Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Hoa Khóc

[Truyện ngắn] Hoa Khóc
Tham gia
27/7/20
Bài viết
19
Điểm cảm xúc
26
Điểm
13
Hoa khóc
3f40488b6d0c6f3bded675331f7d3156.jpg

Tác giả: Con mắm
Thể loại : Ngôn tình
Rating: 14+
Tình trạng: Tiếp diễn
Link thảo luận: https://aatruyen.vn/threads/thao-luan-gop-y-cac-tac-pham-cua-con-mam.597/

Văn án:
Câu chuyện tình của một con quỷ với một nàng công chúa :)

 
Sửa lần cuối:
Tham gia
27/7/20
Bài viết
19
Điểm cảm xúc
26
Điểm
13
Ngày trước ,có một vương quốc rộng lớn rất trù phú, bên cạnh nó có một khu rừng già. Một hôm, có một quả trứng lớn xuất hiện từ trong hang động nơi khu rừng ấy. Chẳng bao lâu, quả trứng đó nở. Một con rắn lớn chui ra, nhưng thật dị hợm hơn khi thấy gần đầu nó mọc ra tám cái chân nhện khổng lồ động đậy. Hắn ta cố nhiên là một con quỷ, từ khi sinh ra đã là quỷ, một con quỷ độc ác, tội lỗi tày trời. Hắn là một kẻ khát máu ghê rợn.

Thức ăn chủ yếu của hắn cố nhiên là các động vật săn được trong rừng. Tuy nhiên, hắn cũng phát ngán dần và chuyển đối tượng tấn công sang con người . Trải mấy ngàn năm, hắn trở thành con quái vật khổng lồ, khiến ai ai cũng ghê sợ. Người ta truyền tai nhau về sự xuất hiện của hắn. Bởi lẽ ấy, khu rừng nơi đó đã bị mọi người xa lánh và gần như chẳng ai tới đó nữa. Không bao lâu sau, hắn có thể hóa hình thành người, là một nam thanh niên đẹp mã. Hắn thường dùng bề ngoài này lẩn vào một vương quốc gần đó, lén lút câu dẫn những người ngây dại không biết gì như trẻ nhỏ, hay các cụ già lú lẫn đến gần bìa rừng hoặc nơi thưa vắng để đớp. Thậm chí mấy mụ mê giai cũng lắm khi bị dính. Đa số nạn nhân thường là con nít. Hắn thiết nghĩ rằng, thịt con nít mềm và ngon hơn so với mấy mụ ỏng ẹo và những kẻ da bọc xương chẳng khác gì mấy cái que củi khô di động kia. Lâu dần, người dân vương quốc bắt đầu để ý sự mất tích bí ẩn của các nạn nhân xấu số ấy, nhưng không phát hiện được điều gì bất thường, đành phải thực thi chính sách đề phòng. Tức là không cho trẻ nhỏ ra ngoài lúc trời đã xế bóng hoặc không có sự giám sát của người lớn xung quanh.

Hắn đơn độc, từ khi sinh ra đã đơn độc. Hắn không bạn không bè, một mình lầm lũi chốn rừng sâu hang tối. Cho đến một ngày, từ nơi tối tăm nhất của cái hang hắn ở, mọc lên một cái chồi hoa nhỏ xíu, xinh xinh. Hắn cực thích chồi hoa ấy, ngày ngày tìm cách chăm bón cho hoa, khiến nó ngày càng tươi tốt. Chẳng mấy chốc, chồi hoa ấy đã lớn vụt. Nụ hoa chúp lại, hơi hướng lên trên. Ngày bông hoa ấy nở, một cô gái xuất hiện, nằm gọn trong đóa hoa. Đó là một cô gái xinh đẹp, bé xíu, chẳng hơn gì ngón tay cái, trông như đang say ngủ. Hắn kinh ngạc xen lẫn với niềm vui mừng khó tả. Hắn đưa tay chọt chọt vào má nàng, có chút cố gắng lay cái sinh linh nhỏ bé ấy dậy. Nhưng vô hiệu. Hắn bèn nhẹ nhàng nằm xuống cạnh đóa hoa. Cái đuôi dài quấn chung quanh mô đất nơi đóa hoa mọc lên, vòng tay ra như ôm nó vào lòng. Khi ấy trời đã tối muộn, hắn thiếp đi cùng với chút tình cảm kì lạ bỗng nảy nở trong trái tim tưởng chừng đã hóa đá từ khi nào của mình.

Sáng, hắn mở mắt. Thấy một bóng đen che trước tầm nhìn, hắn bật dậy thất thần. Một thiếu nữ đứng trước mặt, mái tóc hoe vàng bay bay trong gió. Trông ả chẳng tỏ vẻ sợ hãi trước một kẻ nửa người nửa vật kia. Ánh mắt chỉ biểu lộ sự ngạc nhiên cùng với tò mò, thi thoảng chớp chớp trông thật ngộ nghĩnh. Nàng nhẹ nhàng tiến đến phía sinh vật đáng sợ đang trân người vì bất ngờ, tủm tỉm cười.

- Này, cám ơn nhé.

Và nàng bật miệng. Giọng nói thánh thót vang lên như một âm điệu dịu dàng ấm áp. Hắn hơi giật mình.

- Vì cái gì? - Và cũng ấp úng đáp lại.

Nàng trỏ vào bông hoa, cười :

- Vì ngươi đã chăm sóc ta.

- Chăm sóc ? Bông hoa ấy là ngươi? - Hắn lại cảm thấy bất ngờ, đầu óc chợt nhớ về sinh linh nhỏ bé tối qua,nay đã không còn thấy ngủ trên đó nữa. Hắn bất giác đỏ mặt. Một thứ tình cảm phiền toái nào đó, cũng giống như một mầm hoa, đang bắt đầu bén rễ nơi trái tim hắn.

Nàng gật đầu. Nụ cười đẹp của nàng khiến hắn cảm thấy chao đảo và choáng váng. Hắn chỉ biết đứng trân ra, nhìn vào đôi mắt màu vàng kim óng ánh, tay vô thức đưa lên, chạm nhẹ vào mái tóc của người phía trước, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

Hắn bắt gặp bản thân với một cảm xúc hoàn toàn mới. Một thứ cảm xúc mà hắn chưa từng có.

Bằng cách nào đó, mọi chuyện tiếp theo diễn ra khá tốt đẹp. Hắn biết hắn yêu nàng và nàng cũng vậy. Hắn thích sự ngây thơ và vẻ đáng yêu ngốc nghếch của nàng, thậm chí là cả kiểu bày tỏ cảm xúc vụng về của nàng cũng khiến hắn ngây ngất. Hai người thường ở cạnh nhau hầu như là cả ngày, trừ những lúc hắn đi săn ngoài rừng. Đặc biệt hơn một chút, đó là hắn đã không còn bỏ vào vương quốc bắt trộm người ở đó nữa, phần vì hắn muốn ở gần nàng và lo rằng sẽ có chuyện gì xảy ra lúc hắn đi xa, phần vì điều đó khiến nàng thấy khó chịu. Nàng không thích mùi tanh tưởi của máu người. Thường thì tầm lúc trưa, khi trời gần như đã đứng bóng là lại thấy hắn hí hửng ló đầu ở cửa hang, nhanh nhẹn trườn vào với một vài con vật săn được trên tay. Nếu hắn sống một mình thì chả cần rườm rà thế này làm gì, ngoác miệng đớp cái là cả thân thể con vật xấu số kia đang ngon lành trong miệng, nhưng bây giờ ở cùng nàng, hắn muốn chia sẻ những gì mình tìm được trong ngày. Thực ra việc làm này lại có hai lợi ích chính mà hắn muốn. Một là được ngồi ăn cùng nàng, hai là kiểu phô trương sức mạnh với người yêu, con săn được càng dữ thì càng khẳng định được sức mạnh của hắn( kiểu này đàn ông thời nay nhiều lắm các bác ạ, giống kiểu càng nhiều tiền thì càng nhiều tài ấy). Tối đến, sẽ có hai trường hợp xảy ra. Thứ nhất là nàng sẽ biến nhỏ lại và chui vào bông hoa nằm, hai là nàng đành để vậy cho cái đuôi của ai kia quấn lấy như một cái chăn khổng lồ và chịu ngợp trong đó tới sáng. Gần như nàng thường tự túc trong bông hoa của mình hơn, nhưng lắm khi lão chồng láu cá kia chăng một mớ mạng nhện quanh nơi hoa mọc để nàng bất đắc dĩ phải chung chạ với hắn.
Hắn thích những ngày mưa. Mỗi lần mưa, hắn ở lại hang, rúc đầu vào lòng nàng làm nũng. Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên những chiếc lá và những lời nói dịu dàng của nàng.
----
- Mưa rồi. - Nàng ngước mắt trông ra ngoài. Hắn dụi vào lòng nàng, hỏi :
- Nàng thích mưa sao ?
Nàng mỉm cười gật đầu.
- Mưa rất đẹp mà.
- Sao ta chẳng thấy nó đẹp ở đâu nhỉ...?
- Ngươi thật là....
- Nhưng nếu nàng thích...thì hẳn nó đẹp thật.
- Ngươi không thích mưa sao ?
- Có chứ, ta thích mưa. Nhưng là thích cái mát mẻ mà nó mang lại hơn.
Nàng bật cười, đưa tay xoa lên mái tóc hắn, thủ thỉ:
- Vậy sau này ngươi có chịu ngắm mưa với ta không nào?
-Tất nhiên rồi.
Và hắn cũng bật cười, đáp lại.
---
Cứ như vậy, tên quái vật kia đã có một người bạn tình. Một người mà hắn trân trọng hơn cả mạng sống. Có người đó, hắn không còn sợ cô đơn, hắn không còn một mình nữa. Tình yêu của hắn, tâm hồn của hắn đều gửi gắm vào cả người đó. Một con quỷ khát máu giờ đã trở nên dịu dàng, biết quan tâm đến người khác. Một cuộc sống hạnh phúc và yên ấm cùng nàng là tất cả những gì hắn mong muốn. Khoảng thời gian ấy dường như đã đọng lại trong lòng hắn, khoảng thời gian tuyệt vời khi có nàng ở bên.

.......

Nhưng.....

Có lẽ từ "nhưng" là từ đáng sợ nhất trong tất cả các loại từ. Nhờ nó, mọi sự xấu xa, dơ bẩn có thể trở nên tốt đẹp hơn. Cũng vì nó, những sự đẹp đẽ, trong sạch cũng trở nên không ra gì.

Cuộc sống của hắn hạnh phúc là thế, bình yên là thế.

Cho đến một ngày, cũng như thường lệ, hắn ra ngoài đi săn trước ánh mắt vui vẻ và pha chút ngưỡng mộ của bạn tình. Rất bình thường thôi...Chỉ có một chút khác biệt so với bao ngày khác, đó là khi hắn quay về. Nàng biến mất. nơi bông hoa mà hắn trân quý, yêu thương kia, nay đã chỉ còn lại là một hố đất có dấu hiệu bị đào lên. Bông hoa đã bị cướp mất từ khi nào, ngay cả một chút rễ dư lại cũng chẳng có.

(Còn tiếp)

P/S : Tiếp đến sẽ có chút ngược nhá các bác. Nhưng yên tâm, đây là kết HE nhé, các bác khỏi sợ con tim mong manh bị tổn thương đâu :))
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
27/7/20
Bài viết
19
Điểm cảm xúc
26
Điểm
13
Lại kể đến, tại vương quốc gần khu rừng kia có một đức vua và hoàng hậu lấy nhau đã lâu, mà mãi vẫn chưa có một mụn con nào. Nhờ trời, bây giờ hoàng hậu đã có mang một nàng công chúa. Cả đức vua và hoàng hậu đều rất hạnh phúc và vui mừng. Họ nóng lòng chờ ngày cô công chúa nhỏ ra đời. Chẳng bao lâu, hoàng hậu trở dạ đẻ. Oái oăm thay, bà đã cố rặn suốt hai ngày mà đứa nhỏ vẫn chưa chịu ra. Mấy bà đỡ cuống hết cả lên. Đức vua thì vừa lo vừa sợ. Ông rối rắm truyền lệnh tìm một phương thuốc giúp hoàng hậu đẻ dễ. Thế là bao nhiêu ông lang được triệu vào diện kiến, là bấy nhiêu phương thuốc cổ quái kì dị lòi ra. Nhưng tất cả đều vô hiệu. Thế rồi không biết từ đâu, người dân vương quốc bắt đầu rỉ tai nhau về một loài hoa trị được bách bệnh, là một liều thuốc quý hiếm có một không hai cho hoàng hậu. Tin truyền tin. Chẳng mấy chốc đã đến tai nhà vua phiền não kia. Ông tuy chưa tin lắm, nhưng cũng điều động người đi tìm. Mọi người đồn rằng nó mọc trong một cái hang sâu, được một cự mãng canh giữ. Bởi thế, những người có ý đi tìm bông hoa đều tỏ vẻ ngán ngẩm và từ bỏ. Nhưng nhà vua lại rất quyết chí, ông treo thưởng vô cùng hậu hĩnh cho những ai tìm được bông hoa mang về. Vậy là mấy thanh niên muốn làm giàu đều vứt bỏ lòng tự trọng và sự hiểm nguy của bản thân để dấn mình vào khu rừng cấm. May thay, họ đến vừa đúng lúc cự mãng đi khỏi hang, liền vác cuốc xẻng đập đập xới xới một hồi, rồi mang cả hoa lẫn rễ chuồn khỏi đó càng sớm càng tốt.

Bông hoa được mang về. Giã nhỏ. Xay thành bột. Trộn cùng nước thang đưa hoàng hậu uống.

Thứ thuốc ấy đến là diệu kì. Chẳng mấy chốc, hoàng hậu đã đẻ được. Tiếng oe oe cất lên nơi phòng sinh. Công chúa đã chào đời. Diện mạo hoàn toàn khác biệt, dường như không một chút nào giống với người thường. Hoàng hậu đón lấy đứa con đã được quấn lót cẩn thận, khẽ giở lớp vải ra xem. Bà thất kinh. Công chúa có một mái tóc hoe vàng, dưới mắt điểm một vết bớt hình bông hoa. Đôi mắt nhòe nhoẹt nước mắt với con ngươi màu kim sắc rực rỡ. Quả là đẹp bất phàm. Mọi người ai cũng cho là nhờ bà uống bát canh thần đó. Được nàng công chúa với dung nhan lộng lẫy khi vừa mới lọt lòng, đức vua và hoàng hậu mừng như bắt được của báu. Họ yêu quý, chiều chuộng nàng hết mực. Vị công chúa kia sống trong nhung lụa, vàng bạc và sự yêu thương quá mức của cha mẹ mà lớn lên. Lạ thay, công chúa càng lớn càng đẹp. Năm nàng mới tám tuổi, dung mạo ấy đã vang danh khắp đại lục. Những nhà vua láng giềng xa gần, những quý-công tử đâu đâu với đủ các chức tước từ đâu đâu ập về, ai trông được dung nhan nàng cũng lấy làm kinh hãi quá, tranh nhau đính gả con trai cho. Song cha mẹ nàng lại cố gắng khước từ, lấy cớ con gái còn nhỏ, chưa dám đính ước với ai. Năm nàng mười bốn tuổi, vua cha và hoàng hậu nàng mới đính cho nàng một hoàng tử bên nước láng giềng. Chàng trai nào nghe tin ấy cũng đều hụt hẫng xen thất vọng.

Công chúa nhỏ thích chơi ở vườn thượng uyển, luôn có những thị nữ theo hầu, nàng cho đó là một điều phiền nhiễu hết sức. Một ngày, nàng cố ý trốn khỏi tầm mắt của thị nữ, lẻn ra một nơi khác để đùa nghịch. Đương lúc hái hoa bắt bướm, nàng nghe tiếng động bên kia phía bờ rào lớn của thượng vườn. Nơi đó trông ra khu rừng bị cấm. Nàng không hiểu tại sao cha mẹ nàng luôn cấm nàng bén mảng tới đó. Tò mò quá, nàng tiến lại gần hơn hàng rào, hồi hộp đến nín thở như chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra. Thình lình, một con rắn lớn lù lù trườn ra khỏi những hàng cây, thè chiếc lưỡi về phía nàng. Nàng thực sự hoảng sợ, nếu không có hàng rào chắn chắc nàng ngất luôn quá. Con rắn trông nàng bèn tiến lại gần, gần hơn, gần hơn nữa. Và bây giờ, thực sự là nàng với nó chỉ cách nhau vài cen-ti-mét cái rào ở giữa. Thôi rồi, phen này nhất định nàng chui vào bụng rắn ở luôn quá. Nàng nuốt nước bọt, hơi lùi về sau. Bất ngờ, nàng quay người bỏ chạy thục mạng. Nhưng nhích chân được vài bước, nàng như bất động tại chỗ. Chuyện gì thế hả trời !? Cô công chúa hoảng hốt nhận ra từ khi nào mà trên thân nàng đã bó một đống tơ dính nhớp nháp. Con rắn mọc ra tám cái chân nhện đằng sau, mỗi một chiếc chân lại nhả ra một sợi tơ, chính những sợi tơ đó đã buộc nàng lại. Nó kéo nàng lại gần. Lạy chúa. Nàng chưa từng gặp cảnh này bao giờ, sự hoảng sợ đã chiếm lĩnh nàng công chúa này rồi. Dù giãy giụa cũng chẳng ăn nhằm gì, lại khiến đống tơ dính càng rối và bám chặt hơn. Gần quá rồi. Nàng nhắm mắt nhắm mũi cố chống tay vào hàng rào, dùng cả cái bản năng mưu cầu sự sống mà hết sức chống lại lực kéo của tám cái chân to đoành kia.....Chờ chút......cái gì vậy? Lực kéo đã dừng hẳn lại. Chẳng lẽ nàng là siêu nhân sao !? Không đúng. Là con rắn quái dị đã dừng việc kéo nàng về phía nó. Từ nơi lòng bàn tay đang chống vào hàng rào, truyền lên một cảm giác gai góc và lành lạnh. Nàng kinh ngạc. Qua lớp sắt mỏng tang của hàng rào ấy, con rắn đang dụi đầu vào bàn tay nàng. Điệu bộ trông như khẩn thiết cầu xin điều gì đó. Một lúc lâu, nó vẫn cứ như vậy. Nàng cũng không hiểu sao cũng cứ để yên cho nó dụi như thế. Giây lát, có rất nhiều tiếng kêu tên nàng inh ỏi, thị nữ đã nhận ra sự vắng mặt của công chúa. Họ đang tìm nàng. Cảm giác lành lạnh ở bàn tay không còn nữa, con rắn đã ngẩng lên. Những sợi tơ buộc nàng cũng rơi ra. Con rắn xoay người lại phía khu rừng. Đến khi quay về bên các thị nữ, nhận sự lo lắng và sốt sắng của họ, bên tai nàng dường như vẫn vang lên một giọng nói phát ra trước khi con rắn rời hẳn đi, một giọng nói tựa hồ rất quen thuộc, dường như nàng đã từng nghe nó rất nhiều lần từ lâu về trước.

"Ta nhớ nàng lắm.Ta đã cố gắng để được ở cạnh nàng như chúng ta đã từng. Nhưng với sự ghét bỏ và sợ hãi ta mà nàng đã tỏ ra, thì có lẽ...sự cố gắng này chỉ là vô ích"
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
27/7/20
Bài viết
19
Điểm cảm xúc
26
Điểm
13
Sau đó vài năm, lũ quỷ ma vùng này bắt đầu vực dậy. Chúng càn quét vương quốc, giết người vô kể, đất nước lâm vào tình thế hỗn loạn. Khi ấy, một kẻ tự xưng là Quỷ Vương, bắt nhà vua gả cô công chúa cho nó, để đổi lấy hòa bình cho vương quốc. Đức vua dù vô cùng đau lòng xót ruột, cũng đành phải miễn cưỡng nhận lời. Quỷ Vương ước hẹn khi công chúa tròn 18 tuổi sẽ tới đón đi. Vậy là trong khoảng thời gian đó, tuy đất nước đã được yên bình, nhưng nhà vua và hoàng hậu lại suốt ngày buồn bã, than khóc. Nàng công chúa kia thì bị cấm bước chân ra khỏi tòa lâu đài cho đến khi an toàn qua tuổi mười tám. Không bao lâu, nàng bước sang tuổi mười tám. Nhà vua lo lắng bồn chồn, bèn quyết định gả nàng thật sớm cho vị hôn phu được định sẵn - tức hoàng tử láng giềng để cho tên Quỷ Vương kia khỏi mang mộng nhòm ngó. Tuy nhiên, cô công chúa kia lại chả ưa tên hôn phu này tẹo nào. Hắn tuy đẹp nhưng lại vô cùng lỗ mãng. Trước mặt cha mẹ nàng, hắn tỏ ra ngoan hiền dễ bảo, nhưng sau đó lật mặt không khác gì lật bánh tráng. Đã thế còn cái tính háo sắc, dê xồm, đến là tởm lợm. Đến ngày định mệnh, nàng hết sức chống cự nhưng rốt cuộc vẫn bị bắt mặc hỉ phục, chụp mũ cưới lên đầu, vứt vào xe hoa và bị khiêng sang bên nhà trai. Đến lúc hạ kiệu, hai tì nữ xông vào kéo nàng ra. Tên chồng không mong muốn đã xuất hiện...

Ế...

Chờ tý...

Nhầm kịch bản à...

Ơ này...Cảnh này phải đến chương sau mà...

Mụ tác giả : Dẹp mịa đi! Viết lâu bỏ bà, tao thay kịch bản rồi! Cho nó hấp dẫn! Mà mày đỡ phải đám cưới hai lần.

...

Tên chồng không mong muốn đã xuất hiện. Theo sau là những kẻ nửa người nửa ngợm, đầu mọc sừng, da mọc vẩy, trên lưng mọc cánh, trông ai cũng ghê gớm, kinh tởm. Cả cung điện bỗng chốc náo loạn, ai nấy sợ hãi, ráng chạy cho xa, nhưng vì tính tò mò, nên chạy được lúc được lát, lại mon men đến gần, lấp ló qua những tấm rèm, cánh cửa để nhòm vào trong. Những tên lính gác vội vàng chĩa giáo và kiếm vào bọn chúng, bỗng tê liệt cả người, toàn thân bủn rủn, ngã phịch xuống cả.

- Cha ...mẹ...à...

Nàng rên rỉ

Qua lớp mũ cưới đan bằng vải đỏ, nàng vẫn lờ mờ nhìn thấy người trước mắt. Hắn không phải người mà nàng đang nghĩ. Khác xa một trời một vực lun. Đáng nhẽ nàng phải thấy một nam nhân tóc màu chàm, đôi mắt màu lục hơi xếch lên; nhưng kẻ này tóc đen, ánh mắt trầm xuống mang sắc đỏ, gương mặt thanh tú, xinh đẹp, khuynh sắc khuynh thành như con gái, nếu mà hắn là con gái thật thì có lẽ nàng đã có một đối thú đáng gờm để cạnh tranh ấy...nhưng trông hắn đáng sợ vồn.

Cha mẹ nàng vừa vào đến cửa, trông thấy hắn thì mặt cắt không còn một hột máu, xám xịt lại.

- Ngươi...

Đức vua lắp bắp,cả người run lên cầm cập.

Nam nhân kia nhìn ông ta mỉm cười nhạt, cất giọng vẻ thách thức và tức giận :

- Ui cha, nhạc phụ đại nhân đã tới kìa.

Hắn từ từ bước tới chỗ ông, ánh mắt màu máu trợn trừng lên, nhìn như đâm, như xoáy vào ông ta.

- Thật lố bịch! Các ngươi rõ ràng đã hứa gả nàng ấy cho ta, mà lại lén lút đem nàng đi thành thân với kẻ khác ? Cái đất nước này các ngươi không cần đến nữa phỏng ?

Nàng nghe hắn nói vậy, loáng thoáng nhớ lại hồi vài năm trước, có nghe phong thanh chuyện bị mang làm vật để trao đổi hòa bình của đất nước với Quỷ Vương, nhưng cũng không ngờ lại là thật. Cô nàng ngớ người, cũng chẳng biết nên vui hay buồn nữa. Vui là vui không phải kết hôn với người mình ghét, buồn là buồn phải kết hôn với một kẻ mới gặp lần đầu, còn chưa biết tính tình người đó ra sao nữa mà...

Đức vua và hoàng hậu khi ấy quỳ phục xuống, víu lấy nhau, run lên. Cha nàng nhìn hắn bằng ánh mắt hận thù, nhưng đôi môi mím chặt. Trông ngài ta bây giờ không còn là một ông vua trên vạn người nữa, mà giống kẻ bầy tôi thấp kém dù có tức giận, bi phẫn đến cực độ nhưng vẫn phải nhẫn nhục hơn.

Hắn- người mà nàng nghĩ là Quỷ Vương kia -sau khi nhiếc cha mẹ nàng đủ điều, thì quay sang nàng. Nàng giật mình. Hắn từ từ tiến tới- cũng giống như lúc đi về phía cha mẹ nàng- thật chậm rãi, nhưng đáng sợ. Nhưng ..bằng cách nào đó, nàng cảm thấy hắn không đáng sợ, hơn nữa...trông hắn còn rất quen. Dường như nàng đã từng gặp hắn ở đâu đó rồi thì phải.

Tên đó, bây giờ đứng ngay trước mặt nàng, cách chưa tày thước. Tuy nhiên, trái với thái độ mà hắn đối xự với hai vị nhạc phụ nhạc mẫu kia, thì hắn có vẻ điềm đạm hơn với vị tân nương của mình. Hắn đưa tay ra và mỉm cười.

- Thế nào ? Nàng sẽ kết hôn với ta chứ ?

Đằng xa kia, cha nàng vịn cửa đứng dậy, ánh mắt trăn trối. Bỗng trên tầng hai vang lên một âm thanh la hét của nam nhân. Tên hoàng tử - người mà đáng nhẽ là mặc hỉ phục đứng trước mắt nàng chứ không phải là Quỷ Vương - bộ dáng thất thểu, da thịt bầm tím như vừa trải qua cơn cực hình lao ra phía lan can, chõ miệng xuống dưới và gào lên :
- Đồ quỷ! Ngươi đừng hòng vong tưởng nàng sẽ lấy ngươi!
Tên Quỷ Vương ngước mắt nhìn hắn, một cặp mắt âm trầm sát ý, nhìn như muốn băm vằm tên hoàng tử kia. Lúc hắn đưa tay còn lại men vào chuôi kiếm đính bên hông, sắp sửa rút ra, thì thình lình, một cảm giác ấm áp truyền tới từ tay kia, đồng thời một thanh âm nhẹ nhàng cất lên :

- Ta đồng ý.

Cả cung điện sững sờ, thoảng thốt.

Quỷ Vương giật mình, ngoắt đầu về phía nàng. Ánh mắt kinh ngạc rất đỗi nhưng pha một nét vui mừng rạng rỡ. Miệng hắn bỗng nở một nụ cười ngập tràn hạnh phúc, bất ngờ dang tay ôm chầm lấy nàng trước con mắt sửng sốt cùng hoang mang của vạn người đang chứng kiến.

Tên hoàng từ trên lầu giận dữ run bắn, gào tướng lên :

- Cái gì!? Tại sao chứ!? Nàng nghĩ cái gì vậy hả?

Nàng ngẩn người trong vòng tay của Quỷ Vương. Cảm giác rất chi là...thư giãn...hừm...thật sự rất ấm áp và quen thuộc, ngay cả cái ôm cũng quen thuộc đến kỳ lạ. Nàng ngả đầu lên vai hắn và ngước đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn tên hoàng tử, nàng nhanh trí dội một xô nước đá vào người hắn bằng cách mỉm cười và nhẹ nhàng đáp lại :

- Ta chỉ đơn giản nghĩ là..." Ta ghét ngươi".
 
Sửa lần cuối:
Top