Ninh Phỉ phải tập thể dục buổi sáng nên đói bụng kinh khủng, nhưng vừa mới ăn được hai miếng cháo đã thấy bụng cồn cào, muốn nôn ra không tiếp tục ăn nữa, cô không chịu được phải chạy vội vào nhà vệ sinh.
Súc miệng xong lại đưa tay sờ vào cái bụng xẹp lép của mình, Ninh Phỉ bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, thế tính ra chưa ăn được bao nhiêu đã “biu ty phun” hết rồi.
Cơ thể khó chịu, tâm can còn khó chịu gấp đôi, lại nhớ đến kẻ họ Hoắc bá đạo ngang ngược.
Đến tận giờ phút này, Hoắc Cẩm Thành cũng chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô, chỉ biết nói qua loa hời hợt ba chữ “Anh xin lỗi”, xem ra đến khi anh về, chắc chắn sẽ nói chuyện ly hôn với cô.
Phải chăng anh vội vã muốn giành lại vị trí của cô cho Lena?
Cô và Hoắc Cẩm Thành là hai người thuộc hai tầng lớp khác biệt, ngày thường cũng chẳng giao tiếp gì với nhau, anh thích mọi thứ liên quan đến tài chính doanh nghiệp, còn cô thỉ chẳng có hứng thú với chủ đề ấy, nghe thôi đã thấy bản thân lạc vào chốn sương mù.
Cô thích đọc ngôn tình và xem phim truyền hình, nhưng Hoắc Cẩm Thành nhìn mấy thứ đó thì khịt mũi coi thường, anh cảm thấy cô đã là phụ nữ trưởng thành mà tâm hồn vẫn còn mơ mộng hão huyền như thiếu nữ.
Đến cả việc công khai cô là vợ anh mà anh còn không làm, chỉ khi nào muốn kích thích gây chuyện với người yêu cũ (nhưng không thành công cho lắm?) thì mới nhớ tới cô.
Cô nghĩ thôi đã thấy giận dỗi đầy mình, ly thì ly, ai sợ ai!
Sau khi ly hôn dù cho cô không làm cùng bộ phận với Hoắc Cẩm Thành thì ở lại công ty cũng không phải quyết định đúng đắn. Anh là đại boss làm việc ở tầng cao nhất của tòa nhà, còn cô chỉ là phiên dịch viên ở tầng thấp nhất. Thực ra nếu không phải cố tình thì cơ hội để hai người gặp mặt ít đến cùng cực. Nhưng đã ly hôn thì tốt nhất là nên cắt đứt liên lạc, từ nay về sau không liên quan đến nhau.
Nghĩ đến việc vừa ly hôn đã thành người thất nghiệp, Ninh Phỉ bắt đầu tính toán số tiền bản thân tích góp được trong mấy năm nay, cũng phải được đến ba mươi vạn, đủ nuôi sống cô trong quãng thời gian vô công rồi nghề.
Anh sở hữu tới bốn căn hộ trong thành phố, sau khi kết hôn thì một căn đã sang tên cho cô, tiếp đó anh cũng mua một chiếc Mercedes dưới tên cô.
Mấy món này cô không trả cho anh đâu!
Cô không phải người tham lam muốn chiếm đoạt hơn một nửa tài sản, nhưng mà phí sinh hoạt phải đòi bao nhiêu mới ổn nhỉ?
Ninh Phỉ không có ý định đi thêm bước nữa vào nấm mồ hôn nhân, cơ mà ít nhất cũng phải có tài sản riêng cho chính mình, coi như đó là “Phí dịch vụ” bị anh lăn qua lộn lại hơn một năm trời!
Tóm lại, nhất định phải độc ác lên, làm thịt anh một trận, không khiến anh đau lòng thì cũng phải khiến anh ăn không ngon ngủ không yên!
Ninh Phỉ về phòng, vừa thở hồng hộc vừa suy nghĩ, lục tung lên tìm cái vali to khổng lồ 28 inch dùng đúng một lần duy nhất khi đi hưởng trăng mật ở Châu Âu.
Vali được đặt tít trên cao, cô đứng trên ghế với lên, vất vả lắm mới lấy được xuống thế là cơ thể cũng lảo đảo theo.
Bụng vẫn râm ran quặn thắt nhưng cơn đau trôi đi rất nhanh nên Ninh Phỉ không để ý tới.
Sau đó cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào vali.
Trong tủ, phần lớn quần áo của cô đều do Hoắc Cẩm Thành đặt may, bình thường cô ít khi đụng đến, chỉ khi nào tham gia yến tiệc hoặc đi xã giao với anh thì cô mới mặc.
Trang phục cô thường mặc đều là của các hãng thời trang bình dân, giá tiền dao động từ năm, sáu trăm đến một ngàn nên mặc hay không cũng không quan trọng, sau này có thể mua mới được.
Mỹ phẩm dưỡng da đã dùng được hai phần ba, sau này mua đồ mới về dùng không sao.
Mấy món đồ trang sức, đều là quà Hoắc Cẩm Thành tặng…
Cả một vali to như vậy nhưng Ninh Phỉ không biết mình phải mang theo những gì nữa, thậm chí đến cái vali này cũng là của Hoắc Cẩm Thành.
Nhưng phải tỏ ra rằng bản thân chẳng hề hứng thú với sự giàu sang, không hề có ý định bám chặt lấy anh chuộc lợi nên Ninh Phỉ nhất quyết nhét hết quần áo vào vali.
À quên, mỹ phẩm nữa, cái gì cũng nhét hết vào.
Thu dọn đồ đạc một lúc lâu, Ninh Phỉ cảm thấy vừa khốn đốn vừa mệt mỏi, bụng lại reo chuông không ngừng, nhưng cô lười nấu cơm, thành ra cuối cùng lại lăn lên giường ngủ từ lúc nào không hay.
Ngủ rồi sẽ không đói nữa.
Và cảm giác khó chịu sẽ không ghé thăm.
Vừa nhắm mắt thôi mà đã ngủ một mạch từ mười giờ sáng đến ba, bốn giờ chiều.
Hoắc Cẩm Thành xử lý công việc xong vội vã chạy về nhà, phát hiện nhà yên cửa lặng không một thanh âm, thiếu chút nữa là anh tưởng cô đi dạo phố xả giận với bạn thân.
Ai ngờ vừa mở cửa phòng lại thấy vali mở to xếp kín đồ, chẳng lẽ vì cãi nhau với anh nên cô muốn dọn về nhà mẹ đẻ à?!
Gan to lắm rồi đấy!
Cũng may, đồ đạc mới dọn được một nửa, chăn trên giường phồng lên như quả bóng chứng tỏ cô chưa bỏ nhà ra đi, vì vậy vẻ mặt Hoắc Cẩm Thành đã bình tĩnh trở lại.
Anh kéo chăn xuống ngắm nhìn gương mặt hồng hào đang say giấc, không nhịn được cúi người, dịu dàng đặt dấu hôn xuống đôi môi anh đào mềm mại.
Lúc đầu chỉ định “nếm” rồi mân mê một chút thôi, nhưng Hoắc Cẩm Thành nghĩ đến việc cô muốn bỏ anh về nhà mẹ thì giận điên người không biết phát tiết vào đâu, đành mút mạnh hai cánh môi bày tỏ sự tức giận của mình. Nhưng nụ hôn này mang theo dè dặt, bởi anh sợ cô lại tiếp tục dỗi mình.
Cô không hề biết tại sao anh lại chấm cô ngay từ buổi xem mắt đầu tiên dù cho nhan sắc của cô không hề thuộc hàng nghiêng nước nghiêng thành, năng lực làm việc thì bình thường, không có điểm gì nổi bật, hơn nữa quen nhau mới được hơn một tháng anh đã ngỏ lời cầu hôn cô với lý do vì gia đình thúc giục.
Chắc chắn cô đã quên mất rồi, rằng mười hai năm trước, anh chỉ là một cậu nhóc trong thời kỳ phản nghịch bỏ nhà ra đi, từ thuở ấy hai người đã quen nhau.
Khi đó, anh phản nghịch tới mức căm thù cả thế giới. Bố mẹ thì cãi nhau ngày này qua tháng khác, bởi bố lại phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài còn mẹ thì ham tiền nên không đồng ý ly hôn nhưng vẫn luôn nói ra miệng rằng mẹ thương anh, không muốn anh cô độc.
Để khiến người nhà không tìm được mình mà Hoắc Cẩm Thành trốn sang tận thành phố C lân cận, chọn bừa một quán net rồi ngồi ì trong quán chơi game suốt ngày… Đến bữa thì ăn mỳ gói ở quán, ngủ thì cũng ngủ trên sofa của quán, không thì ghép hai cái ghế tựa vào rồi ngủ ngon lành.
Nửa tháng sau, tiền trên người cạn sạch, phải làm gì bây giờ?
May cho Hoắc Cẩm Thành, ở quán net quen được rất nhiều “cá mè một lứa”, nhóm trai hư đó dạy anh phương pháp nhanh nhất để kiếm tiền mà không tốn một xu… Đi ăn cướp ở quanh đây.
Bọn họ chỉ là mấy nhóc học sinh trung học, điểm yếu còn cái gì ngoài “tiền tiêu vặt” nữa.
Không sai, chuyện máu chó như thế đấy, mà đối tượng đầu tiên bị anh giở trò ăn cắp chính là Ninh Phỉ…
Tiểu Ninh Phỉ hồi ấy mới học lớp tám, vừa mềm mại vừa đáng yêu, khuôn mặt bụ bẫm hệt trái táo nhỏ, khi cười rộ lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh!
Hôm đó cô phải ở lại lớp trực nhật nên tan học muộn, khi đi ngang con ngõ tối mịt không bóng người qua lại vẫn còn bước tung ta tung tăng ngâm nga khúc ca vui vẻ.
Hạnh phúc tràn ngập gương mặt xinh xắn khiến cho một người lúc nào cũng ưu tư phiền muộn như Hoắc Cẩm Thành cảm thấy vô cùng chói mắt! Vì vậy anh quyết định lấy cô làm con mồi đầu tiên trong sự nghiệp của mình!
Anh đột nhiên vụt ra ngoài ánh sáng, lôi cô vào một con ngõ nhỏ không người.
“Này, đưa hết tiền ra đây cho tao!”
Khoảng thời gian đó là những ngày giá trị nhan sắc của Hoắc Cẩm Thành tụt xuống âm điểm, không tắm nửa tháng trời, nhiều nhất cũng chỉ vào phòng vệ sinh của quán net rửa mặt qua loa, áo bám đầy bụi, cả người ngập tràn mùi thuốc lá quyện với mùi mỳ tôm, tóc thì nhuộm bạc chẳng ra cái thể thống gì, nhìn thôi đã biết không phải người tử tế!
Ai mà ngờ được, cô nhóc lùn hơn anh cả một cái đầu lại chẳng biết sợ, gương mặt nhỏ nhắn cẩn thận soi xét từng đường nét trên khuôn mặt anh, hưng phấn nói: “Wowww, năm nay kẻ cướp mà cũng đẹp trai như vậy à? Nhưng em không có tiền đâu! Không tin anh lục cặp em ra mà xem!”
Nói xong nhóc con còn chủ động hợp tác đưa cặp sách cho anh khám nghiệm.
Hoắc Cẩm Thành cảm thấy mình xuất quân thất bại, tức giận đẩy cô ra: “Không mang tiền còn dám ra đường? Mau chạy đi!”
Ninh Phỉ bị đẩy nên lảo đảo mấy bước, tựa như không tin anh có thể bỏ qua cho mình dễ dàng đến thế, xong lại cảm thấy anh không giống với bọn côn đồ trong truyền thuyết chút nào… Ít nhất, anh đẹp trai hơn mấy gã đó nhiều.
Để cô đi mà cô còn không chịu đi, vẫn ôm cặp sách hỏi anh: “Này, tay chân anh lành lặn thế này, sao lại đến đây ăn cắp vậy!”
Hoắc Cẩm Thành nín nhịn lắm rồi: “Còn sao nữa? Không có tiền chứ sao!”
Khuôn mặt bé xinh nhíu lại, nghĩ kế cho anh: “Anh có thể đi làm phục vụ ở quán ăn đó! Gần trường em có một cửa hàng bán đồ ăn nhanh kinh doanh tốt lắm, ông bà chủ đang tuyển nhân viên đấy. Bao ăn bao ở, một tháng được tận tám trăm tệ! Đầu bếp nấu ngon cực, anh lại đẹp trai thế này mà bà chủ chỉ thích trai xinh gái đẹp thôi, có khi đồng ý nhận anh vào làm cho xem.”
Hoắc Cẩm Thành nhịn đói cả ngày, nghe Ninh Phỉ mô tả chi tiết công việc thì bụng bỗng réo ầm lên kêu gào.
Nghe thấy tiếng nhóc con phì cười làm anh thẹn quá hóa giận, đành kéo mạnh cánh tay cô, giọng nói hung ác tra hỏi: “Cửa hàng đó ở đâu? Mày phải dẫn tao đi! Nhỡ đâu mày lừa tao thì sao!”
May là Ninh Phỉ không lừa anh, dẫn anh đi thẳng một mạch đến quán ăn.
Nhà Ninh Phỉ ở cùng tiểu khu với nhà bà chủ cửa hàng nên cả hai vô cùng thân thiết, nhiều khi bố mẹ cô có việc bận phải ra ngoài không nấu cơm được sẽ để cô tới đây ăn rồi mới về.
Cô không nói anh là người xấu cướp tiền mình mà chỉ bảo anh là học sinh cùng trường, gần đây nhà gặp chuyện khó khăn nên mong được bà chủ giúp đỡ.
Cô gái nhỏ trắng trẻo dịu dàng, ngoại hình dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng vui tai, sau đó còn được bà chủ đưa cho một hộp thức ăn đầy ắp móng giò kho để cô mang về nhà ăn với gia đình.
Vì cô đã giới thiệu anh đến làm việc nên bà chủ đối xử với anh rất tốt.
Hoắc Cẩm Thành ăn mỳ gói nửa tháng trời, nên giờ có thể nói đây là bữa cơm no nhất mà anh được ăn trong những ngày gần đây.
Anh chỉ làm đúng một tuần đã cảm thấy không kiên trì được nữa, bà chủ cũng không khuyên anh tiếp tục ở lại mà bảo anh về nhà đi học, nói rằng vợ chồng bà phải kiếm tiền cực khổ đến ngày hôm nay vì cả hai không có trình độ học vấn.
Trải qua một tuần trở thành nhân viên phục vụ đã giúp cho Hoắc Cẩm Thành hiểu rằng để làm ra được đồng tiền phải vất vả như thế nào. Anh đã tỉnh ngộ nhận ra mình không thể tiếp tục đui mù như thế này thêm lần nào nữa.
Trong tuần làm việc anh có gặp Ninh Phỉ mấy lần, cô bé bao giờ cũng cười tươi ngọt ngào với mọi người, tính cách lạc quan yêu đời lây sang cả anh.
Anh bắt đầu suy nghĩ, bố mẹ mình đã thất bại trong việc xây dựng gia đình, vậy sau này tự bản thân anh sẽ vun vén cho mình một tổ ấm hạnh phúc ngập tràn niềm vui.
Lúc ấy Hoắc Cảm Thành không cảm thấy mình đã thích cô, chỉ là sau khi rời khỏi thành phố C, anh vẫn luôn nhớ về khuôn mặt tươi tắn đáng yêu của cô.
Sau này, mỗi lần nghĩ lại, anh đều cảm thấy biết ơn cô, may mắn sao đối tượng đầu tiên anh định bóc lột là một cô gái ngốc nghếch.
Nếu như gặp người khác thì có lẽ anh phải ngồi ở đồn cảnh sát mấy ngày rồi đợi bố mẹ đến đón về mất… Cô là người con gái đã cứu vớt cuộc đời anh.
Thậm chí ngay cả trong giấc ngủ anh cũng mơ thấy cô, để rồi sáng sớm tỉnh dậy thấy quần lót ướt đẫm.
Anh tự trách bản thân mình cầm thú, nhóc con lúc đó chỉ mới mười bốn tuổi đầu… Cao có 1m50… Đúng là cô gái trong độ tuổi vị thành niên, là loli đó, sao anh có thể thích loli được hả trời?
Anh tưởng rung động chỉ xuất hiện nhất thời, nhưng khi thời gian trôi đi, đúng vậy, anh nhớ cô quá rồi.
Sau đó anh có quay trở về nơi ấy tìm cô, tiếc thay, khu phố cổ đã bị phá bỏ, người dân rời đi, đến nơi khác sinh sống. Quán net, cửa hàng đồ ăn nhanh, trường học cũng không còn ở đây.
Anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà phác họa chân dung cô, đặt bức vẽ vào trong ví của mình, coi như một kỷ niệm thời thanh xuân.
Anh cố gắng học tập hết sức mình, tay trắng lập nghiệp không dựa dẫm vào gia đình, đến khi công thành danh toại thì đã bước vào độ tuổi nên yên bề gia thất, nhưng anh vẫn chưa thể gặp được người khiến tim anh phải loạn nhịp.
Cho đến một ngày bị mẹ ép buộc đi xem mắt, thế mà gặp lại được cô trong tình cảnh cũng bị gia đình thôi thúc kết hôn.
Gặp lại nhau sau quãng thời gian dài đằng đẵng, anh vô cùng ngạc nhiên sung sướng, nhìn lướt qua thôi đã nhận ra cô, còn cô chẳng hề nhớ đến anh.
Cũng phải thôi, cô là ánh mặt trời rực rỡ trong lòng anh, là người đã cưu mang anh khi lỡ đặt chân vào con đường bần cùng lạc lối, nhưng với cô, anh chỉ là một người qua đường lạ mặt.
Bây giờ anh đã khoác lên mình hình tượng người đàn ông thành công trong sự nghiệp, khác biệt quá nhiều so với sự nhếch nhác sa sút năm xưa.
Hoắc Cẩm Thành không muốn chủ động nhắc tới chuyện này, càng không muốn để cái người con gái ngốc nghếch không nhớ ra anh là ai rằng hơn chục năm trước, anh đã phải lòng một cô nhóc đáng yêu chỉ mới mười bốn tuổi từ thuở thiếu thời.
Kết hôn với cô, anh cảm thấy đời mình đã trở nên trọn vẹn bởi anh hoàn thành được ước mơ xây dựng gia đình hạnh phúc của mình. Tuy vậy, anh là người có thói quen nắm giữ hết tất cả trong tầm kiểm soát của bản thân, không biết cách phải giao tiếp với cô như thế nào, dù đã cưới cô về nhà, nhưng một năm rồi anh vẫn không nhìn ra được tình cảm của cô dành cho mình ra sao.
Cô từng nói thẳng với anh rằng, trước kia cô yêu thầm học trưởng của mình suốt bốn năm đại học, đến khi người ta kết hôn rồi mới chấp nhận buông xuôi. Cô luôn nghĩ anh vẫn còn yêu bạn gái cũ sâu đậm, trong khi người đó còn chẳng hề tồn tại! Chẳng qua vì anh không muốn tự ti trước mặt cô nên mới nói dối rằng anh cũng rơi vào trường hợp giống cô, thế là Ninh Phỉ tự họa ra trong đầu một cô người yêu cũ từ trên trời rơi xuống.
Người yêu cũ ở đâu chứ? Cho dù có đi chăng nữa, cũng chỉ có cô mà thôi.
Ban đầu kết hôn với nhau anh không muốn công khai cho toàn thể công ty biết vì anh nghĩ, nếu một ngày nào đó nhận ra cả hai thật sự không thích hợp thì sau khi ly hôn, cô sẽ không phải chịu đủ mọi ánh mắt xoi xét của mọi người.
Kết hôn hơn một năm trời, vậy mà người phụ nữ ấy vẫn vô lương tâm, không tim không phổi như này. Mười mấy năm trước thì có thể gọi đấy là rung động, nhưng sống chung đêm ngày, tình cảm ấy đã hóa thành tình thân.
Nếu chưa từng gặp lại, chưa từng có được, tình đơn phương kia chỉ đành mai một theo từng ngày, lặng lẽ biến tan, lâu lâu nghĩ tới, nhiều khi anh còn quên mất bóng hình cô. Nhưng bây giờ anh đã có được rồi, có được sẽ không muốn buông tay, anh không thể chấp nhận được việc cô sẽ rời bỏ anh mà đi. Dù cô không hề yêu anh thì cô vẫn phải nắm tay anh đến đầu bạc răng long.
Nghĩ về ký ức của hai người ngày ấy, giờ đây chỉ mình anh nhớ thương, chỉ mình anh chìm đắm, Hoắc Cẩm Thành không cam lòng chút nào, nụ hôn trên môi Ninh Phỉ ngày càng bạo hơn, di chuyển từ phiến môi hồng nhạt sang gò má đỏ hây hây, xuống đến chiếc cổ trắng ngần, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ.
Ninh Phỉ “ưm” một tiếng, cô bị anh cắn đến tỉnh giấc, cô ngủ nhiều quá, đầu óc vẫn còn mơ màng mụ mị không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, thậm chí quên đi cả việc cô náo loạn cãi nhau đòi ly hôn với anh.
Cô giận dỗi nỉ non: “Đói quá đi mất…”
Hoắc Cẩm Thành không khách khí lôi cô ra khỏi chăn, bàn tay thăm dò vào vạt áo Ninh Phỉ, ánh mắt sâu xa: “Anh cũng đói…”
Bàn tay người đàn ông ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, tinh tế vuốt ve, Ninh Phỉ chợt sửng sốt, vội vàng tỉnh táo lại, tức giận gào lên: “Tên chó má này! Anh chỉ biết đùa giỡn lưu manh! Không phải anh muốn ly hôn với tôi à?”
Hoắc Cẩm Thành tưởng cô thu dọn hành lý vì muốn gây sự với anh, giờ đến hai chữ “ly hôn” mà cũng dám nói ra? À không, sáng nay cô từng nói một lần.
Anh vì tức giận mà bật cười: “Ly hôn à? Em đừng mơ nữa! Cả đời này anh sẽ không buông tha cho em!”
Vừa nói xong, Hoắc Cẩm Thành lại giữ chặt cô trong lòng, hôn càng mạnh hơn khiến Ninh Phỉ không còn sức chống cự.
Ninh Phỉ tủi thân vô cùng, cả ngày chỉ ngủ nên bụng trống không, năng lượng mất hết, chẳng thể đối phó được với anh, chỉ đành khóc òa lên: “Huhu… Em đói, em chưa ăn trưa…”
Bụng cô cũng rất biết cách phối hợp, kêu lên ọt ọt vài tiếng bất bình.
Dù Hoắc Cẩm Thành có ham muốn hay tức giận thế nào thì cũng phải bay biến vì tiếng khóc và tiếng bụng kêu của cô.
Anh điên tiết hỏi: “Buổi trưa em không ăn cơm à?”
Cơ bản là Ninh Phỉ cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi, vẫn tưởng bây giờ mới một, hai giờ chiều.
Kết quả thành ra Hoắc Cẩm Thành tự mình dấn thân vào bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, anh thái thức ăn rất nhanh, nhìn như đầu bếp chuyên nghiệp.
Ninh Phỉ ôm bụng, mắt tròn xoe đứng ở phía sau, ngạc nhiên nói: “Anh còn biết nấu cơm!”
Hoắc Cẩm Thành hiếm khi nào tan làm về sớm nên dù có về cũng để dì Trương tới nấu ăn hoặc không anh sẽ dẫn Ninh Phỉ về nhà họ Hoắc ăn cơm, cùng lắm thì đi ra ngoài ăn.
Kết hôn một năm, Ninh Phỉ không hề nhận ra rằng anh biết nấu cơm.
Hoắc Cẩm Thành liếc cô một cái, không lên tiếng đáp lại.
Nhắc đến chuyện anh biết nấu cơm thì phải cảm ơn năm ấy làm nhân viên phục vụ, anh đi theo đầu bếp học nấu ăn, không rõ vô tình hay cố ý mà những món anh học đều là những món cô thích ăn trong cửa hàng.
Sau đó tự mày mò học tập nên các món khác anh nấu cũng ngon không kém cạnh.
Tuy nhiên công việc bận quá, thời gian là vàng là bạc, sau khi cưới anh còn bực mình vì không có nhiều thời gian quấn quít lấy cô thì thời gian đâu mà lãng phí cho việc nấu ăn?
Cơ mà nếu cô thích, sau này anh sẽ cố gắng nấu cơm nhiều hơn.
Hoắc Cẩm Thành lạnh giọng yêu cầu: “Dọn hết đống đồ trong vali của em về chỗ cũ thì sẽ có cơm ăn. Vali không cần khiêng lên vội, tối anh đặt lại cho.”
Thật ra Ninh Phỉ biết rằng Hoắc Cẩm Thành không có ý định ly hôn với cô, do cô hiểu sai lời anh thôi.
Nhưng đã là phụ nữ được cưng chiều thì ai lại không muốn tỏ vẻ chảnh chọe một tí chứ?
Cô bĩu môi: “Cả ngày anh chỉ biết chèn ép em, mẹ anh cũng có thích em đâu. Thà ly hôn còn hơn! Cho anh đi tìm người anh thích mà mẹ anh cũng thích!”
Hoắc Cẩm Thành đen mặt, trầm giọng: “Vợ anh thì không cần mẹ anh phải thích. Nếu em không muốn thì sau này chúng ta sẽ không thường xuyên về nhà bố mẹ ăn cơm nữa.”
Dừng lại một chút rồi anh nói tiếp, thề thốt đảm bảo: “Sau này anh cũng sẽ không chèn ép em.” Sẽ dỗ em đến khi nào em can tâm tình nguyện thì thôi.
Trước kia anh chỉ nghĩ trói buộc cô bên mình là đủ rồi, nhưng đến khi nhìn thấy cô khóc, lòng anh lại quặn thắt đớn đau.
Anh muốn trao cho cô ánh nắng mặt trời, trao cho cô niềm vui, trao cho cô hạnh phúc chứ không phải là nước mắt nhạt nhòa.
Ninh Phỉ cảm thấy hôm nay Hoắc Cẩm Thành có gì đó khác thường… Ngày trước anh sẽ im lặng rồi hành động trên giường. Bây giờ lại sáng suốt thế không biết, còn vào bếp nấu cơm cho cô ăn, đến chuyện mẹ chồng nàng dâu mà anh cũng nghiêng về phía cô.
Ninh Phỉ oán thầm trong lòng, nói ngon nói ngọt thì được cái gì, nói được thì phải làm được mới tốt.
Cô đứng bất động không muốn thu dọn hành lý, anh chỉ dỗ cô đúng một câu mà cô đã nghe theo, khác nào tự mình đánh rơi liêm sỉ?
Bữa tối đơn giản có cá hấp, thịt bằm, trứng xào mướp, salad tỏi.
Một mình Ninh Phỉ ăn hết mâm cơm.
Cả ngày nhịn đó, giờ mới được ăn ngon nên Ninh Phỉ vừa ăn vừa khen: “Vị thịt bằm với trứng xào giống hệt quán ăn gần cổng trường cấp hai của em hồi xưa!”
Bình thường cô rất thích ăn cá hấp, nhưng không biết tại sao hôm nay mới ăn được hai miếng Ninh Phỉ đã muốn nôn không ăn nữa.
Bởi vì không cùng một loại cá nên khi nấu ra sẽ không giống hương vị cá hấp Ninh Phỉ thích ăn ngày bé.
Hoắc Cẩm Thành không thích cô kén ăn, nên gắp một miếng cá to đặt vào bát Ninh Phỉ nhưng cô lại gắp trả cho anh: “Em không muốn ăn!”
Mặt Hoắc Cẩm Thành lạnh đi, thế là Ninh Phỉ bày ra cái mặt muốn khóc cho anh xem.
Hoắc Cẩm Thành nghĩ, không thể vì chuyện nhỏ tí hon mà mắng cô được, cô khóc thật thì làm sao bây giờ? Cô bắt chẹt được điểm yếu của anh rồi.
Vì vậy đành cam chịu số phận ăn những món mà cô không thích.
Đêm xuống, anh muốn cô nhưng Ninh Phỉ không hề muốn chút nào, chỉ cần anh đụng vào người cô là cô sẽ trưng ra vẻ mặt rưng rưng nước mắt, còn lấy lời anh nói ra để bao biện: “Anh bảo anh sẽ không chèn ép em cơ mà!”
Hoắc Cẩm Thành tức xì khói, nghiến răng nghiến lợi ôm người con gái này ngủ cả đêm.
Sáng chủ nhật, quả nhiên dì Trương không đến thật.
Tự tay Hoắc Cẩm Thành chuẩn bị bữa sáng, rõ ràng đều làm theo yêu cầu của Ninh Phỉ nhưng cô ăn được mấy miếng đã bỏ, mở miệng bắt bẻ không ngừng.
Hoắc Cẩm Thành mấy lần muốn sửng cồ, cuối cùng vẫn phải nín nhịn trong câm lặng.
Tuy nhiên, có gì đó không đúng ở đây, chính là việc Ninh Phỉ vẫn cảm thấy buồn nôn…
Trái cây hồi trước không thích ăn thì giờ nhìn thôi đã thấy thèm nên cô ăn nhiều hơn hẳn.
Kỳ dâu mới nhất cũng đã đến từ hơn một tháng trước nhưng vì chu kỳ của cô không đúng ngày, vì vậy Ninh Phỉ cũng chẳng hề để tâm.
Ninh Phỉ bồn chồn trong lòng, chả lẽ trùng hợp như vậy à… Hay vì mấy hôm nay cô thay đổi khẩu vị?
Bởi chưa xác định được có đúng là mang thai hay không nên Ninh Phỉ không muốn nói chuyện này ra, thêm chuyện mẹ chồng đã giục bọn họ sinh con không biết bao nhiêu lần.
Cô từng thăm dò Hoắc Cẩm Thành có suy nghĩ gì về em bé thì thấy thái độ của anh vô cùng lạnh lùng, tựa như anh cảm thấy em bé là một thứ gì đó rất phiền phức, sau đó anh nói rằng hai người chưa kết hôn được mấy năm, không cần phả vội.
Nhưng từ khi hai người làm tình đến giờ thì anh chưa bao giờ sử dụng biện pháp tránh thai cả vì anh bảo như thế sẽ mất cảm giác sung sướng.
Ninh Phỉ không dám kể cho Hoắc Cẩm Thành nghe những thay đổi trong cơ thể mình, chỉ đi vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa rồi nôn hết tất cả ra ngoài.
Tình cảm hai người vừa mới khởi sắc, cách anh đối xử với cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô không biết đây có phải thời điểm thích hợp để sinh em bé hay không…
Hết chương 5.