[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Lão đại kiêu ngạo mau tới đây - Hề Nghiêu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,888
- Điểm cảm xúc
- 5,618
- Điểm
- 113
Chương 30:
Editor: trucxinh0505
Lục Thiệu Đông đứng ở tầng cao nhất hứng gió lạnh một lát, đợi sợi xao động trong lòng kia tan không sai biệt lắm, mới thu hồi di động, xoay người xuống lầu.
Mới vừa đi đến hàng hiên, túi quần bỗng truyền đến ‘leng keng’ một tiếng, thu được một cái tin nhắn.
Móc ra vừa thấy, là ‘tiểu cô nương’ nhắn tới.
Lục Thiệu Đông vội vàng giải khóa màn hình ——
【 Tiểu cô nương: Vừa rồi nghe di động không điện. Đêm nay cảm ơn cậu bồi tớ nói chuyện phiếm. Nghỉ ngơi sớm một chút đi. 】
Di động không điện.
Ý tứ là, vừa rồi điện thoại bị cắt đứt chỉ là ngẫu nhiên, cũng không phải cô hiểu sai?
Hay là… Vì giảm bớt xấu hổ, tìm một cái cớ?
Lục Thiệu Đông đối với tin nhắn này thần người ra một lát, cuối cùng quyết định tương kế tựu kế.
…
Chúc viện Thị Ủy gia.
Lăng Nhân ngồi xếp bằng trên giường, di động đặt ở bên chân, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm màn hình di động, mười đầu ngón tay rối rắm bên nhau.
Trong lòng bất ổn.
Chắc là cậu ta đã đọc được tin nhắn rồi?
Như thế nào còn không hồi đáp…
Ngón tay càng miết càng chặt, căn như mối tơ trong lòng giống nhau.
Bỗng nhiên, màn hình di động sáng lên.
Cô cấp tốc cầm di động lên, click mở tin nhắn ——
【 Lục Thiệu Đông: Được. Di động của tớ cũng sắp hết pin rồi. Ngủ ngon. 】
Không có sinh nghi ngờ.
Thật tốt quá.
Lăng Nhân thở phào một hơi, nhớ tới vừa rồi nghe điện thoại, nghe được câu nói ‘tớ nói chính là cốt khí thực cứng’, cô không kịp thu tay đã cắt đứt điện thoại.
Thật là xấu hổ.
Cư nhiên cô hiểu lầm.
May mắn cậu ta tiếp nhận lấy cớ ‘di động không tiện’, bằng không về sau sao có mặt mũi đối diện cùng.
…
Tuy rằng lấy cớ qua loa có lệ cho qua, nhưng sau buổi sáng thứ hai đến trường học, Lăng Nhân vẫn có điểm chột dạ, khi đi ngang qua ban chín, trong lòng có chút thấp thỏm đánh cổ.
“A Nhân, ta nghe Phó Kiêu Phong nói, cuối tuần cậu cùng Lục Thiệu Đông đi thư viện học tập hả?” Vừa vào phòng học, nghe Vương Gia Lâm nhỏ giọng bát quái, trưng vẻ mặt ái muội mà cười.
Lăng Nhân gỡ cặp sách xuống, vừa lấy sách, bài thi cùng hộp bút, vừa gật đầu: “Ừ, cùng đi thư viện.”
“Trước kia còn không nghe nói Lục Thiệu Đông cùng nữ sinh nào đơn độc gặp mặt đâu, hơn nữa là ở ngoài cùng học tập. Thế nào? Có tiến triển hay không?”
“Tiến triển cái gì nha!” Lăng Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sửa sang lại mặt bàn tốt, mở sách giáo khoa ra, ngồi đoan chính, chuẩn bị đi học.
“Chính là hai người có hay không…” Vương Gia Lâm còn muốn bát quái, lại thấy chủ nhiệm cầm giáo án đi vào, liền đình chỉ.
Đều đã phát triển đến đơn độc gặp mặt học tập bên ngoài. Tính là hẹn hò đi? Còn có thể không có tiến triển?
Vương Gia Lâm nói không hỏi nữa, nhưng bát quái trong lòng như lửa nóng hừng hực thiêu đốt.
Mà Lăng Nhân, cũng suy nghĩ đối thoại vừa rồi trong lòng.
—— Có tiến triển hay không?
Có đi.
Ít nhất trong lòng cô, đối với Lục Thiệu Đông thêm nhiều một phần tín nhiệm, nguyện ý cùng cậu ta chia sẻ tâm tình của mình.
Bằng không đêm đó tâm tình không tốt, cũng sẽ không gọi điện thoại cho người ta.
Chỉ là không biết cậu ta cũng có cảm giác tương đồng hay không…
Lúc này chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng, đem giáo án để lên bàn, nghiêm túc nói: “Tuần sau liền sẽ thi giữa kỳ.”
Âm lượng so với ngày thường cao mấy độ, vẻ mặt quan trọng nói muốn giải thích tầm quan trọng đó.
Học sinh lập tức ngừng làm việc riêng, động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng. Lăng Nhân cũng không ngoại lệ.
Chủ nhiệm lớp: “Đây là thi giữa kỳ học kỳ cuối cùng, các em cần nâng cao tinh thần, chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt. Nhớ kỹ, học tập mới là việc quan trọng nhất, chớ bị bất luận phân tâm vì việc gì.”
Đã là cuộc thi cuối kỳ lần một?
Lăng Nhân xem lịch thi đại học trên cuốn lịch trên bàn, thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái học kỳ liền mau kết thúc.
Chủ nhiệm lớp: “Lần này sau khi kết thúc giữa kỳ, giữa tháng sau còn có thi cuối kỳ, so với thi giữa kỳ nội dung bao phủ toàn bộ, cho nên các em cần chuẩn bị, ôn tập thật tốt cho cả kỳ thi đó.”
“Đương nhiên, các em cũng không cần quá khẩn trương, thi cử quan trọng nhất chính là tâm tịnh, chuẩn bị tốt cho kỳ thi, nhẹ nhàng vào dự thi…”
Chủ nhiệm lớp còn cổ vũ cho mọi người, suy nghĩ Lăng Nhân cũng bay đi xa.
Sau thi cuối kỳ chính là nghỉ đông, sau nghỉ đông mấy tháng liền phải thi đại học.
Chuyện này, thời gian cô có thể cùng ở chung với cậu ta cũng không nhiều lắm.
Nghĩ đến đây, cây bút trong tay Lăng Nhân tự giác mà vẽ lên giấy lung tung vài vòng tròn nhỏ rối rắm lên nhau.
Thi đại học xong, liền phải đường ai nấy đi.
Không biết cô cùng ‘tiền đồ’ cậu ta, còn có thể liên quan hay không?
…
Chủ nhiệm ban chín cũng vậy, trọng điểm cũng lập lời y như ban trọng điểm, bước vào lớp cũng cường điệu lần thi này quan trọng.
“… Hồ nháo một lần quá là đủ rồi, thầy không hy vọng tập thể lớp nộp giấy trắng phát sinh một lần nữa. Mong các em nghiêm túc cho kỳ thi lần này! Trước chúng ta bắt đầu ôn tập trọng điểm thi.”
Trên đài chủ nhiệm lớp nước miếng bay tứ tung, nhóm giáo bá dưới đài mơ màng ngủ phân nữa.
“Tất cả nghe rõ đây, đặc biệt là ——” chủ nhiệm lớp giận đập xuống bàn, cây thước trong tay chỉ thẳng Lục Thiệu Đông, đang muốn bắt đầu trảo kỷ luật từ ‘đầu lĩnh giáo bá’, lại phát hiện ——
Kẻ luôn coi rẻ lớp học nhất, thái độ cư nhiên đoan chính.
“Bạn học Lục Thiệu Đông.” Thu hồi thước, chủ nhiệm lớp hỏi: “Em có vấn đề gì không?”
‘Bạn học Lục Thiệu Đông’ ba chữ thành công đánh thức đám người giả bộ ngủ.
Nhóm giáo bá sôi nổi từ bàn học ngồi thẳng lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía cuối lớp, sau đó nhìn đến ——
Lão đại cư nhiên ở nghiêm túc lắng nghe!
Không chỉ có nghiêm túc nghe, còn lấy bút nghiêm túc ghi lại.
Chẳng lẽ lão đại vì lần trước tiểu tiên nữ cùng cái tên cao nhị kia cùng đọc thơ diễn cảm, bị kích thích, quyết định vì yêu nghịch tập?
Đối mặt ánh mắt nghi hoặc của mọi ngườ, Lục Thiệu Đông bình tĩnh nhướng mày: “Không có vấn đề gì. Ngài tiếp tục nói, trọng điểm thi là cái gì?”
Thấy thái độ chịu học giả: “Căn cứ khảo thí lần này, chủ yếu có…”
Không tính thanh âm tiểu nhân bị âm thanh nhóm giáo bá nghị luận lấn át.
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ dừng lại, quét mắt một cái nhìn xuống lớp học, nghĩ muốn xử lý nghiêm kỷ luật, lại cảm thấy nói cũng chưa chắc hữu dụng, liền thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Chủ yếu phần thi…” ‘điểm’ còn chưa nói xong, một đạo thanh âm bình tĩnh bỗng vang lên ——
“Đều an tĩnh cho ta.”
Ngữ khí lặng như nước, không mang theo nửa điểm cảm xúc.
Lại đủ để toàn ban kinh sợ.
Nhóm giáo bá lập tức im tiếng, trong phòng học tức khắc yên lặng như tờ.
Lục Thiệu Đông nhìn vẻ mặt chủ nhiệm bị bức ngốc, nhàn nhạt cười: “Thầy tiếp tục nói.”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Đột nghĩ muốn tặng cờ thưởng ‘danh dự đội quân học tập’.
…
Sau khi kết thúc tiết học, nhóm giáo bá rốt cuộc thõa mãn được phóng thích, chạy ra hành lang bay nhảy —— Không thể ở trong phòng học quấy rầy lão đại học tập.
Bay nhảy trong chốc lát, lại thấy hai người có người ‘yêu’ từ phòng học trọng điểm ban ra tới.
“Tiểu tiên nữ, thi giữa kỳ cố lên!” Có người cố ý lớn tiếng kêu.
Một câu thành công khiến cho Lục Thiệu Đông chú ý.
Lục Thiệu Đông giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cô hướng người nọ hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn. Cậu cũng vậy.”
Sau đó ——
Mắt nhìn thẳng đi rồi.
Lục Thiệu Đông:…
Một ánh mắt cũng không nhìn đến cậu ta?
Hay là ánh mắt của cậu không đủ nóng rực?
Lục Thiệu Đông đứng ở tầng cao nhất hứng gió lạnh một lát, đợi sợi xao động trong lòng kia tan không sai biệt lắm, mới thu hồi di động, xoay người xuống lầu.
Mới vừa đi đến hàng hiên, túi quần bỗng truyền đến ‘leng keng’ một tiếng, thu được một cái tin nhắn.
Móc ra vừa thấy, là ‘tiểu cô nương’ nhắn tới.
Lục Thiệu Đông vội vàng giải khóa màn hình ——
【 Tiểu cô nương: Vừa rồi nghe di động không điện. Đêm nay cảm ơn cậu bồi tớ nói chuyện phiếm. Nghỉ ngơi sớm một chút đi. 】
Di động không điện.
Ý tứ là, vừa rồi điện thoại bị cắt đứt chỉ là ngẫu nhiên, cũng không phải cô hiểu sai?
Hay là… Vì giảm bớt xấu hổ, tìm một cái cớ?
Lục Thiệu Đông đối với tin nhắn này thần người ra một lát, cuối cùng quyết định tương kế tựu kế.
…
Chúc viện Thị Ủy gia.
Lăng Nhân ngồi xếp bằng trên giường, di động đặt ở bên chân, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm màn hình di động, mười đầu ngón tay rối rắm bên nhau.
Trong lòng bất ổn.
Chắc là cậu ta đã đọc được tin nhắn rồi?
Như thế nào còn không hồi đáp…
Ngón tay càng miết càng chặt, căn như mối tơ trong lòng giống nhau.
Bỗng nhiên, màn hình di động sáng lên.
Cô cấp tốc cầm di động lên, click mở tin nhắn ——
【 Lục Thiệu Đông: Được. Di động của tớ cũng sắp hết pin rồi. Ngủ ngon. 】
Không có sinh nghi ngờ.
Thật tốt quá.
Lăng Nhân thở phào một hơi, nhớ tới vừa rồi nghe điện thoại, nghe được câu nói ‘tớ nói chính là cốt khí thực cứng’, cô không kịp thu tay đã cắt đứt điện thoại.
Thật là xấu hổ.
Cư nhiên cô hiểu lầm.
May mắn cậu ta tiếp nhận lấy cớ ‘di động không tiện’, bằng không về sau sao có mặt mũi đối diện cùng.
…
Tuy rằng lấy cớ qua loa có lệ cho qua, nhưng sau buổi sáng thứ hai đến trường học, Lăng Nhân vẫn có điểm chột dạ, khi đi ngang qua ban chín, trong lòng có chút thấp thỏm đánh cổ.
“A Nhân, ta nghe Phó Kiêu Phong nói, cuối tuần cậu cùng Lục Thiệu Đông đi thư viện học tập hả?” Vừa vào phòng học, nghe Vương Gia Lâm nhỏ giọng bát quái, trưng vẻ mặt ái muội mà cười.
Lăng Nhân gỡ cặp sách xuống, vừa lấy sách, bài thi cùng hộp bút, vừa gật đầu: “Ừ, cùng đi thư viện.”
“Trước kia còn không nghe nói Lục Thiệu Đông cùng nữ sinh nào đơn độc gặp mặt đâu, hơn nữa là ở ngoài cùng học tập. Thế nào? Có tiến triển hay không?”
“Tiến triển cái gì nha!” Lăng Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sửa sang lại mặt bàn tốt, mở sách giáo khoa ra, ngồi đoan chính, chuẩn bị đi học.
“Chính là hai người có hay không…” Vương Gia Lâm còn muốn bát quái, lại thấy chủ nhiệm cầm giáo án đi vào, liền đình chỉ.
Đều đã phát triển đến đơn độc gặp mặt học tập bên ngoài. Tính là hẹn hò đi? Còn có thể không có tiến triển?
Vương Gia Lâm nói không hỏi nữa, nhưng bát quái trong lòng như lửa nóng hừng hực thiêu đốt.
Mà Lăng Nhân, cũng suy nghĩ đối thoại vừa rồi trong lòng.
—— Có tiến triển hay không?
Có đi.
Ít nhất trong lòng cô, đối với Lục Thiệu Đông thêm nhiều một phần tín nhiệm, nguyện ý cùng cậu ta chia sẻ tâm tình của mình.
Bằng không đêm đó tâm tình không tốt, cũng sẽ không gọi điện thoại cho người ta.
Chỉ là không biết cậu ta cũng có cảm giác tương đồng hay không…
Lúc này chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng, đem giáo án để lên bàn, nghiêm túc nói: “Tuần sau liền sẽ thi giữa kỳ.”
Âm lượng so với ngày thường cao mấy độ, vẻ mặt quan trọng nói muốn giải thích tầm quan trọng đó.
Học sinh lập tức ngừng làm việc riêng, động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng. Lăng Nhân cũng không ngoại lệ.
Chủ nhiệm lớp: “Đây là thi giữa kỳ học kỳ cuối cùng, các em cần nâng cao tinh thần, chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt. Nhớ kỹ, học tập mới là việc quan trọng nhất, chớ bị bất luận phân tâm vì việc gì.”
Đã là cuộc thi cuối kỳ lần một?
Lăng Nhân xem lịch thi đại học trên cuốn lịch trên bàn, thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái học kỳ liền mau kết thúc.
Chủ nhiệm lớp: “Lần này sau khi kết thúc giữa kỳ, giữa tháng sau còn có thi cuối kỳ, so với thi giữa kỳ nội dung bao phủ toàn bộ, cho nên các em cần chuẩn bị, ôn tập thật tốt cho cả kỳ thi đó.”
“Đương nhiên, các em cũng không cần quá khẩn trương, thi cử quan trọng nhất chính là tâm tịnh, chuẩn bị tốt cho kỳ thi, nhẹ nhàng vào dự thi…”
Chủ nhiệm lớp còn cổ vũ cho mọi người, suy nghĩ Lăng Nhân cũng bay đi xa.
Sau thi cuối kỳ chính là nghỉ đông, sau nghỉ đông mấy tháng liền phải thi đại học.
Chuyện này, thời gian cô có thể cùng ở chung với cậu ta cũng không nhiều lắm.
Nghĩ đến đây, cây bút trong tay Lăng Nhân tự giác mà vẽ lên giấy lung tung vài vòng tròn nhỏ rối rắm lên nhau.
Thi đại học xong, liền phải đường ai nấy đi.
Không biết cô cùng ‘tiền đồ’ cậu ta, còn có thể liên quan hay không?
…
Chủ nhiệm ban chín cũng vậy, trọng điểm cũng lập lời y như ban trọng điểm, bước vào lớp cũng cường điệu lần thi này quan trọng.
“… Hồ nháo một lần quá là đủ rồi, thầy không hy vọng tập thể lớp nộp giấy trắng phát sinh một lần nữa. Mong các em nghiêm túc cho kỳ thi lần này! Trước chúng ta bắt đầu ôn tập trọng điểm thi.”
Trên đài chủ nhiệm lớp nước miếng bay tứ tung, nhóm giáo bá dưới đài mơ màng ngủ phân nữa.
“Tất cả nghe rõ đây, đặc biệt là ——” chủ nhiệm lớp giận đập xuống bàn, cây thước trong tay chỉ thẳng Lục Thiệu Đông, đang muốn bắt đầu trảo kỷ luật từ ‘đầu lĩnh giáo bá’, lại phát hiện ——
Kẻ luôn coi rẻ lớp học nhất, thái độ cư nhiên đoan chính.
“Bạn học Lục Thiệu Đông.” Thu hồi thước, chủ nhiệm lớp hỏi: “Em có vấn đề gì không?”
‘Bạn học Lục Thiệu Đông’ ba chữ thành công đánh thức đám người giả bộ ngủ.
Nhóm giáo bá sôi nổi từ bàn học ngồi thẳng lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía cuối lớp, sau đó nhìn đến ——
Lão đại cư nhiên ở nghiêm túc lắng nghe!
Không chỉ có nghiêm túc nghe, còn lấy bút nghiêm túc ghi lại.
Chẳng lẽ lão đại vì lần trước tiểu tiên nữ cùng cái tên cao nhị kia cùng đọc thơ diễn cảm, bị kích thích, quyết định vì yêu nghịch tập?
Đối mặt ánh mắt nghi hoặc của mọi ngườ, Lục Thiệu Đông bình tĩnh nhướng mày: “Không có vấn đề gì. Ngài tiếp tục nói, trọng điểm thi là cái gì?”
Thấy thái độ chịu học giả: “Căn cứ khảo thí lần này, chủ yếu có…”
Không tính thanh âm tiểu nhân bị âm thanh nhóm giáo bá nghị luận lấn át.
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ dừng lại, quét mắt một cái nhìn xuống lớp học, nghĩ muốn xử lý nghiêm kỷ luật, lại cảm thấy nói cũng chưa chắc hữu dụng, liền thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Chủ yếu phần thi…” ‘điểm’ còn chưa nói xong, một đạo thanh âm bình tĩnh bỗng vang lên ——
“Đều an tĩnh cho ta.”
Ngữ khí lặng như nước, không mang theo nửa điểm cảm xúc.
Lại đủ để toàn ban kinh sợ.
Nhóm giáo bá lập tức im tiếng, trong phòng học tức khắc yên lặng như tờ.
Lục Thiệu Đông nhìn vẻ mặt chủ nhiệm bị bức ngốc, nhàn nhạt cười: “Thầy tiếp tục nói.”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Đột nghĩ muốn tặng cờ thưởng ‘danh dự đội quân học tập’.
…
Sau khi kết thúc tiết học, nhóm giáo bá rốt cuộc thõa mãn được phóng thích, chạy ra hành lang bay nhảy —— Không thể ở trong phòng học quấy rầy lão đại học tập.
Bay nhảy trong chốc lát, lại thấy hai người có người ‘yêu’ từ phòng học trọng điểm ban ra tới.
“Tiểu tiên nữ, thi giữa kỳ cố lên!” Có người cố ý lớn tiếng kêu.
Một câu thành công khiến cho Lục Thiệu Đông chú ý.
Lục Thiệu Đông giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cô hướng người nọ hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn. Cậu cũng vậy.”
Sau đó ——
Mắt nhìn thẳng đi rồi.
Lục Thiệu Đông:…
Một ánh mắt cũng không nhìn đến cậu ta?
Hay là ánh mắt của cậu không đủ nóng rực?