[Tiên hiệp] Lạc Thần Chí - Thanh Hải
- Tham gia
- 22/5/25
- Bài viết
- 67
- Điểm cảm xúc
- 273
- Điểm
- 53

Chương 10 : Gương Và Bóng
Không có bầu trời. Không có vực thẳm. Chỉ một mặt đất phẳng, bóng như gương, trải dài vô tận dưới chân hắn. Không khí im lặng đến mức từng nhịp thở cũng vang vọng như tiếng nước nhỏ vào đá. Hắn đứng đó, một mình – nhưng không hẳn là một mình.
Quanh hắn, mười hai mảnh gương dựng thành vòng tròn. Không phản chiếu bầu trời, không phản chiếu thân thể. Chúng chỉ phản chiếu một thứ: ánh mắt.
Ánh mắt ấy không giống hắn – nhưng là của hắn. Một ánh nhìn từng biết sợ, từng khát máu, từng yêu thương, từng thù hận. Không gương nào giống nhau, như thể mỗi mảnh là một thời điểm hắn đã giết đi chính mình, rồi bỏ lại.
Một tiếng bước chân vang lên sau lưng. Vô Trần xoay người.
Kẻ đó bước ra từ giữa vòng gương – không phải xuyên qua, mà như được nặn từ chính những phản chiếu. Y mặc hắc y, tóc dài trắng như tro, dáng người và khuôn mặt y hệt hắn, nhưng là phiên bản chưa từng biết dằn vặt. Nét cười trên môi y không giả tạo – nhưng đáng sợ hơn mọi thứ giả dối hắn từng thấy.
Ta chờ lâu rồi.
Giọng nói ấy vang trong đầu, không qua tai, không qua miệng. Như thể chính tâm hắn đang nói với hắn.
Ngươi là gì? – Vô Trần hỏi, mắt không rời đối phương.
Ta là ngươi. Phần mà ngươi gọi là sai trái. Phần ngươi đã nhốt lại trong mười hai lớp niềm tin.
Nếu ta nhốt, nghĩa là ta không cần.
Không. Nghĩa là ngươi sợ. Ngươi sợ những điều ngươi muốn. Sợ thứ dục vọng ngươi không thể kiểm soát. Sợ sự hèn nhát từng khiến ngươi trốn chạy. Và sợ… cả lòng nhân từ trong những lúc đáng ra phải tàn nhẫn.
Hắn siết chặt tay. Không phải vì tức giận. Mà vì hắn biết, từng câu kia không sai. Đối phương không phải quỷ, không phải ảo ảnh. Là "ta" – một phần chưa bao giờ biến mất, chỉ bị khóa kín trong bóng tối.
Ngươi muốn gì?
Một lần cho ta sống. Một lần cho ngươi nhìn ta như chính ngươi. Không là phản diện, không là phần thừa. Mà là nửa còn lại của linh hồn.
Vô Trần im lặng. Gió không thổi. Không khí không động. Chỉ có nhịp tim hắn vang lên, không nhanh không chậm – nhưng dường như, lần đầu thật sự rõ ràng.
Nếu ta từ chối?
Vậy thì chiến đấu. Như ngươi vẫn luôn làm với chính mình.
Người trong gương rút kiếm. Lưỡi kiếm đỏ như máu khô, không sáng, không ánh, mà thấm như sắt nung trong tro.
Hôm nay, hoặc ngươi giết ta, hoặc để ta thay ngươi mà sống thật. Ngươi không được bước tiếp với một nửa tâm hồn.
Hắn bước lên một bước.
Và bóng kia cũng thế.
Tiếng kim loại chạm nhau không vang lớn. Kiếm của Vô Trần và hắn – kẻ trong gương – không tạo ra tiếng động chói tai như những trận chiến hắn từng biết. Chúng chỉ cắt qua không khí như thể đang phơi bày vết rách trong chính tâm trí.
Mỗi chiêu thức của đối phương đều giống hệt hắn. Không sai một phân. Không chậm một nhịp.
Ngươi biết tất cả chiêu ta biết.
Ta chính là kẻ tạo ra chúng cùng ngươi. Khi ngươi giết ai lần đầu, ta run. Khi ngươi thề không giết nữa, ta cười.
Kiếm lại giao nhau. Không ai lùi. Nhưng từ ánh mắt, Vô Trần nhận ra điều lạ lùng: đối phương không muốn thắng. Hay đúng hơn, y đang thử hắn – như kẻ thầy cũ, không nói, chỉ dùng sát chiêu để dạy.
Ngươi không giận ta sao? – Vô Trần hỏi giữa một đòn phản đâm.
Có. Rất giận. Nhưng giận là vì ta đã để ngươi chối bỏ ta quá lâu. Chúng ta đáng ra có thể mạnh hơn, tỉnh táo hơn. Nhưng ngươi chọn con đường chỉ đi một nửa.
Ta không cần những phần đó để sống.
Vậy sao tim ngươi vẫn đau khi thấy kẻ hèn yếu bị hành hạ? Sao ngươi vẫn buông tha một vài kẻ đáng lẽ phải chết? Sao ngươi không giết ta từ đòn đầu tiên?
Vô Trần khựng lại một thoáng.
Đó là lúc lưỡi kiếm chạm vào vai hắn – không đâm sâu, nhưng đủ để cắt qua lớp áo, để máu ứa ra.
Không có đau. Nhưng có cảm giác. Như thể máu kia không từ thịt, mà từ tâm.
Ngươi không giết ta, không phải vì yếu. Mà vì một phần trong ngươi… đã bắt đầu hiểu.
Hắn bật lui ra sau. Gió nổi lên lần đầu – nhưng là từ trong hắn.
Gió của ký ức.
Một cậu bé đứng trước xác cha nuôi. Một thanh niên quỳ dưới chân kẻ từng là huynh trưởng phản bội. Một kẻ đội mũ sắt giết hàng trăm người vì một lời thề. Những mảnh ấy xé ra từ hắn – từng lần hắn nhắm mắt, buộc mình phải quên.
Nhưng giờ, chúng quay về.
Ta… không thể ôm hết.
Không cần ôm hết. Chỉ cần không từ chối nữa. Ngươi càng cố vứt bỏ, nó càng đuổi theo ngươi. Đến khi ngươi yếu nhất, nó sẽ nuốt lấy.
Đối phương hạ kiếm. Không phải đầu hàng. Là mời gọi.
Nếu ngươi muốn trở thành chủ nhân thật sự của thanh kiếm kia… thì hãy nhìn vào mắt ta – mà không ghét bỏ.
Vô Trần nhìn.
Lần này, không thấy một kẻ đáng chết.
Chỉ thấy một phần bị bỏ rơi của chính mình – trơ trọi, đau đớn, và… chờ được tha thứ.
Hắn buông kiếm.
Và bước về phía bóng kia – không như kẻ đầu hàng, mà như người bước vào ánh gương, để tìm lại khuôn mặt thật của mình.
Khoảnh khắc Vô Trần chạm vào kẻ kia, mọi âm thanh biến mất.
Không còn tiếng bước chân, không còn hơi thở, không còn tim đập. Chỉ còn hai cái tôi — đang tan dần vào nhau.
Không có ánh sáng, không có bóng tối. Mọi thứ chuyển thành một màu tro xám, mờ nhòe như trí nhớ sau cơn sốt dài. Nhưng hắn vẫn cảm thấy: mỗi sợi tóc, mỗi đoạn gân, từng ý nghĩ, từng thèm muốn đã từng bị giam trong lòng… đang thấm dần vào huyết quản.
Không phải một sự chiếm đoạt. Mà là một sự nhận về.
– Ngươi không còn chống cự.
– Vì ta đã hiểu: chối bỏ ngươi không khiến ta trong sạch hơn. Chỉ khiến ta yếu hơn.
Giọng kia không còn đối đầu. Giờ đây nó trộn lẫn với giọng chính hắn, vang lên như tiếng vọng từ bên trong.
– Ngươi nghĩ ôm lấy ta, chúng ta sẽ mạnh hơn?
– Không. Nhưng ít nhất… ta sẽ thật hơn.
Một khoảng tĩnh.
Rồi toàn thân hắn rung lên, như có cơn động đất trào qua từng khớp xương. Không phải đau – là quá tải. Hắn thấy từng cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay tràn ra: giận dữ, sợ hãi, khinh bỉ, khát khao – cả những nỗi hổ thẹn không ai thấy được.
Chúng không còn là kẻ địch. Không còn là “bóng tối phải diệt”. Chúng trở thành điều hắn phải chăm sóc như từng vết sẹo, từng vết thương không còn rỉ máu nhưng vẫn để lại dấu.
– Vậy… từ nay, ngươi là ta?
– Không. Ta luôn là ngươi. Chỉ khác là… giờ ngươi đã không quay lưng nữa.
Từ sâu trong gương, một giọng cuối cùng vang lên – không phải của hắn, không phải của bóng kia.
Một giọng của sự công nhận.
– Kiếm không chọn kẻ thuần khiết. Kiếm chọn kẻ có thể đối diện với bản ngã. Ngươi đã bước một nửa. Giờ, bước nốt phần còn lại.
Một ánh sáng bừng lên – không chói mắt, mà như từ bên trong ngực hắn. Tỏa ra, chầm chậm, như tim đập lần đầu.
Lần đầu… sau hàng vạn bước lạc lối.
Ánh sáng không dẫn hắn ra ngoài. Nó dẫn vào trong.
Vô Trần không còn bước trên đá, cũng chẳng còn rơi. Hắn chỉ đứng yên giữa một không gian vô hình – không tường, không trần, không nền. Mọi thứ là khoảng trắng nhòe như một trang giấy chưa viết.
Tay hắn vẫn trần. Không kiếm. Không áo giáp. Không thù oán.
Chỉ còn lại cảm giác… trống. Nhưng không trống rỗng. Mà là một kiểu yên lặng sau giông bão, như khi người ta lần đầu thở được sau nhiều năm tự bóp cổ mình.
Một giọng nói vang lên – không rõ từ đâu, và lần này không còn là lời thử thách.
– Ngươi đã không giết hắn.
– Vì giết cũng là giết chính ta.
– Nhưng ngươi cũng không bị nuốt chửng.
– Vì ta không khuất phục. Ta chấp nhận, không phải để đầu hàng.
Im lặng.
Rồi một khe sáng mảnh như sợi tóc mở ra trước ngực hắn. Nhưng khác với mọi lần trước, lần này không có gió hút, không có lực kéo. Chỉ là một lời mời – hoặc một cánh cửa nhỏ chờ hắn lựa chọn.
– Đi tiếp… hay dừng lại?
– Ta sẽ tiếp.
– Vì sao?
– Vì nếu dừng ở đây, tất cả những gì ta chấp nhận… sẽ là vô nghĩa.
Khe sáng rộng ra, vừa đủ để hắn bước qua. Không đẩy, không ép buộc. Mọi thứ đều do hắn lựa chọn.
Trước khi đi, hắn quay đầu lại.
Không còn chiếc gương. Không còn cái bóng kia. Nhưng hắn biết, từ nay trở đi, người ấy vẫn sống trong hắn. Không tách rời. Không tranh giành.
Chỉ là… cùng tồn tại.
Hắn hít vào. Không phải để lấy sức – mà để mang theo điều gì đó. Một cảm giác. Một lời nhắc.
– Ta… là tất cả những gì ta đã từng sợ.
Rồi bước vào khe sáng.
Không tiếng vỡ. Không ánh lóe.
Chỉ còn lại một hơi thở dịu dàng – như ngọn gió cuối cùng trước khi bình minh đến.
Quanh hắn, mười hai mảnh gương dựng thành vòng tròn. Không phản chiếu bầu trời, không phản chiếu thân thể. Chúng chỉ phản chiếu một thứ: ánh mắt.
Ánh mắt ấy không giống hắn – nhưng là của hắn. Một ánh nhìn từng biết sợ, từng khát máu, từng yêu thương, từng thù hận. Không gương nào giống nhau, như thể mỗi mảnh là một thời điểm hắn đã giết đi chính mình, rồi bỏ lại.
Một tiếng bước chân vang lên sau lưng. Vô Trần xoay người.
Kẻ đó bước ra từ giữa vòng gương – không phải xuyên qua, mà như được nặn từ chính những phản chiếu. Y mặc hắc y, tóc dài trắng như tro, dáng người và khuôn mặt y hệt hắn, nhưng là phiên bản chưa từng biết dằn vặt. Nét cười trên môi y không giả tạo – nhưng đáng sợ hơn mọi thứ giả dối hắn từng thấy.
Ta chờ lâu rồi.
Giọng nói ấy vang trong đầu, không qua tai, không qua miệng. Như thể chính tâm hắn đang nói với hắn.
Ngươi là gì? – Vô Trần hỏi, mắt không rời đối phương.
Ta là ngươi. Phần mà ngươi gọi là sai trái. Phần ngươi đã nhốt lại trong mười hai lớp niềm tin.
Nếu ta nhốt, nghĩa là ta không cần.
Không. Nghĩa là ngươi sợ. Ngươi sợ những điều ngươi muốn. Sợ thứ dục vọng ngươi không thể kiểm soát. Sợ sự hèn nhát từng khiến ngươi trốn chạy. Và sợ… cả lòng nhân từ trong những lúc đáng ra phải tàn nhẫn.
Hắn siết chặt tay. Không phải vì tức giận. Mà vì hắn biết, từng câu kia không sai. Đối phương không phải quỷ, không phải ảo ảnh. Là "ta" – một phần chưa bao giờ biến mất, chỉ bị khóa kín trong bóng tối.
Ngươi muốn gì?
Một lần cho ta sống. Một lần cho ngươi nhìn ta như chính ngươi. Không là phản diện, không là phần thừa. Mà là nửa còn lại của linh hồn.
Vô Trần im lặng. Gió không thổi. Không khí không động. Chỉ có nhịp tim hắn vang lên, không nhanh không chậm – nhưng dường như, lần đầu thật sự rõ ràng.
Nếu ta từ chối?
Vậy thì chiến đấu. Như ngươi vẫn luôn làm với chính mình.
Người trong gương rút kiếm. Lưỡi kiếm đỏ như máu khô, không sáng, không ánh, mà thấm như sắt nung trong tro.
Hôm nay, hoặc ngươi giết ta, hoặc để ta thay ngươi mà sống thật. Ngươi không được bước tiếp với một nửa tâm hồn.
Hắn bước lên một bước.
Và bóng kia cũng thế.
Tiếng kim loại chạm nhau không vang lớn. Kiếm của Vô Trần và hắn – kẻ trong gương – không tạo ra tiếng động chói tai như những trận chiến hắn từng biết. Chúng chỉ cắt qua không khí như thể đang phơi bày vết rách trong chính tâm trí.
Mỗi chiêu thức của đối phương đều giống hệt hắn. Không sai một phân. Không chậm một nhịp.
Ngươi biết tất cả chiêu ta biết.
Ta chính là kẻ tạo ra chúng cùng ngươi. Khi ngươi giết ai lần đầu, ta run. Khi ngươi thề không giết nữa, ta cười.
Kiếm lại giao nhau. Không ai lùi. Nhưng từ ánh mắt, Vô Trần nhận ra điều lạ lùng: đối phương không muốn thắng. Hay đúng hơn, y đang thử hắn – như kẻ thầy cũ, không nói, chỉ dùng sát chiêu để dạy.
Ngươi không giận ta sao? – Vô Trần hỏi giữa một đòn phản đâm.
Có. Rất giận. Nhưng giận là vì ta đã để ngươi chối bỏ ta quá lâu. Chúng ta đáng ra có thể mạnh hơn, tỉnh táo hơn. Nhưng ngươi chọn con đường chỉ đi một nửa.
Ta không cần những phần đó để sống.
Vậy sao tim ngươi vẫn đau khi thấy kẻ hèn yếu bị hành hạ? Sao ngươi vẫn buông tha một vài kẻ đáng lẽ phải chết? Sao ngươi không giết ta từ đòn đầu tiên?
Vô Trần khựng lại một thoáng.
Đó là lúc lưỡi kiếm chạm vào vai hắn – không đâm sâu, nhưng đủ để cắt qua lớp áo, để máu ứa ra.
Không có đau. Nhưng có cảm giác. Như thể máu kia không từ thịt, mà từ tâm.
Ngươi không giết ta, không phải vì yếu. Mà vì một phần trong ngươi… đã bắt đầu hiểu.
Hắn bật lui ra sau. Gió nổi lên lần đầu – nhưng là từ trong hắn.
Gió của ký ức.
Một cậu bé đứng trước xác cha nuôi. Một thanh niên quỳ dưới chân kẻ từng là huynh trưởng phản bội. Một kẻ đội mũ sắt giết hàng trăm người vì một lời thề. Những mảnh ấy xé ra từ hắn – từng lần hắn nhắm mắt, buộc mình phải quên.
Nhưng giờ, chúng quay về.
Ta… không thể ôm hết.
Không cần ôm hết. Chỉ cần không từ chối nữa. Ngươi càng cố vứt bỏ, nó càng đuổi theo ngươi. Đến khi ngươi yếu nhất, nó sẽ nuốt lấy.
Đối phương hạ kiếm. Không phải đầu hàng. Là mời gọi.
Nếu ngươi muốn trở thành chủ nhân thật sự của thanh kiếm kia… thì hãy nhìn vào mắt ta – mà không ghét bỏ.
Vô Trần nhìn.
Lần này, không thấy một kẻ đáng chết.
Chỉ thấy một phần bị bỏ rơi của chính mình – trơ trọi, đau đớn, và… chờ được tha thứ.
Hắn buông kiếm.
Và bước về phía bóng kia – không như kẻ đầu hàng, mà như người bước vào ánh gương, để tìm lại khuôn mặt thật của mình.
Khoảnh khắc Vô Trần chạm vào kẻ kia, mọi âm thanh biến mất.
Không còn tiếng bước chân, không còn hơi thở, không còn tim đập. Chỉ còn hai cái tôi — đang tan dần vào nhau.
Không có ánh sáng, không có bóng tối. Mọi thứ chuyển thành một màu tro xám, mờ nhòe như trí nhớ sau cơn sốt dài. Nhưng hắn vẫn cảm thấy: mỗi sợi tóc, mỗi đoạn gân, từng ý nghĩ, từng thèm muốn đã từng bị giam trong lòng… đang thấm dần vào huyết quản.
Không phải một sự chiếm đoạt. Mà là một sự nhận về.
– Ngươi không còn chống cự.
– Vì ta đã hiểu: chối bỏ ngươi không khiến ta trong sạch hơn. Chỉ khiến ta yếu hơn.
Giọng kia không còn đối đầu. Giờ đây nó trộn lẫn với giọng chính hắn, vang lên như tiếng vọng từ bên trong.
– Ngươi nghĩ ôm lấy ta, chúng ta sẽ mạnh hơn?
– Không. Nhưng ít nhất… ta sẽ thật hơn.
Một khoảng tĩnh.
Rồi toàn thân hắn rung lên, như có cơn động đất trào qua từng khớp xương. Không phải đau – là quá tải. Hắn thấy từng cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay tràn ra: giận dữ, sợ hãi, khinh bỉ, khát khao – cả những nỗi hổ thẹn không ai thấy được.
Chúng không còn là kẻ địch. Không còn là “bóng tối phải diệt”. Chúng trở thành điều hắn phải chăm sóc như từng vết sẹo, từng vết thương không còn rỉ máu nhưng vẫn để lại dấu.
– Vậy… từ nay, ngươi là ta?
– Không. Ta luôn là ngươi. Chỉ khác là… giờ ngươi đã không quay lưng nữa.
Từ sâu trong gương, một giọng cuối cùng vang lên – không phải của hắn, không phải của bóng kia.
Một giọng của sự công nhận.
– Kiếm không chọn kẻ thuần khiết. Kiếm chọn kẻ có thể đối diện với bản ngã. Ngươi đã bước một nửa. Giờ, bước nốt phần còn lại.
Một ánh sáng bừng lên – không chói mắt, mà như từ bên trong ngực hắn. Tỏa ra, chầm chậm, như tim đập lần đầu.
Lần đầu… sau hàng vạn bước lạc lối.
Ánh sáng không dẫn hắn ra ngoài. Nó dẫn vào trong.
Vô Trần không còn bước trên đá, cũng chẳng còn rơi. Hắn chỉ đứng yên giữa một không gian vô hình – không tường, không trần, không nền. Mọi thứ là khoảng trắng nhòe như một trang giấy chưa viết.
Tay hắn vẫn trần. Không kiếm. Không áo giáp. Không thù oán.
Chỉ còn lại cảm giác… trống. Nhưng không trống rỗng. Mà là một kiểu yên lặng sau giông bão, như khi người ta lần đầu thở được sau nhiều năm tự bóp cổ mình.
Một giọng nói vang lên – không rõ từ đâu, và lần này không còn là lời thử thách.
– Ngươi đã không giết hắn.
– Vì giết cũng là giết chính ta.
– Nhưng ngươi cũng không bị nuốt chửng.
– Vì ta không khuất phục. Ta chấp nhận, không phải để đầu hàng.
Im lặng.
Rồi một khe sáng mảnh như sợi tóc mở ra trước ngực hắn. Nhưng khác với mọi lần trước, lần này không có gió hút, không có lực kéo. Chỉ là một lời mời – hoặc một cánh cửa nhỏ chờ hắn lựa chọn.
– Đi tiếp… hay dừng lại?
– Ta sẽ tiếp.
– Vì sao?
– Vì nếu dừng ở đây, tất cả những gì ta chấp nhận… sẽ là vô nghĩa.
Khe sáng rộng ra, vừa đủ để hắn bước qua. Không đẩy, không ép buộc. Mọi thứ đều do hắn lựa chọn.
Trước khi đi, hắn quay đầu lại.
Không còn chiếc gương. Không còn cái bóng kia. Nhưng hắn biết, từ nay trở đi, người ấy vẫn sống trong hắn. Không tách rời. Không tranh giành.
Chỉ là… cùng tồn tại.
Hắn hít vào. Không phải để lấy sức – mà để mang theo điều gì đó. Một cảm giác. Một lời nhắc.
– Ta… là tất cả những gì ta đã từng sợ.
Rồi bước vào khe sáng.
Không tiếng vỡ. Không ánh lóe.
Chỉ còn lại một hơi thở dịu dàng – như ngọn gió cuối cùng trước khi bình minh đến.