[Truyện teen] Hoa Hồng Xanh - Mèo Yêu
- Tham gia
- 13/12/24
- Bài viết
- 143
- Điểm cảm xúc
- 257
- Điểm
- 63
-
Featured
- #111
Chap 109: Sự lo lắng của Thư Nhã
[AV đang ngồi trên lớp học, cậu nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây:
- AD: Tui thấy Nhã dạo nay hay đi chung với một nhóm nữ
- AV: Cậu ta có bạn mới sao?
- AD: Tui không biết nữa nhưng tui cứ có cảm giác sao ý
- AV: Là sao? ( ͠• -•́)
- AD: Tui có cảm giác như bọn họ không được thân thiện cho lắm, không hiểu sao Thư Nhã lại chơi chung với đám người đó nữa
..
- AV: Cậu ấy bị ai bắt nạt chứ?
- T: Là một nhóm con gái, họ học cùng khóa với Nhã..]
- AV: Nhất định là có chuyện gì đó ( ͠• -•́)
- AD: A Vương, ông sao vậy?
- AV: Ờ không
- AD: Phải rồi, chuyện của Thư Nhã với anh Thiên sao rồi?
- AV: Tui nhờ pà việc này được không
- AD: Ông tính bảo tui làm gì hả?
- AV: Hôm trước pà nói Thư Nhã đi chung với một đám con gái có phải không, tầm bao nhiêu người vậy?
- AD: Ừm..là ba người
- AV: (Đúng là mấy người mà anh Thiên nhắc tới) Pà hãy đi theo Thư Nhã, coi bọn họ làm gì với cậu ấy, nhớ đừng để cho bọn họ biết được
- AD: Ý ông là tui theo dõi bọn họ hả?
- AV: Dĩ nhiên là vậy mà, dù gì pà cũng rảnh còn gì, tui mắc học thêm tiết rồi nên không có thời gian
- AD: Được rồi, vậy thì tui sẽ đi..
[Sau đó AD đi theo nhóm của TN]
- AD: (Không biết A Vương đang tính làm gì nữa, sao cậu ấy lại muốn mình theo dõi bọn họ chứ?)
[Đám con gái đi vào một quán ăn gần trường]
- Trinh: Nè, cậu đi lấy đồ ăn cho bọn này đi
- N: Các cậu muốn ăn gì?
[HT, NL, LL lần lượt gọi đồ ăn sau đó để TN đi lấy] [..]
- N: Của mấy cậu đây..
- AD: Không biết cậu ấy đang làm cái gì nữa?
- Trinh: Tự dưng tui không muốn ăn cái này nữa, cậu đổi cái khác cho tui đi
- N: Nhưng mà đồ ăn đã đem ra rồi sao có thể đổi lại được chứ
- Trinh: [Đổi giọng quát mắng] Tui bảo là cậu đổi cái khác cho tui cậu không nghe sao!
- AD: (!)
- N: Tớ biết rồi
- AD: Thư Nhã thật là, sao cậu ấy lại nghe lời mấy người đó như vậy chứ!
[Lát sau]
- N: Của cậu đây
- Trinh: [..] Nè, tui thấy cậu ăn có vẻ nhạt nhẽo quá, để tui thêm cho cậu ít gia vị nha
[Cô ta cầm chai tương lên đổ hết vào phần cơm của N]
- Na Ly, Lâm Lăng: [Thích thú cười khoái chí]
- AD: Sao những người đó dám làm vậy với Nhã chứ! ( •̀ - •́) Không được, mình phải đến giúp cậu ấy
[AD định ra giúp thì cô chợt nhớ lại những lời mà AV dặn: Nhớ đừng để cho bọn họ biết được..]
- AD: Nhưng mà..A Vương bảo là không được để bị phát hiện (..) Hừ, đáng ghét thật đó..phải rồi..
[AD gọi điện cho AV]
- AV: Có chuyện gì hả?
- AD: Alo, tui đang theo dõi mấy người đó nè, tui đã nhìn thấy họ ức hiếp Nhã, bọn họ rất là quá đáng, bây giờ tui phải làm sao đây?
- AV: (Đúng như mình nghĩ) Được rồi, đợi sau khi bọn họ rời đi thì pà hãy bảo Thư Nhã đến gặp tui sau giờ chiều có chuyện cần nói
- AD: Vậy bây giờ không ra giúp cậu ấy sao?
- AV: Tạm thời đừng ra mặt, nếu như giúp không được có khi còn gây rắc rối cho cậu ta nữa, phải hỏi chuyện với cậu ta cái đã
- AD: Ừm, vậy thì tui nghe lời ông..
[Một lát sau đợi cho đám con gái kia đi hết rồi AD mới tiếp cận N]
- AD: Nhã..
- N: Ơ An Di, cậu tới khi nào vậy?
- AD: Tớ..chỉ vừa ngang qua đây thôi, phải rồi, khi nãy A Vương bảo mình đến chỗ cậu ấy sau giờ chiều, cậu đi với mình nha
- N: Ơ tớ..
- AD: Sao vậy?
- N: Tớ không đi có được không
- AD: (• ༚•) Chẳng phải lúc nào cậu cũng muốn gặp cậu ấy hết sao?
- N: An Di, tớ đã quyết định dừng theo đuổi cậu ấy rồi
- AD: (!) Hả, có thật không?!
- N: Ừm, vậy nên tốt hơn là tớ không nên đến tìm cậu ấy nữa
- AD: Nói..nói vậy là..(Nhưng mà không được, nhiệm vụ của mình là dẫn cậu ấy đến gặp A Vương mà)
[AD cầm lấy tay TN]
- AD: Nhưng mà cậu hãy đi với mình đi, có chuyện quan trọng lắm, cậu phải đi mới được!
- N: Hả..nghiêm trọng vậy sao?
- AD: Phải, là chuyện dị ứng thời tiết của A Vương, dạo này cậu ấy trở nên khó chịu nên hay nổi nóng lắm, tớ mà đi một mình lỡ như cậu ấy nổi khùng sẽ xé xác tớ mất, vì vậy cậu phải đi với tớ
- N: Nếu vậy thì tớ sẽ đi với cậu
- AD: Vậy mới đúng, nhờ cậu nha
[Sau đó]
- AV: (?) Tui kêu pà gọi Thư Nhã đến đây, cậu ta đâu sao pà lại ở đây? (¬¬)
- AD: Ờm chuyện là.. ☛☚
[Nhớ lại:
- N: Khoan đã..
- AD: Có chuyện gì vậy?
- N: Tớ nhận được tin nhắn của Khả Danh, em ấy bảo là đến gặp tớ
- AD: Khả Danh sao (Sao lại là lúc này chứ) Có việc gì gấp sao?
- N: Tớ không biết nữa nhưng mà hình như em ấy đã đến đây rồi, chắc là tớ phải đi gặp Khả Danh mới được
- AD: Vậy..vậy thì cậu đi xem em ấy tìm có việc gì không ^^"
- N: Ừm, xin lỗi An Di nha, vậy hẹn cậu khi khác nhé
- AD: Ừ, không sao..]
- AD: Chuyện là như vậy đó
- AV: Pà đúng là chẳng nhờ được cái gì hết
- AD: Chuyện ngoài ý muốn chứ bộ, tui cũng đã cố gắng hết sức rồi
- AV: ( ͠ᵕ ᵕ)
- AD: Vậy giờ ông tính sao?
- AV: Cái con người đó, bị bắt nạt cũng không biết phản kháng hay là tìm sự trợ giúp từ người khác, đúng là đồ ngu ngốc mà, nên để cậu ta nếm trải sự khổ sở một tí thì mới khôn ra được
- AD: Ông đừng có nói như vậy, tui nghĩ chắc hẳn là cậu ấy có điều gì đó khó nói, chúng ta phải giúp đỡ cho Nhã mới được
- AV: Pà tính giúp như thế nào chứ?
- AD: Hay là chúng ta cứ trực tiếp đến nói chuyện với mấy người đó đi
- AV: Không được, chúng ta vẫn chưa biết bọn họ là người như nào hoặc có thể họ đã nắm được điểm yếu gì của Thư Nhã rồi nên cậu ta mới không dám phản kháng, chúng ta phải có thêm thông tin thì mới hành động được
- AD: Vậy giờ chúng ta làm gì?
- AV: Cứ để mặc cậu ta đi
- AD: Làm như vậy sao mà được chứ
- AV: Cứ nghe lời tui đi, pà chỉ cần làm một việc thôi
- AD: (?)
...
[Hôm đó, N ở chỗ làm]
- T: Em sao vậy? Trông em có vẻ không được vui, hay là bọn họ lại bắt nạt em nữa hả
- N: À không phải vậy, chỉ là em suy nghĩ một số chuyện thôi
- T: Có chuyện gì sao?
- N: (..)
[Nhớ lại:
- N: Sao vậy, sao hôm nay em lại chủ động hẹn gặp chị vậy?
- KD: À, em chỉ muốn nói cho chị biết là ba vừa mới đi công tác trở về thôi..]
- N: Khả Danh nói với em là ba em vừa mới đi công tác về
- T: Ồ..vậy thì em sẽ không được về nhà nữa nhỉ?
- N: Ừ thì, em cũng đâu có tính về
- T: Vậy nếu như ba em đến tìm em thì sao?
- N: Sẽ không có chuyện đó đâu
- T: Sao em biết được?
- N: Ba em là người rất tự tôn, ông sẽ không xuống nước để mà năn nỉ em về đâu
- T: Vậy cũng không sao, dù gì em cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi mà, anh biết dù chuyện gì có xảy ra thì em cũng có thể vượt qua được, đừng có lo lắng quá
- N: ^^ Cảm ơn anh
- T: À phải rồi, mai là cuối tuần, buổi sáng em có bận gì không? Nếu không thì đi cùng anh đến một nơi nha
- N: Hả, sao anh lại rủ em chứ?
- T: À tại gì anh thấy tâm trạng em không được tốt, anh nghĩ nếu em đến đó sẽ thấy tốt hơn nhiều á
- N: Thật vậy sao
- T: Vậy thì em đồng ý rồi nhá (^▿^)
- N: Ơ, dạ..
[Ngày hôm sau]
- N: Anh Thiên, nơi đây là..
- T: Chắc em không nghĩ anh sẽ đến chỗ này đâu nhỉ ^^ Thật ra, lúc nhỏ anh cũng đã từng ở đây á
- N: Anh đã từng sống trong nhà thờ sao? Ơ em cứ tưởng lần trước anh nói anh là trẻ lang thang chứ?
- T: Em vẫn còn nhớ sao? Thật ra không phải, anh chỉ ở một thời gian ngắn thôi ^^" Nhưng có lẽ nơi đây chính là nơi đã thay đổi cuộc đời anh
- N: Anh Thiên..lần trước khi em nói với anh về việc em bỏ nhà ra đi, anh đã phản ứng rất dữ dội, em cứ nghĩ vì tính bồng bột của em nên anh mới tức giận như vậy nhưng giờ nghĩ lại..có phải trước đây, anh đã từng bỏ nhà đi có phải không?
- T: (..)
- N: À..nếu như không phải thì anh cứ mặc kệ đi nhé..
- T: Thật ra..đúng như em nói, anh đã bỏ nhà ra đi
- N: (..) Chắc hẳn là lúc đó anh đã phải khó khăn lắm
- T: Anh là một đứa trẻ hư, anh đã không nghe lời ba và làm ông ấy thất vọng, anh đã bỏ chạy chỉ vì sợ bị ông ấy trách mắng và thế là anh đã bỏ chạy được 14 năm nay rồi, anh đã không biết bao nhiêu lần cảm thấy hối hận khi nghĩ về chuyện đó, anh thậm chí còn không thể gặp lại ông ấy lần nào nữa..
- N: Anh Thiên..
[T cuối gầm mặt xuống, N chợt ôm lấy anh tựa vào vai mình để an ủi]
- T: (!)
- N: Nếu như việc nhớ lại làm anh cảm thấy đau khổ thì anh đừng nghĩ đến nó nữa, mọi chuyện đã qua rồi, giờ đây mọi thứ sẽ tốt lên thôi..
- T: (..)
[Khi này có một đám trẻ đi tới]
- ?: Ah anh Thiên kìa!
- T: (• ༚•)
- ?: Anh Thiên tới rồi sao, ơ hôm nay anh ấy dẫn theo bạn gái nữa kìa!
- T: (!)
- ?: Woa, anh đã có bạn gái rồi sao?
- ?: Có phải chị gái xinh đẹp mà anh hay kể không?
- T:
- N: Chị gái xinh đẹp?
- T: À không phải đâu, đây là bạn của anh, cô ấy tên là Thư Nhã
- ?: (• ༚•)..Chị ơi, vậy chị có thích anh Thiên không?
- N: Hả!
- T: Ơ, em nói cái gì vậy?
- ?: Khi nãy em thấy chị ôm anh ấy mà, nhất định là chị thích anh ấy rồi có phải không
- N: Ơ, không phải vậy đâu, khi nãy chị..
- Khi nãy tại em xúc động quá thôi, không phải..
- T: Anh hiểu mà ^^
- Chị ấy chỉ đang động viên anh thôi, mấy đứa đừng có nói như vậy nữa, chị Thư Nhã sẽ xấu hổ lắm đó
- ?: Anh Thiên, vậy lần này anh có mang bánh đến cho tụi em không?
- ?: Cậu đúng là ham ăn thật đó, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi
- ?: Tớ chỉ hỏi thôi mà
- T: Thôi mấy đứa đừng có cãi nhau nữa, anh có mang quà cho mấy đứa nè
- ?: Hoan hô anh Thiên!
- T: Mấy đứa chia nhau ra nhé
- N: ^^ Tụi nhỏ có vẻ thích anh quá nhỉ, chắc là anh cũng thường xuyên đến đây có phải không?
- T: Cũng thỉnh thoảng thôi, khi có thời gian rảnh hoặc khi tâm trạng không tốt anh sẽ thường đến đây
- N: Vậy đây chính là lý do mà anh dẫn em đến đây sao?
- T: Mỗi lần đến đây anh đều có cảm giác thanh thản và mọi phiền muộn dường như được trút bớt, anh nghĩ rằng em cũng sẽ cảm nhận được giống như vậy, chúng ta vào trong chứ?
- N: Dạ
[T và N đi vào bên trong nhà thờ]
- N: Ở đây cũng có đàn nữa sao?
- T: Cây đàn ở đây đã rất lâu rồi đấy, coi vậy thôi nhưng vẫn còn tốt lắm đó, em có muốn dùng thử không ^^
- N: Thật ra thì trước đây anh đã từng có dạy em nhưng mà cũng lâu rồi em chưa có đánh đàn nên cũng không còn nhớ rõ phải đánh như thế nào nữa ^^"
- T: Không sao, nếu như em muốn, anh có thể chỉ em lại mà
- N: (• ༚•)
- T: Lại đây..
[N bước tới ngồi cùng T]
- T: Em có thể đệm theo anh chứ
- N: Dạ được
- T: Vậy đàn thử một bài nhé
- N: Vâng
..♪~♫..[..]
- N: Em đàn được này
- T: Anh biết là em sẽ làm được mà ^^
- N: Cũng nhờ có anh, em cảm ơn anh rất nhiều (◍^ ^◍)
- T: Trông em có vẻ vui hơn rồi đấy, đừng lo nghĩ nhiều nữa nhé
- N: Dạ
- T: Em hãy nhìn những phím đàn này đi, cuộc sống cũng giống như một cây đàn piano vậy. Phím trắng tượng trưng cho sự vui vẻ, hạnh phúc. Còn phím đen đại diện cho nỗi buồn và sự lo âu. Nhưng em thấy đấy, phím đen bao giờ cũng ngắn hơn phím trắng hết. Cả hai phím này đi đôi với nhau mới tạo nên một bản nhạc hoàn chỉnh, cuộc sống của chúng ta vốn dĩ cũng vậy, phải có những lúc vui vẻ, những lúc thăng trầm thì mới gọi là cuộc sống trọn vẹn được (^▿^)
- N: (• ༚•) (..)
- AD: Tui thấy Nhã dạo nay hay đi chung với một nhóm nữ
- AV: Cậu ta có bạn mới sao?
- AD: Tui không biết nữa nhưng tui cứ có cảm giác sao ý
- AV: Là sao? ( ͠• -•́)
- AD: Tui có cảm giác như bọn họ không được thân thiện cho lắm, không hiểu sao Thư Nhã lại chơi chung với đám người đó nữa
..
- AV: Cậu ấy bị ai bắt nạt chứ?
- T: Là một nhóm con gái, họ học cùng khóa với Nhã..]
- AV: Nhất định là có chuyện gì đó ( ͠• -•́)
- AD: A Vương, ông sao vậy?
- AV: Ờ không
- AD: Phải rồi, chuyện của Thư Nhã với anh Thiên sao rồi?
- AV: Tui nhờ pà việc này được không
- AD: Ông tính bảo tui làm gì hả?
- AV: Hôm trước pà nói Thư Nhã đi chung với một đám con gái có phải không, tầm bao nhiêu người vậy?
- AD: Ừm..là ba người
- AV: (Đúng là mấy người mà anh Thiên nhắc tới) Pà hãy đi theo Thư Nhã, coi bọn họ làm gì với cậu ấy, nhớ đừng để cho bọn họ biết được
- AD: Ý ông là tui theo dõi bọn họ hả?
- AV: Dĩ nhiên là vậy mà, dù gì pà cũng rảnh còn gì, tui mắc học thêm tiết rồi nên không có thời gian
- AD: Được rồi, vậy thì tui sẽ đi..
[Sau đó AD đi theo nhóm của TN]
- AD: (Không biết A Vương đang tính làm gì nữa, sao cậu ấy lại muốn mình theo dõi bọn họ chứ?)
[Đám con gái đi vào một quán ăn gần trường]
- Trinh: Nè, cậu đi lấy đồ ăn cho bọn này đi
- N: Các cậu muốn ăn gì?
[HT, NL, LL lần lượt gọi đồ ăn sau đó để TN đi lấy] [..]
- N: Của mấy cậu đây..
- AD: Không biết cậu ấy đang làm cái gì nữa?
- Trinh: Tự dưng tui không muốn ăn cái này nữa, cậu đổi cái khác cho tui đi
- N: Nhưng mà đồ ăn đã đem ra rồi sao có thể đổi lại được chứ
- Trinh: [Đổi giọng quát mắng] Tui bảo là cậu đổi cái khác cho tui cậu không nghe sao!
- AD: (!)
- N: Tớ biết rồi
- AD: Thư Nhã thật là, sao cậu ấy lại nghe lời mấy người đó như vậy chứ!
[Lát sau]
- N: Của cậu đây
- Trinh: [..] Nè, tui thấy cậu ăn có vẻ nhạt nhẽo quá, để tui thêm cho cậu ít gia vị nha
[Cô ta cầm chai tương lên đổ hết vào phần cơm của N]
- Na Ly, Lâm Lăng: [Thích thú cười khoái chí]
- AD: Sao những người đó dám làm vậy với Nhã chứ! ( •̀ - •́) Không được, mình phải đến giúp cậu ấy
[AD định ra giúp thì cô chợt nhớ lại những lời mà AV dặn: Nhớ đừng để cho bọn họ biết được..]
- AD: Nhưng mà..A Vương bảo là không được để bị phát hiện (..) Hừ, đáng ghét thật đó..phải rồi..
[AD gọi điện cho AV]
- AV: Có chuyện gì hả?
- AD: Alo, tui đang theo dõi mấy người đó nè, tui đã nhìn thấy họ ức hiếp Nhã, bọn họ rất là quá đáng, bây giờ tui phải làm sao đây?
- AV: (Đúng như mình nghĩ) Được rồi, đợi sau khi bọn họ rời đi thì pà hãy bảo Thư Nhã đến gặp tui sau giờ chiều có chuyện cần nói
- AD: Vậy bây giờ không ra giúp cậu ấy sao?
- AV: Tạm thời đừng ra mặt, nếu như giúp không được có khi còn gây rắc rối cho cậu ta nữa, phải hỏi chuyện với cậu ta cái đã
- AD: Ừm, vậy thì tui nghe lời ông..
[Một lát sau đợi cho đám con gái kia đi hết rồi AD mới tiếp cận N]
- AD: Nhã..
- N: Ơ An Di, cậu tới khi nào vậy?
- AD: Tớ..chỉ vừa ngang qua đây thôi, phải rồi, khi nãy A Vương bảo mình đến chỗ cậu ấy sau giờ chiều, cậu đi với mình nha
- N: Ơ tớ..
- AD: Sao vậy?
- N: Tớ không đi có được không
- AD: (• ༚•) Chẳng phải lúc nào cậu cũng muốn gặp cậu ấy hết sao?
- N: An Di, tớ đã quyết định dừng theo đuổi cậu ấy rồi
- AD: (!) Hả, có thật không?!
- N: Ừm, vậy nên tốt hơn là tớ không nên đến tìm cậu ấy nữa
- AD: Nói..nói vậy là..(Nhưng mà không được, nhiệm vụ của mình là dẫn cậu ấy đến gặp A Vương mà)
[AD cầm lấy tay TN]
- AD: Nhưng mà cậu hãy đi với mình đi, có chuyện quan trọng lắm, cậu phải đi mới được!
- N: Hả..nghiêm trọng vậy sao?
- AD: Phải, là chuyện dị ứng thời tiết của A Vương, dạo này cậu ấy trở nên khó chịu nên hay nổi nóng lắm, tớ mà đi một mình lỡ như cậu ấy nổi khùng sẽ xé xác tớ mất, vì vậy cậu phải đi với tớ
- N: Nếu vậy thì tớ sẽ đi với cậu
- AD: Vậy mới đúng, nhờ cậu nha
[Sau đó]
- AV: (?) Tui kêu pà gọi Thư Nhã đến đây, cậu ta đâu sao pà lại ở đây? (¬¬)
- AD: Ờm chuyện là.. ☛☚
[Nhớ lại:
- N: Khoan đã..
- AD: Có chuyện gì vậy?
- N: Tớ nhận được tin nhắn của Khả Danh, em ấy bảo là đến gặp tớ
- AD: Khả Danh sao (Sao lại là lúc này chứ) Có việc gì gấp sao?
- N: Tớ không biết nữa nhưng mà hình như em ấy đã đến đây rồi, chắc là tớ phải đi gặp Khả Danh mới được
- AD: Vậy..vậy thì cậu đi xem em ấy tìm có việc gì không ^^"
- N: Ừm, xin lỗi An Di nha, vậy hẹn cậu khi khác nhé
- AD: Ừ, không sao..]
- AD: Chuyện là như vậy đó
- AV: Pà đúng là chẳng nhờ được cái gì hết
- AD: Chuyện ngoài ý muốn chứ bộ, tui cũng đã cố gắng hết sức rồi
- AV: ( ͠ᵕ ᵕ)
- AD: Vậy giờ ông tính sao?
- AV: Cái con người đó, bị bắt nạt cũng không biết phản kháng hay là tìm sự trợ giúp từ người khác, đúng là đồ ngu ngốc mà, nên để cậu ta nếm trải sự khổ sở một tí thì mới khôn ra được
- AD: Ông đừng có nói như vậy, tui nghĩ chắc hẳn là cậu ấy có điều gì đó khó nói, chúng ta phải giúp đỡ cho Nhã mới được
- AV: Pà tính giúp như thế nào chứ?
- AD: Hay là chúng ta cứ trực tiếp đến nói chuyện với mấy người đó đi
- AV: Không được, chúng ta vẫn chưa biết bọn họ là người như nào hoặc có thể họ đã nắm được điểm yếu gì của Thư Nhã rồi nên cậu ta mới không dám phản kháng, chúng ta phải có thêm thông tin thì mới hành động được
- AD: Vậy giờ chúng ta làm gì?
- AV: Cứ để mặc cậu ta đi
- AD: Làm như vậy sao mà được chứ
- AV: Cứ nghe lời tui đi, pà chỉ cần làm một việc thôi
- AD: (?)
...
[Hôm đó, N ở chỗ làm]
- T: Em sao vậy? Trông em có vẻ không được vui, hay là bọn họ lại bắt nạt em nữa hả
- N: À không phải vậy, chỉ là em suy nghĩ một số chuyện thôi
- T: Có chuyện gì sao?
- N: (..)
[Nhớ lại:
- N: Sao vậy, sao hôm nay em lại chủ động hẹn gặp chị vậy?
- KD: À, em chỉ muốn nói cho chị biết là ba vừa mới đi công tác trở về thôi..]
- N: Khả Danh nói với em là ba em vừa mới đi công tác về
- T: Ồ..vậy thì em sẽ không được về nhà nữa nhỉ?
- N: Ừ thì, em cũng đâu có tính về
- T: Vậy nếu như ba em đến tìm em thì sao?
- N: Sẽ không có chuyện đó đâu
- T: Sao em biết được?
- N: Ba em là người rất tự tôn, ông sẽ không xuống nước để mà năn nỉ em về đâu
- T: Vậy cũng không sao, dù gì em cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi mà, anh biết dù chuyện gì có xảy ra thì em cũng có thể vượt qua được, đừng có lo lắng quá
- N: ^^ Cảm ơn anh
- T: À phải rồi, mai là cuối tuần, buổi sáng em có bận gì không? Nếu không thì đi cùng anh đến một nơi nha
- N: Hả, sao anh lại rủ em chứ?
- T: À tại gì anh thấy tâm trạng em không được tốt, anh nghĩ nếu em đến đó sẽ thấy tốt hơn nhiều á
- N: Thật vậy sao
- T: Vậy thì em đồng ý rồi nhá (^▿^)
- N: Ơ, dạ..
[Ngày hôm sau]
- N: Anh Thiên, nơi đây là..
- T: Chắc em không nghĩ anh sẽ đến chỗ này đâu nhỉ ^^ Thật ra, lúc nhỏ anh cũng đã từng ở đây á
- N: Anh đã từng sống trong nhà thờ sao? Ơ em cứ tưởng lần trước anh nói anh là trẻ lang thang chứ?
- T: Em vẫn còn nhớ sao? Thật ra không phải, anh chỉ ở một thời gian ngắn thôi ^^" Nhưng có lẽ nơi đây chính là nơi đã thay đổi cuộc đời anh
- N: Anh Thiên..lần trước khi em nói với anh về việc em bỏ nhà ra đi, anh đã phản ứng rất dữ dội, em cứ nghĩ vì tính bồng bột của em nên anh mới tức giận như vậy nhưng giờ nghĩ lại..có phải trước đây, anh đã từng bỏ nhà đi có phải không?
- T: (..)
- N: À..nếu như không phải thì anh cứ mặc kệ đi nhé..
- T: Thật ra..đúng như em nói, anh đã bỏ nhà ra đi
- N: (..) Chắc hẳn là lúc đó anh đã phải khó khăn lắm
- T: Anh là một đứa trẻ hư, anh đã không nghe lời ba và làm ông ấy thất vọng, anh đã bỏ chạy chỉ vì sợ bị ông ấy trách mắng và thế là anh đã bỏ chạy được 14 năm nay rồi, anh đã không biết bao nhiêu lần cảm thấy hối hận khi nghĩ về chuyện đó, anh thậm chí còn không thể gặp lại ông ấy lần nào nữa..
- N: Anh Thiên..
[T cuối gầm mặt xuống, N chợt ôm lấy anh tựa vào vai mình để an ủi]
- T: (!)
- N: Nếu như việc nhớ lại làm anh cảm thấy đau khổ thì anh đừng nghĩ đến nó nữa, mọi chuyện đã qua rồi, giờ đây mọi thứ sẽ tốt lên thôi..
- T: (..)
[Khi này có một đám trẻ đi tới]
- ?: Ah anh Thiên kìa!
- T: (• ༚•)
- ?: Anh Thiên tới rồi sao, ơ hôm nay anh ấy dẫn theo bạn gái nữa kìa!
- T: (!)
- ?: Woa, anh đã có bạn gái rồi sao?
- ?: Có phải chị gái xinh đẹp mà anh hay kể không?
- T:
- N: Chị gái xinh đẹp?
- T: À không phải đâu, đây là bạn của anh, cô ấy tên là Thư Nhã
- ?: (• ༚•)..Chị ơi, vậy chị có thích anh Thiên không?
- N: Hả!
- T: Ơ, em nói cái gì vậy?
- ?: Khi nãy em thấy chị ôm anh ấy mà, nhất định là chị thích anh ấy rồi có phải không
- N: Ơ, không phải vậy đâu, khi nãy chị..
- Khi nãy tại em xúc động quá thôi, không phải..
- T: Anh hiểu mà ^^
- Chị ấy chỉ đang động viên anh thôi, mấy đứa đừng có nói như vậy nữa, chị Thư Nhã sẽ xấu hổ lắm đó
- ?: Anh Thiên, vậy lần này anh có mang bánh đến cho tụi em không?
- ?: Cậu đúng là ham ăn thật đó, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi
- ?: Tớ chỉ hỏi thôi mà
- T: Thôi mấy đứa đừng có cãi nhau nữa, anh có mang quà cho mấy đứa nè
- ?: Hoan hô anh Thiên!
- T: Mấy đứa chia nhau ra nhé
- N: ^^ Tụi nhỏ có vẻ thích anh quá nhỉ, chắc là anh cũng thường xuyên đến đây có phải không?
- T: Cũng thỉnh thoảng thôi, khi có thời gian rảnh hoặc khi tâm trạng không tốt anh sẽ thường đến đây
- N: Vậy đây chính là lý do mà anh dẫn em đến đây sao?
- T: Mỗi lần đến đây anh đều có cảm giác thanh thản và mọi phiền muộn dường như được trút bớt, anh nghĩ rằng em cũng sẽ cảm nhận được giống như vậy, chúng ta vào trong chứ?
- N: Dạ
[T và N đi vào bên trong nhà thờ]
- N: Ở đây cũng có đàn nữa sao?
- T: Cây đàn ở đây đã rất lâu rồi đấy, coi vậy thôi nhưng vẫn còn tốt lắm đó, em có muốn dùng thử không ^^
- N: Thật ra thì trước đây anh đã từng có dạy em nhưng mà cũng lâu rồi em chưa có đánh đàn nên cũng không còn nhớ rõ phải đánh như thế nào nữa ^^"
- T: Không sao, nếu như em muốn, anh có thể chỉ em lại mà
- N: (• ༚•)
- T: Lại đây..
[N bước tới ngồi cùng T]
- T: Em có thể đệm theo anh chứ
- N: Dạ được
- T: Vậy đàn thử một bài nhé
- N: Vâng
..♪~♫..[..]
- N: Em đàn được này
- T: Anh biết là em sẽ làm được mà ^^
- N: Cũng nhờ có anh, em cảm ơn anh rất nhiều (◍^ ^◍)
- T: Trông em có vẻ vui hơn rồi đấy, đừng lo nghĩ nhiều nữa nhé
- N: Dạ
- T: Em hãy nhìn những phím đàn này đi, cuộc sống cũng giống như một cây đàn piano vậy. Phím trắng tượng trưng cho sự vui vẻ, hạnh phúc. Còn phím đen đại diện cho nỗi buồn và sự lo âu. Nhưng em thấy đấy, phím đen bao giờ cũng ngắn hơn phím trắng hết. Cả hai phím này đi đôi với nhau mới tạo nên một bản nhạc hoàn chỉnh, cuộc sống của chúng ta vốn dĩ cũng vậy, phải có những lúc vui vẻ, những lúc thăng trầm thì mới gọi là cuộc sống trọn vẹn được (^▿^)
- N: (• ༚•) (..)