Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Khúc hát trong tâm hồn - Penguin Cute

[Tản văn] Khúc hát trong tâm hồn - Penguin Cute

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
Tên truyện:
Khúc hát trong tâm hồn
anh-co-don-23.jpg

Thể loại:
Tản văn

Tác giả:
Penguin Cute

Tình trạng:
Đang hoàn thành

Link thảo luận
 
Sửa lần cuối:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
Tôi lại mơ về cuộc sống chính mình của trước kia. Mơ về cái ngày tôi đã làm ra truyện không thể chấp nhận được đó, mơ về cái cách mà tôi đã đối xử với mọi người, để rồi phải chịu những ám ảnh cho đến tận bây giờ.

Cái tên đấy lại khiến tôi ám ảnh. Đã gần một năm rồi, nhưng chưa lúc nào tôi thật sự được yên bình. Tiếng cựa quậy, quẫy đạp, mệt mỏi, cứ thế mà tiếp diễn. Cơn ác mộng cứ vậy mà theo tôi hằng đêm.

Tôi điên cuồng chạy. Bọn họ đang theo sát đằng sau. Tiếng la hét, hô hào ngày một càng gần. Tiếng ngã quỵ đang kêu gọi trong lòng. Tôi tưởng thoát được họ, nhưng bằng một cách nào đó, họ lại biết số điện thoại của tôi, của mẹ, lại còn có của bà nữa. Họ điên cuồng, họ truy đuổi, họ liên tục chất vấn tôi.

Tôi rơi vào bế tắc.

Những người thân của tôi bị trầm cảm.

Những người xung quanh tôi bị liên lụy.

Họ vẫn đứng đó, với vẻ mặt sát khí khiến tôi sống dở chết dở.

Cái giá phải trả cho một kết phản bội là rất đắt. Mặc dù đã biết rõ, thế mà tôi lại làm người đó thất vọng. Tôi đã làm những chuyện không thể chấp nhận được, lương tâm của tôi như bị ai gào xé...

Tôi mệt mỏi tột độ.

Tôi... lao vào vòng tay người thầy đáng kính ấy. Một cái ôm thật chặt, một cái ôm không hề đơn thuần một tẹo nào... Một cái ôm mà đến khi tỉnh dậy, tôi vẫn không thể nào tin được mình lại có thể đáng chết đến nhường vậy. Thì ra...
Tôi cảm thấy mình hèn hạ không thể tưởng. Bằng một cách nào đó, chúng tôi đã ngã xuống, tôi khẽ rên một tiếng. Một âm thanh đáng kinh tởm và xấu hổ lại ùa về...

Vào lúc tôi yếu lòng nhất. Thầy xuất hiện.

Vào lúc tôi không phòng bị nhất,

Và tôi... Tồi tệ đến cùng cực.

Tôi lại chạy trong giấc mơ. Cô gái ấy đuổi theo tôi về tận nhà. Liên tục hành hắn và tra tấn tinh thần, không chỉ tôi mà còn cả bố mẹ tôi nữa.

Tôi thoát khỏi giấc mơ đó. Thầy tôi lại xuất hiện. Tiếng cầu xin của tôi lại vang cả bầu trời.

Hai câu chuyện, hai nội dung và chẳng liên quan gì, đã khiến tôi sa sút tinh thần. Khiến tôi kiệt quệ mọi thứ. Khiến tôi trầm cảm một thời gian...

Tôi... muốn buông xuôi thật sự.

Tôi... mệt mỏi rồi.
 
Sửa lần cuối:
Top