì?" Đỗ Anh Hùng khó chịu nói.
"Đừng quan tâm cái này trước." Ngải Tiểu Mĩ vẫy tay, "Em tra được địa chỉ IP, đăng ký ở khu Hướng Dương tới trước đường số 69."
"Để anh báo cho Lưu Đội, cho anh ta lập tức cho người tới ngăn cản điều tra." Đỗ Anh Hùng vừa nói vừa cầm điện thoại.
Đỗ Anh Hùng liên lạc với Lưu Đội, vừa bật loa ngoài, trong điện thoại rất hồn ào, phải mở âm lượng lớn hô lên, Lưu Đội mới nghĩ rõ hắn nói gì. Lưu Đội ở đầu dây bên kia cũng hô lên: "Cái gì? Khu Hướng Dương tới trước đường số 69? Là địa chỉ sân vận động vừa khánh thành, bây giờ tôi đang ở ngay chỗ này! Để chức mừng sân vận động chính thức đưa vào hoạt động, tổ chức một trận bóng rổ đấu giao hữu giữa chúng ta và anh em trong thành phố, cả lãnh đạo cũng tham gia, tôi đang chấp hành nhiệm vụ an ninh."
"Mẹ nó, quá xảo quyệt!" Ngải Tiểu Mĩ cắn răng, không nhịn được chửi thề, chắc chắn là sân vận động để thuận tiện phóng vấn truyền thông và gửi bài, tạm thời mở mạng wifi cho các phóng viên dùng miễn phí đã bị người này lợi dụng."
"Trận đấu đã kết thúc chưa? Mau đóng cổng chính lại!" Đỗ Anh Hùng hét vào điện thoại.
"Đúng vậy, vừa mới kết thúc, mấy ngàn người ở đây đã rời đi hơn phân nửa, điều tra thế nào rồi?" Lưu Đội bên kia bất đắc dĩ đáp.
"Vậy thì quên đi, hắn không nhất định ở quán trong, đoán chừng quán ngoài cũng có thể thể bắt được tín hiệu mạng, vậy cho người tới lấy đoạn camera an ninh có thể lấy trong sân vận động và quán ngoài mang về đây đi." Ngải Tiểu Mĩ nói bằng giọng có chút thất vọng.
"Được rồi, chỉ có thể như vậy, tên nhóc này thật khó đối phó!" Lưu Đội cũng khó giấu giếm mất mác mà nói.
Cúp điện thoại với Lưu Đội không bao lâu, Hán Ấn và Cố Phỉ Phỉ nghe được tin tức chạy tới, mấy người nghiên cứu dãy số "1247. 5YT/5128" này một hồi lâu sau, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, cái gì mà mà điện tín cá nhân, mã điện báo, vân vân mây mây, cái gì cũng thảo luận ra hết, lại lần lượt bị loại trừ, dù sao cuối cùng cũng không ra nguyên nhân.
Lưu Đội mang theo tài liệu từ camera an ninh trở về cũng tham gia thảo luận, hắn cảm thấy có khả năng là số hiệu hồ sơ của một vụ án đặc biệt nào đó mà đội từng làm, kết quả vừa hỏi cũng không phải, nhưng có thể xác nhận, đây là hung thủ đang dùng cách của mình để chuyển thông tin.
Nhiều người tham gia vào một vấn đề này cũng không phải cách, Cố Phỉ Phỉ lại giao nhiệm vụ tìm lởi giải cho Ngải Tiểu Mĩ và Đỗ Anh Hùng, đồng thời muốn hai người cẩn thận kiểm tra camera an ninh mà Lưu Đội mang về một lần, xem có thể phát hiện người có hành tung khả nghi hay không. Lưu Đội tiếp tục chen miệng, hỏi kế tiếp Hàn Ấn và Cố Phỉ Phỉ muốn làm gì, Hàn Ấn phun ra bốn chữ "Ngồi xe công cộng".
Những người khác đều đi làm việc của mình, trong phòng máy chỉ còn lại hai người nhỏ tuổi kia, Anh Hùng đề nghị Tiểu Mĩ tìm kiếm trên mạng, biết đâu có thể tìm được manh mối liên quan tới dãy số kia, hắn thì quan sát tư liệu trong camera an ninh trên một máy tính khác. Đương nhiên Tiểu Mĩ đưa hai tay đồng ý, không phải xem camera an ninh rất nhàm chán, mà vừa rồi cô không dám nói trước mặt mọi người rằng, cô cảm giác như mình tửng thấy dãy số tương tự ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Sau khi phân công từng người, Anh Hùng bắt đầu tập trung quan sát màn hình mát tính, Tiểu Mĩ bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch. Khoảng hai tiếng trôi qua, hai người cũng dừng tay, không hẹn mà nhìn nhau, sau đó lại cùng lắc đầu thất vọng. Ngay lúc này, điện thoại di động của Tiểu Mĩ vang lên, cô cầm điện thoại ra khỏi phòng máy.
Qua năm sáu phút, Ngải Tiểu Mĩ mừng rỡ đi vào, vừa huơ điện thoại vừa mỉm cười nói: "Là điện thoại của bạn học đại học..."
Không đợi Ngải Tiểu Mĩ nói xong, Anh Hùng cướp đề tài rồi nói đầy ghen tị: "Nhìn cái tâm trạng này, là tình đầ rồi đi?"
"Cút, em còn chưa nói xong đâu." Ngải Tiểu Mĩ ngồi xuống trước máy tính, vừa cảm khái vừa nói, "Người ta báo cho em biết tham dự tiệc cưới của cậu ấy vào cuối tuần sau, ôi chao, quá bất ngờ, người đầu tiên kết hôn trong lớp bọn em lại là cậu ấy! Thời điểm đó cậu ấy... ôi, em nghĩ ra rồi, đây có lẽ là..."
"Là cái gì?" Anh hùng đẩy ghế tựa qua vội vàng hỏi.
"Người bạn học mà em vừa nói kia, lúc đi học hoàn cảnh cực kỳ không tốt, cậu ấy luôn vừa học vừa làm liên tục mới kiên trì được tới lúc tốt nghiệp. Một ngày cậu ấy làm tới mấy công việc, còn làm quản lý ở thư viện trường nữa, có một lần cậu ấy bị bệnh, em còn từng giúp cậu ấy đối phó một lớp học tối." Ngải Tiểu Mĩ cẩn thận nhìn thoáng qua tin hồi đáp đáng ngờ kia, hồi tưởng một chút rồi giải thích, "Em cảm thấy có thể ban đầu dãy số này được viết thế này: I247. 5YT/5128’, ký tự thứ nhất hẳn là chữ I của tiếng Anh được viết hoa, không phải số 1, không biết là hung thủ nhìn nhầm hay viết sai. Em nghĩ ban đầu hắn muốn viết một số hiệu tìm sách của thư viện. Sách báo bình thường của nước ta đều dùng cách phân loại theo danh mục: 'I' có nghĩa 'thể loại văn học', '24' có nghĩa là 'loại tiểu thuyết', '7' có nghĩa là 'tác phẩm đương đại từ năm 1949 tới nay', '5' có nghĩa là 'tiểu thuyết dài tập' hoặc 'tiểu thuyết vừa', hai chữ cái 'YT' theo sát, nếu em đoán không sai hẳn là tóm tắt của 'Dã đồ', tức là viết tóm tắt vần ghép của 'thư viện thành phố Dã Quáng', con số phía sau, chỉ sợ là số thứ tự cụ thể của quyển sách rồi!"
"Uây, nói trắng ra là mã số muộn tiểu thuyết dài tập. Vậy trên mạng có thể tra ra quyển tiểu thuyết tương ứng không?" Anh Hùng sốt ruột hỏi.
"Phần lớn đều có trang web hỗ trợ." Tiểu Mĩ lại loay hoay với máy tính một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu nói, "Trên trang web thì có, nhưng từ ba ngày trước đã bắt đầu siết chặt quản lý, không cách nào dùng bình thường."
"Vậy còn chờ gì nữa?" Anh Hùng ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử, "Còn chưa tới lúc tan ca, anh tranh thủ tới thư viện, nói không chừng hắn đang kẹp manh mối nào đó trong quyển sách ở đó."
Hai người chạy đưa với thời gian, không chú ý thông báo cho Lưu Đội, ra cổng chính chi đội lại bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới thư viện.
Khoảng hai muôi phút sau, xe taxi dừng trước cửa một tòa nhà phủ sơn màu ngà nhìn rất khí thế, hai người xuống xe bước lên mấy bậc thang đá cẩm thạch màu grafit, đi vào đại sảnh thư viện.
Tiểu Mĩ hơi dừng chân ở cửa đại sảnh, nhìn quanh một chút, Anh Hùng thì lập tức đi tới quầy lễ tân ở phía đối diện, nhưng đi không bao lâu, lại nghe Tiểu Mĩ sau lưng nhẹ giọng gọi hắn. Anh Hùng quay đầu lại, thấy Tiểu Mĩ đã đứng ở chỗ năm sáu thước trước cửa kính lớn phía bên trái cửa chính, bên cạnh là một loạt máy hỏi đáp chuyên dùng cho nhà sách và thư viện.
Khi Anh Hùng đi tới, Tiểu Mĩ đã chạm lên màn hình cảm ứng nhập dãy số "I247. 5YT/5128" vào thanh hỏi đáp, cũng chính là Tiểu Mĩ sửa số 1 trong dãy số thành chữ I. Quả nhiên như cô đoán, là một mã tìm kiếm sách, kết quả trả về là một quyển tiểu thuyết tên [Không phải hoa, chẳng phải sương]. Tìm kiếm nhiều hơn, cho thấy quyển sách này được nhập về vào năm 2002, hiện này còn đang nằm trong kho lưu thông, nói cách khác lúc này không được cho mượn.
"Đi thôi, nếu xác nhận được, vậy chúng ta nắm chắc thời gian tới tìm sách đi." Tiểu Mĩ thúc giục.
"Anh thấy không cần." Anh Hùng nhíu mày, cười khổ rồi thở dài, "'Không phải hoa, chẳng phải sương', chính là không phải cái gì hết. Đoán chừng hung thủ chỉ muốn mượn tên sách để trả lời với người tên cảnh sát già trên mạng, nói rằng vụ án gia viên Tường Thụy không phải do hắn làm!"
"Hả, biến thái chết tiệt này, dày vò nhiều lần như vậy, chỉ để hùa theo chuyện này hay sao? Vậy sao không nói thẳng trên mạng đi?" Tiểu Mĩ tức giận nói.
"Em cũng nói hắn là biến thái rồi, sao có thể suy nghĩ như người bình thường chứ?" Anh Hùng khó chịu nói, "Hắn trốn ở chỗ tối, tùy ý thử thách, đùa giỡn mấy cảnh sát chúng ta, đối với hắn mà nói, đây là chuyện sảng khoái tới mức nào?"
"Em tới phòng máy của thư viện kiểm tra nhật ký tìm kiếm và mượn đọc xem? Để đề phòng, anh nên đi tìm quyển sách kia đi?" Tiểu Mĩ thận trọng đề nghị.
"Lấy sự cẩn trọng trước sau như một của hung thủ, anh đoán chừng hắn chưa từng mượn quyển sách này, hẳn là hắn chỉ tùy ý tìm kiếm trên máy tìm kiếm, chỉ cần tên sách có thể diễn đạt ý tứ hắn muốn truyền đạt là được. Có điều xác nhận một chút cũng được, anh đi tìm sách, em tập trung kiểm tra thời gian tìm kiếm sách..." Anh Hùng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên trần, thất vọng nói, "Cạnh cửa không có camera an ninh, chỉ có thể chờ xác nhận thời gian. hỏi lại người của thư viện có chú ý người tìm kiếm sách hay không đi."
"Được, có điều anh vẫn nên để nhân viên quản lý hỗ trợ chút đi." Tiểu Mĩ kéo Anh Hùng đang muốn đi về hướng khi mượn đọc, sau đó đổi hướng đi về phía quầy lễ tân, vừa đi vừa giải thích, "Mỗi ngày sách truyện đều bị mượn tới mượn lui, nếu có chỗ nào bị xáo trộn, vậy không phải mệt chết nhân viên quản lý hay sao? Danh mục sách giống I247. 5, bình thường được mượn đọc tương đối cao, để tiết kiệm thời gian và cường độ làm việc, bình thường sau khi thu được sách, hẳn nhân viên quản lý hẳn chỉ dựa theo danh mục khác nhau để gác lên lại, chỉ riêng thể loại này có thể sẽ có một giá sách riêng, sách được đặt trở lại cứ tùy tiện để đâu cũng được, nếu anh tìm một mình, còn không biết tìm tới khi nào đâu!"
"À, vậy thì để nhân viên quản lý giúp một tay đi!" Anh Hùng sờ gáy kinh ngạc nói.
Mãi tới chạng vạng tối, Anh Hùng và Tiểu Mĩ mới trở lại đội, khi đó Hàn Ấn và Cố Phỉ Phỉ cũng vừa trở về. Lưu Đội suy nghĩ tương đối chu đáo, đã chuẩn bị xong cơm tối ở canteen, cho họ ăn xong rồi quay về khách sạn.
Lúc ăn cơm, Tiểu Mĩ và Anh Hùng báo cáo lại hàng loạt hoạt động buổi chiều.
[Không phải hoa, chẳng phải sương] là một quyển tiểu thuyết huyền nghi, tác giả là một tác giả nữ nổi tiếng trong nước, được nhân viên quản lý giúp đỡ, Anh Hùng tìm được quyển sách này, quả thực trong đó không có kẹp bất kỳ thứ gì, cũng không có câu chữ nào đặc biệt được đánh dấu, hẳn hung thủ chỉ là muộn tên của nó mà thôi. Tiểu Mĩ tìm được bản ghi chép tìm kiếm và mượn đọc trong phòng máy chủ của thư viện, ngoài cái mà cô tìm được kia, sau đó còn có một kết quả tìm kiếm khác, đoán chừng chính là hung thủ gây nên. Tiểu Mĩ và Anh Hùng lần lượt hỏi nhân viên quản lý thư viện, nhân viên vệ sinh và bảo vệ đều không có bất kỳ ấn tượng gì với người tìm kiếm. Còn danh sách toàn bộ người mượn xem quyển sách này, Tiểu Mĩ cũng in ra một bản mang về đội.
Có điều, nghe xong báo cáo của Tiểu Mĩ và Anh Hùng, Hàn Ấn, Cố Phỉ Phỉ và Lưu Đội đều cảm thấy giá trị điều tra không lớn, nhưng cái biểu hiện vắt hết óc quanh co của hung thủ, có thể cảm giac được hắn rất đầu tư và si mê với hành vi phạm tội kia, chứng tỏ sự thay đổi tính cách của hắn càng lúc càng rõ ràng và sâu hơn, e rằng trong tương lai hắn còn có thể làm nhiều chuyện vượt quá trưởng tượng hơn.
Ngoài ra, đến tận lúc này, suy nghĩ của Hàn Ấn cơ bản biến thành sự thật, thông qua mạng quả thực có thể bắt được dấu vết của hung thủ, cũng thành lập cách thức giao lưu bí mật, quả thực hắn cũng mắc câu. Nhưng khi mọi người hỏi Hàn Ấn kế tiếp nên đăng bài với nội dung gì, lại nghe một câu trả lời ngoài dự đoán: "Tiểu Mĩ, em không cần xen vào việc đăng bài, giao lại cho cảnh sát mạng giám sát. Nếu hung thủ đăng ký tài khoản trả lời lại lần nữa thì tốt, không thì chúng ta đừng có bất cứ hành động gì, tránh chọc giận hung thủ. Tôi lo lắng hắn 'kiểm tra' không được hồi đáp, sẽ chuyển hướng dùng cách bạo lực để chứng minh hắn vô tội trong vụ án."