Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Kí ức về một thiên thần - SuShii

[Huyền huyễn] Kí ức về một thiên thần - SuShii

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 30: Chủ nhật tại Dream house
Izu dở khóc dở cười.

"Muốn nói tớ đến trễ thì nói đại ra đi! Trường mình tuyệt nhiên không hề nhỏ, giờ này cậu đi tham quan hết trường, vậy cậu tới từ lúc mấy giờ vậy?"

Sal chẳng hề hay biết Izu đang nghĩ gì, anh cười tươi:

- Mochi - kun, ta đói rồi! Không cần nếm trước đâu, anh với ta là bạn mà!

Mochi cười nhẹ, lấy trong cặp ra một cái hộp thủy tinh đựng nguyên cái Pancake bự chảng đưa cho Sal. Bên trong có muỗng nĩa đủ cả. Ở giữa chiếc bánh có kẹp mấy lớp mật ong. Bên trên bề mặt thì phủ ít kem tươi và sô cô la trắng. Izu cười méo xệch:

- Con trai có khác! Cậu không lo bị béo phì sao Sal - kun?

- Không sao đâu! Tạng người của tớ ăn bao nhiêu cũng vậy à!

- Tớ... thật sự rất muốn có tạng người giống cậu đó!

Lúc ấy Izu đã nghĩ, đã là người thì ăn tới một lúc nào đó cũng phải mập chứ. Nhưng mà cô đâu có biết rằng, Sal có phải là người đâu!

- Nè! Nuốt lẹ đi rồi vào Dream House!

Vừa nói Mochi vừa đưa cho Izu một hộp đựng bánh. Izu xua tay:

- Thôi! Tớ... không phải dạng người ăn mãi mà vẫn không mập như các cậu. Sau này tớ còn phải lấy chồng nữa đó, nên đừng có vỗ béo tớ. Xíu tớ về nhà tự làm đồ ăn ăn sau cũng được mà!

Mochi nhíu mày:

- Lấy ai vậy?

- Hơ! Dô diên, liên quan gì tới cậu?

Mochi chợt sầm mặt máng luôn hộp bánh vào tay Izu:

- Bánh Tart ít tinh bột lại là nhân trái cây! Từ giờ tới chiều chưa chắc cậu được về đâu mà lo xa. Nuốt lẹ! Yên tâm đi tớ không cho không ai cái gì đâu!

Dứt câu, anh quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ chẳng để Izu kịp phản ứng gì thêm. Izu chằm dằm mở nắp hộp. Bên trong là một chiếc bánh Tart mỏng có rải chiwi và dâu tây ở trên trông rất bắt mắt. Cắn một miếng. Chao ôi, bột bánh giòn rụm, thơm ngon không chê vào đâu được. Đây không phải lần đầu Izu thán phục đầu bếp của nhà Tian.

- Nhà cậu có bao nhiêu đầu bếp thế?

- Một!

Izu tròn mắt:

- Một thôi á? Vậy mà phải làm cho mỗi người một món điểm tâm vậy sao? Đầu bếp ấy phải dậy lúc mấy giờ vậy?

Mochi bỗng tủm tỉm cười. Anh rút khăn giấy lau miệng cho Sal:

- Ai biết, chắc không trên bốn giờ đâu!

- Trời! Hôm nay là chủ nhật đó! Sao nỡ hành người ta như vậy hả?

Mochi nhếch mép:

- Xót à! Vậy thì tới mà làm vợ hắn đi! Cần tớ giới thiệu giùm không?

Izu phồng má:

- Bớt tào lao mía lau đi!

Rồi cô cũng quay ngoắt đi, xé miếng bánh nhồi vô miệng. Mochi chỉ còn biết phì cười, lắc đầu, ném cho cô gái tờ khăn giấy ướt:

- Ăn xong, nhớ lau cho sạch, lau cả vết ke trên mặt nhé!

Izu trợn mắt, hốt hoảng đưa ngay miếng khăn giấy lên chùi miệng:

“Chết tổ! Chẳng lẽ hồi nãy mình vội quá nên rửa mặt chưa sạch!”

- Tớ đùa đấy! Ăn tiếp đi! - Mochi bụm miệng cười.

Izu đỏ bừng mặt quay lại ném cái khăn giấy về phía anh:

- Đồ khùng! Biến!

Thế là sân trường lại được phen ầm ĩ. Cũng may là Izu không tiện tay ném luôn cái bánh, nếu không thì thể nào cũng ăn một “bài giáo huấn” của Mochi rồi!

---

Dream House quả thật rất rộng, rộng đến quá sức tưởng tượng của những người lần đầu tiên đặt chân tới đây. Izu nhớ, năm ngoái, khi vừa mở cánh cửa Dream House ra, cô đã há hốc mồm, ngạc nhiên không thể tả. Dám chắc rằng mặt cô lúc đó trông rất... thộn.

Dream House rộng ngút tầm mắt. Ở đây lại tập trung đủ mọi loại hình Câu lạc bộ trên trời dưới đất, thật đúng là ngồi nhà của mơ ước. Câu lạc bộ, nói cho gọn là Club, được tổ chức một cách riêng biệt. Có những Club có phòng riêng, có Club không cần. Chẳng hạn như những Club thể thao như chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa...

"Chà! Dẫn hai người này tham quan hết thì cũng hơi căng à nha!"

Izu chép miệng. Cô quay sang, hi vọng được thấy vẻ mặt thộn ra của hai chàng trai. Nhưng không! Chẳng có ai trong hai người họ có phản ứng giống với những "người bình thường" khi bước chân vào đây cả.

- Ưm! Ở đây... rộng bằng phòng uống trà của ta không nhỉ?

Sal vừa hỏi vừa cắn miếng bánh Muffin thứ ba sau chiếc Pancake mà Mochi vừa đưa thêm cho anh. Izu bắt đầu nghi ngờ rằng liệu dạ dày của chàng trai có bị thủng chỗ nào không.

- Sao bằng được, trông tù túng thế này cơ mà!

- Ừ! Ta cũng thấy vậy!

Izu dở khóc dở cười.

"Gia thế thật sự của hai tên quái vật này rốt cuộc là như thế nào vậy?"

- Bên kia...

Mochi chợt đánh mắt tới một cánh cửa lớn có chữ Swimming Club.

- Câu lạc bộ bơi lội, bộ Triple S không biết tiếng Anh... Ế ế, đi đâu thế hai ông tướng?

Izu chưa kịp nói hết câu thì cả hai chàng trai đã xăm xăm đi về phía Swimming Club.

- Đi tham quan chứ làm gì? Bộ cậu dắt hai đứa này tới đây để đứng ngó tới chiều à? - Mochi đáp, không thèm quay đầu lại một cái.

Sal cười tươi với Izu:

- Tớ nghĩ là mình sẽ gặp người quen trong đó! - Rồi cũng quay đầu đi thẳng.

Izu thở dài.

"Con trai vẫn cứ là con trai! Vô ngắm gái mặc bikini thì nói toẹt ra đi, còn bày đặt tham quan với gặp người quen nữa chứ!"

Ấy thế mà... có người quen thật. Khi Izu vừa giới thiệu xong hai người với chị Leader của Swimming Club thì từ dưới mặt nước của cái hồ bơi xanh biếc rộng ngút mắt ấy, một bóng hồng chợt trồi lên, trắng trẻo và xinh đẹp đến mức bọn con trai đang bơi quanh đó phải tìm ngay khăn giấy chặn máu mũi lại nếu không muốn nước hồ bị nhuộm đỏ.

- Onii - chan! Anh Mochi!

Vừa thấy hai người anh, mắt Jun đã sáng lên, vẫy tay lia lịa rồi chạy ton ton lại. Mái tóc xanh biếc của cô gái lúc này đã được búi gọn hai bên, trông đáng yêu hết sức. Dáng người của cô không phải thuộc dạng bốc lửa nhưng cũng dư sức kiêu ngạo so với những cô gái đồng trang lứa khác. Izu bất giác nghĩ, nếu cô có một đứa em gái như vậy, chắc là cô sẽ nhè con bé ra mà nựng nịu suốt ngày thôi.

- Onii - chan, tham gia Club bơi lội với em đi. Em hứa là sẽ không để ai bắt nạt anh đâu! - Jun vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Sal nài nỉ.

Sal cười nhẹ:

- Em thừa biết là anh không hợp với mấy loại thể thao tốn hơi tốn sức như vậy mà!

Jun nhắm thấy không khả thi, quay sang cầu cứu Mochi:

- Anh Mochi, nói giúp em đi...

- Em biết mà, lời nói của Sal đối với anh là tuyệt đối! - Mochi phán xanh rờn. Gương mặt không chút biểu cảm.

"Đúng là cái loại người chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"

Izu liếc mắt thầm nghĩ.

Jun xụ mặt xuống, nũng nịu:

- Em thích bơi, nhưng chẳng có ai chơi chung với em hết. Chán chết đi được!

- Anh nghĩ ở đây có người rất muốn chơi chung với em đó! - Sal cười, mắt hướng về phía sau Jun - Cậu nhóc ấy nhìn em suốt nãy giờ rồi kìa!

- Hở?

Jun quay ngoắt lại, bất chợt chạm ánh mắt của cậu con trai ấy. Chàng trai không đoán được việc bị Jun quay lại bất ngờ như vậy, liền đỏ mặt cúi cái pặc xuống, mạnh tới nỗi cậu có cảm giác cái đầu suýt chút nữa là rớt khỏi cổ. Cậu không phải dạng điển trai như Mochi, hay cuốn hút như Sal, nhưng trông gương mặt của cậu khá dễ thương. Mắt to hai mí, dáng vẻ thông minh sáng láng khá ưa nhìn. Đặc biệt là lúc cậu ngượng trông lại càng đáng yêu hơn nữa. Ấy vậy mà Jun chỉ liếc mắt nhìn có một cái hờ hững rồi lại quay trở về với anh trai ngay:

- À! Cậu ta hả? Maru Sasaki, lớp trưởng lớp em đó. Lúc em mới nhận lớp là em biết thừa cậu ta thích em rồi. Nhưng mà em chẳng quan tâm. Em cần onii - chan thôi là đủ rồi!

Jun cười toe toét:

- Anh không vào Club bơi lội thì thôi, không ép anh nữa! Anh đi tham quan tiếp nha. Nhớ là thích cái gì thì cứ tham gia liền đó! Miễn nó khiến anh vui là được rồi, và nhớ... phải nhớ điều này nữa...

Bất giác nụ cười của Jun trở nên cực kỳ quyến rũ, đôi mắt long lanh trong trẻo, và đôi môi đỏ tươi chúm chím như mời gọi:

- Trọn đời này em chỉ yêu mình anh thôi!

Nói xong Jun lại toét miệng cười. Izu cũng che miệng cười.

"Uầy! Cô bé này thật biết cách đùa ghê đi. Đáng yêu quá!"

Bất ngờ, Jun quay sang phía Mochi vòng tay ghì cổ chàng trai xuống, cái miệng xinh xắn khẽ lướt qua vành tai anh. Vài tiếng nhỏ xíu trong trẻo rót vào tai Mochi:

- Tối nay, ngươi ghé phòng dụng cụ. Ở đó có gì đó không ổn!

- Tuân mệnh! Công chúa!

Mochi đáp khẽ nhưng c ũng đủ để Jun nghe thấy. Mỗi lần Jun thay đổi cách xưng hô như thế thì anh thừa hiểu rằng cô đang nói về chuyện chính sự.

Jun buông đôi tay trắng muốt ra khỏi cổ Mochi, cười tươi:

- Ba người đi vui vẻ nhé! Em xuống bơi vài vòng tiếp.

Sal cũng cười, nhưng trong ánh mắt thoáng vẻ lo lắng:

- Em ở lại vui vẻ! Nhưng nhớ lời anh dặn nè, em không thích người ta, không có nghĩa là em được yên thân đâu. Cẩn thận nhé!

Nói xong, anh ra hiệu cho Izu và Mochi cùng rời đi. Đợi cho đến khi cánh cửa Câu lạc bộ đóng lại, Jun mới thở dài, lẩm bẩm:

- Nii - chan, anh càng ngày càng tinh thông thuật tiên tri đó!

Nói đoạn, Jun khẽ liếc mắt về phía phòng thay đồ nữ. Ở nơi đó, hiện đang có một cặp mắt khác nhìn ngược ra đây. Cặp mắt ấy thấy mắt của Maru cả buổi trời chỉ trông theo một cô gái xinh xắn có mái tóc xanh như nước, bất giác tối sầm lại...
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 31: Loanh quanh đi bán hành
Izu vừa đi vừa suy ngẫm mối quan hệ của những thành viên đang sống trong cơ ngơi của nhà Tian, đặc biệt là Jun và Mochi. Nghĩ đi nghĩ lại thì Jun rất xinh đẹp, còn hắn... dù tính tình thật đáng ghét nhưng không thể phủ nhận được rằng hắn rất bảnh trai. Cả hai sống với nhau từ bé, lại chẳng phải ruột rà thân thích gì, nên cũng không phải là không có khả năng yêu nhau! Nếu đó là sự thật, chắc trông cả hai sẽ rất đẹp đôi nha! Mà... Aaaa! Sao cứ nghĩ lung tung hoài vậy chứ! Hắn làm gì, cặp với ai thì thây kệ hắn chứ! Quan tâm làm gì!

- Zu - chan! Cậu mà không nhanh chân lên thì tụi này bỏ cậu lại à!

Nghe tiếng Mochi, Izu giật mình nhìn lên thì thấy cả hai chàng trai đã đi trước cả chục mét. Cô vội chạy theo:

- Từ từ đã chứ, ai hối đâu mà...

Nhìn hai nam sinh đang đi xăm xăm trước mặt mình, bất giác Izu có cảm nghĩ rằng mình mới là người được hướng dẫn đi chọn Câu lạc bộ yêu thích, còn hai người kia là những kẻ chỉ đường đích thực.

- Ế! Bên kia còn Club bóng đá với điền kinh mà, rồi còn nhiều Club thể thao khác nữa, sao đã lên tầng trên rồi!

Sal quay lại, gãi đầu cười:

- Khó quá cho qua đi! Tớ không hợp với mấy loại hình thể thao động tay động chân.

Mochi cũng nhoẻn miệng cười, nhưng Izu biết thừa là nụ cười của hắn ta toàn mang nghĩa châm chọc cô mà thôi:

- Zu - chan, hay là cậu đăng kí vô đó đi! Biết đâu mai mốt...

- Dẹp!

Izu mặt chằm dằm bước lên cầu thang.

"Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng, hắn cứ lôi chuyện cũ ra chọc ngoáy nhau suốt thôi!"

Ở đây là Dream House, nơi giành riêng cho các Câu lạc bộ nên vừa rộng, vừa hấp dẫn lại nhiều vô kể, tha hồ cho các học sinh lựa chọn. Số lần mà Izu đến đây cũng không phải là ít, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thích thú như lần đầu tiên vậy. Ở đây, cô có thể thoải mái thể hiện, còn có thể tìm ra được những sở trường sở đoản của mình nữa.

Sở trường, sở đoản!

Bất giác cặp mắt to tròn của cô sáng lên.

"Phải rồi ha, sao mình không nghĩ ra điều này sớm hơn vậy ta, đây chính là cơ hội tốt để mình thấy được sở đoản của các thiên tài Triple S, đặc biệt là... hắn! Ha ha ha! Lần này thì nhà ngươi phải lộ mặt yếu đuối cho bổn tiểu thư xem thôi! Dù có giỏi cỡ nào thì cũng phải có vài yếu huyệt chứ!"

Izu đột nhiên hào hứng thấy rõ. Hai mắt sáng quắc lên như đèn pha, cái miệng thì cười khà khà nham hiểm, còn gương mặt ánh lên vẻ khoái trá đến lộ liễu. Vài người đi ngang qua trông thấy liền tỏ vẻ ái ngại rồi cố chuồn đi cho lẹ. Ôi! Thôi xong! Còn đâu là hình tượng Hội trưởng Hội học sinh đoan trang xinh đẹp nữa chứ!

Izu hớn hớn hở hở bỗng chạy ù lên trước, hai tay hào hứng huơ huơ chỉ trỏ:

- Bên đây là Câu lạc bộ cờ vây, cạnh kia là Câu lạc bộ Cờ vua và Cờ tướng, đó đó, dọc theo dãy này luôn nè, có đủ mọi loại cờ hết đó. Rồi hết dãy này là các Câu lạc bộ về thủ công...

Izu cứ thao thao bất tuyệt như thế. Cô nào biết rằng, từ giờ phút này đây, hai chàng trai đang đi bên cạnh sẽ trở thành hai bó hành di động đi phân phát cho từng Club mà họ ghé qua. Đã thế, Mochi còn ngạo nghễ phán rằng sẽ tham gia tất cả các Club có thể thắng nổi anh khiến cho Izu càng hăng máu hơn nữa. Cô nhất quyết rằng hôm nay phải "hạ đài" anh thì tối về mới ngủ ngon được.

Và thế là, các Club đánh cờ ăn hành đầu tiên. Cờ vây, cờ vua, cờ tướng, caro... Cái nào hai người họ cũng tinh thông cả. Mấy nước cờ lừa lọc giăng bẫy của những người được xem xem là "cao thủ" ở đây hoàn toàn không thể qua mắt được họ. Nếu họ có mắc bẫy thật thì chắc chắn, nước cờ đó chính là cái bẫy còn nguy hiểm hơn gấp bội. Ai ăn được một thì sau đó sẽ bị ăn lại tới mười. Izu không thể tin được rằng nguyên một dãy Club lớn như vậy mà lại không thể kiếm ra một người thắng được Sal lẫn Mochi.

"Chậc! Xem ra hai người may mắn. Có lẽ bình thường lúc rảnh rỗi là họ luyện cờ với nhau nên mới có được trình độ siêu đẳng thế này!"

Izu tự nhủ.

Qua dãy Club thủ công, Izu cũng an tâm hơn vì lĩnh vực này đa phần là sở trường của con gái. Không ngoài dự đoán của Izu, lần này thì Izu đã có chút thu hoạch.

Sal thì ngoài việc cười ra thì hoàn toàn không thể đụng tay làm được bất cứ sản phẩm thủ công nào.

Thế mà... thế mà hắn, Mochi Yan, vẫn khiến cho các nữ sinh ở đây mắt tròn mắt dẹt khi tay cứ thoăn thoắt còn khéo hơn con gái. Mochi còn thi làm móc khóa với một Leader nữa, và kết quả là anh thắng ngọt. Phần thưởng của cuộc thi nho nhỏ ấy là anh được quyền mang sản phẩm của mình về. Đó là một chiếc móc khóa với vật trang trí là một chú vịt bông với gương mặt nhăn đùng nhưng cực kì dễ thương. Trông thật là đáng yêu hết sức!

Izu là con gái. Con gái thì thường rất thích những thứ dễ thương. Và Izu cũng chẳng ngoại lệ. Trông đôi mắt hình trái tim của cô nhìn cứ như là muốn cưới luôn con vịt ấy về làm chồng vậy. Vừa ra tới ngoài, Mochi thở dài thẩy cái móc khóa cho Izu làm cô tròn mắt:

- Gì đây?

- Cậu giữ đi, tớ không thể mang cái thứ trẻ con ấy đi đâu được!

- Ai thèm chứ! Tớ... không có trẻ con. Đồ của cậu, cậu tự giữ.

Nói xong, cô gái liền nhét lại chú vịt vào tay Mochi. Lúc ngước lên, cô tá hỏa khi thấy nắp thùng rác ngay đó vừa đóng cái "cụp".

- Không ai giữ thì vứt chứ biết sao giờ!

- Sa... sao lại vứt? - Izu hét - Đáng yêu vậy mà...

Thấy cô gái đứng luýnh quýnh ngay cạnh cái thùng rác, Mochi không nhịn được phải phì cười một cái:

- Tiểu thư à, đừng nói là cậu định lục thùng rác đấy nhá! - Vừa nói anh vừa cầm chiếc móc khóa lên lắc lắc trong không trung - Nó ở đây nè, tớ chưa vứt đâu, nhưng chắc cũng phải vứt đi thôi, đâu có ai...

- Đừng hòng! Đưa đây! - Izu nhào tới giật món đồ cái "pặc", đoạn vuốt ve chú vịt nhỏ:

- Ngoan nha, không sao rồi! Mặc dù cái tên làm ra em cực kì đáng ghét, nhưng nếu để em bị hắn vứt đi thì thật là tội nghiệp đó!

Mochi nhìn cô gái, miệng cười nhẹ, lắc đầu. Đúng là con gái mà!

Đoạn tất cả lại lên tiếp lầu cao hơn.

Quả không ngoài dự đoán của Izu, Sal đều lắc đầu trước những Club cần đến thể lực mới có thể tham gia.

"Đúng là thể trạng của Sal không được tốt lắm mà. Có lẽ gia đình của cậu ta quá bảo bọc con cái đi, cả học cũng thuê gia sư về dạy nữa, bảo sao cậu ấy không trắng tới mức như bệnh thế kia!"

Dù rất thông cảm cho Sal, nhưng Izu vẫn rất muốn xác nhận xem thể trạng của Mochi thế nào. Trong đầu cô hiện tại đang rối rắm lắm.

"Hắn ở cùng Sal từ nhỏ, vậy chắc cũng chẳng khá hơn Sal bao nhiêu. Nhưng lần chạy Marathon với hắn, cô chẳng thấy hắn tỏ ra chút mệt mỏi gì cả! Hay là hắn giả bộ? Hoặc là bộ phận truyền đạt cảm xúc bị lỗi thật? Uầy... chả biết nữa, phải thử thì mới biết được."

- Đây là Club bóng rổ nè. Tớ nghĩ hai người nên vô hoạt động một chút. Nãy giờ mình bỏ qua nhiều Club lắm rồi. Như thế là không được đâu!

- Vậy à! - Sal gãi đầu - Vậy thì...

- Ok, để tớ vô chơi một ván! Đừng có ép Sal.

Dứt câu, Mochi đẩy cánh cửa Câu lạc bộ Bóng rổ mà bước vào. Izu dở khóc dở cười:

- Hai người có thật là bạn thân không vậy? Tớ thấy giống người yêu hơn đó!

Và rồi, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Mochi khiến cho cả Club lẫn Izu đều phải trầm trồ vì khả năng của mình. Từng cử chỉ đều cực kì ăn ý với đồng đội. Mỗi lần anh có banh trong tay thì y như rằng có một bàn thắng sắp được ghi. Phòng tập của Club bóng rổ bỗng chốc hào hứng hẳn lên.

Về phần Izu, cô thực chất không hề để tâm rằng Mochi có được bao nhiêu bàn thắng, hay thể lực của Mochi có tốt hay không, mà hiện tại, cô chỉ chăm chú trông theo chẳng trai... Vậy thôi!

Cái dáng người dong dỏng cao ráo ấy; mái tóc bạch kim óng ánh lãng tử ấy; đôi mắt màu hổ phách cuốn hút ấy; cả cái mũi cao cao và cái miệng mở hé đó nữa...

Tất cả cứ liên tục chuyển động theo gót chân điêu luyện của chàng trai họ Yan, tạo nên một bức tranh khỏe khoắn, sinh động, và thật quyến rũ vô cùng.

Izu cứ mải trông theo chàng trai mà chẳng biết hai má của mình đã đỏ ửng tự bao giờ.

- Yan - san, tham gia Club của bọn này đi! - Một người trong đội vỗ vai Mochi.

- Cám ơn, nhưng tiếc thật, tớ không có hứng thú với bóng rổ.

- Sao thế? Cậu chơi giỏi như vậy cơ mà...

Mochi nhún vai, lấy khăn lau sơ mặt mũi. Rồi mặc cho ai nói gì thì nói, anh vẫn hờ hững rời đi như đã làm với những Câu lạc bộ trước đó.

"Cái tên quái vật này, rốt cuộc thì hắn có hứng thú với thứ gì đây? Cả Sal nữa! Dream House có mười hai tầng thì hai người họ đã đi hết cả nửa tòa nhà rồi mà vẫn chưa chọn được Câu lạc bộ phù hợp với mình. Chậc! Làm một người hoàn hảo đôi khi cũng không phải là quá tốt nha!"
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 32: Cô gái ở Canteen trường
Trưa hôm đó, cả ba đi thang máy xuống tầng trệt ra Canteen mua đồ ăn trưa. Mặc dù là Chủ nhật nhưng số lượng học sinh tới ăn trưa vẫn không hề ít, bởi lẽ Chủ nhật là ngày hoạt động mạnh nhất của các Câu lạc bộ và các đội tuyển của trường.

Ngay từ khi Izu và hai chàng trai vừa bước chân vào Canteen, cả ba đã nhanh chóng trở thành tâm điểm ở đây bởi ngoại hình quá ư là nổi bật của mình. Tụi con trai vừa trông thấy cô Hội trưởng thì xịt máu mũi hết cả. Đứa nào không cản kịp là đồ ăn đứa đó có thêm màu của siro không cần bàn cãi. Về phần các nữ sinh thì lại càng thảm hại hơn nữa. Ban đầu thì họ reo lên ào ào huơ huơ tay lia lịa nhằm thu hút sự chú ý của hai chàng trai nọ. Cho đến lúc Sal nhìn qua và... nở một nụ cười. Cái nụ cười tỏa nắng đó, nụ cười thường trực trên môi anh, nụ cười đã từng khiến cho Izu bị "đứng hình" không dưới chục lần, hiện tại đang khiến cho các nữ sinh trong Canteen ngất rào rào.

- Họ sao vậy? - Sal tròn mắt.

- Họ bị "say nắng" chút thôi, cậu đừng để ý, không chết được đâu mà lo.

Izu cười khổ.

"Nếu nụ cười của cậu có thể giết người thì chắc tớ không còn toàn mạng mà đứng đây tán dóc với cậu đâu!"

Đã vậy, còn có mấy chị ở 12A7 còn đi ngang thì thầm vài chữ vào tai Izu làm cô ngượng chín mặt:

- Học sinh mới của A1 hả? Trông đẹp trai đấy, anh nào là honey của em vậy?

Izu phải lo xua tay phủ nhận lia lịa rồi chọn chỗ ngồi khuất khuất sát tường đặng xíu nữa ăn uống cho thoải mái tí. Mochi thì đi rút phiếu ăn cho cả bọn. Lúc ấy, Izu trông theo, chợt để ý thấy cô gái đi rút phiếu cạnh Mochi cứ chốc chốc lại lén nhìn chàng trai, khuôn mặt ửng hồng.

"Chậc! Lại thêm một con nhạn là đà sa bẫy tình!"

Izu chép miệng. Cô gái ấy trông cũng khá xinh xắn. Mái tóc ngắn cúp cúp ôm gọn khuôn mặt tròn trĩnh, trên đầu cài chiếc băng đô có cái nơ to màu đỏ tươi. Đôi mắt to và sáng, ẩn hiện vẻ thẹn thùng. Cái miệng nho nhỏ đáng yêu. Dáng người không được cao như Izu nhưng trông cũng đáng yêu hết sức.

"Hình như là học 11A3 thì phải."

Izu nhớ mại mại. Nói là mại m ại th ôi nh ưng thực ra trí nhớ của Izu cũng thuộc hàng siêu đỉnh cả. Nhớ mại mại theo kiểu của Izu là đã chắc tới chín mươi chín phần trăm rồi.

Izu quan sát hắn, cái gã quái vật đội lốt thiên thần vẫn đang thản nhiên chọn món, rút phiếu.

Bộ hắn "hot" tới vậy sao ta?

"Chẹp! Đúng là hắn đẹp thật, nhưng mà, mấy chị em ơi, hắn ta không những bị bệnh tự mãn nặng mà còn kinh niên nữa đó! Cứ tâng bốc hắn kiểu đó, càng ngày hắn lại càng trở nên kiêu ngạo hơn thì khổ. Mấy người thì chả sao đâu. Tội là tội cái con Hội trưởng này đây nè!"

Izu than thầm.

Chẳng mấy chốc mà thức ăn đã được mang ra tới nơi. Suốt bữa ăn ấy, Mochi cứ lâu lâu lại hỏi Sal xem khẩu vị có vừa miệng không, có món nào không ổn không. Izu lườm lườm.

"Đây là trường Kokka đó ông tướng à. Đầu bếp ở đây dù sao cũng toàn những người có tiếng tăm cả. Gì thì gì, cũng phải nể mặt người ta chứ. Cậu cứ làm như người ta mới lần đầu nấu ăn không bằng."

Nghĩ bụng thế thôi chứ Izu không nói ra, sợ lại sinh chuyện cãi nhau. Cái tên này, chả biết mắc cái chứng gì mà hở ra là lại kiếm chuyện với cô. Lần nào cũng như lần đấy, hễ cô gặp mặt hắn là y như rằng chí chóe hết cả lên. Mà khổ nỗi, học cùng lớp, lại ngồi cạnh nhau, ngày nào mà chẳng chạm mặt. Thành thử ra ngày nào lớp 12A1 cũng rộn ràng hẳn.

---

Một giờ chiều.

Hiện tại thì Izu, Sal và Mochi đang ở trong thang máy.

- Zu - chan, phòng dụng cụ nằm ở đâu vậy? - Mochi bất chợt hỏi bâng quơ.

- Tầng trệt Dream House, đi sâu vào trong một chút. Mà cậu hỏi làm gì vậy?

- Không có gì! Đi thôi!

Chàng trai chép miệng bước ra khỏi thang máy. Cả ba đã bước sang tầng tám.

Đứng trước cửa Câu lạc bộ Hóa học, Sal chớp mắt:

- Club này là làm về cái gì thế?

- Là thí nghiệm thôi. Hóa học mà! Môn này ngoài việc trộn trộn ba cái hóa chất ra thì còn gì vui hơn đâu!

- Thí nghiệm? Trộn hóa chất? - Mắt Sal bỗng sáng lên - Nghe hay đó! Tớ muốn tham gia!

- Thật sao? - Mắt Izu cũng sáng lên - Vậy để tớ giúp cậu đăng kí nhé!

Nói đoạn, Izu đẩy cửa bước vào. Leader của Club Hóa học thấy có thành viên 12A1 vào đăng kí thì mừng hết sức, vội làm thủ tục kết nạp thành viên trước khi chàng trai đáng yêu ấy kịp đổi ý.

- Nếu anh đã tham gia Club này, vậy tôi cũng...

- Không! Mochi - kun, lần này ta sẽ tham gia một mình.

Sal mỉm cười kí cái rẹt vào giấy xác nhận, mắt lướt nhẹ qua cái tên Maru Sasaki lớp 10A6 trên mục danh sách thành viên của Câu lạc bộ.

Izu dở khóc dở cười.

"Thì ra điều kiện để hắn vào một Câu lạc bộ lại chính là Sal sao?"

- Hai người cùng Club cũng hay mà, với lại khó khăn lắm Mochi mới có ý tham gia Club, vậy nên...

- Không, tớ không tham gia đâu! Sal cũng đăng kí xong rồi, mình đi tiếp thôi!

Izu lừ mắt:

- Hai người giống tình nhân hơn là bè bạn đấy! Chiều nhau thế chứ...

Mochi nhoẻn miệng cười, chân đủng đủng đỉnh bước:

- Tình nhân à? Nghe cũng hay đấy!

---

Rốt cuộc thì cả ba đã đi tới tận tầng mười một mà "cái tên quái thai" theo lời của Izu vẫn nhởn nhơ chưa chịu vô Club nào. Izu chỉ hận mình không thể... đá cho hắn vài cước vì cái tội nhây nhưa, phá hỏng cả cái ngày Chủ nhật của cô.

- Này! Tớ nhắc lại lần cuối...

- Rồi rồi, tất cả các học sinh trong trường đều phải tham gia ít nhất là một Câu lạc bộ để bổ sung điểm hoạt bát của mình. Nếu học sinh nào thiếu thang điểm này thì sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm. Zu - chan à, đây là lần cuối thứ ba của cậu rồi đấy! - Mochi hờ hững ngắt lời Izu.

- Biết vậy rồi mà sao vẫn lì như trâu vậy?

- Ơ hay, tại họ không đủ sức làm cho người hoàn hảo như tớ phục chứ bộ!

- Xùy, hoàn hảo cái mốc! Cái thứ vô kỉ luật như cậu sao lại được ông trời ban cho nhiều đặc ân thế nhỉ.

Izu lầm bầm rồi đẩy cánh cửa của Câu lạc bộ Bắn cung. Mọi chuyện bắt đầu căng thẳng từ đây, mà cái tên gây nên sự căng thẳng còn ai khác ngoài... hắn.

- Quào! Izu - san, tới đăng kí gia nhập Club hả cô bé! - Một nam sinh mặc hamaka vẫy tay bước ra.

- À không anh! Em chỉ là giúp vài người bạn đến xem qua thôi. Hai bạn ấy mới chuyển trường, nên hiện vẫn chưa có Club.

Izu mỉm cười, né người sang một bên, nhường đường cho Sal và Mochi tới làm quen với Club. Cũng may là Câu lạc bộ Bắn cung có ít nữ sinh, chứ nếu không thì cả cái phòng lớn này sẽ loạn lên vì mấy cặp mắt trái tim và những tiếng la hét mất.

- Đây là Sal Tian, còn cái tên có bản mặt lì lợm kia là Mochi Yan. Sal - kun, Mochi - kun, hai người phải gọi anh ấy là Kenji - senpai đó.

Kenji bắt tay Sal và "cái tên có bản mặt lì lợm", lòng thầm thán phục hai học sinh mới chuyển trường mà đã có thành tích thật đáng nể. Chậc! Phen này phải tìm cách lôi kéo mới được.

- Chào hai em! Anh là Kenji Katou, Leader của Câu lạc bộ Bắn cung. Câu lạc bộ này thuộc hàng top những Câu lạc bộ lớn nhất trường đó, số lượng thành viên cũng khá đông nên vào là bảo đảm không sợ buồn chán đâu. À hay là hai đứa thử vài lần bắn xem thế nào nhé. Sal - kun trước nha?

Sal vốn đang định từ chối đặng rảnh rang mà ngồi ăn bánh tiếp, nhưng Mochi đã vỗ nhẹ vào vai anh, cười cười:

- Vận động một chút cho tiêu bớt mớ bánh trái mà anh nuốt nãy giờ đi! Đừng lo, cứ làm theo lời tôi là ổn.

- Nhưng mà, ta...

- Không có chuyện gì đâu mà lo! - Kenji cười tít mắt kéo Sal đến vị trí chuẩn bị, xung quanh các thành viên reo hò cổ vũ khí thế. Biết chẳng còn đường lui nữa, Sal đành dở khóc dở cười quay về phía Mochi mà hăm he:

- Anh nhớ đó, ta mà hoạt động hơn bình thường là bao tử sẽ giãn gấp đôi nha! Liều liệu mà lo bữa tối của ta cho chu đáo.

Mochi cười tươi, kéo Izu ngồi bệt xuống ngay gần đó:

- Có bao giờ anh bị thất vọng chưa? Lo mà chuẩn bị đi kìa!

Một cây cung được mang ra. Cung được làm từ gỗ và sợi các - bon tổng hợp nên trông khá chắc chắn. Mũi tên làm bằng tre. Ngoài ra Sal còn được nhận thêm chiếc găng tay loại ba ngón, loại thường dùng cho những người kéo loại cung có lực kéo từ hai mươi kí lô gam trở xuống.

Kenji hăng hái lắm. Anh chỉ cho Sal tư thế chuẩn bị thế nào, cách cầm cung ra sao, cả cách lắp, cách ngắm... Nội chỉ cần nhìn sơ qua thôi, ai cũng có thể thấy Kenji là người rất đam mê với Cung đạo. Kenji tận tình như vậy, vì anh biết thừa Sal chắc chẳng đụng vào cung bao giờ. Nhìn đôi bàn tay trắng trẻo không một vết chai ấy là đủ hiểu.

- Rồi, bây giờ em đưa tên cao lên. Em thấy tấm bia đằng kia chứ. Em cứ nhắm vào đó cho kĩ rồi thả tay.

Sal chăm chú làm theo. Kenji phải công nhận rằng Sal tiếp thu rất nhanh. Nếu cậu ta gia nhập thì chẳng mấy chốc sẽ tiến bộ vượt bậc.

- Thế này à? Em thả được chưa? Sắp mỏi tay rồi!

- Ừ! Được rồi đấy, thả đi Sal - san!

- Bậy! - Mochi bất chợt lên tiếng khiến cả Club ngạc nhiên quay lại nhìn - Đưa mũi tên lên cao thêm một phân nữa!

- Ấy ấy, lố rồi, hạ xuống nửa phân, một chút thôi...

- Sal - kun, cậu quên mất khái niệm về đơn vị đo độ dài rồi hả? Đưa mũi tên lên một khoảng bằng bán kính của viên socola cậu hay ăn đi!

- Ờ ờ, chuẩn rồi đấy! Giờ thì kéo cung mạnh thêm chút nữa!

- Ok, giữ nguyên tư thế. Bắn!

"Vút".

"Phập".

Mũi tên lao đi, cắm ngay hồng tâm. Mọi người sửng sốt, Izu há hốc. Còn Sal thì nhảy cẫng:

- Ta làm được rồi Mochi ơi! Tối nay, mười cái pudding nhá nhá! Không được quên đâu đó!
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 33: Mâu thuẫn tại trường tập cung đạo
Kenji cực kì kinh ngạc. Sal rõ ràng là rất xa lạ với cung đạo, vậy mà chỉ thông qua vài lời chỉ dẫn của cậu bạn kia, đã có thể đạt được kì tích rồi.

- Tới lượt cậu, Zu - chan! - Mochi vỗ vai Izu.

- Ơ, nhưng tớ là...

- Đừng có cãi. Tớ thừa biết là cậu cũng chả có Club. Cậu tưởng nãy giờ giáo huấn tớ như đúng rồi như vậy là giấu được tớ à?

- A.. ừ thì, nhưng mà... làm Hội trưởng thì đã có sẵn điểm hoạt bát rồi. Với lại, Hội trưởng cậu tưởng là dễ làm hả, bận bù đầu bù cổ luôn ấy, làm gì dư giờ mà tham gia thêm cái gì...

- Năm nay khỏe rồi, cô Hội trưởng gương mẫu của tôi ơi. Công việc đã có bọn này lo. Cậu nên dành chút thời gian cho bản thân thì hơn! - Mochi chống tay ngồi dậy - Đi nào!

Izu nguýt dài:

- Có những người kia làm thôi, còn cậu toàn ngồi chơi xơi nước thì có.

Nói thì nói vậy, nhưng Izu vẫn ngồi dậy bước theo sau chàng trai. Lần này thì cũng chẳng cần đến lượt Kenji chỉ bảo nữa. Mochi chỉ đứng đằng sau nhún vai:

- Ban nãy Kenji - senpai hướng dẫn Sal - kun thế nào, chắc cậu còn nhớ chứ?

- Tất nhiên rồi!

Gì chứ về vấn đề ghi nhớ thì Izu rất tự tin vào khả năng của mình. Nhưng mà, nhớ là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khác. Khoảng cách giữa lý thuyết và thực tế đôi khi không hề gần.

- Quái! Nặng thế...

Izu cắn răng cố giương cung lên.

"Thể lực của Sal trông vậy mà cũng không tồi há! Sao có thể nâng thứ này mà canh bắn vô ngay giữa hồng tâm được chứ?"

- Senpai... có... có loại cung nào nhẹ hơn một chút không?

Mochi bụm miệng phì cười:

- Senpai, cho em xin cây cung bằng mút ạ!

Mochi nói xong thì cả Câu lạc bộ bắt đầu râm ran tiếng cười.

- Dô diên! - Izu gắt - Tại nó nặng chứ bộ. Con gái có thể sử dụng thứ này sao.

- Thành thật xin lỗi em, Izu - san, đó là loại cung nhẹ nhất rồi!

Mochi xoa xoa cằm.

- Cậu thử xem lại danh sách thành viên ở đây đi. Tớ dám cá là không ít nữ sinh tham gia đâu. Chẳng qua là vì cậu cầm chưa đúng cách lắm thôi. Tay đeo găng của cậu chịu khó kéo căng dây cung ra một chút. Tay kia cũng thẳng ra nữa đi, sẽ đỡ mất sức hơn đó!

Izu bặm môi làm theo. Trán cô đã bắt đầu rịn mồ hôi, nhưng còn lâu Izu mới chịu bỏ cuộc trước mặt hắn.

- Đ... đỡ hơn rồi! Nhưng... vẫn nặng... khó nâng lên nữa... A...

Bất giác bàn tay giữ đầu tên của Izu lạnh ngắt. Rồi đến hai ngón tay không được găng bao bọc của bàn bàn tay còn lại cũng lạnh theo. Một dòng điện chạy roẹt qua người, và hơi thở se se lạnh cùng giọng nói ấm áp quen thuộc phả bên tai cô gái:

- Đây này, cung phải đưa thẳng lên thế này...

"Vút".

Mũi tên giật mạnh cái, phóng vút lên cắm trên trần nhà.

- Cậu bắn chim ưng hay đại bàng vậy? Ở đây là phòng tập chứ có phải ngoài trời đâu?

Mochi tròn mắt. Tư thế vẫn không đổi. Hai tay chàng trai một thì nắm tay cầm khung tên của Izu, tay kia vòng qua lưng Izu giữ tay đeo găng của cô gái.

- Lo gì chứ! Cùi bắp như Sal mà còn làm được cơ mà...

- Ta cùi bắp kệ ta! - Sal dở khóc dở cười - Cẩn thận không ta chém cái đầu heo của anh đó!

Izu cả người cứng đơ như tượng. Mãi một lúc cô mới hoàn hồn trở lại, khuôn mặt đỏ bừng đến tận hai tai, lan xuống chiếc cổ trắng ngần của cô.

Trái tim đập loạn trong lồng ngực. Một thứ cảm giác trào dâng.

Lạ lẫm.

Ấm áp.

Có chút xấu hổ... Nhưng chẳng hiểu sao, Izu lại không muốn nó ngừng lại chút nào.

- Mo... Mochi...

Khó khăn lắm cô gái mới nặn được vài tiếng rồi im bặt. Cô chẳng biết nói sao nữa.

- Làm gì mà run như cầy sấy vậy? Luyện tập chứ có phải thi đấu đâu. Cậu thả lỏng ra chút đi.

Chợt có một bàn tay đặt lên vai Mochi. Là của Kenji. Kenji lắc lắc cái đầu:

- Mochi - kun à, làm sao em ấy thả lỏng được khi em chính là nguyên nhân khiến người ta run chứ!

- Đừng có nói bậy! - Izu đỏ mặt vội phủ nhận - Tại em... mới tập nên hồi hộp thôi...

- Không có gì để hồi hộp hết! Cậu tập trung lại nào!

Giọng Mochi nghiêm túc hẳn, nhưng không ai thấy được nụ cười nhẹ vừa lướt qua trên vành môi của chàng trai.

- Tớ không giúp gì nhiều đâu! Tớ chỉ cho cậu mượn sức đỡ cung thôi.

- C... cảm ơn!

- Bây giờ cậu nhìn cho kĩ đích bắn kia nhé. Thử tưởng tượng ra hình ảnh của kẻ cậu ghét nhất đi. Lúc trước luyện tập tớ cũng làm như vậy.

"Kẻ mình ghét nhất?"

Izu hít một hơi thật sâu, cố bình tâm lại. Trước mắt cô, tấm bia kia như méo mó hẳn đi, dần dần biến đổi thành một khuôn mặt cực kì thanh tú. Da trắng, mắt màu hổ phách, và mái tóc màu bạch kim ôm gọn tới cổ. Còn ai xa lạ nữa. Chính là Mochi Yan nhà ta. Nhưng... Izu chẳng có chút ý nghĩ gì là muốn găm tên vào mặt hắn cả. Ánh mắt ấy, dù chỉ là ảo ảnh nhưng thật sự vẫn rất hút hồn. Bất giác, khóe môi của gương mặt đó khẽ cong lên, vẽ nên một nụ cười, nụ cười nửa miệng đáng ghét.

“Quái thai đáng ghét.”

Izu sầm mặt, thả tay. Mũi tên lao vút đi không chút ngần ngại, cắm phập vào bia.

- Quào! Không trúng hồng tâm nhưng vẫn gọi là trúng đích. Chẳng bù anh ngày trước bắn kiểu gì cũng trật. - Kenji hớn hở.

Mochi vừa buông tay ra, cung lập tức chùng xuống:

- Lo mà về tập thể lực thêm đi nhá!

- Oa! Em làm được rồi! - Izu mừng rỡ.

Kenji cười tươi:

- Ờ! Em làm tốt lắm!

- Em... làm tốt thật ư?

- Cậu định gài cho Kenji - senpai nói lại câu vừa rồi phải không?

- Quỷ sứ Mochi, ai mượn cậu đâm chọt hả!

- Thể lực cùi bắp không lo, toàn đi canh me điểm yếu của người khác, tưởng tớ không biết à?

- Đừng có nói bừa, tớ...

- Thôi thôi, cho anh can! - Kenji cười khổ chen vào giữa - Hay ba đứa đăng kí vào luôn đi! Câu lạc Bộ bắn cung sẽ chào đón nồng nhiệt!

- Hớ! Hắn không phải bắn thử ư? - Izu chớp mắt trỏ tay vào Mochi.

Chàng trai tóc bạch kim cười khẩy:

- Tớ mà cần phải thử ư? - Rồi quay sang Kenji, thản nhiên - Tham gia Club này thì em sẽ được gì?

"Uầy! Lại thêm một đứa khó nhai. Nhưng mà nó giỏi thật. A1 có khác."

Kenji nghĩ.

Izu thì ngạc nhiên, xen chút mừng thầm.

"Cuối cùng hắn cũng có câu nói khác ngoài câu không có hứng thú. Chậc, chắc cũng chịu vô Club rồi đây!"

- Lợi nhiều lắm chứ! - Kenji bắt đầu tiết mục quảng cáo - Club của anh thuộc hạng top đầu trong trường, năm nào cũng đoạt giải cao trong mấy kì thi đấu giao lưu với mấy trường khác hết. Vậy nên, thành viên của Club sẽ được nhà trường ưu đãi hơn. Chưa kể, các nữ sinh bảo đảm sẽ theo em hà rầm ấy, không những thế...

- Nhảm nhí!

- Hở...

Mochi bất giác phán một câu mà không ai nghĩ đến khiến cho Kenji đứng hình năm giây, còn các thành viên và Izu thì há hốc mồm.

- Đi thôi Izu! Tớ cảm thấy ngấy nơi này rồi! - Mochi thản nhiên quơ cái áo khoác bước đi trước sự sững sờ của mọi người, trừ Sal vẫn ngồi nhai bánh như không có chuyện gì xảy ra.

- Đứng lại đó! - Bất giác Kenji lớn tiếng làm cả phòng giật mình - Chú nói vậy nghĩa là sao?

Kenji kiên nhẫn hỏi. Anh vẫn không tin là cái thằng vừa vui vẻ cười cười nói nói kia tự nhiên lại trở chứng kiếm chuyện như vậy. Ấy thế mà Mochi vẫn tiếp tục bước, còn thòng lại một câu nữa:

- Nhảm thì nói nhảm thôi! Hỏi nhiều làm gì? - Mochi nhíu mày.

"Cách".

Chiếc cung từ tay giương cao. Dây cung căng hết mức, sẵn sàng đẩy mũi tên lao thẳng về phía Mochi bất cứ lúc nào.

- Senpai, anh làm gì thế?

- Kenji - senpai, đừng...

- Kenji - kun, bình tĩnh nào!

- Mọi người ở yên đó!

Cả câu lạc bộ hốt hoảng nháo nhào định chạy lại cản thì bị tiếng quát của Kenji làm cho khựng lại. Anh nghiến răng:

- Đừng cản tôi! Mọi người biết khả năng bắn tên của tôi mà. Tôi sẵn sàng chịu đền bù nếu gây ra sát thương ở đây. Mochi, cái tôi cần nghe bây giờ, là lí do tại sao cậu lại xúc phạm Câu lạc bộ của chúng tôi?

Những thành viên quanh đó dường như không còn ý nghĩ muốn cản Kenji lại nữa. Hình như trong lòng họ cũng đang trào dâng nỗi bức xúc và một câu hỏi to tướng mà Leader của họ vừa mới thốt ra. Izu thì lo cuống cuồng lên, nhưng cô sợ nếu manh động, lỡ cái ông anh có cái đầu đang nóng như lửa kia thả tay thì khổ. Trái ngược với vẻ sốt vó của cô gái, Sal vẫn thản nhiên nhét miếng bánh cuối cùng vào trong miệng.

- Đền bù á? Anh đang nhắm vào vai phải của tôi đấy à? Tôi có rất nhiều việc phải làm. Tay bị thương thì biết thế nào? Anh đền hết được không?

Kenji giật mình. Quả thật anh đang nhắm ngay vai phải của Mochi.

"Thằng nhóc này, nó có mắt sau lưng hay sao vậy trời? Hay là nó đoán mò?"

Ngay lúc Kenji định dời đích ngắm, bỗng...

"Soạt" một cái...

Chỉ kịp thấy nhân ảnh có nước da trắng muốt đi nhanh như lướt tới. Gương mặt vẫn phảng phất nét cười dù khóe miệng không hề cong lên, Sal thản nhiên đứng dang tay che chắn cho Mochi, không hề màng tới việc mũi tên kia có thể sẽ phóng tới làm hại anh.
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 34: Câu lạc bộ kiếm đạo, gặp người quen
- Sal - kun, tớ không phải chủ thể của cậu! - Mochi khẽ gắt.

- Nhưng anh là bạn của ta! - Sal thản nhiên đáp.

Mochi chỉ biết thở dài. Anh đặt tay lên vai cậu bạn khẽ kéo sang một bên:

- Tớ giải quyết được mà. Dòng máu của anh thật rắc rối!

Nói đoạn, Mochi bước tới phía trước, để lại Sal đứng đó, lẩm bẩm ngớ ngẩn:

- Ta có máu à? Hồi nào vậy ta?

Kenji nhìn chàng trai họ Yan đang thong thả bước tới, nhíu mày dè chừng:

- Chú muốn gì?

Mochi cười nhạt, đưa tay hất lọn tóc mái sang một bên:

- Muốn hỏi anh một câu: anh có yêu cung đạo không?

- Hỏi thừa! Cung đạo là đam mê của tôi!

- Vậy anh có nhớ mục đích khi tham gia Câu lạc bộ của mình là gì không? - Mochi vẫn từ tốn bước tới khiến Izu lo quýnh cả lên.

Kenji sực tỉnh. Kí ức xưa ùa về. Ngay từ nhỏ anh đã rất ưa thích lĩnh vực Cung đạo. Cũng vì lẽ đó mà anh tham gia vào Câu lạc bộ Bắn cung. Anh say mê luyện tập, cứ có giờ rảnh là y như rằng anh lại tới đây khiến cho mọi người trong Club rất quý mến. Khi anh học năm hai cũng là lúc Leader tốt nghiệp nên giao Club lại cho anh. Vậy mà, chẳng biết từ bao giờ anh lại bị mắc bệnh thành tích mất rồi.

- Hiểu chưa, Kenji - senpai?

Mochi lúc này đã tiến sát lại ngay trước chiếc cung đang giương ra, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy thân tên...

"Rắc".

Những ngón tay thon dài như tay con gái ấy bẻ gọn mũi tên trước sự ngỡ ngàng của mọi người:

- Vậy nên, nếu tôi tham gia Club vì những lí do như anh vừa nói ban nãy, chẳng phải là rất mất mặt cho Cung đạo Nhật Bản ư?

Câu nói của Mochi chợt làm thức tỉnh các thành viên của Câu lạc bộ.

Phải chăng vẫn còn đó những người muốn tham gia vào đây chỉ vì vẻ hào nhoáng và tiếng tăm vang dội của Club?

Thả hai khúc mũi tên rớt lọc cọc xuống đất, Mochi trở gót bước đi:

- Yên tâm, phí đền bù thiệt hại hôm nay, Mochi Yan này sẽ trả hết, nên làm ơn đừng gây khó dễ cho Hội trưởng của tôi!

"Của cậu?"

Một bên lông mày Izu sụp xuống. Nếu không phải sự việc đang căng thẳng thì chắc cô đã hét lên:

- Của cậu hồi nào hả? Cái đồ ảo tưởng sức mạnh!

Cánh cửa Câu lạc bộ Bắn cung lại mở ra lần nữa, chỉ khác là lần này không có ai bước vô mà chỉ có ba người chuẩn bị bước ra. Bất chợt Kenji dõng dạc nói với ra khiến mọi người ngạc nhiên không tưởng:

- Mochi - san, anh hiểu rồi! Em không cần phải đền bù phí tổn gì hết! Nhớ nè, dù ba đứa không đăng kí, nhưng cả ba có thể đến đây tập luyện bất cứ lúc nào. Câu lạc bộ Bắn cung luôn đón chào các em.

Kenji vừa dứt câu, cả Câu lạc bộ òa rộ lên hoan hô. Đâu đó còn có những tiếng vọng theo:

- Phải đó! Sẵn sàng tiếp đón bất cứ lúc nào!

- Nhớ quay lại nha!

Mochi dừng chân một chút. Anh không quay đầu lại, nhưng trên môi đã thoáng hiện nụ cười mãn nguyện.

- Đi thôi!

Rảo bước trên hành lang, Izu cứ tự hỏi:

"Như vậy hắn có được tính là có Club chưa ta?"

Bất giác cô nhớ lại nụ cười của Mochi sau khi nghe Kenji tuyên bố hùng hồn như vậy.

Nụ cười ấy, không ấm áp như nụ cười của Sal, nhưng thật sự rất cuốn hút. Nó đẹp... đẹp hơn nhiều so với những lần hắn cười khẩy trêu chọc cô. Lại bất giác, cô liếc mắt xuống đôi tay mình.

Lúc đó, thật sự vẫn rất lạnh.

Cả tuần trôi qua rồi, tay của Mochi vẫn lạnh buốt như nước đá.

Dù đã nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Izu vẫn không thể phát hiện ra điểm nào ở Mochi chứng tỏ rằng anh đang bị bệnh cả. Đây là điều khó lí giải nhất ở anh tính cho tới thời điểm này.

“Liệu có khi nào mình đang ngồi cùng bàn với một cái xác sống không ta?”

Izu tự hỏi rồi tự rung mình với ý nghĩ vừa rồi của mình. Cô liền gạt phăng đi.

“Thời buổi nào rồi mà còn có mấy suy nghĩ vớ vẫn như thế chứ. Chắc mình nên coi ít phim kinh dị lại!”

Cô tự nhủ, rồi gật gù.

“Phải rồi! Xác sống không thể nào… đẹp trai thế được!”

Mặt đỏ lựng. Tự nhiên cô lại nhớ tới cái lúc Mochi giúp cô ban nãy ở Câu lạc bộ cung đạo…

- Zu - chan, cậu bệnh à? Hay mới lén nhai ớt mà mặt đỏ như gấc thế kia? - Mochi nhíu mày hỏi.

- Kh… không có! - Izu bối rối, vội tìm cách chuyển chủ đề - Mà… ban nãy cậu làm tớ lo sốt vó cả lên đấy!

- Hở? “Lo” cho tớ á? - Mochi hỏi, cái miệng bắt đầu vẽ nên cái nụ cười mà Izu cực, cực kì ghét.

- Ai bảo… cậu ngốc quá làm gì? Ông anh đó đang nóng, cậu còn lại gần như vậy, lỡ ổng thả tay thì né gì kịp!

- Né? Ha ha ha - Mochi tròn mắt rồi ôm bụng cười ngất - Tớ mà cần phải né ư? Tớ chụp tên còn được ấy chứ ở đó mà né!

- Cười con khỉ! Cậu bớt xạo lại đi, xạo vừa vừa người ta còn tin chứ xạo quá coi chừng bị bắt vô trại à!

- Mochi không ngốc đâu! - Sal cười tươi, vừa nói vừa lột cái vỏ kẹo socola ra - Cung là thứ vũ khí tầm xa. Khác với súng, càng xáp lá cà thì uy lực của tên càng giảm. Vậy nên, chỉ cần lung lạc suy nghĩ của Kenji - senpai một chút, Mochi - kun có thời gian tiếp cận cung tên là anh ta chẳng còn gì để mà đe dọa nữa. Không những thế, cậu ta còn cẩn thận bẻ luôn cả vũ khí, do vậy nên ba đứa có thể lành lặn đi ra mà chẳng lo bị thương tích gì rồi.

Nghe Sal phân tích mà khóe miệng của Izu giật giật. Rốt cuộc thì cô cảm thấy mình mới là kẻ ngốc, đi lo lắng cho mấy tên thuộc dạng thông minh đến mức cáo già còn phải dập đầu bái làm sư phụ.

Sal giải thích xong, hồn nhiên tách ra men sát theo lan can vừa đi vừa ngắm cảnh bên dưới.

- À… Mochi - kun, ban nãy cậu có nói, cái cách cậu đã từng dùng để tập bắn cung ấy, vậy lúc trước, cậu đã tưởng tượng ra ai vậy? - Izu xoắn xoắn lọn tóc hỏi.

Khi cô vừa dứt câu, trên gương mặt thanh tú của chàng trai đã thoáng nét cười:

- Cậu muốn biết thật ư?

Izu đỏ mặt quay đi né tránh ánh mắt của Mochi:

- Không nói cũng được. Tớ không có tính tò mò.

Chàng trai cười nhẹ, khẽ đánh mắt sang cậu bạn thân đang nhởn nhơ cắn thanh socola nhai ngon lành, giọng thì thầm:

- Là hắn đấy! Cậu tin không?

- Ế? Sal á? Sao có thể? Cậu ấy đáng yêu thế kia mà!

Mochi nhìn Sal bằng ánh mắt hoài niệm, hoài niệm về những chuyện đã xảy ra rất, rất lâu rồi. cuối cùng anh thở dài, thu ánh mắt lại:

- Cũng có thể tớ nói dóc đấy!

Dứt câu, anh đẩy một cánh cửa lớn cuối hành lang ra.

“Nói dóc ư? Hoàn toàn không giống chút nào!”

Izu nghiêng đầu. Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người này là thế nào đây?

- Quào! Club của mình mà cũng có người ghé thăm sao?

Một giọng nói vang lên. Đến khi Izu chớp mắt quay trở lại với thực tế thì cô đang đứng trước cánh cửa lớn đã được mở tự lúc nào. Và hai kẻ mở nó ra đang xăm xăm bước vào mà không cần chú ý rằng người dẫn đường đang bị tụt lại phía sau.

"Ớ! Câu lạc bộ Kiếm thuật! Tên này có vẻ rất có hứng thú với vũ khí à nha! Liệu có phải là một tên ham đánh nhau không nhỉ? Cũng may là bữa giờ không thấy cái tên vô kỉ luật này gây ra việc gì nghiêm trọng!"

Đằng sau cánh cửa ấy, là những tiếng ồn cực kì điển hình của một Câu lạc bộ Kiếm thuật. Phải biết rằng, luyện tập kiếm đạo khá ồn ào so với các môn võ hoặc các môn thể thao khác bởi những tiếng côm cốp khi các thanh kiếm va chạm vào nhau, tiếng dậm chân nhằm tăng thêm sức mạnh của đòn đánh, cả những tiếng thét, hoặc tiếng “kiai” của các kendoka (những người tập Kiếm đạo) để biểu lộ tinh thần thi đấu và đe dọa đối phương nữa.

- Izu - chan, dạo này khỏe chứ? Nghỉ ở nhà có gì vui không?

Một người thanh niên với nước da ngăm ngăm mặc hamaka bước ra, mặt cười tươi rói.

- Maito - senpai, cũng bình thường thôi ạ. À, giới thiệu với anh, đây là Sal Tian, còn cái tên có bản mặt khó ưa kia là Mochi Yan. Cả hai đều là học sinh chuyển trường nên hiện vẫn chưa có Club.

- À, anh hiểu rồi, mấy đứa ở 12A1 hết sao? Anh là Maito Tanaka, Leader của Câu lạc bộ Kiếm đạo. Nói là kiếm đạo thôi chứ thực ra Club của anh tập luyện theo chế độ Ji - geiko, nghĩa là tập tự do, mình cứ dựa vào khả năng của mình mà ra đòn thôi. Club mặc dù có số lượng thành viên đông nhất trường nhưng lại chẳng có thành tích nào nên có vẻ hơi bị Hội đồng Nhà trường... hắt hủi. Mấy đứa thích thì cứ tham gia với bọn này một chút cho vui.

Maito có nước da ngăm ngăm, thân hình khỏe mạnh, mái tóc hơi dài được cột ngay sau ót, khuôn mặt vuông với đôi mày rậm và cái cằm lún phún râu trông đầy nam tính. Cái miệng rộng khi cười thật vô cùng thân thiện. Izu cũng cười tươi nói thêm:

- Maito - senpai ra trường ba năm nay rồi, nhưng do còn yêu Club quá nên anh vẫn tiếp tục xin làm Leader ở đây. Club được lập chủ yếu để giúp học sinh trường mình biết cách tự bảo vệ mà thôi. Năm ngoái tớ cũng có tham gia nhưng về sau bận quá nên đành phải nghỉ. Cũng tiếc lắm á!

- Ha... cũng vì cái mục đích đó nên Club chẳng có thành tựu gì nhiều, cũng chịu thôi! - Maito cười gượng.

- A, Izu - chan! Cậu tới đây sao không báo trước cho tớ thế! Cậu uống gì không, tớ mua cho...

Từ sau một cánh cửa nhỏ phía trong, Kofu với bộ võ phục màu đen chạy ù ra với gương mặt mừng rỡ.
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 35: Chiến hay thực tập
Kofu còn định nói thêm nhiều câu nữa cơ, nhưng mấy câu sau đó cùng với sự mừng rỡ ấy của anh tắt lịm ngay khi thấy hai chàng trai đứng bên cạnh.

- Hội trưởng đang làm việc công, vậy nên nếu có chuyện gì riêng tư thì chịu khó để sau nhé!

Mochi nhíu mày phán, cảm thấy cái bản mặt vừa rồi của Kofu thật xốn mắt. Izu cười khổ:

- Cám ơn Kofu - kun, tớ không khát! Tớ đang giúp hai người này tìm Club thích hợp thôi!

- Chẳng phải những người trước đều tự đi được sao? Họ đâu phải con nít. - Kofu vừa nói vừa liếc xéo Mochi.

- Hô, không những đi chung mà còn ăn chung uống chung nữa. Nhìn gì, gato à? Ngước lên hoài vậy có mỏi cổ không?

- Thôi thôi, vào việc chính giùm, hai ông tướng! - Izu chen vào giữa hai đôi mắt đang nảy lửa kia mà gạt hai chàng trai một trắng một đen sang hai bên.

Chưa hết, Izu vừa gạt xong thì đã nghe lần lượt hai tiếng "cốp cốp" vang lên. Chỉ thấy đầu Mochi và Kofu u một cục.

- Đây là Câu lạc bộ của anh, mấy đứa tính làm loạn hả?

Maito nghiêm mặt rồi quay lưng đi, không quên vẫy vẫy tay lại đằng sau:

- Mấy đứa vào đây, đứa nào muốn thử thì qua kia nhận kiếm.

Như thường lệ, Sal cầm bịch bánh quy lủi sang một bên ngồi ăn vô tội vạ. Izu tự hỏi liệu cái bao tử của cậu bạn đáng yêu này có giống như chiếc túi thần kì của Doraemon không? Sao có thể ních hết bằng ấy đồ ăn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ!

- Sao em cầm hai thanh shinai (kiếm tre) vậy? Sal không tập đâu.

- Em không lấy cho Sal, em dùng cả hai được chứ?

Kofu nhếch môi cười mỉa:

- Đừng có nghĩ là xài càng nhiều vũ khí là càng có lợi nhé đồ ngốc.

- Ngốc hay không nhìn sơ qua là biết.

Kofu nghẹn họng. Izu chỉ biết lắc đầu.

"Kofu - kun à, hắn là SSS đó! Ngay cả tớ nói chuyện với hắn còn bị hắn phản dame suýt ói máu không ít lần đâu!"

- Mấy cái đứa này bớt đâm chọt nhau coi, cứ như là tình địch ấy! Mà Kofu - kun nói cũng không sai đâu. Sử dụng nhiều vũ khí đồng nghĩa với việc em phải chia trí nhiều hơn. Tay không thuận của em nếu không cứng thì rất khó để đỡ đòn, đã vậy đôi khi nó còn trở thành vật dư thừa rất vướng víu.

Maito ôn tồn giảng giải. Izu cũng gật gù. Lời ông anh này nói đúng là không thể phủ nhận ha. Liếc nhìn Maito và Kofu, cô hiểu tại sao họ lại nói những câu vừa rồi.

Hai bàn tay của Mochi quá hoàn hảo. Trắng, và không chút tì vết. Không sẹo, không vết chai. Đúng hiệu công tử bột vạn năm không đụng đến việc gì. Ngay cả cầm bút mà hắn còn lười nữa mà. Suốt cả tuần qua có thấy hắn cầm cái gì khác ngoài bánh đâu.

Ấy vậy mà chẳng hiểu sao Izu lại chẳng có chút gì lo lắng cho Mochi nữa, ngược lại còn cảm thấy rất an tâm, cứ như thể hắn đã quá hoàn hảo để có thể mắc sai lầm. Cũng phải thôi, đến tận lúc này Izu vẫn chẳng biết khuyết điểm của hắn là cái gì ngoài cái tính tự cao tự đại một cách cực kì đáng ghét.

- Maito - senpai, em sẽ tiếp cậu ta nhé! - Kofu đề nghị, mắt lóe lên hào hứng thấy rõ.

- Kofu - kun à, thằng ngu mới không hiểu được cái ánh mắt của em hiện giờ là gì. Em là Mod chỉ sau Leader, trình độ không tồi, tuyệt đối không được dựa vào khả năng của mình mà trả thù việc riêng. Em nhớ mục đích chính của Câu lạc bộ này chứ?

- Em nhớ mà senpai, e hứa không đả thương Mochi - san đâu.

Kofu dại gì mà bắt nạt Mochi lúc này chứ. Làm như thế chắc chắn Izu sẽ nhìn anh như một thằng hèn ức hiếp kẻ yếu thế mất. Mục đích chính của anh chỉ là muốn thể hiện đôi chút mà thôi, sẵn tiện... "hù" cho cái tên kiêu ngạo kia một chút đặng cho hắn bớt bớt cái giọng khinh khi người khác đi. Kofu mỉm cười nắm chặt thanh shinai đứng vào vị trí trong tư thế chuẩn bị đúng bài bản của một kendoka chính hiệu.

- Mochi - kun, em cầm sai cách rồi, sao lại cầm ngược kiếm thế kia? Như vầy mới đúng nè...

Maito vừa dặn dò vừa sửa lại tư thế cho Mochi.

- Cậu còn thiếu giáp bảo hộ nữa đó Mochi - san.

Kofu vừa nói vừa phủi phủi bộ võ phục màu đen - thứ trang phục duy nhất trên người cậu lúc này.

- Không cần đâu, vướngvíu lắm!

- Tớ chỉ lo cho cái bản mặt công tử bột gạo của cậu mà thôi!

- Cám ơn, không tới lượt cậu lo đâu, công tử bột mì!

- Này, anh cho hai đứa ăn đập bây giờ, lại tính làm loạn hả? - Hầm hừ như thế, nhưng Maito vẫn vỗ vai Mochi một cái - Tốt đó nhóc, đã cầm kiếm thì không được sợ đau, lúc đụng chuyện thì cũng chẳng có giáp bảo hộ đưa sẵn cho mà mặc đâu.

Mochi cũng vào vị trí. Hai chàng trai một trắng một đen đứng gườm gườm nhìn nhau.

- E hèm, anh nói cái gì thì nhớ cho kĩ à nha! - Maito hắng giọng nhắc nhở.

- Vâng, em nhớ!

Kofu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh mỉm cười:

- Mochi - kun! Tới đi! Cứ việc tấn công vào bất cứ đâu cậu muốn.

- Ờ!

Tiếng "ờ" còn đó mà nhân ảnh của Mochi đã biến đâu mất. Những người xem trận đấu ấy chẳng ý thức được gì hơn, chỉ thấy mắt hoa lên. Chớp mắt một cái Mochi đã xuất hiện ngay trước mặt anh chàng Mod Club, hai tay chắp hai thanh shinai giơ cao và giáng thẳng xuống với tốc độ kinh hồn. Kofu hoảng hồn vội đưa kiếm lên đỡ...

"Vụt".

Bóng Mochi một lần nữa lại biến mất. Kofu chưa kịp hoang mang thì đã nghe hai bắp chân nhói lên một cái...

Mất điểm tựa!

Hai chân anh bị một thanh shinai gạt hổng lên khỏi mặt đất.

Và cái gì đến cũng phải đến. Cái mông của Kofu bị nện xuống sàn cái "uỳnh" trước sự kinh ngạc của mọi người. Choáng váng cả mặt mày, phải mất vài giây để định thần lại, Kofu mới mở mắt ra. Một đầu shinai đã trỏ vô anh tự lúc nào.

- Trên chiến trường không có thời gian cho cậu dưỡng thần đâu.

Mochi lạnh lùng thu kiếm lại. Quay đầu ra sau, thứ đầu tiên anh gặp là khuôn mặt chữ điền đang nhìn anh, đôi mắt sáng trưng đầy thú vị lẫn kinh ngạc. Maito cười ha hả vỗ vai chàng trai cái "bốp", mạnh đến nỗi khiến anh suýt nữa đã ngã dúi dụi ra phía trước:

- Ha ha! Khá lắm nhóc! Đúng là "Nhất chiêu tất sát". Thì ra nhóc cũng là tay luyện kiếm à.

Vừa nói Maito vừa bước tới chỗ Kofu đang lồm cồm hậm hực ngồi dậy.

- Chẹp! Kofu - kun, trình độ của nhóc rõ ràng không phải tệ. Lần này nhóc thua quá nhanh chỉ vì nhóc khinh địch mà thôi. Nào! Hai đứa vào vị trí đấu lại một trận cho đàng hoàng xem.

Đợi cả hai chàng trai trở lại vị trí của mình, Maito hào hứng phất tay:

- Rồi! Cùng lên nha! Một, hai, ba! Phang...

Izu ngồi thở dài. Ông anh này, tính tình vẫn chẳng khác chi lúc trước, cứ thấy đánh nhau là máu kinh khủng.

Ngay khi tiếng hô của Leader vừa dứt thì cả hai chàng trai lao vô chẳng đặng đừng. Lần này thì Kofu cẩn trọng hơn. Tấn công vẫn phải có nhưng phòng thủ thì không thể lơ là. Cái tên thư sinh mặt trắng này, cứ tưởng hắn chỉ biết cắm đầu học mới đạt được thành tích quái vật như vậy, nào ngờ tay chân cũng linh động không kém.

- Nè! Cậu không lo cho Mochi sao? - Izu bất chợt hỏi Sal, mắt vẫn chăm chú quan sát trận đấu. Còn Sal thì chăm chú vào thanh socola hơn là trận đấu thú vị kia.

- Yên tâm đi, Mochi - kun không đả thương Kofu đâu!

Izu dở khóc dở cười. Câu đó chẳng phải lúc đầu là do Kofu nói sao. Chậc, nhưng mà bây giờ, xem ra Kofu mất hẳn quyền chủ động luôn rồi. Cậu ta bây giờ toàn lo đỡ đòn thôi. Nhân ảnh của Mochi cứ lướt ngang lướt dọc thoăn thoăn thoắt. Cánh tay phải ra đòn nhanh chớp nhoáng. Kofu ngày càng đổ mồ hôi nhiều hơn trong khi Mochi vẫn cứ thản nhiên như không. Đó là bề nổi mà bất cứ người nào ít am hiểu về kiếm thuật cũng có thể nhìn thấy. Tuy nhiên, có vài điều khác tinh tế hơn vẫn không thể qua mắt được Maito.

Thứ nhất, tốc độ của Mochi dù vẫn rất nhanh nhưng ít nhất thì người như Izu vẫn có thể quan sát tốt, chứ không thần tốc như trận ban nãy.

Thứ hai, Mochi có lợi thế hơn hẳn, nhưng chàng trai không hề tấn công vào điểm yếu của Kofu, cũng không đùa bỡn dù đối phương yếu thế hơn mình.

Nói chính xác hơn, Mochi giống như đang hướng dẫn từng đường kiếm của Kofu vậy.

“Chậc! Lần này thì nhóc gặp phải đối thủ thứ thiệt rồi Kofu - kun à! Cơ mà, có vẻ như Mochi không phải là không có điểm yếu. Ồ, hình như Kofu cũng nhìn ra. Ánh mắt thằng nhóc vừa sáng lên…”

- Yaaa...

Kofu dồn sức vào hai tay nắm chắc thanh kiếm hất mạnh đòn vừa rồi của Mochi. Đôi mắt ánh lên, anh nghiêng người giáng đòn chớp nhoáng vào hông trái của đối phương.

"Cốp".

Kofu mở to mắt. Maito, Izu và những người quanh đó cũng kinh ngạc không kém. Thanh shinai bên tay trái vừa đỡ được đòn của Kofu.

"Quái! Thằng nhóc đó thật sự có thể sử dụng song kiếm sao?"

Mochi cười phư phư, giọng điệu châm chọc rót vào tai Kofu:

- Cậu nghĩ là thanh shinai bên này để làm cảnh hả? Nó... là bẫy đấy.

Kofu hoảng hồn, nhưng anh chưa kịp rút tay lại thì đã nghe nhói một cái...

- Hông...

Mochi bắt đầu mở miệng liệt kê. Tốc độ gia tăng thấy rõ. "Cốp cốp cốp..."

- Lưng.



- Mặt.



- Cổ.



Anh liên tục ghi điểm với đòn đánh nhằm vào những chỗ hiểm yếu của đối phương. Tuy vậy, nhưng kiếm của anh chỉ vừa chạm vào mục tiêu đã thu lại, hoàn toàn không gây ra chút sát thương gì cho đối thủ, khác hẳn với kiểu tấn công càng ngày càng liều mạng của Kofu.

- Dừng lại!

Hai tiếng cuối là của Maito.

- Em lui được rồi, Kofu - kun!

- Nhưng, senpai...

- Đừng có cãi! Trên chiến trường, nếu bị kẻ địch đâm vào cuống họng thì em có đánh tiếp được không?

Kofu nghe thế, cũng đành tiu nghỉu lui ra.

- Cậu đánh tốt lắm, Kofu - kun!

Izu bất ngờ mỉm cười với Kofu khiến trái tim chàng trai suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh đang định đáp lại thì thấy ánh mắt đáng yêu ấy đã chuyển hướng về phía hắn, Mochi Yan, mất rồi. Chàng trai cắn răng, đi thẳng vào phía trong không quay đầu nhìn lại. Đến cuối cùng, anh vẫn là kẻ thua cuộc không bàn cãi trong lần so tài này.
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 36: Tay đầu bếp siêu đẳng
- Mochi - kun, em học luyện kiếm được bao lâu rồi?

Maito vừa nói vừa đưa cho Mochi một chai nước suối.

- Cám ơn anh! Em bắt đầu học từ năm lên mười.

- Chà, bảy năm thôi sao? Vậy mà có thể đạt đến trình độ này. Quả thật là rất đáng nể, ha ha ha!

Sal cười nhẹ. Mochi đúng là cáo già. Trả lời như thế để người khác tự suy ra phần sau chứ chẳng thèm nói dối. Chậc! Nếu Maito biết rõ tuổi đời thật sự của Mochi thì tất anh ta sẽ hiểu được vì sao Mochi lại vượt trội như thế.

Mochi nốc một hơi hết nửa chai:

- Thời gian hiện giờ cũng có hạn, vậy nên có lẽ em sẽ làm phiền anh sau. Maito - senpai, em có thể tham gia Câu lạc bộ Kiếm đạo của anh chứ?

Maito tròn mắt, hào hứng:

- Muốn vào Club quèn của anh ư? Ha ha ha, tất nhiên là được rồi! Lần sau anh sẽ sử dụng Không gian ảo cho nhóc tha hồ quậy. Anh rất mong chờ cái ngày nhóc quay lại đó, chắc chắn anh sẽ đấu với nhóc một trận thật hoành tráng.

Vậy là cuối cùng thì Mochi cũng có cái Club nên hồn. Maito vừa làm xong thủ tục nhận mem cho chàng trai thì bất giác Izu lên tiếng:

- Em... cũng vào!

Mochi tròn mắt:

- Cậu cũng có hứng thú với Kiếm đạo à!

Izu bặm môi, gật đầu. Nói chính xác thì cô đột nhiên muốn luyện kiếm kể từ khi xem trận đấu vừa rồi. Cô chưa bao giờ biết được kiếm đạo lại ảo diệu như thế.

Con người có thể luyện tập cho cơ thể nhanh đến thế sao?

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đã tự hỏi, tại sao hắn lại được ông trời thiên vị đến mức khó có thể tưởng tượng như thế nhỉ?

Chậc, nói gì thì nói, dù hắn thật đáng ghét, nhưng trong lòng Izu không khỏi nảy sinh chút ngưỡng mộ.

- Hầy, tớ tưởng cậu muôn đời chỉ hợp với roi thôi chứ?

Roi!

Roi?

Cái gì “roi”?

Mắt Izu đột ngột mở to, cô ngẩng phắt đầu lên khiến Mochi bị một phen giật mình.

- Cậu vừa nói gì?

- T... tớ đùa thôi! Làm gì ghê vậy?

Nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, Izu ấp úng tìm cách lấp cho qua chuyện:

- À... không có gì! Xong thủ tục rồi! Tạm biệt mọi người, tụi em đi trước nha!

- Ừa, mấy đứa đi vui vẻ!

Maito cười hào sảng vẫy tay tạm biệt.

---

Lúc cả ba lên tới tầng mười hai, tầng cuối cùng của Dream House, thì đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều. Đây là tầng lầu của các Câu lạc bộ Nấu ăn nên Izu cứ nghĩ là hai người họ sẽ lướt qua nhanh thôi. Nhưng Izu quên mất, hai người này chẳng bao giờ hành động như cô suy nghĩ cả.

Cái điều mà cô chưa từng tin hắn, Mochi Yan, hắn thực sự biết nấu ăn, không những biết mà còn nấu siêu đẳng luôn. Với mấy cái Club Nấu ăn thì hắn gật đầu vô cái "rụp", đã vậy còn tuyên bố rằng sẽ lo hết chi phí nguyên liệu ở đây, để sau này có gì thì hắn sẽ ở lại đây lo bữa trưa, không phải tốn công tốn sức chạy ngược về nhà nữa.

"Biết thế thì mình đưa hắn lên trên đây trước cho rảnh nợ. Báo hại mình mất cả ngày Chủ nhật loanh quanh trong này."

Sal rất hòa đồng. Sal lại sở hữu khuôn mặt thánh thiện như thiên sứ khiến cho ai ai cũng quý mến. Thành thử ra chàng trai đi tới đâu cũng bị mấy mem lôi kéo đi nếm không biết bao nhiêu là món nữa. Mochi cũng điển trai không kém, nhưng hễ có ai xáp lại gần là y như rằng anh chàng lại ném cho cái nhìn theo kiểu “tránh xa tôi ra” khiến cho mấy chị em hoảng sợ tản đi hết. Izu chỉ còn biết lắc đầu.

Đứng dựa trên lan can, Izu mơ hồ nhìn ra mông lung:

- Không thể tin được là cậu thật sự biết nấu ăn đấy!

- Hô! Vậy mấy lần họp Hội học sinh, cả bữa sáng nay nữa, cậu nghĩ là cậu ăn đồ từ trên trời rơi xuống à!

- Ai biết chứ! Tớ tưởng là người làm nhà cậu. Nhà cậu lắm tiền nhiều của như thế, vậy mà bảo là việc bếp núc lại để cho thiếu gia lo, ai mà tin được chứ!

- Thiếu gia? Ha ha! – Mochi ôm trán cười ngất - Tớ chỉ là thằng ăn nhờ ở đậu thôi mà, chả có cái vẹo gì trong tay hết. Vậy nên mới ế tới giờ nè!

- Cậu không có anh chị em ruột nào sao?

- Không! Tớ là con một! – Mochi bất giác thở dài, đôi mắt đầy hoài niệm - Nếu như Sal không điên điên tự nhiên hốt tớ về thì không biết bây giờ tớ thế nào nữa!

- Hơ, vậy tại sao hồi đó cậu lại ghét Sal? Có phải là Sal đã làm gì có lỗi với cậu không? – Izu hỏi. Cô thật sự cảm thấy rất tò mò. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác là quan hệ giữa hai chàng trai này không chỉ đơn giản là hai người bạn thân.

Mochi bất giác lại im lặng, đôi mắt màu hổ phách nhìn ra xa xăm, giống như cái lúc mà ba người mới rời khỏi Câu lạc bộ Cung đạo vậy.

- Xin lỗi! Tớ hơi nhiều ch…

- Không có! Sal chẳng làm gì cả! – Mochi thở dài – Cái thằng có vấn đề… là tớ. Thôi! Vào lôi hắn ra rồi đi tiếp nè! - Dứt lời, chàng trai xỏ tay vào túi quần quay vô Club.

- À… ừ!

Izu cũng không hỏi gì thêm. Có vẻ như trong quá khứ của hai người họ đã xảy ra chuyện khó nói gì đó. Mặc dù trong đầu vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng rồi Izu cũng tặc lưỡi cho qua.

“Quá khứ thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ họ đang sống với nhau rất tốt hay sao? Hơn cả mình, bạn thì rất nhiều nhưng lại chẳng có lấy một đứa bạn thân!”

Mochi còn tham gia cả Câu lạc bộ Làm bánh nữa. Và... bất ngờ nha, cả ba đã gặp lại cô gái ấy, cô gái có khuôn mặt dễ thương, đôi mắt to tròn và cái nơ bản to màu đỏ tươi trên đầu.

Cô gái học lớp 11A3 đã nhìn Mochi đắm đuối ở Canteen trường vào giờ ăn trưa!

Khi ba người bước vào, cô gái có vẻ bất ngờ. Nhất là khi vừa nhìn thấy Mochi, khuôn mặt cô gái bắt đầu chuyển từ trắng hồng sang hồng đậm hơn.

- Đây là Mochi Yan học lớp 12A1, mười bảy tuổi, mem mới của club ta nha mấy chế! - Chị Nana, Leader của Câu lạc bộ nấu ăn hào hứng giới thiệu.

Sal từ sau lưng Mochi ló đầu ra, cười tươi:

- Còn tớ chỉ tới ăn thôi có được không?

Cả Club bất động trong ba giây. Giây thứ tư lập tức vỡ òa:

- Sal Tian, cậu là Sal Tian đã lên đọc phát biểu hôm khai trường đúng không?

- Còn đây là Mochi Yan, "hoàng tử thần bí" trong lời đồn sao, trùi ui xinh trai quá trời quá đất luôn!

- Bây giờ mới được thấy mặt nha, Yan - san! Hổm rày trốn đâu mà trốn kĩ quá chế tìm hổng ra?

- Oa! Sal - san, em là em trai của Bạch hoàng tử A12 phải không? Giống dễ sợ luôn hà!

- Sal - san, Dara - kun có thích ăn bánh không vậy?

- À à, xin lỗi...

Thấy nhóm nữ sinh chuẩn bị xán tới Sal, Mochi kéo cậu bạn ra sau lưng lại:

- Nhưng đừng làm phiền Sal có được không? N ãy giờ Sal đã bị hành mệt lắm rồi!

- Ể! - Nhóm nữ sinh đồng thanh - Sao thế, chỉ nói chuyện một chút thôi mà!

- Thôi được rồi mấy má! - Chị Nana cười khổ, chống nạnh - Có boy friend hết rồi mà thấy giai vẫn cứ tươm tướp lên. Muốn tui méc với từng anh không. Bây giờ có về chỗ chưa hay đợi tôi cho mỗi bà một vá lên đầu, hả?

Leader có khác, biết cách đe dọa một chút là cả nhóm nữ sinh tản ra hết. Giai đẹp thì đẹp thật, nhưng dại gì mà để lục đục với người yêu vì ngắm họ chứ?

Club vừa rồi nháo nhào là thế, nhưng cô gái nơ đỏ nọ vẫn không hề rời khỏi chỗ của mình. Có vẻ như cô gái này thuộc dạng tiểu thư nhút nhát e thẹn. Izu chép miệng.

"Xinh xắn thế kia, lực học cũng không tệ, dám chắc là có nhiều anh trồng cây si lắm đây. Vậy mà không hiểu mắt mũi thế nào mà lại nhìn trúng cái tên lưu manh dở hơi này."

Chị Nana dẫn cả ba đi một vòng, hồ hởi giới thiệu từng khu vực của Câu lạc bộ. Cũng không ít nữ sinh lăng xăng chạy lại nhờ ba người thử bánh. Anh chàng nắng ấm Sal Tian sau mười hai tầng lầu nhét không biết bao nhiêu bánh kẹo và thức ăn vào bụng, hiện vẫn có thể nuốt hết mớ bánh được đưa cho. Cái nào anh cũng khen ngon khiến cho mấy chị em ai nấy mặt cũng nở hoa tươi roi rói hết. Izu thì chỉ góp ý nhẹ nhàng theo kiểu "dĩ hòa vi quý" thôi. Còn Mochi, kẻ hầu như thờ ơ với tất cả mọi chuyện, lại là tên đưa ra mấy nhận xét gắt gao nhất. Gắt thì gắt là thế, nhưng hắn toàn nói đúng. Không những thế, hắn còn đưa ra mấy lời khuyên với các biện pháp khắc phục, các mẹo làm bánh rất hữu dụng khiến cho các mem ở đây mê tít cả lên. Nói chung là lần vào Club này khá ổn. Ít nhất là hắn không gây thêm vụ lùm xùm nào nữa.

- Các em về vui vẻ nhé! Hơn sáu giờ chiều rồi đấy!

- Vâng! Cám ơn chị nhiều! Tạm biệt mọi người nhé! - Izu mỉm cười, cúi đầu. Cánh cổng Câu lạc bộ Làm bánh mở ra rồi chuẩn bị khép lại...

- Anou, kh... khoan đã!

Bất chợt một giọng nói vang lên, trong trẻo và thánh thót. Mặc dù vẫn thua giọng của Jun tới vài bậc nhưng thật sự rất dễ nghe. Là giọng của cô gái nơ đỏ ấy. Mọi người, kể cả ba người đang ở ngay trước cửa Câu lạc bộ đều ngạc nhiên quay lại. Cô gái chạy tới ngay trước mặt Mochi, tay cầm một chiếc đĩa nhỏ có một phần bánh Pie Mojito. Hít một hơi thật sâu, cô gái lấy hết dũng khí đưa nó cho chàng trai:

- Y... Yan - san, cậu... có thể cho tớ chút nhận xét được không?

Cô gái mắc cỡ tới mức không dám nhìn Mochi. Trái ngược với vẻ ngại ngùng của cô, Mochi chỉ thản nhiên nhận lấy phần bánh:

- Được thôi!

Anh dùng nĩa xấn một miếng bánh đưa lên miệng. Cô gái hồi hộp đến suýt quên cả thở.

- Ưm! Phần đế bánh cậu làm khá ổn...

- Nhân bánh thơm và độ mềm tốt rồi. Tuy nhiên, tớ nghĩ là khi làm hương, cậu nên dằm thêm lá bạc hà nhiều hơn!

- Cho rượu rum ít hơn một chút thôi.

- Giai đoạn cuối cậu có thể rắc thêm ít vỏ chanh bào và lá bạc hà. Như vậy thì bánh của cậu sẽ hoàn hảo hơn đấy.

Cô gái nghe tới đâu lại gật đầu lia lịa tới đó. Izu tự hỏi nếu Mochi nói bánh Pie Mojito không cần bạc hà và cốt chanh thì liệu cô ấy có còn gật đầu khí thế như cái icon bồ câu trong facebook thế không?

- Tớ nhớ rồi. Tớ sẽ về nhà cố gắng hoàn thiện lại món bánh này. Cảm ơn cậu đã góp ý! - Cô gái ngượng ngùng cúi đầu chào.

- Không có gì! Tớ có thể biết tên cậu không?

- T... tên tớ? - Cô gái chớp mắt, cái nơ đỏ bản to trên đầu cô khẽ lay động. Có vẻ như cô không hề nghĩ đến việc Crush sẽ hỏi tên mình - Tớ là Akina, Akina Mikaze. Rất vui được gặp cậu!

Nói tới câu cuối, gương mặt cô đỏ bừng. Akina lúng túng cúi đầu xuống để giấu đi khuôn mặt đang bối rối của mình.

- Akina Mikaze, hình như cậu học ở 11A3 thì phải. Hôm nọ ở Hội học sinh tớ có liếc sơ qua bản danh sách học sinh trong trường.

- V... vâng! 11A3...

Khóe miệng Izu giật giật.

"Ông tướng à, để ý con gái nhà người ta thì nói đại ra đi. Bộ ông là quái vật hay sao mà liếc sơ một cái đã nhớ hết cái bản danh sách mấy nghìn học sinh như thế?"

Có vẻ như Izu đã quên mất cái tên con trai lịch lãm trước mặt cô đã từng "quái vật" như thế nào rồi.

- “Hoa mùa xuân” à? Tên cậu đẹp lắm! Akina - san. Hẹn gặp lại cậu sau nhé!

Mochi không cười, nhưng ánh mắt của anh khi ấy thật đẹp, đẹp đến hút hồn, hút hồn cô gái xinh xắn có khuôn mặt đỏ lựng đang đứng trước anh kia, khiến cô nhất thời như bị hóa đá. Cứ như cô vừa nhìn vào mắt của Medusa vậy. Mà hình như như không chỉ mình cô bị hóa đá, còn có cả các nữ sinh trong phòng Câu lạc bộ đang tò mò theo dõi... Có cả cô Hội trưởng vốn nổi tiếng là trái tim sắt đá chưa bao giờ biết rung động trước ai nữa…
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 37: Cuộc vui nào cũng đến lúc chia tay
- Quên mất, còn phải trả dĩa cho cậu nữa.

Mochi dùng nĩa gim miếng bánh còn lại, bất ngờ đút vô cái miệng xinh xắn của Izu ngay lúc cô còn đang bất động. Đoạn anh đưa dĩa lại trước mấy chục đôi mắt đang mở to kia, rồi kéo tay Izu đi dọc theo hướng hành lang dẫn đến thang máy.

Cho tới khi đứng trong buồng thang máy, Izu mới trở lại với thực tế. Cô lấy hơi hét:

- Cậu làm cái quái gì vậy hả?

- Cẩn thận kẻo banh bố nó cái buồng. Tớ sẽ ghi tên cậu vào sổ Hội báo cáo vì tội phá hoại tài sản của nhà trường đấy!

- Bỏ cái trò nhại người khác đi! Đâu ra cái ngữ thành viên Hội học sinh ba bứa mặt dày như cậu hả? Cái nĩa đó cậu ngậm toàn nước bọt không mà dám đem gim bánh cho tớ!

- Không sao đâu! Tớ thề trên danh dự là tớ đã liếm sạch nước bọt trên đó rồi!

- Thế thì còn khiếp hơn nữa! - Izu hét đến đỏ mặt tía tai - Cậu mà có danh dự cái khỉ mốc gì chứ! Con trai con đứa gì mất vệ sinh kinh khủng!

Mochi cười cười, cái kiểu cười nửa miệng cực kì kích thích một trận đại chiến trong thang máy:

- Mất vệ sinh gì đâu, nước bọt của tớ, rất quý và sạch sẽ đó! Có phải nó rất ngọt không?

- Cậu...

"Bíp".

Cửa thang máy mở ra ngay tầng trệt. Bên ngoài đã có vài học đứng đợi lên tầng. Izu đành cắn răng cố hạ hỏa xuống để giữ lại phần nào cái hình tượng đẹp đẽ vốn đã bị cái tên quái thai nào đó phá banh chành trong một tuần vừa qua.

"Vừa rồi khác gì mình với hắn hôn gián tiếp đâu chứ!"

Izu ấm ức thoáng nghĩ, khuôn mặt vốn nãy giờ bị chọc giận đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ còn lâu cô mới nói ra. Cái tên đểu cáng có thứ hạng ấy sẽ càng có cớ để chọc quê cô mà thôi.

---

Trước cổng trường trung học Kokka...

- Tạm biệt cậu, Izu - chan! Hôm nay bọn tớ vui lắm! - Sal mỉm cười. Một nụ cười ấm áp thường trực. Giữa trời chiều mà như có ánh nắng ban mai chiếu rọi.

"Còn tớ thì mất toi cái ngày Chủ nhật!"

Izu than thầm.

- Hai cậu tìm được Club phù hợp là tốt rồi! Thôi, cũng trễ rồi, tớ về trước nhé!

- Hôm nay cậu không đi xe. Có cần tớ giúp về nhà không?

Izu tròn mắt.

"Tự nhiên bữa nay có tên tốt sảng ta. Liệu chút nữa trời có mưa không đây?"

- Tớ ổn mà. Mới có hơn sáu rưỡi chiều thôi, không sao đâu. Mắc công tài xế của cậu lại phải chạy ngược về nhà tớ!

- Ồ! Tài xế gì cơ? Hai đứa này cũng đi bộ mà. Tớ nói giúp là giúp gọi taxi chở cậu về thôi. Còn tiền taxi... tất nhiên là cậu phải trả. Hơ hơ hơ!

- C... cái đồ đểu! Cậu phắn đi ngay và luôn đi.

Izu hét quàng quạc, suýt nữa lại tiện tay quăng cái túi xách. Cũng may là cô kịp thời ngừng lại, chứ nếu không thì chắc cổng trường lại trở thành điểm xuất phát cho một màn rượt đuổi rồi.

---

Rảo bước trên con đường đã nhuốm màu hoàng hôn, Izu bỗng có chút tiếc nuối. Hình như đã lâu lắm rồi, cô mới cảm thấy thoải mái như vậy. Hình như đã lâu lắm rồi, cô mới nói nhiều tới vậy. Và hình như đã lâu lắm rồi, cô mới vui như thế.

Izu chép miệng.

"Chậc! Kể ra thì ngày Chủ nhật này cũng không tới nỗi tệ."

Nhưng mà bây giờ, Izu lại có thêm nỗi lo khác: căn biệt thự của nhà Haru, từ sáng tới giờ chưa ai dọn dẹp. Sáng mai là bắt đầu học nữa rồi. Cô phải tranh thủ lau dọn trong tối nay thôi. Thế là cô gái lo mà chạy về thật nhanh. Đứng trước cánh cổng lớn, Izu lấy trong giỏ ra chiếc chìa khóa. Bất giác Izu khựng lại.

Hình như có gì đó thiếu thiếu!

Cô sực nhớ tới một điều: Cô đã treo một thứ vào cái khóa trên chiếc giỏ của mình…

Chính là chú vịt bông mà Mochi đã đưa cho cô.

Và hiện tại thì nó đã “không cánh mà bay”!

À không, nó cũng có chút cánh, nhưng Izu dám cá hết toàn bộ tài sản nhà mình rằng hai cái cánh bằng vải tí tẹo ấy không thể làm cho con vịt nhỏ ấy bay được.

Dù rằng móc khóa bán ở ngoài không ít, nhưng mà...

Nếu Mochi biết cô làm mất cái thứ anh vừa đưa chưa đầy một ngày, liệu anh có giận cô không?

Liệu anh có trách cứ gì không? Hay là chẳng thèm nói chuyện với cô nữa?

Mặc dù Izu chẳng biết tại sao cô lo, mà lo vì lí do gì, nhưng cứ nghĩ đến cảnh Mochi thờ ơ lạnh nhạt với cô, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu, bứt rứt.

Bặm môi một chút, cuối cùng cô quyết định trở gót quay lại trường. Đã hơn bảy giờ tối, có lẽ các Câu lạc bộ đã chẳng còn hoạt động nữa, trường cũng đóng cửa, tuy nhiên, ít nhất là cô có quen biết với mấy bác bảo vệ. Hơn nữa cô còn là Hội trưởng Hội học sinh, việc lâu lâu ở lại trường trễ một chút cũng không thành vấn đề.

- Haru - chan, cháu chưa về sao? - Bác bảo vệ có vẻ hơi ngạc nhiên.

- Dạ, phiền chú quá, cháu... còn chút công chuyện chưa kịp giải quyết xong, chú cho cháu vào một tí được không ạ?

Nhìn Izu khẩn trương như thế, bảo vệ cũng thương, đành mở cửa cho cô vào:

- Làm gì thì làm, nhớ đừng có gắng sức quá. Con gái con đứa, cũng nên dành chút thời gian kiếm bạn trai đi!

- Hi hi, chú lại chọc cháu rồi! Thôi cháu vào nha! Chúc chú tối ngủ ngon ạ!

Izu vẫy tay chào tạm biệt chú bảo vệ rồi chạy thẳng một mạch tới Dream House. Nơi đây không còn náo nhiệt như mấy tiếng đồng hồ trước nữa. Nó đã tạm ngừng hoạt động để rơi vào trạng thái nghỉ ngơi trước khi bắt đầu một ngày đầu tuần mới. Izu là Hội trưởng, thế nên cô có chìa khóa của Dream House cũng là điều dễ hiểu.

Bên trong tòa nhà tối đen như mực. Izu có chút rợn rợn người, nhưng dù sao thì cũng đã tới đây rồi, bây giờ mà bỏ về thì thật quá phí cái công chạy tất tả nãy giờ quá. Đã vậy, sáng mai lại còn phải đối mặt với hắn nữa. Gì thì gì, Izu vẫn có chút cảm giác tội lỗi. Mặc dù hắn không cần, nhưng Izu đã tuyên bố yêu thương bé vịt ngay trước mặt hắn, ấy thế mà chưa đầy mấy tiếng đồng hồ đã làm mất, há chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

Izu cố nhớ lại. Cho tới lúc vô xem mấy Club Nấu ăn, hình như cô vẫn còn thấy nó treo lủng lẳng trên giỏ. Phải rồi, mấy chị em còn xúm lại trầm trồ khen ngợi khiến cho cái kẻ đáng ghét nào đó tự mãn nhếch cái khóe môi chết tiệt của hắn cong lên như mặt trăng khuyết vậy.

"Chắc chỉ quanh quẩn đâu đó trên tầng mười hai thôi! Cũng may là mình có xâu chìa khóa của các Câu lạc bộ nữa, hi vọng sẽ tìm ra nhanh thôi!"
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 38: Đêm kinh hoàng
- Ui, thang máy vẫn hoạt động!

Izu mừng rơn bước vào cabin thang máy. Đây có lẽ là cái nơi duy nhất có ánh sáng ở Dream House vào lúc này.

Đứng nhìn số tầng trong buồng thang máy lần lượt tăng lên, Izu thầm cầu khấn cho mình tìm thấy chiếc móc khóa càng nhanh càng tốt. Cái cảm giác ở một mình trong một tòa nhà mười hai tầng hiện đang tối thui tối hù thật chẳng dễ chịu chút nào.

Bánh bèo vô dụng ư? Izu đã làm tới chức Hội trưởng Hội học sinh thì tuyệt nhiên chẳng thể vô dụng được rồi. Yếu đuối ư? Xin lỗi à! Con trai mà rơi vào tình cảnh này cũng còn muốn xón ra quần chứ chẳng chơi. Thực chất thì Izu cũng không hiểu động lực nào đã đưa cô tới tận đây nữa.

- Sẽ ổn thôi mà!

Cô gái hít một hơi dài. Nhìn số mười hai điểm trên màn hình điện tử, cô hồi hộp đợi cánh cửa thang máy mở ra.

"Xem nhiều phim kinh dị thật không tốt, không hề tốt một chút xíu nào, trong đầu mình cứ tưởng tượng toàn thứ gì đâu không! Không có gì đâu, không có thứ gì đang đợi mình ở bên kia cánh cửa đâu! Híc..."

Cố trấn an bản thân, Izu nắm chặt chiếc giỏ của mình.

Một phút...

Hai phút...

Rồi ba phút trôi qua...

Hình như có cái gì đó sai sai.

Cái cửa, đáng lẽ nó phải mở rồi chứ.

- Trời ạ! Đừng có nói là hư vào lúc này chứ!

Izu bắt đầu hốt hoảng. Cô đập đập cửa, ráng đợi thêm chút nữa.

Thêm năm phút trôi qua. Cánh cửa vẫn ngay đơ. Izu lúng túng vò đầu:

- Ôi trời, hư thiệt sao trời? Sao mình lại rơi vào mấy tình huống oái oăm thế này chứ? Cho tao ra, tao năn nỉ mày đấy cửa ơi! Xíu nữa tao đi thang bộ xuống cũng được, không làm phiền tới mày nữa đâu, nhưng ít nhất mày phải cho tao ra chứ!

Izu cuống cuồng hết cả lên, ấy vậy mà cái cửa vẫn cứ trơ trơ.

- Híc, chắc phải ráng kiếm người trợ giúp thôi!

Izu rút điện thoại bấm danh bạ định cầu cứu bảo vệ hoặc mấy giáo viên hay qua đêm tại trường, hoặc bạn bè đang ở Kí túc xá cũng được. Ít nhất phải có người bên ngoài biết việc cô bị mắc kẹt ở đây.

- OMG! Mất sóng, ông trời ơi ông có muốn con sống không vậy trời.

Izu bắt đầu cảm thấy lo sợ. Cô đập cửa thang máy kêu cứu trong vô vọng suốt cả hơn chục phút. Giờ này thì làm gì còn ai loanh quanh trong Dream House chứ. La hét khản cả cổ mà chẳng nghe được động tĩnh gì bên ngoài. Izu tuyệt vọng định buông xuôi. Bất chợt cô nhớ ra một điều:

- Phải rồi, mình hoảng quá hóa ngu rồi. Sao lại quên nút báo động được chứ!

Izu mừng rỡ đưa tay lần kiếm ngay cái nút nổi bật nhất, chuẩn bị bấm, bất chợt...

"Uỳnh".

Cả nguyên cái cabin nghiêng hẳn qua một bên khiến cho tay cô gái bị trượt khỏi nút báo động.

- Cái... gì thế?

Izu ngày càng hoảng hốt hơn. Cái chuỗi âm thanh lịch kịch ầm ầm sau đó, cùng với sự nghiêng ngả dữ dội của chiếc cabin khiến cô gái không tự chủ được mà run lên bần bật. Đèn trong cabin bắt đầu chớp tắt liên tục. Và trước khi nó tắt hẳn, Izu kịp thấy một luồng khói đen thui len qua kẽ cửa cabin mà chui vào bên trong. Cô gái khuỵu chân ngồi bệt xuống, đôi mắt mở to hoảng sợ tột cùng. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi như lúc này. Cô không còn đủ sức để mà la hét nữa. Cô ước gì mình có thể ngất xỉu ngay bây giờ để không còn nghe hay thấy mấy sự việc kinh hoàng này nữa.

"Ầm" một tiếng rõ lớn. Cabin thang máy không còn rung lắc nữa. Điều đó cũng không có nghĩa là cô đã an toàn...

Nó đang rơi tự do!

Rơi rất nhanh!

Nhưng Izu hầu như không biết đến việc nó đang rơi nữa. Đèn trong cabin đã tắt hẳn. Trong khoảnh khắc ấy, Izu chỉ kịp thấy cái đám khói đen đang chờn vờn trên trần ấy đột ngột lao thẳng về phía mình.

Choáng váng!

Izu choáng váng ngã ra sàn.

---

Izu không hề biết được rằng, ngay lúc đó, bên ngoài cabin, một luồng ánh sáng trắng từ bên dưới vừa lượn vút lên, nhanh chóng tóm gọn lấy cabin trong chớp nhoáng.

Nơi tầng trệt của Dream House, có một nhân ảnh đang đứng ngay trước cửa thang máy, đôi tay trắng muốt không tì vết đang đặt lên hai cánh cửa khép kín kia. Chiếc áo choàng màu mây có viền bông phủ từ trên đầu xuống tới mắt cá chân người ấy. Đâu đó có vài lọn tóc màu xám tro loăn xoăn vô kỉ luật đang nhè nhẹ lay động. Vì sao người đó có thể được thấy rõ ràng như vậy ư?

Dễ hiểu thôi! Bởi vì xung quanh anh ta hiện có hằng hà sa số những đốm sáng lấp lánh như hàng trăm, hàng ngàn những con đom đóm đang tỏa sáng giữa không gian tối tăm.

Đôi tay anh ta đang phát sáng. Một vòng tròn ma thuật tỏa ra từ đôi bàn tay ấy. Luồng sáng trắng xuất phát từ vòng tròn ma thuật đó chính là thứ đã tóm gọn cabin và giữ cho nó không tiếp tục rơi tự do.

Chiếc cằm thanh tú thấp thoáng sau chiếc mũ áo choàng ấy khẽ ngước lên. Hơi thở của anh ta có chút khẩn trương. Một giọng nói ấm áp len qua khóe môi mỏng đó ra ngoài:

- Ta kịp giữ nó lại rồi. Tầng ba, nhanh nào!

- Vâng!

Tiếng "vâng" vừa dứt, từ trong bóng tối bất chợt một bóng người mặc áo choàng trắng phóng vút ra ngoài. Bóng người ấy trong chớp mắt đã bẻ ngoặt hướng, đạp tường chạy thẳng lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi lan can tầng ba còn cách khoảng ba mét, anh điểm chân một cái...

"Soạt".

Cả cái thân hình dong dỏng cao ấy vừa lộn một vòng đã đáp ngay xuống hành lang tầng ba. Nhẹ nhàng êm ái không một tiếng động. Mũi chân lại điểm cái nữa, bóng dáng ấy liền chạy vút về phía thang máy không chút chần chừ.

Izu có cảm giác như lồng ngực sắp vỡ tung ra. Cô đau đến không thể thở nổi. Trái tim cô như đang bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt.

Đau...

Đau quá!

Chưa bao giờ Izu cảm thấy sợ hãi như vậy. Cô ý thức được cái chết đang dần đến với mình.

Bất giác cô nhớ tới một câu nói mà mấy học sinh hay truyền miệng với nhau: "Trường học nào mà chẳng có người chết! Chết do tự tử, chết do tai nạn... Thế nên, trường học nào mà chẳng có ma chứ!"

"Ngây thơ, mình thật ngây thơ! Bị ma giết! Chẳng lẽ mình lại chết lảng nhách như vậy sao? Không thể được, mình là nữ chính mà, sao lại bị vùi xác trong cái không gian chật hẹp tối tăm đến đáng thương như vậy chứ?"

"Rồi mọi người sẽ chẳng bao giờ biết được mình chết như thế nào. Tất cả rồi cũng chìm vào quên lãng. Haru Izu sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Ô mài gót, cái truyện này sẽ kết thúc một cách lảng nhách như vậy sao? Không được đâu, độc giả sẽ chọi đá lỗ đầu luôn đó! Híc!"

"Anh Daizu, phải rồi! Anh Daizu còn chưa xuất hiện mà, sao tác giả nỡ giấu anh ấy trong cánh gà luôn như thế?"

"Đau quá! Trái tim mình sắp bị bóp nát đến nơi rồi! Liệu những người bị chết vì đau tim trong "Death note" có đau như thế này không?"

"Đau... Mình chết mất! Ai cứu tôi với! Tôi không muốn chết thế này đâu! Tôi còn cả tương lai tươi sáng. Tôi còn chưa có người yêu. Tôi còn người anh trai yêu thương tôi hết mực. Tôi mà chết rồi thì anh ấy sẽ buồn chết mất..."

"Ư... đau... Mình không thể chịu đựng nổi thêm một giây phút nào nữa!”

“Hết rồi! Hết thật rồi! Vĩnh biệt cuộc đời..."

Izu thở yếu dần. Từng hình ảnh của người thân, bạn bè lướt qua trước mắt cô như những thước phim chân thực nhất. Có hình ảnh của cha mẹ lúc sinh thời, anh Daizu thông minh chăm chỉ, còn có cả cô Nao, bạn bè trong lớp, những anh chị trong các Câu lạc bộ, v à hai cậu bạn mới quen cùng bàn đẹp trai, bí ẩn...

Yan Mochi, hắn vẫn thế, vẫn giữ cái nụ cười đáng ghét ấy cho tới lần cuối hắn gặp cô.

Lần cuối thật ư?

Sao ông trời lại éo le đến thế? Cô chỉ mới tận hưởng niềm vui có một chút thôi mà!

Trong giây phút hấp hối, tự nhiên Izu lại có một ước muốn... ước muốn kì lạ nhất mà Izu chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ ước khi sắp sang thế giới bên kia.

Mochi, tớ muốn... được nhìn thấy... nụ cười đáng ghét ấy của cậu... một lần nữa!

Liệu... trên đời này có cái thứ gọi là “điều kì diệu” không?

Hình ảnh trước mắt cô nhòa dần. Tai cô như ù đi. Cô chẳng thể nghe được cái gì xung quanh nữa…

...

Mơ hồ!

Cực kì mơ hồ!

Hình như cửa thang máy vừa mở ra.

À không! Nó bị chém toạc ra thì phải!

Có ai đó? Trắng! Trắng một cách tinh khôi...

Gì đây, gặp ma thật à? Bà dù gì cũng tiêu rồi. Sợ quái gì mày nữa!

Người đó, lao tới?

Hình như không giống ma. Là áo choàng trắng thì phải.

Sao mà giống... gã thiên thần mình hay mơ thấy vậy nhỉ?

Vậy ra chết là thế này sao? Thì ra không phải là Thần Chết tới đón linh hồn, mà lại là Thiên Thần sao?

Ắc...

Anh ta... ôm mình!!!

Điên... điên thật rồi, ảo tưởng tới mức này sao?

Mình... chạm được vào anh ta rồi. À không, là anh ta chạm vào mình mới đúng chứ!

Anh nè, anh ôm chặt quá rồi đấy! Dù em sắp chết thật, nhưng cũng đừng vì thế mà lợi dụng ăn chút đậu hũ của em chứ! Anh đúng là cái thứ thiên thần vô kỉ luật nhất mà em từng gặp đấy!

Nè! Sao tay anh lạnh vậy?

Cả người của anh, và hơi thở của anh nữa... Nó... lạnh lắm!

Nhưng mà, hình như, hết đau rồi!

Lồng ngực mình, trái tim mình không còn cảm giác bị cào xé nhức nhối đến khủng khiếp như thế nữa!

Liệu đây có phải là cảm giác hồn lìa khỏi xác không?

Sao mà nhẹ hẫng?

Lại còn bồng bềnh phiêu lãng...

Cảm giác vô cùng dễ chịu.

Bình yên...

Bình yên đến lạ...
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 39: Có phải anh không đến?
Trong một gian phòng nhỏ đơn giản mà xinh xắn, có một cô gái đáng yêu đang nằm ngủ ngon giấc trên chiếc giường trải drap màu hồng nhạt. Cô gái có nước da trắng muốt, mái tóc vàng xõa trên tấm nệm êm ái cứ như những tia nắng đang dịu dàng soi rọi. Đôi môi nhỏ mịn màng như cánh hoa anh đào tháng tư. Cánh môi xinh đẹp ấy vừa cong nhẹ. Hình như cô đang mơ một giấc mơ rất đẹp...

Mơ à?

Nhầm to rồi!

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ lúc cô nhận thức được, cô không mơ!

Một giấc ngủ bình yên không mộng mị!

Izu nằm như thế chẳng biết được bao lâu rồi nữa. Cô chỉ mơ màng cảm nhận được, có một vòng tay êm ái của ai đó đã dịu dàng che chở cho cô chìm sâu vào giấc ngủ.

Chẳng biết Izu đã nằm như thế bao lâu nữa. Chỉ biết rằng, cuối cùng cô cũng dần tỉnh giấc. Đôi mắt trong veo ấy từ từ mở hé. Ánh điện sáng trưng khiến cho cô phải nheo mắt một chút để làm quen. Đang lơ mơ thu cảnh vật vào trong tầm nhìn, bất giác đôi mắt cô mở to, tròn xoe.

"Hôm nay mình không mơ!"

Izu vừa bất ngờ vừa có chút vui vui vì cái căn bệnh kinh niên "mộng thiên thần" của cô dường như đã có tiến triển. Thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu, cô lại phải ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng này không rộng như phòng của cô ở nhà, nhưng... nó đúng là phòng của cô. Nói một cách đúng hơn, đây là văn phòng của Hội trưởng Hội học sinh nằm ngay trong Hội phòng. Vấn đề không phải là ở căn phòng. Vấn đề ở đây là...

"Tại sao mình lại ở đây?"

Izu cố lục lại trí nhớ, bắt đầu từ lúc cô bước chân vào trường để tìm lại chiếc móc khóa. Nhớ tới đâu, Izu lại cảm thấy rùng mình tới đó. Nỗi sợ hãi dâng trào. Cô dù có nằm mơ một giấc mơ hoang tưởng nhất cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp những chuyện như vậy.

Nó là cái quái quỷ gì vậy?

Chưa hết! Ai đã đưa cô vào đây?

“Thiên thần!”

"Chát".

Hai bàn tay tự vỗ lên mặt mình, Izu thầm gắt.

"Cha chả, đã tỉnh rồi mà vẫn còn ảo tưởng sao?"

Cựa mình ngồi dậy, cái thứ vải màu trắng trên người cô rơi xuống. Izu tròn mắt:

- Gì đây?

Cúi xuống nhặt nó lên, Izu càng tròn mắt hơn.

Tấm vải đó, cùng chất liệu với chiếc áo khoác lửng của cô đang mặc. Tuy nhiên nó lớn hơn nhiều...

Áo khoác đồng phục nam 12A1!

Tại sao áo khoác nam lại ở trong phòng mình? Lại còn đắp... trên người mình nữa!

Nhón chân bước xuống giường, Izu đảo mắt nhìn quanh. Không có ai khác trong phòng cả. Nhưng mà... cánh cửa phòng chỉ khép hờ. Bên ngoài lại có ánh đèn sáng trưng.

Hội phòng có người?

Cô gái nhẹ nhàng rón rén bước tới, khẽ hé mắt qua cái khe cửa ngó ra ngoài. Và...

"Rầm".

Cô đóng... À không! Phải nói là dọng cánh cửa lại mới đúng!

Trống ngực cô đập binh binh. Đôi mắt mở to sửng sốt.

"Sao hắn lại ở đây?"

- Hội trưởng à! Đó là cách cậu đối xử với người vừa cứu mình à?

Đặt tay lên hõm ngực, thở sâu vài cái, Izu cố lấy lại bình tĩnh:

- Cậu... sao lại ở đây?

-...

- Nè, sao im re vậy? Chẳng phải hồi chiều tối hai người đã về rồi sao?

- Chường cái mặt ra đây coi! Bộ tớ là quái vật hay sao mà cậu phải trốn ở trong đó!

"Chứ cậu nghĩ cậu là người à?"

Izu ấm ức nghĩ.

- Tại sao tớ lại ở đây?

Izu vẫn không mở cửa. Cô dỏng tai nghe ngóng. Hình như cô vừa nghe thấy tiếng thở dài ngoài phòng họp Hội học sinh. Sau đó, giọng nói đều đều của chàng trai mới dần rót vào tai cô:

- Lúc đó bọn tớ chưa về hẳn mà ghé vào quán nước đối diện cổng trường ấy. Được một lúc thì thấy cậu tất tả chạy vào nên tớ tò mò theo sau. Còn Sal thì về nhà chung với Jun. Tớ đứng ngoài cửa Dream House một lúc không thấy cậu ra nên tự lết xác vô. Thấy có một cái thang máy hoạt động đang dừng ở tầng mười hai, tớ mới chỉnh cho nó xuống đây đặng chuẩn bị lên đó. Nào ngờ thấy có con nhỏ ngáo đá nào đó nằm chèo queo ngủ ở trỏng, nên tớ mới lôi tới đây. Bây giờ thì ra đây được chưa?

Bên trong căn phòng nhỏ thoáng im lặng một lúc, rồi sau đó cái giọng nói nhỏ xíu của Izu mới lọt ra ngoài:

- Cậu... nói thật chứ? Chỉ vậy thôi đúng không?

Mochi hờ hững gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:

- Chắc là tớ nói dối rồi! Ài, tớ không đáng tin thật đấy, chắc tớ phải đi về thôi!

- Kh... khoan! - Giọng Izu khẩn trương vọng ra - Tớ... tớ ra ngay!

Cánh cửa lúc này mới hé ra, cô gái dè dặt bước từ trong ra. Mochi ngồi đó, một tay chống cằm, tay kia gõ gõ lên bàn phím laptop, dáng vẻ phiêu phiêu lãng tử.

- Anou... Mochi - kun, cảm ơn nhé! Tớ làm phiền cậu rồi!

- Không sao đâu! Cậu vốn đã rất phiền rồi, thêm một chút cũng bình thường thôi!

- Tớ phiền hồi nào chứ? - Máu nóng bắt đầu dồn lên não Izu.

- Ngày nào cũng hét quang quác bên tai tớ. Đã vậy về nhà không chịu về, còn la cà tung ta tung tăng chạy vô đây chơi đập đá, để rồi cuối cùng nằm phê thuốc như con dở người.

- Đập đập cái đầu heo của cậu á! - Izu hét - Tớ phê thuốc hồi nào?

- Thế tại sao lại nằm chèm bẹp trong thang máy, đã vậy còn vừa nằm vừa rên như bọng, làm tớ một phen hoảng hồn, suýt nữa thì... co giò chạy lẹ không mắc công lại vướng vào tội giết người. - Chàng trai hơi nhíu cặp lông mày thanh tú.

Izu cúi đầu, cắn răng:

- Tại... tớ gặp phải chuyện không hay chứ bộ...

Rồi Izu bước lại chiếc ghế đối diện Mochi, bắt đầu kể lại mọi chuyện từ lúc cô bước vào thang máy, kể tất tần tật, trừ cái chuyện liên quan đến thiên thần ra. Hắn ta mà biết được chuyện đó thì bảo đảm hắn sẽ hất cái mặt mo của hắn lên và tự nhận mình là thiên thần cho coi.

Uầy, hắn mà là là thiên thần á hả? Thế thì chẳng thà cô đợi cho một con quỷ sứ nào đó tới cứu thì hơn.

Ấy, mà quỷ nào lại đi cứu người chứ?

Không biết nữa. Mà thôi, khó quá cho qua!

Chàng trai cũng im lặng nghe cô nói, nhưng hình như anh chỉ muốn nghe giọng của cô hơn là nội dung vụ việc thì phải. Izu kết thúc lời kể bằng một giọng chắc nịch:

- Tớ nhắc lại lần cuối, là tớ không hề sử dụng cái thứ khỉ gió gây nghiện nào đâu nhé!

Mochi khẽ chép miệng, khuôn mặt không hề tỏ ra chút vẻ kinh ngạc nào như dự đoán của Izu:

- Zu - chan à, dù sao chuyện cũng qua rồi. Tớ nghĩ cậu nên quên nó đi thì tốt hơn!

- Quên thế nào được mà quên chứ, lỡ như sau này lại có người rơi vào tình cảnh giống như tớ thì sao? Cảm giác lúc đó rất tệ cậu biết không? Chúng ta là người của Hội học sinh, chúng ta phải làm gì đó để khắc phục chuyện này chứ! - Izu đập bàn đứng bật dậy.

Mochi thở dài:

- Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu. Cậu nên lo cho mình thì tốt hơn. Tớ không thể cứ xuất hiện đúng lúc mãi để mà cứu cậu đâu!

- Nhưng mà, tớ...

Izu đang định phản bác điều gì nữa, nhưng bất giác lại khựng lại. Cô nhíu mày, hạ giọng:

- Cậu... không tin tớ?

Mochi thoáng im lặng. Đoạn anh nhẹ giọng:

- Tớ tin cậu, Zu - chan! Nhưng cậu có biết không, thỉnh thoảng hoạt động quá mức khiến cho cơ thể của chúng ta bị mệt mỏi, đầu óc cũng vì thế mà kém minh mẫn hơn nhiều, đôi khi còn dẫn đến ảo giác.

- Tớ không có bị ảo giác! Sự việc lúc đó rất thật, và tớ rất tỉnh táo. Hơn nữa hoạt động hôm nay của tớ không hề quá sức tớ chút nào, chuyện tớ sinh hoang tưởng là hoàn toàn vô lý.

Izu gay gắt phản ứng. Mochi cũng không muốn chuyện này kéo dài thêm. Anh ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt màu hổ phách đẹp đến mê hồn dịu dàng nhìn cô gái:

- Tớ không có ở đó khi ấy để có thể thấy thứ mà cậu đã gặp Zu - chan à. Điều tớ bắt gặp được, chỉ là cái cảnh cậu nằm rũ trong cabin thang máy với gương mặt đau đớn tột cùng. Tớ thật sự không muốn thấy cậu như thế thêm một lần nào nữa.

Chàng trai thở dài, nhắm nghiền mắt lại:

- Lúc này, tớ chẳng thể làm gì hơn là khuyên cậu nên nghỉ ngơi và chú ý đến sức khỏe nhiều hơn. Tớ đã nói rồi, năm nay công việc của Hội học sinh cứ để cho tụi này lo là được rồi.

Izu nghe thế, gương mặt thoáng ửng hồng. Cô ngồi lại xuống ghế. Giọng nói cũng dịu hơn:

- Cậu cứ làm như là tớ lười biếng lắm không bằng. Chỉ là tớ cảm thấy lo lắng thôi.

Ngập ngừng một chút, cô lại tiếp:

- Cám ơn cậu vì đã giúp tớ! Tớ nhất định sẽ không quên đâu.

- Tớ không cần cậu nhớ đâu! Cơ mà, tớ chưa có giúp không ai cái gì bao giờ...

- Biết rồi ông tướng, tớ không để cậu thiệt đâu!

Izu lừ mắt.

"Không biết cái ngữ công tử gì mà đụng cái gì cũng tính toán!"

Izu đâu hề biết rằng, hắn ta chỉ tính toán với mình cô thôi.

- Mà chắc tớ phải về nhà thôi. Nhà cửa từ sáng tới giờ chẳng kịp dọn dẹp gì nữa. Cậu cũng nên về ngủ luôn đi, có gì để mai hẵng làm.

Mochi nhếch môi cười nhẹ:

- Ngủ nghê gì giờ này nữa!

- Giờ này? - Izu chớp mắt - Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Hơn bốn giờ sáng rồi con nhỏ ngáo ngơ ạ!
 
Top