Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Khung Giờ Vàng - Đại Phong Quát Quá

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Khung Giờ Vàng - Đại Phong Quát Quá
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc sống ở chung của Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi cứ thế bắt đầu, Hứa Đại Chí khăng khăng, là sống chung chứ không phải chung sống.

Chớp mắt đã qua một kỳ trăng rằm, ngày nào của Hứa Đại Chí cũng trôi qua trong ưu phiền, Tần Tri Nghi đầu tiên là chiếm mất giường, ép gã ra nằm ngắc ngoải trên chiếc giường gấp cỏn con ở góc tường, sau đó giống như con kiến từng chút từng chút sắp xếp đồ đạc trong phòng. Nay đặt cái tủ quần áo mới, mai xách cái notebook về, hôm sau thì nồi niêu xoong chảo, hôm sau nữa thì bình pha cà phê. Cả căn nhà hơn 40 mét vuông nho nhỏ, tất cả trang trí sắp đặt đâu còn có hơi thở của Hứa Đại Chí đây nữa.

Trong truyện cổ tích, nàng Ốc Bươu Vàng[5] yêu say đắm chàng thanh niên thôn dưới, ngày ngày giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho chàng. Mà nay, phong thủy chuyển dời đến nhà lão Hứa, cũng giặt giũ cơm nước cũng thu dọn nhà cửa, nhưng lại là một thằng đàn ông.

Hứa Đại Chí nửa đêm nằm trên giường gấp mà lòng cảm khái: Vốn nên là quãng thời gian kinh điển biết bao nhiêu. Tại quán bar nhất kiến chung tình với mình, sau lại bám riết lấy nhà mình mong được lâu ngày sinh tình, nếu là một em gái xinh đẹp mỹ miều thì đời tươi sáng biết bao. Vậy mà lại là đực rựa! Ông trời ơi, ông bất công quá!! Thần linh ơi, ngài vì cớ gì để con đẹp trai như thế, đẹp trai đến mức đàn ông cũng yêu con!!!

Hơn nữa cậu ta còn thích nấu ăn!

Mâu thuẫn lớn nhất giữa Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi chính là ăn cơm. Cơm trưa ăn qua loa ở tòa soạn, vậy nên Hứa Đại Chí luôn yêu cầu cực cao với bữa sáng và bữa tối, đặc biệt là bữa tối.

Tần Tri Nghi trở về từ nước ngoài, được gió Tây mưa Tây thấm nhuần, cũng vô cùng chú trọng hai bữa sáng tối. Bữa tối là bữa chính, tất nhiên đặc biệt cẩn thận.

Yêu cầu của Hứa Đại Chí với bữa sáng là tiện lợi dinh dưỡng cao hương vị thơm ngon. Quanh năm một bát cháo, hai quả trứng om nước trà[6] kèm thêm một lồng bánh bao nước[7] hoặc một ổ quẩy cuốn chiên giòn[8]. Sáng sớm hôm nay, Hứa Đại Chí mua hai phần bánh bao nước, trứng om nước trà trở về nhà. Vừa vào trong đã ngửi thấy mùi sữa thơm ngào ngạt, Tần Tri Nghi cầm dao ăn trét lên bánh mỳ. Hứa Đại Chí hít hà. Họ Tần coi như có tài, trong bếp nấu một nồi cháo nóng. Hứa Đại Chí đỡ bát lên húp, ọe một cái phun sạch: “Nhà cậu bán đường à, cháo cũng cho đường!”

Tần Tri Nghi nhìn gã như đang nhìn thằng ET[9]: “Cháo không cho đường á?”

“Từ bé đến lớn tôi ăn cháo chưa bao giờ cho đường!”

“Từ bé đến lớn tôi ăn cháo đều cho đường.”

Đệch!!!

Buổi tối Tần Tri Nghi đi giải khuây trở về, mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thịt dê nồng nặc đập thẳng vào mặt. Bên bàn ăn của Hứa Đại Chí đặt một nồi lẩu nhỏ, đang vui vẻ cho rau sống vào trong: “Đến mau! Sắp được rồi!”

Tần Tri Nghi nhíu mày: “Sắp hè rồi còn ăn lẩu.”

“Trời nóng ăn mới sướng”. Hứa Đại Chí đắc chí chỉ vào bàn cơm: “Hôm nay tôi mua mấy món nhắm, có thận heo chao dầu[10] nữa. Nhanh nhanh rửa tay rồi thử xem gà sốt tương đỏ[11] của tôi có làm đến nơi đến chốn không!”

Tần Tri Nghi bất đắc dĩ ngồi xuống, gắp một miếng gà, Hứa Đại Chí tự rót một cốc rượu xái: “Thế nào? Ngon không? Hôm qua thằng Béo bảo tôi cho thêm rượu vang vào gà sốt, vừa dậy màu vừa thơm ngon, thật sự không tệ.”

Đôi đũa của Tần Tri Nghi dừng lại giữa không trung: “Anh cho rượu vang vào gà?”

“Đúng vậy!” Hứa Đại Chí gắp miếng thịt dê bỏ tọt vào miệng: “Chính là chai hôm qua cậu uống ấy, tôi thấy còn thừa gần nửa chai nên cho hết vào. Đúng lúc cần chai rỗng đựng nước tương.”

Tần Tri Nghi tối mặt, huyệt thái dương nhưng nhức: “Chai đấy từ năm 1902 lận.”

“Hả?!” Hứa Đại Chí há mồm, gắp thêm một miếng thịt gà: “Bảo sao sốt lên ngon thế này!”
Chú thích

[1] Cà rà: Hay cua đồng Trung Quốc là một loài cua nước ngọt thuộc hệ cua đồng có nguồn gốc từ tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc). Cua đồng Trung Quốc được mô tả có hình dáng kỳ lạ, chúng có càng màu xanh, đỏ, mai có màu xanh nhạt, hoặc xám xanh, hai càng bằng nhau rất đều và chạy rất nhanh, đặc biệt chúng rất to và phần bụng cua có màu vàng cáu, hai gọng màu xanh, mai cua có màu xám.

Cà rà
Món cà rà

[2] Lão Khẩu Tử: Một đặc sản rượu An Huy, có xuất xứ từ huyện Than Khê, Hoài Bắc, là đồ uống có nguồn gốc lâu đời từ thời Xuân Thu.

Lão Khẩu Tử
Rượu Lão Khẩu Tử

[3] Rùa biển: Là cách chơi chữ của người Trung Quốc, đồng nghĩa với trở về từ nước ngoài. Rùa biển chỉ những du học sinh ở nước ngoài trở về nước.

[4] Rượu xái: hay rượu cất lần hai, là loại rượu trắng đã chưng cất lần thứ hai, rượu không có vị lạ, có nồng nhưng không mạnh, khoảng 60 – 70 độ.

[5] Nàng ốc bươu vàng: là chuyện thần thoại dân gian Trung Quốc bắt nguồn từ vùng Phúc Châu, Phúc Kiến nước này. Câu chuyện kể rằng, Thiên Đế biết Tạ Đoan mất cha mẹ từ nhỏ, luôn sống cô đơn một mình, thương chàng chàng chịu thương chịu khó, ăn phận thủ thường, Thiên Đế phái nữ thần ốc bươu vàng cô nương hạ phàm giúp đỡ chàng.

[6] Trứng om nước trà: Hay còn gọi là trứng trà, là một món ăn truyền thống nhưng rất phổ biến của người Trung Quốc do tính tiện lợi của nó.

Trứng om nước trà
Trứng om nước trà

[7] Bánh bao nước: Hay còn gọi là thang bao, là một trong những loại bánh bao rất nổi tiếng ở Trung Quốc, đặc biệt là ở khu vực Giang Nam như Hàng Châu, Tô Châu, Thượng Hải…

Bánh bao nước
Bánh bao nước

[8] Quẩy cuốn chiên giòn: Nguyên văn煎饼油条.

Quẩy cuốn chiên giòn
Quẩy cuốn chiên giòn

[9] ET: the Extra-Terrestrial, chỉ người ngoài hành tinh. Từ này bắt nguồn từ bộ phim E.T. the Extra-Terrestrial, một phim điện ảnh khoa học viễn tưởng của Mỹ năm. Nội dung phim nói về Elliott (Thomas), một cậu bé cô đơn kết bạn với một sinh vật ngoài hành tinh có tên là “E.T.” đang mắc kẹt trên Trái Đất. Elliot và anh chị em của cậu đã giúp E.T. trở về hành tinh của mình, đồng thời cố gắng giấu sinh vật này tránh xa khỏi mẹ họ và chính phủ.

Người ngoài hành tinh ET
Người ngoài hành tinh E.T

[10] Thận heo chao dầu: Nguyên văn 腰花, là món ăn được chế biến từ thận của lợn hoặc dê, bò… Hương vị đậm đà, có giá trị dinh dưỡng cao. Đây cũng là một trong mười món ăn kinh điển của tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

Thận heo áp chảo
Thận heo áp chảo

[11] Gà sốt tương đỏ: là món ăn có nguồn gốc từ huyện Tĩnh Nhạc, tỉnh Sơn Tây, tính đến nay đã có lịch sử hơn 200 năm.

Gà sốt tương đỏ
Gà sốt tương đỏ
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Cuối cùng tới một ngày, Hứa Đại Chí đã biết được tình sử của Tần Tri Nghi.

Tất nhiên là Tần Tri Nghi tự mình kể ra.

Tối hôm đó, Hứa Đại Chí thấy không có gì khác mọi ngày, nhưng Tần Tri Nghi lại kiên quyết bảo rằng sắc trời đặc biệt tối tăm hơn. Thế rồi hắn trèo ra hành lang uống rượu vang. Hứa Đại Chí rất muốn nói buổi tối uống rượu lạnh ở nơi gió lùa dễ tiêu chảy lắm, nhưng lại nghĩ nói không chừng họ Tần muốn mượn rượu giải sầu bèn ngồi chồm hỗm ở bên cạnh nhìn. Tần Tri Nghi uống hết ba ly bắt đầu thở dài, dài đến mức da gà da vịt của Hứa Đại Chí nổi hết lên, đành chạy vào nhà bếp luộc sủi cảo[1] đông lạnh làm đồ ăn đêm. Sau đó chân thành mời Tần Tri Nghi cùng ăn sủi cảo uống canh nóng cho ấm bụng.

Tần Tri Nghi giữ chặt ly rượu trong tay, đứng trên sân thượng nhìn sao khuya: “Tôi chia tay anh ấy đã được 5 tháng rồi.”

Hứa Đại Chí vội vã nuốt xuống một miếng sủi cảo: “Anh ta… của cậu, người đó? Cậu quen anh ta như thế nào, sao lại chia tay?”

Tần Tri Nghi khẽ cười ảm đạm: “Nói ra thì dài lắm…”

Hứa Đại Chí chỉ vào sô pha: “Cậu ngồi xuống trước đi.”

Tần Tri Nghi ngồi vào sô pha, bắt đầu nhớ lại chuyện cũ: “Tôi và anh ấy ~~~”. Hứa Đại Chí bưng đĩa sủi cảo gật đầu: “Vốn là?”

“Tôi và Chấn từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhà Chấn ~~~”

Hứa Đại Chí móc ra nửa miếng sủi cảo từ trong miệng, mặt mũi cực kỳ nghiêm trọng: “Chờ chút.”

“??”

“Lúc cậu bảo Chấn đó, thì gọi cả họ lẫn tên hoặc là tên hai chữ có được không? Tôi còn đang ăn dở sủi cảo.”

Tình sử được kể ước chừng vài tiếng đồng hồ, Hứa Đại Chí nghe đến thổn thức: Một câu chuyện đồng tính thuần khiết biết nhường nào!

Nam số một của câu chuyện tên Lý Nho Chấn. Vốn là năm đó, Tần Tri Nghi còn là một thiếu niên trong sáng như cói nước[2], sinh ra trong gia đình giàu có thượng lưu, từ nhỏ lớn lên bên Nho Chấn ca ca. Thuở bé được Nho Chân ca ca dắt đi ăn kẹo, bị bắt nạt có Nho Chấn ca ca bảo vệ. Thế rồi chẳng biết từ lúc nào không hay, trong linh hồn của cậu bé Tần Tri Nghi đã dần nảy nở một mầm non ngưỡng mộ đối với Nho Chấn ca ca.

Những năm tháng vui vẻ ấy kéo dài đến khi Nho Chấn ca ca tốt nghiệp cao trung, được bố mẹ gửi đi học bên Anh mới kết thúc. Tần Tri Nghi học dưới Lý Chấn Nho một khóa, gia đình muốn cậu tốt nghiệp đại học xong mới đi du học, do đó mà chia xa Nho Chấn ca ca tròn năm năm. Năm năm sau, Tần Tri Nghi đến Anh, học nghiên cứu sinh cùng trường đại học với Lý Nho Chấn. Quãng thời gian năm năm xa nhau trong hồi ức của hai chàng trai giờ đây đã xích gần lại, Tần Tri Nghi nghiễm nhiên đến ở chung với Nho Chấn ca ca.

Cũng trong năm năm dài đằng đẵng ấy, Lý Nho Chấn đã từ cậu bé điển trai đã trưởng thành thành thanh niên anh tuấn, Tần Tri Nghi cũng trổ mãi, càng tuấn tú nhã nhặn hơn xưa. Lý Nho Chấn có rất nhiều bạn gái, Tần Tri Nghi cũng được rất nhiều cô gái theo đuổi. Đến đây cơ bản đều rất bình thường, xác định là hai người bạn thân thiết lâu năm. Nhưng rồi đến một ngày, nửa đêm tối tăm trăng yên bóng ngả, Nho Chấn ca ca bỗng dưng mò đến, à không, là bước vào phòng ngủ của Tần Tri Nghi thổ lộ với cậu: “Thật ra anh đã yêu em từ lâu”.Thế rồi bá vương kéo cung, gạo nấu thành cơm. Tần Tri Nghi cũng nhận ra kỳ thực mình cũng chỉ yêu một mình Nho Chấn ca ca mà thôi. Nho Chấn ca ca tốt nghiệp thạc sĩ bèn ở lại Anh mở công ty, nộp hồ sơ xin nhập tịch. Kể từ đó hai người, chàng là củi ta sẽ là lửa, anh là keo em sẽ là sơn, bắt đầu cuộc sống ngọt ngào đôi lứa.

Ấy vậy mà những ngày tháng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Trải qua hai năm vui vầy chung sống, Trần Tri Nghi vừa lấy được học vị, mẹ của Nho Chấn ca ca đến Anh đã phát hiện ra mối quan hệ không bất thường của hai thằng con trai. Trời đất chao đảo, gió nổi mây vần, mẹ Lý dùng hết các thủ đoạn nhục mạ có, đánh đập có, thắt cổ uống thuốc độc cũng có để uy hiếp thằng con. Lý Nho Chấn cũng dùng đủ mọi cách trò chuyện, cầu xin, thuyết phục, nhảy lầu vân vân để đáp trả mẹ mình. Cuối cùng, bố Lý phải lấy ra chuyện độc đinh ba đời nhà họ Lý không thể đoạn tử tuyệt tôn để lay động con trai. Cuối cùng Lý Nho Chấn đành khuất phục dưới đạo hiếu truyền thống, chấp nhận để gia đình chọn ra vị hôn thê. Nho Chấn ca ca và Tần Tri Nghi cũng từ đó mà “Khổng tước bay về Đông Nam[3]”. Tần Tri Nghi giấu gia đình, xách hành lý về một thành phố xa lạ trong nước, quên đi nỗi đau cũ.

Sau đó chính trong thời điểm tuyệt vọng nhất nhất kiến chung tình với mình sao? Hứa Đại Chí bưng đĩa trống, nhìn chằm chằm Tần Tri Nghi.

Không đúng, có chỗ nào không đúng thì phải. Nhìn dáng vẻ của hắn ta không giống chém gió, vậy thì rốt cuộc có chỗ nào không đúng?

Tần Tri Nghi nhìn lại Hứa Đại Chí, để lộ ra một mảng mông lung trong đôi mắt.

Đầu óc Hứa Đại Chí roẹt một cái thất thần suốt ba giây. Phì phì, mình ít nhìn vào mắt thằng nhóc này thôi, nhìn rồi chẳng có gì tốt lành cả! Mẹ nó giáo huấn mới rồi còn chưa đủ tàn bạo sao?!

Kẻ thù đang ở bên ta, chiến đấu là chiến đấu lặng lẽ, quan trọng là phải nắm vững phương hướng Cách mạng!

Hứa Đại Chí ngáp một cái bưng đĩa trở vào nhà bếp: “Ngày mai còn phải đi làm, không thể thức khuya.”
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Cuối tháng dư dả, mười lăm cháy túi.

Một câu này cơ bản đã miêu tả đầy đủ sinh hoạt hàng tháng của Hứa Đại Chí. Có điều tháng này chuỗi ngày nghèo đói của gã đến sớm hơn mọi khi, đồng nghiệp trong mục chỉ lo lỡ mất ngày lành tháng tốt, rủ nhau đi lấy vợ gả chồng hết lượt. Phong bì thiệp mừng cũng từng cái từng cái bỏ người mà đi. Mới đến mười ba, mười bốn, mức sống của Hứa Đại Chí đã tụt lùi ba mươi năm so với bình thường.

Đời có câu “nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm”, chiều nay, tổng biên tập đại nhân gọi toàn bộ nhân viên tòa soạn vào mở cuộc họp gấp. Ngày mai lãnh đạo phòng tuyên truyền bên trên sẽ xuống chỉ đạo công tác, mọi người nhất định phải biểu hiện tốt đẹp. “Khâm điểm” đồng chí Hứa Đại Chí của mục xã hội làm nhiệm vụ chục ảnh hội nghị. Chú ý, yêu cầu ăn mặc lịch sự, thể hiện hình tượng ưu tú của tòa soạn chúng ta.

Tôi làm phó nháy lại chẳng lên hình, mặc đẹp như vậy cho ai nhìn?

Tan họp, Hứa Đại Chí chạy đi ý kiến ý cò với tổng biên tập.

Tổng biên tập giận dữ quở trách Hứa Đại Chí không có chí tiến thủ! Cậu đây là đang bồi dưỡng cháu. Đằng trước cháu chụp ảnh cho lãnh đạo, đằng sau có đài truyền hình của phòng tuyên truyền và các tòa soạn khác chụp ảnh cháu. Vả lại lãnh đạo có thể trông thấy cháu không phải sao? Lúc ăn cơm cháu cũng muốn ngồi mâm trên không phải sao? Ngày mai lãnh đạo hài lòng, ngày sau cháu khỏi cần đi cửa chính tòa soạn rồi.

Hứa Đại Chí hậm hực trở về nhà kiếm quần áo. Mò mẫm rút được chiếc cà vạt đỏ chót có sọc vàng ra khỏi tủ. Lúc này Tần Tri Nghi đang ngồi trên sô pha đọc sách, liếc thấy nó thì thốt lên: “Ngày mai anh có hẹn?”

“Bên trên xuống kiểm tra, sếp yêu cầu ăn mặc lịch sự một chút, biểu hiện ra hình ảnh tốt đẹp của tòa soạn chúng tôi.”

“Tôi còn tưởng anh đi hẹn hò, màu cà vạt tươi rói như thế.”

Gần đây thằng nhóc này ăn nói càng ngày càng ngứa tai. Hứa Đại Chí giơ cà vạt đến trước mũi ngắm nghía: “Không đẹp sao?”

Tần Tri Nghi bỏ sách xuống: “Tóm lại rất nổi bật, trong nhóm đón tiếp ngày mai lãnh đạo nhất định trông thấy anh đầu tiên.”

Hứa Đại Chí lắc đầu không cho là thế: “Dù sao cũng không còn cái khác, dùng nó vậy.”

Tần Tri Nghi nhìn đám hoa văn vàng kim long lanh lóng lánh dưới ánh đèn điện không khỏi rùng mình: “Cái màu gụ hôm anh đi bar đẹp hơn một chút.”

“Hôm trước đi uống đám cưới bị đổ dầu vào chưa giặt, tôi chỉ có hai cái này thôi.” Hứa Đại Chí giơ cà vạt lên ướm thử trên người: “Tôi trông cũng ổn lắm mà.”

Tần Tri Nghi im lặng trở vào phòng, lúc sau đi ra cầm mấy chiếc cà vạt đặt lên y phục của Hứa Đại Chí: “Xem có cái nào phối được với vest của anh không.”

Khửa khửa, đại gia nha. Hứa Đại Chí vui vẻ lựa từng cái lên so sánh: “Cũng không phải tiệc lớn gì cho cam, dày vò nhau thế làm cái quái gì! Ha ha ~~~ Cảm ơn nhé!”

Đồ của dân có tiền đúng là đồ của dân có tiền. Đợi đến chiều hôm sau khi tiễn lãnh đạo ra về, Hàn Tư Hồng tủm tỉm đi đến trước mặt Hứa Đại Chí: “Hứa Đại Chí, hôm nay ăn diện ghê cơ. Cà vạt xịn thế, mượn của ai đấy?”

Đàn bà, sao cứ thích chúi mũi vào việc người khác mặc gì vậy nhỉ? Hứa Đại Chí đanh thép trả lời: “Chuẩn chỉnh là tôi mua, mượn ở đâu ra!”

Hàn Tư Hồng “xì” một cái, bĩu môi cười: “Thôi đi ba, Hứa Đại Chí cậu từ khi nào có được phong cách như thế này. Chẹp chẹp, tiếc cái lại đi phối với thứ áo rẻ rách này của cậu.”

Hứa Đại Chí cực kỳ không hài lòng: “Áo rẻ rách? LIFE’LIVEN[4] chính hãng đấy”.

Hàn Tư Hồng nghe xong lại “xì” một tiếng bật cười.

Hứa Đại Chí ra vẻ không quen không biết bà cô này, định quay người bỏ đi, không ngờ Hàn Tư Hồng lại vòng qua chặn đường gã: “Tôi còn chuyện muốn hỏi cậu.” Cô ghé đầu tới gần, đè giọng xuống: “Nghe nói, cậu đang sống chung với một anh trai đẹp, có đúng không?”

Mẹ nó ơi, bà tám Hàn là CIA[5] hay goblin đấy? Hứa Đại Chí gượng cười hai tiếng: “Ai nói lung tung thế!” nói rồi duỗi cẳng tính chuồn, chẳng may lại bị Hàn Tư Hồng chặn hết đường lui, hai con mắt lập lòe tiến lại càng sát: “Tiểu Hân sống cùng tòa nhà với cậu nói còn có thể có trá sao? Nghe cô ấy miêu tả thì anh chàng đẹp trai sống cùng cậu chính là người cậu quen ở Pure Time phải không? Hai các cậu, tiến triển không chậm nha!”

Hứa Đại Chí dựng đứng tóc gáy. Bà tám Hàn ~~~ Ông đây phục bà! ~~~ Cơ mà lúc này không thể để bà nắm thóp được! Hứa Đại Chí ngẩng đầu nhìn trần nhà cười ha ha ha ba tiếng: “Thật là thế tôi còn sợ bị si đa đây! Trưởng ban Hàn chị đùa cái gì sao lại lấy cái này ra đùa! Đây là bạn học cũ của tôi, chưa tìm được việc còn bị người ta đuổi khỏi nhà, đành nhờ tôi ở vài hôm.”

Hàn Tư Hồng liền nhướn cặp mày lá liễu: “Thế à? Tôi sao lại nghe Tiểu Hân bảo, đồ đạc trong nhà các cậu cũng mua hết cả rồi.”

Hứa Đại Chí bị sặc nước bọt, ho liên hồi: “Đấy là ~~ khụ khụ ~~ Đấy là đồ đạc ở nhà trọ cũ của cậu ấy, tạm thời để ở chỗ tôi. Mọi người là bạn bè bấy lâu nay, nên giúp đỡ nhau mà!”

“Ờ, thế hả.” Hàn Tư Hồng híp đôi mắt sắc sảo, khoanh tay trước ngực nói: “Tôi cũng không tin có kẻ có não nào lại để ý đến Hứa Đại Chí cậu, trừ khi có lý do nào đó. Dù sao đi nữa,” Cô duỗi tay ra thâm sâu vỗ vai Hứa Đại Chí, “trước cứ chịu đựng thế đi.”

Quào quào cái quái gì vậy! Nói chuyện mà cứ như đánh Thái Cực Quyền. Đùa thấy ghê!

Hứa Đại Chí bị dọa rơi đầy mồ hôi, lập cà lập cập lái xe trở về nhà.

Mình sợ cái gì, vốn dĩ là chẳng có gì. Nếu không phải do bà nghĩ ra cái kế hoạch đầu b**i gì đó thì bây giờ ông đây đã có thể ngẩng cao ưỡn ngực sống vẻ vang! Chứ ngày nào cũng phải giấu giấu diếm diếm như phường trộm cướp, mẹ nó đến khi nào mới kết thúc! Không được! Hôm nay nhất định phải nói với họ Tần bảo hắn mau mau cút đi!

Cái gọi là đến khi nào mới kết thúc quả thật rất khó nói.

Hứa Đại Chí mở phanh cửa nhà, Tần Tri Nghi đang ngồi trên sô pha đọc sách, ngước mắt lên thấy Hứa Đại Chí thì lễ phép nói: “Đã về rồi đấy à?”

Hứa Đại Chí cởi vest, xắn ống tay áo, ngồi đối diện với Tần Tri Nghi: “Tôi có chuyện cần nói với cậu.”

Mẹ kiếp! Hôm nay thế nào cũng phải đuổi hắn đi!

Tần Tri Nghi ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ngày mai vẫn đi phải xã giao? Cà vạt anh cứ giữ lại mà dùng.”

OOXX mày! Hứa Đại Chí xoa cổ, cười giả lả nói: “Ừa.”

Thế này còn biểu ông phải nói sao!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Kể từ khi nghe được chuyện tình bi kịch của Tần Tri Nghi, trong lòng Hứa Đại Chí đã sản sinh chủ nghĩa nhân đạo và lòng cảm thông với nó.

Dễ dàng sao? Không phải là yêu đương đồng tính thôi sao? Hai người lưỡng tình tương duyệt không ăn trộm không cướp của, sống sờ sờ ra đấy lại thành uyên ương bị chia rẽ, thật là đáng thương.

Có điều, vẫn có chỗ nào đó cảm thấy cực kỳ không đúng, ngày đó mấy câu dở dở ương ương của bà tám Hàn càng khiến thứ cảm giác này mãnh liệt hơn, rốt cuộc thì là gì?

Trong mấy ngày nghỉ phép này, Hứa Đại Chí nửa đêm ngồi xổm trên sô pha uống bia ăn lạc rang xem ti vi còn Tần Tri Nghi thì ngủ vùi trong phòng mình. Hứa Đại Chí nhìn chằm chằm màn hình ti vi nghĩ ngợi rốt có chỗ nào không đúng.

Trên ti vi đang chiếu bộ phim tình cảm kinh điển trong khung giờ vàng của Đài Loan N năm về trước. Sắp tới đoạn cao trào, nữ chính chia tay với nam phụ để trở lại vòng tay của nam chính.

Đối diện với khuôn mặt đờ đẫn của nam phụ, nước mắt nữ chính tuôn trào như suối: “Xin lỗi, xin lỗi A Luân! ~~ Em biết anh rất tốt với em, nhưng em không thể đáp lại tình yêu của anh, một người không thể cùng lúc yêu hai người, hãy tha thứ cho em! Tha thứ cho em!”

Đúng thế, Hứa Đại Chí đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.

Tần Tri Nghi không phải nhất kiến chung tình với mình sao? Hắn móc gan móc ruột chạy đến ở chung với mình không phải bởi vì đổ rầm rầm trước mị lực của Hứa Đại Chí mình, không có cách nào giải thoát liền nảy sinh ý đồ lâu ngày sinh tình sao?

Nhưng tối hôm đó chính miệng Tần Tri Nghi nói rằng hắn ta vẫn rất yêu Lý Nho Chấn. ….. ~~~~~

Tần Tri Nghi yêu Hứa Đại Chí, Tần Tri Nghi yêu Lý Nho Chấn. Tần Tri Nghi đã cảm mến mình lại còn thích Lý Nho Chấn…

Một người không thể cùng lúc yêu hai người, Hứa Đại Chí chau mày ném một hạt lạc vào mồm, Tần Tri Nghi có ý gì?

“Vì sao!” Khuôn mặt của nam phụ vừa vặn vẹo vừa co giật, một cách tay ôm chặt lồng ngực, “Vì sao! Tất cả chuyện này là vì cớ gì! Lúc đầu rõ ràng cô nói yêu tôi, bây giờ lại nói cô vẫn yêu hắn. Nếu cô yêu hắn, tại sao lúc đầu còn tìm tôi? Nếu đã yêu tôi rồi, tại sao bây giờ lại muốn đi tìm hắn! Đây rốt cuộc là vì sao!”

Nữ chính ngã xuống tấm thảm trên sàn khóc nức nở: “Em xin lỗi, đều là lỗi của em! Em không dám xin anh tha thứ! ~~~ Bởi vì em đã lừa dối anh! ~~~ Có trách chỉ trách chúng ta không gặp nhau sớm hơn ~~~ Em yêu anh ấy trước, sau đó chia tay, đành lợi dụng anh để quên đi anh ấy, nhưng em không làm được! Không thể thay đổi việc yêu một người, trước đây em nói yêu anh chính là lừa dối anh~~~ Em xin lỗi ~~~ Em xin lỗi ~~~ Anh không cần tha thứ cho em ~~~ Không cần tha thứ cho em ~~~ Em chỉ lợi dụng anh, lợi dụng anh để quên đi anh ấy ~~~ Em xin lỗi ~~~”

“Áu!” Nam phụ rống lên một tiếng, ôm chặt ngực mình, “Áu! Uyển Như cô thật tàn nhẫn thật tàn nhẫn thật tàn nhẫn!”

Quào quào!

Hứa Đại Chí quẳng bia xuống đất, tắt ti vi rồi lao như bay vào phòng ngủ; gã một nhát xốc chăn của Tần Tri Nghi lên.

“Này này, Tần Tri Nghi! Dậy đi, dậy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu! Này này!”

Tần Tri Nghi mắt tèm nhèm chống nửa người dậy: “Chuyện gì?”

“Tôi hỏi cậu,” Trong bóng đêm như mực, âm thanh của Hứa Đại Chí vang lên vô cùng trịnh trọng, “Cậu ở chỗ tôi rốt cuộc là vì lý do gì?”

Tần Tri Nghi đặt một tay lên vai Hứa Đại Chí: “Anh hỏi chuyện này?”

“Thôi đi!” Hứa Đại Chí hất tay Tần Tri Nghi xuống, “Nghe rõ rồi thì thành thật trả lời ông. Cậu có phải vì không quên được Lý Nho Chấn nên lấy Hứa Đại Chí tôi để giải sầu không? Hay là giống như mụ đàn bà ngốc trong phim, chờ Nho Chấn ca ca của cậu đến tìm cậu rồi sẽ lôi tôi ra làm lá chắn để gã hết hi vọng, sau đó gã lại đến tìm cậu lần nữa, rồi làm lành, kiếm tìm niềm vui trong quá trình đó?”

Không ngờ lại nghĩ ra. Cho dù nghĩ ra rồi.Trong đêm tối nhập nhèm, Tần Tri Nghi lặng im chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Nếu không thì ngày mai tôi chuyển đi.”

Hứa Đại Chí khẽ run giọng hai cái: “Nói vậy là tôi đoán đúng rồi?”

Tần Tri Nghi không trả lời.

Ông đệch! Phong thủy chuyển dời, vai diễn nát bét ấy lại rơi xuống đầu ông mày, Hứa Đại Chí đây thế mà lại còn là tấm đệm lưng cho hắn.

Hứa Đại Chí vỗ vỗ thành giường, bật cười ha ha: “Đệch! Cậu không nói sớm!”

Tần Tri Nghi quay đầu tròn mắt nhìn Hứa Đại Chí.

Hứa Đại Chí đứng dậy, đi đi lại lại hai lượt quanh phòng, sau đó ngã vào chiếc giường gấp đặt tại góc tường, mỗi từ thốt ra đều kích động: “Rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi! Cậu không biết chứ, vụ này khiến tôi không sao ngủ yên được. Mỗi ngày nghĩ cậu yêu tôi rồi thì phải làm sao. Sớm biết cậu tính thế này, tôi đã không cần phải ngày ngày lo âu nữa.”

“Cậu đã nói thật rồi, anh em nào lại không giúp đỡ nhau! Ai dà! Chuyện tình của cậu tôi nghe cũng cảm động chết đi được. Nói hết ra dễ làm việc, mọi người quen được nhau thì đã là bạn bè. Cậu cứ tạm sống ở đây đi, nói không chừng Lý Nho Chấn không muốn kết hôn nữa sẽ đến tìm cậu, hoặc không thì cậu từ từ tìm chỗ yên ổn sống tiếp. Cũng đừng nản lòng quá, có nhiều việc, ai cũng không nói trước được.”

Tần Tri Nghi dựa vào đầu giường, không biết nên khóc hay nên cười.

Chuyện ở đời thật sự không ai nói trước được điều gì.

Lúc hắn chia tay Chấn, thế giới vẫn chẳng hề biến đổi, thu dọn hành lý trở về nước rồi đến thành phố này chỉ là một loạt quá trình máy móc. Chủ quán Pure Time là người quen của hắn từ hồi bên Anh. Mỗi tối ngồi ngâm trong quán bar nhìn những kẻ khác phân li tái hợp giống như hắn và Chấn, vẫn không gợi lên nổi chút cảm giác chân thực nào cả. Nhưng ông trời đã quen đùa cợt người khác, thế là tặng cho hắn một cái gậy rồi quẳng xuống miếng bánh. Ngay tại lúc Tần Tri Nghi cho rằng vốn chẳng có gì khác biệt giữa tồn tại và không tồn tại, chiếc xe Jeep của Hứa Đại Chí đã đỗ lại trước cửa chính Pure Time. Dưới ngọn đèn đường màu vàng cam, tấm biển đỏ của tòa soạn chèn trên kính chắn gió trông cực kỳ chói mắt.

Bộ dáng Hứa Đại Chí nhảy xuống xe cứ như thể con Jeep rách nát của gã chính là Ferrari[6] đời mới nhất. Tần Tri Nghi chưa từng nhìn thấy sinh vật như thế trong hơn hai mươi năm cuộc đời đầy chất nghệ của hắn, thế là bất giác sinh ra hứng thú quan sát, thậm chí lần đầu tiên muốn bật cười trong suốt nhiều tháng qua.

Thực ra lý do chân chính của tôi chỉ có một, Tần Tri Nghi trở người nằm xuống giường, lắng tai nghe tiếng ngáy pho pho hạnh phúc của Hứa Đại thầm nói: tìm kiếm một thú vui mà thôi.

Mọi chuyện ổn thỏa rồi, tâm tình thật thư thái! Hứa Đại Chí vì mức độ hạnh phúc khi không vướng vào yêu đương đồng tính đã chiến thắng mức độ ngạc nhiên khi Tần Tri Nghi không thích mình mà ngủ một giấc ngon lành hết cỡ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy mở mồm ngáp một cái đầy mỹ mãn. Quả nhiên cuộc sống từ giờ đã vào nề nếp rồi, ngay cả bầu không khí ngửi vào mũi cũng đã khác xưa.

Khác xưa… Giề giề? Hứa Đại Chí hắt xì, sao lại có mùi sữa thế này?

Tần Tri Nghi ngồi trong phòng khách, trét sữa đặc lên bánh mỳ như đang đơm hoa: “Tôi không cho đường vào trong cháo đâu.”

Nề nếp! Nề nếp cái quỷ! Đến khi nào tháng ngày này mới kết thúc đây!
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Tháng ngày lại êm đềm trôi qua thêm mười ngày nữa. Hi vọng của Hứa Đại Chí dần dần trở nên chết lặng. Một hai ngày chín bỏ làm mười qua đi, dù sao Tần Tri Nghi cũng đã có những thay đổi nho nhỏ.

Hắn đã tìm được việc, là thiết kế bản vẽ kỹ thuật[7] cho các công ty phát triển nhà đất.

Hứa Đại Chí thế mới biết hóa ra ngành học của Tần Tri Nghi là thiết kế kiến trúc[8], qua đó hiểu được thế nào là khoảng cách bằng cấp khác biệt. Tần Tri Nghi không cần tờ mờ sáng vội vã chạy đến công ty để kịp giờ làm, mà chỉ cần ngốc ở nhà hoàn thành bản vẽ nộp đi là tiền đã cuồn cuộn đổ về tài khoản.

Điều này khiến cho tên phóng viên quèn còn đang vật lộn kiếm miếng ăn như Hứa Đại Chí nhìn mà cay đắng, may thay ông trời đã bù đắp cho gã về một mặt khác, em Tuyết Doanh bắt đầu có ý với Hứa Đại Chí.

Trần Tuyết Doanh là em gái ruột của Trần Béo, đáng yêu không ai sánh bằng. Long Vương có thể sinh ra mười người con không ai giống ai. Cha mẹ Trần Béo cũng có thể sinh ra cặp anh em khác nhau một trời một vực. Trần Tuyết Doanh là phượng hoàng trên cao mà Trần Béo chỉ là một con đỉa nhãi nhép, Trần Tuyết Doanh là trân châu dưới vạn dặm đáy biển, mà Trần Béo chỉ là con lợn béo xứ Ukraina.

Trần Tuyết Doanh là tiếp viên hàng không, vẻ ngoài có vài phần giống Lâm Tâm Như[9], nhưng khuôn mặt so ra càng ngọt ngào hơn, lại thêm tính cách dịu dàng điềm tĩnh, cử chỉ tự nhiên nhã nhặn.

Do đó em Tuyết Doanh không chỉ là nữ thần trong mộng của Hứa Đại Chí mà còn là của tất cả các quý ngài độc thân nội trong vòng mười dặm quanh khu vực này. Hơn hết, em ấy đến nay vẫn còn là gái chưa chồng, hoa chưa chủ.

Mặc dù nhà Trần Béo ở gần đây, nhưng em Tuyết Doanh quanh năm bay lượn trên trời nên cơ hội của Hứa Đại Chí đã ít lại càng ít.

Bước ngoặt thần kỳ của gã xảy ra vào sáng sớm thứ năm, hôm ấy Hứa Đại Chí được nghỉ làm. Tối hôm trước Tần Tri Nghi thức khuya chạy deadline đến hai rưỡi sáng, sáng ngủ bù không nấu cơm, Hứa Đại Chí hào phóng nhận trách nhiệm dẫn hắn ra ngoài ăn cháo quẩy.

Tần Tri Nghi một lòng muốn ngủ nên cực kỳ khéo léo tỏ ý từ chối. Vậy mà Hứa Đại Chí vẫn cứ om sòm ở bên cạnh kể lể bánh quẩy nhà đó ngon thế nào, suốt từ 7 giờ đến 8 giờ, Tần Tri Nghi chỉ đành bò xuống giường theo chân Hứa Đại Chí đi thưởng thức.

Hứa Đại Chí là khách hàng ruột của quán cháo quẩy, chỉ gật đầu chui vào trong quán, bà chủ đã nhanh nhẹn bưng hai bát cháo và hai bánh quẩy cuốn chiên đến. Hứa Đại Chí gặm hai nhất bánh quẩy, đang định hỏi Tần Tri Nghi ăn thấy thế nào thì cửa quán ăn đã truyền đến một giọng nói ngọt lịm: “Anh Đại Chí, anh cũng đến ăn sáng à?”

Một bóng dáng uyển chuyển bước đến dừng lại bên cạnh bàn, cười vui vẻ.

Tần Tri Nghi thấy Hứa Đại Chí ngẩng đầu, cả mồm đầy quẩy trợn tròn hai mắt, rồi vội vã rướn cổ nuốt xuống, nở nụ cười như trái sung chín nẫu: “Ố, ố, là Tuyết Doanh à ~~ thật khéo! Thật khéo! Ha ha ~~ haha ~~ em cũng đến ăn sáng? Cùng ngồi đi.”

Ồ, ra là “Tuyết Doanh”.

Nụ cười của em Tuyết Doanh thoáng cái kéo mất ba hồn bảy vía của Hứa Đại Chí: “Em đến mua về thôi, anh Đại Chí, người này là bạn anh sao?”

“À”. Hứa Đại Chí chẳng hề rời mắt khỏi khuôn mặt em Tuyết Doanh: “Cậu ấy giờ đang sống cùng anh.”

Tần Tri Nghi đặt đũa xuống mỉm cười, khẽ gật đầu chào.

Em Tuyết Doanh liền đỏ mặt cúi đầu: “Anh Đại Chí, các anh từ từ ăn, em đi trước đây.”

Hứa Đại Chí chớp mắt tiễn giai nhân đi xa. Ông trời mở mắt rồi! Mùa xuân đến thật rồi! Em Tuyết Doanh chủ động chào hỏi mình! Còn gọi mình là anh Đại Chí! Chắc chắn là yêu mình rồi.

Tần Tri Nghi nhấc đũa: “Cô ấy chính là em Tuyết Doanh của anh à.”

Hứa Đại Chí vẫn đang đối diện với chiếc bánh quẩy cười ngu: “Ừa. Trước đây tôi đã nhắc đến với cậu rồi sao?”

Tần Tri Nghi tủm tỉm nhìn gã: “Nhắc rồi.”

Lúc nào vậy? Hứa Đại Chí đang định hỏi, chợt một ánh sáng lóe lên trong não, hiện ra cảnh tượng của tối một hôm nào đó, khiến gã hít sâu một hơi.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mấy ngày sau bữa sáng ấy, ngôi sao may mắn treo lơ lửng trên đầu Hứa Đại Chí liên tục nhấp nháy, em Tuyết Doanh xuất hiện càng nhiều trong cuộc sống của gã.

Trên đường đi làm tan sở tình cờ gặp; trên đường đi cửa hàng tiện lợi tình cờ gặp; buổi tối ăn cơm xong đi loanh quanh cũng tình cờ gặp…

Hứa Đại Chí cảm thấy đây là ý trời, ông trời muốn tác thành cho mối duyên kim ngọc giữa gã và em Tuyết Doanh. Mà Trần Tuyết Doanh quả thực cũng càng ngày càng thân thiết hơn với Hứa Đại Chí, lần đầu đụng phải nhau chỉ là đánh tiếng chào hỏi, nhưng mỗi tối hai ba ngày tiếp đó Hứa Đại Chí xuống đi tiêu thực nhất định có thể gặp được Trần Tuyết Doanh. Em Tuyết Doanh bắt đầu nói chuyện với gã, đa phần là về một vài chuyện nhỏ nhặt hàng ngày của Hứa Đại Chí.

Tần Tri Nghi lặng lẽ nhìn Hứa Đại Chí lảm nhảm ngày càng nhiều, ăn cơm tối ngày càng nhanh, thời gian đi tản bộ cũng càng lúc càng lâu.

Chạng vạng tối hôm nay, Tần Tri Nghi đang ở trong phòng ngủ thiết kế bản vẽ, đến tầm sáu giờ tối chợt nghe thấy một hồi binh binh bang bang từ ngoài vọng vào, Hứa Đại Chí đội một cái đầu nhím vừa huýt sáo trở về nhà, vênh váo bước vào phòng ngủ khoe với Tần Tri Nghi kiểu tóc mới của gã: “Ngầu chứ!”

Tần Tri Nghi không thèm để ý tiếp tục vẽ. Hứa Đại Chí cảm thấy họ Tần thực là thiếu thốn quan điểm mỹ học tiến bộ, đành tự móc gương ra soi tự tán thưởng chính mình: “Hê hê, xem cũng tươi tắn hơn thường ngày lắm! Ha ha! Mấy hôm nay tâm trạng tôi hơi bị tốt, anh đây tối nay mời cậu đi ăn lẩu!”

Tần Tri Nghi không chút cảm động với câu cuối cùng của Hứa Đại Chí: “Anh vẫn nên ăn nhanh một chút rồi đi đi, đừng để em Tuyết Doanh đợi lâu.”

Hứa Đại Chí nghe vậy không khỏi cụt hứng, họ Tần này vẫn nhạt nhẽo như thế. Bất chợt gã nhớ ra. Đúng rồi, Tần Tri Nghi còn đang trong giai đoạn thất tình, nhìn thấy người ta vui vẻ đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Tình trường mỹ mãn khiến Hứa Đại Chí càng dậy lên lòng cảm thông, “Vậy để hôm nào không đi làm, anh đây mời cậu đi ăn một bữa nhé!”

Kết quả vô cùng khiến Hứa Đại Chí thất vọng, em Tuyết Doanh không hề hứng thú với quả đầu nhím của gã, hơn nữa còn không thèm để ý đến nó. Ngược lại nàng hỏi Hứa Đại Chí: “Anh Đại Chí, sao ngày nào em cũng thấy anh đi dạo mà không thấy bạn anh đi cùng?”

“Cậu ấy mải làm thiết kế.”

Với hết thảy câu hỏi của em Tuyết Doanh, Hứa Đại Chí đều trả lời hết sức tường tận: “Mấy hôm nay mải thiết kế bản vẽ kỹ thuật, không có thời gian rảnh.”

“Làm thiết kế á, giỏi thật đấy.” Đôi mắt của em Tuyết Doanh lấp lánh lấp lánh dưới ánh đèn đường.

“Mấy ngày nay tòa soạn của anh cũng bận lắm, buổi tối vẫn tranh thủ chút thời gian ra ngoài tản bộ. Hay là chúng ta đi thêm đoạn nữa đi?” Hứa Đại Chí cực kỳ gian giảo mà sử dụng từ “chúng ta”.

Em Tuyết Doanh dừng bước: “Anh Đại Chí, buổi tối em còn chút việc ở nhà, em về trước đây.”

“Để anh đưa em về.”

Em Tuyết Doanh vội lắc đầu: “Có ba bước chứ mấy, em còn phải đi mua ít đồ nữa.”

“Thế à.” Hứa Đại Chí có chút tiếc nuối. Em Tuyết Doanh đi được hai bước chợt quay người lại, nhoẻn cười ngượng ngùng: “Đúng rồi, mấy hôm nay đang có dịch cảm cúm, anh, với cả bạn anh nữa, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Hứa Đại Chí nghe xong cảm động đến mức mở cở trong bụng, nhún nhảy trở về nhà.

Tần Tri Nghi đang ở ngoài hành lang uống cà phê, bản vẽ thiết kế trải trên bàn, hiển hiện là bộ dạng chuẩn bị cày đêm chiến đấu.

Trông dáng vẻ của hắn thì công việc này cũng thật là vất vả. Hứa Đại Chí đánh răng, rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ. Một cơn gió lạnh thổi qua, Tần Tri Nghi khẽ so vai, hắt xì một cái.

“Phải rồi.” Giọng nói của Hứa Đại Chí vang lên cực kỳ đắc ý, “Mới nãy Tuyết Doanh còn dặn tôi, mấy hôm nay đang có dịch cảm cúm, bảo tôi giữ gìn sức khỏe.”

Tần Tri Nghi ngồi bên bàn làm việc, tiếp tục vẽ bản vẽ.Chú thích

[1] Sủi cảo: là một loại bánh hấp của Trung Quốc được ăn phổ biến ở Đông Á. Đây là một trong những món ăn chính trong dịp Tết nguyên đán cũng như là món ăn quanh năm tại các tỉnh phía Bắc. Sủi cảo thường bao gồm thịt nghiền hoặc rau chất đầy và cuốn trong một mảnh bột mỏng, sau đó được ép chặt lại bằng cách nhấn mạnh các góc bánh vào nhau hoặc xếp thành nếp.

Sủi cảo
Sủi cảo

[2] Nguyên văn: 水葱 (Tên tiếng anh: Scirpus validus Vahl): Cói giùi đầm nước.

Cói giùi đầm nước


Cỏ giùi đầm nước


[3] Khổng tước bay về Đông Nam: (Nguyên văn “Khổng tước đông nam phi”) là tên một bài nhạc phủ đời Hán, đầu tiên được thấy trong “Ngọc đài tân vịnh” do Từ Lăng, người nước Trần ở Nam triều biên soạn, đề là “Cổ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác” (Bài cổ thi làm thay vợ Tiêu Trọng Khanh). Bản nhạc ca ngợi về tình nghĩa vợ chồng, lòng sắt son chung thủy của cặp vợ chồng bị chia rẽ bởi chính sự hà khắc và cay nghiệt từ mẹ chồng.



[4]LIFE’LIVEN: là một thương hiệu thời trang của Trung Quốc, thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn LIFE’LIVEN Chiết Giang thành lập từ năm 1991. (Chủ nhà: Trên mạng không có nhiều thông tin về hãng này, hình như giờ phá sản rồi:)))

[5] CIA: Cơ quan Tình báo Trung ương là một cơ quan tình báo quan trọng của Chính quyền Liên bang Hoa Kỳ, có nhiệm vụ thu thập, xử lí và phân tích các thông tin tình báo có ảnh hưởng tới an ninh quốc gia của Hoa Kỳ từ khắp nơi trên thế giới, chủ yếu là thông qua hoạt động tình báo của con người (Wiki)

[6] Ferrari S.p.A là một công ty sản xuất siêu xe thể thao của Ý do Enzo Ferrari sáng lập năm 1929. Với tên gọi ban đầu là Scuderia Ferrari, nhà sản xuất này chuyên tài trợ cho các tay đua và chế tạo các loại xe đua. Đến năm 1946, hãng bắt đầu sản xuất cả các mẫu xe dành cho cuộc sống hàng ngày và trở thành Ferrari S.p.A. Tên tuổi của hãng gắn liền với các cuộc đua, đặc biệt là cuộc đua ô tô Công thức 1. Ngày nay, cái tên cũ Scuderia Ferrari của hãng được dùng để đặt cho tên đội đua Scuderia Ferrari nổi tiếng trong các cuộc đua Công thức 1. Ferrari hiện đang là hãng sản xuất siêu xe nổi tiếng nhất thế giới và luôn là “số 1” khi nhắc đến những mẫu xe hiệu suất cao. (Wiki)

Ferrari
LAFERRARI – Mẫu Ferrari mới nhất năm nay

[7] Bản vẽ kỹ thuật: Bản vẽ kỹ thuật là tác phẩm của ngành vẽ kỹ thuật, ngôn ngữ phổ biến để họa viên, nhà thiết kế và kỹ sư mô tả hình dáng, kích thước, vật liệu, đặc tính kỹ thuật… các vật thể, chi tiết, các kết cấu.

Bản vẽ kỹ thuật
Bản vẽ kỹ thuật

[8] Thiết kế kiến trúc: Thiết kế kiến trúc là thuật ngữ bao gồm tất cả các công việc như sắp đặt không gian tạo nên hình dáng kiến trúc và trang trí nội thất công trình, không chỉ giới hạn trong phạm vi công việc của kiến trúc sư hay họa sĩ thiết kế.

[9] Lâm Tâm Như: là nữ ca sĩ, nhà sản xuất, diễn viên Đài Loan được biết đến nhiều nhất với vai Hạ Tử Vy trong phim truyền hình Hoàn Châu cách cách dựa trên nguyên tác của nữ văn sĩ Quỳnh Dao. Lâm Tâm Như nổi tiếng với vẻ đẹp ngọt ngào, nữ tính với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt to long lanh.

Lâm Tâm Như


Lâm Tâm Như

Lâm Tâm Như
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
10 giờ 15 phút, đưa Tần Tri Nghi từ phòng khám về rồi đặt lên giường, Hứa Đại Chí nối được điện thoại với Trần Béo: “Béo à, xin lỗi, tối nay tôi không tới được rồi. Cậu bạn cùng nhà với tôi bị sốt, tôi đang lo cho cậu ấy vừa truyền dịch xong.”

Phản ứng của Trần Béo kích động ngoài sức tưởng tượng: “Hả?! Bị sốt? Phải truyền dịch nữa hả? Ai ui! Sao lại bất cẩn như vậy! Phải mau chữa đi đấy! Bây giờ đã hạ sốt chưa?”

“Ha ha ~~~ Tàm tạm rồi.” Không trách móc mình lại còn quan tâm người ốm, Thằng Béo thật là tốt tính! “Béo này, xin lỗi nhé! Tối nay cậu tìm tôi nói chuyện, mà cậu thấy đấy tôi…”

“Không vội không vội!” Tiếng nói của Trần Béo từ đầu điện thoại bên kia cực kỳ thoải mái: “Mấy này nữa rảnh rồi nói tiếp, chữa bệnh vội hơn.”

Hứa Đại Chí cụp máy mà trăm mối ngổn ngang. Thằng Béo dù rộng lượng nhưng không biết em Tuyết Doanh có trách mình không… Việc tốt phải dày công ~~ Việc tốt phải dày công ~~ Đợi mấy ngày thì đợi mấy ngày vậy!

Cởi quần áo lăn vào giường gấp nhỏ bé của mình, thình lình cái tên Tần Tri nghi đáng ra phải ngủ đến chết đi sống lại trên giường bỗng bật ra một câu: “Đại Chí.”

Hứa Đại Chí run cầm cập, suýt nữa lăn cổ khỏi giường gấp. Lại chuyện gì nữa rồi, tự dưng lại gọi tên người ta buồn nôn như thế: “Cậu lại khó chịu ở chỗ nào hả? Khó chịu ở đâu thì nhớ bảo, chúng ta đi truyền thêm bình nữa.”

“Tối nay, cảm ơn nhiều nhé, đã làm phiền anh quá.”

Mẹ nó! Vì thế thôi hả. Hứa Đại Chí trở mình, “Ngủ đi, nói cũng không nên hồn rồi. Không thì ngày mai lại truyền một ngày nữa.”

May mà sáng sớm hôm sau Tần Tri Nghi đã hạ cơn sốt, Hứa Đại Chí lại đi làm như bình thường. Buổi chiều tan làm, Hứa Đại Chí lái xe về nhà trước chỉnh đốn bộ dạng một chút rồi đích thân đến nhà Béo “thỉnh tội” với em Tuyết Doanh.

Ai ngờ xe vừa đến cửa nhà đã thấy em Tuyết Doanh từ trên tầng đi ra.

Tuyết Doanh ~~ đến nhà mình ư ~~~? Tuyết Doanh ~~ đến nhà mình tìm mình ư? Hứa Đại Chí cười toe toét không khác gì trái đào thối, vội vàng khóa cửa đi đến đón. Tức thì trong không khí tràn đầy hương hoa hồng thơm ngát.

Em Tuyết Doanh vừa nhìn thấy Hứa Đại Chí đã đỏ bừng mặt, quay đầu tránh sang bên cạnh.

Sao lại trốn mình? Lẽ nào tối qua mình không tới cô ấy vẫn còn giận? Ha ha ~~ Phụ nữ đều hẹp hòi thế đấy.

Hứa Đại Chí mặt mày hớn hở đuổi theo: “Tuyết Doanh, Tuyết Doanh, em ~ đến tìm anh đấy à?”

Em Tuyết Doanh bị Hứa Đại Chí chặn đường thì mặt càng đỏ hơn, kiên quyết quay đầu đi: “Anh Đại Chí, em, em có hơi không khỏe, em đi, đi trước đây.”

“Tuyết Doanh, có phải tối qua anh không đến làm em giận rồi không? Ha Ha ~ Anh xin lỗi! Anh tại vì Tần Tri Nghi bị sốt…”

Em Tuyết Doanh cúi gằm mặt cắn môi, từng hàng nước mắt lăn dài trên má.

Hứa Đại Chí hoảng sợ. “Tuyết Doanh, Tuyết Doanh, đã có chuyện gì thế! Anh anh ~~”

Trần Tuyết Doanh khóc thút thít ngẩng khuôn mặt“hoa lê đái vũ”[1] lên: “Anh Đại Chí ~~ Anh đừng lo cho em ~~ Em ~~ Em sẽ ổn ngay thôi ~~ Vốn chính là tự em đa tình ~~ Em đáng lẽ phải biết, bạn anh xuất sắc đến thế, chắc chắn đã phải có bạn gái xinh đẹp rồi. Em, em ~~”

Tàu Apollo 6[2] trong đầu Hứa Đại Chí vỡ tan thành từng mảnh.

“Bạn anh… Tần Tri Nghi?”

Em Tuyết Doanh nhắm mắt, khẽ gật đầu.

“Em, thích, Tần Tri Nghi?”

Em Tuyết Doanh ôm chầm lấy mặt, quay người chạy đi.

Gió phương Nam, chiều chạng vạng, ánh dương tà.

Hứa Đại Chí ngẩng đầu hướng lên trời không sâu thẳm: Mình thất tình rồi!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Một giấc mộng đẹp của Hứa Đại Chí đã theo gió bay đi mất vào một chạng vạng ngày xuân trong ánh nắng tươi đẹp.

Cuối xuân là mùa thích hợp cho những nỗi đau thương, để xứng với hai chữ “thất tình”, Hứa Đại Chí quyết chí hoàn toàn đau vì tình một phen.

Thế là ngày hôm đó, ngay dưới chân tòa nhà, gã xoay người bỏ ra phố, rất muộn mới trở về nhà. Quả đầu nhím dựng lỉa chỉa không còn bóng bẩy nhờ keo xịt tóc, nằm rũ rượi trên da đầu, càng làm rõ thêm vài phần suy sụp, dưới nách kẹp chặt hai đĩa CD mới mua.

Tần Tri Nghi không đi ngủ cũng không thiết kế bản vẽ, hắn chỉ ngồi trên sô pha đợi gã trở về. Tất nhiên là vì lý do đó.

Tần Tri Nghi ban đầu muốn giải thích em Tuyết Doanh hắn mới chỉ gặp hai lần, biến thành thế này thực sự là do yếu tố chủ quan của nó. Ai ngờ Hứa Đại Chí vào nhà xong chỉ hỏi đúng một câu: “Cậu đã nói với Tuyết Doanh những gì?”

“Cô ấy hỏi có thể để cô ấy làm bạn gái tôi không, tôi chỉ bảo tôi đã có người mình yêu.” Tần Tri Nghi ngước nhìn Hứa Đại Chí: “Cũng đâu thể nói thẳng với cô ấy tôi là đồng tính được.”

Sau đó bất ngờ là, Hứa Đại Chí “ờ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Những người đang thất tình thông thường sẽ có 4 lựa chọn để giải tỏa: Một, khóc lóc một cách tương đối vô tích sự; hai, lánh đời một cách tương đối rùa rụt cổ; ba, uống say một cách tương đối suy sụp tinh thần; bốn, tự tổn thương một cách tương đối đẫm máu.

Tần Tri Nghi đoán Hứa Đại Chí sẽ chọn cách thứ ba. Bởi vì trên bàn đã đặt sẵn vài món nhắm và một dãy bình rượu xái.

Nhưng Tần Tri Nghi đã đánh giá sai tâm tư ôm ấp tình cảm rồ men tích mà Hứa Đại Chí cất giấu sâu bên trong cốt tủy của gã. Hứa Đại Chí chia ra một ánh mắt để liếc qua rượu và đồ nhắm rồi thờ ơ thu lại, gã chìm đắm vào hư không ngoài vũ trụ, phiêu diêu ra hàng lang như cái xác không hồn, ngẩng đầu nhìn trời đêm sâu thẳm vừa nôn ra một đống thở than đã nhìn thấu hồng trần.

Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu.

Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.[3]

Vấn thế gian tình vi hà vật![4]

Tần Tri Nghi cảm giác nhiệt độ trong phòng đột ngột vọt xuống dưới 0 độ C, ý lạnh dày đặc thẩm thấu vào da thịt.

Giữ im lặng được nửa tiếng đồng hồ, mạch suy nghĩ của Hứa Đại Chí mới từ trên trời trở về trái đất. Gã lại thở một hơi dài, bước về phòng ngủ, moi chiếc CD kẹp dưới nách ra, xé vỏ, nhét vào máy nghe nhạc.

Tiếng kèn saxophone xa xăm cất lên những giai điệu ưu sầu.

Giọng nói của Hứa Đại Chí nghe ra càng ưu thương hơn tiếng nhạc, càng sâu thẳm hơn trời đêm: “Tần Tri Nghi, có thể pha giúp tôi cốc cà phê không?”

Dây thần kinh của Tần Tri Nghi cuối cùng đã đứt phựt thành hai nửa giống như sợi tóc. Hắn đứng tại chỗ ba giây, rồi đi phăm phăm vào phòng, quàng lấy cổ Hứa Đại Chí.

Không khí chớp mắt đông cứng trong tiếng kèn Saxophone.

Tần Tri Nghi chống trán mình lên trán Hứa Đại Chí.

Trong nháy mắt, tinh thần của Hứa Đại Chí trắng xóa rồi từ vũ trụ “bịch” một cái rớt xuống vạn trượng thế gian, gã nhảy dựng lên như bọ cạp ngủ đông.

“Cậu cậu cậu cậu! Cậu! Làm cái gì thế hả!”

Tần Tri Nghi mặt vô cảm, nói vô cảm: “Tôi tưởng tối qua anh bị tôi lây, hôm nay phát sốt rồi. Nên giúp anh đo nhiệt độ.”
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hứa Đại Chí đã hồi phục khỏi nỗi đau thất tình như thế đấy.

Ngủ no một giấc, sắc trời bừng sáng.

Chân trời nơi nơi là cỏ thơm, đầy vườn hoa nở tùy quân hái. Đàn bà ấy à, đâu mà không tìm nổi một cô!

Hứa Đại Chí làm xẹp đầu quả nhím lại từ đầu. Người ta muốn dùng có tinh lực sung mãn để chào đón khởi đầu mới.

Gã và Tần Tri Nghi cũng vẫn giữ lối cư xử bình thường. Tần Tri Nghi kể từ đó không còn trèo ra lan can uống cà phê nữa.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua…

Những tháng ngày bình bình thật là dễ chịu quá!

Nhưng Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi đã được định là không trôi qua nổi những ngày tháng bình bình như thế rồi. Núi không gồ ghề không thành núi, chuyện không lắt léo không là chuyện.

Một ngày nọ, Hứa Đại Chí trên đường tan làm đặc biệt lựa hai món nhắm, chuẩn bị cho tối nay chè chén nhậu nhẹt.

Vừa khóa xe định đi lên nhà, một chiếc xe hơi màu bạc két lại bên cạnh con Jeep của Hứa Đại Chí, khiến cho con Jeep cùi bắp chẳng khác nào con lừa già đóng xe phân. Hứa Đại Chí kiềm lòng không đặng nhướn cổ ra ngó nghiêng, hừ hừ, hẳn là Benz CLK 240[5]. Mẹ mày khốn kiếp, chờ ông mày giàu rồi, mua hẳn Porsche 911[6] lái cho sướng.

Từ trong cửa xe duỗi ra một ống quần âu phục, bên dưới là chiếc giầy da bóng loáng.

Quào quào, tòa nhà này có cô nào dựa được nhà giàu rồi. Hứa Đại Chí vừa lẩm bà lẩm bẩm vừa quay người đi lên tầng.

Gã vào đến nhà rồi đổ hết đồ nhắm ra đĩa, Tần Tri Nghi nhìn phở trộn[7] thì nói một câu nhạt nhẽo: “Tháng này lại sắp hết tiền rồi?”

Rảnh rỗi không làm gì, chỉ tạt nước lã người khác là giỏi. Hứa Đại Chí đang định trình bày lợi ích của đồ chay nhìn trên phương diện “sức khỏe học” thì chuông cửa đã vang lên.

Hứa Đại Chí chỉ đành đặt lý luận sang một bên, đứng dậy ra mở cửa: “Ai đấy?”

Giọng nói người đàn ông bên ngoài cửa vừa xa lạ vừa lịch sự: “Xin cho hỏi… Có phải Tần Tri Nghi đang sống ở đây không?”

Tìm Tần Tri Nghi? Hứa Đại Chí kéo rộng cửa, cứ như vậy trông thấy nam số một của câu chuyện tình bi kịch, Lý Nho Chấn.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chậc chậc, thật là cảnh đẹp thôi thúc người ta nhỏ lệ.

Nhân vật chính ra sàn diễn không cần đến nhân vật phụ, Hứa Đại Chí ngồi chồm hỗm trước cửa phòng bếp uống nước sôi hóng chuyện.

Biểu hiện của Tần Tri Nghi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cảnh diễn trước mắt. Mặt trắng nhợt, mắt trân trân, sắc mặt đau khổ: “Anh đến làm gì?” Cả câu thoại kinh điển cũng có nữa!

Dáng vẻ của nam số một Lý Nho Chấn cũng tròn vai. Trong nét mặt có tình nói không hết, có ý nói không thành, trong ánh mắt là vô vàn những điều muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu.

Ông đây thật là nên mua sẵn một cái DV[8] mới phải!

Không biết làm sao, Hứa Đại Chí nhìn ngang nhìn dọc đều thấy Lý Nho Chấn mẹ nó ngứa mắt.

Tướng mạo trông tạm chấp nhận được, đẹp trai ngang ngửa với mình.

Hứa Đại Chí tiếp tục híp mắt quét từ cổ áo đến gấu quần Lý Nho Chấn.

Sơ mi, cà vạt, quần âu thẳng thớm… đệch! Trời 30 độ mặc nghiêm chỉnh thế tính làm ổ cho bọ chét phỏng?

Ánh mắt gã dừng lại trên đôi giày, ồ, hóa ra chính là chủ xế Benz nọ. Benz chậm rề rề ~ vĩnh viễn không chất lừ bằng Porsche.

Nửa ngày trời không nói nổi một từ, đừng bảo là kích động đến mức thành người câm rồi đi.

Đây chính là tình cũ đồng tính gặp nhau, chậc chậc, đã mở mang tầm mắt nha! Đến lúc nào nói “Anh không thể sống thiếu em” nhỉ?

Đại khái nhìn nhau nửa thế kỷ xong, Lý Nho Chấn cuối cùng mở lời: “Hôn ước đã xóa bỏ rồi, anh nói rất rõ ràng với bố mẹ anh và em. Bây giờ không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa, Nghi.”

“Khì~~~”

“Nghi, từ sau ngày em bỏ đi anh đã gần phát điên rồi.”

“Khì ~~~~~~”

“Anh vốn tưởng rằng có thể nhắm mắt kết hôn với cô ta, đợi cô ta sinh con trai xong rồi ly hôn cũng coi như làm tròn trách nhiệm con nối dỗi. Đến khi đó có làm gì gia đình cũng không kiếm cớ được nữa. Nhưng em vừa bỏ đi anh đã phát điên mất rồi, anh trông thấy người phụ nữ đó là muốn nôn. Anh không thể sống mà không có em được.”

“Khì~~~ Khì khì khì ~~~”

Trên khuôn mặt của Tần Tri Nghi không lộ ra cảm xúc nào, nước mắt thấp thoáng hiện lên trong mắt.

Vô số giọt nước cũng đã đọng lại trong đôi mắt Lý Nho Chấn.

“Thế nên anh ngả bài với bố mẹ, anh thực sự không kết hôn nổi với một người phụ nữ. Hiện tại dù thế nào đi nữa họ đã đồng ý rồi, phía bố mẹ em anh cũng nói rất rõ ràng rồi.” Nét mặt thờ ơ từ sườn mặt đã thể hiện rõ những khó khăn và xuất sắc của cuộc tranh đấu.

“Anh khó khăn lắm mới nghe ngóng được em đã về nước đến nơi này, đã tìm nhiều tháng qua. May mà tình cờ gặp Chính trên phố, mới biết em đang sống ở đây.” Cũng phải nói thêm, Chính chính là ông chủ của Pure Time.

Lý Nho Chấn đi tới trước mặt Tần Tri Nghi: “Theo anh về Anh nhé, Nghi.”

“Khì khì khì khì ~~~~~”

Tần Tri Nghi rũ mắt, Lý Nho Chấn nhìn hắn thăm dò: “Nghi?”

“Khì khì khì khì khì ~~~ Khì khì khì ~~~”

Tần Tri Nghi ngước mắt lên: “Hứa Đại Chí, anh khì khì cái gì?!”

“Xin, xin lỗi” Quấy rầy tình nhân nói chuyện sẽ bị ngũ lôi đánh, Hứa Đại Chí không khỏi áy náy ấn bụng đừng lên, vừa lau nước mắt chui tọt vào phòng bếp: “Các cậu cứ tiếp tục, ha ha ~~”

Lý Nho Chấn quay đầu về phía phòng bếp nhìn gã mỉm cười: “Tôi nói chuyện có chỗ nào buồn cười sao?”

Hứa Đại Chí bị nhìn thì bất giác ớn lạnh.

“Cái đó, anh gọi Tần Tri Nghi là gì?”

Lý Nho Chấn nhíu mày: “Nghi?”

“Khì khì khì khì ~~~~” Hứa Đại Chí gập người, dựng một ngón tay lên, ôm lấy mặt mũi đỏ bừng nhe răng cười: “Wa ha ha ha ~~~ Dì! Dì! Sao anh không gọi là bà dì luôn đi?[9] ~~~ Ha ha ~~~”

Lý Nho Chấn không cảm thấy câu chuyện cười của Hứa Đại Chí có tẹo nào thú vị, vả lại anh căn bản không thèm để ý. “Nghi, cậu bạn này của em rất hài hước. Chúng ta tìm chỗ khác tập trung nói chuyện đi.”

Đệch! Cứ thế mà đi?!

Hứa Đại Chí trừng trừng nhìn Tần Tri Nghi và Lý Nho Chấn ca ca sánh vai bước ra ngoài, ngay cả một lời khách sáo cũng không thèm nói với gã, khiến trong lòng gã bốc lên một một ngọn lửa giận vô hình.

Dù sao đây cũng là nhà ông, lượn đến một chuyến cũng phải chào hỏi dăm câu chứ. Huống chi ông đây sống với tình cũ của mày lâu như thế, mày không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra hay sao?

Hứa Đại Chí vốn tưởng tượng nên một đoạn đối thoại kinh điển với Lý Nho Chấn. Lý Nho Chấn vừa nhìn thấy gã thì đỏ bừng con mắt, lao đến túm chặt cổ áo gã: “Ngươi và Tần Tri Nghi nhà ta đã xảy ra chuyện gì?! Ngươi đã dụ dỗ em ấy như thế nào?!”

Sau đó Hứa Đại Chí gã sẽ lạnh lùng hất đôi tay đang túm cổ gã của Lý Nho Chấn ra, thâm sâu nói: “Tâm trạng của ngươi ta hiểu được. Ta và Tần Tri Nghi thật ra không hề có gì, vả lạ trên thực tế, từ đầu đến cuối, đều là hắn chủ động câu dẫn ta.” Sau đó nữa, Lý Nho Chấn sẽ lắc đầu không dám tin hỏi Tần Tri Nghi: “Hắn ta nói thế, đều là thật?” Tần Tri Nghi sẽ cúi đầu không đáp, khiến cho khuôn mặt Lý Nho Chấn trở méo mó trong sững sờ và đố kỵ.

Nhưng mà, câu chuyện không có đến một chút giống trong tưởng tượng của Hứa Đại Chí. Từ khi bước vào nhà đến khi ra khỏi cửa, Lý Nho Chấn chỉ liếc Hứa Đại Chí hai cái, hoàn toàn không để gã vào đầu. Hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Hứa Đại Chí.

Hứa Đại Chí bình sinh không thể chịu đựng nhất là bị người ta khinh thường.

Mẹ mày khốn kiếp, giả vờ cao quý cái c*t ấy!Chú thích

[1] Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Khóc như “Lê hoa đái vũ” aka khóc mà vẫn xinh là như thế này này ↓ ↓ ↓

drjzdmnu8aa-a8m.jpg


[2] Apollo 6: Apollo 6, ra mắt vào ngày 4 tháng 4 năm 1968, là nhiệm vụ loại thứ hai của chương trình Apollo Hoa Kỳ, một cuộc thử nghiệm không người lái của chiếc xe ra mắt Saturn V. Đây cũng là nhiệm vụ kiểm tra Apollo không người lái cuối cùng.

Nhiệm vụ Apollo 6
Nhiệm vụ Apollo 6

[3] “Khí ngã khứ giả,

Tạc nhật chi nhật bất khả lưu

Loạn ngã tâm giả,

Kim nhật chi nhật đa phiền ưu”

Là bốn câu thơ đầu trong bài “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân” (Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) của nhà thơ đời Đường Lý Bạch.

Bài thơ như sau:

Khí ngã khứ giả,

Tạc nhật chi nhật bất khả lưu.

Loạn ngã tâm giả,

Kim nhật chi nhật đa phiền ưu.

Trường phong vạn lý tống thu nhạn,

Đối thử khả dĩ hàm cao lâu.

Bồng Lai văn chương Kiến An cốt,

Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát.

Câu hoài dật hứng tráng tứ phi,

Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt.

Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu,

Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu.

Nhân sinh tại thế bất xứng ý,

Minh triêu tán phát lộng biên chu.

Dịch thơ (Bản dịch của Hoàng Tâm – thivien.net)

Hôm qua người nỡ bỏ ta

Mặc tình ta giữ, người xa mất rồi

Người làm ta rối bời bời

Để hôm nay nữa ngất lời ưu tư

Gió muôn dặm, tiễn nhạn thu

Cảnh như chuốc rượu lầu từ tiễn ai

Văn chương ở chốn bồng lai

Kiến An cốt cách, thơ ai hào hùng

Tứ thơ Tiểu Tạ vang lừng

Ngắm trăng lên tận trời xanh cho tường

Dao chém nước, nước không dừng

Tiêu sầu chén rượu càng nâng càng sầu

Ở đời khó thuận lòng nhau

Sớm mai rũ tóc buông câu xuôi thuyền.

[4] Vấn thế gian tình vi hà vật: bắt nguồn là câu đầu trong bài từ “Mô ngư nhi – Nhạn khâu” (Mò cá – Mồ chim nhạn” của nhà đời Kim – Nguyên Nguyên Hảo Vấn. Sau này được tác gia Kim Dung sử dụng để miêu tả nỗi khổ vì tình của nữ nhân vật Lý Mặc Sầu trong “Thần Điêu hiệp lữ”, từ đó mà phổ biến đến nay.

Bài từ như sau:

Vấn thế gian, tình vi hà vật, trực giao sinh tử tương hứa? Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử. Hoan lạc thú, ly biệt khổ, tựu trung cánh hữu si nhi nữ. Quân ưng hữu ngữ, diểu vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thuỳ khứ?

Hoành Phần lộ, tịch mịch đương niên tiêu cổ, hoang yên y cựu bình sở. “Chiêu hồn” Sở ta hà ta cập, “Sơn quỷ” ám đề phong vũ. Thiên dã đố, vị tín dữ, oanh nhi yến tử câu hoàng thổ. Thiên sầu vạn cổ, vi lưu đãi tao nhân, cuồng ca thống ẩm, lai phỏng nhạn khâu xứ.

Dịch nghĩa (Nguồn: thuvien.net):

Hỏi thế gian, tình là vật gì, mà khiến (những chú chim nhạn này) sống chết hẹn thề nhau? Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau, đã trải qua biết bao lúc cùng nhau ấm lạnh. Niềm vui thú khi hoan lạc, nỗi khổ lúc chia lìa, chung quy đều chỉ vì có tình si như người nam si tình kẻ nữ. Lời người phải nói ra đi, nhưng đã xa mịt mù trên tầng mây vạn dặm (tức đã chết), từ nay ta sớm chiều qua ngàn non tuyết, bóng lẻ này biết về đâu cùng ai?

Trên dải sông Phần, tiếng nhạc trống, tiêu rộn rã năm xưa nay đã thành tịch mịch, rừng cây trải rộng, khói hoang xen lẫn. Bài “Chiêu hồn” cất lên đâu còn kịp, khúc “Sơn quỷ” cũng ảm đạm trong mưa gió. Trời cũng biết ghen tị, há vẫn còn chưa tin ư, đôi kẻ yến oanh rồi cũng trở thành nấm đất. Ngàn mối sầu đành để lưu truyền tới vạn đời sau, để đối đãi những tao nhân mặc khách, (Sẽ có người) hát trong điên cuồng, uống rượu trong đau khổ, tới tìm thăm lại nấm mộ chim nhạn này.

[5] Mercedes-Benz: là một trong những hãng sản xuất xe ô tô, xe buýt, xe tải danh tiếng trên thế giới. Hãng được xem là hãng sản xuất xe hơi lâu đời nhất còn tồn tại đến ngày nay. Khởi đầu, hãng thuộc sở hữu bởi Daimler- Benz. Hiện tại, hãng là một thành viên của công ty mẹ, Daimler AG. (Wiki)

Benz CLK 240 màu bạc
Benz CLK 240 màu bạc

[6] Porsche AG, thường được gọi tắt là Porsche, là một công ty sản xuất ô tô thể thao hạng sang của Đức, sáng lập bởi Louise Piëch và Ferdinand Porsche. Porsche có trụ sở chính đặt tại Stuttgart, Đức. Porsche từ năm 2009 là công ty ô tô con thuộc tập đoàn ô tô số một thế giới Volkswagen AG. (Wiki)

Porsche 911
Porsche 911

[7] Phở trộn chua ngọt: là món ăn thông thường của người Trung Quốc. Phở trộn chua ngọt bao gồm bánh phở lạnh thái sợi to rồi cho thêm rau, lạc rang, nước tương trộn đều lên là thành.

Bánh phở trộn
Bánh phở trộn

[8] DV: Viết tắt của từ Digital Video, theo định nghĩa trên Baidu là chỉ máy quay phim kĩ thuật số.

Máy quay kĩ thuật số


Máy quay kĩ thuật số


Máy quay kĩ thuật số

[9] Bởi vì chữ Nghi (仪) trong tên Tần Tri Nghi (秦知仪) trong tiếng Trung phát âm là [yí] giống hệt với từ dì (姨) chỉ cô, dì. Nếu gọi cả họ lẫn tên thì không vấn đề gì, nhưng nếu chỉ gọi mỗi tên [yí] thì sẽ giống với người Trung Quốc đang gọi cô, dì. Hai bạn Tần, Lý sống nước ngoài lâu quen chỉ gọi mỗi tên nhưng bạn Hứa không quen nên mới buồn cười, còn bảo sao không gọi là [a yí] cho chuẩn nghĩa là bà cô, bà dì luôn đi.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top