Ngày trước ,có một vương quốc rộng lớn rất trù phú, bên cạnh nó có một khu rừng già. Một hôm, có một quả trứng lớn xuất hiện từ trong hang động nơi khu rừng ấy. Chẳng bao lâu, quả trứng đó nở. Một con rắn lớn chui ra, nhưng thật dị hợm hơn khi thấy gần đầu nó mọc ra tám cái chân nhện khổng lồ động đậy. Hắn ta cố nhiên là một con quỷ, từ khi sinh ra đã là quỷ, một con quỷ độc ác, tội lỗi tày trời. Hắn là một kẻ khát máu ghê rợn.
Thức ăn chủ yếu của hắn cố nhiên là các động vật săn được trong rừng. Tuy nhiên, hắn cũng phát ngán dần và chuyển đối tượng tấn công sang con người . Trải mấy ngàn năm, hắn trở thành con quái vật khổng lồ, khiến ai ai cũng ghê sợ. Người ta truyền tai nhau về sự xuất hiện của hắn. Bởi lẽ ấy, khu rừng nơi đó đã bị mọi người xa lánh và gần như chẳng ai tới đó nữa. Không bao lâu sau, hắn có thể hóa hình thành người, là một nam thanh niên đẹp mã. Hắn thường dùng bề ngoài này lẩn vào một vương quốc gần đó, lén lút câu dẫn những người ngây dại không biết gì như trẻ nhỏ, hay các cụ già lú lẫn đến gần bìa rừng hoặc nơi thưa vắng để đớp. Thậm chí mấy mụ mê giai cũng lắm khi bị dính. Đa số nạn nhân thường là con nít. Hắn thiết nghĩ rằng, thịt con nít mềm và ngon hơn so với mấy mụ ỏng ẹo và những kẻ da bọc xương chẳng khác gì mấy cái que củi khô di động kia. Lâu dần, người dân vương quốc bắt đầu để ý sự mất tích bí ẩn của các nạn nhân xấu số ấy, nhưng không phát hiện được điều gì bất thường, đành phải thực thi chính sách đề phòng. Tức là không cho trẻ nhỏ ra ngoài lúc trời đã xế bóng hoặc không có sự giám sát của người lớn xung quanh.
Hắn đơn độc, từ khi sinh ra đã đơn độc. Hắn không bạn không bè, một mình lầm lũi chốn rừng sâu hang tối. Cho đến một ngày, từ nơi tối tăm nhất của cái hang hắn ở, mọc lên một cái chồi hoa nhỏ xíu, xinh xinh. Hắn cực thích chồi hoa ấy, ngày ngày tìm cách chăm bón cho hoa, khiến nó ngày càng tươi tốt. Chẳng mấy chốc, chồi hoa ấy đã lớn vụt. Nụ hoa chúp lại, hơi hướng lên trên. Ngày bông hoa ấy nở, một cô gái xuất hiện, nằm gọn trong đóa hoa. Đó là một cô gái xinh đẹp, bé xíu, chẳng hơn gì ngón tay cái, trông như đang say ngủ. Hắn kinh ngạc xen lẫn với niềm vui mừng khó tả. Hắn đưa tay chọt chọt vào má nàng, có chút cố gắng lay cái sinh linh nhỏ bé ấy dậy. Nhưng vô hiệu. Hắn bèn nhẹ nhàng nằm xuống cạnh đóa hoa. Cái đuôi dài quấn chung quanh mô đất nơi đóa hoa mọc lên, vòng tay ra như ôm nó vào lòng. Khi ấy trời đã tối muộn, hắn thiếp đi cùng với chút tình cảm kì lạ bỗng nảy nở trong trái tim tưởng chừng đã hóa đá từ khi nào của mình.
Sáng, hắn mở mắt. Thấy một bóng đen che trước tầm nhìn, hắn bật dậy thất thần. Một thiếu nữ đứng trước mặt, mái tóc hoe vàng bay bay trong gió. Trông ả chẳng tỏ vẻ sợ hãi trước một kẻ nửa người nửa vật kia. Ánh mắt chỉ biểu lộ sự ngạc nhiên cùng với tò mò, thi thoảng chớp chớp trông thật ngộ nghĩnh. Nàng nhẹ nhàng tiến đến phía sinh vật đáng sợ đang trân người vì bất ngờ, tủm tỉm cười.
- Này, cám ơn nhé.
Và nàng bật miệng. Giọng nói thánh thót vang lên như một âm điệu dịu dàng ấm áp. Hắn hơi giật mình.
- Vì cái gì? - Và cũng ấp úng đáp lại.
Nàng trỏ vào bông hoa, cười :
- Vì ngươi đã chăm sóc ta.
- Chăm sóc ? Bông hoa ấy là ngươi? - Hắn lại cảm thấy bất ngờ, đầu óc chợt nhớ về sinh linh nhỏ bé tối qua,nay đã không còn thấy ngủ trên đó nữa. Hắn bất giác đỏ mặt. Một thứ tình cảm phiền toái nào đó, cũng giống như một mầm hoa, đang bắt đầu bén rễ nơi trái tim hắn.
Nàng gật đầu. Nụ cười đẹp của nàng khiến hắn cảm thấy chao đảo và choáng váng. Hắn chỉ biết đứng trân ra, nhìn vào đôi mắt màu vàng kim óng ánh, tay vô thức đưa lên, chạm nhẹ vào mái tóc của người phía trước, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hắn bắt gặp bản thân với một cảm xúc hoàn toàn mới. Một thứ cảm xúc mà hắn chưa từng có.
Bằng cách nào đó, mọi chuyện tiếp theo diễn ra khá tốt đẹp. Hắn biết hắn yêu nàng và nàng cũng vậy. Hắn thích sự ngây thơ và vẻ đáng yêu ngốc nghếch của nàng, thậm chí là cả kiểu bày tỏ cảm xúc vụng về của nàng cũng khiến hắn ngây ngất. Hai người thường ở cạnh nhau hầu như là cả ngày, trừ những lúc hắn đi săn ngoài rừng. Đặc biệt hơn một chút, đó là hắn đã không còn bỏ vào vương quốc bắt trộm người ở đó nữa, phần vì hắn muốn ở gần nàng và lo rằng sẽ có chuyện gì xảy ra lúc hắn đi xa, phần vì điều đó khiến nàng thấy khó chịu. Nàng không thích mùi tanh tưởi của máu người. Thường thì tầm lúc trưa, khi trời gần như đã đứng bóng là lại thấy hắn hí hửng ló đầu ở cửa hang, nhanh nhẹn trườn vào với một vài con vật săn được trên tay. Nếu hắn sống một mình thì chả cần rườm rà thế này làm gì, ngoác miệng đớp cái là cả thân thể con vật xấu số kia đang ngon lành trong miệng, nhưng bây giờ ở cùng nàng, hắn muốn chia sẻ những gì mình tìm được trong ngày. Thực ra việc làm này lại có hai lợi ích chính mà hắn muốn. Một là được ngồi ăn cùng nàng, hai là kiểu phô trương sức mạnh với người yêu, con săn được càng dữ thì càng khẳng định được sức mạnh của hắn( kiểu này đàn ông thời nay nhiều lắm các bác ạ, giống kiểu càng nhiều tiền thì càng nhiều tài ấy). Tối đến, sẽ có hai trường hợp xảy ra. Thứ nhất là nàng sẽ biến nhỏ lại và chui vào bông hoa nằm, hai là nàng đành để vậy cho cái đuôi của ai kia quấn lấy như một cái chăn khổng lồ và chịu ngợp trong đó tới sáng. Gần như nàng thường tự túc trong bông hoa của mình hơn, nhưng lắm khi lão chồng láu cá kia chăng một mớ mạng nhện quanh nơi hoa mọc để nàng bất đắc dĩ phải chung chạ với hắn.
Hắn thích những ngày mưa. Mỗi lần mưa, hắn ở lại hang, rúc đầu vào lòng nàng làm nũng. Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên những chiếc lá và những lời nói dịu dàng của nàng.
----
- Mưa rồi. - Nàng ngước mắt trông ra ngoài. Hắn dụi vào lòng nàng, hỏi :
- Nàng thích mưa sao ?
Nàng mỉm cười gật đầu.
- Mưa rất đẹp mà.
- Sao ta chẳng thấy nó đẹp ở đâu nhỉ...?
- Ngươi thật là....
- Nhưng nếu nàng thích...thì hẳn nó đẹp thật.
- Ngươi không thích mưa sao ?
- Có chứ, ta thích mưa. Nhưng là thích cái mát mẻ mà nó mang lại hơn.
Nàng bật cười, đưa tay xoa lên mái tóc hắn, thủ thỉ:
- Vậy sau này ngươi có chịu ngắm mưa với ta không nào?
-Tất nhiên rồi.
Và hắn cũng bật cười, đáp lại.
---
Cứ như vậy, tên quái vật kia đã có một người bạn tình. Một người mà hắn trân trọng hơn cả mạng sống. Có người đó, hắn không còn sợ cô đơn, hắn không còn một mình nữa. Tình yêu của hắn, tâm hồn của hắn đều gửi gắm vào cả người đó. Một con quỷ khát máu giờ đã trở nên dịu dàng, biết quan tâm đến người khác. Một cuộc sống hạnh phúc và yên ấm cùng nàng là tất cả những gì hắn mong muốn. Khoảng thời gian ấy dường như đã đọng lại trong lòng hắn, khoảng thời gian tuyệt vời khi có nàng ở bên.
.......
Nhưng.....
Có lẽ từ "nhưng" là từ đáng sợ nhất trong tất cả các loại từ. Nhờ nó, mọi sự xấu xa, dơ bẩn có thể trở nên tốt đẹp hơn. Cũng vì nó, những sự đẹp đẽ, trong sạch cũng trở nên không ra gì.
Cuộc sống của hắn hạnh phúc là thế, bình yên là thế.
Cho đến một ngày, cũng như thường lệ, hắn ra ngoài đi săn trước ánh mắt vui vẻ và pha chút ngưỡng mộ của bạn tình. Rất bình thường thôi...Chỉ có một chút khác biệt so với bao ngày khác, đó là khi hắn quay về. Nàng biến mất. nơi bông hoa mà hắn trân quý, yêu thương kia, nay đã chỉ còn lại là một hố đất có dấu hiệu bị đào lên. Bông hoa đã bị cướp mất từ khi nào, ngay cả một chút rễ dư lại cũng chẳng có.
(Còn tiếp)
P/S : Tiếp đến sẽ có chút ngược nhá các bác. Nhưng yên tâm, đây là kết HE nhé, các bác khỏi sợ con tim mong manh bị tổn thương đâu

)