Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Lệ máu - Lạc Trần Giang

[Truyện ngắn] Lệ máu - Lạc Trần Giang

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Lệ máu
1db7688d703cedf9a161c18ffa34e31a.jpg

Tác giả: Lạc Trần Giang
Thể loại: truyện ngắn, đam mĩ
Nơi nhận gạch đá.

Ta còn nhớ, hắn có cái tên rất đẹp - Ly Phong, Ly trong ly biệt, Phong là cơn gió thoáng qua. Hắn cũng giống như cái tên đó, lúc đến lúc đi, cũng không hề lưu luyến một kẻ như ta.

Ta - Mạnh Vô Khuyết, người ta nói sinh ra ta đã là không có khuyết điểm nhưng thật ra ta mới là người có rất nhiều khuyết điểm. Ta, là thái tử của một triều đại, ta nhu nhược, ta bệnh tật, và ta lại còn đem lòng yêu hắn - pháp sư của ta.

Ta cũng còn nhớ hắn bảo rất thích ta cười, ta liền cười cho hắn thấy, nhưng khi hắn rời khỏi ta, nụ cười sao lại khó khăn đến thế.

Người ta nói, hắn mê hoặc ta, hắn muốn giết ta để chiếm lấy vương quốc này, hắn có biết bao nữ nhân quay quanh bên mình thì cần gì một tên nam nhân chỉ còn nửa cái mạng như ta.

***

"Phong, ngươi đi sao? Khi nào sẽ đến thăm ta nữa".

Ta nhìn hắn đứng bên cửa sổ phòng ta, hôm nay hắn rất lạ, bảo muốn nghe ta đàn, ta liền đàn hắn nghe, nghe xong hắn chỉ cười rồi cứ đứng bất động ở đó.

"Khuyết, nếu không có ta ngươi có buồn không?"

"Ngươi nói bậy cái gì đó, không phải bệnh ở đâu chứ. Người mạnh như ngươi ngay cả bệnh lạ của ta cũng có thể chữa khỏi mà".

"Ừ, ta đùa đấy, hôm sau lại đến thăm ngươi, phải uống thuốc ta kê đầy đủ, không được bỏ dù chỉ một bữa".

Nói như vậy rồi hắn rời đi, đã ba tháng, mười ngày hơn, hắn vẫn không quay lại, tất cả tình yêu, niềm tin của ta đều mất. Hôm nay Hoàng Huynh cho người đưa thiếp mời qua bên phủ ta, nói muốn đi săn bắt, lúc trước cũng có mấy lần nhưng Ly Phong đều giúp ta từ chối, hắn nói sức khỏe ta không tốt, ta liền nghe theo hắn. Kết quả, hôm ta ta đồng ý.

Hắn thích ta mặc đồ màu trắng, vì hắn nói nếu ta mặc như thế sẽ mau tìm được vương phi, nhưng thật ra trong lòng ta chỉ có mỗi mình hắn, vì thế hôm nay ta mặc một bộ hắc y, đường hoàng, tiêu soái ngồi trên ngựa đi cùng Hoàng Huynh lên núi đi săn.

***

"Tiểu Khuyết, đệ thấy con thỏ đó thế nào, thử với ta không xem ai bắt được nó trước".

Tâm tình hôm nay của ta chỉ muốn hóng gió, Hoàng Huynh cứ muốn thi đấu lần này đến lần khác, ta đành chấp nhận lần này. Ta cùng huynh ấy hai người bỏ ngựa cùng nhau nhắm bắn chú thỏ trắng kia, ta tiến về phía trước huynh ấy. Khi chỉ còn một chút nữa thì mũi tên của huynh ấy bắn trúng cánh tay ta, khi ta quay đầu lại chỉ thấy một mũi tên nữa nhắm thẳng trước ngực ta. Chỉ nghe một tiếng "phập", nhưng người bị thương không phải ta, Ly Phong nằm dưới đất, trước ngực máu vẫn không ngừng chảy.

"Phong... ngươi đừng ngủ". Ta ôm lấy hắn không ngừng gọi, bàn tay hắn chỉ cố gắng sờ lên mặt ta, trên mặt hắn chỉ hiện lên nụ cười thường ngày rồi buông xuống, ta cứ ôm ấy hắn như thế, ta biết Hoàng Huynh vẫn đang nhìn. Hắn bây giờ đang cười khinh miệt ta, lúc trước ta cũng biết hắn muốn phụ hoàng sẽ truyền ngôi vị kia, ta chưa một lần quan tâm, cũng tỏ rõ ý không cần, kết quả hắn vẫn là hạ độc thủ với ta.

"Có phải huynh thấy đệ chết thì mới chịu buông tha không?"

Hắn không nói gì nhưng nụ cười cũng đủ rồi. Ta cõng Ly Phong trên lưng lao về phía vách vực thẩm kia, nếu khi sống không được ở cùng hắn, ta nguyện chết đi cùng hắn.

***

Ta cũng không biết rõ là bao lâu nữa, cả người ta vô lực, mở mắt ra là bầu trời xanh biếc, Ly Phong vẫn nằm bên cạnh ta, ta biết hắn đã rời bỏ ta đi mãi mãi, vậy sao ông trời còn nhẫn tâm để ta trên thế gian này làm gì chứ.

Ta cố gắng ngồi dậy, ôm lấy thân thể lạnh ngắt của hắn, ta phải bên hắn, dù sống hay chết, thế giang này ta chỉ cần hắn thôi.

"Phịch" muốn quyển sách rơi từ người hắn, là vu thuật hắn học, ta cũng có biết, ta cũng từng cũng có hứng thú với nó nhưng hắn không cho ta chạm tới, bây giờ ta cũng không thích nữa. Chỉ là khi rơi ra, những thứ trong đó chỉ liếc qua cũng làm tim ta đau nhói.

"Thuật cải tử hồi sinh - là dùng chính sinh mạng của mình để cứu người khác. Ta còn nhớ mỗi lần chưa bệnh cho ta, hắn chỉ đưa một chén thuốc, một vài cánh hoa cho ta, bắt ta phải ăn hết, ta cũng không bao giờ hỏi hắn, hắn luôn nói với ta những thứ kia cũng không khó tìm, tại sai ta lại vô tâm như thế này chứ.

Những thứ đó, là hắn dùng máu mình nuôi hoa lớn, rồi để bản thân mình từ từ suy yếu, từ từ không rõ ràng mọi thứ. Ta, dù như thế nào cũng sẽ thay hắn cải tử hồi sinh, mạng này là của hắn, nếu không có hắn thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Tìm một sơn động để ở tạm, ta mới phát hiện ra trên ngực mình ngoài máu của hắn còn có máu của chính ta, trên ngực ta xương sườn không biết gãy như thế nào, nó nhô ra trước ngực làm ta có chút khó thở, ta cũng phiền quan tâm nó.

"Phong, ngươi ở đây một chút thôi, ta tìm chút đồ thay cho ngươi, ta sẽ giúp ngươi hồi sinh, sẽ có một cuộc sống hạnh phúc".

Ta lê từng bước khó khăn rời khỏi đó, làm rối mù mái tóc của chính mình, xé luôn những phần quần áo còn chút nguyên vẹn kia, ta phải đi tìm cho hắn bộ quần áo mới, như thế này có lẽ sẽ dễ xin hơn.

Đúng như ta nghĩ, có một vị đại nương cho ta một bộ quần áo mới, còn tốt bụng cho ta hai cái bánh bao. Đây cũng là lần đầu tiên ta đi xin thế này, có lẽ ta sẽ bắt đầu cuộc sống sau này như thế.

***

Sau khi thay cho hắn bộ quần áo mới ta mới bắt đầu nghi thức, ta cũng không hiểu vì sao nó lại là yêu cầu đầu tiên. Cứ đọc những từ khó hiếu đó, cũng không biết trải qua bao lâu, ta mơ mơ màng màng ngất đi.

Ta lại mơ một giấc mơ hạnh phúc, ta mơ thấy hắn cười với ta, cùng ta ngắm hoa đăng, cùng ta đánh đàn thổi tiêu, nhưng hắn còn cùng người con gái khác kết hôn trước mắt ta.

Là ước mộng hay là ác mộng, ta đã không thể phân biệt nữa rồi. Tỉnh lại bên cạnh ta vẫn là hắn, cả người ta vô lực, cứ thế nhìn hắn, ta cũng không muốn ngủ nữa, ta muốn giấc mơ kia, cũng không muốn giấc mơ kia, nó làm ta sợ hãi.

Ba ngày, ta dường như chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, ta cũng không biết vu thuật kia thật hay giả, ta muốn hắn hồi sinh, mạng này của ta đã không còn quan trọng nữa rồi.

Ta thiếp đi, lần này trong mơ ta mơ thấy phụ hoàng ôm lấy ta, kêu tên ta, còn là khóc trước mặt ta, còn nói gì sẽ không cấm ta với hắn nữa.

***

Độ ấm làm ta không mấy thân thuộc, cả người lúc nắng lúc lạnh, cổ họng không cách nào phát ra tiếng được, dù cố gắng mở mắt thật to ta vẫn luôn cảm thấy nó không rõ ràng, không chân thật.

"Khuyết nhi, con tỉnh rồi sao?"

Là tiếng phụ hoàng, ta nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường ta, khuôn mặt có chút hoảng hốt, ta muốn vươn tay nắm lấy tay người nhưng không cách nào vươn lên được.

"Phụ hoàng... Ly Phong đâu?" - Ta hỏi.

"Khi ta đến Ly Phong không có ở đó" - Phụ hoàng đã trả lời ta như thế.

Ngực dân lên một cảm giác đau nhói, cổ họng cũng lẫn một mùi tanh máu "phốc"ta nôn ra một ngụm máu đen rồi không còn biết gì nữa.

Lại qua một tháng kể từ ngày đó ta không có tin tức gì của hắn, chỉ nhận được một lời cầu xin của hoàng huynh, muốn ta gặp huynh ấy một lần, ta đã đáp ứng.

Ta nghe mọi người nói khi phụ hoàng biết huynh ấy hãm hại ta giận tới nỗi ngất đi, sau đó không lưu tình đánh huynh ấy một trăm trượng, bãi bỏ đi thân phận Hoàng Tử kia, còn là giam lỏng.

So với lần cuối gặp ta, huynh ấy có vẻ tiều tụy hơn, người không chút sức sống, ánh mắt nhìn ta hình như cũng có phần áy náy.

"Khuyết, đệ khỏe hơn chưa?"

Huynh ấy hỏi ta như thế, trong mắt là nhu tình, lo lắng sao? Ta cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, huynh ấy từ khi bắn mũi tên kia thì tim ta cũng như đã chết rồi.

"Khụ... khụ" ngực ta lại đau, ngự y nói là do vết thương trước ngực nên từ giờ có lẽ ta sẽ mãi như vậy, cũng không chắc ta có thể sống được bao lâu. Ta có quan tâm sao...

"Ta không sao? Huynh gọi ta đến chỉ hỏi như vậy sao?"

"Khuyết... ta"

"Khụ... khụ". Ta cũng chưa nghe huynh ấy nói tiếp ngực lại đau, cổ họng lại dân lên vị tanh nồng kia, cầm lấy khăn tay che đi miệng mình, ta cũng chưa tới mức cho huynh ấy thấy tình cảnh tệ hại của ta.

"Nếu không có gì hôm sau ta đến tìm huynh".

Ta không muốn ở lại, cũng không thể ở lại, cả người gần như mất hết sức lực, quay đi nhưng khi tới cửa ta cũng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, vô lực ngã xuống.

Khi ta tỉnh lại thấy phụ hoàng đã ngồi bên cạnh ta, một đám ngự y đang quỳ dưới đất run sợ không ai dám ngước mặt lên.

"Phụ hoàng".

"Khuyết, con tỉnh rồi".

"Phụ hoàng cho mọi người... lui ra đi... con có việc muốn thỉnh cầu".

Nghe ta nói như thế phụ hoàng phất tay ra lênh cho dám ngự y kia lui đi, họ như đám người được ân xá, cuống cuồng rời khỏi đây.

"Sau khi con chết... xin phụ hoàng hãy lập hoàng huynh Vô Tình... làm thái tử, huynh ấy vốn dĩ mới là người hợp với nó..."

"Con đừng nói bậy, con sẽ không sao đây mà".

"Phụ hoàng... khụ khụ".

Ngực như có ai đâm từng mũi dao xoáy vào tim, ta không cách nào thở được.

"Khuyết, đừng làm ta sợ, ta hứa với con là được mà".

Nghe ông ấy nói vậy ta đã mãn nguyện rồi, có lẽ Ly Phong đã thực sự không còn trên đời này, ta có phải sẽ gặp được hắn không?.

Ta nghĩ rằng mình chỉ ngủ một chút, cảm giác buồn bực xen kẽ khó thở kia làm ta không thể chịu được, ta như bước đến một nơi lạ, mọi thứ xung quanh tối đen, ta không cách nào nhìn rõ được, nhưng một giọng nói như soi đường cho ta.

"Chào mừng ngươi đến với thế giới của ta - thế giới của quỷ hồn".

Là giọng nói của hắn, ta dù không thấy cũng sẽ không nhận sai người, nhưng quỷ hồn là sao chứ.

"Ngươi thật ra là ai..."

Ta vẫn cảm thấy tức ngực, cảm giác choáng lúc có lúc không, khi ta gần như ngã xuống hắn một tay đỡ lấy ta. Đúng là hắn, Ly Phong của ta, nhưng sao hắn ốm đến thế, cả người lạnh như băng. Mọi thứ xung quanh bỗng hiện rõ ràng, ta còn nhìn thấy... mắt của hắn, hoàn toàn không nhìn thấy ta...

"Ngươi, là Mạnh Vô Khuyết sao?

Hắn đỡ ta đứng lên dựa vào người hắn rồi lại hỏi ta như thế, hắn... vì sao lại thế này, vì sao đến cả ta cũng không nhớ chứ.

Ta chưa kịp trả lời hắn, lại nghe hắn nói bên tai ta: "Ta cũng không cần biết, chỉ cần ngươi cho ta thứ ta muốn, ta sẽ đưa hoa địa ngục cho ngươi".

'Hoa địa ngục - Mạn châu sa hoa' Là ta từ quyển vu thuật kia biết được cần nó để cải tử hồi sinh.

"Lần sao gặp".

Hắn nói như thế rồi bỗng biến mất, xung quanh ta lại trở về màu đen kia như hắn chưa từng đến.

"Khuyết nhi... Khuyết nhi, còn làm sao vậy".

Là ông ấy đã gọi ta dậy, thì ra vẫn chỉ là giấc mơ, giấc mơ được gặp hắn, giấc mơ ấy dù chỉ một lần như thật sự cũng rất hạnh phúc.

***

Mọi chuyện ta nghĩ cứ như vậy thôi, nhưng đêm hôm sau hắn thật sự xuất hiện trước mặt ta, toàn thân mặc một bộ bạch y, tóc chỉ được cuốn nhẹ nhàng bằng một càng liễu, hắn còn cư nhiên đi chân không, máu từ chân hắn đã nhiễm đỏ cả sàn nhà

Ta đang đàn khúc nhạc xưa, ta còn nhớ hắn bảo rất ghét nhạc, không hiểu từ lúc nào lại học tiêu rồi hợp tấu cùng ta, hắn cũng hay cười nhạo ta vì ta đường đường là một hoàng tử lại chỉ biết đàn một khúc nhạc cổ xưa.

Ngẩn mặt lên nhìn hắn, cảm giác thân thuộc đó sao xem kẽ một cảm giác xa lạ như lần đầu gặp hắn.

"Ta đưa đến đưa hoa như đã hứa, ngươi cũng phải cho ta thứ ta cần, người đã giao dịch với quỷ hồn thì không được nuốt lời".

"Vậy tại sao ngươi lại làm quỷ hồn - ngươi cần gì ở ta?"

Ta không trả lời hắn, chỉ muốn nghe hắn hỏi nói nhiều hơn.

"Ta muốn đôi mắt của ngươi và cả sinh mệnh của ngươi, đổi lại người mà ngươi muốn cứu mạn sẽ được đảm bảo".

"Vì sao ngươi bị mù, ngươi là một quỷ hồn cần gì đôi mắt này của ta"

"Tuyết đại nhân nói chính ta cầu xin ông ấy vì muốn gặp một người, vì muốn bảo vệ một người nên mới thế này. Mà tại sao ta phải nói với ngươi những lời này chứ".

Hắn cầm láy một túi vải đưa cho ta, bên trong chỉ có một cành cây như có hai lá đã héo khô mà thôi.

"Nó đã chết khô rồi, khi nào nó sống lại ta sẽ đưa những thứ mà ngươi yêu cầu".

Ta cầm túi vải quay vào trong. rõ ràng ta cũng biết vì sao nó héo, lại dùng chính cách này để ở bên cạnh hắn thêm, vì câu nói kia sao? Có phải ta là người hắn muốn gặp lại không? Ta có điều gì chắc chắn được đâu.

Hắn dù là ra sao vẫn giống trước đây, lạnh lùng xa cách, người hắn không quen sẽ không quan tâm. Ta dùng loại đất bình thường trồng cành cây kia, loại hoa từ minh giới làm sao tới đây vẫn sống tốt khi nó chỉ là mần cây được, trong sách vu thuật kia cũng có nói, muốn trồng nó chỉ có cách dùng máu của người nguyện ý hy sinh mỗi ngày một ít, từ từ trồng nó.

Qua mấy ngày nữa hắn vẫn không xuất hiện, ta mỗi ngày đều nuôi hoa một lần, nó đúng thật đã sống dậy, hai lá xanh biếc nhỏ xíu lại làm ta nhớ đến hắn mà đau lòng.

"Ngươi đang nghĩ gì mà thất thần như thế?"

Hắn không biết từ đâu đứng sau lưng ta, khuôn mặt lại có chút u tư, ta cũng chưa trả lời lại nghe hắn hỏi tiếp.

"Ngươi không khỏe sao, trong phòng nồng nặc mùi máu tươi".

"Ta chỉ đạp chết một con chuột, chắc là máu của nó, ngươi biết thổi tiêu không? cùng ta thổi một khúc đi".

"Được".

Ta lại cùng hắn đàn tấu khúc nhạc kia, ta cũng không biết hôm khác còn có cơ hội thế này nữa không. Hắn chỉ tĩnh tâm như thế, ta rõ ràng đã ngừng rất lâu hắn mới ngừng lại.

"Ta đi đây, hôm nay hoa kia đã nở chưa".

"Vẫn chưa, hai ngày nữa là lễ hội hoa đăng, ngươi có muốn đi ngắm trăng với ta không?.

"Ta mù".

"Ta là kẻ sắp chết".

"Được rồi, hai ngày nữa ta sẽ đến".

Hắn lại vô tung vô ảnh biết mất, ngực lại dâng lên cảm giác tê dại, ta cố gắng lê từng bước vào trong phòng nhưng chỉ được một đoạn cảm giác tanh tưởi kia làm ta không chịu nổi mà nôn ra, không biết là sự trùng hợp hay là ta bất cẩn, máu kia gần như tất cả đều bị chậu hoa kia hút hết, nó lại thật sự ra thêm một lá, ta thật sự có chút thỏa mãn, lại có chút sót xa.

***

Hai ngày đối với ta khi không có hắn thật sự quá dài, khi hắn đến vẫn là bộ quần áo kia, nhưng khi ta chạm vào hắn lại cảm nhận được độ ấm dù rất ít, có phải chứng minh hắn sẽ sống lại không?

Trăng đêm nay thật sự rất đẹp, hắn lại càng đẹp. Mọi người thường hay nói hắn và ta là hai nam nhân làm khuynh đảo cả vương quốc, nét đẹp của hắn là kiểu ma mị, nhu thuận, ta lại là một vẻ bắt cần đời nhưng chính chắn hơn hắn.

Ta cùng hắn đi thả hoa đăng, ngắm cảnh tây hồ (mỗi ta nhìn thấy) hắn vẫn đi theo sau không chút khó chịu, đến khi về ta lại bắt hắn cõng ta, cứ nghĩ yêu cầu quá đáng hắn sẽ không làm, kết quả lại đồng ý.

Hắn cứ im lặng như thế cho đến khi về tới nơi, cứ nghĩ hắn sẽ rời đi như mọi khi nhưng hắn lại nói:

"Cho ta ở với ngươi mấy hôm được không? Ta không còn nơi đâu để đi".

Ta đang ngây người vì câu hỏi của hắn đã nghe hắn nói tiếp: "Nếu không được thì thôi".

"Được" Ta cũng không biết tại sao ta lại có dũng khí nói câu đó, chỉ biết trước mắt ta là hắn, dù sao này ra sao thì hiện tại hắn cũng sẽ bên ta không phải sao? như vậy là được rồi.

Ta cũng mặc kệ những thị vệ và cung nữ đang nhìn chăm chăm về phía bọn ta, nắm tay hắn đi với ta...

***

Đời người có đôi khi luôn có nhiều thứ thật bất ngờ, cũng như việc phụ hoàng biết hắn quay trở lại cũng không nói gì phong hắn làm thân vương, rồi sao đó lần nữa không nói gì khi nước Tống cho người sang cầu thân chỉ vẻn vẹn nói với ta một câu: " Con để Ly Phong đi cầu thân đi, nếu không nước ta sẽ diệt vong".

Lúc ấy ta đang nằm trên giường bệnh, cả người vốn vô lực nghe ông ấy nói như vậy không chịu nổi kích động mà lại ho kịch liệt, hắn từ đâu đi về liền ôm ấy ta, vuốt lưng cho ta. Hắn không thấy được khuôn mặt hoảng hốt của phụ hoàng nhưng ta có thể thấy được, thì ra từ đầu tới giờ ông ấy vẫn chưa bao giờ chấp nhận nhắn và ta ở bên nhau.

Ta không chú ý đến ông ấy nữa, dựa vào người hắn mà thiếp đi lúc nào không hay.

- Trời hôm nay thật lạnh, mây đen che phủ cả bầu trời.

"Khuyết, ngươi có gì giấu ta sao?"

"Không có".

"Nếu không có ngươi sẽ không kích động như thế, sức khỏe của ngươi mấy hôm nay đã rất yếu rồi, chuyện ngươi nói với mọi người ta là một người tên Ly Phong ta sẽ không giận, cũng như danh hiệu quận vương kia đối với một quỷ hồn như ta thì nó không có ý nghĩa, ngươi không phải không biết?"

"Có người muốn cầu thân nên phụ hoàng muốn ngươi gặp mặt, cũng là điềm tốt cho cả hai nước".

"Chỉ vậy thôi?"

"Ừ, chỉ vậy thôi".

"Ta sẽ đi".

Hắn nói hắn sẽ đi, tim ta bỗng thắt lại, rõ ràng hắn có quyền từ chối, cuối cùng là vì cái gì mà hắn lại đồng ý. Hôm sau hắn thật sự đến gặp nàng ấy - công chúa Minh Bích của nước Tống, lúc đi hắn vẫn lãnh đạm như thường, khi về lại là nụ cười động lòng người.

Hắn nói với ta hắn nói chuyện với nàng rất vui, lại cảm thấy có một cảm giác thân thuộc đến lạ thường. Kể từ đó hắn thường đi chơi với công chúa, lúc nào cũng là một bộ dạng vui cười, ta đau nhưng cũng rất hạnh phúc, hắn chỉ cần như thế mãi là được.

Một tháng, hắn nói với ta hình như mắt hắn có thể nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt. Ta lại càng ngày mất đi chút sức lực còng sót lại, hoa Mạn châu cũng đã bắt đầu nở hoa, thời hạn của ta thật sự đã không còn nhiều nữa rồi.

***

"Khuyết, nàng ấy hình như là người ta cần tìm, ta không cần đôi mắt của ngươi nữa, giao ước của chúng ta hủy đi, dù sao bông hoa kia ngươi nói rằng vẫn chưa trồng được không phải sao? Hai ngày nữa ta và nàng ấy đã làm hôn lễ, ngươi có đến không? Mấy ngày hôm nay ngươi đều không gặp mặt ta, có phải có chuyện gì không?"

Ta nghe tiếng bước chân hắn rời đi, cũng không kìm chế cơn ho nữa, ngực lúc nào cũng đau âm ỉ đau nay như ngàn vạn dao đâm vào. Ta không phải không muốn gặp mặt hắn mà không thể gặp, ta gần như người không giống người, quỷ không giống quỷ, chỉ đợi ngày rời xa thế giới này, rời xa hắn mãi mãi.

Hai ngày, ta cũng chuẩn bị quà cưới cho hắn rồi, chỉ có một viên thuốc được điều chế kia, một viên thuốc là ta đánh đổi để có nó, chỉ cần hắn hạnh phúc là được rồi.

***

Ngồi trên xe ngựa, ta thấy hắn đứng trước phủ, trên người mặc một bộ đồ tân lang đỏ rực, khuôn mặt như tranh vẽ kia trong mắt ta thật sự chói mắt, bây giờ ta chỉ có thể nhìn hắn như thế này thôi.

Hắn hình như biết ta đến, không chút ngần ngại mà đến chỗ ta, còn cười rất động lòng người.

"Khuyết, ngươi đến rồi sao không vào?"

"Ta có chút việc sẽ đi ngay, chỉ đến cho ngươi món quà cưới thôi".

Ta cũng không xuống kiệu, chỉ bỏ vào tay hắn viên thuốc kia, ta chỉ sợ mình xuống rồi sẽ không bước lên được, sẽ không nỡ rời xa hắn.

"Gì đây?"

"Ngươi uống đi, là thuốc bổ thôi, từ tây vực mang về, rất tốt cho một tân lang".

Hắn cũng không nghi ngờ gì cứ thế nuốt viên thuốc kia, rồi quay đi, ta thấy kiệu dâu cũng đã tới, vị công chúa kia vì khác phong tục, cũng không có mạn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi.

Khách đã đến xung quanh rất đông, các vị bá quan văn võ thường xu nịnh ta bây giờ ai cũng muốn lấy lòng hắn.

"Tiểu Đinh Hương, dìu ta vào trong đi, ta muốn xem hắn bái đường".

Tiểu Đinh Hương là nha hoàn của ta, cô bé chỉ mới mười lăm tuổi vẫn không hiểu sự đời, chỉ là cô bé rất ghét Ly Phong, còn không sợ ta sử phạt mà cứ thế nói ra.

"Hoàng tử, người đứng còn không đứng vững..."

"Dìu ta".

Ta có chút không kiên nhẫn, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta lớn tiếng, Tiểu Đinh Hương hình như sợ, chỉ im lặng mà dìu ta vào trong.

Bên trong cũng thật linh đình, ta chỉ đứng từ xa nhìn, hắn và công chúa đứng chính giữa lạy thiên địa, lại lạy phụ hoàng, song lại giao bái cùng nhau.

Ta cứ nghĩ mình sẽ rất đau lòng, nhưng cảm giác cũng không tới nỗi, hắn hạnh phúc thật tốt biết mấy, ta có thể buông bỏ tất cả rồi. Mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt, ta không biết nó là nước mắt hay là máu nữa rồi, nó không chỉ mặn mà còn rất tanh nồng...

***

"Ngươi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy có đáng không? Đến nỗi vạn kiếp cũng sẽ không siêu sinh".

Ta cũng không biết mình còn sống hay đã chết, chỉ văng vẳng bên tay câu nói kia, ta bất giác trả lời " Không hối hận, chỉ mong hắn sẽ không nhớ đến ta khi sống lại là được rồi".

"Được".

Cả đời ta, quen biết hắn đã là không hối hận, cần thêm lời đồng ý kia còn gì hối tiết nữa đâu.

- Năm công nguyên thứ mười tám, thái tử Mạnh Vô Khuyết chết vì bệnh, hưởng thọ mười bảy tuổi.
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Lệ máu 2.
Nơi nhận gạch

Ta tên là Mạnh Vô Khuyết, cái tên nghe rất được phải không? Nhưng ngoài cái tên đó ra ta không biết gì về chính mình cả. Ta còn nhớ khi ta tỉnh lại bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn, tên cũng là nàng ấy nói cho ta biết, những thứ khác thế nào cũng không nói.

Ta không phải con người, nàng ấy cũng không phải, hai chúng ta ngàn năm không chết, lại có năng lực đặc biệt, cùng nhau đi khắp nơi, làm đủ mọi nghề nghiệp khác nhau, nàng ấy lần đầu với ta là tiểu hài tử cuối cùng cũng là tiểu hài tử, Đinh Hương từng có một lần tỏ tình với ta, ta thật gian nan tìm cách giải thích với nàng ấy để không tạo ra tổn thương, kết quả nàng ấy cũng rời bỏ ta.

Làm bạn cùng nhau hơn hai ngàn năm, ta vẫn không hiểu nàng ấy vì sao lại bỏ ta rồi biến mất không chút dấu vết, ta một mình thật sự là rất cô đơn, ta không biết mình vì sao không chết, ta không có kí ức, dù có làm quen những người mới họ cũng sẽ già rồi chết đi, còn ta cứ mãi thế này. Ta cũng thử tìm cái chết, kết quả vẫn thất bại.

Hơn một ngàn năm nữa ta đã không còn hứng thú muốn đi nữa, thân phận ta mới tạo là một vị bác sĩ tâm lý, ta từng đi rất nhiều nơi cũng đã thấy rất nhiều người chết vì tự tử sau cơn trầm uất, trước đó ta cũng chưa có ngành nào chưa thử qua, lần này cứ coi như là trải nghiệm mới đi.

Thế giới này đã phát triển rất nhanh so với thời đại của ta, trước đây con người sống hòa thuận với nhau, bây giờ chỉ cần là người có tiền, có quyền sẽ coi mạng người như cỏ rát mà vức bỏ. Bệnh viện mà ta đang làm việc cũng là một ví dụ điển hình, lão viện trưởng là một người vừa có tài lại có đức, hắn nếu là người nghèo sẽ không lấy tiền, mở ra rất nhiều cô nhi viện và viện dưỡng lão tạo phúc cho mọi người, vậy mà con trai cả của hắn thì ngược lại không xem ai ra gì, chỉ cần không vừa mắt hắn đều sẽ không yên ổn mà sống qua ngày.

Lão viện trưởng còn có một người con thứ mới mười bảy tuổi ta chưa từng gặp mặt, nghe nói hắn du học từ nhỏ cũng sẽ không như đại ca hắn làm trái đạo lý, ta cũng thật muốn gặp hắn một lần.

***

"Bác sĩ Mạnh, viện trưởng tự nhiên bị ngất rồi mà bác sĩ trực đang bận cả, chúng tôi không lo được".

Một nữ y tá hốt hoảng gõ cửa phòng ta, ta cùng nàng đến nơi cũng may vẫn cứu kịp lão viện trưởng. Ông ấy vốn dĩ là có bệnh tim không biết vì sao lại phát tác.

Nhìn ông ấy yên vị ngủ say ta mới định về phòng của mình, bàn tay của ông lại nắm lấy tay ta, ánh mắt lúc này làm ta dù sao này cũng không cách nào quên được, giọng yếu ớt nói ra từng chữ.

"Đến bệnh viện xem giúp ta Ly Phong thế nào, xin cậu".

Bây giờ ta mới biết Ly Phong, con trai thứ của ông ấy hắn không hề đi du học, hắn vốn dĩ là một bệnh nhân tâm thần, lại luôn lấy cái chết làm niềm vui, cũng vừa mới từ phòng cấp cứu đưa ra ngoài, lão viện trưởng cũng vì hắn mới ra thế này.

Lúc ta đến bệnh viện hắn còn mơ mơ hồ hồ mà ngủ trên giường, khuôn mặt hắn thật sự rất đáng yêu, đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc lại làm người khác phải thương yêu.

Ta cũng không biết từ lúc nào lại ngủ quên mất, khi tỉnh dậy hắn đã ngồi trên giường nhìn ta không chớp mắt.

"Đại ca ca thật đẹp trai".

Ta cũng không nghĩ tới câu đều tiên hắn lại nói như thế nên có chút ngây người, đến khi hắn bước xuống giường định rời khỏi ta mới biết có chuyện gì sắp xảy ra. Hắn hiện tại thần trí không tỉnh táo rất dễ xảy ra chuyện.

Lúc ta nắm được tay hắn, thấy hắn nhíu mày ta mới nhớ vết cắt trên tay hắn, nó thật sâu dù quấn một lớp băng rất dày vẫn thấy được vệt máu đỏ thẫm kia nhìn thấy rất chói mắt.

"Cùng ta đi dạo có được không?"

Hắn cười với ta, những lời nói ra nhẹ nhàng hoàn toàn không giống người không làm chủ được bản thân chút nào.

Ta cùng hắn cứ đi, cũng không biết qua bao lâu, hắn đi trước ta đi sau thanh bình như thế. Đây cũng là lần đây tiên qua mấy ngàn năm này ta cảm thấy thanh thản tâm hồn. Ta cùng hắn đi vào một khu vui chơi, ta bỗng có chút ngạt thở, ở đây có chút gì đó rất không an toàn.

Ta vốn muốn đến gần hắn hơn, chỉ thấy phía trước bỗng có một người cầm dao lao về phía hắn, ta rõ ràng có thể ngăn cản nhưng không cách nào được, trong phút chốc ta cũng không biết mình nghĩ gì, chỉ hành động theo cảm tính mà thôi.

Khi ôm hắn vào lòng, lại nhìn hắn không sao ta cảm thấy như vậy thật tốt, rõ ràng bình thường ta cũng sẽ không chút thương tổn nhưng lần này ta biết không phải như thế, từ lưng truyền đến cơn đau, từ cơn lạnh như thấm vào cơ thể, rõ ràng đây không chỉ là một dao như thế, nó còn ẩn chứa một luồng sức mạnh ta vô cùng quen thuộc - Đinh Hương vì sao muốn giết hắn chứ.

Khi tỉnh lại lần nữa chỉ có ta một mình trong bệnh viện, thật lạnh, cảm giác lo lắng làm ta không chịu được, vết thương vẫn như vậy đau âm ỉ, ta bỗng nhớ đến trên ngực ta hình như cũng có một vết sẹo, mỗi khi trời lạnh nó lại đau như thế này, cái cảm giác khó thở đến không chịu được.

Mỗi lần như thế ta đều đau đến ngất đi, ta mơ một giấc mơ rất lạ, ta ôm lấy ai đó trong lồng ngực cả ta và hắn đều bê bết máu, tuy là khổ đau nhưng nhìn như lúc đó ta rất hạnh phúc mà không phải thế này, như một cái xác không hồn.

"Anh tỉnh rồi sao?"

Ly Phong đi từ đâu về, đôi môi đã nhợt nhạt nay còn nhợt hơn, đôi mắt hắn vẫn hiện liên nét trầm tư hiếm thấy.

"Tôi không sao!"

"Lủng phổi và rách một phần tim thì là không sao?"

Khi hắn nói câu đó là muôn phần châm biến vì sao trong lời nói lại như ẩn chứa sự sót xa tột cùng, ta và hắn rõ ràng là mới gặp nhau vì sao lại như đã quen nhau từ lâu. Ta cứ nghĩ chỉ có mình ta thì ra hắn cũng như thế, có cảm giác khác như ta.

"Đại ca ca, là tôi nợ anh một mạng, nếu cần gì tôi nhất định sẽ đáp ứng với anh".

Nghe hắn như thế ta lại nảy ra ý tưởng muốn trêu chọc: "Nếu vậy thì lấy thân báo đáp đi".

"Được".

Hắn không suy nghĩ gì mà cứ thế đồng ý, báo hại ta mới vừa cầm ly nước lên uống liền phun ra toàn bộ, hắn lúc đầu có chút suy tư sau lại cười phá lên. Nhìn hắn cười như thế ta cũng thật vui, chỉ mong hắn dù sao này ra sao cũng sẽ như lúc này.

Tiếng gõ cửa làm ta và hắn ngừng cười, có một bóng nhỏ bước vào, mà người đó ta thật quen mặt, cũng ngàn năm rồi mới gặp lại nàng ấy vẫn rất đáng yêu và lung linh.

"Công tử, Ly thiếu đã lâu không gặp!"

"Đinh Hương cô nương đã lâu không gặp".

Ta quen biết nàng ấy thì không nói nhưng cách chào hỏi của Ly Phong thật sự rất lạ.

"Không biết ta có có thể nói chuyện riêng với... anh ấy một chút được không?"

Nàng ấy thật sự rất khác trước đây, khí chất lạnh lùng lời nói cũng không mang chút tình cảm nào.Khi Ly Phong rời đi nàng ấy mới ngồi bên cạnh giường, dùng tay muốn chạm vào vết thương của ta, ta không chút lưu tình mà khoát tay nàng ấy ra.

"Đinh Hương cũng không giận, đứng bên cửa sổ nhìn trời đêm, ta thấy rõ giọt nước mắt kia từ khóe mắt nàng ấy nhưng cũng kèm theo nụ cười lạnh.

"Vì sao chàng cứu hắn ta?"

"Ai? là Ly Phong sao? Vì nàng muốn giết nên ta không thể không cứu sao?"

"Chàng biết nếu hắn ta còn sống chàng phải...?"

Đinh Hương rõ ràng là tức giận đến cực độ mới lớn tiếng với ta, câu nói kia của nàng đã nói ra đừng ngay lúc ấy, nhưng hình như ta cũng biết chữ cuối, có thể chì là dự cảm của ta sai nhưng giấc mơ kia sẽ không sai.

"Nếu muốn làm hại hắn, trừ khi ta chết. Nàng về đi, ta muốn nghỉ ngơi".

Ta không phải không muốn gặp mặt nàng ấy nữa nhưng trong lòng lại cực kỳ rối bời, vì sao ta và hắn không thể. Cứ mãi suy nghĩ rồi không biết ngủ quên từ lúc nào, khi tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau trên bàn cạnh giường còn có một tô cháu nóng, rõ ràng người đặt nó ở đây vừa mới đi, không biết là Đinh Hương hay Ly Phong.

Muốn ngồi dậy vết thương lại đau đến nỗi làm ta thở không thông, chỉ có thể cố gắng lấy điện thoại gọi Ly Phong, ta vẫn không có cảm giác an toàn. Gọi, hắn không bắt máy, đã tới cuộc thứ bảy, hắn muốn ta phải đến tận nhà xem hắn thế nào sao.

Cố gắng ngồi dậy lần nữa trước cửa phòng đã có một vị khách, hắn nhìn rất quen nhưng ta vẫn không nhớ được.

"Bác sĩ Mạnh, tôi có thể vào được không?"

Hắn hỏi như thế ta mới nhớ rõ hắn là ai, Ly đại thiếu không ai không biết mà.

"Tôi đến đây chỉ muốn hỏi một câu thôi: "vì sao anh muốn tiếp cận Phong, nếu cần tiền thì cần bao nhiêu chúng tôi đều có thể đáp ứng, không nghĩ tới một bác sĩ như anh lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế".

"Tôi muốn cậu ấy, anh có cho không?"

Ta dựa người vào thành giường, chỉ trêu ghẹo hắn một câu mà khuôn mặt vì tức giận mà đỏ ửng nhìn thật...

"Anh..."

Ly đại thiếu hắn ta thực tức giận, trong mắt mọi người hắn như một tên công tử ăn hại nhưng giờ phút này ta lại cảm thấy hắn rất được, ít nhất hắn vẫn rất yêu thương Ly Phong. Chọc ghẹo hắn rất vui, ta chỉ cười chăm biến một chút hắn lại không tự chủ mà nắm lấy cổ áo ta, còn vung quyền muốn cho ta một trận.

Ta một chút cũng không sợ làm sao mà Ly Phong vừa bước vào khuôn mặt tối sầm, hắn xông tới giữ lấy ta rồi nhìn anh hai hắn một cách ai oán, hình như ta làm hơi quá rồi. Muốn ngồi dậy lại bị một trận choáng váng ập tới, không hề báo trước làm ta không thể nhìn rõ mọi thứ, tai cũng dần mất đi không nghe rõ gì cả. Ta chỉ biết một điều hình như có giọt nước ước trên má ta, rơi vào môi thật sự rất mặn.

Khi tỉnh lại lần nữa xung quanh ta vẫn là ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ta muốn ngủ thêm chút nữa ngực lại truyền đến cơn tức ngực làm ta không cách nào thở được, Ly Phong không biết từ đâu xông vào ôm lấy ta, hắn hình như rất lo lắng, còn bấm đèn gọi bác sĩ, ta liền ngăn hắn lại, ta biết ta cảm thấy thế này dù có là bác sĩ giỏi nhất cũng không thể làm gì được.

"Anh không khỏe chỗ nào sao?"

Hắn hỏi ta bằng giọng đầy lo lắng, lại ôm ta cho ta ngồi dựa vào hắn, ta bỗng có cảm giác muốn mãi như thế này, cảm giác thật an toàn.

Hắn cứ ôm ta như thế, lo lắng cho ta trong những ngày tiếp theo, từ chuyện ăn uống đến nghỉ ngơi, hoàn toàn nuôi ta thành một con heo.

Trừ lúc ta ngủ hay hắn về nhà thay đồ còn gần như tất cả thời gian của hắn đều thuộc về ta. Một tháng sau ta xuất viện, ta tăng gần mười kilogam, hắn còn bảo ta quá gầy.

Cứ tưởng hắn sẽ rời đi kết quả hắn còn dọn đồ qua ở với ta với một nguyên nhân:" Ta bây giờ đã là người của ngươi rồi", và ở lì ở nhà ta đuổi hoài cũng không chịu đi.

***

Cuộc sống quanh ta và hắn thật sự đúng là rất yên bình, viện trưởng hình như cũng biết được nhưng hoàn toàn không ngăn cản hắn, Ly đại thiếu chỉ đến một lần, không nói một lời gì, ở chung với ta và hắn một tuần rồi rời đi, chỉ kêu ta hãy chăm sóc hắn thật tốt mà thôi.

Hắn đã bước vào đời ta như thế, tình cảm của ta và hắn như một phép màu vô hình, từ lần đầu tiên gặp nhau cũng không có gì đặc biệt, còn là hai tên đàn ông với nhau nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn ta vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Ta phát hiện hình như ở với ta hắn rất bình thường, đôi khi cười ngây ngô không rõ lý do còn gần như thời gian kia đều tập trung vào những việc vụng vặc, ta cũng phát hiện ra hắn vẽ rất đẹp nên khích lệ hắn học thêm vẽ. Hắn càng lúc cười càng nhiều, làm gì giống với một bệnh nhân tâm thần.

Thức dậy sớm hơn hắn, làm một bữa sáng đơn giản rồi đến bệnh viện, vậy mà vừa mới đến cửa ta đã gặp Đinh Hương, nàng ấy hình như gầy hơn đôi chút, còn như có điều gì đó muốn nói với ta. Sợ hắn thức nên ta đưa nàng ấy đến một quán điểm tâm ven đường.

Đinh Hương vẫn là thần sắc đó, nhấp một ngụm nước rồi lại một ngụm, giống như trước đây khi ta vừa mới gặp nàng ấy lần đầu.

"Nàng muốn nói điều gì?"

"Xin công tử hãy rời khỏi người đó!"

Ta không nghĩ Đinh Hương lại nói như thế, Đinh Hương mà ta quen biết sẽ không làm những chuyện không rõ lý do kia.

"Có phải nàng còn giấu ta chuyện gì?"

Nghe ta hỏi như thế Đinh Hương đang cúi mặt ngước lên nhìn ta, rõ ràng lúc nãy còn lạnh lùng, bây giờ ta thấy rõ nước mắt kia lại không cách nào nói nên lời.

"Công tử..."

"Cứ nói đi".

"Nếu như hai người ở bên nhau chàng không thể như lúc trước, có thể là một năm., có thể là một tháng, hoặc ngày mai chàng sẽ..."

Đinh Hương nói tới đây nước mắt nàng ấy càng rơi nhiều hơn, ta muốn tiến lên gạt nước mắt thì vết thương trước ngực lại đau, hơn một tháng nay rõ ràng vết thương không hề lành lại, ta dùng thuật che mắt không cho Ly Phong biết ta sợ hắn sẽ lo lắng, cứ nghĩ do Đinh Hương làm gì đó nhưng nhìn này ấy thế này chắc không phải rồi.

"Cuộc sống ai rồi cũng phải già rồi chết đi, nàng cần gì phải bận lòng".

"Vậy chàng cũng không lo đến sống chết của người đó sau?"

Ta muốn rời đi nhưng vì câu nói của nàng ấy mà không cách nào bình tĩnh được, từ lâu ta đã không còn coi trọng sống chết nhưng hắn không đáng phải như thế, hắn còn một tháng nữa mới mười tám tuổi, cuộc đời này của hắn đều trải qua trong khổ đau, hắn làm sao có thể ra đi sớm như thế.

"Làm sao mới là tốt nhất cho hắn?"

"Chàng chỉ cần rời xa người đó, cả hai sẽ không có chuyện gì"

Đinh Hương có thể nói đúng nhưng chỉ cần nghĩ đến rời xa hắn, ta còn cảm thấy mình đau hơn nỗi đau kia, nó thật khó chịu. Ta như người lạc đường không tìm thấy phương hướng cho mình, cũng không nhớ vì sau ta về nhà được. Chỉ khi thấy khuôn mặt hốt hoảng của hắn ta liền không chịu được ngất đi trong lòng hắn.

Khi tỉnh lại hắn đã ngủ thiếp bên giường ta, khuôn mặt vẫn non nớt như vậy làm sao ta có thể để hắn sảy ra chuyện được.

"Anh tỉnh rồi?"

"Ừ".

"Em đi nấu cho anh chút cháo".

Hắn hôm nay thật lạ, rõ ràng quan tâm ta vậy mà lời nói lại xa cách đến thế chứ?

Khi hắn trở lại trên tay không phải cháo mà là một tô mì, ta sao cũng được nhưng hắn lại tỏ ra áy náy làm ta lại có cảm giác thương yêu.

"Anh". Hắn hôm nay lại gọi như thế, đây là lần thứ hai, bình thường hắn chỉ kêu tên ta, bây giờ tại sao lại như thế.

"Làm sao ấy?"

"Mai em về nhà với ba và anh trai, một tuần nữa là sinh nhật và cũng là đám cưới của em với tiểu thư nhà Lý gia, nếu hôm đó anh không trực thì ghé qua nha".

Đôi đũa trên tay rơi xuống, ta không nghe rõ nữa, ta biết hắn đã ra khỏi phòng, chỉ là trước mắt một màu đen, trong tâm trí lúc này chỉ văng vẳng câu nói của hắn.

Cả ngày hôm đó ta vẫn như thế, không thể thấy gì không nghe thấy gì, chỉ nằm trên giường, thế giới không có hắn thì ra đáng sợ đến thế.

***

"Công tử, công tử người tỉnh lại đi".

Giọng của Đinh Hương làm ta tỉnh giấc, trong căn phòng này sao bây giờ lại lạnh lùng đến thế chứ.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Chỉ hơn một ngày, chỉ là có phải công tử bị mất thị giác và thính giác không?"

"Không cần nàng phải nhọc lòng?"

"Vậy chàng không muốn biết vì sao người đó chết sao? Người đó sẽ vì chàng mà cãi lại cha đẻ của hắn bỏ nhà đi, rồi bị bệnh mà chết lúc đúng mười tám tuổi đó".

"Vậy là nàng đang muốn nói với ta rằng hắn sẽ vì mạng sống mà bỏ rơi ta sao? Thực nực cười, Đinh Hương à, nàng vẫn chỉ là một cô bé không thể nào hiếu được tình yêu đâu".

Nhìn khuôn mặt biến sắc của Đinh Hương, ta có thể dám chắc một chuyện nàng ấy đã nói gì nên Ly Phong mới lừa ta như thế, ta phải tìm hắn làm rõ ràng mọi chuyện.

***

Ta hỏi viện trưởng, ông ấy cả ngày úp úp mở mở mới đưa ta đi gặp hắn, hắn đúng thật đã lừa ta. Ta thấy hắn nằm trong phòng bệnh kia, khuôn mặt tái nhợt, ngực lại đau đến không thở được.

Ta biết hắn không muốn ta biết, ta cũng biết hắn vì những lời của Đinh Hương mà trốn tránh ta.Tại sao cứ phải làm khổ bản thân mình như thế chứ. Nắm lấy bàn tay kia rõ ràng mấy hôm trước cùng ta đi dạo, vẫn ấm áp bây giờ sao ta lại cảm thấy lạnh thế không biết.

Tay hắn rất gầy, trên cổ tay còn có một cái bớt làm ta chấn động, một cánh hoa Mạn Châu Sa, ta còn nhớ lúc hắn thấy hình bông hoa kia trên ngực ta, còn dùng tay vẻ theo hình cánh hoa, hắn cũng chọc ghẹo ta hoa mà thiếu đi một cánh rất xấu, thì ra vốn dĩ cánh hoa thiếu kia ở đây, vì sau trước kia ta chưa từng thấy.

Ta lại thấy vết thương một mảng đau, lại không muốn rời đi, cả ngày hôm nay hắn có hai lần không tim ngừng đập mà vẫn không tìm ra nguyên nhân, ta sợ nếu ta rời đi lúc này sẽ không còn gặp lại hắn nữa.

Chỉ muốn ngủ một chút lại thiếp đi bên cạnh hắn, ta lại mơ giấc mơ kia, lần này ta nhìn rõ mặt, là hắn - Ly Phong của ta, là hắn nằng trong vòng tay ta, cùng trải qua sinh tử, hắn cùng ta đánh đàn thổi tiêu, cùng nhau đi ngắm hoa đăng, rồi hắn còn cõng ta về. Nhưng hắn cũng vì ta lấy một người phụ nữ khác, hắn biết ta không thấy được lại vì ta mà rơi lệ, hắn luôn đứng ở cửa phòng ta mỗi đêm, khi ta vì bệnh mà ngất đi lại ở bên ta ngày đêm, khi ta tỉnh giấc thì hắn đã rời khỏi. Ngày đám cưới của hắn cũng là ngày ta mất, hắn lại dùng tính mạng mà ta cực khổ mới cứu hắn từ quỷ môn quan trở về đổi lấy cuộc sống ngàn năm cho ta, để rồi chịu kiếp luân hồi không lối thoát, mãi mãi chết ở tuổi mười tám trong đau khổ.

Choàng tỉnh, ta biết đó không phải là giấc mơ, đó là ký ức của ta và hắn, hắn ở kiếp này tại sao lại không quên ta mà chỉ có ta quên hắn. Có phải vì thế hắn mới u uất muốn chết đến vậy.

"Ngươi và hắn, mãi mãi trầm luân đến thế, có đáng không?"

Ta còn nhớ nàng ấy - Tuyết là trước đây chỉ gặp một lần, cũng vĩnh viễn không quên.

"Nàng có cách gì sau?"

"Chỉ cần ngươi mãi mãi biến mất, hắn cũng sẽ mãi mãi hạnh phúc".

"Vậy được rồi, bằng cách nào?"

Nàng ấy như cũng không quá bất ngờ vì câu trả lời kia của ta, chỉ nhẹ nhàng đến bên đưa tay lên ngực ta, ta liền cảm thấy như trái tim muốn vỡ vụng, đau đến không thở được nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia từ từ trở lại bình thường ta lại rất vui.

"Khuyết, ta xin lỗi ta đã quen biết Ly Phong từ rất lâu, ta chỉ là thần bảo hộ bên cạnh hắn không thể đứng yên nhìn hắn khổ nữa, ta xin lỗi. Ba ngày sau ngươi sẽ biến mất mãi mãi như chưa hề tồn tại, những người từng quen biết cũng không ai nhớ đến ngươi" .

Nàng ấy rời đi bỏ lại ta với Ly Phong, ta muốn đứng lên nhưng không còn chút sức lực nào, lúc này hắn lại mở mắt ra nhìn ta khuôn mặt hờ hững hỏi: "Ngươi là ai vậy?"

Ta một lần nữa cảm nhận, thì ra bị hắn quên đi thật sự đau, đau hơn những nổi đau thể xác mà ta phải chịu, cố gắng bấm đèn gọi hộ lý đến, bước từng bước ra khỏi phòng, những thứ ta cho hắn chỉ có thế, rời xa hắn mới là cách tốt nhất.

Mạnh Vô Khuyết ta, cả đời này mãi mãi chỉ yêu một người đó là Ly Phong.

___________________________________________________________________

Có một số chuyện mãi mãi Mạnh Vô Khuyết không biết và cũng không nên biết.

Lúc hắn nói chuyện cùng Tuyết, dù Ly Phong không tỉnh vẫn có thể vẫn nghe rõ mọi thứ. Và dù tất cả thế giới này có quên đi Mạnh Vô Khuyết từng tồn tại, kể như Đinh Hương thì Ly Phong dù có chết cũng sẽ mãi không quên.

Ly Phong dùng những lời lẽ kia để cho Vô Khuyết nếu ra đi cũng sẽ không hối tiết với hắn, Ly Phong sẽ dùng từng phút giây còn lại của cuộc đời hai người nhìn hắn từ xa. Khi Vô Khuyết ra đi chỉ hóa thành một nhành hoa Mạn Châu Sa, hắn không khóc còn mở một tiệc sinh nhật mười tám thật lớn để rồi sau đó ôm lấy Vô Khuyết của hắn gieo mình xuống dòng sông lạnh, mãi mãi ở bên nhau.

Nếu khi sống đã định không thể ở bên nhau, mong chết đi mãi không chia lìa.

Lệ máu 2 - Lạc Trần Giang.
 
Sửa lần cuối:
Top