Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Huyết Hải - Đổng Thi

[Truyện ngắn] Huyết Hải - Đổng Thi
Tham gia
15/11/20
Bài viết
15
Điểm cảm xúc
11
Điểm
3
Tên truyện: Huyết Hải
d4.jpg

Thể loại: Đoản ngắn
Tác giả: Đổng Thi
Tình trạng: hoàn
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
15/11/20
Bài viết
15
Điểm cảm xúc
11
Điểm
3
Ta nhìn vong linh vô định lượn lờ, ánh mắt không khỏi hơi đờ đẫn, trên người ta là cung trang diễm lệ, dung mạo cũng được tô điểm tinh xảo

dung mạo nữ tử phản chiếu dưới nước Vong Xuyên đỏ như máu, mi mục như họa, giữa trán là mẫu đơn hoa vô cùng xinh đẹp, ánh mắt ta ngơ ngác, vẻ tuyệt vọng bên trong khiến ta cảm thấy khiếp sợ

Dung mạo này cực kì xinh đẹp, lại mang vẻ bi thương khó nói thành lời

" Tiểu cô nương"

Ta nghe thấy người gọi, quay đầu nhìn ,một lão bà hiền từ nhìn ta, tay bưng bát canh đã cũ mỉm cười " Lại đây, uống canh mạnh bà, kiếp sau, ngươi sẽ vĩnh viễn không nhớ rõ những chuyện đã qua "

Trong đầu ta đột nhiên nghĩ đến, có lẽ đây là địa phủ, người trước mặt ta là Mạnh bà, chuyên đưa canh xóa kí ức vong linh

Ta ôm lồng ngực mình, cảm thấy trống rỗng vô cùng, nghi hoặc mà hỏi " Bà bà, ta vì sao hiện tại chưa uống canh, cũng không nhớ gì?"

Mạnh Bà nhẹ nhàng đáp " Vong linh đến đây, ai nấy đều sẽ giống cô nương đờ đẫn uống canh Mạnh Bà, địa phủ không thể để các ngươi có chấp niệm lưu lại, nếu để vong linh thanh tỉnh nhất định sẽ không cam chịu uống canh bắt đầu kiếp mới ,nào, ngoan,lại đây, buông bỏ quá khứ,rất nhanh ngươi có thể bắt đầu lại"

Ta cắn môi, trong lòng dãy dụa, cảm thấy bản thân không nên uống dằn lòng mình mà lắc đầu " Bà bà, ta giống như có lưu luyến rất lớn, bà có thể nói cho ta cách lấy lại kí ức không? Mạnh bà canh ta sẽ không uống cho dù làm cô hồn dã quỷ ta cũng cam chịu"

Vẻ mặt của Mạnh Bà chẳng chút thay đổi, giống như đã đoán được suy nghĩ của ta " Tiểu cô nương, trước ngươi cũng có rất nhiều vì chấp niệm quá lớn lưu được một phần thanh tỉnh, họ cũng không chịu uống canh, muốn nhìn lại mệnh mình " Mạnh Bà hướng mắt về phía Vong Xuyên " Đặt chân xuống kia, từng bước một đi đến thượng nguồn, cả cuộc đời ngươi sẽ hiện rõ trước mắt ngươi"

Ta nói cảm ơn với người, đi lại gần dòng nước đỏ rực kia

Mặt nước bình thản, đáy mắt ta lay động, chỉ nghe Mạnh Bà nhắc nhở " Nước Vong Xuyên sẽ khiến ngươi vô cùng đau đớn, mỗi bước ngươi đi, nó sẽ ăn mòn da thịt của ngươi, một khi đã xuống không thể quay đầu, nếu hối hận thì hiện tại có thể uống Mạnh Bà Canh "

Ta cười nhạt " Tiểu nữ vẫn muốn thử"

Vén lên váy dài bước chân xuống Vong Xuyên đỏ rực, trán ta phủ một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác thân thể bị ăn mòn

Thật đau đớn

Mặc dù ta chỉ là một linh hồn, vẫn cảm giác được thân thể run rẩy như bị thiêu đốt

Ta đã hiểu vì sao vong linh không thể trực tiếp đi qua Vong Xuyên mà cần tiền qua sông

Ta siết chặt góc váy, đi bước đầu tiên

Trước mặt ta xuất hiện một nam nhân

Mi mục như họa, mày kiếm sắc bén. Đôi mắt y phản chiếu dung mạo của ta. Trường bào của y thêu vân tinh sảo, thân thẳng như tùng, khí chất tựa ngọc

Ta ngẩn ngơ nhìn y

Bàn tay ta run rẩy, vươn ra muốn chạm lên gương mặt y, chân tiến thêm một bước, khung cảnh liền thay đổi

Xung quanh ta biến thành một cung điện hoa lệ, đình đài lầu các tinh sảo, nơi đây rất ồn ào, cung nhân gấp gáp đi ra đi vào, ta đi theo bọn họ đến một thiên điện, một nam nhân vận hoàng bào đang đi qua đi lại, vẻ mặt y rất lo lắng, không ngừng nhìn vào bên trong, xung quanh cung nhân cũng gấp gáp khuyên bảo " Bệ hạ người đừng nóng lòng, Hoàng hậu nương nương rất nhanh sẽ sinh hạ tiểu công chúa bình an "

Nam nhân kia cũng không để lời cung nhân kia vào tai mày nhíu chặt lại " Sao còn chưa xong nữa! Đã 2 cánh giờ rồi! "

Nữ nhân trong phòng hét rất thảm thiết nàng giống như đang sinh hài tử lòng ta thắt lại bất giác cũng lo lắng

Rốt cuộc cũng có tiếng khóc của hài tử xuất hiện, nam nhân kia vui mừng bất chấp lao vào bên trong, bà đỡ còn chưa kịp bế hài tử ra đã nhìn thấy y nàng ta hơi khiếp sợ vui vẻ mà nói " Chúc mừng bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã sinh một tiểu công chúa "

Nam nhân kia cẩn trọng ôm hài tử vào lòng đến giường nhìn nữ nhân đã mệt mỏi ngất đi , ánh mắt y hiện lên ôn nhu cùng ấm áp " A Hoan, đây là nữ nhi của chúng ta, công chúa của chúng ta"

Ta nhìn khung cảnh hài hòa ấm áp kia, không hiểu sao cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng vô cùng

Nữ hài kia là ta _ Mộc Trường Ca

Người kia là phụ thân của ta, nữ nhân kia là mẫu thân của ta

Ta đến gần nhìn, chân lại truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, khung cảnh lại lần nữa thay đổi


_______

Ta lẳng lặng đi theo tiểu cô nương phía trước, nàng chỉ cao đến đầu gối của ta, đôi mắt linh động thanh triệt không hề giống đồng tử bi phẫn của ta, lòng ta chua xót, lại không thể biết là vì sao

Ta có 2 vị ca ca, là Mộc Hoa Thành và Mộc Thương Hoa

Họ đều rất yêu thương ta, ra ngoài cung sẽ mua cho ta những món đồ nhỏ, còn có bánh ngọt, ta lớn lên trong sự cưng sủng của phụ mẫu cùng ca ca hạnh phúc như vậy, ấm áp như vậy

Chân của ta thật đau, Vong Xuyên nước không ngừng thiên đốt, dưới chân, máu thịt hòa lẫn cùng Vong Xuyên thủy.

Ta vẫn bước tiếp

13 tuổi ta gặp một thiếu niên. Y có dung mạo thực đẹp, mang nụ cười ấm áp , y đối ai cũng hòa nhã ôn hòa, mà lại mang cảm giác thực xa cách

Ta nhận ra y, là nam nhân đầu tiên ta nhìn thấy dưới dòng nước Vong Xuyên.

Đôi mắt ta lay động, cả người ta cứng lại đứng trước mặt y.

" Mộc Trường Ca " Chạy xuyên qua thân thể ta ôm lấy người kia, ngọt ngào gọi " A Trác a~"

Y ôm lấy nàng, nhẹ xoa đầu nàng, động tác ôn nhu nhưng ánh mắt lạnh băng.

Không được.....

Trong đầu ta vang lên hai từ như vậy, ta muốn kéo " Mộc Trường Ca lại " Đôi tay xuyên qua thân thể của nàng.

Lòng ta đang lên nỗi hận cuồn cuộn.

Không được gặp người kia....

" Mộc Trường Ca " Thật sự rất thích Đường Trác, y là nghĩa tử của Thái phó nàng, thiên tư trác tuyệt dung mạo như họa, cũng là bằng hữu của 2 người ca ca nàng.

Ta bước tiếp một bước trên dòng sông Vong Xuyên, y phục đã bị nước sông bào mòn, hai chân ta máu thịt hòa lẫn, lộ ra xương trắng.....

15 tuổi, đại ca _ Mộc Hoa Thành của ta bị người giết chết, ta ôm ngực, ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang an ủi " Mộc Trường Ca ".

Là hắn! Ta biết là hắn!

Phụ thân ta giống như già đi rất nhiều, ánh mắt người dần mơ màng, nhị ca ta tham gia nhiếp chính.

Ánh mắt Đường Trác nhìn " Mộc Trường Ca " Từng có sát ý, theo thời gian cũng thay đổi.

Rối loạn, lưu luyến.

Vì sao lại nhìn " Mộc Trường Ca " Như thế? Ta rất muốn hỏi, cổ họng lại nghẹn khuất.

Ta ôm lồng ngực mình, bụng của ta đã bị nước Vong Xuyên bào rỗng, linh hồn ta trở nên thực yếu ớt.

Ta nhớ những việc tiểu cô nương ngốc kia làm . Khi y bị bắt nạt, nàng không màng thân phận đánh đám người thế tử Tĩnh Vương phủ.

Mỗi khi có gì mới lạ, có món gì ngon sẽ để cho y một phần.

Khi y trúng độc, không màng tôn ti lưu trong phòng y chăm sóc cho y.

Ta chua xót cười

" Mộc Trường Ca " Thật ngốc, ta, thật ngốc.

Nàng không nhìn ra, y từng có ý giết nàng, lạnh nhạt nàng.

Ta lại bước thêm một bước, Vong Xuyên nước đã đến ngực của ta, lục phủ ngũ tạng như bị người gắt gao bóp nát, đau đớn làm chân ta run rẩy.

Đau quá..... Linh hồn ta đang bị xé nát dần.

Ta nhìn thấy " Mộc Trường Ca" chuẩn bị hỉ phục. Nàng sắp gả đi ,gả cho nam nhân nàng yêu.

Người kia đã trở thành thừa tướng, dưới một người trên vạn người.

Mẫu thân ta hạnh phúc lau nước mắt. Ta nhìn dung mạo thanh lệ kia phản chiếu trong gương đồng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng.

Khóe mắt ta chảy xuống một giọt lệ.

Không biết vì sao, ta cảm thấy bản thân không muốn gả " Mộc Trường Ca " Đi.

Nàng vận giá y rực rỡ, nụ cười ngây ngô xinh đẹp lên kiệu hoa.

Nhị ca nhìn nàng, phụ mẫu nhìn nàng, ôm nhau khóc trong hạnh phúc.

Vạn dặm hồng trang....

Thật là một hôn lễ náo nhiệt.

Nam nhân kia đón lấy tay nàng, y cũng cười, trong ánh mắt y ẩn chứa một loại ánh sáng, mà ta nhìn không rõ.

Cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc, " Mộc Trường Ca " Lo toan mọi chuyện trong phủ, trở thành hiền thê, mỗi ngày đều đưa tiễn Đường Trác vào cung, buổi tối thức khuya chờ phu quân về.

Trong mắt nàng ngập tràn hạnh phúc

Ta lại bước thêm một bước, thịt dưới chân, bị Nước Vong Xuyên từng chút một róc ra

Đau quá...... Ta run rẩy, cắn chặt môi lại.


Phu quân của ta cần rời đi, ta giúp chàng may áo choàng, cả đêm không ngủ, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ. Chớp mắt 3 năm thế sự thay đổi nhưng ta vẫn chẳng hề hay biết.

Ngày chàng rời đi, ta đau lòng ôm lấy chàng, dặn dò cẩn thận, chàng ôn nhu cười " Chờ ngày trở về, ta sẽ không rời xa nàng nữa "

" Mộc Trường Ca " Ngọt ngào nói " Ta sẽ chuẩn bị cho chàng một kinh hỷ"

Ta chua xót cười nhìn khung cảnh hạnh phúc kia.

Không rời xa..... Một câu như vậy, làm lòng ta bất an, đau khổ đến cực điểm, mà bản thân ta cũng không rõ vì sao.

Chiến sự loạn lạc, nhị ca ta đem binh đến biên cương ngã xuống vực sâu, sống chết không rõ.

Ta ngồi cạnh mẫu thân an ủi nàng, phụ thân lại im lặng nhìn ta. Ngày trước ta không hiểu ánh mắt của người, giờ thì ta hiểu rõ rồi.

Kinh thành bị phản quân vây hãm, người người chết dưới đao kiếm.

Ta bị người đưa đi trốn hốt hoảng nhìn xung quanh " Phụ hoàng cùng mẫu hậu đâu? "

Lý công công nhìn ta, nức nở " Bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương muốn lưu lại hoàng cung"

Ta bất chấp tất cả quay trở lại mặc cho người xung quanh khuyên bảo.

Xung quanh đại điện không một bóng người. U ám đến đáng sợ, ta đi theo " Mộc Trường Ca" Lòng bàn tay rỗng tuếch vươn ra, xương trắng bị máu nhuộm đỏ.

Đừng mở cửa.....

Đại điện bị nàng đẩy ra.

" Mộc Trường Ca " Ngơ ngác nhìn.

Phụ hoàng nàng ngồi trên long ỷ, khóe miệng vương máu ôm mẫu thân sớm đã lạnh ngắt vào lòng.

Trước mặt họ là một nam nhân.

Áo choàng của y.... Một tay ta thêu.

Nam nhân quay người nhìn nàng kiếm của y còn dính máu tươi của mẫu thân nàng.

" Aaaa! "

Ta nghe " Mộc Trường Ca " Hét thảm, cả người đều cứng đờ.

Nước mắt đỏ như máu rơi xuống Vọng Xuyên.

Phụ thân cùng mẫu thân ta bị người ta yêu nhất giết chết.

Lòng ta sớm cũng đoán ra.

Y tiến lên, hốt hoảng ôm " Mộc Trường Ca" vào lòng " Sao nàng lại ở đây? "

" Cút! " Ánh mắt Mộc Trường Ca bi phẫn, nàng đẩy người kia ra, oán hận cười " Sao ngươi.... Sao ngươi có thể giết phụ mẫu ta?! Sao ngươi... Sao ngươi lại làm vậy?! Phụ mẫu ta đối ngươi không tốt?! Rốt cuộc họ làm gì sai?! "

Y không nói gì mím môi ôm chặt "Mộc Trường Ca" Vào lòng, nàng giận dữ điên cuồng kháng cự " Thật bẩn! Ngươi thật bẩn! "

Đúng là thật bẩn.

Máu trên tay hắn là của phụ mẫu nàng, của con dân Mộc Quốc.

Thật bẩn.... Thật bẩn.

_______

Phu quân ta trở thành hoàng đế, ta khoác lên Phượng bào, ngồi trong chính cung lộng lẫy.

Bên ngoài một mảng náo nhiệt.

Lòng ta lạnh, đem hoa hồng canh uống xuống.

Bàn tay ta dịu dàng xoa bụng nhỏ của mình, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ.

Hài tử của ta.....

Khi có người phát hiện ra ta, ta đã yếu đến ngất đi, bụng ta khi ấy rất đau gương mặt nhỏ cũng trắng bệch.

Đường Trác nắm vai ta, giận dữ " Sao nàng lại làm vậy?! Đó là hài tử của chúng ta "

" Mộc Trường Ca" lạnh lùng cười " Đây là kinh hỷ ta dành cho chàng, có vui không? Ngươi nghĩ ta sẽ giữ lại hài tử của kẻ giết chết phụ mẫu ta sao?! "

Đường Trác vô lực buông ta.

Lòng ta thắt lại, run rẩy chạm lên gương mặt hắn.

Ta ái nam nhân này.... Dù oán hận hắn đến đâu.... Vẫn rất ái hắn.

Hài tử chưa thành hình của ta....

Ta nhìn bụng mình, nơi này đã bị nước Vong Xuyên khoét thành một lỗ, chẳng còn nhìn rõ. Bây giờ, ta chật vật nan kham.....

Không ngần ngại bước thêm một bước, trước mặt ta là hoàng thành rộng lớn.

Nhị ca của ta trở lại rồi....

Y chỉ kiếm về phía Đường Trác, căm giận thét " Hay cho một kẻ lòng lang dạ sói, Mộc gia ta tự nhận không làm gì sai với ngươi! Rốt cuộc ngươi vì sao đem Mộc gia ta hại thành hiện tại?!"

Người kia chỉ cười nhạt " Là Mộc Gia ngươi nợ ta "

Xung quanh binh lính chỉ kiếm về phía nhị ca ta, y không hề nao núng, liều chết cùng Đường Trác.

Hận ý của ca ca ta sao lại không hiểu. Mỗi chiêu đều ngoan tuyệt. Kiếm nhọn của Đường Trác chân lúc ca ca ta lơ là mà lao tới

Đồng tử của ta rụt lại, đứng trước mặt ca ca

Dung nhan kia.... Gần trong chớp mắt, đi xuyên qua linh hồn ta

Phụt.......

Máu tươi bắn lên gương mặt y.

Hồng y nữ tử mỉm cười nhìn hắn.

Nàng khóc.

Cả người ngã khụy xuống.

" Ca nhi!!! "

Cơ hồ là cả hai người cùng thét lên, ánh mắt " Mộc Trường Ca" thủy chung nhìn Đường Trác.

Đây là nam nhân đời này ta ái nhất cũng là nam nhân ta hận nhất.

Ta nhìn thấy y ôm lấy nàng, run rẩy khóc.

" Đừng.... Đừng khóc.... "

" Ta... Tha thứ cho chàng.... Chàng tha... Cầu chàng ..... Tha cho ca ca ta. .. "

Bàn tay" Mộc Trường Ca " Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn " Đều là lỗi của ta.... Tình yêu hèn mọn của ta..... "

" Đừng nói nữa, Ca nhi, nàng đừng nói nữa"

" Nếu có kiếp sau. ..... Không... Ta vĩnh viễn sẽ không có kiếp sau.... Tội nhân như ta....."

" Kiếp sau gì chứ! Nàng sẽ không chết! Ta sẽ không để nàng chết! "

Giọng Đường Trác run run ta chưa từng thấy y thất thố như thế.

Đáy mắt " Mộc Trường Ca " toàn là ngọt ngào hoài niệm .

" Một.... Kiếp ân oán.... Chàng hứa với ta... Hảo hảo sống tốt"

" Ca Nhi!!! "

Cả người ta khụy xuống dòng Vọng Xuyên, dòng nước nóng bỏng kia ăn mòn linh hồn ta.

Ca ca ta đạp Đường Trác ra, ôm ta vào lòng " Ngươi cút! Ngươi không xứng với tình yêu của muội muội ta! "

A..... Đau quá..... Thực sự đau quá... Lồng ngực của ta nghẹn lại, còn đau đớn hơn khoảnh khắc bị Vọng Xuyên Thủy xé nát linh hồn.

" Trả Ca nhi cho ta... Trả cho ta.... "

"Phu quân"

" Chàng ái ta không? "

" Ái"

" Không! Chàng không ái ta! Chàng ái nhất là thiên hạ! Ta... Chỉ là một con cờ! "

Hồi ức của ta dừng tại đây.

Linh hồn từng chút bị xé rách, hòa vào Vọng Xuyên đỏ như máu.

Một thoáng khinh hồng năm xưa.

Còn đâu thiếu niên lạnh nhạt dắt tay tiểu cô nương đi trên phố xá đông đúc

Còn đâu nam nhân thức đêm bên thư án, nữ tử dịu dàng bên cạnh mài mực

Còn đâu ánh nến vẫn vì chàng mà cháy, đêm khuya ân cần, giúp chàng may y phục

..... Đường Trác.... Ta thật sự hận chàng... Càng hận ái tình của ta
 
Top