[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Lão đại kiêu ngạo mau tới đây - Hề Nghiêu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,888
- Điểm cảm xúc
- 5,618
- Điểm
- 113
Chương 40:
Editor: trucxinh0505
Lăng Nhân dẫm lên tiếng chuông vào học chạy chậm một đường về phòng học, ngồi xuống ghế cảm giác thực ão não.
Còn không phải hiểu lầm sao? Cô lại uể oải cái gì?
Cũng không phải thổ lộ bị cự tuyệt…
Lắc lắc đầu, Lăng Nhân mở sách ra, chuẩn bị học bài.
“A Nhân, sau tan học có rảnh không?” Vương Gia Lâm bỗng thấp giọng hỏi.
Cô ngẩn ra, “Có chuyện gì sao?”
“Phó Kiêu Phong đưa tớ liệt danh sách đồ ăn vặt, để cậu ấy chuẩn bị trước cuối tuần mang lên núi, cho nên tớ định sau tan học cùng cậu và Chu Vân đi siêu thị, đem những món muốn ăn nhớ kỹ.”
“A…”
Đi siêu thị, vậy không cùng Lục Thiệu Đông về nhà.
Lăng Nhân gật đầu: “Được.”
Tuy cậu ta không biết cô hiểu lầm, nhưng tưởng tượng đến cảm xúc vừa rồi mất khống chế như vậy, liền xấu hổ đến tột đỉnh, hoàn toàn không dám đối mặt với cậu ta.
·
Khi Lục Thiệu Đông trở lại phòng học, Phó Kiêu Phong đang tẩy não cho mọi người.
“… Lão vương bị chủ nhiệm lớp bên cạnh kỳ thị ép muốn chết, lần thi cuối kỳ này chúng ta phải nỗ lực thật tốt, tranh thủ nghịch tập, cấp lão Vương tranh một hơi.”
Chủ nhiệm lớp họ Vương, cho nên ngày thường bọn học sinh thích kêu ông là ‘lão Vương’ rất là thân thiết.
Nhóm giáo bá vừa nghe Phó Kiêu Phong nói muốn nghịch tập, đều vui vẻ.
“Phong ca, không phải cậu nói giỡn đi? Chúng ta gộp lại còn kém mấy phẩy một người cách vách, làm sao nghịch tập được? Lớp bên cạnh điểm trung bình đều tính từ trên xuống, lớp chúng ta đếm ngược lại, từ dưới lên, chênh lệch không chỉ một hai phẩy.”
“Ai nói muốn so cùng ban trọng điểm? Không theo chân bọn họ so. Chúng ta chỉ đếm ngược đệ nhị danh, đếm ngược siêu việt đệ nhị danh, chính là mục tiêu chúng ta thi cuối kỳ lần này.”
“…”
Chúng giáo bá thực vô ngữ.
Từ đếm ngược đệ nhất lên tới đếm ngược đệ nhị, này cũng coi như nghịch tập?
Chí hướng có thể hơi rộng lớn một chút hay không?
“Đông ca đã trở lại.” Có người bỗng kêu một tiếng.
Mọi người sôi nổi nhìn qua ——
Tâm tình Lão đại thoạt nhìn thực bình thường.
Phó Kiêu Phong thấy bạn tốt trở về, đứng nghiêm một cái nhảy xuống khỏi bục giảng, sau đó chạy chậm đi qua, nói: “Cậu làm gì vậy? Bỏ lỡ diễn thuyết xuất sắc của tớ.”
Lục Thiệu Đông không có nói tiếp, đặt mông xuống chỗ ngồi, hai chân dài tùy ý đặt lên bàn học, rút ra một quyển sách hướng trên bàn đập xuống một cái, phát ra một thanh âm ‘bang’ vang lên, sau đó lật sách nhàn nhạt nói: “Học bài.”
Mọi người sôi nổi quay đi, đoan chính mà ngồi.
Trong phòng học an tĩnh mấy giây, tiếp theo ——
“Bây giờ là tiết gì?”
“Ngữ văn đi?”
“Không phải, hóa học.”
“Vậy lão sư hóa học sao còn chưa tới?”
“Giống như lão sư có việc xin nghỉ, chốc lát lão Vương sẽ lại đến đi.”
“Đừng nói chuyện, làm bài.”
…
Không trong chốc lát, trong phòng học một lần nữa an tĩnh lại. Mọi người đều ra dáng vùi đầu vào học tập.
Chủ nhiệm bạn chín đi tới cửa, thiếu chút nữa cho rằng vô sai rồi, kinh ngạc nhiều hơn vui mừng. Tiết thứ ba buổi chiều, ông lại lặng lẽ ở cửa sau phòng học quan sát, phát hiện lớp học kỷ luật tốt xưa nay chưa từng có, trong lòng tức khắc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đám chuyên đùa giỡn hay gây sự này, rốt cuộc bắt đầu hiểu chuyện.
Ông vừa lòng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Ánh mắt Lục Thiệu Đông ngó thấy bóng người phía sau cửa biến mất, khóe miệng xả ra, nhớ tới buổi sáng trong điện thoại nghe Phó Kiêu Phong nói ——
“Lão vương vì tranh cho cậu một hơi, giáp mặt cùng chủ nhiệm lớp bên cạnh tranh cãi. Tuy không có thắng, bất quá giống như ông rất có tin tưởng cậu, chắc chắn cuối kỳ cậu thi nhất định kết quả tốt.”
Ông đối với cậu có tin tưởng sao?
Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, tiếp tục cầm bút ghi chú.
Thực mau tiết học qua đi, chuông tan học vang, trong phòng học lại náo nhiệt lên.
Lục Thiệu Đông ký xong cái tên dừng lại, dùng cán bút gõ gõ bàn học Phó Kiêu Phong, hỏi: “Cậu nói chuyện buổi sáng nên làm thế nào đi?”
Phó Kiêu Phong nhìn lăng chút, ngay sau đó dâng lên nụ cười đắc ý, không đáp hỏi lại: “Không phải cậu nói không cần sao?”
“Tính.”
“…”
Có việc cầu người còn cao lãnh như vậy.
Phó Kiêu Phong trợn mắt, tiếp theo cười hì hì nói: “Chuyện lớn như vậy, như thế nào có thể tính không? Tớ có thật nhiều sáng ý, tớ tuyển cho cậu hai phương án tối ưu nhất, tranh thủ cậu làm một lần liền thành công.”
Khóe miệng Lục Thiệu Đông như nhấc lên, xem như đồng ý.
“Leng keng ——”
Di động bỗng vang lên.
“Ai vậy?” Phó Kiêu Phong bát quái duỗi dài cổ nhìn lén, liếc mắt một cái thấy trên màn hình ba chữ ‘tiểu cô nương’.
Cũng thật buồn nôn.
“Tớ đi ra ngoài hóng gió.” Cậu thức thời tránh đi, cảm thấy chính mình là người hiểu chuyện.
Lục Thiệu Đông câu lấy khóe miệng hừ hừ, đám người đi xa, mới mở xem tin nhắn ——
【 Tiểu cô nương: Hôm nay sau tan học tớ cùng Vương Gia Lâm đi siêu thị, không cùng trở về được. 】
Khóe miệng đang cong lên, khôi phục lại như lúc đầu.
Nghiêng đầu, đem người đang đứng ở trên hành lang hứng gió triệu hoán trở về ——
“Sau tan học cậu muốn cùng tiểu béo nữu đi siêu thị?”
·
Buổi chiều đúng sáu giờ tan học.
“A Nhân, đi thôi.” Vương Gia Lâm đeo cặp sách lên, kêu một tiếng Lăng Nhân, lại vỗ vỗ vai Chu Vân Dạng bàn trước “Cậu cùng đi chung đi?”
Chu Vân Dạng gật đầu: “Ừ, cùng đi. Đi siêu thị nào?”
“Trung tâm, chọn đồ ăn vặt xong, còn có thể đi dạo ở đó một vòng.” Vương Gia Lâm híp mắt cười, sau đó nhìn về phía bạn tốt vẫn luôn cúi đầu xem di động, “Nhìn cái gì? Xem chuyên chú như vậy.”
Lăng Nhân cuống quít khóa màn hình, đưa điện thoại di động bỏ vào cặp sách: “Không có gì, đi thôi.”
“Xuất phát!” Vương Gia Lâm đi trước mặt, hứng thú bừng bừng, vừa đi vừa nói chuyện: “A Nhân, lát Lục Thiệu Đông đưa cậu đi trung tâm sao? Hay là tớ với cậu?”
“Hả?”
“Cậu không có xe nha!”
“A. Cái…”
Gần đây vẫn là Lục Thiệu Đông đưa đón cô đi học, cho nên cô không có lái xe.
“Cậu ấy sẽ không chở tớ.” Lăng Nhân nhẹ giọng nói.
Rốt cuộc thẳng đến tan học, cô vẫn chưa hồi phục tâm trạng…
Đi ngang qua ban chín, dùng ánh mắt liếc hang ghế phía sau phòng học ——
Không có ai.
Quả nhiên đã đi rồi.
Thu hồi tầm mắt, Lăng Nhân cảm giác trong lòng có điểm tan vỡ.
Chính là ——
Rõ ràng là bởi vì sợ thấy cậu ấy xấu hổ, mới cố ý mượn đi siêu thị né tránh, vì cái gì lúc này không thấy người, lại không cảm thấy nhẹ nhàng?
Ngược lại có điểm mất mát…
…
Ba người thực mau rời khỏi khu dạy học.
Trong lòng Lăng Nhân còn sợi cảm xúc rối rắm kia.
Vì cái gì không tin nhắn lại?
Không muốn trả lời? Hay là… Không có lời nào để nói?
Trước kia ít nhất cậu ấy sẽ hồi một chữ ‘được’ hoặc là ‘ừ’, tỏ vẻ đã biết…
Càng muốn, trong lòng càng tan vỡ mạnh.
Trong đầu lại nhớ cảnh sáng sớm hôm nay.
Chẳng lẽ… Cậu ấy đoán được tâm tư cô… Cho nên cố ý xa cách?
Cái ý tưởng này làm đáy lòng Lăng Nhân tức khắc xuất hiện một cổ lạnh lẽo xông thẳng đến đại não.
“Kia? không phải Phó Kiêu Phong sao?” Vương Gia Lâm bên canh bỗng nói.
Không kịp áp xuống cảm xúc trong ngực, theo bản năng Lăng Nhân ngẩng đầu —— bắt gặp đôi mắt đào hoa quen thuộc.
—— Cậu ấy còn chưa đi?
…
Phó Kiêu Phong thấy tiểu tiên nữ đối diện, lại nhìn huynh đệ nhà mình, tức khắc hiểu rõ.
Khó trách kẻ này cũng muốn đi theo, thì ra là đang giận dỗi a!
Cậu hiểu rõ mà cười cười, sau đó đối với bóng đèn nói: “Này, tiểu béo nữu, còn không mau lại đây?”
“Qua đó làm gì? Chính cậu chân cũng không dài nha!” Vương Gia Lâm tức giận nói, lại liếc một cái mới đi qua.
Phó Kiêu Phong vỗ vỗ ghế sau xe: “Không phải cậu muốn đi siêu thị sao? Tớ chở cậu.”
“Thật vậy chăng?!” Đôi mắt tròn xoe Vương Gia Lâm tức khắc sáng lên, theo đó lại lắc đầu: “Vẫn là thôi. Tớ muốn đi xe của mình, bằng không sáng mai không có xe đi học.”
“Chuyện này có vấn đề, ngày mai tớ chở cậu đi học tiếp là được đúng không?”
“Cậu muốn chở tớ đi học?”
Vương Gia Lâm trừng mắt lớn, bên tai ẩn ẩn nóng lên. Cô vẫn luôn hâm mộ Lăng Nhân mỗi ngày đều có Lục Thiệu Đông đón đưa, trong lòng cũng chờ mong q Phó Kiêu Phong chở một ngày, có thể giống Lục Thiệu Đông đối với Lăng Nhân tốt như vậy.
Không nghĩ tới… Trở thành sự thật…
“Kinh ngạc như vậy làm gì? Tớ vốn chính là thân sĩ đặc biệt.” lông mày Phó Kiêu Phong giương cao “Còn không mau lên xe?”
“À.”
Vương Gia Lâm cúi đầu bò lên ghế sau, cắn nụ cười bên miệng.
Phó Kiêu Phong hừ hừ mà cười vài tiếng, nói với các bạn tốt: “Tớ đi trước một bước, các cậu nhanh lên đuổi kịp.”
“Ấy, cậu từ từ…” Thạch Vũ kêu to, nhưng căn bản Phó Kiêu Phong không để ý tới cậu ta, chân càng đạp nhanh hơn.
Thạch Vũ:…
Ngốc lăng vài giây, cậu cầm di động nhắn một tin WeChat cho Chu Vân Dạng:
【 Ngày mai tớ chở cậu đi học. 】
Sau đó trộm ngắm phản ứng cô.
Chỉ thấy cô nhìn di động cười một chút, sau đó bắt đầu đánh chữ, tiếp theo cất di động, đi tới.
Cậu vội vàng xoay người, lúc này nhận được tin cô trả lời.
【 Chu Vân Dạng: Được. 】
Đồng ý!
Thạch Vũ nhìn di động cười hắc hắc, cô ngồi lên ghế sau, cậu cũng nổ máy xe chạy đi.
Trong bãi đỗ xe tức khắc chỉ còn hai người Lăng Nhân cùng Đông Lục Thiệu.
Lăng Nhân hơi cúi thấp đầu, tâm tình so với trước tốt hơn một chút.
Thì ra không phải cậu ấy làm lơ tin nhắn cô.
Đúng là vậy…
“Không lên xe liền theo không kịp bọn họ.”
Âm thanh ngậm cười phía trước bỗng truyền đến.
Cô hơi đơ ra, tiếp theo gật đầu, yên lặng bò lên ghế sau.
Lục Thiệu Đông chờ, chờ mãi cũng không thấy cô gái nhỏ ôm eo của mình.
Quả nhiên không cao hứng rồi ——
·
Chỉ chốc lát sau, ba tay lái cùng hội họp ở trung tâm thành phố.
“Chúng ta chia làm ba đường, mỗi người tự ghi một phần, cuối cùng tập hợp lại giao cho tớ.” Phó Kiêu Phong nói.
Vương Gia Lâm: “Vì sao không cùng nhau đi dạo? Dù sao cũng có nhiều chỗ bán đồ ăn vặt mà.”
“Không có vì cái gì. Đi.”
Phó Kiêu Phong vung bàn tay lên, không nói hai lời, đem người kéo đi.
Vương Gia Lâm:…
Tên gia hỏa này thật là dã man? Mỗi lần đều bạo lực như vậy…
Phó Kiêu Phong cùng Vương Gia Lâm đi rồi, Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng cũng đi một hướng khác, dùng di động nhắn tin giao lưu ý kiến.
Lăng Nhân liếc nhìn người bên cạnh, thấy cậu đẩy xe vào khu mua sắm, bản thân cũng thu thập tốt liền yên lặng hướng khu đồ ăn vặt đi.
Lục Thiệu Đông:…
Không có gì muốn nói cùng cậu sao?
Xem ra còn giận chưa tan.
Phải dụ dỗ tốt mới được.
Cậu vội vàng nhanh đuổi theo, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cô, nói: “Thích ăn gì? Tùy tiện chọn sao.”
Lăng Nhân liếc cậu một cái: “Hôm nay chỉ ghi, không cần mua.”
“Bọn họ ghi kệ họ, chúng ta mua.”
“…”
“Thích ăn gì? Mứt hoa quả? Quả khô? Hay là chà bông?”
Lục Thiệu Đông vừa đi vừa nói chuyện, thân thể hơi cong, trên mặt treo ý cười.
Ở bãi đỗ xe, cảm xúc mất mát trong lòng Lăng Nhân đã biến mất một nửa, lúc này thấy cậu cố tình lấy lòng mình, không khỏi nở nụ cười.
“Cậu làm gì vậy?” Cô liếc một cái, sau đó quay đầu nhìn một lượt trên kệ để hàng, khóe miệng hơi cong lên.
Rốt cuộc cười rồi.
Lục Thiệu Đông bị nụ cười cô cảm nhiễm, độ cung khóe miệng càng dương cao, cánh tay từ phía sau vòng qua cô, lấy một túi khô bò ở trên kệ để hàng, vòng đến trước mắt cô hỏi: “Thích không?”
Cái động tác này ái muội đến cực điểm.
Cả người Lăng Nhân bị cậu vây trong trong ngực, có một cái chớp mắt hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng cậu hỏi chính là ——
Có thích cậu ôm vào trong ngực hay không.
Trong lòng lại bắt đầu đâm loạn.
“Thích.” Cô thấp giọng nói, tầm mắt ở trên kệ để hàng hoảng loạn.
Lục Thiệu Đông không chú ý người trong lòng ngực khác thường, đem khô bò ném vào xe mua sắm, liên tiếp lại tùy tiện cầm mấy thứ đồ ăn vặt, đáp án tất cả đều là ‘thích’.
“Thích thật hay thích giả vậy?” Cậu lắc lắc que cay trong tay.
Cậu nhớ rõ cô không thích ăn cay.
Lăng Nhân bị hơi thở nam tính quanh thân làm cho tâm thần không yên, nào còn tâm tư quản đồ ăn vặt, lúc này bị cậu hỏi thực quẫn bách không thôi.
Cô ảo não nhíu mày, đang muốn trả lời, lại nghe Lục Thiệu Đông ý vị thâm trường mà nói ——
“Thích que cay, hay là thích…”
“Que cay!”
Cô vội đánh gãy lời cậu, đầu thấp đến đụng giỏ hàng, gương mặt có điểm cứng.
“À…” Lục Thiệu Đông đem que cay ném vào xe mua sắm, nói thầm: “Tớ còn tưởng cậu sẽ chọn cánh gà ngâm ớt.”
Cánh gà ngâm ớt…
Thì ra mặt sau là chọn cánh gà ngâm ớt.
Cô còn tưởng rằng…
Trên trán Lăng Nhân hằn hai vạch đen, trong một giây, nghĩ muốn đem móng vuốt ai đó băm xuống ngâm với ớt.
Nghẹn một hơi đến ngực, cô bước nhanh khỏi ‘vòng vây’, cuồng lấy một trận đồ ăn vặt ở trên kệ, mặc kệ thích hay không thích.
“Xong.” Cô nhìn trong xe mua sắm chồng chất đồ ăn vặt như núi, vừa lòng nói.
Lục Thiệu Đông:…
Cảm thấy có lệ hơn lòng thành.
Cô không thích đi dạo sao?
Vì sao cậu còn rất hưởng thụ?
Lục Thiệu Đông khó hiểu nhướng mày, sau đó gật đầu: “Được, đi tính tiền.”
Vài phút sau, hai người đi vào quầy thu ngân. Đang giờ làm việc người đi siêu thị không nhiều, quầy thu ngân cũng vậy.
Kết xong danh sách, Lục Thiệu Đông chụp lại, chuyển vào WeChat nhóm.
【@ Phó Kiêu Phong, thứ bảy liền ấn danh sách này mua, cay không cần. 】
Sau đó thu hồi di động, hỏi người bên cạnh: “Có muốn uống gì không?”
Lăng Nhân nhìn phải trái một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở hình ảnh nhà đồ ngọt.
Lục Thiệu Đông theo tầm mắt nhìn qua, sau đó cười hỏi: “Kem?”
“Ừ…”
“Chờ.”
Cậu đem đồ ăn vặt bỏ lên ghế dài, ý bảo cô ngồi xuống chờ, sau đó đi hướng xe đồ ngọt.
“Hương vị thảo…”
Bỗng phía sau truyền đến thanh âm do dự, mang theo chút cứng ngắt.
Cậu nhịn không được cười lên: “Ha ha. Được.”
Thì ra kem mới là Thần Khí dụ dỗ nữ sinh sao?
…
Lục Thiệu Đông không biết hương thảo vị là cái nào, tầm mắt tìm một vòng ở quầy kem, trực tiếp hỏi nhân viên cửa hàng: “Một cây kem hương thảo.”
Cùng lúc đó, một thanh âm êm nhẹ khác cũng vang lên: “Em cũng muốn một cây kem hương thảo.”
Nhân viên cửa hàng nhìn trong thùng container: “Chỉ còn một cái. Nếu không em trai đổi vị khác được không?”
Lời này là nói với Lục Thiệu Đông.
“Ta trước tới.” Cậu biểu tình nhàn nhạt, trần thuật sự thật.
Nhân viên cửa hàng: “Đúng vậy, xác thật là ngài trước tới, nhưng bạn nhỏ này…”
“Người lớn không cần đoạt kem cùng con nít.” Thanh âm êm nhẹ lại lần nữa vang lên.
Lục Thiệu Đông rũ mắt, đối diện cặp mắt to ngập nước.
Giằng co mấy giây, cậu ngồi xổm xuống nhìn thẳng đứa bé gái, sau đó chỉ cách đó hướng không xa, vẻ mặt hòa ái dễ gần: “Em nhìn thấy tỷ tỷ ngồi kia không?”
Đứa bé quay đầu lại nhìn, gật đầu.
“Xinh đẹp không?”
Gật đầu.
“Cái kem này là mua cho chị, chị cũng là tiểu bằng hữu của chúng ta, em không cần cùng chị tranh.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
Vẻ mặt bé gái ngốc một chút, mắt to thủy linh linh chớp chớp. Cảm thấy chú này lừa gạt mình.
“Cái kem này không thể nhườn cho em, bất quá anh có thể mời em một vị kem khác.”
“Em muốn vị dâu tây!”
“…”
Vừa rồi kiên trì cùng cậu đoạt hương vị thảo, nguyên tắc đâu rồi?
Kem đối nữ sinh lực sát thương quả nhiên đều giống nhau, mặc kệ là bảy tuổi hay mười bảy tuổi.
“Bất quá là em đã giúp anh.” Cậu lại nói.
Gật đầu.
“Cho một cái vị dâu tây.” Cậu nhìn nhân viên cửa hàng sảng khoái nói, sau đó đối với đứa bé gái nói cám ơn.
Tiểu nữ hài ngoan ngoãn gật đầu, xoay người, chân ngắn nhỏ bay nhanh chạy trốn.
Lục Thiệu Đông vừa lòng cong môi đứng dậy, đôi tay để vào túi quần, lâu lâu nghiêng đầu liếc cô một cái, xem động tĩnh người ngồi ở ghế.
Chỉ thấy cô nghe xong đứa bé gái nói, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn qua cậu.
Cậu vội vàng xoay người, vài giây sau, lại ngó liếc mắt một cái.
Cô đang cúi đầu cười.
—— Cái loại ngọt ngào này thẳng tiến đến trong lòng cậu.
“Hương kem thảo đã xong.” Nhân viên cửa hàng nói.
Lục Thiệu Đông hoàn hồn: “Cảm ơn. Vị dâu tây vừa rồi cho bé gái kia.”
Nói xong, sải bước hướng ghế dài, ngồi xuống.
“Vừa rồi đứa bé kia nói gì cùng cậu? Sao cười vui vẻ đến như vậy.” Lục Thiệu Đông đưa kem cho cô, biết rõ còn cố hỏi.
Lăng Nhân liếc mắt một cái, sau đó ăn một ngụm kem, tiếp tục cười.
Đứa bé gái nói ——
Tỷ tỷ, ca ca bên kia nói với em là, tỷ thật xinh đẹp. Còn nói em không cần nói cho tỷ biết là ca nói.
Người này…
Lăng Nhân gục đầu xuống, thu lại nụ cười trên mặt, cười lại thu.
Yên lặng ăn xong kem, cô muốn đi rửa tay, vừa muốn đứng dậy, lại bị Lục Thiệu Đông ấn trở về.
“Nghĩ muốn làm gì? Tớ giúp cậu.”
“… Tớ muốn đi toilet.”
“…”
Lục Thiệu Đông cười ngặt: “Cái này không giúp được. Trừ cái này ra, có yêu cầu gì, cứ việc nói.”
“À.”
Lăng Nhân đứng dậy, lặng im vài giây, một lần nữa ngồi xuống, nghiêng người đối mặt, hỏi: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Hả?”
“Đưa tớ tới siêu thị, mua đồ ăn vặt cho tớ, mua kem, còn có…”
Làm cho đứa bé gái tới khen cô.
Cô cảm thấy hôm nay cậu không bình thường, hiện tại càng nghĩ càng không thích hợp.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Cô lại hỏi.
Đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lục Thiệu Đông.
Sau đó, cô thấy khóe miệng cậu nhẹ cong, mặt mày thâm thúy, con ngươi đen nhánh phảng phất có thể đem hồn phách người câu đi.
Trong lòng cô hoảng hốt, vừa định từ bỏ, lại nghe cậu nghiêm túc nói ra ——
“Nghĩ muốn dụ dỗ cậu.”
Cái gì?
Cô sửng sốt, ngay sau đó tâm cảm giác như nước hồ ầm vang một tiếng, hòa tan cùng bọt nước.
Phảng phất vừa rồi cái kem kia, như hòa nhập cùng máu nóng.
Lăng Nhân dẫm lên tiếng chuông vào học chạy chậm một đường về phòng học, ngồi xuống ghế cảm giác thực ão não.
Còn không phải hiểu lầm sao? Cô lại uể oải cái gì?
Cũng không phải thổ lộ bị cự tuyệt…
Lắc lắc đầu, Lăng Nhân mở sách ra, chuẩn bị học bài.
“A Nhân, sau tan học có rảnh không?” Vương Gia Lâm bỗng thấp giọng hỏi.
Cô ngẩn ra, “Có chuyện gì sao?”
“Phó Kiêu Phong đưa tớ liệt danh sách đồ ăn vặt, để cậu ấy chuẩn bị trước cuối tuần mang lên núi, cho nên tớ định sau tan học cùng cậu và Chu Vân đi siêu thị, đem những món muốn ăn nhớ kỹ.”
“A…”
Đi siêu thị, vậy không cùng Lục Thiệu Đông về nhà.
Lăng Nhân gật đầu: “Được.”
Tuy cậu ta không biết cô hiểu lầm, nhưng tưởng tượng đến cảm xúc vừa rồi mất khống chế như vậy, liền xấu hổ đến tột đỉnh, hoàn toàn không dám đối mặt với cậu ta.
·
Khi Lục Thiệu Đông trở lại phòng học, Phó Kiêu Phong đang tẩy não cho mọi người.
“… Lão vương bị chủ nhiệm lớp bên cạnh kỳ thị ép muốn chết, lần thi cuối kỳ này chúng ta phải nỗ lực thật tốt, tranh thủ nghịch tập, cấp lão Vương tranh một hơi.”
Chủ nhiệm lớp họ Vương, cho nên ngày thường bọn học sinh thích kêu ông là ‘lão Vương’ rất là thân thiết.
Nhóm giáo bá vừa nghe Phó Kiêu Phong nói muốn nghịch tập, đều vui vẻ.
“Phong ca, không phải cậu nói giỡn đi? Chúng ta gộp lại còn kém mấy phẩy một người cách vách, làm sao nghịch tập được? Lớp bên cạnh điểm trung bình đều tính từ trên xuống, lớp chúng ta đếm ngược lại, từ dưới lên, chênh lệch không chỉ một hai phẩy.”
“Ai nói muốn so cùng ban trọng điểm? Không theo chân bọn họ so. Chúng ta chỉ đếm ngược đệ nhị danh, đếm ngược siêu việt đệ nhị danh, chính là mục tiêu chúng ta thi cuối kỳ lần này.”
“…”
Chúng giáo bá thực vô ngữ.
Từ đếm ngược đệ nhất lên tới đếm ngược đệ nhị, này cũng coi như nghịch tập?
Chí hướng có thể hơi rộng lớn một chút hay không?
“Đông ca đã trở lại.” Có người bỗng kêu một tiếng.
Mọi người sôi nổi nhìn qua ——
Tâm tình Lão đại thoạt nhìn thực bình thường.
Phó Kiêu Phong thấy bạn tốt trở về, đứng nghiêm một cái nhảy xuống khỏi bục giảng, sau đó chạy chậm đi qua, nói: “Cậu làm gì vậy? Bỏ lỡ diễn thuyết xuất sắc của tớ.”
Lục Thiệu Đông không có nói tiếp, đặt mông xuống chỗ ngồi, hai chân dài tùy ý đặt lên bàn học, rút ra một quyển sách hướng trên bàn đập xuống một cái, phát ra một thanh âm ‘bang’ vang lên, sau đó lật sách nhàn nhạt nói: “Học bài.”
Mọi người sôi nổi quay đi, đoan chính mà ngồi.
Trong phòng học an tĩnh mấy giây, tiếp theo ——
“Bây giờ là tiết gì?”
“Ngữ văn đi?”
“Không phải, hóa học.”
“Vậy lão sư hóa học sao còn chưa tới?”
“Giống như lão sư có việc xin nghỉ, chốc lát lão Vương sẽ lại đến đi.”
“Đừng nói chuyện, làm bài.”
…
Không trong chốc lát, trong phòng học một lần nữa an tĩnh lại. Mọi người đều ra dáng vùi đầu vào học tập.
Chủ nhiệm bạn chín đi tới cửa, thiếu chút nữa cho rằng vô sai rồi, kinh ngạc nhiều hơn vui mừng. Tiết thứ ba buổi chiều, ông lại lặng lẽ ở cửa sau phòng học quan sát, phát hiện lớp học kỷ luật tốt xưa nay chưa từng có, trong lòng tức khắc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đám chuyên đùa giỡn hay gây sự này, rốt cuộc bắt đầu hiểu chuyện.
Ông vừa lòng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Ánh mắt Lục Thiệu Đông ngó thấy bóng người phía sau cửa biến mất, khóe miệng xả ra, nhớ tới buổi sáng trong điện thoại nghe Phó Kiêu Phong nói ——
“Lão vương vì tranh cho cậu một hơi, giáp mặt cùng chủ nhiệm lớp bên cạnh tranh cãi. Tuy không có thắng, bất quá giống như ông rất có tin tưởng cậu, chắc chắn cuối kỳ cậu thi nhất định kết quả tốt.”
Ông đối với cậu có tin tưởng sao?
Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, tiếp tục cầm bút ghi chú.
Thực mau tiết học qua đi, chuông tan học vang, trong phòng học lại náo nhiệt lên.
Lục Thiệu Đông ký xong cái tên dừng lại, dùng cán bút gõ gõ bàn học Phó Kiêu Phong, hỏi: “Cậu nói chuyện buổi sáng nên làm thế nào đi?”
Phó Kiêu Phong nhìn lăng chút, ngay sau đó dâng lên nụ cười đắc ý, không đáp hỏi lại: “Không phải cậu nói không cần sao?”
“Tính.”
“…”
Có việc cầu người còn cao lãnh như vậy.
Phó Kiêu Phong trợn mắt, tiếp theo cười hì hì nói: “Chuyện lớn như vậy, như thế nào có thể tính không? Tớ có thật nhiều sáng ý, tớ tuyển cho cậu hai phương án tối ưu nhất, tranh thủ cậu làm một lần liền thành công.”
Khóe miệng Lục Thiệu Đông như nhấc lên, xem như đồng ý.
“Leng keng ——”
Di động bỗng vang lên.
“Ai vậy?” Phó Kiêu Phong bát quái duỗi dài cổ nhìn lén, liếc mắt một cái thấy trên màn hình ba chữ ‘tiểu cô nương’.
Cũng thật buồn nôn.
“Tớ đi ra ngoài hóng gió.” Cậu thức thời tránh đi, cảm thấy chính mình là người hiểu chuyện.
Lục Thiệu Đông câu lấy khóe miệng hừ hừ, đám người đi xa, mới mở xem tin nhắn ——
【 Tiểu cô nương: Hôm nay sau tan học tớ cùng Vương Gia Lâm đi siêu thị, không cùng trở về được. 】
Khóe miệng đang cong lên, khôi phục lại như lúc đầu.
Nghiêng đầu, đem người đang đứng ở trên hành lang hứng gió triệu hoán trở về ——
“Sau tan học cậu muốn cùng tiểu béo nữu đi siêu thị?”
·
Buổi chiều đúng sáu giờ tan học.
“A Nhân, đi thôi.” Vương Gia Lâm đeo cặp sách lên, kêu một tiếng Lăng Nhân, lại vỗ vỗ vai Chu Vân Dạng bàn trước “Cậu cùng đi chung đi?”
Chu Vân Dạng gật đầu: “Ừ, cùng đi. Đi siêu thị nào?”
“Trung tâm, chọn đồ ăn vặt xong, còn có thể đi dạo ở đó một vòng.” Vương Gia Lâm híp mắt cười, sau đó nhìn về phía bạn tốt vẫn luôn cúi đầu xem di động, “Nhìn cái gì? Xem chuyên chú như vậy.”
Lăng Nhân cuống quít khóa màn hình, đưa điện thoại di động bỏ vào cặp sách: “Không có gì, đi thôi.”
“Xuất phát!” Vương Gia Lâm đi trước mặt, hứng thú bừng bừng, vừa đi vừa nói chuyện: “A Nhân, lát Lục Thiệu Đông đưa cậu đi trung tâm sao? Hay là tớ với cậu?”
“Hả?”
“Cậu không có xe nha!”
“A. Cái…”
Gần đây vẫn là Lục Thiệu Đông đưa đón cô đi học, cho nên cô không có lái xe.
“Cậu ấy sẽ không chở tớ.” Lăng Nhân nhẹ giọng nói.
Rốt cuộc thẳng đến tan học, cô vẫn chưa hồi phục tâm trạng…
Đi ngang qua ban chín, dùng ánh mắt liếc hang ghế phía sau phòng học ——
Không có ai.
Quả nhiên đã đi rồi.
Thu hồi tầm mắt, Lăng Nhân cảm giác trong lòng có điểm tan vỡ.
Chính là ——
Rõ ràng là bởi vì sợ thấy cậu ấy xấu hổ, mới cố ý mượn đi siêu thị né tránh, vì cái gì lúc này không thấy người, lại không cảm thấy nhẹ nhàng?
Ngược lại có điểm mất mát…
…
Ba người thực mau rời khỏi khu dạy học.
Trong lòng Lăng Nhân còn sợi cảm xúc rối rắm kia.
Vì cái gì không tin nhắn lại?
Không muốn trả lời? Hay là… Không có lời nào để nói?
Trước kia ít nhất cậu ấy sẽ hồi một chữ ‘được’ hoặc là ‘ừ’, tỏ vẻ đã biết…
Càng muốn, trong lòng càng tan vỡ mạnh.
Trong đầu lại nhớ cảnh sáng sớm hôm nay.
Chẳng lẽ… Cậu ấy đoán được tâm tư cô… Cho nên cố ý xa cách?
Cái ý tưởng này làm đáy lòng Lăng Nhân tức khắc xuất hiện một cổ lạnh lẽo xông thẳng đến đại não.
“Kia? không phải Phó Kiêu Phong sao?” Vương Gia Lâm bên canh bỗng nói.
Không kịp áp xuống cảm xúc trong ngực, theo bản năng Lăng Nhân ngẩng đầu —— bắt gặp đôi mắt đào hoa quen thuộc.
—— Cậu ấy còn chưa đi?
…
Phó Kiêu Phong thấy tiểu tiên nữ đối diện, lại nhìn huynh đệ nhà mình, tức khắc hiểu rõ.
Khó trách kẻ này cũng muốn đi theo, thì ra là đang giận dỗi a!
Cậu hiểu rõ mà cười cười, sau đó đối với bóng đèn nói: “Này, tiểu béo nữu, còn không mau lại đây?”
“Qua đó làm gì? Chính cậu chân cũng không dài nha!” Vương Gia Lâm tức giận nói, lại liếc một cái mới đi qua.
Phó Kiêu Phong vỗ vỗ ghế sau xe: “Không phải cậu muốn đi siêu thị sao? Tớ chở cậu.”
“Thật vậy chăng?!” Đôi mắt tròn xoe Vương Gia Lâm tức khắc sáng lên, theo đó lại lắc đầu: “Vẫn là thôi. Tớ muốn đi xe của mình, bằng không sáng mai không có xe đi học.”
“Chuyện này có vấn đề, ngày mai tớ chở cậu đi học tiếp là được đúng không?”
“Cậu muốn chở tớ đi học?”
Vương Gia Lâm trừng mắt lớn, bên tai ẩn ẩn nóng lên. Cô vẫn luôn hâm mộ Lăng Nhân mỗi ngày đều có Lục Thiệu Đông đón đưa, trong lòng cũng chờ mong q Phó Kiêu Phong chở một ngày, có thể giống Lục Thiệu Đông đối với Lăng Nhân tốt như vậy.
Không nghĩ tới… Trở thành sự thật…
“Kinh ngạc như vậy làm gì? Tớ vốn chính là thân sĩ đặc biệt.” lông mày Phó Kiêu Phong giương cao “Còn không mau lên xe?”
“À.”
Vương Gia Lâm cúi đầu bò lên ghế sau, cắn nụ cười bên miệng.
Phó Kiêu Phong hừ hừ mà cười vài tiếng, nói với các bạn tốt: “Tớ đi trước một bước, các cậu nhanh lên đuổi kịp.”
“Ấy, cậu từ từ…” Thạch Vũ kêu to, nhưng căn bản Phó Kiêu Phong không để ý tới cậu ta, chân càng đạp nhanh hơn.
Thạch Vũ:…
Ngốc lăng vài giây, cậu cầm di động nhắn một tin WeChat cho Chu Vân Dạng:
【 Ngày mai tớ chở cậu đi học. 】
Sau đó trộm ngắm phản ứng cô.
Chỉ thấy cô nhìn di động cười một chút, sau đó bắt đầu đánh chữ, tiếp theo cất di động, đi tới.
Cậu vội vàng xoay người, lúc này nhận được tin cô trả lời.
【 Chu Vân Dạng: Được. 】
Đồng ý!
Thạch Vũ nhìn di động cười hắc hắc, cô ngồi lên ghế sau, cậu cũng nổ máy xe chạy đi.
Trong bãi đỗ xe tức khắc chỉ còn hai người Lăng Nhân cùng Đông Lục Thiệu.
Lăng Nhân hơi cúi thấp đầu, tâm tình so với trước tốt hơn một chút.
Thì ra không phải cậu ấy làm lơ tin nhắn cô.
Đúng là vậy…
“Không lên xe liền theo không kịp bọn họ.”
Âm thanh ngậm cười phía trước bỗng truyền đến.
Cô hơi đơ ra, tiếp theo gật đầu, yên lặng bò lên ghế sau.
Lục Thiệu Đông chờ, chờ mãi cũng không thấy cô gái nhỏ ôm eo của mình.
Quả nhiên không cao hứng rồi ——
·
Chỉ chốc lát sau, ba tay lái cùng hội họp ở trung tâm thành phố.
“Chúng ta chia làm ba đường, mỗi người tự ghi một phần, cuối cùng tập hợp lại giao cho tớ.” Phó Kiêu Phong nói.
Vương Gia Lâm: “Vì sao không cùng nhau đi dạo? Dù sao cũng có nhiều chỗ bán đồ ăn vặt mà.”
“Không có vì cái gì. Đi.”
Phó Kiêu Phong vung bàn tay lên, không nói hai lời, đem người kéo đi.
Vương Gia Lâm:…
Tên gia hỏa này thật là dã man? Mỗi lần đều bạo lực như vậy…
Phó Kiêu Phong cùng Vương Gia Lâm đi rồi, Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng cũng đi một hướng khác, dùng di động nhắn tin giao lưu ý kiến.
Lăng Nhân liếc nhìn người bên cạnh, thấy cậu đẩy xe vào khu mua sắm, bản thân cũng thu thập tốt liền yên lặng hướng khu đồ ăn vặt đi.
Lục Thiệu Đông:…
Không có gì muốn nói cùng cậu sao?
Xem ra còn giận chưa tan.
Phải dụ dỗ tốt mới được.
Cậu vội vàng nhanh đuổi theo, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cô, nói: “Thích ăn gì? Tùy tiện chọn sao.”
Lăng Nhân liếc cậu một cái: “Hôm nay chỉ ghi, không cần mua.”
“Bọn họ ghi kệ họ, chúng ta mua.”
“…”
“Thích ăn gì? Mứt hoa quả? Quả khô? Hay là chà bông?”
Lục Thiệu Đông vừa đi vừa nói chuyện, thân thể hơi cong, trên mặt treo ý cười.
Ở bãi đỗ xe, cảm xúc mất mát trong lòng Lăng Nhân đã biến mất một nửa, lúc này thấy cậu cố tình lấy lòng mình, không khỏi nở nụ cười.
“Cậu làm gì vậy?” Cô liếc một cái, sau đó quay đầu nhìn một lượt trên kệ để hàng, khóe miệng hơi cong lên.
Rốt cuộc cười rồi.
Lục Thiệu Đông bị nụ cười cô cảm nhiễm, độ cung khóe miệng càng dương cao, cánh tay từ phía sau vòng qua cô, lấy một túi khô bò ở trên kệ để hàng, vòng đến trước mắt cô hỏi: “Thích không?”
Cái động tác này ái muội đến cực điểm.
Cả người Lăng Nhân bị cậu vây trong trong ngực, có một cái chớp mắt hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng cậu hỏi chính là ——
Có thích cậu ôm vào trong ngực hay không.
Trong lòng lại bắt đầu đâm loạn.
“Thích.” Cô thấp giọng nói, tầm mắt ở trên kệ để hàng hoảng loạn.
Lục Thiệu Đông không chú ý người trong lòng ngực khác thường, đem khô bò ném vào xe mua sắm, liên tiếp lại tùy tiện cầm mấy thứ đồ ăn vặt, đáp án tất cả đều là ‘thích’.
“Thích thật hay thích giả vậy?” Cậu lắc lắc que cay trong tay.
Cậu nhớ rõ cô không thích ăn cay.
Lăng Nhân bị hơi thở nam tính quanh thân làm cho tâm thần không yên, nào còn tâm tư quản đồ ăn vặt, lúc này bị cậu hỏi thực quẫn bách không thôi.
Cô ảo não nhíu mày, đang muốn trả lời, lại nghe Lục Thiệu Đông ý vị thâm trường mà nói ——
“Thích que cay, hay là thích…”
“Que cay!”
Cô vội đánh gãy lời cậu, đầu thấp đến đụng giỏ hàng, gương mặt có điểm cứng.
“À…” Lục Thiệu Đông đem que cay ném vào xe mua sắm, nói thầm: “Tớ còn tưởng cậu sẽ chọn cánh gà ngâm ớt.”
Cánh gà ngâm ớt…
Thì ra mặt sau là chọn cánh gà ngâm ớt.
Cô còn tưởng rằng…
Trên trán Lăng Nhân hằn hai vạch đen, trong một giây, nghĩ muốn đem móng vuốt ai đó băm xuống ngâm với ớt.
Nghẹn một hơi đến ngực, cô bước nhanh khỏi ‘vòng vây’, cuồng lấy một trận đồ ăn vặt ở trên kệ, mặc kệ thích hay không thích.
“Xong.” Cô nhìn trong xe mua sắm chồng chất đồ ăn vặt như núi, vừa lòng nói.
Lục Thiệu Đông:…
Cảm thấy có lệ hơn lòng thành.
Cô không thích đi dạo sao?
Vì sao cậu còn rất hưởng thụ?
Lục Thiệu Đông khó hiểu nhướng mày, sau đó gật đầu: “Được, đi tính tiền.”
Vài phút sau, hai người đi vào quầy thu ngân. Đang giờ làm việc người đi siêu thị không nhiều, quầy thu ngân cũng vậy.
Kết xong danh sách, Lục Thiệu Đông chụp lại, chuyển vào WeChat nhóm.
【@ Phó Kiêu Phong, thứ bảy liền ấn danh sách này mua, cay không cần. 】
Sau đó thu hồi di động, hỏi người bên cạnh: “Có muốn uống gì không?”
Lăng Nhân nhìn phải trái một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở hình ảnh nhà đồ ngọt.
Lục Thiệu Đông theo tầm mắt nhìn qua, sau đó cười hỏi: “Kem?”
“Ừ…”
“Chờ.”
Cậu đem đồ ăn vặt bỏ lên ghế dài, ý bảo cô ngồi xuống chờ, sau đó đi hướng xe đồ ngọt.
“Hương vị thảo…”
Bỗng phía sau truyền đến thanh âm do dự, mang theo chút cứng ngắt.
Cậu nhịn không được cười lên: “Ha ha. Được.”
Thì ra kem mới là Thần Khí dụ dỗ nữ sinh sao?
…
Lục Thiệu Đông không biết hương thảo vị là cái nào, tầm mắt tìm một vòng ở quầy kem, trực tiếp hỏi nhân viên cửa hàng: “Một cây kem hương thảo.”
Cùng lúc đó, một thanh âm êm nhẹ khác cũng vang lên: “Em cũng muốn một cây kem hương thảo.”
Nhân viên cửa hàng nhìn trong thùng container: “Chỉ còn một cái. Nếu không em trai đổi vị khác được không?”
Lời này là nói với Lục Thiệu Đông.
“Ta trước tới.” Cậu biểu tình nhàn nhạt, trần thuật sự thật.
Nhân viên cửa hàng: “Đúng vậy, xác thật là ngài trước tới, nhưng bạn nhỏ này…”
“Người lớn không cần đoạt kem cùng con nít.” Thanh âm êm nhẹ lại lần nữa vang lên.
Lục Thiệu Đông rũ mắt, đối diện cặp mắt to ngập nước.
Giằng co mấy giây, cậu ngồi xổm xuống nhìn thẳng đứa bé gái, sau đó chỉ cách đó hướng không xa, vẻ mặt hòa ái dễ gần: “Em nhìn thấy tỷ tỷ ngồi kia không?”
Đứa bé quay đầu lại nhìn, gật đầu.
“Xinh đẹp không?”
Gật đầu.
“Cái kem này là mua cho chị, chị cũng là tiểu bằng hữu của chúng ta, em không cần cùng chị tranh.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
Vẻ mặt bé gái ngốc một chút, mắt to thủy linh linh chớp chớp. Cảm thấy chú này lừa gạt mình.
“Cái kem này không thể nhườn cho em, bất quá anh có thể mời em một vị kem khác.”
“Em muốn vị dâu tây!”
“…”
Vừa rồi kiên trì cùng cậu đoạt hương vị thảo, nguyên tắc đâu rồi?
Kem đối nữ sinh lực sát thương quả nhiên đều giống nhau, mặc kệ là bảy tuổi hay mười bảy tuổi.
“Bất quá là em đã giúp anh.” Cậu lại nói.
Gật đầu.
“Cho một cái vị dâu tây.” Cậu nhìn nhân viên cửa hàng sảng khoái nói, sau đó đối với đứa bé gái nói cám ơn.
Tiểu nữ hài ngoan ngoãn gật đầu, xoay người, chân ngắn nhỏ bay nhanh chạy trốn.
Lục Thiệu Đông vừa lòng cong môi đứng dậy, đôi tay để vào túi quần, lâu lâu nghiêng đầu liếc cô một cái, xem động tĩnh người ngồi ở ghế.
Chỉ thấy cô nghe xong đứa bé gái nói, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn qua cậu.
Cậu vội vàng xoay người, vài giây sau, lại ngó liếc mắt một cái.
Cô đang cúi đầu cười.
—— Cái loại ngọt ngào này thẳng tiến đến trong lòng cậu.
“Hương kem thảo đã xong.” Nhân viên cửa hàng nói.
Lục Thiệu Đông hoàn hồn: “Cảm ơn. Vị dâu tây vừa rồi cho bé gái kia.”
Nói xong, sải bước hướng ghế dài, ngồi xuống.
“Vừa rồi đứa bé kia nói gì cùng cậu? Sao cười vui vẻ đến như vậy.” Lục Thiệu Đông đưa kem cho cô, biết rõ còn cố hỏi.
Lăng Nhân liếc mắt một cái, sau đó ăn một ngụm kem, tiếp tục cười.
Đứa bé gái nói ——
Tỷ tỷ, ca ca bên kia nói với em là, tỷ thật xinh đẹp. Còn nói em không cần nói cho tỷ biết là ca nói.
Người này…
Lăng Nhân gục đầu xuống, thu lại nụ cười trên mặt, cười lại thu.
Yên lặng ăn xong kem, cô muốn đi rửa tay, vừa muốn đứng dậy, lại bị Lục Thiệu Đông ấn trở về.
“Nghĩ muốn làm gì? Tớ giúp cậu.”
“… Tớ muốn đi toilet.”
“…”
Lục Thiệu Đông cười ngặt: “Cái này không giúp được. Trừ cái này ra, có yêu cầu gì, cứ việc nói.”
“À.”
Lăng Nhân đứng dậy, lặng im vài giây, một lần nữa ngồi xuống, nghiêng người đối mặt, hỏi: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Hả?”
“Đưa tớ tới siêu thị, mua đồ ăn vặt cho tớ, mua kem, còn có…”
Làm cho đứa bé gái tới khen cô.
Cô cảm thấy hôm nay cậu không bình thường, hiện tại càng nghĩ càng không thích hợp.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Cô lại hỏi.
Đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lục Thiệu Đông.
Sau đó, cô thấy khóe miệng cậu nhẹ cong, mặt mày thâm thúy, con ngươi đen nhánh phảng phất có thể đem hồn phách người câu đi.
Trong lòng cô hoảng hốt, vừa định từ bỏ, lại nghe cậu nghiêm túc nói ra ——
“Nghĩ muốn dụ dỗ cậu.”
Cái gì?
Cô sửng sốt, ngay sau đó tâm cảm giác như nước hồ ầm vang một tiếng, hòa tan cùng bọt nước.
Phảng phất vừa rồi cái kem kia, như hòa nhập cùng máu nóng.