Tiểu hỗn đản, bắt nó lại! Chó chết thật, đến bánh cúng thần linh mà nó cũng dám trộm! Bắt được phải đập gãy chân mới phải!"
Tôi cắm đầu chạy. Đây đã là ngày thứ ba sau khi xuyên không. Trời mới biết tôi từng kỳ vọng điều gì,rằng lão tác giả sẽ thương xót, ban cho chút ánh sáng, cho tôi dễ thở hơn một chút. Nhưng không. Số tôi không đỏ đến vậy.
Tôi gặp ngay một lão tác giả giống y hệt ác bá. Bụng đói cồn cào, chẳng có hệ thống, chẳng có lão gia gia, càng không có buff nào ra hồn. Chỉ có đúng một thân xác gần chết, ốm yếu, chạy vài vòng là muốn đứt hơi. Ba ngày qua, tôi chui nhủi khắp nơi, ăn bất cứ thứ gì có thể nuốt được.
Tiên sư nó chứ, ban đầu tôi chỉ định mượn xác chơi vài ngày. Nhưng kiểu này còn kích thích hơn cả lúc ngồi trong phòng trọ gào trời ở kiếp trước. Có điều, bù lại thì tôi phát hiện ra,thân xác này soái hơn tôi nghĩ. Trời ạ, khi rửa mặt tôi còn tự thấy ngẩn ngơ. Dù có vài vết sẹo vương trên da, khí chất vẫn cứ như yêu tinh. Cảm giác có chút không nỡ rời bỏ…
Nhưng còn mối thù kia thì tính sao? Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh của vị Thiên Tử ấy, tôi lại run cầm cập. Cái cảm giác bị nhìn thấu tận gan ruột, như thể sinh mệnh mình chỉ là một con số vô nghĩa trong mắt kẻ ngồi trên cao.
Tôi siết chặt cái màn thầu chẳng còn hơi ấm trong tay, chạy thục mạng, nấp vào một con hẻm tối rồi len lén ngó lại phía sau. May thật, lại thoát rồi.
“Bà nó chứ, các ngươi có biết cảm giác đói đến chết đi sống lại không? Gì mà thần linh với chả thần thiết. Lấp cái bụng trước đi, thần gì dẹp qua một bên.”
Hôm nay là hạn cuối của lệnh giới nghiêm. Cũng là ngày những thi thể bị treo khắp thành kia được hạ xuống. Mặt trời chưa lên cao, đã có lính kéo xác về giữa quảng trường. Những thân thể cứng đờ, mặt mày biến dạng, ngực vẫn treo dòng chữ “Phản Quốc” được ném xuống đất. Sau đó, lửa được nhóm lên.
Tôi đứng ở một góc vắng, nhìn ngọn lửa bùng cháy. Trong miệng thì luôn lẩm bẩm: “Không liên quan.” Nhưng từng tiếng thét, từng bàn tay cố đẩy đứa trẻ khỏi biển máu ngày đó, từng tiếng cười đã nghe qua... như đập thẳng vào tim tôi.
Cảm giác khó chịu như có tiếng gào thét của đứa trẻ trong tâm trí cứ bám riết không buông. Tôi muốn thở cũng không nổi. Tôi thật sự không quan tâm ư? Không thể nào. Từ nhỏ, tôi đã bị nhồi vào đầu tư tưởng chính nghĩa của đám bách gia. Tới lúc xuyên qua đây, từ khoảnh khắc tôi nhận ra mình không còn là chính mình nữa... tôi đã biết: mình không thể trốn tránh.
Trong lòng tôi, có gì đó đang trỗi dậy. Là chính nghĩa ư? Là công lý ư? Tôi không biết. Nhưng rõ ràng, tôi ...một thằng thất bại, xuyên vào thân xác của một đứa trẻ gần như tàn phế, không hệ thống, không hậu thuẫn,ngoài việc làm pháo hôi, thì còn làm được cái quái gì?
Tôi đứng đó đến tận khi lửa tàn, quảng trường vắng lặng. Không hiểu động lực nào giữ tôi đứng được lâu như vậy. Tôi đi chậm từng bước, rồi quỳ sụp xuống trước đống tro tàn. Không rõ vì sao, nhưng tôi thấy mình cần phải quỳ.
Mắt cay xè. Từng giọt nước mắt rơi xuống mà tôi không kiểm soát được. Rõ ràng là người xa lạ, không thân không thích. Nhưng tại sao cái cảm giác đau buốt trong tim này cứ đeo bám tôi mãi?
Tôi lạy ba cái. Rồi hít sâu, cố kìm nén cảm xúc.
“Ta không phải là hài tử kia… nhưng nếu đã chiếm lấy thân xác này, ta không hứa sẽ làm điều gì lớn lao. Nhưng ta có thể thề: ta sẽ không sống trái với Thần Hầu phủ. Lời hứa này, ta không dám chắc sẽ giữ được đến cuối. Nhưng ta sẽ ghi nhớ.”
Nói rồi, tôi gập người thật sâu, cố ép cái cảm giác nghẹn ngào đang trào lên từ đáy họng. Tôi đứng dậy, bước đi như cái xác không hồn. Tiếng ồn ào náo nhiệt dội vào tai từ đầu phố, như kéo tôi ra khỏi cõi mộng.
“Tên nhóc thối, ngươi không có mắt sao? Gặp bổn công tử lại không chào?”
“Chó ngoan thì không cản đường.”
“Ngươi… ngươi dám mắng bổn công tử? Các huynh đệ, đánh nó!”
Bốn tên tiểu công tử, tầm tám chín tuổi, xông tới. Tôi dù đói lả, chẳng buồn mở mắt, nhưng vẫn còn kinh nghiệm. Cắn, cào, đấm, đá,tôi nhắm đúng thằng mồm to nhất mà lao vào. Đã khốn cùng rồi thì cũng chẳng còn gì để mất.
Tôi đánh càng lúc càng thấy sướng. Tâm trạng tệ hại dồn nén bao ngày nay tìm được cái bao cát tuyệt vời.Không xả hết ra thì thật có lỗi với chính mình. Nhưng thân thể thằng nhóc này quá yếu. Chưa được bao lâu, bốn thằng kia cũng túm tụm lại mà đấm đá tôi tới tấp.
Một lúc sâu thì hộ vệ mới chạy tới,tôi bị lôi ra như một mớ giẻ rách, ném sang một bên. Mắt hoa lên, miệng đầy máu, rồi tối sầm lại.
Cảm giác đau đớn tê dại, từng cú đấm cú đá còn vương lại như đang cháy âm ỉ khắp cơ thể. Nhưng giữa những âm thanh hỗn loạn mơ hồ, tôi lại thấy mình đang cười.
Không phải cười vì điên. Mà là cái kiểu cười… như vừa tìm lại được một mảnh gì đó đã mất rất lâu rồi.
“Thống khoái thật…”
Cũng không biết thống khoái vì đánh được ai. Có lẽ là vì lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, tôi không còn cảm thấy mình chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Nếu phải sống trong một vở bi kịch, thì chí ít… tôi cũng nên chọn vai có thoại.