Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kinh dị] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kinh dị] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
NHẬT KÝ NGƯỜI ĐIÊN

ngc6b0e1bb9di-c491ic3aan-2.png


Tên gốc: 疯人日记
Tên tác giả: 若堇尘 / Nhược Cẩn Trần
Chuyển ngữ: Futh
Thể loại: No cp, OE, kinh dị, hắc ám
Tình trạng: Đang cập nhật
Vui lòng không tự ý re-up khi chưa có sự cho phép của người chuyển ngữ.
Văn án:
Có thể là ảo giác, tôi mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ cửa kính, thầy chủ nhiệm đưa lưng về phía tôi, nụ cười càng lớn, vang thẳng vào lỗ tai, miệng lộ ra hàm răng nhỏ, lóe ra ánh sáng sắc bén. Tôi nghĩ là tôi điên thật rồi, từ cửa kính tôi nhìn thấy một gương mặt bị che phủ một nửa bởi nụ cười.

Khuôn mặt từ ái hằng ngày, được lấp đầy bởi một nụ cười dữ tợn không có chút ý tốt.

Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bóng lưng chủ nhiệm, sợ ông xoay người một cái sẽ nhào đầu về phía tôi ăn tươi.

May mắn, cho đến khi khuôn mặt tươi cười trên cửa kính biến mất, chủ nhiệm lớp cũng không xoay người lại. Vào lúc chờ ông đưa tấm bằng tốt nghiệp cho tôi, trên mặt vẫn là nụ cười hòa nhã thường ngày.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Tiết tử
Vừa mới chuyển vào ký túc xá, lúc quét dọn vệ sinh thì phát hiện một quyển nhật ký trong góc khe hở của giường, bìa viết "Tôi có khả năng là một người điên", chữ viết rất đẹp, nội dung viết trong đó khá thú vị.
Sau đây là nội dung trong cuốn nhật ký, dấu ngoặc đơn là những lời nói mà biên tập muốn nói.
 
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Ngày 11 tháng 6

Sau kỳ thi đại học mấy ngày, cuối cùng tôi cũng không cần phải chăm chú vào sách giáo khoa và những câu hỏi nữa, nhưng bỗng nhiên lại thấy mọi thứ xung quanh có gì đó không giống như trong ấn tượng. Không biết nói cụ thể như nào, nhưng luôn luôn có một cảm giác quỷ dị bao quanh tôi.
Ví dụ như hôm nay tôi gặp một bà lão trên đường, tôi nhớ rõ ràng nụ cười hòa nhã trên khuôn mặt hiền lành của bà, cũng nhìn thấy tay bà chống gậy trên mặt đất có chút run rẩy, nhưng vào lúc tôi và bà nhìn lướt qua nhau, trong nháy mắt tôi lại thấy nụ cười ấy trở nên âm trầm đáng sợ, khuôn mặt tái mét như một con quỷ đói khát nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giật mình, xoay người nhìn bà, nhưng sau lưng lại không có người!
Thật là không có cách nào để tưởng tượng, người mà tôi vừa mới gặp thoáng qua, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa! Tôi lúc ấy bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Cũng may, cách đó không xa là ngã tư, tôi bước nhanh vài bước, quả nhiên tôi thấy bà đang ở gần đó..
Có lẽ là do bước chân của bà lão hơi nhanh.
Đây là lời ngụy biện để có thể bỏ qua cảm giác quỷ dị và khó hiểu.
 
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Ngày 15 tháng 6

(Nội dung trong nhật ký rất lộn xộn, người biên tập chỉ chọn lọc những điều quái dị trong sổ)

Hôm nay gió thổi rất to, có thể bẻ cong cả cây chổi. Tôi không dám ra cửa.
Điều kỳ lạ chính là, cửa nhà tôi vẫn luôn bị gió thổi mở ra rồi khép lại.
Vào lúc gió lớn cửa bị thổi mở ra là chuyện bình thường, sẽ không có gì kỳ lạ nếu như, cánh cửa chỉ nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại?
Giống như có người ra ra vào vào vậy.
Cửa nhẹ nhàng mở, cũng nhẹ nhàng đóng lại.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa, cũng không dám qua để khóa cửa lại. Tôi loáng thoáng cảm nhận được một thứ gì đó rất quái dị - cứ xem như là tôi khóa giữ cửa lại, thì cửa kia sẽ bị mở ra.
Tôi đã cố gắng dời sự chú ý trên cánh cửa, nhưng vẫn không tự chủ được vụng trộm lén nhìn.
Cũng may là không lâu sau đó, ba mẹ tôi đã trở về, cửa cũng không còn bị khép mở nữa.
 
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Ngày 23 tháng 6

Hôm nay lúc ra ngoài mua thức ăn thì gặp bà Lâm, bà mặc một bộ quần áo rách rưới, cái mùi nước cống trên người bà ngày càng nặng.
Ở nơi này, bà là một người lập dị, không thích giao tiếp. Trong sân bà nuôi vài con gà, có cách xa mấy cũng có thể ngửi thấy mùi phân gà, nhưng không biết trên người bà là loại nước hoa gì, vừa ngọt vừa ngấy, lại vừa tanh vừa thối, cũng không biết người ở bên cạnh bà chịu đựng như thế nào.
Tôi gặp bà khi bà đang ngồi chồm hổm trên mặt đất gặm cái gì đó, toàn bộ mặt đều ẩn núp trong góc, tôi rất lễ phép lên tiếng chào bà, bà cũng không để ý tôi, còn vội vàng xoay người, giống như sợ tôi giành lấy đồ ăn của bà, dùng sức co lại trong góc, thật kỳ lạ.
Bà chỉ là một người lập dị.
Tôi không muốn nói nhiều.
Vẫn là suy nghĩ về kỳ thi đại học và giấy báo nguyện vọng gì đó.
(Nhật ký hôm nay không có gì đáng sợ, nếu như tôi không nhìn vào ngày 24)
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top